Đăng nhập nhanh
Mạnh Thường Quân
  Bảo Trợ
  H́nh Ảnh Từ Thiện
Chức Năng
  Diễn Đàn
  Thông tin mới
  Đang thảo luận
  Hội viên
  Tìm Kiếm
  Tham gia
  Đăng nhập
Diễn Đàn
Thông Tin
  Thông Báo
  Báo Tin
  Liên Lạc Ban Điều Hành
Nhờ Xem Số
  Coi Tử Vi
  Coi Tử Bình
  Coi Địa Lý
  Nhờ Coi Quẻ
  Nhờ Coi Ngày
Nghiên Cứu và
Thảo Luận

  Tử Vi
  Tử Bình
  Kinh Dịch
  Mai Hoa Dịch Số
  Qủy Cốc Toán Mệnh
  Địa Lý Phong Thủy
  Nhân Tướng Học
  Bói Bài
  Đoán Điềm Giải Mộng
  Khoa Học Huyền Bí
  Thái Ất - Độn Giáp
  Y Dược
Lớp Học
  Ghi Danh Học
  Lớp Dịch và Phong Thủy 3
Kỹ Thuật
  Hỗ Trợ Kỹ Thuật
Thư Viện
  Tủ Sách
  Bài Viết Chọn Lọc
Linh Tinh
  Linh Tinh
  Giải Trí
  Vườn Thơ
Trình
  Quỷ Cốc Toán Mệnh
  Căn Duyên Tiền Định
  Tử Vi
  Tử Bình
  Đổi Lịch
Nhập Chữ Việt
 Hướng dẫn sử dụng

 Kiểu 
 Cở    
Links
  VietShare.com
  Thư Viện Toàn Cầu
  Lịch Âm Dương
  Lý Số Việt Nam
  Tin Việt Online
Online
 201 khách và 0 hội viên:

Họ đang làm gì?
  Lịch
Tích cực nhất
chindonco (3250)
hiendde (2589)
HoaCai01 (2277)
vothienkhong (1807)
dinhvantan (934)
ryan88 (805)
Vovitu (713)
ruavang (691)
lancongtu (667)
TranNhatThanh (644)
Hội viên mới
redlee (0)
dautranhsinhton (0)
Chieu Tim1234 (1)
huyent.nguyen (0)
tamsuhocdao (0)
henytran2708 (0)
thuanhai_bgm (0)
Longthienson (0)
thuyenktc (0)
liemnhi (0)
Thống Kê
Trang đã được xem

lượt kể từ ngày 05/18/2010
Khoa Học Huyền Bí
 TUVILYSO.net : Khoa Học Huyền Bí
Tựa đề Chủ đề: Truyện ngắn huyền bí - hiendde Gửi trả lời  Gửi bài mới 
Tác giả
Bài viết << Chủ đề trước | Chủ đề kế tiếp >>
HoaCai01
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 17 May 2010
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2277
Msg 1241 of 1439: Đă gửi: 17 July 2010 lúc 11:36am | Đă lưu IP Trích dẫn HoaCai01

Nick DaoKy nếu c̣n sống năm nay khoảng 60 tuổi . Anh sinh hoạt vào những ngày đầu tiên của TVLS từ 2002, sau này qua chanthuyen đóng góp .  Khoảng 6 năm trước đă  bị bệnh mà mất sớm .  Loạt bài về Ma Lai rút ruột do chính DaoKy mục kích, viết lại trong kư sự nhiều phần rất hay và kinh dị, đăng tại D D cũ .

__________________
Năm Mão cần mềm dẽo như Mèo .      
Quay trở về đầu Xem HoaCai01's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi HoaCai01
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 1242 of 1439: Đă gửi: 20 July 2010 lúc 1:15am | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde

Xin đốt nén hương ḷng tưởng nhớ đến bác DaoKy, cám ơn bác HoaCai01 cho biết thông tin này. Kính.
Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 1243 of 1439: Đă gửi: 20 July 2010 lúc 12:17pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde




MÚA ĐỒNG BÓNG



Vị Thầy kể:

- Đúng ngày rằm bữa nọ, đến thăm huynh đệ cúng lễ, có sáu vị phần căn nữ (toàn âm căn). Sau phần cúng lễ ngồi xoay bàn tṛn ca pháp, có một vị phần căn nữ khoảng sáu mươi tuổi, một tay cầm quạt, một tay hút thuốc, chỉ những phần căn nào th́ phần căn đó múa.

Tới phiên chỉ vị Thầy, bảo vị Thầy múa đi. Tay cầm quạt quạt vị Thầy, c̣n miệng hút thuốc thổi vào vị Thầy (thực chất thổi Phép).

Vị Thầy liền trả lời:

- Muốn múa th́ mấy phần căn nữ múa, chứ tại sao lại thổi vào người tôi lại bắt tôi múa.

Phần căn đó vẫn lộng hành cứ thổi vào người vị Thầy, lập đi lập lại ba lần và bảo múa. Cuối cùng vị Thầy mới nói:

- Muốn múa th́ ta múa cho xem!

Vị Thầy lấy ly nước để trước mặt, kiết ấn Lửa (hộ pháp) họa chữ HUM vào ly nước, miệng niệm chú Kim Cang, tay quay ṿng ṿng trên miệng ly nước liên tục.

Đột nhiên phần xác bà Thầy nhẩy phắt lên, từ từ xoay ṿng từ chậm đến mau như cái con vụ, theo tốc độ bàn tay của vị Thầy.

Vị Thầy thấy thương xót, liền ngưng lại xả ấn vào ly nước, xong vị Thầy uống và xin phép ra ngoài. Trong khi đó bà Thầy từ từ ngưng lại như ṿng con vụ và ngă ra, mặt mày tái mét, âm hồn xuất ra luôn.

Vị Thầy trở vào khuyên:

- Các bà phần căn đi Đạo, đừng có mê mà khổ lấy thân, v́ kỳ ba đại ân xá, nên âm hồn lên tu rất nhiều. Nếu ḿnh vọng tưởng, th́ nó sẽ mượn xác phù phép xưng Hùng xưng Bá, đi sái lại chánh pháp, đưa con người vào mê tín.

Nói xong vị Thầy từ giă ra về.



phapvan






Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 1244 of 1439: Đă gửi: 20 July 2010 lúc 12:33pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde




PHẦN XƯNG TỨ THIÊN VƯƠNG XÁC NỮ



Một bữa nọ, vị Thầy đến thăm người bạn ở chợ Bầu Sen. Người bạn có người Thầy xác nữ, xưng Tứ Thiên Vương. Lúc vào nhà khách, vị Thầy ngồi trước mặt người nữ, tên là Cô chín Tiền giang.

Vị Thầy đang nói chuyện với Cô Chín, th́ ông bạn của vị Thầy mới nói:

- Biết đang ngồi nói chuyện với ai không, mà dám ngồi ngang mặt với xác của Tứ Thiên Vương.

Vị Thầy mới nói với người bạn rằng:

- Vậy chứ anh biết Tứ Thiên Vương là ai không? để tôi đọc cho anh nghe (nhưng thật ra để cảnh cáo, xác người nữ xưng Tứ Thiên Vương).

Sau khi vị Thầy đọc bài kệ tán Tứ Thiên Vương, th́ Cô Chín Tiền giang rùng ḿnh nạt người đệ tử:

- Ta có xưng hồi nào.

Thật ra hồn ma bóng quế trong người Cô Chín xưng hùng, khiếp đảm và thăng mất. Đây là bài Kệ Tứ Thiên Vương vị Thầy kính tặng các huynh đệ:

Kỉnh cầu Tứ Đại Thiên Vương

Nay con hữu sự nhờ nương quư Ngài

Cầu bậc đủ sức giúp ngay

Đặng mau thành tựu việc này đội ơn.

Nam mô Bút đa da

Nam mô Bút đa da

Nam mô Bút đa da.

NaCalti

NaCalti

NaCalti.

Na-cha li-ti.

Lakuuttaro

Lakuuttaro

Lakuuttaro.

La-cút ta-rô.

Nương theo căn bản chơn ngôn

Pháp lành ban rải hộ phù chúng sanh

Tâm thành tưởng đến như chầu

Trước sau chú nguyện chẳng lâu ứng cùng

Nay con lễ vật phụng cung

Thỉnh cầu cho đặng theo trung thuật trần

Cầu xin Tứ Đại Thiên vương

Oai thần chuyển hóa tùy phương giúp thành.

Nam Mô Tŕ Quốc Thiên Vương.

Nam Mô Tăng Trưởng Thiên Vương.

Nam Mô Quảng Mục Thiên Vương.

Nam Mô Đa Văn Thiên Vương.

Cảm ứng chứng minh, từ bi gia hộ.


Vài hàng kể lại.


phapvan





Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 1245 of 1439: Đă gửi: 20 July 2010 lúc 12:45pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde




PHẦN CĂN BỊ PHẠT



Có một vị nữ có phần trong người thường xưng là Lục, xưng bề trên hay chửa bệnh và đi ta bà ca hát giảng đạo, xưng hùng xưng bá.

Trong một dịp cúng ở một am tiền tại gia, tụ tập đông huynh đệ hát ca. Tới giờ độ cơm, vị nữ nọ ngồi kế ông Thầy (cư sĩ) mà không hay.

Vị Thầy ăn chay người Nữ ăn mặn. Người Nữ liền nói kiểu móc họng:

- Ăn chay mà ḷng có chay không?

Vị Thầy liền trả lời:

- Tuỳ duyên ăn chay cũng tốt, ăn mặn cũng tốt, theo nghiệp mỗi người. Cô không nên nói móc như vậy, để rồi người đời tu hành thích ăn mặn như cô, cô giảng như thế có ngày mang họa.

Chuyện đó qua đi. Một tháng sau, vị Thầy đang ngồi đàm luận cùng huynh đệ, th́ người nữ có phần căn đi vào với thân h́nh tiều tụy, tự động ngồi chung bàn và kể:

- Sau buổi cúng mà nói ăn chay, ăn mặn qua lại với Thầy, tôi về nhà cái phần nào không hiểu nhập xác tôi, ngồi trên đi văng rồi tự phóng xuống đất, tự đập đầu dưới đất nhiều lần, gia đ́nh con cái mới quỳ lạy xin.

Cái phần trong người nói rằng:

- Này các ấu nhi, ta thương t́nh các ấu nhi c̣n nhỏ, nên ta tha cho xác nữ này và khi ta đi rồi, nói lại người nữ này từ rày về sau phải ăn chay, ăn chay trường đó nghe, nếu c̣n ăn mặn đi ta bà giảng bậy giảng bạ, c̣n không ta sẽ đập nát sọ. Bây giờ muội ăn chay trường rồi.

Thế cho nên những người đi ta bà giảng đạo, tuỳ duyên của mỗi người, không nên chê mặn chê chay. Nhưng không nên xúi người ta ăn mặn, v́ Phật Thánh Tiên khuyên ráng tập ăn chay, để có khí Tiên thiên.

C̣n không th́ tuỳ duyên mặn chay của mỗi người.



Vài hàng kể lại.


phapvan








Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 1246 of 1439: Đă gửi: 20 July 2010 lúc 4:45pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde




CHUYỆN ÔNG TỀ CẦU TÂM LINH



Một bữa nọ, một vị cư sĩ tại gia đi với người cô, là đệ tử ruột của Ông Tề, tới thăm ngôi Tam Bảo. Khi vào cổng có h́nh tượng Na Tra đứng trước cổng, vào trong khi tiếp xúc với xác ông Tề, người cô của vị cư sĩ này kỉnh bái xác ông Tề rất là trang nghiêm và xin bùa phép về làm ăn.

Đến bữa cơm trưa cùng ăn với ông Tề, xác ông Tề liền hỏi vị cư sĩ:

- Tu cái ǵ?

Vị cư sĩ liền trả lời:

- Đọc kinh chú của Phật.

Xác ông Tề nói lại:

- Bày đặt, đọc kinh chú và luyện phép năm ông.

Thật ra vị cư sĩ này học thần Chú và có thờ năm ông. Quan Thánh Đế Quân là một, Châu Xương là hai, Quan B́nh Thánh Tử là ba, Vương Thiên Quân là bốn và Trương Tiên Đại Đế là năm.

Khi nh́n xác ông Tề, vị cư sĩ đă biết ông là ma bự. Đặc biệt trong lúc ăn cơm, xác ông Tề mặc đồ đạo, cổ đeo xâu chuỗi to, đầu th́ cạo trọc, miệng th́ ăn mặn, tay cầm con cá thu đưa lên miệng mút qua mút lại.

Mọi người đều biết ông Tề là Đại Thánh, có bao giờ đi mượn xác người ăn mặn, chẳng qua người đời mê tín liền bị mấy con khỉ chết bờ chết bụi, nhập xác về xưng hùng xưng bá, nhưng phép tắc cũng tài cao.

Xác ông Tề nh́n vị cư sĩ, nói với người cô rằng:

- Cháu bà học lung tung để tôi trị bệnh nó cho.

Liền lấy xâu chuỗi đang đeo trên cổ ra quơ qua quơ lại trước mặt vị cư sĩ. Vị cư sĩ sợ người cô buồn nên chỉ ngồi mỉm cười làm thinh. Và nói với xác ông Tề:

- Trong người tôi có bệnh ǵ th́ ông chữa hết luôn cho rồi.

Ông Tề liền nói:

- Để lấy cây Thiết Bảng đầu sanh đầu tử.

Vị cư sĩ liền nói:

- Lấy đầu tử đánh cho rồi, đánh đầu sanh làm chi.

Sau đó vị cư sĩ đi cùng với đệ tử của ông Tề lên ngôi Tam Bảo, lấy cây Thiết Bảng gơ lên đầu vị cư sĩ ba cái. Xong trở lại bàn ăn nói chuyện tiếp.

Vị cư sĩ thấy ông Tề xài lá bùa cho người cô vị cư sĩ. Lá bùa in dấu tṛn có h́nh lưỡi gươm chính giữa, bên phải h́nh rồng, bên trái h́nh phụng, phía trên chữ thiên địa, phía dưới chữ tuần hoàn.

C̣n vị cư sĩ nh́n vào thấy chữ “Thiên Ma Ba Tuần”, liền bất giác buột miệng:

- Ủa! sao chữ Thiên Ma Ba Tuần, (ông ta mượn biểu tượng thiên địa, càn khôn).

Ông Tề liền nói với người cô rằng:

- Cháu bà hỗn láo, về dạy nó lại.

Vị cư sĩ liền cười và sau đó cùng người cô ra về.

Một thời gian sau chính quyền dẹp động ông Tề cấm làm Thầy, tất cả hang động trong nhà phải mở rộng ra cho quang đăng.      

Nói lại về người cô, ở nhà trên bàn thờ có thờ h́nh xác ông Tề (thờ sống), mỗi lần vị cư sĩ lên công phu thấy chướng mắt, lấy h́nh úp xuống, vậy mà ông Tề cũng biết.

Chứng tỏ rằng cảnh giới vô h́nh cũng rất linh diệu và các phần ấy cũng phép tắc tài cao.



Vài hàng kể lại.


phapvan




Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 1247 of 1439: Đă gửi: 24 July 2010 lúc 12:56pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde




CON MA VUI



Cụ bà Mary Stone năm ấy đă bảy mươi lăm tuổi. Con gái cụ mua cho cụ một ngôi nhà ở gần thành phố Georgetown, bên xa lộ bảy mươi, thuộc tiểu bang Colorado. V́ nhà ở nơi vắng vẻ, nên cụ bà Mary phải nuôi thêm một cô cháu gái và một con chó lớn. Con chó Mity là loại chó Pit Bull rất to con.

Bà cụ về nhà mới hồi tháng một năm 1985. Bà rất vừa ư v́ ngôi nhà đó đẹp, nằm cạnh bên một khu rừng gần những núi đá thấp. Ba ngày đầu đến ở đây, bà không thấy ǵ hết. Con chó Mity đêm nào cũng ngủ ngoài sân để canh giữ nhà.

Nhưng rồi một đêm trăng, bà nh́n qua cửa sổ, thấy có một bóng người đi qua. Bà hết sức ngạc nhiên v́ ở vùng này, ngoài bà ra đâu c̣n ai nữa. Nếu có, th́ ở cách đó chừng hai dặm.

Đêm sau, cũng vào lúc sáng trăng, bà lại núp bên màn cửa nh́n ra. Có một bóng người đi tới gần nhà. Bà lên tiếng hỏi:

- Ai đó?

