Msg 1 of 1: Đă gửi: 06 May 2008 lúc 12:29pm | Đă lưu IP
|
|
|
Một kư ức hạnh phúc vĩnh hằng
Bài một học viên Pháp Luân Công tại tỉnh Liêu Ninh
[MINH HUỆ 07-09-2007] Tôi là một người đàn ông trung
niên. Suốt cuộc đời tôi, tôi luôn quan tâm đến khí công và bắt đầu tập
luyện khí công khi c̣n học trung học. Trong 30 năm qua, tôi đă tập
luyện nhiều môn khí công. Đúng như lời Sư phụ nói, “Đặc biệt là chúng
ta có rất nhiều người luyện công, họ nay học công này, mai học công
khác, đă làm thân thể của ḿnh loạn lung tung hỏng cả; họ nhất định rồi
sẽ không thể tu lên được nữa.” (“Chân chính đưa người lên cao tầng” trong bài giảng số một Chuyển Pháp Luân)
Thật quá may mắn cho tôi gặp được môn tu luyện chân
chính Pháp Luân Công. Tôi tham gia các khoá dạy của Sư phụ tại Tế Nam,
Cáp Nhĩ Tân và Diên Cát năm 1994. Vào cuối tháng Sáu 1994, tôi tham gia
khoá dạy Pháp Luân Công thứ nh́ của Sư phụ tại Tế Nam.
Trước mỗi buổi giảng Pháp, Sư phụ lấy ra một mảnh giấy
và để nó trên mặt bàn. Tôi c̣n nhớ Sư phụ nói, “Khi tôi nói, tôi đi
thẳng vào đề, v́ vậy tôi hy vọng rằng mọi người sẽ chú ư. Xin đừng ghi
chú lại, v́ chư vị không thể viết xuống hết mọi điều một cách hoàn
chỉnh, và nó sẽ làm chư vị mất đi sự chú ư khi nghe.” V́ vậy, chúng tôi
thanh tỉnh lại tâm trí và lắng nghe bài giảng của Sư phụ. Tôi c̣n nhớ
Sư phụ nói, “Có thể đến nghe các bài Pháp giảng của tôi và tham gia các
lớp Pháp Luân Công là phản ảnh của rất nhiều phước đức ông bà chư vị đă
để lại hoặc tối thiểu là một sự ban ân lớn lao trong cuộc đời chư vị.”
Đầu tiên, tôi không hiểu nhiều về Pháp Luân Công, nhưng nó vẫn có một
ảnh hưởng lớn trên tôi khi Sư phụ nói rằng chúng ta phải có rất nhiều
đức, nếu không chúng ta đă không thể tham gia khoá học này. Tôi cảm
thấy đây là một cái ǵ vượt quá tầm b́nh thường. Quả thật, nhiều các
quan niệm của tôi, kể cả các giá trị đạo đức của tôi, đă được thay đổi
từ trong căn bản. Nó giống như một cái cửa sỗ dẫn đến tâm hồn tôi đă
được mở ra và cuối cùng ánh sáng chiếu rọi vào đó. Tôi trân quí cơ hội
được có mặt nơi đó và cảm thấy vô cùng may mắn.
Trong lúc khoá học, các học viên Pháp Luân Công đưa lên
Sư phụ những đồ đạc bị rơi rớt, kể cả đồng hồ đeo tay, ṿng cổ hoặc
tiền mặt. Trước mỗi buổi học, Sư phụ tuyên bố và đưa ra các món đồ
trước lớp học để cho người bị mất đến nhận lại. Một ngày kia, một bao
thư chứa đựng nhiều trăm đồng yuan được t́m thấy. Sư phụ đọc tên và địa
chỉ viết trên b́a thư để cho người chủ đến nhận lại.
