Đăng nhập nhanh
Mạnh Thường Quân
  Bảo Trợ
Chức Năng
  Diễn Đàn
  Thông tin mới
  Đang thảo luận
  Hội viên
  Tìm Kiếm
  Tham gia
  Đăng nhập
Diễn Đàn
Nhờ Xem Số
  Coi Tử Vi
  Coi Tử Bình
  Coi Địa Lý
  Coi Bói Dich
  Chọn Ngày Tốt
Nghiên Cứu và
Thảo Luận

  Mệnh Lý Tổng Quát
  Qủy Cốc Toán Mệnh
  Tử Vi
  Tử Bình
  Bói Dịch
  Mai Hoa Dịch Số
  Bát Tự Hà Lạc
  Địa Lý Phong Thủy
  Nhân Tướng Học
  Thái Ất - Độn Giáp
  Khoa Học Huyền Bí
  Văn Hiến Lạc Việt
  Lý - Số - Dịch - Bốc
  Y Học Thường Thức
Lớp Học
  Ghi Danh Học
  Lớp Dịch & Phong Thuy 2
  Lớp Địa Lư
  Lớp Tử Vi
    Bài Giảng
    Thầy Trò Vấn Đáp
    Phòng Bàn Luận
    Vở Học Trò
Kỹ Thuật
  Góp Ý Về Diễn Đàn
  Hỗ Trợ Kỹ Thuật
  Vi Tính / Tin Học
Thư Viện
  Bài Viết Chọn Lọc
  Tủ Sách
Thông Tin
  Thông Báo
  Hình Ảnh Từ Thiện
  Báo Tin
  Bài Không Hợp Lệ
Khu Giải Trí
  Gặp Gỡ - Giao Lưu
  Giải Trí
  Tản Mạn...
  Linh Tinh
Trình
  Quỷ Cốc Toán Mệnh
  Căn Duyên Tiền Định
  Tử Vi
  Tử Bình
  Đổi Lịch
Nhập Chữ Việt
 Hướng dẫn sử dụng

 Kiểu 
 Cở    
Links
  VietShare.com
  Thư Viện Toàn Cầu
  Lịch Âm Dương
  Lý Số Việt Nam
  Tin Việt Online
Online
 172 khách và 0 hội viên:

Họ đang làm gì?
  Lịch
Tích cực nhất
dinhvantan (6262)
chindonco (5248)
vothienkhong (4986)
QuangDuc (3946)
ThienSu (3762)
VDTT (2675)
zer0 (2560)
hiendde (2516)
thienkhoitimvui (2445)
cutu1 (2295)
Hội viên mới
thephuong07 (0)
talkativewolf (0)
michiru (0)
dieuhoa (0)
huongoc (0)
k10_minhhue (0)
trecon (0)
HongAlex (0)
clone (0)
lonin (0)
Thống Kê
Trang đã được xem

lượt kể từ ngày 05/18/2010
Khoa Học Huyền Bí (Diễn đàn bị khoá Diễn đàn bị khoá)
 TUVILYSO.net : Khoa Học Huyền Bí
Tựa đề Chủ đề: Căn nhà Thiện Duyên. xin mời bác Tuấn Kiệt và các bạn hiền. (Đă bị đóng Đă bị đóng) Gửi trả lời  Gửi bài mới 
Tác giả
Bài viết << Chủ đề trước | Chủ đề kế tiếp >>
UocMi
Hội viên
 Hội viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 February 2006
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 234
Msg 1801 of 2168: Đă gửi: 23 April 2007 lúc 8:03am | Đă lưu IP  

23 Tháng Tư
Bữa Ăn Thiên Đàng Và Hỏa Ngục

Một kư giả kia được phép xuống hỏa ngục và lên thiên đàng để làm một bản phóng sự về đời sống của nhân dân tại đó.
Sau một cuộc hành tŕnh gay go, kư giả trên lọt được vào địa ngục đúng vào giờ ăn. Nh́n vào bàn ăn, anh ta không khỏi lấy làm lạ khi thấy trưng bày toàn sơn hào hải vị đang bốc khói hương ngào ngạt làm anh ta không khỏi nuốt nước bọt.
Nhưng lúc các kiều dân địa ngục tiến vào pḥng ăn, chàng ta lại càng ngạc nhiên hơn khi thấy họ ốm o gầy ṃn, chỉ c̣n da bọc xương, vài người đi không muốn nổi. Sự kinh ngạc tan biến khi chàng phóng viên chứng kiến cảnh họ dùng bữa. V́ muỗng nĩa rất dài buộc dính vào đôi tay không cho phép họ đưa thức ăn vào miệng, nên dù họ có cố gắng thế nào đi nữa, thức ăn chỉ đổ tháo ra đầy bàn hay rơi tung tóe xuống mặt đất. Tệ hại hơn là cảnh họ tranh giành nhau: vài người dùng muỗng nĩa để thay v́ đưa thức ăn vào miệng, lại biến chúng thành những khí giới đập đánh nhau. Thật là một băi chiến trường. Khi chuông báo giờ ăn đă măn, họ buồn phiền rời pḥng ăn, dạ dày vẫn trống rỗng.
Quá sợ hăi, chàng kư giả lập tức từ giă địa ngục để tiếp tục lên phóng sự trên thiên đàng. Đến nơi cũng đúng vào giờ cơm. Bàn ăn cũng trưng bày những thức ăn ngon miệng. Quan sát nhân dân, chàng ta thấy ai nấy đều phương phi, khỏe mạnh, tuy đôi tay họ cũng được gắn chặt những muỗng nĩa rất dài. Có khác là thay v́ họ cố gắng đưa thức ăn vào miệng ḿnh, họ lại dùng muỗng nĩa để đút thức ăn cho nhau. Pḥng ăn vang lên những giọng nói cười vui, thỏa măn.
Kết thúc bài phóng sự tường tŕnh về những điều mắt thấy tai nghe, chàng kư giả viết: Ích kỷ và vị tha là hai điểm khác biệt giữa địa ngục và thiên đàng.

Quay trở về đầu Xem UocMi's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi UocMi
 
tamthuyen
Học Viên Lớp Dịch Lư
Học Viên Lớp Dịch Lư


Đă tham gia: 01 June 2005
Nơi cư ngụ: Canada
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 880
Msg 1802 of 2168: Đă gửi: 23 April 2007 lúc 9:55am | Đă lưu IP  

Kính thưa bác Tuấn kiệt và cả nhà,

Quote UM,

"Ích kỷ và vị tha là hai điểm khác biệt giữa địa ngục và thiên đàng. "

UM à, cái bài về địa ngục và thiên đường này hay quá.
.

TT mấy hôm nay lu bu quá xá nên muốn vào già chuyện mà cứ hễ ngồi xuống là có chuyện phải chạy đi. .

Nói về chuyện địa ngục thiên đường th́ TT thấy xung quanh ḿnh đây có nhiều người rơ ràng là đang sống trong sư uu đăi của số mạng , nhà cửa cao sang , chồng con đàng hoàng khg có problem ǵ hết mà cứ tối ngày than văn nhg chuyện vặt vănh đâu đâu, thấy tiền là cứ tối con mắt lại, quơ đấu này quào đầu kia, rất là tính toán chi ly khg cần thiết, thật là khổ sở vô cùng.
Cái ǵ cũng đầy đủ hết mà thay v́ để thời gian để chăm sóc cho con cái đc học hành tốt hơn , th́ lại chạy đua đi kiếm tiền thêm, bỏ con cái ở nhà tư lo học lấy ,( mà con nít bây giớ , hễ mà để tự lo th́ cứ chúi mũi vào game , vào chat,) nên đương nhiên là khi học bạ về th́ khi thấy tụi nó điểm này điểm kia yếu th́ lại đổ thừa ng này ng kia , thiệt là chán quá xá chán.

Rồi có ng th́ tiền nhiều quá là nhiều mà dù cho có lo cho con cái cực khổ cách mấy, nó ham chơi và dốt vẫn hoàn dốt .

Hôm kia TT đi ăn với 1 ng quen, nghe họ kể về nhg chuyện đời ng mà TT thấy cũng ngậm ngùi cho số mạng và nhân sinh quan của họ.
Có 1 gia đ́nh ng Ư rất giàu có , đang sống trong 1 ṭa lâu đài ờ bên Ư, đất rông cả mấy mẫu, mà nhà chỉ có 3 người, cha mẹ và 1 ng con trai , mỗi gia đ́nh 1 tầng.
( Mà ở Ư cũng như âu Châu, vật giá và nhà cửa rất là đắt đỏ, nên chuyện sống trong lâu đài là giàu lắm .)

Nhà chứa rất nhiều đồ cổ, nghe đâu bà ta sưu tàm tới những 3000 cái quạt cổ. ( dễ sợ quá !!!!   ).
Và lâu đài này có rất nhiều cửa sổ, mỗi lần mở ra , đóng vô là gần cả 2 tiếng đồng hồ, mà chắc là v́ quá hà tiện , khg mướn ng giúp việc hay sao mà v́ thấy mất công quá nên bà ta cũng chán , nên đă đóng cửa sổ luôn , thành ra trong nhà u ám tối tăm lắm, hic,


Cả 3 người đều bị cancer, mỗi người mỗi kiều cancer, kiểu
" Xuân Lan Thu cúc đều nặng cả hai " hihi...

Ng con ở 1 tầng của lâu đài , lấy vợ ng Ba Lan , có 1 đứa con gái rất dễ thương , là cục cưng của ông bà ngoại, nhg xúi quẩy cho ông con nhà này, có 1 bữa tâm sự với bà mẹ là khg hiểu sao con hay nằm mơ thấy là đang giết mẹ . Thế là bà mẹ đùng đùng cấm cửa ông con , khg cho xuống nhà thăm nữa. tức cười khg.

Bây giờ th́ ung thư hành hạ bà quá , đau đớn quá , bà nói là chỉ muốn chết mà thôi, mà khổ cái là có chết đc đâu, cứ năm này kéo dài qua năm khác . Vậy thử hỏi như vậy có phải là đang sống địa ngục hay khg ?

TT có hỏi ng quen là bà đó giàu như vậy mà bịnh gần chết như vậy th́ có hay làm từ thiện hay khg th́ ng quen khg biết và cũng khg dám hỏi, h́hi...


TT c̣n mấy chuyện về người về đời cũng hấp dẫn lắm, sẽ từ từ về nhà kể tiếp cho cả nhà nghe cho vui.
. Ngoài ra ai có cái ǵ hay hay th́ cho cả nhà hóng chuyện với nghe.
Cả mấy tuần trứoc thời tiết khó chịu , mưa mưa tuyết tuyết làm bà con nản quá , tuần này th́ nấng ấm quá đẹp làm TT cũng cảm thấy phấn khởi hơn.

Anh Ledinh và anh HTM à, xin chia buồn về vụ V. Tech
nghe. Mấy hôm nay thành phố chắc cũng có nhiều căng thẩng há, làm TT nhớ lại hồi vụ shooting ở Maryland mấy năm về trước.
Có ai ngờ là ng Á châu ḿnh bây giờ cũng problem dữ như vậy, đúng là thời mạt pháp thiệt nên ma quỷ tùm lum


TT xin chúc cả nhà ḿnh luôn vui

__________________
tt
Quay trở về đầu Xem tamthuyen's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi tamthuyen
 
kimphuong
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 11 February 2004
Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 125
Msg 1803 of 2168: Đă gửi: 24 April 2007 lúc 10:58am | Đă lưu IP  

Kính bác Tuấn Kiệt ,

Cháu cám ơn bác về bài viết về Niết Bàn rất hay . Cháu xin bác vui ḷng viết về Địa ngục xem nơi này ra sao ?

Cháu nghe nói đă lâu về Bát Chánh Đạo trong bài thuyết giảng Tứ Diệu Đế của Đức Phật trong các trang web Phật giáo khác nhưng thật sự vẫn thấy rất chung chung chưa hiểu tường tận rơ ràng . Cháu kính mong Bác TK khi rảnh rổi khai bút về BCĐ nghen bác để cháu mở mang thêm hiểu biết về Phật Pháp? Cháu chân thành cám ơn bác nhiều lắm .

Cháu kính mời bác TK tách trà sen ngâu thơm ngát .

Kính ,

Kim Phượng   

Quay trở về đầu Xem kimphuong's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi kimphuong
 
kimphuong
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 11 February 2004
Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 125
Msg 1804 of 2168: Đă gửi: 24 April 2007 lúc 11:02am | Đă lưu IP  

Ướt Mi ơi ,bài viết Thiên Đàng hay Hỏa Ngục mà Ướt Mi post hay quá hà . Như vậy Thiên Đàng hay Địa ngục là do hành vi thiện - ác tác tạo của con người mà thành .

