Đăng nhập nhanh
Mạnh Thường Quân
  Bảo Trợ
Chức Năng
  Diễn Đàn
  Thông tin mới
  Đang thảo luận
  Hội viên
  Tìm Kiếm
  Tham gia
  Đăng nhập
Diễn Đàn
Nhờ Xem Số
  Coi Tử Vi
  Coi Tử Bình
  Coi Địa Lý
  Coi Bói Dich
  Chọn Ngày Tốt
Nghiên Cứu và
Thảo Luận

  Mệnh Lý Tổng Quát
  Qủy Cốc Toán Mệnh
  Tử Vi
  Tử Bình
  Bói Dịch
  Mai Hoa Dịch Số
  Bát Tự Hà Lạc
  Địa Lý Phong Thủy
  Nhân Tướng Học
  Thái Ất - Độn Giáp
  Khoa Học Huyền Bí
  Văn Hiến Lạc Việt
  Lý - Số - Dịch - Bốc
  Y Học Thường Thức
Lớp Học
  Ghi Danh Học
  Lớp Dịch & Phong Thuy 2
  Lớp Địa Lư
  Lớp Tử Vi
    Bài Giảng
    Thầy Trò Vấn Đáp
    Phòng Bàn Luận
    Vở Học Trò
Kỹ Thuật
  Góp Ý Về Diễn Đàn
  Hỗ Trợ Kỹ Thuật
  Vi Tính / Tin Học
Thư Viện
  Bài Viết Chọn Lọc
  Tủ Sách
Thông Tin
  Thông Báo
  Hình Ảnh Từ Thiện
  Báo Tin
  Bài Không Hợp Lệ
Khu Giải Trí
  Gặp Gỡ - Giao Lưu
  Giải Trí
  Tản Mạn...
  Linh Tinh
Trình
  Quỷ Cốc Toán Mệnh
  Căn Duyên Tiền Định
  Tử Vi
  Tử Bình
  Đổi Lịch
Nhập Chữ Việt
 Hướng dẫn sử dụng

 Kiểu 
 Cở    
Links
  VietShare.com
  Thư Viện Toàn Cầu
  Lịch Âm Dương
  Lý Số Việt Nam
  Tin Việt Online
Online
 177 khách và 0 hội viên:

Họ đang làm gì?
  Lịch
Tích cực nhất
dinhvantan (6262)
chindonco (5248)
vothienkhong (4986)
QuangDuc (3946)
ThienSu (3762)
VDTT (2675)
zer0 (2560)
hiendde (2516)
thienkhoitimvui (2445)
cutu1 (2295)
Hội viên mới
thephuong07 (0)
talkativewolf (0)
michiru (0)
dieuhoa (0)
huongoc (0)
k10_minhhue (0)
trecon (0)
HongAlex (0)
clone (0)
lonin (0)
Thống Kê
Trang đã được xem

lượt kể từ ngày 05/18/2010
Khoa Học Huyền Bí (Diễn đàn bị khoá Diễn đàn bị khoá)
 TUVILYSO.net : Khoa Học Huyền Bí
Tựa đề Chủ đề: Chuyện Thiền hay chuyện Đời Thường Gửi trả lời  Gửi bài mới 
Tác giả
Bài viết << Chủ đề trước | Chủ đề kế tiếp >>
lan25
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 05 September 2003
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 137
Msg 1 of 11: Đă gửi: 08 September 2005 lúc 9:53am | Đă lưu IP Trích dẫn lan25

V́ bộp chộp hay v́ lắm chuyện nên Lan đă posted một số bài viết / dịch của tg Nguyên Giác ( một trong những vị Thày gián tiếp dạy đạo ) trong "tản mạn về Thiền ", và bị mắng mấy ngày ( bởi ông Chú cũng là ông Thày trực tiếp ), dù có vài vị độc gỉa + Ban chấp hành của TVLS khuyến khích. Lư do: posted lung tung, không đầu đuôi ...v..v...
Để sửa chữa lỗi lầm, Lan sẽ cố gắng không bộp chộp và làm ẩu nữa, và sẽ cố gắng repost những bài của Nguyên Giác ...
Và đoái công chuộc tội, Lan xin post 1 bài mới viết c̣n nóng hổi của Nguyễn bỉ Ngạn. Mời các bạn xa gần, nhất là các bạn ở khắp các nẻo đường dất nước Bắc Trung Nam ... vùng đồng bắng , núi đèo hay ven biển của quê hương tổ quốc mến yêu .. cùng nhau đọc, nghe, suy ngẫm ... và chiếu sáng những nụ cười ... đời ( thiền )......

Xin mời ...
Lục Đạo Thần Quang
Nguyễn Bỉ Ngạn
Dưới bóng râm của cây phượng tím trong sân trường Đại Học, hai sinh viên, một nam, một nữ đang giúp nhau ôn bài. Bỗng nhiên, người nữ ngước nh́n đôi chim sẻ ríu rít trên cành cao, gương mặt nàng chợt ủ dột. Người nam nhận ra ngay, lên tiếng hỏi:
- Sao vậy?
- Ơ .... A ....
- Đừng trả lời theo kiểu tiểu thuyết là " bụi bay vào mắt" nhé!
Người nữ biết không thể dấu bạn nhưng nàng sẽ không nói rơ điều bất an trong ḷng mà sẽ chỉ chia xẻ cảm nghĩ, biết đâu bạn nàng sẽ mở cho nàng một lối đi. Nghĩ thế, nàng thở mạnh một hơi dài rồi bâng quơ:
- Em không nhớ đă đọc ở đâu câu Tổ Lâm Tế nói rằng "Lục đạo thần quang chưa từng bao giờ vắng mặt". Anh hiểu câu đó thế nào?
Biết bạn sẽ ṿng vo nhưng người nam sẵn sàng:
- Anh nghĩ Tổ nói Lục Đạo là Lục Căn đó.
- Lục căn là sáu cửa ải của đầu mối tạo nghiệp sao lại là lục đạo được?
Không biết nàng thực sự không hiểu hay muốn đào sâu điều ǵ, người nam cứ giữ tâm an nhiên trả lời:
- Thiện c̣n chứa ác, có c̣n hàm không th́ sao lục căn lại chẳng thể là lục đạo? Có lúc nào tai, mũi, lưỡi, thân, khẩu, ư rời khỏi ta không? Cảnh hiện ra là mắt thấy, tiếng vọng lên là tai nghe, hương thoảng tới là mũi ngửi .... và cảm thọ khởi lên sau khi thấy, nghe, ngửi, nếm .... là v́ ta để Căn qua lăng kính phân biệt mới kết luận đẹp xấu, hay dở. Nếu khi ta thấy, nghe, ngửi, nếm mà chỉ nhận biết đơn thuần bản chất đối tượng th́ ta sẽ không bị đồng hóa với đối tượng.
Nàng thở dài:
- Làm sao khi đối cảnh mà tâm không động được?
- Ấy, lẽ đạo dễ mà khó là ở ngay chỗ đó. Sở dĩ chúng ta đối cảnh động tâm là v́ ta quen huân tập như thế rồi nên tâm thức lúc nào cũng sẵn sàng khởi niệm phân biệt. Muốn tâm thức đi chỗ khác chơi để lục căn ghi nhận được thuần khiết bản chất đối tượng th́ chúng ta phải tập, phải sửa những thói quen đă bám rễ đó. Tu là sửa. Dễ hay khó tùy thuộc công lực và quyết tâm của người muốn sửa.
- Tâm thức vốn vô h́nh, sửa đă khó, anh lại bảo hắn đi chỗ khác chơi là đi đâu? Tâm thức tuy vô h́nh nhưng có đó, v́ nếu không có, ai làm việc phân biệt? Nếu ta sửa thành công, nghĩa là tâm thức sẽ thất nghiệp th́ nó đi đâu?
Chàng thong thả gấp sách học lại. Học ǵ nổi nữa với cô bạn rắc rối thế này!. Nàng tưởng chàng bí. Nhưng không, chàng điềm tĩnh phản công:
- Anh chàng tâm thức này rất tội! Khi đă thất nghiệp rồi là lập tức vô gia cư. Đúng thế, anh chàng không c̣n chỗ trụ, bèn tự biến ḿnh, nhẹ như tơ, thoắt một sát-na, tâm thức biến mất; hay nói khác đi, khi Căn làm chủ được ḿnh để chỉ nhận chân bản chất đối tượng th́ Thức ḥa vào mênh mông, bát ngát, thức không c̣n hiện hữu trong thời gian, không gian nữa! Những ǵ có mặt trong không gian, thời gian th́ c̣n quẩn quanh với sinh diệt; ngược lại cái đă thoát ra ngoài không gian, thời gian mới có thể hùng tráng đi ngang ba cơi mà không bị Mất C̣n, Sinh Tử trói buộc,
Nàng cúi đầu, trầm ngâm. Chàng bồi thêm để mong kéo nàng ra khỏi "điều ǵ đó" đang khiến nàng phiền năo. Chàng chỉ lên chùm phượng tím ngay trước mặt, hoa và lá đang lay động trước gió và gió ấy đang làm rơi dăm cánh hoa tàn:
- Này, em nh́n xem, gió đang làm rụng hoa, rơi lá nhưng cây phượng th́ vẫn hiên ngang, lẫm liệt thế này, cây phượng đâu có rơi, đâu có chết v́ nó biết nguồn nhựa xanh tươi đang luân lưu trong tự thân. Dẫu cho đến khi nào thân mục, rễ khô, cây phượng cũng có chết đâu! Cây phượng lại thành đất và đất lại nuôi cây mà! Thân tứ đại của ta cũng không khác. Khi ta an trú được trong tự thể bất sinh bất diệt của ḿnh như cây phượng th́ ta cũng an nhiên nh́n vui buồn, thành bại, xấu đẹp, giầu nghèo trôi qua, như cây phượng đang nh́n hoa rơi, lá rụng mà nó vẫn vui vẻ, an nhiên cho chúng ta bóng mát. Em thua cây phượng hả?
Chàng bất chợt cao giọng khi hỏi như thế v́ chàng quyết tâm quật ngă giặc phiền năo đang tấn công nàng. Quả nhiên, đang nghe chàng "từ bi thuyết pháp", bỗng nhiên bị giáng một đ̣n như ngài Huệ Khả đi cầu đạo, bị Tổ Đạt Ma quát lớn "Đem cái tâm bất an của ngươi ra đây ta an cho" là lập tức ngộ đạo ngay. Tiếc thay, chàng không là Tổ Đạt Ma và nàng cũng không phải Huệ Khả nên câu hỏi gay gắt của chàng chỉ đủ làm nàng giật ḿnh. Và tệ hại hơn, sau khi giật ḿnh, nó c̣n như lời mắng mỏ, chạm vào vết thương đang mưng mủ. Đau quá, nàng ̣a lên khóc!
Chẳng những không là Tổ Đạt Ma, chàng c̣n mù tịt môn dỗ dành nên cứ ngồi thừ ra, nh́n nàng khóc! Ấy thế mà lạ thay, chàng không cảm thấy bứt rứt chút nào, chỉ lặng lẽ nh́n. C̣n nàng th́ khóc như lâu lắm chưa được khóc, đôi vai rung rung theo từng nhịp thổn thức, nước mắt nước mũi tèm lem khiến nàng luôn nâng vạt áo lên chấm chấm, lau lau .....
Cứ thế, chàng ngồi nh́n. Và nàng ngồi khóc.
Chàng là người nh́n. Và nàng là đối tượng bị nh́n.
Dẫu nàng là bạn, chàng không bị bi thương của nàng cuốn hút. Chàng chỉ đang ghi nhận thực thể trước mắt là nàng đang ngồi khóc. Thế thôi ! Đây là Pháp Chiếu Kiến kỳ diệu của Bồ Tát Quán Thế Âm, an trú trong thiền tập trước ngoại cảnh.......
T́nh thế bất thần đảo ngược.
Khi nhận ra ánh sáng tươi vui đang lan tỏa trên tóc, trên mắt, trên trán, trên cả toàn thân chàng, nàng chợt im bặt, ngừng khóc.
Và bây giờ là nàng ngồi nh́n chàng.
Như con đ̣ chao đảo giữa băo táp đại dương vừa t́m về tới bến sông êm, nàng từ tốn, từng bước thấy ḿnh.
Nàng nh́n niềm đau đang dày xéo tâm can như đang nh́n kẻ lạ. Nàng và niềm đau là hai biệt thể. Niềm đau không làm nàng đau được nữa v́ nàng không ḥa ḿnh làm một với nó như dăm phút trước đây. Niềm đau chỉ c̣n là vật bị nàng quán chiếu. Nàng đang nh́n rơ mặt mũi nó như nh́n những con múa rối tŕnh diễn. Nó là diễn viên, nàng là khán giả. Tuồng này dứt sẽ tới tuồng khác. Khán gỉa này ra về, khán giả khác sẽ đến. Đến và Đi nối tiếp không ngừng nên nói Đến mà không nơi đến; nói Đi mà không nơi đi, chỉ có CÁI THẤY đến, đi, là vẫn đó.
Với nhăn căn, chỉ mở mắt ra là lập tức thấy cảnh vật quanh ta, có hoa là thấy hoa, có bướm là thấy bướm, không cần vận dụng một suy nghĩ quanh co nào. Chính v́ sự kiện "tất nhiên" như thế nên ta thường lầm tưởng cái ta thấy là do nhờ con mắt của thân tứ đại; nhưng không phải, v́ khi ta ngưng thở, thân c̣n nằm đó với đầy đủ tay chân mắt mũi nhưng mắt không thấy được nữa. Vậy "cái thấy tất nhiên" kia không phải do con mắt của thân tứ đại mà có th́ cái thấy đó từ đâu?
Quán chiếu tới đây, nàng cực kỳ xúc động. Nếu cái thấy không do nhục nhăn mà thấy th́ cái nghe cũng không do nhục nhĩ mà nghe, vậy chúng là ǵ? từ đâu? Phải chăng chúng đă TỰ CÓ nên không sinh diệt theo thân tứ đại? V́ tự có nên chúng chẳng từ đâu đến cũng chẳng sẽ về đâu. Chúng vĩnh hằng và Vĩnh Hằng là sự sống luôn luôn có mặt trong tự thân ta.
C̣n ǵ nghi ngờ nữa, cái không sinh không diệt, không đến không đi, không trong không ngoài, không sạch không dơ..... lại luôn hiện hữu trong suốt lưu ly không là PHẬT TÁNH th́ là ǵ?
Ḷng nàng chợt ̣a vỡ sự mầu nhiệm của Bản Thể Chân Như.
Sự chứng nghiệm này quá lớn lao, vượt qua sức chịu đựng của nàng. Nàng lay vai chàng, lay thật mạnh bằng hết sức ḿnh để hấp tấp hỏi:
- Anh! Cái ǵ đây? Em đang cảm thấy cái ǵ đây?
Trong khi chàng im lặng mỉm cười th́ nàng vội vă kể hết, kể tỉ mỉ suốt chặng quán chiếu vừa qua. H́nh như chặng đường đó chỉ có mấy phút, mấy giây hay là đă trôi suốt kiếp quá khứ, hiện tại, vị lai của nàng?
Ḷng họ hướng về Đạo, nghĩ về nhau thành khẩn quá, tới mức Tâm vừa Truyền Tâm mà họ không hay. Họ chỉ cảm thấy vô cùng hân hoan, cất tiếng cười trong vắt như thủy tinh khi hồi chuông rung báo giờ vào lớp rộn ră vang khắp sân trường.
Niềm đau nào mà không tan theo?

Nguyễn Bỉ Ngạn
(Tháng chín, 2005, mùa thanh long)
( Cám ơn Nguyễn Bỉ Ngạn và sự khuyến khích của soida )
Quay trở về đầu Xem lan25's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi lan25
 
lan25
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 05 September 2003
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 137
Msg 2 of 11: Đă gửi: 08 September 2005 lúc 12:06pm | Đă lưu IP Trích dẫn lan25

( V́ cut/paste và chưa có th́ giờ sửa hết những typo - lỗi chính tả do "font" tạo ra, nên nếu BCH cho phép Lan sẽ sửa chữa những lỗi chính tả sau, khi có th́ giờ . Đa tạ. )

Kính mời các bạn đồng hương đồng bào xa gần đọc bài mà Lan vừa có duyên lành đọc được để chiêm ngưỡng phần nào diệu lư của Kinh Duy Ma Cật, cũng như lắng nh́n/lắng nghe [ vô sở thọ ] "phiền năo" đến và đi ....
+++++++++++++++++