Thời tiết tại Tế Nam rất nóng, nhưng không c̣n chỗ trống
trong pḥng giảng. Cả sân cũng đầy người đến phân nửa. Nhiều người dùng
quạt cho mát. Tôi c̣n nhớ Sư phụ nói, “Chư vị càng dùng quạt, chư vị
càng cảm thấy nóng hơn. Xin hăy để quạt xuống.” Sau khi dân chúng để
quạt xuống, họ cảm thấy một luồng gió nhẹ thổi qua và họ vỗ tay. Các
buổi giảng Pháp của Sư phụ vô cùng sống động. Nhiều lần buổi giảng bị
gián đoạn bởi những tràng pháo tay nồng nhiệt như sấm. Sư phụ thường
phải nói, “Xin ngưng vỗ tay, v́ nó làm chậm trễ buổi học và giảng Pháp.”
Chúng tôi ngụ tại Khách sạn Ly Sơn. Trời thường mưa khi
chúng tôi trong lớp học. Mưa ngưng một cách mầu nhiệm khi chúng tôi rời
để đến hoặc đi ra khỏi lớp học. Nói cách khác, nó chỉ mưa khi chúng tôi
ở trong lớp. Có vào khoảng 4,500 người từ khắp Trung Quốc đến tham dự
các buổi giảng Pháp Luân Công của Tế Nam. Một học viên Pháp Luân Công
lâu năm từ Trịnh Châu hỏi tôi, “Anh có tập môn khí công khác trước
không?” Lúc bấy giờ tôi đă tập một môn khí công rất nổi tiếng. Tôi được
biết rằng môn khí công đó chiêu mời phụ thể con thú. Ông ta nói, “Anh
rất may mắn tập luyện Pháp Luân Công sau khi đă tập môn khí công đó.”
Ông ta không giải thích khi tôi hỏi ông ta tại sao, nhưng ông ta nói
với tôi, “Xin hăy chăm chỉ nghe lời giảng Pháp của Sư phụ và anh sẽ
hiểu tại sao.” Chắc chắn là Sư phụ đă nói về phụ thể con thú trong ngày
thứ ba của khoá giảng và tôi chợt hiểu ra. Các trường khí công giả làm
hại sức khoẻ của học viên và họ cả không biết điều ǵ xảy ra. Chúng tôi
rất may mắn tham dự khoá giảng của Sư phụ, v́ Sư phụ dẹp hết tất cả các
phụ thể trên thân của chúng tôi.
Bạn tôi và tôi đi đến Tế Nam một ngày trước khi khoá
giảng bắt đầu. Sau khi chúng tôi nhận pḥng ngủ xong, chúng tôi đi đến
Vận động trường Hoàng Đ́nh để t́m chỗ ngồi của chúng tôi. Bất ngờ, tôi
bắt đầu bị đau ở cổ khi tôi trở lại khách sạn. Cái đau kéo dài một vài
ngày, và nó đau đến độ làm tôi mất ngủ. Tôi chỉ có thể thiếp đi trong
khi ngồi trên giường trong đêm. Chỉ sau này tôi mới hiểu ra rằng Sư phụ
đă tịnh hoá cơ thể cho tôi. Sau khi hết đau cổ, tôi cảm thấy rất nhẹ
nhàng và đầy sức lực. Trước khi khoá dạy chấm dứt, Sư phụ kêu mỗi học
viên viết một tờ chia sẻ kinh nghiệm của ḿnh. Tôi c̣n nhớ Sư phụ nói,
“Tôi sẽ đọc mỗi tờ giấy viết của học viên. Tôi có thể nói điều mà chư
vị nghĩ dù chư vị chỉ vẽ một nét trên giấy.”
Sau khi khoá học chấm dứt, Sư phụ cho một loạt các khoá
dạy khác tại Đại Liên ngày 1 tháng Bảy. Một số học viên mua vé máy bay
đi Đại Liên để chắc chắn có thể tham gia khoá học, nhưng Sư phụ bảo họ
đừng đi Đại Liên bằng máy bay và đề nghị họ lấy lại tiền vé máy bay.
