Tác giả |
|
HoaCai01 Hội Viên


Đă tham gia: 17 May 2010
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2277
|
Msg 1301 of 1439: Đă gửi: 07 September 2010 lúc 3:23am | Đă lưu IP
|
|
|

__________________ Năm Mão cần mềm dẽo như Mèo .
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 1302 of 1439: Đă gửi: 10 September 2010 lúc 8:19pm | Đă lưu IP
|
|
|
CON MA DỄ THƯƠNG
Nghĩa háo hức theo mẹ về Việt Nam thăm viếng quê hương. Sau mấy ngày vui nhộn làm sống lại những kỹ niệm ấu thơ tại Thủ Đức với bà con họ nội xa gần, chàng theo mẹ về quê ngoại, tạm trú tại nhà cậu Út ở thành phố Phan Rang, Ninh Thuận.
V́ thuở nhỏ chàng không có cơ hội liên lạc với họ ngoại, nên dù được cậu tiếp đón ŕnh rang, nhưng chàng muốn thân thiết với hai đứa em cô cậu thật khó. Sáng dậy, vừa chào hỏi đôi câu chúng đă biến mất, khiến chàng cụt hứng lâm cảnh ngồi bó gối một ḿnh.
Ngồi măi đâm ra cuồng chân, chàng định rủ mẹ đi biển, nhưng mẹ và cậu dường đang bàn bạc chuyện ǵ quan trọng gay go lắm, nên đành xin phép mẹ đi dạo phố một ḿnh. Bà dặn:
- Cẩn thận nghen con! đừng đi xa nguy hiểm nghen con!
Chàng lầm thầm cằn nhằn:
- Bà già cứ tưởng ḿnh là thằng bé con hoài hà!
Tuy cười mẹ nhưng chàng vẫn vâng lời, ra quán nước đầu ngơ, gọi ly cà phê đá nhâm nhi, lơ đăng nh́n “ông đi qua bà đi lại” cho đỡ buồn. Ngồi khá lâu, độ chừng mẹ ở nhà bắt đầu lo lắng, Nghĩa lững thững trở về, vừa đến ngưỡng cửa chợt nghe âm thanh tiếng nói của cậu có phần gắt gỏng nên đứng khựng lại:
- Chị nói sao? Mồ mả gia tộc cả làng, cả tỉnh Ninh Thuận nầy ai cũng chung lo xây dựng lăng bia hoành tráng, mà nhà ḿnh lại để lượm thượm lù xù như vậy th́ c̣n ra thể thống ǵ nữa?
- Chị cũng muốn lắm em ạ! Ngặt nỗi là chị nghèo quá hà! Chồng chị thuộc diện “lỡ thầy lỡ thợ”, lại c̣n bệnh hoạn cà rề, nên nào có nghề nghiệp ǵ chính thức đâu? Chị lănh may, th́ ảnh đi lấy hàng và giao hàng, chị giữ trẻ th́ ảnh đưa rước con nít đi học... ráng lắm th́ hai vợ chồng chỉ kiếm vừa đủ ăn thôi em à!
- Sao lạ quá hén! Gia đ́nh của người ta như anh Tám Tàng bên xóm biển đó, họ sang Mỹ sau chị đến năm năm, mà nghe nói đă làm chủ mấy tiệm nail, là bậc triệu phú đại gia rồi! Thấy họ về nước xài tiền ào ào, tái thiết căn nhà hương hỏa, và xây dựng lăng mộ vĩ đại cho gia đ́nh nội ngoại trị giá đến năm sáu chục ngàn đô, mà phát ham!
- Gia đ́nh họ có năm cô con gái trẻ trung lanh lợi cùng chung làm “nail” nên họ mới sớm thành công như vậy, c̣n lớn tuổi lù khù như chị th́ đâu hành nghề nầy nổi em ạ!
- C̣n thằng Nghĩa, con Ân th́ sao? Không lẽ chúng nó cũng không làm ǵ ra tiền sao cà?
D́ Hai ú ớ mà chẳng biết phải trả lời sao cho vừa bụng em trai. Thằng Nghĩa vừa tốt nghiệp cử nhân hạng magna cum laude nên được học bổng toàn phần tại trường y, c̣n con bé Ân cũng là sinh viên xuất sắc năm thứ hai đại học chuyên khoa kinh tế, kể ra th́ chúng có tương lai mà chưa có tiền, nhưng d́ không nỡ thố lộ điều nầy, v́ sợ em ḿnh tủi thân.
Hai đứa con trai cậu Út chẳng được tiếp tục học cấp hai trung học mà theo cậu lư luận, chẳng qua chỉ v́ không đủ tiền “chạy chọt” mà ra. Chúng bất măn, nên không chấp nhận học hỏi nghề nghiệp tầm thường nào khác, thành thử suốt ngày cứ la cà hàng quán họp bạn nhâm nhi cà phê tán gẫu tiêu sầu.
Thái độ gắt gỏng của cậu Út khiến Nghĩa ngạc nhiên tột độ. Mới hai ngày trước, khi hai mẹ con Nghĩa lủng lẳng mang quà cáp về, như kẻ “áo gấm về làng” th́ cả nhà cậu xúm xít đón tiếp niềm nỡ kia mà. Nghĩa vội bước vào nhà, hi vọng t́m cách thay đổi đề tài nhằm “cứu nguy” cho mẹ, nhưng vừa thấy chàng d́ Hai đă vội giả lả với em:
- Thật ra th́ chị cũng tán đồng ư kiến của em, nhưng em phải để từ từ, cho chị có thời gian gom góp tiền bạc chớ. Chị sẽ cố gắng tối đa mà!
Cậu Út cũng dịu giọng:
- Ờ! Chị liệu sớm giải quyết càng nhanh càng tốt! Chớ chuyện đă cấp bách lắm rồi! Mới tuần trước đây, em đă khẩn khoản thỉnh thầy địa lư “Thiên Nhăn thượng nhân” từ thành phố Saigon về nghiên cứu mộ phần ba mẹ.
Thầy phán rằng: “Mộ phụ mẫu táng không đúng cách nên con cháu lâm cảnh tha phương cầu thực, v́ vậy, phải cải táng tức thời cho đúng hướng đắc địa, kèm theo bùa chú linh thiêng của thầy, th́ thầy bảo đảm con cháu thịnh vượng tột cùng, ngồi rung đùi xơi nước mà tiền bạc cũng vô ào ào nữa...
Giận thái độ đàn áp mẹ của cậu út về một câu chuyện “bá láp” phản khoa học, Nghĩa muốn phang liền một câu: “Lạ thật! Cái ông Thiên Nhăn đại tài đó, sao không tự lo cải táng mộ phần gia đ́nh để được ngồi rung đùi hốt bạc, mà phải chịu khổ cực bôn ba phục vụ bá tánh kiếm sống như vậy chớ?”.
Nghĩa bực bội thầm nghĩ mà chẳng mở lời, chàng vốn tôn trọng người lớn và cũng không nỡ đôi co với cậu khiến mẹ đau ḷng khó xử. D́ Hai biết con trai bất măn, mà không khí trong nhà cũng ngột ngạt quá, viện cớ có hẹn với người bạn nối khố năm xưa để từ giă cậu ra đi sớm hơn một ngày.
Thật ra, d́ cũng muốn có thời gian về quê thoải mái viếng mộ song thân, nhân đó cũng có dịp cho con ngắm nh́n phong cảnh thiên nhiên tuyệt vời của xứ biển. D́ t́m đến một khách sạn nhỏ gởi hành lư, rồi thuê xe đưa con thăm Tháp Chàm Ḥa Lai (Po Klong Garai).
Đến núi Đá Chồng hành hương cụm tổ đ́nh Trùng Khánh, Trùng Sơn, băi biển Ninh Chữ, vịnh Vĩnh Hy... sau cùng, quay lại thôn Tri Thủy, xă Tri Hải, bùi ngùi nh́n sở ruộng muối của ông bà ngày xưa. Muối vừa cào gom đống trên bờ, chồng chất thành những ngọn đồi muối che khuất lối đi, tràn ngập cả cổng nghĩa trang Yên B́nh nữa.
Nghĩa đang măi mê ngắm cảnh đồi muối trắng xóa dưới ánh nắng lung linh hấp dẫn lạ lùng, th́ d́ Hai đă kéo chàng len lỏi qua cổng nghĩa trang viếng thăm mộ song thân. Mộ phần đá mài mới tân trang chưa tṛn ba năm vẫn c̣n láng bóng, mà nay cậu Út lại áp lực đ̣i cải táng cũng hơi bất thường.
Hai mẹ con đồng thắp nhang, th́ thầm van vái, nhưng Nghĩa lễ lạy xong vẫn c̣n thấy mẹ xúc động nghẹn ngào, nước mắt ràn rụa nên lẩn ra xa, cho bà tự nhiên bộc lộ t́nh cảm của ḿnh. Nghĩa nh́n quanh quan sát khuôn viên nghĩa trang vùng biển buổi chiều tuy lồng lộng gió nhưng lại đ́u hiu vắng vẻ rợn người.
Chàng bỗng nghe có tiếng tụng kinh siêu độ âm điệu rất siêu thoát, văng vẳng xa xa vọng lại. Thời kinh vừa kết thúc, th́ bỗng có mẩu đối thoại nhỏ nhẹ ngọt ngào như của bậc cha chú thân thương vỗ về con cháu:
- Bé Vàng à! Con đă được quy y, con đă lắng nghe tụng kinh siêu độ, thiện duyên đó cộng với ḷng trung hậu mà con đă tỏ bày với chủ con, thầy tin tưởng rằng con hội đủ phước báu cho kiếp tương lai cùa con. Thôi! con hăy an ḷng ra đi nhé...
Nghĩa thầm nghĩ: “Th́ ra, có ông sư nào đang tụng kinh cho đứa bé gái”, chàng ṭ ṃ ḍ theo hướng phát xuất âm thanh lần đến địa điểm tận cùng của khu nghĩa trang, rồi bỗng ngỡ ngàng khám phá một cảnh tượng có phần khác thường:
Một nhà sư, chẳng biết có bệnh tâm thần không? mà lại ngồi kề cận bên xác con chó hôi thúi, vuốt ve thương yêu lảm nhảm đối thoại một ḿnh nảy giờ. Vừa thấy Nghĩa, nhà sư bỗng tỉnh táo lên tiếng:
- May quá! Con đến thật đúng lúc! Thầy nhờ con tiếp một tay đặt nhẹ xác chú khuyển vào hố nầy.
Nghiă cảm thấy ghê ghê, nhưng trước nghĩa cử của sư đành gượng gạo chiều ư. Sư nâng phần đầu, Nghĩa nâng phần đuôi xác chó trang trọng đặt nhẹ xuống hố. Có lẽ bắt gặp vẻ kinh ngạc của Nghĩa, vừa lấp đất, sư vừa giải thích:
- Nếu không có con thầy lôi kéo xác một ḿnh, th́ thảm hại cho chú khuyển quá! Chú khuyển nầy rất trung tín, chủ bệnh nặng nó nằm lặng lẽ bên giường không ăn uống, chủ chết nó cũng lê lết theo ra phần mộ nằm thoi thóp cận kề.
Sáng nầy khi ghé thăm pháp huynh tại chùa Linh Sơn, núi Cà Đú, t́nh cờ thầy nghe chuyện nầy, nên cảm thương bèn mượn cái cuốc xếp nhỏ t́m đến đây an táng cho chú khuyển có ḷng.
D́ Hai chẳng biết đă hiện diện từ lúc nào, bỗng lên tiếng:
- Mô Phật! Thật là vô cùng quư hóa! Chúng con quả có duyên lành được chứng kiến hành hoạt của bậc Bồ Tát, trải ḷng từ bi vô lượng ban cho mọi loài chúng sinh! Chú chó nầy quả có phước duyên khó lường...
- Đừng có nói những lời long trọng cầu kỳ như vậy, thí chủ ạ! Thầy chỉ là một phàm tăng tầm thường, cũng đang học Phật như các con, nhưng mỗi người có sở hành riêng vậy thôi.
Cứu độ mọi loài chúng sinh là hạnh nguyện của người con Phật kia mà, huống chi thầy vốn đặc biệt quan tâm đến việc cứu độ vong linh lạc loài, nên thường lang thang vào các nghĩa trang vắng, tạo cơ hội gần gũi những sanh linh đang mê mờ trong tăm tối, mong cảm hóa mà siêu độ họ!
Nghĩa thắc mắc:
- Uả! Con yên trí người chết ai cũng đều đầu thai trong một thời gian ngắn mà thầy!
- Nói chung th́ vong linh thường trải qua giai đoạn thân trung ấm, tức là một thân tạm chỉ kéo dài trong hạn tối đa bốn mươi chín ngày mà thôi. Đây là giai đoạn nghiệp xấu và tốt, đồng hiện bày để cân phân dành thế mạnh dẫn dắt vong linh tái sanh.
Trong thời gian nầy nếu thân nhân v́ người chết gây tội ác hay tạo phước, th́ nghiệp mới nầy có thể làm lệch cán cân nghiệp tốt xấu, khiến vong linh tái sinh ngay. Đó là lư do mà Phật giáo ta đă có truyền thống thiết lễ cầu siêu liên tục trong bảy tuần, tức hết bốn mươi chín ngày mới hoàn măn.
- Thưa thầy! Có trường hợp nào vong linh bị trắc trở không đầu thai được không thầy?
- Ơ! Đây là vấn đề phức tạp dài ḍng khó trả lời ngắn gọn được. C̣n nói sơ lược th́ ta có thể tạm chia thành hai loại: Loại nghiệp nhẹ có thể sanh về cơi tương đối tốt, nhưng trong phút cận kề bỗng sanh ḷng vướng mắc vào mối nghi, niềm lo lắng hay một quyến luyến sâu đậm muốn bám víu vào cái ǵ đó.
Thí dụ như mê đắm mồ mả, của cải chôn dấu, mê đắm lư tưởng dở dang, thiên nhiên sông núi... mà kẹt lại... Và loại vong linh bị chết bất đắc, tâm bị giao động lớn ch́m vào trạng thái tối tăm mù mịt, của mối thù hận khủng khiếp hay mối bất măn, nghi nan ngùn ngụt khiến cho diễn tiến tái sinh b́nh thường, bị ngưng động kẹt cứng không khởi động được...
- Ủa! Như vậy số phận của những vong linh nầy sẽ ra sao thưa thầy? Họ thành ma phải không thầy?
- Theo Tử Thư Tây Tạng, nếu qua bốn mươi chín ngày, mà vong linh chưa đầu thai th́ họ thành quỷ thần, có thể nói họ đă tái sanh sang kiếp quỷ thần. Chúng sanh nầy thuộc dạng hóa sanh:
Chuyển hóa tức khắc không qua giai đoạn trung gian nào, nên vẫn giữ nguyên h́nh ảnh kiếp sống vừa qua, với kư ức kiếp người vẫn c̣n đậm nét, nên họ thường xuất hiện qua h́nh bóng cũ quanh quẩn nơi chốn cũ... như nhà cửa, địa điểm tắt thở hay tại mộ phần.
Đây là một dạng quỷ thần vốn có nhiều liên hệ gần gũi với cơi người, do đó tùy theo nghiệp riêng, có những cá nhân do bẩm sinh hoặc tu luyện, có khả năng liên lạc với quỷ thần, ngoài ra, trường hợp cá nhân do những liên hệ nghiệp duyên, cũng có những giao cảm đặc biệt với thân thuộc ḿnh.
Tóm lại, nhóm quỷ thần tái sinh từ kiếp người nầy, do những quyến luyến gần gũi với cơi người mà ẩn hiện chập chờn, nên những truyền thuyết trong dân gian về ma hay quỷ, cũng không hoàn toàn đều là bịa đặt...
D́ Hai bỗng ngập ngừng cất tiếng:
- Được thầy giảng dạy về thế giới quỷ thần, con đâm ra lo lắng cho số phận của cha con quá! Nguyên khi mẹ con chết th́ con cận kề săn sóc, phần cha con khi từ trần th́ con mới sang Mỹ hai năm theo diện H.O. không về kịp thời.
Chuyện nầy khiến con bức xúc măi, v́ chẳng biết sự việc vắng mặt con gái khi lâm chung, có khiến cha con sanh ḷng phiền năo, mà trở ngại cho việc siêu thoát chăng?
- Nếu như sau bốn mươi chín ngày, mà người thân vẫn c̣n hiện về trong giấc mộng một cách linh động, rơ ràng... và cũng không có t́nh tiết tạp nhạp nào xen lẫn vào, th́ vấn đề siêu thoát quả đáng nghi ngờ, cần thỉnh ư các bậc thiện tri thức để phân định.
Thế nhưng, riêng trường hợp cha của thí chủ, th́ thí chủ có thể yên tâm được. Thầy khẳng định điều nầy qua kinh nghiệm và linh cảm của một tu sĩ thường vào các nghĩa địa tụng niệm giúp đỡ vong linh...
- Thưa thầy! Con xin cảm tạ ân thầy chỉ dạy! Con c̣n xin thỉnh ư thầy một nghi vấn khác là:
Mộ cha mẹ con trong nghĩa trang nầy tương đối cũng tươm tất, nhưng em trai con viện cớ có thầy địa lư xưng danh “Thiên Nhản” phán dạy rằng “mộ phần không đúng hướng, phải cải táng lại th́ con cháu mới thịnh vượng, ngồi chơi xơi nước mà tiền bạc vô ào ào!” Việc đó đáng tin không thầy?
Sư mỉm cười đáp:
- Thầy là Phật tử nên chỉ tin vào thuyết nhân quả nghiệp duyên. Hễ gieo nhân lành th́ có quả lành, chớ không có vấn đề gieo nhân ác, nhân biếng nhác, nhân lợi dụng công sức người, mà có thể giàu sang sung túc cả gịng họ chỉ bằng cách xây mồ mả đúng hướng mà thôi!
Mẹ con Nghĩa đang hào hứng tranh nhau “vấn nạn” thầy, bỗng nghe tiếng c̣i xe ngoài ngơ trổi lên inh ỏi. D́ Hai vội lên tiếng:
- Thưa thầy! Bác tài hối trở về thành phố v́ trời sắp tối, thôn xóm nầy vắng vẻ nên hơi bất tiện. Chúng con xin phép đưa thầy về chùa nghỉ và xin thầy cho chúng con có thêm cơ hội nghe pháp nhủ của thầy.
Sư nhờ đưa về chùa Viên Ngộ, núi Đá Chồng tạm trú một đêm, nhưng khi mẹ con Nghĩa nài nĩ xin theo sư vào chùa tiếp tục thưa thỉnh Phật pháp, th́ sư viện lẽ chỉ là khách tăng, nên không tự tiện giao tiếp Phật tử.
Sáng hôm sau, mẹ con Nghĩa bồn chồn trở lại, vào chùa xin gặp sư, th́ vị tri khách cho biết “ông sư núi” đă ra đi từ khuya, chỉ để lại mảnh giấy nhỏ nhờ trao cho nam thí chủ. Mảnh giấy ghi mấy ḍng ngắn ngủi:
“Mô Phật! Hữu duyên th́ có ngày hội ngộ, bất tất phải mong cầu. Nay th́ hăy tạm chia tay với ước mong trên con đường nghề nghiệp, thí chủ vẫn ghi nhớ trong ḷng:
Dầu người, thú vật hay ma
Một niềm tôn kính như là Phật thân.
Sư núi".
Nghĩa rời Ninh Thuận vào Saigon vui sống với gia đ́nh bên nội một thời gian ngắn, rồi trở lại Hoa Kỳ rộn ràng chuẩn bị nhập học đại học y khoa USC. Dù bận rộn thế nào, Nghĩa vẫn chẳng thể quên được mối duyên kỳ ngộ lạ lùng với nhà sư núi, mà âm vang pháp nhủ thâm trầm của người vẫn c̣n sống động trong ḷng chàng.
Chàng hứng khởi trao dồi Phật Pháp, về các vấn đề đặc biệt liên hệ đến sống chết, trong các mạng lưới điện tử, phần kiến thức mà một cựu thiếu sinh Gia Đ́nh Phật Tử như chàng, hoàn toàn mù tịt.
Rồi ngày nhập học cũng đến, khởi đầu với nghi lễ truyền thống rất long trọng và dày đặc diễn văn dài ḍng nhàm chán. Có lẽ thời điểm hấp dẫn mà các bác sĩ tương lai xôn xao chờ đợi, chỉ là lễ choàng áo trắng y nghiệp khá cảm động cho họ mà thôi.
Những ngày kế tiếp được thư giản bằng nhiều buổi hướng dẫn tổng quát từ học tŕnh, kỹ luật sinh hoạt, pḥng học, thư viện kể cả các viêc linh tinh như vệ sinh, ăn uống... rồi mới chính thức bước vào giai đoạn miệt mài học hỏi ngày đêm.
Buổi học đầu tiên về cơ thể học, lần đầu trực tiếp đụng chạm đến xác chết, là buổi học mà các tân sinh viên chuẩn bị đón nhận với niềm háo hức khôn nguôi: được thỏa măn trí ṭ ṃ kèm theo chút rờn rợn sợ sệt bâng quơ. Tân sinh viên được hướng dẫn vào Pḥng thực nghiệm giải phẩu cơ thể học.
Hai mươi lăm cái bàn đặt thành hai hàng dài, mỗi bàn có một xác chết c̣n nguyên vẹn, giao cho một toán bốn sinh viên phụ trách, để nghiên cứu thực tập giải phẩu từng phần cơ thể, cho đến cuối năm sẽ gom xương vụn, thịt vụn lại hỏa thiêu.
Cảnh tượng hai mươi lăm xác chết nằm dài dài cũng khá kinh hoàng, nhưng thời gian qua Nghĩa đă từng thực tập “Dẫu người sống hay thây ma. Một niềm tôn kính như là Phật thân” nên chàng quán sát với ḷng thương kính vô biên, thầm nói:
- Con xin cảm tạ ân đức chư vị đă phát tâm hy sinh rộng lớn hiến thân ḿnh cho các sinh viên ngành y chúng con học tập. Xin nguyện cho quư vị được siêu thoát về chốn thanh tịnh an vui.
Rồi Nghĩa lầm thầm niệm chú văng sanh hai mươi mốt biến. Nghĩa, Rob, Lisa và Rosie được chỉ định nhận xác thứ hai mươi bốn ở cuối pḥng. Đó là một cô gái trẻ Á Đông, thân xác c̣n nguyên vẹn là một cái xác lư tưởng cho việc thực tập.
Nghĩa ṭ ṃ đọc thẻ bài ghi tên Julia Ma, hai mươi hai tuổi, chết v́ máu đóng cục trong phổi, nên đoán nàng phải là người Trung Hoa rồi. Vừa nh́n lên Nghĩa bỗng thấy, Rob thô bạo tḥ tay bóp mạnh nhũ hoa người chết, cười hô hố:
- Nàng đẹp! Đẹp lắm!
Có thể hắn chỉ muốn chứng minh với đồng bạn tánh ĺ lợm dám bốc hốt cười giỡn với xác chết, chớ không đến nổi đang lên cơn dâm ác, nhưng Nghĩa cũng nóng ḷng:
- Ê Rob! Mầy phải biết kính trọng nàng chớ!
Hắn chẳng màng trả lời, móc túi lấy điện thoại cầm tay, với đưa Lisa nhờ chụp tấm ảnh với xác chết làm oai.
Chẳng biết hắn ưỡn ẹo t́m một góc ảnh hấp dẫn như thế nào, mà bỗng nhiên hắn trật chân té đập đầu vô cạnh bàn xưng vù rướm máu, khiến cả bọn cười rộ lên. Hắn bỗng quắc mắt sừng sộ nh́n Nghĩa:
- Mầy hất chân tao hả?
- Đừng có quê rồi sủa càn mầy! Bộ tao là ma hay sao, mà đứng xa tít chỗ nầy lại có thể khều chân mầy được?
Thằng Rob bặm trợn nghe lời nói giỡn mà cũng xanh mặt, hắn lấm lét nh́n xác chết rồi lỏn lẻn lui ra khá xa. Cử chỉ của hắn khiến Nghĩa ngạc nhiên, chàng quan sát xác chết th́ lạ chưa, trên khóe mắt nàng long lanh hai giọt nước: hóa chất hay nước mắt khó mà phân biệt.
Sau khi được hướng dẫn sơ khởi điều lệ nội quy pḥng mổ, sinh viên lục tục ra về, v́ c̣n hơn tuần nữa, họ mới chính thức thực tập mổ xẻ. Nghĩa giả vờ cũng trở về kư túc xá, nhưng theo chương tŕnh dự định sẵn, chàng chờ sụp tối, Pḥng thực nghiệm giải phẩu vắng tanh, th́ quay lại.