Hạt Giống Như Lai

Nguyễn Bỉ Ngạn


Tiếng gơ cửa dồn dập, khẩn cấp, nóng nảy, cuồng nộ.... Tôi buông cuốc, không kịp rửa tay, vừa chạy lên nhà trên, vừa chùi hai bàn tay bết bùn vào quần jean.
Cửa mở. Bạn ào vào như cơn lốc, nước mắt tuôn như suối, nức nở như sấm chớp mưa giông! Tôi dùng nguyên bàn tay lem luốc, ấn mạnh bạn xuống ghế và ra lệnh:
- Ngồi yên đó, ta rửa tay, pha trà xong rồi hăy khóc tiếp.
Không ngờ trong t́nh cảnh đó, bạn lập tức tuân hành mệnh lệnh, nín bặt, không cả tiếng sụt sùi. Được đáp ứng bất ngờ, tôi lại là người bối rối. Tôi cố t́nh đổ nước vào ấm thật đầy, để lâu sôi, cố t́nh nhẩn nha rửa b́nh trà dù b́nh đă sạch lắm. Tôi câu giờ chuyện pha trà v́ chưa biết sẽ mở lời với bạn thế nào. Cùng học đạo với nhau đă lâu, tôi chưa bao giờ thấy bạn tỏ lộ sự bi thảm đến thế! Tôi phải làm ǵ để chia xẻ với bạn đây?
Đặt khay trà xuống bàn, chúng tôi nh́n nhau, im lặng. Chắc bạn khóc đă nhiều trước khi đến đây, đôi mắt mới đỏ ngầu, sưng húp thế kia. Hai bàn tay bạn run rẩy, xoắn vào nhau. H́nh như bạn đang cố dùng lực xiết mạnh vào hai tay để nén tiếng khóc. Tôi buột miệng:
- Khóc đi! Đừng giữ lại! nước mắt tuôn ra nhẹ ngàn lần hơn nước mắt nuốt vào!
Như chỉ chờ có thế, con đê vỡ bung, sức nước hung hăn cuốn phăng làng mạc, thôn xóm. Đột nhiên, không bắt nguồn từ dây mơ rễ má nào, câu thơ của Thầy Tuệ Sỹ vụt ngang như lằn chớp: “Tôi ngồi trên bờ. Vuốt ngọn cỏ mơ”. Khi viết câu này, không biết Thầy Tuệ Sỹ viết về t́nh huống nào, tâm trạng nào nhưng vô t́nh lại đang tả t́nh tả cảnh rất đúng với hai chúng tôi, một đứa đang khóc như sông trôi mùa lũ, một đứa lại thản nhiên như kẻ ngồi trên bờ, vuốt ngọn cỏ mơ. Cám ơn Thầy Tuệ Sỹ, chính hai câu thơ xẹt ngang khung trời giông băo này đă giúp tôi cách chia xẻ niềm đau khổ với bạn. Tôi cứ ngồi yên, nh́n bạn khóc, thỉnh thoảng tiếp tế giấy lau. Không biết bao lâu, rồi mưa cũng phải ngớt, gió cũng phải ngừng. Tôi rót trà vào tách, đưa cho bạn. Bạn đỡ lấy, nh́n tôi, rồi lí nhí mở lời:
- Đạo hữu biết không ....
Đă có chủ định, tôi chặn ngay:
- Không, tôi không biết, chuyện ǵ cũng sẽ kể sau. Ngày mai phải trả bài cho Thầy rồi mà tôi c̣n nhiều điểm lúng túng quá, bạn phải giúp tôi với. Tư tưởng Kinh Duy Ma cao siêu, nhiều ẩn dụ quá, như khu rừng thiền mênh mông, không cẩn trọng là lạc ngay.
Quả nhiên, bạn bị tôi lái nhẹ sang hướng khác mà không hay. Bạn vừa lau nước mắt, vừa hỏi:
- Ḿnh đang học Kinh Duy Ma Cật, phẩm thứ tám phải không?
- Đúng, phẩm “Phật Đạo” đó. Khi ngài Duy Ma hỏi ngài Văn Thù Sư Lợi “Những ǵ là hạt giống của Như Lai?” câu trả lời của ngài Văn Thù khó hiểu quá! Bạn nhớ câu đó không?
Bạn quên khóc, đi ngay vào bài học:
- Nhớ, Văn Thù Sư Lợi trả lời rằng “62 tà kiến và hết thảy phiền năo ở khắp cơi đều là hạt giống Như Lai cả”.
Tôi lại cố t́nh khơi sâu vào bài học, x̣e mười ngón tay ra và bắt đầu lẩm nhẩm tính:
- Hữu thân là hạt giống, vô minh hữu ái là hạt giống, tham sân si, tứ điên đảo, thập bất thiện là hạt giống .....
Bạn tiếp lời:
- Thất thức xứ, bát tà pháp, cửu năo xứ là hạt giống .....
Tôi ngắt lời:
- Chúng ta sẽ phải học từng phần trong 62 tà kiến đó; nhưng riêng phần phiền năo, ta có thể ôn bài với nhau bây giờ v́ đó là phần tôi chưa thấu triệt khi ngài Duy Ma hỏi ngài Văn Thù Sư Lợi: “Sao lại thế? Sao tà kiến và phiền năo lại là hạt giống Như Lai?”.
Tới đây, không những bạn ngưng khóc mà c̣n mỉm cười:
- Ừ, trong Kinh diễn tả là ngài Duy Ma hỏi ngài Văn Thù nhưng thật ra ngài Duy Ma hỏi cho chúng ta đấy chứ! Các ngài đă khéo lồng những t́nh tiết này khiến khi học Kinh chúng ta cảm thấy gần gũi, thích thú. Ngài Văn Thù đă trả lời rằng; “ Đúng, tà kiến và phiền năo chính là hạt giống Như Lai v́ đối với những người đă thấy pháp vô vi rồi mà vào Niết Bàn th́ không thể phát tâm cầu Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác nữa.
Tôi phải giả ngây thơ để bạn nói tiếp:
- Sao thế? Người đă thấy vô vi th́ dễ cầu pháp hơn chứ?
Bạn hăng say:
- Ấy, tuần trước, khi học tới đây Thầy cũng nhắc phải cẩn thận. Quả nhiên, khi giảng rộng ra th́ nghe thế mà không phải thế!. Người đă thấy vô vi, ví như đă ở trên g̣ cao; g̣ cao làm sao mọc được hoa sen mà chỉ nơi bùn lầy nước đọng sen mới vươn lá, đơm hoa; hoặc, cũng như khi gieo hột giống, có ai tung hột trên không trung trăng thanh gió mát mà hột nẩy mầm được không? hay phải gieo xuống đất bùn phân ẩm mới đâm chồi nẩy lộc?
Tôi bàn thêm:
- Nói nôm na th́ như người trí không c̣n cầu học nữa, dừng lại ở giới hạn hiểu biết đó, cho là đă đủ, quá đủ. Ngược lại, người ngu si, biết ḿnh ngu nên miệt mài học, phát tâm cầu học đến vô cùng nên có thể vượt qua người trí, đạt đến tột đỉnh mà trong phạm vi cầu đạo ta có thể gọi là đạt đến Phật quả.
Bạn đồng ư ngay:
- Trong Kinh Duy Ma có nhấn mạnh thêm về đoạn này với h́nh ảnh liên đới rất hay, là người không lặn xuống biển sâu th́ không t́m được ngọc trai quư giá; không khác ǵ người không trầm luân trong biển phiền năo sẽ chẳng t́m được ngọc Nhất Thiết Trí v́ từ chông gai mới bừng lên hào khí, từ khổ đau mới phát sanh trí huệ. Do đó mà ngài Văn Thù nói rằng, phiền năo là hạt giống Như Lai.
Tôi reo lên:
- Đúng rồi, hạt giống đó chính từ mầm phiền năo mà nở thành bông sen.
Giọng bạn bỗng trở lại buồn bă:
- Tri và hành là hai việc khác nhau. Biết thế mà làm được thế mới khó.
Sợ cơn giông băo lại kéo về, tôi vội vă trấn an:
- Đường tu cũng như đường đời, chúng ta luôn phải đối đầu với thuận và nghịch, có thế ta mới nh́n ra chân lư, nên đôi khi chúng ta phải cám ơn nghịch cảnh v́ không có nghịch cảnh ta không có dịp biết ḿnh tu chứng tới đâu. Chỉ khi chúng ta thoát ra khỏi sự chi phối của ngoại cảnh ta mới vào được thế giới Diệu Hỷ, đó là thế giới không bị sương gió trần ai xao động.
Bạn thuộc bài hơn tôi tưởng khi phát biểu:
- Đă vào thế giới Diệu Hỷ th́ làm ǵ c̣n tu với chứng nữa. Trong phẩm bẩy “Quán chúng sanh” chúng ta vừa học, tôi rất thích đoạn Thiên nữ thị hiện rải hoa cúng dường và đàm luận cùng ngài Xá Lợi Phất. Mỗi câu hỏi, câu đáp ở đoạn này là mỗi bài pháp trí tuệ tuyệt vời.
- Thí dụ.
- Thí dụ ư ? Đây nhé, khi Xá Lợi Phất hỏi Thiên nữ “Trong Tam-thừa Như Lai, cô tu ở thừa nào?” th́ thiên nữ trả lời “ Tôi không tu thừa nào cả!” Xá Lợi Phất lại hỏi gặng “Không tu thừa nào th́ cô có phải là đệ tử của Như Lai không?” Tới đây Thiên nữ mới nói rơ: “Khi đi vào rừng cây chiên đàn, ta sẽ chỉ ngửi thấy mùi hương chiên đàn mà thôi, không mùi nào khác nữa”. Câu trả lời đầy trí tuệ này khai mở cho chúng ta suy nghĩ rằng Thiên nữ đă ĺa khỏi khái niệm tam thừa, chỉ c̣n thừa duy nhất là nhất thừa mà thôi; và nhất thừa đó không tách rời tam thừa, nhất thừa đó dung chứa tam thừa.
Tôi hỏi vặn:
- Ư bạn định nói Thanh-Văn-thừa, Duyên-Giác-thừa chỉ là phương tiện dẫn đến Bồ-Tát-thừa, phải không?
Tưởng tôi phản đối, bạn ngạc nhiên, cao giọng:
- Chứ không phải phẩm bẩy nói rơ vậy ư?
Tôi im lặng mỉm cười. H́nh như bạn vừa nhận ra “âm mưu” của tôi, là hóa giải phiền năo của bạn bằng cách ôn bài học “phiền năo là hạt giống Như Lai”. Nhưng nhận ra điều đó có hại ǵ đâu khi nó giúp bạn biết rằng mọi sự trên đời đều có hai mặt như chiếc mề đay, và mặt trái mới là mặt quan trọng v́ đó là mặt tàng ẩn những ǵ ta phải chống trả, đối phó, hứng chịu và nếm mọi đắng cay. Công lực ta có hay không là khi trực diện mặt trái đó.
Sau khi xả thiền, bạn chậm răi đọc cho tôi nghe bài kệ của Thiền-sư Vạn Hạnh, và đọc luôn cả bài dịch của Thích Mật Thể như sau:
Thân như điện ảnh hữu hoàn vô
Vạn mộc xuân vinh thu hựu khô
Nhậm vận thịnh suy vô bố úy
Thịnh suy như lộ thảo đầu phô
Thân như bóng chớp chiều tà
Cỏ xuân tươi tốt, thu qua rụng rời
Sá chi suy thịnh cuộc đời
Thịnh suy như hạt sương rơi đầu cành.
Trước khi về bạn c̣n ra vườn hái mấy bông ngọc lan, loanh quanh ngắm những cành bưởi trĩu trái mà tôi vẫn chưa phải nghe “chuyện ǵ bi thảm đến nỗi khóc như mưa băo!!!”
Bạn đă thấu triệt bài học “Phiền năo là hạt giống Như Lai” mà bạn không hay.
Nguyễn Bỉ Ngạn

Quay trở về đầu Xem lan25's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi lan25
 
padma
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 29 August 2005
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 16
Msg 3 of 11: Đă gửi: 08 September 2005 lúc 8:08pm | Đă lưu IP Trích dẫn padma

Hai bài viết về Kinh Duy Ma Cật và Lục Đạo hay qúa, để cộng duyên, xin chép lại bài "Suối Phi Khanh" cùng tác gỉa được in trong một tờ báo tiếng Việt ở California - usa.
++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Suối Phi Khanh

Từ thời Trung học, khi học Việt sử, chúng ta đều biết giai thoại Phi Khanh-Nguyễn Trăi. Tháng 6 năm Đinh Hợi 1407, Trương Phụ sai Liễu Thăng bắt một số quan quân tướng sỹ của Việt Nam, giai về Tầu. Trong số những người bị bắt có Nguyễn Phi Khanh.
Theo sử liệu ghi chép th́ Nguyễn Phi Khanh là một sỹ phu uyên bác, lầu thông kinh sử nên được quan Tư Đồ Trần Nguyên Đán mời về làm ông giáo kèm dạy các cậu ấm cô chiêu trong gia tộc. Trong số học tṛ có cô Trần Thị Thái ngưỡng mộ thầy tới mức vượt qua t́nh thầy tṛ. Kề cận giai nhân, lại được tỏ lộ t́nh yêu đằm thắm làm sao Nguyễn Phi Khanh có thể cưỡng được định mệnh!; nên khi tiểu thư Trần Thị Thái có thai th́ hai người sợ hăi bỏ trốn. Quan Tư Đồ cho người t́m về rồi chính thức gả con gái cho. Nguyễn Trăi là kết quả của đôi trai tài gái sắc đó.
Nguyễn Trăi lẽo đẽo theo cha trên đường Nguyễn Phi Khanh bị dẫn giải về Kim Lăng dù Nguyễn Phi Khanh nhiều lần khuyên con hăy quay về Nam t́m đường phục hận hơn là rỏ nước mắt nam nhi ủy mỵ trên đoạn đường thống hận hờn oan.
Khi đến Ải Nam Quan, bọn nhà Minh quyết liệt đuổi những người đưa tiễn thân nhân lùi về ranh giới. Nguyễn Trăi muốn dâng cha một b́nh nước cuối trước khi chia biệt nhưng hỡi ơi, b́nh nước mang theo đă cạn!!! Nguyễn Trăi ngửa mặt nh́n trời, khóc rống lên ba tiếng bi thương, ḷng thành khẩn khấn nguyện: "Con đê đầu khấn lạy Chư Phật mười phương nếu nước Việt Nam c̣n cơ hội phục hồi tự chủ, xin ban cho con bầu nước cuối từ đất Việt thân yêu để thay nước mắt tiễn biệt cha già".
Khấn nguyện xong, quá bi phẫn, Nguyễn Trăi dậm mạnh chân xuống đất. Mầu nhiệm thay, tù nền đất khô cứng phun lên nguồn nước mát ngọt trong. Nguyễn Trăi quỳ xụp xuống cảm tạ Chư Phật rồi hứng nước thiêng đó mà dâng cha.
Gịng suối thiêng liêng từ đấy được dân địa phương gọi là Suối Phi Khanh.
Từ khi gịng suối mẹ phun nước nuôi con, mẹ Việt Nam vẫn trôi nổi cùng con dân nước Việt. Mẹ Việt Nam xả thân cùng các con bám chặt lấy đất, sống chết với ruộng vườn thôn xóm. Trải qua bao lần tranh chấp biên giới, các vị vua nước Nam quyết một mất một c̣n giữ từng tất đất quê mẹ; đặc biệt, hơn 18 lần dưới triều Lư, vua nước Nam đă can trường phá Tống b́nh Chiêm, không để một tấc đất phương Nam lọt vào tay phương Bắc.
Hỡi ơi! giữa năm 2001, Ải Nam Quan bị dời sâu vào nội địa Việt Nam với tên mới là "Cây số Zéro".Cây số Zéro, cái tên vô hồn, lạnh lẽo ấy nằm giữa Ải Nam Quan cũ và Cửa Hữu Nghị mới bây giờ. Cây số Zéro ấy đă cắt đôi thác Bản Giốc thuộc tỉnh Cao Bằng từng là thắng cảnh miền Bắc Việt Nam, nay, một nửa đă thuộc về Ngọai Quốc!
Cây số Zéro ấy đă cắt hang Pakbo, nơi đă có thời được coi là linh địa coi !!! Cây số Zéro cũng đă phá vỡ lời mẹ ru con ngọt ngào qua hàng nhiều thế kỷ:
"Đồng đăng có phố Kỳ Lừa
Có nàng Tô Thị, có chùa Tam Thanh...."
Chùa Tam Thanh không c̣n nữa v́ quân xâm lược đă san bằng tỉnh Lạng Sơn năm 1979 . Nàng Tô Thị có t́m về chùa ru con th́ chùa đă nơi đâu?; thổn thức trong mờ ảo khói sương chỉ c̣n động đá đă bị đẩy lùi, thật sâu, trong lặng câm phẫn uất!
Đất đă thế, biển cũng không khá hơn? Đâu rồi các hải đảo của Việt Nam trên biển Nam Hải ? ...

"Thiên hạ mang mang, ai người tri kỷ ?"

Tinh thần Nguyễn Trăi ngày nay tiễn cha bằng nước mắt chính ḿnh với suối thiêng đă cạn, hồn nước đă xa:
"Cơn giông tới, trời cuồng vật vă
Tin cha già gục ngă chốn rừng sâu
Lặn lội ngày đêm, mẹ t́m mộ chí
Nắm cỏ bên đường ai lấp vội cho nhau!
Bỗng hân hoan,
Hỡi trời!
Như mừng rỡ!
Cha thoát rồi, năm tháng chịu xiềng gông
Báng súng, khảo tra,
Thôi dập bầm xương thịt,
Đói lạnh ră rời,
Thôi hành hạ thân đơn.
Đàn chó dại hẳn phải tru từng hồi tức giận,
Với nanh dài, vuốt nhọn, nọc cuồng điên,
Chúng bủa vây cắn xé ngày đêm,
Vẫn không thể khiến con người khiếp sợ.
Bản cáo trạng,
Tội danh loài man rợ,
Sử ngàn trang hằn ứa máu tươi hồng
Vận nước bao đời trôi nổi hưng vong,
Ǵong sinh mệnh vẫn xuôi về nguồn cội.
Cha biết thế, hẳn yên ḷng phút cuối
Chút hơi tàn gom nốt hiến Quê Hương
Trọn lời nguyền với Tổ Quốc Giang Sơn
Ḷng Đất Mẹ ấp ôm thân ră mục!
Di chúc cho con:
"Trả hờn, rửa nhục,
Với quân thù, ta có một đường thôi
Là quyết dấn thân dành lại mặt trời
Hay cam chịu đời đời trong tăm tối !"
Ôi trang sử xưa,
Lời nghiêm huấn Phi Khanh gương c̣n sáng chói
Đem thù nhà mà trả nợ non sông
Biên ải bùi ngùi phụ tử t́nh thâm
Ḷng Nguyễn Trăi tả tơi hồn-cung-kiếm
*
Pho Kinh mở, khói nhang thời tụng niệm
Lệ đầm tuôn nḥa nhạt bóng Di Đà
Nợ sinh thành: nghĩa mẹ với ơn cha
Nợ Tổ Quốc: mầu da và tiếng nói....
Nắng xứ người ḷng con bùng băo nổi
Quyện trầm hương linh hiển bóng cha già
Xin phù hộ Đàn Chim Việt ngày nay
Được đem thân c̣n lại,
Hiến san hà."

Cầu Nguyện Chư Tiên Tổ Của Ṇi Giống Việt.
Nguyễn Bỉ Ngạn .

Nam Mô Đại Nguyện Địa Tạng Vương Bồ Tát Ma-Ha-Tát
Quay trở về đầu Xem padma's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi padma
 
padma
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 29 August 2005
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 16
Msg 4 of 11: Đă gửi: 08 September 2005 lúc 8:18pm | Đă lưu IP Trích dẫn padma

Pháp Thiền Chiếu Kiến Ngũ Uẩn hay Lắng Nh́n Lắng Nghe Vô Sở Thọ của Bạch Y Đại Sỹ :

...
...
...

Để chúng sanh thoát cuộc tử sinh,
đường Cực Lạc mau chân tiến bước,
sen ḷng nở, tan mùi phiền trược
trí tối tăm bừng sáng Ma Ha ( Ma Ha Bát Nhă Ba La Mật Đa Tâm Kinh )
thấy Tịnh Độ nơi cơi Ta Bà
mọi hành động đềi là Bồ Tát
vào ba cơi ḷng luôn an lạc
cuộc tử sinh tự tại vào ra
chẳng sợ chi ma bắt quỷ tha
một niệm khởi vỗ an bá tánh.
Được như thế phải tu Diệu Hạnh:
lắng nghe ḷng, kiểm soát tâm tư
như chủ nhân theo dơi dân phu
như khán gỉa lắng nh́n tuồng hát
chuyện than khóc lắm điều bi đát
chuyện vui cười đến chuyện dục dâm
đừng để cuốn lôi đến lạc lầm
mà sinh khởi thất t́nh phiền năo ...
...
...
...
...

Tâm pháp đang diễn bày,
cớ sao lại dừng bỏ ?
Lắng nh́n vô-sở-thọ,
diệu tuệ tự phát sinh
đây lối xưa ngh́n Thánh ...
Hăy khá mà ngẫm suy
t́m cho ra diệu lư:
Cái tính biết pháp sinh
Cái tính biết pháp diệt
Cái tính biết niệm sanh
Cái tính biết niệm diệt
Cái tính biết tâm tịnh
Cái tính biết tâm động
Cái tính ấy là ǵ ?
Thiện hữu nên suy ngẫm ...

...
Phật tại Tâm

Quay trở về đầu Xem padma's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi padma
 
lan25
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 05 September 2003
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 137
Msg 5 of 11: Đă gửi: 09 September 2005 lúc 10:35am | Đă lưu IP Trích dẫn lan25

TÂM BẤT SINH
Thiền Sư Bankei-Thích Nữ Trí hải Việt Dịch
PHẦN MỘT
Khi thiền sư Bankei Butchi Kosai - người sáng lập thiền tự Rỵmonji (Long môn) ở Aboshi thuộc tỉnh Banshù - mở kỳ kiết thất lớn tại Long môn vào mùa đông năm thứ ba Genroku (1690), có 1.683 tu sĩ ghi danh trong sổ danh bạ. Những người đến nghe gồm không những đồ chúng thuộc tông Thiên thai và Tào động mà cả các tông phái Ritsu, Shingon (chân ngôn), Tendai, Tịnh độ, và Nhật liên tông, cả tăng lẫn tục cùng chen nhau trong giảng đường. Người ta có cảm tưởng ngài đích thực là bậc Thiên nhân sư (Thầy của Người và Trời) của thời nay.

