soida Hội viên


Đă tham gia: 29 August 2002 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 321
|
Msg 1 of 1: Đă gửi: 18 January 2004 lúc 8:05pm | Đă lưu IP
|
|
|
(..Trích báo Người Lao động)
Không chỉ tủ lạnh, xe máy, những thứ mà ở miền Bắc hồi ấy rất thiếu, một trong những nguồn cơn hấp dẫn tôi nhất chính là câu chuyện về một chợ sách cũ của Sài G̣n. Bởi vậy nên vào Sài G̣n hôm trước, hôm sau, theo lời chỉ dẫn của người anh họ, tôi nhao ra ngay chợ Bến Thành. Từ cổng chợ đi chếch sang phía bên kia bùng binh, qua đường Calmette một đoạn ngắn tới phố nhỏ nằm ngang, bất chợt thấy ḿnh lạc vào một thiên đường sách cũ. Chợ sách Đặng Thị Nhu.
Trên suốt dọc con phố hẹp, những quầy sách chia thành từng ô san sát nhau. Trong mỗi ô, người chủ hàng ngồi lọt giữa những chồng sách cao lút đầu người. Sách c̣n treo lủng lẳng trên các lối đi. Đấy mới chỉ là cái bề nổi của chợ sách. Bộ nhớ của mấy người bán sách mới thật đáng khâm phục. Chỉ cần nói tên sách hay tên tác giả, người chủ hàng chạy đi đâu đó và dăm phút sau đă quay lại với cuốn sách mà bạn cần! Bạn sẽ dễ dàng có được cái cảm giác sung sướng khi t́m được một cuốn sách quư hiếm, một điều không khó khăn lắm ở cái chợ sách cũ Đặng Thị Nhu này.
Nhưng khốn khổ cho cái thằng tôi, một thân một ḿnh vào đất Sài G̣n hoa lệ, nào có rủng rỉnh tiền bạc trong túi. Bởi vậy tôi chỉ có thể mê mải đi từ đầu tới cuối chợ sách cũ, thèm thuồng ngắm nh́n những gáy sách cũ sờn theo thời gian, rồi cuối cùng cắn răng bỏ những đồng bạc eo hẹp ra để mua cuốn... Kinh Thánh, một ấn phẩm c̣n khá hiếm ở miền Bắc lúc bấy giờ. Cái ấn tượng về chợ sách cũ Sài G̣n ấy, tôi chẳng dễ ǵ quên được.
Những năm sau này, khi vào Sài G̣n, tôi cảm thấy hụt hẫng khi chợ sách Đặng Thị Nhu đă biến mất, trả lại cho thành phố một con đường vắng hoe, buồn bă. Nhưng khi đă mê sách như một người tinh si th́ Sài G̣n bây giờ vẫn c̣n những hiệu sách cũ đủ để mời gọi tôi trở lại. Dăy phố có nhiều quán bán sách cũ nhất ở Sài G̣n hiện nay là Trần Huy Liệu. Nhưng để t́m được một cuốn sách ưng ư ở dăy phố này, bạn sẽ phải mất rất nhiều công sức do lẽ sách cũ ở đây chủ yếu là nguồn trôi nổi, chủ hàng mua từ người bán dạo, những người túng tiền mang sách đi bán... Nói cách khác, đây là một chợ sách tương đối b́nh dân, ít khi t́m được những cuốn sách quư hiếm.
Nơi tôi bao giờ cũng lui tới mỗi khi có dịp ghé Sài G̣n là dăy cửa hàng sách cũ trên đường Nguyễn Thị Minh Khai, Q.3, chỗ gần đối diện với Bệnh viện Từ Dũ. Khoảng mươi cửa hàng liền kề nhau. Nhiều chủ hàng ở đây làm đúng kiểu những người mua bán sách cũ “thứ thiệt” vẫn làm: tới tận nhà mua sách từ các tủ sách gia đ́nh. Bởi vậy mà sách khá đa dạng, phong phú. Nếu gặp may, bạn vẫn có thể mua được những cuốn sách quư hiếm như một tác phẩm của Trương Vĩnh Kư, Huỳnh Tịnh Của hay những ấn bản báo chí vô cùng hiếm, tưởng đă thất truyền từ lâu mà người chơi sách thèm thuồng: Nam Phong, Phụ nữ tân văn, Đông Dương tạp chí... Đôi khi, lọt ra đây có cả những ấn bản trong các tủ sách đă trở thành huyền thoại như sách của ông Nguyễn Ngọc Thơ, Vương Hồng Sển hay tủ sách của cụ Hoàng Xuân Việt, một trí thức Sài G̣n cũ...
Sài G̣n có nhiều hiệu sách cũ nên cũng có nhiều “cao thủ” chơi sách cổ nức vơ lâm. Lang thang nhiều ở những chợ sách cũ Sài G̣n, tôi có cơ duyên được gặp gỡ, làm quen với một vài cao thủ. Ông Tuấn “sách”, nhà ở Trần Huy Liệu, một kho từ điển sống mà dân chơi sách muốn tham khảo hoặc lùng t́m những cuốn sách quư không thể không đến “thỉnh thị”. Anh Gia – Điện Biên Phủ, anh Đức – Kỳ Thư đường Vơ Văn Tần, anh Cầu “béo” – Minh Ngọc trên đường Nguyễn Thị Minh Khai...
Tiếp xúc với họ, tôi biết có một Sài G̣n xưa cũ qua những trang sách ố màu thời gian, một thế giới của những người vẫn nuôi ḷng đam mê với sách bất chấp những dâu bể và đời sống tất tả mưu sinh. Những người như thế, cùng với các quán sách cũ, là những dấu xưa Sài G̣n.
|