Vừa bước vào, chàng bỗng thấy có dáng cô sinh viên đang ngồi cúi mặt học bài. “Cô nầy gan dạ, quả đáng phục”, Nghĩa thầm nghĩ. Chàng cố ư đến giờ nầy, hy vọng được tự do thực hiện chút lễ nghi tôn giáo nhỏ, nhưng thấy bóng dáng người lạ, nên dừng lại ở đầu hàng, thắp nhang van vái vắn tắt, niệm Phật A Di Đà, niệm chú văng sanh, rồi hồi hướng.
Chàng cẩn thận dụi tắt nhang, lau sạch tro, rồi dợm bước ra ngoài. Ngoảnh mặt lại nh́n xuống cuối pḥng chẳng thấy ai, th́ ra cô sinh viên học bài đă ra về lúc nào, mà v́ chú tâm vào lễ nghi chàng nào hay biết.
Bước ra hành lang, chàng ngạc nghiên thấy có cô gái tóc chấm vai, mặc áo đầm trắng lướt thướt cách chàng hai mươi bước. “Đúng là cô nàng học bài hồi nảy”, Nghĩa rảo nhanh theo để gợi chuyện, nào ngờ, bóng nàng bỗng trở nên mờ ảo mong manh rồi biến mất. Biết là đă gặp ma nhưng Nghĩa vẫn b́nh tĩnh lên tiếng:
- Cô ơi! Dầu cô không phải là người, tôi cũng quư trọng cô mà. Cô có thể cho tôi cơ hội để tiếp xúc cô nữa không?
Một cái bóng mờ ảo chập chờn hư hư thực thực hiện rơ dần, một nàng con gái có nét đẹp liêu trai ẻo lả, mặt trái xoan nhợt nhạt lạnh lẽo không t́nh cảm lặng lẽ nh́n chàng. Th́ ra nàng ma chính là xác chết trên bàn mổ thứ hai mươi bốn, mà chàng sẽ thực tập môn cơ thể học. Nghĩa long trọng:
- Thưa cô Julia! Tôi xin lỗi cô về hành động thô lỗ của thằng Rob. Phần tôi, tôi rất kính trọng cô và cảm tạ cô đă hiến xác cho chúng tôi có điều kiện học hỏi. Cô Julia à! Tôi rất mong hiểu biết cô nhiều hơn. Cô có tâm sự hay uẩn khúc nào khiến cô cảm thấy bất an không? Cô có thể chia sẻ cho tôi được không?”
Nàng vẫn im ĺm không lộ chút t́nh cảm, đăm đăm nh́n như ḍ xét cả ruột gan chàng, thế rồi, bóng nàng bỗng lung linh, mờ nhạt rồi tan biến mất. Một âm thanh huyền ảo mong manh văng vẳng bên tai Nghĩa:
- Tên tôi đầy đủ là Julia Mă hồng Nhung. Hăy gọi tôi là Nhung. Xin cảm tạ chân t́nh của anh. Xin hẹn dịp khác nói chuyện nhiều...
Nghĩa đinh ninh họ Ma phải là người Trung Hoa, không ngờ nàng mang họ Mă, người Việt Nam, khiến chàng cảm thấy hứng thú vô cùng. “Ma Việt Nam dù sao cũng dễ thương, dễ thông cảm hơn ma nước nào khác”, chàng thầm nghĩ và tủm tỉm cười.
Nghĩa về kư túc xá mải miết học quên mất bóng ma, măi đến khi sắp ngủ, chàng niệm Phật, hồi hướng đặc biệt cho vong linh chư vị hiến xác, th́ bóng ma Hồng Nhung mới lăng đăng trong tâm. Hôm sau, chờ đến khi trời sụp tối, Nghĩa lại âm thầm t́m đến Pḥng thực nghiệm giải phẩu.
Mở cửa bước vào đă thấy ngay bóng dáng tươi tắn của Hồng Nhung. Có thể chốn nầy u ám và có nhiều âm khí hơn ngoài hành lang, nên bóng dáng nàng có đường nét khá rơ. Nàng đang ngồi im ĺm tại bàn thứ hai mươi bốn chiêm ngưỡng xác thân của ḿnh.
Chẳng chút ngần ngại, Nghĩa tiến đến gần, mở lời:
- Chào cô Nhung!
- Chào Ông!
Cũng như hôm qua, lời chào của nàng huyền ảo mong manh dường như chẳng chút âm lượng, nhưng chẳng biết tại sao chàng lại nhận biết rất rơ, có thể đây là “trường hợp do duyên nghiệp nào đó, chàng và ma vô t́nh có một tầng số tâm thức tương ưng, nên chỉ cần nàng móng niệm th́ chàng liền thâu nhận".
Vừa mở miệng đáp, th́ bóng dáng nàng biến mất ngay, Nghĩa chỉ có thể nói với theo:
- Xin cô nán lại thêm một lúc. Tôi thật tâm muốn được bàn chuyện nghiêm túc với cô mà!
T́nh trạng nầy tiếp tục lập lại mỗi ngày không có ǵ sáng sủa. Măi đến ngày thứ tư, sau phần chào xă giao thường lệ, thấy nàng vẫn c̣n yên vị, Nghĩa rối rít lên tiếng:
- Xin lỗi đă làm rộn cô! Xin phép cô cho tôi được tán thán công đức vô lượng của cô, trước nghĩa cử hiến thân xác cho nền y học nầy!
- Tôi phải cám ơn tấm ḷng của anh mới đúng! Anh là người duy nhất biết quư trọng thân xác chúng tôi.
- Cô Nhung à! Cô có tâm nguyện nào chưa hoàn thành, khiến cô măi lảng vảng không nỡ rời chốn nầy không cô?
- Ơ!...Tôi cũng không biết chắc nữa! Để tôi kể rơ mọi chuyện rồi xin anh góp ư dùm nhé!
- Tôi xin sẵn ḷng nghe!
- Tôi là một con chiên ngoan đạo, lúc nào cũng giữ tấm thân trong trắng nguyện dâng hiến cuộc đời cho Thiên chúa. Chính v́ vậy, mà trong mấy mùa hè liên tiếp, tôi hăng say tham dự công tác xă hội cứu trợ của Hội Thiện Nguyện Công Giáo Nam Cali tại Trung Mỹ.
Làm việc chung với các “sơ” thánh thiện, thúc đẩy tôi cũng mang tâm nguyện cao cả, nên xin phép bố mẹ cho đi tu. Bố mẹ khuyên tôi nên chờ vài năm nữa để có thời giờ suy nghĩ chín chắn, kẻo sau nầy phải ân hận. Thật ra ông bà muốn tôi lập gia đ́nh nên cứ lập lờ khất hẹn măi.
Đồng thời vận dụng đủ cách ngấm ngầm, giới thiệu tôi cho những chàng trai có nghề nghiệp tương lai vững chắc. Tôi rất tự hào về nhan sắc duyên dáng xinh đẹp của tôi, nên thấy lắm kẻ mơ ước cũng thích, nhưng ai si mê mặc họ, tôi chỉ mong muốn làm “sơ” mà thôi.
Theo sự hướng dẫn và giới thiệu của ban lănh đạo Hội Thiện Nguyện, tôi xin ghi danh ứng tuyển vào phân khoa đào tạo ngành y tá cao cấp tại USC và được nhận ngay.
Trong thời gian bổ túc hồ sơ học bổng, khi nghe lời kêu gọi hiến xác cho Pḥng thực nghiệm y học, một nghĩa cử rất hợp với cơi ḷng phục vụ của ḿnh, nên tôi kư giấy ngay chẳng chút ngần ngại. Sau đó, tôi cùng bố mẹ về Việt Nam thăm họ hàng một tháng, rồi trở lại Los Angeles kịp thời chuẩn bị nhập học.
Vừa bước xuống máy bay, tôi bỗng ngộp thở, xây xẩm mặt mày rồi khuỵu xuống. Tôi được chở vào pḥng cấp cứu bệnh viện USC có lẽ quá muộn. Bác sĩ tận t́nh săn sóc, nhưng cuối cùng đành thất vọng tuyên bố tôi đă từ trần bởi chứng bệnh máu đóng cục làm nghẻn động mạch phổi do chuyến bay kéo dài mà co ro không cử động.
Họ xét thấy tờ giấy hiến xác, vội chuyển thân xác tôi sang Pḥng thực nghiệm giải phẩu cơ thể học, trước nỗi khổ sầu và phản đối vô vọng của bố mẹ tôi. Tôi ngỡ ngàng và đau xót tận cùng, chỉ biết bám sát theo thân xác ḿnh chẳng rời.
Xe cứu thương đưa tôi đến đây bàn giao cho ban Bảo quản tử thi. Người cán sự Pḥng nầy khám phá xác tôi c̣n nguyên vẹn rất hào hứng, bèn t́m giáo sư cơ thể học khoe vang:
- Úi chà! anh biết không? Ḿnh vừa nhận được một “mẩu cơ thể toàn hảo đẹp tuyệt vời” tôi chưa từng thấy trên đời đó”.
Viên giáo sư vội vă đến Pḥng Bảo quản tử thi quan sát tỉ ḿ từng điểm một, rồi cũng hét loạn lên:
- Tuyệt vời! Thật tuyệt vời!
Thế rồi, cả đám trăm sinh viên cùng ùa tới, tranh nhau đưa cặp mắt cú vọ nh́n thân thể trần truồng của tôi. Tôi là đứa con gái trinh trắng, khi hai ông già quan sát với con mắt nghiên cứu của nhà cơ thề học, th́ tuy e thẹn tột cùng nhưng tôi c̣n ráng chịu đựng.
Đến khi bị cả trăm người nham nhở chỉ chỏ thô tục th́ làm sao chịu đựng nổi. Tôi hét lớn xua đuổi họ, tôi khóc lóc van xin họ buông tha, nhưng nào có ai nghe! Tối hôm đó, tôi về nhà khóc lóc với mẹ:
- Mẹ ơi! Mẹ ráng t́m mọi cách đem xác con về nhà, chớ thân con gái trong trắng lâm cảnh nằm tô hô cho đám sinh viên ḍm ngó ṃ mẫm con e thẹn quá chừng hà!
Tôi mỏi ṃn trông đợi mẹ giải cứu, tức giận chết đi sống lại mấy lần, mà t́nh trạng vẫn không thay đổi. Một hôm có hai vị thiên thần bay xuống, thỉnh tôi lên xe đưa về cơi Chúa. Thế nhưng lúc đó, tôi đang bận rộn bảo vệ xác thân chẳng quan tâm chuyện ǵ khác, nên thầm hẹn từ từ sẽ tính sau.
Không ngờ chư thiên thần chỉ kiên nhẫn chờ tôi hai ngày rồi không c̣n xuất hiện nữa, tôi có muốn về cơi Chúa cũng không được. Ôi! Giờ đây tôi muốn rời bỏ chốn nầy cũng chẳng biết đi đâu? Ngày tháng lê thê buồn thảm lắm anh à!
Nghĩa suy nghĩ thật kỹ rồi điềm đạm góp ư:
- Tôi theo đạo Phật và có thiện duyên nghiên cứu nhiều về các khía cạnh của sống chết, nên hoàn toàn tin tưởng những điều cô vừa tường thuật. Tôi nghĩ rằng với tấm ḷng trong trắng thánh thiện dâng cho Thiên chúa của cô, cộng với nhiệt t́nh tham gia thiện nguyện và nghĩa cử hiến xác thân, cô đă hội đủ phước báu để được thiên thần đón về cơi trời.
Thế nhưng vào lúc đó cô lại phạm điều tối kỵ trong thời điểm tái sanh, là quyến luyến âu lo chuyện khác nên bỏ mất cơ hội tốt đẹp, thật là đáng tiếc! Bây giờ, cô đă biến thành loại chúng sanh khác, Phật giáo gọi là quỷ thần, dân gian gọi là ma, nên khó siêu thoát hơn thời điểm bốn mươi ngày sau khi chết nhiều lắm.
- Ôi! Tôi phải làm sao đây? Xin anh t́m cách giúp tôi với!
- Nếu cô đồng ư, việc tiên khởi tôi muốn làm liền là t́m cách liên lạc với bố mẹ cô, báo cáo hoàn cảnh cô, để bố mẹ cô thỉnh quư vị linh mục, t́m giải pháp giúp cô. Cô có đồng ư không?
- Dĩ nhiên là tôi rất hoan hô đề nghị nầy.
- Phần tôi, tôi sẽ theo lễ nghi Phật Giáo mà tụng niệm cầu siêu cho cô mỗi ngày, nhưng tôi là cư sĩ, học hỏi chút ít giáo lư c̣n lễ lạc th́ lơ mơ lắm. Thế nhưng, chư tổ thường dạy rằng, thân thuộc và ḷng chân thành là hai yếu tố thù thắng để cứu độ vong linh, nên tôi cũng xin cố gắng xem sao.
Cô Nhung ạ! Ḷng chân thành th́ tôi có thề hứa thực hiện được, nhưng để có yếu tố thân thuộc, th́ tôi đề nghị nhận cô làm em nuôi được chăng?.
- Cám ơn ông anh quư hóa! Được làm em của anh th́ yên tâm biết chừng nào!
- Đừng yên tâm vội vàng như vậy cô em ạ! Tôi chỉ hụ hợ hộ trợ phần nào thôi. C̣n cô mới chính là yếu tố quan trọng bậc nhất giúp cô chuyển hóa mà thôi. Nếu cô không tự tu sửa giúp cô thay đổi, th́ Trời Phật cũng bó tay, huống ǵ người anh tầm thường nầy!
- Ui! Tui đâu phải là Phật tử? Tui biết ǵ đâu mà tu?
- Tôi kể cô là em gái nên mới bạo dạn nói thẳng điều nầy. Suy cho cùng th́ sở dĩ cô không siêu thoát chỉ v́ cô quyến luyến thân xác trẻ đẹp nầy, bám víu bảo vệ nó, mà kẹt cứng với nó.
Cô Nhung à! Thân cát bụi phải trả về cho cát bụi, đó là sự thật không thể chối bỏ. Trên đời nầy, ngay thân người đang sống cũng hư hoại dần, huống chi xác chết, nếu không ướp lạnh th́ thúi tha mục nát tan ră mất tiêu rồi.
Khi cô ư thức thân xác giả tạm, rồi buông bỏ nó, không kẹt cứng với nó, th́ cô có thể thênh thang sống lại với niềm tin thánh thiện dâng lên Thiên chúa cao cả, với tấm ḷng bao la tràn đầy t́nh thương của người thiện nguyện của người dâng hiến thân xác cho y học.
Cô chỉ cần tu như vậy, buông bỏ ḷng thương tiếc xác thân, một ḷng dâng hiến xác cho người mổ xẻ với ḷng thanh thản an vui, không vướng bận ǵ với nó nữa, là đủ. Khi cô đă vững vàng như vậy rồi, th́ tôi tin chắc trăm phần cô sẽ giải thoát về cơi Phật, cơi Chúa tùy niềm tin của cô.
- Anh nói nghe cũng hợp lư, nhưng tôi quen thương xác thân tôi rồi! Chứng kiến người ta bạc đăi hành hạ nó làm sao tôi chịu đời cho thấu? Thôi! Nghe lời anh tôi cũng cố gắng thử xem sao?
...
Nghĩa dành trọn ngày lái xe xuống Santa Ana t́m đến nhà bố mẹ Hồng Nhung. Sau khi nghe Nghĩa thuật chuyện hồn ma con gái, bà mẹ khóc nức nở cho biết đúng thật bà có chiêm bao nghe con khóc than, bà kể lại mà chẳng một ai tin tưởng, tuy vậy lúc đó bà cũng hết ḷng t́m cách xin đem xác con về.
Tuy nhiên, v́ giấy tờ hiến xác rơ ràng không phủ nhận được, nên năn nỉ thế nào cũng chẳng ai quan tâm giúp đỡ. Giờ đây, bà hứa sẽ liên lạc với cha xứ nhờ đặc biệt làm thánh lễ cho Hồng Nhung rồi sẽ liên lạc trả lời cho Nghĩa sau.
Ngay tối hôm đó, bà điện thoại cho biết cha xứ không tin tưởng chuyện hồn ma giữ xác, nên giải pháp trông cậy vào Ngài kể như bế tắc. Nhung nghe tin rất thất vọng, nhưng về phần nàng khi Nghĩa vặn hỏi kết quả thực tập thân cát bụi trả về cho cát bụi, nàng cũng trả lời ấm ớ chẳng mấy khả quan.
Chàng kể nàng nghe mẩu chuyện Ông Cấp Cô Độc bệnh nặng khổ sở, được Ngài Xá Lợi Phất khuyên quán niệm rằng:
- Thân này không phải là tôi, tôi không kẹt vào thân nầy.
Nhờ đó Ông Cấp Cô Độc ư thức thân nầy giả tạm, do nhân duyên sanh khởi và cũng do nhân duyên mà hoại diệt, kể từ đó ông thoát khổ. Nàng lắng nghe nhưng ai biết được nàng nghĩ điều ǵ?
Lụi hụi ngày sinh viên chính thức “hươi dao đồ tể xẻ thịt” đă đến. Lisa kéo Rosie và Nghĩa lại gần, lính quưnh báo tin:
- Hai người có nghe ǵ không? Tin từ Ban Bảo quản tử thi đồn ra rằng, cái xác bàn thứ hai mươi bốn thành ma quậy dữ lắm, nên nhóm thực tập năm trước sợ quá phải xin đổi xác khác.
Chính thằng Rob sàm sỡ bị ma cho té dập mặt, hoảng kinh hồn vía phải năn nỉ xin hoán chuyển qua bàn số chín, thay chỗ con Lucy bị cúm nặng chưa vào học.
- Làm sao bây giờ?
Rosie hoảng hốt hét to. Thấy hai cô bạn mặt mày dớn dác, Nghĩa ôn tồn:
- Người Việt chúng tôi chủ trương: “Ḿnh đối xử tử tế với ma th́ ma cũng tử tế với ḿnh, chớ ma chẳng hề vô cớ hại ai!”. Xin hai chị đừng sợ. Đúng ra, cô ma nầy hiền lành lắm, tánh cô nhă nhặn khả ái nên mong muốn ai cũng nhă nhặn khả ái với cô mà thôi.
- Anh nói rành như từng quen với ma vậy? Thiệt không?
- Dĩ nhiên là tôi có quen, tôi đă tiếp xúc với cô ta rồi. Xin hai chị tin tưởng nơi tôi!
Trước khi mổ xẻ, Nghĩa hướng dẫn hai bạn cùng nghiêm trang lên tiếng:
- Chào cô Julia Ma! Chúng tôi xin tán thán nghĩa cử hiến xác cao cả của cô cho sinh viên chúng tôi có điều kiện học tập tốt. Chúng tôi nguyện sẽ là bác sĩ lương tâm để không phải phụ ḷng hy sinh của cô. Giờ xin phép cô cho chúng tôi bắt đầu thực tập nhé!
Dứt lời Nghĩa cầm dao xẻ một đường, Lisa và Rosie cũng tuần tự ra tay. Tuần sau, có thêm Lucy thay tế chỗ của Rob, cả nhóm mổ xẻ trọn năm chẳng có chuyện ǵ trắc trở, và ngoài Nghĩa ra, chẳng ai thấy ma xuất hiện phá khuấy chi cả.
Đêm đầu tiên học mổ, khi Nghĩa trở lại Pḥng thực nghiệm t́m Hồng Nhung, thấy nàng ngồi ủ rũ thảm thương tội nghiệp vô cùng:
- Chắc cô thù tôi lắm hả?
- Không hề có chuyện đó! Anh biết không? Em đă chuẩn bị tinh thần rất kỹ, lại nghe nhóm thực tâp đồng ca ngợi nghĩa cử hiến xác nên cũng hả dạ trong ḷng.
Thế nhưng khi anh ghim con dao vào thân xác, em thoạt có cảm giác đau nhói tận cùng, may là em chợt nhớ ra “xác đó không phải là tôi, tôi không phải là xác đó” th́ cái đau vật chất biến mất, nhưng dù sau, thâm sâu trong ḷng em, em cảm thấy một mất mát phủ trùm, buồn thương chất ngất không vượt thoát nổi.
- Ḿnh bám giữ xác thân quá lâu rồi, nay khi ư thức mất mát hiện về, dĩ nhiên cũng gây ra sự rúng động trống vắng chơi vơi lạc lơng như vậy đó. Tôi tin rằng cô sẽ vượt qua trở ngại nầy không khó.
Có một điều khi cô bị chúng tôi cắt bộ phận nào cũng nên thầm nhủ “Trái tim nầy... buồng phổi nầy... không phải của tôi, tôi nguyện vui ḷng dâng hiến tất cả cho y học...” th́ sẽ lợi lạc hơn...
Cứ thế rồi ngày qua ngày, Hồng Nhung tiến bộ vượt bực, mỗi khi bị cắt bộ phận nào, chẳng những nàng không buồn thương mà c̣n hoan hỷ an vui, nhận thấy hạnh nguyện hiến xác của ḿnh càng ngày càng sắp hoàn tất.
Niên học sắp kết thúc, giờ đây thân xác của Hồng Nhung đă trở thành một mớ thịt xương vụn chờ ngày thiêu tập thể, nhưng Hồng Nhung chẳng màng nghĩ đến. Nàng thanh thản sống với niềm tin Thiên Chúa bác ái bao la, nàng tung tăng thăm viếng thánh địa đạo Chúa khắp nơi...
Nên Nghĩa đỡ bận ḷng, nhờ vậy, chàng có thể tập trung vào việc học mà bài vở ngày càng chồng chất. Một đêm, Nghĩa đang miệt mài ôn bài chuẩn bị cho kỳ thi cuối năm, bỗng thấy Hồng Nhung tràn vào rối rít:
- Anh Nghĩa ơi! Thiên thần đưa xe đón rước em anh ơi! Em đến từ giă anh rồi phải đi ngay, anh ạ!
Nghĩa mừng rỡ thúc hối:
- Tốt! tốt! Thôi đi nhanh đi em! Đi... đi... nhanh lên kẻo trễ...
Miệng hét, tay xua như đuổi tà... nhưng Nghĩa chỉ có thể giữ ḷng cứng cỏi chừng nửa giờ, rồi th́nh ĺnh như quả bóng x́ hơi, Nghĩa thở dài năo nuột than:
- Con ma nó dễ thương quá mà! Thiếu nó ḿnh cũng cảm thấy mất mát làm sao á!
Tháng 09.2010
Lời cuối truyện:
Để tránh ngộ nhận tác giả xin minh xác rằng tuy câu chuyện về một nữ tu hiến xác cảm thấy xấu hổ khi “nằm tô hô” cho các sinh viên quan sát đă về nhà báo mộng khóc lóc cầu cứu là một câu chuyện có thật, nhưng tác giả đă phóng tác lại, thay đổi nơi chốn, trường ốc... cho mất dấu vết.
Huỳnh Trung Chánh
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 1303 of 1439: Đă gửi: 10 September 2010 lúc 8:20pm | Đă lưu IP
|
|
|
THẦN QUYỀN Ở VIỆT NAM
Giờ xin nói rơ hơn về chuyện Thần Quyền ở Việt Nam, rồi sẽ đến bùa chú ở tây phương. Như đă nói ở trên, ngày xưa v́ ham vui và thiếu kiến thức, tôi theo bạn tập Thần Quyền, nhưng có lẽ Thần chê nặng xác phàm nên chẳng thấy kết quả ǵ gọi là mỹ măn, sau vài tháng ngồi thiền và uống bùa.
Có điều lạ là lúc ấy tôi có bạn gái dễ dàng, chắc không phải v́ đẹp trai hay tài giỏi, nhưng có lẽ v́ “ma lực” của bùa, dĩ nhiên là tôi chưa biết bùa yêu. Đó là chuyện ngày xưa, giờ th́ tôi ế dài dài...
Lúc luyện tôi phải uống bùa, muốn uống phải nín thở viết hay vẻ bùa lên giấy. Giấy và viết phải hoàn toàn mới chưa dùng lần nào, và chỉ dùng trong việc vẻ bùa và viết bùa thôi. Tôi có một cuốn sổ bằng hai bàn tay, để viết bùa và vẻ bùa để uống.
Bùa th́ có nhiều loại như là Bùa Tổ, bùa gồng ở bụng và vài tên khác mà giờ tôi đă quên. C̣n bùa nhức đầu, bùa buộc, bùa yêu th́ chỉ dùng để sên người khác, chứ lầm lẫn uống vào chắc cũng mệt.
Thần chú “vô kim”, kim sẽ chạy lên đở ở lưng hoặc vai khi bị chém lén, nếu dao có dính máu chó th́ đến lẹm (kim may bao bố) cũng thua cũng gẩy, th́ cả hai phái Thiên Tiên và Thất Sơn mà tôi c̣n nhớ giống như nhau, đó là:
“Uống trừ mạnh độc ngă hoạnh tư ngă nội gia đ́nh nhập quanh tin sức cấp cấp y như ..."