Khi ấy Sư bước lên pháp ṭa và bảo đại chúng tăng tục: Hôm nay trong đại hội này chúng ta gồm cả một đám đông tăng tục, và có lẽ tôi đă kể cho quư vị nghe làm thế nào, lúc c̣n trẻ, tôi đă trực ngộ ra rằng cái tâm vốn dĩ chưa từng sinh ra. Cái phần về tâm ấy tuy thế, chỉ là điều phụ thuộc. Quư vị tu sĩ, khi quư vị an trú trong Bất sinh, quư vị sẽ thấy không có ǵ người khác cần nói với quư vị, cũng không có ǵ quư vị cần nghe. V́ Tâm Phật bất sinh đang chiếu sáng kỳ diệu, nên nó dễ dàng biến thành bất cứ ǵ nó gặp phải. Bởi thế, trong khi tôi bảo mọi người tại gia ở đây chớ có biến ḿnh thành đủ loại mà họ gặp, và đổi cái tâm Phật của họ thành những ư tưởng, th́ quư vị tu sĩ cũng có thể nghe luôn!

Lắng nghe

Sư bảo chúng: Trong tất cả quư vị tập trung tại đây hôm nay, không một ai là người chưa giác ngộ. Mỗi người ở đây đều là một vị Phật. Bởi thế hăy lắng nghe cho kỹ. Cái mà tất cả quư vị thừa hưởng của cha mẹ lúc mới lọt ḷng, chỉ là cái tâm Phật bất sinh. Không có cái bẩm sinh nào khác ở nơi quư vị. Cái tâm Phật mà quư vị có từ lúc cha mẹ mới sinh ra thực sự là bất sinh và chiếu sáng một cách kỳ diệu, và hơn thế nữa, với cái Bất sinh này, mọi sự đều được thu xếp một cách hoàn toàn ổn thỏa. Bằng chứng về điều này là, trong lúc tất cả quư vị đang lắng nghe tôi nói, mà ngoài kia có tiếng quạ kêu, tiếng chim sẻ chíp chíp, tiếng gió xào xạc... mặc dù không cố t́nh phân biệt những âm thanh ấy, quư vị vẫn nhận ra và phân biệt được từng tiếng: tiếng chim quạ, tiếng chim sẻ, tiếng gió xao cành - quư vị nghe mà không lầm lẫn, đấy gọi là nghe với cái Bất sinh. Với cái Bất sinh, tất cả mọi sự được thu xếp hoàn toàn ổn thỏa cũng y như vậy. Đấy là bằng chứng thực sự về cái Bất sinh. Hăy nhận ra một cách dứt khoát rằng cái không sinh và đang chiếu sáng kỳ diệu ấy đích thực là Tâm Phật. An trú ngay trong Tâm Phật Bất Sinh ấy, th́ từ đây cho đến măi măi quư vị là một đức Như Lai sống.V́ khi đă nhận ra một cách rốt ráo th́ từ nay trở đi quư vị sẽ luôn an trú trong Tâm Phật, nên trường phái của tôi mệnh danh là trường phái Phật tâm.

Vậy, trong khi đang lắng nghe tôi nói, quư vị vẫn không lầm lẫn tiếng chim sẻ với tiếng quạ kêu bên ngoài, không lầm lẫn tiếng chuông với tiếng trống, tiếng đàn ông với tiếng phụ nữ, tiếng người lớn với tiếng trẻ con - quư vị nhận ra và phân biệt rơ ràng từng thứ tiếng quư vị nghe, không lẫn lộn chút nào. Đấy chính là cái diệu dụng linh động chiếu sáng của Bất sinh. Đó không là ǵ khác mà chính là Phật tâm bất sinh và chiếu sáng một cách kỳ diệu, là bằng cứ xác thực về bản chất chiếu sáng vi diệu của Tâm.

Chắc không người nào trong đây lại bảo rằng: Tôi nghe những ǵ tôi nghe v́ tôi cố ư nghe. Ai nói vậy là nói láo. V́ không biết lăo Bankei sắp nói cái ǵ, nên tất cả quư vị mới quay cả về một phía như vậy chỉ cốt muốn nghe những ǵ tôi nói, chứ không có ai lại cố nghe những thứ tiếng động đủ loại ở bên ngoài. Thế nên khi bỗng dưng những âm thanh ấy xuất hiện mà quư vị nhận ra được, phân biệt được, nghe ra được không chút lầm lẫn, th́ chính là quư vị đang nghe bằng cái tâm Phật bất sinh ấy. Không ai ở đây có thể tuyên bố họ nghe những tiếng ấy tại v́ trước đă quyết tâm để lắng nghe. Bởi thế, sự thực là quư vị đang nghe với cái Bất sinh.

Mỗi người, khi dứt khoát nhận ra được cái bất sinh và chiếu sáng kỳ diệu ấy chính là tâm Phật, an trú trong đó, th́ từ nay cho đến măi về sau là một vị Phật sống. Cả đến khái niệm Phật cũng chỉ là một tên gọi được đặt ra về sau, bởi thế, từ nơi Bất sinh mà nh́n, th́ đó cũng chỉ là chuyện phụ thuộc, không có ǵ quan trọng. Con người của Bất sinh ở tận nguồn gốc của tất cả các vị Phật. Cái ǵ bất sinh th́ đó là suối nguồn của tất cả mọi sự, là khởi điểm của mọi sự. Không có ǵ sơ nguyên hơn là cái Bất sinh, không có ǵ ở trước nó. Bởi thế nên khi quư vị trú trong Bất sinh là quư vị ở nơi ngọn nguồn của tất cả Phật, và bởi thế Bất sinh là một cái ǵ quư báu tuyệt trần. Ở đây không có vấn đề diệt, cho nên khi trú trong bất sinh th́ cũng không cần ǵ nói đến bất diệt. Đấy là lư do tại sao tôi chỉ nói về Bất sinh mà không đề cập bất diệt. Cái ǵ không được tạo tác th́ cũng không bị hủy hoại, bởi thế, khi nó đă bất sinh th́ đương nhiên cũng bất diệt, khỏi cần phải nói. Phải vậy không nào?

Dĩ nhiên, từ ngữ bất sinh bất diệt đă có rải rác trong kinh điển và ngữ lục từ xưa, nhưng chưa ai nói bằng chứng thực sự của cái Bất sinh. Ai cũng chỉ học từ ngữ bất sinh bất diệt rồi lặp đi lặp lại, nhưng đến việc nhận cho ra và thực sự đi thẳng vào trọng tâm vấn đề, th́ không ai hiểu được Bất sinh là cái ǵ.

Khi tôi hăm sáu tuổi, lần đầu tiên tôi trực nhận ra rằng mọi sự được giải quyết ổn thỏa bằng Bất sinh, và từ đấy trong bốn mươi năm qua tôi đă giảng dạy mọi người với bằng chứng về cái Bất sinh: cái mà quư vị có được khi mới ra đời chính là Tâm Phật bất sinh - cái Tâm Phật thực sự chưa từng sinh ra, đang chiếu sáng kỳ diệu. Tôi là người đầu tiên giảng dạy điều này. Tôi chắc chắn các tu sĩ trong hội chúng ở đây, và tất cả mọi người khác cũng thế, chưa ai từng nghe trước đây có người nào dạy cho người ta về bằng chứng thực sự của Bất sinh - dạy rằng Tâm Phật thực sự là bất sinh và chiếu sáng một cách kỳ diệu. Tôi là kẻ đầu tiên nói điều này. Nếu có ai tuyên bố họ đă nghe người nào trước đây có dạy cho người ta với bằng cớ đích thực của Bất sinh, th́ người ấy đúng là nói dối.

Khi quư vị an trú trong Bất sinh là quư vị ở nơi ngọn nguồn của mọi sự. Cái mà chư Phật trong quá khứ chứng được chính là Phật Tâm Bất Sinh, và cái mà chư Phật vị lai sẽ chứng cũng là Phật Tâm Bất Sinh. Ngày nay chúng ta đang ở thời mạt pháp, tuy vậy nếu có dù chỉ một người an trú trong Bất sinh, th́ Chính pháp như vậy đă được phục hưng trong thế gian này. Có phải thế không, thưa tất cả quư vị? Chắn chắn là vậy. Khi quư vị đă nhận ra điều này một cách dứt khoát, th́ ngay tại chỗ quư vị sẽ mở được con mắt để thấy suốt tâm người, và bởi thế trường phái của tôi c̣n gọi là tông Mắt sáng. Khi con mắt thấy suốt nhân tâm được hiển lộ, th́ dù vào bất cứ thời gian nào cũng là lúc triệt ngộ được chánh pháp. Tôi muốn quư vị biết rơ điều này. Khi ấy, quư vị, dù bất cứ ai, chính là người thừa kế của tôi.

Giới luật

Một bậc thầy thuộc Luật tông đến hỏi: Ngài có tuân giữ giới luật không?

Sư trả lời: Từ khởi thủy, tất cả những ǵ mà người ta gọi là giới luật đều cốt dành cho những thầy tu tồi tệ phá giới. Với người an trú trong tâm Phật bất sinh th́ không cần nói đến giới. Giới được dạy là để giúp chúng sinh, không để giúp Phật! Mọi người khi cha mẹ mới sinh chỉ có duy nhất cái Tâm Phật Bất sinh, bởi thế hăy an trú trong tâm bất sinh ấy. Khi an trú trong Bất sinh, th́ bạn đă là một vị Phật sống ngay bây giờ rồi, và vị Phật ấy cố nhiên không vẽ vời những chuyện như thọ giới, bởi thế không có giới điều nào cho ông ta thọ. Bày đặt những chuyện như thọ giới th́ không phải là ư nghĩa của Tâm Bất sinh. Khi bạn an trú trong Bất sinh th́ không cách ǵ bạn phạm giới nổi. Từ nơi Bất sinh, giới luật cũng thành phụ thuộc nhảm nhí, trong chỗ Bất sinh, thực sự không có ǵ là giới luật...

Cũng một chuyện ấy

Một vị giảng sư Phật giáo đến bảo tôi: Thay v́ cứ nói đi nói lại măi một chuyện ấy trong các thời giảng hết ngày này sang ngày khác, đáng lẽ thỉnh thoảng ngài nên kể vài mẩu chuyện thần thông biến hóa trong đạo Phật, để cho người ta xả hơi đôi chút có hơn không?

Dĩ nhiên có lẽ ông ta nói có lư. Có thể là tôi rất ngu đần, nhưng nếu làm vậy mà cung cấp được điều ǵ thực sự hữu ích cho người ta, th́ dù có ngu đần hay không ngu đần tôi cũng có thể rán học thuộc ḷng vài mẩu chuyện. Tuy nhiên, giảng dạy những thứ ấy không khác ǵ cho người ta ăn thuốc độc. Mà cho người ăn độc dược là điều chắc chắn tôi không thể làm!

Tôi không giảng đạo Phật

Sư lại nói: Tôi không giảng dạy người ta bằng cách trích dẫn những lời nói của chư Phật chư Tổ. V́ tôi có thể làm việc ngay với chính tự ngă của mỗi con người, nên không cần chất thêm lên đó những trích dẫn lời Phật, Tổ. Tôi không nói về đạo Phật, không nói về đạo thiền. Thực sự là không cần ǵ nói đến những thứ ấy. V́ tôi hoàn toàn có thể được việc trong lúc chỉ cần trực tiếp với những bản ngă con người ngay đây trong hiện tại, nên tôi không cần nói Phật cũng không cần nói thiền...

Gặp những bậc Thầy: Ḍsha và Ingen

Trước năm ba mươi tuổi, tôi vẫn tiếp tục mặc áo jittoku (CT. một kiểu áo dành cho người tập sự và cư sĩ- ND) không khoác thêm tăng bào. Nhưng năm tôi được 30 tuổi, thầy tôi (thiền sư Umpo, vị thầy đầu tiên của Bankei-ND) đề nghị tôi nên đến viếng vị thiền sư Trung hoa Ḍsha Cḥgen ở Naninsan (nay thuộc tỉnh Phúc kiến- ND) vừa mới đến Nagasaki. Khi tôi quyết định đi, thầy bảo: "Lâu nay ông mặc vậy cũng được, nhưng bây giờ khi đến yết kiến một vị sư Trung hoa, ông mặc vậy không xong. Ông nên v́ Pháp mà từ nay về sau hăy mặc tăng bào, vậy hăy mặc mà đi viếng Dosha". Thế là, theo lời dạy của thầy, lần đầu tiên tôi vận tăng bào mà đi viếng Dosha. Tôi tŕnh bày ngay kiến giải của ḿnh. Dosha nh́n tôi từ đỉnh đầu xuống đến gót chân rồi bảo: "Ông đă vượt qua sống chết!"

Trong số những thiền sư thời ấy, chỉ có Dosha có thể gọi là xác chứng được kinh nghiệm giác ngộ của tôi; mặc dù vậy, tôi vẫn chưa hoàn toàn thỏa măn. Bây giờ khi nh́n lại, tôi vẫn không thấy Dosha khả dĩ chấp nhận được. Giá mà Ḍsha vẫn c̣n sống đến ngày nay, th́ tôi đă có thể giúp ông trở thành một con người khá hơn. Nhưng ông là một người thiếu may mắn và đă chết sớm, tôi rất lấy làm tiếc.

Khi tôi là một thành viên trong chúng hội của Ḍsha, đại chúng gửi thư sang Trung quốc để cung thỉnh thiền sư Ingen. Vị này đến Nhật khi tôi c̣n ở với Dosha. Ông lên bờ tại cảng ở Nagasaki. Tôi cùng đi trong đoàn đón rước ông, nhưng vừa khi thấy ông bước ra khỏi tàu để lên bờ, tôi nhận ra ngay ông không phải là con người của Bất sinh, v́ lư do đó mà tôi không bao giờ theo học với ông ta cả.
(c̣n tiếp )
Quay trở về đầu Xem lan25's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi lan25
 
lan25
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 05 September 2003
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 137
Msg 6 of 11: Đă gửi: 12 September 2005 lúc 11:47am | Đă lưu IP Trích dẫn lan25

(tiếp )

Tôi sẵn sàng làm chứng cho các bạn !

Tất cả quư vị ở đây hiện tại thật là vô cùng may mắn. Lúc tôi c̣n trẻ, không có những bậc thầy giác ngộ hoặc nếu có, tôi đă không đủ may mắn gặp được. Lại v́ thuở bé tôi rất ngu đần nên đă phải chịu gian nan không thể tưởng. Ôi tôi đă phấn đấu một cách vô ích làm sao. Tôi không thể nào quên được những nỗ lực vô bổ ấy, đă để lại một ấn tượng sâu xa trong người tôi. Tôi phải học rất vất vả, học từ kinh nghiệm. Đó là lư do tôi rán xuất hiện như thế này mỗi ngày, để thúc giục quư vị, v́ tôi muốn tất cả quư vị giác ngộ một cách tiện nghi thoải mái, không có một phấn đấu vô dụng nào như tôi đă làm. Tất cả quư vị phải tự thấy ḿnh may mắn lắm. Quư vị c̣n t́m được ở đâu thứ cơ hội như thế này?

Tôi không định kể cho quư vị nghe chuyện này - về thời trai trẻ, chính v́ ngu độn mà tôi đă phấn đấu một cách vô ích như thế nào - nhưng tôi sẽ đáng trách nếu trong quư vị có người nào cũng làm như tôi, v́ tưởng không phấn đấu cam go th́ không thể nào chứng ngộ chân lư. Bởi thế, mặc dù tôi không định nói, các bạn trẻ hăy lắng nghe cho kỹ. Bởi v́ không cần phải trải gian nan như tôi, quư vị vẫn có thể đạt đến sự chứng ngộ hoàn toàn. Trước hết để tôi kể cho các bạn nghe về những phấn đấu của tôi, rồi các bạn sẽ thấy không cần làm như Bankei, các bạn cũng có thể đạt đến giác ngộ hoàn toàn. Tôi muốn các bạn hăy nhớ lấy điều ấy trong khi lắng nghe. Vậy hăy nghe cho kỹ, tôi sẽ bắt đầu.

Cha tôi họ Suga, vốn là một ronin hay hiệp sĩ độc lập, theo đạo Khổng, xuất thân từ Shikoku (một trong năm đảo lớn của quần đảo Nhật bản. Nay thuộc quận Tokushima. ND). Ông đến định cư tại vùng này (Aboshi - bài giảng này nói ở chùa Long môn. ND) ở đây tôi được sinh ra, nhưng ông qua đời lúc tôi hăy c̣n bé, để lại một ḿnh mẹ nuôi tôi khôn lớn. Theo bà kể th́ hồi thơ ấu tôi là một trẻ hư hỏng, làm đầu têu bọn trẻ phá làng phá xóm. Nhưng, mẹ tôi kể, vào lúc chỉ mới chừng hai ba tuổi, tôi đă sợ chết: mỗi khi tôi khóc mà có nguời nào làm bộ như chết, hoặc bảo tôi có người nào chết, th́ tôi nín khóc ngay, và lại c̣n chấm dứt bất cứ tṛ nghịch phá nào nếu gặp lúc tôi đang chơi nghịch.

Dần dà tôi lớn lên. Khi tôi c̣n niên thiếu, đạo Khổng đang thịnh hành, mẹ tôi gởi tôi đến một ông thầy bắt tôi học thuộc ḷng sách Đại học. (CT. Vào thời đại Tokugawa - thế kỷ mười bảy - ở Nhật, sách Đại học và một chương trong Lễ kư là chương tŕnh học vỡ ḷng chính thống, v́ nó ngắn và dễ học nhất trong các sách nho, chỉ cốt cho trẻ tập viết và học thuộc ḷng, không cần giảng nghĩa. ND). Nhưng khi đọc câu Đại học chi đạo, tại minh minh đức (Cái học lớn lao là phải làm sáng cái đức sáng) tôi không thể hiểu đức sáng là cái ǵ. Hết sức hoài nghi, tôi thắc mắc về nó một thời gian.

Có lần tôi đến hỏi một vài nhà nho: Đức sáng là thứ ǵ? Hăy nói cho tôi biết đức sáng là ǵ cái đă. Nhưng không ai biết để trả lời tôi.

Nhưng một hôm có người bảo tôi: Những điều khó như thế chỉ có các thiền sư mới hiểu nổi. Hăy đi mà hỏi các vị ấy. Dù chúng tôi có thể đọc vanh vách chữ nghĩa trong các cổ thư (Trung hoa) nhưng khi hỏi đến Đức sáng là cái ǵ, chúng tôi cũng chịu, không hiểu được.

Ổ, th́ ra sự thể là như vậy, tôi than thầm, thấy ḿnh vẫn c̣n ở măi trong u tối. V́ trong vùng lân cận chẳng có vị thiền sư nào nên tôi không có dịp hỏi ai. Tuy thế, tôi liền lập chí thế nào ḿnh cũng phải t́m cho ra ư nghĩa của Đức sáng, và sẽ nói cho mẹ già nghe trước khi bà nhắm mắt. Mặc dù chưa hiểu được điều ấy, tôi cũng đă mong mỏi trước hết sẽ nói cho mẹ nghe v́ bà đă già, có thể chết bất cứ lúc nào. Với hi vọng giải quyết nghi vấn về Đức sáng, tôi đi lang thang khắp nơi một cách vô vọng, t́m kiếm khắp chỗ. Bất cứ nơi nào mà tôi nghe có buổi thuyết pháp, nói chuyện, diễn thuyết, th́ dù cách xa đến mấy tôi cũng vội vàng đi đến. Khi trở về nhà, tôi thường thuật lại cho mẹ những ǵ có ư nghĩa mà tôi đă nghe được, nhưng thắc mắc của tôi về Đức sáng vẫn chưa t́m ra giải đáp.

