Đăng nhập nhanh
Mạnh Thường Quân
  Bảo Trợ
Chức Năng
  Diễn Đàn
  Thông tin mới
  Đang thảo luận
  Hội viên
  Tìm Kiếm
  Tham gia
  Đăng nhập
Diễn Đàn
Nhờ Xem Số
  Coi Tử Vi
  Coi Tử Bình
  Coi Địa Lý
  Coi Bói Dich
  Chọn Ngày Tốt
Nghiên Cứu và
Thảo Luận

  Mệnh Lý Tổng Quát
  Qủy Cốc Toán Mệnh
  Tử Vi
  Tử Bình
  Bói Dịch
  Mai Hoa Dịch Số
  Bát Tự Hà Lạc
  Địa Lý Phong Thủy
  Nhân Tướng Học
  Thái Ất - Độn Giáp
  Khoa Học Huyền Bí
  Văn Hiến Lạc Việt
  Lý - Số - Dịch - Bốc
  Y Học Thường Thức
Lớp Học
  Ghi Danh Học
  Lớp Dịch & Phong Thuy 2
  Lớp Địa Lư
  Lớp Tử Vi
    Bài Giảng
    Thầy Trò Vấn Đáp
    Phòng Bàn Luận
    Vở Học Trò
Kỹ Thuật
  Góp Ý Về Diễn Đàn
  Hỗ Trợ Kỹ Thuật
  Vi Tính / Tin Học
Thư Viện
  Bài Viết Chọn Lọc
  Tủ Sách
Thông Tin
  Thông Báo
  Hình Ảnh Từ Thiện
  Báo Tin
  Bài Không Hợp Lệ
Khu Giải Trí
  Gặp Gỡ - Giao Lưu
  Giải Trí
  Tản Mạn...
  Linh Tinh
Trình
  Quỷ Cốc Toán Mệnh
  Căn Duyên Tiền Định
  Tử Vi
  Tử Bình
  Đổi Lịch
Nhập Chữ Việt
 Hướng dẫn sử dụng

 Kiểu 
 Cở    
Links
  VietShare.com
  Thư Viện Toàn Cầu
  Lịch Âm Dương
  Lý Số Việt Nam
  Tin Việt Online
Online
 184 khách và 0 hội viên:

Họ đang làm gì?
  Lịch
Tích cực nhất
dinhvantan (6262)
chindonco (5248)
vothienkhong (4986)
QuangDuc (3946)
ThienSu (3762)
VDTT (2675)
zer0 (2560)
hiendde (2516)
thienkhoitimvui (2445)
cutu1 (2295)
Hội viên mới
thephuong07 (0)
talkativewolf (0)
michiru (0)
dieuhoa (0)
huongoc (0)
k10_minhhue (0)
trecon (0)
HongAlex (0)
clone (0)
lonin (0)
Thống Kê
Trang đã được xem

lượt kể từ ngày 05/18/2010
Khoa Học Huyền Bí (Diễn đàn bị khoá Diễn đàn bị khoá)
 TUVILYSO.net : Khoa Học Huyền Bí
Tựa đề Chủ đề: Thế Giới Bùa Ngải Gửi trả lời  Gửi bài mới 
Tác giả
Bài viết << Chủ đề trước | Chủ đề kế tiếp >>
NgocLinhTu
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 12 July 2004
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 203
Msg 1 of 16: Đă gửi: 08 April 2005 lúc 10:52am | Đă lưu IP Trích dẫn NgocLinhTu

Tác Giả: Hùng Sơn

Vào thập niên 60, những người ṭ ṃ, hoặc tin tưởng vào bùa ngải, ít ai không biết tới thầy Mười ở cầu B́nh Lựi, ông vào khoảng 70 nhưng thân thể rất tráng kiện, nước da ngăm đen, người hơi lùn. Những lời đồn đăi chung quanh cuộc sống của thầy Mười nhiều khi nghe tới rợn ngườị Những quyền phép mà người ta nói về ông vượt xa óc tưởng tượng của các nhà văn chuyên viết về chuyện ma quáị


Từ Sàig̣n đi tới cầu B́nh Lợi, cách khoảng 500 thước gần tới chân cầu, một con đường đất nhỏ bên tay phải dắt tới những thửa vườn dừa, cam và mận đầy ăm ắp. Vô trong chừng hơn cây số, quẹo tay trái, gặp ngay một căn nhà ba gian hai trái, có mái ngói đỏ bạc mầu, đó chính là nhà thầy Mườị

Thầy Mười sống với vợ con, nhiều người ngạc nhiên về số tiền thầy kiếm được hàng tháng không phải là ít, vậy mà thầy Mười sống rất lam lũ, vợ con hàng ngày nấu xôi đi bán rạo kháp vùng. Khi bước chân vô nhà thầy Mười, trong căn pḥng khách, chẳng ai có thể tin được ông già này lại là một ông thầy bùa nổi danh như vậỵ

Trong pḥng khách, một chiếc bàn gỗ mộc mạc, sáu cái ghế đơn sơ, trên bàn lót miếng kiếng, ở bên dưới tấm kiếng, mấy tấm h́nh vợ con xếp lung tung trông thật quê mùạ Một b́nh trà và mấy cái chén nhỏ để trong chiếc khay bằng nhôm cũ đă tróc nước sơn. Thầy Mười tiếp khách ở đâỵ

Ngồi trong pḥng khách nh́n ra vườn, quả là một khung cảnh nên thơ, có lẽ thầy Mười đă tốn rất nhiều công phu cho vườn cây trái nàỵ

Những mùa trái cây nở trộ, khách Sàig̣n tới vườn cây của thầy Mười, ít ai muốn về, nhất là vào dịp hè, trời Sài g̣n nóng nực, trai gái kéo xuống vườn trái cây của thầy Mười t́nh tự, nô đùa thật thích thú. Nhưng ngay trong vườn cây, một cái am nho nhỏ, chiều dài khoảng 6 thước, chiều ngang hơn 3 thước, nằm lạnh lùng, mặc dù chưa tới gần, mọi người đă ngửi thấy mùi nhang trầm thơm ngát mùi thơm không lấy ǵ làm lạ với những người mộ đạo Phật, v́ đấy cũng chỉ là những loại nhang thơmbán đầy dẫy ở ngoài chợ và chùa chiền nào cũng có.

Nhưng không hiểu sao, mùi nhang này tỏa ra từ căn nhà nhỏ bé kia, có một sức quyến rũ lạ lùng. Tuy nhiên, khi bước chân tới gần căn nhà nhỏ đó, ai cũng có cảm giác lành lạnh rợn người, như phải băng qua một băi tha ma vào những đêm trời tốị Mọi người đều biết đó là nơi thầy Mười thờ phượng và luyện phép, nuôi ngảị Chưa có một người nào có đủ can đảm bước vào nơi đây một ḿnh, kể cả những thầy bùa của những môn phái khác, dù cho đă từng đi lại với thầy Mười nhiều lần. Người ta gọi đây là Am Thầy Mười nơi bất khả xâm phạm và là trung tâm của những chuyện kỳ bí ghê hồn.

Lần đầu tiên San được gặp thầy Mười vào một ngày hè, trời thực oi bức. Buổi sáng hôm đó đă có một trận mưa nho nhỏ, nhưng không làm cho cái nóng của Sàig̣n giảm sút chút nàỏ

Vừa bước vào vườn cây thầy Mười, San đă cảm thấy tâm hồn thực thảnh thơị Có lẽ mầu xanh của lá, hương thơm của hoa, cũng như dáng dấp của những chùm mận nặng trĩu trên cành làm chàng quên đi một Sàig̣n đầy cát bụị

Hôm nay, San và sư phụ chàng tới gặp thầy Mười có hai mục đích: Thứ nhất là đem một thân chủ xuống cho thầy Mười giúp dùm vài công chuyện nan giảị Thứ hai là thầy Tư muốn giới thiệu San với thầy Mười, v́ cách đây mấy tháng, San đă chính thức được làm lễ "Xuất Sư".

Thầy Mười chính là đệ tử duy nhất, xuống núi sau cùng và kề cận Sư Tổ khi măn phần. Cũng v́ lư do này, những sư huynh đệ của thầy Mười rất kiêng nể ông trong đó có sư phụ San.

Được gặp thầy Mười là một điều thích thú. San đă nôn nóng muốn gặp ông từ lâu, nhưng không được phép. Có lẽ với kinh nghiệm nhiều năm, hễ cứ học tṛ nào đem xuống giới thiệu cho thầy Mười là y như rằng; không sớm th́ muộn, thầy Tư mất luôn đệ tử đó!

Họ thường lén lén, lút lút xuống cầu xin thầy Mười chỉ dạy những điều thầy Tư chỉ dành cho những đệ tử đă được làm lễ xuất sư, có nghĩa là có thể lập am thâu đệ tử, quảng bá môn pháị

Những người sau khi đă được làm lễ xuất sư rồi, không bao giừ được nhận người khác làm thầy ḿnh nữa, mặc dù cho có học hỏi ở người đó trăm ngàn phép thuật, cũng chỉ coi là trao đổi và cùng tu luyện mà thôị Đó là lư do duy nhất San biết tại sao, dù thầy Tư rất quí mến thầy Mười và mà hôm nay chàng mới được gặp thầy Mườị Điều này đă mặc nhiên cho thấy; trên phương diện tu luyện, quảng bá pháp thuật của môn phái đă có sự cạnh tranh thương mại rồi!

Vừa bước chân qua cổng vườn, mấy con chó nhào ra sủa vang, cô thân chủ theo sau vội thụt lạị Thầy Tư cười h́ h́, nói lớn:
- Thầy Mười đâu rồi, không ra đuổi mấy con chó quỉ này đi, bộ trốn trong đó đặng tụi tôi nấu xong nồi thịt cầy mới ra phải không?

Tiếng cười thực sảng khoái vang lên làm cho mọi người giật ḿnh. Thầy Mười đang leo xuống từ một cây mận gần đó, vừa cười vừa nói:
- Cứ mỗi lần thầy Tư xuống thăm tôi là hăm thịt mấy thằng đệ tử này của tôị Bữa nào tôi làm thịt một con xem thầy có dám ăn không?

Trong môn phái điều kỵ nhất là ăn thịt chó. Cũng v́ vậy mà mấy ông thầy thường đem vấn đề ăn thịt chó nói chơi hoàị

Có một điều không hiểu tại sao, hồi San chưa nhập môn đă ăn thịt chó nhlều lần mà không thấy khoái khẩu chút nào, nếu không muốn nói là sau này thấy người ta ăn thịt chó là ḿnh c̣n buồn nôn nữạ Vậy mà sau khi theo thầy Tư học bùa, luyện ngải, thịt chó là món ăn làm San thèm thuồng, tới nhiều khi muốn bỏ thầy, ĺa Tổ, để chén một bữa thịt cầy cho thỏa măn. Cũng v́ thế mà chàng hiểu tâm trạng của cả thầy Tư lẫn thầy Mười, thường lôi vấn đề ăn thịt chó ra nói cho đỡ thèm.

Lơn tơn đi ra cổng, thầy Mười vẫn giữ nụ cười thật tươị Tới đuổi mấy con chó đi, thầy Mười chỉ ngay San nói:
- Có phải chú em này là thầy San đó không?
San giật ḿnh v́ không hiểu tại sao thầy Mười lại biết ḿnh, thầy Tư quay qua nh́n San cười h́ h́.
- Tôi dám chắc mấy thằng đệ tử tôi đem h́nh thầy cho thầy Mười coi rồị Thầy đừng có để thầy Mười dằn mặt đó.
San cười giả lả.
- Dạ thưa thầy con đâu dám. Với thầy Mười th́ cần ǵ phải dằn mặt. Lúc nào con lại không biết đang đứng trước núi Thái Sơn. Là học tṛ của thầy từ lâu, ai lại không biết thầy Mười là đệ tử cưng của Sư Tổ. Chính thầy là sư huynh của thầy Mười, thầy cũng biết điều đó hơn ai hết mà.

Thầy Tư mỉm cười, ông biết San vừa nhắc khéo thầy Mười thân phận bề trên của ḿnh, điều mà nhiều khi v́ tài giỏi hơn thầy Tư, thầy Mười thường né tránh cấp bậc đàn em đó.
Thầy Mười cười lớn.
- Khéo thật, khéo thật. Chỉ một câu nói diện kiến này của thầy San, tôi đă biết thầy Tư chọn không lầm người cho xuất sư. Chẳng bù với đám đệ tử của tôi, không đáng sách dép cho thầỵ Thôi, mời tất cả vô nhà đị

San vừa định nói thêm vài lời tâng bốc, thầy Mười đă quay lưng đi vô trong. Mọi người lẽo đẽo theo saụ

H́nh như thầy Mười không chạy, coi bộ ông ta đi rất thong thả mà vừa đó đă tới thềm nhà rồi, trong khi mọi người c̣n lếch thếch ở măi ngoài sân.
Thầy Tư lẩm bẩm:
- Lại giở tṛ rồi, đó là phép thâu đất. Đi một bước bằng bạ Tôi biết, hễ gặp đệ tử mới của tôi là thế nào ông ấy cũng dằn mặt. Chứng nào vẫn tật đó.
San mỉm cười:
- Với ai th́ thầy lo, c̣n con đă xuất sư rồi, những điều thầy Mười biết, ḿnh cũng biết chứ có lạ lùng ǵ đâụ
Thầy Tư lắc đầụ
- Thầy lầm rồi, trong môn phái, cả trăm người được xuất sư, nhưng chưa có ai qua mặt được thầy Mười đâụ Nhiều điều thầy Mười làm mà tôi chưa bao giờ được nghe Sư Tổ nói tới, chứ đừng nói là luyện được nữạ
- Như vậy có nghĩa là Sư Tổ măn phần, thầy Mười đương nhiên là chưởng môn.
Thầy Tư lắc đầụ
- Không phả chỉ vậy, lúc đầu ai cũng tưởng như thế. Khi thầy Mười mang tin Sư Tổ chết về, họp anh em lại, dở bức di chúc của Sư Tổ rạ Ai cũng tưởng là di huấn lập thầy Mười lên làm chưởng môn. Lúc đó, tụi tôi đứa nào cũng lễ mể đem quà tặng tớị Đến khi mở tờ di huấn ra, chỉ có vẻn vẹn mấy chữ:

Phật tại tâm.
Bạo phát bạo tàn.
Hồn ai nấy giữ.
Chân không.

Đúng là nét chữ của Sư Tổ, mọi người hoảng kinh v́ biết là Sư Tổ không chỉ định chưởng môn mà để lại một lời cảnh cáo thôị

Tuy nhiên, hai chữ cuối cùng "Chân không" th́ quả thực chưa ai hiểu thấụ

Nhiều người lấy thiền triết ra giải nhưng cũng không ổn, v́ có nhiều lẽ nghịch lư với môn pháị Cái không không của nhà Phật cũng chẳng hạp với những ǵ các đệ tử trong môn phái đă học được. Bởi vậy, cho tới giờ này, di huấn vẫn là một điều bí mật.
- Bây giờ tờ di huấn đó ở đâu hả thầỷ
- Để ở trong am thầy Mườị
Con muốn coi được không?
- Ai coi mà không được, duy chỉ có điều thầy Mười lộng vô khuôn lớn để sau lưng tượng Phật Tổ, gắn liền vào tường, che màn lên nên không gỡ ra được.
- Trong số các thầy, bộ không ai muốn giữ tờ di huấn của Sư Tổ à?
- Ai mà không muốn, nhưng mà thầy Mười đâu phải tay dở!!

Tự nhiên San linh cảm có điều ǵ không ổn. Di huấn của Sư Tổ chưa được hiểu rơ ràng và đó cũng là những lời duy nhất của vị Sư Tổ sau cùng để lạị Nay thầy Mười giữ để thờ phụng. Như vậy, có khác ǵ chính thầy Mười là chưởng đâụ

Những đệ tử được xuất sư có ai lại không muốn được tận mắt nh́n thấy di huấn nàỵ Như vậy có nghĩa là phải tới bái kiến thầy Mười để được nh́n thấy di huấn. Hơn thế nữa, thầy Mười lại là người xuống núi sau cùng và chôn cất Sư Tổ, thử hỏi những bửu bối của ngài hiện ai giữ, nếu không phải là thầy Mườị
Nghĩ vậy nên San hỏi thầy Tư:
- Thưa thầy, ngoài di huấn đó ra, thầy Mười c̣n đem xuống núi những ǵ khác không?
Thầy Tư gật đầu:
- Không ai biết hết được những ǵ thầy Mười đem từ núi xuống.
- Nhưng ít nhất lúc Sư Tổ c̣n sống, cũng có người lên thăm nuôi và biết được Sư Tổ có những ǵ chứ?
- Mấy năm chiến tranh lan rộng, không c̣n ai dám lên núi gặp Sư Tổ nữạ Chỉ c̣n thầy Mười là người duy nhất ở trên đó thôi, đến lúc Sư Tổ chết, cũng phải là gần mười năm xa ĺa đám đệ tử. Những ǵ sau này Sư Tổ luyện được đâu có ai biết, ngoài thầy Mườị
- Nếu vậy tại sao Sư Tổ không cho thầy Mười làm chưởng môn?
- Ai lại không biết tâm tánh thầy Mườị Ông nổi tiếng về chuyện tà ma thôị Những điều tốt lành không làm ông có hứng thú.
Nói tới đây, mọi người đă đi tới thềm nhà.
Thầy Mười đang đứng ở đó chờ, ông nh́n San tủm tỉm cười:
- Hôm nay thầy San tới đây, chắc chắn phải ở lại đây tới sáng mai rồị Nghe nói thầy làm ở Cục An Ninh cũng được tự do lắm, không phải trực gác ǵ phải không?
- Dạ, con lo phận sự ở ngoài nên miễn trực gác.
- Đi lính như thầy khỏe ru, chẳng bù với mấy thằng đệ tử tôi; đi hành quân mút mùa, lâu lâu mới được về, bởi vậy chẳng có đứa nào tu luyện được môn nào cho ra hồn cả!
Thầy Tư mỉm cười nói vô:
- Tôi cũng may mắn có được thầy San, nếu không cũng chẳng biết phải làm saọ Tụi ḿnh già quá rồi mà đệ tử chẳng có đứa nào đủ sức cho xuất sư cả. Nghĩ cũng buồn.
Thầy Mười trầm ngâm:
- Cái kiểu này, chiến tranh kéo dài rồi lấy ai nối nghiệp ḿnh đâỵ Dù cho có xuất sư được mười ông th́ chỉ vài năm sau cũng có tới tám ông bỏ cuộc, c̣n hai ông đi vào đường bá đạo, làm tan nát hết, lúc ấy Tổ cũng bỏ, Phật cũng chê mà thôị
Bỗng thầy Tư cười lớn, nói nửa đùa nửa thật:
- Hôm nay mới nghe được thầy Mười nói một câu nhơn đức.
Thầy Mười cười ha hả, nói với San:
- Thầy San đừng có nghe lời thầy Tư mà nghĩ xấu cho tôi nhé. Dù ḿnh có luyện tà ma nhưng ăn hiền ở lành. Trời Phật cũng độ.
San nói bọc theo:
- Dạ, thầy bà cốt giừ được cái đức là Trời thương rồị C̣n chánh hay tà là người đời gán ghép đâu có quan hệ ǵ.
Nghe San nói, thầy Mười có vẻ khoái lắm. Ông nh́n thầy Tư cười hể hả:
- Thầy Tư nghe chưạ Tôi bắt đầu khoái thầy San rồi đó. Tôi bảo đảm với thầy, nếu Sư Tổ c̣n sống, chắc chắn ngài cũng vui lắm. Không lư chức chưởng môn lại lọt vào tay đời sau chúng hay ḿnh saỏ
Thầy Tư chỉ mỉm cười, ông nh́n San nhắc lại một phần lời di huấn của Sư Tổ:
Phật tại tâm. Hồn ai nấy giữ nghe thầy San.
San lật đật nói:
- Dạ... dạ, thầy Mười thương th́ nói nhưvậy thôi, con biết ḿnh hơn ai hết mà. .
Đến bây giờ thầy Tư mới chỉ người con gái đi theo, nói với thầy Mười:
- Đây là cô Lệ, chủ quán rượu bán cho Mỹ ở Sàig̣n. Cô Lệ theo tôi cũng lâu, nay tôi muốn đem cô ấy lên đây nhờ thầy giúp một taỵ
Bỗng thầy Mười bật cưừi ha hả:
- Sao khéo quá vậy, không lư là cái duyên của thầy San.
San lật đật nói ngay:
- Thưa thầy, con với cô Lệ không có ǵ đâu, cô Lệ cũng biết mà.
Từ lúc tới đây tới giờ, Lệ chỉ lẽo đẽo theo sau mọi người, bây giờ nàng mới lên tiếng:
- Dạ thưa thầy Mười, con-lên đây để xin thầy ít món đồ về buôn bán thôi chứ con với thầy San là chỗ quen biết lâu rồị Con không dám nghĩ tới chuyện khác đâụ
Thầy Mười mỉm cười:
- À, tôi có nói ǵ chuyện này nọ đâụ Tôi nói cái duyên là hôm nay ông Tổ trong cây chuối hột của tôi luyện đúng 100 ngàỵ Đang cần một nam một nữ để thỉnh ông Tổ rạ Tôi già rồi, luyện ba cái phép này tội nghiệp quá, hơn nữa, kiếm mấy đệ tử nữ cho loại bửu bối này cũng khó. Cái này chỉ hạp cho các cô cần để mồi chài đàn ông thôị Hôm nay cũng có một bà sồn sồn muốn tới thỉnh để mồi chài cái ông quan ǵ trên quận, xin mở cái quán. Tôi đang định cho bà ta hay, nhưng c̣n đang chần chờ, v́ nghĩ cũng tiếc cho công tŕnh 100 ngày của tôi, chỉ để cho bà ta xin giấy phép mở cái quán cốc th́ uổng quá. Bây giờ có cô và thầy San ở đây quả là cái duyên rồị Thầy San học được bửu bối mà chính thầy Tư là sưphụ của thầy San cũng chỉ nghe nói mà chưa luyện được. C̣n cô gập đúng ngày đem được ông Tổ này về, lo ǵ làm ăn không khá. Đàn ông sẽ qú dưới chân cô hàng chục đứa cho coị Nhưng đừng có làm ác, dụ dỗ chồng con người ta mà mang tội đó.

Lệ hớn hở, nói:
- Con xin cám ơn thầy Mười, con xin lỗi đă nghĩ tầm bậỵ Xin thầy chỉ cho con phải mua sắm ǵ bây giờ, con xin đi mua ngaỵ
Thầy Mười cười hề hề, nói như giễu:
- Phật này không dụng trái câỵ Có ai tưởng đến th́ xin đi tiền.

Mọi người cùng cười xoà v́ cái tếu của thầy Mườị Trong khi đó, thầy Mười luồn tay qua lưng quần, lôi ra một sợi dây cà tha, loại dây được bện bằng chỉ ngũ sắc, có 5 đốt bằng ch́ cán mỏng, chia sợi dây làm năm khúc, tượng trưng cho Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Công dụng của loại dây này để độ thân hoặc luyện gồng tùy theo người thầy luyện phép nào vô dây cà thạ Thầy Mười đưa sợi dây cà tha cho San, nói:
- Tối nay đúng nửa đêm, thầy sẽ đưa cô Lệ ra vườn sau, chỗ cây chuối hột tôi luyện bửu bốị Hai người bưng cái tráp nhỏ bằng sừng con tê giác của tôi hứng ngay dưới bắp chuốị Hăy hứng lấy đúng 36 giọt. Trong cái tráp nhỏ bằng sừng tê giác này, tôi có bôi một lớp mỡ voi nên giữ được những giọt nước phép đó trọn vẹn, không thể thấm vào đâu được Khi nào thấy nước không rỉ ra nữa th́ phải coi chừng, ngay ở tầu lá chuối non vừa nhú ra, có một ông Tổ nanh heo của tôi được tào lá mới nhô ra đó mang từ dưới gốc cây lên, tôi đă gởi vào thân cây từ 100 ngày trước. Thầy San phải nấm lấy ông Tổ liền, đừng để cho tào lá chuối nở tung ra, hất ông Tổ xuống đất là nước phép hết linh nghiệm ngaỵ Bởi v́ không thể để ông Tổ nhập thổ được. Khi nắm được ông Tổ rồi, thầy bỏ liền vô miệng núc một cái rồi lại bỏ vào miệng cô Lệ để cô ta núc một cái nữa, xong đặt ông Tổ vô cái tráp có mấy hạt nước vừa hứng được, đậy lại là xong.

Lúc năy, thầy Tư nói thầy San: "Hồn ai nấy giữ là đúng, nhưng sức thầy trong lúc này chưa giữ nổi hồn của thầy đâu bởi vậy tôi mới đưa sợi dây cà tha hộ mệnh của tôi cho thầỵ Thầy phải đeo vào tôi mới an tâm được.