Khi theo phái Thất Sơn 1980, đă sang đây, th́ được thầy dùng mũi dao dài như đoản kiếm, vẻ bùa khắp thân, vừa vẻ thầy vừa nói tiếng ǵ như tiếng Phạn. Tôi nhớ mài mại lời thầy nói, là lưng tôi có bùa Tam Đao, ngực có bùa bảy kiếm...
Những bùa này nhầm bảo vệ thân thể. V́ nhát gan chẳng bao giờ đánh lộn hay giành gái với ai, nên tôi không biết là những bùa ấy có công hiệu như lời không. Cả hai lần theo chẳng thấy Thần nào nhập và sau đó tôi được biết là “Ông Lục” có đến, đứng ngay cửa nhưng không vào.
Ông đă không muốn vào th́ làm sao ông muốn nhập vào tôi, để đi vài bài quyền đẹp mắt cho được nà. Tuỳ theo duyên có người được ông Lục nhập; có người được thần Bạch Hổ nhập... chứ không nhất thiết là lúc nào cũng Lục.
Thầy dặn ḍ là phải năng uống bùa và ngồi thiền, hy vọng ngày đẹp trời nào đó ông sẽ viếng. Sau vài năm tập luyện on/off chẳng thấy ông thèm để ư đến tôi.
Một đêm nọ, đang ngồi nhà th́ bổng dưng tôi dẫn chiếc xe đạp, đạp một ṿng đến nhà thầy gần đấy. Gơ cửa, cửa mở, bước vào th́ có khoảng môt chục người đang ngồi ăn nhậu. Vừa ngồi xuống thầy lên tiếng:
- Dữ hông, gọi năy giờ giờ mới tới!
Th́ ra thầy và đồng nghiệp của thầy dùng âm binh gọi tôi. Đêm ấy sau khi rửa chân, tôi và hai người nữa vào pḥng có bàn thờ. Pḥng cửa kín mít, có kệ thờ, lư hương và tấm vải vàng có nhiều chử bùa vẻ, đèn đỏ nhỏ leo lét sáng mờ mờ cùng khói hương, làm tôi cũng rờn rợn như bước vào một cơi âm u nào đó.
Hai chàng kia th́ sau khi hai thầy vừa chỉ tay nói vài câu tiếng Phạn, hai chàng lăn đùng ra, một chàng tay đang thủ một thế của bài hổ quyền, chàng c̣n lại th́ nằm một đống. Hai thầy xoay sang tôi, đang đứng chấp tay quá trán và trên người chỉ có cái quần sọc, vừa chỉ vừa la vừa nói như giận hờn ǵ lắm và đang kể tội tôi bằng tiếng Phạn.
Khoảng gần một phút sau th́ tự động người xoay tṛn trong khi tay vẫn chấp quá trán, cứ y như đang múa balê, không ngưng được, xoay ṿng, mất thăng bằng va vô tường, từ vách này sang vách nọ tưởng như bầm ḿnh.
Rồi cuối cùng, khoảng gần nữa tiếng đồng hồ sau, “ông” vẫn chưa nhập và hai thầy th́ mồ hôi mẹ mồ hôi con tuôn ra, mệt mỏi ngồi thở hồng hộc như muốn đầu hàng cái thằng “nặng xác phàm” này. Chuyện bị vật và bỏ hẳn thần quyền theo đạo Công Giáo xin miển kể nơi đây.
Tây phương cũng biết thư, biết ếm, bùa yêu...y như xứ ḿnh nếu không muốn nói là mạnh hơn. Theo tài liệu của Cha Amorth, th́ đáng sợ nhất là voodoo ở Phi Châu và macumbe ở Brazil, mà dân Haitian thường dùng.
Theo như hiểu th́ bị thư hay bị ếm, tiếng Anh gọi là being hexed or malefice, và bùa yêu là love potion hoặc binding.
Hex có hai loại, trực tiếp và gián tiếp. Trực tiếp là khi một pháp sư hay phù thủy bỏ bùa vào thức ăn hoặc thức uống để hại người. Những tay phù thủy này dùng nhiều vật lạ lùng như xương người chết... various burned powders; animal part... và tim là món được chuộng nhiều nhất và một số dược thảo để luyện bùa.
Thần chú được đọc trong lúc luyện. Nạn nhân bị thư ngoài những triệu chứng đau đớn khác, th́ đau bụng là hầu như người bị thư nào cũng bị. Sau khi nạn nhân ói ra hết nhữhg vật lạ như đinh; cuộn dây kẻm; wooden doll, mảnh chai... qua sự giúp đở của một exorcist th́ bịnh sẽ dứt ngay.
Ở Việt Nam và một số dân du mục, dùng trứng gà để lấy những món lạ này ra, có khi lấy ra được cả rắn, chỉ khác nhau là ở Việt Nam, thầy pháp bất ngờ cho dời nạn nhân đến rồi dùng trứng gà đập lên đầu, khi nào nạn nhân thấy nhột ở cổ th́ khạc ra.
C̣n dân du mục (gypsies) th́ dùng nguyên trái trứng lăn trên ngực nạn nhân, trong khi lầm bầm đọc thần chú, xong, đập trứng ra sẽ thấy những vật thư lấy ra từ nạn nhân.
Cách gián tiếp là khi phù thuỷ dùng h́nh nộm hoặc h́nh ảnh, móng tay, quần áo... nói chung những vật thể thuộc về nạn nhân để hại người ấy. Thay v́ h́nh nộm phù thuỷ có thể dùng một người cùng phái tính, cùng tuổi hoặc súc vật để ra tay.
Những ǵ làm trên h́nh nộm sẽ xảy ra trên nạn nhân, điều lạ một khi giải thoát được một nạn nhân, th́ y như là trong gối hoặc nệm của nạn nhân ấy, có những vật lạ như dây cà tha (chỉ năm màu); móng tay; bím tóc bị buộc chặc; thú đan bằng nút (thường là chuột); mảng vải vấy máu; khúc cây; khúc sắt; cuộn dây kẻm cong queo hoặc búp bê bị đâm nát.
Đôi khi những vật này chỉ hiện ra, sau khi gối hoặc nệm được Thánh Giá hoặc ảnh Đức Mẹ chạm vào. Những vật lạ này phải được rảy nước phép trước khi đốt, tro hay những ǵ c̣n sót lại phải được bỏ xuống ḍng nước chảy, như suối hay sông và nhất là không nên đổ vào bồn cầu tiêu hay bồn rửa mặt trong nhà.
Cha Candido Amantini kể rằng cái lỗi lầm ngài vấp phải lúc bắt đầu làm exorcist, là ngày nọ khi cha exorcise một bé gái và sau khi cật vấn quỷ, cha được biết là có một hex (như bùa ếm) được chôn dưới một gốc cây gần nhà.
Cha đào lên, đó chỉ là một cái hộp bằng cây, bên trong chứa những món lỉnh kỉnh vô nghĩa, v́ không biết nên cha chỉ đổ cồn và châm lửa. Từ đó và suốt mười năm sau cha bị chứng đau bụng.
Bùa Yêu của tây phương mạnh không thua ǵ bùa yêu ở xứ ta. Thường th́ phù thuỷ được mướn để làm chuyện này với một số tiền. Cha Amorth có kể lại chuyện một cô nọ mê vị hôn phu của bạn thân ḿnh. V́ quá thương anh chàng và sau một thời gian t́m cách mồi chài anh chàng không được, cô nàng không tiếc tiền nhờ một phù thuỷ bỏ bùa yêu anh chàng này.
Như các bạn đoán, hai người cuối cùng lấy nhau và theo lời của anh chàng kia, th́ chẳng có ǵ gọi là hạnh phúc khi sống với nàng này, suốt ngày cứ như ở tù, không bỏ bà vợ được và luôn cảm nghĩ là ḿnh bị áp lực cưới bà này.
Nug
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 1304 of 1439: Đă gửi: 10 September 2010 lúc 8:28pm | Đă lưu IP
|
|
|
BỐN MƯƠI LĂM NĂM ĂN ĐÁ
Năm nay sáu mươi ba tuổi, bà lăo Pu Murui người Trung Quốc đă ăn đá ṛng ră bốn mươi lăm năm. Bà thích ăn đá màu trắng v́ thấy “thơm ngon như xôi nếp”.
Theo Nhật báo Thâm Quyến sáng 9-9-2010 đưa tin, món ăn khoái khẩu nhất của bà Pu Murui ngoài cơm là đá. Mỗi ngày, dù đi dạo hay đi chơi, bà Pu luôn mang theo một túi đá.
- Ngày nào không ăn đá, tôi thấy người uể oải. Đá ăn ngon lắm, gịn gịn, thơm thơm.
Bà Pu Murui là người dân tộc Jingbo, một trong năm mươi sáu dân tộc của Trung Quốc thường tập trung ở Vân Nam. Hiện bà sống trong viện dưỡng lăo của thành phố Lu Xi, Châu Đức Hồng, tỉnh Vân Nam.
Vào năm mười tám tuổi, trong một lần đi cày, bà Pu tự nhiên bốc đá lên ăn rồi khen ngon. Kể từ đó, bà có thói quen ăn đá, mỗi ngày phải ăn vài cục đá mới được.
Bà cụ vừa móm mém nhai đá vừa chậm răi kể về cuộc đời ḿnh. Bà lập gia đ́nh năm ba mươi mốt tuổi, chẳng bao lâu chồng mất, không con cái. Năm ngoái do tuổi già sức yếu, bà vào viện dưỡng lăo ở.
Viện trưởng viện dưỡng lăo Xing Shibang cho biết mỗi sáng thức dậy, việc đầu tiên của bà Pu là đi dạo nhân tiện nhặt đá về ăn. Cách ăn đá cũng lắm công phu.
- Đá nhặt về, không được rửa, nhưng phải phơi khô mới gịn và thơm. Đá cuội cứng quá không ăn được. Đá màu trắng là thơm ngon nhất, giống xôi nếp.” Bà Pu tiết lộ.
Bà Pu cũng không lư giải được v́ sao lại thích ăn đá, chỉ bảo rằng đá là món ăn vặt vừa ngon, vừa thơm, lại không mất tiền, có thể nhặt ăn ở bất cứ nơi nào. Theo bà, sở thích ăn uống kỳ quặc này có thể do di truyền từ người mẹ cũng mê ăn đá.
Mỗi ngày, bà Pu đều uống vài ly rượu đế, tuy nhiên vài tháng trước, bác sĩ không cho bà uống rượu nữa v́ gan ứ nước.
- Cai rượu c̣n được chứ cấm ăn đá tôi không chịu nổi. Bà tâm sự.
Điều lạ là ăn đá nhiều vô kể, nhưng qua siêu âm lẫn xét nghiệm, đều không phát hiện trong người bà Pu có sỏi.
Gia Quyền
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 1305 of 1439: Đă gửi: 11 September 2010 lúc 12:00am | Đă lưu IP
|
|
|
CON NGƯỜI CHẾT ĐĂ HẾT CHƯA?
Gasparetto (Brazil): môt họa sỉ kỳ tài. Trường hợp của anh họa sỉ này thật thần bí.
Không có khiếu hội họa, nhưng năm anh mười ba tuổi, hồn một họa sĩ chết hơn một trăm năm trước đó, đă nhập vào anh mượn xác phàm của anh, để vẽ một bức tranh tuyệt đẹp trong ṿng có ba phút.
Rồi từ đó hồn của nhiều những nhà danh họa từ thuở xa xưa đă nhập vào anh, nhờ tay và đôi khi cả chân anh để thực hiện những họa phẩm tuyệt tác, với những họa pháp độc đáo và chữ kư hệt như họ đă kư, trên những tác phẩm lúc sinh thời.
Những lúc này anh Gasperetto nhắm mắt và trong tinh trạng xuất hồn, làm theo những lời sai bảo của người họa sĩ đến từ cơi u linh: khi vẽ bằng tay khi bằng chân, khi tay phải khi tay trái, lúc xuôi lúc ngược...
Anh Gasparetto không muốn trở thành họa sĩ chuyên nghiệp, và cũng không muốn làm giàu bằng những họa phẩm đẹp ngoài sức tưởng tượng của con người, mà anh đă vẽ thuê này.
Một vấn đề siêu h́nh đă đươc đặt ra: Vậy ngoài cái thế giới hữu h́nh này, c̣n có thế giới khác với những linh hồn bất diệt của những người đă chết?
ST
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 1306 of 1439: Đă gửi: 19 September 2010 lúc 5:35pm | Đă lưu IP
|
|
|
HUYỀN BÍ TRONG DÂN GIAN
Đă từ lâu, hiện tượng huyền bí vẫn là một sự bí ẩn đối với sự hiểu biết của con người, trong phạm vi hữu h́nh cũng như vô h́nh. Hiện tượng huyền bí luôn là đề tài lư thú và sôi nổi nhất trong các mẫu chuyện bàn tán trong dân gian, cũng như các buổi tranh luận giữa các nhà tâm linh học và khoa học gia.
Hiện tượng huyền bí xảy ra khắp mọi nơi trên thế giới từ ngàn xưa cho đến nay, trong các tôn giáo và ngoài dân gian. Hiện tượng huyền bí rất phong phú từ thấp cho đến cao bao gồm cả thiện lẫn ác.
“Người đời ghi lại các hiện tượng huyền bí qua lịch sử các tôn giáo, các truyền thuyết hoặc những câu chuyện truyền miệng. Nhưng chưa có một công cuộc nghiên cứu đứng đắn nào để giải thích các hiện tượng này, mà chỉ có những thành kiến chủ quan, được đưa ra tùy theo người kể lại hoặc chứng kiến.
Cũng có một số người cố gắng giải thích bằng luận lư khoa học, nhưng đó cũng chỉ là những lời đoán suông đôi khi hợp lư với một vài hiện tượng, nhưng thiếu căn bản để hiểu biết mọi hiện tượng khác. Và rồi người ta hy vọng sau này khoa học sẽ khám phá và giải thích huyền bí, bằng những định luật tự nhiên.”
Ngày nay với sự hiểu biết của con người ngày càng phát triển cùng với nền khoa học kỹ thuật tân tiến, tinh vi, con người đă khám phá ra một số nguyên lư, định luật của thiên nhiên. Khoa học đă biết tận dụng sự hiểu biết để sáng chế, phát minh ra những vật dụng và phương tiện hữu hiệu cho nhân loại, nhằm nâng cao đời sống vật chất ngày càng tiện nghi và tốt đẹp hơn.
Chẳng hạn như dùng đèn để thắp sáng, chạy các động cơ, nguyên tử cho tàu ngầm, phi thuyền vượt ngoài không gian để đến những hành tinh xa lạ...
Những phát minh mà con người ngày xưa nếu bất chợt nh́n thấy, có thể cho là phép lạ của Thượng đế hay thần linh. Và cũng từ đó, khoa học bắt đầu đặt nghi vấn về những hiện tượng được gọi là siêu h́nh, huyền bí hay có tính chất thần linh học.
Với một số kết quả thâu lượm được, qua những thí nghiệm nghiên cứu về hiện tượng huyền bí trên phạm vi hữu h́nh, khoa học đă giúp cho con người tỉnh thức, trước một số sự kiện có tính cách dị đoan, mê tín.
Đối với một số hiện tượng có tính cách kỳ bí, cao siêu mà nền khoa học kỹ thuật hiện tại không thể chứng minh và giải thích, th́ họ t́m cách bác bỏ, cho là ngẫu nhiên, hoặc lư luận rằng chưa có đũ kiến thức và dụng cụ khám phá mà thôi.
Hiện tượng huyền bí trong nhân gian
Nh́n lại một số mẫu chuyện huyền bí được tương truyền trong dân gian, điển h́nh nhất qua hai câu chuyện về Lưỡi tầm sét và Ma lai, vô h́nh trung, đă có một sự kết nối tương đồng giữa khoa học và tâm linh, trên cùng một phương diện giáo dục, ở những nơi mà kiến thức con người về khoa học vệ sinh c̣n thấp kém.
1. Chuyện Lưỡi Tầm Sét
Vào thuở niên thiếu, không ít th́ nhiều trong số chúng ta cũng đă từng nghe qua câu chuyện Thiên lôi hay dùng “lưỡi tầm sét” đánh vào những cây to cao lớn, v́ nơi đó thường là nơi cư ngụ của loài ma quỷ hại người; hoặc dùng để đánh chết những đứa con bất hiếu với cha mẹ; hoặc những kẻ tâm tánh hiểm độc.
Câu chuyện “Thiên Lôi và Lưỡi Tầm Sét” đă trở thành hoang đường từ khi khoa học khám phá ra điện lực. Người ta biết rằng sét hay ánh điện phát sinh ra, do sự va chạm giữa các cụm mây, mang hai tính điện khác nhau: âm và dương. Và những cây cao là những vật dẫn điện trước nhất. Dựa vào sự hiểu biết này, khoa học đă tạo ra “cột thu lôi” để tránh sự thiệt hại.
“Tạm bỏ ngoài sự giải thích về khoa học và đi vào truyền thuyết dân gian, lời giải thích về Thiên lôi có lẻ cũng bắt nguồn từ cơi vô h́nh. Thế giới vô h́nh nương theo những tai nạn xảy ra và xuống điển cho những đồng tử trong dân gian, để lập nên vị Thiên lôi với lưỡi tầm sét.
Thông thường cho rằng những người bất hiếu, gian ác mới bị Thiên lôi dánh, khiến người đời nghe vậy để mà tu sửa tâm tính. Có khi cho rằng ma quỷ thường núp ở những cây to ngoài đồng, cho nên khuyên người đùng trú mưa dưới những cây cao (lời này liên quan đến khoa học) dựa vào tŕnh độ hiểu biết của người dân thời đó.” Một sự kiện cho hai mục đích!
2. Ma lai
Chuyện Ma lai thường được nghe nói đến vào khoảng cuối thập niên sáu mươi. Tường thuật cho rằng, ma lai hay xuất hiện ở những miền thượng du hoặc miền thôn quê hẻo lánh. Ma lai được miêu tả là một cái đầu người với chùm ruột dính liền, thường hay bay là trên mặt đất để ăn phân người. Người bị ma lai ăn phân sẽ bị đứt ruột mà chết.
Chuyện Ma lai rút ruột nêu trên biết đâu cũng không ngoài tác động của thế giới vô h́nh, qua trung gian các dồng tử, nhằm mục tiêu giảng dạy người dân thiểu số sống nơi miền thượng du, hoang dă biết giử ǵn vệ sinh để tránh các bệnh truyền nhiễm...
“Từ thuở khoa học c̣n non kém, huyền bí xuất hiện nhiều nhất để hướng dẫn và giáo dục tâm linh. Miền thượng du thời đó c̣n kém văn minh, nên có nhiều hiện tượng huyền bí nhất. Các bộ lạc Phi châu cũng có nhiều sự giúp đở của thần linh (bảo vệ, y tế...)
Có điều thần linh đến với nhân gian không rỏ ràng, dạy dỗ qua cách bao che bằng mê tín. Không giải thích bằng khoa học rơ ràng, v́ muốn để con người nổ lực t́m ṭi, khai phá thiên nhiên bằng sức lực và trí óc. Không bao giờ muốn con người mang thói dựa vào thần linh.”
3. Đồng cốt, gọi hồn
Đối với các hiện tượng đồng cốt, gọi hồn hay vấn linh là những h́nh thức tiếp xúc trực tiếp giữa thế giới hữu h́nh và vô h́nh. Quan niệm người đời thường cho những hiện tượng này là những tṛ bịp bợm, giả tạo hoặc nếu có tin tưởng vào vô h́nh, th́ cho rằng đây là sự nhập xác của ma quỷ chứ không phải do một đấng thần linh nào cả.
Hoặc nếu có tin vào sự giáng cơ, nhập cốt, hay tiên tri của một dấng thần linh nào, th́ họ chú trọng vào sự sống thanh khiết và kỷ luật của đồng tử khi được lựa chọn.
Nhưng đại đa số lại quên rằng, v́ muốn cứu độ chúng sanh, các chư vị bên thế giới vô h́nh, đă dùng tất cả mọi h́nh thức thị hiện, để phù hợp với căn duyên của mỗi người.
Xem ba mươi hai ứng thân của Đức Quán Thế Âm để quán triệt điều này. Trong “Đường Mây Qua Xứ Tuyết” (Dịch giả Nguyên Phong), Lạt ma Govinda đă tường thuật lại một hiện tượng vấn linh, cầu mưa như sau:
“Bá tước Amaury de Rienbcourt đă ghi nhận trong một sự văn kiện ngoại giao rằng, khi ông kinh lư qua Tây Tạng th́ thời tiết nơi đây rất nóng và khô, suốt mấy tháng liền trời không mưa và lúa bắt đầu khô héo. Dân chúng trong làng đă cho mời vị hộ pháp tại tu viện Gadong đến, để giúp họ cầu mưa.
Là một người vừa đến Tây Tạng, không có một thành kiến ǵ về phong tục nơi đây, nên Bá tước De Reincourt đă quyết định đi xem buổi cầu mưa tại tu viện Gadong và đă ghi nhận về người đồng tử như sau:
“Khuôn mặt người nọ trở nên méo mó lạ lùng, mắt y lồi hẳn ra và hai g̣ má nổi lên như hai cục xương. Thân h́nh y cứ run lẩy bẩy và h́nh như có cái ǵ bất thường th́ phải, măi sau tôi mới nhận thấy lưng của y đă gù hẳn xuống, giọng nói của y khan khan như một ông lăo và rồi lẩm bẩm đọc những bài thần chú bằng những âm thanh kỳ lạ.
Một lúc sau trời đang nắng gắt bổng dịu hẳn xuống, mây đen ở đâu xuất hiện giăng bủa khắp nơi, rồi trời đổ mưa như thác kéo dài từ chiều hôm đó cho đến trưa hôm sau. Đồng lúa khô héo nay đă ngập lênh láng...
Tôi bỗng ư thức rằng đằng sau những điều mà người Tây phương gọi là “mê tín, dị đoan” vẫn có một cái ǵ lạ lùng, không thể giải thích. Bức màn ngăn cách giữa thiên nhiên và siêu nhiên, h́nh như được vén lên trong chốc lát để người ta thấy rơ ràng.
Với một sự chuẩn bị cẩn thận, con người có thể phát huy được những năng lực vô cùng đặc biệt, ngoài sức tưởng tượng của họ. Nếu người Tây phương đă coi điện lực như một kết quả tự nhiên của khoa học, không dính dáng ǵ đến tôn giáo, th́ người Tây Tạng cũng coi việc vấn linh (Oracle) hay cầu mưa, như những kết quả tự nhiên của một khoa học huyền môn, không dựa vào tín điều của tôn giáo nào.
Một vị pháp sư hay phù thuỷ được coi như những người thực hành huyền thuật, và có thể không dính dáng ǵ đến tôn giáo nào, cũng như một khoa học gia Tây phương không nhất thiết phải là một tín đồ tôn giáo.
Huyền thuật do đó không được coi như một điều cấm kỵ, mà trái lại nó là một thứ khoa học về hiện tượng siêu nhiên. Một người thực hành huyền thuật có thể xử dụng vào mục đích ích kỷ hay vị kỷ, tuỳ theo quan niệm của người đó.
Cũng v́ thế có sự phân biệt giữa chánh phái và tà phái, bạch đạo hay hắc đạo, mặc dầu cả hai phái đều áp dụng những định luật, phương pháp không khác nhau bao nhiêu. Cũng giống nhu khoa học, huyền học không xấu mà cũng không tốt, chỉ có người xử dụng nó xấu hay tốt mà thôi”
Phân loại
Huyền bí tác động lên con người gồm hai loại:
A. Thiện: hộ độ, ban phước. Qua các nhà huyền bí (giáo chủ các tông phái). Giảng đạo qua các đồng tử.
B. Ác: ma nhập, thư ếm, hành xác, quỷ ám...Tất cả những ǵ xuất phát từ cơi vô h́nh đượt liệt vào hiện tượng huyền bí. Hiện tuợng này thiện hay ác là do nhận xét của người đời.
Hầu hết các hiện tượng huyền bí đều mang tính cách giáo dục, thức tâm nhân loại mang đến Chân - Thiện – Mỹ, v́ tất cả những hiện tượng này đều nằm trong sự điều động của thần linh.
Bàn về vấn đề thiện ác, trong quyển “Đường Mây Qua Xứ Tuyết” của dịch giả Nguyên Phong, Lạt Ma Anagarika Govinda đă nhận xét như sau:
“Tôi nghĩ rằng người Tây Tạng đă thấu hiểu rất rơ ràng về quan niệm chánh tà, thiện ác. Họ biết rằng bất cứ một giá trị nào cũng thay đổi theo thời gian, v́ tất cả đều chỉ là những ước lệ tương đối, những ảo ảnh.
Thiện cũng như ác, tốt cũng như xấu và chính cũng như tà, đều là hai bề mặt của một sự kiện tuy mâu thuẩn nhưng không hề rời nhau. Trong cái thế giới tương đối của ṿng nhân quả này, chẳng có sự kiện ǵ hoàn toàn rơ rệt, muốn hiểu thấu nó th́ phải vượt lên những tranh chấp nhị nguyên, thiện ác, th́ mới đạt được tuyệt đối giải thoát được.”
Tóm lại, huyền bí là huyền bí, khoa học là khoa học. Một bên thuộc lănh vực vô vi, một bên thuộc hữu vi. Ngoại trừ những trường hợp có tính cách dị đoan, mê tín do sự thêu dệt và tưởng tượng của con người, cố t́nh làm cho câu chuyện trở nên rùng rợn, huyền bí hơn.
Vô t́nh làm mất đi tính cách trung thực của sự kiện, để đi đến sự hoang tưởng. Đôi khi có những điểm tương đồng trên cùng một mục tiêu, và được lư giải chính xác bằng khoa học thực tiển.
“Điều đó cũng không có nghĩa rằng, khoa học có thể giải đoán được tất cả các hiện tượng huyền bí. Làm sao lấy định luật của vật chất (hữu h́nh) để giải đoán những sự việc xuất phát vốn từ hư không?
Làm sao hiểu được bằng khoa học, phép lạ làm người chết sống lại, người mù sáng mắt, sự tái sanh luân hồi, Chúa Jesus đi bộ trên mặt biển, và các phép lạ khác của các đấng giáo chủ ngày xưa, có đặc tính đảo lộn các định luật vật lư.”
Hăy thu thập, quán sát, lắng nghe, tịnh tâm để t́m hiểu vấn đề. V́ hầu hết mọi hiện tượng huyền bí dưới sự tác động của thế giới vô h́nh đều có nhân, quả và mục đích. Đừng quá vội tin để trở thành mê tín, cũng đừng quá vội phản bác một điều ǵ mà mất đi cơ hội hiểu biết.
Hăy nh́n các hiện tượng huyền bí dưới lăng kính tổng hợp của tâm linh và khoa học, ắt sẽ thâu thập được biết bao điều thú vị trong cuộc nghiên cứu. Trung đạo hay trung dung sẽ đưa ta khắp nẻo đường của tri thức.
Phương Chính
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 1307 of 1439: Đă gửi: 21 September 2010 lúc 8:00pm | Đă lưu IP
|
|
|
NẰM MỘNG KHO BÁU ĐÀO ĐƯỢC ĐẦU LÂU
Một ngày cuối tháng 3.2010, công an huyện Phước Long, tỉnh Bạc Liêu, nhận được tin báo về một vụ việc một số hộ gia đ́nh tại ấp Long Thành, thị trấn Phước Long nửa đêm có lén lút đào bới trong vườn của một hộ dân và lôi lên một... bộ xương người.
Khi các trinh sát tới địa bàn, triệu tập những người nghi vấn để làm rơ vụ việc, th́ đúng là có chuyện một bộ xương người đă được đào lên. Thế nhưng cũng từ đây, công an mới xác minh được rằng không có vụ án mạng nào xảy ra, v́ giám định bộ xương cho thấy đây là hài cốt của một người đă chết đă cách đây khoảng ba mươi năm.
Mọi chuyện chỉ bắt đầu từ việc một người đàn ông nằm mộng thấy kho báu suốt nhiều năm...
Những giấc mộng kỳ lạ?
Anh Nguyễn Quốc Cường, ba mươi tuổi, ngụ tại địa chỉ nêu trên là nhân vật chính trong câu chuyện đi t́m kho báu. Theo anh Cường, từ cách đây năm năm, thời điểm đầu năm 2005, hàng đêm anh thường xuyên gặp đi gặp lại một giấc mộng rất kỳ lạ:
Có một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, mặc bộ đồ bà ba, tóc xơa dài ngang lưng đến bên giường thầm th́ với anh:
- Dưới gốc cây mít trước nhà con có rất nhiều vàng thỏi, con về đào đi.
Anh Cường nói:
- Tôi vốn là người cứng bóng vía nên cũng không hoảng hốt lắm. Thường khi giấc mơ đó đến, tôi chỉ giật ḿnh tỉnh dậy rồi sau đó vài ngày là quên đi ngay.
Bẵng đi khoảng ba năm, đến năm 2008, anh Cường lại thường gặp lại giấc mộng có nội dung tương tự như vậy nhiều đêm. Anh kể lại, đến lúc này anh bắt đầu ngờ ngợ và đi xem địa thế mà người phụ nữ trong mộng đă chỉ.
Quả thật, cây mít trước nhà anh có những đặc điểm đúng như người đàn bà báo mộng đă chỉ: gốc cây có những vết sẹo nào, có bao nhiêu cành cây... Phần đất mà theo người phụ nữ trong mộng miêu tả là có kho báu ở dưới, cũng có những đặc điểm về màu đất giống y như trong thực tế.
Theo anh Cường:
- Đến lúc ấy, tôi đă bắt đầu thấy tin.
Thế nhưng lúc này, anh lại rơi vào một t́nh thế oái oăm là muốn đào kho báu cũng không được, v́ phần đất được báo mộng là có kho báu, lại nằm trong diện tích đất giáp ranh với nhà bà hàng xóm, cũng là nhà d́ ruột của anh, và hai nhà đă tranh chấp diện tích đất này từ nhiều năm nay, chưa đi đến hồi kết.
Suy đi tính lại, anh nghĩ nếu bỏ không kho báu này th́ uổng quá. Ngày qua ngày, anh càng quyết tâm:
- Dù ǵ th́ cũng phải đào một lần cho biết dưới đó có ǵ.
Nhiều đêm trằn trọc, suy nghĩ đủ cách nhưng anh thấy không cách nào khả thi, v́ cây mít này nằm cặp ranh, lại trước mặt nhà hai bên. Nếu có đào ban đêm th́ cũng bị phát hiện, khi đó rất khó ăn nói với bên kia.
Cuối cùng, anh Cường quyết định mang chuyện ḿnh nằm mộng thấy kho báu nói với ông Vơ Hữu Phước, một người có uy tín trong ấp và nhờ ông này sang thương lượng với bà d́ để đào kho báu.
Tuy tiết lộ về chuyện kho báu, nhưng anh Cường lại ém thông tin cụ thể, không cho biết chính xác địa điểm cụ thể của kho báu mà anh đă được báo mộng. Theo anh:
- Nếu nói địa điểm cụ thể ở đâu, lỡ bên kia người ta đào trộm mất th́ ḿnh lại công toi.
Cuối cùng, ba bên: anh Cường, bà d́ hàng xóm và ông Phước thỏa thuận cùng hợp tác đào kho báu, nếu có vàng th́ sẽ chia làm ba phần bằng nhau cho ba bên.
Đêm hăi hùng truy t́m kho báu
Ba bên thống nhất thời gian đào kho báu sẽ là giữa đêm, để tránh bị mọi người để ư. Cũng phải đến trước khi cả đội xuất kích, anh Cường mới phổ biến tọa độ chính xác.
Vào một đêm tối trời đầu tháng 3.2010, cả nhóm trên mười người mang theo cuốc, giá, chĩa ba... khấp khởi mừng thầm trong bụng xuất hành đi t́m kho báu, chắc mẩm sau đêm nay ḿnh sẽ giàu kếch xù.
Tại nơi được báo mộng, Cường lấy sơn vẽ một h́nh chữ nhật có cạnh dài 2 x 1,5m ngay gốc cây mít giáp ranh phần đất hai nhà và bảo mọi người đào. Công việc đào bới được tiến hành rất bí mật, đèn chiếu sáng được che lại để chỉ vừa đủ ánh sáng cho người đào đất nh́n thấy.
H́ hục đào khoảng hai tiếng đồng hồ, soi kỹ từng vốc đất được đưa lên, nhưng mọi người vẫn chưa phát hiện được hơi vàng. Khi đào xuống độ sâu khoảng 1,8 m, lúc mọi người đă bắt đầu nản, th́ chiếc chĩa ba đâm thăm ḍ xuống chạm một vật cứng kêu cạch.
Những người đi t́m kho báu khẽ bụm miệng ồ lên mừng rỡ, v́ đều nghĩ đă đào đến nắp của thùng vàng rồi. Nhiều người nhanh chóng nhảy xuống hố để tiếp sức. Người đào, người bới, mớ đất xà bần dưới đáy hố nhanh chóng được chuyền tay nhau đưa lên. Khi vật cứng được đưa lên mặt đất, mọi người xác định đó là một miếng gỗ khá dày.
Ở dưới hố, những người đào bới ṃ mẫm t́m thấy dưới khu vực có tấm gỗ là những vật cứng khác, mà theo họ th́ cứng và có h́nh dạng giống như những thỏi vàng. Ở phía trên, một số người được phân công mang những vật nghi vấn là vàng thỏi này đi rửa sạch sẽ.
Trong cảnh tranh tối tranh sáng, người ta ngạc nhiên không hiểu đây là loại hợp chất ǵ, v́ nếu lấy tay bẻ, những thỏi này đều bị găy từng khúc. Anh Cường kể lại:
- Ma lực của kho báu quá lớn, nên mọi người bỏ qua chuyện tranh căi đây là chất ǵ, chỉ căng mắt nh́n xuống đáy hố xem có phát hiện ǵ mới không.
Đêm truy t́m kho báu chấm dứt, khi một người ở dưới chuyền lên phía trên, một vật tṛn tṛn to hơn cái sọ dừa, nặng trịch. Một thanh niên hí hửng lau chùi và lăn đùng ra đất giăy nảy:
- Á, cái đầu lâu bay ơi.
Cả đám người thất kinh hồn vía, không ai hô một câu nào mà tự động bỏ chạy tán loạn trong đêm, người ở dưới hố nhảy lên chen đường người ở trên mặt đất, t́m lối thoát thân. Có người ngă dúi dụi mà hai tay chắp lạy như tế sao.
Bà Phan Nguyệt Ánh, sáu mươi chín tuổi nhớ lại:
- Khi phát hiện không phải kho báu mà là xương người, người ta bỏ chạy ráo trọi. Lúc đó chỉ c̣n ḿnh tôi cố trấn tĩnh trụ lại, gom góp tất cả lại bỏ vào một cái thau, để sáng mai tính tiếp.
Sáng hôm sau, một số người thu hết can đảm, tiếp tục xuống hố gom góp nắm xương tàn của người đă chết. Bà Ánh nói:
- Ḿnh phải làm cho tṛn trách nhiệm với người đă khuất.
Người chết hơn ba mươi năm về báo mộng?
Thông tin có bộ xương người trong khu đất giáp ranh nhà anh Cường và nhà bà Ánh loan nhanh như chớp. Nghi ngờ đây có thể là một vụ án mạng, chôn xác phi tang nên ngay buổi chiều cùng ngày, công an huyện Phước Long đă tiến hành xuống hiện trường lập biên bản, xác minh sự việc, triệu tập những người có liên quan đến lấy lời khai.
Thượng tá Mai Văn Pḥng, Phó Trưởng công an huyện Phước Long, cho biết:
- Sau khi tiến hành xác minh và khám nghiệm tại hiện trường, chúng tôi xác định bộ hài cốt này đang trong quá tŕnh phân hủy. Theo ước tính, người này đă chết cách đây khoảng trên ba mươi năm.
Bà Ánh đă cho chôn lại bộ hài cốt và lập miếu để thờ. Hiện tại ngôi miếu này nằm ngay ranh đất, gần chỗ đào vàng trước đây. Sau khi sự việc xảy ra, nhiều người mới đoán già, đón non cho rằng, v́ cầu Xă Tá đang thi công, móng cầu lại trúng ngay phần mộ của người đă khuất, nên người này mới về báo mộng, để mọi người mang đi nơi khác an táng.
Kết thúc câu chuyện, anh Cường vẫn khẳng định với chúng tôi, chuyện anh nằm mộng thấy người phụ nữ bảo đi đào vàng là có thật? Anh nói rằng không phải anh mê tín dị đoan, nhưng anh không thể giải thích chuyện này như thế nào.
Khang Thiên
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 1308 of 1439: Đă gửi: 24 September 2010 lúc 2:39pm | Đă lưu IP
|
|
|
CÓ MA TRÊN ĐỜI THẬT KHÔNG?
Tháng 11, năm 1972
Khai trường đă mấy tháng nay rồi, nhưng không khí học hành vẫn có vẻ uể oải, không phải bọn học tṛ chúng tôi c̣n luyến tiếc những ngày nghỉ hè đâu, nhưng bị ảnh hưởng của thời cuộc, chiến tranh lan tràn nên không c̣n tâm trí đâu mà học hành hăng hái như xưa.
Sinh ra và lớn lên trong chiến tranh nên đầu c̣n xanh, tuổi c̣n thơ mà đă sớm biết ưu tư. Đêm nằm nghe tiếng súng đại bác từ xa vọng về, ḷng tôi không khỏi lo sợ và ray rứt xót thương cho những người vừa gục xuống. Ôi quê hương khốn khổ! bao giờ mới chấm dứt chiến tranh, để mọi người được sống yên vui?
Tháng 3, năm 1973
Sau mùa hè đỏ lửa năm ngoái, người chết nhiều quá, nhà nào cũng có thân nhân hoặc gần, hoặc xa bị chết trong lửa đạn, không khí tang tóc bao trùm khắp nơi. Lệnh tổng động viên ban hành, gia đ́nh nào cũng có người phải đi lính, không chồng th́ cha, hoặc con em phải lên đường ṭng quân, thi hành nghĩa vụ công dân.
Trường tôi cũng có vài nam giáo sư trẻ vừa nhận được giấy gọi tŕnh diện nhập ngũ. Không khí xao động, chúng tôi chẳng c̣n tâm trí đâu mà học hành, đến lớp, bài vở không lo, chỉ túm năm, tụm ba bàn chuyện chiến sự, anh em bạn bè đi lính ai c̣n, ai mất.
Tháng 12, năm 1974
Trường Trưng Vương nghe đồn là có ma, chẳng ai biết thực hư ra sao, nhưng chẳng một ai trong bọn chúng tôi thấy ma lần nào cả, cho tới một hôm...Sau giờ toán hắc búa với thầy Nguyễn Tá, trống ra chơi vừa điểm, bọn chúng tôi ùa ra khỏi lớp, tôi cùng các bạn xuồng cầu thang để ra sân trường.
Khi xuống hết chân thang th́ tôi trông thấy bọn họ đang đi dọc theo hành lang ở phía dưới, một bọn ba người, hai nam và một nữ, cô gái mặc đồng phục học tṛ như chúng tôi. Thoạt trông họ không có ǵ khác lạ cả, chỉ trừ việc hai chàng thanh niên kia, làm sao họ lọt vô đây được?
Đi khơi khơi giữa một đám đông toàn là nữ sinh mà không gợi sự ṭ ṃ của mọi người, quả là một sự lạ lùng. Nhưng h́nh như không ai trông thấy bọn họ cả, chỉ trừ ḿnh tôi, tôi nh́n họ chăm chú v́ thấy họ có một vẻ ǵ hơi khác với người b́nh thựng.
- Này ! nh́n xem ba người kia đang đi trên hành lang, trông họ giống ma quá.
Tôi buột miệng kêu lớn lên lên như thế, thật là một điều không nên, quả vậy, Hạnh cười ầm lên:
- Ma à? mày có điên không?
Diễm th́ không nói ǵ cả, nhưng nó nh́n tôi bằng ánh mắt chế diễu, cả hai đứa như muốn nói:
- Con này đang hoá khùng, ma ǵ giữa ban ngày?
- Nhưng tụi bay có nh́n thấy họ không? hai người con trai và một cô gái mặc áo dài xanh đồng phục?
- Mày nói ǵ thế? Diễm hỏi, tao không nh́n thấy đứa con trai nào hết, c̣n đứa con gái nào ở trường này mà chẳng mặc đồng phục xanh? hôm nay thứ Hai là ngày chào cờ mà?
Bây giờ th́ tôi bắt đầu hiểu, chỉ một ḿnh tôi trông thấy bọn họ thôi, những người khác không ai thấy cả. Tóc gáy tôi dựng ngược và mồ hôi lạnh chảy dài suốt dọc tấm lưng, nhưng rồi cảm giác sợ hăi đó biến đi nhanh chóng, nhường chỗ cho một trạng thái lạ lùng chưa từng có.
Tôi có cảm giác như người đang sống trong một giấc mơ, mọi vật chung quanh đều mờ dần. Bất th́nh ĺnh cái hành lang dưới chân thang trở nên tối om và dơ bẩn, một trận gió mạnh thổi suốt dọc hành lang, đem theo cát bụi từ ngoài sân.
Rồi một thứ ánh sáng kỳ lạ được thắp lên, và tôi có thể phân biệt hai loại người đang ở trong hành lang: một loại như bọn tôi, những người sống, th́ trở nên những bóng mờ, một loại như bọn họ, những con ma, th́ trở nên trong suốt và sáng rực.
Tôi có thể nh́n thấy họ thật rơ ràng, trông họ hiền lành và không có vẻ ǵ là đe doạ cả, họ đứng ngay dưới chân thang và đang nói chuyện với nhau, tôi chú ư nhưng không nghe được tiếng nào. Tôi kéo tay Hạnh:
- Nh́n ḱa! cô gái có mái tóc thề, người thanh niên cao lớn, đeo kính trắng và anh kia mập, tóc húi cua. Chúng mày có trông thấy họ không?
Giọng tôi vang lên như từ một nơi xa xôi hoặc như giọng một người xa lạ nào đó, không ai trả lời. Bỗng ánh sáng đổi trở lại, tất cả đều trở nên b́nh thường như lúc trước. Tôi quay lại và nh́n vào những người bạn tôi và cả những học sinh khác, trông họ b́nh thản, tôi chắc chắn rằng không ai nh́n thấy cảnh tượng đó như tôi đă nh́n. Tôi thở ra một hơi dài:
- Dẹp chuyện đó đi, chúng ḿnh vô lớp thôi, nhanh lên kẻo trễ!
Khi tan học, Diễm và Hạnh dường như quên hoàn toàn câu chuyện hồi sáng, nhưng tôi không thể nào quên được, v́ những ngày sau đó tôi c̣n nh́n thấy bọn họ nhiều lần nữa. Có vài lần, người thanh niên cao lớn nhập bọn với chúng tôi bước trên hành lang, và một lần tôi trông thấy cô gái tóc thề ngồi sát bên cạnh Diễm, ngay giữa lớp học.
Nhưng tôi đă được một bài học là không nên nói chuyện ma quái này với bất cứ ai thêm nữa, chắc chắn chỉ làm tṛ cười cho mọi người, không ai tin tôi cả, họ c̣n bảo tôi điên là khác. Nhưng thật sự tôi không cảm thấy sợ những con ma này tí nào, bọn họ có vẻ quen thuộc với ngôi trường này lắm và cũng tỏ ra tử tế, không doạ nạt ai cả.
Một ngày, tôi phải ở lại trường trễ một chút để sửa lại cái xe đạp bị tuột xích. Học tṛ đă ra về cả, sân trường vắng hoe, bất th́nh ĺnh tôi thấy cô ta đứng ngay cạnh tôi trong nhà để xe, tôi muốn nói cô gái tóc thề, cô ta vẫn mặc đồng phục xanh mặc dù hôm nay không phải thứ Hai. Cô ta cố gắng để nói chuyện với tôi, chỉ thấy miệng cô ta mấp máy, nhưng tôi không nghe thấy ǵ hết. Tôi hỏi:
- Chào chị! tên chị là ǵ?
Nhưng cô ta dường như không nghe tôi hỏi, chúng tôi cứ đứng nh́n nhau một lúc khá lâu, không biết cách nào có thể giao tiếp. Chợt một ư tưởng đến với tôi, cô ta có thể đọc được những ư nghĩ của tôi, biết đâu đấy? thế là tôi vội im bặt, cố hết sức tập trung tư tưởng, hỏi rằng:
- Chị là ai?
Quả là hiệu nghiệm, cô ta cũng ngừng mấp máy môi, và tôi đọc được câu trả lời:
- Tôi là Nguyễn Thị Bích Vân, c̣n chị tên g?
- Vũ Thúy An! Tôi trả lời cũng bằng cách tập trung tư tưởng, đă nhiều lần tôi nh́n thấy chị và hai anh kia, nhưng các bạn tôi không tin như vậy.
- Phải rồi, họ không tin rằng linh hồn có thể hiện ra thành h́nh ảnh, họ không tin là có một thế giới khác, một thế giới siêu h́nh, nhưng sự thật th́ có đấy, như chị đă thấy.
Chúng tôi nói chuyện tới đây th́ tôi cũng vừa nh́n thấy hai người thanh niên mới xuất hiện cạnh Bích Vân, họ có vẻ vừa đi đâu về. Cả bốn chúng tôi cùng nói chuyện, cùng suy nghĩ, cùng tập trung tư tưởng hay có thể gọi là ǵ cũng được, nhưng mục đích chính là có thể đọc được những ư nghĩ của nhau. Tôi muốn biết tại sao họ lại có mặt ở ngôi trường Trưng Vương này, tôi hỏi:
- Tại sao các anh chị lại quanh quẩn ở đây?
Tôi đọc được câu trả lời trong tư tưởng của Bích Vân, cô ta kể cho tôi nghe tất cả câu chuyện:
- Chúng tôi đều là học sinh ở đây, tôi muốn nói tôi học ở Trưng Vương và hai anh này học ở trường Vơ Trường Toản kế bên. Tôi là em anh Danh, và anh Danh là bạn cùng lớp với anh Hoàng. Chúng tôi thân nhau lắm, năm xưa vẫn đi học chung, suốt thời gian bảy năm từ khi c̣n nhỏ cho tới khi ra trường.
Chị biết đấy, đất nước ḿnh chẳng bao giờ thanh b́nh, chiến tranh, chiến tranh cứ kéo dài không biết bao giờ mới dứt. Khi anh Danh và anh Hoàng thi rớt tú tài th́ bị gọi động viên, c̣n tôi vẫn ở lại trường, tiếp tục việc học với một tâm trạng bất an, vừa buồn nản vừa lo sợ.
Sau khóa huấn luyện quân sự, hai anh được xung vào nghĩa quân, đơn vị trấn đóng ở Củ Chi. Nơi đây là một vùng xôi đậu, ban ngày phe quốc gia và lính Mỹ thỉnh thoảng lại đột ngột mở các cuộc truy lùng VC, xông vào làng lục soát, bắt bớ. Ban đêm, những người từ Mặt Trận giải Phóng lén lút về hoạt động tuyên truyền, đe dọa, khủng bố những gia đ́nh có con em đi lính quốc gia.
Bị kẹt giữa hai phe, dân chúng khổ trăm bề, và mặc dù chiến tranh gây đau thương tang tóc, nhưng những người dân hiền lành, tội nghiệp vẫn cố bám lấy mảnh đất quê nghèo, nơi chôn nhau cắt rốn thật khó mà xa ĺa. Vả lại c̣n đi đâu nữa? trên toàn quốc đâu có nơi nào yên b́nh, không có đạn bo?
Trong một lần đi thăm hai anh, tôi bị tử thương trong một tai nạn xe đ̣ cán phải ḿn không biết của bên nào. Sau đó ít lâu, hai anh Danh và Hoàng đều lần lượt tử trận trong những cuộc giao tranh dữ dội giữa hai phe. Ngựi chết như rạ, hàng ngàn tấn bom đạn trút xuống, cày nát vùng quê hiền hoà.
Không khí điêu linh, tang tóc khắp nơi, đâu đâu cũng có những thảm cảnh con khóc cha, vợ khóc chồng, cha mẹ kêu gào bên xác con. Ôi đau đớn thay là cuộc chiến tàn khốc! những thây người gục ngă, những gịng máu nóng đổ ra thấm đỏ mảnh đất quê huơng, những gịng máu đó đều là của người Việt Nam.
Khi chết đi, chúng tôi c̣n rất trẻ và đều có những ẩn ức, những tiếc hận nên không thể siêu thoát được. Chúng tôi lưu luyến trường cũ, nhớ thầy, nhớ bạn, nhớ tiếc thuở c̣n cắp sách đến trường là thời gian sung sướng nhất trong suốt cuộc đời ngắn ngủi của chúng tôi. Sau khi chúng tôi chết đi, không hẹn mà cùng quay về trường cũ và gặp nhau ở đây, như vậy đă gần sáu năm rồi…
- Đă sáu năm rồi à ? sao măi tới bây giờ mới thấy các anh chị xuất hiện ?
- Chúng tôi vẫn quanh quẩn ở đây đó chứ, nhưng không muốn cho ai nh́n thấy cả.
- Thế c̣n bây giờ?
- Bây giờ à? bây giờ th́...
Bích Vân ngập ngừng không muốn nói, Hoàng phải tiếp tục câu chuyện:
- Sắp có một biến cố quan trọng lắm xảy ra, chúng tôi không về trường được nữa, đúng ra chúng tôi không muốn về.
- Biến cố ǵ vậy? tại sao các anh chị lại không muốn về trường? Anh chị có cần tôi giúp đỡ ǵ không?