Th́ bóng người biến mất. Đêm sau nữa, bà nghe có tiếng con chó Mity sủa ngoài sân trước. Bà hé cửa nh́n, thấy có một bóng người mặc quần áo xúng xính đi qua lại trước sân. Con chó xông đến th́ bóng người biến mất. Rồi khi nó trở lại nằm trước cửa, th́ bóng ma lại xuất hiện.

Là người can đảm, hôm sau bà Mary nhốt con chó Mity trong nhà, ra ngồi ngoài trước cửa chờ đợi. Bà không mở đèn, nhưng nhờ có ánh trăng, nên đôi mắt hom hem của bà cũng trông thấy được phía ngoài sân. Bỗng bà nh́n thấy một người mặc áo quần xúng xính tay dắt một con khỉ, chạy quanh sân. Bà lên tiếng hỏi:

- Ai đó? Đến đây làm ǵ trong bóng đêm?

Bỗng bà nghe có tiếng cười. Người kia không trả lời, nhưng cứ dắt con khỉ nhảy quanh, vừa nhảy vừa cười. Bà nghĩ đó là một con ma, nhưng sao nó không phá phách ǵ hết, mà chỉ cười?

Ba hôm liền, bà canh chừng con ma đến. Lúc trời c̣n tối âm u, th́ bà trông thấy nó. Đến nửa đêm lúc trăng lên, th́ bóng người và con khỉ lại xuất hiện. Nh́n kỹ, bà thấy bộ mặt của anh chàng vẽ màu đỏ, trắng, đen, đầu đội một chiếc mũ áo.

Anh chàng và con khỉ vui cười nhảy múa. Bà thả con chó Mity ra th́ bóng người biến mất. Bà nhốt con chó lại th́ bóng ma người lại xuất hiện. Rồi có tiếng hát:

I go here

I go there

I go everywhere.

Do you want to dance with me

And my monkey?

Dich:

Tôi đi đây

Tôi đi đó

Tôi đi khắp nơi.

Bạn có muốn nhảy với tôi

Và con khỉ của tôi không?

Bà cụ Mary không sợ, chạy ra sân để nhảy với anh ta. Bà cụ nghe tiếng cười và tiếng hát, lại thỉnh thoảng nghe tiếng con khỉ kêu chí choé. Nhảy một hồi mệt quá, bà mở cửa vào nhà. Rồi hé cửa, bà không thấy có bóng người và con khỉ nữa.

Bẵng đi một dạo, rồi một hôm trời mưa dầm và sấm sét ầm ầm. Một tiếng sấm nổ lớn cạnh bên nhà, phía bên đường, chẻ cây thông già ra làm đôi. Sáng hôm sau trời tạnh mưa, bà Mary cùng một số người ở Georgetown đến xem tận chỗ th́ chỉ thấy cây thông bị tét, chứ không có ǵ hơn.

Cạnh bên là xác một chiếc xe truck loại nhỏ, đă mục sét từ lâu...Bà Mary hỏi thăm người vùng này. Một ông cụ tuổi đă hơn tám mươi ở vùng này từ lúc bé, nói:

- Chắc bà gặp "con ma vui" rồi đó. Nó là tên hề của một gánh hát xiếc đă qua đây hồi 1950. Chiếc xe truck bị đụng vào một cây thông lớn, và anh hề đă chết.

Anh ta không phá phách ai hết, chỉ cười thôi. Con khỉ cũng chết theo anh hề. Tôi thỉnh thoảng cũng thấy anh ta đến nhảy múa trước sân nhà.

Từ hôm đó, bà cụ không c̣n thấy "con ma vui" nữa. Bà nghĩ bụng: "Có lẽ Thượng đế đă giải thoát cho nó rồi chăng?" Bà nghĩ thế, và mọi người vùng này cũng nghĩ thế.




Xuân Tước




Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 1248 of 1439: Đă gửi: 24 July 2010 lúc 12:58pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde




BẦY QUỶ NHỎ TRONG Đ̀NH



Ông Chánh Bái làng T.Đ. chỉ tay về phía trước mặt ḿnh, nói:

- "Đă có khế ước rồi, giờ th́ chú Cai cứ khởi công. Trước mặt ḿnh là một cái ao lớn gần nửa mẫu. Ao này xưa kia người ta đào ra để lấy đất đắp nền chợ. Ao bị bỏ hoang nên ít lâu sau th́ cỏ lác, đưn, bồn bồn mọc đầy.

Thế rồi dân làng lấy chỗ này làm chỗ quăng xác trẻ con. Những đứa trẻ sinh ra độ vài tháng hay một năm mà chết, th́ cha mẹ chúng lén quăng xác chúng xuống ao. Nói là lén chớ ai cũng biết. Rồi lâu ngày thành thông lệ. Dưới ao này đến nay chắc có ít nhứt là cả trăm bộ xương con nít.

Bây giờ th́ làng đă quyết định, cứ để ao này c̣n hoài th́ người ta cứ quăng xác trẻ con xuống ao. Vậy tốt hơn là lấp ao rồi cất đ́nh th́ yên chuyện.

Để lấp ao này, chúng ta phải đào một cái ao khác định là ở phía bên kia gốc đa, lấy đất ở đó lấp cái ao hoang, và như thế ḿnh sẽ có được một cái ao đ́nh lớn để trồng sen và cho dân gánh nước về xài. Chắc chú Cai đă hiểu rơ ư định của Ban Hội Tề rồi chớ?"

Chú Cai thầu xây cất gật đầu, rồi hỏi:

- Nếu khởi công th́ làng có cúng bái ǵ không, thưa ngài Chánh Bái?

- Ôi, cúng bài ǵ. Bọn con nít sanh sớm chết nhiều th́ bắt bớ ai mà sợ. Chú cứ tiến hành như lời chúng tôi định. Xong là ta xây cất đ́nh. Bây giờ là tháng sáu, làng định đến hết tháng Chạp th́ xong, sau đó là ḿnh khánh thành đ́nh làng mới.

Chú Cai thầu và mấy chục dân phu sau đó ra sức lấp ao hoang. Cái ao này vừa lớn vừa sâu, tuy nay đă cạn v́ rác rưới đổ đầy dưới đó, nhưng cũng phải mất cả tháng mới lấp xong. Ông Chánh Bái nh́n cái nền lớn vừa đắp xong, cười hề hề:

- Ư kiến của làng vậy mà hay. Lấy xương cốt lũ con nít vứt xuống ao làm nền th́ c̣n ǵ bằng!

Rồi ông bảo chú Cai thầu:

- Xong việc lấp ao rồi, giờ th́ chú Cai lo việc xây cất đ́nh đi. Chừng vài tháng là xong chớ ǵ.

Chú Cai bắt đầu việc xây cất đ́nh làng hồi đầu tháng chín. Tưởng là mau nhưng mà lâu, v́ đêm nào cũng vậy, hễ các phu hồ nghỉ việc về nhà rồi, là có tiếng rên rỉ khóc than nổi lên. Rồi nghe tiếng đục đẽo khắp nơi, từ đầu hôm cho tới sáng, khiến dân làng không ai dám qua đây nữa.

Đến sáng, bọn phu hồ, thơ mộc đều chửi:

- Nước đái đầy hồ nước, làm sao trộn hồ được? Đi gánh nước th́ xa.

- Úi chà, đồ nghề tụi này giấu trong bụi rậm mà sao bị quăng tung khắp nơi hết trơn. T́m được để làm chắc cũng phải đến trưa.

Tuy nhiên, công cuộc xây cất đ́nh vẫn cứ tiến hành. Thay v́ mất ba tháng, dân thợ phải mất đến năm tháng mới xây cất xong ngôi đ́nh làng. Ông Chánh Bái đến xem, gật gù ra vẻ vừa ư lắm. Ngôi đ́nh thật là đồ sộ. Ban Hội Tề chắc là vừa ư lắm. Ông thưởng cho Cai thầu và dân thợ một bữa nhậu, trả tiền cho họ, rồi chờ ngày khánh thành ngôi đ́nh.

Dân thợ về hết rồi mà ông Chánh Bái c̣n ở lại để rảo quanh. Ông lấy làm thích thú, xem việc xây cất này như một công tŕnh vĩ đại của ḿnh. Ông đi về phía cái ao mới đào mà ông đặt tên là ao đ́nh. Nước trong veo nh́n thấy đáy.

Ông ngồi xuống vốc nước định rửa mặt cho khỏe, v́ nắng trưa thật là nóng nực. Vừa khom xuống là ông bị đẩy một cái nhào tuốt xuống ao. Nhờ biết lội, nên ông không bị chết đuối. Ông leo lên bờ, đứng nh́n quanh, không thấy có người nào hết. Ông nghĩ bụng:

"Chắc là ḿnh trật chân nên té xuống ao, chớ có ai xô đẩy ǵ đâu."

Rồi yên chí, ông Chánh Bái đi về phía cây đa. Cây đa này rất lớn, cành lá rậm ŕ, che phủ hết một góc sân đ́nh. Rễ đa tḥng xuống và đung đưa trước gió. Nh́n lên cây đa, ông thấy một lũ con nít ngồi lóc nhóc trên đó. Ông ngạc nhiên biết bao nhiêu. Con nít làm sao có thể trèo lên cây đa này được? Hay là con nít quỷ?

Ông hơi rởn tóc gáy. Nhưng tánh người bạo dạn, xưa nay ông Chánh Bái có sợ ma quỷ ǵ đâu. Ông dụi mắt nh́n kỹ lên cây đa, th́ không c̣n thấy ǵ nữa. Ông nghĩ thầm:

"Chắc trời nắng gắt, nên ḿnh bị hoa mắt."

Rồi ông lững thững đi trở lại sân đ́nh. Ông nghe có tiếng rên rỉ nho nhỏ, nhưng lại nghĩ bụng:

"Gió thổi cây rung chớ ǵ."

Rồi ông leo lên các bậc tam cấp để đi vô đ́nh. Vừa bước lên hết bực thềm chót, ông bị một nắm cát văi ào vào ḿnh. Ông chửi:

- Mấy thằng thợ hồ làm ăn dối trá, pha hồ vữa ǵ mà bở rệp, mới mấy ngày đă tan ră. Mai ḿnh phải kêu thợ đến làm lại mới được.

Nhưng nh́n kỹ, ông Chánh Bái không thấy có chỗ nào bị vỡ hết. Ông lần bước đi vào bên trong. Đ́nh rộng mênh mông, nền lót gạch tàu đỏ au. Nh́n lên chỗ để làm nơi thờ Thần, ông thấy có mấy bóng người thoáng qua. Ai vô đ́nh trước ông vậy cà? Mà vô làm ǵ?

Nh́n kỹ, ông thấy có nhiều bóng trẻ con hiện ra. Rồi chỉ trong giây lát, bọn trẻ này đă biến thành người lớn. Người lớn mà sao không thấy anh nào mặc quần áo hết? Có anh mặc tă vải, có anh ở truồng cḥng dơng. Mà mặt anh nào trông cũng non choẹt. Ông Chánh Bái hỏi:

- Tụi bây là người hay ma? Vô định làm ǵ?

Không ai trả lời hết. Nhưng rồi bóng ma cũng biến đi. Ông Bái nghĩ thầm trong bụng:

"Trong đ́nh không có đèn, chắc ḿnh trông lộn chăng? Đâu có ǵ!"

Ông đi lần ra ngoài, rồi đi về nhà. Ông không nói cho ai biết những việc ǵ đă xảy ra cho ông. Hương Chức,Hội Tề hỏi th́ ông nói:

- Đ́nh cất khang trang lắm. Ban Hội Tề cứ định ngày khánh thành đi. À, mà ḿnh phải mướn một ông Từ để ở giữ đ́nh chớ...

Ông Cả đương niên cười:

- Được rồi, tôi đă tính cái vụ đó rồi. Thằng rể tui sẽ đến đó làm ông Từ, chắc làng cũng đồng ư, chớ ǵ?

Mấy ông làng ai cũng có dự tính đưa người nhà ḿnh đến làm Từ, nhưng ông Cả là người lớn nhất trong làng mà nói vậy, th́ đâu c̣n ai dám xía vô.

Qua hôm sau là cậu con rể lớn của ông Cả đến lănh chức ông Từ, để coi sóc mọi việc trong đ́nh, chờ ngày khánh thành. Tối hôm đó, anh vừa vô pḥng để ngủ th́ nghe tiếng gơ cửa. Anh mở cửa ra xem th́ không thấy có bóng ai hết. Anh khóa cửa lại, rồi lên giường nằm nghĩ lan man.

Tánh anh sợ ma mà lại ở trong một ngôi đ́nh quá lớn, càng làm cho anh run trong bụng hơn. Anh cố nhắm mắt để dỗ giấc ngủ, nhưng cái giường anh đang nằm bỗng rung lên như bị sốt rét. Anh làm bộ gan, hỏi:

- Ai đó, ai phá đó hả?

Có tiếng con nít đáp, giọng lơ lớ:

- Tụi..em..mà,..ông...Từ..

Từ Lung giựt ḿnh hỏi:

- Con nít nhà ai mà vô đây giờ này? Tối rồi, đi về đi!

Bỗng ngọn đèn bên giường ông Từ bị thổi tắt, rồi có tiếng trẻ con cười the thé. Từ Lung sợ quá, trùm mền kín lại. Nhưng có mấy bàn tay giở mền anh. Mở mắt ra, anh thấy một bầy con nít, đứa nào cũng mặt mày xanh dờn, đang xúm quanh bên giường anh. Anh hỏi:

- Tụi bây là con nít nhà ai mà giờ này c̣n đến đây phá tao? Về ngủ đi, không thôi tao đập chết hết bây giờ.

Không có tiếng trả lời. Nhưng mấy đứa con nít bỗng vươn ḿnh lên, đứa nào cũng cao lớn đồ sộ. Rồi cả bọn xúm lại, xốc tay khiêng anh hổng khỏi mặt giường. Từ Lung giẫy giụa, nhưng bọn trẻ cứ khiêng anh ra ngoài. Anh kêu lên:

- Bỏ tao xuống! Đồ con nít quỷ!

Bầy quỷ nhỏ khiêng anh đi ṿng qua cây đa. Anh Từ Lung nằm im không dám nhúc nhích. Bỗng bọn trẻ đứng lại, rồi quăng ṭm anh xuống ao. Cái ao sâu, nên phải ngụp lặn một hồi, anh mới lội vào bờ được. Nh́n lên, anh không c̣n thấy bóng ma nào.

Từ Lung về thưa lại tự sự với ông Cả, rồi ông này hỏi ư kiến ban Hội Tề. Ông Chánh Bái là người đứng ra xác nhận là ông đă gặp ma, một bầy con nít quỷ. Hội Tề đồng ư là nên rước một pháp sư về trấn quỷ. Rồi chỉ hai ngày sau là pháp sư được đưa đến đ́nh làng.

Hôm đó, cả Ban Hội Tề đều có mặt để xem pháp sư trừ ma sát quỷ. Pháp sư là một ông thầy ở núi Điện Bà, Tây Ninh. Ông nổi danh là vị pháp sư giỏi nhất thời đó. Ông Chánh Bái cho đặt đàn giữa đ́nh rồi thắp hương cầu nguyện.

Ba cây nhang cháy đỏ bỗng tắt hết khiến pháp sư nổi giận đùng đùng:

- Bọn quỷ nhỏ đă đến rồi đó. Xin quư vị xem tôi trừ chúng đây!

Vừa nói, pháp sư vừa giũ khăn ấn, đọc thần chú lâm râm. Bỗng mọi người nghe có tiếng mèo kêu, rồi chó sủa. Mấy ông làng nhát gan đều co đầu rút cổ. Pháp sư dậm chân hét:

- Lũ quỷ đâu, mau xuất hiện để chịu tội đây!

Ông vừa dứt lời th́ đá, cát bị ném ào ào vào đàn. Các ông làng ngồi ôm đầu thủ thế, sợ đá ném lỗ đầu. Rồi trên tường thấy có nhiều bóng người thoáng xuất hiện. Ông Chánh Bái nói:

- Lũ quỷ đă đến rồi, xin pháp sư trừ ngay cho.

Pháp sư giữ khăn ấn, rồi chạy quanh đàn. Có tiếng cười the thé, rồi có bóng mấy trẻ con hiện ra. Pháp sư chụp lấy nhưng không bắt được. Lại có tiếng cười.

