Tác giả |
|
kim thanh Hội viên

Đă tham gia: 10 November 2004
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2
|
Msg 1 of 3: Đă gửi: 15 November 2004 lúc 11:17am | Đă lưu IP
|
|
|
Xin chào quư vị,
Kim Thanh xin trích ra một bài báo tại Canada có nói tới Hội huyền bí Montreal cho mọi người thưởng thức.
Kính!
Sửa lại ngày 2005-01-29 vào 9:46 PM tại Montreal.
Kính tặng các anh & chị!
-------------------------
Trích dẫn:
LTS: Trong thời gian gần đây, một số người xôn xao về hiện tượng một “Hội trị bịnh huyền bí” tại Montréal đă giúp nhiều người qua khỏi bịnh tật, kể cả bịnh nan y. Trong khi đó nhiều người cũng thắc mắc về khả năng thật sự của Hội. Ngay cả nhiều vị “đại thần” trong cộng đồng VN, xă giao rộng, quen biết nhiều hội đoàn, vẫn không biết tí ǵ về Hội “huyền bí” này khiến những người hiếu kỳ lại càng muốn t́m hiểu thêm...và Hội “huyền bí” vẫn cứ tiếp tục... “huyền bí”. Hầu để giải đáp những thắc mắc của độc giả, bài viết này mong rằng sẽ làm sáng tỏ phần nào những “nghi vấn” và sẽ “lư giải” vài lời đồn đăi liên quan đến hội này.
Đột Nhập Hội Huyền Bí
–– Thượng Quan Nhất Tiếu
Trước đây gần nữa thế kỷ, khi c̣n là học sinh trường Pétrus Kư, trong kỳ nghỉ hè tôi thường về quê thăm gia-đ́nh bên ngoại ở Châu Đốc. Ở đây ông cậu Năm tôi nói có một ông thầy người Miên chuyên môn chữa bịnh bằng “hương liệu” và nước “thánh”. Bà con ở đây, ai cũng mến phục ông. Cách thức chữa bịnh của ông ta rất đơn giản. Chiêu thức đầu tiên mà ông thầy sử dụng là dùng nắm nhang thơm đốt, khấn vái trước tượng ông “Tà Rột”, sau đó ông quơ qua quơ lại trên cơ thể người bịnh. Đau chổ nào th́ quơ chổ đó. Chiêu kế tiếp là cho uống nước “thánh” - một thứ nước được ông múc ngay trong lu nước sau nhà, rồi ông thêm vô vài lá cây “thần dược” trộn với tàn nhang. Mới nghe có vẻ vô lư nên tôi không tin lối trị bịnh này. Vậy mà kỳ về thăm quê lần đó tôi bị lên cơn sốt nặng, trong người rất khó chịu. Thấy tôi nằm liệt giường, ông cậu Năm bèn nhờ người đi mời ông thầy người Miên lại coi bịnh t́nh cho tôi. Ông thầy đến nhà, kêu tôi ngồi dậy và đúng như bài bản đă sắp sẵn, ông ấy ra hai chiêu “tuyệt kỹ” nói trên để trị cho tôi. Sau giờ cơm tối, ông thầy ra về sau khi để lại nửa xị nước “thánh” c̣n dư và thêm vài viên “hoàn hồn đơn” cho tôi uống dần. Vậy mà sáng hôm sau, cơn sốt hạ xuống, bịnh t́nh thuyên giảm trong thấy. Vài ngày sau th́ tôi b́nh phục! Tôi rất ngạc nhiên về cách trị bịnh này. Bề ngoài có thể không có cơ sở khoa học, nhưng tôi lành bịnh là sự thật.