Kim Phượng







Quay trở về đầu Xem kimphuong's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi kimphuong
 
tamthuyen
Học Viên Lớp Dịch Lư
Học Viên Lớp Dịch Lư


Đă tham gia: 01 June 2005
Nơi cư ngụ: Canada
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 880
Msg 1805 of 2168: Đă gửi: 24 April 2007 lúc 12:54pm | Đă lưu IP  

Kinh chao bac Tuân Kiêt va ca nha,

Khg hieu sao TT khg danh dau duoc , nen danh khat gia chuyen voi ca nha vao luc khac.
Xin goi den ca nha 1 bai viet kha hay de giai khuay vay.
chuc ca nha luon vui.



NGƯỜI BÁN SÁCH TRÊN BĂI BIỂN NHA-TRANG
     
     Tôi trở về thăm quê hương sau hơn mười lăm năm, kể từ ngày vượt biển ra đi. Tôi quyết định điều này qua bao nhiêu đêm uu tu trằn trọc. Tôi chẳng c̣n ai thân quen bên ấy để về thăm. Mẹ tôi mất hồi tôi mới lên năm. Cha tôi chết cuối năm 1977 trong trại tù cải tạo Đá Bàn, khi tôi đang ở một trại tù khác tận núi rừng Việt Bắc và măi năm năm sau tôi mới nhận được tin buồn. Đứa em gái mà tôi thương quí nhất, mang h́nh ảnh của người mẹ mà tôi chỉ c̣n mơ hồ trong kư ức, cũng đă kết liễu cuộc đời ở cái tuổi tưởng chừng lúc nào cũng có cả một bầu trời xanh bao la trước mặt. C̣n bạn bè tôi, thằng chết, đứa ra đi, gởi thân khắp bốn phương trời.

Biết là lần trở về này, rồi cũng chẳng khác ǵ cái ngày cách đây mười sáu năm, từ một trại tù miền Bắc trở về, tôi bơ vơ lạc lơng trên chính nơi chôn nhau cắt rốn của ḿnh. Tôi cũng không có ư định về đây để t́m lại những kỷ niệm ngày xưa. Những Ộhang động tuổi thơỢchắc cũng đă biến mất trước bao nhiêu giông tố năm nào bất ngờ ụp xuống. Bây giờ chỉ c̣n sót lại chút ít trong ḷng những người tha phương lưu lạc. Bản thân tôi có quá nhiều đớn đau và mất mát ngay trên chính cái thành phố một thời xinh đẹp này. Tôi sợ phải nh́n lại cái quá khứ hăi hùng và tang thương đó. Tôi về chỉ để làm một điều, mà nếu không làm được, ḷng tôi sẽ ray rứt khôn nguôi. Có lẽ đến khi chết tôi vẫn không làm sao nhắm mắt.

     Tôi về để t́m lại phần mộ của cha và em tôi, cải táng đem về an táng bên cạnh phần mộ của mẹ tôi trong nghĩa trang gia tộc ở quê tôi ngoài Vạn Giă. Điều ước mơ của cha tôi, mỗi lần ông kể cho tôi nghe về mẹ tôi và chuyện t́nh khá lăng mạn nhưng cũng nhiều cay đắng của ông bà.
Cha tôi được chôn cất sơ sài trên núi Đá Bàn, bên ngoài một trại tù cải tạo lúc xưa. C̣n em gái tôi, được gia đ́nh một cô bạn thân chôn cất tại một nghĩa trang ngoài Đồng Đế. Khó khăn và may mắn lắm tôi mới t́m được tin tức về mộ phần của cha và em tôi sau hơn hai mươi năm. Nhờ một người bạn cùng tù với cha tôi, chính tay ông đă đào huyệt cho cha tôi; và gia đ́nh cô bạn thân của em gái tôi, vượt biên từ năm 1978, hiện định cư tận bên Ḥa Lan, cung cấp chi tiết và vẻ cả bản đồ hướng dẫn cho tôi.
     Ngồi trên máy bay, tôi lo lắng đủ điều. Mộ em tôi nằm trong một nghĩa trang, dù chưa được xây, nhưng có tấm bia đúc bằng xi-măng nên có lẽ dễ t́m; nhưng phần mộỉ của cha tôi, nằm trong núi và cái trại cải tạo ngày xưa bây giờ đă biến thành một khu kinh tế mới. Gần ba mươi năm rồi, có biết bao sự đổi thay.
     Cuối cùng th́ tâm nguyện của tôi cũng hoàn thành được một nửa. Trái ngược với những lo lắng ban đầu, tôi dễ dàng t́m ra phần mộ của cha tôi. Mặc dù bối cảnh chung quanh thay đổi, nhưng bà con ở vùng kinh tế mới này đa số là dân thành phố bị cưởng bách Ộtự nguyệnỢ lên đây, một số ngày xưa là lính và công chức.

Biết đây là mộ của những người tù cải tạo, nên họ thương mà rào lại và giữ ǵn. Những dịp cuối năm họ đều thắp hương, tảo mộ và kẻ lại tên trên những tấm bia bằng gỗ, dù đă rong rêu qua bao nhiêu mùa mưa nắng. Riêng phần mộ của em tôi, ṃ mẫm suốt cả hai tuần tôi vẫn t́m không ra. Cả khu nghĩa trang bây giờ thay đổi. Người chết nhiều quá. Nhiều ngôi mộ mới xây, nhưng cũng có một số đă được cải táng, dời đi nơi khác. Nhà cửa cất san sát bên nghĩa địa. Người sống bây giờ ở chung với người chết. Tôi bắt chướt người xưa khấn vái, xin hồn thiêng em tôi về chỉ cho tôi ngôi mộ của em nằm. Nhưng lời vái của tôi vẫn không thiêng.

     Tôi thuê người cải táng phần mộ của cha tôi. Đi từng nhà trong khu kinh tế mới cám ơn ḷng tốt của mọi người. Đưa hài cốt của cha tôi về an táng bên cạnh mẹ tôi, trong nghĩa trang gia tộc, thuê thợ xây lại tất cả những ngôi mộ đă bao nhiêu năm không có ai chăm sóc.

     C̣n một ngày nữa là hết hạn visa. Tôi muốn đi một ṿng, t́m lại chút ǵ của Nha-Trang xưa. Mùa hè Nha-Trang bây giờ dường như nóng bức hơn ngày xưa. Tôi thuê một chiếc xích lô chạy dọc theo con đường Duy-Tân cũ. Vừa để cho mát, vừa muốn t́m lại những lùm cây dương ngày trước, thuở chúng tôi và bạn bè hẹn ḥ sau những lúc tan trường. Một số lùm dương vẫn c̣n đó, nhưng trơ trọi, điêu tàn.
Tôi bảo anh phu xe cho tôi xuống trường Vơ-Tánh. Anh phu xe c̣n trẻ, thắng xe lại, ngạc nhiên. Tôi hiểu, nên tôi bảo tôi sẽ chỉ đường, anh cứ theo tôi. Ngôi trường cũ, nơi tôi có biết bao kỷ niệm của ba năm theo học, bây giờ không những cái tên trường, mà tất cả đều trở thành xa lạ. Những hàng cây phía trước không c̣n. Ngôi trường đứng chơ vơ, chẳng c̣n sót lại chút ǵ thơ mộng, gây trong tôi một cảm xúc bẽ bàng hơn là thương tiếc.

Bất giác tôi nhớ đến em tôi. Đứa em gái xinh đẹp dễ thương, đă cho tôi cái ấm áp của cả một gia đ́nh, trong những ngày chúng tôi lớn lên không có mẹ. Em học bên trường Nữ Trung Học, nhưng thường đến đây chờ tôi để hai anh em cùng ra biển. Em tôi thích tắm biển, nhưng ngại đến đó một ḿnh nên thường rũ tôi đi theo hộ tống. Tôi tha hồ làm t́nh làm tội mấy anh chàng muốn đến làm quen, tán tỉnh em tôi. Tôi đi bộ dọc theo băi biển, t́m đến khu có nhiều cây dừa trước trường Bá-Ninh lúc trước, nơi ngày xưa em tôi thường ngồi ở đó.

     Tôi đưa mắt nh́n một ṿng từ xa. Nơi bậc xi măng tiếp giáp băi cát, một người tàn tật đang khó nhọc dùng cánh tay duy nhất c̣n lại giữ thăng bằng trườn xuống. Trông anh ta giống như một con cóc. Len lỏi trong đám người đi tắm, anh hướng về phía tôi ngồi.

Lưng anh mang túi vải chứa đầy sách, và kéo lê trên cát một cái túi vải nữa, cũng toàn là sách. Anh lê lết từng quăng, từng quăng ngắn. Bất ngờ anh ta ngước lên. Thấy tôi gật đầu chào, anh ta nh́n tôi cười rạng rỡ, để lộ hàm răng trắng. Khuôn mặt tuấn tú, râu quai hàm, vầng trán cao với mấy sợi tóc vắt ngang rất nghệ sĩ. Anh dùng bàn tay duy nhất lôi một cuốn sách trong túi vải đang nằm trên mặt cát và từ từ mở ra. Tôi liếc qua.

Cuốn sách có cái tựa viết bằng tiếng Anh, nói về chuyện chuyến tàu Titanic. Tôi nhớ đến cuốn phim cùng tên, mới quảng cáo rầm rộ trên truyền h́nh Nauy mà tôi chưa kịp đi xem. Bỗng tôi tṛn mắt ngạc nhiên khi nghe anh mở lời chào và giới thiệu cuốn sách bằng tiếng Anh mà anh phát âm rất lưu loát, không thua kém ǵ những người Việt đă sinh sống lâu năm ở nước ngoài. Anh lầm tưởng tôi là người Nhật hay Đại Hàn ǵ đó. Tôi thán phục anh vô cùng và bảo với anh tôi là người Việt, định cư ở Nauy, nên tŕnh độ tiếng Anh của tôi chỉ vừa đủ nói dăm ba câu xă giao, chứ làm ǵ có thể thưởng thức được văn chương. Tôi cám ơn anh và móc ví ra định biếu anh một chút tiền, nhưng anh vội đưa tay ngăn lại
     - Cám ơn anh, nhưng xin anh để dành tiền cho những người c̣n nghèo khổ hơn tôi.

     Anh nhỏ nhẹ bằng một giọng thân thiện và lễ độ.
     Câu nói và thái độ của anh làm tôi rất đỗi ngạc nhiên. V́ từ khi tŕnh giấy thông hành vào nước, trước những người mang lon, đội măo đại diện cho cả môt quốc gia mà cũng không có được phong thái thanh tao như anh; và chẳng lẽ ở trong cái thành phố Ợmũi nhọn du lịchỢ này lại c̣n nhiều người khốn khổ hơn anh ?
     Tôi đành mua một cuốn sách để anh vui ḷng nhận tiền, nhưng rồi thấy anh cứ loay hoay moi hết túi nọ đến túi kia, để t́m đủ tiền thối lại cho tôi.
     Tôi muốn hỏi thăm anh vài câu, nhưng anh đă nhoẻn miệng cười và gật đầu chào tôi rồi vội vàng lết sang mấy người khách nước ngoài đang nằm phơi nắng trên hàng ghế phía trước.
     Từ hôm ấy, h́nh ảnh người tàn tật bán sách trên băi biển Nha-Trang cứ lẩn quẩn trong đầu và theo tôi về tới Nauy; để rồi nếu có ai đó lỡ lời nói điều ǵ không mấy tốt về những người nghèo khổ ở Việt nam, tôi có cảm tưởng như đang xúc phạm đến anh, người bán sách khả kính mà tôi bất ngờ được gặp.
     
     Năm sau, tôi lấy một tháng hè về lại Việt nam. Lần này tôi mua vé và nhờ cha cô bạn của em tôi, từ Ḥa Lan, cùng về với tôi. Ông là người đă giúp chôn cất em tôi ngày trước. Tôi không ngờ là ḿnh phải về lại Việt nam lần thứ hai. Một điều mà trước đây tôi không hề nghĩ tới.. Nhưng tôi phải làm tṛn bổn phận của người anh với cô em gái, mà nếu trước kia tôi lo lắng cho nó chu đáo hơn, biết đâu bây giờ nó c̣n sống để cho tôi khỏi cảnh côi cút một ḿnh.

     Sau một chuyến bay dài, tôi mệt đừ người. Tôi trở về từ vùng Bắc Âu lạnh lẽo, bây giờ lại gặp cái nắng oi nồng của vùng nhiệt đới. Sau khi thuê khách sạn xong, tôi chạy ngay ra biển tắm. Nằm dài trên băi cát, tôi bỗng nhớ tới người bán sách năm xưa.