Một học viên từ Cẩm Châu, mà đă lấy xe lửa đi với chúng tôi, nói với
chúng tôi rằng ông ta đă bị phạt 50 đồng yuan để huỷ bỏ vé. Tôi không
hiểu v́ sao Sư phụ kêu chúng tôi đừng đi Đại Liên bằng máy bay. Chúng
tôi bàn nhau về điều đó và quyết định là nó có lư do chính đáng. Sau
này chúng tôi được biết là chuyến máy bay từ Tế Nam đi Đại Liên bị huỷ
bỏ. Sư phụ từ bi quá đă nghĩ đến tất cả.
Ngày 5 tháng Tám, Sư phụ cho một khoá dạy tại Cáp Nhĩ
Tân nơi sân trợt tuyết. Vào ngày chủ nhật các học viên đi Thái Dương
Đảo xem phong cảnh và chợt bắt gặp Sư phụ nơi đó. Họ rất hứng khởi và
xin chụp một tấm h́nh với Sư phụ. Các trợ đạo mà đi với Sư phụ ngần
ngại chấp nhận, v́ có hơn 20 học viên xin chụp h́nh với Sư phụ, nhưng
Sư phụ vui vẻ chấp thuận lời yêu cầu và kêu một người trợ đạo chụp
h́nh. Các bức h́nh quí báu đó luôn khuyến khích chúng tôi tinh tiến
trong sự tu luyện.
Ngày 20 tháng tám, Sư phụ cho khoá học tại Diên Cát. Vào
ngày cuối của khoá dạy, Sư phụ trả lời các câu hỏi của các học viên.
Tôi cũng hỏi môt câu, “Ai là chủ tŕ của Thế giới Pháp Luân?” Tôi chờ
đợi câu trả lời của Sư phụ, nhưng Sư phụ đọc xong không trả lời nó.
Thay v́ đó, Sư phụ để nó qua một bên và cầm lấy một mảnh giấy kế tiếp.
Tôi khá thất vọng lúc bấy giờ tại sao Sư phụ không muốn giải đáp câu
hỏi của tôi. Chỉ cho đến sau này tôi mới hiểu ra rằng câu hỏi phản ảnh
ngộ tính kém cỏi của tôi và tôi không nên hỏi câu hỏi, mà làm mất thời
giờ quí báu của mọi người. Tôi cảm thấy hổ thẹn sau khi hiểu ra được lư
do. Tôi phải học Pháp nhiều hơn và làm nó tốt hơn.
Trong lúc khoá dạy của Sư phụ tại Diên Cát, một trận băo
táp bất thường đánh vào vùng. Đó là thiên tai nặng nhất trong vùng từ
cả trăm năm nay. Lúc bấy giờ chúng tôi ngụ tại Trường Y khoa Diên Cát.
Sáng hôm đó một tiếng sấm lớn nổ tiếp theo một tiếng sấm khác, và trời
đổ mưa xuống. Chúng tôi nghe sấm và gió lớn, và nh́n thấy sét đánh.
Giống như một trận đua xem ai mạnh hơn. Tôi nh́n thấy một cái cây to
hơn 100 năm bị bể làm đôi và nhiều cây khác bị ngă. Các con đường ngập
nước khiến xe thường không thể đi qua được. Chiều hôm đó, chúng tôi đi
đến lớp học như thường lệ và nh́n thấy các đường xá đầy mảnh vụn. Nhiều
bảng thông cáo đă rớt xuống và mực nước trên đường tiếp tục tăng lên.
Những cây to bị ngă đổ và chặn đường đi. Không có xe cộ trên đường xá.
Một chiếc xe buưt bị đè dưới một cái cây to. Nó bị đè dẹp và các cửa
kính vỡ nát. Chúng tôi biết rằng trận băo táp này không phải ngẫu nhiên.