Pháp sư nói:

- Tụi bây là lũ cô hồn lạc lơng, hăy chui vô hũ này mà chịu chết!

Ông mở nắp một cái hũ lớn ra, rồi bỗng nhiên cái hũ không cánh mà bay lên, ṿng qua trên đầu các ông Hội Tề, làm ông nào ông nấy xanh máu mặt. Pháp sư tung khăn ấn, hét lớn:

- Đồ con nít hỗn láo, hăy trả lại cái hũ cho ta.

Nhưng cái hũ cứ bay ṿng quanh trong đ́nh, rồi bay ra sân, đụng vào một gốc cây và bể nát. Mấy ông làng đứng lên, thở dài:

- Quỷ này dữ quá, chắc pháp sư không trị nổi.

Có tiếng cười khanh khách quanh đàn, rồi nhiều bóng trẻ con hiện ra. Ông Thầy pháp giận quá, chụp lấy một đứa, nhưng nó "xí hụt" rồi chạy mất. Và cả bầy quỷ nhỏ hiện ra, nhảy nhót trước mắt ông. Ông Chánh Bái bảo:

- Thôi, lũ quỷ về đi. Thầy không bắt tụi bây nữa đâu!

Tiếng cười vang lên, rồi xa dần. Ông thầy pháp ê mặt, cuốn gói rút êm. Nhưng ngày cúng đ́nh và rước sắc Thần đă đến. Ban Hội Tề và dân làng tề tựu đủ mặt để cùng nhau đi qua làng bên rước sắc Thần. Quỷ th́ phải sợ Thần, ai cũng nghĩ thế. V́ vậy lễ rước sắc Thần được cử hành thật long trọng.

Các ông làng áo dài khăn đóng chỉnh tề, khiêng một chiếc kiệu đi rước sắc. Đường qua làng bên không xa, nhưng phải qua một con sông. Cây cầu bắc qua sông là cầu ván đă có từ nhiều năm. Các ông làng vừa lên đến giữa cầu th́ thấy có mấy bóng trẻ con hiện ra.

Ông Chánh Bái nói:

- Bọn quỷ nhỏ theo phá ḿnh đó. Phải coi chừng!

Mấy ông làng khiêng kiệu lên cầu. Có mấy đứa trẻ nhảy ngồi vào kiệu. Tự nhiên các ông thấy nặng, nặng quá. Dốc cầu đâu có cao, mà các ông ́ ạch măi không lên được. Rồi khi lên đến giữa cầu, th́ cầu găy cái rắc, người với cầu đổ ập xuống sông.

Mấy ông làng kêu la oai oái, ôm nhau bơi vô bờ. Chiếc kiệu trôi theo ḍng nước cùng với giọng cười the thé của trẻ con. Và lễ rước sắc Thần không thành. Dân làng không c̣n ai dám ở xem cúng đ́nh nữa. Lạng quạng, họ có thể bị ma quy rước đi như chơi.

Rồi ngôi đ́nh làng bị bỏ hoang suốt ba năm. Ban Hội Tề làng T.Đ. đă bỏ cái ư định khánh thành ngôi đ́nh này. Măi cho đến một hôm, có một vị linh mục về đây th́ mới có một số người léo hánh đến.

Rồi giáo xứ Công giáo xin làng cho mua lại ngôi đ́nh để làm nhà thờ. Dĩ nhiên là mấy ông làng chấp thuận liền. Vị linh mục liền khởi công. Từ đó, tiếng chuông sớm, chuông chiều cứ ngân vang. Không ai c̣n thấy bóng dáng bầy quỷ nhỏ đâu nữa.



Xuân Tước



Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 1249 of 1439: Đă gửi: 24 July 2010 lúc 3:09pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde




BÓNG MA KỲ QUÁI MANG KHUÔN MẶT ĐỨA TRẺ



Nhiếp ảnh gia của Paranormal đă chụp được một bóng ma kỳ quái, xuất hiện ở phía sau cửa sổ trên tầng cao của nhà thờ. Và bóng ma đó mang khuôn mặt của một đứa trẻ.

Ông đă chụp được nó khi ông đang cầu nguyện tại nhà thờ St Bartholomew, nằm ngay gần một khu nghĩa trang. Khi cửa sổ phía tây của nhà thờ được mở, người ta đă nh́n thấy một khuôn mặt hiện ra phía sau cánh cửa.

Người ta đă đặt ra câu hỏi, làm thế nào để một người b́nh thường có thể ngó qua cửa sổ, khi khoảng cách từ mặt đất tới cửa sổ đó là khá cao.

Những bức ảnh đă được gửi ra nước ngoài để kiểm tra tính xác thực của nó và họ đă cho rằng, h́nh ảnh kỳ bí xuất hiện trên cửa sổ, mang khuôn mặt của một đứa trẻ.

Đây là lần thứ hai các nhà nhiếp ảnh đă chụp được bóng ma ở nhà thờ St. Bartholomew. Lần đầu, cách đây khoảng bảy năm trước, một nhiếp ảnh gia đă chụp được bóng ma từ ngôi mộ của Dianne Groat, nằm gần một cái cây ở phía sau của nhà thờ.

Kể từ đó, nhà thờ St. Bartholomew trở lên nổi tiếng và kỳ bí, đối với những du khách ưa mạo hiểm và thích khám phá. Họ hy vọng có thể được gặp lại một trong hai bóng ma kỳ quái ở đó.




VNN






Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 1250 of 1439: Đă gửi: 24 July 2010 lúc 3:24pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde




BÓNG MA TẠI TRƯỜNG VƠ THỊ SÁU



Tôi xin tham gia với một câu chuyện, mà qua đó cũng xin các sư huynh sư tỷ chỉ dạy thêm.

Câu chuyện về một người học cùng trường với tôi, đă bị đâm chết vào năm lớp mười hai, ngay tại trường Vơ Thị Sáu, B́nh Thạnh vào khoảng năm 2002. Có lẽ có một số sư huynh sư tỷ biết chuyện này v́ có đăng báo.

Lúc đó khoảng mười hai giờ mấy trưa, tôi đứng trên lầu th́ nghe tiếng la, liền cùng các bạn cùng lớp chạy xuống, th́ thấy bạn nữ đă bị người bạn trai đâm hai phát vào bụng và một vào cổ. Liền sau đó một người bạn của tôi cùng một thầy, đă bồng bạn nữ vào bệnh viên đối diện, nhưng vết thương quá nặng bạn nữ đó đă mất. Và mọi chuyện bắt đầu từ đây.

Sau khi bạn nữ mất, vẫn có lời kháo nhau về những ai học đêm tại trường, thường thấy một bóng trắng trên hành lang, riêng tôi th́ chỉ có một lần, nhưng có thể là do vô t́nh, khi tôi đi ngang hành lang đó, cây viết đă vắt trong túi áo bỗng nhiên rơi ra, tiếp đó là cuốn tập ở túi quần sau rớt ra. Tôi chỉ cúi xuống lượm rồi đi khỏi không có việc ǵ khác.

Đến khi bốn mươi chín ngày của cô gái, th́ vào đêm đó rất nhiều người cùng thấy bóng một nữ sinh mặc áo dài đi lại trên hành lang, nhà trường phải cho học sinh nghỉ học hôm đó và mời thầy về cúng. Chuyện này chỉ một số người biết v́ trường muốn giữ uy tín.

hai tháng sau, người bạn của tôi, người đă bế cô gái vào bệnh viện đă mất v́ tai nạn giao thông. Không lâu sau đó, người thầy cùng bế cũng bị tai nạn nhưng may mắn thoát chết và thầy nói mỗi khi mặc lại cái áo lần đó là bị tai nạn.

Sau khi rời trường tôi vẫn được nghe nhiều về chuyện này: Khi trường sửa xong chỉ sau một đêm th́ kiếng trong nhà vệ sinh nữ gần chỗ cô gái chết, tất cả đều bị vỡ, không ai biết do ai làm, nhưng điều lạ là nó vẫn tồn tại đến giờ, mọi người không rơ là có thay nhưng tiếp tục bể, hay không thay.

Rồi một số bạn nữ khi đi vệ sinh vẫn thấy một bóng cô gái mặc áo dài ẩn hiện trong gương. Có một lần náo động toàn trường là có một bạn nữ vào thấy và kêu một bạn khác vào xem, và cả hai cùng thấy, nhưng khi hai bạn kêu giáo viên vào th́ bóng đó biến mất.

Trong một lần hội trại, một bạn thấy th́ tưởng là ai đang cố ư hù ḿnh, bèn đợi nhưng vẫn không thấy, quay vào t́m th́ khồng thấy ai cả. Và gần đây nhất là một cô giáo đă lấy ghế đập bể kiếng (đă bể rồi vẫn đập) trong toalet nữ đó và phải chịu kỷ luật. Không ai biết cô thấy ǵ và v́ sao cô đập.

Có rất nhiều thông tin về chuyện này, nhưng những thông tin trên là do chính giáo viên trong trường kể lại cho tôi nghe, trong dịp tôi về trường ngày 13-6-2010.

Riêng về tôi cũng xin tŕnh bày một số chuyện không biết có liên quan không: tôi rất hay nằm mơ ḿnh trở lại là học sinh thời cấp ba và không thể tới được kỳ thi tốt nghiệp, mặc dù trong giấc mơ toi vẫn tự nói ḿnh nhớ ḿnh tốt nghiệp rồi mà.

Tôi thiết nghĩ đă lâu lắm rồi, nếu người bạn ấy vẫn c̣n vương vấn nơi này, th́ thật tội nghiệp cho bạn ấy và có thể là, cô ấy vẫn ao ước một tấm bằng tốt nghiệp.

Mong nhận được sự chỉ bảo thêm của mọi người.



vonga




Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 1251 of 1439: Đă gửi: 24 July 2010 lúc 4:18pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde




MÔN PHÁI NĂM ÔNG PHẬT XIÊM



Môn phái năm ông Phật xiêm, gồm thờ năm h́nh vị Phật, bốn vị mặc áo vàng hở vai phải, vị trên cùng có h́nh dáng một chư thiên, không mặc cà sa vàng, đó là A Súc Phật.

Trong năm vị th́ mỗi vị có một tư thế thủ ấn khác nhau, dưới chân mổi vị có một linh thú tượng trưng để hầu, là sư tử, voi, cọp, gà trắng và rắn...

Năm vị hợp lại thành thủ ấn Tam Sơn Quyết (ngón cái và ngón út chạm đầu nhau, ba ngón c̣n lại duổi thẳng ra). Tất cả cùng ngồi trong vầng hào quang có h́nh như cái lá ba chạc nhọn, nền hào quang này màu đỏ, cho nên phái Lục Dây của xiêm làm khăn sắc màu đỏ là vậy.

Phía bên trên và ngoài hào quang này, có sáu vị chư thiên thần ôm đàn và rải hoa cúng dường ca ngợi, phía dưới vầng hào quang có hai chiếc quạt dựng thẳng, nằm hai bên.

Tiếp theo, bên dưới phải có ảnh đức lục tổ Magaham sáu tay, hai tay bụm mặt, hai tay bịt lỗ tai, hai tay dưới th́ một che bụng dưới, một nắm kéo cổ chân phải vào theo thế ngồi kiết già.

Ngài toạ trong một mạn đà la phù, bên dưới mạn đà la có hai linh thú là kỳ lân và cọp, giữa hai linh thú này là dấu phù của tứ đại, tượng trưng cho đất nước gió lửa.. Bên trên là tả nguyên thể của phù tổ tại Xiêm, nhưng sau này khi qua Việt Nam, th́ có biến thể như sau:

A Súc Phật và hai vị Phật cuối vẫn toạ tại chỗ cũ, nhưng ở hàng hai từ trên tính xuống, th́ bên phải và đức Lục Tổ Magaham sáu tay, bên trái là đức Quan Thế Âm Bồ Tát, không c̣n Mạn đà la riêng cho Lục Tổ như trước.

Nhập môn gồm bùa vẽ tóm vào hai lá trầu và ba vắt cơm trắng, to cỡ ngón chân cái, tất cả được cúng trên bàn tổ cùng một ly nuớc trong. Đầu tiên đệ tử ở trần ngồi xếp bằng chắp tay nhắm mắt, thầy đọc kinh tổ và tiếng âm, dùng ngón tay và bàn tay, điểm và vỗ vào thân đệ tử để truyền điển năng và khai thần vị huyệt trên cơ thể.

Bùa vô ba vắt cơm khai thần.

Sau đó học tṛ tự nhiên phát đọc tiếng âm theo thầy, nếu không đọc được th́ thầy sẽ cho một trong năm câu khai khẩu, xem như phù hợp với chi của vị Phật nào trong ngũ hành, nếu học tṛ hạp xác th́ vô quyền đi cước tại chỗ, vừa đi vừa đọc lớn tiếng âm.

Bùa vô lá trầu cho ăn.

Tiếng âm ở đây có mười hai loại để nói, nói lúc vô quyền, lúc trị bịnh, làm phép tắc, đuổi ma...có thể nói là bá sự. Đa số những người hành nghề đồng cốt không thích nghe loại tiếng này.

V́ khi nghe đọc, họ sẽ đau đầu, mặc dù không ít người trong số họ cũng nói tiếng âm. Nhưng tiếng âm ở đây là tiếng chư Lục thần quyền, chứ không phải loại tiếng tại Trung thiên giới của các vị về điển ợ ngáp.

Ngoài ra, có một loại tiếng nói như ú ớ mà thôi, vị đó gọi là ông câm về. Có khi người được vô điển không nói mà bị linh thú nhập vào. Các thú hay về trong hệ phái nầy là cá sấu, măng xà, lang tướng.

Giai đoạn trên cỡ chừng mười phút, sau đó thầy sẻ lấy ly nước trên bàn tổ, phun vào toàn thân học tṛ từ trên xuống, sau đó học tṛ quỳ gối lên trước bàn tổ, mổi người nuốt hai lá trầu phép và ba viên cơm khi nảy, khi nuốt cấm đụng răng, cấm nói, nuốt một lần cho thật mạnh.

Bùa vô lá trầu khai khẩu.

Môn phái năm Ông coi trọng việc xâm phép vào người, và phải xâm màu xanh chàm, v́ đó là màu sức mạnh của chư thiên thần. Có loại xâm bằng sữa con so trộn mạt vàng, th́ chỉ dành xâm hai mươi bốn bùa Tổ vào lưng hay ngực.

Môn phái này có dây kà tha đeo không như bên Miên. Dây là mười hai cọng chỉ đỏ lớn sợi se lại, khi đeo th́ như chéo y ca sa của chư tăng, đó là đường viền y từ vai trái qua hông phải.

Cốt tượng thường đính thêm vào dây kà tha.

Trên dây học tṛ sơ cơ th́ có bảy mắc, ch́ kèm đính một cốt Phật nhỏ bằng nanh heo rừng, hay ch́ hoặc vàng và cứ mổi năm th́ đính thêm một cốt Phật do thầy ban, cao điểm là mười hai cốt tất cả. Sau khi nhập môn th́ học tṛ có quyền xâm h́nh, hay đeo tượng đức lục tổ Magaham tại ngực.

Lục tổ Magaham.

Phái này bùa hay vẽ màu đen và đỏ trên giấy vàng, đó là bùa cấp cho đệ tử xài. Mỗi khi trị bịnh th́ chú tiếng âm vô dầu xức đầu cổ và tay, vô nước lă cho uống, không cho uống bùa giấy.

Sau nầy tại Việt Nam có thêm vào hệ phái Lỗ Ban Ngũ lôi Cửu Thiên để trị tà, trước đó th́ có phép đả hội đủ đàng Mọi, đàng Chà, đàng Ngăi và chư vị Lục tôn. Sau thêm vào thờ binh chiến sỉ trận vong trong nước, từ đó tại môn này có thờ Chánh soái Đại càn.

Tại Sài G̣n th́ có hai chi lưu phát triền mạnh tại quận Tám và khu vực Hoà Hưng, vị tổ sư cao tay nhất th́ ngụ tai chung cư Nguyễn Thiện Thuật cách đây hơn hai mươi năm.

Sau tổ là một vị nữ về nhận chưởng quản chi lưu, tại quận sáu, từ đó th́ bùa Tổ vẽ ra có dạng đơn giản hơn xưa, tức là tập họp năm bùa tam muội lại, ra dáng một người nử mặt áo dài đang đứng. Từ đó thêm vào vái "chư vị năm bà, nặc mô ra buôt dá”.

