Đăng nhập nhanh
Mạnh Thường Quân
  Bảo Trợ
Chức Năng
  Diễn Đàn
  Thông tin mới
  Đang thảo luận
  Hội viên
  Tìm Kiếm
  Tham gia
  Đăng nhập
Diễn Đàn
Nhờ Xem Số
  Coi Tử Vi
  Coi Tử Bình
  Coi Địa Lý
  Coi Bói Dich
  Chọn Ngày Tốt
Nghiên Cứu và
Thảo Luận

  Mệnh Lý Tổng Quát
  Qủy Cốc Toán Mệnh
  Tử Vi
  Tử Bình
  Bói Dịch
  Mai Hoa Dịch Số
  Bát Tự Hà Lạc
  Địa Lý Phong Thủy
  Nhân Tướng Học
  Thái Ất - Độn Giáp
  Khoa Học Huyền Bí
  Văn Hiến Lạc Việt
  Lý - Số - Dịch - Bốc
  Y Học Thường Thức
Lớp Học
  Ghi Danh Học
  Lớp Dịch & Phong Thuy 2
  Lớp Địa Lư
  Lớp Tử Vi
    Bài Giảng
    Thầy Trò Vấn Đáp
    Phòng Bàn Luận
    Vở Học Trò
Kỹ Thuật
  Góp Ý Về Diễn Đàn
  Hỗ Trợ Kỹ Thuật
  Vi Tính / Tin Học
Thư Viện
  Bài Viết Chọn Lọc
  Tủ Sách
Thông Tin
  Thông Báo
  Hình Ảnh Từ Thiện
  Báo Tin
  Bài Không Hợp Lệ
Khu Giải Trí
  Gặp Gỡ - Giao Lưu
  Giải Trí
  Tản Mạn...
  Linh Tinh
Trình
  Quỷ Cốc Toán Mệnh
  Căn Duyên Tiền Định
  Tử Vi
  Tử Bình
  Đổi Lịch
Nhập Chữ Việt
 Hướng dẫn sử dụng

 Kiểu 
 Cở    
Links
  VietShare.com
  Thư Viện Toàn Cầu
  Lịch Âm Dương
  Lý Số Việt Nam
  Tin Việt Online
Online
 68 khách và 0 hội viên:

Họ đang làm gì?
  Lịch
Tích cực nhất
dinhvantan (6262)
chindonco (5248)
vothienkhong (4986)
QuangDuc (3946)
ThienSu (3762)
VDTT (2675)
zer0 (2560)
hiendde (2516)
thienkhoitimvui (2445)
cutu1 (2295)
Hội viên mới
thephuong07 (0)
talkativewolf (0)
michiru (0)
dieuhoa (0)
huongoc (0)
k10_minhhue (0)
trecon (0)
HongAlex (0)
clone (0)
lonin (0)
Thống Kê
Trang đã được xem

lượt kể từ ngày 05/18/2010
Vài Ḍng Tản Mạn... (Diễn đàn bị khoá Diễn đàn bị khoá)
 Tử Vi Lư Số : Vài Ḍng Tản Mạn...
Tựa đề Chủ đề: Ngôi sao đêm lặng lẽ Gửi trả lời  Gửi bài mới 
Tác giả
Bài viết << Chủ đề trước | Chủ đề kế tiếp >>
HoaHongNho
Học Viên Lớp Tử Vi
Học Viên Lớp Tử Vi
Biểu tượng

Đă tham gia: 05 March 2004
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 102
Msg 21 of 72: Đă gửi: 11 December 2005 lúc 1:02am | Đă lưu IP Trích dẫn HoaHongNho

Thương nhớ Hoàng Lan
Trần Thùy Mai

Tôi sinh ra dưới một mái chùa. Nghe kể rằng sư phụ tôi khi ấy c̣n trẻ, một hôm đi ngang bỗng động tâm hỏi: "Mô Phật, sao sau chùa lại phơi tă lót?". Nghe chuyện đời cha tôi, thầy bảo: "Hăy nhớ ngày này. Nếu có cơ duyên, mười năm sau ta sẽ trở lại". Trở về thầy bỏ tăng viện, lên một ngọn núi hẻo lánh trong rú xa, dựng mấy nếp nhà cổ. Từ ấy, thầy ẩn tu, hiếm khi xuống núi.


Lớn lên, tôi giống cha như đúc và rất được mẹ yêu chiều. Cha tôi mắt sáng, mũi cao, tiếng nói trầm ấm, tính t́nh hiền ḥa trung thực. Khi c̣n là một chú tiểu đầu để chỏm, người đă nổi tiếng thông minh, mười lăm tuổi chép rành kinh chữ Hán. Rồi v́ học giỏi, được cử làm giáo sư ở trường Trung học Bồ Đề, một trường phổ thông tư thục của Giáo hội. Lúc người sắp được phong Đại Đức th́ gặp cô bé nữ sinh tinh nghịch, có đôi mắt hút hồn, đôi môi đầy đam mê và cái tính thích ǵ th́ làm cho bằng được. Ban đầu, cô bé chỉ định quấy phá chơi để thử bản lĩnh của thầy. Nhưng rồi t́nh yêu là lửa, chính người muốn đốt lại cháy. Cả chùa ngẩn ngơ khi người thanh niên đạo hạnh ṿng tay thưa trước sư cụ trụ tŕ: "Yến bệnh nặng đă bốn tháng rồi, sợ rằng cô ấy chết. Thầy dạy con tu hành để cứu chúng sinh. Nay con có thể cứu một sinh linh, sao lại khước từ". Cha tôi rời chùa, cô Yến khỏi bệnh rồi hai người thành vợ thành chồng. Ông bà tôi để lại một ngôi nhà, cha tôi cho dỡ đi, xây vào chỗ đó một ngôi chùa tư. Đă không bỏ đời theo đạo được, th́ ông đem đạo về giữa đời. Sau khi đă có con, ông vẫn ăn chay, mặc áo nâu và tụng kinh sớm chiều. Có lần mẹ tôi đi chợ mua một xâu ếch, những con ếch theo phản xạ cứ chắp hai chân trước vái lia lịa. Một bà đi ngang bảo mẹ tôi: "Mấy con ếch lạy khéo không thua thầy M.H". Rồi bà cười hả hả: "Đi tu mà chẳng chót đời, làm thân con ếch cho người lột da". Tính mẹ tôi mau nước mắt, cứ vừa đi vừa khóc thút thít cho đến lúc tới nhà. Tối đó bà kèo nhèo măi, năn nỉ măi cha tôi tội ǵ không để tóc, ngả mặn, làm người trần cho sướng cái thân. Tu kiểu này, người ta nói không chịu nổi. Cha tôi chỉ cười, dường như chẳng để tâm. Cả đời người không tranh giành với ai mà như có phép thần thông, chạm vào đâu th́ phất lên đến đó. Cơ sở làm hương trầm của người càng phát triển, mẹ tôi càng béo đẹp ra th́ lời đàm tiếu của thiên hạ càng rần rần. Cuối cùng, chẳng hiểu v́ sao, mẹ bỗng đột ngột bỏ đi mất tăm...

Cô ruột tôi giận lắm bảo: "Mẹ mi là con yêu tinh, khi trước đă phá đời tu của cha mi, chừ lại phá luôn đời tục của ổng". Ai cũng khuyên đăng báo t́m nhưng cha tôi chỉ nói: "Đừng". Ông không trách móc ǵ, nhưng có lẽ ông buồn, tiếng tụng kinh đêm khuya nghe chừng khắc khoải. Chao ôi, với những con thuyền khắc khoải ấy, kiếp nào cha mới đến Tây Phương?


Cơ sở làm hương từ đó phó mặc cho cô tôi. Cô tôi cho chặt cây, nhổ cỏ, sửa sang lại cho khu vườn sáng sủa: "Thiệt là hư sự, ai đời lập chùa mà lại trồng hoàng lan trong sân. Mùi hoàng lan là mùi ma, hèn chi ma chướng nó phá cho như thế ni".


Tôi dân dấn nước mắt nh́n người ta chặt cây hoàng lan, cành lá vứt bừa băi trên mặt đất. Ngày xưa, gội đầu xong mẹ tôi thường hái hoa giấu vào bối tóc cho thơm. Bây giờ người đă đi, hoa cũng không c̣n...


Năm tôi mười tuổi, có vị Đại Đức trên núi về thuyết pháp ở chùa Diệu Dế. Tôi đi theo cô tôi đến nghe. Khi trở về tôi xin xuất gia. Cha tôi bảo: "Kinh sách ở đây, chuông mơ ở đây, con c̣n đi đâu?". Tôi chỉ lắc đầu...