Tôi thả bộ theo bờ biển về hướng mấy cái lều có bóng dáng nhiều người ngoại quốc đang từ khách sạn kéo ra, bỗng mắt tôi sáng lên khi nh́n thấy người tàn tật đang lê lết theo sau. Cũng hai cái túi vải đựng sách. Đúng là anh tàn tật bán sách năm trước chứ c̣n ai. Tôi mừng thầm như sắp sửa được gặp lại con người mà bấy lâu nay tôi thường nghĩ tới với ḷng mến mộ.
Tôi suy nghĩ làm cách nào để anh ta vui ḷng nhận sự giúp đỡ của ḿnh. Nhưng người tàn tật lúc nào cũng bám sát vào những người nước ngoài. Tôi để ư thấy người ta cũng không mua sách và chỉ cho anh tiền.
Tôi ngạc nhiên khi thấy anh ta cười, hớn hở nhận tiền rất điệu nghệ, không nghe anh nói cái câu thật tử tế mà một năm trước anh đă lễ phép nói vơiù tôi ỘCám ơn anh, nhưng xin anh để dành cho những người c̣n nghèo khổ hơn tôiỢ. Một cái ǵ đó thật đẹp vừa bị sụp đổ trong ḷng. Tôi cảm thấy người nóng hừng hực. Không biết là sức nóng giữa ban trưa hay v́ máu nóng bốc lên đầu. Tôi cắm đầu chạy lao vào những đợt sóng cuồng nộ đang từ ngoài khơi đổ vào bờ.
     Nước biển trong xanh, sóng biển như những cánh tay ôm tôi vào ḷng vuốt ve, dỗ dành. Mặt nước mênh mông, trăi rộng đến những dăy núi mờ xanh tận cuối chân trời. Tôi nghe văng vẳng trong không gian như có ai đang dạo đàn bản Nha Trang Ngày Về. Thiên nhiên phần nào giúp tâm hồn con người rộng mở và dễ cảm thông hơn.
     Sau một hồi quần với sóng biển, tôi cũng tạm quên người tàn tật bán sách đă làm tôi hụt hẫng. Nhưng khi vừa bước lên bờ cát th́ tôi lại trông thấy anh ta đang o bế mấy người nước ngoài và đưa tay xin cả thức ăn thừa. Tôi nghi ngờ, có thể là người tàn tật này không phải là người tàn tật năm xưa. Tôi đến gần hỏi thăm. Nhưng chưa hỏi hết câu hắn đă ỘĐ.m. cái khứa đói ră họng ra mà c̣n làm cao ấy hả. Chết mẹ nó rồi..Ợ

     Chỉ nghe cái giọng lỗ măng của hắn, tôi đủ biết chắc hắn ta không phải là anh Ờ người tàn tật bán sách mà năm trước tôi đă gặp -. Tôi theo người bán sách này với ư định hỏi thăm thêm về anh cho ra lẽ, nhưng thấy hắn ta chẳng mấy tha thiết. Hắn di chuyển chậm, nhưng mắt hắn lại quan sát thật nhanh về những đám người đang xuống băi ở quăng xa. Và khi đi ngang qua chỗ ngồi của người đàn bà bán cua luột, hắn hất hàm bảo: Ợ Đó, vợ khứa đó ! Ợ
     Tôi liền chụp ngay cơ hội, hy vọng t́m ra manh mối. Nhưng khi tôi lân la lại gần, thấy chị bán cua luột này có vẻ nghiêm trang khác với những người bán hàng rong b́nh thường, tôi không biết phải bắt đầu làm sao. Tôi mua hết con cua này tới con cua khác mà chẳng ăn con nào.
Và cứ mỗi lần chị định quảy gánh đi chỗ khác, tôi gọi giật lại mua thêm một con nữa để giữ chân chị. Vừa lúc chị nhận ra người khách mua cua này cũng có ǵ khác thường, tôi buột miệng : ỘChị là vợ của người tàn tật bán sách trên băi biển này mấy năm trước ?Ợ. Chị ngớ người ra, im lặng nh́n tôi. Có lẽ thấy tôi là một người xa lạ sao lại ṭ ṃ vào một chuyện riêng tư. Tôi kể cho chị nghe cái cảm t́nh đặc biệt mà tôi đă dành cho anh ấy. Tôi muốn t́m cách giúp anh một phần nào nỗi thống khổ tật nguyền. Tôi tha thiết muốn biết về anh. Dường như những lời chân thật của tôi làm cho chị xúc động. Chị nh́n tôi, đôi mắt thật buồn :
     - Em không phải là vợ của anh ấy. Tụi em cùng cảnh khổ nên đùm bọc lấy nhau mà sống. Một số người đùa, gán ghép tụi em rồi quen gọi thế thôi, anh ạ. Anh ấy đă chết cách nay hơn tám tháng. Em đă lo chôn cất anh ấy.
     Ḷng tôi thắt lại, một phần v́ cảm thương anh trong cảnh khốn cùng, một phần ân hận là giá năm trước ḿnh t́m cách giúp đỡ anh, biết đâu đă cứu được anh. Tôi có ư muốn nhờ chị đưa tôi ra mộ để thắp cho anh nén hương. Chị ngại ngùng nhưng cuối cùng gật đầu hẹn bốn giờ chiều chờ tôi trước khách sạn tôi ở.
     Tôi thuê chiếc taxi, và xin phép cùng ngồi với chị ở băng ghế sau để dễ dàng tṛ chuyện. Trên đường ra nghĩa trang, chị say sưa tâm t́nh cùng tôi, như từ lâu lắm chị không có dịp nói ra những điều bao năm dấu kín trong ḷng.
Chị tên Trang. Cha chị trước kia là một trung sĩ địa phương quân, bị thương năm 1968, trong trận tết Mậu Thân, nên được giải ngũ. Mẹ chị mất từ khi chị c̣n bé lắm. Cha chị không chịu tục huyền mà ở vậy nuôi đứa con độc nhất của ḿnh. Nhờ số tiền trợ cấp ban đầu, ông mua được một căn nhà tôn trong khu dành cho thương phế binh, nằm phía sau ga xe lửa. Ông xin được cái chân bán vé cho hăng xe đ̣ Phi Long ở bến xe Xóm Mới. Lương ba cọc ba đồng cộng với tiền hưu bỗng hàng tháng, ông dành dụm cố lo lắng cho cô con gái học hành. Năm 1974, xong lớp 12, chị thi đậu vào trường sư phạm. Sau ngày Nha-Trang Ộgiải phóngỢ, chị bị loại ra bởi lư lịch Ộngụy quânỢ của cha.
Lúc này, gia đ́nh trở nên bi đát. Cha chị, tất nhiên, không c̣n được lănh tiền hưu bỗng ngày trước, chị không t́m ra bất cứ việc ǵ làm. Cuối cùng cha chị đành phải bán một nửa căn nhà vốn đă chật chội để mua một chiếc xích lô làm phương tiện sinh nhai. C̣n chị th́ đi bán hàng rong từ dạo ấy.
     - Đến bây giờ ông cụ vẫn c̣n đạp xích lô ? Tôi ṭ ṃ hỏi.
     - Ông mất lâu rồi anh ạ. Tội nghiệp, ông thương anh Bá lắm, xem anh ấy như con.
     Tôi ngạc nhiên :
     - Anh Bá nào ?
     - Người tàn tật bán sách đó.
     Đến bây giờ tôi mới biết tên của anh.
     Chị cho biết anh Bá ngày xưa là trung úy phi công. Máy bay của anh bị bắn rơi vào những ngày Sài g̣n nguy khốn, khi yểm trơ cho mặt trận Long Khánh của Sư Đoàn Tướng Đảo.
     Anh được anh em bộ binh tiếp cứu, nhưng anh bị thương rất nặng, phải đưa về tổng y viện Cộng Ḥa. Sau cuộc giải phẫu khá dài, anh tỉnh lại. Nhưng khi biết được ḿnh bị mất hai chân và một cánh tay, anh ngất xỉu và hôn mê suốt cả một tuần.
Ngay sau khi Sài g̣n vừa Ộgiải phóngỢ, anh bị đuổi ra khỏi Tổng Y Viện Cộng Ḥa khi vết thương chưa lành. Gần hai tháng sau cha em gặp anh ấy trên bến xe Xóm Mới. Biết được phần nào hoàn cảnh thương tâm, cha em lấy xích lô chở anh về nhà chăm sóc vết thương và anh sống với cha con em từ dạo ấy.
     - Anh ấy không có thân nhân. Tôi hỏi
     - Anh có một cô em gái ở đây, nhưng mà chết lâu rồi. Ban đầu không nghe anh nói điều này. Măi sau này thấy trên đầu giường của anh có thờ tấm ảnh của một cô con gái và có nhiều đêm rất khuya anh ngồi bất động trước tấm ảnh, cha em hỏi mấy lần, anh mới bảo đó là cô em gái duy nhất của anh.
     - Anh không c̣n bạn bè ?
     - Nghe nói anh đang học một khóa phi hành ở đâu bên Mỹ, rồi nhờ có tŕnh độ anh ngữ khá, anh được lưu lại Mỹ làm sĩ quan liên lạc không quân. Nghe tin miền Nam nguy khốn, anh t́nh nguyện xin về chiến đấu. Vừa về nước, anh ra chiến trường ngay và bị nạn khi đang bay phi vụ thứ hai. Có lẽ v́ vậy mà không nghe anh nhắc tới bạn bè.
     
     Xe dừng lại, tôi bước xuống trả tiền và bảo anh tài xế chờ tôi hoặc có thể quay lại sau 30 phút. Tôi bước vào nghĩa trang khi ḷng c̣n vương vấn một câu chuyện buồn. Tiếng chuông nhà thờ từ đâu vọng lại càng làm cho ḷng tôi chùn xuống. Đi quanh co một lúc, chị Trang bảo tôi dừng lại và chỉ cho tôi ngôi mộ của anh Bá, nằm bên cạnh ngôi mộ của cô em gái. Cả hai ngôi mộ được xây bằng đá đơn giản, trên tấm bia có cả tấm ảnh
     . Tôi ngạc nhiên khi thấy trên mộ bia anh Bá có h́nh một thập tự giá, v́ đây là nghĩa trang Phật giáo.

Tôi đến trước mộ anh, thắp ba nén hương thâàm khấn vái cho anh được sống an b́nh trong một thế giới chẳng c̣n thù hận, và nói lên ḷng cảm mến của một người đồng đội cũ. Tôi nh́n kỹ tấm ảnh của anh trên mộ bia, tấm ảnh chụp lúc anh c̣n là sinh viên sĩ quan không quân, phong độ, hào hùng. Trông khuôn mặt quen quen. Có lẽ do bộ quân phục làm tôi nhớ tới khuôn mặt của những bạn bè ngày trước.
     Tôi bước sang mộ cô em gái, thắp ba nén hương cho một người không hề quen biết. Tôi ṭ ṃ bước lên xem tấm ảnh trên mộ bia. Bỗng đầu óc tôi choáng ván, mắt tôi mờ đi như chẳng c̣n trông thấy những ǵ trước mặt. Trời ơi, có điều ǵ lầm lẫn hay không ? Người trong tấm ảnh chính là An B́nh, cô em gái yêu dấu của tôi.
     Tôi cố gắng lấy lại b́nh tĩnh, mở đôi mắt thật to để nh́n kỷ lại tấm ảnh. Không thể lầm lẫn được. Chính tấm ảnh của em tôi mà tôi vẫn treo trên bàn thờ cùng với ảnh của cha và mẹ của tôi. Tôi vẫn thường đứng hằng giờ trước những tấm ảnh này mỗi khi thấy ḿnh quá đỗi cô đơn trên xứ lạ quê người. Làm sao tôi có thể nhầm lẫn được. Bỗng dưng tôi khóc sụt sùi.
      Trang nh́n tôi ngạc nhiên :
     - Anh có quen biết em gái anh Bá ?
     Tôi im lặng không trả lời, bảo chị cùng đi với tôi. Chiếc taxi vẫn c̣n đợi tôi tự năy giờ. Tôi móc bóp t́m địa chỉ của cha cô bạn thân của em tôi, đă từ Ḥa Lan về đây trước tôi hai ngày, và chúng tôi hẹn gặp nhau ngày mai.
Bác trọ ở nhà một người em trong khu cầu Xóm Bóng. Tôi đưa địa chỉ cho anh tài xế. Chỉ hơn năm phút sau là anh ta đă t́m được. May mắn là bác có ở nhà. Tôi xin lỗi bác là đă đến t́m bác sớm hơn ngày hẹn. Báo cho bác là tôi đă bất ngờ t́m được mộ của em tôi. Xin bác cùng đi với tôi ra nghĩa trang để xác nhận lại vị trí ngôi mộ của em tôi mà ngày trước bác đă có ḷng chôn cất hộ.