Tướng năm ông.

Nguồn gốc ḍng phái tại Xiêm là do từ Pali tại Khơ me truyền qua, bởi mộy người phụ nữ gốc Xiêm lai Tàu, do đó các chử Pali viết trong bùa, thường có dạng gói lại trong ô vuông, như chữ triện của Trung Hoa.

Tiếng chú đọc pha lẫn tiếng giọng Xiêm và Tàu, điển h́nh là có một phần vơ thần về đánh quyền và đọc tiếng Tàu, gọi là ông Tiều về.

Môn phái này ít lưu hành tại Việt Nam v́ hai lẽ: Một là nhập môn th́ nhiều, mà số người thọ điển thật sự lại ít, nên sau vài tháng hay năm th́ đa số bỏ cuộc, v́ tháng nào củng phải đến thầy để vô cơm và trầu tiếp, không tiện cho việc ăn ở đi lại, sinh hoạt.

Hai là sự lên cấp đai, vô thêm cốt Phật trong dây kà tha cũng rất chậm chạp. Có người tu tập theo mười năm cũng không nhiều tiến bộ. Có lẽ v́ môn nầy không nhiều chú trọng về luyện bùa, đa số là bùa không chú, đa số luyện tiếng âm mỗi hàng ngày hai lần, lúc chiều tối và mười hai giờ đêm.

Cao cấp th́ luyện thêm mặt trời, không luyện mặt trăng, khi vẽ làm phép th́ đủ thứ bùa mà vẫn dùng tiếng âm thôi. Tức là vẽ bùa sắc mà chú bằng tiếng âm, do mỗi người tự luyện hàng ngày.

Đa số bùa bên này về sau th́ có thêm các bùa của đại thừa như Văn Thù, Phổ Hiền, Quan Âm, Nhật Quang, Nguyệt Quang, Cửu Thiên, Thái Thượng, Chánh soái Đại càn...cứ vái danh vị vẽ bùa và dùng tiếng âm phổ vào. Ít khi vẽ bùa tay, đa số bùa khắc mộc in sẵn để trên bàn thờ, khi có cần th́ khấn tên tuổi người xin vào, thổi hương vào bùa rồi cho.

Khăn nhập môn.

V́ môn phái này có một vị tổ là nữ, và một trưởng chi là nữ, cho nên thu nhận nhiều đệ tử nữ khác hẳn các môn phái khác. Nhưng cuối cùng th́ môn này bị ưu thế mạnh của Thất sơn thần quyền và Tam thập lục tổ mẹ sanh lấn áp, v́ các môn này hay dự vơ đài, và cấp phép tránh dao búa bom đạn cho lính đi trận.

Nhiều người đă từng học môn trên chuyển sang thọ giáo các môn sau này. Tên pháp môn này vào Việt Nam lúc xưa gọi là Mô ức Phật hay Mô ức Phật đà lục (lực). Sau lại gọi là Năm ông để dấu nguồn gốc, cho nên nhiều người nghe ngỡ là Ngũ Công Vương Phật của Tàu!

Lưu ư: Khi đọc tiếng âm mà không thấy điện chạy trong người hay cứng người, hay là mặt không đổi sắc, th́ tức là đọc theo quán tính mà thôi. Thần không về xác và chứng độ, vậy th́ không bao giờ có thể xài bùa cho linh với tiếng âm như vậy! Đó cũng là khuyêt điểm và cũng chính là lư do tại sao ít người chịu theo đuổi môn này.




sieupro





Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 1252 of 1439: Đă gửi: 30 July 2010 lúc 12:36am | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde




TRUYỆN MA TẠI SÂN BÓNG HAY QUẢ BÓNG CÓ LINH HỒN



Đây là một câu truyện tuy truyền miệng, nhưng có những chi tiết và t́nh huống xảy ra khiến tôi (người kể lại) phải thật sự tin là có.

Tôi hay đá banh ở sân bóng mini cỏ nhân tạo, vào buổi tối từ tám giờ đến mười giờ, chuyện đá banh th́ vui vẻ và ghiền với tôi rồi, đôi lúc tôi đến khá sớm xem những nhóm trước đá và chờ đến lượt ḿnh.

Cũng vào hôm đó, một anh chàng thuộc nhóm đá giờ trước tôi, tự dưng la lên giữa sân và lăn đùng ra mà ngất xỉu. Chuyện tưởng chừng như chỉ có như thế, nhưng khi được đưa ra khu ghế bên ngoài sân (sân có một khoảng ngay bên hông, có ghế đá để ngồi nghỉ) th́ anh chàng đó lại hét toáng lên với đôi mắt man dại kỳ lạ và như có cái ǵ đó uất ức lắm:

- Tao nói rồi tụi bây đừng dùng quả banh đó mà, tao nói rồi tao thấy nó ngồi ngay cái góc nhà vệ sinh mấy lần. Tụi bây không tin tao.

Anh chàng đó cứ la hét rồi ngất xỉu, chuyện tiếp theo là xe cứu thương đến và anh chàng đó nhanh chóng lên xe rồi dần dần mất hút trong tầm mắt của tôi. Đúng tám giờ nhóm của tôi tập trung đủ và bắt đầu chia hội ra đá, tuy chạy trên sân nhưng tâm hồn của tôi để ở nơi nào đó, không phải trên sân bóng này.

Nhớ mang máng trong lúc hỗn loạn tôi có nghe hai anh trông sân nói chuyện, câu truyện ngắn ngắn với lại nghe không được rơ lắm nên tôi chỉ mơ hồ trong đầu.

- Lại có thêm thằng nữa bị rồi mày ơi.

- Tao thấy sớm muộn rồi chuyện này cũng càng lúc càng nhiều người biết đến, không biết lúc đó sân...

- Tao thấy ḿnh đă cúng kiếng đàng hoàng rồi mà?

- Cúng th́ cúng chứ, mày có thấy trái banh đó không?

- Trái banh có vệt máu đó hả?

Từ lúc đó tôi không c̣n nghe được ǵ nữa, v́ xe cứu thương đến và mức độ ồn ào càng lúc càng tăng cao. Chợt nhớ đến cái câu “trái banh có vệt máu” vô hồn tôi nh́n về phía trái banh đang được mười thằng chúng tôi giành giựt.

Nó màu vàng và không có vệt máu nào hết. Tự dưng cảm giác thở phào nhẹ nhơm đến với tôi, thật dễ chịu và khoan khoái. Hôm đó đá cũng b́nh thường nhưng tôi đá dở hơn b́nh thường và cảm giác khá bất an, tôi có đem câu truyện đó kể lại, nhưng bạn bè tôi th́ lại cười và kêu là vớ vẩn.

Chỉ duy nhất một người là thằng Nghĩa, im lặng mặt có nét tái sầm lại khi nghe câu truyện của tôi, thằng này b́nh thường khá nhiều chuyện, nên nh́n dáng vẻ của nó tôi thấy rất lạ. Suy nghĩ, tôi chợt thấy h́nh như là nó biết chuyện ǵ đó.

Có hai nguyên nhân rất rơ ràng, thứ nhất thằng Nghĩa chính là người đặt sân đá banh này, thứ hai trái banh vàng hay đá, cũng chính do nó mang theo chứ không hề dùng banh có sẵn của sân. Tôi tính lại hỏi nó th́ thằng bạn tôi kêu về đi uống nước bưởi, dù sao cũng thân nên tôi nghĩ lần đá tiếp theo sẽ hỏi chuyện nó.

Nhưng tôi không có dịp hỏi nó, tự dưng nó lăn đùng ra bệnh và lại là bệnh truyền nhiễm cách ly nữa. Chuyện này khi kể ra th́ hầu hết những người xung quanh tôi không biết, chỉ có thằng Nghĩa là tôi cảm giác nó biết ǵ đó nhưng nó không nói.

Lần đá tiếp theo tôi tranh thủ vẫn đến sớm hơn thường lệ và xem xét xem có ǵ diễn ra hay không. Khi tôi đến th́ nhóm trước cũng đang tranh hùng rất đẹp mắt nhưng... Những người này trông lạ quá, dường như không phải những người tuần trước đá th́ phải.

Tôi nh́n kỹ một lần nữa rồi đi lại gần mấy anh đó ngồi, nh́n xung quanh tôi, tôi bắt chuyện hỏi thử, dù sao tôi cũng muốn biết t́nh trạng anh lần trước ra sao. Thế là tôi bắt chuyện với một anh dáng vẻ hiền hiền ngồi gần tôi nhất

- Anh ơi, h́nh như tuần trước nhóm các anh đá có người đi cấp cứu đúng không?

- Tuần trước hả? Ủa em, tụi anh mới đá đây là buổi đầu tiên mà.. Làm ǵ có ai đi cấp cứu nghe ghê vậy?

Tôi bần thần và thấy chính xác, những người này lạ lắm và hoàn toàn không phải mấy anh lần trước mà tôi gặp trên sân. Tôi đi về phía căn pḥng của người coi sân tính kiếm cái thằng hay mang nước đá ra để hỏi. Tôi đi đến gần th́ thấy lại là một người khác. Chẳng lẽ tất cả những người biết chuyện đều rủ nhau biến mất hàng loạt à?

Rồi chúng tôi cũng vào sân đá như thường lệ, thằng Nghĩa hôm nay bệnh, nên giao cho thằng Hoàng mang banh vào nhưng lại đợi măi không thấy thằng Hoàng đến. Một số ông anh trong nhóm bắt đầu bực, v́ một giờ đá đến ba trăm ngàn, mà thằng Hoàng đă đến trễ hơn mười lăm phút.

Lúc đó một anh liền mang đến một trái banh có vẻ cũ và nói luôn:

- Thôi đá luôn đi, chờ nó hoài bực ḿnh quá, lần sau khỏi cho nó đá nữa.

Tôi cứ mải nh́n trái banh và có cảm giác ǵ đó không yên trong ḷng, chỉ ngồi không nh́n hai đội đầu tiên đá mà làn da tôi cứ rợn lên từng hồi, như có ḍng điện chạy qua. Càng rợn hơn khi tôi nh́n kỹ trái banh văng ở gần tôi, có cái vệt ǵ đó màu đỏ bầm trên trái banh cũ kỹ và kỳ lạ này.

Chợt như có làn sóng ǵ đó trong ḷng tôi, tôi nên làm ǵ bây giờ? Ngăn cản giờ phút mà mọi người chờ đợi? Bỗng từ xa thằng Hoàng đi tới, tôi thấy nó mừng thầm v́ chắc nó có mang trái banh màu vàng thân thuộc, nó lại đi tay không, nh́n vào sân nó cười trừ và nói:

- Có banh rồi à, mừng ghê, tao quên mang banh, có trái banh mà thằng Nghĩa ôm đồm quá, cứ gọi điện thoại dặn tao là phải mang theo banh.

Đúng như tôi suy nghĩ, có chuyện ǵ đó với trái banh mà chúng tôi đang đá. Tôi đang mất tập trung th́ bỗng có tiếng la thất thanh trên sân, anh Cường la lên và sợ hăi tột độ. Mọi người lao vào anh Cường xem có chuyện ǵ, bất giác tôi ngước bên cạnh.

Có người đàn ông mặt trắng bệch mặc đồ đá banh bị rách, đang nh́n vào sân với ánh mắt hung dữ lạ thường. Tôi thấy rờn rợn với người đàn ông này, th́ trong sân vang lên tiếng gọi:

- Âu ơi, vào giúp khiêng anh Cường ra coi!

Tôi quay sang nh́n mọi người (tôi có thể trạng to lớn nên hay bị kêu thế) rồi quay sang chỗ người đàn ông kia th́ thấy ông đó biến mất. Đi ra sân, trong lúc khiêng anh Cường vào tôi ngó dáo dác xung quanh, trái banh biến đâu mất tiêu rồi?

Trận đấu hôm đó phải hoăn lại v́ anh Cường được đưa vào bệnh viện truyền nước biển. Ảnh bị sốc cấp tính và đang vận động mạnh nên giăn cơ khi vừa bị sốc. Bác sỹ nói chúng tôi làm ǵ mà bị sốc ghê thế, phải có chuyện ǵ bất ngờ hay nguy hiểm bệnh nhân mới có t́nh trạng như vậy!

Tối hôm đó, tôi trở lại sân bóng một ḿnh. Tôi biết dù tôi có kể hay có nói ǵ th́ những đứa xung quanh tôi chưa chắc ǵ đă nghe hay tin tôi. Lúc đó là mười một hơn. Sân bóng vẫn c̣n người đá, một quả banh khác và không phải là quả bóng có dính vệt máu đó.

Tôi bước vào trong chỗ ngồi nghỉ và nh́n quanh xem quả banh đó đang nằm đâu, bỗng ngay góc nhà vệ sinh cũ kỹ có tiếng động ǵ đó. Tôi quay mặt sang nh́n th́ có người đàn ông đang cầm trái banh dính vệt máu đó đi vào nhà vệ sinh, người đàn ông có khuôn mặt trắng bệch và đôi mắt hung dữ nh́n vào tôi rồi đi vào nhà đó.

Tôi đứng sững không biết làm ǵ? Tự bản thân tôi sau nhiều chuyện lạ thường đă gặp trong cuộc sống, tôi biết có những cái trên thế giới này tồn tại. Hít một hơi sâu tôi bước vào nhà vệ sinh rồi nh́n xung quanh, có tiếng nước chảy trong một pḥng đóng cửa.

Khi tôi bước sâu vào th́ mọi tiếng nước biến mất và chỉ c̣n tiếng la hét nho nhỏ ngoài sân kia. Tôi cũng tính rửa mặt để lấy lại tinh thần, đang quay lưng mở nước và chuẩn bị rửa th́ có tiếng kétttttt... cánh cửa nhà vệ sinh sau lưng tôi tự dưng từ từ mở ra. Ngước mặt nh́n th́ trong buồng vệ sinh đó có quả banh dính vệt máu đó.

Tôi biết là có ǵ đó không được sạch sẽ đang ở ngay bên cạnh tôi, cánh cửa làm sao mà tự mở được? C̣n người đàn ông kia đâu mất tiêu rồi? Rơ ràng không có cửa nào khác kể cả cửa sổ. Tôi rùng ḿnh khi thấy có tiếng bước chân phía cửa, người đàn ông đó đang đứng trước cửa nhưng không nh́n tôi, mà nh́n về phía trước với khuôn mặt giận dữ tột độ.

Cơn sợ hăi nắm lấy cả thân h́nh to lớn của tôi khiến hai chân như tê cứng. Bỗng người đàn ông quay nh́n thẳng vào mặt tôi. Thật khủng khiếp nửa khuôn mặt bên phải người đàn ông đó bị nát bấy và lơm vào ngay trán một khúc h́nh trụ nhỏ, con mắt phải bị ḷi ra hết ba phần tư.

Nhớ lại th́ lần trước tôi cũng chỉ thấy mặt trái người đàn ông đó, tôi giờ chỉ muốn chạy thật nhanh, nhưng người đàn ông đó đang đứng trước cảnh cửa và cũng là lối thoát duy nhất. Tay tôi bấu chặt vào thành nhà. Người đàn ông đó từ từ đến gần và càng lúc càng gần tôi hơn, tôi tính co chân chạy nhưng hai chân như đóng băng.

Tôi nh́n xuống chân thấy vô cùng bất lực, ngước mắt lên th́ mặt người đàn ông đó đang sát khuôn mặt của tôi. Tôi có thể thấy rơ từng miếng thịt, từng miếng cơ và nhất là con mắt đang muốn rớt ra. Bây giờ không chỉ đôi chân của tôi và cả thân h́nh và đôi tay của tôi đều tê cứng không nhúc nhích được.

Môi của người đàn ông đó động đậy và bật ra âm thanh ǵ đó rất nhỏ, mà tôi gần như thế cũng không nghe được. Cơn sợ hăi lên đến đỉnh điểm và tôi nhắm mắt lại.

Tôi tỉnh dậy trong pḥng cấp cứu của bệnh viện, mọi người kể lại tự dưng thấy tôi la hét và tự dưng lăn ra ngất xỉu. Tôi nghe thấy mơ mơ màng màng, xung quanh tôi là bạn tôi và cả mẹ của tôi nữa. Sức khoẻ tôi b́nh thường chỉ có sốc quá dẫn đến ngất xỉu mà thôi.

