Tác giả |
|
thiendong Hội viên

Đă tham gia: 10 December 2002 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 127
|
Msg 1 of 4: Đă gửi: 14 April 2004 lúc 8:08am | Đă lưu IP
|
|
|
Anh!
Lần đầu tiên em khóc từ ngày chúng ta chia tay, khi gửi đi tấm ecard chúc mừng sinh nhật anh hôm nay và khi đọc lời nhắn của anh "Cảm ơn em nhiều, đừng giận anh nữa nhé". Anh! Chúng ta đă thành xa lạ thế sao ?
Ngày hôm nay là ngày vui của anh . Ở nhà chắc là vui lắm . Bạn bè đến nhiều, bố mẹ chắc cũng gọi điện liên tục, anh chị chắc có nhiều qùa cho anh . Chỉ có em ở xa, ko thể làm ǵ cho anh được . Mà nếu có ở gần, chắc em cũng ko dám đối diện với anh đâu . Em muốn giữ cho ḷng ḿnh thật yên tĩnh . Để khỏi đau đớn khi quyết chôn vùi t́nh em .
Anh, đời này, kiếp này chúng ta chắc ko có duyên phận đâu . Em mệt mỏi lăm rồi . Em ko đủ sức chờ đợi nữa . Em đành ḷng chọn bến khác thôi!
Nhưng em ko trách ǵ ai đâu . Ko trách cha mẹ đă chia rẽ chúng ta . Ko trách cả anh khi anh van xin em phải vứt bỏ giọt máu thiêng liêng của t́nh yêu chúng ḿnh, "v́ bố mẹ anh"- "nếu em
yêu anh th́ hăy thương lấy bố mẹ anh, đừng để các cụ phát điên v́ chuyện này nữa".
Em ko trách ai cả ko giận ǵ anh nữa đâụ Anh biết em hay tha thứ cho anh mà . Em thương anh, thương anh dvô cùng . Anh vẫn chỉ là "1 đứa trẻ lớn tuổi" thôi mà, anh phạm tội mà có biết ḿnh phạm tội đâu . Tội làm khổ em, làm khổ chính anh nữa !
Anh! Em vẫn chưa hồi phục nổi sau cú shock này . Nh́n những bà mẹ trẻ và tụi trẻ xung quanh, em vẫn muốn rơi nước mắt v́ xót xa . Xót xa cho con ḿnh ko được sinh ra làm người, xót xa cho 1 kiếp đời em bạc phận .
Anh! em đi đây . Lần cuôi cùng em khóc v́ anh đó . Em đă tha thư cho anh nhiều lần lắm và lần này cũng thế, v́ em luôn yếu mềm trước anh . Tiếc là anh đă để mất 1 trái tim chân thành . Trên đời này sẽ ko c̣n ai có thể yêu anh như thế nữa đâu, anh sống và chiêm nghiệm nhé .
Thôi vĩnh biệt t́nh yêu của em . Vĩnh biệt . Em đă chọn cho ḿnh lối rẽ khác rồi . Mong anh hạnh phúc và nhớ giừ ǵn sưc khỏe anh nhé, không có em ở bên, ai sẽ quàng khăn cho anh mỗi lúc trời trở lạnh đây ...
14/4/2004
|
Quay trở về đầu |
|
|
nguoilacviet Hội viên


Đă tham gia: 02 August 2003 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 173
|
Msg 2 of 4: Đă gửi: 02 May 2004 lúc 2:47am | Đă lưu IP
|
|
|
Đêm qua lại có chuyện không vui.Hôm qua lại có chuyện gai mắt với đồng nghiệp.Ngày mai lại bị thê tài níu kéo...Đời ta sao có nhiều cái khổ đến vậy,tâm ta chỉ muốn thanh tĩnh mà sao ta không thể chọn được.Từ nhỏ ta đâu có được sự lựa chọn cho ḿnh,ta phải đoạt giải này,giải kia để mẹ vui vui một chút.Lớn lên phải kiếm được việc tốt để mọi người hănh diện.Ra đời phải đấu tranh để giữ miếng cơm,manh áo.Đi làm gặp tiểu nhân cũng phải giả ngây ngô cho quan lộc không bị xung khắc...Nhiều lúc ngồi trên lầu vắng,nh́n từng giọt,từng giọt mưa rời mà ta thấy hạnh phúc vô bờ.Đó là lúc thiên hạ ngừng nghỉ,và ta cũng được nghĩ v́ không phải tranh đấu với họ...Từ lâu,cứ mỗi độ trời mưa là ḷng ta vui đến lạ,nhẹ nhàng và thanh thảng...Cứ mỗi độ trời mưa là ta lại nhớ quê,nhớ mẹ,nhớ thưở bé được nằm lọt thỏm trong ḷng mẹ và không phải suy nghĩ phải hành xử như thế nào trong ḍng đời.
Sáng nay thật là vui,thức giấc,mặt trời đă qúa cây sào,uống một ly trà,hương trà thơm đến lạ...Lâu nay ta vẫn uống mà ta không biết trà thơm ?
__________________
Mẹ
|
Quay trở về đầu |
|
|
nhoc4uni Hội viên