Nơi thầy tôi ẩn tu là Bích Vân am - am Mây Biếc. Mười năm khai sơn, thầy đă cùng đồ đệ trồng hơn hai chục mẫu bạch đàn và ba ngàn gị phong lan đủ loại. Các sư huynh dạy tôi chăm hoa, tưới cây mỗi sáng. Buổi chiều đi học ở trường Nam Giao. Năm mười lăm tuổi, tôi bắt đầu chướng tính. Sư huynh hạch tôi: "Bạch thầy, Đăng Ninh trốn học, la cà ở quán cà-phê Tím. Người quanh đó ai cũng chê cười, họ nói cô ruột Ninh làm hương giàu có, cúng dường nhiều tiền nên thầy thả cho Ninh tha hồ tự tung tự tác". Tôi ức, lầm ĺ không nói, thầy cũng không quở. Tính thầy rất nghiêm, không mấy khi la rầy mà đồ đệ ai nấy tuân lời răm rắp. Chỉ riêng với tôi, không hiểu sao thầy đặc biệt khoan thứ. Sợ thầy phạt, đợi lúc sắp vào tụng kinh, tôi biện bạch: "Bạch thầy, ngày xưa cha con thường bảo: tu trên núi dễ, tu giữa chợ mới là khó. Không ở giữa đời làm sao hiểu đời đục mà tránh?". Thầy hỏi: "Ai bảo con là đời đục? Đời không đục, không trong". Tôi hụt hẫng, không hiểu ư thầy định nói ǵ?

Tu trên non bây giờ thật ra cũng không phải dễ. Thầy tôi tránh đời vào núi sâu, nhưng rồi vườn lan Mây Biếc nổi tiếng quá nên người trần lại kéo lên thưởng ngoạn. Thứ bảy, chủ nhật, học tṛ đạp xe lác đác trắng trên con đường ṃn tới thảo am. Mấy cô nữ sinh nhỏ tuổi mê hoa ngẩn ngơ ngắm bông súng tím trong hồ, chạy vào đến tận hiên, chỗ thầy ngồi viết sách. Thầy không quở, cũng không ngẩng lên nh́n. Một cô bé chạy đến gần tôi, nh́n làn sương li ti mà tôi đang xịt lên những chồi đang đơm nụ. Cô hỏi tôi tên hoa, tôi giảng: "Đây là giống Tiểu Hồ điệp, nghĩa là bươm bướm nhỏ. Em thấy không, trông xa chấp chới như đàn bướm cải mầu vàng". Cô ch́a hai bàn tay với những ngón búp măng, hứng sương. Tôi cau mày: "Này, đừng nghịch". Cô bé cứ đùa với những bụi nước, chẳng để ư lời tôi. "Anh cứ tưới đi, em cũng là Lan". Tôi cáu, xịt cho nước rơi ướt cả tóc, cả áo cô bé. Mấy cô bạn cười rúc rích, khi về có cô c̣n nói vọng lại: "Con Lan hên quá, gặp chú tiểu vừa đẹp trai, vừa quậy". Tôi tủm tỉm cười. Sư huynh tôi cáu kỉnh: "Mấy con Thị Mầu đời nay quá quắt lắm. Bay không biết quyến rũ sư tăng là tội đọa địa ngục hử?". Tôi cự: "Người ta chỉ đùa thế, có ǵ mà gọi là quyến rũ".


Từ đó, vài ba hôm một lần, Lan lại đến giúp tôi tưới hoa. Tôi dạy cho cô biết về phong lan, đấy là cả một thế giới c̣n đa dạng hơn thế giới người. Phượng Vĩ đỏ rực, Tuyết Điểm th́ trắng, Vũ Nữ th́ như đang múa trước gió. Lan phụng phịu: "Hoa nào cũng có tên riêng, chỉ em không có". Tôi nh́n khuôn mặt cô, đôi mắt trong trẻo với cái miệng cười hồn nhiên như trẻ thơ. "Vậy tôi đặt cho cô một cái tên. Tên cô là Tinh Khôi".


Thầy biết t́nh thân giữa tôi và Lan. Sư huynh không vui ḷng, thầy chỉ bảo: "Không can ǵ". "Bạch thầy, người này có bạn th́ người kia có bạn, rồi con gái kéo đến đầy thảo am, c̣n cái thể thống ǵ nữa?". Thầy gật đầu. Chiều lại, tôi mài mực hầu thầy, thầy đem cho tôi xem bộ tranh mười bức vẽ mục đồng chăn trâu: "Đây là thập mục ngưu đồ, cũng là quá tŕnh tu học của một con người. Trâu không là trâu, mà chính là cái tâm ta đó". Tôi động ḷng, hỏi: "Bạch thầy, con xem bức vẽ cuối cùng, không c̣n trâu chẳng c̣n người, chỉ c̣n trăng soi. Vậy cớ ǵ phải sống trong dây trói. Ngày xưa Tuệ Trung Thượng Sĩ là bậc ngộ đạo mà không kiêng rượu thịt, v́ chay mặn chỉ là h́nh tướng bên ngoài, không can hệ đến sự giác ngộ bên trong". Thầy cười: "Đúng, con ạ, với bậc đắc đạo là thế. Nhưng khi ta c̣n là một người phàm, th́ cũng như con trâu kia, phải có sợi dây buộc, có người chăn dắt. Đến khi cái tâm vững rồi, sáng rồi mới có thể như trâu đen thành trâu trắng, không ràng không buộc, chẳng những nhởn nhơ trên cỏ xanh mà c̣n bay lên đến chín tầng mây". Tôi vái thầy mà thưa: "Con hiểu rồi, nhưng nhà chùa chẳng thể xua đuổi ai. Từ mai con xin thôi không giữ vườn lan nữa".


Mấy hôm sau, Lan thấy sư huynh ra tưới vườn, c̣n tôi th́ chẻ củi. "Anh không thích phong lan nữa sao?". "Không. Muôn hồng ngh́n tía, chẳng qua cũng chỉ để nh́n trong chốc lát. Một đời tôi chỉ riêng nhớ hoa hoàng lan". Tôi giảng cho cô bé biết hoa hoàng lan cánh mảnh mai, vàng như mầu chim hoàng yến. Thuở trước, cứ sắp rằm, mồng một, các bà hàng hoa lại đến mua, họ gói hoa trong lá chuối, từng gói nhỏ xinh xinh tỏa thơm ngây ngất. Lan bảo: "Thích ghê, em chưa thấy bao giờ". Ừ, loài cây ấy có lẽ giờ đây đă tiệt giống rồi hay sao, nhiều lần theo sư huynh đi chợ mua bông chuối, tôi để ư t́m mà không thấy nữa. Tôi lớn lên ḷng bâng khuâng như thiếu vắng một thứ ǵ, cứ mơ hồ nhớ nhớ, thương thương...


Cuối năm, anh em tôi kẻ kéo, người đẩy, chở phong lan xuống phố đổi gạo. Ông chủ tịch hội hoa cảnh hài ḷng lắm khi thấy những gị mũm mĩm với chồi xanh đầy nụ. Ba bao gạo lớn được bưng ra. "Cha ơi, con có làm một ít bánh trái cây để cúng dường". Tôi nghe tiếng quay lại, sững người v́ thấy Lan. Ông chủ tịch âu yếm bảo: "Cúng dường th́ phải cung kính. Con phải tự lên chùa lạy Phật mà dâng". Tôi hăi hồn, vội nói: "Thôi thôi, khỏi phiền nữ thí chủ. Nhận ngay ở đây". Lan bật cười, lại cái cười tinh khôi. Rồi Lan nh́n tôi buồn thiu: "Sao lâu nay anh không ra vườn? Em lên chùa, biết anh trong bếp mà mấy chú không cho vào. Riết rồi em buồn không muốn đến nữa".


Mấy buổi sau, tôi theo các bạn cùng lớp vào quán. Lan ngồi ở đó, sau chiếc bàn con bên cửa sổ. Các bạn tôi ai cũng nh́n về phía Lan c̣n cô bé chẳng nh́n ai, cứ lặng lẽ một ḿnh. Ngồi ở một bàn xa mà tôi như thấy cả bầu trời hoàng hôn tím, tím ngát ngoài kia đang in trong đôi mắt Lan. Măi đến khi chúng tôi ra về, Lan mới ngoái nh́n, ánh mắt thơ ngây mà năo nùng. Bỗng dưng đỏ mặt, rồi tôi thấy hoảng sợ v́ ḿnh đă đỏ mặt...


Một người con gái chiều nào cũng ngồi ở quán Tím, chẳng bao lâu đă thành đề tài để bọn con trai bàn tán.

"Con Lan sữa tươi trông xinh vậy chứ nó mắc bệnh, bệnh sợ đàn ông. Đếch thằng nào đến gần được, nó tránh như tránh tà". "Không phải đâu, nó giữ giá để chờ lấy Việt kiều, thằng Hùng ở Cali về ngày nào cũng trực ở nhà nó". "Giữ giá cái ǵ, nó ưa thằng Quắn chạy bàn ở cà-phê Tím. Tao thấy nó ngồi một bàn với thằng Quắn, khóc rưng rức". Tôi im lặng, một lát sau mới bảo: "Khó tin". "Ở đời chuyện ǵ mà chẳng có thể xảy ra" Bạn tôi nói, vẻ ông cụ non - Chiều qua chính mắt tao thấy nó chạy ra sau quầy đưa bức thư cho thằng Quắn".