Sau đó tôi quyết định đi viếng một thiền sư. Khi tôi hỏi ông về Đức sáng, ông bảo: "Nếu cậu muốn hiểu th́ hăy tọa thiền đi, rồi sẽ hiểu Đức sáng là ǵ". Kết quả là ngay sau đó tôi khởi sự tập tọa thiền. Tôi đi vào trong núi, không ăn ǵ cả trong ṿng bảy hay cả đến mười ngày, t́m một đỉnh núi nhọn mà ngồi, vén áo để lưng trần dựa vào đá núi, cương quyết thiền định tới cùng dù có phải chết, không rời khỏi chỗ ấy cho đến khi cuối cùng tôi ngă vật xuống. V́ không có cách ǵ nhờ người mang thực phẩm đến, nên thường tôi không ăn ǵ cả trong nhiều ngày. Nhưng v́ chỉ muốn một điều là giải đáp về Đức sáng, nên tôi chẳng quản ngại ngất xỉu v́ đói, và nhất định không để cho sự đói khát cản trở ḿnh. Mặc dù vậy, tôi vẫn không thể giải quyết thắc mắc về Đức sáng.

Sau đó tôi trở về quê hương, dựng một cái cḥi để nhập thất. Có những lúc hoàn toàn tập trung vào pháp niệm Phật (CT. nembutsu, một pháp thiền định bằng cách niệm NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT liên tục mà các thiền sư áp dụng để định tâm. ND) tôi ngồi suốt cả ngày đêm không đặt lưng xuống chiếu.

Cứ thế tôi ṃ mẫm một cách vô vọng, nỗ lực mỗi ngày mà thắc mắc của tôi về Đức sáng vẫn chưa được giải quyết. Không kể ǵ mạng sống, tôi hành thân hoại thể đến độ da mông tôi bị rách nát, mà hậu quả là tôi chỉ có thể ngồi một cách hết sức đau đớn khó nhọc. Tuy nhiên, khi nh́n lại quăng đời ấy, tôi thấy lúc bấy giờ sức chịu đựng của tôi cũng khá, nên mặc dù đau đớn như vậy tôi vẫn không chịu nằm nghỉ lấy một ngày. V́ da thịt sau mông bị lở loét nên tôi phải lót một lớp dày giấy bổi để ngồi lên trên, và thay hết lớp này đến lớp khác. Mặc dù vậy, máu vẫn không ngừng tuôn ra, và v́ quá đau đớn đôi khi tôi phải lót bông vải hay bất cứ ǵ ở phía dưới. Thế nhưng tôi vẫn có thể trải qua trọn một ngày đêm không đặt lưng nằm.

V́ nỗ lực quá căng vào những năm ấy, cuối cùng tôi ngă bệnh nặng. Vẫn chưa giải quyết được vấn đề Đức sáng, tôi phấn đấu với nó một thời gian, chịu đựng gian khổ ê chề. Bệnh tôi càng ngày càng nặng, cơ thể gầy ṃn, mỗi khi ho đàm lại khạc ra từng cục máu tṛn bằng ngón tay cái, đặc đến nỗi có khi nó bắn vào vách rồi lăn xuống. Khi ấy mọi người quan tâm đến tôi đều nói: Nhất định không xong rồi. Chú phải nghỉ ngơi để phục hồi sức khỏe. Bởi thế theo lời khuyên của họ, tôi rút về gian cḥi, mướn một người tớ trai.

Nhưng bệnh t́nh của tôi tới hồi nguy kịch. Suốt bảy ngày liền tôi không thể nào nuốt được một chút ǵ ngoài chút ít nước cháo lỏng. Do đó tôi nhận ra ḿnh sắp chết. "À ra thế, không c̣n ǵ có thể làm được nữa", tôi tự nhủ, nhưng không tiếc nuối ǵ ngoài ra là nghĩ ḿnh sắp chết mà không hoàn tất được ước nguyện ấp ủ từ lâu.

Ngay khi ấy, tôi có một cảm giác lạ lùng nơi cổ họng, và khi khạc vào vách tường, tôi để ư thấy một viên tṛn đông đặc màu đen như cái hột đào đang lăn xuống. Sau đó tôi cảm thấy lồng ngực nhẹ nhơm một cách lạ lùng, và đấy là cái lúc tôi chạm phải Nó. Mọi sự đều tự giải quyết hoàn toàn ổn thỏa với Bất sinh, bấy lâu nay v́ không nhận ra điều này nên tôi đă nỗ lực đến kiệt sức một cách vô dụng! Cuối cùng tôi mới thấy tôi đă lầm.

Bấy giờ cảm thấy tinh thần sảng khoái, tôi gọi người tớ nấu cháo ăn. Người đầy tớ của tôi vô cùng kinh ngạc khi thấy một kẻ sắp chết lại đ̣i ăn như vậy, anh ta sung sướng la lên và vội vàng luống cuống đi nấu cháo. V́ hấp tấp nên anh ta đă dọn cho tôi ngay cháo c̣n sống, song tôi vẫn mặc kệ, ăn liền mấy bát đầy mà vẫn không sao cả. Sau đó tôi dần b́nh phục và sống cho đến ngày nay (CT. Lúc ấy Bankei đă 68 tuối. ND). Cuối cùng tôi đă thực hiện được ước mơ tôi hằng ấp ủ là san sẻ chân lư tôi đă chứng ngộ cho mẹ tôi trước khi bà qua đời. (CT. Mẹ Bankei về sau cũng xuất gia với tên Myosetsu, chết năm 1680 lúc bà 91 tuổi. ND)

Từ khi tôi ngộ ra rằng mọi sự được thu xếp xong xả hoàn toàn nhờ cái Bất sinh, không người nào trong xứ có thể phản bác tôi được. Nếu trong lúc tôi ṃ mẫm một cách vô vọng như thế, mà có người nào đă giác ngộ nói cho tôi biết ngay từ đầu, như tôi đang nói cho quư vị hiện nay, th́ có lẽ tôi đă khỏi uổng phí bao nhiêu phấn đấu vô ích. Nhưng v́ hồi đó không t́m ra được một người nào như thế, nên tôi đă phải trải một thời gian dài khó nhọc phấn đấu vượt quá sức chịu đựng. Cũng v́ thế mà đến bây giờ tôi vẫn c̣n là một kẻ ốm yếu, không thể ra gặp gỡ quư vị nhiều như tôi muốn.

Khi đă trực ngộ được mọi sự đều được thu xếp ổn thỏa nhờ cái Bất sinh, tôi mong muốn nói lên điều ấy với một người nào. Trong khi tôi hoang mang chưa biết ai là người tôi nên đi gặp, th́ thầy tôi ( CT. tức Umpo- ND) bảo: "Ở Mino (CT. nay là quận Gifu- ND), có bậc thầy tên Guḍ (CT. Guḍ Ṭshoku, 1579-1661, là một trong những bậc thầy thuộc tông Thiên thai vào đầu thời đại Tokugawa. Ông cũng thuộc hệ phái Umpo thầy của Bankei, phái này sẽ phát xuất thiền sư nổi tiếng vào thế kỷ 18 là Hakuin Ekaku, Bạch Ẩn, 1685-1769- ND). Nghe nói ông là người tốt. Có thể ông ta sẽ xác chứng cho kinh nghiệm của chú, vậy chú nên đến tŕnh bày với ông ta."

Hi vọng gặp được Guḍ để tŕnh bày sở chứng, tôi theo lời thầy khuyên và khởi hành đi Mino để gặp vị thiền sư, nhưng khi tôi đến nơi th́ ông đă đi Edo (CT. tức Tokyo ngày nay- Vào thời đại Tokugawa, đấy là thủ phủ Nhật bản thay cho Kyoto- ND). Thế là tôi không gặp được ông, và về sau cũng không có dịp nào để nói chuyện với ông cả.

Sau khi đă lặn lội từ xa đến mà không đạt mục đích, tôi quyết định thay v́ bỏ về, sẽ đi viếng những thiền sư trong vùng ấy. Khi đến nơi họ, tôi tự giới thiệu: "Tôi là một tu sĩ thiền từ Banshù đến (CT. tức tỉnh Harima, nay là quận Hyog̣- ND) với hi vọng duy nhất là thăm viếng và nhận được chỉ giáo của chư vị."

Khi những vị thầy đă tŕnh bày những lời dạy của họ, tôi xin mạn phép được phát biểu. Tôi nói: "Tôi biết thực là không phải phép, nhưng xin chư vị thứ lỗi cho, khi tôi nói điều này. Tôi không phải là không biết ơn về những lời dạy của chư vị, nhưng tôi có cảm tưởng như là người ta chỉ găi ngứa cho tôi ở ngoài giày, chưa đạt tới cái cốt tủy."

Rất thành thực, những vị thầy ấy bảo tôi: Đúng như ông nói. Mặc dù mang tiếng làm thầy, chúng tôi chỉ có học thuộc ḷng những danh từ trong kinh điển và ngữ lục để dạy lại người ta. Chúng tôi phải hổ thẹn mà nói rằng v́ bản thân ḿnh chưa thực chứng nên khi nói pháp, sự giảng dạy của chúng tôi quả thật chỉ như găi ngứa ngoài giày, không làm ông thỏa măn. Ông rất hiểu chúng tôi vậy. Chắc ông không phải là người tầm thường!

Thế là, v́ không t́m ra được người nào ấn chứng cho kinh nghiệm giác ngộ của tôi, tôi trở về nhà đóng cửa nhập thất. Trong khi quan sát nhu cầu mọi người và t́m phương cách tŕnh bày điều tôi đă chứng để cứu giúp họ, tôi nghe tin bậc thầy về thiền là Ḍsha từ Trung quốc đă đến, đang ở Nagasaki. Theo lời chỉ giáo của thầy tôi, tôi đến yết kiến Ḍsha. Khi tôi tŕnh bày chỗ ngộ của ḿnh, ông tuyên bố: "Chú là người đă vượt qua sinh tử." Thế là chỉ khi đến nơi Ḍsha, cuối cùng tôi mới nhận được một chút xác nhận về sự chứng ngộ của ḿnh. Vào thời ấy thực khó mà t́m ra được người nào có thể xác chứng một cách chắc chắn kinh nghiệm của tôi, nên tôi gặp khá nhiều vất vả. Bởi thế cho nên, khi nghĩ lại tôi đă khổ đến thế nào, bây giờ tôi phải đi ra mỗi ngày như vầy để gặp tất cả quư vị, mặc dù tôi đang đau ốm. Nếu trong đây có người nào đă kinh nghiệm được sự giác ngộ - bất cứ là ai - th́ lư do duy nhất mà tôi ra đây là để làm chứng cho vị ấy. Quư vị quả là rất may mắn. V́ quư vị đă có một người có thể xác chứng cho kinh nghiệm giác ngộ của ḿnh, nên nếu ai trong đây đă giác ngộ hoặc nghĩ ḿnh đă hiểu vấn đề, th́ xin hăy bước ra, và hăy nói lên nghe. Tôi saün sàng làm chứng! Tuy nhiên nếu chưa có ai hiểu, th́ hăy lắng nghe tôi nói, và hăy chứng ngộ cho rốt ráo...

Chứng ngộ rốt ráo rằng cái Bất sinh đang chiếu sáng một cách kỳ diệu đó chính là Tâm Phật, là như thế này: Giả sử mười triệu người đồng thanh tuyên bố con quạ là con c̣. Con quạ đen không cần ai nhuộm, cũng như con c̣ trắng không cần ai tẩy - đấy là điều chúng ta vẫn thấy biết như chuyện đương nhiên. Bởi vậy, dù cho không những mười triệu người, mà tất cả mọi người trong nước đều đồng thanh tuyên bố con quạ là c̣, bạn vẫn không bị lừa bịp, mà tuyệt đối vững tin nơi ḿnh. Đó là ư nghĩa của sự chứng ngộ rốt ráo. Hăy chứng ngộ rốt ráo rằng cái ǵ bất sinh chính là tâm Phật, tâm Phật thực sự là bất sinh và chiếu sáng kỳ diệu, và mọi sự được sắp đặt hoàn toàn ổn thỏa với cái Bất sinh, để cho dù có nghe bất cứ ǵ người ta cố nói với bạn, bạn cũng đừng để cho họ lừa bịp. Bạn sẽ không chấp nhận những si mê lầm lạc của người khác.

Lúc tôi c̣n trẻ và khởi sự giảng dạy giáo lư chân thực về Bất sinh, không ai có khả năng hiểu được. Khi nghe tôi nói, người ta dường như nghĩ tôi là một thứ tín đồ tà giáo hay theo Ki tô giáo (CT. Vào giữa thế kỷ mười sáu, Ki tô giáo du nhập Nhật bản do những nhà truyền giáo Tây ban nha và Bồ đào nha. Sau một thời oanh liệt ngắn, tôn giáo mới này bị chính quyền nghi kî và thẳng tay đàn áp suốt thời đại Tokugawa dài hơn hai thế kỷ - ND). V́ vậy họ sợ hăi không dám đến gần tôi. Nhưng dần dà họ nhận ra ḿnh đă lầm, và thấy những ǵ tôi giảng dạy đúng là Chính pháp. Bây giờ, trái ngược với t́nh trạng lúc đầu không ai dám bén mảng đến gần, tôi lại bị khách khứa tràn ngập - những người nôn nóng muốn gặp tôi, lắng nghe giáo lư tôi giảng. Họ theo tôi liên tục tới nỗi không để tôi yên dù chỉ một ngày. Đấy, sự t́nh là thế.

Trong bốn mươi năm ở đây, thỉnh thoảng tôi giảng giáo lư chân thực về Bất sinh cho mọi người, nên kết quả là vùng này (chùa Long môn- ND) đă sản xuất nhiều người khá hơn những giảng sư về đạo Phật. Bởi thế, với các bạn cũng vậy, sao cho công khó của quư vị từ xa xôi đến sẽ được đền bù bằng cách khi trở về, quư vị đă hoàn toàn chứng ngộ Pháp, thực chứng cái Bất sinh một cách rốt ráo để đừng chuyển nó thành những (vọng) tưởng.

Lớn lên trong mê lầm

Cái mà mọi người hấp thụ từ nơi cha mẹ chỉ là Tâm Phật bất sinh. Nhưng v́ cha mẹ bạn không nhận ra điều ấy, nên bạn cũng bị mê lầm, rồi chính bạn lại trưng bày cái mê lầm này ra khi nuôi dạy con cái bạn. Cả đến vú nuôi và những người giữ trẻ cũng ưa nổi nóng, mọi người quan hệ đến việc nuôi dạy trẻ đều trưng ra mọi kiểu hành xử mê muội, như ngu si, ham muốn ích kỷ, và thói giận dữ của loài tu la (quỷ chiến đấu). Khi lớn lên, được đoanh vây bởi những người si mê như vậy, trẻ em thường phát triển một loạt thói xấu tệ nhất, trở nên rất dễ bị mê muội và biến thành những người không giác ngộ. Lúc ban sơ khi mới sinh, quư vị không có si mê. Nhưng v́ những lầm lỗi của những người nuôi dạy bạn, mà một con người vốn ở trong Tâm Phật lại biến thành chúng sinh kém giác ngộ số một. Đây là điều mà tôi chắc chắn tất cả quư vị đều biết với kinh nghiệm bản thân.

Khi bạn mới sinh, cha mẹ không cho bạn bất cứ mê lầm nào như thói xấu, dục vọng ích kỷ. Nhưng về sau, khi ra giữa đời bạn mới lượm lặt đủ thứ si mê dần dần trở thành những thói hư tật xấu, làm cho bạn không thể không thành ra người mê muội. Cái mà bạn không lượm nhặt từ bên ngoài, chính là Tâm Phật bất sinh, và ở đây không hiện hữu một si mê nào. V́ tâm Phật chiếu sáng một cách kỳ diệu, nên bạn có thể học hỏi đủ thứ, ngay cả những hành vi lầm lạc. Nhưng cũng v́ nó chiếu sáng kỳ diệu, mà khi nghe điều này, bạn sẽ quyết định không si mê nữa, từ đây trở đi sẽ chấm dứt tạo nên mê lầm và sẽ an trú trong Tâm Phật bất sinh. Cũng hệt như khi trước bạn siêng năng tập tành thói si mê, làm cho ḿnh trở thành mê muội thế nào, th́ bây giờ bạn cũng sẽ áp dụng chính cái khả năng ấy để lắng nghe và chấm dứt si mê. Đấy là điều kỳ diệu về Tâm Phật. Hăy lắng nghe, rồi bạn sẽ thấy sự quư báu của tâm Phật. Khi đă thấy không ǵ bằng cái Tâm Phật quư báu này, th́ dù bạn có muốn si mê trở lại cũng không thể được!

Chính v́ không nhận ra sự quư báu của tâm Phật mà bạn sa vào ngă chấp tạo ra đủ thứ si mê lầm lạc làm hại ḿnh. Tuy thế, những mê vọng ấy đối với bạn lại quư báu đến nỗi tất cả các bạn đều muốn mê, dù có phải vong mạng! Thật điên rồ, phải không? V́ không thể cưỡng lại những thúc bách thấp kém do dục vọng ích kỷ phát sinh, bạn trở thành mê si. Tất cả các mê lầm đều từ đấy mà ra cả.

Ai cũng cho rằng cái lối hành xử mà họ thích là do bẩm sinh đă vậy, nên không thể nào sửa đổi. Họ không bao giờ nói kỳ thực họ sa vào thói chấp ngă là do dục vọng ích kỷ, cứ bám lấy những thói xấu mà họ ưa thích. Trái lại, họ cố làm ra vẻ thông minh, bảo rằng cái nghiệp bẩm sinh của họ đă vậy. Cái ḿnh không nhận từ cha mẹ mà lại gán cho cha mẹ, đó là đứa con đại bất hiếu. Có ai mới sinh ra đă nghiện rượu, cờ bạc, trộm cướp và có saün những thói hư tật xấu không? Không ai cả. Nhưng một khi bạn đă nhấm nháp hơi men, th́ sẽ nhanh chóng phát triển thành thói nghiện rượu, rồi v́ ham muốn ích kỷ, bạn không thể dừng uống, cũng không nhận ra được ḿnh đă mê lầm. Đó chỉ là sự điên rồ mới bộc phát, bạn không có lư do nào để tuyên bố nó là bẩm sinh để đổ thừa cho cha mẹ!

Khi nghe điều này, tôi mong tất cả quư vị từ nay trở đi hăy an trú trong Tâm Phật Bất sinh, cái tâm mà bạn có từ khi cha mẹ mới sinh. Như vậy, bạn sẽ không tạo những mê lầm về bất cứ ǵ, và khi không c̣n mê lầm, th́ từ đây bạn sẽ măi măi là những vị Phật sống. Không ǵ rơ ràng trực tiếp hơn thế nữa. Tất cả quư vị cần phải dứt khoát thực chứng điều này. ( c̣n tiếp )

Sửa lại bởi lan25 : 12 September 2005 lúc 11:47am
Quay trở về đầu Xem lan25's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi lan25
 
lan25
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 05 September 2003
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 137
Msg 7 of 11: Đă gửi: 12 September 2005 lúc 12:08pm | Đă lưu IP Trích dẫn lan25

(tiếp )
Ba mươi ngày trong bất sinh

Tất cả mọi người hăy làm đúng như tôi nói, theo lời tôi chỉ dẫn quư vị hăy khởi sự trú trong Bất sinh trong ba mươi ngày. Hăy tập an trú Bất sinh trong 30 ngày, rồi từ đấy về sau, dù muốn dù không, quư vị cũng sẽ phải trú trong Bất sinh. Quư vị sẽ thành công an trú Bất sinh! V́ cái Bất sinh chính là tâm Phật, quư vị sẽ vận hành với cái tâm Phật vào mọi thời. Như vậy quư vị sẽ là những vị Phật sống ngay hiện tại, phải thế không? Vậy hăy lắng nghe tôi như thể là tất cả quư vị mới sinh trở lại ngày hôm nay, bắt đầu lại mọi sự. Khi đă có một định kiến th́ bạn sẽ không thâu nhận vào những ǵ ḿnh nghe. Ngay bây giờ quư vị hăy lắng nghe như thể ḿnh mới sinh ra, th́ sẽ như là mới nghe tôi nói lần đầu. Nếu quư vị trong tâm không saün định kiến, th́ vừa nghe một lời quư vị cũng sẽ hiểu ngay, và đạt đến thực chứng hoàn toàn về Pháp.