     Trở lại nghĩa trang, tôi đề nghị bác dẫn đường, như muốn để xác minh chắc chắn là bác biết rơ ngôi mộ ấy. Bác ṃ mẫm gần 30 phút mới t́m được ngôi mộ của em tôi. Bác ngạc nhiên là ngày ấy bác chỉ kịp dựng một tấm bia, chứ không có xây mộ đá như bây giờ, và trên bia cũng chỉ có tên chứ không có h́nh ảnh của em tôi.
     
Tự năy giờ Trang vẫn c̣n ngạc nhiên, không biết rơ việc ǵ. Tại sao cô gái này là em gái duy nhất của anh Bá mà cùng là em gái của tôi ? Tôi xin lỗi v́ xúc động quá, tôi sẽ kể cho Trang nghe trên đụng về nhà.
     Tôi đưa cha cô bạn của em tôi về lại nhà trọ, cám ơn bác và hẹn gặp lại bác vài hôm sau. Trên đường về, tôi kể lại cho Trang nghe về hoàn cảnh của gia đ́nh tôi. Tôi đi lính xa nhà, mỗi năm chỉ về phép một đôi lần.
     An B́nh, đứa em gái duy nhất của tôi ở Nha-Trang với cha tôi. Ông là một thầy giáo, ngày xưa dạy ở trường Pháp-Việt lúc tôi mới lên ba. Sau ngày về hưu ông được bà con mời làm chủ tịch hội đồng xă. Ông bị bắt vào trại cải tạo Đá Bàn sau ngày Nha-Trang Ợgiải phóngỢ, rồi v́ tuổi già sức yếu, không chịu nổi sự tra tấn, ông đă chết gần một năm sau đó.
Em gái tôi nối nghiệp cha, sau khi tốt nghiệp ở trường sư phạm Qui Nhơn, v́ hoàn cảnh gia đ́nh, được về dạy ở Nha trang. Có lần tôi về phép, em kể cho tôi nghe về mối t́nh của em với một chàng sinh viên sĩ quan không quân. Em có đưa cả tấm ảnh cho tôi xem và hẹn sẽ giới thiệu với tôi khi chàng ta ở Mỹ trở về. Em lo lắng v́ anh là người Bắc di cư, công giáo, không hiểu có khó khăn ǵ cho cuộc hôn nhân. Tôi bảo nó yên tâm, ba tôi theo tây học, nên ông quan niệm về tôn giáo rộng răi lắm.
     Sau khi cha tôi vào trại cải tạo, căn nhà của chúng tôi bị chính quyền mới tịch thu để làm hợp tác xă mua bán. Em tôi không được tiếp tục dạy học nữa nên ra Xóm Bóng ở chung với cô bạn học nối khố tự ngày xưa, chắt chiu số tiền c̣n dành dụm được để thăm nuôi cha tôi.
Ngay sau ngày Sài-g̣n mất, em có vào t́m thăm tôi và người yêu của cô. Hơn hai tuần đi thăm hỏi khắp nơi, em tôi về nằm khóc cả mấy ngày liền, nói với tôi là người yêu của nó đă chết mất xác ở chiến trường Long-Khánh.

Tôi an ủi em tôi, bảo nó về Nha-Trang cố gắng thay tôi lo lắng cho cha, chờ ngày cha và tôi trở về sum họp. Tôi vào tù hơn sáu tháng, hai lần được phép gởi thư về nhà, vẫn không thấy em gái hồi âm.
Cho măi trước khi được chuyển ra Bắc, tôi mới nhận được thư của cô bạn thân của nó, báo tin là nó không kiếm được việc ǵ làm, túng quẫn, buồn chán, nên đă uống nguyên một ống thuốc ngủ. Gia đ́nh cô chở vào bệnh viện, nhưng không cứu được, v́ không t́m ra thuốc giải.
     Chị Trang suy nghĩ miên man và như chợt nhớ ra được điều ǵ. Chị bảo khi c̣n sống, anh Bá không đi làm vào ngày chủ nhật. Anh đi lễ nhà thờ rồi ra mộ suốt cả ngày.
Chính anh đă dành dùm tiền bạc thuê người xây lại ngôi mộ và mua phần đất dành cho ḿnh. Khi chôn cất anh xong, chị t́m thấy một tập nhật kư dấu kỹ dưới đầu giường. Chị vẫn c̣n để trên bàn thờ, chờ ngày giáp năm th́ đốt luôn. Chị bảo tôi cùng về nhà với chị, để chị trao lại cuốn nhật kư, kỷ vật duy nhất của một người cùng sống chung trong cảnh khốn cùng với cha con chị trong gần ba mươi năm, và bây giờ mới biết đó là người yêu của cô em gái thương quí của tôi.
     Chị bảo taxi dừng lại trước một ngơ tắt phía sau ga xe lửa. Tôi trả tiền, theo chị băng qua hai con đường sắt, đi quanh co theo mấy con hẻm th́ đến nhà. Tôi xin phép thắp hương trước bàn thờ của ba chị và Bá, trên một cái kệ nhỏ bằng gổ treo trên vách.
Tôi khẩn khoản xin chị nhận một số tiền để chăm sóc ngôi mộ của ông cụ, em gái tôi và Bá, một ít làm vốn buôn bán để đỡ vất vả hơn xưa. Tôi xin nhận Trang là cô em kết nghĩa và từ nay Trang là ngưỡi thân quen duy nhất của tôi c̣n lại ở Nha-Trang. Chia tay, tôi đi bộ về khách sạn, cầm theo cuốn nhật kư trên tay, mà cứ tưởng như ḿnh vừa nhận một món quà quí giá của người thân gởi về từ một cơi nào đó thật xa xăm.
     
     Ngày 2/5
     Vết thương c̣n đau đớn và máu c̣n thấm đỏ qua mấy lớp băng, vậy mà ḿnh bị người ta đuổi ra khỏi Tổng Y Viện Cộng Ḥa, trong hoàn cảnh tứ cố vô thân. May mắn nhờ một ân nhân nghèo nhưng lại giàu ḷng bác ái, đùm bọc, nuôi nấng và chăm sóc vết thương.
     Nhiều lần, trong vực sâu tuyệt vọng, ḿnh không muốn sống thêm một ngày nào nữa, nhưng ḷng ḿnh lúc nào cũng hướng về chúa Kitô, và xin phó thác tất cả ở nơi Ngài.
     ẦẦ.
     Ngày 20.6
     Cuối cùng, th́ ḿnh quyết định trở về Nha-trang, bởi lẽ ḿnh không c̣n có một chỗ nào khác để trở về. Ḿnh về đây để t́m lại những kỷ niệm đẹp đẽ nhất của đời ḿnh, của những ngày ḿnh c̣n có An-B́nh. Từ ngày gặp An-B́nh, ḿnh nghĩ là ḿnh đă thuộc về Nha-Trang, miền thùy dương rạt rào thơ mộng này. Đau đớn thay, hôm nay ḿnh chẳng phải là ḿnh ngày trước, mà chỉ là một kẻ tật nguyền thê thảm. Ḿnh sẽ không bao giờ gặp lại An-B́nh, mà chỉ mong về đây để được sống với h́nh ảnh của nàng
     Ngày 08/7
     Ngày hôm nay có lẽ là ngày đau đớn nhất trong đời ḿnh. Đau đớn hơn cả cái ngày ḿnh tỉnh dậy trong quân y viện và biết ḿnh trở thành một người tàn phế. Ḿnh lê lết khắp nơi hỏi thăm tin tức An-B́nh, được biết là em đă quyên sinh. An-B́nh ơi, xin em hăy tha thứ cho anh. Trong vận cùng của một đất nước mà anh chỉ là một thằng lính hèn mọn nhỏ nhoi, làm sao có thể giữ được bầu trời Nha-Trang này cho em, và cho những kỷ niệm của chúng ḿnh..
     
     Một hồi chuông nhà thờ làm tôi giật ḿnh. Ngẫng đầu lên mới biết ḿnh đang đừng trước nhà thờ đá. Tôi thẩn thờ bước lên những bậc Ộtam cấpỢ, đến trước tượng Đức Mẹ. Tôi là người ngoại đạo, không biết phải cầu nguyện như thế nào. Tôi chấp hai tay trước ngực, kính cẩn xin Thiên Chúa Từ Bi và Đức Mẹ Maria cứu vớt linh hồn của hai người hoạn nạn và xin cho họ được cùng phục sinh với Chúa để t́nh yêu của họ măi măi vĩnh hằng trong một thế giới b́nh an, không c̣n có hận thù.
     Tôi không c̣n ư định dời ngôi mộ em tôi về bên cạnh cha mẹ tôi. Tôi về quê, quỳ trước mộ cha mẹ tôi để xin phép được xây lại hai ngôi mộ của em tôi và Bá chung trong một ṿng thành. Không ai có quyền chia rẽ họ thêm một lần nữa, dù bây giờ chỉ c̣n là một thế giới vô h́nh.
     Cũng như lần trước, ngày cuối cùng, tôi thuê xích lô đi một ṿng dọc theo con đường Duy Tân cũ. Con đường đẹp nhất của Nha-Trang. Những cơ sở công quyền, những dinh thự của cán bộ bây giờ đựơc dựng lên nguy nga đồ sộ.
Nh́n lá cờ màu đỏ trên mấy nóc nhà, bỗng dưng tôi lạnh toát cả người. Chẳng lẽ những thay đổi Ộto lớnỢấy mà phải xây trên máu xương, trên những đớn đau, chia ĺa thảm khốc của bao nhiêu thế hệ đă từng một thời góp sức tạo nên cái thành phố hiền ḥa thơ mộng này. Bỗng chốc, tôi không c̣n nh́n thấy thành phố Nha-Trang đâu nữa. Trước mắt tôi bây giờ chỉ c̣n là một băi tha ma, dài ra, vô tận. Tôi nghe trong gió văng vẳng tiếng đàn dạo bài Nha-Trang, mà ngày xưa đài phát thanh Nha-Trang dùng làm nhạc hiệu mở đầu. Tôi nhớ tới cái chết thảm khốc của nhạc sĩ Minh-Kỳ, tác giả bản nhạc quen thuộc một thời này, ông cũng đă bị giết vào tháng 8/75, khi cùng bị nhốt chung với tôi trong trại tù cải tạo An Dưỡng, Biên Ḥa.
     Phạm Tín An Ninh
     (Vương Quôc Na-Uy)
________________________________







__________________
tt
Quay trở về đầu Xem tamthuyen's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi tamthuyen
 
UocMi
Hội viên
 Hội viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 February 2006
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 234
Msg 1806 of 2168: Đă gửi: 26 April 2007 lúc 6:29am | Đă lưu IP  

26 Tháng Tư
Người Sói

Một trong những cuốn phim nói về sự bí ẩn của tuổi thơ: đó là cuốn phim có tựa đề "người sói". Cuốn phim xây dựng trên một câu chuyện có thực xảy ra tại Pháp vào cuối thế kỷ 18. Một đứa trẻ đă bị thất lạc trong rừng từ lúc lọt ḷng mẹ.
Mười hai năm sau, khi người ta t́m gặp nó giữa rừng, th́ đứa bé không khác nào một con thú. Người ta không thể nào giao thiệp gặp gỡ với nó được. Tất cả những ǵ một nhà giáo, một bà vú nuôi có thể làm được chỉ là chuẩn bị thức ăn và đặt vào trong xó bếp để đứa bé t́m đến và liếm thức ăn như một con thú... Mọi người dường như bó tay, không c̣n cách nào để đưa nó ra khỏi đời sống hoang dă của nó.
Và một ngày kia, nó đă trốn thoát. Mọi người thở dài trước thất bại của ḿnh... T́nh cờ, v́ đói, nó đă trở ra xóm làng và một lần nữa người ta đă bắt lại được nó. Người ta mang nó đến nhà giáo và người được chỉ định đến gần nó để hỏi han, tṛ chuyện chính là vú nuôi. Bà cố gắng dùng ngôn ngữ thô sơ của ḿnh để nói chuyện với đứa bé. Gương mặt của nó như bất động. Nhưng bỗng nhiên, trước sự ngạc nhiên của mọi người, đứa bé nắm tay người đàn bà. Nó nh́n bà một hồi lâu và trong thinh lặng. nó cầm hai tay người đàn bà áp lên mặt ḿnh...
Lúc đó, người ta chỉ c̣n thấy những giọt nước mắt từ từ lăn trên g̣ má của hai khuôn mặt...
Quay trở về đầu Xem UocMi's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi UocMi
 
kimphuong
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 11 February 2004
Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 125
Msg 1807 of 2168: Đă gửi: 27 April 2007 lúc 10:06am | Đă lưu IP  

Kim Phượng chào chị TT & cả nhà !

KP thấy có bài viết này đăng trên báo Giác Ngộ số 376 ngày 12.4.2007 , cơ quan ngôn luận của Thành Hội Phật Giáo TP.HCM với tựa đề : Hương vị giải thoát thanh lương của Đạo Phật sẽ đem lại an lạc cho mọi cảnh giới .
V́ thấy bài viết này hay nên san sẻ đến các bạn nhà TD .