Đạp xe về đă đến quá lăng Tự Đức, tự nhiên tôi bứt rứt không chịu được. Tôi quay xe, đạp về nhà Lan. Mưa phùn lướt thướt trên con đường về Bao Vinh xa tắp. Mẹ Lan hỏi: "Nhà chùa có việc ǵ mà nhắn cháu lên? Thấy Quắn về nhắn, tôi cho cháu đi ngay rồi". Tôi tái mặt, không kịp chào, đạp xe đi như tên bắn. Tim tôi dội th́nh thịch v́ âm vang những lời của sư huynh khi Lan mới lên thảo am lần đầu: "Cô gái này đẹp đẽ thanh tú nhưng đuôi mắt dài quá, môi mỏng, cổ cao, tai nhỏ. Đấy là tướng hồng nhan mệnh yểu..." Trời nhập nhoạng tối, tới Nam Giao. Nh́n dáo dác hai bên đường, t́nh cờ thấy Quắn và Lan cùng ngồi trong quán ốc. Quắn gọi rượu, đang ép Lan uống. Lan lắc đầu. Quắn cố nài. Tôi đi vào, đấm mạnh vào mũi Quắn. "Đồ lừa đảo. Từ nay chừa cái thói dỗ gái đi". Quay sang Lan, tôi nạt "Đi về!". Không biết Lan có bị một thứ thuốc mê ǵ không, mặt ngây ngây như bị bỏ bùa. Tôi chở Lan đi. Quắn biết tôi có vơ Thiếu lâm nên đành chịu phép, hậm hực, chùi máu mũi nh́n theo, cái nh́n của con thú mất mồi...


Trên đường về, Lan tỉnh lại, gục mặt vào lưng tôi khóc: "Em nhờ Quắn chuyển đến anh nhiều thư, anh có nhận được không?". Tôi cau mặt: "Em khờ lắm, sao lại đi với thằng Quắn?". "Quắn bảo em uống vài chén cho ấm rồi lên đàn Nam Giao chờ Ninh đến". "Em đừng quên, tên em là Tinh Khôi. Đừng dại dột để bọn lưu manh làm nhơ bẩn". Nước mắt Lan chảy thấm qua chiếc áo lam của tôi, thấm vào đến da thịt. Dừng xe, tôi ngồi xuống vệ cỏ bên đường. Lan ngồi bên tôi. "Đêm nào cũng nằm mơ thấy anh dắt em đi thăm vườn phong lan. Ḿnh về trồng lan trong sân nhà em đi, có thích hơn không?". Tôi không trả lời, ngắt những cọng cỏ, ṿ nát trong đôi tay run run. Trên kia, trăng sáng quá, tṛn và rực rỡ như chiếc mâm vàng giữa trời. Bỗng nhiên ḷng tôi miên man nhớ những câu chuyện cha tôi vẫn kể ngày xưa... "Em có thích nghe chuyện cổ tích không?". "Thích". Tôi kể cho Lan nghe chuyện người tử tù đội chiếc mâm vàng đầy nước đi từ cổng hoàng cung vào trước ngai vua mà không sánh ra ngoài một giọt, Lan nghi ngờ: "Sao có người làm được như thế?". Tôi gật đầu: "Ngày ấy, nhà vua cũng đă hỏi như vậy. Vị thiền sư trả lời: "Bệ hạ đă hứa nếu y làm được th́ sẽ tha tội chết. V́ lẽ sống chết của y, nên dù việc khó vô cùng mà y vẫn chăm chăm làm bằng được. Nay nếu bệ hạ cầu giải thoát cũng như người này cầu sống, th́ việc tu hành dù khó mấy cũng có thể vượt qua". Lan ngước nh́n tôi, lần đầu tiên tôi nhận ra trong hai cái giếng êm như nhung của mắt cô bé những tia sáng ương ngạnh lạnh lùng. "Em hiểu rồi. Anh xem tu hành là chuyện sinh tử của anh. Vậy nếu em lại xem anh là chuyện sinh tử của em th́ sao? Anh và em, ai đi trọn đường, ai bỏ cuộc?". Tôi bảo: "Em nói ǵ thế? Chuyện sống chết mà nghe cứ như là tṛ chơi sấp ngửa của trẻ con". Lan cười... Bàn tay nhỏ nắm lấy tay tôi, ngón thon vuôn vuốt như cánh hoa ngậm sữa. Vẻ đẹp này có phải phù du? Vẻ đẹp này là sắc hay là không? Chỉ thấy ngợp v́ trăng. Trăng sáng quá. "Thôi, về đi em". Tôi đạp xe, trước mặt tôi chập chờn lấp lóa những con đường. Những mê lộ giữa đạo và đời, giữa ma và Phật...

Việc lộn xộn ở quán ốc chẳng mấy ngày đă đồn đến chùa. Cô tôi biết, tốc lên ngay. Tôi bảo: "Cô đừng lo. Chẳng có chuyện ǵ đâu". "Không có lửa, sao có khói, ¡n ốc, đánh lộn, giành gái. Thế c̣n ǵ là tu hành? Tau mà gặp con ma nữ đó, tau tước từ dưới tước lên". Tôi ngẩn người một lúc rồi hiểu ra, không nín được cười. Cô bực tức: "Cháu tưởng chuyện ǵ cũng cười là xong sao?"

Quả là chuyện không thể cười mà xong. Mấy hôm sau, gia đ́nh Lan mời tôi về.


"Con ma nữ" đă uống hai mươi viên thuốc ngủ, may sao nhà biết được chở đi cấp cứu. Mẹ Lan chắp tay lạy tôi như lạy Bồ Tát: "Bác biết tính con Lan lắm, từ nhỏ nó đă nói là làm, đă làm là làm tới cùng. Sợ e cứu thoát lần này, nó lại tự sát lần nữa. Con cứu nó cho bác đi con". Tôi cuống quưt: "Bác bảo con làm sao được?". Con cứ giả vờ ừ đi, bây giờ nó mới lớn, tính c̣n ngông cuồng, vài ba năm nữa chững chạc rồi tự nhiên nó hiểu ra". Ông chủ tịch hội hoa cảnh mắt đỏ au, nh́n tôi chờ đợi một lúc rồi bảo vợ. "Nói như bà cũng khó. Chú Ninh đây tướng mạo khôi ngô, trước sau rồi sẽ có phước được che lọng vàng. Lẽ nào v́ con ḿnh mà để người ta mang tai mang tiếng". Tôi thở dài: "Cháu đi tu không phải là mong lọng vàng che đầu. Chỉ v́ nguyện giữ thân trong sạch để tụng cho mẹ cháu một ngh́n lần kinh Thủy Sám". Nhớ tới mẹ, tôi bất giác đau đớn trong ḷng, đứng dậy đi...

Tôi về chùa, từ ấy không đi đâu. Thầy bảo: "Sao con bỏ học?". Tôi nói: "Suối ở xa, con muốn ra triền núi đào giếng". Tôi tự đày ḿnh trong những nhát cuốc trên sỏi đá, đêm về tụng kinh, vẫn đôi khi chợt nghe tiếng ḿnh khắc khoải. Có lúc nửa đêm chợt tỉnh, thấy thầy ngồi bên giường, lâm râm niệm chú. Tôi hốt hoảng vùng dậy: "Bạch thầy". Thầy tôi bảo: "Con giật ḿnh, nói mê luôn, hất tung cả chăn". Tôi nói: "Con tỉnh rồi. Rước thầy đi nghỉ, con xin ra bệ Phật niệm Cầu An". Thầy lặng lẽ một lúc, rồi bảo tôi: "Tâm không an, có cầu cũng vô ích". Tôi gật đầu thú nhận. Bao nhiêu đêm, cứ chợp mắt là thấy Lan hiện ra, mảnh dẻ, thanh thoát, đầu đội chiếc mâm vàng sóng sánh nước đi thẳng đến bờ vực. Tôi nghe tiếng thét của nàng vang động cả giấc mơ, nàng nhào xuống rơi thẳng vào không gian mênh mông như chiếc lá ĺa cành trước gió. "Thầy ơi, nếu vào Niết bàn mà phải đạp lên một chiếc lá, Phật có làm không? Xin thầy cho con hay, trời đất nặng hơn hay chiếc lá nặng hơn?". Thầy nh́n vào mắt tôi: "Chỉ có con tự trả lời được thôi. Ngày mai con hăy về, cứ nh́n thẳng vào nghiệp duyên mà tự quyết định ḷng ḿnh". Tôi lắc đầu: "Thầy quên sao? Con đă thề khi nào đào xong giếng mới xuống núi".

Ra xuân, đường lên núi khô ráo. Hai tay tôi ướt bùn đỏ, những giọt nước đầu tiên đă ứa ra từ ḷng đất sâu. Tôi chạy về chùa, định vào tŕnh thầy nhưng người đang làm lễ. Có người thí chủ dâng hương trong bệ Phật, mùi trầm mới thơm thơm trong không gian.