Ngày nay sống trong thời đại tân tiến khoa học, lại nghe được chuyện “Hội trị bịnh huyền bí” tại xứ “đất lạnh t́nh nồng” này th́ tôi thấy lạ quá! Nhưng kinh nghiệm cho biết đừng nên hấp tấp phê phán.
o0o
Trong một buổi họp mặt tại nhà một người bạn, t́nh cờ tôi quen được chị Nga Huyền, một hội viên của “Hội huyền bí” từ nhiều năm qua. Chị Nga Huyền, một phụ nữ đứng tuổi, sang trọng, đeo cặp kiếng lăo có dây, nói năng bặt thiệp, trông như một giáo sư trường Quốc Gia Hành Chánh năm xưa. Thấy chị không có vẻ ǵ “đồng bóng” như tôi hằng tưởng về hội viên của Hội “huyền bí” này. Tôi hỏi chị:
- Dạo này tôi có nghe nhiều về tiếng tăm của Hội của chị, không biết thật hư ra sao, xin chị cho biết?
Chị thở dài:
- Tiếng tăm ǵ anh ơi! Mấy bữa rày thiên hạ đồn đăi dữ quá! Họ thêm thắt nhiều chuyện ly kỳ cho tăng phần thần bí của Hội, cho câu chuyện được hấp dẫn chứ thật ra Hội không có nhiều kỳ tích “thần sầu” như nhiều người lầm tưởng đâu! Hội của chúng tôi lập ra là để nghiên cứu tâm linh, học hỏi tôn giáo, trau dồi kiến thức chứ không có ǵ huyền bí hết. Chúng tôi tuy có trị bịnh cho vài người nhưng đó không phải là mục đích chánh.
Hôm đó chị lái xe đưa tôi về, trên xe chị cho biết Hội thành lập cách đây năm năm, do một nhóm phật tử, cư sĩ tại gia chủ trương. Hội, trên danh nghĩa là một hội đoàn, nhưng thật ra là một nhóm thân hữu bạn bè gần xa nhóm lại. Cho nên ít người biết đến. Ban đầu chỉ là họp bạn để nghiên cứu giáo lư Phật giáo, dần dà nhiều người tham gia đến khi thành hội lúc nào mà không hay. Tôi nói cũng có khi đến chùa cúng kiếng, nhưng v́ phải đi tới hai tuyến xe buưt nên cũng hơi làm biếng. Và tôi thổ lộ luôn là tuy theo đạo Phật, nhưng hầu như không biết ǵ về giáo lư. Chị mới cho biết Hội thường tu tập vào mỗi chiều thứ bảy, nếu tôi muốn t́m hiểu thêm có thể đến cho biết. Xe chạy một đỗi th́ tới nhà tôi. Chị xuống xe đưa tôi tới cửa. Sau khi cho tôi địa chỉ của Hội, chị quảy bước ra xe, không ngờ mới mấy bước chị quay đầu lại nói:
- Chổ của Hội ở tận ngoài ngoại ô xa, nếu anh thấy bất tiện, thứ bảy tuần tới hai giờ rưỡi chiều, tôi sẽ đến rước anh vả lại từ nhà tôi tới đó cũng phải đi ngang qua khu này.
Tôi nhận lời. Chắc chị thấy tôi gầy nhom, tóc bạc, vẻ mặt khờ khạo, đi xe buưt, nên đă ân cần giúp đỡ (sau này tôi mới biết nhà chị chỉ cách chổ của Hội có mấy con đường!). Dầu với lư do ǵ đi nữa th́ chị cũng là người tế nhị, lịch sự và có ḷng thương giúp kẻ khác, khiến tôi có một cái ấn tượng “mới” về Hội.
o0o
Thứ bảy. Đúng hai giờ rưỡi chiều, chiếc Toyota lớn màu rượu chát đậm ngừng trước cửa. Từ bao lơn trên lầu tôi vẫy tay chào chị. Lần này được mời đến “tổng đàn” của Hội, tôi có cảm tưởng như sắp đi thám hiểm một ngôi đền huyền bí mà chưa ai biết đến. Tôi thấy vui vui.