Sau chuyện này tôi quyết tâm t́m ra xem người đàn ông này là ai. Sau mấy ngày nghỉ dưỡng và truyền nước biển tôi đi kiếm thằng Nghĩa, nó đă được trả về nhà. Khi đến gặp nó tôi rất sốc, tôi không nhận ra được nó, dù có bệnh thế nào th́ người thanh niên hai mươi tuổi, không thể hốc hác khủng khiếp như thế được.

Hai con mắt trũng sâu, đôi môi bạc thếch. Tôi kể nó nghe câu truyện mà tôi gặp và nó có vẻ ǵ đó khá hỗn loạn, măi sau nó mới kể cho tôi nghe câu truyện thật sự mà nó biết.

Cái anh nát một nửa khuôn mặt tên là Minh, ảnh cũng mê đá banh như chúng tôi lắm và đá từ lâu rồi. Anh Minh là người ít nói cũng không có gia đ́nh thân thích ǵ nhiều, với lại nghe đâu anh Minh là người kế thừa ngải bùa ǵ đó của một dân tộc ít người.

Ảnh lên đây và được ưu đăi rất nhiều, v́ ảnh thuộc dân tộc ít người, tất nhiên chuyện ảnh được ưu ái như thế cũng khiến nhiều người ganh ghét lắm, nhưng v́ nghe ảnh có khả năng dùng bùa ngăi, nên không ai dám đụng vào.

Hôm đó là hôm định mệnh, nhóm người ghét anh Minh tính chỉ ghét mà gài ảnh bị thương thôi, nhưng ác độc thay cái cây dựng đèn của sân bóng bị mục, anh Minh th́ không dính bẩy, nhưng loạng choạng thế nào anh ngă vào cái cây dựng đèn và bị nó đè nát một bên mặt, máu văng ướt góc trái bóng trên sân.

Những người chứng kiến nói rằng dù bị thế nhưng ảnh không chết ngay, mà c̣n lẩm bẩm ǵ đó nghe như bùa chú. Công An coi là tai nạn và nhóm đó không ai bị tội, nhưng dù ǵ cái chết của ảnh cũng gián tiếp do họ gây ra. Sau cái chết của anh Minh, nhóm đó cũng ngừng đá banh luôn.

Sau đó cũng có vài người biết sân bóng có người chết, nhưng là thanh niên với lại đông người th́ ai lại sợ ma như vậy. Mọi chuyện càng lúc càng ghê khi càng nhiều người thấy anh Minh xuất hiện, mật độ ngày càng nhiều và những người thuộc nhóm hại ảnh đều bị điên hay chết bất đắc kỳ tử.

Nhóm đó có sáu người, tính đến giờ đă có năm người chết. Cũng may là có lẽ anh Minh công bằng nên chưa ai chết oan, ảnh có lẽ chỉ muốn nói ǵ đó nên mới xuất hiện. Và trái bóng đó cũng xuất hiện một cách kỳ lạ, không ai có thể giữ được nó.

Tôi từng có người bác là bác Hải, rất giỏi về thế giới này. Tôi quyết định t́m bác ấy. Bác Hải là người được trời sinh có khả năng linh hiển xem tướng số và cách trừ tà ma, nhưng cũng chính v́ tài năng đó mà bác bị trời cướp đi hai đứa con gái rất xinh đẹp.

Sau chuyện đó bác tự cắt ngón tay và đi tu ở ngôi chùa xa xôi lánh mặt tất cả mọi người, hồi tôi c̣n bé khi bác xem tướng cho tôi bác có nói, tôi sinh ngày 13-7 âm là tháng âm cô hồn, nên dễ có những chuyện thông linh với hồn ma.

Chuyện bác nói đến bây giờ tôi hoàn toàn tin được, tôi nghĩ là trong chuyện này bác có thể giúp tôi nên tôi đă lên đường đi kiếm bác. Ngôi chùa của bác tu không to lắm nhưng có lối kiến trúc hơi khiến rờn rợn người, b́nh thường xin đến gặp bác chắc bác sẽ không cho gặp, nhưng hôm nay tôi thật sự có linh cảm bác sẽ cho tôi vào.

Đúng như tôi đoán bác kêu tôi vào ngay khi biết tôi đến, căn pḥng riêng của bác như cái miếu nhỏ, bên trên vẫn là hai tấm h́nh con gái bác. Bác nói thẳng cho tôi biết là năm tṛn hai mươi ba tuổi, tôi sẽ có tướng gặp chuyện chẳng lành với cơi âm, số tôi kỵ vào những năm 23,37,49, 56, là những năm hạn của người sinh tháng âm.

Tôi thật sự thấy sợ và có ǵ đó kính phục bác. Bác Hải nh́n tôi và nói:

- Ấn đường của con đen lắm rồi, môi thâm, mắt trũng chứng tỏ con ma đó rất gần con. May là con tuổi con mèo nên nó chưa hại thẳng con được như người khác.

Nghe xong mà tim tôi giật giật từng hồi. Tôi kể cho bác nghe xong câu truyện, bác phân tích tất cả các vấn đề cho tôi được rơ ràng và biết tôi đang gặp cái ǵ.

1. Anh Minh nếu lúc sống biết dùng bùa ngăi th́ bản thân có linh lực (hấp thụ từ cây ngăi) khi chết trong oán hận, th́ linh lực đó mạnh hơn và giết được trên năm người, th́ sẽ thành quỷ.

2. Ma không thể đi lại trên trần gian b́nh thường được, mà phải có linh thân để tránh đầu trâu mặt ngựa săn đuổi, thường linh thân sẽ là những gốc cây trên năm mươi tuổi, hay những vật ǵ lúc sống dính máu người đó, tôi đoán chắc linh thân của anh Minh chính là quả bóng.

3. Anh Minh đă giết năm người, nếu anh ta giết người c̣n lại, th́ anh ta sẽ thành quỷ và không cần linh thân để đi lại trên trần gian này nữa. Lúc đó rất khó trị được anh ấy, mà phải kiếm xác của anh ta để hoá phép hay thiên lôi đánh mới trị được.

Bác cho tôi cái móng tay người chết và kêu đi lấy linh thân của anh Minh, nếu lấy được bác tiêu huỷ đi th́ anh ta sẽ siêu thoát. Kèm theo là dây tỏi đỏ được bùa cẩn thận, để tôi khi lấy được linh thân không bị anh ấy hại.

Lúc này là sáu chiều hôm sau, giờ này con ma thường yếu nhất v́ đây là lúc chuyển giữa trời và trăng nên nó không hay ra ngoài. Tôi đến sân banh dáo dác t́m kiếm và nhờ được bôi nước mắt ḅ lên mắt, tôi nh́n thấy được quả banh đang được giấu trong rổ banh.

Khi bôi nước mắt ḅ lên, trong khoảnh khắc sẽ nh́n thấy được những ǵ thuộc về cơi âm. Khi tôi vừa bước gần đến quả banh, th́ tôi nghe có giọng nói đàn ông nhưng lại the thé vang lên:

- Mày không kịp nữa rồi, dù mày có lấy được quả banh đó, lát nữa đây tao sẽ thành quỷ và người đầu tiên tao bóp cổ là mày.

Tôi hoảng hồn và nói:

- Anh không thể v́ những oán hận mà đi hại người măi như thế, anh không muốn đầu thai mà cứ đi làm hồn ma vất vưỡng thế này à.

- Tao không hề muốn thế nhưng chúng ép tao, tao sống cô độc trong cái trường đó, tao nhận ưu tiên mà tao không hề muốn, v́ sự ganh ghét và phân biệt của lũ chúng nó. Tao thích đá banh, tao chết trên sân này cũng là do chúng nó. Tao làm ǵ sai? Mày cứ ṭ ṃ th́ mày phải trả giá cho sự ṭ ṃ của mày. Thằng Trung sắp chết rồi, khi nó tắt thở tao đă đủ linh lực để thành quỷ.

Tôi phải làm sao bây giờ?

Bonus riêng chuyện của Bác Hải.

Bác Hải là bạn thân của mẹ tôi. Bác sinh ra trong gia đ́nh nho giáo người Hoa. Bản thân bác theo lời mẹ tôi từ bé đă học hành rất giỏi và kỳ lạ. Bác hay nói về cái chết và nhân quả trước mắt.

Cuộc đời của bác cũng là minh chứng về luật nhân quả thiện báo của nhà trời. Ngày xưa, khi nghe kể câu truyện này, tôi hoàn toàn không tin chút nào nhưng có lẽ bây giờ th́ khác.

Bác Hải ở chung xóm với mẹ tôi, sau này khi bác có gia đ́nh th́ là bạn thân, nên lâu lâu mẹ cũng hay dẫn gia đ́nh qua nhà bác chơi. Bác có hai cô con gái rất đẹp. Lúc đó hai người đều lớn hơn tôi và c̣n là con nít nên không quan tâm lắm và không để ư.

Chuyện bắt đầu như thế này. Bác Hải càng ngày càng giỏi thông qua việc nghiên cứu về chiêm tinh ngũ hành... Ban đầu bác nghiên cứu cho vui, dần dần nó ăn vào máu bác. Có lần bác gặp một người đàn ông là bạn của ba bác qua chơi. Bác nh́n người đàn ông xong liền nói, nếu người đàn ông đó muốn sống th́ khi đi về né các ngă tư.

May thay người đàn ông này khá mê tín nên đi né các ngă tư. Hôm sau người đàn ông đó mang quà đến biếu bác rất hậu hỹ, v́ ngay ngă tư hôm ông ta né, đă xảy ra tai nạn rất kinh khủng và một người đàn ông trạc tuồi ông ta chết. Bác Hải nghe xong bàng hoàng.

Sau này bác Hải có nói bóng gió với tôi rằng số trời định th́ không thay đổi được. Bác Hải khuyên ông kia về ăn chay niệm Phật, v́ ông ta trước đây là lính ngụy cải tạo về. Hồi c̣n làm lính đă giết rất nhiều và làm không biết bao nhiêu chuyện xấu.

Từ sau chuyện đó bác Hải khá nổi tiếng. Bác hay được người ta nhờ xem bói. Bác bấm độn tử vi rất hay và giúp nhiều người tránh né tai nạn và chuyện xui. Bàn tay bác bấm độn rất hay.

Nhớ hồi đó bác có sang nhà tôi khi chuẩn bị xây, bác nói về phong Thuỷ trong nhà tôi và bác có hỏi mẹ tôi một câu là. Muốn gia đ́nh có tiền hay địa vị. Mẹ tôi đă chọn và đến bây giờ nó hoàn toàn chính xác, mẹ tôi vẫn bất ngờ.

Hồi đó bác có coi cho tôi và nói về những nạn kiếp mà đến giờ, tôi không biết đă trải qua hết chưa. Bác Hải giúp nhiều người thoát chết một cách ly kỳ. Nhưng cái ǵ đến nó đến. Con gái lớn bác Hải là chị Ly, năm đó chị Ly thương một người đàn ông và muốn vượt biên cùng người đàn ông đó ra nước ngoài sống.

Chị rất thương bác Hải ba chị, nhưng t́nh kia mănh liệt kỳ lạ. Bác Hải nói về bấm độn và lần đầu tiên trong cuộc đời bác bấm và xem không ra được ǵ. Bác cúng bái và bấm đi bấm lại đều không ra kết quả ǵ hết. Con gái bác vẫn quyết định đi. Bác ngăn cản và gần như van xin vẫn không lay chuyển được chị Ly.

Bác quay sang bấm cho người đàn ông đó th́ bác nhận được kết quả là. Người đàn ông đó không phải con người. Bác hoảng hồn, nhưng cô con gái bác không tin và mặc kệ những ǵ bác nói. Bác hoảng sợ thuê người điều tra thân thế người đàn ông. Không bằng chứng nhưng qua những lời kể, th́ người đàn ông đó đă chết cách đây ba năm, ngay tại một ngă tư

Bác rụng rời. Bác lao vào t́m báo chí, t́m tất cả để chứng minh cho cô con gái tin, nhưng có điều khủng khiếp là, chỉ có những người hàng xóm, những người nhớ về sự kiện đó, không ai có ǵ chứng minh đựơc. Bác dùng mọi cách, khóa cửa rồi đánh con gái, nhưng con gái bác vẫn điên cuồng lao đi và ác là chị Ly lại dẫn theo chị Thu là em gái.

Hai chị em đi theo người đàn ông đó vượt biên. Bác đau xót, năm đó con giấm nhà bác nuôi bỗng chết thúi và śnh lên màu đỏ. Gián chuột trong nhà biến mất và nhà bác không c̣n bóng côn trùng nào hết.

Tàu vượt biên năm đó bị lật. Toàn bộ hành khách chết hết. Con gái bác cũng chết nhưng đúng như bác đoán. Sau này nghe mẹ tôi kể, v́ mẹ tôi làm bên báo chí nên biết chuyện kỳ lạ, nhất là hai người con gái bác, khám nghiệm th́ chết do không có oxy y như chết đuối, nhưng phổi hoàn toàn không có chút nước.

Từ sau chuyện đó bác Hải cắt một ngón tay và không bao giờ xem cho bất kỳ ai. Giờ bác vẫn tu ở ngôi chùa ở quận năm, rất ít ra ngoài đường và không ai thấy bác. Mẹ tôi cũng không được bác cho gặp.. Chuyện này xảy ra hồi tôi c̣n bé nên giờ nhớ mang máng đựơc như thế.




anglekhin





Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 1253 of 1439: Đă gửi: 30 July 2010 lúc 12:37am | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde




MA CŨNG BIẾT NÓNG GIẬN



Anh Trần Thanh P là một thanh niên xung phong của những năm bảy mươi, đi khai thác đá tại Tây Ninh. Hằng ngày ở đây, anh cùng đồng đội đi khai thác đá đỏ để mang về địa phương, làm đường xá hay những công tŕnh.

Sinh hoạt hằng ngày có quy cũ, nội quy nề nếp đă quy định. Ăn uống tập thể, tối th́ ngủ chung trong một doanh trại khoảng tám mươi đến tám mươi mấy người.

Môt đêm nọ, khoảng mười giờ đêm, một người trong đội là anh Nguyễn Văn Thiện đang nằm ngủ, th́ thấy một bóng người dáng ghê sợ, khác với người ở xă hội này, đến giường anh đang ngủ, dùng hai tay bóp cổ anh khiến cho anh bị nghẹt thở, dăy dụa, la hét.

Anh la hét rất lớn khiến mọi người ai cũng thức giấc chạy đến lay anh thức dậy. Một lát sau anh mới tỉnh dậy, mặt mày thất thần. Anh kể lại:

- Có ma, thấy một người ghê sợ đến bóp cổ tôi làm cho tôi khó chịu, ghê quá.

Đêm đó, trời không trăng, gió thổi lành lạnh, quang cảnh rất ảm đạm, tiếng dế kêu, cây cối cọ vào nhau tạo ra những âm thanh ken két, làm cho không gian thêm kỳ bí ghê sợ.

Khi nghe anh Thiện kể lại hiện tượng ma trên, mọi người ai nấy đều rất sợ, riêng chỉ có anh Thanh P, ngủ cạnh giường anh Thiện là không sợ. Anh dơng dạc nói lớn tiếng:

- Ma cỏ ǵ mà sợ, làm tao ớn ngủ không được thử coi? Có con ma nào ra đây đi, tao bắt nấu cháo ăn chơi... Thôi tụi bây ngủ đi.

Sau đó, mọi người ai nấy đều về giường ḿnh ngủ, riêng anh Thiện th́ vào ngủ chung với người bạn vừa bị ma nhát, đă không dám ngủ riêng một ḿnh nữa.

Mọi việc đều trả lại cho bóng đêm lạnh lùng vắng vẻ. Mọi người vào giấc ngủ cả, không gian trầm lặng ấy kéo dài cho đến khoảng mười hai đêm. Bỗng nhiên nghe liên tục tiếng la thất thanh, tiếng la của ai đây nữa...

Mọi người cùng chạy lại nơi phát ra tiếng la đó, th́ rất đổi ngạc nhiên v́ tiếng la đó là của anh Thanh P, người hùng không sợ ma, người đ̣i bắt con ma nấu cháo ăn chơi.

Chẳng những thế mà trước khi đi ngủ, anh ta đem một con dao bỏ vào mùng của ḿnh nữa. Mọi người thấy vậy không khỏi bật cười nhưng cũng vừa sợ. Lần này, anh Thanh P bị nhát dễ sợ hơn lần trước. Ḿnh mẩy tay chân anh Thanh P đều lạnh ngắt.