Đang dội nước rửa tay, tôi nghe có người bước đến. "Chú Ninh!".



Tôi ngẩng lên. Mẹ của Lan. "Bác lên chùa cầu cho em đi b́nh an. Có cái này, em nó gửi lại...". Bà đưa cho tôi một cái túi nhỏ, rồi vừa quay đi vừa đưa khăn lau mắt.

Những ḍng chữ trong thư, mảnh mai và run run như những cánh lan.

"Bốn trăm ngày chờ anh ở quán Tím, cuối cùng em cũng hiểu ra là ḿnh thua cuộc. Đă đi mà chẳng tới, lẽ ra th́ phải chết. Nhưng em chết th́ anh làm sao yên ḷng đi trọn con đường tu. V́ vậy, em đă quyết định lấy chồng xa xứ. Trong cái túi này là cây hoàng lan con, em nguyện t́m cho anh bằng được rồi mới ra đi. Em vẫn nhớ lời anh nói, một đời anh chỉ thích hoàng lan...

Người ta cứ bảo là em khôn, lấy ông Việt kiều đi Tây đi Mỹ cho sướng chứ theo chi chú tiểu trọc đầu. Nhưng đi Tây đi Mỹ không phải là chí nguyện của em. Lấy một người ḿnh không thương, đến một nơi xa lạ với em c̣n khổ hơn là chết. Xin anh hăy tụng cho em một lần kinh cầu siêu thoát, một lần thôi...".



Bất giác, tôi ̣a khóc. Nước mắt theo nhau lăn trên má tôi như ép cho hết những ḍng tục lụy cuối cùng. "Cứ khóc đi con" - Thầy vỗ về khi thấy tôi luống cuống che mặt - Thầy chưa nghe nói gỗ đá thành Phật bao giờ". Tôi nức nở: "Bạch thầy, thầy có cho con trồng cây hoàng lan không?"


Thầy bảo: "Cỏ cây vô tội, sao ḿnh không thể bao dung?". Rồi một tay dắt tôi, một tay cầm túi cây đến bên góc vườn, thầy tự ḿnh trồng xuống.


Tôi tưới cây bằng nước giếng chùa. Hoàng lan lớn lên, năm này qua năm khác, nở hoa vàng mong manh. Mong manh như tất cả những ǵ đẹp trên thế gian.

Tôi cầm ḷng thôi thương, thôi nhớ.

Quay trở về đầu Xem HoaHongNho's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi HoaHongNho
 
may man
Hội viên
 Hội viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 28 February 2005
Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 374
Msg 22 of 72: Đă gửi: 11 December 2005 lúc 4:13am | Đă lưu IP Trích dẫn may man


Trong thập nhị nhân duyên , vô minh khởi đầu .

Nhưng bể ÁI_nguồn ân mới chính là cái buộc ràng khó dứt!

Rất cám ơn HoaHongNho đă để lại nơi đây một chút ǵ thật

sâu lắng , mang đậm chất " con người " !

May Man .



Sửa lại bởi may man : 11 December 2005 lúc 4:20am
Quay trở về đầu Xem may man's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi may man
 
Evergreen333
Hội viên
 Hội viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 27 October 2005
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 224
Msg 23 of 72: Đă gửi: 11 December 2005 lúc 7:23am | Đă lưu IP Trích dẫn Evergreen333

Cám ơn HHN, bài viết mang đậm ư nghiă của nhân sinh. Ít nhiều những lắng đọng b́nh an trong tâm cho ngù*ơị

HHN hăy post thêm nưă nhé. Rất thích những bài viết của HHN ở đây (c̣n chỗ nào nưă không? ) Cám ơn HHN.

Thân aí,
Evergreen
Quay trở về đầu Xem Evergreen333's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi Evergreen333
 
zer0
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 28 September 2005
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2560
Msg 24 of 72: Đă gửi: 14 December 2005 lúc 2:54pm | Đă lưu IP Trích dẫn zer0



Lâu quá không về thăm quê mẹ,
Nhớ lắm hàng cau, những hàng dừa.
Nhớ đồng trĩu nặng bông lúa chín,
Đen tṛn đôi mắt người em xưa.





Quay trở về đầu Xem zer0's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi zer0
 
thuyen
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 21 June 2003
Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 46
Msg 25 of 72: Đă gửi: 23 December 2005 lúc 6:54am | Đă lưu IP Trích dẫn thuyen

Giá mà kinh Phật cũng hay như bài viết này nhỉ, tôi sẽ đọc suốt đời

Quay trở về đầu Xem thuyen's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi thuyen
 
thuyen
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 21 June 2003
Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 46
Msg 26 of 72: Đă gửi: 23 December 2005 lúc 7:25am | Đă lưu IP Trích dẫn thuyen

Anh hứa viết cho em bài thơ mùa xuân
Có cành đào mượn màu môi em đỏ
Anh hứa tặng cho người anh thương nhớ
Chuỗi hạt cườm đan bằng cỏ tương tư ...

Anh hứa tặng em bài thơ mùa xuân
Có cái lạnh hao gầy phương anh đó
Có bức ảnh c̣n lưu trong tập vở
Của cái ngày em tiễn biệt sân ga

Anh viết tặng em bài thơ của người xa
Có nhung nhớ tháng ngày mùa đông trắng
Có hạnh phúc trong từng trang kỉ niệm
Có một nỗi u sầu khi ngắm ảnh hôm nao

Có cái vụng về câu t́nh ái anh trao
( Sự rụt rè tuổi hồn nhiên mới lớn )
Và giờ đây trên con đường tuyết lạnh
Anh chợt nhớ rằng mùa xuân đă không em ...

Anh sẽ dệt ước mơ từ mùa xuân
Cảnh đôi én kéo về xây tổ ấm ....
Hẹn ngày về mối t́nh nồng thắm đuợm .....
Anh cùng em con đường cũ thu vàng ....

Tuyết tan rồi em ạ ! Ánh xuân sang .....
Ánh xuân hồng câu thơ bừng nắng mới
Quê hương đấy dáng h́nh em vẫy gọi
Anh bên này song hồn cạnh bên em ...

Quay trở về đầu Xem thuyen's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi thuyen
 
Meo Luoi
Hội viên
 Hội viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 09 October 2005
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 759
Msg 27 of 72: Đă gửi: 23 December 2005 lúc 8:57pm | Đă lưu IP Trích dẫn Meo Luoi

HoaHongNho đă viết:


Mong manh như tất cả những ǵ đẹp trên thế gian.





__________________
Hạnh phúc đâu xa... Là một thoáng yên b́nh trong trái tim ta...
Quay trở về đầu Xem Meo Luoi's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi Meo Luoi
 
zer0
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 28 September 2005
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2560
Msg 28 of 72: Đă gửi: 27 January 2006 lúc 12:24pm | Đă lưu IP Trích dẫn zer0



Về đây tắm mát lại ḍng sông,
Nghe nắng, nghe mưa trên cánh đồng.
Nghe đời trẻ thơ như sống lại,
Nghe ḷng tha thiết yêu núi sông.




Quay trở về đầu Xem zer0's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi zer0
 
HoaHongNho
Học Viên Lớp Tử Vi
Học Viên Lớp Tử Vi
Biểu tượng

Đă tham gia: 05 March 2004
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 102
Msg 29 of 72: Đă gửi: 09 February 2006 lúc 6:47pm | Đă lưu IP Trích dẫn HoaHongNho

"Hành động” và “ư định”

Mùa đông năm 1990, tôi được mời lên thủ đô để xuất hiện trong một show nói chuyện trên truyền h́nh. Vào cuối ngày trước ngày thu h́nh, khi đang chạy xe về khách sạn tôi đă trông thấy một điều...


Nằm ngay tại vỉa hè trên lớp tuyết dày lạnh cóng là một người đàn ông đang ngủ chỉ với một tấm giấy carton đắp trên người. Tôi thật sự xúc động khi nh́n thấy đôi chân trần của ông ta, không giày lẫn vớ.

Lúc đó, tôi đă nghĩ ḿnh nên dừng xe và xuống giúp ông ta nhưng vẫn không chắc lắm về điều ḿnh sắp làm. Thế rồi, đèn giao thông bật tín hiệu xanh, cuộc sống dường như đ̣i hỏi tôi phải chuyển động. Và tôi đă nhấn ga. Trở về khách sạn, tôi nhanh chóng quên đi người đàn ông bên vệ đường.

Ngày hôm sau, khi đang dùng cà phê chờ đến lượt trong sảnh lớn. Tất cả những nhân vật quan trọng đều rời khỏi sảnh, chỉ c̣n tôi và người lao công ở lại.