Ngoài trời có vẻ âm u như muốn mưa. Xe chạy vài phút trên xa lộ th́ vài hạt mưa rơi lâm râm trên đường. Đi một đoạn khá dài th́ tới. Tôi xuống xe. Tôi ngạc nhiên hết sức! Th́ ra “tổng đàn” là một ngôi biệt thự ở nam ngoại ô Montréal. Bề ngoài sang trọng, có hai con sư tử đá hai bên cửa, khu vườn th́ trồng nhiều hoa hồng, bên phải th́ đặt một hồ nhân tạo với ḥn non bộ có luôn cả thác nước. Tuyệt nhiên không thấy “bảng hiệu” đâu hết. Nếu không được chỉ dẫn, th́ khó mà biết được đây là chổ của Hội. Chị Nga Huyền mời tôi vào. Vừa vô cửa, tôi thấy có khoảng mười người ngồi trên sàn nhà đang tṛ chuyện. Họ ngồi lên những cái gối nâu dẹp mà tôi thường thấy trong chùa. Chung quanh gian pḥng, có trưng bày nhiều thỏi đá h́nh thù và màu sắc rất lạ mắt. Có cái th́ h́nh quả trứng gà màu xanh dương pha với trắng, có cái th́ h́nh kim tự tháp màu tím đậm mà trong. Nhiều thanh th́ trắng trong như pha lê, thon dài, đầu nhọn có vân như sữa. Trên tường th́ có treo mấy bức tranh bằng nhung đen có thêu nhiều vị “thần” rất lạ, có vị th́ toàn thân màu chàm, có nhiều tay, múa trên một hoa sen lớn, hào quang tỏa ra như lửa; c̣n có vị th́ thân vàng sậm, tay mặt cầm kiếm, tay trái cầm hoa sen, ngồi xếp bằng đang mĩm cười. Trong lúc tôi c̣n đang măi mê ngắm nghía xung quanh, chưa kịp định thần th́ một người cao lớn, trạc năm mươi, mắt sáng trán cao đến trước mặt tôi nói với một giọng trầm: “Mời anh uống trà!”. Tôi bắt tay chào ông và được chị Nga Huyền giới thiệu:
- Đây là một trong những người rường cột của Hội. Ông Hoa An. Hôm nay ông ta sẽ diễn thuyết, nếu anh có ǵ thắc mắc cứ hỏi ông ấy.
Sau một tuần trà, ông Hoa An giới thiệu từng hội viên cho tôi biết, trong đó có cả vài hội viên từ tỉnh bang lân cận đến tham dự. Rồi mọi người ngồi xuống chấp tay niệm Phật. Không khí có vẻ trang nghiêm, im lặng. Tất cả mọi người ngồi đối mặt với ông Hoa An. Ông xếp bằng, khép mắt nhập định như pho tượng. Thời gian như đang dừng lại. Bên ngoài cửa sổ, một vài giọt mưa tí tách rơi tạo ra một âm thanh kỳ diệu. Trong bầu không khí tĩnh mịch, tôi cảm tưởng như đang ở chốn thâm sơn cùng cốc nào. Qua một thời gian, ông Hoa An từ từ mở mắt và chậm răi mở lời:
- Đề tài buổi nói chuyện hôm nay là Thanh minh. Thanh ở đây không phải là trong, không phải là màu xanh, mà là chữ “Thanh” trong câu “Hữu Thanh Hữu Sắc”. Thanh đây là cái tiếng. C̣n “Minh” là sáng. Cho nên Thanh minh có thể dịch nôm na là cái sáng trong tiếng nói. Trong kinh Vệ Đà và trong Tam tạng của Phật giáo ở Hán tạng có nói đến năm cái “sáng” của người tu tập đó là giáo lư Ngũ Minh. Trong Bồ-tát Tŕ Địa Kinh cuốn 3 và Tây Vực Kư cuốn 2 của ngài Đường Huyền Trang có giảng rơ, Ngũ minh gồm có: Thanh minh, Công xảo minh, Y phương minh, Nhân minh và Nội minh. Hôm nay tôi chỉ nói về Thanh minh. Thanh minh tiếng Phạn là sabdavidyā, đây là môn học về ngôn ngữ văn tự, về âm thanh và về văn học. Sự truyền giáo cũng đă rất cần đến môn học này. Khi xưa các vị Tổ muốn đem giáo pháp truyền bá ở các nước, đă phải thông hiểu về các thứ sinh ngữ, đă phải có tài phiên dịch và trước tác. Nhiều bộ sách đạo lư lưu truyền đến tận nay mà ai cũng phải nhận là có những giọng văn sáng sủa lưu loát, chính là nhờ ở căn bản về Thanh minh. Thanh minh cũng bao gồm cả phương thức tán tụng mà ngày nay, hai trường phái Thiên Thai và Chân Ngôn bên Nhật Bản, c̣n giữ được một cách tán tụng gọi là “Shômyô”. Mà “Shômyô” khi được viết ra chữ Hán th́ người Trung Quốc đọc là “Sheng Ming”, mà đọc theo âm Hán-Việt th́ chúng ta đọc là “Thanh Minh”.