Mọi người lấy dầu thoa và xoa bóp tay chân cho anh. Được một lúc sau anh mới tỉnh hồn vía lại. Anh kể là anh đang ngủ th́ có một người ma thấy rất ghê sợ, dữ tợn đến dở mùng tôi nói:

- Mày muốn bắt ma hả?

- Người đó cầm con dao của tôi để trong mùng đưa vào cắt cổ tôi. Tay chân của tôi không nhúc nhích được. Dao đưa vào cổ tôi thấy lạnh ngắt. Tôi quá sợ khóc lóc xin tha lỗi, nhưng người đó quá dữ tợn đưa dao vào cổ tôi cắt. Trời ơi thật là khủng khiếp. Ngày mai này tôi sẽ đi về không ở đây nữa.

Khi nghe anh ta kể lại như trên th́ doanh trại náo động như một cái chợ. Ai nấy vào mùng của ḿnh đều khấn vái:

- Tôi tên họ... mong quư ông, quư bà khuất mặt đừng phá tôi. Tôi rất sợ, ngày mai hay những ngày sau tôi ăn ǵ th́ cúng cho ông, bà ăn cái đó.

Đây là một câu chuyện ma mà tôi được anh Thanh P kể lại khi tôi trị bệnh cho anh Thanh P. Sau hôm đó, anh Thanh P trốn về nhà nhưng tâm thần bất ổn, sợ sệt, càng ngày càng xanh xao, gầy c̣m v́ ngủ không được.

Nhiều năm như vậy, chạy chữa khắp mọi nơi cũng không hết. Sau này, gia đ́nh gửi anh lên một ngôi chùa để anh ở đó làm công quả. Ngôi chùa này tôi thường đến để đi kinh hành, niệm chú. Sư cô trụ tŕ ngôi chùa đó và gia đ́nh nhờ tôi giúp cho anh. Tôi nhận lời. Tôi điểm đạo và trao thần chú cho anh.

Mỗi ngày, khi tôi đến đây đi kinh hành, tôi cùng anh đi vừa đi kinh hành vừa niệm chú khoảng một đến hai tiếng đồng hồ. Những ngày đầu tiên anh đi theo tôi kinh hành rất khó khăn và mệt mỏi. Mồ hôi ra ướt cả áo nhưng tôi không cho anh nghỉ.

Vừa đi, tôi vừa giải thích cho anh biết là:

- V́ anh có lỗi với chư vị, bất tính c̣n buông những lời chửi rủa không hay, mang tội vọng ngữ. Anh phải thành tâm sám hối. Anh ráng cố gắng chịu đựng đau, mỏi chân, chịu đựng mệt nhọc trong lúc hành tŕ để cầu giải tỏa nghiệp lực trên.

Anh nghe và quyết tâm tŕ niệm Thần chú. Thời gian trải qua hơn hai tháng, th́ chứng bệnh và tinh thần của anh ta mới b́nh phục. Và lúc đó, anh ta vững tâm làm chủ được những cảm giác ghê sợ, ma quái mà anh ta đă nh́n thấy, bằng năng lực của Thần chú.



thanhhung





Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 1254 of 1439: Đă gửi: 30 July 2010 lúc 1:16am | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde




CÂU CHUYỆN NGHĨA TRANG MA



Chuyện kể vào năm 1993, lúc ấy tôi vừa tṛn mười lăm tuổi, nhà tôi có thuê một miếng đất để bán quán nước và chiếu phim, thời đó bán cafe chiếu phim rất lời.

Lúc mướn đất cất nhà cha tôi không biết, khi cất xong mới biết trên đất nhà tôi là nghĩa trang ngày trước, cũng c̣n vài cái mă lạng vô chủ.

Dọn vào ở vài tháng đầu vẫn b́nh thường, đến một đêm khi mẹ tôi bắt đầu vào ngủ, khoảng mười một giờ khuya mẹ tôi vô mùng ngủ trước, vừa tắt đèn nằm xuống th́ theo mẹ tôi kể, thấy một bàn tay đen tḥ vào, mẹ tôi giật ḿnh hỏi ai đó, th́ bàn tay biến mất.

Vừa nằm xuống mẹ tôi nh́n ra cửa, trong ánh đèn leo lét mẹ tôi thấy một người đàn ông đầu cạo trọc, mặt trắng xanh, đứng nh́n mẹ tôi trân trân, mẹ tôi sợ hăi la lên, người đàn ông đó biến mất!

Sự việc tiếp theo...một người chị bà con của tôi lên ở học, đêm đầu tiên chị tôi nằm mơ tự thấy có đám ma rất lạ, toàn người lạ và ăn mặc y như cái thời xa xưa khi chưa giải phóng, sáng sau chị tôi kể lại, nhà tôi cho là mệt nằm mơ thấy bậy bạ.

Vài ngày sau cũng một đêm, mọi người đang ngủ chị ấy la lên làm cả nhà tôi thức dậy hỏi, th́ chị kể: lúc vừa chợp mắt chị cảm thấy sởn gai ốc, có hai bàn tay đen thui bóp cổ chị, chị tôi là con gái ở ruộng rất gan, chị tôi kể đă cắn cái bàn tay kia luôn...

Chuyện thứ ba là chú dưới quê lên chơi, đêm đó nằm ngủ ở vơng, tối đó chú tôi tự nhiên đ̣i đón xe về không chịu ở, nhà tôi hỏi th́ chú kể đang tính nằm ngủ, th́ chú thấy ngay ở đầu vơng một người đàn bà mặt trang điểm như hát bội, cười chú tôi và bảo không cho chú nằm ở đây.

Chú tôi không nghe cứ nằm, được một chút tự nhiên cái vơng vuột dây, làm vậy hai, ba lần, thế là chú tôi chạy luôn.

Bà lăo sống ở đây kể rằng, đất này ngày xưa là khu nghĩa trang rất linh, ai ở đây cũng đều thấy ma, bà kể lúc c̣n trẻ bà đi ngang đất này, đêm khuya bà thấy có người đàn bà đang bồng đứa trẻ, đang ru con ngủ ngồi ngay trên cái mă. Sáng hôm sau bà ra coi, đó là cái mă người đàn bà vô danh có bầu tự tử tại nghĩa trang này, không ai nhận nên người ta chôn bà ấy tại đây.

Riêng tôi sao lúc đó tôi không thấy ǵ hết, chị ruột tôi th́ nằm thấy một đứa con gái bằng tuổi, theo giành nằm chung gường với chị tôi.

Sáu tháng sau nhà tôi trả đất, thế là cơn ác mộng đă qua, bây giờ tôi đă lớn, khu đất đó giờ đă là công viên lớn, rất ít người biết đây là khu đất ghê rợn như thế nào.

Mỗi lần đi qua đây tôi luôn có cảm giác rất sợ, nhưng nhà cửa đông đúc rồi, không c̣n ai thấy ma nữa, một kỷ niệm không bao giờ tôi quên được.




ST






     
Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 1255 of 1439: Đă gửi: 30 July 2010 lúc 10:48pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde




NƠI ĐỀN KIẾP BẠC CHU DU ÂM PHỦ



Lúc năm giờ chiều, xe ôm đưa tôi đến kiốt số chín của vợ chồng Hải Thanh trước cửa đền Kiếp Bạc, chuyên bán vàng mă sắp lễ cho khách hành hương. Họ đón tiếp tôi rất thân t́nh. Lấy cớ là chiều đă muộn nên tôi muốn để sáng mai lễ cho thoải mái thời gian. Vả lại tôi cũng muốn tham quan một ṿng quang cảnh đền xem bố cục thờ cúng thế nào.

Sau khi tham quan một ṿng khi trở ra bỗng nhiên tôi như một người khác lạ. Đầu óc quay cuồng mông lung u minh như không phải ḿnh nữa. H́nh như đang có thêm một ai đó ở trong tôi. Tôi đang cà lơ thất thểu trước tam quan th́ một bà già, chắc là c̣ mồi tôi đoán thế, tiến về phía tôi th́ thầm:

- Này cậu, ở đây có một thầy bói, bói hay lắm, cậu có muốn xem một quẻ không tôi chỉ cho.

- Ừ th́ xem.

Ông thầy bói cỡ bảy mươi tuổi trông cũng đạo mạo, quần áo khăn xếp chỉnh tề, trong hoàn cảnh đầu óc mông lung tôi cũng chẳng biết là ông đang phán cái chi nữa. Cái mà tôi nhớ nhất là khi ông bảo:

- Này cậu, bây giờ tôi sẽ viết một lá điệp văn cho cậu đem vào tŕnh đức ông cho nhẹ căn nhẹ quả nhé.

Th́ bỗng nhiên tôi đứng phắt dậy chỉ tay vào mặt ông quát lớn:

- Nhà ngươi là ai, ngươi là cái thá ǵ mà dám đ̣i thảo sớ cho ta?

Quá sững sờ và không tin vào mắt ḿnh, ông thầy gỡ kính lăo đứng dậy hỏi tôi:

- Ông là ai, ông từ đâu đến mà dám làm loạn nơi đây. Ông có biết là tôi đă ngồi đây viết sớ đă ba mươi năm nay và được chính quyền công nhận không.

Tôi vô thức trả lời:

- Ông đừng đem tuổi tác và chính quyền ra doạ tôi, xét về đạo hạnh ông không thể viết sớ điệp cho tôi nghe rơ chưa, giờ th́ tôi cũng chẳng biết tôi là ai nữa, nhưng sáng ngày mai, sau khi cúng lễ đức Thánh Trần xong, lúc rời khỏi đền tôi sẽ cho ông biết tôi là ai.

Một làn gió lạnh thổi qua, bỗng tôi giật ḿnh tỉnh lại. Tôi vừa nói ǵ thế nhỉ? Trong đầu tôi biết chắc rằng có một vị nào đó vừa mượn mồm tôi để trêu chọc ông cụ. Nh́n nét mặt ông thầy tái dại đi v́ sợ hăi và đám đông đang hiếu kỳ đứng xung quanh.

Tôi bỗng thấy bối rối, rút vội tờ hai mươi ngh́n đưa vào tay ông thầy, kèm theo lời xin lỗi. Tôi đi thẳng về phía kiốt vợ chồng Hải Thanh.

Đêm đó tôi ngủ lại ở nhà vợ chồng Hải Thanh. Ngôi nhà này cũng ngay gần sát đền Kiếp Bạc. Mỏi mệt v́ chuyến đi xa nên tôi ch́m vào giấc ngủ rất nhanh. Đến khoảng ba giờ sáng, tôi bỗng mở mắt.

Có một cái ǵ đó thúc đẩy tôi ra bàn viết và tôi viết một loạt sớ để ngày mai tŕnh lên cửa đức Thánh Trần. Có điều lúc đó tôi chưa phải là thầy bà ǵ, nhưng những tờ sớ tôi viết ra rất đúng quy cách.

Đến sáu giờ sáng, vợ chồng Hải Thanh dậy, họ rất ngạc nhiên khi thấy tôi ngồi đó không ngủ. Sau khi uống vài chén trà sáng, tôi giục họ ra đền sớm. Linh cảm có một chuyện ǵ sắp xảy ra với ḿnh, tôi bỗng buột miệng dặn ḍ hai vợ chồng:

- Này các em, nếu tí nữa ra đền nếu chẳng may có chuyện ǵ xảy ra với anh, th́ các em đừng sợ, cứ để mặc kệ mọi chuyện xảy ra tự nhiên, anh sẽ vượt qua được.

Hai vợ chồng trố mắt ra nh́n tôi, nhưng vốn quen với cảnh đồng bóng diễn ra hàng ngày ở xung quanh đền, nên họ cũng chẳng ngạc nhiên ǵ.

Lúc chúng tôi ra đến cửa đền trời vẫn c̣n sớm, các kiốt đang lác đác mở cửa. Không hiểu sao tim tôi ngày càng đập mạnh, một không khí nặng nề ngày càng bao phủ lấy thân tôi. Tôi đang cảm nhận bước chân tử thần đang tiến sát.

Trời buổi sớm hơi se lạnh, trong ḷng tôi cũng lạnh, bước chân tôi trở nên run rẩy, tôi gần như khuỵu xuống. Dừng lại trước một cửa hàng bún miến ngan, Hải mời tôi vào ăn sáng. Nhưng tôi không muốn ăn.

Trước khi vào tiến cúng tôi muốn được chay tịnh. Nhưng do Hải mời mọc quá nhiệt t́nh, nên cuối cùng tôi đề nghị bà chủ hàng làm cho một bát bún không người lái, không hành không gia vị.

Đồ ăn vừa lọt vào miệng được năm phút tự nhiên tôi cảm thấy người nôn nao khó chịu. Tôi chỉ kịp buột miệng:

- Thôi chết rồi Hải ơi, các ngài cấm không cho ăn trước khi làm lễ, vậy mà anh lại ăn vào.

Cố gắng chạy về đến kiôt của vợ chồng Hải Thanh tôi nôn thốc nôn tháo hết tất cả những ǵ vừa ăn ra khỏi mồm. H́nh như có ai đang vặn xoắn ruột gan bao tử tôi, đẩy hết đồ ăn chay mặn trong người ra hết. Bụng dạ tôi trống không, phút chốc tôi không c̣n là ḿnh nữa. Bầu trời chao đảo xám xịt, tôi đang sắp dần hôn mê.

Khuôn mặt tôi vốn ngày hôm qua hồng hào là thế, giờ tái xám, đen kịt. Hai tṛng mắt nhắm chặt, tử thần đă đến sắp đem linh hồn tôi đi. Mở vội cửa quán, d́u tôi vào trong vợ chồng Hải Thanh kêu gọi khẩn cấp:

- Mọi người mau gọi pháp sư tới đây cúng ngay cho người này, người này sắp bị bắt đồng rồi.

Cố gắng gượng bằng hơi sức cuối cùng tôi th́ thào:

- Các em không cần phải gọi thầy nào đâu, anh chính là vị thầy có pháp lực và đạo hạnh cao nhất nơi đây rồi, không vị nào có thể kêu cầu được cho anh ngoại trừ chính anh, anh sẽ qua được, chỉ xin đừng di chuyển thân xác anh đi đâu cả!

Về sau, khi nghe mọi người kể lại, tôi rất ngạc nhiên về câu nói đó, v́ lúc đó tôi mới chỉ là một người b́nh thường không hề biết ǵ đến cúng bái và tâm linh.

Bên ngoài mọi người vẫn lao xao khẩn cấp sắp lễ, hối hả đón thầy. Nhưng khi có thầy đến th́ tôi đă hoàn toàn bất tỉnh. Tôi chỉ cảm thấy sầm một cái, trước mắt tôi vàng úa một màn đêm đen kịt bao trùm hoàn toàn trước mắt tôi. Rồi tôi thấy hồn tôi tách ra khỏi thân xác tôi, lúc đó đang ngồi yên lặng mắt nhắm chặt hai tay kết ấn.

Quang cảnh khu vực sân đền Kiếp Bạc đă thay đổi hoàn toàn, đất đai bằng phẳng và có một cái cây rất to đứng trơ trọi. Rồi tôi thấy một vị quần chùng áo the thâm hối hả giục người làm:

- Mau vào sổ tŕnh báo tên tuổi người này cho họ nhập tịch.

Bỗng nhiên tim tôi nghẹn ngào, vậy là tôi đă chết thật rồi ư? Một nỗi buồn đau khôn tả xâm chiếm cơi ḷng tôi, tôi không c̣n được gặp người thân và gia đ́nh vợ con tôi nữa rồi. Bỗng nhiên trước mắt tôi sáng loà, xuất hiện từng đoàn quân lính, áo chẽn đỏ, chân quấn xà cạp, đầu đội nón chóp đỏ, gươm giáo sáng loà đi như trẩy hội.

Rồi thủy quân trên sông thuyền bè đi lại như lau lách. Voi kêu ngựa hí, một trận đại chiến sắp xảy ra tới nơi. Măi sau này tôi mới biết rằng đó chính là cuộc chiến đại phá quân xâm lược Nguyên Mông dưới sự lănh đạo của đức Thánh Trần Hưng Đạo đại vương.

Rồi tôi thấy ḿnh đang ở bên bờ sông mục kích cuộc chiến vô tiền khoáng hậu. Súng thần công nổ rung trời dậy đất. Tên bay dậy trời. Từng đoàn thuyền nhỏ của quân đội nhà Trần lao vun vút trên sông, tiến công đoàn tàu chiến mui bằng với các lá buồm rách tả tơi của quân Nguyên đang từ từ ch́m nghỉm.