Tôi đă nh́n thấy anh ta lặng lẽ làm công việc hằng ngày của ḿnh trong những ngày tôi ở đó. Anh ta không bao giờ nói ǵ khác ngoại trừ "Chào buổi sáng" hay "Tôi có thể giúp ǵ cho ông không, thưa ông?". Anh ta luôn tươi cười với tất cả mọi người. Bắt chuyện với anh ta, tôi đă hỏi anh ta hôm nay anh ta cảm thấy như thế nào. Anh ta trả lời tôi rằng anh vừa mới đạp xe một ṿng dưới trời tuyết và lấy làm buồn cho chính ḿnh... cho đến khi anh trông thấy một người đàn ông nằm ngủ ngay góc đường chỉ với một tấm carton làm chăn và chân không giày. Tôi cảm thấy như tắc nghẹn nơi cổ họng khi nghe anh ta thuật lại anh đă ṿng xe nhiều lần như thế nào để mua cho người đàn ông khốn khổ kia một đôi giày và một đôi vớ.

Trong khi nghe câu chuyện của người lao công, tôi chợt nhớ lại h́nh ảnh một bức poster quen thuộc. Bức poster vẽ h́nh một đứa bé tay cầm một bông hoa đang cố nhón chân đưa nó cho một người lớn kèm lời chú thích:
"Một hành động nhỏ vẫn có ư nghĩa hơn những ư định dù là cao cả".
Quay trở về đầu Xem HoaHongNho's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi HoaHongNho
 
HoaHongNho
Học Viên Lớp Tử Vi
Học Viên Lớp Tử Vi
Biểu tượng

Đă tham gia: 05 March 2004
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 102
Msg 30 of 72: Đă gửi: 16 April 2006 lúc 11:13pm | Đă lưu IP Trích dẫn HoaHongNho

Đừng tiếc thời gian

Hăy dành thời gian để đọc sách báo, đó chính là suối nguồn của sự khôn ngoan.?

. Hăy dành thời gian để yêu và được yêu, v́ t́nh yêu là ơn huệ tuyệt vời nhất của cuộc đời.


. Hăy dành thời gian cho công việc, v́ đó chính là cái giá cần trả để có sự thành công.

. Hăy dành thời gian để bảo vệ sức khỏe, đó là nguồn của cải thật sự của cuộc sống.

. Đừng tiếc thời gian cho những giấc mơ, v́ những giấc mơ sẽ đưa bạn đến tận các v́ sao.

. Đừng tiếc thời gian để cười đùa, v́ nụ cười chính là âm nhạc của tâm hồn.

. Đừng tiếc thời gian dành cho bạn bè, đó chính là con đường dẫn đến lạc quan.

. Đừng tiếc thời gian dành cho ông bà và cha mẹ, v́ đó chính là con đường dẫn đến hạnh phúc.

. Đừng tiếc thời gian để suy nghĩ, v́ suy nghĩ chính là nguồn gốc của mọi năng lượng.

. Đừng tiếc thời gian để đi du lịch, v́ đó chính là nguồn gốc của tuổi xuân bất diệt.

. Đừng tiếc v́ đă dành thời gian cho người khác, ngày sẽ ngắn đi nếu bạn chỉ sống cho riêng ḿnh.

Quay trở về đầu Xem HoaHongNho's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi HoaHongNho
 
HoaHongNho
Học Viên Lớp Tử Vi
Học Viên Lớp Tử Vi
Biểu tượng

Đă tham gia: 05 March 2004
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 102
Msg 31 of 72: Đă gửi: 13 June 2006 lúc 7:32pm | Đă lưu IP Trích dẫn HoaHongNho

4 người bạn đời

Ngày xửa ngày xưa... Có một ông vua giàu có. Ông có bốn người vợ. Ông yêu người vợ thứ tư nhất. Trang phục, trang sức quư nhất; những cử chỉ và lời nói yêu thương nồng thắm nhất, ông đều dành cho người vợ thứ tư này. Ông cũng yêu người vợ thứ ba nhiều lắm và từng đưa bà đi theo trong chuyến vượt dặm xa đến vương quốc kế bên. Tuy nhiên, ông cũng đă mang trong ḿnh một nỗi lo sợ thầm kín: một ngày nào đó bà ấy, người vợ thứ ba này sẽ rời bỏ ông v́ một người đàn ông khác


Ông c̣n yêu người vợ thứ hai nữa. Bà là người bạn tâm t́nh tốt nhất của ông, luôn chu đáo với ông và kiên nhẫn ở bên ông trong mọi hoàn cảnh. Bất cứ khi nào có vấn đề khó khăn hay khó xử, trong bất cứ lĩnh vực nào, ông vua chia sẻ với người vợ thứ hai và ông đều t́m được từ bà những lời gợi ư cho một lối thoát.

Người vợ thứ nhất của nhà vua là một cộng sự trung thành của ông và từng có những đóng góp vĩ đại trong việc ǵn giữ ngai vàng cũng như sự giàu sang của ông. Tuy nhiên, ông vua lại không yêu người vợ thứ nhất. Ông luôn khắt khe với bà, không dành cho bà một sự chăm sóc nào, mặc cho bà luôn hướng về ông với một t́nh yêu sâu sắc.

Một ngày, ông vua ngă bệnh, và ông biết thời gian của ông không c̣n dài nữa.

Ông đă gọi bốn người vợ đến, và nói: "Ta yêu tất cả các nàng, từng dành cho các nàng những thứ tốt nhất, vật chất và tinh thần, mà ta có. Bây giờ ta chết, các nàng cũng sẽ theo ta, để chúng ta tiếp tục được gắn bó với nhau?".

"Không có chuyện đó", người vợ thứ tư đáp trả và bà bỏ đi không một lời thêm nữa. Câu trả lời của người vợ thứ tư như lưỡi dao bén ngọt cứa vào trái tim nhà vua.

Nhà vua buồn rầu hỏi 3 người vợ c̣n ở lại: "Ta yêu tất cả các bà, những người vợ của ta. Bây giờ ta chết, các bà sẽ theo ta, để chúng ta tiếp tục được gắn bó với nhau?".

"Không", người vợ thứ ba đáp, "Cuộc sống đang quá tươi đẹp. Khi chàng chết, em sẽ tái hôn!". Trái tim nhà vua tan nát.

C̣n lại 2 người vợ, người vợ thứ nhất và người vợ thứ hai, nhà vua lại nói: "Chúng ta từng luôn bên nhau, trong cả hoạn nạn lẫn khi hạnh phúc. Bây giờ ta chết, các nàng sẽ theo ta, để chúng ta tiếp tục được gắn bó với nhau?".

"Xin lỗi, em không thể giúp chàng lần này rồi", người vợ thứ hai đáp, "Những ǵ em có thể làm là chôn cất chàng tử tế". Câu trả lời của người vợ thứ hai bất ngờ như một tiếng sấm bên tai, nhà vua hoàn toàn suy sụp.

Rồi th́, nhà vua nghe một tiếng nói, như vọng từ xa tới: "Em sẽ đi với chàng, dù chàng tới đâu".

Nhà vua ngước lên, đó là người vợ thứ nhất. Bà đă trở nên gầy g̣, bởi bà đă trải qua một cuộc sống thiếu thốn, cả về vật chất lẫn tinh thần. Bà từng bị nhà vua bỏ rơi. Buồn đau và hối hận tột cùng, nhà vua nói: "Ta, đáng lẽ đă phải dành cho nàng một sự chăm sóc tốt hơn...".

Trong cuộc đời ḿnh, chúng ta ai cũng đều có bốn người bạn đời:

Người bạn đời thứ tư là cơ thể chúng ta. Chúng ta luôn t́m những cách tốt nhất để chăm sóc cơ thể ḿnh, từ ăn đến mặc. Nhưng cơ thể này sẽ bỏ ta đi, khi ta chết.

Người bạn đời thứ ba là tài sản, địa vị và sự giàu sang mà chúng ta có. Khi ta chết, tất cả cũng sẽ không c̣n ở bên ta mà chuyển sang cho người khác.

Người bạn đời thứ hai là gia đ́nh và bạn bè của chúng ta. Khi ta chết, tất cả những ǵ tốt nhất họ có thể làm được cho ta là lo phần hậu sự của ta chu đáo.


Tâm hồn - đó chính là người bạn đời thứ nhất của ta.Tất cả đều quan trọng và đáng trân trọng. Nhưng, tâm hồn chính là tài sản quư giá nhất, là người bạn trung thành nhất của ta và cũng là thứ mà ta luôn cần để tâm chăm sóc, nuôi dưỡng trong từng thời gian sống để đến khi ta ĺa bỏ cơi đời, tâm hồn vẫn luôn tươi mới, trong sáng và nhất là để ta sẽ không có ǵ phải hối hận...