Cứ hỏi rồi tôi sẽ nói

Một hôm Sư bảo đại chúng: Tôi chỉ ra đây mỗi ngày để gặp gỡ tất cả quư vị, tôi không có ǵ trong tâm đặc biệt muốn nói với quư vị. Vậy nếu ai có điều ǵ muốn hỏi, hăy bước ra. Hăy hỏi bất cứ về cái ǵ, rồi tôi sẽ nói cho quư vị. Tôi không có ǵ đặc biệt muốn nói.

Kappa

Lúc tôi c̣n trẻ, có một kẻ cướp tên gọi là Kappa, chuyên cướp giựt tiền của người đi đường. Anh ta có biệt tài về cướp bóc. Mỗi khi trông thấy một người nào trên đường, anh ta có thể biết đúng số tiền người ấy mang theo, không bao giờ sai một tơ tóc. Đấy quả là một tên cướp ghê gớm. Tuy thế một hôm anh ta bị tóm, và ở tù dài hạn trong nhà lao ở Osaka. Nhiều năm trôi qua, và v́ anh ta là một tên trộm tài danh, nên được cái lợi thay v́ bị hành quyết, anh ta được làm người điềm chỉ cho cảnh sát. Một thời gian sau, anh ta lại c̣n được phóng thích. Khi được tự do, anh học nghề tạc tượng Phật, và lại trở thành một nhà chuyên môn tạc tượng Phật, lập nghiệp ở Osaka. Hoàn toàn đổi bỏ tâm lư tệ ác ngày trước, anh ta chuyên chú vào việc tu hành để giải thoát, và vào những ngày cuối đời anh chuyên thực hành pháp môn niệm Phật.

Vậy, ngay một tên cướp khét tiếng như Kappa một khi đă sửa đổi cũng thành người thánh thiện. Ở đây các bạn có thể t́m thấy một người nào trộm cướp bởi v́ cái nghiệp của họ sâu dày và tội lỗi đă quá nặng? Trộm cướp chính là nghiệp, trộm cướp chính là tội lỗi. Nếu không có sự trộm cướp th́ cái tội và cái nghiệp trộm cướp không thể có. Bạn có trộm cướp hay không là tùy thuộc vào trạng thái tâm của bạn trong hiện tại, chứ không phải vào cái nghiệp của bạn trong quá khứ. Và điều tôi đang nói đây không chỉ liên hệ đến việc trộm cướp, mà nói chung tất cả những si mê lầm lạc đều như thế cả. Bạn có si mê hay không si mê là tùy thuộc vào trạng thái hiện tại của tâm bạn. Khi si mê th́ bạn là một chúng sinh, khi không si mê th́ bạn là Phật. Không có con đường tắt đặc biệt nào để thành Phật ngoài con đường này. Có phải vậy không? Thế th́ mọi người hăy thực chứng điều này một cách rốt ráo.

Đừng đánh thầy tu ngủ gục

Vào ngày đầu tiên của lễ rohatsu (CT. tuần lễ tọa thiền tại các thiền viện Nhật bản để kỷ niệm ngày Phật thành đạo, kéo dài từ mồng một đến khuya mồng tám tháng chạp âm lịch. ND) Sư bảo đại chúng: Tại thiền viện chúng tôi, đời sống b́nh thường mỗi ngày đă là thiền, không như các nơi khác phải công bố Từ hôm nay trở đi, hăy thiền định! rồi mọi người mới lăn xả vào chẳm bẳm hành thiền.

Rồi Sư tiếp: Một lần, khi tôi ở trong hội chúng của Dosha (CT. tức thiền sư Trung hoa Tao-che đời Minh, mà Bankei theo học - ND) có một thiền sinh ngủ gục trong thời thiền bị một thiền sinh khác đánh, nhưng tôi bảo vị này: "Tại sao ông đánh một người đang ngủ êm? Khi ngủ, anh ta có khác ǵ khi thức?"

Tôi không khuyến khích người ta ngủ, nhưng đánh người ngủ th́ thực là sai lầm. Bây giờ tại đây, tôi không cho phép làm như vậy. Mặc dù không khuyến khích họ ngủ, tôi cũng không đánh hay la rầy họ v́ ngủ gục. Tôi không khiển trách hay ca ngợi ngủ, mà cũng không khiển trách hay ca ngợi không ngủ. Hăy để tự nhiên cho người ta ngủ hay thức. Khi một người ngủ, là ngủ với cái tâm Phật của lúc tỉnh thức; khi thức, cũng là thức với tâm Phật. Họ vẫn luôn an trú trong tâm Phật, không lúc nào an trú chỗ nào khác. Vậy thực là lầm khi tưởng rằng một người nào lúc ngủ, sẽ biến thành cái ǵ khác. Nếu bạn tưởng người ta chỉ ở trong tâm Phật lúc thức, c̣n khi ngủ sẽ biến thành cái ǵ khác, th́ đấy không phải là chân lư tuyệt đối, mà là một sự biến hóa vô cùng.

Tất cả quư vị đều đang nỗ lực để thành Phật quả, bởi thế nếu có ai ngủ gục th́ đánh hay mắng người ta quả là việc sai lầm. Điều mà tất cả quư vị có từ lúc cha mẹ sinh chỉ là tâm Phật bất sinh, không ǵ khác, vậy thay v́ nỗ lực thành Phật, hăy luôn an trú trong tâm Phật bất sinh. Khi ấy th́ dù thức hay ngủ, quư vị vẫn luôn luôn là một vị Phật sống, không lúc nào không là Phật. Đă luôn luôn là Phật, th́ không có quả Phật ǵ đặc biệt để mà chứng đắc. Thay v́ cố thành Phật, đơn giản hơn hết là đi tắt bằng cách vẫn là Phật.

Biết tâm người khác

Có người hỏi: Ai cũng nói ngài có tha tâm thông, có phải thế không?

Sư đáp: Trong trường phái của tôi, không có những chuyện phi thường. Và dù nếu có, chúng tôi cũng không sử dụng, v́ tâm Phật vốn bất sinh. Khi nói với bạn, th́ tôi làm việc với chính bản ngă của bạn, nên bạn tưởng là tôi có tha tâm thông. Nhưng tôi không có thần thông như thế. Tôi cũng giống như bạn mà thôi. Khi bạn trú trong Bất sinh, là bạn ở tận ngọn nguồn của tất cả thần thông diệu dụng của chư Phật, không cần t́m kiếm thần thông mà có thể xử lư mọi chuyện một cách êm thấm dễ dàng. Trong chính giáo về Bất sinh, bạn có thể dàn xếp mọi sự bằng cách làm việc với chính bản ngă bạn, không cần đưa vào những vấn đề ngoại lai.

(c̣n tiếp )
Quay trở về đầu Xem lan25's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi lan25
 
lan25
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 05 September 2003
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 137
Msg 8 of 11: Đă gửi: 12 September 2005 lúc 7:18pm | Đă lưu IP Trích dẫn lan25

(tiếp )

Tiến và thối

Có người hỏi: Tôi đă nỗ lực hết sức để tiến đừng lùi, nhưng dù làm ǵ đi nữa, khuynh hướng thụt lùi vẫn mạnh hơn, và có những lúc tôi lùi thực sự. Và càng cố tiến tới, th́ tôi chỉ có thấy ḿnh lại thụt lùi. Làm sao cho tôi khỏi thụt lùi ?

Sư nói: Hăy an trú trong Tâm Bất sinh! Khi an trú, bạn không cần bận tâm về tiến hay thoái. Quả vậy, khi bạn an trú Bất sinh, th́ nỗ lực tiến tới là lập tức lùi khỏi vị trí Bất sinh. Người của Bất sinh không can dự ǵ đến tiến hay lùi, mà vượt trên cả hai.

Giấy lộn

Một vị tăng nói: "Từ lâu tôi tham công án "Hyakuj̣ và con chồn hoang (CT. Một mẩu chuyện trong Vô môn quan thế kỷ 13, về một vị tăng khi được hỏi bậc giác ngộ có rơi vào luật nhân quả hay không, đă trả lời là không, và chính v́ trả lời vậy mà ông ta bị đọa làm chồn trong 500 kiếp. Vị tăng này cuối cùng được tổ Bách trượng Hoài hải cứu vớt, bằng cách sửa lại câu trả lời như sau: bậc giác ngộ không mê mờ luật nhân quả. Ở Viễn đông, con chồn là con vật nổi tiếng về tài vờ vĩnh, và từ ngữ "thiền chồn hoang" là để ám chỉ những người giả vờ làm như ḿnh đă thực chứng- ND.) Mặc dù đă nỗ lực nhiều, tôi vẫn chưa giải quyết được công án ấy. Tôi chắc là do tôi đă không tu tập đúng mức. Xin ngài chỉ giáo cho."

Sư nói: Tại đây chúng tôi không tham khảo những thứ giấy lộn ấy. V́ bạn chưa từng nhận ra cái bất sinh đang chiếu sáng kỳ diệu chính là Tâm Phật, hăy để tôi nói cho nghe, rồi mọi sự sẽ thành ra sáng sủa. Vậy, hăy lắng nghe những ǵ tôi nói.

Khi ấy Sư tŕnh bày giáo lư của ngài về Bất sinh như thường lệ. Sau khi chăm chú nghe, vị tăng thâm nhập chân lư, và về sau đă trở thành một bậc thầy xuất sắc.

Khi ấy một vị tăng ngồi kế bên đă hỏi: Vậy th́ những công án của các bậc thầy ngày xưa là vô dụng, không cần thiết hay sao?

Sư trả lời: Những cách trả lời của các bậc thầy ngày xưa nhắm giải nghi cho từng người hỏi khi trực tiếp vấn đáp, tự bản thân chúng không có lợi ích ǵ đặc biệt. Tôi không cách ǵ nói được là chúng cần thiết hay không cần, ích lợi hay vô ích. Người ta chỉ cần duy nhất an trú trong Bất sinh, không có cách nào khác để tránh né. Hăy an trú Bất sinh! Trong trường hợp của bạn, th́ chính v́ tránh né đối diện trực tiếp với vấn đề nên bạn đă bị lầm. Hăy buông bỏ sự tránh né, v́ cái bất sinh và chiếu sáng kỳ diệu ấy là tâm Phật không ǵ khác, hăy an trú trong đó.

Ngă chấp

Một ngày, Sư bảo đại chúng: Tất cả si mê lầm lạc không chừa thứ nào, đều được tạo ra do hậu quả của sự tập trung vào bản ngă. Khi thoát khỏi ngă chấp th́ si mê không sinh. Ví dụ, giả sử bà con lối xóm đang căi nhau. Nếu sự việc không liên hệ ǵ tới bạn, bạn sẽ b́nh tĩnh nghe lời qua tiếng lại, không nổi giận. Chẳng những thế, bạn c̣n có thể sáng suốt nhận định phải quấy, biết rơ ai đúng ai sai. Nhưng nếu việc căi nhau có liên can đến ḿnh, bạn sẽ thấy ḿnh vướng vào một trong hai phe tranh chấp, chấp chặt những ǵ phe kia làm hoặc nói. Khi ấy bạn làm mờ đi cái diệu dụng chiếu sáng của tâm Phật nơi bạn. Trước kia, bạn có thể phân biệt phải quấy, nhưng bây giờ, bị ngă chấp dẫn đạo, bạn nhất định cho cái ǵ ḿnh nói đúng là đúng, bất kể nó có đúng thật hay không. Khi giận dữ, bạn chuyển cái tâm Phật của ḿnh thành ra tâm của loài tu la (quỷ chiến đấu), và thế là mọi người hăng tiết lao vào trận căi vă cay chua.

V́ tâm Phật chiếu sáng kỳ diệu, nên mọi sự ǵ bạn đă làm đều tự nhiên để lại những cái bóng phản chiếu trong tâm. Chỉ khi nào bạn bám víu vào những cái bóng ấy, bạn mới phát sinh vọng tưởng. Những ư tưởng không thực sự có saün nơi những ảnh tượng được phản chiếu ấy, rồi sau khởi lên. Chúng ta lưu giữ những ǵ đă thấy và nghe trong quá khứ, và khi chúng hiện lên, th́ đó là những ảnh tượng được phản chiếu. Lúc đầu, tư tưởng không có thực chất; nếu chúng được phản chiếu và khởi lên th́ cứ để mặc chúng phản chiếu và khởi lên; nếu chúng chấm dứt th́ cứ để mặc chúng chấm dứt. Nếu bạn không bám víu vào những cái bóng phản chiếu ấy th́ vọng tưởng không sinh. Khi bạn không bám víu vào những ảnh tượng trong tâm, th́ bạn không bị mê hoặc. Khi ấy, dù có bao nhiêu ảnh tượng được phản chiếu cũng như không. Dẫu trăm ngàn ư tưởng vọt lên cũng như chúng chưa từng sinh khởi. Điều đó sẽ không thành vấn đề đối với bạn - bạn không có ư tưởng nào cần phải dẹp bỏ hay cắt đứt. Hăy hiểu rơ điều này.

Quán thế âm

Tượng Phật chính được thờ ở Long môn tự là một pho tượng Quan âm do chính Sư tạc nên. Khi Sư đang giảng Pháp, có một vị tăng từ ̉shu đến đă biết mà đứng dựa cột hỏi:

- Tượng này là Phật cũ hay Phật mới ?

- Sư trả lời: Ông thấy pho tượng thế nào?

- Tôi thấy như là một vị Phật mới.

- Sư bảo: Nếu ông xem như Phật mới, th́ đó là Phật mới, chỉ có vậy. Thế th́ có vấn đề ǵ? Bởi v́ ông chưa hiểu thấu cái Bất sinh là Tâm Phật, nên mới đến đây hỏi câu vô dụng như vậy, mà tưởng là thiền ngữ. Thay v́ đặt câu hỏi vớ vẩn quấy rầy mọi người, ông hăy im đi, ngồi vào chỗ, và lắng nghe kỹ những ǵ tôi nói.

Tránh né vấn đề

Một cư sĩ từ Izumo đến thỉnh vấn: Đối với một người đă giác ngộ như ngài, có phải là Ba cơi thuộc quá khứ, hiện tại, vị lai hiện rơ như trong ḷng tay?

Sư trả lời: Có phải là bạn hỏi tôi, khi một người đă giác ngộ như tôi, th́ Ba cơi hiện ra như được nh́n thấy trong ḷng bàn tay, đúng không?

Cư sĩ đáp: Vâng, đúng thế.

Sư bảo: Câu hỏi ấy bạn đă suy nghĩ, hay mới đột nhiên nảy sinh để hỏi ?

- Không hẳn là tôi mới h́nh thành câu hỏi đó ngay tức th́, mà tôi nghiền ngẫm nó đă lâu rồi mới đây nghĩ lại, tôi đem ra hỏi ngài.

Sư bảo ông ta: Trong trường hợp đó, anh bạn không cần phải bận tâm hỏi chuyện của tôi. C̣n việc bạn muốn thấy Ba cơi th́ có thể đợi đó. Trước hết, hăy xem xét tường tận cái ngă của chính bạn - điều thực sự quan yếu ngay bây giờ và ở đây. Khi mà bạn chưa thấu rơ tự ngă của ḿnh, th́ dù tôi có bảo cho bạn biết vạn pháp đối với tôi ra sao, bạn cũng sẽ không nhận ra, không thấy được và do đó bạn sẽ không tin. Dù có tin, bạn cũng không thể xác chứng những lời tôi nói. V́ bản thân bạn chưa thấy được Ba cơi, tôi nói cũng không ích ǵ cho bạn. Khi đă hoàn toàn cứu xét tự ngă của ḿnh, bạn sẽ tự biết cả cái thấy được lẫn cái không thấy được (hữu h́nh vô h́nh). Tôi không cần phải nói với bạn, bạn cũng không cần phải hỏi tôi. Làm như vậy chỉ là đánh trống lấp, tránh né vấn đề. Việc ấy hoàn toàn không dính ǵ đến bạn, chẳng khác nào đếm tiền cho người ta mà bản thân ḿnh không có lấy nửa xu teng. Trước hết hăy lắng nghe kỹ lời tôi nói, và khi đă thực sự nhận thức được nó, th́ hôm nay mọi sự đối với bạn sẽ được xong xả một lần dứt khoát. Vậy hăy chú ư lắng nghe, và theo lời tôi chỉ giáo. Khi bạn đă nhận ra được và thực chứng một cách rốt ráo lời tôi nói, bạn sẽ thành một vị Phật sống ngay tại đây và bây giờ. C̣n về câu hỏi có thể thấy Ba cơi hay không, bạn không cần phải bôn ba khắp nơi đi hỏi người này người khác. Hăy đơn giản nhận ra lỗi lầm của bạn, rồi bạn sẽ chấm dứt làm chuyện lạc đề ấy, và lắng nghe tôi.

Khi ấy Sư tŕnh bày giáo lư về Bất sinh như thường lệ. Khi người cư sĩ nghe xong, liền saün sàng xác nhận lời Sư dạy, và tuyên bố: "Thực cảm ơn Sư xiết bao" rồi lui ra.

( c̣n tiếp )
Quay trở về đầu Xem lan25's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi lan25
 
lan25
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 05 September 2003
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 137
Msg 9 of 11: Đă gửi: 12 September 2005 lúc 7:20pm | Đă lưu IP Trích dẫn lan25

( tiếp )

Tự lực tha lực

Giáo lư của tôi không dính ǵ đến tự lực hay tha lực. Cái ǵ vượt ngoài tự lực và tha lực, ấy là điều tôi giảng dạy. Tôi xin chứng minh việc này cho quư vị: Trong khi mọi người quay cả về phía này mà nghe tôi nói, ngoài kia có chim sẻ chíp chíp, chim quạ quác quác, tiếng đàn ông đàn bà, tiếng gió thổi...Dù không cố t́nh nghe những tiếng ấy, mà khi mỗi tiếng đến tai, quư vị đều nhận ra và phân biệt rơ ràng. Cái việc nghe ấy không phải là do bạn làm, nên không phải chuyện tự lực. Mặt khác, v́ không phải ai khác nghe giùm cho bạn, nên cũng không thể nói là tha lực được. Thế th́, cái ǵ vượt ngoài tự lực và tha lực, không dính dấp đến cả hai chuyện ấy, giáo lư của tôi nói về cái đó. Có phải thế không nào? Khi quư vị nghe với cái Bất sinh như vậy, quư vị vượt ra ngoài bất cứ ǵ. Và tất cả hoạt động khác của quư vị cũng đều hoàn tất nhờ cái Bất sinh như thế. Với bất cứ người nào để cho Bất sinh vận hành như vậy, th́ mọi sự đều tự giải quyết một cách toàn hảo. Bởi thế, con người của Bất sinh không can dự đến tự lực hay tha lực, mà vượt trên cả hai.

Mộng mị

Một vị tăng hỏi: Khi ngủ say tôi thường chiêm bao. Tại sao chúng ta nằm mộng? Tôi muốn biết tôn ư của ngài về vấn đề này.

Sư nói: Khi một người ngủ say th́ không mộng mị. Khi bạn nằm mộng, là bạn không ngủ say.

Vị tăng không nói ǵ được.

Ai cũng có tâm Phật

Sư bảo đại chúng: Điều duy nhất tôi nói với tất cả mọi người, đó là Tâm Phật Bất sinh đang chiếu sáng kỳ diệu. Tất cả quư vị bẩm sinh đều có tâm ấy mà không tự biết, nên tôi chỉ cho quư vị, và cố làm cho quư vị hiểu ra.