Phan Thị Bích Hằng sinh ra và lớn lên ở một vùng quê nghèo thuộc xă Khánh Ḥa , Huyện Yên Khánh , Tỉnh Ninh B́nh . Năm 1990 , khi vừa tṛn 17 tuổi Hằng bị chó dại cắn , sau 3 ngày đêm mê man bất tỉnh bổng sống lại và từ đó Hằng phát hiện ḿnh có khả năng đặc biệt kỳ lạ :" Tiếp xúc được với người cơi âm " . Tính đến nay sau 17 năm nghe , thấy , nói chuyện với người bên kia thế giới , Bích Hằng đă tham gia t́m được trên 8.000 hài cốt liệt sĩ và trên 1.000 hài cốt khác bị thất lạc mộ phần , trong đó có mộ liệt sĩ Vũ Thị Kính , em gái GiaoSu7 Trần Phương ( tên thật là Vũ Văn Dung ) , Hiệu Trưởng trường Đại Học Kinh Doanh & Công Nghệ Hà Nội . Chúng tôi đă có dịp phỏng vấn nhà ngoại cảm Phan Thị Bích Hằng nhân : " Trai Đàng Chuẩn Tế Độ " cuối tháng 3 vừa qua tại chùa Linh Thắng , Huyện Di Linh , Tỉnh Lâm Đồng .

* Hỏi : Hiện nay chị công tác ở cơ quan nào ? Trước khi có khả năng " tiếp xúc với người cơi âm " chị có theo tôn giáo nào không ?
* Bích Hằng : Tôi hiện đang công tác tại trường Đại Học Quản Trị Kinh Doanh Hà Nội và cũng là một trong những cán bộ của Trung Tâm Nghiên Cứu Tiềm Năng Con Người thuộc Liên Hiệp các Hội Khoa Học VN . Gia đ́nh tôi theo Nho giáo , cha là Sĩ quan quân đội , mẹ là Giáo viên .Từ khi phát hiện khả năng thấy , nghe và nói chuyện được với người cơi âm , qua tâm nguyện của các hương linh nhắn gửi , tôi có nhiều cơ hội để đến với Đạo Phật . Chính sự thanh lương , thánh thiện của Quư Thầy qua công năng tu tập và lời kinh tiếng kệ đă giúp cho các linh hồn thảnh thơi , trút bỏ những hờn giận phiền năo , dễ tha thứ cho nhau và mau siêu thoát .

* Hỏi :Cảm nhận của chị khi tham dự Trai Đàn Chuẩn Tế Bạt Độ ?
* Bích Hằng : Tôi thật sự xúc động trước cái tâm và sự thánh thiện của chư tôn đức Tăng Ni cùng Phật Tử nơi đây , đă khai mở Pháp Hội lớn như thế để cho các hương linh được hưởng lộc Phật . Giá mà quư vị cũng được " nh́n thấy " người cơi âm như chúng tôi ( Phái Đoàn có 7 nhà ngoại cảm cùng đi ) , chắc chắn rằng quư vị cũng sẽ vô cùng xúc động bởi sau lễ " Nghinh Phan Sơn Thủy " , tôi đă phải bật khóc khi trông thấy hàng trăm hương linh trong đó có cả cụ già , trẻ em ,phụ nữ , người cụt cả chân tay , đui mù , tàn tật do nhiều nguyên nhân khác nhau . Ai mạnh th́ d́u kẻ yếu , trước sau lũ lượt vào Đàn Tràng ăn mày công đức nơi cửa Phật .

* Hỏi : Theo chị "Người cơi âm " cần ǵ ở chúng ta ?
* Bích Hằng : Tấm ḷng , vâng tôi nhấn mạnh người cơi âm rất cần ở chúng ta những tấm ḷng và hô rất sợ bị người thân quên lăng . Có ai đó cho rằng chết là hết cho nên người âm dễ dàng bị lăng quên . Thực tế hương linh rất sợ sự cô quạnh hẩm hiu , họ luôn trông chờ t́nh cảm của người thân tưởng nhớ về họ .Người cơi âm không xài tiền , không ăn mặc như chúng ta nhưng họ lại nhận được đầy đủ của chúng ta cả tấm ḷng . Khi chúng ta chăm sóc mộ phần , hài cốt ,lo hương khói cúng giỗ v.v...th́ người âm đều nhận được sự thành tâm của người dâng cúng .

* Hỏi : Giáo lư Đạo Phật nói rất rơ về nghiệp lực của mỗi người . Theo chị những hương linh mà chị đă từng gặp ( trên 8.000 hương linh ) là ai ? Chị có bao giờ thấy Địa ngục của người cơi âm chưa ?
* Bích Hằng : Thế giới người âm rất phong phú đa dạng khác nhau , chia ra nhiều giai tầng chứ không chỉ có những người giác ngộ về Đạo Phật . Các oan hồn uổng tử vật vờ đau khổ khi bị chết oan , thậm chí có người thân xác không c̣n nguyên vẹn và hài cốt bị chôn vùi trong rừng sâu , khe suối ...không ai hay biết .
Tôi chưa nh́n thấy được Địa ngục của người cơi âm nhưng đă thấy rất nhiều các hương linh đau khổ v́ nói không được do họ luôn bị canh giử . Trong một chuyến t́m mộ liệt sĩ , khi đi ngang qua làng Thành Mỹ , xă Ninh Mỹ , Huyện Hoa Lư , Tỉnh Ninh B́nh th́ tôi trông thấy một hương hồn thanh niên đầu cạo trọc , anh ấy muốn nhắn gửi tôi điều ǵ nhưng không nói được , bởi sau lưng anh ấy luôn có 2 bóng đen có nanh , có sừng luôn ngăn cản không cho anh nói . Bên cạnh mộ anh thanh niên này , c̣n có mộ của một cụ già bê bết máu , cụ khóc và nhờ tôi nhắn với người thân hăy làm nhiều điều phước thiện mà cầu xin cho con trai , nó đang bị Quỷ Sứ canh giử khổ sở lắm , hỏi ra mới biết cậu con trai đă giết cha và sau đó bị tử h́nh , hai cha con chôn chung một chỗ .
Cũng có trường hợp hương linh cụ bà thọ 80 tuổi nhưng cụ cứ về kêu gia đ́nh lên chùa cầu siêu cho cụ . Gia đ́nh đă lập 4 Đàn Tràng mà cụ cứ kêu khóc hoài , người nhà mới liên lạc với cơ quan quản lư tiềm năng con người và xin gặp tôi . Sau khi tiếp xúc với hương linh của cụ , tôi được biết trước đây gia đ́nh cụ có nuôi một cháu gái mồ côi , gọi cụ bằng D́ . Hồi nhỏ cụ thường xuyên đánh đập và cho cô cháu gái ăn cơm nguội trộn với phân của con gián . Bây giờ muốn cho cụ được thảnh thơi th́ đứa cháu gái phải thắp nhang tha thứ cho cụ và trên bàn thờ phải cúng cho cụ một bát cơm trộn với phân con gián th́ cụ mới mong được siêu thoát .

* Hỏi : Chị đă nhắc đến rất nhiều lần 2 từ "cầu siêu " , vậy theo chị phương tiện cầu siêu trong Đạo Phật giúp ích ǵ cho các hương linh .
* Bích Hằng : Tôi rất tin vào sự siêu độ của nhà Phật bằng sự thanh tịnh và cả tấm ḷng từ bi của quư Thầy qua lời kinh của Phật dạy , các hưong linh khi nghe hiểu sẽ xả bỏ được oan nghiệt , từ đó mới mong được sám hối và siêu thoát . Đó là điều mà các hương linh hay nhờ tôi nhắn với gia đ́nh nên cầu siêu cho họ . Âm siêu th́ thế giới cơi dương mới b́nh an thái b́nh thịnh trị . Tôi mong sao một số Tỉnh Thành trong cả nước tại những nơi mà chiến tranh xảy ra ác liệt nhất như : Quảng Trị , Điện Biên Phủ , các tỉnh Tây Nguyên , tù Côn Đảo v.v...những nơi chưa có chùa th́ nên lập chùa và có nhiều Trai Đàn Chuẩn Tế như thế này để cầu nguyện cho các hương linh tử nạn , các hương linh chết oan ức v́ nhiều lư do , để họ nương nhờ công đức Phật mà mau siêu thoát . Thú thật Thầy cúng th́ rất nhiều nhưng tôi vẫn nhờ đến nhà chùa bởi tôi tin vào đức độ và ḷng từ bi thương xót chúng sanh bằng cái tâm trong sáng của quư Thầy . Theo tôi dù ở thế giới nào đi nữa th́ chúng ta cũng phải đối xử tốt với nhau bằng cái tâm th́ mọi việc sẽ trở nên dễ dàng và tốt đẹp hơn . Chính cái tâm của người con Phật thực hiện giáo lư nhiệm mầu của Đức Phật sẽ đem lại an lạc cho mọi cảnh giới .
* Cám ơn chị đă dành cho bạn đọc báo Giác Ngộ cuộc tṛ chuyện thú vị này .

Linh Toàn thực hiện - Báo Giác Ngộ .

Sửa lại bởi kimphuong : 27 April 2007 lúc 10:11am
Quay trở về đầu Xem kimphuong's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi kimphuong
 
tamthuyen
Học Viên Lớp Dịch Lư
Học Viên Lớp Dịch Lư


Đă tham gia: 01 June 2005
Nơi cư ngụ: Canada
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 880
Msg 1808 of 2168: Đă gửi: 27 April 2007 lúc 11:11pm | Đă lưu IP  

Kính thưa bác Tuấn Kiệt và cả nhà,


Hôm nay TT cũng đi làm thêm việc ở nhà thương như mọi lần. Nhiều khi cũng bận lắm v́ ngoài công việc của riêng ḿnh, rồi c̣n phải vác cái ngà voi tổ bố của đoàn thể - mà TT lỡ mang bịnh ghiền rồi - , rồi lại đến chuyện đi ủy lạo ng bịnh nữa th́ thiệt là cũng hơi ôm đồm 1 chút , hihi... nhg nhiều khi ḿnh cứ nghĩ , ngày nào mà ḿnh c̣n mạnh khỏe th́ cứ ráng làm. chỉ sợ khg c̣n đủ sức nữa th́ lúc đó có muốn cũng khg đc. Như chuyện hiến máu, đâu phải ai muốn cho là cho đâu. Ở VN th́ túng tiền đi bán máu là chuyện khác , nên ai tới nhà thương là họ cứ rút bất kể là ng đó sức khỏe như thế nào . Chứ c̣n ở đây th́ khác, trứoc khi rút máu th́ ng ta hỏi rất nhiều câu hỏi liên quan đến đời tư ḿnh rất nhiều , thử máu ở đầu ngón tay trước xem ḿnh có đủ chất sắt hay khg, rồi lại đo nhiệt độ , huyết áp đủ tṛ. Nếu mọi chuyện Ok th́ họ mới cho ḿnh đc hưởng cái hạnh phúc của ng muốn làm việc thiện. . Cũng có khi TT bị đuổi về v́ trong ng khg đủ chất sắt hay là v́ huyết áp thấp. . Thú thật là nhg lúc như vậy th́ thấy thất vọng lắm chứ v́ cái công ḿnh thu xếp đến đó với cả tấm ḷng mà c̣n bi " hất hủi" th́ buồn biết bao nhiêu. Lúc đó mới thấm thía rằng muốn cho là 1 chuyện , mà có cho được hay khg lại là 1 chuyện khác hoàn toàn. Muốn cho , có cơ hội cho và cho được cũng là 1 hạnh phúc đơn giản mà vô cùng to lớn ...

Trở lại chuyện sáng nay th́ hôm nay ra khỏi nhà, cũng gặp nhg chuyện vui vui. Mấy bữa lái xe đến nhà thương , lúc nào cũng vật lộn với mấy băi đậu xe chật cứng người, TT nản quá nên hôm nay đổi ư đi xe BMW cho sang 1 chút.., hihi ( BMW = Bus, Metro, Walking ).
Khi đi lên xe buưt th́ gặp 1 ông tài xế thật là dễ thương , hễ ng nào bước lên ông cũng chào , dù có nhiều ng cũng chẳng buồn nhếch môi trả lời ...

Rồi khi vào bệnh viện lại gặp 1 ng già trên 80t mà mới bị té găy xương chậu, đau đớn rên la rồi bắt mấy cô y tá chạy có cờ. Trong lúc đó th́ đối diện lại có 1 bà bị Multiple Scelerosis, ngồi xe lăn , cũng đau đớn toàn thân mà miệng vẫn mỉm cười chịu đựng. Bà nói với TT là khi ḿnh khg có sự chọn lựa nào nữa cả th́ tốt hơn hết là ḿnh nên chấp nhận 1 cách vui vẻ và tích cực , cho bản thân ḿnh và cho nhg ng xung quanh .