Sau đó ông nói tiếp về chi tiết và kể các biểu hiện của Thanh minh qua các vị đại đệ tử của Đức Phật. Sau khoảng hơn một giờ, tới phần đặt câu hỏi. Có một hội viên tên Giang hỏi:
- Dạ xin cho biết Thanh minh có được sử dụng trong Mật tông không?
Ông Hoa An đáp:
- Trong Phật giáo, chỉ có Thiền tông chủ trương không chú trọng mấy về văn tự. Các tông phái khác đều cần đến Thanh minh. Thanh minh bên Tịnh-Độ tông gồm có phương cách tán tụng câu kinh câu kệ đàng hoàng, trong khi đó bên Mật tông lại chú trọng đến tŕ chú. Tuy nhiên, khi đọc chú cũng phải có cách thức hẳn hoi của nó. Do đó, Thanh minh cũng là một môn học của Mật tông. Ví dụ, khi đọc chú, tôi chỉ dùng chữ OM. Cách đọc và độ cao phải cách điệu hóa theo hệ thống. Tiện đây xin nói luôn, theo các nhà triết học cổ đại Ấn Độ, OM là âm thanh vĩ đại cấu tạo nên vũ trụ vạn hữu. Âm thanh là một biểu hiện đặc thù của sự sống. Thế giới vũ trụ được tác thành cũng như hủy hoại theo âm theo xoáy trong chiều gió từ hữu cùng đến vô cùng. Cho nên âm thanh có một sức mạnh huyền diệu vô cùng. Mà theo tôi nghĩ, Mật tông đă đi xa hơn các tông phái khác về cách vận dụng âm thanh trên con đường tu tập.
Ngồi nghe ông nói thao thao bất tuyệt, tôi như bị thôi miên. Tôi mới “liều mạng” hỏi:
- Tôi có thắc mắc về sự tương quan giữa tŕ chú và sự trị bịnh. Xin ông giải thích.
Ông trả lời:
- Như tôi đă nói, âm thanh có một sức mạnh vô cùng kỳ diệu mà ngày nay khoa học chỉ mới biết được một vài mảnh vụng. Khi tŕ chú theo đúng phương pháp th́ có nhiều âm phát ra mà ḿnh không nghe được, đó là những âm thuộc về bồi âm và những âm thuộc về siêu âm. Trong vũ trụ có nhiều âm thanh lạ mà các nhà khoa học đă biết, thí dụ như các “nhiễu” âm hay tạp âm mà các vệ tinh nhân tạo gặp phải. C̣n có dư âm của tiếng nổ “Big Bang” nguyên thủy mà các nhà vật lư học đang nghiên cứu. Khi muốn chữa trị cho một bịnh nhân, th́ người thầy phải “phát ra” các âm “đặc biệt”, qua sự tŕ chú, và khi âm đó phát ra đúng với một độ cao nhất định nào đó th́ nó sẽ tạo ra sự cộng hưởng với các âm hiện hữu trong vũ trụ. Sự cộng hưởng âm thanh đă được khoa học chứng minh. Cũng như khi ḿnh gơ vào một ly thủy tinh, cái ly sẽ “rung” lên với một độ cao nào đó. Nếu để cái ly ấy kế bên đàn piano mà đánh một nốt có đúng độ cao đó th́ sự cộng hưởng âm thanh sẽ h́nh thành. Sự giao động của cái ly sẽ càng lúc càng lớn, đến độ nào đó th́ nó sẽ bể tan. Thời gian hôm nay không cho phép tôi đi vào chi tiết, nhưng tôi có thể nói trong người chúng ta, nhất là thông qua các luân xa, có “phát ra” các âm “đặc biệt” theo nhịp “trường canh”, tức là cứ đều đều. Nếu v́ lư do nào đó, nhịp “trường canh” bị “đảo phách” hay bị loạn th́ bịnh tật sẽ đột nhập. Cho nên người thầy phải "chỉnh" lại cái nhịp của các âm đó cho nó đều ḥa theo đúng “tiết tấu” b́nh thường th́ bịnh t́nh mới khỏi. Và sự cộng hưởng âm thanh đă giúp ít cho công việc đó. Có thể nói sự cộng hưởng âm thanh có thể tạo ra một sự dễ chịu cho người bịnh. Nhiều âm cộng hưởng trong một gian pḥng th́ có thể tăng hiệu quả trị bịnh và dễ dàng đưa người bịnh vào trạng thái cộng hưởng. Ngoài ra, người thầy c̣n phải t́m ra trong cái âm phát ra đó, có cái âm ǵ, từ thấp lên cao, đúng theo phương châm “Đồng thanh tương ứng - Đồng khí tương cầu”, coi có cái âm nào đó nó có phù hợp với bịnh nhân và bịnh trạng hay không. Đây chỉ là một phần năng dụng của tŕ chú, c̣n nhiều điều khác mà v́ th́ giờ eo hẹp xin hẹn kỳ sau sẽ nói rơ hơn.
- Dạ, xin hỏi c̣n mấy “cục đá” để ở đây có giúp ít ǵ cho trị bịnh không? - Tôi buông miệng hỏi luôn.
- Ở đây chúng tôi có để nhiều loại đá. Đă có rất nhiều sách vở đă đề cập đến các loại đá khác nhau. Hôm nay, tôi có thể cho biết là trong các đặc điểm đặc biệt mà các loại đá ở đây có, là nó chỉ ngân lên với một tần số riêng duy nhất. Có thể nói trên một phương diện nào đó, mỗi một viên đá ở đây đều có một “tiếng nói” riêng và không thay đổi theo thời gian. Các viên đá này có công dụng trợ lực cho các âm thanh chánh và loại ra các nhiễu âm. Nó cũng có nhiệm vụ đo độ cao và “màu âm” của các âm phát ra. Thí dụ như thanh đá này – ông chỉ vô thanh đá dài, sáu cạnh đầu nhọn màu trắng trong có vân đỏ lợt sắp cạnh tôi – là đá quartz. Các nhà khoa học đă dùng đá quartz để làm đồng hồ v́ nó có một độ rung cao nhất định, chính xác và bất biến theo thời gian. Chúng tôi cũng dùng cái tính chất vật lư đó trong quá tŕnh chữa trị.
Ngồi kế tôi, có một hội viên tên Lộc, từ tỉnh bang khác đến tham dự, cũng giơ tay hỏi:
- Không biết trong lúc trị bịnh, ḷng tin có quan trọng lắm không?