- Không! không ai làm ǵ được cả, chúng tôi không sao, c̣n chị... Nhưng chúng tôi cũng không thể cứu chị được.
- Sao? tôi gặp nạn à? tại sao phải cần người cứu? Tôi ngạc nhiên hỏi, tim đập mạnh, hồi hộp hết sức.
- Đúng vậy! nhưng chúng tôi không giúp chị được.
- Trời ơi! chuyện ǵ vậy? anh chị có thể cho tôi biết trước được không?
Tôi sợ hăi la lên và không c̣n tập trung tư tưởng được nữa, cả ba người đều nh́n tôi bằng những cặp mắt buồn rầu, c̣n mắt tôi th́ lạc thần. Khi tôi ngẩng lên th́ họ đă biến mất. Suốt tuần lễ sau đó, câu chuyện của họ cứ ám ảnh tôi măi. Tôi bỗng có cảm giác rằng ḿnh sắp chết, tôi phải làm ǵ bây giờ? có nên tin những ǵ họ nói không?
Tháng 1, năm 1975
Ngày tháng dần trôi, chẳng có ǵ xảy ra, tôi tự trấn an, họ nói có biến cố quan trọng, chứ đâu có nói tai nạn? những người bạn ma của tôi bây giờ đang ở đâu?
Gần đến Tết, không khí trong trường rộn rịp khác thường, các lớp đều tổ chức viết bích báo và tập dượt văn nghệ. Năm nay có ban nhạc bên trường Chu Văn An sang giúp vui, thôi th́ đàn ca, múa hát nhộn nhịp, mọi người tạm quên đi những lo lắng về thời cuộc.
Tôi được giao cho phần viết bích báo, tôi chợt nẩy ra ư định viết một bài về những người bạn ma của tôi, dĩ nhiên tôi không đả động đến chuyện ma quái. Nhưng tôi viết một bài thơ về họ, về những người học sinh vừa rời ghế nhà trường đă chết trong chiến tranh.
Bài thơ của tôi được đăng trên bích báo và may mắn thay lại được chọn để ngâm vào dịp tŕnh diễn văn nghệ tất niên. Tôi nhớ tha thiết những người bạn ma của tôi, tôi mong họ lắm, nhưng từ hôm đó không thấy họ hiện ra nữa, tôi tự hỏi không biết họ có thích bài thơ này không?
Tháng 2, năm 1975
Rồi ngày tất niên cũng tới, một ngày tưng bừng vui vẻ, đủ mọi tiết mục văn nghệ. Bọn học tṛ chúng tôi nửa vui, nửa buồn, vui v́ Tết sắp tới sẽ được nghỉ hai tuần, buồn v́ chiến tranh gia tăng tốc độ, thời cuộc có nhiều diễn biến bất ngờ, Phước Long thất thủ và chiến cuộc bùng nổ lớn ở mấy tỉnh miền Trung. Gần cuối chương tŕnh, Hân lên máy vi âm giới thiệu:
- Để kết thúc chương tŕnh, xin mời thầy cô và các bạn học sinh nghe giọng ngâm của Hoàng Oanh qua bài thơ “Vĩnh biệt” của Vũ Thúy An, để vinh danh những người lính trẻ đă chết cho quê hương.
Giọng của Hoàng Oanh thật ngọt ngào, rung cảm làm tăng giá trị của bài thơ rất nhiều, đến chính tôi cũng ngạc nhiên, khán giả như bị ru hồn vào những lời thơ buồn năo nuột. Tôi chợt có một cảm giác lạ như có ai đang nh́n ḿnh, khi ngẩng lên, tôi dụi mắt. Ḱa! các bạn ma của tôi hiện ra ngay trên sân khấu, họ đứng sau lưng Hoàng Oanh, cả ba lắng nghe và mỉm cười.
Khi bài thơ chấm dứt, họ nh́n tôi và vẫy tay, tôi nh́n thấy họ rơ tới nỗi suưt nữa tôi cũng đưa tay vẫy lại. Thoáng một chốc, họ đă biến mất, tôi chợt cảm thấy cô đơn giữa một rừng người vây quanh, tôi có cảm giác đây là lần cuối cùng tôi nh́n thấy họ.
oOo
Nhật kư chấm dứt tại đây, một người vô t́nh lượm được quyển nhật kư này ở trong sân toà Đại sứ Hoa Kỳ, quyển nhật kư vấy máu đề tên Vũ Thị Thúy An lớp đệ Tam C trường Trưng Vương. Trong cơn sốt động của một ngày gần cuối tháng Tư, cô bé Thúy An đă cùng gia d́nh theo chân đoàn người hốt hoảng tràn vào toà đại sứ Mỹ, xô đẩy nhau leo lên trực thăng để được ra nước ngoài.
Không biết phải gọi là may mắn hay bất hạnh khi cô lọt được vào bên trong trực thăng. Sợ hăi v́ thấy cha mẹ, anh em c̣n kẹt ở bên ngoài, cô hốt hoảng vội nhào ra cửa định chạy xuống. Nhưng không kịp, cánh cửa trực thăng vừa đóng lại, thân h́nh cô đă lọt ra khỏi cửa, nhưng một bàn tay bị kẹt lại, bàn tay vẫn c̣n đang bám vào cánh cửa.
Thúy An treo lơ lửng như một người làm xiếc khi trực thăng bốc lên cao, cô rớt xuống như một quả sung rụng, chết tan xác trước những cặp mắt kinh hoàng của những người thân của cô đang đứng ở phía dưới. Ôi, cái giá của tự do sao quá đắt! Những người có mặt ở trong sân toà đại sứ Mỹ hôm đó chắc không bao giờ quên được cảnh này, chuyến đó là chuyến cuối cùng bốc người đi di tản.
Phương Lan
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 1309 of 1439: Đă gửi: 24 September 2010 lúc 10:58pm | Đă lưu IP
|
|
|
BỎ HẲN 200KG VÀNG ĐÚC TƯỢNG SAU KHI THẤY PHẬT QUANG
Hàng ngày cứ có khoảng mười người ra vào, không biết họ làm ǵ ở đó. Đến ngày 1-5 vừa rồi mọi người mới vỡ lẽ, đó là những người thợ tài hoa nhất được mời về để đúc tôn tượng Di Lặc bằng vàng.
Tân Hoa Xă ngày 23-8 đưa tin, hội Phật giáo Trung Quốc vừa khánh thành ngôi chùa Đại Kim Phật, tại chân núi Phạn Tịnh, thuộc địa bàn thành phố Đồng Nhân tỉnh Quư Châu, Trung Quốc.
Nơi đây được mệnh danh là đất Phật động tiên, không chỉ bởi phong cảnh tú lệ, mà c̣n là một trong những trung tâm thắng địa Phật giáo Trung Hoa. Một nhà mỹ thuật đă dùng hơn hai tạ vàng và rất nhiều ngọc ngà, châu báu để đúc tôn tượng Phật Di Lặc thờ tại chính điện chùa này.
Một buổi sáng tinh mơ bốn năm trước, nhà mỹ thuật Tằng Nhất Binh bị đánh thức bởi một cú điện thoại của người quen, khoe đang ngắm “Phật quang” xuất hiện trên Kim Đỉnh Thiên thuộc núi Phạn Tịnh.
Ông lập tức t́m đến tận nơi để chiêm ngưỡng hiện tượng kỳ thú mang vẻ huyền bí, tâm linh này. Một giờ sau, cáp treo đă đưa nhà mỹ thuật này xuyên qua làn mây và sương mù lên đỉnh Kim Đỉnh Thiên.
Ánh sáng ban mai rực rỡ xuyên qua lớp mây, tạo ra cầu vồng lung linh bảy sắc, ở giữa vầng hào quang ấy là h́nh ảnh Đức Phật đang thuyết pháp, lúc ẩn lúc hiện, xung quanh kim thân từng chùm hào quang tỏa ra rực rỡ.
Bần thần trước hiện tượng thiên nhiên kỳ thú, khiến ḷng người liên tưởng tới một cơi Tịnh Độ ngay giữa thế gian, hôm đó ra về ông Binh lúc nào cũng nghĩ đến những h́nh ảnh, ḿnh đă được tận mắt chứng kiến trên đỉnh Phạn Tịnh.
Ông quyết định sẽ đầu tư xây dựng một ngôi chùa lấy tên là Đại Kim Phật, tại chân núi Phạn Tịnh này, với mong muốn sơn thủy hữu t́nh và Phật pháp vô biên, sẽ ḥa quyện lại làm một.
Suốt bốn năm qua, nhiều người dân trong vùng không hề hay biết những ǵ đang diễn ra, trong một căn nhà nhỏ dưới chân núi Phạn Tịnh. Hàng ngày cứ có khoảng mười người ra vào, không biết họ làm ǵ ở đó. Đến ngày 1-5 vừa rồi mọi người mới vỡ lẽ, đó là những người thợ tài hoa nhất được mời về để đúc tôn tượng Di Lặc bằng vàng.
Bức tượng được làm hoàn toàn thủ công, không có sự can thiệp của máy móc. Hơn 200kg vàng huy động được đổ thành mấy chục tấm, để các nghệ nhân điêu khắc, trạm chổ thành các bộ phận của cơ thể tượng. Hơn mười nghệ nhân đến từ nhiều nơi, phải mất hơn sáu trăm ngày đêm chế tác pho tượng này.
Sau khi đă chế tác xong phần thân tượng, các nghệ nhân tiến hành đính ngọc, đá quư, kim cương để trang trí cho thêm phần rực rỡ. Tôn tượng Đức Phật Di Lặc xuất hiện trong trang phục Bồ Tát, với mũ hoa sen năm cánh in h́nh Đức Phật và tọa trên một ṭa sen trắng được chế tác từ bạch ngọc.
Hiện tại ngôi chùa Đại Kim Phật đă khánh thành và mở cửa đón khách thập phương. Công tŕnh này càng làm tăng thêm những giá trị văn hóa, tôn giáo cho khu du lịch Phạn Tịnh, vốn đă nổi tiếng từ lâu là một thắng địa của Phật giáo Trung Hoa.
Tân Hoa Xă
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 1310 of 1439: Đă gửi: 24 September 2010 lúc 11:09pm | Đă lưu IP
|
|
|
ĐẦM TRỜI TÂN CƯƠNG XUẤT HIỆN HÀO QUANG KỲ ẢO
Ngày 27-7 phóng viên tờ Tin tức Nhă Tâm, Tân Cương đăng tải h́nh ảnh “Phật quang” được một số văn nghệ sỹ Tân Cương chụp lại, trong chuyến đi thực tế Thiên Sơn t́m cảm hứng sáng tác, từ hôm 24-7 vừa qua.
Nhiều người trong số họ khẳng định đă nh́n thấy bốn lần “Phật quang” xuất hiện, giữa vầng hào quang cầu vồng bảy sắc, c̣n thấy rất rơ h́nh Quan Thế Âm ngh́n mắt ngh́n tay, hiện thân ở sườn núi.
Theo lời kể của những văn nghệ sỹ này, bắt đầu từ ngày 24-7 để chuẩn bị tổ chức hội Bàn Đào, Ủy ban quản lư đầm Trời, Thiên Sơn, Tân Cương đă tổ chức một đoàn văn nghệ sỹ đến đầm Trời, thực tế lấy cảm hứng sáng tác.
các thành viên gồm nhiều tác giả, nhà thơ khá nổi tiếng của Tân Cương như Thẩm Vỹ, Trần Mạc, Vương Mẫn... Khi đoàn văn nghệ sỹ Tân cương đang leo núi Thiên Sơn, tiến về phía đầm Trời, dọc đường Chu Thiếu Hoa, đại diện Ủy ban quản lư đầm Trời, là người đầu tiên phát hiện thấy “Phật quang”.
Theo lời kể của Chu Thiếu Hoa, lúc đó khoảng 18h 50 phút chiều, sườn núi đă phủ kín sương, bất ngờ anh nh́n thấy ngay lưng chừng núi, ở độ dốc khoảng 450, xuất hiện vầng hào quang bảy màu rất đẹp, nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi chừng ba mươi giây.
Ngỡ ḿnh hoa mắt, nhưng nửa giờ sau khi cả đoàn đă lên đến đầm Trời ngắm cảnh hoàng hôn rực rỡ, dưới sườn núi lại bất ngờ xuất hiện hào quang.
Lần này cả đoàn đều nh́n thấy và đă nhanh chóng ghi lại được h́nh ảnh về vầng hào quang rực rỡ ấy, trung tâm phát ra ánh hào quang, được miêu tả như h́nh dạng của Quan Âm Bồ Tát ngàn mắt ngàn tay, nên ai nấy đều ngạc nhiên, sửng sốt.
Nhà văn Trần Mạc cho biết, ngày hôm đó “Phật quang” xuất hiện tổng cộng bốn lần, ngay trên khoảng không khu vực miếu Sơn thần đầm Trời:
- Lạ quá, lần đầu tiên trong đời tôi chứng kiến cảnh tượng ấy. Ông chia sẻ.
Mặc dù trong dân gian luôn tồn tại những câu chuyện ly kỳ và niềm tin vào “Phật quang” xuất hiện, là dấu hiệu của sự may mắn, tuy nhiên theo giới nghiên cứu khí tượng thủy văn, th́ hiện tượng hào quang bảy sắc cầu vồng xuất hiện, chỉ là một hiện tượng vật lư tự nhiên hết sức đặc biệt, do sự khúc xạ ánh sáng mặt trời vào lớp sương mù ở những vị trí địa h́nh đặc biệt.
Hồng Vũ
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 1311 of 1439: Đă gửi: 24 September 2010 lúc 11:39pm | Đă lưu IP
|
|
|
XEM BÓI Ở PHNÔM PÊNH
Thời gian xem bói, giải hạn của các thầy không lâu, mỗi người chừng năm phút. "Ca" nào nặng lắm th́ cũng không quá mười phút. Khách xem xong tùy ḷng mà trả lễ nhiều hay ít. Có người chỉ đưa 4.000 rieal (tương đương 16.000 VND) nhưng các thầy cũng vui.
Chiều tà, như nhiều du khách khi đến tham quan Thủ đô Phnôm Pênh, chúng tôi đón xe tuk tuk ra khu vực sông bốn mặt, để hóng gió từ ḍng sông Mêkông và thỏa cái thú ngồi trên chiếu hoa, thưởng thức các món đặc sản côn trùng.
Trên đường đi, bác tài tuk tuk người Việt cho biết, khu vực quảng trường sông bốn mặt, là điểm dừng chân thú vị của không chỉ du khách quốc tế, mà có cả cư dân bản địa. Điểm khác biệt là khách chỉ đến quảng trường vào buổi tối, c̣n dân địa phương th́ ghé lúc ban ngày để dâng hương tượng Phật đen, nằm trong ngôi chùa cổ ở trung tâm quảng trường và xem bói.
Được lời như cởi tấm ḷng, sáng hôm sau chúng tôi quay trở lại nơi đây, để được xem chuyện tiền hung hậu kiết và đă có được những trải nghiệm kỳ thú.
Chín sáng, theo đúng lịch hẹn, bác tài tuk tuk tên Kai at Song đón chúng tôi tại một khách sạn nhỏ nằm trên đại lộ Samdech Sothearos, đại lộ đi qua khu vực Thành Vua, nơi có chùa Vàng chùa Bạc, mà nhiều du khách khi đến tham quan Thủ đô của đất nước Chùa Tháp, đều mong muốn được thỏa mắt chiêm ngưỡng với giá vé vào cổng khá tốn kém, gần một trăm ngàn đồng, bằng phân nửa giá vé xe đi từ Thành Phố Sài G̣n sang Phnôm Pênh.
Trên đường xe lăn bánh đến quảng trường, bác tài tuk tuk bốn mươi mốt tuổi, với thâm niên sinh sống trên đất nước Campuchia hơn ba mươi năm, vui vẻ cung cấp thông tin cho khách:
- Nam Vang là tên gọi xưa của Thủ đô Phnôm Pênh. Gọi là sông bốn mặt bởi khi đổ tới đây, cùng với nhánh chính, sông Mêkông tẽ thành ba nhánh sông khác.
Bác tài e hèm:
- Coi như các anh có duyên, chứ ban ngày mà phải là vào rằm, th́ khu vực quảng trường mới nhộn nhịp. Lúc ấy người bán hoa, kẻ dâng hương nườm nượp, c̣n các thầy bói th́ mỏi tay xóc bài, vui nhộn lắm.
Bác tài tuk tuk dứt ngang cuộc truyện tṛ khi xe lăn bánh đến khu vực Thành Vua, nơi chúng tôi đang dồn tâm điểm chú ư vào những ông bà thầy bói, đang chờ khách đến "xủ quẻ". Thành Vua được kiến tạo như một ṭa lâu đài với ṿm mái cao vời vợi, cong vút hướng mặt ra bờ sông.
Bên này Thành Vua là quảng trường rộng thênh thang, được phân thành hai khu vực, bên là nơi dành cho người dân, du khách nô đùa với đàn chim câu cả ngàn con, bên là khu vực dành cho những người bán lễ vật dâng cúng Phật như hoa sen, dừa được cắt điệu đính hoa lài...
Cái cảm giác đi giữa rừng hoa với hương sen, hương lài thoảng quyện trong gió thật tuyệt. Xen lẫn những gánh hàng hoa là "quầy" bói của các ông bà thầy. Có trên ba mươi thầy bói, với đủ thành phần già trẻ, nam nữ và có thầy là người thế giới thứ ba.
Để hấp dẫn khách, các thầy bày trên những chiếc bàn nhựa được trải khăn thêu hoa văn kỳ quái, những món "bửu bối" độc đời như nanh cọp, nanh heo rừng, những bức tượng đen ma quái dáng thần nữ, trẻ con, tượng rắn thần bảy đầu...
Có những bức tượng c̣n hằn lưu những vệt đất nâu, như muốn nói chúng vừa được đào bới từ ḷng đất. Có thầy chỉ bày trên bàn những củ tỏi và bộ bài tây. Qua lời giải thích của bác tài, chúng tôi được biết cư dân bản địa chỉ cần nh́n "đồ nghề" của thầy là biết họ bói theo trường phái nào:
- Những thầy bày tượng thần trẻ con có nghĩa họ chơi ngải đồng nhi, kiểu như những sinh linh chết oan nhập vào họ. C̣n những thầy bày các món đồ của mănh thú như răng voi, nanh cọp, móng gấu... có nghĩa họ chơi bùa sơn lâm.
Đây là những thầy không phải xem bói mà là chuyên giải bùa, giải phép trấn quỷ trừ ma cho những người tin rằng họ bị thư ếm, gặp vận xui, điềm gở.
Không như mường tượng trước đó của chúng tôi, các thầy bói, thầy bùa ở đây rất vui vẻ, từ tốn, không tranh giành khách. Nhiều du khách xán tới chụp h́nh lưu niệm, các thầy nhoẻn miệng cười tươi.
Thậm chí, có thầy c̣n nhường ghế cho khách đóng vai "thầy" để có tấm h́nh lưu niệm độc đáo về khoe với người thân, chúng bạn. Chọn một quán nước bên đường ngồi quan sát, chúng tôi tiếp tục ghi nhận nhiều điều thú vị.
Chúng tôi đảo mắt sang các thầy bùa chuyên tháo giải cho những người bị gặp hạn. Dưới gốc cây bồ đề tỏa cành nhánh che nắng mát rười rượi, hễ mỗi khi có khách sà xuống ghế, là bà thầy nhón tay lấy pho tượng đồng nhi bụ bẫm cười toe toét, bảo khách dùng hai bàn tay xoa khắp pho tượng.
Tiếp đó thầy dùng một sợi chỉ trắng, thắt nhiều gút quấn bảy ṿng qua cổ tay "thân chủ" rồi đếm số nút thắt c̣n thừa. Thấy cảnh ấy, Kai-at Song tâm t́nh, những khi liên tục gặp nạn, anh cũng không ít lần ra đây nhờ các thầy bùa giải hạn bằng phương pháp này.
"Sau khi quấn ṿng dây cổ tay khách theo triết lư nam thất nữ cửu (nam bảy ṿng, nữ chín ṿng), căn cứ vào số nút thừa của đoạn dây, đối chiếu với ngày tháng năm sinh, đường chỉ tay của khách mà thầy đoán khách đang gặp nạn ǵ.
Có thể họ bị kẻ xấu nhờ thầy bùa làm phép hăm hại, hay bị oan hồn nào quấy phá... Biết được căn nguyên, rồi thầy sẽ đọc chú, làm phép và trao cho thân chủ lá bùa hộ thân, dặn phải giữ kỹ bên ḿnh, đeo vào cổ, bỏ trong túi áo chứ không được để ở nơi ô uế, nhét ví hay túi quần chẳng hạn.
Không bỏ lỡ cơ hội xuất ngoại xem bói, một số người trong đoàn thích thú muốn được xem một quẻ cho biết đúng, sai, xem thầy ở Campuchia phán có khác ǵ thầy tại quê nhà và gợi ư nhờ Kai at Song làm phiên dịch, th́ anh nhẹ nhàng khuyên không nên, bởi người dân ở đất nước Chùa Tháp chỉ đi xem bói khi có niềm tin tâm linh, chứ không có ư bỡn cợt, hoặc so sánh giữa thầy này với thầy khác.
Hỏi chuyện các thầy có bày vẽ chuyện cúng giải hạn tốn kém, bác tài tuk tuk cười hiền từ:
- Làm ǵ có chuyện đó. Và bỏ nhỏ:
- Thời gian gần đây, các cô gái, những phụ nữ trung niên người Việt ra khu vực quảng trường sông bốn mặt xem bói nhiều lắm. Do các thầy không nói được tiếng Việt, nên các bà, các cô phải nhờ người phiên dịch. Có trường hợp đến xem bận này vào casino thắng hay thua, th́ thầy khước từ thẳng thắn, đại ư thánh thần không làm ba cái chuyện tầm phào ấy.
Hôm ấy, chúng tôi gặp chị Hồng Phương, Giám đốc một công ty lữ hành có văn pḥng tại Thủ đô Phnôm Pênh lúc chị ra Thành Vua lễ Phật. Tṛ chuyện về xóm thầy bói nơi này, chị Phương bảo, hoàn toàn không có chuyện mê tín dị đoan.
- Thực ra đây là nét sinh hoạt văn hóa mang tính chất dân gian. Khi gặp trục trặc, trở ngại trong cuộc sống, không biết phải chia sẻ với ai, người ta bất kể giàu nghèo đều có thể ra đây trao đổi với các thầy bói.
Họ sẽ là người lắng nghe an toàn, biết chia sẻ và đưa ra những lời khuyên hữu ích, triết lư như khuyên sống hiền lành, hiếu thảo, ḥa thuận cũng như lên dây cót tinh thần cho thân chủ, rằng sau cơn bĩ cực tới hồi thái lai.
Thế nên nhiều người mà tôi biết trước khi gặp thầy rất bức bối, ngột ngạt nhưng sau khi đi ra Thành Vua xem bói đă trở về với tinh thần vui vẻ, tràn đầy năng lượng và niềm tin vào cuộc sống.
Đấy là những ǵ mà chúng tôi góp nhặt sau khi thực địa chuyến xem bói tại quảng trường sông bốn mặt. C̣n nhiều góc khuất, nhiều điều bất ngờ, kỳ thú khác mà trong khoảng thời gian ngắn chúng tôi không thể khám phá trọn vẹn.
Nhưng tựu trung lại, hành tŕnh ấy đă mang đến cho chúng tôi một trải nghiệm kỳ thú: Th́ ra, việc xem bói và các thầy bói không có ǵ là xấu, nếu như người ta đừng quá ngu muội và bày vẽ những chuyện cúng quảy ma mị, để trục lợi thân chủ.
Nói như chia sẻ của bác tài tuk tuk và chị Phương, th́ các thầy bói, thầy bùa đóng vai tṛ là các chuyên gia tâm lư dân gian. Họ là những chuyên gia đặc biệt bởi không chỉ biết lắng nghe, thấu hiểu mà c̣n chia sẻ, nhen nhóm niềm tin, sức mạnh nghị lực cho thân chủ để họ t́m lại cảm giác quân b́nh trong cuộc sống, vốn dĩ nhiều lo toan, áp lực!
Khách xem bói lúc này đủ dạng người. Sau khi ghé mua hương hoa dâng Phật, phần đông họ đáo ngang khu "đại bản doanh" của các thầy bói để xem chuyện tiền hung hậu kiết. Khách thích thầy nào cứ việc sà vào ghế ngồi, các thầy tuyệt đối không lôi kéo. Thú vị nhất là khi chúng tôi mục diện cảnh hai người đàn ông ăn vận sang trọng, đến nhờ ông thầy là người ái nam ái nữ xem chuyện t́nh duyên.