San cầm sợi dây cà tha tần ngần. Năm đốt ch́ cán mỏng để vẽ bùa cuốn vô dây không phải làm bằng ch́ mà là 5 đốt vàng ṛng. Mỗi đốt cũng phải hơn nửa lượng vàng lá. San thắt sợi dây cà tha vào bụng mà nghe hồi hộp lạ lùng.
Thầy Tư bảo chàng:
- Nếu tôi biết luyện phép chuối hột cũng không dám làm. Lấy dây cà tha vàng đâu mà dùng bây giờ.
San cũng đồng ư với thầy Tư ngay:
- Con cũng nghĩ vậỵ Dù có học xong pháp môn này cũng đành để đó thôi, lương lính lấy tiền đâu mua vàng lá làm cà tha đâỵ
Thầy Mười mỉm cười chỉ Lệ:
- Cái đó cô Lệ sẽ lo cho các thầỵ Tôi phá lệ lần này, không nhận tiền tổ của cô Lệ. Tôi cho cô đem phép ông Tổ về dùng để mồi chài mấy thằng Mỹ kiếm tiền. Tôi nói trước cho cô Lệ hay, trong ṿng mười ngày, cô sẽ kiếm được mười lần hơn số tiền mua vàng để làm sợi cà tha nàỵ Đúng ngày thứ mười một, có một người đàn ông nào cho cô một đồng, cô cứ ỉa ra mang lên đây cho tôi ăn. C̣n khi kiếm được nhiều tiền hơn tôi nói, cô phải mua đủ số vàng đem tặng thầy San cho tôi luyện dây cà tha cho thầy ấy, cô có chịu không?
Lệ mừng rỡ nói ngay:
- Dạ... dạ... con chịu, con chịụ Chẳng nói dấu ǵ thầy, mấy tháng nay ế ẩm, chẳng nói mười ngày mà cả tháng con cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy đâụ Nếu có tiền là con mua vàng lên nạp cho thầy San liền.

Thầy Mười gật gù mỉm cười trong khi cả thầy Tư và San vừa mừng vừa phục thầy Mười hết sức. San không ngờ thầy Mười dám nói mạnh miệng như vậỵ Từ hồi theo thầy Tư tới giờ, mỗi lần giúp thân chủ nào điều ǵ, thầy Tư chỉ dám xin tiền nhang đèn là 36 đồng là cùng, sau này tiền bạc mất giá, thầy Tư tăng lên 360 đồng. Chưa bao giờ chàng thấy thầy Tư đ̣i ai bạc ngàn cả. Hôm nay thầy Mười nói như vậy có nghĩa là cô Lệ phải trả ít nhất là hai lượng vàng lá. Chàng cũng không ngờ là cô Lệ lại vui vẻ nhận lời như thế.
San c̣n đang tần ngần, thầy Mười nói tiếp:
- Cô hăy đưa bàn tay phải tôi coị
Lệ ngoan ngoăn đưa bàn tay ra cho thầy Mười coi ngaỵ Thầy Mười nắm bàn tay thon nhỏ và trắng muốt của Lệ cúi sát xuống coi thực kỹ. Hai tay thầy nâng niu bàn tay và vuốt nhè nhẹ trong ḷng bàn tay cô. Không khí nặng chĩu, mọi người đều im lặng theo dơi mọi cứ chỉ của thầy Mườị

C̣n tiếp..

Sưu Tầm
Quay trở về đầu Xem NgocLinhTu's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi NgocLinhTu
 
NgocLinhTu
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 12 July 2004
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 203
Msg 2 of 16: Đă gửi: 08 April 2005 lúc 10:53am | Đă lưu IP Trích dẫn NgocLinhTu

Coi bàn tay một lúc sau, thầy Mười vạch mí mắt Lệ coi, rồi lại coi sau lỗ tai, vuốt nhè nhẹ sau gáy Lệ rồi nói:
- Cô theo thầy Tư được bao lâu rồỉ
- Dạ cũng khoảng hơn ba tháng.
- Trong thời gian đó, cô có đi thầy bà nào khác không?
- Dạ có.
- Tại sao cô lại bỏ thầy Tư đi kiếm người khác?
Lệ hơi tần ngần, nh́n thầy Tư thực nhanh:
- Tại con nôn nóng, hàng họ ế ẩm quá nên theo mấy đứa bạn thôi, chứ con có bỏ thầy Tư đâụ
Thầy Mười cười khà khà:
- Thế rồi hôm nay cô trở lại thầy Tư, ông ta không chịu giúp cô nữa và đem cô lên đây phải không?
Lệ cuống quít, nói:
- Dạ... dạ... lúc nào con cũng kính trọng thầy Tư mà, con đâu có giám phản ai đâu, chỉ tại hàng họ ế ẩm quá nên theo mấy đứa bạn thôị
- Tôi có nói ǵ cô đâu, nhưng mà bạn bè cô hại cô rồị
Lệ ngơ ngác:
- Thưa thầy nói sao ạ?
- Cô chưa biết thủ đoạn của mấy thằng thầy bùa thầy ngải bá đạọ Chúng nó chỉ giỏi hại người ta thôi, chứ không giúp ích ǵ được aị Thấy cô có tiền, chúng ếm cô rồị Cô đang bị ếm bằng Ngải Đen đó. Nếu không gặp tôi hôm nay, cô sẽ lệ thuộc vào thằng thầy ma giáo nào đó suốt đời, cô phải đi làm nuôi nó, nếu không Ngăi Đen sẽ phát ra làm máu cô đen lại, đau nhức khắp ḿnh mà chết. Lúc đó có Trời mới cứu được cô.
Trong khi San bán tín bán nghi, Lệ nói:
- Xin thầy giúp con...
San nghe được âm thanh nghi ngờ của Lệ trong câu nói, cô ta có vẻ dầy dạn trong vấn đề thầy bà. Thầy Mườl mỉm cười, nói tỉnh bơ:
- Trước hết cô nh́n bàn tay cô mà tôi vừa coi xem có ǵ trong đó không?
Lệ đưa bàn tay lên coi rồi lắc đầu, nói:
- Dạ không.
- Được, ly nước trà cô vừa uống c̣n không?
Lệ cầm ly nước trà lên, nh́n sơ rồi nói:
- Dạ, c̣n nửa ly thôị .
Cô bưng ly nước lên bằng hai tay ngang tầm mắt, nh́n cho kỹ vào ly nước.
Lệ làm theo lời thầy Mười ngay, nàng rất tỉnh táo bưng ly nước lên ngang mặt.
- Bây giờ cô khấn theo tôị
Lệ "dạ" một tiếng nho nhỏ, trong khi thầy Mười khấn:
- Xin 36 v́ Phật Tổ chứng minh.
Lệ lập lại ngay:
- Xin 36 v́ Phật Tổ chứng minh.
- Con tên là...
- Con tên là Nguyễn thị Diễm Lệ.
- Cho con thấy dấu tích Ngăi Đen trên ḿnh con.
- Cho con thấy dấu tích Ngăi Đen trên ḿnh con.
Thầy Mười lùi ra sau mấy bước, bắt ấn chỉ vô ly nước đọc lâm râm nhưng câu thần chú thực khó hiểu rồi quát lớn:
- Cấp cấp như luật lệnh, maụ

Nói xong, thầy ra ghế ngồi rút một điếu thuốc lá, bật hộp quẹt châm lửa đốt như không có chuyện ǵ xẩy rạ Hít một hơi thực dài, thở khói ra rồi nói:
- Cô đem ly nước này ra ngoài sân, cầm ly nước bằng tay trái, đổ vô bàn tay mặt sẽ thấy Ngăi Đen xuất hiện.

Lệ dạ một tiếng, bước ra sân ngaỵ San ṭ ṃ đi theo, ra tới sân, Lệ nh́n San mỉm cười như đùa cợt. Cô ta để ngữa bàn tay phải rồi đổ từ từ chén trà vô bàn taỵ

Nước trà vừa đổ vô bàn tay, Lệ bỗng rú lên, thân thể run rẩỵ Nàng sợ hăi tới cùng cực, mặt mày xanh mét. San thấy bàn tay Lệ tự nhiên gặp nước trà trở nên đen như mực, chẳng khác ǵ ly nước trà là b́nh mực tầu tưới vô bàn tay nàng, San vội đỡ ly nước trên tay Lệ, trong khi Lệ mếu máo:
- Thầy San ơi, Trời ơi, cái ǵ thế này...

San hơi một thoáng nghi ngờ, vội lấy ly nước trà c̣n lại đổ vào tay ḿnh, nhưng chẳng có ǵ xẩy ra, nưức trà vẫn là nước trà. Cẩn thận hơn, chàng đưa ly nước lên miệng nhấp thử cũng chẳng thấy ǵ lạ, trong khi Lệ theo dơi từng cử chỉ của San, chàng bảo nàng:
- Cô thử nếm một chút xem, trong ly nước này chẳng có ǵ lạ cả.
Lệ lắc đầu nguầy nguậy, nh́n ly nước trà như một quái vật:
- Không... không... em sợ lắm.
Thầy Mười cũng vừa ra tới, trên tay ông cầm ly nước, vừa uống vừa nh́n Lệ mỉm cười:
- Cô đưa bàn tay trái đây coị
Lệ đưa bàn tay trái ra ngay, thầy Mười cầm tay Lệ lên coi một chút, vuốt nhè nhẹ cho những chỉ tay hiện rơ như thầy bói coi chỉ tay rồi lắc đầu nói:
- Thằng này ác thực, thường th́ người ta chỉ ếm đàn ông vào tay tráị Đàn bà con gái vào tay mặt, nó bất chấp thiên lệnh, ếm cô vào cả hai taỵ

Vừa nói ông đổ luôn ly nước trà đang uống, vào bàn tay trái Lệ. Bàn tay này cũng trở nên đen thui ngaỵ

Lệ như một cái xác chết từ từ đổ xuống. San vội vă đỡ lấy nàng. Thầy Mười mỉm cười:
- Thầy San bồng cô ấy theo tôị

Nói rồi ông đi ra vườn ngay, San ẵm Lệ khệ nệ theo sau thầy Mười, chàng để ư thầy Tư vẫn ngồi ở pḥng khách uống trà, dửng dưng như không có chuyện ǵ xẩy rạ

Thầy Mười đi thẳng tới căn nhà nhỏ trong vườn, mở cửa bảo San:
- Thầy đưa cô Lệ vô đây, đặt nằm trước bàn thờ Tổ đị

San làm theo lời thầy Mười, đặt Lệ nằm ngay ngắn trên mảnh chiếu nhỏ trải trước bàn thờ. Có lẽ Lệ đă tỉnh lại rồi, cô ta rên rỉ khe khẽ, cặp mắt trắng dă nh́n San thất thần.

Thầy Mười đưa San một xấp giấy súc vàng bạc, bảo chàng lau tay cho Lệ. San lau ngay và chỉ một lúc sau tay nàng lại trắng trẻo, mịn màng, chàng bỏ mớ giấy vừa lau tay cho Lệ vô một cái tỉnh nước mắm đă được rửa sạch, thầy Mười lấy nắp đậy lên, vẽ một lá bùa dán chặn lên trên nấp. Xong, thầy ghi rơ tên Nguyễn Thị Diễm Lệ lên mảnh bùạ
- Đỡ cô ấy ngồi dậỵ

San đỡ Lệ ngồi lên, nàng yếu đuối níu lấy chàng run lẩy bẩỵ . , làm cho sự tưởng tượng của chàng đi thực xa...

Tụng niệm một hồi lâu, thầy Mười quay lại nh́n hai người mỉm cười, nói:
- Bây giờ cô Lệ cứ yên trí, tôi đă trục hết thần ngải ra khỏi người cô và nhốt vô cái hũ này rồị

Vừa nói thầy Mười vừa chỉ tỉnh nước mắm mà San vừa bỏ những giấy vàng bạc lau tay cho Lệ vô đó. Mặt Lệ đă bớt tái, hơi thở nàng điều ḥa trở lại, nàng nói cám ơn lí nhí trong miệng và vịn tay San đứng dậỵ Nhưng Lệ vẫn đứng dựa vào chàng thực tự nhiên như một người t́nh bé nhỏ. Thầy Mười bảo chàng:
- Thầy San đưa cô Lệ ra ngoài vườn ngồi cho mát rồi vô đây cho tôi chỉ cách luyện bùa yêu trong cây chuối hột, tối nay thầy biết đường mà làm.

Nói xong thầy Mười lui khui lôi một chiếc hộp nhỏ, lấy ra ít đồ nghề vẽ bùa, trong khi San d́u Lệ ra ngoàị Không khí ngoài vườn thật dễ chịu, trời đă nhá nhem tối, những tàng cây rũ xuống thật thấp nhưmuốn che khuất lối đi làm cho khung cảnh nơi đây thực .âm ụ Cả hai đi tới một gốc cây lớn, San d́u Lệ ngồi xuống. Nàng nót:
- Thầy San à, thầy ngồi xuống đây với em một chút rồi hăy đị Vô trong đó nóng nực lắm, vội ǵ.

XXX

San gật đầu nhè nhẹ yếu ớt, đứng dậy trở vô am. Thầy Mười thấy chàng trở lại mỉm cười, hỏi:
- Cô Lệ đă hoàn hồn chưạ Coi bộ con nhỏ này cũng khá lắm. Nhiều người thấy tay bị nhuộm đen mất hồn hai ba ngàỵ
Chàng nghi ngờ, hỏi:
- Thưa thầy vụ Ngải Đen là thế nàỏ
Thầy Mười cười h́ h́:
- Làm ǵ có ngải nghệ ǵ. Tôi bôi một thứ thuốc bắc lên tay cô ta trong lúc làm bộ coi tay, loại bột này mắt thường khó thấy, nó có đặc tính gặp chất chát như nước trà th́ đỗ sang mầu đen như mực tầụ Ḿnh phải làm như vậy cho nó không coi thường ḿnh. C̣n phép thuật Trời Phật làm ǵ có thứ nào người phàm như chúng ḿnh làm được như thế. Mà trong môn phái ta, bạo phát th́ bạo tàn, luyện làm ǵ những thứ ấỵ Việc làm của thầy tối nay mới là quan trọng, không thể nào lơ là được. Thứ bùa yêu này mạnh nhất trong các loại bùa yêụ Nếu thầy yếu tay ấn, người nữ sẽ làm thầy mất hồn mất vía đó, phải thận trọng hết sức. Tôi coi cô Lệ không phải tay vừa đâụ

San bàng hoàng lănh hội được bài học đầu tiên của thầy Mười!

Thầy Tư và thầy Mười vẫn ngồi trong pḥngkhách đàm đạo Sau bữa cơm tối, San và Lệ phải tắm rửa sạch sẽ đễ chứ tới nửa đêm đi luyện bùa yêụ

Qua vụ "Ngải Đen", Lệ đă nh́n thầy Mười như thần thánh. Không ai sai bảo mà nàng lui khui phụ với đám con thầy Mười nấu nướng đử thứ cho bữa cơm tối thực siêng năng. Cái chuyện "Ngải Đen" của thầy Mười, thầy Tư cũng biết từ lâu mà không nói với San. Thảo nào, khi sẩy ra tự sự ông b́nh thản ngồi yên uống nước như không có ǵ say rạ

Mọi người ăn cơm tối xong, trời cũng đă thực khuya, sau khi dọn dẹp, Lệ định xuống nhà rửa chén, thầy Mười can lại:
- Cô Lệ lên đây ngồi uống nưức đị Để đó tụi nhỏ nó làm. Cô c̣n phải đi luyện bùa yêu v́ sắp tới giờ rồị
Quay qua San, thầy Mười hỏi:
- Thầy San nhớ kỹ những ǵ tôi dặn chưả
San lật đật gật đầu:
- Dạ, con nhớ rơ rồị
Thầy thuộc ḷng câu chú chứ?
- Dạ, có năm chữ thôi mà, quên sao được.

Thầy Mười đứng dậy, kéo chàng ra ngoài vườn. Đi loanh quanh một lúc ra măi tận sau am, thầy Mười đưa San vào một khu đất trồng toàn chuối, khu này khuất hẳn với nhà trên. Tới một cây chuối lớn, có bắp chuối thật to tḥng xuống khoảng đầu ngườị
Thầy Mười bảo chàng:
- Đây là cây chuối chút nữa thầy phải lấy nước phép và thỉnh ông Tổ nanh heo rạ
Tháy Mưừi chỉ vào một vết nứt trên thân chuối bảo San:
- Thầy rọi đèn pin vô đây coi, vết này do tôi lấy dao bằng ngà voi đâm vô đó để nhét ông Tổ bằng nanh heo vô từ một trăm ngày trước. Tới hôm nay, ôngTổ đă theo những lá non đi lên tới ngọn và nhất định sẽ nhẩy ra, khi ông Tổ nanh heo nhẩy ra, thân chuối sẽ vặn ḿnh kêu cọt kẹt rất lớn. Tàu lá non lú ra từ từ đẩy ông Tổ ra, thầy phải núm ngay lấy ông Tổ nanh heo này, đừng để rớt xuống đất là hỏng. Nắm được ông Tổ rồi, đút ngay vô miệng, nút một cái rồi đưa cho cô Lệ nút một cáị Chất nước thầy và cô Lệ ..nút được từ ông Tổ nanh heo phải nuốt ngay, không được nhổ đị Nhớ dặn cô Lệ nữạ Lúc này cái tráp bằng sừng tê giác đă phải có ba mươi sáu giọt nước hứng từ bắp chuối chẩy ra rồị Tôi nhắc lại, mỗi một giọt nước chảy xuống thầy phải đọc một câu chú thổi vào tráp, tất cả là ba mươi sáu lần, phải lấy cho đủ nước. Điều tôi chắc chắn không thế nào thầy cầm ḷng được trưức thân thể cô Lệ, đó là sự thúc dục của bùa chú bắt thầy phải hành động, không có hại ǵ cả. Tuy nhiên, dù cho có làm ǵ cũng không thể để nước đổ ra ngoài và ông Tổ không được rơi xuống đất. Khi đă bỏ ông Tổ vô tráp đậy kín rồi, bỏ vào bao vải, cột chắc lại treo lên cành cây nào cũng được. Lúc ấy là nhiệm vụ của thầy đă hoàn thành.

Mai mốt, thầy có muốn luyện phép này, cứ làm như tôi nói, nhưng mỗi đêm trước khi đi ngủ, phải tắm rửa sạch sẽ ra ngay chỗ đút ông Tổ vô thân chuối, đọc đủ ba mươi sáu lần câu chú, vỗ vô thân chuối rồi đi ngủ ngaỵ Thầy phải hiểu công tŕnh chín mươi chín ngày của tôi luyện phép, đừng làm hỏng chuyện. Có lẽ đây là lần sau cùng tôi luyện phép này, ông Tổ khi luyện xong có thể xài được hoài, cứ ngâm vào dầu thơm của thân chủ đọc đủ ba mươi sáu lần câu thần chú là dùng được. Càng lâu ngày ông Tổ càng linh. Thầy giúp tôi luyện ông Tổ này xong, tôi cũng đă trả ơn thầy bằng cách dậy thầy cách luyện phép này rồị Hơn nữa, c̣n tặng thầy sợi dây cà tha vàng mà cô Lệ hứa chọ Như vậy là không ai nợ ai đ́ều ǵ. Ngày thứ một trăm này, tôi già rồi, bắt tôi đi thỉnh ông Tổ ra th́ tội nghiệp tôi quá. Để chúc nữa thầy biết tại sao ngaỵ à, c̣n một điều thầy phải nhớ, mai mốt này, nếu có luyện phép, người nào được thầy chỉ định thay thế cũng chỉ được làm vào ngày chót thôi, c̣n chín mươi chín ngày đầu, khôngđược mượn người khác và không được gián đoạn một ngày nào cả. Nếu thầy có sức luyện đủ trăm ngày là tốt nhất, sức quyến rũ của nước phép sẽ mạnh vô song. Nhưng biết điều này rồi, xin thầy đừng dụ dỗ đàn bà có chồng mà phá hạnh phúc gia đ́nh người ta, Trời không tha đâụ Đă có nhiều thầy hộc máu, chết bất đắt kỳ tử v́ điều này rồi, thầy muốn sống lâu th́ nhớ lấy điều đó.

San ghi nhớ từng lời thầy Mười nói, hai người trở về pḥng khách.

Đêm nay trăng thực tṛn, có lẽ là đêm mười sáu th́ phải ánh trăng soi rơ đường đi nên không cần đèn.

Về tới pḥngkhách, thầy Tư và Lệ đangngồi uống nước trà. Thầy Mười bảo Lệ:
- Bây giờ cô theo thầy San đi thỉnh ông Tổ đi, có lẽ chúng tôi ngồi đây uống nước trà một lúc rồi phải đi ngủ thôi, tụi tôi không thức khuya chờ đâu, cô biết chỗ ngủ rồi phải không?
Lệ gật đầu, nói:
- Dạ, pḥng con đă sửa soạn xong rồi, con ngủ ở cái trái bên kia với chị Bạ
Thầy Mười gật đầu, nh́n San nói:
- C̣n thầy San ngủ ngoài tấm phản sau tủ quần áo này, cái giường đó chỉ vừa một người nằm thôi, tôi thường để cho mấy con bệnh nghỉ đêm ở đó, thầy ngủ tạm nhé.
San lật đật nói:
- Dạ, dạ con ngủ đâu cũng được mà.
- Thôi, bây giờ thầy dẫn cô Lệ đi thỉnh ông Tổ cho tôi đi Cũng sắp tới giờ bắp chuối chẩy nước ra rồi đó. San cầm cây đèn pin và túi vải đi ra vườn. Lệ lật đật theo chàng ngaỵ
Sợ Lệ không nh́n rơ đường, San rọi đèn cho nàng đi.Khi tới cây chuối chuyện phép, chàng bảo Lệ:
- Tới rồi, cây chuối này đâỵ
Lệ nh́n quanh vườn chuối nói:
- Chỗ này dễ sợ quá thầy San ơị
San nghe những tầu lá chuối cọ vào nhau kêu sào sạt cũng ơn ớn, chàng nói:
- Nếu bảo tôi giừ này ra đây một ḿnh coi bộ không ham rồi đó. Nhất là ở đây gần am thờ phượng của thầy Mười quá!
Lệ đứng gần lại San hơn, hỏi:
- Tại sao vậỷ
Tại cô khôngbiết, thầy Mười nổi tiếngvề nuôi Thiên Linh Cáị
Lệ ṭ ṃ hỏi:
- Thiên Linh Cái là cái ǵ vấy thầy San?
Chàng thực thà nói:
- Thiên Linh Cái là cái bào thai sắp sanh người ta trục ra đem ngâm rượu luyện phép. Nghe nói thầy Mười có ba con, hai trai, một gái, tụi nó thành quỉ rồi, thầy Mười có thể sai khiến hồn chúng thoát ra khỏi hủ rượu, chui ra ngoài đường được...

Lệ rên rỉ:
- Thầy San ơi, về đi... em... em không dám ở đây đâụ
San nghe nàng nói chới với, bảo nàng:
- Về sao được, hôm nay là ngày quyết định sự hoàn tất một trăm ngày của thầy Mười, tụi ḿnh muốn ra đây luyện phép chứ thầy Mười có ép ai đâu, nếu để thầy Mười thất bại vụ này, bộ cô yên được với ông đó hay saỏ Lúc đó tôi chỉ sợ cả ba con Thiên Linh Cái cùng ḅ vô nhà cô một lượt th́ đừng hỏi tại sao suị
Lệ ré lên:
- Trời ơi... Thầy c̣n hù em nữa hả!
- Tôi không có hù cô đâụ Thầy Mười thành danh nhờ vụ đó cô không biết saỏ
Nếu vậy th́... chúng ḿnh làm ǵ làm lẹ lẹ lên rồi về có được không thầy San?
Tôi đâu có ham ở đây, nhưng mà ḿnh phải chờ cho bắp chuối chẩy nước ra đă.
- Tới bao giờ nó mới chẩy-nước ra hả thầỷ
Chắc cũng sắp rồị Chúng ḿnh lấy tráp sừng tê giác hứng là vừạ
San lui khui lấy cái tráp mở nắp ra bảo Lệ:
- Thôi, bây giờ cô nắm cái tráp này đi, chúng ḿnh hứng nước dưới bắp chuối kia, h́nh như nó bắt đầu ươn ướt rồi ḱạ

Lệ nhất định không chịu buông chàng ra, San phải năn nỉ măi, nàng mới buông một tay cầm lấy cái tráp nhỏ, San cũng nắm lấy tay nàng nâng lên.
XXX
Nước trong bắp chuối bắt đầu rỉ ra, một giọt, hai giọt, rồi ba giọt. San đọc chú thổi vào tráp như lời thầy Mười dậỵ. Cuối cùng giọt nước thứ ba mười sáu cũng nhỏ xuống. San vội vàng nay nắp tráp lại, bỏ vô túi vải, cột túi vải vào một tầu lá chuối gần đó.