Quay trở về đầu Xem HoaHongNho's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi HoaHongNho
 
Angel Power
Hội viên
 Hội viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 12 June 2006
Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 42
Msg 32 of 72: Đă gửi: 13 June 2006 lúc 10:02pm | Đă lưu IP Trích dẫn Angel Power

  



__________________
I saw the angel in the marble and carved until I set her/him free.
Michelangelo Buonarroti
Quay trở về đầu Xem Angel Power's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi Angel Power
 
ThanhThanh333
Hội viên
 Hội viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 26 April 2006
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 104
Msg 33 of 72: Đă gửi: 13 June 2006 lúc 10:14pm | Đă lưu IP Trích dẫn ThanhThanh333

HoaHongNho đă viết:
4 người bạn đời

Tâm hồn - đó chính là người bạn đời thứ nhất của ta.Tất cả đều quan trọng và đáng trân trọng. Nhưng, tâm hồn chính là tài sản quư giá nhất, là người bạn trung thành nhất của ta và cũng là thứ mà ta luôn cần để tâm chăm sóc, nuôi dưỡng trong từng thời gian sống để đến khi ta ĺa bỏ cơi đời, tâm hồn vẫn luôn tươi mới, trong sáng và nhất là để ta sẽ không có ǵ phải hối hận...

Thật là tuyệt vời! Cám ơn HHN nhiều nhé!



__________________
Quay trở về đầu Xem ThanhThanh333's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi ThanhThanh333
 
HoaHongNho
Học Viên Lớp Tử Vi
Học Viên Lớp Tử Vi
Biểu tượng

Đă tham gia: 05 March 2004
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 102
Msg 34 of 72: Đă gửi: 05 September 2006 lúc 8:38pm | Đă lưu IP Trích dẫn HoaHongNho

V́ sao phụ nữ khóc?

Cậu bé hỏi mẹ: "Mẹ ơi, v́ sao mẹ khóc?". "Bởi v́ mẹ là một phụ nữ", người mẹ trả lời. Vẫn không hiểu, cậu bé chạy đến bên cha hỏi: "Cha ơi, tại sao mẹ lại khóc?". "Mọi phụ nữ đều có thể khóc chẳng v́ một lư do nào cả", sau một hồi trầm ngâm, người cha chỉ có thể nói với con như vậy.

Cậu bé lớn dần, trở thành một người đàn ông nhưng vẫn luôn tự hỏi "v́ sao phụ nữ khóc". Một ngày, cậu quyết định gọi điện cho Thượng đế và hỏi: "Thưa ngài, ngài có thể cho con biết tại sao phụ nữ lại có thể khóc dễ dàng như vậy?".

Thượng đế cười mà trả lời như thế này: Khi tạo ra phụ nữ, ta đă ban cho họ một đôi vai đủ cứng cáp để có thể gánh vác cả thế giới, nhưng vẫn đủ mềm mại để đem lại sự dễ chịu. Ta ban cho họ sức mạnh tiềm ẩn để chịu đựng sự đau đớn của việc sinh nở. Ta ban cho họ sự cứng rắn cho phép họ giữ vững tinh thần ngay cả khi tất cả mọi người đều từ bỏ, vượt qua cả ốm đau hay mệt mỏi để chăm sóc gia đ́nh mà không một lời phàn nàn.

Chàng trai c̣n biết thêm rằng, thượng đế ban cho người phụ nữ một trái tim đầy cảm xúc để yêu thương con cái trong bất kỳ hoàn cảnh nào, thậm chí ngay cả khi chúng làm cho họ tổn thương nặng nề. Người c̣n ban cho họ ḷng vị tha để có thể tha thứ cho những lỗi lầm tưởng như kéo dài vô tận của các ông chồng.

Cũng giống như chiếc xương sườn được nhào nặn từ h́nh dáng của Adam, họ sẽ làm nhiệm vụ bảo vệ trái tim người đàn ông của ḿnh. Họ được ban cho sự khôn ngoan để nhận biết rằng một người chồng tốt không bao giờ làm tổn thương vợ, chỉ là đôi khi, anh ta muốn thử thách niềm tin và ḷng quyết tâm của người đang cùng ḿnh sánh bước. Và cuối cùng, thượng đế ban cho họ một giọt nước mắt để rơi. Đây là một đặc quyền của phụ nữ để sử dụng cho bất cứ khi nào họ cần đến.

"Con thấy đó, con trai", Thượng đế cất lời, "vẻ đẹp của người phụ nữ không thể hiện ở quần áo họ mặc, dáng vẻ họ có, hay cách họ chải tóc mà là những ǵ nằm trong đôi mắt kia, bởi đó chính là con đường dẫn đến trái tim - nơi t́nh yêu ngự trị".

Quay trở về đầu Xem HoaHongNho's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi HoaHongNho
 
HoaHongNho
Học Viên Lớp Tử Vi
Học Viên Lớp Tử Vi
Biểu tượng

Đă tham gia: 05 March 2004
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 102
Msg 35 of 72: Đă gửi: 06 September 2006 lúc 7:36pm | Đă lưu IP Trích dẫn HoaHongNho

Tài năng thiên phú

Trẻ sơ sinh mới mấy tháng tuổi đă biết lắng nghe nhạc, líu lo tiếng hát không thành điệu.
Trẻ thơ mới học đi đă biết vung chân múa tay theo nhịp.
Trẻ con mới biết cầm bút đă biết bôi bôi xóa xóa, vẽ ra những thứ không thành h́nh.

Con người bẩm sinh tựa hồ đă là nhà âm nhạc, nhà vũ đạo và họa sĩ; nhưng tại sao sau khi thành niên, phần lớn không c̣n ung dung thoải mái hát, múa, vẽ như khi c̣n nhỏ nữa?
V́ họ đă biết xấu hổ, sợ bản thân không có giọng ca lảnh lót, thân h́nh uyển chuyển và không có hoa tay.
V́ họ càng ngày càng bận rộn, bận đến nỗi không có thời gian thưởng thức âm nhạc, không có thời gian ca múa, không có thời gian múa bút vẽ tranh.
Cứ như thế năm này sang năm nọ, họ dần quên tài năng thiên phú và cũng đánh mất đi rất nhiều niềm vui.

Quay trở về đầu Xem HoaHongNho's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi HoaHongNho
 
HoaHongNho
Học Viên Lớp Tử Vi
Học Viên Lớp Tử Vi
Biểu tượng

Đă tham gia: 05 March 2004
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 102
Msg 36 of 72: Đă gửi: 05 October 2006 lúc 8:27pm | Đă lưu IP Trích dẫn HoaHongNho

Điều phải nhớ

Ai thật sự đă làm đời bạn khác đi? Hăy thử trả lời đôi điều dưới đây:







- Hăy kể tên 5 người giàu nhất thế giới. Hăy kể tên vài người đoạt vương miện hoa hậu hoàn vũ mấy năm gần đây nhất. Hăy kể tên 10 người đă đoạt giải Nobel hoặc giải Pulitzer. Hăy kể tên tất cả những nghệ sĩ đă đoạt giải thưởng tại Liên hoan Phim Cannes vừa qua.



Bạn có thể trả lời dễ dàng không? Chắc hẳn là không. Vấn đề là không ai trong chúng ta nhớ đến những ngôi sao của ngày hôm qua cả, dù những thành tích của họ không phải là thành tích hạng hai. Họ là những siêu sao trong lĩnh vực của họ. Thế mà khi những tràng pháo tay chấm dứt, khi những giải thưởng mờ nhạt đi, những thành tích cũng bị quên lăng th́ những lời chúc mừng nồng nhiệt cùng những tước hiệu cũng sẽ bị vùi chôn theo các chủ nhân của nó.



Và đây là những câu hỏi khác, hăy xem thử bạn trả lời như thế nào:



- Hăy kể tên vài thầy cô đă giúp bạn trong quá tŕnh học tập. Hăy kể tên 3 người đă từng giúp bạn lúc khó khăn hoạn nạn. Hăy kể tên vài người đă dạy cho bạn những bài học đáng giá. Hăy nghĩ đến những người đă làm cho bạn cảm thấy cuộc sống có giá trị và ư nghĩa. Hăy nghĩ đến 5 người mà bạn thích dành thời gian sống cạnh họ.



Dễ hơn phải không? Và bài học chính là: Những người đă làm cuộc đời bạn khác đi không phải là những người danh tiếng nhất, nhiều tiền của nhất, hay nhiều giải thưởng nhất. Họ chính là những người đă trải qua một phần đời chung với bạn và bận ḷng v́ bạn. Nếu bạn không nhớ họ th́ đó thật sự là một điều đáng kinh ngạc và lo lắng.


Quay trở về đầu Xem HoaHongNho's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi HoaHongNho
 
zer0
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 28 September 2005
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2560
Msg 37 of 72: Đă gửi: 06 October 2006 lúc 1:19pm | Đă lưu IP Trích dẫn zer0


Có phải HHN là Mai không ? Thơ và Tuỳ Bút của bạn tuyệt lắm! Lâu rồi không được thưởng thức nữa.

Quay trở về đầu Xem zer0's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi zer0
 
HoaHongNho
Học Viên Lớp Tử Vi
Học Viên Lớp Tử Vi
Biểu tượng

Đă tham gia: 05 March 2004
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 102
Msg 38 of 72: Đă gửi: 07 October 2006 lúc 1:42am | Đă lưu IP Trích dẫn HoaHongNho

Cám ơn anh Zero và mọi người đă đón nhận Topic này của HHN . HHN chỉ là một trong những hội viên đóng góp xây dưng cho diễn đàn này ngày một tươi đẹp như anh và các hội viên khác vậy mà.