Sau khi hỏi thăm ngày tháng năm sinh của hai người, ông thầy bảo cả hai thi nhau xóc bài, tiếp đó mỗi người lấy một quân bài úp xuống mặt bàn. Xem xong người này, thầy từ tốn lật quân bài của người kia, úp ḷng bàn tay xuống quân bài đọc bùa chú ǵ đó rồi nói những điều tiên tri.
Bác tài tuk tuk Kai at Song lại gần nghe loáng thoáng câu được câu mất rồi nhoẻn miệng cười, thông báo cho chúng tôi biết hai anh chàng đó yêu nhau (người đồng tính) nhưng gia đ́nh không cho phép. Họ đến nhờ thầy gỡ rối. Thầy xem xong bảo cả hai cần phải kiên nhẫn chờ đợi thêm một thời gian, đừng quá nôn nóng mà làm hỏng chuyện lớn. Từ từ rồi cháo cũng nhừ!
CAND
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 1312 of 1439: Đă gửi: 25 September 2010 lúc 6:06am | Đă lưu IP
|
|
|
HỒNG KÔNG: UFO XUẤT HIỆN CÙNG SẤM SÉT
Vào đêm 09-09 vừa qua, do ảnh hưởng của cơn băo Meranti, Hồng Kông đă có một đêm kỷ lục với số lượng sét đánh xuống mặt đất. Và trong đêm sấm sét đầy trời đó, người dân địa phương đă ghi lại được h́nh ảnh một chiếc đĩa bay xuất hiện trên bầu trời thành phố này.
Báo chí Hồng Kông đưa tin, chỉ tính từ chín giờ đến hai giờ sáng đêm ngày 08-09, trong sáu giờ đồng hồ Đài khí tượng của thành phố này, đă ghi lại được hơn hai mươi lăm ngàn lần sét đánh xuống mặt đất.
Tiếp đó, vào đêm ngày 09-09 vừa qua, từ khoảng không giờ đến một giờ sáng, tại Hồng Kông đă ghi lại được 13.102 lần sét đánh xuống mặt đất. Theo thống kê, đây là số lượng sét đánh xuống mặt đất lớn nhất trong ṿng năm năm trở lại đây của thành phố giàu có này.
Theo báo cáo của Đài khí tượng thủy văn Hồng Kông, trong đêm ngày 09-09, chỉ trong ṿng một giờ đồng hồ, người ta đă phát đi hai cảnh báo vàng và cảnh báo đỏ về cơn mưa lớn tấn công thành phố. Cũng trong đêm đó, nhiều khu vực dân cư trong thành phố đă bị ngập v́ lượng nước mưa quá lớn.
Điều khiến mọi người dân thành phố này chú ư là, trong đêm mưa gió và sấm sét ấy, Đài khí tượng thủy văn của thành phố này đă nhận được thông báo từ một cư dân địa phương rằng, đă nh́n thấy một vật thể bay không xác định xuất hiện trên bầu trời.
Người này cho biết, vào khoảng mười một giờ đêm, ngày 09-09, anh ta đă nh́n thấy tận mắt một ṿng sáng, do tám đốm sáng h́nh tṛn tạo thành, bay trên bầu trời. Ṿng sáng này xuất hiện trong mười lăm phút, sau đó biến mất.
Một thông báo khác từ người dân địa phương cũng cho biết, người ta đă nh́n thấy vật thể bay này tại một khu vực khác của thành phố, nhưng chỉ vài chục giây sau đó, vật thể bay này đă biến mất.
Hiện tại, các cơ quan hữu quan của Hồng Kông, vẫn chưa xác định được vật thể phát sáng này là ǵ, và chúng có liên quan ǵ đến lượng sét đánh xuống Hồng Kông, với một số lượng kỷ lục trong đêm 09-09 hay không.
THX.VNN
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 1313 of 1439: Đă gửi: 25 September 2010 lúc 6:21am | Đă lưu IP
|
|
|
UFO THƯỜNG XUYÊN ĐỔ BỘ VÀ NỔ TRÊN TRÁI ĐẤT
Một số nhà nghiên cứu tin rằng tại những vùng đặc biệt của Trái đất, UFO thường xuyên hạ cánh. Thông thường những “sân bay vũ trụ” của người ngoài hành tinh, nằm trên đỉnh núi cao hoặc trong ḷng núi. Một trong những vị trí bí mật này là ngọn núi El Taire ở Bolivia.
Tiến sĩ Yuri Suprunenko nói với phóng viên báo Pravda:
- Tại những ngọn núi ở Bolivia, giống ở những nước láng giềng, rất giàu những tài nguyên khoáng sản. Thiếc, vonfram. kẽm, ch́, antimoan, bạc và những kim loại quư. Đủ thứ.
Hàng trăm người thợ mỏ đă chứng kiến những kim loại hiếm từ bầu trời rơi xuống. Chẳng những kim loại hiếm mà c̣n cả các hợp kim phi thường, loài người chưa từng có. Và những loại này không phải là thiên thạch. Các sự kiện này diễn ra tại làng La Mamoru Tarija, gần chân núi El Taire vào Tháng Năm, năm 1978.
Theo Tiến sĩ Yuri Suprunenko, những người dân địa phương vào năm đó, đă nh́n thấy một cảnh tượng bất thường. Một vật thể h́nh trụ mà mũi là một chóp nhọn hoắt xuất hiện trên bầu trời, dài chừng sáu mét, đường kính chừng bốn mét. Không có cánh.
Phía ngoài hầu như không có ǵ, chẳng có ô cửa ra vào hay cửa sổ. Đuôi vật thể ấy phụt ra một luồng lửa xanh lè. Khi cách mặt đất chừng trăm mét, nó rít lên và tiếp đất với tốc độ ba trăm đến bốn trăm km/giờ.
Theo lời những người chứng kiến, một vật thể thứ hai tương tự cũng bay tiếp sau vật thể đầu tiên. V́ không giảm tốc độ, vật thể đầu đâm vào sườn núi El Taire.
Một quầng lửa khổng lồ loé lên, sáng loà cả một vùng rộng lớn với bán kính một trăm năm mươi km và phát ra một tiếng nổ khủng khiếp, gây chấn động cả nước Argentina láng giềng.
Một sức ép cực mạnh, làm bật tung cửa sổ của những ngôi nhà trong ṿng bảy mươi km. Vụ nổ đă tạo ra một vết nứt khổng lồ, dài một ngàn rưởi mét, rộng năm trăm mét và sâu bốn trăm mét.
Nhà chức trách địa phương không đưa ra một lời giải thích nào mà lại đưa quân đội đến, lập một hàng rào cách ly tại vùng núi El Taire và tuyên bố đó là vùng cấm. Tuy nhiên, dân chúng, khách du lịch và các nhà nghiên cứu đều cho rằng đó là vụ nổ của UFO.
Những dẫn chứng về UFO cũng từng xảy ra trong khu vực. Ví dụ, tại Braxin, gần Sao Paulo năm 1957, người ta thấy một chiếc đĩa sáng rực bay rất nhanh, bất chợt dừng lại rồi nổ tung, vỡ ra hàng ngàn mảnh nhỏ. Những người dân nh́n thấy một vầng như pháo hoa trên bầu trời.
Một số mảnh vỡ được người dân thu lượm lại. Các vật liệu này nhẹ như tờ giấy, bề mặt xù x́. Các pḥng thí nghiệm Braxin đă tiến hành phân tích quang phổ, và thấy có magiê dưới dạng những tinh thể, mà không thể thu được trong các điều kiện tại Trái đất.
Những phân tích kim loại học và vi phân tích đă tiết lộ một hàm lượng nhỏ stronti, một kim loại chẳng bao giờ tồn tại cùng với magie. Tiến Sĩ Yuri Suprunenko cho biết thêm:
- Sự kiện Braxin được viết trong Tự điển Bách khoa Encyclopedia Britannica, cuốn tự điển vốn rất thận trọng, không bao giờ nói về các sự kiện chưa được thẩm tra.
Sau Thế chiến II người ta ghi nhận hàng chục vụ tương tự tại nhiều vùng trên thế giới. Trên bảy mươi ngàn bức ảnh chụp UFO đă được chụp, và trên một trăm hai mươi đoạn video clip đă được quay.
Tuy nhiều dẫn chứng đă được đồn đại trong dân chúng, nhưng cho tới gần đây những thông tin vẫn được các cơ quan trách nhiệm các nước coi là “Tuyệt mật”, “Tham khảo hạn chế”, “Chỉ được xem”...Lư do chính là họ đều coi đó là các vũ khí của đối phươn,g trong t́nh h́nh chiến tranh lạnh.
Vụ nổ lớn tại sườn núi El Taire cũng nằm trong hồ sơ “tuyệt mật”. Sau khi cả vùng núi bị quân đội phong toả, một ủy ban đặc biệt đă được thành lập để cứu xét. Vật thể h́nh trụ với những thân thể bị biến dạng, đă được t́m thấy ở El Taire, nhưng chưa hề có thông báo về vật thể đă bị nổ, cũng như số phận của vật thể bay theo sau nó ra sao, mà cho đến nay tất cả đă rơi vào quên lăng.
Dân chúng tại thành phố mỏ tại chân núi El Taire kể với nhau rằng, chiếc vỏ bị bẹp rúm của UFO được máy bay trực thăng chở đến sân bay Bolivia, từ đó được đưa sang Mỹ.
- Có lẽ với thời gian, chúng ta sẽ biết được những điều c̣n che giấu của vuh El Taire. Yuri Suprunenko nói.
Pravda.Ru
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 1314 of 1439: Đă gửi: 25 September 2010 lúc 6:36am | Đă lưu IP
|
|
|
NHỮNG NƠI MA QUỶ HIỆN H̀NH Ở HỒNG KÔNG
Mặc dù đó là câu chuyện của mấy chục năm về trước nhưng vào ban đêm, nhiều người dân vẫn nghe thấy những âm thanh của xe gỗ, thậm chí có người c̣n nh́n thấy cả một đoàn ma không đầu đi đằng sau những chiếc xe.
1. Cao Đường
Trước chiến tranh Cao Đường là một bệnh viện dành cho những người bị bệnh hủi, lúc đó là thời điểm mà bệnh hủi lây lan cực kỳ mạnh và người bệnh phải được cách ly hoàn toàn.
Một khi đă bước chân vào đây, người bệnh chỉ có chờ chết v́ thế họ thường có thái độ trách móc, than phiền. Có tin đồn rằng, ở dưới tầng hầm có bệnh nhân thần kinh đă đập đầu tự sát, nên mọi người ở đây thường nghe thấy những tiếng đập dồn dập từ xa vọng lại.
Sau chiến tranh thế giới thứ hai, quân Nhật chiếm đóng Hong Kong và biến nơi đây trở thành nơi tra tấn, sát hại nhiều người dân Trung Quốc. Sau đó, người ta đồn rằng, nơi này có ma.
Nhiều thanh niên đă tới đây để khám phá về những lời đồn này, nhưng không ít người đi vào mà vĩnh viễn không quay ra. V́ thế, Cao Đường được xem là nơi nhiều ma quỷ nhất ở Hong Kong.
2. Đường Tất Liệt Giả Sỹ
Đây là đoạn đường từng bị quân Nhật đóng chiếm làm doanh trại, nằm trên núi Hoàn Bán. Khi Nhật hoàng đầu hàng vô điều kiện, nhiều binh sỹ Nhật bản thấy đây là một điều hết sức nhục nhă nên họ đă tự sát tập thể trong doanh trại.
Từ đó, đêm nào những người dân quanh đó cũng nghe thấy những tiếng bước chân, tiếng săn bắn và cả những tiếng nói chuyện th́ thầm. Thậm chí có những người nửa đêm c̣n nh́n thấy những lá cờ Nhật bay phấp phới trên đường.
3. Thôn Đại Bộ Vận Đầu Đường
Trong thời gian bị Nhật chiếm đóng, nhiều người Trung Quốc không may mắn đă bị đưa tới pháp trường chặt đầu. Nhưng v́ đầu người quá nhiều không thể để hết ở pháp trường, nên mỗi ngày đều phải có công nhân tới để đem những đầu người này lên xe gỗ chuyển tới những nơi hoang vu để chôn.
Và ngôi làng này là nơi mà những chiếc xe chở đầu người thường xuyên phải đi qua. Có lẽ có quá nhiều người Trung Quốc một cách vô thức, nên linh hồn của họ cũng không biết đi đâu về đâu, chỉ biết đi theo chiếc đầu bị chặt mất của ḿnh.
V́ vậy, đoạn đường này lâu dần trở thành nơi tụ tập của các linh hồn. Mặc dù đó là câu chuyện của mấy chục năm về trước, nhưng vào ban đêm nhiều người dân vẫn nghe thấy những âm thanh của xe gỗ, thậm chí có người c̣n nh́n thấy cả một đoàn ma không đầu đi đằng sau những chiếc xe.
4. Đông Đê Trường Sa
Gần đây, Đông Đê trở nên nổi tiếng là vùng đất của ma quỷ, bởi v́ nơi đây có rất nhiều lời đồn về ma quỷ. Nghe nói nhiều năm trước đây, có một người phụ nữ dắt theo một đứa con gái và hai người đă tự sát trong một nhà nghỉ.
Từ đó, nhắc tới Đông Đê là người ta nhắc tới những thảm kịch gia đ́nh. Hai năm gần đây, có nhiều người từ xa tới nhà nghỉ ở Đông Đê để tự sát và tăng thêm tính chất kỳ bí cho nơi này.
Trong lúc đang dạo chơi bên bờ biển, một nhóm thanh niên đă phát hiện ra một phiến đá, trên đá c̣n nở ra một bông hoa rất đẹp. Nhóm thanh niên này cảm thấy kỳ lạ bèn dịch chuyển phiến đá ra, không ngờ, bên dưới đó là xác một người phụ nữ.
Một nhóm thanh niên khác cũng gặp ma khi đang đi dạo quanh đó. Họ nh́n thấy hai bà cháu bước từ phía công viên Tưởng niệm lại, nhưng càng tới gần lại càng hai người đó lại càng mờ nhạt và bỗng dưng mất hút.
5. Cầu Mănh Quỷ
Thực ra tên gọi của cầu là Hồng Thủy. Năm đó có một đoàn học sinh tiểu học tới đây tham qua,n nhưng không may trúng đợt núi lở, nước lũ tràn xuống nhấn ch́m toàn bộ những em đang chơi trên cầu.
Sau sự kiện này, có rất nhiều người kể lại là từng gặp những bóng ma trẻ em. Có người nh́n thấy một nhóm học sinh đang đứng trên cầu vẫy tay chào ḿnh, có người lại thấy dường như có ai đang đẩy ḿnh xuống sông. Bây giờ cầu đă được lắp thêm lan can kiên cố, nhưng những lái xe ban đêm vẫn thấy những bóng trắng đang lắc lư trên cầu.
Tuy nhiên, có một chuyện khiến mọi người nổi gai ốc hơn, đó là chuyện xảy ra với một cô ca sỹ. Người ta đồn rằng hồi nhỏ cô ca sỹ này cùng bố đi qua đây, bỗng gặp hai đứa trẻ đứng đợi bên đường v́ bị lạc.
Cha cô cho hai anh em đi nhờ xe và đưa về nhà. Họ đă cùng chụp ảnh lưu niệm trước khi chia tay. Thế nhưng, mười năm sau, khi xem lại bức ảnh đó th́ hai anh em trong ảnh đă trở thành người lớn.
6.Doanh trại Kim Chung
Doanh trại Kim Chung là tiền thân của quảng trường Thái Cổ. Đây được coi là nơi trú ẩn của ma quỷ, đặc biệt là ở cầu thang đi vào, thậm chí nhân viên bảo vệ ở đây c̣n nh́n thấy cả đoàn quân đang diễu hành.
7. Nghĩa trang làng Tây Cống Lệ
Tương truyền rằng trước đây trong làng cũng có nghĩa trang để chôn những thi thể không ai nhận, cứ mỗi đêm, những xác chết trong quan tài lại nhảy ra ngoài khua khoắng linh tinh. Làng Tây Cống Lệ là nơi ở của ḍng họ Lư và ḍng họ Trần. Hiện trong làng không có nghĩa trang, chỉ c̣n lại đền thờ và được trông coi bởi một người họ Lư.
8. Kênh Thiên Hậu
Khoảng những năm sáu mươi, hệ thống thoát nước ở Hong Kong vẫn chưa được sử dụng một cách hiệu quả và cũng không hề xây cầu cho người đi bộ đi qua kênh.
V́ vậy mọi người thường xuyên phải đi bằng một tấm phản bắc ngang qua. Năm đó có một trận mưa rất lớn, nước lũ tràn về, đă cuốn trôi tất cả những em nhỏ đang trên kênh. Từ đấy, mỗi đêm có người đi qua kênh đều bị những bóng ma kéo chân d́m xuống nước.
Sau khi một chiếc cầu dành cho người đi bộ được dựng lên, người ta không c̣n thấy những hiện tượng như trên xảy ra nữa. Tuy nhiên, đêm tới, người dân quanh đấy vẫn nghe thấy những tiếng cười đùa của bọn trẻ.
9. Ṭa nhà truyền h́nh
Từ khi đài truyền h́nh cáp chuyển tới nơi này, đă có không ít câu chuyện liên quan tới ma quỷ được truyền tai nhau. Có người kể rằng đă nh́n thấy những con ma mặc quần áo cổ trang làm đám cưới trong đêm. Có người lại nói trong nhà vệ sinh nữ có một con ma nữ, chuyên đưa giấy vệ sinh cho những người bước vào.
10. Kư túc xá đại học Hong Kong
Sinh viên khu kư túc xá nằm trên đường Bạc Phù Lâm truyền tai nhau rằng, ở phía cầu thang đá có một ḥn đá rất kỳ lạ, những ai sờ vào nó th́ thường gặp chuyện không may.
Nhiều năm trở lại đây, có nhiều sinh viên không tin vào lời đồn, cố ư chạm tay vào đó và kết quả là những sinh này đều chết một cách bí ẩn
Huanqiu
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 1315 of 1439: Đă gửi: 25 September 2010 lúc 6:41am | Đă lưu IP
|
|
|
BÓNG MA RƯỢT ĐUỔI XE TRÊN ĐƯỜNG CAO TỐC
Câu chuyện xảy ra trên tuyến đường cao tốc của Autralia, đă thu hút sự hiếu kỳ thu hút rất nhiều người đến xem
Tờ Daily Mail cho biết, tuyến đường cao tốc Lemon tại thành phố Newcastle, bang New South Wales của Australia không có đèn đường, do vậy, khi màn đêm buông xuống là cả con đường tối đen như mực.
Gần đây, nhiều người lái xe qua đoạn đường này vào buổi tối nói rằng, khi nh́n vào cửa phía sau xe, họ thấy một đốm sáng màu trắng dị thường bám sát phía sau.
Không lư giải được đốm sáng đó là ǵ, nhiều người cho rằng đó chính là hồn ma của một thanh niên lái xe mô tô. Theo lời kể của những người dân địa phương th́ vào tháng 11 năm 2007, một thanh niên mới chỉ hai mươi tuổi, lái xe mô tô đă chết trong một vụ va chạm với một chiếc ô tô vượt quá tốc độ ngay trên đoạn đường này.
V́ vậy, nhiều người cho rằng, hồn ma của người thanh niên vẫn c̣n lảng vảng ở đoạn đường này đuổi theo những xe đi vượt quá tốc độ. Đốm sáng màu trắng mà người ta nh́n thấy, chính là chiếc đèn trước của chiếc mô tô mà anh ta lái. Tất cả những lái xe vượt quá tốc độ 111 dặm (khoảng 179 km/h) đều nh́n thấy ánh sáng kỳ quái này.
Sau khi thông tin này được truyền đi, rất nhiều thanh niên ṭ ṃ đă t́m đến nơi đoạn đường này. Họ cố ư lái xe vượt quá tốc độ, vượt qua con số 179 km/h. Một số người quả thực đă nh́n thấy đốm sáng kỳ dị đuổi sát theo xe. Nhiều người c̣n quay hẳn clip đưa lên mạng.
Sự thật về bóng ma đuổi theo những chiếc xe vượt qua tốc độ ra sao đến nay vẫn chưa được làm rơ, tuy nhiên, những thanh niên ṭ ṃ kia, lại đang là mối lo ngại về an toàn giao thông trên tuyến đường này, với nhiều người dân địa phương.
Nhiều người cho rằng, việc đi xe vượt quá tốc độ cho phép để được nh́n thấy bóng ma, không chỉ nguy hiểm cho chính ḿnh mà c̣n nguy hiểm cho những người khác.
Trước t́nh h́nh đó, cảnh sát địa phương đă phải vào cuộc. Một vị cảnh sát giao thông của khu vực này tuyên bố, nếu như họ tiếp tục lái xe quá tốc độ, th́ người đuổi theo phía sau họ không phải là hồn ma bóng quế nào cả, mà sẽ là đèn màu của cảnh sát.
Mặc dù vậy, cảnh sát địa phương vẫn chưa dẹp bỏ triệt để hành vi mạo hiểm này. Trên các trang mạng người ta vẫn thấy ngày càng nhiều clip, liên quan đến bóng ma rượt đuổi xe hơi trên đường Lemon.
Daily Mail
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 1316 of 1439: Đă gửi: 25 September 2010 lúc 6:46am | Đă lưu IP
|
|
|
BÓNG MA LANG THANG TRÊN TÀU ĐIỆN NGẦM
Gần đây, xuất hiện một đoạn băng chứng minh lời đồn về một bóng ma, thường xuất hiện bên ngoài cửa sổ tàu điện ngầm ở Moscow.
Nhân viên làm việc tại tàu điện ngầm Moscow (Nga) thường truyền tai nhau, về một bóng ma nữ thường xuyên xuất hiện bên ngoài cửa sổ tàu điện ngầm, vào ngày 9 tháng 9 hằng năm.
Được biết, thời gian bóng ma xuất hiện trên camera theo dơi đúng vào ngày 9 tháng 9 năm 2009. Từ năm 1999, trên tàu điện ngầm ở Moscow thường xảy ra những điều bất thường.
Trong nửa năm đă có liên tiếp năm cô gái trong độ tuổi từ mười hai tới mười tám, bỗng nhiên lên cơn động kinh khi ngồi trên xe. Thế nhưng, khi kiểm tra, sức khoẻ của những người này đều hoàn toàn b́nh thường.
Trong đoạn băng ghi h́nh, khuôn mặt của một cô gái xuất hiện trong ṿng vài giây rồi sau đó biến mất. Hiện tượng này cứ lặp lại vài lần. Người phụ trách tàu điện ngầm cho hay, hy vọng ngày 9 tháng 9 năm nay, các linh mục sẽ tới để đuổi bóng ma này đi.
Huanqiu
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 1317 of 1439: Đă gửi: 27 September 2010 lúc 2:29am | Đă lưu IP
|
|
|
BÍ ẨN BÓNG MA XUẤT HIỆN TRONG QUÁN BAR
Andrew Batemen, chủ quán bar The Wolfe Pub ở Cumbria, Anh, thừa nhận cảm thấy vô cùng sợ hăi, khi phát hiện thấy một bóng ma, trong quán bar của ḿnh vào lúc nửa đêm.
Ông Andrew Batemen tin rằng, ông đă tận mắt nh́n thấy một bóng ma xuất hiện trong quán bar của ông. H́nh ảnh bóng ma được ghi lại qua một camera gắn trên tường. Tuy nhiên, một điều đặc biệt là quán bar của Andrew, đă từng là nhà tang lễ trước đây.
Đoạn video dài ba mươi lăm giây, đă ghi lại h́nh ảnh một đốm sáng đột nhiên xuất hiện từ trên trần và từ từ bay xuống vào lúc nửa đêm. Đốm sáng giống như bóng ma này, sau đó đă bay lơ lửng một vài ṿng, trước khi bay lên trần nhà và dần biến mất.
Một tuần sau khi phát hiện thấy bóng ma trên màn h́nh camera, ông Andrew Batemen đă kể lại hiện tượng kỳ lạ này cho ông Thomas Cook, nhân viên đại lư du lịch ở cạnh quán bar của ông.
Trong khi đang nói chuyện trong văn pḥng của Thomas Cook, bất ngờ con chuột vi tính trên bàn đă tự động di chuyển. Sau đó, một đốm sáng lạ xuất hiện trong pḥng và bay qua cửa sổ biến mất.
Được biết, ông Andrew Batemen mở quán bar này cách đây mười bảy năm. Ông tiết lộ một điều kỳ lạ là chú chó săn có tên Dudley của ông, dường như đă phát hiện được điều ǵ lạ trong quán bar, v́ nó thường có những phản ứng sợ hăi, mỗi khi nó bước vào quán bar.
- Tôi không tin vào những bóng ma, nhưng h́nh ảnh tôi vừa chứng kiến tại quán bar của tôi và văn pḥng của người bạn bên cạnh, đă khiến tôi phải nghĩ lại. Ông Andrew Batemen cho biết.