Không biết có phải đây là duyên của Lệ hay không mà khi San ôm gh́ lấy nàng, thân thể nàng đứng ngay dưới bắp chuối, nước tiếp tục nhỏ trên thân thể Lệ. Sau này, thầy Mười biết chuyện mới bảo chàng, sự quyến rũ của bùa phép đă đi vào thân thể Lệ vĩnh viễn v́ sự vô t́nh hứng được những giọt nước quư báu của bắp chuốị Đêm hôm đó, sau khi hứng đủ ba mươi sáu giọt nước, bỗng San giật ḿnh v́ tiếng kêu của thân chuối như vặn ḿnh để cho tầu lá chuối non lú rạ Chàng nh́n ngay thấy ông Tổ bằng nanh heo chói loà như cục than hồng. Không c̣n suy nghĩ ǵ nữa, San vội vàng nhổm dậy, nắm lấy ông Tổ đút vào miệng, nút một cái rồi lại đút ông Tổ vào miệng cho Lệ nút một cái nữạ Xong! Bỏ ông Tổ đó vào tráp, đậy lại, bỏ vô túi vải treo vào chỗ cũ. Chàng lại ôm gh́ lấy nàng ...

C̣n tiếp...

Sửa lại bởi Kiem Soat 008 : 11 April 2005 lúc 1:43pm
Quay trở về đầu Xem NgocLinhTu's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi NgocLinhTu
 
NgocLinhTu
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 12 July 2004
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 203
Msg 3 of 16: Đă gửi: 08 April 2005 lúc 10:53am | Đă lưu IP Trích dẫn NgocLinhTu

Em thấy bùa yêu của thầyMười linh nghiệm tới mức nàỏ
Lệ cười khúc khlch, bộ ngực no tṛn ép sát sau lưng chàng:
- Thầy San ơi, quả thực em bắt đầu sợ rồi đó. Mấy thàng bồ em xưa kia dửng dưng bao nhiêu, bây giờ chúng miết em bấy nhiêu, đứa nào không được gần em một ngày, có thể nổi điên lên.
San cười bảo nàng:
- Em đẹp, lại ăn nói ngọt ngao, có thăng đàn ông nào không mê. Nhất là mấy thằng Mỹ xa nhà, chúng điên lên v́ em là phải rồị
Lệ nói liền:
- Không phải đâu thầy San ơị Em nói cái này thầy đừng méc với thầy Tư nhé. Hồi dùng khăn và nước hoa của thầy Tư. Sau này, em có cả ông Phật nanh heo nữa, vậy mà chẳng ăn nhằm ǵ. Muốn xin tụi nó một đồng đô la cũng khó một ly Saigon tea phải ngủ cả đêm cũng không xong. Vậy mà trong tưần vừa qua, sau ngày thầy với em luyện phép đó. Mấy thằng bồ em đuổi không đi, xô không chuyển.
Ngày hôm qua chúng nó lănh lương, em bắt phải nạp hết, không chừa một đồng xu cho đứa nào cả. Bây giờ em phát tài rồi Em mới mua hơn hai mươi lượng vàng chiều hôm quạ Bởi vậy, hôm nay mới rủ thầy tới thầy Mười tạ ơn đó.

San mừng thầm trong bụng, mới có một tuần lễ mà Lệ mua nổi hai mươi lượng vàng, quả thực không thế nào tin nổị Như thế lo ǵ hôm nay San không được sợi dây cà tha vàng. Bỗng chàng nghĩ tới câu chú luyện phép hôm đó. Thầy Mười chỉ cho Lệ có ba chữ, ông đă giấu đi mất hai chữ. Ông nói với chàng: " đừng bao giờ cho ai đủ năm chữ, v́ ba chữ cũng đủ mạnh lắm rồị Hăy giữ lại hai chữ cho "nhà thầy!".

Tiếng Lệ vẫn thao bất tuyệt phía sau:
- Thầy San biết không, có tối em phải ngủ với năm thằng Mỹ. Chạy pḥng này, luồn qua pḥng khác. Lừa đứa này, gạt đứa kiạ Chúng nó gặp em như cọp đói gặp thịt tươị Dễ sợ lắm. Nhưng có điều để tụi nó thỏa măn rồi, nói ǵ làm nấy ngay cả bảo nằm yên đó để em đi tiếp thằng khác nó cũng nghe, nhưng phải trở lại mới được. Nếu không có bùa phép của thầy Mười, trên đời này có đứa con gái nào làm được như vậỵ


Mặt trời đă lên thực cao, ánh nắng gay gắt nóng bỏng thịt dạ May mà xe chạy mau, gió thổi mạnh nên cũng thấy dễ chịụ Nhưng cuối cùng rồi cũng tới nhà thầy Mườị Mấy con chó lại ùa ra sân sủa vang. Đứa con gái của thầy Mười ra mở cửạ Hôm nay thầy Mười đi thăm thân chủ từ sáng sớm, có lẽ phải chiều tối mới về, nên San và Lệ đành phải chờ. Ngồi uống nước một lúc, hai đứa rủ nhau ra vườn.Bóng cây rợp mát, gió thổi hiu hiu, nh́n những chùm mận nặng chĩu, vài con chtm sâu bay qua lạị San cảm thấy thoải mái lạ thường. Hal đứa đi sâu vô trong vườn, qua cái am, đi vô vườn chuối hột bữa trước luyện phép. Không hiểu tại sao, chẳng ai bảo ai, hai đứa cứ đi lầm lũi tới chỗ này rồi cùng ngồi xuống bên cạnh gốc chuốị
- Anh San à...
- Em nói ǵ?
- Anh đă thử bùa yêu của thầy Mười lần nào chưả
San mỉm cườị
- Anh biết nhiều loại bùa yêu, luyện cũng nhiều và thử cũng nhiềụ C̣n bùa phép của thầy Mười th́ chưa có dịp dùng quạ
- Thế anh đă bị cô nào bỏ bùa chưả
San cười lớn:
- Anh cũng đang mong có cô nào bỏ bùa yêu cho anh theọ Nhưng đợi măi chẳng có ma nào thèm.
Lệ cười khúc khích.
- Thực không đó?
San lập lại lời Lệ nói lúc năỵ
- Thầy bà đâu có ai nói láo bao giờ.
San chưa nói dứt câu, Lệ đă chồm sát vào ḿnh chàng đọc chú rồi thổi mạnh vào mặt chàng. Vừa thổi vừa cười khúc khích. Tự nhiên San choáng váng một giây như mất thần. Rơ ràng Lệ vừa đọc câu chú với đủ cả năm chữ. San hỏi nàng:
- Tại sao em biết hết năm chữ trong câu chú.
Lệ vẫn cười khúc khích, giọng nói nàng ngọt và êm ái lạ thường.
- Anh tưởng em ngu saỏ Thầy Mười cho em câu chú có ba chữ. Nhưng anh không nhớ là lúc luyện phép, anh niệm ba mươi sáu lần bên tai em đủ cả năm chữ, Không làm em thuộc ḷng được saỏ

Thời gian trôi đi thực mau; trời đă về chiềụ Sợ về Saigon trễ, quá giờ giới nghiêm nên San nói với con thầy Mười xin phép về và hẹn chủ nhật tưần sau sẽ tớị Lệ trao năm lượng vàng cho con thầy Mười nói là để làm dây cà tha cho San và c̣n bao nhiêu xin để tạ ơn thầy Mườị

Khi về tới Saigon, trời đă tối hẳn, định đưa Lệ về nhà nàng nhưng nàng nhất định không chịụ San đành nghe theo lời nàng vào Chợ Lớn kiếm đồ ăn. Khu La Cai đông nghẹt, tối hè nóng nực, bà con Saigon đổ xô ra đường ăn uống. Lệ kêu ṣ nướng chanh, có lẽ nàng đến đây rất thường nên rành hết mọi chuyện.

Con người San mềm yếu đến độ lệ thuộc hẳn vào những hành động của nàng.

Chàng ngoan ngoăn nghe lời Lệ như một con chiên ngoan đạo nghe theo lời kinh thánh.

Cho tới khi ăn uống xong, đưa nhau vô pḥng ngủ, cả hai như điên cuồng cuốn quít lấy nhau, thân thể ră rượi mà sự ham muốn vẳn ngùn ngụt. Tới lúc này Lệ mới hỏi chàng:
- Anh ơi... h́nh như chúng ḿnh yêu nhau v́ một quyền lực vô h́nh nào sai khiến phải không? Em lấy làm lạ không hiểu sao, không thế nào dừng lại được. Em yêu anh một cách lạ lùng.
San cũng nhận ra điều này và bảo nàng:
- Anh cũng có cùng một ư nghĩ như em. Không lư bùa yêu do chúng ḿnh luyện với nhau đă tác dụng luôn vào hai đứa ḿnh.

Lệ gật đầu v́ sự nhận xét của chàngi nàng ngồi lọt hẳn vào ḷng San, trả lời yếu đuốị
- Em tin là nhưvậy, phép thuật của thầy Mười đă làm cho anh em ḿnh yêu nhau điên đảọ
San hỏi nàng:
- Anh biết phép giải, em có muốn thử không?
Lệ nói ngay:
- Anh c̣n chừ ǵ nữa, nếu cứ để t́nh trạng này, cả hai đứa ḿnh có thể kiệt lực mà chết.

Tuy nói vậy nhưng Lệ vẫn ôm gh́ lấy San hôn hít.

Phép giải thực dễ, chàng nhắm mắt lại định thần; niệm câu chú của thầy Mười cho, thổi mạnh vào mặt Lệ, nàng rùng ḿnh liên tiếp.

Trong khi đó San cũng niệm lại câu chú, ngậm miệng, nín thở nuốt hết vào bụng. Một luồng gió lạnh buốt thấu xương bất chợt thổi ập vào thân thể chàng. Cả San và Lệ như chợt tỉnh, nh́n nhau ngơ ngác.
Lệ tuột ra khỏi ḷng chàng, ngượng nghịụ
- Đúng là chúng ḿnh bị -bùa hành rồị Nếu thầy không biết phép giải,.không biết sẽ ra saọ
San bàng hoàng, nói:
- Không ngờ tu luyện bao nhiêu năm, cô Lệ chỉ rỡn chơi, thổi chú vào mặt tôi có một lần cũnglàm tôi ngất ngư. Cả hai mặc quần áo vàọ Lệ đề nghị để nàng kêu xe Taxi về một ḿnh. San đồng ư và mừng là ḿnh c̣n đủ sáng suốt dùng phép giải đưa cả hai đứa ra khỏi mănh lực của bùa phép.

Một tuần lễ sau, đúng ngày hẹn, San tới thầy Mười một ḿnh v́ Lệ phải đi Nha Trang mua quán rượu ngoài đó gấp nên không đi với chàng được.

V́ đă có hẹn trước nên thầy Mười ở nhà chờ. Thấy San tới một ḿnh, thầy Mười hơi ngạc nhiên hỏi:
- Ủa, cô Lệ đâủ
San cho thầy Mười biết lư do Lệ không tới được rồi vô nhà. Nói qua lại vài câu chuyện thăm hỏi, thầy Mười bảo chàng:
- Thầy San đi với tôi ra bàn thờ Tổ, tôi có chuyện bàn với thầỵ

Thầy Mười vẫn gọi cái am của thầy là "Bàn Thờ Tổ.", San vâng dạ rồi theo gót thầy Mười ngav. Khi bước vô am, thầy Mười bưng một chiếc đa lớn trên bàn thờ xuống, đặt trước mặt chàng.

Cả hai cùng ngồi trên chiếc chiếu trải trước bàn thờ. Thầy Mười nói:
- Đây là sợi dây Cà Tha tôi luyện cho thầỵ Cô Lệ đưa tôi năm lượng vàng nên tôi không thế nào làm một sợi dây Cà Tha năm mắt theo ngũ hành được, v́ c̣n dư nhiều vàng quát Tôi đă hứa không nhận tiền của cô Lệ trong vụ vừa rồi th́ phải giữ lờị Bởi vậy, tôi đành phải luyện sợi dây Cà Tha này mạnh và linh ứng một ngàn lần hơn sợi dây Cà Tha năm mắt luyện theo ngũ hành. Tuy nhiên, sợi dây này chỉ dành cho các "bậc thầy" mà thôi, những người chưa xuất sư không mang nổi sợi dây này v́ phản ứng dội ngược sức mạnh của nó,.vậy thầy phải nhớ rơ, đừng bao giờ đưa cho các đệ tử mượn mà mang hại cho người tạ Trong môn phái ta, tôi tin chắc thầy là người có sợi dây Cà Tha ba mươi sáu mắt bằng vàng duy nhất, v́ tất cả các thầy bà trong môn phái ḿnh đều nghèo lắm, cả đời chưa sắm nổi một lượng vàng, nói ǵ có tới năm lượng mà luyện dây Cà Tha vàng. Ngay cả Sư Tổ khi mất đi, cũng chỉ để lại cho tôi sợi dây Cà Tha ba mươi sáu mắt bàng bạc. Tôi luôn mang trong ḿnh. Đây cũnglà cái duyên của thầy nên thầy được hưởng mà thôị

San sững sờ nghe thầy Mười nói, chàng đă không tin đưực tai ḿnh vừa nghe ǵ, mắt ḿnh đang thấy ǵ.

Tại sao thầy Mười lại đăi ngộ chàng đặc ân nàỷ Năm lượng vàng là một gia tài lớn đối với lương lính tráng của San trong thừi buổi khó khăn nàỵ Vậy mà thầy Mười dám dùng hết số vàng đó luyện phép cho chàng. Chính thầy Tư - vị thầy đă làm lễ xuất sư cho chàng - luôn luôn mơ có một ngày nào, có đủ tiền mua mấy lượng bạc làm sợi giây Cà tha ba mươi sáu mắt bạc như của Sư Tổ cho thầy Mười mà chẳng bao giờ góp đủ tiền. C̣n một điều nữa, muốn luyện dây Cà Tha ba mươi sáu mắt, vị thầy nào đó phải ít nhất là một cao đồ trong môn phái, chứ không phải ai có vàng, có bạc cũng luyện được. Đếm trên đầu ngón tay khi Sư Tổ qua đời, trong môn phái chỉ có ba người đủ tư cách luyện loại dây này; đó là thầy Mười, thầy Tư và một ông thầy nữa ở B́nh Dương cũng tên Mười nhưng mọi người gọi là "Thầy Mười Lớn" bởi v́ năm nay ông đă hơn chín mươi tuổi rồị Tuy nhiên, thầy Mười Lớn không nổi tiếng bằng thầy Mười ở cầu B́nh Lợi v́ ông chỉ chuyên tâm luyện phép thuật qua kinh sách nhà Phật thôị Trong nhà ông không hề thấy bóng dáng một vị tà thần, tà ngải nào và ông ăn chay trường từ mấy chục năm naỵ Thầy Mười Lớn thường nói:
- Sư Tổ đă ban lời cảnh cáo mà thằng Mười nó không nghẹ Bạo phát th́ bạo tàn, hồn nó làm sao giữ được! Chuyên luyện ba cái yêu ma, quỉ quái để làm gl đâỷ Tôi nói các thầy không nên giúp nó làm bậy mà không ai nghẹ Di huấn của Sư Tổ c̣n đó. Tôi cố t́nh cho nó giữ để chiêm nghiệm hàng ngày mà nó không chịu cảnh tỉnh. Rồi đây các thầy sẽ thấy sự ảc lai, ác báo cho mà coị Đă nói "Phật tại tâm" mà, "Chân không" thôi!

Sự thực th́ chẳng ai hiểu hết lời thầy Mười Lớn nói ǵ, ông cứ dùng lời di huấn của SưTổ lập đi lập lại hoàị Nhưng có điều ai hỏi thêm về hai chữ "chân không" ông chỉ cười nói, "Các thầy không chịu suy nghĩ, Phật tại tâm th́ hai chữ chân không có ǵ đâu mà phải hỏi tôị" Câu trả lời luôn luôn là nhưvậy, và cuối cùng cũng chẳng ai hiểu ông mưốn nói cái ǵ! C̣n nhiều người chạy tới ông xin sợi dây cà tha ba mươi sáu mắt, ông lại nói:
- Tôi vẫn dùng sợi dây Cà Tha ngũ hành năm mắt của Sư Tổ cho đâỵ Làm bằng ch́ thôi, có sao đâụ Các thầy muốn thứ đó làm ǵ? Để tiền mà giúp bá tánh. Đạo hạnh ḿnh đâu có nằm trong sợi dây đó! "Chân không thôi! Mà hơn nữa, sợi dây đó đâu có luyện bậy luyện bạ được, tới như tôi c̣n không dám luyện mà mang, các thầy thấy đủ tư cách chưả

Thế là không c̣n ai dám nói vụ dây Cà Tha ba mươi sáu mắt với thầy Mười Lớn nữạ Khi thầy Mười ở cầu B́nh, Lợi xuống núi, mọi người bu chung quanh ông không phải là một điều lạ.

Nhất là thầy Mười nổi tiếng về rộng răi, sự rộng răi này đi tới độ các thầy bà khác không dám mang đệ tử ḿnh tới nhà thầy Mười nữa, v́ không trước th́ sau, các đệ tử đă tới nhà thầy Mười rồi đều bỏ thầy cũ để theo thầy Mườị Cũng v́ thế mà cho tới bây giờ San mới được gặp thầy Mườị

Có lẽ thầy Mười cũng nh́n thấu tim gan San, ông mỉm cười cầm sợi dây Cà Tha vàng lên, choàng ngang vai chàng nói:
- Thầy qú xuống nhận bửu bốị


San muốn bật khóc khi qú gối trước bàn thờ, lần này tự nhiên chàng có linh cảm mlnh thực sự đón nhận một quyền lực siêu phàm chưa hề dám một lần mơ ước, nhưng cùng lúc đó, tự nhiên lại có mặc cảm đang phạm tội, chàng cũng không biết tại sao!

Thầy Mười đọc chậm một câu chú và bảo chàng đọc theo, mỗi lần đọc thêm tên một v́ tổ trong ba mươi sáu vị. V́ San đă thuộc lầu tên các vị Phật Tổ đó nên sự "nhận chú" không có một trở ngại nào cả.

Khi đọc chú và danh vị ba mươi sáu Phật Tổ xong, thầy Mười đặt tay lên vai chàng nơi đặt sợi dây Cà Tha, bỗng cả Sanvà thầy Mười cùnggiật ḿnhv́ một luồng điện nóng rát da chuyền cả vào vai San lẫn tay thầy Mườị


c̣n tiếp...

Sửa lại bởi Kiem Soat 008 : 11 April 2005 lúc 2:04pm
Quay trở về đầu Xem NgocLinhTu's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi NgocLinhTu
 
NgocLinhTu
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 12 July 2004
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 203
Msg 4 of 16: Đă gửi: 08 April 2005 lúc 10:54am | Đă lưu IP Trích dẫn NgocLinhTu

Chànghoang mangcùng cực, trong khi thầy Mười sung sướng tột cùng, thầy nhln San hớn hở nói:
- Khá, khá lắm. Thật không uổng công tôi kỳ vọng ở thầỵ Bây giừ mọi sự tôi đă bồi đắp cho thầy, nay tôi muốn nhờ thầy một việc. Thầy biết rằng, từ trước tới nay, tôi chưa hề ban phát một điều ǵ cho ai mà không đ̣i hỏi người đó phải trả lại cho tôi một điều tương xứng. Tôi cũng chưa bao giờ ăn không của ai cái ǵ, nhưng cũng chưa bao giờ cho không ai cái ǵ cả. Vậy tôi muốn thầy giúp tôi chuyện này thầy có thấy hối hận không?
San hăng hái nói:
- Thưa thầy, đó cũng là điều con ưu tư từ năy tới giờ, v́ con không thế nào nhận của thầy nhiều quá như thế này được Nếu thầy muốn con làm một điều ǵ sức con có thể cáng đáng được, thề có banh thây nát thịt cũng không từ.
Thầy Mười cười ha hả.
- Hay, hay, khí khái lắm. Sự thực, chẳng nói giấu ǵ thầy, khi luyện cho thầy sợi dây này, không phải tôi tốt với thầy tới độ đó đâụ Bởi v́ tôi đang cần một người có thể mang sợi dây đó giúp tôi luyện thêm một con "Thiên Linh Cáị"

San giật ḿnh, chân tay run lẩy bẩỵ Hèn ǵ khi thầy Mười dặt sợi dây Cà Tha lên vai chàng, San đă có linh cảm sắp phải làm một chuyện ǵ tội lỗỉ
Có lẽ đọc được ư tưởng chàng, thầy Mười mỉm cười, nói:
- Tôi biết thầy đang lo lắng, nhưng lần này không có ǵ quá đáng đâụ
San miễn cưỡng nói cứng:
- Thưa thầy, dù có thế nào đi nữa, con cũng nhất định làm theo lời thầy dạỵ
Thầy Mười gật gù.
- Tết, tốt, để tôi nói thầy nghe cho khỏi áy náỵ Số là cách đây hơn một tháng, có con nhỏ đúng mười tám tuổi, c̣n trinh trắng. Tôi biết vậy v́ nó là con nhà rất tử tế, đàng hoàng. Nó treo cổ chết v́ thi Tú Tài rớt. Gia đ́nh đem chôn ngay trong vườn sau nhà. Tôi định tối nay tới đào mộ nó lên, lấy cái ván ḥm phía dưới về luyện một con Thiên Linh Cái để giữ căn nhà nàỵ Nếu để quá trăm ngày là hỏng, nên phải làm ngay, càng sớm càng tốt.
San ngập ngừng hỏi:
- Thưa thầy, con biết gái c̣n trinh treo cổ tự tử th́ linh lắm, nhưng phải là con một mới luyện Thiên Linh Cái được Không biết cô đó có anh em ǵ không?
Thầy Mười mỉm cườị
- Nó là con một mới đáng nói chứ.
Tự nhiên San thấy hăng hái lạ lùng.
- Như vậy chắc thầy cũng biết là khi đem được hồn cô gái này về đây rồi, dù cho thầy có làm cách nào, khi để cô ta giữ cái am này, con vẫn là người ra vô thong thả.
Thầy Mười cười thành tiếng.
- Với ai tôi c̣n ngại, với thầy tôi đâu sợ ǵ. Không lư thầy lại phản tôi được saỏ
San lật đật.nói ngay:
- Con đâu dám, nhưng nói thế để thầy biết trong vụ này, con cũng có lợi nữạ Thầy có nghĩ ra không?
- Làm ǵ tôi không biết, chẳng những thầy ra vô đây tự do mà thầy cũng c̣n sai khiến được con Thiên Linh Cái của tôi nữạ Nhưng thầy biết ràng, nếu thầy xử dụng nó mà không có phép của tôi, thầy có ở yên được không? Hơn nữa, tôi phải cần thầy v́ nếu không có thầy, con Thiên Linh cái đó không theo tôi về đâỵ Phải cần một thanh niên trẻ mới giữ được hồn phách nó trong nàỵ Tôi già rồi, lo sao nổị Bữa hôm tôi để thầy luyện phép với cô Lệ cũng là để thử sức lực của thầy nữa đó. Thầy không bị cô ta vật ngă cũng là tay khá rồị Con ma đầu này về đây có hầu hạ thầy vài lần cũng chẳng nhằm nḥ ǵ. Hơn nữa, thầy đă có dây Cà Tha ba mươi sáu mắt bằng vàng c̣n sợ ǵ aị

Quả thực điều này San chưa biết, nghe thầy Mười nói chàng rùng ḿnh, mồ hôi vă ra ngay, lo sợ...

Chiều hôm đó, San và thầy Mười lục dục sửa soạn đồ nghề để tối đến đào mả cô Hai Thụ

Nhà cô Hai Thu cách đây mấy cái vườn. Có thể đi đường tắt luồn qua nhữngvườn cây để tới đó mà không phải dùng con đường cái của làng xóm. Cô Hai Thu co khuôn mặt thật đẹp. Thầy Mười cho San coi h́nh của nàng - Cái h́nh đó một người đệ tử của thầy cho mấy bữa trước - Trong h́nh, San thấy cô ta ốm yếu, giáng người ẻo lả, nhưng đặc biệt cô có cặp mắt thực đa t́nh và chiếc miệng hơi rộng, cặp môi lại mỏng.

Sau khi sửa soạn xong đồ nghề đào sới và bùa chú cũng như các thứ vật dụng cần thiết khác, thầy Mười bảo San đi ngủ để tới khuya có đủ sức làm việc. San chui ngay vào căn pḥng nhỏ bữa trước, leo lên giường đánh một giấc. Trong giấc ngủ chập chờn, chàng mư thấy cô Hai Thu, h́nh bóng của nàng hiện ra thực rơ, mớ tóc dài óng ướt chẩy xuống tới lưng qưần. Khuôn mặt buồn vừi vợi, h́nh như lúc nào nàng cũng đang khóc thút thít. H́nh ảnh của một người con gái yếu đuối ngồi khóc là điều tối ky của San, trong đời đă không biết bao nhiêulần, chànglàm những chuyện điên rồ v́ lừi yêu cầu của những cô gái đẹp mau nưức mắt. H́nh như nước mắt của họ có mănh lực thiên thần điều khiển con người chàng theo ư muốn. Biết được yếu điểm đó mà không thế nào chàng tránh được. Khôngbiết một ngày nào đó, có v́ những giọt nước mất của các cô gái này làm cho San thân bại danh liệt khống? Tối hôm nay, chưa tới giờ khởi sự mà San đă thấy cô Hai Thu ngồi khóc, tự nhiên ḷng San đau quặn, chàng muốn được ôm nàng vào ḷng để nói những lời an ủi ngọt ngào nhất cho nàng vơi đi những tức tửi đang dâng trào...
- Dậy... dậy thầy San, tới giờ rồị

San tụt ngay xuống giường theo thầy Mười ra vườn. Có bốn đệ tử của thầy Mười cùng đi theọ Trừi tối thui, thầy Mười bảo San:
- Thầy đi sát vô tôi, trời tối bước loạng quạng té xuống vũng đó.