Đă tham gia: 01 July 2004
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 58
|
Msg 3 of 4: Đă gửi: 01 July 2004 lúc 9:18am | Đă lưu IP
|
|
|
Tôi đến với em như một lần gặp lại, cảm giác an bình hiếm có, những thân quen như từ muôn kiếp nào dần dần thành rõ nét, cho đến một lúc điều mà người ta gọi là định mệnh, điều mà người ta gọi là nghiệp tình trở thành câu trả lời duy nhất . Và nếu đây là vay là trả, tôi xin trả bằng một đời yêu thương để được cái nửa kia mà tôi mãi kiếm tìm.
Từ lâu lắm rồi tôi vẫn im lặng nhìn theo từng bước chân em đi, buồn vui với từng lời văn, ý thơ em viết, đôi khi họa theo vần với em,đôi khi chen vào những câu vô thưởng vô phạt chọc ghẹo em và hình dung ra phía bên kia màn ảnh nhỏ em cảm nhận được sự an ủi hay em khúc khích cười khi đoc. Có một lần tôi nói với một người bạn :
- Người mà tao muốn quen, mày sẽ không bao giờ ngờ được đâu.
Ngay lúc đó tôi nghĩ đến em và tự hỏi bao giờ tôi sẽ có dịp nói cho em biết điều tôi muốn nói. Ngày lại ngày, tôi vẫn không muốn đến gần làm quen với em, chỉ lặng lẽ quan sát những vây đón chung quanh em. Và tôi bướng bỉnh chờ đợi, như một Khương Tử Nha ngày xưa ... câu cá bên bờ suối chờ thời. Và cô bé ạ, bây giờ em cũng đã tin mình quen nhau không phải tình cờ đúng không ?
Trong trí tưởng tượng của tôi, đời sống em thật êm đềm, hạnh phúc ... cho đến một ngày tôi đọc được một lời than thở rất nhẹ nhàng của em, để thấy tim mình đau đau, thì ra cũng như tôi, nhánh hạnh phúc của em rất mong manh dễ gẫy. Trong lòng tôi chợt dấy lên lời ước nguyện, "xin cho con thuyền của cuộc đời em đừng chòng chành", để em khỏi lênh đênh ngược xuôi, để em khỏi như tôi, hơn nửa đời người vẫn khắc khoải tìm kiếm chính mình .
Em ạ,
Vì một lời nói của em vào tối qua tôi trằn trọc mãi cho tới tận bây giờ.Không biết khi nhận được thư của em thì sẽ ra sao đây.Tôi có cảm giác một điều gì đó bất trắc lại đến với tôi.Lần đầu tiên trong đời tôi biết sợ em ơi cho dù trong cuộc đời đã bao lần vấp ngã
Tôi xót xa nhận thức được những dằn vặt đang xâu xé em, và muốn đưa tay dìu em ra khỏi những hệ luỵ nổi trôi của cuộc đời, muốn xiết vòng tay ôm để xua đuổi nỗi cô đơn vây bọc em ... Tôi tự hỏi liệu những thương yêu đến muộn của tôi có sưởi ấm được em trước những cơn giá lạnh vây quanh, hay chỉ làm em thêm bối rối, dằn vặt ? Lời yêu thương trao đổi bỗng như xót xa tôi, day dứt em ... Nhưng em ạ, trên con đường đời gian truân đó, tôi xin là bóng mát an bình khi nắng gắt, là lò sưởi hồng khi giông tố, cho em tìm đến hong khô những hạt sầu long lanh, cho nước mắt tủi hờn biến thành lệ vui mừng. Có được hay không con bé rất bướng bỉnh của tôi ?
__________________ Người...mãi là niềm nhớ trong ta...dẫu lắm vô thường...
...mộng qúa mong manh...người gần đó...nhưng xa đến vô vàn.
Chờ nhau
|
Quay trở về đầu |
|
|
nhoc4uni Hội viên

Đă tham gia: 01 July 2004
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 58
|
Msg 4 of 4: Đă gửi: 14 July 2004 lúc 9:41am | Đă lưu IP
|
|
|
Chẻ đôi câu thơ nửa vần, nửa ư
Nửa câu thơ gửi gió núi về ngàn
Nửa câu thơ theo gió biển về ngang
Từ dạo ấy, bài thơ chia nhung nhớ
Những đêm buồn đem chẻ đôi nỗi nhớ
Bỏ nửa phần chỉ giữ lại nửa phần thôi
Sao vẫn nghe ḷng xao xuyến bồi hồi
Và nhớ cứ dâng tràn như nước lũ
Tát chẳng vơi, nhớ về trong giấc ngủ
Mơ lời ru, đôi môi thấm hương t́nh
Câu ái ân, dịu ngọt ướp hương trinh
Tỉnh giấc mộng, bóng hồng mờ sương khói
Mùi hương như c̣n quyện trong chăn gối
Vói tay t́m hụt hẫng giữa hư không
Rét mùa đông lạnh thấm buốt cả ḷng
Như nỗi nhớ đọng lại thành băng giá
Những đêm vắng ôm nỗi buồn vách đá
Đợi chờ chi hóa trắng với thời gian
Duyên tương ngộ phải chăng quá muộn màng
Để giọt sầu không tên nḥa trang giấy
Ta biết người buồn sầu nơi phương ấy
Đêm âm thầm nghe tiếng gió vi vu
Nh́n ánh trăng mờ khuất dưới sương mù
Nửa nỗi nhớ, ru không tṛn giấc ngủ
Mong một ngày ta gom về đầy đủ
Từ trên ngàn, từ biển, chốn quan san
Trọn bài thơ, trọn nỗi nhớ đem sang
Ru giấc ngủ, ṿng tay tṛn nhung nhớ .
__________________ Người...mãi là niềm nhớ trong ta...dẫu lắm vô thường...
...mộng qúa mong manh...người gần đó...nhưng xa đến vô vàn.
Chờ nhau
|
Quay trở về đầu |
|
|
|
|