Lê Hương
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 1318 of 1439: Đă gửi: 27 September 2010 lúc 2:41am | Đă lưu IP
|
|
|
NHÀ NÀO DỄ BỊ MA ÁM?
- V́ sao những ngôi nhà nằm giữa mặt phố lớn lại không có người ở, những ngôi biệt thự cổ kính giữa thành phố hoa Đà Lạt lại không được sử dụng? Có hay không sự tồn tại của những linh hồn mà người ta vẫn gọi là “ma”? Các nhà khoa học lư giải điều này như thế nào?
Bắt mạch nhà ma Kim Mă
KTS Phạm Cương, Giám đốc khối phong thủy, Công ty cổ phần Nhà Xuân cho rằng, chúng ta nên t́m hiểu vấn đề đó dưới góc nh́n tích cực và khoa học hơn về vấn đề này. Dưới góc nh́n của khoa Phong thủy, căn nhà ở phố Kim Mă có những điểm xấu có thể nh́n thấy rơ ràng.
Thứ nhất, xét về Loan Đầu trong khoa phong thủy, ngôi nhà này bị thoái khí tức là ở vị trí không đủ tụ khí. Phong thủy có câu "khí tụ th́ thành h́nh", khí chưa tụ đủ th́ khu vực đó sẽ gặp nhiều điều không may mắn, không thuận lợi cho việc phát triển.
Có một số ư kiến cho rằng việc tiền sảnh căn nhà này có mái cổng ch́a ra, tạo một h́nh tượng không đẹp, h́nh tượng đó tạo một h́nh ảnh như hai hàng người, đang bê một thanh vũ khí, đâm thẳng vào mặt ngôi nhà này (giống trong phim dă sử, thường công phá thành bằng những thanh những tấm gỗ lớn vậy).
Theo Phong thủy, h́nh tượng xấu sẽ có tương tác tới ngôi nhà này. Và nhiều điều không may sẽ xảy ra với chủ thể căn nhà. KTS Phạm Cương nói thêm:
- V́ chưa được vào sâu bên trong nên có thể c̣n vơ đoán. Rất có thể phía bên trong căn nhà c̣n có những yếu tố khác, xấu về cấu trúc gây ảnh hưởng đến toàn bộ căn nhà, ví dụ như vị trí các căn pḥng, hệ thống hầm cầu bể phốt không hợp về phong thủy chăng?.
Nhà nào dễ bị ma ám?
TS Vũ Văn Bằng, Chủ tịch Hội đồng quản trị Công ty Cổ phần nghiên cứu môi trường tia đất, bảo vệ sức khỏe cho rằng, cần phải kiểm tra môi trường đất, không khí, vật liệu xây dựng... Ngoài nguyên nhân là môi trường đất, không khí, c̣n có thể do vật liệu xây dựng của những ngôi nhà đó, v́ dụ như thép, gạch lát nền... là những vật liệu dễ hấp thụ phóng xạ.
Tất cả là do môi trường độc hại, không tốt cho sức khỏe con người khiến người ta không ở được. Đó là chất phóng xạ, chất độc hóa học, tia đất, mồ mả... ở những vùng đất đó.
- Những vùng đất như vậy có nhiều, ngay cả ở Hà Nội. Có nơi năm, bảy gia đ́nh cùng có người đột tử, nhưng v́ không có chỗ ở khác nên họ vẫn phải ở. Có trường hợp cả gia đ́nh bị ung thư, hoặc trong nhà có rất nhiều người điên... đều là do sống trong ngôi nhà có tia đất xấu.
C̣n theo KTS Phạm Cương cho biết, theo phong thủy nơi nào mà dương khí ít, âm khí nhiều nơi đó h́nh thành địa cuộc xấu, ít người ở, có ở th́ cũng không cát lành. Việc xem xét âm dương phải dựa vào từng địa h́nh, từng hoàn cảnh cụ thể để đưa ra nhận định.
Không chỉ ở Việt Nam, ở nước ngoài cũng có những ngôi nhà bị cho là ma ám quỷ ám. Tuy nhiên nên nh́n nhận câu chuyện trên phương diện khoa học, không nên để những dư luận đồn thổi xấu.
Tô Hội
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 1319 of 1439: Đă gửi: 03 October 2010 lúc 6:26pm | Đă lưu IP
|
|
|
CHƠI VỚI LỬA
Tôi không có ư định nói về những ǵ đă xảy ra một cách chính xác ngày mười bốn tháng tư vừa qua, tại số nhà 17 đường Badderly Gardens. Khi viết ra trên giấy trắng mực đen, các giả thiết của tôi có vẻ quá lố bịch để được mọi người coi là truyện đứng đắn.
Tuy vậy đúng là có truyện ǵ đó đă xảy ra: một truyện quá lạ lùng khiến chúng tôi phải nhớ tới cho tới khi chết; câu chuyện này chắc chắn đáng tin cũng như có sự chứng nhận của năm người.
Tôi sẽ không để ḿnh bị lôi kéo vào những cuộc tranh luận hay những sự suy diễn. Tôi chỉ xin đưa ra một kiểu lời khai, mà tôi đă đưa cho John Moire, cho Harver Deacon và bà De la Mer xem qua; tôi chỉ công bố lời khai này, sau khi được họ công nhận từng chi tiết trong đó.
Tôi buộc phải bỏ qua sự chấp nhận của Paul Le Duc, v́ ông đă rời khỏi nước Anh. Chính John Moire, hội viên thứ nhất của công ty Moire, Moire và Sanderson là người đầu tiên đă lôi kéo sự chú ư của chúng tôi tới các vấn đề của khoa học huyền bí.
Giống như nhiều thương gia rất cương quyết và thực tế, ông có một khía cạnh huyền bí, chính khía cạnh này đă đưa ông tới sự khảo sát và chấp nhận, khi có cơ hội, các hiện tượng huyền hoặc mà người ta đă gói ghém lại, cùng với nhiều điều ngu xuẩn và giả trá dưới nhăn hiệu thông linh học.
Ông đă bắt đầu các cuộc nghiên cứu với một tinh thần tự do, chẳng mấy chốc những nghiên cứu đó đă mang bộ mặt của các giáo điều; lúc đó ông cũng trở nên tích cực và cuồng tín, như một người sùng đạo mù quáng. Trong nhóm người nhỏ bé của chúng tôi, ông tiêu biểu cho những người huyền bí, đă tạo lập một tôn giáo mới dựa theo các hiện tượng lạ lùng này.
Bà De la mer, bà đồng của chúng tôi, là em gái ông và cũng là vợ của nhà điêu khắc De la mer. Kinh nghiệm đă cho chúng tôi thấy rằng, đụng tới những vấn đề này mà không có người ngồi đồng th́ chỉ uổng công, cũng như một nhà thiên văn muốn tiến hành quan sát, mà lại không có kính viễn vọng vậy.
Mặt khác không bao giờ chúng tôi muốn đưa vào nhóm chúng tôi một bà đồng chuyên nghiệp; các bà này rơ ràng chỉ cốt moi tiền chúng tôi, nên mới làm việc đó và dễ quay ra lừa bịp; làm sao chúng tôi có thể tin được những hiện tượng được tạo ra, với giá biểu một đồng bạc một giờ?
May mắn thay, Moire đă khám phá ra rằng, cô em gái ông có khả năng lên đồng, nói theo cách khác bà ta là một cục pin của năng lượng nhân điện, h́nh thức năng lượng duy nhất khá tế nhị, để có thể vận dụng hữu hiệu trên b́nh diện tinh thần, cũng như trên b́nh diện vật chất của chúng ta.
Tất nhiên khi nói đến điều này, tôi tuyệt đối không có ư khẳng định những ǵ liên hệ tới vấn đề là xác thực: tôi chỉ nhắc tới các lư thuyết, nhờ vào đó chúng tôi đă giải thích, có thể là sai mà cũng có thể là đúng, những điều chúng tôi đă nh́n thấy. Bà đồng này đă tới, tuy không hoàn toàn được ông chồng đồng ư.
Dù không bao giờ bà cho ta có cảm tưởng bà có một sức mạnh rất lớn về tâm linh, chúng tôi vẫn thấy những kiểu thần giao cách cảm theo thói quen, vừa ngây thơ ấu trĩ vừa không thể giải thích được.
Chiều chủ nhật nào cũng vậy, chúng tôi gặp nhau tại pḥng làm việc của Harver Deacon ở Bedderly Gardens, trong căn nhà ở góc đường Merton Park. Đầu óc giàu tưởng tượng của Harver Deacon đă phung phí trong nghệ thuật của ông, làm bất cứ ai nh́n thấy cũng phải coi ông là một tay chơi tài tử, rất hăng say về tất cả những ǵ kỳ quái và dễ gây xúc động.
Chắc chắn sự ngoạn mục trong việc nghiên cứu các khoa học huyền bí, đă lôi cuốn ông lúc khởi đầu; nhưng rồi sự chú tâm của ông đă nhanh chóng chuyển sang một vài hiện tượng, mà tôi vừa nói tới và ông đă đi tới kết luận rằng, những điều ông từng coi là một cuộc mạo hiểm lăng mạn để chơi đủa, như một sự giải trí trong lúc trà dư tửu hậu, thật ra là một sự thực rất đáng sợ.
Vốn có bộ óc thông minh và duy lư nổi tiếng, trong cái thế giới nhỏ bé của chúng tôi, ông là h́nh ảnh của một phần tử hay phê phán, một người không có thành kiến, lúc nào cũng sẵn sàng theo dơi các sự việc đúng như ông nh́n thấy chúng, và luôn khước từ việc đưa ra trước một lư thuyết về những thông tin của ông.
Sự khôn ngoan của ông đi ngược lại ư của Moire, giống hệt như chuyện đức tin mạnh mẽ của ông này làm tṛ cười cho Deacon. Nhưng theo cách của họ, cả hai đều là những kẻ loạn trí.
C̣n tôi? Tôi có thể tự coi ḿnh là người thế nào đây? Tôi không phải là người mộ đạo. Tôi cũng không phải là một người phê b́nh theo lối khoa học. Cứ cho rằng tôi là một anh thị dân có tính tài tử, thích được thấy ḿnh trong một trào lưu thời thượng, biết ơn tất cả những cảm xúc mới làm tôi say mê, và mở cho tôi những hướng đi mới về đời sống.
Bản thân tôi không phải là người có nhiệt huyết, nhưng tôi thích giao du với những người có nhiệt huyết. Những ư kiến của Moire, cho tôi cảm tưởng chúng tôi đă có một giấy thông hành đặc biệt để mở cánh cửa của cơi chết, và làm tôi hoàn toàn măn nguyện.
Tôi thấy rất thoải mái với bầu không khí ấm cúng của buổi họp mặt dưới ánh sáng mờ ảo. Nói tóm lại, chuyện này làm tôi thích thú. Đó là lư do tại sao tôi đă có mặt tại đó ngày 14-4, để chứng kiến một cảnh rất kỳ lạ mà tôi sẽ thuật lại ngay bây giờ.
Trong số đàn ông th́ tôi là người tới trước nhất, nhưng bà De la mer đă có mặt trong pḥng làm việc của Deacon rồi, v́ bà đă uống trà với bà Deacon. Hai bà và ông Deacon, đang đứng trước một bức hoạ chưa hoàn tất đặt trên giá.
Tôi không phải là người sành sỏi về hội hoạ và không bao giờ dám nói là hiểu ư nghĩa các bức hoạ của Deacon. Tuy nhiên trong trường hợp nay, tôi thấy bức hoạ tuyệt đẹp, rất kỳ ảo, thấm đượm vẻ thần tiên, chứa đầy các loài vật và những h́nh ảnh tượng trưng đủ loại. Các bà ngợi khen ông hết lời, hiệu lực của màu sắc quả là tuyệt mỹ.
- Ông nghĩ thế nào, ông Markham? Ông ta hỏi tôi.
- Thú thật điều này vượt quá mức hiểu biết của tôi! Tôi đáp lại. Những con thú này... Đó là những con ǵ vậy?
- Những con quái vật trong thần thoại, những con vật tưởng tượng, các kiểu huy chương. Một đám rước kỳ dị, bí ẩn.
- Với một con ngựa trắng đi đầu!
- Đó không phải là một con ngựa!
Ông đă phản đối lại với một giọng nghiêm nghị, điều làm tôi kinh ngạc, v́ ông vốn có tính t́nh rất tốt và không bao giờ tỏ ra quá trang nghiêm.
- Vậy đó là cái ǵ?
- Ông không trông thấy cái sừng trên trán nó à? Đó là một con kỳ lân. Tôi đă nói với ông đó là những con thú tưởng tượng. Ông không thể nhận ra con nào cả sao?
- Tôi thấy thất vọng, ông Deacon ạ!
Có vẻ như ông đă bị xúc phạm dữ dội, nhưng ông bật cười lớn.
- Hăy tha thứ cho tôi, ông Markham ạ! Ông nói với tôi. Thật ra tôi đă làm một công việc điên rồ với con thú này. Suốt cả ngày tôi vẽ nó, vẽ đi vẽ lại, cố tưởng tượng xem nếu như có một con kỳ lân sống th́ nó giống cái ǵ. Sau cùng tôi tin rằng tôi đă thành công. Ít nhất tôi cũng đă hy vọng vậy, nhưng khi ông không nhận ra nó, tôi thấy bị chạm tự ái dữ dội.
- Chắc chắn đó là một con kỳ lân!
Tôi kêu lên với vẻ tin tưởng, v́ tôi thấy ông bực bội bởi sự mù tịt của tôi. Tôi phân biệt rất rơ cái sừng, nhưng chưa bao giờ tôi nh́n thấy kỳ lân cả, ngoài những thứ được vẽ trên các huy hiệu hoàng gia, và tôi tuyệt đối không tin là có con thú này. Những con thú khác là những con quái vật đầu sư tử, những con măng xà và
rồng đủ loại, có phải thế không?
- Vâng, với những con này tôi không gặp một khó khăn nào. Chỉ có con kỳ lân này là làm cho tôi bực ḿnh. Thôi, thế cũng tạm đủ cho tới ngày mai.
Ông quay lật bức hoạ lại ở trên giá và chúng tôi chuyển câu chuyện sang đề tài khác. Chiều hôm đó ông Moire tới trễ. Chúng tôi ngạc nhiên khi thấy ông đi cùng một người Pháp thấp nhỏ và khoẻ mạnh, mà ông giới thiệu với chúng tôi dưới cái tên là Paul Le Duc.
Tôi nói rằng chúng tôi ngạc nhiên, v́ chúng tôi giữ quy luật là một sự xâm nhập vào nhóm thông linh học của chúng tôi, sẽ làm xáo trộn t́nh thế và đưa vào một phần tử khả nghi. Chúng tôi biết có thể tin cậy lẫn nhau, nhưng tất cả kết quả của chúng tôi, sẽ có nguy cơ bị hoài nghi bởi sự hiện diện của một người ngoài cuộc.
Tuy nhiên, ông Moire đă mau lẹ trấn an chúng tôi. Ông Paul Le Duc là một môn đồ danh tiếng của khoa thần bí học. Ông du lịch tới nước Anh mang theo một thư giới thiệu của ông chủ tịch hội Huynh đệ, những người dân Paris của giáo phái Rose-Croix gửi cho ông Moire.
Như vậy thật hoàn toàn b́nh thường, khi ông được mời tới dự cuộc ngồi đồng của chúng tôi; chúng tôi c̣n thấy vinh dự về sự có mặt của ông. Như tôi đă nói, ông ta nhỏ bé và khoẻ mạnh, nom bề ngoài không có ǵ đặc biệt. Trên khuôn mặt lớn được cạo nhẵn của ông, chỉ có đôi mắt to màu nâu là đáng kể mà thôi.
Ông ăn mặc lịch sự, có điệu bộ của một người thượng lưu và nói tiếng Anh bằng một giọng khiến các bà tủm tỉm cười. Bà Deacon vốn không muốn tắt bớt đèn đi như thường lệ và chúng tôi kéo nhích ghế lại gần chiếc bàn vuông bằng gỗ bạch đàn, được kê ở giữa pḥng.
Ánh sáng yếu ớt nhưng cũng đủ để chúng tôi nh́n thấy nhau rất rơ ràng. Tôi nhớ là tôi c̣n có thể nh́n thấy rơ ông người Pháp, có hai bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm với những ngón tay vuông.
- Thật vui nhỉ! Ông nói với chúng tôi. Đă từ nhiều năm nay tôi không ngồi dự theo lối này, tuy nhiên tôi rất thích việc này. Bà là bà đồng đúng không? Có phải bà hành nghề lên đồng không?
- Không hoàn toàn đúng, bà De la mer đáp lại. Nhưng bao giờ tôi cũng cảm thấy một sự chập chờn nửa thức nửa ngủ.
- Đó là giai đoạn đầu. Chỉ cần thúc đẩy thêm là nó tới chỗ đồng nhập. Khi đồng nhập rồi th́ linh hồn bé nhỏ của bà bay đi và một linh hồn khác tới thế chỗ của nó, do đó mà bà đă có giọng nói và tuồng chữ tự động phát sinh. Bà đă để cho người khác nằm quyền điểu khiển cơ thể của bà, phải vậy không? Nhưng những con kỳ lân th́ có ǵ dính líu tới chúng ta?
Harver Deacon giật nảy người lên. Ông người Pháp từ từ quay đầu lại và chăm chú nh́n văo những bức màn tối sẫm che phủ các bức tường.
- Nom có vẻ ngồ ngộ! Ông ta lẩm bẩm. Luôn luôn là những con kỳ lân. Ai đă nghĩ tới một đề tài kỳ cục như vậy với một cường độ mạnh như thế?
- Thật là kỳ diệu! Deacon kêu lên. Suốt cả ngày tôi đă cố sức vẽ ra một con. Tại sao ông lại biết được?
- Ông đă nghĩ tới những con kỳ lân trong căn pḥng này à?
- Chắc chắn là thế!
- Những tư tưởng là vật thể đó ông bạn ạ! Khi ông tưởng tượng tới một vật ǵ là ông đă tạo ra vật đó. Ông không biết như thế à? Nhưng tôi có thể nh́n thấy những con kỳ lân của ông và không phải chỉ có thể nh́n bằng mắt thôi đâu.
- Có phải ông muốn nói rằng tôi đă tạo ra một vật chưa bao giờ có thật cả chỉ bằng cách nghĩ đến nó thôi à?
- Rơ ràng là thế. Đó là một sự kiện nằm trong tất cả mọi sự kiện khắc. Đó là lư do tại sao một ư nghĩ xấu cũng là một sự nguy hiểm.
- Tôi lại nghĩ đó là trên b́nh diện siêu nhiên chứ? Ông Moire hỏi lại.
- À, đó chỉ là những từ thôi, ông bạn ạ! Những con vật đó ở kia ḱa, tại một nơi nào đó, tại khắp mọi nơi, tôi không thể nói rơ được. Tôi nh́n thấy chúng. Tôi có thể sờ mó vào chúng.
- Ông không thể làm cho chúng tôi nh́n thấy chúng được à?
- Chỉ cần làm cho chúng trở thành hiện thực. Xin các ông chú ư lắng nghe, đây sẽ là cuộc thí nghiệm. Nhưng cần phải có quyền uy. Trước hết hăy đo lường quyền uy mà chúng ta có được, sau đó chúng ta sẽ thấy chúng ta có thể làm ǵ. Các vị có thể cho phép tôi được xếp chỗ ngồi cho quư vị theo ư muốn của tôi không?
- Chắc chắn ông là người thành thạo hơn chúng tôi, Deacon trả lời. Tôi mong rằng ông sẽ điều khiển mọi việc.
- Có thể các điều kiện không được hoàn hảo nhưng chúng ta sẽ làm những ǵ có thể làm. Xin bà cứ ngồi yên tại chỗ cũ, tôi sẽ ngồi cạnh bà ấy và quư ông đây sẽ ngồi bên tôi. Ông Moire sẽ ngồi cạnh bà, v́ sự xen kẽ giữa màu nâu và vàng nâu là rất tốt. Vậy là được rồi. Và bây giờ xin quư vị cho phép tôi tắt hết đèn đi.
- Bóng tối th́ có lợi ích ǵ? Tôi hỏi.
- Xung lực mà chúng ta liên hệ tới là một sự rung động của ête, giống hệt như ánh sáng vậy. Bây giờ chúng ta có những sợi dây liên lạc đặc biệt riêng của chúng ta, các vị hiểu không? Thưa bà, bà sẽ không thấy sợ hăi trong bóng tối chứ? Một buổi lên đồng như thế này thật rất vui!
Mới đầu chúng tôi thấy hoàn toàn tối mịt; nhưng sau một vài phút mắt chúng tôi quen dần với bóng tối: chúng tôi có thể nhận ra bóng của chúng tôi một cách rất mơ hồ và rất lộn xộn, tôi phải thừa nhận như vậy. Tôi không thể nh́n thấy những đồ vật khác trong pḥng làm việc. Cả bọn chúng tôi đều trang nghiêm hơn rất nhiều so với những lần trước.
- Xin quư vị hăy đặt bàn tay ra trước mặt quư vị. Chúng ta không có cơ hội nào để đụng chạm vào nhau, v́ chúng ta quá ít người quanh một chiếc bàn kích thước lớn như vậy. Thưa bà, xin bà hăy chuẩn bị. Nếu cơn buồn ngủ kéo tới xin bà đừng cưỡng lại. C̣n bây giờ chúng ta hăy ngồi yên lặng và chờ đợi.
Vậy là chúng tôi đều ngồi yên lặng chờ đợi, trong khi phải nh́n soi mói vào bóng tối trước mặt ḿnh. Ngoài hành lang, tiếng đồng hồ kêu tích tắc. Xa xa một con chó sủa lên từng hồi. Hai hay ba lần có tiếng xe ngựa chạy lạo xạo ngoài phố, ánh sáng chập chờn từ những ngọn đèn của chúng lọt qua kẽ mành, đă tạo nên một vài khoảng ấm cúng trong buổi thức thâu đêm của chúng tôi.
Tôi cảm thấy các triệu chứng về thể xác đă trở thành quen thuộc qua các buổi lên đồng trước đây: đôi bàn chân giá buốt, bàn tay như bị kiến ḅ, một cảm giác ấm áp dịu dàng ở ḷng bàn tay và một luồng gió lạnh lẽo trên lưng, những cơn đau nhức nhỏ, kỳ lạ nhất là ở hai cánh tay (đặc biệt là ở cánh tay trái, cánh tay gần vị khách của chúng tôi nhất).
Những cảm giác này chắc chắn là do sự lộn xộn của hệ thống thần kinh mạch, nhưng dù sao cũng đáng lưu ư. Đồng thời tôi cảm thấy một cảm giác căng thẳng của sự nôn nóng chờ đợi, một cảm giác gần như đau đớn vậy. Cứ xét qua sự im lặng nghiêm ngặt tuyệt đối của các bạn tôi, th́ đủ biết họ cũng có các dây thần kinh căng thẳng như tôi.
Rồi đột nhiên một tiếng động nổi lên từ bóng tối: một tiếng rít trầm trầm. Đó là tiếng thở nhanh và nhẹ của một người đàn bà, càng lúc càng nhanh hơn, càng lúc càng nhẹ hơn, như thể hơi thở lọt qua hai hàm rằng nghiến chặt; rồi chúng tôi nghe thấy một tiếng nấc cụt khá mạnh, kèm theo một tiếng sột soạt của vải.
- Cái ǵ vậy? Có b́nh thường không? Một người hỏi trong bóng tối.
- Hoàn toàn b́nh thường, ông người Pháp trả lời. Đó là tiếng thở của bà ấy. Bà ấy đă nhập đồng. Thưa quư vị, bây giờ nếu quư vị vui ḷng chờ đợi một cách b́nh thản, quư vị sẽ thấy một vật mà tôi tin sẽ làm quư vị vô cùng thích thú.
Vẫn c̣n tiếng tích tắc ngoài hành lang. Vẫn c̣n hơi thở, nhưng lúc này sâu hơn, dài hơn, của bà đồng. Vẫn c̣n những tia sáng chập chờn của những ngọn đèn xe ngựa, nh́n thấy rơ hơn bao giờ hết. Chúng tôi đang lấp đầy một cái vực thẳm gớm ghê! Ở một bên là bức màn của sự vĩnh hằng đă hé lên một nửa, bên kia là những xe cộ của thành phố London.
Chiếc bàn rung lên một nhịp thở mạnh mẽ. Nó lắc lư một cách đều đặn, nhịp nhàng, nó tự nâng lên, hạ xuống một cách nhẹ nhàng bên trong những thớ gỗ của nó; ta có thể nói đó là tiếng một bó củi đang nổ lách tách, trong ḷ sưởi vào một đêm đông.
- Có rất nhiều quyền uy! Ông người Pháp lẩm bẩm. Các vị hăy nh́n trên bàn ḱa!...