San vâng, dạ bước theo thầy Mườị Mọi người đi len lỏi giữa những cây ăn trái trong vườn, hết khu này tới khu khác.

Thầy Mười thông thạo lối đi nên San thấy thầy đi ào ào, đặc biệt nhất là không thấy một tiếng chó sủa nàọ Có lẽ thầy Mười đă nghiên cứu kỹ đường đi nước bước, tránh xa những căn nhà có chó để không bị lộ lùnh tích. Chẳng bao lâu, mọi người tới một g̣ đất nhỏ bên cạnh mấy nấm mộ xây đă lâu đờị Có lẽ đây là nghĩa trang gia đ́nh của cô Hai Thụ Thầy Mười chỉ nấm mộ mới bảo San:
- Cái này đây thầy San.

San bỏ đồ nghề xuống, lấy ra bốn cây đèn cầy đỏ, cắm bốn góc chung quanh nấm mộ như lời thầy Mười dặn hồi chiều rồi thắp một bó nhang thực lớn, chia ra làm hai, một nửa đưa cho thầy Mườị Cả hai bất đầu niệm chú, bắt ấn gọi hồn cô Hai Thu về. Không đầy một phút sau đă có gió lạnh thổi từ phía sau tới, lá cây cọ vào nhau nghe sào sạt đến rợn ngườị San biết lúc này yếu tay ấn có thể nguy hiểm tới tính mạng nên cố tập trung tinh thần vào khẩu quyết.H́nh như có tiếng khóc ỉ ôi đâu đâỵ Bốn ngọn đèn cầy đỏ cháy leo lắt, chập chừn rồi bất chợt tắt vụt. Thầy Mười nói thực nhanh:
- Chúng ta khởi sự đào được rồị
San không nói một tiếng nào, cắm bó nhang xuống đất và cố ra sức đào thực maụ Thầy Mười cũng đă lấy cuốc sẻng ra phụ với chàng.

Nói là phụ chứ kỳ thực thầy Mười c̣n đào nhanh hơn San nhiềụ Bốn đệ tử của thầy Mười c̣n lanh lẹ hơn nữạ Bỗng trời như sụp hẳn xuống v́ mây đen ở đâu kéo tới thực maụ Mặt trăng đă èo ọt lại bị đám mây đen che khuất làm trời tối ṃ ṃ. Có lẽ trời muốn mưa lớn. Gió đă bắt đầu thổi mạnh.

Sáu người h́ hục đào bới, đến lúc mồ hôi San vă ra,muốn kiệt sức th́ cũng vừa đụng tới quan tàị Bây giừ thầy Mười mới lên tiếng.
- Thôi, thầy San nghỉ đi, để cho tụi nó làm. Ḿnh c̣n phải làm việc khác.
San biết ḿnh phải làm ǵ, và cứ như thế tiến hành, không nói một lời nàọ
Mùi nhang và trầm hương quện trong gió thơm ngào ngạt. Khi chàng và thầy Mười làm xong công việc của nùnh rồi, phụ với bốn người đệ tử của thầy Mười trục quan tài lên. Họ lật úp quan tài xuống rồi tháo lấy tấm ván dưới đáv quan tàị Thầy Mười dán đủ ba mươi sáu đạo bùa lên lưng xác chết, mùi hôi thối xông lên thực ghê ngườị San đă đốt thực nhiều trầm hương mà cũng không ăn thua ǵ. Trước khi hạ quan tài xuống, chàng xé một vạt áo cô Hai Thu, lấy miếng vải áo cột vào tay rồi ra gốc cây gần đó bắt ấn niệm chú. Trong khi thầy Mười và bốn đệ tử của ông hạ quan tài xuống huyệt, lấp đất lạị Quan tài đă bị lật úp ngay từ đầu nên khi hạ huyệt, xác cô Hai Thu nằm úp xuống phía dướị Họ lấp đất đắp lên, San phải nhắm mắt lại niệm chú định thần. Một lúc sau, trời đổ mưa thực lớn. Những giọt mưa đập vào mặt San nghe ran rát. Gai ốc nổi cùng ḿnh v́ lạnh, từ phút này trở đi, chàng không được phép mở mắt nữa cho tới khi đám đệ tử thầy Mười cơng chàng về nhà. Họ lột hết quần áo chàng và được lau thật khô nhưng San vẫn lạnh cóng. Tấm ván ḥm đă được rửa thật sạch và để ngay trước bàn thờ. Đám đệ tử thầy Mười khiêng chàng đặt nằm dài trên tấm ván.

Bây giờ trên thân thể San chỉ c̣n sợi dây Cà Tha ba mươi sáu mắt bằng vàng cột ngang bụng và miếng vải áo cô Hai Thu cột ở cổ taỵ

Thầy Mười bắt dầu đọc một bài kinh nghe rợn người, âm thanh thê thảm của thầy kéo dăi ra, ê a trong mưa gió. Sau khoảng một cây nhang, đám đệ tử thầy Mười lấy bút vẽ thân h́nh San lên tấm ván ḥm, chàng không mở mắt ra nhưng cảm thấy chiếc bút ch́ chạy dài dọc theo cơ thể, cọ vào miếng ván kêu kèn kẹt. Sau đó, họ khiêng chàng lên kéo miếng ván rạ San nghe thấy tiếng cưa cọt kẹt, mọi người không ai nói với ai một lời nàọ Giọng ngâm nga những câu kinh lạ tai của thầy Mười vẫn đều đềụ Ngoài trời mưa thực lớn. Sấm chấp ầm ỳ và chói ḷa, nhưng bây giừ San đă cảm thấy dễ chịu; không c̣n lạnh như trước nữạ Tuy nhiên, chân tay ră rời v́ mệt mỏị Có lẽ chàng đă dùng quá sức khi đào mộ cô Hai Thụ H́nh như v́ mệt mỏi chàng thiếp đi lúc nào không biết.

Chẳng hiểu San ngủ được bao lâu, khi giật ḿnh tỉnh dậy, mở mắt ra, chẳng thấy ai chung quanh nữạ Cái h́nh nhơn bằng tấm ván ḥm được cưa theo kích thước của chàng dựng ngay vách tường bên tráị Giữa mùi hương trầm của nhang đèn và ánh sáng chập chờn của những ngọn nến, h́nh nhơn trông như lay động rồi từ từ tiến lại phía chàng. Khi tới gần, San nh́n rơ đó không phải là cái h́nh nhơn bằng gỗ nữa, rơ ràng là cô Hai Thu bằng xương bằng thịt, đang rụt rè tiến lạị Dáng đi của nàng như sợ sệt và trông hết sức khổ sở. Có lẽ nàng đang khóc. Ḷng chàng tự nhiên thấy bùi ngùi cho một cô gái xấu số, đoản mệnh. Thấy nàng đứng lại, không dám tiến lại gần San, chàng bảo nàng:
- Em lại đâỵ Nín đi, đừng khóc nữạ
San đă cố nói thực nhẹ nhàng và thân mật với nàng, vậy mà lời nói của chàng làm cô Hai Thu sợ sệt, nàng nhỏ nhẹ thưa ngaỵ
- Dạ... dạ, em không dám khóc nữạ
Vừa nói, nàng vừa tiến lại gần San và ngồi xuống. San kéo nàng vào ḷng, thân thể nàng nhẹ như một làn khí bồng bềnh.
- Tại sao trông em buồn quá vậỵ Cười lên được không?
- Dạ... dạ... em xin cười để anh được vuị

Nàng bắt đầu ngước mặt lên mỉm cười, hai mắt hơi nheo lại thực t́nh tứ, chiếc miệng chúm chím, hơi thở từ từ nóng lên. Nàng th́ thâm bên tai chàng.
- Em cám ơn anh, em cám ơn anh đă cho em về đâỵ Xin anh đừng bao giờ hắt hủi em. Em tự nguyện làm một tên nữ tỳ cho anh sai khiến. Em có thể đạp chân lên vạn vật trong vũ trụ này, nhưng xin cho em được tôn thờ anh. Thể xác em là của anh, v́ hiện giờ nó mang h́nh tượng anh, hơi thở anh, và tinh khí anh nữạ Hồn vía em cũng nằm trong tay anh. Anh để em sống, em được sống. Anh bắt em phải chết; thân thể em sẽ phải tan thành cát bụị Xin anh thương em. Em sẽ làm tấtcả những ǵ anh sai khiến để anh được vuị

Từ nhỏ tới lớn, San chưa bao ǵư được nghe bất cứ một người nào nói với chàng bằng những lời êm ái quị lụy như vậy Tâm thần chàng đê mê về những âm thanh ngọt ngào t́nh tứ ấỵ

Mặc dù biết rằng, người con gái đang kề môi, áp má là do pháp thuật của thầy Mười mang nàng từ ḷng đất về, nhưng không hiểu sao, chàng vẫn say mê mà không một chút sợ sệt.

xxx
San thấy những làn khói nhang đèn trên bàn thừ tỏa ra bao phủ cả căn pḥng nhỏ, h́nh như chúng kết lại với nhau thành một đám mây, nâng hai người lên caọ San cảm thấy thân thể bồng bềnh ngây ngất. Có tiếng suối chẩy, chim hót đâu đây và thân thể Thu nhập với chàng làm một.
San nghe nàng th́ thào:
- Anh... anh ơi... em yêu anh. Em sẽ theo anh tới bất cứ nơi nào trong vũ trụ này để hầu hạ anh.
San ngờ vực hỏi nàng:
- Làm sao em theo anh được khi h́nh nhơn em đặt ở đây
Thu mỉm cười:
- Đây là một điều thầy Mười không biết. Khi em bước ra khỏi h́nh nhơn đó rồi, em không thùy thuộc vào nó nữạ

Tấm mảnh ḥm đó chỉ có giá trị đưa thể xác và hồn vía em từ thế giới khác về đây, chứ em không lệ thuộc vào nó. Bây giờ là vào mệnh lệnh của anh thôị Tuy nhiên, phải sống ở đây đủ bẩy ngày mới đủ cứng cáp để theo anh vĩnh viễn được San chỉ miếng vải chàng xé ở vạt áo Thu đang cột trên tay, hỏi:
- C̣n miếng vải này có công dụng ǵ không?
Thu lắc đầu:
- Không, nó chỉ có giá trị đưa em về đây cho khỏi lạc đường là hết rồị
- Trong ṿng bẩy ngày em ở đây, nếu anh không tới thăm em có sao không?
Thu lắc đầu:
- Không sao đâu anh, nhưng em nhớ anh thôị

Có lẽ nàng làm chàng cảm động thực sự, San ôm lấy nàng với muôn ngàn cảm giác sung sướng tột cùng và lịm đi trong giấc ngủ đam mê...

Khi thầy Mười đánh thức San dậy, Mặt trời đă lên thực caọ Chàng lười biếng mở mắt nh́n thầy Mười và cảm thấy thân thể ră rượị
Thầy Mười mỉm cười, nói:
- Tôi tới đây từ sáng sớm luyện phép, thấy thầy ngủ ngon lành quá nên bây giờ mới đánh thức thầy dậỵ Thầy đi súc miệng đi, chúng ḿnh đi ăn hủ tíu chơị Qưần áo của thầy được xấp nhỏ giặt sạch sẽ rồị

San ngạc nhiên nh́n bộ đồ ḿnh để bên cạnh, tất cả giấy từ và những thứ lỉnh kỉnh cũng được xếp ngay ngăn để đó Lúc đó chàng mới để ư, ḿnh c̣n nằm đây trần truồng. Vừa định với bộ đồ mặc vô, thầy Mười đă nóị
- Thầy mang quần áo ra sau hè tắm rửa đi, đêm qua đất cát làm thầy lấm lem rồị
San mỉm cười chữa thẹn, nói lảng đi:
- Dạ, tối qua trời mưa lớn quá.
Thầy Mười có vẻ thích thú:
- Ừ, cơn giông tối qua giúp tụi ḿnh xóa sạch dấu vết ở g̣ mả cô Hai Thu, nếu không, chẳng làm thế nào che mắt được gia đ́nh cô ấy biết có người đào mộ.
San cũng chợt nhớ ra đỉều đó và thấy vui vuị Chàng ôm mớ quần áo đi ṿng ra mé sau am.

Qua một đêm mưa to gió lớn, cây cối trong vườn trông thực xác xơ, lá rụng bừa băị Vài cành cây gẫy gục ngang đường.

Chàng tới phía sau am thấy ngay chỗ thầy Mười lấy mấy tấm phên che lại làm nơi cho thân chủ tắm rửa và thay quần áọ Một lu nước đầy ắp nước mưa được hứng từ thân cây cau xuống. San thấy có đủ cả sà bông và khăn tắm để ở đó, chắc chắn thầy Mười đă sửa soạn sẵn cho chàng từ trước.

Mặt trời chói chan của một tháng hè tỏa ra hơi nóng ngay từban mai làm những gáo nước mưa dội vào thân thể San mát rười rượị Chàng tắm rửa xong, súc miệng sạch sẽ, múc gáo nước mưa uống một hơị Ngụm nưức chẩy qưa cổ họng đi vào thân thể như một luồng gió mát thổi tới tận lục phủ ngũ tạng, chưa có một ly nước nào làm chàng cảm thấy khoan khoái và ngọt lịm như ngụm nước mưa sáng naỵ


Trở vào am, San thấy thầy Mười đang lui khui thắp những ngọn nến trên tấm h́nh nhơn bằng gỗ đặt nằm trước bàn thờ, chỗ chàng ngủ tối quạ Đèn cầy được thắp dọc theo đường xương sống, chân và tay của h́nh nhơn. Đặc biệt trên đầu được xếp thành h́nh bát quáị
Thầy Mười thấy San trở lại, mỉm cười, trỏ cái h́nh nhơn, nói:
- Sau bẩy ngày, cô Hai Thu không c̣n là cô Hai Thu nữạ Nó sẽ là thuộc hạ của tôi, có nhiệm vụ giữ am. Đứa nào vô đây lục lọi, ăn trộm đồ, kể như tới số.
San thắc mắc hỏi:
- Thưa thầy, như vậy đâu có phải là Thiên Linh Cái nữạ Ḿnh luyện phép này giống như một loại ma xó của người thượng du Bắc Việt.
Thầy Mười nh́n San ngạc nhiên.
- Thầy cũng biết vụ ma xó nữa saỏ
- Dạ, con sanh tại tỉnh Thái Nguyên và bố con là một điền chủ ở vùng biên giới Việt Hoạ Ông cụ có nhiều vườn trà lắm, bởi vậy nhơn công đa số là những người thiểu số vùng núi caọ Họ hay luyện phép ma xó để giữ nhà.
Thầy Mười gật gù.
- À, th́ ra thế. Chứ không lẽ thầy Tư làm sao biết được phép này mà nói cho thầy nghẹ Nhưng sự thực th́ phép của ḿnh không giống như ma xó của người thượng du Bắc Việt. Đây là loại Thiên Linh Cái dữ dằn hơn ma xó nhiềụ Ḿnh có thể sai khiến hắn đi vạn dặm giết người như chơị Tuy nhiên, phải biết rơ về người đó và chỉ có thể làm được một lần thôi, khi y nghe lời ḿnh, giết địch thủ rồi, cũng siêu thoát luôn.

Những lời nói của thầy Mười càng làm San thắc mắc hơn. Chàng nhớ lại chuyện đêm qua, và những ǵ cô Hai Thu nói với chàng đều khác hẳn. San định hỏi, nhưng kịp ngưng lại v́ nói ra có thể lộ hết dự tính của ḿnh với cô Hai Thu đêm quạ

Thầy Mười và San trở lên nhà trên, lấy xe ra chợ ăn hủ tíu Khu chợ nhỏ lèo tèo vài ba cái sạp bán rau, cá. Quán hủ tíu thưa thớt vài người khách, trông không có vẻ ǵ hấp dẫn lắm. Tuy nhiên, ở khu vườn ruộng mênh mông này, có được một xe bán hủ tíu như thế cũng là may rồị Có lẽ v́ mệt và đói nữa nên San ăn một lần hai tô hủ tíu ḿ thật đă ít có khi nào chàng ăn nhiều như sáng naỵ Thầy Mười cũng ăn hết một tô ḿ hai vắt. Trông thầy có vẻ hỉ hả lắm... Ăn uống xong, thầy Mười bảo San:
- Sự thực, tôi chỉ cần thầy giúp như vậy là đủ rồị Phần sau này tôi có thể luyện một ḿnh được. Tuy nhiên, c̣n sáu ngày nữa, nếu có thầy, con Thiên Linh Cái này sẽ mạnh hơn nhiều, nhưng chỉ tiếc thầy là lính tráng, làm sao có th́ giờ giúp tôi hơn nữa được.
San vội nói:
- Nếu thầy muốn con ở lại đây thêm sáu ngày nữa cũng đâu có khó ǵ. Để con chạy vô sở, làm cái đơn xin phép nghỉ thường niên là xong ngaỵ
Thầy Mười mừng rỡ, nói:
- Nếu được như vậy tôi cám ơn thầy lắm đó. Sự thực, đây là lần đầu tiên tôi luyện loại Thiên Linh Cái nàỵ Trăm năm mới có một dịp may, gặp con gái c̣n trinh treo cổ tự tử Thứ Thiên Linh Cái này là loại dữ dằn nhất trong mọi loại Thiên Linh Cáị Nếu ḿnh nắm được nó rồi, trừ Phật pháp rạ Tà, ma, ngải nghệ ǵ đối với nó cũng là đồ bỏ thôị Mai mốt này, thầy coi tôi hạ mấy thằng thầy bùa, thầy pháp vùng này dẹp bàn thờ tổ mà đi cho coị Nếu thầy xin nghỉ phép được c̣n nói ǵ nữạ
- Dạ, nếu thầy muốn thế, con phải trở về sở ngay bây ǵơ mới kịp, nếu về muộn sợ trễ.

Thầy Mười lật đật dục San đi ngay, không cho chàng chần chờ một phút nào nữạ San nghe lời, lấy xe Honda chạy về sở liền, chỉ nội trong buổi chiều là chàng đă có tấm giấy phép trong taỵ ông sĩ quan hành chánh là người thương San nhất sở, v́ cũng có nhiều chuyện nhờ cậy qua lại, nên thu xếp vụ đi phép cũng không khó khăn ǵ.

Trời vừa chợp tối là chàng đă có mặt tại nhà thầy Mười rồi Thấy San, thầy Mười mừng lắm, hỏi liền:
- Thầy xin nghỉ phép được rồi à?
San gật đầu:
- Dạ, đi lâu th́ khó, chứ khoảng một tuần th́ cũng chạy chọt được.
Thầy Mười không để San nói hết câu, kéo chàng vô nhà ngaỵ San không ngờ nơi đây lại đông người như vậỵ Hỏi ra mới biết, có một thân chủ tạ ơn thầy Mười nên làm đồ ăn mang lạị Đám học tṛ thầy Mười cũng biết tin nên kéo tới ăn ké.

Thầy Mười dắt San vô bàn chính giữa giới thiệu với mọi người:
- Bà con cô bác, đây là thầy San, học tṛ của thầy Tư Lành, sư huynh tôi trên Sàig̣n. Thầy San xuống đây chơi với tôi một tuần lễ, phụ với tôi luyện phép. Trong môn phái hiện nay, ngoài ông Mười lớn ra, phải nói thầy Tư là người cao tay ấn nhất. C̣n thầy San là đệ tử được xuất sư, trẻ nhất trong môn phái ḿnh. Tuy nhiên, về vụ luyện bửu bối trong môn phái, kể cả ông Mười lớn và tôi nữa, chưa ai gặp nhiều kỳ duyên bằng thầy San.

Mọi người đang im phăng phắt nghe thầy Mười nói, bỗng xôn xao, bàn tán ồn àọ Họ vừa nghe thầy Mười nói tới luyện bửu bốị Quả thực, trong môn phái, các đệ tử hơn kém nhau chỉ về bửu bối ḿnh luyện được. Có lẽ thầy Mười biết mọi người không tin lời ḿnh vừa nói, ông luồn tay vô lưng quần San, lôi ra sợi dây cà tha vàng chói 36 mắt, nói lớn:
- Tôi biết chắc sợi dây cà tha vàng 36 mắt này của thầy San là bảo vật duy nhất của môn phái, thầy bà nào của ḿnh cũng mơ ước tới nó mà không được. Chính Sư Tổ sau khi măn phần cũng chỉ để lại cho tôi sợi dây cà tha 36 mắt bằng bạc thôị C̣n các sư huynh đệ khác may mắn lắm mới luyện nổi sợi dây cà tha 36 mắt bằng ch́ là cùng.

Thầy Mười chưa nói dứt câu, tiếng ồn ào bùng lên như vỡ chợ. Mỗi người nói một câu, không c̣n .ai nghe được ai nói ǵ nữạ Thầy Mười thấy vậy nói lớn:
- Thôi, bây giờ mời bà con cô bác cứ tự tiện dùng đi; đây là lộc của Tổ, cứ tự nhiên.

Có lẽ mọi người chỉ chờ có thế, họ xúm vô ăn uống ngaỵ Lẽ tất nhiên, nơi bàn tiệc này, thầy Mười là bậc trưởng thượng nên bao nhiêu đồ ăn ngon đều dồn về đâỵ San ngồi ngay bên tay phải thầy Mườị Ăn uống thực thích thú. Bỗng chàng để ư một cô gái ngồi đối diện trong bàn, cứ nh́n chàng tủm tỉm cười hoài, Chàng quay qua hỏi nhỏ thầy Mười:
- Thưa thầy, cô gái ngồi trước mặt con là ai vậỷ
Thầy Mười chợt nh́n lên, bắt gặp ánh mắt của cô gái đang nh́n San, ông cười ha hả.
- A, th́ ra thế. Sao khéo quá vậỵ Qua đâỵ

Có lẽ cô gái bị thầy Mười bắt gặp đang nh́n San, lại gọi cô ta qua ngồi cạnh San nên mặt cô đỏ lên thấy rơ. Cũng may mọi người lo ăn uống nên không ai để ư. Thầy Mười để cho cô gái ngồi xuống rồi mới nói:
- Đây là con Hoa, nó theo học tôi lâu lắm rồi đó. Nếu phải là con trai, nó đă được xuất sư rồi, nhưng tiếc là nhiều bửu bối, đàn bà, con gái luyện không được, nên tôi c̣n chần chờ. Nhưng phải nói thực, ít có đệ tử của thầy nào qua mặt nổi nó đâụ Tuy nhiên, tay ấn con Hoa c̣n kém thầy xa lắm. Tôi không có phước như thầy Tư.
San quay qua Hoa tán tụng.
- Tôi hân hạnh được biết đại đệ tử của thầy Mười, thế nào trong tương lai cũng mong cô chỉ bảo thêm chọ
Hoa nh́n San cười khúc khích.
- Gớm, thầy nói cái ǵ đại đệ tử, em nghe giống chuyện kiếm hiệp quá. Dù sao em vẫn c̣n là học tṛ, đâu dám b́ với thầy, chứ đừng nói chuyện chỉ bảo cho thầy làm ǵ cho thêm mắc cỡ.
San mỉm cười:
- Với học tṛ ai tôi không biết, học tṛ thầy Mười, tôi phải nể đủ mười phân rồị
Thầy Mười nghe San nói, cười ha hả. ông đắc trí lắm.
- Thầy San ăn nói khéo lắm, dân Sàig̣n có khác. Thầy nói chuyện với học tṛ tới mà làm tôi hănh diện.
Chàng vừa định trả lời thầy Mười, Hoa hỏi:
- Em nghe thầy em nói, thầy tới đây luyện Thiên Linh Cái với thầy em hả?
San quay lại nh́n thầy Mười, thấy ông mỉm cười như thầm bảo Hoa là người tin cậy của ông nên chàng nóị
- Dạ, tôi chỉ phụ chút đỉnh thôị
Hoa trợn mắt nói:
- Phụ sao được. Em biết chắc, thầy em già rồi, không c̣n đủ sức luyện loại phép ma nữ này nữa, nên phải nhờ thầỵ Em chỉ tiếc ḿnh là con gái, nếu không em cũng xin phụ một taỵ
- Cô c̣n học ở đây, lo ǵ không có dịp thi thố tài năng.
- Tôi biết có thiếu ǵ phép phụ nữ có thể luyện được.
- Thầy nói Thiên Linh Cáỉ
- Dạ.
Thầy Mười đang đút miếng thịt vô miệng, nghe San nói bỏ xuống liền, ông hớt hải hỏi:
- Thầy nói vụ con chó mực phải không?
San vô t́nh gật đầụ Thầy Mười thở dài, than:
- Hèn ǵ, th́ ra Sư Tổ c̣n giấu tôi nhiều qúạ Như vậy ngài chưa chỉ định chức chưởng môn là phải rồi!