Ai cũng có tâm Phật, điều đó nghĩa ǵ? Tất cả quư vị từ xa đến đây với ư định rơ rệt là để nghe những ǵ tôi nói, nên quư vị đương nhiên phải lắng tai nghe giảng. Thế nhưng trong khi nghe giảng, mà có tiếng chó sủa bên ngoài, quư vị cũng nhận ra được đấy là chó sủa, quạ kêu nhận ra là quạ kêu, tiếng người lớn nhận ra là tiếng người lớn, tiếng trẻ con nhận ra là tiếng trẻ con. Khi từ nhà đến đây nghe pháp, quư vị không định trước rằng: "Nếu trong khi nghe giảng, bên ngoài có chó sủa chim kêu, có tiếng người lớn tiếng trẻ con, th́ ḿnh phải cố lắng tai nghe." Thế mà lúc tụ họp tại đây, quư vị vẫn nhận ra được tiếng ồn của chó, quạ bên ngoài, tiếng nói của người lớn và trẻ con; mắt quư vị vẫn có thể phân biệt màu sắc, mũi vẫn phân biệt được các mùi thơm thối. Quư vị không tính trước sẽ gặp những tiếng ǵ, màu ǵ, mùi ǵ. Sự kiện quư vị nhận ra được những ǵ ḿnh không chờ đợi để thấy nghe, chứng tỏ quư vị đang thấy nghe với tâm Phật Bất sinh...

Tôi xin nói cho mọi người nghe họ đă saün có tâm Phật như thế nào. Hồi c̣n trẻ, tôi dấn ḿnh vào việc chứng ngộ cho được Phật tâm. Tôi đi khắp nơi, thực hành đủ các pháp tu, t́m những bậc thầy để tham vấn, nhưng không vị nào có thể nói cho tôi nghe cái điều tôi cần biết. Kết quả là tôi không có được hiểu biết rơ ràng, phải phấn đấu đủ cách như tọa thiền, rút vào núi sâu, hành thân hoại thể, mà vẫn mù tịt về vấn đề Tâm Phật. Cuối cùng năm 26 tuổi, tôi hoát nhiên đốn ngộ, và từ bấy đến nay tôi luôn nói cho mọi người biết rằng Tâm Phật Bất sinh đang chiếu sáng kỳ diệu, để họ có thể hiểu. Tôi chắc ít ai có thể nói cho các bạn chi tiết như thế.

Như tôi đă kể với các bạn, sau nhiều năm tu tập, cuối cùng tôi mới chứng ngộ được Phật tâm này. Thế mà tất cả quư vị đều có thể dễ dàng biết được Tâm Phật ngay tại buổi giảng này, một cách hoàn toàn thoải mái, không cần phải hành thân hoại thể, điều đó chứng tỏ quư vị có duyên sâu xa với Phật pháp hơn tôi rất nhiều. Quư vị quả là những người may mắn. Sau khi khám phá Tâm Bất sinh đang chiếu sáng kỳ diệu, tôi đă giảng dạy điều ấy khắp nơi, và có nhiều người đă hiểu. Dĩ nhiên, Tâm Bất sinh này không phải là điều mà tôi học được từ thầy tôi, đây là điều tôi tự khám phá cho chính ḿnh, và trong mọi buổi giảng, tôi đều giảng dạy theo thực chứng của bản thân. V́ có người chưa hiểu nếu chỉ nói một hai lần, nên tôi phải lặp đi lặp lại. Bởi vậy nếu ai cần hỏi ǵ, hăy nêu lên, tôi sẽ nói thêm vài điều...

Điều mà tôi nói với tất cả quư vị là ǵ? Tôi chỉ nói về duy nhất cái Tâm Phật Bất sinh mà tất cả quư vị đều bẩm sinh có saün. Việc chính yếu là nhận cho ra tâm Phật này. Lúc đầu, không có ǵ xấu xa nơi quư vị; nhưng chỉ cần nhích một chút xíu là quư vị biến Tâm Phật thành những tư tưởng (xấu). Lấy trường hợp một người trộm cướp. Lúc đầu, anh ta chỉ chôm chỉa vài thứ lặt vặt, rồi nghĩ: "Ḿnh được những thứ này không cần tốn xu nào, chắc chắn không cách nào kiếm sống dễ dàng hơn thế." Từ đó trở đi, anh ta trở thành một tay trộm cướp chuyên nghiệp táo tợn, và điều không thể tránh là anh ta bị tóm cổ, bị xiềng xích bị bỏ tù rồi đưa đến chỗ hành quyết. Nhưng khi gặp phải h́nh phạt, anh ta lại quên tất cả những việc quấy của ḿnh, mà chửi rủa những người xử tử ḿnh là tàn nhẫn vô nhân đạo, cho rằng việc làm của ḿnh không đáng bị xử phạt quá nặng như thế. Có phải là lầm lẫn ghê gớm không? Đó là cái cách mà người ta biến cái Tâm Phật quư báu của ḿnh thành quỷ đói và quỷ chiến đấu - tất cả đều do một bước sẩy chân ban đầu.

Tôi c̣n có một ngôi chùa ở Kyoto (CT.Jizoji, Bankei thành lập năm 1664 ở Yamashina thuộc Kyoto. Hiện nay không c̣n -ND). Khi ở chùa này, hàng ngày vào thành tôi đều đi ngang qua Awadagucchi nơi các tội nhân bị đóng đinh và thủ cấp của họ treo lủng lẳng nơi các cổng nhà ngục. V́ phải thường xuyên đi qua nơi ấy nên thỉnh thoảng tôi lại trông thấy cảnh này.

Ở Edo, quan ṭa đại h́nh là Lord Koide Ozumi, một người bạn tôi thường lui tới. Mỗi khi viếng thăm ông tại tư dinh, tôi thường trông thấy nhiều tội nhân bị các viên chức áp tải ra, bị trói ké và chịu đủ thứ cực h́nh ghê gớm nhất. Lúc ấy những tội nhân hoàn toàn quên những việc quấy họ đă làm là đáng trách, mà cứ mắng nhiếc những sĩ quan vô tội vạ làm như thể họ là những người gây ra đau khổ cho ḿnh. Tôi thường chứng kiến cảnh ấy. Về sau, thấy những cảnh như vậy, tôi quyết chỉ viếng thăm vào những ngày kiêng sát, v́ vào những ngày ấy không được mang những tội nhân đại h́nh đến ṭa nhà. Đây là một điển h́nh cho thấy làm thế nào chỉ do một sơ suất nhỏ mà người ta đă vô t́nh biến Tâm Phật thành ra một chúng sinh địa ngục. Mọi người hăy nắm rơ điều này. Khi nói về cái mà tất cả quư vị thừa hưởng của cha mẹ lúc mới sinh ra, th́ chỉ có duy nhất cái Tâm Phật. Vậy hăy cẩn thận hết sức, đừng có tạo ra những si mê và thói hư tật xấu do dục vọng ích kỷ và ngă chấp sinh ra, những thứ mà b́nh sinh quư vị vốn không có. Chính để chứng minh điều này mà tôi nói cho quư vị nghe về những tội nhân...

Khi mới được cha mẹ sinh ra, quư vị chưa có một dấu vết ǵ của dục vọng ích kỷ, thói hư tật xấu hay thói tập trung vào bản ngă. Nhưng khi được bốn năm tuổi, quư vị thâu thập những việc quấy mà quư vị trông thấy người khác làm, những lời lẽ xấu xa mà quư vị nghe người khác nói, rồi dần dần khi được lớn khôn trong môi trường hư đốn, quư vị phát triển những dục vọng ích kỷ, trở thành thói tập trung vào bản ngă, chỉ biết nghĩ đến ḿnh. Bị si mê lầm lạc như vậy, quư vị khởi sự làm đủ mọi điều xấu ác. Nếu không v́ ngă chấp th́ si mê không sinh khởi. Khi si mê không sinh khởi th́ không khác ǵ an trú trong Tâm Phật Bất Sinh. Ngoài ra không có Phật nào khác. Bởi thế, nếu ai có ǵ không hiểu, hăy bước ra hỏi bất cứ điều ǵ. Không cần phải rụt rè khi hỏi về điều này. Đây không phải là những bận tâm thế tục trong chốc lát, mà đây là vấn đề vĩnh cửu. Bởi vậy nếu ai có nghi ngờ ǵ, nên hỏi ngay tức khắc. Tôi không chắc sẽ c̣n gặp lại tất cả quư vị, nên hăy lợi dụng cơ hội này mà hỏi về bất cứ ǵ làm quư vị băn khoăn thắc mắc. Khi quư vị đă toàn toàn nắm vững cái tâm Phật Bất sinh đang chiếu sáng kỳ diệu thế nào, th́ quư vị sẽ gặt hái được phần thưởng cho việc ấy.

Sau khi chỉ giáo như vậy, Sư bước lên bục điện thờ để làm lễ kết thúc buổi giảng, và lúc xong lễ, ngài lại nói: Bây giờ tôi lui vào trong thất. Hôm nay quá đông người, nên để tránh sự ồ ạt, xin quư vị từng người ra về trong trật tự và nhất là đừng hấp tấp để tránh tai nạn rủi ro.

(c.t.)
Quay trở về đầu Xem lan25's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi lan25
 
lan25
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 05 September 2003
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 137
Msg 10 of 11: Đă gửi: 12 September 2005 lúc 7:22pm | Đă lưu IP Trích dẫn lan25

((tiếp )

Sống như Phật

Cái ǵ đă khiến một đám đông người như thế này đến đây khi trời vừa mới sáng, để lắng nghe tôi nói, cái ấy không ǵ khác hơn là Tâm Phật Bất sinh. Nếu không thấy có cái ǵ thật phi thường trong những lời tôi nói, th́ quư vị đă không quày quả ra đi sớm như vậy để đến nơi đây. Vậy là, trong số quư vị đến tham dự buổi giảng hôm nay, những người tuổi ngũ tuần th́ đă sống 50 năm không nhận ra Tâm Phật ngay trong ḿnh, những người tuổi ba mươi đă sống 30 năm mà cho đến ngày hôm nay vẫn chưa nhận ra được sự thật ấy - tất cả quư vị đều trải qua những năm tháng của đời ḿnh trong sự mờ mịt. Nhưng tại giảng đường hôm nay khi quư vị đă hoàn toàn nắm vững rằng mỗi người trong đây đều có saün tâm Phật Bất sinh ngay trong ḿnh, th́ từ hôm nay trở đi quư vị sẽ sống trong cái Tâm Phật ấy mà thôi, và sẽ măi măi thành những vị Phật sống. Điều tôi đang nói với tất cả quư vị chỉ cốt là làm cho quư vị nhận ra rằng Tâm Phật Bất sinh đang chiếu sáng một cách kỳ diệu. Khi đă hoàn toàn nhận ra điều này, th́ từ đây măi măi về sau, quư vị sẽ có một thân Phật không khác ǵ thân đức Phật Thích ca, và sẽ không bao giờ đọa lạc trở lại vào ba ác đạo. Tuy nhiên, trong khi nghe giảng như thế này quư vị dù có thể hiểu rơ Tâm Phật Bất sinh, mà khi trở về lại nhà, những điều quư vị trông thấy và nghe thấy sẽ khởi động cái tâm giận dữ nơi quư vị trở lại. Và khi ấy, dù chỉ nổi giận một chút xíu, quư vị cũng sẽ mang tội gấp triệu lần trước khi nghe tôi giảng về Tâm Phật Bất sinh. Khi ấy quư vị sẽ chuyển từ cái tâm Phật Bất sinh mà quư vị đă biết, thành ra những chúng sinh ở địa ngục, súc sinh, ngạ quỷ, măi măi luân hồi.

Tôi chắc không có ai trong đây lại không muốn thành Phật. Chính v́ thế tôi mới ra giảng cho tất cả quư vị. Hăy hiểu rơ những điều tôi nói, th́ từ hôm nay trở đi quư vị sẽ thành những vị Phật sống. Dù tôi có thúc giục quư vị hăy dẹp chuyện thành Phật, nên sa vào địa ngục đi, th́ chắc chắn không một người nào sẽ t́nh nguyện làm theo. Bằng chứng điều này là, v́ muốn nghe giảng mà quư vị đă thức dậy vào lúc nửa đêm để lặn lội tới đây, kiếm cho được một chỗ ngồi trong đám đông khổng lồ này, chấp nhận đủ thứ gian nan miễn sao được nghe Pháp. Không phải đó là v́ tất cả quư vị đều muốn thành Phật hay sao? V́ quư vị đă có quyết tâm như vậy, nên từ nay trở đi quư vị phải cẩn thận rất nhiều mới được, trong mọi điều quư vị làm và nói.

Cái tâm Phật bất sinh đó là thứ ǵ vậy? Có lẽ quư vị tự hỏi. Trong khi tất cả quư vị đều tập trung thính giác nghe tôi giảng như thế, mà bên ngoài có tiếng chó sủa, tiếng người hàng rong rao hàng, mặc dù không cố ư nghe, quư vị vẫn nghe được tất cả những thứ tiếng ấy: đó là nghe với cái Bất sinh, diệu dụng của Phật tâm. Tôi xin lấy một ví dụ: Tâm Phật, vốn chưa từng sinh ra và đang chiếu sáng kỳ diệu, tâm ấy giống như một tấm gương sáng. Gương th́ phản chiếu bất cứ ǵ xuất hiện trước nó. Nó không cố ư phản chiếu sự vật, nhưng bất cứ vật ǵ đến trước gương, th́ màu sắc dáng h́nh của nó đều chắc chắn hiện ra. Cũng vậy, khi vật được dời đi, th́ tấm gương cũng không cố ư không phản chiếu, nhưng khi vật đă bỏ đi th́ bóng nó cũng không c̣n hiện trong gương. Cái tâm Phật Bất sinh cũng hệt như thế. Khi bạn cố ư nh́n và nghe điều ǵ, th́ bạn sẽ nghe và thấy, đó là lẽ tự nhiên. Nhưng khi bạn thấy và nghe được những ǵ mà trước đấy bạn không dự định để thấy nghe, th́ đó chính là nhờ cái diệu dụng linh hoạt của Tâm Phật mà mọi người ai cũng có. Đấy là ư nghĩa cái Tâm Phật Bất sinh. Khi tôi đă t́m cách giảng giải về cái Bất sinh sao cho tất cả quư vị đều hiểu được như thế, mà nếu có người vẫn chưa hiểu, th́ dù vị ấy có nghe ngàn vạn bài giảng cũng không ăn thua ǵ. Người nào dù chỉ nghe một bài giảng, đă nhận ra được Tâm Phật bẩm sinh nơi tất cả mọi người, th́ người ấy từ đó trở đi trở thành Phật sống.

Lấy một ví dụ khác. Giả sử có người đi từ Takamatsu đến Marugame mà không biết đường, gặp một người biết rành đường lối chỉ bày cho. Sau khi nhớ kỹ những lời chỉ dẫn, người ấy theo đó mà đi và đến đích không khó khăn ǵ. Cũng thế, khi tất cả quư vị đă nắm được chính xác những ǵ tôi nói, th́ từ đấy trở đi quư vị sẽ an trú trong tâm Phật bản nhiên. Ngược lại nếu không an trú được như thế, th́ cũng như quư vị đă được người ta chỉ cho đường đến Marugame mà không theo, lại theo con đường dẫn tới nơi nào khác. Đó là lư do quư vị nên lắng nghe kỹ những ǵ tôi nói. Tôi không chắc có thể trở lại đây nói chuyện cùng quư vị nữa không. Cho dù quư vị đi nghe giảng nơi nào khác, cũng không chắc có người nào giải thích cho quư vị về cái Tâm Phật bất sinh mà chiếu sáng kỳ diệu này. Bởi vậy nếu chư vị thấy lời tôi nói có lư, th́ hăy nên coi chừng ngăn chặn sự nổi lên đủ loại ư tưởng, để chấm dứt ṿng luân hồi. Nếu không thành Phật ngay bây giờ th́ trong mười ngàn kiếp quư vị cũng sẽ khỏi tái sinh lại trong cơi này, bởi thế hăy nỗ lực thực chứng một cách rốt ráo cái Tâm Phật Bất sinh, và chớ để bị mê lầm. Được như vậy th́ ngay từ hôm nay, quư ông sẽ là những người nam an trú Tâm Phật, quư bà sẽ là những người nữ an trú Tâm Phật, tất cả đều hết si mê lầm lạc. Đó không ǵ khác hơn là Phật quả, là giác ngộ.

Tôi có thể nói cho quư vị vài điều về Tâm Phật nơi phụ nữ. Theo tôi hiểu, phụ nữ thường rất buồn khi nghe nói họ không thể thành Phật. Nhưng sự thực không phải vậy. Có ǵ khác nhau giữa nam và nữ? Thân nam là thân Phật, thân nữ cũng là thân Phật. (CT. ư nói nam hay nữ đều thể hiện được tâm giác ngộ. ND) Quư vị không nên nghi ngờ ǵ về điểm này. Khi quư vị đă hoàn toàn nắm được lư Bất sinh, th́ trong Bất sinh, không có ǵ khác nhau giữa nam hay nữ. Mọi người đều là thân Phật.

Vậy quư vị nữ giới trong đây hăy nghe cho kỹ. Về phương diện h́nh thể, rơ ràng là nam nữ khác nhau, nhưng về phương diện Tâm Phật th́ không có khác ǵ. Quư vị đừng bị tướng bề ngoài làm cho lầm lạc. Tâm Phật vẫn giống nhau, không có khác biệt nào giữa nam với nữ.

Tôi xin chứng minh với quư vị điều này. Trong giảng đường hôm nay có rất đông người tụ tập, nhưng khi nghe tiếng trống hay tiếng chuông ngoài kia, quư vị có nghĩ là phụ nữ lầm tiếng chuông là tiếng trống, tiếng trống là tiếng chuông chăng? Quư vị có thực nghĩ rằng có ǵ khác nhau trong cách đàn ông nghe với cách phụ nữ nghe những tiếng ấy? Tuyệt đối không khác chút nào. Lại nữa, thưa tất cả quư vị, đâu phải việc này chỉ đúng cho "nam giới và nữ giới" mà thôi. Trong giảng đường này, chúng ta có những người trẻ và người già, tăng và tục, đàn ông và đàn bà, đủ tất cả hạng người; nhưng nói đến sự nghe chuông trống, quư vị có thể nói được hay chăng, rằng người già nghe cách này, người trẻ nghe cách khác? Quư vị có thể nói có sự khác nhau trong cách tu sĩ nghe, cách cư sĩ nghe, cách đàn ông nghe, cách đàn bà nghe chăng? Sự thật là hoàn toàn không có ǵ khác nhau trong sự nghe cả, và điều ấy chứng tỏ tất cả mọi người đều saün có bẩm sinh Một Tâm Phật đồng nhất. Vậy th́ nói về nam và nữ chẳng qua chỉ là những danh từ, những cái bóng của tâm quư vị sản xuất ra. Trước khi những cái bóng ấy phát sinh, ở trong cảnh giới Bất sinh không có ǵ là nam hay nữ. Và v́ sự t́nh là vậy, th́ không có ǵ khác nhau giữa Tâm Phật nơi người nam và Tâm Phật nơi người nữ, quư vị không nên nghi ngờ.

Giả sử trong lúc bạn đang an trú liên tục trong Bất sinh, trong Tâm Phật, quên hết những phân biệt nam nữ, nhưng đột nhiên bạn trông thấy hay nghe một việc ǵ rối rắm, chẳng hạn có người nào nói xấu bạn, hay những ư niệm tham dục bám víu khởi lên trong bạn mà bạn ràng buộc vào đó, thế là bạn đang chuyển tâm Phật thành ra ư nghĩ, chẳng hạn nghĩ "chỉ v́ ḿnh là một phụ nữ khốn nạn" hay đại loại như thế. Nếu không bị đánh lừa bởi h́nh tướng bên ngoài, hoàn toàn nắm lấy Con đường duy nhất, cái Bất sinh, th́ bạn sẽ thấy rằng không những nam hay nữ, mà chư Phật trong quá khứ hay vị lai cũng đều là một Tâm Phật đồng nhất ấy. Không lư do ǵ phụ nữ lại là một trường hợp đặc biệt, không thể chứng thành Phật quả.