Tôi đă tưởng tôi là một kẻ làm tṛ cười cho ảo giác của riêng ḿnh, nhưng tất cả mọi người đều nh́n thấy một thứ như tôi. Một thứ ánh sáng lân tinh màu vàng hơi xanh nhạt (có lẽ tôi nên gọi là một thứ hơi nước có ánh sáng hơn là một thứ ánh sáng!) trụ lại trên mặt bàn.
Nó lăn đi, uốn éo, xoắn lại thành những nếp lập loè mờ ảo xoay quanh và tự xoay tṛn như những đám mây khói. Qua ánh sáng kỳ diệu đó tôi có thể nh́n thấy hai bàn tay trắng trẻo và những ngón tay vuông của ông người Pháp.
- Tuyệt diệu! Ông ta kêu lên. Thật là thích thú.
- Ta có nên đ̣i các mẫu tự không? Ông Moire hỏi.
- Không! Chúng ta có thể đạt được những điều tốt hơn nhiều. Vị khách của chúng tôi đáp. Làm cho cái bàn lúc lắc ở mỗi chữ trong bảng chữ cái chỉ là tṛ trẻ con; với một bà đồng như quư bà đây, chúng ta phải làm được hơn thế.
- Vâng, các vị sẽ làm được nhiều hơn, một tiếng nói cất lên.
- Ai nói vậy? Có phải ông đấy không, ông Markham?
- Không, không phải tôi nói.
- Đó là bà đây đă nói.
- Nhưng không phải tiếng của bà ấy.
- Có phải bà không, thưa bà De la mer?
- Không phải là bà đồng đâu nhưng đó là quyền uy đă sử dụng cơ thể của bà đồng, tiếng nói trầm trầm xa lạ đáp lại.
- Bà De la mer đâu rồi? Tôi hy vọng rằng điều này sẽ không làm ǵ hại tới bà phải không?
- Bà đồng rất sung sướng trong một b́nh diện khác của đời sống. Bà đă ngồi vào chỗ của tôi, cũng như tôi đă ngồi vào chỗ của bà.
- Ông là ai?
- Điều đó không có ǵ quan trọng với ngài. Tôi là một người đă từng sống cũng như ông đang sống bây giờ, và đă chết cũng như ông sẽ chết một ngày nào đó.
Chúng tôi nghe thấy tiếng ken két của bánh xe ngựa dừng lại trước cửa một ngôi nhà bên cạnh. Bên ngoài, người ta đang căi nhau về giá cả chuyến xe, và vừa đánh xe đi bác đánh xe vừa càu nhàu một câu tục tĩu. Đám mây màu vàng xanh vẫn c̣n xoay tṛn trên mặt chiếc bàn, lờ đờ trên toàn bộ bề mặt của nó, trừ một tia sáng yếu ớt; như thể nó dồn cả vào trước mặt bà đồng.
Tim tôi như đóng băng v́ lạnh và sợ hăi. H́nh như chúng tôi đă khinh suất và dại dột, đi tới gần sự thiêng liêng thực tại nhất và cao cả nhất; sự cảm thông với những người chết mà các cha của Giáo hội đă nói tới.
- Các ông không thấy rằng chúng ta đă đi quá xa à? Có lẽ chúng ta phải cắt đứt buổi lên đồng này đi thôi. Tôi kêu lên.
Nhưng những người khác rất muốn được coi tới phút chót. Sự áy náy của tôi làm họ bật cười.
- Tất cả mọi quyền uy đều được tạo ra cho người ta sử dụng, Harver Deacon trả lời tôi. Nếu chúng ta có thể sử dụng được th́ chúng ta phải sử dụng. Tất cả những điểm xuất phát mới của tri thức, đều đă bị coi là bất hợp pháp vào lúc khởi đầu. Đó là một điều đúng và hợp lư khi chúng ta t́m hiểu về bản chất của cái chết.
- Đó là đúng và hợp lư, tiếng nói tiếp lời.
- Đó! Ông c̣n muốn đ̣i hỏi ǵ hơn nữa? Ông Moire kêu lên, vẻ rất xúc động. Ta hăy làm một trắc nghiệm. Ông có vui ḷng cho chúng tôi một bằng chứng rằng ông thật sự có mặt ở nơi đây không?
- Ông muốn thử nghiệm như thế nào?
- Đây này... Tôi có một ít tiền lẻ trong túi. Ông có thể nói cho tôi biết là bao nhiêu không?
- Chúng tôi tới đây với hy vọng là để giáo dục và giác ngộ, chứ không phải để giải đáp những câu đố trẻ con.
- A, a, ông Moire ơi, đó lả ông đă bị chỉnh rồi đó. Ông người Pháp kêu lên. Nhưng lời chỉ trích hoàn toàn đúng.
- Đây là một tôn giáo chứ không phải là một tṛ chơi, tiếng nói lạnh lùng và cứng rắn lại cất lên.
- Đúng thế. Tôi cũng có ư kiến như vậy. Ông Moire nói lớn. Tôi rất tiếc đă đặt ra một câu hỏi như vậy. Ông không thể vui ḷng cho chúng tôi biết ông là ai à?
- Việc đó có liên quan ǵ tới ông?
- Chắc ông phải là một hồn ma từ lâu lắm rồi phải không?
- Vâng.
- Bao lâu rồi?
- Chúng tôi không tính thời gian như các ông. Hoàn cảnh đời sống của chúng tôi khác hẳn.
- Ông có sung sướng không?
- Có.
- Chắc ông không muốn trở lại trái đất nữa?
- Không. Chắc chắn là không.
- Ông có bận rộn lắm không?
- Chúng tôi sẽ không thể sung sướng được nếu chúng tôi không rất bận rộn.
- Ông làm việc ǵ?
- Tôi đă nói rằng hoàn cảnh của chúng tôi hoàn toàn khác biệt mà.
- Ông có thể cho chúng tôi một ư niệm về công việc của ông không?
- Chúng tôi làm việc cho sự tiến bộ của chính chúng tôi, cho sự thăng tiến của những người khác.
- Ông có thích tới đây chiều hôm nay không?
- Tôi thấy sung sướng được tới, nếu sự tới thăm của tôi có thể làm được điều thiện.
- Vậy th́ mục đích của ông là làm điều thiện à?
- Đó là mục đích của đời sống trên mọi b́nh diện.
- Ông Markham, ông thấy đó; đây là câu trả lời cho sự áy náy của ông.
- Đúng thật vậy. Những mối nghi ngờ của tôi đă tan biến: tôi đă thích thú một cách kỳ diệu.
- Ông có gặp những sự đau đớn trong cuộc sống của ông không? Tôi hỏi.
- Không. Sự đau đớn là một việc của thể xác.
- Ông có những điều đau khổ vè tinh thần không?
- Có. Bao giờ người ta cũng có thể buồn rầu hoặc lo lắng.
- Ông có gặp những bạn hữu mà ông đă bỏ lại trên trái đất không?
- Một vài người.
- Tại sao lại chỉ có một vài người?
- Chỉ gặp những người nào có cảm t́nh thôi.
- Những người chồng có gặp lại vợ họ không?
- Những ngưởi nào yêu họ một cách chân thực.
- C̣n những người khác?
- Họ chẳng là cái ǵ đối với nhau cả.
- Liệu có một sợi dây liên hệ tinh thần không?
- Chắc chắn là có!
- Những điều chúng tôi làm có tốt không?
- Nếu các ngài làm điều đó với tinh thần thiện hảo.
- Vậy cái ǵ gọi là tinh thần xấu xa?
- Sự ṭ ṃ và sự khinh suất.
- Như vậy có thể đưa tới điều ǵ tai hại không?
- Rất nhiều điều tai hại.
- Tai hại như thế nào?
- Các ông có thể làm nảy sinh những sức mạnh mà các ông không thể chế ngự được.
- Những sức mạnh tồi tệ à?
- Những sức mạnh không được khai hoá.
- Ông nói rằng chúng rất nguy hiểm. Nguy hiểm cho thể xác hay cho linh hồn?
- Đôi khi cho cả hai.
Một sự im lặng bao trùm. Bóng tối h́nh như sẫm hơn, trong khi đám sương mù màu xanh quay cuồng trên mặt bàn.
- Ông có muốn đưa ra câu hỏi nào nữa không, ông Moire? Harver Deacon hỏi.
- Một câu thôi: Trong thế giới của ông, ông có cầu nguyện không?
- Người ta phải cầu nguyện trong mọi thế giới.
- Tại sao vậy?
- Bởi v́ đó là cách để biết những sức mạnh ở bên ngoài chúng ta.
- Ở đó các ông theo tôn giáo nào?
- Chúng tôi theo nhiều tôn giáo, giống như các vị vậy.
- Ông không có sự hiểu biết chắc chắn?
- Chúng tôi chỉ có đức tin thôi.
- Những vấn đề tôn giáo này sẽ được sự quan tâm của người Anh, là những người trang nghiêm, nhưng chúng tôi không phải là thứ giải trí đâu. Tôi thấy rằng với quyền uy hiện hữu ở đây, ta có thể đạt được lợi ích từ một kinh nghiệm lớn, phải không? Về một điều ǵ đó mà ta có thể nói.
- Nhưng không có ǵ thích thú hơn điều đó! Moire chống lại.
- Nếu ông nghĩ được như vậy, được rồi, rất tốt. Ông người Pháp đáp lại với giọng bực bội. Về phần tôi, trước đây tôi đă nghe điều đó rồi và tôi tưởng chiều nay ta nên thử làm một việc khác, nhờ tất cả những quyền uy mà chúng ta được ban cho. Nhưng nếu ông có những câu hỏi khác, xin ông cứ đưa ra đi. Khi nào ông hỏi xong, chúng ta sẽ thử làm chuyện khác.
Hỡi ôi, sự say mê đă bị đứt đoạn. Chúng tôi hỏi, hỏi măi mà không có kết quả: bà đồng ngồi yên lặng trên ghế. Chỉ có nhịp thở sâu, đều đặn của bà chứng tỏ bà c̣n ngồi ở đó. Đám sương mù vẫn c̣n quay tṛn trên mặt bàn.
- Ông đă huỷ diệt sự hoà điệu. Bà ấy không muốn trả lời.
- Nhưng chúng ta đă biết được tất cả những ǵ bà có thể nói với chúng ta, phải không? Về phần tôi, tôi muốn thấy một cái ǵ đó mà chưa bao giờ tôi được thấy.
- Cái ǵ vậy?
- Ông có vui ḷng để tôi thử làm không?
- Ông muốn làm điều ǵ?
- Tôi đă nói với ông rằng những ư nghĩ là những sự việc, những vật thể. Bây giờ tôi muốn chứng tỏ điều đó với ông và chỉ cho ông thấy cái vật vốn chỉ là một ư nghĩ. Vâng, tôi có thể làm việc đó và các vị sẽ thấy. Bây giờ tôi xin các vị hăy giữ im lặng, không nói ǵ cả và cứ đặt bàn tay của quư vị lên mặt bàn.
Căn pḥng càng tối tăm hơn, lặng lẽ hơn bao giờ hết. Cũng cái cảm giác lo sợ ấy đă đè nặng lên tôi lúc bắt đầu buổi lên đồng, lúc này lại dằn vặt trái tim tôi. Tôi thấy rờn rợn ở các chân tóc như có kiến ḅ.
- Được rồi đó! Ông người Pháp nói lớn.
Đám sương mù có ánh sáng từ từ rời xa chiếc bàn; nó vẫn bay chập chờn uốn éo trong pḥng làm việc. Nó bay tới một góc tối tăm nhất, nơi đó nó tụ lại và phát ra một tia sáng, rồi th́ nó đông đặc lại thành một cái nhân sáng và rơ ràng thành một vệt tia sáng, đang t́m đường lẩn trốn.
Không soi sáng và không phát các tia sáng vào bóng tối, màu sắc của nó chuyển từ màu vàng xanh nhạt sang một màu đỏ, lờ đờ hơi nâu đen nhạt. Chung quanh cái nhân này, một chất tối sẫm, mờ mờ như khói cuốn thành ṿng và cứ dày đặc măi lên, mỗi lúc một đặc thêm và đen kịt. Rồi ánh sáng tắt ngúm, như bị bóp nghẹt bởi cái vật mà nó bao quanh.
- Hắn đi rồi.
- Suỵt! Có một vật ǵ đó trong căn pḥng.
Cái vật đó, chúng tôi nghe thấy nó ở góc pḥng mà ánh sáng đă chuyển tới. Một vật ǵ thở ph́ pḥ và cựa quậy.
- Cái ǵ vậy? Ông Le Duc, ông đă làm ǵ vậy?
- Tốt đẹp cả. Sẽ không có ǵ tệ hại xảy ra đâu.
Tiếng nói của ông người Pháp run run v́ xúc động.
- Trời đất ơi, ông Moire, có một con vật lớn kếch xù trong căn pḥng. Nó đây này. Nó tựa vào ghế của tôi đây này. Cút đi! Cút đi!
Đó là tiếng nói của Harver Deacon; rồi th́ chúng tôi nghe thấy một cái ǵ đó rơi trên một vật rắn. Rồi th́... Rồi th́... Biết nói thế nào với các bạn về những ǵ xảy ra! Một con vật kếch xù chạy xông lại chỗ chúng tôi trong bóng tối.
Một con vật ǵ đó đứng chồm hai chân trước lên, nó dậm chân, nó nhảy, nó thở ph́ ph́, nó có thể dẫm nát tất cả mọi thứ trên đường đi của nó. Chiếc bàn bay tung lên thành từng mảnh. Chúng tôi chạy tản mác ra mọi hướng.
Con vật đó gầm lên một tiếng kinh hồn, xô đẩy chúng tôi, xông hết góc này tới góc khác của căn pḥng với một sức mạnh tàn bạo. Tất cả chúng tôi gào lên v́ hoảng sợ, chúng tôi quỳ rạp xuống bốn chân để cố né tránh sự tấn công của con vật đó. Tôi không rơ cái ǵ đó dẫm lên bàn tay tôi, tôi cảm thấy những đốt xương của tôi găy rau ráu dưới sức nặng.
- Thắp đèn lên! Một người nào đó kêu.
- Ông Moire, ông có diêm đấy chứ? Diêm?
- Không, tôi không có diêm. Ông Deacon, diêm để ở đâu? Diêm, lạy chúa tôi!
- Tôi không thể t́m thấy chúng. Này, ông, ông người Pháp, hăy chặn nó lại!
- Điều này nằm ngoài quyền năng của tôi. Ôi, lạy chúa tôi, tôi không thể ngăn chặn được cái ǵ cả! Cửa ra vào! Cửa ra vào ở đâu?
T́nh cờ tay tôi đụng phải nắm đấm của cửa ra vào trong khi tôi quờ quạng trong bóng tối. Con vật có hơi thở ph́ pḥ xông tới bên cạnh tôi và va đập vào bức vách gỗ với một tiếng động khủng khiếp. Tôi vặn nắm đấm và tất cả chúng tôi chạy ra ngoài, đóng cánh cửa lại phía sau chúng tôi. Ở bên trong sự ồn ào khủng khiếp cứ tiếp tục không ngừng.
- Con ǵ vậy? Lạy chúa tôi, con vật đó là con ǵ vậy?
- Một con ngựa. Tôi đă nh́n thấy nó khi cửa được mở ra. Nhưng c̣n bà De la mer?
- Chúng ta cần phải quay vào t́m bà ấy. Vào đi, Markham, chúng ta càng đợi lâu th́ càng nguy hiểm.
Ông mở rộng cánh cửa và chúng tôi chạy xổ vào pḥng làm việc. Bà De la Mer nằm lịm trên mặt đất giữa đống mảnh vụn của chiếc ghế của bà. Chúng tôi nắm lấy bà, nhanh chóng lôi bà ra ngoài. Sau khi đă bước tới ngưỡng cửa, tôi ngoái lại nh́n phía sau.
Trong bóng tối hai con mắt kỳ lạ nẩy lửa lên khi nh́n chúng tôi; tôi chỉ có đủ th́ giờ đóng sập cửa lại. Phía bên kia tiếng động khủng khiếp vang lên, cánh cửa bị chẻ đôi từ trên xuống dưới.
- Nó sắp đi qua cửa! Nó đây này!
- Chạy đi! Chạy đi nếu quư vị c̣n muốn sống! Ông người Pháp la lớn.
Một tiếng động khủng khiếp khác vang lên, trước khi một vật ǵ đó lao xuyên qua khe nứt của cánh cửa. Đó là một chiếc sừng trắng, dài, long lanh dưới ánh sáng. Trong chốc lát, con vật đứng ngay trước mặt chúng tôi, rồi với một tiếng động khô khan nó biến mắt.
- Mau lên! Mau lên! Lại đây! Harver Deacon kêu lên. Khiêng bà ấy lại đây! Mau lên!
Chúng tôi ẩn náu trong pḥng ăn và đóng chặt cánh cửa nặng nề bằng gỗ sến lại phía sau chúng tôi. Chúng tôi đặt người đàn bà bất tỉnh nằm dài trên ghế tràng kỷ. Moire, con người của công việc có sức khoẻ bền bỉ, ngă gục ngất xỉu đi trên tấm thảm trải nhà.
Harver Deacon, trắng bệch như một xác chết, co rúm lại và nhảy lên như một kẻ động kinh. Trong một tiếng đổ vỡ kinh hoàng, cánh cửa pḥng làm việc bắn tung lên thành những mảnh vụn; chúng tôi nghe thấy tiếng dậm chân và tiếng hí ở hành lang, tiếng đi đi lại lại, căn nhà rung chuyển dưới cơn thịnh nộ đó.
Ông người Pháp, hai tay ôm lấy đầu, khóc nức nở như một đứa trẻ đang khiếp sợ.
- Ta phải làm ǵ? Tôi hỏi ông ta đồng thời lắc mạnh hai vai của ông. Trong trường hợp thế này, một khẩu súng có thể có ích không?
- Không! Nhưng quyền uy sẽ biến đi. Rồi sẽ hết.
- Ông là một người điên kỳ quái, suưt nữa ông đă giết chết tất cả chúng ta với những thử nghiệm ma quỷ của ông.
- Tôi không biết. Làm sao tôi có thể đoán trước được nó lại bị khiếp sợ như vậy? Nó đă điên cuồng v́ kinh hoàng? Tất cả đều do lỗi của nó mà ra, nó đă đánh con vật ấy.
Harver Deacon nhảy cẫng người lên.
- Lạy chúa tôi!
Một tiếng gào lớn vang dội khắp căn nhà.
-... Đó là vợ tôi! Tôi đây này! Tôi ra đó! Dù ma quỷ hiện h́nh cũng không ngăn cản được tôi ra!
Ông mở cửa và chạy bổ ra hành lang. Ở chân cầu thang, bà Deacon nằm bất tỉnh, quá kinh khiếp v́ những ǵ bà nh́n thấy. Nhưng ngoài ra không c̣n ai khác nữa. Với những con mắt đờ ra v́ kinh hoàng, chúng tôi nh́n chung quanh, nhưng tất cả đều hoàn toàn yên tĩnh.
Tôi đi tới gần ô vuông đen ś của khung cửa pḥng làm việc; cứ từng bước một tôi chờ đợi nh́n thấy một bóng mờ kinh khủng vọt ra. Nhưng không có ǵ vọt ra cả. Phía trong căn pḥng hoàn toàn yên tĩnh. Với sự đề pḥng, chúng tôi tiên tới phía ngưỡng cửa, chúng tôi lục t́m trong bóng tối.
Hoàn toàn yên lặng; nhưng trong một góc ngoài bóng tối c̣n có một vật ǵ khác nữa, một đám mây có ánh sáng màu đỏ nhạt với một tấm diềm sáng rực bập bềnh; các vành cạnh của nó lờ mờ không rơ rệt; h́nh thể của nó cứ mỏng dần và tan loăng; rồi th́ ở tại góc đó chỉ c̣n có bóng tối dày đặc, êm mướt như nhung lan tràn khắp căn pḥng.
Khi tia sáng cuối cùng đă tắt, ông người Pháp thốt ra một tiếng kêu vui thích.
- Thích thú biết bao! Không ai bị nguy hại ǵ: chỉ có một cánh cửa bị phá huỷ và các bà bị sợ hăi. Nhưng các bạn ạ, chúng ta đă làm được điều từ trước tới nay chưa ai làm được bao giờ.
- Và trong quyền hạn của tôi, chúng ta sẽ không bao giờ tái diễn nó nữa, ông Harver Deacon nói.
Đó là những ǵ đă xảy ra ngày 14 tháng 4 tại số nhà 17 đường Badderly Gardens. Ở đoạn trên tôi đă nói thật là kệch cỡm, khi ta cổ vũ cho những ǵ đă thực sự xảy ra. Nhưng tôi đă tŕnh bày các cảm nghĩ của tôi, các cảm nghĩ của chúng tôi (v́ chúng tôi có những cảm nghĩ như vậy, Deacon, Moire và tôi), về những điều mà các cảm nghĩ ấy đáng được tŕnh bày.
Nếu các bạn muốn, các bạn có thể tưởng tượng rằng, chúng tôi đă là những nạn nhân của một sự huyền hoặc phức tạp và dị thường. Hoặc các bạn cũng có thể nghĩ như chúng tôi rằng, chúng tôi đă trải qua một kinh nghiệm rất thực tế và rất kinh khủng.
Nhưng có thể là các bạn c̣n biết về vấn đề này nhiều hơn chúng tôi, và liệu các bạn có thể thông báo cho chúng tôi rơ về những cuộc mạo hiểm tương tự không? Trong trường hợp này một lá thư gửi cho William Markham, Albany, sẽ giúp chúng tôi thấy rơ thêm những ǵ c̣n rất tối tăm đối với chúng tôi.
Sir Arthur Conan Doyle
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội Viên


Đă tham gia: 02 May 2010 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2589
|
Msg 1320 of 1439: Đă gửi: 05 October 2010 lúc 11:42am | Đă lưu IP
|
|
|
NGƯỜI PHỤ NỮ BỊ MA ÁM
- Bóng ma đó thường hiện về giữa đêm và luôn cố gắng kéo tôi ra khỏi giuờng. Jennifer tiết lộ.
Một người phụ nữ sống ở phía Bắc Palmerston, New Zealand có tên là Jennifer Mills Young, đă khẳng định với báo chí rằng cô bị một con ma ám ảnh. Và con ma đó càng ngày càng can thiệp sâu vào đời sống cá nhân của cô.
Thậm chí Jennifer c̣n nói rơ rằng con ma đó nói với cô rằng nó tên là Kevin. Kevin thường xuyên quấy phá giấc ngủ của cô và kéo cô ra khỏi giường vào nửa đêm.
- Khi tôi đang ngủ, tôi bỗng tỉnh giấc v́ có ai đó đang cố gắng kéo cổ tay ḿnh. Mới đầu tôi nghĩ rằng đó là chồng tôi và anh ấy muốn chúng tôi vui vẻ một chút. Nhưng sau đó tôi nhớ ngay ra rằng chồng tôi không có nhà. Jennifer Mills Young hăi hùng kể lại.
- Nhưng khi tôi mở mắt ra th́ không có một ai đứng trong pḥng, và cổ tay của tôi cũng không bị kéo nữa. Tôi đă rất giận giữ và nói với Kevin rằng anh ta không được chào đón trong pḥng ngủ của chúng tôi. Tôi muốn có một chút riêng tư cho ḿnh và đề nghị anh ấy ra khỏi nơi đây.
Ngay lập tức tôi thấy cánh cửa từ từ đóng lại và tôi đă chạy ra để khóa cửa pḥng ngủ của ḿnh lại. Jennifer tiếp tục kể về câu chuyện ngôi nhà bị ma ám của ḿnh.
Jennifer Mills Young sống cùng chồng là Geoff Young và hai người con một trai một gái, trong một ngôi nhà ở Durack Palmerston.
- Khi chúng tôi chuyển đến ngôi nhà này, tôi đă có cảm tưởng rằng nó có một điều ǵ đó không ổn. Sau đó cô con gái hai mươi tuổi của tôi nói rằng, nó cảm thấy không thoải mái, v́ luôn có cảm giác ai đó đang đứng trong pḥng ḿnh.
Có một lần con gái tôi cho rằng đă nh́n thấy em trai nó, Aaron trốn ra khỏi nhà và trở về lúc nửa đêm. V́ nó thấy một bóng đen cao lớn đứng ở cửa. Tuy nhiên sự thật th́ lúc đó Aaron đang ngồi bên bàn máy tính của ḿnh.
C̣n Geoff, chồng của Jennifer cũng cho biết, ông đă nh́n thấy một người đi bộ qua cửa sau và vào bên trong sân nhà của ông. Khi Geoff quyết định chạy theo dơi người đàn ông đó và xem anh ta định làm ǵ trong sân nhà ḿnh th́ cái bóng đó biến mất.
- Mọi thứ ở đây có ǵ đó không ổn, nhưng dần dần chúng tôi đă quen với sự có mặt của con ma đó rồi. Geoff cho biết.
Nguyên Anh
|
Quay trở về đầu |
|
|
|
|