Lời than của thầy Mười làm San chột dạ, th́ ra trong môn phái c̣n nhiều rắc rối mà chàng không biết! Phải thú thực, sau mấy năm theo thầy Tư tu học, tới giờ này San cũng rất mù mờ về các vị sư phụ tiền nhân.

H́nh như mọi người đều cố ư không cho các đệ tử biết nhiều về gốc gác của ḿnh. Điều này quả thực là bất thường, chàng vẫn thắt mắc từ trước tới giờ nhưng không dám hỏị Bởi vậy, ngay từ hồi chưa được xuất sư, San đă âm thầm truy lùng tông tích các vị tiền sư và nguồn gốc môn pháị
Hôm nay vô t́nh nghe lời than của thầy Mười, chàng đoán ra một sư việc mớị
- Này thầy San, tôi hỏi thực thầy một điềụ
San ngừng ăn ngước lên nh́n thầy Mườị
- Dạ, thầy muốn hỏi chi ạ?
Thầy nhắm đă học được bao nhiêu nghề của thầy Tư rồỉ
San mỉm cườị
- Con nghĩ may ra được gần phân nửạ
Thầy Mười cười lớn.
- Thầy đừng có hù tôị Nếu tay ấn của thầy chỉ bằng phân nửa thầy Tư th́ không lư thầy Tư ngang cơ với Sư Tổ saỏ
San lắc đầu thực thà nói:
- Con không dám nói láo với thầy đâu, sự thực là như vậy đó.


c̣n tiếp...

Sửa lại bởi Kiem Soat 008 : 11 April 2005 lúc 2:10pm
Quay trở về đầu Xem NgocLinhTu's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi NgocLinhTu
 
NgocLinhTu
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 12 July 2004
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 203
Msg 5 of 16: Đă gửi: 08 April 2005 lúc 10:54am | Đă lưu IP Trích dẫn NgocLinhTu

Nghe San nói, thầy Mười im lặng, chàng nh́n thấy rơ nét ưu tư hằn lên những đường nhăn trên khuôn mặt thầy Mười, ông thở dàị
- Hơn 40 năm theo Sư Tổ học đạo trên núi, giờ này tôi mới biết ḿnh bị lừả
San giáo hoảng, hỏi:
- Thầy nói như vậy nghĩa là làm sao ạ?
Thầy Mười nói nho nhỏ, chỉ đủ San và Hoa nghẹ
- Sự thực th́ sư phụ và Sư Ông tụi tôi măn phần rất sớm, Sư Tổ là người truyền thụ pháp thuật cho mọi ngườị Cũng v́ Sư Tổ sống trên trăm tuổi, nên sức người cũng yếu rồi, không luyện được nhiều bửu bối bằng Sư Ông. Trong khi đó, ngày Sư Ông măn phần, thầy Tư là người được Sư Ông quư mến nhất, tôi tin là không có món nào của Sư Ông mà thầy Tư không học được. C̣n tôi được Sư Tổ yêu mến th́ lại bị Sư Ông ghét cay ghét đắng, chỉ v́ tôi ưa luyện phép tà ma hơn là đọc kinh kệ.

Nghỉ một lúc, Thầy Mười nói tlếp:
- Tuy nhiên, ỉ y có Sư Tổ nên tôi cũng hơi coi thường Sư Ông, không để ư nhiều về sự luyện tập của Sư Ông cho thầy Tư những ngày Sư Ông sáp về chầu Phật. Nay nghe thầy San nói, bây ǵơ tôi mới biết ḿnh tính saị
Hoa ngước lên hỏi tháy Mườị
- Thưa thầy, c̣n Sư Phụ của thầy th́ sao ạ?
Thầy Mười mỉm cườị
- Chuyện của Sư Phụ dài lắm, khi Sư Phụ chết đi, chẳng ai biết tại saọ Nhưng mọi người đều nói tại tôị Bởi vậy mới có chuyện Sư Ông ghét tôi và hôm nay lại khám
phá ra là thầy Tư c̣n cao hơn tôi một bậc.
San đưa đẩỵ
- Thưa thầy, theo con th́ tất cả các thầy đă được xuất sư rồi dù có hoạt động hay ẩn cư vẫn nể nang thầy nhất. Bằng chứng là ngay ngày giỗ Tổ cũng tổ chức tại nhà thầy; chứ có ai nói tới thầy Tư đâụ
Thầy Mười mỉm cườị
- Cũng v́ thế mà tôi lầm. Chuyện tổ chức giỗ tổ ở đây, là do bức thư di huấn để đây chứ không phải tại tài tôi hơn ai đâụ C̣n như xét về công lực, quả tôi thua thầy Tư rồi, tôi đă nghĩ từ lâu, nhưng không dám quả quyết. Tối qua, lúc thầy bắt ấn, niệm chú, tôi đă thấy ngay cả thầy cũng chẳng kém tôi bao xạ Lúc đầu, tôi c̣n tưởng là nhờ sức mạnh của sợi dây cà tha 36 mắt vàng, nhưng sau này chợt nhớ ra, tôi cũng đeo sợi dây cà tha 36 mắt Sư Tổ cho hơn nữa, sợi dây của thầy do tôi luyện th́ sợi dây đó làm sao có thể lấn lướt được tôị Bây giờ lại biết thầy Tư luyện cả được súc vật thành Thiên Linh Cái th́ quả là phải cao tay ấn hơn tôi nhiềụ
San thắc mắc hỏi:
- Thưa thầy, vụ luyện Thiên Linh Cái bằng súc vật có liên hệ ǵ tới công lực nhiều ít.
Thầy Mười nh́n chàng như ḍ xét.
- Bộ thầy không biết luyện Thiên Linh Cái bằng súc vật khó bằng ngàn lần luyện bằng thai nhi thật hay saỏ
- Nhưng chắc chắn thầy cũng biết, Thiên Linh Cái bằng thai nhi dữ dằn hơn loại bằng súc vật nhiềụ
Thầy Mười gật đầụ
- Đúng, nhưng luyện lại dễ hơn, cũng v́ vậy; những thầy có Thiên Linh Cái bằng người thực, dù bửu bối có linh hơn vẫn phải nể những thầy luyện Thiên Linh Cái bằng súc vật, ai không biết họ sợ tổn thọ nên không dám luyện thứ ghê gớm đó thôi, chứ thực ra họ thừa sức làm chuyện ấỵ
Ngưng một lúc, thầy Mười hỏi chàng:
- Tôi hỏi thực thầy, thầy Tư có con Thiên Linh Cái nào chưả
San không dám nói dối, chàng trả lời:
- Dạ có.
- Bằng con chó mực à?
- Thưa không.
- Thế con ǵ?
- Dạ, rắn Trun.
San thấy thầy Mười thiếu điều muốn nhẩy lên bàn v́ hoảng hốt, ông hỏi thực maụ
- Được mấy con rồỉ
- Thưa 9 con, với 3 con của con nữa là 12 con.
Thầy Mười ngồi thừ người ra một lúc thực lâu mới nói nho nhỏ.
- Tôi thua thầy Tư xa rồi, không chừng cả thầy cũng lấn lướt được tôi nữạ
San lật đật nói:
- Con đâu dám, thầy nói như vậy chết con rồị
Thầy Mười nh́n San lắc đầu:
- Tôi nói thực đó, tại thầy không biết đó thôị Chính tôi đă thử luyện Thiên Linh Cái bằng loại ḅ sát mà thất bại thê thảm, nay thầy Tư có tới 9 con, c̣n thầy cũng luyện được 3 con, như vậy tổng cộng là 12 con th́ đủ bộ rồi, Tôi sợ sức mạnh của đám này hợp lại ăn đứt mấy con Thiên Linh Cái của tôị Thật không ngờ?
Bỗng thầy Mười nắm lấy tay San nói:
- Từ trước tới nay, tôi chưa xin ai một điều ǵ. Hôm nay phá lệ, tôi xin thầy một điềụ
- Thầy nói quá lời rồi, thầy muốn con làm bất cứ điều ǵ mà con không muốn làm thầy vừa ḷng đâụ Được thầy sai bảo là mừng rồị
Thầy Mười gật gù thủng thẳng nói:
- Tôi muốn thầy phụ với tôi xuất sư cho con Hoạ

San giật ḿnh v́ lời yêu cầu của thầy Mười, Trong môn phái, lễ xuất sư rất quan trọng, nó cũng kể như một lần tái sanh vậỵ Kẻ làm lễ xuất sư ví như cha mẹ của người nhận lănh. Chàng thấy Hoa luồn tay dưới gầm bàn, nắm lấy đùi ḿnh, San quay qua nhln nàng, ánh mắt Hoa như van lơn, ngấm lệ vui mừng. Thầy Mười đă hỏi chàng như vậy, có nghĩa là thầy đă quyết định xuất sư cho Hoa rồị Nàng sẽ là môn đệ được xuất sư đầu tiên của thầy Mười, có nghĩa là mai này, không chừng nàng có thể nắm chức chưởng môn toàn môn pháị




San chưa kịp nói năng ǵ, Hoa đă nói:
- Thầy San, con xin thầy giúp con.
San nh́n qua thầy Mườị
- Thưa thầy, đây là một vinh dự cho con, nhưng tại sao có biết bao nhiêu người tài cao đức trọng, như thầy Mười lớn, thầy con, thầy Tám cụt, thầy Ba Cư, thầy Sáu thợ mộc mà thầy lại chọn con?
Thầy Mười mỉm cườị
- Đại dương sóng sau lùa sóng trước. Tre già th́ măng mọc. Tôi muốn tạo dựng một thế hệ trẻ cho môn pháị Nh́n hết thẩy các thầy trẻ tuổi trong môn phái, ai qua mặt được thầy ngày hôm naỷ Đó là tôi chưa muốn nói tụi nó thua thầy một trời một vực, từ trước tới giờ, tôi biết chắc, ngay cả con Hoa, dù chưa được xnất sư, mà các đệ tử trong toàn môn phái, cũng chẳng ai đáng tài ngang mặt nó. Duy chỉ có thầy, quả thực hồi nào tới giừ tôi cũng không ngờ được tài nghệ của thầy tới mức nàỵ Tôi có được nghe vài đệ tử của thầy Tư tán tụng thầy, nhưng tôi không tin. Thú thực, lúc nào tôi cũng muốn gặp mặt thầy cho rơ trắng đen, nhưng khổ nỗi, thầy Tư giấu kỹ quá nên đành chịu, bây ǵơ đă biết rồị Tôi phá lệ, xin thầy phụ với tôi xuất sư cho con Hoạ Tôi chắc thầy Tư cũng vui ḷng, v́ tôi làm như vậy chẳng khác ǵ đưa thầy Tư lên bực trưởng thượng của tôị Nhưng quả thực thầy Tư đáng được ngôi vị đó. Vậy tôi hy vọng thầy không nỡ phụ ḷng tôi tin cậỵ

Nghe thầy Mười nói một hơi, San sung sướng tột cùng, nhưng lại thấy lo lắng v́ chính thầy Tư c̣n kiêng dè thầy Mười, đừng nói chi là ḿnh, nghĩ vậy, chàng trả lời thầy Mườị
- Thưa thầy, con rất hănh diện và biết ơn thầy đă nghĩ tới con. Tuy nhiên, xin thầy cho phép con được về thưa với thầy Tư trước khi chính thức nhận lời, v́ nếu con tự tiện nhận lời ngay hôm nay, con sợ thầy Tư buồn, cho là con lộng quyền.
Thầy Mười gật gù.
- Tốt, tốt lắm, thầy làm như vậy khiến tôi càng nể thầy hơn nhiềụ
Nói xong thầy Mười đứng dậy nói lớn:
- Tất cả các đệ tử nghe tôi nói đâỵ
Tiếng nói chuyện ồn ào, tiếng nhai nhồp nhép bỗng im bặt. Nhiều người vừa bỏ thức ăn vào miệng cũng ngậm cứng không dám nhai nữạ Bây giừ San mới thấy uy quyền tuyệt đối của thầy Mười với các đệ tử.
Thầy Mười thủng thẳng nói:
- Hôm nay nhân ngày vui, tôi xin báo một tin vui nữạ
Chủ Nhật tuần tới là một ngày rất tốt. Tôi chọn ngày đó để làm lễ xuất sư cho thầy Hoạ

Thầy Mười vừa dứt lời, tiếng ồn ào bùng lên dễ sợ, những âm thanh huyên náo lạ thường, mọi người ùa tới Hoa chúc mừng.

Hoa sung sướng tột cùng, nàng khóc nức nở ngay trên vai những bạn đồng môn.

Chờ một lúc lâu, Thầy Mười lại nói tiếp:
- Thầy Hoa có vinh dự ngày hôm nay, v́ thầy San vừa đem tới cho tôi một tin mừng. Như mọi người đều biết, bửu bối tối thượng của môn phái là luyện Thiên Linh Cáị Nếu một người được chọn xuất sư mà không đủ khả năng luyện Thiên Linh Cái, sẽ không thành bậc thầy được, cũng v́ lư do này, thầy Hoa từ trước tới nay chịu thiệt tḥi v́ là phận nữ, không thế nào luyện Thiên Linh Cái với người nữ được. Tôi không ngờ Sư Ông đă truyền phép luyện Thiên Linh Cái bằng súc vật cho thầy Tư và chính thầy San đă luyện thành rồị Như vậy mai sau này, thầy Hoa có cơ hội tiến thân trên con đường tu đạọ Mở một kỷ nguyên mới cho môn pháị Tôi đă chính thức xin thầy San đỡ đầu cho thầy Hoạ Thầy San đă nhận lờị Tuy nhiên, c̣n phải về xin thỉnh ư thầy Tư trước khi chính thức xuất sư cho thầy Hoạ Như vậy có nghĩa là di huấn của Tổ Sư sẽ được thỉnh về nhà thầy Tư, v́ quả thực bây giờ tôi thấy không đủ sức giữ ǵn nữạ Như mọi người đă btết, luyện Thiên Linh Cái bằng súc vật tay ấn phải thật cao cường, tôi đă thất bại nhiều lần, vậy mà giờ này, thầy Tư và thầy San, có cả một đàn rắn Trun Thiên Linh Cái, đ́êu này làm cho tôi bái phục và quyết định rời di huấn của Tổ Sư về nhà thầy Tư. Sáng mai, tôi sẽ đích thân đi Sàig̣n, thỉnh cầu thầy Tư cho phép thầy San đỡ đầu cho thầy Hoạ

Những lời nói của thầy Mười làm cho San bâng khuâng lạ lùng, phải nói chàng sợ hơn là mừng. Như thế, kể từ nay, San đương nhiên nằm trong cả chi phái của thầy Mười, v́ đă đứng ngang hàng với thầy Mười, xuất sư cho Hoa - Vị hạ sư đầu tiên của chi phái thầy Mười có nghĩa là dù sau này, bất cứ một đệ tử nào của thầy Mười được xuất sư cũng phải mặc nhiên coi chàng vào bậc trưởng thượng của chi phái nàỵ

San nh́n thấy nhiều ánh mắt khác lạ trong đám đệ tử của thầy Mườị
Ngay lúc ấy, Hoa quay qua xá thầy Mười một lậy, nói:
- Xin phép thầy cho con làm lễ ra mắt thầy San.
Thầy Mười cười ha hả, gật đầu:
- Tốt, tốt, phải có lễ phép như vậy mới được.
Hoa vừa quay sang San định xá, chàng vội vàng giữ nàng lại, nói lớn:
- Thưa thầy cho con xin một đặc ân.
Thầy Mười nhíu mày hỏi:
- Cái ǵ nữa đâỷ
San lật đật nói:
- Dù thầy Tư có cho phép con phụ với thầy làm lễ xuất sư cho thầy Hoa chăng nữạ Nhưng nếu thầy Hoa cho phép con được nhận làm sư huynh của thầy ấy con mới nhận lời, c̣n như nhất định coi con như bực thầy, con xin phép được từ chối vụ xuất sư cho thầy Hoạ Dù thầy có trừng phạt con cũng xin tâm lănh.

Thầy Mười cười ha hả, đắc trí, ông gật gù tỏ ư cao hứng tột cùng. San đă nh́n thấy những ánh mắt biết ơn trong đám đệ tử của thầy Mườị

Hoa ṿng tay xá chàng một xá thực mau, cúi đầu nói:
- Em cảm ơn thầy San.
Đangxưng hô "thây", "con" Hoa đổi sang "thầy", "em". Có nghĩa là nàng đă chấp nhận San làm sư huynh chứ không phải là sư phụ nữạ

Trong môn phái có mốt điều luật rất nghiêm khắc; nếu ai đă nhận làm thầy của một người nào rồi, vấn đề t́nh cảm phải được coi như cha với con, không c̣n được phép tư t́nh với nhau như trai gáị Có nghĩa là không được lấy nhau hay yêu nhau như vợ chồng. C̣n trong đám huynh đệ trai cũng như gái, lại khác hẳn. Các đệ tử được khuyến khích lấy nhau để dễ dàng hành đạo, phát huy môn phái...

*
*   *

Trời đă về khuya, tất cả các đệ tử của thầy Mười đă về hết, chỉ c̣n lại một ḿnh Hoạ Nàng cố t́nh ở lại để được gần gủi San. Thầy Mười đă vô am luyện phép. Giờ này chưa cần tới San, v́ phải tới nửa đêm hồn cô Hai Thu mới xuất hiện được. Lúc ấy thầy Mười mới cần tới chàng.

San đi lang thang ngoài vườn với Hoạ Tự nhiên chàng muốn nói chuyện nhiều với cô bé nàỵ San để ư, Hoa có một dáng dấp khác hẳn với những ngllời con gái chàng quen, thân thể nàng nhỏ nhắn, mớ tóc thề dài xuống quá vai, thắt thành hai cái bín vắt về phía trước ḷng tḥng, nước da con gái trắng ngần và chắc nịch.

Đi bên cạnh San, Hoa nói luôn miệng, nàng kể đủ thứ chuyện. San lặng thinh nghe nàng nói, cả hai kề sát bên nhau hồi nào không hay, đi một lúc lâu, San d́u nàng ngồi xuống một gốc cây, bỗng chàng chợt thấy chỗ ngồi lại ngay gốc chuối hột luyện bùa yêu bữa trưức.

Gió thổi lành lạnh, Hoa vẫn nằm trong ṿng tay San, thân thể nàng ră rời, cả hai cùrlg im lặng, nghe nhịp tim nhau đập.

Nằm như vậy thực lâư, bỗng Hoa ngước mặt lên nói nho nhỏ:
- Anh San ơi, anh có khinh em không?
San xoa nhè nhẹ trên lưng Hoa, chàng gh́ nàng thật sát lại, th́ thào:
- Trong đời anh, chưa có một người con gái nào làm anh yêu say đắm như em ngày hôm nay, anh cũng không hiểu tại sao t́nh yêu tới như vũ băo, anh tiếp nhận thật tham lam với niềm vui vô bờ bến. Anh phải cám ơn em đă mang lại cho anh những giây phút ngàn vàng này, có lư do ǵ lại khinh em được. Em có cho anh được giữ măi t́nh yêu này hay không?
Hoa nói trong hơi thở:
- Em yêu anh... em yêu anh... em sẽ măi măi là của anh. Chúng ḿnh đừng bao giờ xa nhau anh nhé.


Trăng đă lên thực cao, nhưng trời tối ṃ ṃ, con trăng lưỡi liền nhỏ síu không chiếu được một tia sáng nào trong căn vườn đầy lá.


- Thầy San ơi, Tới giờ luyện phép rồị
San lật đật mặc vội qưần áo, nói nho nhỏ:
- Ngày mai chúng ḿnh gặp lại, bây giừ anh phải đi luyện phép.
Hoa níu đầu chàng xuống hôn thực mạnh vô môi San, th́ thào:
- Em yêu anh.
Nói xong, nàng cũng vội vàng mặc quần áo vào rồi lẻn về phía sau vườn khuất dạng.
San vội vă bước mau về phía am, chàng vừa nghe thầy Mười gọi một lần nữạ San lên tiếng:
- Thưa thầy con tới rồị
Thầy Mười cười h́ h́.
- Tôi tưởng thầy đi ngủ rồi chứ.
- Dạ, con ngủ thế nào được, nghỉ phép một tưần lễ, lo có bây nhiêu thôi mà lơ là sao được.
Thầy Mười có vẻ hài ḷng lấm.
- Tôi nói thế thôi chứ biết thầy ngủ sao được. Vô đây tôi cho thầy coi cái này, không thể tưởng tượng được, một sức mạnh vô biên, chưa bao giờ tôi thấỵ
Vừa nói, thầy Mười vừa trở vô am, San đóng cửa am lại, theo thầy Mười vô trong.

C̣n tiếp...

Sửa lại bởi Kiem Soat 008 : 11 April 2005 lúc 2:24pm
Quay trở về đầu Xem NgocLinhTu's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi NgocLinhTu
 
Ngoc_Phong
Học Viên Lớp Phong Thủy
Học Viên Lớp Phong Thủy
Biểu tượng

Đă tham gia: 12 January 2004
Nơi cư ngụ: Canada
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 494
Msg 6 of 16: Đă gửi: 08 April 2005 lúc 3:09pm | Đă lưu IP Trích dẫn Ngoc_Phong

Anh NLT,
Truyện hay quá. NP đợi xem tiếp. Cám ơn anh đă post lên. Sorry for interuption.

Thân
NP

__________________
負 笈 從 師: Phụ Cấp Ṭng Sư (Mang Tráp Theo Thầy)
Quay trở về đầu Xem Ngoc_Phong's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi Ngoc_Phong
 
NgocLinhTu
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 12 July 2004
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 203
Msg 7 of 16: Đă gửi: 08 April 2005 lúc 3:43pm | Đă lưu IP Trích dẫn NgocLinhTu

Thấm thoát một tuần lễ nghỉ phép đă trôi qua, ai cũng tưởng San sẽ mệt nhoài sau thời gian giúp thầy Mười luyện xong con Thiên Linh Ma Nữ. Nhưng thật ra, tới bây giờ San mới biết; nếu luyện Thiên Linh Cái th́ quả thật chàng khó ḷng đứng vững sau một tuần lễ như thế này, nhưng có ai hay, đây lại là Thiên Linh Ma Nữ, một trong những phép thuật của người Thượng Du Bắc Việt. Đại loại nó chẳng khác ǵ Ma Xó của họ, nhưng có một điều; Thiên Linh Ma Nữ dữ dằn hơn nhiều, nó là loài Ma Chúa của các loại ma trên rừng thiêng mlên Thượng Du từ trước tới naỵ San không hiểu tại sao thầyMườilại học được phép luyện loại Ma Nữ kinh thiên động địa nàỵ Từ đó, chàng lại phải suy nghĩ thật nhiều về những mâu thuẫn của môn phái; những rắc rối và bí ẩn của các bậc trưởng thượng trong môn pháị Là người sinh trưởng ở miền Thượng Du Bắc Việt, mặc dù lớn lên tại miền Nam sau 1954 nhưng San đă đưực bốkể lại cho nghe thực nhiều về những năm kháng chiến chống Pháp thời Việt Minh trong những vùng rừng thiêng nước độc Thượng Dụ Bố chàng cũng là một người thích nghiên cứu về thế giới vô h́nh, ông khá giỏi về thiêng văn, địa lư. Đặc biệt, ông rất say mê về thế giới ma quỷ thần linh. Có lẽ cũng nhờ bố mà bây giờ San có một kiến thức khá dồi dào về lănh vực này, và chàng lại may mắm được thầy TưLành ởThị Nghè thương yêu nhất trong đám đệ tử của ông.

Tối nay là lễ xuất sư cho Hoa, nhưng mọi người đă được thôngbáolà đúng ngọ vào ngày mai buổi lễ mới khởi hành. Sự thực th́ ngày mai chỉ là một buổi tiệc khoảng đăi bạn bè và các đệ tử trong môn phá c̣n tối nay mới thực sự là buổi lễ xuất sư của Hoạ Những người có mặt trong buổi lễ này phải ít nhất ở đẳng cấp "Hạ Sư trở lên, c̣n những đệ tử chưa được xuất sư không được phép có mặt trong buổi lễ nàỵ Đ́êu này tất cả các đệ tử không một ai hay biết, v́ mọi người đều đinh ninh bữa tiệc ngày hôm sau mới là ngày trọng đại của Hoạ Trong khi mọi người nôn nóng chờ đợi th́ ở một góc vườn, buổi lễ đang được cử hành.