Sư phụ từ bi lớn lao của chúng ta đă hiến tặng số tiền
thu c̣n lại 7,000 yuan của khoá học Diên Cát để cứu trợ thiên tai tại
Diên Cát.
Tại buổi lễ kết thúc, Sư phụ ban một băng vải Pháp Luân
Công cho mỗi nơi tập công tại Diên Cát. Bù lại, các học viên từ các
vùng hiến tặng băng vải Pháp Luân Công của riêng họ lên Sư phụ làm quà.
Một bạn tu và tôi cũng tŕnh một băng vải Pháp Luân Công lên Sư phụ
nhân danh các học viên Pháp Luân Công trong vùng của chúng tôi. Tôi
được cái hân hạnh lớn được bắt tay với Sư phụ. Bàn tay của Sư phụ mềm,
to lớn và ấm. Một cảm giác không thể diễn tả được.
Không bao lâu Sư phụ cho xuất bản Chuyển Pháp Luân,
trong đó Sư phụ nói, “Như tôi đă nói, việc này hiện nay chỉ có ḿnh cá
nhân tôi đang làm. Sự việc như thế nầy, cơ hội không nhiều, và tôi cũng
không truyền giảng lâu theo cách này. Tôi thấy rằng những người trực
tiếp nghe tôi truyền Công giảng Pháp, tôi nói thật rằng… sau này chư vị
sẽ hiểu ra; chư vị sẽ thấy rằng khoảng thời gian này thật đáng mừng phi
thường. Tất nhiên chúng ta nói về duyên phận; mọi người ngồi tại đây
đều là duyên phận.” “Tôi nghĩ rằng thời tôi truyền Pháp nói chung sắp
kết thúc. Do đó tôi muốn lưu lại cho mọi người những điều chân chính,
sao cho mọi người trong khi tu luyện từ nay trở về sau đều có Pháp chỉ
đạo mọi người.” (Chuyển Pháp Luân)
Mỗi lần tôi đọc hai lời trích dẫn này của Pháp, tôi được
bao trùm trong một cảm giác nồng ấm, v́ chúng nhắc nhở tôi thời gian mà
tôi tham gia các khoá giảng Pháp của Sư phụ. Mười ba năm đă qua, nhưng
tôi nhớ mọi điều rơ ràng như mới hôm qua. Các ngày ấy là những ngày
sung sướng nhất trong đời tôi. Các ngày ấy là những ngày mà tôi đă chờ
đợi trong nhiều kiếp. Tôi sẽ không bao giờ quên chúng.
Tôi là người hạnh phúc nhất trên thế gian. Kỳ thật, mỗi
học viên Pháp Luân Công là người hạnh phúc nhất trên trần đời. Chúng ta
may mắn đă sinh vào thời đại đặc biệt nhất trong lịch sử, khi toàn vũ
trụ đang được chính Pháp. Giữa con số 6-7 tỷ người trên thế giới, chúng
ta là may mắn được dưới sự dẫn dắt của Sư phụ và có thể trợ Sư phụ
trong công việc Chính Pháp của Ngài. “Một cơ hội mà chỉ đến một lần
trong hằng tỷ năm” vẫn không đủ để diễn tả cái cơ hội quí báu nhất này
là được tu luyện Pháp Luân Công. Chúng ta các học viên không thể nào
đền đáp công ân vô lượng của Sư phụ, chỉ trừ là đi theo sự dạy dỗ của
Sư phụ, làm ‘ba điều’ cho tốt, cứu độ chúng sinh nhiều hơn và đạt viên
măn và trở về nhà với Sư phụ.
Bản tiếng Hán: http://www.minghui.org/mh/articles/2007/9/7/162246.html
Bản tiếng Anh: http://www.clearwisdom.net/emh/articles/2007/9/17/89631.html
Đăng ngày 23-1-2008; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản. 23-01-2008 : Tâm đắc thể hội : i Pháp trên thế giới
|