Ng đàn bà can đảm này đă làm cho TT rất xúc động và thấy nhg cuộc thăm viếng của ḿnh quả thật có ư nghĩa.

Thiệt ra cái bà già bị té bể xương chậu cũng rất là đáng thương v́ khi TT tới nói chuyện th́ thấy bà cũng đau khổ và đau đớn lắm . Bà nói là bà khg biết có ra khỏi đc nhà thương này nũa hay khg. Thật là tội nghiệp, đúng là mỗi ng có nhg biểu lộ khác nhau về sự đau đớn của ḿnh cả....

Đi 1 ṿng lại thấy thiếu vắng vài ng , nói nôm na là họ đă đi điện rồi .... TT thấy cuộc đời này quả thật là vô thường bác Tuấn kiệt à, nhưng sao nhiều ng cứ măi bon chen , tranh giành nhau về tiền tài danh lợi , hại ng này ng kia , quên nhân nghĩa ,khg biết để làm ǵ nữa đây . Ḿnh chết có ôm của cải vật chất đi đc đâu . Có chăng chỉ là cái t́nh nhg người thân đă dành cho ḿnh mà thôi.

Như lần trước Tt có kể chuyện 1 ng giàu mà bất hạnh . Bây giờ th́ cũng lại tiếp tục chuyện đời vô thường .
Ng quen của TT kể chuyện tiếp về 1 ng bạn ( cũng ng Ư ) khi xưa mới lấy chồng , đă hưởng 1 cuộc sống rất giàu sang sung sướng. Ông chồng làm kỹ sư rất đc hăng uu đăi và trọng dụng, cấp xe và tài xế túc trực. Qua đc vài năm , đánh đùng 1 cái ông bị thất nghiệp mất job 1 thời gian dài. Cuối cùng 2 vợ chồng quyết định bán của cải nhà cửa qua đây sinh sống. Ông hùn tiền làm ăn với 1 ng bạn, xoay qua xoay lại, tiền mất tật mang. ông bị lường gạt trắng tay. Lúc đó v́ buồn ông sanh bịnh. Bà vợ , khi xưa chẳng hề đụng tới móng tay và kính nể chồng bao nhiêu , nay phải cắn răng làm 1 chân gác dan don dẹp vệ sinh để nuôi chồng . Cực khổ đc mấy năm th́ họ quyết định đưa nhau trở về Ư lại v́ ông đă bắt đầu đc ăn tiền già . 2 đứa con , 1 trai 1 gái , nhờ trời thương , lên như diều gặp gió. Giàu có nổi tiếng trên thị trường , đi du lịch tứ tung tung tác... Vậy mà khg hiểu sao , lại từ từ xuống dốc, thất nghiệp nằm dài ...
khg lâu th́ ông chồng vĩnh biệt bà vợ, để lại 2 đứa con ranh , trên 45 t rồi mà vẫn cấu ngắt tiền huu của ông mỗi tháng . Bà ta năm nay đă trên 85t mà cứ than thở là khg biết đến bao giờ mới đc yên thân!!!!!!      Nghĩ lại th́ bà cũng vô phước thật...!!!!!!

------------

C̣n mấy hôm nữa th́ lại đến ngày 30-4. khg nghĩ đến th́ thôi, nghĩ đến th́ lại buồn. ....

Khi nào TT rảnh và hứng sẽ kể thêm về nhg chuyện trong trại tị nạn cho bác và cả nhà nghe ...

Xin chúc cả nhà luôn luôn đc vui vẻ nhẹ nhàng.

__________________
tt
Quay trở về đầu Xem tamthuyen's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi tamthuyen
 
tamthuyen
Học Viên Lớp Dịch Lư
Học Viên Lớp Dịch Lư


Đă tham gia: 01 June 2005
Nơi cư ngụ: Canada
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 880
Msg 1809 of 2168: Đă gửi: 27 April 2007 lúc 11:22pm | Đă lưu IP  

kính bác Tuấn kiệt và cả nhà,

Tt thân tặng cả nhà 1 câu chuyện cho vui cửa vui nhà.


Cảnh 1:

Khám bịnh xong bác sĩ nói với cô bệnh nhân trẻ:
- Cô cho tôi xin số điện thoại của cô để khi nào có kết quả khám sức khoẻ th́ tôi sẽ gọi điện báo cô hay.
Cô gái trẻ trả lời:
- Dợ, hai ba bửa không tém một bửa !
Bác sĩ lắc đầu:
- Không! chuyện tắm rửa của cô th́ tôi không cần biết. Số điện thoại của cô á !
Cô gái trẻ trả lời:
- Dợ, hai ba bửa khong tém một bửa!
Bác sĩ lắc đầu mạnh hơn:
- Cô tắm mỗi ngày 2, 3 bận hay là 2,3 tuần cô tắm một lần th́ tôi không cần biết.....Số điện thoại của cô ḱa..


----- o0o -----

Cảnh 2:

Vài ngày sau, cũng trong pḥng mạch bác sĩ hỏi nữ bệnh nhân tái khám:
- Tại seo tui kiu cho cô wài hỏng được? Cô đổi số điện thọai rồi sao?
Cô gái:
- Dợ, em đă đủi gùi, Bi giờ là nem séo bửa, không tém, không tém! (567-0808)!
Bác sĩ:
- Trời đét !!!

----- o0o -----

Cảnh 3 :

Bs: Vẫn không gọi được, thế là thế nào ?
Cg: Dợ, tại thèng chồn em nớ kiu đổi. Bs thông cẻm, lèn ń là lèn đổi cuối rồi: là tém chín bửa một nem không tém ( 897-1508)
Bs: Ẹc ! 1 năm không tắm th́ cô đi ra dùm tui !









__________________
tt
Quay trở về đầu Xem tamthuyen's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi tamthuyen
 
UocMi
Hội viên
 Hội viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 February 2006
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 234
Msg 1810 of 2168: Đă gửi: 30 April 2007 lúc 7:15am | Đă lưu IP  

Hăy Gọi Tôi Là Sơ Nuôi Heo!

Ở cái tuổi ngoài bảy mươi, có lẽ, trên đời này hiếm ai chọn cho ḿnh "cách sống" bằng việc ngày ngày lặng lẽ chăm sóc, nuôi dưỡng những người nhiễm HIV ở giai đoạn cuối như bà…



Sống là cho

Mười năm trước, khi c̣n đang tu ở nhà ḍng, bà gặp lại người chị gái sau bao năm lưu lạc. Niềm vui chưa trọn th́ nỗi buồn đă ập đến, khi bà biết chị ḿnh đă nhiễm căn bệnh thế kỷ ở giai đoạn cuối. Bà mang chị gái về chăm sóc, trong lúc cuộc sống của chị chỉ c̣n được tính bằng ngày. Đang lúc khổ nhất th́ bà được người quen cho mượn mảnh đất với ba căn nhà lá lợp tạm để trú thân.

Hàng ngày nh́n chị gái người ngợm lở loét, đau đớn, thương chị nên từ đó cái tâm của bà nhen nhóm ư định sẽ nhận chăm sóc những người nhiễm HIV. Đến khi tận mắt chứng kiến cái chết đớn đau, lặng lẽ của chị ḿnh, th́ cái dự định ban đầu ấy càng bùng lên mănh liệt. Và bà quyết định xin ra khỏi nhà ḍng. Người bạn trước kia cho chị em bà mượn nhà, nay cũng đồng ư cho bà tiếp tục mượn để làm chỗ nuôi người bệnh.

Bà "nhặt" được bệnh nhân đầu tiên ngoài vỉa hè. Anh thanh niên ấy mới ngoài 20 tuổi, nhiễm HIV giai đoạn cuối. Về với bà chưa đầy ba bữa th́ anh qua đời. Đêm hôm ấy, một ḿnh trong căn nhà lá, dưới ánh nến lập ḷe, cứ ngủ được nửa giấc, bà lại lần ra phía bờ tường thắp nhang cho anh.

Bà tâm sự: "Chị (bà vẫn có thói quen xưng chị – PV) chẳng thấy sợ, chỉ thấy có ǵ đó bồn chồn. Cứ nghĩ đến cảnh cậu ấy chết lạnh một ḿnh ở nhà ngoài, chị không yên được. Và thế là lại lọ mọ trở dậy thắp nhang, ḷng mong trời mau sáng". Sáng hôm sau, một ḿnh bà chạy vạy lo tang ma, chôn cất cho người thanh niên phận mỏng.

Sau ngày ấy, tiếng lành đồn xa, có rất nhiều người đă t́m đến với bà. Người vô gia cư cũng có, người có gia đ́nh nhưng bị ruồng bỏ cũng có. Nhiều người v́ hoàn cảnh khó khăn, không đủ tiền nằm viện cũng đến. Có đợt cao điểm, bà nhận nuôi hơn 10 người. Và bà đă làm công việc đó, suốt 5 năm nay. Khó mà h́nh dung được sức quán xuyến của một phụ nữ ngoài bảy mươi khi hàng ngày, trên chiếc cúp 50 đă quá cũ, bà bươn bả khắp nơi mua cơm khô, nước gạo, thức ăn thừa về nuôi heo, nuôi gà – nguồn thu nhập chính của cả "đại gia đ́nh".

Cũng trên chiếc xe ấy, bà đèo tất tật những người bệnh, từ người già yếu đuối cho tới thanh niên sức rộng vai dài đến các bệnh viện, trung tâm phát thuốc miễn phí để xin thuốc hoặc khám định kỳ. Chính những ngày tháng rong ruổi đến khắp các trung tâm cũng giúp bà "lượm lặt" được không ít bệnh nhân đem về. Cô N.T.H. người quê Long An hiện đang ở nhờ nhà bà để chăm sóc cậu con trai mới ngoài 20 tuổi bị nhiễm HIV nói: "Không có sơ (soeur) giúp, chẳng biết mẹ con chị sẽ thế nào. Nhà chị nghèo lắm, lấy đâu ra tiền cho nó vào bệnh viện". Hai lần trong tuần, sơ lại chở hai mẹ con họ đến trung tâm khám bệnh, lấy thuốc.

Người đàn bà đáng bị ném đá hay xứng được vinh danh ?

"Nhà bà ấy thuộc phường 13, chứ nếu ở phường 11, tôi đă cho bà ấy "lên đường" từ lâu rồi !". Câu trả lời dứt khoát của ông Phạm Văn Hồng, trưởng ban điều hành khu phố 6, phường 11 quận B́nh Thạnh – làm ḷng tôi nhói lại. Ông cho biết căn nhà bà dùng để chăm sóc người bệnh vốn là một khoảnh đất nằm trong xóm lao động nghèo.

Với những người dân lao động, phải ngày ngày đầu tắt mặt tối lo toan cơm áo, gạo, tiền, mà cuộc sống cũng chẳng hề dễ thở th́ việc nh́n thấy bà cứ hết đưa người (chết) cửa trước, rước người (bệnh) cửa sau, khiến cho cuộc sống của họ "đă khó khăn lại càng thêm bất an, sợ hăi". Họ nhăn mặt mỗi khi thấy bà đem một người bệnh mới về, bịt mũi quay lưng khi bà đem một xác chết trở ra. Người ta đồn thổi bà đang "kiếm tiền" trên những xác chết. Người ta c̣n dọa ném đá vào bà !

Tuy nhiên, theo bác sĩ Nguyễn Thanh Liêm, làm việc tại Trung tâm Tham vấn và xét nghiệm miễn phí số 53 Vũ Tùng quận B́nh Thạnh – th́ hiện nay có quá nhiều bệnh nhân cần được giúp đỡ nhưng chẳng phải ai cũng đủ điều kiện để đến các trung tâm nuôi người nhiễm HIV. Mặc dù biết sơ quá nghèo, không đủ điều kiện vật chất để chăm sóc người bệnh nhưng trung tâm vẫn giới thiệu họ đến với sơ. Và ông thực sự thấy "rất cảm kích trước một mạnh thường quân ít tiền nhưng giàu ḷng thương người như bà ấy !".

Khi tôi rụt rè mang những thắc mắc đó chêm vào giữa câu chuyện đang nói với bà, bà cười buồn: "Bây giờ, mỗi khi có bệnh nhân qua đời, chị phải lén lút gọi nhà ḥm đến chuyển đi trong đêm. Hồi trong Tết, dồn dập trong vài ngày mà có đến 4 người "đi" khiến chị rối bời bời. Dạo này, chị không dám nhận nhiều bệnh. Chỉ những người cùng khổ, chị mới đem về. Người nào yếu quá, liệu bề không qua, chị phải chở tới nhà thương để nhỡ họ có chết cũng chết ngoài nhà, hàng xóm đỡ sợ khi thấy xác…".