Ánh trăng tỏa đều trên vườn cây vằng vặc. Gío Hè hiu hiu không làm giảm được hơi nóng miền nhiệt đới nàỵ Những tào lá trong vườn chỉ lao chao lấp lánh ánh trăng mỗi khi một ngọn gió lùa quạ Ba người im am ngồi thiền nhập định Chung quanh tám trận bát quái đồ được dàn ra, mỗi trận được kết bằng tám cây đèn cầy đỏ. Chính giữa được cắm một bó nhang, khói trầm tỏa ra thơln ngào ngạt. Khoảng nửa tiếng sau, Hoa trải một tấmvải vàng rộng khổ, dài ba thước sáu trước mặt San, nàng cẩn thận đặt cây viết mực tầu bên cạnh chàng. Kính cẩn xá chàng một lậy rồi lùi ra đứng trưức mặt thầy Mườị Nàng cởi bỏ hết quần áo, hai tay chắp lên ngang đầu, mắt nhắm lại, đối diện với thầy Mườị Tóc nàng buông xơa, chẩy dài xuống bờ vai tṛn trịạ Mấy bữa trước, cứ mỗi lần San gần nàng, dù trong đêm tối, người San cũng run lên v́ bị kích thích t́nh dục, vậy mà tối nay, trước thân h́nh lồ lộ của Hoa, chàng nh́n nàng như một bức tượng không hơn kém. Bây giờ thầy Mười mới từ từ đứng dậy, ông ra lấy mỗi trận bát quái một cây nhang, chụm lại, tới trước mặt Hoa bắt đầu niệm chú. Mỗi lần miện chú xong, ông cầm bó nhang vẽ một đạo bùa trên ḿnh Hoa, trong khi đó San lấy bút lông vẽ đạo bùa ấy trên tấm vải vàng trải trước mặt.

Cả hai người làm việc mê mẩn trong đêm tốị Tiếng côn trùng kêu réo như những oan hồn gọl nhau từ cơi chết âm vang. ánh sáng của những cây đèn cầy trong bát quái trận đồ léo lắt như ma qủi hiện h́nh.

Sương xuống, đêm lạnh, vậy mà mồ hôi San đổ ra ướt áo ngoàị Tay trái bắt ấn, tay phải cố vẽ bùa thực nhanh theo những chữ bùa thầy Mười điển trên thân thể Hoạ Chàng phải nín thở, tập trung thần khí vào từng nét bùa, mặc dù đă thuộc ḷng những chữ bùa này từ lâu, vậy mà chàng vẫn hồi hộp, v́ San biết rằng! tấm vải này chính là tín vật xuất sư của Hoa, Nàng sẽ phải mang theo suốt cuộc đời và những lúc luyện bùa, chữa bệnh khó khăn nhất, phải có nó trong ḿnh, cho tới khi nào Hoa mang được những chữ bùa này nhập thân, lúc bấy giờ mới có thể đốt tấm khăn này đi được.

Điểm xong 36 chữ bùa Phật Tổ trên ḿnh Hoa, thầy Mười bảo nàng mặc qưần áo vàọ Cả ba lại ngồi thiền nhập định. Cho tới khi gà gáy sáng, nhang đèn đă tắt hết tự bao giờ cũng chẳng ai haỵ San thấy hồn ḿnh bay bổng trên không, chàng nh́n rơ cả ba nhục thể ngồi bất động bên dướị Chung quanh chàng, gió thổi, mây trôi, tiếng nhạc thiên thần vang lừng trong không gian. Nơi đây êm ả và thần tiên làm sao, chàng há miệng nuốt những ánh sáng ban mai đầu tiên của mặt trời tỏa ra, hơi nóng hừng hực đi vào cơ thể, lan ra kháp tứchị Chàng ôm cả bầu trời trong tay, đạp lên vạn vật, muôn ngàn tinh tú chạy dài mịt mù kháp lối...

Mặt trời đă lên cao khỏi ngọn cây, ba người mới đứng dậy trở vô nhà. Sau khi Hoa xá thầy Mười tạ ơn, ông thủng thẳng nóị - Cái ơn xuất sư cho thầy là nhừ thầy San, chứ thực ra một ḿnh tôi không thế nào làm được đâụ Cái ước vọng của tôi t́m được một đệ tử giỏi như thầy để ban sư, hôm nay mới thực hiện được, chínhbản thân tôi cũng phải mang ơn thầy San nữạ Vậy mâ để rửa mặt cho tôi, thầy San đă khôtlg nhận làm sư phụ thầy, vẫn giữ phận bề tôi và coi tôi như bậc trưởng thượng. Có lẽ điều này làm tôi áy náy nhất, bởi v́ không có ǵ trả ơn cho thầy San xứng đáng với cái công này được. Tôi đă suy nghĩ thật nhiều, nếu các thầy yêu nhau, tôi nguyện sẽ đứng ra lo tṛn mọi bề.

Thầy Mười vừa nói xong, mặt Hoa đă đỏ lên, nét e thẹn làm nàng đẹp tuyệt vời, Hoa liếc San thực nhanh trong khi chàng quưnh lên, h́nh như thầy Mười đă biết tất cả những buổi gặp gỡ của cả hai đứạ Chàng vẫn blết; trai chưa vự, gái chưa chồng, thương yêu nhau là điều đương nhiên của trời đất, nhưng không hiểu sao, nghe thầy Mười nói công thai làm chàng quưnh quáng, San lắp bắp trả lời:
- Con xin cám ơn thầy tác hợp. Phần con như vậy không c̣n ǵ lo nghĩ nữa, nhưng thầy Hoa có chịu không, chắc phải để một thời gian nữa mới biết được t́nh duyên không thể nào ép buộc. Dù là thầy đi chăng nữa con nghĩ cũng không thể quyết định dùm cho thầy Hoa được. Xin thầy giữ kín dùn chúng con kẻo thiên hạ dị nghị. C̣n về ơn nghĩa con không dám bái lănh. Ngay cả sư phụ con c̣n phải nể thầy đủ mười phân, nói chi là con, xin thầy đừng thắc mấc vấn đề này nữa làm con tổn thọ thôị
Nghe San nói, thầy Mười cười ha hả, ông gật gù.
- Tốt, tốt, như vậy kể như xong. Trai tài gái sắc, tác hợp được kể như ông Tơ bà Nguyệt cũng nể tôi vài phân. Tôi mừng cho hai người đó. Thầy Hoa ở đây tiếp chuyện với thầy San dùm tôi, thầy đưa chiếc Y Sư cho tôi đem vô bàn Tổ dâng hương, tới chiều trong bữa tiệc tôi sẽ trả lại thầỵ

Hoa trao chiếc khăn mà San đă vẽ bùa trên đó lúc thầy Mười điểm đạo ban sư cho nàng tối quạ Ông cầm chiếc khăn nâng niu thật cao hứng.
- Y Sư này thầy San vẽ những chữbùa tuyệt đẹp. Xem ra không thua ǵ Sư Tổ hồi đó. Chắc chắn thầy Tư cũng không thể nào vẽ đẹp như thế này được. Tôi biết ông ấy nhiều mà.

Nói xong, ông thủng thẳng băng qua con đường đi vào nhà. Chờ cho thầyMười đi khuất, Hoa ṿng tay ngang đầu, cúi rạp mlnh xá San.
- Em cám ơn thầy San đă thương t́nh điểm đạo, ban sưcho em. Mặc dù thầy không trực tiếp điểm bùa lên ḿnh em, nhưng trong thâm tâm em, dù mai sau có được hầu hạ thầy trọn đời như duyên chồng vợ hay không, em vẫn nhớ măi cái ơn nàỵ Việc hôn nhơn...

Không để Hoa nói dứt lời, San kéo tay nàng đứng dậỵ Không hiểu vô t́nh hay cố ư, Hoa theo đà tay San sà ngay vào ḷng chàng. Phản ứng tự nhiên, San đỡ lấy thân thể nàng, bở môi Hoa đă kề sát mặt chàng. San cúi xuống vội vă hôn lên cánh môi ngọt lịm ân tlnh của người con gái đương xuân. Thân thể Hoa run lên sung sướng, nàng cảm thấy ngày hôm nay tất cả ước mơ đă nằm trọn trong tầm tay, t́nh duyên lẫn sự nghiệp. Hoa không ngờ chỉ trong ṿng một tuần lễ từ khi San xuống đây mà cuộc đừi nàng thay đổi cùng cực. Bao nhiêu ngày đêm tu luyện, mong chờ có phải bây giờ là lúc thành đạt hay không, nàng gh́ chặt lấy San, anh yêu này không thể nào để bay đị Cuộc đời nàng kể như đă được định đoạt đúng như ước mơ của Hoa từ trước tới naỵ Một khung trừi đầy hoa gấm tưng bừng trước mắt. Vừa buông San ra, nàng đă nghe chàng th́ thầm bên tai:
- Có phải anh lợi dụng quá không?
Hoa lắc đầu nhè nhẹ, nàng cắn yêu lên cổ chàng, nói qua hơi thở:
- Những ǵ anh cho em mấy ngày nay là niềm vui nhất đời em, em c̣n mong muốn ngàn lần hơn thế nữa, và ước ǵ măi măi được sống bên anh.
San tát nhẹ lênchiếc má mũm mĩm của nàng, trong ḷng rộn lên muôn ngàn ân ái thương yêụ
- Hôm nay là ngày cuối cùng anh ở lại đây, sáng sớm mai phải trởlại Saigon tŕnh diện đơn vị. Nhưng chắc chắn cuối tuần thế nào anh cũng xuống đây, nếu em thích lên Saigon chơi, tưần sau anh đón em đị

Mới nghe San nói, mặt Hoa thoángbuồn, đến khi chàng bảo trởlại đưa nàng lên Saigon chơi làm Hoa muốn reo lên, nàng bám lấy cổ chàng vít xuống hôn thật nhanh lên môi chàng, nhí nhảnh:
- Anh nhớ đấy nhé, thế nào tuần sau cũng phải xuống đây đón em đi, nếu không em buồn lắm đó.
- Nhưng c̣n gia đ́nh em có cho én đi không?
Hoa mỉm cười:
- Em đâu c̣n ai ngoài bà ngoại, bà cháu em sống nhờ thầy Mười, lúc năy thầy Mười đă nói gả em cho anh rồi, c̣n ai nói năng ǵ nữạ
San ngạc nhiên, hỏi:
- Ủa, vậy ra em ở luôn với gia đ́nh thầy Mười à?
- Dạ, ngoại em và má thầy Mười là chỗ người cùng làng. Gia đ́nh em chết hết trong một trận pháo kích ở nhà quê, thầy Mười thấy t́nh cảnh bà cháu em đáng thương nên đem về, cho hai bà cháu túp lều sau nhà thầy nương náu, hàng ngày em với ngoại nấu xôi cho vợ thầy đem ra chợ bán. Tối tối em phụ với thầy Mười dậy học tṛ, hoặc chữa bệnh. Có nhiều bà cô c̣n trẻ, đi với chồng con, thầy Mười phải để em đấm bóp giùm.
San mỉm cười tinh nghịch, hỏi:
- C̣n những bà cô nào không đi với chồng con th́ thầy Mười khỏi phải nhờ em phải không?
Hoa vô t́nh trả lời:
- Dạ, những trường hợp đó thầy Mười đâu cần em.
Vừa nói xong, Hoa chợt hiểu San định nói ǵ, nàng cười khúc khích, đấm nhẹ lên vai San, la nho nhỏ:
- Cái anh này kỳ cục.
San cười ha hả, được nưức chàng nói luôn:
- C̣n thầy anh th́ cứ có đàn bà con gái là ông ấy làm lấy một ḿnh, c̣n tụi anh bị đuổi ra ngoài, thấy có tức không.
Hoa liếc San một cái thật dài, nói:
- Nếu anh thích trị con bệnh cho phụ nữ, chút nữa em dẫn anh ra nhà sau coi con điên bị tà hành, anh thả cửa rửa con mắt.
San nhướng mắt hỏi:
- Có thực không đó?
Hoa gật đầụ
- Nhất định mà.
- Em không ghen saỏ
Hoa cười h́ h́.
- Không lỷ thầy bà lại đi ghen với con điên à.
San cao hứng, ôm gh́ lấy Hoạ
- Anh lấy được người vợ nhưem, chắc kiếp trước phải tu kỹ lắm.
Hoa ép sát thân thể vào ḿnh chàng hơn nữạ Nàng th́ thầm:
- Anh làm ǵ cũng đưực, miễn là đừng bỏ bê em th́ thôị

San d́u nàng ngồi xuống một gốc mận lớn, cả hai cùng im lặng thật lâu, những nụ hôn phủ đầy say đắm không nguôị
Chàng hỏi nhỏ:
- Thầy Mười có dậy em luyện Thiên Linh Cái chưả
Em biết qua loa phần lư thuyết thôi, c̣n chưa thử bao giờ, v́ thầy Mười nói đàn bà luyện mấy thứ này không được
San trầm ngâm:
- Anh cũng lấy làm lạ, mọi người đều nói như vậỵ Nhưng không hiểu tại sao những nhân vật phù thủy đều là phụ nữ, những người này cũng sai khiến được âm binh, Thiên Linh Cái cũng chỉ là một loại âm binh chứ có khác ǵ đâụ
- Em cũng đă nghĩ tới chuyện đó, tuy nhiên, như con Thiên Linh Ma Nữ anh vừa luyện với thầy em, làm sao em có thể ăn nằm với nó được. Anh biết rồi, phải có âm dương ḥa hựp mới luyện được. C̣n như Thiên Linh Cái cũng vậy Chỉ có đàn ông mới dụ đàn bà có bầu được để phá thai, đem thai nhi đi luyện Thiên Linh Cái, chứ em làm sao bây giờ. Hôm nay sở dĩ em được xuất sưcũng nhờ anh biết được phép luyện Thiên Linh Cái bằng loài vật. Nếu không, măn đời em cũng không ngóc đầu lên được.
- Anh đang suy nghĩ tới một điều, trong trường hợp có một cặp vự chồng nào đó, họ cùng đồng ḷng hy sinh thai nhi của họ mà đem luyện Thiên Linh Cái th́ ngư'ơi vợ có điều khiển được ma nhi đó không?
Hoa nghe San nói giật ḿnh, giáo giác hỏi:
- Anh định thử hay saỏ
San ph́ cười: .
- Không, anh chỉ đặt giả thuyết thế thôi, chứ ai đang tâm lấy con ḿnh luyện Thiên Linh Cái bao giờ.
Không hiểu sao Hoa buột miệng:
- Luyện Thiên Linh Cái là do người đàn ông ăn nằm với người đàn bà có bầu, chờ cho đủ ngày tháng, người đàn ông dụ người đàn bà cho ḿnh thai nhi đó, lẽ dĩ nhiên là người đàn bà đâu có biết ǵ; tưởng là nói cho thai nhi có nghĩa là đẻ ra rồi con là của chung thôi, chứ có ai ngờ đâu vô t́nh đồng ư kư bản án tử h́nh đứa con trong bụng sắp trào đời cho người đàn ông trục thai nhi ra luyện Thiên Linh Cáị Như vậy, người đàn ông luyện Thiên Linh Cái vẫn là cha đứa bé mà có ai tội nghiệp đâụ Chỉ tội nghiệp người đàn bà không biết ḿnh bị lừa, đến khi biết rồi th́ đă quá muộn. Đành chịu thôị Tuy nhiên, chưa có người đàn ông nào dám dụ vợ ḿnh hy sinh con để luyện Thiên Linh Cái cả. Từ trước tới nay, họ chỉ đi dụ những người đàn bà ngoại t́nh, hoặc những cô gái nhẹ dạ mà thôị
- Bởi vậy anh mới đặt giả thuyết; nếu có một đệ tử phụ nừ nào trong môn phái chúng ta đi ngủ đại với trai, rồi chính cô ta trục thai nhi luyện Thiên Linh Cái không biết sẽ ra saỏ
Hoa lắc đầu, nói:
- Không được, chính em và thầy Mười đâ bàn tới chuyện đó từ lâụ Hồi ấy, mới ở nhà quê lên, em cũng có hỏi thầy Mười như vậỵ Nhưng khi thầy Mười giải thích
cách luyện Thiên Linh Cái th́ người phụ nữ mới sanh không đủ sức luyện đâu, nếu ai cố thử sẽ bị chính con ma nhi giết ḿnh chết liền khi nó thành h́nh. Cũng v́ vậy mà không có phụ nữ nào làm chủ Thiên Linh Cái được.
Ngưng một lúc, Hoa hỏi San:
- Em tưởng anh.biết điều đó chứ, anh đă luyện được cả Thiên Linh Cái bằng súc vật mà. Tay ấn anh phải cao gấp mười lần người có thể luyện Thiên Linh Cái bằng thai nhị
San ôm Hoa thật sát vào ḷng, hỏi nho nhỏ:
- Anh cho em biết một bí mật, em có dám thề giử kín không?
Hoa không do dự, thề ngay:
- Nếu em tiết lộ điều anh sấp nói với bất cứai, xin cho tổ nghiệp, thần linh, ma quỉ hại em chết không toàn thâỵ San rùng ḿnh v́ lời thề độc địa của Hoa, chàng mỉm cười
- Anh không ngừ em dám thề độc địa như vậỵ
Hoa mỉm cườị
- Ḿnh đă quyết không hé môi nói ra điều đó, sợ ǵ mà không dám thề.
San gật đầu, nói:
- Nếu vậy anh rất an tâm cho em biết sự bí mật nàỵ Câu chuyện luyện Thiên Linh Cái bằng súc vật là do Sư Ông dựng lên, sự thực đó chỉ là phép điều khiển được súc vật tuân theo ư ḿnh muốn. Đặc biệt là thuật huấn luyện rắn tấn công địch thủ. Phép này rất phổ thông ở ấn Độ. Tất cả những người bắt rắn và thổi kèn cho rắn chui ra từ hang ổ hoặc túi đựng chúng rất dễ dàng. Hồi ấy Sư ông tung hỏa mù về vụ này, cốt để thầy Mười quên đi vụ luyện Thiên Linh Cái bằng thai nhi, cho khỏi mang tội với trời đất Sương biết rằng thầy Mười đă được Sư Tổ truyền cho phép luyện Thiên Linh Cái rồi, hồi đó Sư Ông đă cản Sư Tổ nhưng người không nghe, và sau này người chết rồi, thầy Mười ở với Sư Tổ một ḿnh lại càng lộng hành hơn nữạ Hoa ngỡ ngàng nghe San nói, nhưng không ngừlại có
sự lạ lùng như vậỵ
Hoa nói nho nhỏ:
- Em tin lời anh nói, nhưng không hiểu sao trong môn phái ḿnh lại có nhiều rắc rối nhưvậỵ Anh có biết tại sao không Cũng v́ vậy mà làm anh thắc mắc, nhưng thú thực không dám nói rạ Tuy nhiên, anh vẫn âm thầm t́m hiểu, và chắc chấn một ngày nào đó phải khám phá ra sự thực. Bây giờ hai đứa ḿnh đă yêu nhau, anh tin rằng, với sự hợp tác của em, thế nào chúng ḿnh cũng khám phá ra những điều bí ẩn của môn pháị Em có chịu giúp anh không?
- Anh không nói em cũng phải tự t́m hiểu lấy, bây giờ đă biết được có vấn đề đó, làm sao em không quan tâm cho được. Hơn nữa, lại có anh sát cánh bên em, mà chuyện ǵ của anh bây giờ cũng là của em, anh c̣n phải hỏi nữa saọ
- Như vậy anh tin rằng không trước th́ sau, chúng ḿnh cũng biết tất cả sự thực. Anh sẽ đem những điều hiểu biết của anh về thầy Tư Lành so sánh với những ǵ em hiểu về thầy Mười đây, rồi sau đó chúng ḿnh lên thầy Mười Lớn ḍ lạị Lo ǵ không xong.

Hoa nép sát hơn vào ḿnh San, nàng cảm thấy ở con người chàng có một mănh lực thu hút lạ thường, trái tim nàng rung động thực sự. San thấy hơi thở Hoa nóng hổi hừng hực truyền sang thân thể ḿnh, chàng luồn một tay qua áo nàng gh́ sát lại, hai thân thể chập làm một, bừ môi Hoa run lên, nàng nhắm mất lại, thả trôi thân xác bồng bềnh trên sóng nhạc yêu thương. ở đây h́nh như có tiếng nước chẩy, thông reo, muôn chim ca hát những bản nhạc t́nh tứ tuyệt vừi, nàng rên lên.
- Anh San ơi... anh... San...
Trời đă về chiều, có nhiều tiếng người cười nói vang vang từ căn nhà khách thầy Mười vọng lại, San nói nho nhỏ.
- H́nh như mọi người tới đông lắm rồi th́ phảị
Hoa dụi đầu vô ngực chàng.
- Em không muốn rời anh một tấc nào nữạ
San mỉm cườị
- Chúng ḿnh cứngồi đây cho tới khi hóa đá hay saỏ
- Dạ, em muốn hóa đá bên cạnh anh suốt đờị
Và hồn em sẽ trở thành Thiên Linh Ma Nữ phải không?
- Nhất định là như thế rồi, nhưng anh phải nhớ là quyền phép của em lúc đó gấp ngàn lần cô Thiên Linh Ma Nữ của thầy Mười đó nhẹ

San cười thật lớn, chàng biết Hoa biết nhiều về việc luyện Thiên Linh Ma Nữ, nhưng có điều chàng chắc chắn rằng, nàng không biết đưực bây giờ Thiên Linh Ma Nữ đang theo kề cận bên chàng chứ không phải thầy Mườị Nếu thầy Mười có sai khiến con Thiên Linh Ma Nữ này, chàng sẽ biết ngay, c̣n như chàng khiến nó làm điều ǵ, thầy Mười lại không hay biết ǵ. San cũng có thể giữ con Thiên Linh Ma Nử này không tuân lịnh thầy Mười cũng được nữa, thậm chí chàng có thể sai khiến nó tấn công thầy Mười, nó cũng nghe lệnh chàng. Sau mấy đêm luyện xong con Thiên Linh Ma Nữ, dưới nách bên phải chàng nồi lên một cái hạch nho nhỏ, nếu lấy tay nắn sẽ cảm thấy như một bức tượng thực nhỏ đủ cả chân taỵ Đó chính là con Thiên Linh Ma Nữ nằm trong ḿnh chàng. Nhưng đối với thầy Mười, thầy lại tưởng con Thiên Linh Ma Nữ ẩn trong tấm ván ḥm dựng sau bàn thờ Tổ. Sựthực con Thiên Linh Ma Nữnày cũng có ở đó, nhưng đó chẳng qua như một căn nhà cho nó mà thôi, chứ không phải nhưnhục thể thực sự nằm trong ḿnh San. Cũng v́ vậy, San biết rơ là dù cho Sư Tổ có truyền rất nhiều bửu bối cho thầy Mười, nhưng ngài cũng không chỉ hết nghề, hoặc là chính Sư Tổ cũng chưa học tới nơi, tới chốn cũng nên. Chàng cao hứng nói với Hoạ
- Nếu em biến thành Thiên Linh Ma Nữ, lại tài giỏi hơn Thiên Linh Ma Nữ của thầy Mười, lúc đó anh lo ǵ không trở thành chưởng môn nhân môn phái nàỵ
Hoa cười khúc khích.
- Anh phải coi chừng, ba con Thiên Linh Cái của thầy Mười không phải thứ hiền đâụ
- Không lư em không địch lại chúng nó hay saỏ
Hoa cườị
- Không biết lúc đó em trở thành ma rồi ra sao, chứ bây giờ coi bộ không ổn rồi đó. Anh có biết thầy Mười Luyện chúng nó tới tầng nào rồi không?
San ṭ ṃ hỏi:
- Tới đâu rồị Nghe nói Thầy Mười có ba con quỷ này lâu lắm rồi mà.
Hoa gật đầụ
- Để bữa nào có thời giờ em kể anh nghe, mỗi con Thiên Linh Cái là cả một câu chuyện rùng rợn. Tuy nhiên, bây giờ có' một' con, Thầy Mười đă có thể khiến nó leo lên miệng hũ rượll được rồit theo em nghĩ, chỉ một thừi gian ngắn nữa, thầy Mười sẽ khiến nó đi ngờ ngờ ngoài đường.

San giật ḿnh, chàng không ngờ tay ấn thầy Mười cao cường tới mức đó. tuyện được Thiên Linh Cái đă là cả một vấn đề, kêu nó nổi lên trên mặt b́nh rượu đang ngâm nó cũng là tuyệt luân rồị Tới giai đoạn này có thể sai hồn nó đi giết người như lấy đồ trong túị Bây giờ thầy Mười lại c̣n tiến tứi việc cho nó nhẩy ra khỏi b́nh rượu, đi ngơi ngơi ngoài đường, thử hỏi thầy bà nào dám chọc vô ông ta nữa đâỵ Cứnghĩ tới một đêm tối trời, một thằng nhỏ bằng xương bằng thịt, như con búp bê, trần chuồng, nhầy nhụa, máu mê bê bết, ḅ vào nhà nhe răng, trợn mắt, nhẩy tưng tưng, leo lên bàn thờ tổ đạp đổ hết nhang đèn, b́nh bát xuống đất. Rồi lúc đó mới làm saọ Chàng rùng ḿnh, nghĩ tới vụ qua mặt thầy Mười về con Thiên Linh Ma Nữ. Ông ấy mà biết được th́ bỏ ăn.