Máu loang nhuộm đỏ ḍng sông, thây người chết lập lờ trên sông, lửa cháy ngút trời, tiếng gào thét, tiếng kêu kinh hoàng của những kẻ bạc mệnh xấu số trước khi từ giă cơi đời tạo nên một âm thanh khủng khiếp.

Rồi tôi được diện kiến đức đại vương Trần Hưng Đạo. Ngài khoác áo bào đỏ loang lổ vệt đen của cát bụi trận chiến. Khuôn mặt Ngài quắc thước h́nh trái xoan toát lên vẻ nghiêm nghị. Về sau tôi chưa từng thấy bức tượng nào trên trần thế diễn tả được đúng dung diện Ngài.

Ngài truyền phán cho tôi rất nhiều điều nhưng khi tỉnh lại tôi chỉ nhớ mang máng được một số điều như:

- Bây giờ là lúc âm thịnh dương suy, trần gian sắp loạn; ngày hôm nay cho con xuống đây tiếp kiến để về sau chúng ta sẽ có việc giao cho con.

Rồi hồn tôi vơ vẩn phiêu dạt đi tiếp, tôi gia nhập vào cùng một đoàn người đi măi đến một ḍng sông rồi đi qua một cây cầu bắc ngang qua sông mờ mịt sương khói. Có một điều kỳ lạ là chỉ có ḍng người đi sang bên kia sông, chứ không có người quay trở lại. Về sau tôi mới biết đó là cầu Nại Hà dành cho người chết, mà người đă chết th́ một đi không trở lại bao giờ.

Rồi th́ theo đoàn người tôi cũng sang bên kia sông. Bên kia sông có một dăy nhà chia ra làm nhiều khu. Có một đám đầu trâu mặt ngựa tay cầm sớ đọc tên rồi phân loại mọi người đi vào từng khu một.

Àh, th́ ra đây chính là âm phủ đây sao? Nhớ lại mấy ngày trước khi đi hành hương với anh chị tôi, tôi có nói đùa:

- Chỗ nào em cũng đi rồi, chỉ có âm phủ là em chưa được đi thôi, ước ǵ em được xuống đó một lần rồi quay về kể cho mọi người th́ hay lắm nhỉ!

Giờ th́ tôi không cần phải ước nữa, tôi đang ở dưới âm phủ hay một chỗ đại loại như thế. Đoàn người đẩy tôi dần đến trước hai tên đầu trâu mặt ngựa. Rơ ràng thân là thân người mà cái đầu lại là cái đầu trâu.

- Tên ǵ?

Một người hỏi tôi. Sau khi tôi xưng tên th́ hai người đó rất sửng sốt. Họ xem đi lục lại cuốn sổ mà không có tên tôi. Cuối cùng họ thưa bẩm lên chư vị cấp cao hơn. Rồi th́ cuối cùng cũng có một vị đến và cho biết, tôi v́ có căn duyên với các Ngài, nên ngày hôm nay cho xuống đây để biết về luân hồi nhân quả.

Ngày sau các ngài sẽ có việc cần dùng đến. Nói rồi Ngài dẫn tôi đi tham quan một ṿng dưới đó. Nhưng khi tỉnh dậy tôi chẳng nhớ ǵ hết trơn về việc đó cả. Sau đó tôi được dẫn đến một gốc cây bồ đề thân vàng lá bạc, toả sáng lấp lánh. Có một ông cụ râu dài tóc bạc ngồi đó.

Theo cảm nhận của tôi th́ h́nh như cụ là một vị pháp sư dưới cơi âm. Cụ nói với tôi:

- Con xét về h́nh tướng đi lại th́ nghiêng lệch, môi mỏng mồm nhỏ, tai mỏng nhân trung cạn, mắt mất thần, khí số đă tuyệt. Nhưng v́ một căn duyên của trời đất, nên hôm nay con được sống lại.

Khi lên trần gian nhớ t́m thầy theo học nghề pháp sư, sống đến chín mươi ba tuổi; nhớ không được tham lam của cải thế gian và phải hành thiện tích phúc giúp đỡ âm dương chúng sinh. Bây giờ ta cho con nh́n thấy cuối đời con như thế nào.

Thật là kỳ lạ, tôi thấy gia tộc nhà tôi nhiều đời ch́m đắm trong u tối bể khổ không ngóc đầu lên được. Rồi tôi xuất hiện như một đám mây xoá tan hết u tối. Làm cho gia tộc tôi từ đây phát dương quang đại.

Tôi nh́n thấy h́nh ảnh cuối đời tôi là một vị pháp sư đức cao trọng vọng, mặc bộ quần áo nâu khoác chéo một chiếc túi dết, đang đứng cô đơn giữa sân đền Kiếp Bạc, bên cạnh một cây cổ thụ đứng chơ vơ giữa bầu trời xám xịt.

Một lúc sau khi linh ảnh tan dần, tôi thấy chị tôi từ đâu nước mắt lưng tṛng đến đón tôi về. Tôi từ giă cụ pháp sư. Cụ mỉm cười tạm biệt tôi và dặn tôi phải nhớ những ǵ cụ dặn ngày hôm nay. Cụ c̣n nói thêm từ nay trời đất đă cho con một cái tên mới là Minh Thiên con sẽ dùng cái tên này đi suốt cuộc đời hành đạo.

Vậy là từ đây tôi có một cái tên họ đầy đủ là Cao Minh Thiên. Một lát sau hồn tôi nhập trở về xác. Tôi nặng nề cố mở mắt nh́n ra, thân xác tôi ră rời đau đớn và vẫn trong tư thế ngồi kiết già, hai tay kết ấn tam muội.

Trời đă chuyển về chiều, lúc này là bốn giờ chiều, tôi bị hôn mê lúc bảy giờ sáng. Vậy là đă qua mười tiếng hôn mê bất tỉnh. Vợ chồng Hải Thanh vô cùng mừng rỡ. Họ cho biết lúc tôi bất tỉnh mọi người xung quanh đều khuyên họ đi báo công an và đưa tôi đi bệnh viện.

Nhưng nhớ lời dặn của tôi nên họ kiên quyết không làm theo mà cứ chờ tôi tỉnh lại. Với lại hai năm về trước, vợ chồng họ cũng gặp một người tên Huy, địa chỉ ở 97 phố Quan Thánh Hà Nội có trường hợp tương tự như tôi.

Nhưng không nặng nề khủng khiếp như tôi. Người ấy cũng qua được và về sau trở thành một pháp sư đồng thầy, cao tay có tiếng trong giới thầy bà ở Hà Nội và các tỉnh miền Bắc. Lúc bốn giờ rưởi anh chị tôi đánh xe ôtô lên tới nơi đón tôi về, kết thúc cuộc hành tŕnh mệt mỏi.

Về sau mỗi lần tôi lên Kiếp Bạc, là mọi người ở đó đều nhớ mặt tôi, nhớ đến một con người đă vượt qua cửa tử hồi sinh trở lại. Sau chuyến đi đền Kiếp Bạc trở về, tâm tính tôi bắt đầu thay đổi hẳn. Tôi không c̣n chơi bời rượu chè nữa. Tôi bắt đầu đi t́m thầy để học nghề cúng bái.

Rồi tôi phát hiện ra ḿnh có khả năng gọi vong. Đầu tiên là gọi vong cho người nhà, rồi dần dần cho người ngoài. Mỗi lần gọi là một lần rút kinh nghiệm. Vui có buồn có thành công có mà thất bại cũng có.

Nhưng giờ đây, tôi biết rằng luôn có một thế giới người âm hiện hữu quanh ta. Một phần nào tác động vào cuộc sống của chúng ta. Chứng kiến từng hành động lời nói việc làm thiện ác đúng sai nơi ta. Một ngày gần tới tôi sẽ kể tiếp cho các bạn về những chuyện gọi vong trong cuộc đời tôi.



Minh Thien




Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 1256 of 1439: Đă gửi: 02 August 2010 lúc 1:15am | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde




ĐI T̀M BÍ MẬT BÙA YÊU



Thích một người là có cách để lấy, những đôi vợ chồng hục hặc đột nhiên trở lại êm ấm. Tất cả đều nhờ phép thuật của những lá bùa yêu gia truyền mà người Mường, Ḥa B́nh, bao đời xem là bảo bối. Những câu chuyện này luôn cuốn theo rất nhiều những chi tiết ly kỳ nửa hư, nửa thực.

Xứ Mường gọi bùa yêu là khăm, là nèm chài. Phàm đă là người Mường đều biết đến khăm, nhưng không phải ai cũng có thể học. Thành thử để t́m những bậc cao thủ về bùa không phải là điều dễ. Mỗi bản làng đều có ít nhất một người biết thuật này nhưng dù đă say chuyện rồi, muốn t́m hiểu kỹ hơn một chút họ lại lắc đầu nguầy nguậy.

Lần theo lời dẫn của mấy bậc cao niên ở thị trấn Mường Khến, tôi t́m về xă Phú Cường, huyện Tân Lạc, nơi mà rất nhiều người kháo là "nôi của bùa yêu" thời nay nhờ sở hữu nhiều cao thủ nèm chài.

Phó Chủ tịch phụ trách văn hóa xă Bùi Văn Ục tự hào khi nắm nhiều bí mật về bùa yêu nhưng lại ngập ngừng dường như không muốn tiết lộ. Năn nỉ măi chỉ biết nguyên nhân là do ông c̣n ám ảnh về một câu chuyện khiến những lá bùa luôn phải tuyệt mật.

- Ở đất này, cứ khoảng chừng hai trăm người th́ có một cao thủ bùa yêu, toàn xă có hơn sáu ngàn khẩu, th́ tính ra cũng chừng ba mươi người nắm rơ thuật bùa ngải. Nhưng để hầu chuyện cho họ nói là điều rất khó.

Ông Ục giăi bày, nhưng như thể nể t́nh nhà báo lặn lội xa xôi, ông dẫn tôi về gặp chính vợ của ḿnh kèm theo lời giới thiệu hơi ngỡ ngàng:

- Đây là một cao thủ bùa yêu.

Vợ ông Ục tên Bùi Thị Sân năm mươi mốt tuổi, nhưng đă có thâm niên mấy chục năm nắm bí kíp bùa yêu. Khi đă ngồi đối diện cùng bà bên bếp lửa trong ngôi nhà sàn tôi vẫn rờn rợn khi nghĩ rằng người đàn bà có khuôn mặt phúc hậu này có thể "xuất chiêu" với bất cứ ai.

Bà kể rằng, biết đến bùa yêu từ năm mười lăm tuổi, từ một người trong gia đ́nh và xin phép không tiết lộ danh tính. Chừng ấy thời gian, bà Sân không thể nhớ đă giúp đỡ bao nhiêu người sử dụng bùa yêu, chỉ có một điều bà dám chắc đó là "tỷ lệ thành công phải hơn 80%".

Cứ dăm bữa nửa tháng lại có người đến xin thọ giáo. Gần th́ các xă lân cận, xa hơn nữa th́ ở Mộc Châu, Sơn La, Cao Bằng, Lạng Sơn. Thậm chí bà Sân c̣n quả quyết rằng đă không ít lần bà tiếp "đệ" đến từ Hà Nội.

Yểm bùa yêu là cả một công phu gồm nhiều bài và nhiều cung bậc chẳng khác nào vơ công. Và nếu sự so sánh ấy là đúng th́ bà Sân phải ở mức thượng thừa. Thời trẻ, bà chỉ biết bỏ bùa vào những vật dụng hay gia vị gần gũi với sinh hoạt hàng ngày như: quạt nan, áo, muối.

Nhưng ở tuổi ngoài năm mươi, sau bao nhiêu năm luyện bà Sân cá rằng, ḿnh có thể bỏ bùa vào bất kỳ một vật nào đấy và chỉ cần ném trúng đối tượng cần yểm th́ lập tức hiệu nghiệm. Thực hư chưa được kiểm chứng, nhưng trong câu chuyện của bà, bùa yêu hết sức thiêng liêng và mang nhiều giá trị nhân văn.

"Đệ" của bà Sân thường là những người đàn ông hiếm vợ, gái muộn chồng muốn t́m cho ḿnh một nơi nương tựa, se duyên. Nhưng đông nhất vẫn là những người đă xây dựng gia đ́nh không may vợ chồng có chuyện cơm chẳng lành canh không ngọt đứng trước nguy cơ đổ vỡ.

Những hoàn cảnh như thế, người nào c̣n muốn níu kéo lại t́m đến các cao thủ bùa yêu như bà. Và quá tŕnh thọ giáo, thực hiện yểm bùa đều phải tuyệt mật. Bảo bối có khi chỉ là nhúm muối, quả cây, gần gũi hơn th́ "đệ tử" mang áo quần đối tượng cần yểm đến rồi thầy tṛ cùng nhau làm phép.

Thậm chí có người không biết mang nhầm mỳ chính thay muối cũng xong, miễn là ḷng thành. Các "đệ tử" sau khi được truyền bí kíp lẳng lặng ra về rồi làm theo chỉ dẫn mà không bao giờ được phép tiết lộ ra ngoài.

Trong muôn vàn bí kíp của bùa yêu có những điều hiển nhiên trở thành luật mà người trong cuộc buộc phải nắm rơ và răm rắp tuân theo. Nếu trái, dù vô t́nh hay cố ư, hậu quả khôn lường. Hết tuần rượu thứ năm, ông Ục mới lư giải nguyên nhân v́ sao ông không muốn tiết lộ những bí mật về bùa yêu.

Số là dân xứ Mường vẫn lưu truyền câu chuyện về một ông thầy mo mà ông Ục không tiết lộ tên. Thầy mo này cũng là một cao thủ về bùa ngải. Mấy năm trước ông đang khỏe mạnh th́ đột nhiên lâm bệnh nằm liệt giường. Từ ngày ông bệnh, bà vợ cũng ngẩn người rồi bệnh theo.

Trước khi ông chết, người nhà mới biết hồi ông bà lấy nhau là nhờ bùa yêu. Mà luật của thứ bùa này th́ một trong hai người chết, th́ người kia cũng héo hon dần rồi chết theo.

- Hai người đă dính bùa yêu th́ dù chết cũng không chịu "âm dương đôi ngả". Kèm theo đó là điều tối kỵ khi tiết lộ với người thứ ba.

Ông Ục kể tiếp:

- Phải đến khi có người biết chuyện, đi nhờ một thầy mo khác về làm lễ giải bùa th́ người vợ mới trở lại b́nh thường. Từ đó bất cứ ai, dù biết hay không về bùa yêu đều không dám mở lời v́ sợ mang vạ.

Tiếp tục minh chứng cho "luật của bùa yêu" ông Ục tiết lộ thêm, chỉ mới tuần trước ông phải bỏ dở việc xă để cùng với một thầy mo khác trong bản lên "giải cứu" trường hợp ở huyện Mộc Châu Sơn La. Đó cũng là một cặp vợ chồng đến với nhau nhờ bùa yêu.

Hai vợ chồng, bốn đứa con đang êm ấm th́ không may anh chồng qua đời. Ngày anh nhắm mắt cũng là ngày cô vợ như hóa điên cứ nằng nặc đ̣i tự tử. Người nhà hết cách nhưng không lay chuyển được đành chạy xuống cầu cứu bà Sân.

Nửa đêm, ông Ục cùng một thầy mo khác mang theo "thuốc giải" băng đèo lên cứu. Một sợi chỉ trắng, một chiếc bát ăn cơm, thầy mo cùng ông Ục bảo người nhà đưa cả người chết và người sống ra bờ sông cạnh nhà. Người sống cho ngồi bên này, người chết khiêng sang bờ sông bên kia.

Căng sợi chỉ trắng qua sông rồi cắt làm đôi. Sau khi cắt chỉ, thầy mo giơ bát lên ném mạnh vào tảng đá và đọc lệnh:

- Người chết kẻ sống không thể ở cùng nhau, người chết đi về nhà ma mà ở, c̣n người sống trở về nhà. Bao giờ chiếc bát này gắn lại như cũ th́ mới được gặp nhau.

Giải xong lời nguyền của bùa yêu, ông Ục cùng thầy mo quay về đến Phú Cường th́ nghe người nhà điện báo cô vợ đă trở lại b́nh thường.