Tôi dừng lại, không dám hỏi thêm, sợ ḿnh quá toan tính khi nghĩ về những điều nhân ái. Cuối cùng, th́ bà cũng đă có "chiêu thức" để đối phó với những điều tiếng chung quanh ḿnh (ḷng tốt cũng phải ngụy trang – bài học mới thật là xót xa). Máu, mủ, lở loét của người bệnh, những xác chết chuyển âm thầm trong đêm, những chuyến xe chở nước cơm dư, một cái quần ống thấp ống cao, một buồng ngủ tuềnh toàng khai nồng mùi phân lợn (do đặt cạnh chuồng lợn) và sự tận hiến với đức tin. Đó là tất cả những ǵ mà bà có, cho ḿnh. Nó cho phép tôi chữa lại ít nhiều lời đồn thổi về bà: không phải bà đang "kiếm sống" mà là "kiếm t́m lẽ sống" – một lẽ sống tốt đạo đẹp đời, đáng được nâng niu, trân trọng.

... Xuôi đường Phan Văn Trị, quận B́nh Thạnh, rẽ vào ngơ chùa Giác Quan, hỏi thăm sơ nuôi heo, sẽ gặp một căn nhà không số, một ngơ phố không tên, một người đàn bà lặng lẽ không thích xưng danh mà chỉ nói: "Hăy gọi tôi là sơ nuôi heo !". Chúng tôi tôn trọng ư nguyện của bà. Đó là lư do trong cả bài viết, bà không hề được nêu tên.

Thanh Dung - Mai Hương

http://memaria.org/

Quay trở về đầu Xem UocMi's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi UocMi
 
tamthuyen
Học Viên Lớp Dịch Lư
Học Viên Lớp Dịch Lư


Đă tham gia: 01 June 2005
Nơi cư ngụ: Canada
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 880
Msg 1811 of 2168: Đă gửi: 02 May 2007 lúc 6:54pm | Đă lưu IP  


kính gởi bác Tuấn kiệt và cả nhà,
To Uoc Mi,

Cám ơn UM đă post 1 bài rất cảm động. Khi xưa cũng có 1 thời , hồi trung học TT đi học trường bà sơ nhg nói thật là thời kỳ đó khg vui nhiều đối với TT. . Có lẽ v́ tánh của ḿnh khg thích sự g̣ bó mà học trường ḍng th́ ôi thôi , lúc nào cũng kỷ luật, lúc nào cũng bị morale hết, nên hấu như đứa nào cũng ấm ức trong ḷng. Nên hễ có dịp nào chọc ghẹo đc hay là chống đối 1 chút là sung sướng hả hê lắm dù sau đó th́ bị detention tưng bừng , mà hễ bị phạt là kể như là bị học giáo lư mệt nghỉ.
TT nói cho cùng th́ cũng thuộc loại ngoan hiền chứ khg phải thuộc loại cứng cựa như mấy đứa ngồi cuối lớp , nhg cũng hay cười hôi và cũng phá ngầm nên cũng có bị vạ lây chút đỉnh , hihi..Cũng may là học khg dốt nên cũng vớt vát đôi chút .

Qua bên này gặp lại mấy đứa bạn cũ , ôn lại chuyện xưa , nghĩ lại th́ cũng tội cho mấy bà , đâu có ai muốn sau này ḿnh hư đâu, cho nên ráng dạy dỗ ḿnh đó mà thôi..Nhớ lại hồi đó đứa nào mà lên lai jupe ngắn hơn 1 chút là ôi trời, bị dũa thảm thiết th́ thôi, hihi...

Thầy giáo nào độc thân th́ phải mua nhẫn mà đeo vào kẻo lũ quỷ sứ nó chọc ghẹo hay là 'cua" luôn cũng khg chừng
. ôi cái thuở học tṛ ...

Chị họ của TT cũng làm sơ chức cao lắm , nên cũng có gởi gấm TT đi du học , nếu khg có vụ 30-4 th́ TT chắc đă đi Tân Tậy Lan đâu đó rồi, hihi ... nhg số ḿnh tha phương th́ sớm hay muộn ǵ th́ cũng đi mà thôi. Có điều khi bị kẹt lại th́ đă chứng kiến và trăi qua biết bao nhiêu chuyện buồn ḷng, nhg TT nghĩ là đó nhg kinh nghiệm rất quư giá để san sẻ với nhg ng trong cuộc v́ phải ở trong cuộc mới hiểu nhau 1 cách sâu sắc đc.

TT khi xưa đi vượt biên , sống trong mấy trại tỵ nạn , gặp ng tốt cũng có mà ng xấu cũng có , ng ăn cháo đá bát cũng nhiều, nhg nói cho cùng đó là nhg kỷ niệm rất sâu sắc khg bao giờ quên....

Lát nữa TT sẽ vào tiếp để kể chuyện trong trại tỵ nạn ....

__________________
tt
Quay trở về đầu Xem tamthuyen's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi tamthuyen
 
tamthuyen
Học Viên Lớp Dịch Lư
Học Viên Lớp Dịch Lư


Đă tham gia: 01 June 2005
Nơi cư ngụ: Canada
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 880
Msg 1812 of 2168: Đă gửi: 02 May 2007 lúc 9:25pm | Đă lưu IP  

Kính thưa bác Tuấn Kiệt và cả nhà,

Mấy hôm nay nhà hơi hơi vắng người, lơ thơ tơ rủ 1 mành,, hihi, TT mong bác về nhà sơm sớm để tiếp tục khai bút dạy dỗ lũ nhỏ dại khờ. Thời tiết bây giờ đỡ hơn 1 chút, có nắng lên chút đỉnh , nhg đối với TT khg có ǵ làm ḿnh ấm áp bằng ánh nắng đạo pháp nên xin bác mở ḷng từ bi vui ḷng về nhà nghe bác, dù ǵ trong những chặng đường đời thế nào cũng có lúc khg ng này th́ ng kia vấp ngă , nhg lâu lâu về nhà mà thấy nhg lời huấn dụ của bác th́ giống như 1 sự đánh thức ḿnh bớt u mê vậy đó. .
Ct mấy lúc này cũng lặn hơi sâu sâu à nghen. .
TSuong, ng đẹp Bích La thôn cũng biến dạng trong khu rừng tre nào đó rùi, lâu quá cũng thấy nhớ con nhỏ này quá xá, khg biết t́nh duyên gia đạo cạo da đầu của nó có khấm khá đc chút nào hay khg ?

Trong thời gian chờ đợi th́ TT cũng ráng lục lọi trong cái hồ bao già chuyện của Tt 1 ít chuyện ng chuyện đời trong tại tỵ nạn vậy, gọi là lâu lâu đến tháng 4 th́ chạnh ḷng 1 chút .

Hôm đám tang ông anh chồng th́ có mấy ng quen ở xứ Đan Mạch qua thăm. Hóa ra quyền lợi an sinh xă hội của họ quá sướng và quá tiến bộ so với bên này. Canada mà thấy c̣n thua xa. Vậy mà hồi xưa ở trong trại tỵ nạn , ng ta ai cũng thíc đi Mỹ , Canada , và Úc , chỉ có nhg ng nào mà bị ở quá lâu , v́ thiếu học vấn và khg thân nhân chẳng hạn , bản thân khg chịu " phấn đấu " học hành trong trại v.v...mới phải cam tâm đi Bắc Âu. ( Phần Lan, Na Uy, Đan Mạch ..Thụy điển ...). Hóa ra bây giờ mấy ng này c̣n nhàn hạ hơn ai hết. Thế mới biết trong cái dở cũng có cái hay là vậy.   

TT c̣n nhớ có lần TT làm việc cho phái đoàn Phần Lan
( rất hiền và rất là dễ thương ) th́ bên Cao Ủy có đưa ra 1 trường hợp 1 ng bị ở trong trại tới hơn 7 năm mà vẫn chưa có phái đoàn nào chịu nhận. Chuyện cũng khg có ǵ khó hiểu là v́ đây là tay đầu sỏ anh chị, lâu la của ng Thái để ăn hiếp ng đồng hương. Các phái đoàn khác đều né hết nên mới rơi rớt tới ngày này. khổ 1 cái là mấy phái đoàn Bắc Âu th́ kỳ này có nghĩa vụ cứu vớt mấy ng ở lâu nên mới có vụ cứu xét hồ sơ này.
Đại diện cho phái đoàn có 1 anh thông dịch ng VN rất là cởi mở và thẳng thắn, cứ theo hỏi TT lư do tại sao anh chàng này lại ở lâu như vậy , và ư của TT như thế nào , có OK hay khg , bằng khg th́ họ sẽ bác mà nhận gia đ́nh ng khác . thú thật là ḿnh cũng hèn quá xá , trong bụng th́ khg muốn recommend ng này v́ đó là 1 hung thần ác sát trong trại, việt gian chân chính , nhg cũng khg thể nào lên tiếng ǵ đc hết , thứ nhất là ḿnh làm việc cho Cao Ủy , thứ 2 cũng sợ có ǵ th́ bị trả thù oan uổng , thân gái 1 ḿnh trong trại , lo tơ mơ ban đêm nó lôi đầu ḿnh đi " phỏng vấn đặc biệt " th́ cũng khốn khổ cái thân già này lém lém, mà lúc đó ḿnh cũng sắp có tên lên máy bay đi Canada rồi.
Bởi vậy mà đành phải làm thinh , chỉ nói là em khg thể nào nói ǵ hơn cho anh đc , mong anh thông cảm vậy.

Thế là sau 1 thời gian pending , anh chàng đó cũng đc nhận và đg nhiên là để cho TT yên thân rồi . Nhiều khi TT ngẫm nghĩ cũng có phần áy náy là nếu hồi đó ḿnh nói sự thật th́ sẽ có 1 gia đ́nh khác nghèo khổ hơn , đáng đc giúp đỡ hơn sẽ đc nhận .
Nhg nói cho cùng hung thần ấy đi rồi th́ trong trại biết bao nhiêu ng ăn đc ngủ đc đỡ bị phập pḥng , v́ TT nghe nói hễ ng nào phạm lỗi mà gặp tên này là kể như là nhừ tử . Và biết đâu đó cũng là số phần cả.

It ra sau khi phỏng vấn và đc nhận , ra đường gặp lại anh chàng này c̣n biết chào lại. Chứ c̣n như 1 chàng hung thần ác sát khác , đem cả chó berger vào gặp phái đoàn , tưởng là hay , trong khi bao nhiêu ng trong trại chết đói, mà nếu khg có TT làm thinh , th́ đă văng mạng trên sa trường ở lại thêm vài năm nữa . Vậy mà khi đc nhận rồi, gặp Tt trong trại th́ hất mặt lên, khg thèm lư tới, v́ tưởng là nhờ tài trả lời đc bằng tiếng
anh mà phái đoàn chịu nhận. Chứ sự thật là phái đoàn đă thắc mắc với TT rồi nhg v́ Cao Ủy đă dặn lấy dặn để TT ngay từ đầu rồi là phải kín đáo đừng tiết lộ sự thật để cho ng ta c̣n có đường đi nên TT cũng ráng nín nhịn.
Nhiều khi cũng thấy khổ tâm trong nhg việc như vầy.

Nhưng ngược lai khi ḿnh giúp đc thành công nhg gia đ́nh cần đc giúp th́ thấy ḷng ḿnh, ôi sao như nở hoa vậy. Mà trong trại th́ biết bao nhiêu ng khốn khó , khg có thân nhân gởi tiền qua nuôi, sống nheo nhóc mà lại khg muốn vươn lên, khg chịu học thêm Anh văn ǵ cả, nên cứ bị lê lết từ năm này qua năm khác.Cũng đáng buôn.

TT xin chúc bác Tuấn Kiệt và cả nhà đc vui.


chú HVR mấy lúc nay khg thấy tái xuất giang hồ. chú có chuyện ǵ về tỵ nạn hay trong tù kể chơi đc khg chú /
TT biết chị Vụn_vo nấu bún ḅ ngon rồi nhưng TT cũng sẳn sàng xăn tay áo lên mời chú 1 bữa bún ḅ Huế . TT làm biếng nấu món này , v́ ở nhà thường thích ăn phở hơn nhg khi nấu th́ cũng đậm đà đúng Huế lắm chứ chẵng chơi, hihi ..
Nếu kèm thêm bánh bèo , chú có chịu về khg ?