Mặt trời đă xuống khỏi ngọn cây, những tiếng kêu réo ầm ỳ gọi nhau vọng ra ngoài vườn, San kéo Hoa đứng dậỵ
- Thôi chúng ḿnh đi vô trong kẻo mọi người nghị dị.
- Anh vô trước đi, em đi ṿng ra nhà sau ḍm chừng con điên một lát rồi tới ngaỵ

San gật đầưnh́n theo bóng người yêu thoăn thoắt len lỏi qua hàng'cây đivề phía saụ Chàng tin rằng, trong tương lai, Hoa sẽ là một kho báu vật cho chàng khai thác. Những bửu bối của thầy Mười chắc chắn Hoa đă học hết từ lâu rồi, chỉ có điều nàng không đủ sức tập luyện mà thôị

c̣n tiếp...
Quay trở về đầu Xem NgocLinhTu's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi NgocLinhTu
 
NgocLinhTu
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 12 July 2004
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 203
Msg 8 of 16: Đă gửi: 08 April 2005 lúc 3:44pm | Đă lưu IP Trích dẫn NgocLinhTu

Tin san phụ với thầy Mười làm lễ xuất sư cho Hoa và cặp bồ với nàng lan đi thực nhanh. Không những tất cả đệ tử thầy TưLành đều biết mà ngay cả đám đệ tử của thầy Mười Lớn trên Hóc Môn cũng biết nữạ

Trong khi ở nhà thầy Mười đang đăi tiệc khao Hoa th́ ở nhà thầy Tư Lành tối nay không hiểu sao đệ tử kéo về đông nghẹt. Lớp trong, lớp ngoài, cười nói ồn ào như một ngày hội lớn. Thầy TưLành chạy ra, chạy vô, coi ông có vẻ cũng vui lắm. Từ trước tới nay, ít khi thấy ông đùa rỡn với hàng đệ tử chưa được điểm đạo, cúng tổ. Vậy mà hôm nay, ông ra sân thọc hết đứa này, đá đứa kia, làm cho mọi người cười vui thật thở mở. Mặc dù cùng một môn phái với thầy Mười Lớn và Thầy Mười tại cầu B́nh Lợi, nhưng thầy Tư Lành chỉ nhận đệ tử học bùa ngải sau khi người đó đă có một căn bản vơ thuật tương đối vững, có thể lên đài giao đấu được C̣n hai vị thầy kia tuyển đệ tử bằng cách xem tướng, hoặc có ai tín cẩn giới thiệu mới được thu nhận, các ông chỉ dậy đệ tử bùa ngải mà không hề đả động ǵ tới vơ
nghệ cả. Trong khi đó, đệ tử của thầy Tư Lành đều là vơ sĩ


có thẻ của Tổng Hội Quyền Thuật Việt Nam chứng nhận. Thầy Tư Lành đă ra nhập Tổng Hội Quyền Thuật Việt Nam. ngay từ những ngày đầu tổ chức này c̣n phôi thaị Tuy nhiên, trong Tổng Hội này chỉ biết thầy Tưlà Vơ Sư Trưởng của vơ đường Nguyễn Lành, và trong môn phái Lâm Kinh, vơ thuật Việt Nam cổ truyền, chứ ít ai biết rằng, vơ đường Nguyễn Lành chỉ là cái b́nh phông của môn phái Lâm Kinh Thần Vơ. Những vồ sĩ sau khi đă được học hết phần vơ thuật căn bản, có một số được phép cúng tổ nhập môn. Những đệ tử này bắt đầu bước qua phần Vơ Thần, rồi sau đó mới được học bùa ngải, thư ếm. Có lẽ đây là một đặc điểm của môn phái Lâm Kinh Thần Vơ, bởi v́ những ai muốnhọc Vơ Thầnngay cũng không được thấp nhận, phần nhập môn căn bản với vơ thuật cổ truyền Việt Nam đă loại hết những kẻ háo thắng, háo sát. Cũng v́ thế mà đệ tử của thầy Tư Là nhít dùng bùa ngải phá phách người hiền lương. Thầy Tư Lành thưừng nói: "Các thầy ỷ y có quyền phép sai khiến qủi thần trong tay mà làm bậy, tôi là người lănh đủ trước, v́ thâu lầm đệ tử." và v́ thế, những đệ tử thực thụ của thầy Tư Lành cũng chẳng được bao nhiêụ Tuy nhiên, hầu như tất cả những ai đă được phép luyện bùa ngải rồi, không trước th́ sau cũng được xuất sư một cách dễ dàng. Đó cũnglà nhờ sự tuyển chọn ngay từlúc ban đầu một cách rất kỹ càngvà sự luyện tập của các môn sinh thật công phụ San là người được xuất sư sau cùng, nhưng lại là người được thầy Tư Lành thương yêu nhất. Chàng đă được thầy Tư Lành truyền dậy nhiêu pháp môn siêu đẳng mà nhiều bạn đồng môn chưa hề nghe quạ Cũng có nhiều bửu bối mọi người cùng học mà San luyện thành, c̣n các bạn đồng môn ́ ạch theo sau một cách thật khó khăn. Chàng là đệ tử duy nhất luyện được cách sai khiến loại ḅ sát tuân theo mệnh lệnh ḿnh. Các đệ tử khác, dù đă đưực xuất sư trước chẳng thực lâu vẫn chưa làm nên tṛ trống ǵ. Ngoài ra, h́nh như trong đám đệ tử đă được xuất sư, nhân điện của San lại trội hơn cả, và khả năng văn hóa của chàng cũng cao nhất đám. Đó cũng là những ưu điểm của San, và v́ vậy, chàng được thầy Tư Lành thương yêu nhất cũng chẳng lấy ǵ làm lạ.

Tối nay, có lẽ mừng cho sự may mắn của San được thầy Mười mời phụ giúp xuất sư cho Hoa nên mọi người tới chungvui với thầy TưLành. Phải nói đây là một hănh diện chưa từng có trong vơ đường này từ trước tới naỵ Hơn ai hết, chính thầy Tư Lành cũng biết; thầy Mười ở cầu B́nh Lợi không phải tay vừạ ở miền Nam này đă có mấy tay luyện được Thiên Linh Cái ngang cơ với thầy Mườị Bây giờ San lại được thầy Mười nhờ phụ với ông xuất sư cho Hoa là cả một điều ít ai tưởng tượng nổị Và người ngạc nhiên nhất phải nói là thầy Tư Lành, chính ông cũng không hiểu nổi thầy Mười đang toan tính ǵ đâỵ Mặc dù ông rất hănh diện về việc này, nhưng cũng rất phân vân, v́ từ trưức tới nay thầy Mười đă nhiều phen làm ông thất thiên bát đảo, không thếnào lường trước được thầy Mười làm ǵ.

Tối nay, thầy tṛ tập dượt ỳ ạch một hồi, không ai bảo ai, tự động ngồi xung quanh thầy TưLành dưới gốc cây Bă Đậu Vừa xếp chân ṿng tṛn theo tư thế ngồi thiền của nhà Phật, thầy Tư Lành nói:
- Tất cả hăy dưỡng thần một lúc đă, rồi mới được nghỉ. Đêm khuya thanh vắng, thầy tṛ ngồi im ĺn như vậy thực lâụ Những tiếng côn trùng ở nghĩa địa bên cạnh rên rỉ nghe thực rơ. Nhà thầy Tư Lành - mà cũng là vơ đường Nguyễn Lành - nằm ngay bên cạnh băi đất trống tận cùng của khu xóm Lao Động vùng sở Hàng Hà, nơi đây không ai thèm héo lánh, lại rất kín đáo, nên dân trong vùng có con cái hoặc người thân chết mà không khai báo là đem tới đây chôn đạị Lúc đầu chỉ có vài người lén lút chôn cất thân nhân, sau mọi người thấy làm được, chính quyền cḥm xóm không ai biết ǵ, nên mọi người cứ thế mà theo nhau đem thân nhân tới đây chôn cất tự nhiên, riết rồi băi đất trống hoang vu này trở thành một nghĩa địa của dân trong vùng hồi nào cũng không ai haỵ Những năm tháng đầu tiên thầy Tư Lành tới đây, c̣n nghèo khổ, thầy cất đại một cái cḥi làm nưi cư ngụ ở băi đất trống nàỵ Ban ngày thầy đi bắt cá, ṃ cua đổi lấy gạo ăn, ban đêm dậy vài đệ tử mấy miếng nghề kiếm thêin tiền đong gạọ Nhiều khi thầy Tư Lành cũng giúp bà con cḥm xóm nắn xương, sửa trặc hoặc bán chút ít thuốc rượu xoa bóp. Cho tới bây giờ, đệ tử đă quá đông, thầy TưLành chỉ ởnhà đậy học tṛ cũng đủ sống, tuy nhiên khu này vẫn c̣n rất thưa thớt, mọi người h́nh như sợ băi đất trống nghĩa địa, không ai dám cất nhà ở đâỵ Bởi vậy nhà thầy Tư Lành vẫn trơ vơ một ḿnh thật hẻo lánh. Những lúc đêm khuya như thế này, thầy tṛ ngồi ngoài sân tham thiền, nhập định, nếu có ai đi qua, chắc chắn phải tá hỏa sợ hăi v́ những thân h́nh ngồi bất động như những bóng ma hiện h́nh. Bởi vậy, cứ chạng vạng tối là hầu như không c̣n ai bén mảng tới khu nhà thầy Tư Lành nữạ Cũng nhừ vậy mà sự luyện tập của mọi người không bị ai ḍm ngó và làm phiền. Điều này rất cần cho các môn sinh yên tâm luyện tập.

Ngót nghét cũng gần tàn một cây nhan, thầy Tư Lành thở mạnh ra một hơi, chận chạp nói:
- Thôi, tối nay nhưvậy là đủ rồị Các con về đị
Mọi người đứng dậy thật ồn ào, những đệ tử mới chưa ngồi thiền quen, khi đứng dậy, đi cà nhắc thực tức cườị Đứa nọ chọc đứa kiạ Oanhvươll vai, nhún nhún chân, cười cái chân tớ bây giờ như khúc cây, lấy kim chính cũng không thấy đau nữạ
Hà nh́n Oanh cười:
- Như vậy là mày đắc đạo rồi đó.
Oanh lườm Hà một cái thực dàị
- Đồ cô hồn, mày coi chừng chưa chắc ǵ được điểm đạo trước tao đâụ
Th́ tao có nói ǵ đâu, bộ mày không nhớ môn phái ḿnh có một pháp môn, trong khi luyện, da thịt không có cảm giác nữa hay saọ
- Ai không biết phép luyện gồng đó, đồ cô hồn. Mày cũng chỉ mới có nghe nói chứ đă tận mắt nh́n thấy chưạ
Hà vênh váo chỉ vào chân Oanh.
- Th́ cái chân mày đó. .
Oanh nhẩy lại đập mạnh vào lưng Hà thực nhanh. Nhưng Hà đă cúi gập ḿnh xuống, thay v́ nhẩy ra ngoài né tránh, nàng luồn sát vào ḿnh Oanh theo thế "Ngọa Long Phục Địa", luồn từ dưới lên trên, hất tung Oanh lên không. Oanh chới với, nàng không ngờ Hà dùng vơ đối phó với ḿnh, hơn nữa, nàng cũng chỉ mới học được hơn một năm, làm sao đỡ được đ̣n đó của Hà. Nàng té ḅ càng
làm mọi người cười như nắc nẻ.

Ai cũng tưởng Oanh bị té đau sẽ nổi cọc, ai ngờ nàng cũng cười như mọi người, Oanh nằm dưới đất đưa tay với Hà, rủa:
- Đồ mắc dịch, mày đánh tao té rồi mà không kéo tao dậy hay saỏ

Hà lơn tơn đi lại, nắm tay Oanh kéo nàng đứng lên. Nhưng Hà lại cố ư chuyển hết nội lực vô bàn tay bóp thật mạnh làm cho Oanh phải nhăn nhó. Ai cũngbiết tính Oanh gan lỳ, không bao giờ chịu thua ai nên nhất định là nàng chịu đau chứ không kêu la rồị
Bỗng có tiếng ai nói từ ngoài vào:
- "Chuyển Tất Long, Tất Lực Lôi Quanh" rồi "Vuất Xà Hành".

Hà giật ḿnh, định rút tay về, nhưng không c̣n kịp nữa, Oanh vừa co tay trái lại, luồn qua cánh tay phải rồi vừa rút tay phải về, vừa tuốt tay trái lên. Đánh bật tung tay Hà ra, đồng thời tay mặt Oanh lại nắm chặt lấy cổ tay Hà kéo Hà chúi xuống đất. Bây giừ Hà chỉ c̣n cách nương theo chớn đang té, lộn mèo qua bên kia, nếu không muốn dập mặt xuống đất. Mọi người chưng hửng, v́ Hà là nữ đệ tửlâu đời của thầy TưLành, không ngừ bị Oanh đang nằm dưới đất mà chuyển bại thành thắng một cách dễ dàng. Không ai bảo ai, Mọi người đều nh́nh về hướng người vừa đọc câu thiệu, chỉ cho Oanh đánh bại Hà. Có tiếng la lên:
- Thầy San.
Thầy Tư Lành ngạc nhiên quay lại phía San, hỏi:
- Ủa, thầy San về hồi nào vậỵ
Mọi người chạy lại bu chung quanh San, h́nh như quên hẳn vụ Oanh và Hà giao đấu vừa quạ San cười h́ h́, nới:
- Con vừa về tới, lúc nhỏ Hà'dùng thế "Ngọa Long Phục Địa" hất nhỏ Oanh té.
Thầy Tư chưa kịp nói ǵ đă nghe giọng Hà oang oang:
- Oan cho em thầy San ơi, tại con Oanh nó đánh em trưức đó. Em chỉ tựvệ thôi mà. Không tin thầy hỏi anh em xem.

Thầy Tư mỉm cười, ông rất vừa ḷng về phản ứng của Oanh, chỉ nghe thiệu mà chuyển bại thành thắng. Mấy tháng nay, ông đă giao con nhỏ này cho San huấn luyện, hôm nay ông không ngờ con bé này đă tiến bộ tới mức đó. Nó chỉ học có mấy tháng mà trong lúc thất thế chuyển bại thành thắng một cách dễ dàng. Đành rằng có San điềm chỉ, nhưng Hà là đệ tử rất ưng ư của ông, nàng đă theo học ở đây hơn ba năm rồi, đâu phải vừa ǵ mà để Oanh hạ dễ dàng như vậỵ Thầy Tư mỉm cười, nói:
- Thôi, tất cả vô nhà đi rồi nói ǵ th́ nóị

Mọi người ồn ào kéo nhau vô trong. Thầy Tưkéo chiếc ghế đầu bàn ngồi xuống, trong khi các học tṛ mạnh ai nay ngồi kháp mọi nơị Căn pḥng khách không lấy ǵ làm rộng cho lắm, nên mọi người ngồi chật ních. Đợi cho ai nấy yên chỗ, thầy Tư hỏi San:
- Sao, vụ xuất sư cho thầy Hoa tới đâu rồi mà thầy về sớm quá vậỵ Tôi tưửng phải tới ngày mai thầy mới về được San hắng giọng, nói:
- Dạ, thưa thầy mọi việc đều xong rồị V́ sáng mai con hết phép nên phải về sớm một chút để tŕnh diện đơn vị cho đúng giờ.
- Thầy thấy thầy Hoa thế nàỏ
- Dạ, thầyHoa giỏi lắm, con nghĩ cô ấy biết được nhiều phép thllật lạ lùngmà h́nh như chưa bao giờ con được nghe quạ
Thầy Tư trầm ngâm.
- Có chuyện đó nữa saỏ Tôi biết thầy Mười rất giỏi, nhưng có điều không lư thầy ấy lại tin tưởng thầy Hoa tới . độ đó à Dù sao th́ chính thầy phải biết nhiều hưn thầy Hoa mới phải chứ?
- Dạ, thưa không phải con định nói thế. Sự thực th́ thầy Hoa cũng chẳng học được bao nhiêu phép thuật của thầy Mười, nhưng mấy năm nay, chính thầy Hoa được thầy Mười tin tưởnglnhờ sao chép kinh sách, nên thầy Hoa mới biết nhiều như vậỵ
Thầy Tư gật gù:
- À th́ ra thế, nhưng biết là một chuyện, c̣n luyện được hay không lại là một chuyện khác.
- Nhưng con lại nghĩ khác, thầy Hoa rất thông minh, lại được thầy Mười rất tin tưửng. Bởi vậy thầy Hoa đă biết được nhiều điều con không ngừ tớị Thí dụ như phép ếm bằng h́nh nhơn, thầy Hoa đă dùng h́nh nhơn trị bệnh trước mặt con mà không thèm đụng tới con bệnh nằm trong Thầy Tư giật ḿnh, ông không ngờ phép này mà cả Hoa cũngbiết được. Điều này làm ông sửng sốt. Ông cố t́nh hỏi tới để biết xem khả năng nàng tới đâụ
- Thầy ấy trị bệnh bằng h́nh nhơn như thế nàỏ
- Dạ, thầy ấy cầm một con h́nh nhưn không biết bằng chất ǵ, viết tên tuổi con bệnh vô đó, niệm chú, vẽ bùạ Con bệnh ở pḥng bên, cứ mỗi lần thầy ấy thổi vô h́nh nhơn là nó dẫy dụa chịu không nổi, than khóc ầm trờị Xin thạ
Thầy Tư nghe San nói tần ngầm, ông nói nho nhỏ nhưng mọi người đều nghe rơ.
- Ai ngờ học tṛ thầy Mười mà cũng biết được cà những phép thuật siêu đẳng nhưvậỵ Nếu đúng như thầy nói; thầy Hoa không những trị bệnh được, mà c̣n cớ thể dùng phép đó giết người xa hàng vạn dậm nữạ Ghê gớm thực.
San bàng hoàng hỏi:
- Thưa thầy, phép trị bệnh đó có liên quan ǵ, tới giết được người ở xa đâụ
Im lặng một lúc lâu, thầy Tư mới nói:
- Hồi đó chính Sư Ông cũng biết phép thuật này, nhưng không truyền cho tôi, v́ ngài nói phép này ác lấm,người thầy có thể dùng nó trị bệnh, nhưng cũng có thể dùng nó để đối phó với những địch thủ ở xạ Con h́nh nhơn đó được luyện rất công phu, chỉ cầnviết tên tuổi hoặc cẩm một ít tóc, hoặc cuốn nó lại bằng miếng vải áo quần ǵ đó của địch thủ là kể như người đó tới số rồị Những thầy bà khác không có cách ǵ cứu được nạn nhân, trừ khi tiêu huỷ được con h́nh nhơn đó mới giữ đưực mạng sống nạn nhân thôị Tuy nhiên, đụng tới con h́nh nhơn đó cũng không phải dê đâu, lạng quạng mang họa sát thân đó. Tôi không ngờ Sư Tổ lại tryền phép thuật này cho thầy Mười, để bây giờ ông ấy truyền lại cho cả đệ tử chưa hề lên núi bái Tổ lần nào như thầy Hoa th́ cũng liều thực.
San gật gù, nói:
- Hèn ǵ con thấy thầy Hoa bóp con h́nh nhơn ở đâu th́ bệnh nhơn la đau ở đó. Nếu như vậy, thầy ấy lấy cây kim thọc ngay tim con h́nh nhơn th́ kể như bệnh nhơn chết chắc.
Thầy Tư gật đầu, đồng ư:
- Đúng rồị Đó chính là phép thư người độc địa nhất của môn pháị Tôi tưởng tới đời Sư Ông là thất truyền rồi, ai ngờ bây giừ nó lại xuất hiện ở đây, do một học tṛ nhỏ tuổi như thầy Hoa xử dụng.
- Thầy có nghĩ là c̣n nhiều người khác biết nữa không?
- Tôi hy vọng thầy Mười không truyền phép ẩu tả tới mức đó. Chỉ một ḿnh thầy Hoa biết được cũng đủ chết nhiều người rồi, nói chi ai cũng biết th́ thiên hạ tới thời đại loạn rồị
San tần ngần hỏi:
- Thưa thầy, không lư phép này lại c̣n nguy hiển hơn Thiên Linh Cái nữa hay saỏ
Thầy Tư lắc đầu:
- Không hẳn nhưvậy, nhưng Thiên Linh Cái rất khó luyện, không phải ai biết cách luyện cũng có cơ hội luyện được Hơn nữa với Thiên Linh Cái, ḿnh c̣n có phép trừ. Nhữngngười cao tay ấn không coi Thiên Linh Cái vào đâụ Họ có thể giết chết con Thiên Linh Cái đó cũng không khó khăn lắm. Nhưng với loại h́nh nhơn này th́ chịu thuạ Bởi v́ nó vô chi vô giác. Tuy nhiên, Thiên Linh Cái mà luyện cho nó thành tinh rồi th́ cũng ít ai trừ đưực nó lắm.
San buột miệng:
- Thầy Mười đă điều khiển được Thiên Linh Cái ḅ ra ngoài rồị
Thầy Tư nhẩy nhổn như người ngồi phải lửa, ơng hớt hải nói:
- Thầy nói cái ǵ?
- Con nghe thầy Hoa nói; Thầy Mười đă kêu được con Thiên Linh Cái ḅ lên khỏi b́nh rượu ngâm nó rồi, như vậy có phải nó đă thành tinh không?
Thầy Tư thờ thẫn trông thấy, mặt ông tự nhiên co lại thật khổ năọ Ông nói như rên rỉ:
- Tai họa, tai họạ Đúng là nó đă thành tinh rồi c̣n ǵ nữạ Hồi nó c̣n nằm yên trong b́nh rượu, thầy Mười chỉ có thể sai khiến linh hồn nó đi giết ngườị Tuy nhiên, gặp những ai nặng bóng vía, đàn bà có tháng, hay vật ǵ linh thiêng trong bàn thờ, chùa chiền, con nl;ên Linh Cái không dámbén mảng tớị Bây giừ nó thành tinh rồi, những thứ đó không c̣n nghĩa lư ǵ nữạ Nó không c̣n ở thế giới
vô h́nh nữa mà trở thành vật thể hẳn hoị Nó đă đi từ thế giới siêu linh vô h́nh tới vật thể hữu h́nh bằng xương bằng thịt. Nếu đúng nhưvậy, thầy Mười có thể sai nó tới đây bóp chết hết đàn rắn Trun của ḿnh nội trong một khắc.

Từ năy tới giờ đám đệ tử thầy Tư ngồi yên nghe San và thầy Tư nói chuyện, không ai dám nói câu nàọ Bỗng Oanh xen vô hỏi thầy Tư.
- Thưa thầy, nhưvậy thầy Mười có thể kêu con Thiên Linh Cái trong hũ rượu đó đi ngời ngời tới nhà ḿnh à?
Thầy Tư gật đầu:
- Đúng như vậỵ Nó đi như một thằng bé c̣n sống, nhưng chỉ có đ́êu chân không chạn đất và đi nhanh như tên bắn. Khi tới gần, ḿnh có thể sờvào nó được như người c̣n sống.
San mỉm cười nh́n Oanh.
- Như vậy có nghĩa là nó cũng có thể nắm được chân ḿnh kéo đi như chơị

Nhiều tiếng rú nho nhỏ của các đệ tử nhát gan nổi lên ngay sau khi nghe San nói, nhiều người đă co chân lên ghế. Oanh nhẩy lại ngồi bên cạnh San. Một ngọn gió thực lạnh từ ngoài thổi vào làm mọi người rùng ḿnh, ngoài trời tối đen như mực. Ngọn đèn măng xông chao đi chao lại, ánh sáng trong nhà rung rinh chập chờn ma quáị Con chó Mực bỗng sủa vang, rồi kêu ư ử. Một bóng đen vừa lướt qua cửa sổ Mọi người nháo nhác, nhiều đệ tử xanh mặt. San và thầy Tư không ai bảo ai xông ra ngoàị Có tiếng phành phạch nghe như gà đập cánh.