Ông liền tiếp tục:
- Gần đây, nhà thần kinh học người Mỹ gốc Bồ-Đào-Nha, ông Antonio Damasio, tác giả cuốn “L'erreur de Descartes”(1), đă chứng minh rằng trí thông minh của con người sẽ vô cùng hạn hẹp, máy móc, nếu thiếu yếu tố quan trọng là cảm xúc. Phần thông minh cảm xúc này, mà tiếng Pháp gọi là Intelligence Émotionnelle, đă được công nhận đóng góp một vai tṛ quan trọng trong cá tính con người. Một người thiếu bán cầu mặt có thể thông minh, tài giỏi, nhưng lạnh nhạt và không c̣n một chút cảm xúc và đạo đức. Con người cần đến cả hai phần lư trí và trực giác, tức gồm cảm xúc và đức tin, cũng như trong Phật giáo cần đến Từ Bi và Trí Tuệ, hai bên bổ túc lẫn nhau. Do đó, đức tin hay ḷng tin có thể tạo ra một cảm xúc rất quan trọng mà người bịnh rất cần để tranh đấu với bịnh tật. Cho nên, ḷng tin cộng thêm sự hổ trợ bên ngoài th́ sự chữa trị mới được trọn vẹn. Nhiều khi chỉ với ḷng tin duy nhất và qua sự ủng hộ tinh thần của gia-đ́nh và bạn bè, nhiều kỳ tích có thể xảy ra.
o0o
Sau giờ diễn thuyết, tất cả mọi người ngồi lại niệm Phật. Tôi xin gặp ông Hoa An để “đàm đạo” riêng. Tôi hỏi ông về nhiều lời đồn liên quan đến Hội, ông cho biết ông chỉ nghiên cứu đến các vấn đề tâm linh, và trị bịnh chỉ là “một phản ứng phụ”, như ông nói, trong công cuộc nghiên cứu của ông. C̣n cái chuyện chuyên trị “đau răng, sổ mũi” hay “chết đi sống lại” mà nhiều người nói tới chỉ là huyền thoại. Thôi th́ bài cũng đă dài, tôi xin thay lời kết qua mấy lời của cụ Nguyễn Du:
Lời quê chắp nhặt dông dài,
Mua vui cũng được một vài trống canh.
–– Thượng Quan Nhất Tiếu
––––––––––––––––––––––
Chú Thích
(1) Antonio R. Damasio, "L'erreur de Descartes", bản dịch Pháp văn của Marcel Blanc, Odile Jacob, 2001.
|
|
|
Sửa lại bởi kim thanh : 29 January 2005 lúc 8:48pm
|
Quay trở về đầu |
|
|
gia_minh Hội viên

Đă tham gia: 01 November 2004 Nơi cư ngụ: Canada
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2
|
Msg 2 of 3: Đă gửi: 01 February 2005 lúc 9:52am | Đă lưu IP
|
|
|
TQNT huynh,
Đệ cũng mới vừa "đột nhập" vô Hội. Nay có bài thơ tặng Hội và riêng huynh. Mong đại huynh viết bài tiếp cho đệ thưởng thức.
Kính
Tự Cảm
Ḍng đời đưa đẩy gặp nhau đây
Lập hội, tâm linh nghiên cứu dầy
Họp nhóm, đúng kỳ, chuyên niệm chú
Làm đàn (1) , theo ư, chỉ mong bay!
Sóng xô mặc sóng, tâm luôn định
Trần (2) đổi tùy trần, dạ chẳng thay
Mong ước xuân sang cùng bạn hữu
Chung vui Thiền vị phước lành đầy.
- Gia Minh
––––––––––––––––––––––
Chú Thích
(1) Mỗi lần họp mặt chị HĐ làm đàn theo ư của ông H-A. V́ nghe đâu ông ấy lên "trển" coi rồi xuống đây làm lại "y chang" như vậy. Và khi niệm chú mọi người đều mong cái đàn cất cánh "vượt cao vút cao".
(2) Trần tức lục trần, đối tượng của lục căn. Tức ngoại cảnh. Mà cũng có nghĩa là trần thế - Dương gian.
Sửa lại bởi gia_minh : 02 February 2005 lúc 9:54am
|
Quay trở về đầu |
|
|
viewtronic Hội viên


Đă tham gia: 10 October 2005 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 143
|
Msg 3 of 3: Đă gửi: 13 October 2005 lúc 4:09pm | Đă lưu IP
|
|
|
Xin qui vi cho chung toi biet them ve hoi nay khong? Cam on
__________________ Phiền Năo Không Nhân
Bồ Đề Không Xứ Sở
|
Quay trở về đầu |
|
|
|
|