Nếu thực sự có vài lư do khiến phụ nữ không thành Phật, th́ quư vị thử nghĩ tôi được lợi lộc ǵ mà gạt gẫm tất cả mọi người bằng cách cả quyết dối rằng phụ nữ có thể thành Phật, đánh lạc hướng đám đông khổng lồ này? Nếu sự thực là phụ nữ không thể thành Phật, mà tôi lại nói là họ có thể, để xí gạt tất cả bà con, th́ bảo đảm tôi sẽ phải đáp xuống địa ngục ngay lập tức trước mặt tất cả quư vị ở đây. Chỉ v́ mong thành Phật quả mà ngay từ tấm bé tôi đă phải chịu bao nhiêu gian khổ tu hành; không lẽ ngày nay tôi lại cố nói dối với quư vị để bị đọa xuống địa ngục? Những ǵ tôi nói với quư vị không phải là dối trá. Tôi muốn các bà trong đây phải nắm kỹ điều này, để từ nay trở đi, hăy an tâm mà sống những ngày tháng của các bà ở trong Tâm Phật Bất sinh...

Ngay cả nơi những người xấu ác, Tâm Phật vẫn không biến mất. Khi bạn lật ngược cái tâm xấu của họ, th́ đấy là tâm Phật không ǵ khác. Tôi xin kể cho quư vị nghe một kẻ ác có tâm Phật là thế nào. Giả sử có hai người cùng đi với nhau từ đây đến Taka-matsu, một người thiện một người ác. Nhưng cả hai không ai để ư ǵ đến thiện ác mà cứ vừa đi vừa nói chuyện dọc đường. Hai bên đường hoặc trên đường có cái ǵ, th́ mắt của người thiện cũng như người ác đều trông thấy như nhau. Nếu có con ngựa hay con ḅ xông tới trước mặt th́ cả hai đều biết nhảy tránh, mặc dù không tính trước. Nếu có gặp hố nước, cả hai cùng nhảy qua, gặp sông th́ cùng lội. Sở dĩ có phản ứng giống nhau như vây là v́ người tốt lẫn người xấu đều cùng có một căn bản chung là Tâm Phật Bất sinh. Mỗi người trong đây cũng thế, từ trước đến nay, đă từng làm ác, bị ngốn ngấu bởi đủ loại bám víu và thèm khát, bị xâm chiếm bởi sân si, nên phải chịu luân hồi, chuyển đổi cái tâm Phật quư vị vốn có thành a tu la và quỷ đói. Nhưng sau khi nghe tôi giải thích về tâm Phật Bất sinh rồi nếu quư vị hiểu rơ, th́ chính cái tâm tham dục sân giận bám víu bấy lâu nơi quư vị lập tức sẽ chuyển thành Tâm Phật bất sinh, và quư vị sẽ không bao giờ mất tâm ấy, dù trải qua mười ngàn kiếp. Khi quư vị an trú trong tâm Phật ấy, th́ từ đây quư vị sẽ là những Phật sống. Nhưng đừng lầm; nếu bây giờ quư vị đánh mất tâm Phật ấy th́ mười ngàn, cả đến trăm ngàn kiếp sau quư vị cũng không thành Phật được. Hăy nên nhớ kỹ điều này.

Dù cho những thói tật thâm căn cố đế nơi quư vị sẽ khiến quư vị bám lấy những ǵ gặp phải, vọng tưởng chốc lát khởi lên, th́ người có đức tin bền chắc sẽ không bám víu cũng không xua đuổi chúng - trong nháy mắt, người ấy sẽ dễ dàng quay trở về với Phật tính Bất sinh. Ngay cả đối với chư Phật chư tổ, cũng không phải rằng các ngài hoàn toàn không có tư tưởng nào từ khởi thủy. Nhưng v́ các ngài không bị vướng vào tư tưởng, và cũng như trẻ con, không có tưởng tương tục, nên cũng như thể là tư tưởng chưa từng sinh khởi. Chính v́ vậy mà Phật, tổ giải thoát khỏi tư tưởng.

Khi tư tưởng (hay tơ tưởng, hay vọng tưởng. ND) không khởi lên, th́ cái diệu dụng chiếu sáng linh hoạt của tâm Phật không hiện rơ, bởi thế sự sinh khởi những ư tưởng kỳ thực là diệu dụng của Phật tâm chiếu sáng. Nội cái việc tôi giải thích điều này và quư vị đang tiếp nhận đó cũng là do mọi người đều có được cái công năng chiếu sáng kỳ diệu của Tâm Phật bẩm sinh. Có phải điều ấy thật quư báu không? Đem một vật vô cùng quư giá như thế để dấy lên đủ thứ vọng tưởng rồi tạo ra ba đường ác địa ngục súc sinh quỷ đói ngay trong đời này, bị ác nghiệp lôi kéo - phải chăng thực là đáng tiếc? Thật tội nghiệp cho những con người phải chịu khổ như thế từ sáng tới tối. Vậy hăy nhớ kỹ điều này, nhận thức rơ rằng, gặp cảnh ǵ cũng dấy động tư tưởng th́ chỉ chuốc lấy khổ đau. Bởi thế đừng chuyển cái Tâm Phật thành ra những tơ tưởng vốn không phải bẩm sinh nơi bạn, và hăy sống trọn ngày an trú trong Tâm Phật Bất sinh.

Tôi tớ, hiệp sĩ, chồng và vợ

...Chúng ta thường thấy ở đời, khi có người nào giỏi về một vấn đề ǵ, mọi người sẽ ca tụng "Anh ta hay thật, giỏi thật!" Nhưng khi nghe vậy, một người cuồng tín sẽ bảo: "Có thể anh ta hay giỏi về mặt đó, nhưng cũng có những điểm tệ như vầy như vầy..." và t́m cách bôi nhọ cả đến những tài năng của người ta. Rơ ràng, đó là thói xấu của người kiêu ngạo. Với những người như vậy th́, khi người họ thích có chút tài mọn họ cũng tâng bốc tới mây xanh, xem là anh hùng vô địch. Các bạn cũng đă thấy khá nhiều người như thế. Có phải thái độ ấy thực sai lầm ghê gớm không? Chúng ta nên hoan hỉ khen ngợi người đáng khen, và khi nghe ai được hạnh phúc, hăy vui mừng như chính ḿnh hạnh phúc. Sự thể đáng lẽ phải vậy. Người được như thế là người sáng suốt không để mờ tâm Phật. Nhưng nếu khi thấy hay nghe điều ǵ, mà bạn phản ứng với ḷng kiêu căng hay cuồng tín, th́ thế là bạn đă chuyển cái tâm Phật bẩm sinh nơi bạn thành một giống dân địa ngục...

Khi dẹp bỏ thói tức giận, tham lam, bám víu, chấp ngă, th́ dù với kẻ tôi tớ, quư vị cũng không dữ dằn, mà bày tỏ ḷng thương. Không phải v́ có tiền thuê mướn người làm mà quư vị thấy có lư do để đánh đập hay sai người ta làm những việc vô lối. Dù với tôi tớ, ta cũng không nên nghĩ họ không liên hệ ǵ đến ḿnh. Giả sử bạn có đứa con không vâng lời. Nếu kẻ bất tuân đó là một người ngoài th́ phải biết, bạn sẽ nổi tam bành. Nhưng v́ bạn nghĩ nó là con ḿnh, nên đành rán chịu, phải không? Hơn nữa, những việc đổ đồ dơ mà bạn sai con cái làm, th́ v́ cùng máu mủ, có thể nó không gớm ghiếc lắm. Nhưng với một người tôi tớ không bà con th́ khác. La mắng người khác xối xả, tức giận điên cuồng, đó là một lỗi lầm lớn. Từ trước đến nay, v́ không hiểu nguyên tắc đằng sau sự việc, nên bạn tha hồ nổi nóng không cần suy nghĩ, tin rằng sự sân si tức giận là lẽ tự nhiên thường t́nh trong cơi người ta. Nhưng bây giờ, khi đă nghe về Tâm Phật bất sinh mà mỗi người đều saün có từ lúc mới sinh ra, th́ từ đây về sau quư vị nên giữ ǵn đừng làm hại cái tâm ấy.

Có lẽ quư vị tưởng những người tôi tớ đă nhờ tôi nói hộ. Nhưng không! Dù một người tớ có thô lỗ đến mấy, điều tôi muốn nói là quư vị cũng không nên mất b́nh tĩnh một cách vô lư để hại cái Tâm Phật của ḿnh mà thôi...

Trong đời, đàn ông đa số không tin tưởng ǵ lắm. Nhưng phụ nữ th́ khác, họ rất chân thành. Phụ nữ quả có điên rồ hơn nam giới ở vài khía cạnh. Nhưng khi bạn nói với họ là làm ác sẽ xuống địa ngục, th́ họ hoàn toàn không chút hoài nghi, và khi bạn dạy họ rằng hành thiện sẽ thành Phật, th́ họ hăng hái phát nguyện thành Phật, đức tin nơi họ càng ngày càng sâu xa. Khi họ nghe tôi nói về cái Bất sinh, ḷng tin của họ được khơi dậy, bởi thế phụ nữ do ḷng chân thành, sẽ dễ chứng ngộ Phật tính nhanh hơn nam giới mà khôn lanh láu cá. Vậy, hăy quyết định ngay bây giờ rằng, quư vị sẽ thành Phật.

Có lẽ mọi người đang nghĩ, thầy bảo vào mọi lúc ta nên coi chừng, đừng nổi nóng, đừng tham lam. Nhưng nếu ta theo lời thầy, rồi bị chê ngu, chắc chắn ta không thể nói "đương nhiên, chúng tôi là kẻ ngu."

Dĩ nhiên có thể xảy ra sự t́nh như thế; nhưng người nào chê kẻ khác ngu th́ chính họ cũng ngu. Vậy với những người như thế, hăy bỏ qua chớ bận tâm làm ǵ.

Nhưng với một hiệp sĩ, bị kẻ khác lăng nhục th́ không có chuyện bỏ qua. Tôi lấy một ví dụ. Có những người sở hữu những đồ men quư giá như b́nh cắm hoa và tách trà. Tôi không giữ những thứ ấy, nhưng tôi thấy người nào giữ đồ sứ quư đều bọc chúng rất kỹ trong nhiều lớp bông vải mịn và để trong hộp, v́ nếu những thứ ấy mà chạm phải vật ǵ cứng th́ đương nhiên phải vỡ. Bởi thế họ giữ cho khỏi vỡ bằng cách bọc trong bông vải mịn là việc làm có lư. Tâm người hiệp sĩ Nhật cũng giống như vậy. Trước hết, họ luôn luôn đặt danh dự trên hết mọi thứ khác. Dù chỉ một lời nói họ cũng không bỏ qua, mà phải thanh toán ṣng phẳng, đó là lề lối của hiệp sĩ samurai. Khi một lời thách thức đă thốt ra, th́ không có chuyện lấy lại. Người hiệp sĩ luôn gói kỹ phần "cứng" của tâm họ dưới những lần lót như thế, và ngay từ đầu đă hết sức cẩn trọng tránh "chạm phải" những người dễ động chạm. Tốt hơn là mọi người nên luôn thận trọng về điều này. Một khi bị người khác khiêu khích th́ một samurai buộc phải sát sinh. Quư vị nên nhớ kỹ cho chuyện ấy.

Rồi lại có vụ sát sinh xảy ra khi người hiệp sĩ quỳ xuống xin phép chủ ḿnh để giết một kẻ tấn công. Việc này là để trừ khử những kẻ ác, đấy là thiên chức của hiệp sĩ nên đối với hạng này, th́ việc ấy không thể xem là sát sinh. Nhưng giết người chỉ v́ mưu toan những mục đích cá nhân, v́ dục vọng do ngă chấp th́ đích thực là sát sinh hại mạng. Điều ấy chứng tỏ bất trung với chúa, bất hiếu với cha mẹ, và đổi cái tâm Phật thành quỷ tu la. Mặt khác, trong trường hợp một người tôi đáng phải chết cho chúa mà lại không chết, bỏ trốn v́ hèn nhát, th́ đấy là chuyển cái tâm Phật nơi họ thành ra súc sinh. Cầm thú không thông minh như người nên không biết phải hành động thế nào mới phải lẽ, chúng không biết đến danh dự nên chỉ có chạy đôn chạy đáo cố t́m cách thoát chết. Nhưng khi một hiệp sĩ samurai mà cũng có hành động như thế, không có ư thức danh dự, bỏ chạy không xấu hổ với bạn bè, th́ không khác ǵ súc vật.

Ở Edo, tôi cũng có một ngôi chùa tọa lạc tại Azabu ở ven đô. Có một người giúp việc đă ở với tôi một thời gian khá lâu nên cũng có chút tin tưởng về tôn giáo. Có lẽ nhờ anh ta thường quan sát cung cách những thầy tu nên chịu ảnh hưởng phần nào. Một hôm vào lúc sẩm tối, một người trong số các đệ tử tôi sai anh ta đi có việc. Con đường đi phải ngang qua một vài vùng hoàn toàn không có nhà cửa xóm làng, nơi mà những kiếm sĩ thường phục kích giết khách lữ hành (CT. Vào thời ấy, những hiệp sĩ samurai thường ưa thử gươm bằng cách đứng tại những góc vắng vẻ, khiêu khích kẻ đi đường để kiếm cớ mà giết, v́ theo luật lệ bấy giờ, hiệp sĩ có quyền giết người nào tỏ ra thiếu lễ độ và xúc phạm danh dự họ. ND.) Bởi thế về đêm không có an toàn ở những nơi ấy. Nhưng mặc cho mọi người cố ngăn cản, người tớ vẫn không nghe, cứ ra đi. Trên đường về trời đă tối, một kẻ sát nhân thuộc loại nói trên, đứng chực saün nơi vắng vẻ. Y cố sấn vào người tớ, rút kiếm la lên: "Tay áo ngươi động vào người ta. Ta không để cho ngươi thoát." Người tớ nói: "Tay áo tôi không động vào ngài." Rồi không suy nghĩ, anh ta cúi gập người vái chào hiệp sĩ ba cái. Khi ấy lạ thay, hiệp sĩ bèn tra kiếm lại vào bao- cây kiếm sắp giết người- nói: "Ổ, ngươi quả là một người lạ lùng. Thôi ta tha cho ngươi đi." Thế là người tớ thoát nạn. Năy giờ một người buôn vào ẩn nấp trong một trà thất lân cận vẫn lén lút quan sát động tĩnh bên ngoài. Trong khi người này đang tự hỏi không biết anh chàng kia bị giết chưa, th́ người tớ đă xuất hiện trước mặt. Người lái buôn nói: "Suưt nữa th́ anh rồi đời. Làm sao mà anh nghĩ ngay được chuyện cúi lạy như thế?" Người tớ đáp: "Tôi ở chùa thấy các thầy tu thường cúi gập ḿnh vái ba lạy. Vừa rồi, tôi nghĩ được rồi, nếu y muốn giết th́ cứ để cho y giết. Và không suy nghĩ, tôi cứ theo thói quen vái ba lạy. Nhưng khi thấy thế, y lại nói anh thật lạ lùng, thôi tôi để cho anh đi. Và thế là tôi tiếp tục hành tŕnh." Đấy là những ǵ người tớ ấy về thuật lại cho tôi nghe. Tôi nói: "Anh đă thoát chết nhờ luôn luôn giữ niềm tin." Và khi nghe chuyện ngay cả một kẻ sát nhân tàn bạo cũng có trái tim biết xúc động, th́ tôi lại càng chắc chắn không ai có thể hoài nghi về Pháp Phật nhiệm mầu.

V́ tôi đi nhiều nơi, nên gặp đủ thứ chuyện. Tôi có một ngôi chùa nữa ở Ozu thuộc tỉnh Iyo, và hàng năm tôi thường đến ở đấy ít lâu. Chùa Ozu không phải như chùa này, đó là một cấu trúc khổng lồ. Mỗi khi tôi ở đấy th́ hàng loạt rất đông khách thập phương kéo đến chật cả chùa gồm hai gian lớn một bên dành cho nam một cho nữ, mỗi bên có hai tiếp viên nam hai tiếp viên nữ để hướng dẫn cho có trật tự, và mọi người kính cẩn lắng nghe. Tất cả những người ở đấy đều đến từ vùng cách xa hai dặm.

Một lần có một người ở Ozu gả con gái cho một nhà ở vùng quê cách đó hai dặm (lư). Người con gái ấy sinh hạ một trai, nhưng hai vợ chồng này không ngớt gây gỗ nhau, cuối cùng sau một trận kịch chiến người vợ bỏ ra khỏi nhà, giao con lại cho người chồng và tuyên bố nàng sẽ trở về nhà cha mẹ ruột. Người chồng vừa cặp con trong nách vừa nói: "Nếu em về nhà cha mẹ th́ anh sẽ liệng thằng bé này xuống sông." Nhưng người vợ nói: "Tốt lắm, nó là con anh, bây giờ tôi trả lại cho anh, anh cứ việc liệng nó xuống sông đi. Tôi không thiết." Người chồng bảo: "Em về th́ về, nhưng không được đem ǵ theo ngoài một ít áo quần và tư trang." Nàng trả lời: "Đă ra khỏi cái nhà này, th́ tôi không cần ǵ những thứ ấy." Nói xong nàng bỏ đi về Ozu. T́nh cờ cô gái gặp những người đang đi đến chùa tôi để nghe pháp, nên thay v́ về nhà cha mẹ, cô lại đi theo họ vào chùa nghe giảng. Cô nghe chăm chú những ǵ tôi nói hôm đó. Khi xong buổi giảng mọi người giải tán ra về, cô gái gặp một ông láng giềng của cha mẹ nàng. Khi ông này hỏi ngọn gió nào đưa đẩy nàng trở về như vậy th́ cô gái kể: "Sáng nay vợ chồng tôi căi nhau, tôi bỏ về nhà, nhưng về đến đây th́ gặp đám người đi nghe pháp. Tôi nghĩ là dịp tốt nên thay v́ về nhà cha mẹ, tôi theo họ vào nghe. Mọi lời trong buổi giảng này đều ứng vào hoàn cảnh riêng của tôi. Tôi cảm thấy xấu hổ vô cùng. Sự việc sáng nay tôi bỏ nhà chồng mà đi thật là hoàn toàn do lỗi của tôi. Chồng tôi không muốn tôi bỏ ra đi. Ảnh cùng mẹ ảnh đă nói hết lời để giữ tôi lại, nhưng tôi một mực không nghe, khiến họ cuối cùng cũng điên tiết. Nhưng bài pháp hôm nay đă cho tôi thấy tôi có lỗi như thế nào, bởi thế tôi sẽ không bỏ về lại nhà cha mẹ nữa. Tôi sẽ trở lại nhà chồng, xin tha thứ những điều quấy tôi đă làm, tôi sẽ hạ ḿnh trước cả mẹ chồng và chồng, rồi kể cho họ nghe về bài pháp kỳ diệu hôm nay. Bởi v́ nếu tôi không khuyến khích nhà chồng cùng quan tâm đến giải thoát giác ngộ th́ việc nghe Pháp của tôi chưa thực sự có ích."

Người láng giềng nói: "Đă gây gỗ với chồng mà bỏ về như vậy rồi th́ làm sao trở lại được nữa. Chi bằng cứ về nhà cha mẹ, rồi tôi sẽ đưa chị trở lại nhà chồng dàn xếp cho êm."

Người đàn bà bảo: "Không, không, êm hay không êm cũng chả sao, v́ chung quy đấy là lỗi tại tôi, tôi phải đích thân ḥa hoăn lại với nhà chồng. Vả lại, nếu bài pháp kỳ diệu này chỉ một ḿnh tôi nghe th́ thật uổng. Tôi muốn san sẻ với gia đ́nh chồng và khuyên họ cùng học đạo giải thoát. Có như vậy th́ sự nghe pháp của tôi mới thực có ư nghĩa."