Dù đă mở ḷng hết mực nhưng khi tôi mong muốn t́m một "đệ tử" của bà Sân truyền bùa, hai vợ chồng vẫn lắc đầu. Cuối cùng họ chấp nhận chỉ cho một người nhưng với điều kiện phải tuyệt đối không được tiết lộ với ai. Gặp bà H. nhờ uy của vợ chồng ông Ục, cũng chỉ biết được mấy câu bí kíp mà bà đă thổi vào bùa yêu: “Cằm câu pấu mác khăm. Thương câu... Rặc câu lai... Được dịch thành lời: Tao thổi vào bùa yêu. Thương tao rất nhiều. Yêu tao rất nhiều".

Tiếp tục lân la từ bản trên đến bản dưới ở Phú Cường, hỏi về bùa yêu tất thảy những người tôi gặp vẫn dè dặt: Yêu đương th́ tự nguyện đến với nhau hay hơn, bùa ngải là chuyện bất đắc dĩ thôi.

Một cán bộ văn hóa ở huyện Tân Lạc bảo rằng, bây giờ giới trẻ xứ Mường vẫn xem bùa yêu là điều ǵ đó hết sức huyền bí. Nhưng nếu bảo họ làm theo th́ không. Họ suy nghĩ đơn giản rằng tốt nhất là yêu thật ḷng. Không lấy được nhau, buồn một chút c̣n hơn là dính vào bùa ngải.



billgate



Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
marsandmoon
Hội Viên
Hội Viên


Đă tham gia: 19 June 2010
Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 142
Msg 1257 of 1439: Đă gửi: 02 August 2010 lúc 2:08am | Đă lưu IP Trích dẫn marsandmoon

Em xin ủng hộ bác truyện này. Chuyên này có thật 100%.
Bà con em có người chết. Làm đám ma th́ bà con về ở trong nhà ngủ trên 1 cái đi-văng , D́ dượng em về ngủ th́ không sau , nhưng hôm sau d́ dượng em đi, th́ 2 cậu họ xuống ngủ trên cái đi-văng đó, ngủ 1 hồi th́ cậu lớn kêu á 1 tiếng,mọi người dậy th́ cậu nói không ǵ ngủ đi. Lát sau tới cậu thứ 2 cũng kêu lên và mọi người cũng dậy sau đó đi ngủ lại. Sáng bà cố em bắt 2 người kêu riêng ra hỏi chuyện, th́ 2 người cùng 1 câu chuyện là có 1 bàn tay ướt lạnh kéo chân. Bà em đă nghi có điềm xấu,Sau này cậu em chết đuối
Quay trở về đầu Xem marsandmoon's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi marsandmoon
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 1258 of 1439: Đă gửi: 03 August 2010 lúc 6:48pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde




MA LAI NGẢI



Có hai loại chủ yếu. Một loại mọc lá dài ở miền Đông Nam bộ, một loại lá ngắn bông có hai màu trắng và đỏ mọc ở Thái Lan đem về hơn năm mươi năm rồi. Người ta gọi là ma lai ngải là gọi theo tiếng Việt, đây là cách nói trại từ tên gọi của Thái là Malara.

Ngoài tên này, nó c̣n có tên gọi đúng là Rieềm chơ... Công năng: làm đồ chơi đấu phép (không phải đấu ngải) giữa mấy thầy với nhau. Một trong những phép luyện ngải ma lai là dùng bông ngải.

Bông của loại ngải này phơi khô khi đốt lên thường hay chiêu dụ các loại yêu tà đến để hưởng khói. Từ đó, thầy đọc chú và sai xử. Tuy nhiên, nếu thầy không đủ bản lĩnh, nguyên khí của thầy sẽ bị các loại yêu tinh được chiêu dụ tranh nhau hút mất. Các bạn đă biết th́ đừng nên đốt thử. Nếu có chuyện ǵ, không ai cứu giúp cả.

Cho nên, tên gọi có thể khác nhau tuỳ theo mỗi môn phái, mỗi thầy, mỗi vùng miền. Nhưng, công năng của ngải th́ đừng bao giờ lầm lạc. Khi nói sai, ḿnh tạo nghiệp không phải nhỏ.

Ngải ma lai (mala) là một trong những loại độc tướng dùng để sử dụng trong những trường hợp đấu ngải, thư ngải, áp vía nhân gian.

Trước khi luyện thành, thầy ngải phải đưa đi thật xa tránh nơi ở của gia đ́nh, hàng xóm. thường là nơi có cây cao, đồng vắng, băi tha ma có bóng cây. Từ khi tế luyện cho đến lúc luyện thành nhanh nhất chí ít cũng bốn mươi chín đêm.

Khi ngải thành h́nh, đối tượng đầu tiên được ma lai ngải hỏi thăm sức khoẻ chính là...ông thầy luyện ngải. Lúc ấy, đạo hạnh không cao, không có công phu hội tổ ngải và khăn sắc tổ ngải hộ thân, th́ nguyên thần ông thầy trở thành bữa ăn bổ dưỡng cho ngải. Nặng th́ tận số, nhẹ th́ cũng điên khùng và lở loét.

Ngải ma lai được một số người gọi là hồng tú cầu. Nhưng, “hồng tú cầu” này trồng ở nhà nào, nhà đó làm ăn không khá, có chuyện lục đục xảy ra liên miên, trẻ con thường hay bệnh nhưng bác sĩ không định rơ bệnh ǵ, người nhẹ bóng vía thường bị bóng đè, mộng mị lung tung.

Than ôi! Ai xem loại này là “ngải duyên” th́ cứ ôm về trồng để... được hưởng thụ số kiếp “Cô” và “Quả”.

Có ư kiến cho rằng tên gọi ngải ma lai bắt nguồn từ Malaysia. Tức là các loại cây có nguồn gốc từ Nam Dương. Ngải ma lai khi luyện thầy phải kiếm nơi cây cao đồng vắng, khi luyện ngải thầy thường quàng khăn sắc hội tổ vào người để hộ thân.

Sau khi gần măn thời kỳ bốn mươi chín ngày, ngải thành h́nh nó thường biến thành ma quỷ, hoặc thân h́nh khổng lồ như cây cổ thụ để dọa nạt thầy.

Có khi nó le lưỡi dài cả thước để liếm mặt, lúc nó nhe hàm răng nanh dài như nanh heo rừng như sắp cắn cổ. Nếu ông thầy luyện ngải không có vẻ sợ hăi, thần ngải sẽ quy thuận theo.

Từ đó ngải đi theo thầy, muốn xử lư ai đó, thầy đọc chú gọi ngải về. Ma lai ngải hớp vía đối thủ như chơi nếu người kia không biết đề pḥng.



sieupro




Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 1259 of 1439: Đă gửi: 03 August 2010 lúc 6:54pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde




CÂY NGẢI NÀNG THÂM



Ngải nàng Thâm là một loại ngải khó trồng, khó kiếm. Thói đời cái ǵ hiếm th́ trở nên quư giá, thật ra công năng của ngải nàng Thâm cũng khá đặc trưng, nhưng chưa phải là ghê gớm như mọi người thường nghĩ. Điều quan trọng là sức luyện của thầy đối với ngải ra sao mà thôi.

Cây ngải nàng Thâm, c̣n có tên gọi theo Nam dược là thiềng liềng đen. Đây là cây và hoa của loại thiềng liềng lá hẹp, tức loại cây thấp nhất trong các loại địa liềng. Trong lĩnh vực huyền môn, đây là loại ngải có ma thuật khá mạnh mẽ. Các thầy ngải có thể dùng loại này để cứu người hoặc hại người đều được.

Tôi nhớ ngày xưa có quen với một huynh đệ chuyên về ngải. V́ mến tôi nên có nhă ư tặng cho tôi một pho tượng tơm ngải. Pho tượng lục BatBuot bằng ngà voi được huynh ấy tơm ngải một đêm. Hôm sau nó đă biến thành đen mun đầy ấn tượng.

Tuy nhiên, đeo thứ này vào phạm nhiều khắc kỵ quá. Vừa mang vào được hai ngày, t́nh cờ vào bệnh viện thăm một bệnh nhân, pho tượng nổ một cái “chát” ngay trong áo. Cầm sợi dây chuyền lên xem th́ thấy bức tượng đă nứt nẻ rồi nát vụn.

Ngải nàng Thâm dùng để thư người khác th́ tuyệt hảo. Có nhiều cách để thư ngải nhưng không tiện tŕnh bày, tôi chỉ giới thiệu cách đơn giản nhất là quăng ngải trước nhà cho người ta đạp phải. Người bị thư ngải có triệu chứng như thư vật, nhưng sau một định kỳ nhất định, thân thể bắt đầu lở loét, chảy nước vàng hôi thối hoặc thân thể bị rút lại dần dần.

Ngải nàng Thâm luyện lâu thành h́nh có thể hiển hiện h́nh bóng theo ư muốn của chủ nhân, lúc này người thầy có thể sai khiến ngải làm một số việc nhỏ, giống như là thầy bùa sai khiến binh gia, hoặc sai khiến vong nhi.

Nhưng, nàng Thâm cũng có nhiều loại. Điều quan trọng là người thầy phải biết chọn đúng loại mà luyện. Loại độc bao giờ cũng chuộng máu huyết chủ nhân.

Ngải mala lùn thuộc loại thiềng liềng, cây không mọc cao như các địa liềng khác, lá hơi bầu tṛn mọc toả ra tứ phía như căi xà lách, xuất xứ từ cao miên đem vào, không có mọc trên vùng thất sơn một cách tự nhiên.

Đây c̣n là món thuốc thần sầu cầm máu, sát trùng, nắn gân, bong trặc, xoa bóp nghề vơ, có nhiều đặc tính huyền bí về sát thương kẻ nghịch, cũng như làm mê hoặc bất kỳ ai trong lưỡng phái nam nữ. Đây chính là cây ngăi chuộng máu huyết của chủ nhân.

Ngải nàng Thâm c̣n nhiều cái hay lắm. Dùng để trục ngải độc khác trong người bệnh nhân là bá phát. Thường th́ mấy người dân đi rừng, hay đạp phải ngải hoang ngải độc do mấy thầy ngải không nuôi nữa thả rông. Đi về đến nhà hai chân sưng vù nổi mụn đỏ như đau ban rồi mung mủ lở lói tới xương.

Thầy ngải đưa nàng Thâm vào người kẻ bệnh, rồi đọc thần chú trục ngải, vuốt theo hai vai xuống sống lưng, rồi đưa ra hai chân cho ngải chui ra theo ngón cái là xong.

Ở trước ngón chân để sẵn trứng gà, hạt nổ để cúng ngải. Xong th́ đem trứng nổ đi chôn thật xa, chôn rồi đi ngay không quay đầu lại nh́n. Chỗ lở loét lấy rượu ngâm củ ngải đắp vào, cho uống thêm mấy vị thuốc nữa là ok.

C̣n nữa, nàng Thâm dùng để trừ tà, phá độc cũng ngon cơm luôn. Nhưng muốn luyện ngải nàng Thâm thành quỷ dữ cũng được. Nhớ cúng nhiều trứng và gà sống. Lấy máu của gà, máu của ông thầy cúng rồi cho ngải ăn là ngải hùng mạnh vô cùng.

Không muốn cúng máu, ngải cũng tự động khiến cho ông thầy phải tuôn máu. Thí dụ như là t́nh cờ cắt đứt tay hay là té trúng vật sắc nhọn chảy máu. Ngải ăn máu huyết măi rồi quen không ăn không được. Thầy phải đáo hạn cúng ngải hoài hoài luôn.



TADN




Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội Viên
Hội Viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 May 2010
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2589
Msg 1260 of 1439: Đă gửi: 03 August 2010 lúc 6:58pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde




NGẢI LỤC B̀NH



Ngải lục b́nh thuộc họ Thuỷ tiên. Mô tả: Cây thảo cao 0,7-1m. Lá rộng, có phiến h́nh tim, màu xanh dợt, gân cong, cuống h́nh máng. Tán hoa bao gồm hai mươi đến ba mươi hoa, xuất hiện vào tháng sáu hay bảy, trên một trục dài 30-60cm, mọc ở nách những lá đă rụng.

Hoa trắng hay vàng nhạt, to, có cuống ngắn bao bởi hai mô h́nh ngọn giáo, sáu phiến bao hoa như nhau đính ở gốc, sáu nhị đính trên ống, bầu dưới. Quả nang tṛn, thường chứa một hạt h́nh cầu.

Bộ phận dùng: Lá, củ. Nơi sống và thu hái: Cây mọc phổ biến ở Lào, Malaysia, Philippine, châu Đại Dương. Ở miền Nam nước ta, gặp ít hơn. Thường được trồng làm cảnh. Thu hái lá quanh năm.

Công dụng: Thường dùng chữa nóng sốt, dịch hạch... Người ta dùng lá để đắp tiêu sưng. Ở Indonesia, người ta dùng củ của nó để nhai, nhằm làm dịu cơn đau và các cơn choáng do ngộ độc cá và giáp xác độc.

Xét về khía cạnh huyền môn, thầy luyện ngải gọi đây là ngải Hậu hay ngải Cung Hậu. Ngải Cung Hậu có bông màu trắng trổ thành chùm. Loại này phổ biến ở khu vực đồng bằng miền Tây Nam bộ, đặc biệt là ở khu bưng biền Đồng Tháp.

Loại ngải này chỉ chịu mọc trong đất bùn đen. Nếu chuyển sang đất đỏ hoặc các loại đất khác, nó sẽ bị chết hoặc không c̣n sinh lực huyền năng.

Tuy chưa phải là loại ngải mẹ nàng như ngải bà, nhưng ngải Cung Hậu cũng có huyền năng không nhỏ. Tôi chỉ giới thiệu một công dụng phổ biến nhất, phần c̣n lại xin miễn bàn v́ thuộc lĩnh vực chuyên sâu, không thể đem ra phổ biến được.

Cây này chủ về cầu không mất của, tức là bảo lưu cho những ai giàu có sẵn rồi. Tên gọi của nó là Stiêng vay, nghỉa là chủ cả, kẻ có của (như địa chủ, hương quản bên Việt Nam).

1. Ngải này có câu chú luyện riêng không giống các loại ngải hội khác. Nếu không có Chú Tổ và chú luyện, người trồng sẽ không bao giờ phát huy được huyền năng của nó.

2. Ngải chỉ có ích khi người trồng, người thỉnh giàu có sẵn. Nó có tác dụng giữ ǵn và bảo lưu tài vật cho gia chủ. Nhưng người chủ đang trên đà lao dốc mà mang ngải này về, chỉ c̣n nước...bị gậy ăn mày mà thôi.

Không phải tự dưng thầy bà gọi loại cây này là ngải hậu. Hậu cũng có nghĩa là hoàng hậu. Ngải này mà dừng lại ở ba cái chuyện giữ của cho nhà giàu, th́ làm sao gọi là hậu, hoàng hậu ở đâu, phi tần, quư nhân, nữ tỳ phải theo.

Chuyện lớn nhỏ trong hậu cung một tay hoàng hậu cai quản. Một vườn ngải đủ loại nàng để ở chung với nhau đâu có được. Ngải lớn nuốt ngải bé là cái chắc. Có chậu ngải hậu để vào, đọc chú thỉnh mẹ ngải về trấn giữ, mấy chậu ngải khác êm ru bà rù ngay.

Không tin ai đó thử đem về một đống ngải để chung với nhau, nó không ăn lẫn nhau tôi thua đó. Trong vườn ngải có chậu ngải hậu, phải biết cách sắp xếp sao cho có tôn ti trật tự, đừng để tứ tung minh tàng th́ không phát huy công lực của mấy vị ngải, trồng vậy uổng công lắm lắm.



TADN



Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 

<< Trước Trang of 72 Kế tiếp >>
  Gửi trả lời Gửi bài mới
Bản để in Bản để in

Chuyển diễn đàn
Bạn không thể gửi bài mới
Bạn không thể trả lời cho các chủ đề
Bạn không thể xóa bài viết
Bạn không thể sửa chữa bài viết
Bạn không thể tạo các cuộc thăm ḍ ư kiến
Bạn không thể bỏ phiếu cho các cuộc thăm ḍ



Trang này đă được tạo ra trong 2.1992 giây.
Google
 
Web tuvilyso.com



DIỄN ĐÀN NÀY ĐĂ ĐÓNG CỬA, TẤT CẢ HỘI VIÊN SINH HOẠT TẠI TUVILYSO.ORG



Bản quyền © 2002-2010 của Tử Vi Lý Số

Copyright © 2002-2010 TUVILYSO