Kính
HHN
Quay trở về đầu Xem HoaHongNho's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi HoaHongNho
 
HoaHongNho
Học Viên Lớp Tử Vi
Học Viên Lớp Tử Vi
Biểu tượng

Đă tham gia: 05 March 2004
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 102
Msg 39 of 72: Đă gửi: 19 October 2006 lúc 7:45pm | Đă lưu IP Trích dẫn HoaHongNho

Em và anh và...

Không khó khăn lắm để lập một bảng so sánh giữa anh và em, v́ có quá nhiều điểm tương phản. Chỉ ngớ ngẩn ở chỗ là so sánh để làm ǵ. So sánh làm ǵ cơ chứ? Chẳng có ai lập một bản so sánh để rồi kết luận có nên yêu nhau hay không cả.

Nhưng em vẫn cứ thích ngớ ngẩn, v́ em đă nói rồi, điều đấy dễ dàng quá mà. Thế là em lấy một tờ giấy và chia đôi nó ra. Một cột là anh, một cột là em.

Anh: 27 tuổi. Em: 18 tuổi. Em cười, nhớ có lần nào em bảo, chênh nhau 9 tuổi là đẹp rồi. Anh nhíu mày, ồ, 10 th́ đẹp hơn chứ!? Không, 9 có một chữ số, c̣n 10 th́ tận hai chữ số. Thế là nhiều! Nên cảm thấy anh già lắm. Anh vục mặt vào tờ báo cười rinh rích. Em biết hai từ “tủn mủn”, “trẻ con” đang ngọ nguậy trong đầu anh.

Anh: nhà văn – nhà thơ – nhà báo trẻ có tiếng. Em: cũng viết văn – đang học báo. Làm sao mà em quen anh nhỉ? À, anh đă cố làm quen với em sau một truyện ngắn đăng báo chỉ để rồi sau đó nói với em rằng ôi, truyện của em dở tệ đi ấy. Con bé ngơ ngác là em nh́n tay bút trẻ danh tiếng như anh đầy e dè và ngưỡng mộ. Truyện em dở tệ đi ấy! Vâng. Run rẩy, khép nép, rụt rè. Nhưng mà em xinh! Vâng. Vẫn run rẩy, khép nép, rụt rè, giờ th́ kèm theo ngớ ngẩn, em trả lời. Mà em con gái học báo làm chi vậy? Mai mốt nhỡ có lấy anh rồi hai đứa ḿnh “báo” nhau th́ sao? Vâng, em lại trả lời. Anh nh́n em ngộ nghĩnh rồi phá lên cười. Một phút nào đó cá tính đă đi vắng, giờ th́ nó trở lại. Em nhăn mặt. Hắn ta là ai kia chứ?! Việc quái ǵ mà ḿnh phải run rẩy ngớ ngẩn thế này? Thế là em đanh mặt, vậy rồi sao? Anh cười lớn hơn. Em bực ḿnh. Vậy mà em cũng cười. Không dừng nổi! Cười và cười, quên cả lư do tại sao cười, chỉ biết cười lúc ấy là một nhu cầu bức thiết lắm rồi, vậy thôi.

Truyện của anh: thực đến lạnh lùng. Truyện của em: lăng mạn đến không tưởng. Anh đọc đôi ba truyện ngắn của em trên báo, bảo chán, chả thèm đọc nữa. Cũng là lối văn con gái lơ mơ gà mờ chả lúc nào tỉnh được. Em vùi đầu vào mấy quyển truyện ngắn của anh, toàn nhà xuất bản danh tiếng, mấy đêm liền không ngủ chỉ để đọc từng câu từng chữ. Em kính trọng những ǵ anh viết ra, nó thể hiện tài hoa và một quá tŕnh trải nghiệm, nhưng em không thích. Anh sống cay đắng quá! Anh lại cười. Luôn vậy, anh dùng nụ cười để khiến em cảm thấy ḿnh thua kém và quá nhỏ bé so với anh. Rồi nhẫn nại, anh nói rằng anh không thích thứ văn chương salon diễm mị. Em biết anh nói về em, nhưng em không giận. Em từ tốn nói tiếp, truyện của anh truyền cho người ta sự đau khổ về những thứ vô h́nh. Anh nổi giận. Phải, chỉ duy nhất trong quan điểm viết lách, anh nổi giận với em. Nhưng thưa em, cuộc sống ngập ngụa những thứ như thế đấy: sex, tiền, tủi hờn, bất công, khánh kiệt niềm tin, sống ngơ ngác... Nhưng mọi thứ trong thực tế vẫn chấp nhận được, bằng chứng là người ta vẫn sống. Họa hoằn lắm mới có người tự tử. Anh nhếch môi, cười gằn, c̣n dạng “zombie” th́ sao? Sống dở, chết dở ấy?! Hay là sống mà như đang chết ấy? Đừng tự làm khổ ḿnh! Những người sống bằng trái tim không thể tránh điều đó được. Nhưng anh sai rồi, những người khôn ngoan họ biết cứu rỗi bản thân khỏi những cơn đau phung phí... Anh lại mỉm cười. Em im lặng.

Em: hoang mang một cách hồn nhiên. Anh: hồn nhiên một cách hoang mang. Một ngày nào gặp nhau online, em rủ anh chơi tṛ vẽ tranh “Doodle” trong Yahoo! Messenger. Anh bỏ cả việc đấy, hí húi tô tô vẽ vẽ cùng em. Em vẽ ba ṿng tṛn ba màu, bên dưới là một h́nh tam giác.

Do anh cai gi day?

Hum... Khong biet! Em noi di

Hehe, kem ba mau. Mum mum!

Troi dat! Thoi duoc, den luot anh...

Anh chọn màu nâu đất. Rồi màu vàng. Rồi màu đen.

Do em cai gi day?

Thap Cham. Anh trang. Con duong.

Sao em gioi vay?

Muoi diem di!

U, muoi mot diem luon! Anh nguệch hai số một lên màn h́nh.

Gio den luot em! Em lấy màu vàng quơ chuột thành một tảng xoắn quện. Rồi đến màu đỏ.

Ah, anh biet roi, chien tranh va mau...

Ui, nghe ghe qua! Spaghetti do ong!

Troi dat!

May diem?

Muoi diem!

... Sao anh ve xau vay? Dung co hong, tai vi anh ve bang laptop. Chi gioi nguy bien! Ne, do em cai nay la cai gi? Thoi, em phai search tai lieu, khong choi nua dau. Khong, chi mot lan nay nua thoi. Anh lượn những sợi mỏng. Em biet roi, mua! Sao em gioi qua vay? Choi tiep nghe! Anh dụ khị. Khong la khong ma, anh ve tiep di, em hoc bai... Em chúi đầu vào mấy trang web, bỏ mặc anh với những ô màu. Bẵng hai tiếng sau, em mới nhớ đến anh, click vào window hai đứa đă chat chit. Anh offline tự bao giờ. Trên màn h́nh là một bức tranh. Con vật đang bay trên trời nói “Ta là chim”. Con đang bơi dưới nước bảo “Ta là cá”. Cái cây xéo xẹo nghênh nghênh mặt “Ta là cây”. Một h́nh người vẽ dạng que kiểu h́nh nhân nhảy múa trong Sherlock Holmes, mà quả thật nó đang nhảy múa hân hoan “C̣n ta là người! A ha!”. Những message của anh nằm dưới một nụ hôn dài trên cửa sổ chat. Em oi! Em oi! Em oi!

Anh: từng trải. Em: ngô nghê. Điều này liệt kê ra cũng hơi vô lư, tưởng nó đă nói lên qua tuổi tác rồi. Nhưng vẫn cần nói. Chào em xinh đẹp! Anh nói dễ dàng. Đừng có nói như vậy, em không thích! Ôi, nói ṃn môi rồi! Khen ai đó là em xinh đẹp dễ dàng quá ha! Anh cười h́. Đó là điểm khác giữa một “ông già” hăm bảy với mấy thằng nhóc lau nhau mới vào đại học cùng lớp em đấy! Em thấy tụi nó dễ thương hơn! Nhưng em thích anh, đúng không em xinh đẹp? Anh buồn buồn nói về những người đă qua. Nhiều người quá! Em chun mũi. Ờ, cái kiểu đa mang nó vậy. Em đỏ mặt khi anh hỏi về mối t́nh đầu. Ờ, thằng đó nó học lớp mười chung với em đấy. Đêm trại em với nó nắm tay nhau... Anh bảo, dễ thương quá ha. Em nh́n anh hồ nghi, anh lại đang giễu cợt em phải không? Không anh nói thật. Người ta c̣n hạnh phúc là khi kể về một t́nh yêu vừa qua với một nụ cười và đôi má ửng. C̣n chai sạn, lầm ĺ, buồn chán, nói về condom và phá thai, về mua nhà góp, rồi chia tay... Đấy là khi khả năng yêu chân thật đă băng hoại lắm rồi! Em vô thức vuốt mái đầu bù xù của anh, bảo là nghe ghê quá. Anh nắm tay em, ghê, rồi mai mốt biết, nhóc con. Em khéo léo gỡ tay lại, nói lảng. Hèn chi mới hăm bảy tuổi đă có nếp nhăn, coi nè, tóc bạc nữa chứ! Em gọi anh bằng bác cho rồi, nha?! Gọi bằng anh đi! Gọi chú chú bác bác nó nhảm nhí và vớ vẩn lắm. V́ dù sao rồi th́... Em lười hỏi th́ sao, v́ em biết nếu hỏi, anh sẽ nói.