Những người đi đường đều nghe câu chuyện giữa hai người đang đối đáp. Họ bảo nhau: "Cô kia thật đáng khen biết chừng nào. Chỉ nghe một bài Pháp mà nhận ra được lầm lỗi của ḿnh, thực là tư cách tuyệt diệu nơi một người phụ nữ. C̣n cái anh chàng kia th́ đúng là loại quân sư quạt mo, cố khuyên nàng đừng có trở lại nhà chồng một ḿnh, để cho anh ta cùng đi với, để ảnh dàn xếp giùm cho êm. Rơ là một thằng cha vô duyên hết cỡ. Y ta ở Ozu, đương nhiên đă nghe đi nghe lại nhiều lần bài giảng ấy, thế mà coi tề, hăy nghe y đưa ra một lời khuyên như mắm thối ấy."

Thế là những người đi đường không ngớt chê trách anh chàng láng giềng kia, và bảo cô gái sau khi nghe cô tuyên bố sẽ một ḿnh trở về lại nhà chồng: "Đúng đấy, thái độ của cô thật đáng khen. Hăy nhanh lên mà trở lại với nhà chồng."

Cô gái nói: "Vâng, tôi đi đây." Và quày quả trở về lại.

Hôm ấy tôi được một tộc trưởng ở Ozu mời về nhà. Khi tôi đến đấy, có nhiều người tới thăm. Họ nói, hôm nay bài giảng của ngài đă làm một phép lạ. Và họ kể lại câu chuyện như trên. Về sau, tôi lại c̣n biết được sự việc xảy ra sau khi người đàn bà trở lại nhà chồng. Cô ta đă nói với mẹ chồng và chồng như sau. Mặc dù không ai xua đuổi , con đă tự ư bỏ về. Nhưng chính nhờ thế mà con đă đến Ozu, do con có duyên với Phật pháp. Trên đường con gặp đoàn người đi chùa nghe giảng, nên con đă đi theo họ. Khi nghe giảng, con thấy điều nào cũng phù hợp với con. Càng nghe Pháp con càng nhận ra lỗi lầm của ḿnh, nên sau khi nghe pháp, thay v́ về nhà cha mẹ ruột th́ con đă đi thẳng về đây. Chính v́ con làm quấy nên đă khiến mẹ chồng và chồng tức giận. Từ nay trở đi con xin vâng lời mẹ chồng và chồng trong mọi sự, và bây giờ xin mẹ và chồng cứ trừng Phật con thỏa thích, con sẽ không oán hận chút nào, v́ con muốn xin cả hai người tha thứ cho con." Nghe nàng nói vậy, cả hai đều bảo, nếu nàng đă thấy lỗi ḿnh th́ họ đâu c̣n giận hờn ǵ nữa. Thế là họ vui vẻ đón nàng về lại trong gia đ́nh, và từ đấy cô gái cư xử lễ độ với mẹ chồng, ḥa thuận với chồng rất mực. Thỉnh thoảng cô kể lại cho mẹ chồng và chồng nghe bài giảng đă làm cô thay đổi, và từ đấy mỗi khi tôi đến trong vùng ấy, th́ cả gia đ́nh đều đến nghe tôi.

Những người có duyên với Phật pháp như thế, nhờ nghe một bài giảng mà giải thoát khỏi hận thù gây gỗ - mặc dù họ chỉ là những người b́nh dân ít học - quả thực là điều kỳ diệu phải không? Tôi kể chuyện này ra với hi vọng rằng quư vị khi nghe xong cũng sẽ tự tạo cho chính ḿnh một cơ duyên thấm nhuần Phật Pháp như vậy. Chính v́ Tâm Phật vốn bất sinh và chiếu sáng kỳ diệu, nên ngay cả một phụ nữ không hiểu biết ǵ cũng có thể nhờ y cứ vào đấy mà nên. Tất cả quư vị cũng thế, từ đây trở đi, hăy luôn hô triệu đức tin của ḿnh lên để an trú trong Tâm Phật.

Câu chuyện hôm nay đă dài, có lẽ quư vị cũng đă mệt mỏi, vậy chúng ta hăy dừng ngang đây. Xin mọi người thong thả ra về, và trở lại ngày mai.
(c.t.)
Quay trở về đầu Xem lan25's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi lan25
 
lan25
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 05 September 2003
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 137
Msg 11 of 11: Đă gửi: 12 September 2005 lúc 7:24pm | Đă lưu IP Trích dẫn lan25

(tiếp )

Phật Magoemon

...Tôi xin kể cho quư vị nghe qua về diệu dụng của Tâm Phật. Ba mươi năm về trước có một người theo tôi làm đệ tử tại gia, một nhà buôn vượt hơn tất cả mọi người buôn khác về tài buôn bán, thường làm ra nhiều lợi tức, nên mọi người đặt cho anh ta biệt danh là "tên cướp Magoemon" . Chẳng bao lâu anh ta giàu sụ, và từ đấy trở đi, thường đến nơi tôi. Tôi bảo: "Khi mọi người đă gọi anh như vậy, th́ chắc phải có điều ǵ quấy. Nhất là khi một người thường đi chùa mà bị đặt một cái tên xấu xa, và làm đề tài cho sự xầm x́ bàn tán, th́ người ấy phải có lỗi."

Khi bị tôi sửa lưng như vậy, Magoemon chỉ nói: "Nếu con có đến nhà người ta mà trộm đồ đạc, hoặc bẻ khóa vào nhà kho của họ, th́ đương nhiên con sẽ cảm thấy xấu hổ. Nhưng con không trộm cướp kiểu ấy. Và con cũng không phải là kẻ duy nhất ở đây kiếm lợi bằng cách bán buôn. Vả lại, những người nói xấu con phần nhiều cũng là nhà buôn nhưng lại không kiếm được lợi tức nhiều bằng con, nên họ nói xấu con với thầy đấy thôi. Mà dĩ nhiên đi buôn là cốt để có lời..." Cứ thế anh ta tự bào chữa cho ḿnh, và vẫn giữ thái độ như như bất động trước những gièm pha.

Về sau, không biết v́ lư do ǵ, anh ta giao hết công việc cho người cháu trai, phân phát tất cả tiền của đă tích lũy cho mọi người trong gia đ́nh, rồi đến xin tôi cạo tóc. Tôi nói: "Nếu là người nào khác đến xin thế phát th́ tôi c̣n do dự, chứ với người lâu nay đă mang tiếng xấu như anh, th́ tôi cạo ngay." Thế là tôi cho anh ta làm tu sĩ.

Từ đấy về sau, anh càng dốc ḷng tin và trở thành một người sùng tín. Điều ấy chứng tỏ rằng cái ta gọi là Phật tâm vốn có một khả năng chiếu sáng linh hoạt kỳ diệu. Chưa đầy ba mươi ngày sau khi anh ta trở thành tu sĩ, mọi người đă quen gọi anh ta với tên mới là "Phật Magoemon". Sự t́nh là như thế, tôi muốn quư vị hiểu rơ điều này. Trên thế gian không có ǵ quư bằng Tâm Phật. V́ tất cả quư vị đều đang cố thực chứng Tâm Phật bất sinh, nên cần phải hiểu cho thấu đáo mới được. Tôi không bảo quư vị phải tu theo pháp này pháp nọ, phải giữ giới, phải tụng kinh, phải xem Ngữ lục của chư tổ, phải tọa thiền...Tâm Phật vốn đă saün nơi tất cả quư vị, không có cái chuyện tôi đem lại cho quư vị tâm Phật ấy. Khi lắng nghe bài giảng này, hăy nhận ra tâm Phật mà mỗi người đều có ngay trong chính ḿnh, rồi từ nay về sau hăy an trú trong Tâm Phật bất sinh ấy. Một khi quư vị đă xác chứng được Tâm Phật mà mọi người bẩm sinh đều có, th́ quư vị muốn đọc kinh cứ việc đọc kinh, muốn ngồi thiền cứ việc ngồi thiền, muốn giữ giới cứ việc thọ giới, muốn niệm Phật cứ việc niệm Phật, muốn tŕ chú cứ việc tŕ chú, hay cứ việc làm phận sự hàng ngày của quư vị - dù quư vị là hiệp sĩ, nông dân, thợ thuyền, thương gia - công việc sẽ là pháp chánh định của mỗi người. Tôi chỉ nói một điều duy nhất là: hăy nhận ra tâm Phật mà mỗi người quư vị bẩm thụ từ lúc cha mẹ mới sinh. Điều cốt yếu là nhận ra, và an trú trong tâm ấy với niềm tin tưởng...

Trẻ em ba bốn tuổi

Sư dạy chúng: Như quư vị đều đă nghe tôi nói, mọi người bẩm sinh đều có tâm Phật, vậy quư vị chỉ cần làm mỗi một việc duy nhất là an trú trong cái tâm Bất sinh ấy. Thế nhưng, v́ theo thói đời, quư vị đă vướng vào những tệ đoan và đă chuyển tâm Phật thành ra quỷ đói luôn bám víu thèm khát. Hăy nhớ kỹ điều này, để luôn trú trong tâm Phật bất sinh. Nhưng nếu v́ mong mỏi nhận cho ra cái Bất sinh mà quư vị rán ngăn chặn những ư tưởng giận dữ thèm khát không cho chúng khởi lên, th́ khi làm như vậy quư vị đă phân chia một cái tâm duy nhất ra làm hai. Cũng như thể là quư vị đuổi theo một cái ǵ đang trốn chạy. Khi ta c̣n cố ư ngăn tư tưởng khởi lên, th́ cái ư ấy chống lại với những ư khác đang khởi lên liên tục, thế là không bao giờ có sự chấm dứt. Việc ấy cũng như thể là dùng máu để rửa máu, không bao giờ sạch được. Cũng vậy, mặc dù những tư tưởng giận dữ mà bạn ngăn chặn ấy có thể chấm dứt, nhưng cái tư tưởng sau dùng để ngăn chặn tư tưởng trước cứ tiếp tục không bao giờ dừng nghỉ.

Bạn có thể hỏi, vậy tôi phải làm sao? Nếu bỗng dưng ư tưởng giận dữ, hay thèm khát, hay bám víu... khởi lên nơi bạn một cách bất trị, ngoài ư muốn, th́ đừng khai triển nó thêm, đừng để ư đến nó. Đừng bận tâm ngăn chặn hay không ngăn chặn, chỉ cần thây kệ nó, th́ nó không thể làm ǵ khác hơn là đi đến chấm dứt. Bạn không thể căi với vách tường nếu bạn chỉ đứng một ḿnh. Khi không có ai ở đấy để chiến đấu, th́ mọi việc tự động đi đến chấm dứt.

Dù cho đủ mọi thứ tư tưởng tạp loạn tḥ mặt ra, th́ cũng chỉ ló ra trong một chốc. Hệt như trẻ con ba bốn tuổi bận rộn trong tṛ chơi (trẻ mau chán. ND.). Nếu bạn không bám víu một tư tưởng nào đặc biệt, như vui hay buồn, không nghĩ tới chuyện chấm dứt hay không chấm dứt nó, th́ thế chính là an trú trong Tâm Bất sinh. Hăy giữ cho cái tâm duy nhất vẫn là cái tâm duy nhất. Nếu tâm bạn luôn luôn như vậy, th́ dù cho điều tốt điều xấu ǵ khởi lên cũng tự động chấm dứt mà không cần bạn phải cố nghĩ hay không nghĩ. Cái mà bạn gọi là cơn giận hay niềm vui toàn là do bạn sản xuất với mănh lực của tính chấp ngă, hậu quả của dục vọng ích kỷ. Khi vượt ngoài mọi ư tưởng bám víu th́ những tư tưởng kia sẽ tự động tan biến. Sự biến mất ấy chính là cái Bất diệt. Và cái bất diệt chính là Tâm Phật bất sinh.

Tóm lại, điều chính yếu là luôn luôn nhớ đến Tâm Phật bất sinh, không hâm nấu những tư tưởng này nọ trên cái nền Bất sinh ấy, nghĩa là bám lấy những ǵ bạn gặp phải và đổi cái tâm Phật thành ra những ư tưởng. Khi bạn không bị lay chuyển, th́ không tư tưởng nào c̣n khởi lên dù tốt hay xấu và do đó cũng không cần ǵ phải diệt. Như thế có phải là bạn không tạo tác cũng không hủy diệt hay chăng? Đấy không ǵ khác hơn là cái Tâm Phật bất sinh bất diệt đó vậy. Hăy hiểu rơ điều này.

Nổi giận

Sáng hôm nay tôi thấy giảng đường chúng ta c̣n đông đúc hơn thường lệ, vậy có lẽ khá nhiều người trong đây chưa nghe những ǵ tôi vừa nói. Tất cả những người đă nghe th́ ngang đây xin rời chỗ để nhường cho người chưa nghe.

Khi những người hiện diện đă đổi nhau và ngồi yên chỗ, có một người nêu lên vấn đề xin hỏi Sư như sau.

Trong những bài giảng của ngài, ngài luôn dạy rằng do tập tành những thói xấu ở đời mà chúng ta đổi tâm Phật thành ra những ư tưởng xấu ác. Khi nghe ngài, tôi cũng nhận thấy làm thế là bậy. Nhưng tôi là một thị dân làm nghề thương măi, nên có khi những điều người ta nói làm cho tôi tức giận hay bực ḿnh. Tự thâm tâm tôi không có ư xấu ǵ như giận dữ hay bực bội, nhưng người khác thường cứ khiến tôi nổi giận, như vợ con và tôi tớ. Sau khi nghe ngài giảng, tôi nhận ra làm vậy là sai quấy, và cố gắng bỏ thói giận dữ ấy đi. Nhưng những ư nghĩ tức giận vẫn cứ nổi lên trở lại, và cuối cùng đâu vẫn hoàn đấy. Vậy tôi phải làm sao để dứt sự giận dữ?

Sư trả lời: Sự thật là, bạn muốn nổi giận, nên bạn tự khiến cho ḿnh điên tiết lên. Nếu ban đầu bạn không có một ư xấu nào, th́ dù người khác có khiêu khích tới đâu, chắc chắn bạn cũng không nổi giận. Nhưng khi những cảm giác giận dữ bực bội đă thành h́nh trong tâm bạn, th́ dù người khác không cố ư chọc giận, bạn vẫn bị lôi tuột đi bởi sức mạnh của chính ngă chấp nơi bạn, khiến bạn mất b́nh tĩnh và cả quyết ḿnh không có ǵ sai quấy. Những ư tưởng của bạn tạo nghiệp ba ác đạo, trong khi cái tâm tu la ray rứt bạn. Đây là cỗ xe bằng lửa (CT. Xe chở người đi xuống địa ngục.ND) do cái tâm chấp ngă của bạn tự tác tự thọ.

Địa ngục, ngạ quỷ, súc sinh và a tu la không ngoài tâm bạn. Hơn nữa, nếu cố ư chấm dứt các ư tưởng khởi lên, đàn áp chúng, th́ lại là thất sách. Cái tâm Phật bẩm sinh chỉ có một, không bao giờ phân hai. Thế nhưng khi bạn cố ngăn cho tư tưởng đừng khởi, th́ tâm bạn bị tách làm hai phe, một bên là ư tưởng giận dữ và một bên là cái ư muốn chấm dứt cơn giận. Việc ấy cũng như bạn đuổi theo một người đang bỏ chạy, chỉ khác là ở đây bạn vừa là người bị theo đuổi vừa là người đuổi theo. Lấy một vị dụ khác: khi bạn quét lá rụng mùa thu, lớp lá này quét xong lớp lá khác lại rụng xuống. Cũng thế, dù bạn ngăn được những ư giận ban đầu, nhưng cái ư sau đó để ngăn cản ư giận, lại khởi lên, cứ thế không bao giờ dứt. Bởi thế cái ư muốn chấm dứt tư tưởng là sai lầm. Sự t́nh là thế nên khi bạn không c̣n quan tâm đến những ư tưởng, đừng cố chấm dứt hay không chấm dứt, th́ đấy là tâm Phật Bất sinh. Đó là điều tôi đă nói vừa rồi một cách chi tiết.

Mù ḷa và cái bầt sinh

Một người đàn bà mù nói với Sư: "Con nghe nói người nào thân thể bất túc không thành Phật được. Thầy cũng thấy con bị mù, cả đến h́nh tượng Phật con cũng chưa được lễ bái. Con nghĩ ḿnh sinh làm người không ích lợi ǵ cả, có lẽ khi chết con sẽ rơi vào cơi xấu. Có cách ǵ cho người mù cũng tu thành Phật được, xin ngài chỉ giáo cho con."

Sư đáp: Người ta có nói như thế thực, nhưng trong cái Bất sinh mà tôi nói, th́ không có phân biệt giữa bất túc và không bất túc (tàn tật). Dù bà có bị mù, th́ tâm Phật vẫn không có ǵ khác, đừng hoài nghi. Chỉ cần loại trừ tham sân si, nhận chân những ǵ tôi đă nói, luôn an trú trong Tâm Phật Bất sinh, th́ bà sẽ thành Phật ngay đời này.

Có một bà mù khác ở Aboshi cũng hỏi tôi như vậy, và khi tôi nói cho bà ta nghe những ǵ tôi nói với bà vừa rồi, bà ấy đă hiểu rơ một cách rốt ráo và từ đó về sau bà hoàn toàn thay đổi, đề cao cái Bất sinh, và cứ nói với tôi: "Nhờ thầy giảng, bây giờ con đă hiểu vài phân về sự kiện quả thực con chưa từng sinh ra. Con cám ơn thầy xiết bao. Nếu mắt con không mù, th́ có lẽ bất cứ ǵ con trông thấy cũng khởi động những tư tưởng tham lam chấp đắm trong tâm con, khiến con quen thói bám víu ràng buộc, th́ làm sao mà xuất hiện được niềm tin này? Điều lạ lùng, chính nhờ mù ḷa mà con có thể thấy được những xấu tốt của cuộc đời, mà không sinh tâm bám víu, và khi nghe ngài giảng con liền có thể đặt ḿnh vào trong Bất sinh. Đấy hoàn toàn nhờ sự mù ḷa của con vậy".

"Bà ta là một người có tín căn như thế. Vậy bà cũng nên hiểu rơ điều này, th́ sự tu hành của bà có lẽ sẽ tiến bộ suông sẻ hơn một người sáng mắt".

Khi Sư giảng xong, người đàn bà mù này cũng sung sướng kêu lên: "Kỳ diệu thay, thật kỳ diệu thay."

Nghe nói rằng nhờ tin chắc vào lời dạy của Sư, bà hoàn toàn thực chứng cái Tâm Phật Bất sinh, và không c̣n nghi ngờ ǵ nữa rằng ngay cả một kẻ tật nguyền cũng thành Phật được.

Hết Phần I.
Quay trở về đầu Xem lan25's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi lan25
 

Xin lỗi, bạn không thể gửi bài trả lời.
Diễn đàn đă bị khoá bởi quản trị viên.

  Gửi trả lời Gửi bài mới
Bản để in Bản để in

Chuyển diễn đàn
Bạn không thể gửi bài mới
Bạn không thể trả lời cho các chủ đề
Bạn không thể xóa bài viết
Bạn không thể sửa chữa bài viết
Bạn không thể tạo các cuộc thăm ḍ ư kiến
Bạn không thể bỏ phiếu cho các cuộc thăm ḍ



Trang này đă được tạo ra trong 2.5781 giây.
Google
 
Web tuvilyso.com



DIỄN ĐÀN NÀY ĐĂ ĐÓNG CỬA, TẤT CẢ HỘI VIÊN SINH HOẠT TẠI TUVILYSO.ORG



Bản quyền © 2002-2010 của Tử Vi Lý Số

Copyright © 2002-2010 TUVILYSO