Hà ngồi sát vô Tam run lẩy bẩy, Tam cũng đă được xuất sư từ lâu nhưng chàng lười luyện tập nên chẳng đi tới đâụ Thầy Tư có vẻ thất vọng về chàng ra mặt, Tam được miễn quân dịch v́ tay có tật; hễ chàng cứlàm việc ǵ tréo ra đằng sau là khớp xương bả vai ĺa ra ngaỵ Cánh tay lúc đó lủng lẳng như treo vào ḿnh bằng những sợi gân và da, không c̣n cừ động được nữạ Chàng bị tật này ngay từ hồi c̣n nhỏ và được thầy Tư chữa trị tới naỵ Tuy nhiên, chỉ khỏi đau mỗi lần xương bị trật ra sau thôi, chứ không hết hẳn tật Và từđó chàng theo thầy Tưluyện tập luôn. Trong môn phái, Tam là người theo thầy Tư học đạo lâu nhất. Mặc dù thất vọng v́ sự lười biếngcủa Tam, nhưng v́ chàng tu luyện đă lâu mà hiền lành và lại sống kề cận bên nhà nên thầy Tư cũng rất qúi chàng. Mỗi khi có chuyện ǵ nhờ vả là thầy Tư lại kêu Tam qua sai bảọ Riết rồi t́nh thầy tṛ trở nên như người trong nhà và Tam kêu thầy Tư bằng Chú Tư như người cháu ruột vậỵ Hơn một tưần lễ nay, từ ngày thầy Mười ở cầu B́nh Lợi nhờ San xuất sư cho Hoa làm Tam muốn nổi điên lên. Đối với San, dù sao cũng là đàn em chàng, ngày mà San luyện thành phép sai khiến bầy rấn Trun cũng không làm Tam mất mặt như ngày hôm naỵ Ai lại không biết chàng như vị trưởng tràng của môn pháị Bây giờ bị San qua mặt một cách đau đớn. Bởi vậy, mấy hôm nay chàng cố nấn ná ở lại vơ đường hàng ngày luyện tập ráo riết, tuy nhiên thân h́nh cục mịch và khả năng văn hóa thật yếu kém làm Tam rất khó xoay trở. Những chữ bùa chàng có thể vẽ măi cũng quen, nhưng những bài kinh, câu chú dài cả trang giấy, Tam phải học thuộc ḷng thật khổ sở. Hồi đó chàng chưa học hết lớp tư đă bỏ học đi hoang rồị Bây giờ đánh vần từng chữ thật khó khăn. Sáng nay, nghe tin chẳng những San đưực thầy Mười nhờ xuất sư cho Hoa, mà c̣n cặp bồ với nàng, đồng thừi thầy Mười lại c̣n cho San cả dây cà tha 36 mắt bằng vàng ṛng nữạ Tam tức lắm, đáng nhẽ cái duyên này phải là của chàng chứ không phải San. Cứ anh trạng này, ngày nào đó, thầy Tư khuất bóng, San sẽ lên làm chưởng môn chứ không phải chàng. Cũng v́ vậy mà Tam nghĩ ra một cách, chàng mang những câu chú và kinh kệ nhờ Hà đọc cho chàng nhẩm theọ Mặc dù Tam biết rằng làm như vậy Thầy Tưbiết là có chuyện, v́ Hà chưa được điểm đạo học Vơ Thần chứđừng nói ǵ tới mức được rớ vô những kinh chú bùa ngải ấỵ Hơn thế nữa, Hà lại làm nghề bán "bia ôm", một nghề không hơn mấy cô gái chơi bời bao nhiêụ Có lẽ cũng v́ lư do này mà Hà dù theo thầy Tư học đă lâu mà không được điểm đạọ Hà cũng biết vậy, nhưng tính nàng rất lẳng lơvà thích sài tiền nữa, nên không sao bỏ được những quán rượu này, nơi mà nàng hái ra tiền. Sáng nay khi Tam đưa cho nàng cuốn sách bảo đọc cho chàng học, Hà mừng rơn. Nàng không ngờ bao nhiêu năm theo thầy Tư luyện tập mà chưa được thầy để ư tới, vậy mà sáng nay dưng không Tam đem tới cho nàng tất cả những ǵ Hà ao ước từ lâu, dù có tiền cũng không thế nào mua được. Hà biết rằng qui luật tập vơ là thừi gian thứ thách cho thầy Tư trắc nghiệm tính t́nh đệ tử. Nàng đă nh́n thấy bị rớt ngay từ ṿng đầu v́ tính nết lẳng lơ và háo thắng của ḿnh. Sở dĩ nàng không bỏ ngang cũng chỉ v́ những tay anh chị, ma cô ở vùng này biết nàng là đệ tử của vơ đường Nguyễn Lành mà ldlông dám đụng tới Hà. Và bây giừ dịp may tựnhiên ào tới, nhất định là nàng phải giúp Tam hết ḿnh rồị Cả buổi sáng hôm nay Hà đă dùng đủ mánh lới mồi chài Tam, làm sao anh chàng khù khờ này thoát khỏi ṿng tay nàng. Hà đă ngồi hẳn vào ḷng Tam đọc từng câu kinh cho anh chàng học lại, lẽ dĩ nhiên với đầu óc của Hà và Tam, nàng phải thuộc ḷng trước Tam khi anh chàng n(ly nhớ được câu chú đó. Trong lúc học như thế, làm sao Tam cầm ḷng được khi Hà cố t́nh cọ sát da thịt mơn mởn của nàng vào thân thể Tam. Anh chàng đă cúi xuống vùng da thịt trắng ngần của nàng cả buổi sáng naỵ

Cũng v́ sự gần gủi này mà tối nay bỗng nàng nổi hứng, biểu diễn vơ thuật trước mắt mọi người, và bây giờ trong lúc sợ hăi, Hà ngồi sát vào Tam như trông đợn một sự che trở. Lúc thầy Tư và San bung ra ngoài, Tam cũng đă định chạy theo, nhưng chàng thấy Hà chạylại ngồi sát vào ḿnh th́ dừng lại ngay, chàng nhớ lại buổi sáng thần tiên ngày hôm nay trong pḥng Hà, làm sao Tam có thể rời nàng trong những lúc nàng cần chàng nhử thế này được.

Bỗng mọi người nghe thấy tiếng thầy Tư và San cùng cười lên như nắc nẻ. Vài đệ tử nam cũng vừa chạy ra theo hai người, mọi người cười nói thật ồn ào v́ San vừa xách vô nhà một con vịt xiêm khổng lồ; loại vịt này có lẽ là vịt hoang, có thể bay được rất xa, chúng thường sống dưới mé sông sở Hàng Hà, trong mấy con lạch hoangvụ Không hiểu sao con vịt Xiêm này đang đêm lại bay vô vườn nhà thầy Tư để anh chàng chó Mực chụp được. Thầy Tưcười hớn hở:
- Đúng là lộc của trời cho, ngày mai chúng ḿnh làm một nồi cháo ăn khao thầy San một bữạ

Tự nhiên nghe thầy Tư nói, tim Tam đau nhói, chàng bấm Hà rút ra ngoài sân, chuồn về trong lúc mọi người không ai để ư tới chàng. Ra tới đầu đường, Tam nắm lấy tay Hà, nàng biết ư đi thật sát vô người chàng, nói nho:
- Anh Tam đừng buồn, hai đứa ḿnh hợp tác với nhau nhất định không chịu thua thầy Sạn đâụ
Tam có vẻ thất vọng thấy rơ, chàng than:
- Cứ như t́nh h́nh ngày hôm nay, làm sao anh đuổi kịp thầy San cho được, chứ đừng nói ǵ tới qua mặt thầy ấy nữạ
Hà lắc đầu, nói:
- Anh lầm rồi, sở dĩ anh thua thầy San v́ từ trước tới nay anh ỷ ỵ Hơn nữa, anh không đọc được kinh sách rành bằng thầy San. Hôm nay anh đă nh́n thấy cái lơ là của mlnh tai hại tới mức nào rồi, và bây giờ anh đă có em, hết ḷng phụ giúp anh học kinh sách th́ lo ǵ không đoạt lại địa vị năm xưạ Chúng ưùnh không thế nào để thua thiệt như vậy được.
Tam vẫn thở dài thườn thược.
- Dù cho như thế đi nữa, anh cũng cần phải một thời gian rất lâu để học kinh sách, v́ anh học đă chậm mà c̣n phải đi đạp cyclo từ sáng tới chiều, mệt ngất ngư, c̣n học hành ǵ được nữạ Sáng nay bỏ một buổi xe, tới nhà em học kinh, ngày mai thế nào cũng phải đạp xe cả buổi tối nữa mới đủ ăn thôị
Một tính toán thật táo bạo thoáng qua đầu Hà, nàng nói:
- Em đă có cách rồi, anh khỏi lọ Miễn là anh không...
Nói tới đây Hà bỏ lửng không nói nữa, Tam dục:
- Anh không làm saỏ
Hà đi sát vào ḿnh Tam hơn nữạ
- Anh không khinh em. .
Tam nói thực nhanh không suy nghĩ.
Anh có khinh em bao giờ đâụ
- Nhưng anh biết em làm nghề ǵ phải không?
- Biết từ lâu rồi, có ai không biết em bán bia ôm đâụ
Như vậy mà anh không khinh em saỏ
Tam cười h́ h́.
- Bộ cái nghề đạp cydo của anh cao quư lắm hay sao mà dám kinh người này, chê người kia đâỵ
- Nhưng nó đâu phải là một nghề xấu như nghề của em, làm tiền hết thằng này tới thằng kiạ
- Ủa, em nói ǵ kỳ vậy, em có ăn trộm ăn cắp của ai đâu mà mang xấụ Tại mấy thằng mê gái, le lói th́ ráng mà chịu chứ. Nếu anh là em, anh c̣n ếm cho chúng nó bán hết nhà cửa, cho chừa cái tật dê gái nữạ

Tự nhiên Hà thấy được an ủi thật nhiều, nàng định vỗ về Tam cho chàng an tâm học hành, íuyện tập, vậy mà bây giờ chính chàng lại nói những lời làm Hà thật sung sướng. Từ trước tới nay, ai cũng nh́n nàng như một con điếm xấu xa,.cặn bă của xă hộị Bây giờ Tam lại binh vực nàng, không hiểu chàng nói thực tâm hay đó chỉ là lừi đầu môi chót lưỡi, nhưng nó cũng đủ làm nàng sung sương vô cùng. Hà đứng lại ôm gh́ lấy Tam. Mặt trăng vừa chui vô một đám mây thực dầylàm bóng tối ụp xuống, tràn ngập không gian. Bây giừ có người đứng cách xa vài bước cũng không trông thấy đôi trai gái đanh ôm gh́ lấy nhau ngay giữa đường lộ. Một lúc sau Tam th́ thầm:
- Chúng ḿnh đi ra ngả bờ sông đi, ở đó giờ nàykhông có ai héo lánh tới đâụ
Hà rụt rè.
- Coi chừng ở đó giừ này nhiều rắn lắm đó.
Tam cười h́ h́ móc trong túi ra một cây ngải rắn, chàng đưa lên mũi Hà cho nàng ngửị
- Em có biết cái ǵ đây không?
- Cây ǵ vậy
- Ngải rắn, anh vừa nhổ ở vườn thầy Tư.
Hà hí hửng, nói:
- Có phải hồi sángchúng ḿnh đọc trang sách về công dụng của thứ ngải trừ rắn này phải không?
- Nó chứ c̣n ai nữạ
- Như vậy th́ không có con rắn nào dám tới gần hai đứa ḿnh phải không anh?
- C̣n phải nói nữa, dù cho loại rắn nào đi nữa, ngửi thấy mùi loại ngải này cũng phải bỏ chạy ngaỵ Anh đă thấy thầy Tư dùng loại ngải này lùa những con rắn lỳ lợm nhất ra khỏi hang rồi, hiệu nghiện không thể tưởng tượng được
- Nếu vậy chúng ḿnh ra mé sông giờ này c̣n sự ǵ ai nữạ

Vừa nói, Hà vừa kéo Tam đi về phía những bụi rậm mé sôngbên sở Hàng Hà. Bây giờ Tam không nói ǵ, chàng chỉ cười h́ h́, luồn một tay qua áo nàng. Hà biết Tam thật vụng về và tham tham nên cứ để yên cho chàng thật tự nhiên làm ǵ th́ làm. Hà biết chắc ràng, ra tới mé sông Tam c̣n tiến xa hơn nữa và nàng cũng chỉ muốn Tam hành động như vậy, việc này đối với Hà có nghĩa lư ǵ đâu, ngày nào mà không xẩy ra trong quán rưựu nàng đang làm việc. Đàn ông có anh nào khác anh nào đâụ


c̣n tiếp...
Quay trở về đầu Xem NgocLinhTu's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi NgocLinhTu
 
NgocLinhTu
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 12 July 2004
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 203
Msg 9 of 16: Đă gửi: 08 April 2005 lúc 3:44pm | Đă lưu IP Trích dẫn NgocLinhTu

Mặt trăng vừa chui ra khỏi đám mây, hai người cũng vừa đi tới mé sông. Giờ này con nước xuống thực thấp, đứng trên bờ cách xa mực nước cả chục thước. Hà yên trí không ai đi ghe qua đây được nữa, v́ mực nước quá cạn. nếu có ai muốn di chuyển trên sông cũng phải chừ mấy tiến đồng hồ nữa nước mới lên đủ để chèo ghẹ Nh́n trước trông sau, nàng thấy một thân cây đổ bên mé tay phải, Hà kéo Tam tới đó ngồị Hai đứa ngồi thật sát bên nhau, quay mặt về hướng sông tâm t́nh. Cả mấy năm nay học ở vơ đường, Hà không để ư ǵ tới Tam, hôm nay ngồi đây nói chuyện Hà mới thấy những cái khờ khạo của người thanh niên trong xóm Lao Động nàỵ Hèn ǵ theo thầy Tưhọc bấy lâu nay, được xuất sư mấy năm rồi mà chẳng biết cái ǵ cả. Đến nỗi bây giờ để San, người đệ tử mới được xuất sư có mấy tháng qua mặt một cách đau đớn. Hà nhất định phải nhân cơ hội này khích Tam học hành tới nơi tới chốn, nếu cần, nàng có thể hy sinh cả cuộc đừi ḿnh cho chàng, nếu Tam thực tâm yêu nàng. Hà hy vọng những đam mê ngày hôm nay không phải là sự ham vui của những kẻ t́m hoa trong các động chứa gái măi dâm, mặc dù thân thể Hà bây giờ cũng chẳng hơn ǵ những cô gái xấu xa đó.
XXX

Nghe Hà nói, một niềm phấn khởi tràn ngập cả thân thể và tâm hồn Tam, chàng tưởng ḿnh nằm mơ cũng không được như thế. Nếu Hà chịu giúp chàng như vậy, việc luyện tập để dành chức chưởng môn sau này chỉ c̣n là thời gian thôị San đâu c̣n là địch thủ của chàng nữạ Chàng cúi xuống hônlên chiếc miệngxinh xắn của Hà thật ngọt ngàọ Hà gục đầu vô ḷng Tam sung sướng, nàng th́ thầm:
- Anh bằng ḷng rồi phải không?
Tam gật đầu vui vẻ:
- Làm sao anh từ chối được đặc ân này của em.
Hà nói thực nhanh:
- Nếu vậy anh có nghĩ là nên dọn về nhà em ở không. Hiện nay nhà em có ba căn cất sát nhau, chung một cái sân như anh biết. Một căn cho người ta mướn rồi, nhưng cuối tháng này gia đ́nh đó cũng dọn đi v́ anh chồng là lính Hải Quân phải đổi ra Đà Nẩng. Hai căn đó sẽ bỏ trống. Nếu anh chịu, có thể dọn về nhà em bất cứ lúc nào cũng được. Cuối tháng này, anh có thể lấy luôn cả hai căn cũng không
saọ
Bỗng Tam ngần ngừ.
- Anh dọn cả gia đ́nh về đó th́ quá tốt rồi, nhưng mọi người thấy anh không đi làm mà sống lè phe luyện vơ coi bộ họ ḍm ngó ngay, vụ lấy trộm kinh sách để em dậy anh không yên rồị
Hà ưủm cười, nói:
- Cũng dễ thôi, bây giờ em bỏ ra một số tiền sửa lại căn nhà sát đường thành một cái quán bán chạp khô, để mẹ và bà ngoại anh trông coi, đồng thời anh trả chiếc cyclo của anh mướn đị Mua một chiếc xe ba bánh cũ để chở đồ về bán trong quán chạp khô nàỵ Lời lỗ không thành vấn đề em sẽ đi làm mang tiền về bù đắp mọi thiếu hụt lúc ban đầu, cho tới khi nào quán có lời cho gia đ́nh anh th́ thôị Lúc ấy ai c̣n nói anh không có việc làm nữạ
Để cho Hà nói một hơi, Tam mới cười h́ hl, hỏi:
- Không lẽ thiên hạ cho là anh bắt được vàng để mở quán à.
Hà cắn vào vai Tam thực đau làm chàng co ḿnh lạị
Nàng cười thật tươị
- Ngày mai em sẽ đi mua cho anh một cái vé số trúng đủ số tiền anh cần thiết để sửa nhà và làin quán. Em quen một thằng cha chuyên mua bán giấy số trúng rồi, việc này dễ thôị bây giờ đă yên chưả

Tam không ngờ Hà lanh lẹ như vậy, nếu mọi việc êm đẹp như dự tính c̣n lo ǵ không thành công. Chàng từ từ cài núc áo cho Hà lại, nhặt áo mặc vào rồi thủng thẳng nóị
- Tất cả em đă tác thành cho anh, bây giờ em phải được cái ǵ chứ?
- Anh đừng quênlà tham vọng của em không nhỏ đâụ Anh phải biết là em theo thầy Tư một thời gian cũng lâu rồi và biết chắc rằng với nghề nghiệp và tính anh của em, thầy Tư không đời nào điểm đạo cho em cả, bởi vậy nhân dịp này em giúp anh, tức là tự t́m con đường học lấy đó thôi, anh đă hiểu chưạ
Tam gật đầụ
- Anh đă nghĩ tới điều đó ngay từ sáng nay, nhưng nghĩ cho kỹ th́ cũng công bằng thôị Đứa ṇ giúp đứa kia có sao đâu, cả "hai củng có lời cở mà."
- Nhưng anh phai biết là nếu thầy Tư biết được hành động của anh, kể như anh tàn đời, c̣n em bất qúa chỉ làm những ǵ anh nhờ vả thôị Hơn thế nữa, anh có cơ hội để học hỏi được phép luyện tập, c̣n em bí lối, những hy sinh của em trong vụ này có đáng kể ǵ đâu ?
Tam lắc đầu:
- Chưa hẳn thế.
- C̣n ǵ nữa....
- Một điều mà em sẽ từ chốị
- Nhất định không bao giờ từ chối một điều mà em có thế làm được.
- Anh biết em sẽ từ chốị
Hà cương quyết:
- Anh cứ nói đi, nếu em làm được mà từ chối xin thề trời tru, đất diệt không toàn thân.
Mắt Tam sáng lên trông thực dễ sợ.
- Em đă thề rồi th́ anh nói, anh sẽ ngủ với em, anh sẽ đem đời trai tân dâng cho em để đổi lấy một đứa con, nhưng con em và anh không được phép chào đời, nó phải bị trục ra để theo anh đời đờị Em thấy thế nàỏ

Hà rùng ḿnh, nàng đă từng phá thai nhiều lần, vậy mà nghe Tam nói nàng nổi gai ốc cùng ḿnh. Nàng gật đầu yếu ớt
- Em bằng ḷng.
Tam hỏi lại:
- Em có chắc chắn chưả
Hà cương quyết:
- Em đă nói rồi mà, vả lại đây đâu có phải là ńn đầu tiên em phá thai đâụ Em chi sợ anh đổi ư kiến thôị
- Như vậy th́ xong rồi, anh không c̣n phải giữ ǵn ǵ với em nữạ

Hà mỉm cười, nàng quên ngay câu chuyện phá thai vừa rồi, nét hân hoan hiện ra trên khuôn mặt trắng hồng của nàng.
XXX

c̣n tiếp...

Sửa lại bởi Kiem Soat 008 : 11 April 2005 lúc 1:30pm
Quay trở về đầu Xem NgocLinhTu's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi NgocLinhTu
 
theanh
Học Viên Lớp Dịch Lư
Học Viên Lớp Dịch Lư
Biểu tượng

Đă tham gia: 09 October 2004
Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 95
Msg 10 of 16: Đă gửi: 09 April 2005 lúc 2:09am | Đă lưu IP Trích dẫn theanh

NgocLinhTu Huynh thân mến !
Câu chuyện Huynh Sưu tầm hay thật nhưng đọc xong rồi đệ thấy nó có cái ǵ đó không ổn lắm !
Đành rằng môn phái nào cũng có mặt trái của nó , nhưng nếu chúng ta chỉ nh́n mặt xấu của nó th́ liệu có ổn không !? v́ thực tế trong cuộc sống cũng như bất cứ môn phái hay con người nào cũng có tồn tại cả hai mặt tốt xấu !!
V́ thế liệu có công bằng không nếu chúng ta cứ nh́n vào mặt xấu của một cá nhân , một môn phái !!Thay v́ ta phê phán cái xấu ,đồng thời biểu dương cái tốt !!!Đệ sợ rằng câu chuyện Huynh kể sẽ là điều không vui với một số Huynh đệ trong diễn đàn !Nên đệ mạo muội đề nghị Huynh cân nhắc xem có nên tiếp tục không !!??
Với lại câu chuyện này có vẻ như năng XXX quá e không hợp với Tuvilyso chăng !!!??
ĐỆ không phải là người của môn phái nào chỉ là một người qua đường có đôi điều chia sẻ với Huynh mong huynh lượng thứ cho !
Chúc Huynh mạnh giỏi và có nhiều bài viết giá trị hơn nữa !!!
Kính !!!

__________________
Bước phiêu bông ghé cơi nhân gian
Tại phù sinh t́m về cơi thanh tịnh !
Quay trở về đầu Xem theanh's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi theanh
 
Love_ox
Học Viên Lớp Tử Vi
Học Viên Lớp Tử Vi
Biểu tượng

Đă tham gia: 22 March 2005
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 5
Msg 11 of 16: Đă gửi: 09 April 2005 lúc 10:32am | Đă lưu IP Trích dẫn Love_ox


theo love ox th́ bài viết này rất hay chẳng có ǵ phải ngại cả, mong sẽ được đọc tiếp

__________________
... Ḿnh Chia Tay Nhé Anh ...
Quay trở về đầu Xem Love_ox's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi Love_ox lần thăm Love_ox's Homepage
 
Lovelace
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 22 May 2004
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 155
Msg 12 of 16: Đă gửi: 11 April 2005 lúc 5:20am | Đă lưu IP Trích dẫn Lovelace

lần sau để cái link này nè www.coixxx
khỏi cần copy&paste chi mất công

Sửa lại bởi Quan Tri Vien 2 : 11 April 2005 lúc 6:26am
Quay trở về đầu Xem Lovelace's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi Lovelace
 
muzzy
Hội viên
 Hội viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 12 January 2005
Nơi cư ngụ: Singapore
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 41
Msg 13 of 16: Đă gửi: 11 April 2005 lúc 6:06am | Đă lưu IP Trích dẫn muzzy

Website www.coixxxx bị tất cả các ISP block tại Việtnam mà không phải ai cũng biết dùng Proxy (chưa kể phải trả tiền member) Thêm nữa t́m được truyện đúng chủ đề cũng không tiện lắm. Bác NgọcLinhTử sưu tầm và post vậy là quá tuyệt và tiện lợi rồi. Mong bác cứ tiếp tục post nhé.

Kính,

Sửa lại bởi Quan Tri Vien 2 : 11 April 2005 lúc 6:27am
Quay trở về đầu Xem muzzy's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi muzzy
 
Lovelace
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 22 May 2004
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 155
Msg 14 of 16: Đă gửi: 11 April 2005 lúc 8:12am | Đă lưu IP Trích dẫn Lovelace

nhớ censor mấy khúc XXX lại giùm cho bà con khỏi tẩu hoả nhập ma,

__________________
There is no rule, no mercy and no regret.
Quay trở về đầu Xem Lovelace's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi Lovelace
 
Kiem Soat 008
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 25 March 2005
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 127
Msg 15 of 16: Đă gửi: 11 April 2005 lúc 1:33pm | Đă lưu IP Trích dẫn Kiem Soat 008

Kính bạn Ngọc Linh Tử,

Xin mạn phép bạn xoá bớt những phần trong bài có tính cách khiêu dâm. Mong bạn giúp ban Điều Hành một tay bằng cách lược bỏ những đoạn không cần thiết và khiêu dâm này.

Sửa lại bởi Kiem Soat 008 : 11 April 2005 lúc 1:45pm
Quay trở về đầu Xem Kiem Soat 008's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi Kiem Soat 008 lần thăm Kiem Soat 008's Homepage
 
NgocLinhTu
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 12 July 2004
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 203
Msg 16 of 16: Đă gửi: 11 April 2005 lúc 1:50pm | Đă lưu IP Trích dẫn NgocLinhTu

Kiem Soat 008: cám ơn :)

NLT post lên với tính cách không ngoài phổ biến kiến thức phổ thông hay nói cách khác với tính cách phổ biến tư liệụ Nếu có đoạn nào mà Kiem Soat 008 thấy không phù hợp với chủ đề của diễn đàn xin xoá giùm NLT nhạ

Cám ơn :)

Ngọc Linh Tử

Sửa lại bởi NgocLinhTu : 11 April 2005 lúc 1:54pm
Quay trở về đầu Xem NgocLinhTu's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi NgocLinhTu
 

Xin lỗi, bạn không thể gửi bài trả lời.
Diễn đàn đă bị khoá bởi quản trị viên.

  Gửi trả lời Gửi bài mới
Bản để in Bản để in

Chuyển diễn đàn
Bạn không thể gửi bài mới
Bạn không thể trả lời cho các chủ đề
Bạn không thể xóa bài viết
Bạn không thể sửa chữa bài viết
Bạn không thể tạo các cuộc thăm ḍ ư kiến
Bạn không thể bỏ phiếu cho các cuộc thăm ḍ



Trang này đă được tạo ra trong 2.9023 giây.
Google
 
Web tuvilyso.com



DIỄN ĐÀN NÀY ĐĂ ĐÓNG CỬA, TẤT CẢ HỘI VIÊN SINH HOẠT TẠI TUVILYSO.ORG



Bản quyền © 2002-2010 của Tử Vi Lý Số

Copyright © 2002-2010 TUVILYSO