Vợ anh sẽ có đạo và biết ăn thịt chó! Anh tuyên bố. Em có cả hai điều ấy, em nói xong, trăm ngàn lần trách ḿnh vô duyên. Anh cười tinh quái. Vậy làm vợ anh cho rồi. Làm vợ mà “cho rồi” hả? Anh sôi nổi nói tiếp, ờ, mà vợ anh sẽ sinh 9 đứa con. Em buồn cười, nhớ lại thằng nhóc “mối t́nh đầu”. “Tớ sẽ có 4 đứa con!”. Bọn con trai toàn đưa ra những con số không tưởng. Đủ tiền nuôi không đó? Đủ. Anh đang dành dụm tiền mua nhà, rồi sẽ lo hết chuyện gia đ́nh. Cô ấy chỉ việc làm mẹ và làm những việc mà cô ấy thích. Mỗi chủ nhật, cả gia đ́nh đi nhà thờ cùng nhau... Em lặng nh́n anh. Em ngạc nhiên. Anh đang chân thật hơn bao giờ. Ǵ mà em nh́n anh ghê vậy? Không, em chỉ thấy... Thấy sao mơ ước một một thằng cha ngông nghênh lang bạt chỉ b́nh dị đến vậy thôi, đúng không? Anh cười, thôi em ạ, lấy anh cho rồi!...

Em ṿ tờ so sánh ném vào sọt rác.

Tháng mùa đông, lễ hội hoa ở X. Em nhắn “Anh co len le hoi hoa khong?”. “Co, em cung len ha?”. “Da, em di voi lop”. “Duoc, cang tot, len do hai dua to chuc le cuoi luon the”. Em gập máy, thầm nghĩ chắc trong đầu anh cứ có một người nào đó khác phái th́ lập tức hai từ “đám cưới” và “chín đứa con” sẽ hiện ra tức th́.

X, ngày lễ hội. “Anh dang o dau?”. “Minh se gap nhau, luc nao do”. Em tưởng tượng anh đang quan sát em từ phía đằng xa. Và anh đang cười khi thấy em ngoái cổ t́m anh dáo dác.

Lúc nào đó. Anh đây nè em xinh đẹp! Cái giọng của anh không lẫn vào đâu được. Sau màn bất ngờ, hai đứa đi ṿng ṿng quanh hồ Xuân Hương. Anh nè, em thích đi xe đạp đôi. Một ư tưởng hết sức “ngộ nghĩnh trẻ thơ!” - anh nhận xét. Nhưng rồi anh cũng thuê xe đạp. Em ngồi sau lưng anh, gió đọng đầy mặt. Có một đôi mười tám hai mươi lướt qua, tay cầm cái chong chóng. Hai đứa cười vang. Anh đạp xe lặng lẽ, suy nghĩ nhiều. Thôi trả xe đi anh! Thốt nhiên em nói. Quả thật, lúc ấy em chẳng muốn làm ǵ nữa. Em chỉ muốn một ḿnh.

Anh đưa em đến một quán cà phê. Quán thắp nến và trong góc anh có một vài người bạn đang chờ. Em nh́n lướt, thấy nhiều tên tuổi trẻ lẫy lừng trong làng văn thành phố. Có những cô gái xinh đẹp nhưng trông bất cần. Họ cùng nhau hút thuốc, khẽ gật đầu chào em, kiểu vô thưởng vô phạt, không quan tâm soi mói, nhưng em cảm thấy khó chịu. Em ngồi không ấm chỗ, nghe bàn ǵ đó về một tập thơ, một nhân vật, rồi những cảm giác. Em t́m cớ đứng lên. Họ lại gật đầu chào. Một cô dựa vào vai anh, nhả khói. Mùi chán chường nồng nực! Anh cứ ngồi, em gọi taxi được...

Em chạy thật nhanh, chạy điên cuồng trên những con phố. Trung tâm! Mọi người vẫn đang nô nức lễ hội. Một cánh tay tóm lấy em. Nè, năy giờ bồ đi đâu? Tụi này t́m bồ quá trời! Tối nay “nhậu” overnight nhé! Một cậu bạn trong lớp đưa em que pháo bông, dịu dàng: Của bạn nè!

Em sẽ không kể cho anh nghe những điều em đă nghĩ, dù em biết, anh luôn hiểu thông cảm anh và em khác nhau thế nào, tuổi tác, bạn bè, cách sống... Chỉ có chung một may mắn, đó là em đă gặp anh và anh đă gặp em, em xinh đẹp!

Trên chuyến xe từ X về thành phố, em mượn cuốn sổ tay của cô bạn. Chi vậy? Làm thơ hả nhỏ? Em cười, ờ, viết chơi chơi! Ui, qua khỏi đèo rồi, cởi bớt áo lạnh ra thôi. Nóng ǵ mà nóng!

Em viết tất cả những ǵ em đă so sánh, trong tờ giấy em từng quẳng vào sọt rác. Em viết thêm nhiều thứ nữa.

Mơ ước của anh: gia đ́nh hạnh phúc. Mơ ước của em: bay xa. Anh đi măi rồi, anh đă sống vội vàng quá và bây giờ anh mệt. Anh chỉ muốn cùng ai đó ngồi yên lặng bên nhau, lắng nghe cuộc sống. Em, nhóc con mười tám tuổi. Em chưa đi bộ trên đèo Hải Vân, chưa đứng trên đỉnh Lang Biang, chưa ngắm hoa mơ hoa mận đầu năm hay uống bát rượu ngô Tây Bắc ấm nồng... Rồi chuyến du hành trên tuyến xe đi khắp châu Âu, những chợ phiên Đông Ấn...

Em nhét tờ giấy vào ví. Ngày mai em sẽ gửi nó cho anh. Em biết, anh sẽ cười, lại cười. Và em biết có thể ḿnh nhầm lẫn nữa. Cùng một mối quan hệ, nhưng một gă trai trải đời hăm bảy sẽ nh́n khác cô nhóc mười tám. Có thể anh cười v́ em quá ngớ ngẩn. V́ anh nói với tất cả những cô gái anh gặp là em lấy anh đi, ḿnh sẽ có 9 đứa con, cùng đi nhà thờ..., anh gọi họ đều bằng “em xinh đẹp” và mọi thứ, mọi thứ... Th́ em cũng sẽ làm như thế!

Lại một điều em khác anh rồi! Chỉ có những cô nhóc mười tám tuổi mới đủ can đảm làm những điều mà chính ḿnh cũng thấy ḿnh ngốc, anh nhỉ?!

( Cut and Paste)
Quay trở về đầu Xem HoaHongNho's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi HoaHongNho
 
tien sinh
Học Viên Lớp Dịch Trung Cấp
Học Viên Lớp Dịch Trung Cấp


Đă tham gia: 28 May 2006
Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 290
Msg 40 of 72: Đă gửi: 25 October 2006 lúc 11:21am | Đă lưu IP Trích dẫn tien sinh

  Chuyện t́nh cảm...vui quá là vui ! Bác HHN cho TS vào đọc ké với ạ...

__________________
Muốn may th́ phải có kim muốn hay th́ phải đi t́m người xưa !
Quay trở về đầu Xem tien sinh's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi tien sinh
 

<< Trước Trang of 4 Kế tiếp >>
  Gửi trả lời Gửi bài mới
Bản để in Bản để in

Chuyển diễn đàn
Bạn không thể gửi bài mới
Bạn không thể trả lời cho các chủ đề
Bạn không thể xóa bài viết
Bạn không thể sửa chữa bài viết
Bạn không thể tạo các cuộc thăm ḍ ư kiến
Bạn không thể bỏ phiếu cho các cuộc thăm ḍ

Powered by Web Wiz Forums version 7.7a
Copyright ©2001-2003 Web Wiz Guide

Trang này đă được tạo ra trong 2.4648 giây.
Google
 
Web tuvilyso.com



DIỄN ĐÀN NÀY ĐĂ ĐÓNG CỬA, TẤT CẢ HỘI VIÊN SINH HOẠT TẠI TUVILYSO.ORG



Bản quyền © 2002-2010 của Tử Vi Lý Số

Copyright © 2002-2010 TUVILYSO