__________________
tt
Quay trở về đầu Xem tamthuyen's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi tamthuyen
 
UocMi
Hội viên
 Hội viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 February 2006
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 234
Msg 1813 of 2168: Đă gửi: 03 May 2007 lúc 8:20am | Đă lưu IP  

3 Tháng Năm
Đi Về Đâu?

Tiền tài danh vọng không làm cho con người hạnh phúc... Đó là điều mà người ta thường nói khi bàn về cái chết của cô đào Marilin Monroe cách đây hơn hai chục năm... Nay, người ta cũng lặp lại điều đó với nữ danh ca Dalida, người Pháp gốc Ai Cập... Dalida đă tự vận vào hôm 03/5/1987 tại nhà riêng của cô ở Montmartre, Paris, lúc cô được 54 tuổi.
Sinh năm 1933 tai Le Caire với tên thật là Yolande Gigliotti, đă trở nên một ca sĩ nổi tiếng và được hâm mộ trên khắp thế giới, kể cả ở Việt Nam, nhờ giọng ca đầy truyền cảm của cô. Những người thuộc thế hệ 50 và 60 không thể quên những bài "Bambino", "Gigi l'amorose"... do cô tŕnh diễn. Danh vọng đă không đủ để thỏa măn cô. Ngày 27/02/1967, cô đă thử một lần tự tử, rồi được cứu sống.
Tự tử cũng là một thể hiện nỗi khao khát khôn cùng trong ḷng người: đó là khao khát hạnh phúc. Khi cuộc đời này không c̣n là một đáp trả cho nơii khao khát ấy, nhiều người đă tự ḿnh t́m đến cái chết như một giải thoát.
Khủng hoảng trầm trọng nhất của xă hội ngày nay phải chăng không là khủng hoảng về ư nghĩa của cuộc sống. Con người sinh ra để làm ǵ? Con người sẽ đi về đâu? Sau cái chết những ǵ đang thực sự chờ đợi con người... Đó là những câu hỏi lớn mà con người ngày nay, khi đứng trước những mâu thuẫn trong cuộc sống, không ngừng đặt ra cho ḿnh.
Con người bởi đâu mà ra, con người sẽ đi về đâu? Đó là ư nghĩa và giá trị của cuộc sống? Đó là những câu hỏi mà chúng ta không ngừng tự đặt ra cho ḿnh.
Quay trở về đầu Xem UocMi's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi UocMi
 
Cu_ti
Hội viên
 Hội viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 31 March 2006
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 188
Msg 1814 of 2168: Đă gửi: 03 May 2007 lúc 2:28pm | Đă lưu IP  

Xin chào bác Tuấn Kiệt, chị Tâm Thuyên và mọi người

Chị TT ơi, cảnh biển đẹp wá và CT đang bận đuổi theo mấy cô mermaid cho nên quên về nhà nộp bài hihi. Chị lúc này khỏe chưa ? hành tŕ đạo của chị như thế nào rồi có kinh nghiệm ǵ hay th́ dạy cho em út với. CT thấy dạo này CT cũng tự kiểm soát được ḿnh và ít nóng giận hơn hồi xưa nhiều và thấy tâm t́nh cỡi mở hơn, nhưng kg biết sao thằng con lớn của CT lúc nào cũng bấm trúng yếu huyệt của CT hoài, cho nên mới biết độ tu tập của ḿnh chưa đến đâu, nhưng mà được một cái là CT kèm chế được và  biết uyển chuyển cách dạy dổ qua những thí dụ hoặc đặt ra những câu hỏi cho nó thấy nó sai, chứ hồi trước là la to và cho anh tràng một phát vào mông liền.  Nh́n lại thấy hồi trước ḿnh lổ mảng thiệt.  Từ ngày tập thiền và nghiệm lại những ǵ xảy ra, CT thấy nhiều lúc những mất mát to lớn lúc đó nhưng lại tạo cho ta những nhân duyên khác trên con đường tâm linh, giống như sự ra đi của ba CT lại là một nhân duyên cho người chị và CT đi t́m hiểu về đạo và từ đó CT thây đổi cái nh́n về đời nhiều lắm.  Vài hàng tản mạng, CT xin gởi đến nhà một chuyện vui trong khi chờ đợi bác Tuấn trở về. CT xin chúc chị và mọi người sức khỏe dồi dào

Chuyện Cấm Đàn Bà...Ḍm


~::Trích Dẫn Từ trandzantieng::~

Phụ nữ : bản chất thật sự là ǵ ???

Ngày xửa ngày xưa, đă lâu lắm rồi, có một ngôi làng của bộ tộc Kiến Càng sống trong một thung lũng. Tất cả mọi người trong bộ tộc đều lấy tên của bộ tộc để đặt trước tên của ḿnh như một sự tôn vinh, Kiến 1, Kiến 2, Kiến 3 Jr, và cứ thế tăng dần lên...

Một ngày nọ, tù trưởng của làng, Kiến 1, bỗng nổi hứng và nẩy ra ư định là ḿnh sẽ làm một chuyến phiêu lưu. Anh ta đem theo tất cả những thứ cần thiết, trao quyền tù trưởng cho người bạn thân nhất của ḿnh là Kiến 2 rồi lên đường.

"Chuyến phiêu lưu nào cũng đến lúc kết thúc, và Kiến 1 giờ đây đang trên con đường trở về ngôi làng yêu quư của ḿnh. Gần về đến làng, Kiến 1 chỉ c̣n phải đi qua một con đường nhỏ xuyên qua núi.

Bỗng nhiên, một con quái vật khủng khiếp nhảy ra ngay trước mặt anh, nói với Kiến 1 rằng nó sẽ giết chết anh nếu không trả lời được câu đố của nó.
Nó củng nói rằng đây là một câu đố vô cùng khó, hàng trăm hàng ngàn năm nay, những bộ óc siêu việt nhất của loài người cũng chưa có câu trả lời đúng, v́ thế nó sẽ cho Kiến1 thời gian là một năm để t́m ra câu trả lời. Quá thời hạn đó nó sẽ t́m đến để giết chết Kiến 1 (đương nhiên là nó sẽ làm được- quái vật mà) và tiện thể tiêu diệt luôn cả làng của anh ta.

Và nó đưa ra câu hỏi ,đó là : "Phụ nữ thật sự muốn ǵ?"

Đây quả là một câu hỏi quá sức khó đối với Kiến 1, nhưng không c̣n cách nào khác, anh đành chấp thuận như là mợt kế hoăn binh.

Trở về, Kiến 1 hỏi tất cả mọi người trong làng, nhưng không ai đưa ra được câu trả lời hoàn hảo. Kiến 1 cũng mời tất cả các nhà thông thái của bộ tộc Kiến đến để hỏi, các nhà thông thái tranh căi với nhau rất lâu, rất lâu mà vẫn không t́m ra được câu trả lời .

Cuối cùng họ khuyên Kiến 1 nên đến hỏi mụ phù thuỷ già sống gần đó, tuy nhiên cái giá phải trả cho mụ thường là rất đắt...

Những ngày cuối cùng của thời hạn một năm cũng đă tới gần. Kiến 1 không c̣n cách nào khác là phải đến xin ư kiến của mụ phù thuỷ. Bà ta đồng ư sẽ đưa ra câu trả lời nhưng với một điều kiện. Đó là cô ta muốn lấy Kiến 2, vị tù trưởng rất đẹp trai,hào hoa, phong độ và mạnh mẽ của bộ tộc Kiến, bạn thân nhất của Kiến 1.

Kiến1 thất kinh và nghĩ, nh́n mụ phù thuỷ mà xem, mụ vừa cực ḱ xấu xí lại vô cùng độc ác. Kiến 1 chưa từng bao giờ thấy một ai đáng sợ như mụ ta. Không, Kiến1 sẽ không để bạn thân của ḿnh phải chịu thiệt tḥi đến như vậy. Kiến 1 cố thuyết phục mụ ta nhưng không, mụ không chấp nhận ai khác ngoài Kiến 2.

Khi biết chuyện, Kiến 2 đă nói với Kiến 1 rằng sự hy sinh đó của chàng làm sao có thể so sánh được với sự sống của Kiến 1 và sự tồn tại của ngôi làng yêu quư. Và Kiến 2 quyết định hy sinh.

Cuộc hôn nhân được chấp thuận và Kiến 1 cũng nhận được câu trả lời. Điều phụ nữ thật sự muốn đó là: "Có thể tự quyết định lấy cuộc sống của ḿnh".
Ngay lập tức tất cả mọi người đều nhận ra rằng mụ ta vừa thốt ra một chân lư. Kiến 1 của họ nhất định sẽ được cứu. Quả thật con quái vật khủng khiếp nọ đă rất hài ḷng với câu trả lời và giải thoát cho Kiến 1 khỏi cái án tử h́nh kia.

Sau đó tất nhiên là đám cưới của mụ phù thủy và Kiến 2. Tưởng chừng như không có ǵ có thể khiến Kiến 1 hối hận và đau khổ hơn nữa v́ đă để cho bạn ḿnh phải hy sinh như vậy. Tuy nhiên chàng tù trưởng Kiến 2 của chúng ta vẫn cư xử hết sức chừng mực và lịch sự. Đêm tân hôn, Kiến 2 thu hết can đảm bước vào động pḥng. Nhưng, ǵ thế này? Trong pḥng không phải là mụ phù thủy già nua xấu xí mà là một cô gái vô cùng xinh đẹp đợi chàng tự bao giờ.

Nhận thấy sự ngạc nhiên trên nét mặt chàng, mụ phù thuỷ từ tốn giải thích là v́ chàng rất tốt với cô lúc cô là phù thuỷ nên để thưởng cho chàng, cô sẽ hóa thành một người xinh đẹp dễ mến đối với chàng trong một nửa thời gian của ngày. Vấn đề là chàng phải lựa chọn h́nh ảnh đẹp của nàng vào ban ngày hay ban đêm.

Chao ôi sao mà khó thế? Kiến 2 bắt đầu cân nhắc:

1/ Ban ngày nếu nàng là một cô gái xinh đẹp th́ ta có thể vênh mặt, ưỡn ngực, ph́nh ṿng 1 lên , tự hào cùng nàng đi khắp nơi cùng anh em, nhưng ban đêm làm sao mà chịu cho nổi? Mà sao ḿnh không thử câu " tắt đèn , nhà tranh củng như nhà ngói hỉ?

2/ Hay là ngược lại nhỉ, cứ để nàng ta xấu xí trước mặt mọi người đi, ban ngày xấu xí sẽ không sợ cụ Thiên Lôi ḍm ngó , c̣n khi màn đêm buông xuống ta sẽ tận hưởng thiên đường cùng nàng công chúa kiều diễm kia?

Kiến 2 đă nghĩ ra câu trả lời cho ḿnh, trước khi nh́n xuống dưới, nếu bạn là 1 Kiến, bạn cũng nên chuẩn bị ra chọn câu trả lời cho ḿnh, ai mà biết được liệu bạn có rơi vào t́nh huống này trong tương lai hay không , que sera , sera mà .

o O o

Kiến 2 đă bảo mụ phù thuỷ hăy "tự quyết định lấy số phận của ḿnh" đi. Tất nhiên câu trả lời này đă làm cho mụ phù thuỷ đội lốt cô nàng xinh đẹp kia hài ḷng rất mực và nàng ta nói rằng nàng ta sẽ hóa thân thành một cô nương xinh đẹp suốt đời. Đó là phần thưởng cho người biết tôn trọng ư kiến của phụ nữ.

Vậy bài học rút ra từ câu chuyện này là ǵ???

Như Kiến 2 sau này vẫn nói đi nói lại với con cháu…

Vợ bạn đẹp hay xấu, ban ngày hay ban đêm, điều đó không quan trọng, v́ từ sâu kín bản chất bên trong cô ta vẫn là hiện thân của một mụ phù thuỷ.

(Sưu tầm)


__________________
Vọng t́nh khiên dẫn hà thời liễu.
Cô phụ Linh Đài nhất điểm quang.     
Quay trở về đầu Xem Cu_ti's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi Cu_ti
 
tamthuyen
Học Viên Lớp Dịch Lư
Học Viên Lớp Dịch Lư


Đă tham gia: 01 June 2005
Nơi cư ngụ: Canada
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 880
Msg 1815 of 2168: Đă gửi: 04 May 2007 lúc 1:29pm | Đă lưu IP  

Quote
"Xin chào bác Tuấn Kiệt, chị Tâm Thuyên và mọi người

Chị TT ơi, cảnh biển đẹp wá và CT đang bận đuổi theo mấy cô mermaid cho nên quên về nhà nộp bài hihi. Chị lúc này khỏe chưa ? hành tŕ đạo của chị như thế nào rồi có kinh nghiệm ǵ hay th́ dạy cho em út với. CT thấy dạo này CT cũng tự kiểm soát được ḿnh và ít nóng giận hơn hồi xưa nhiều và thấy tâm t́nh cỡi mở hơn, nhưng kg biết sao thằng con lớn của CT lúc nào cũng bấm trúng yếu huyệt của CT hoài, cho nên mới biết độ tu tập của ḿnh chưa đến đâu, nhưng mà được một cái là CT kèm chế được và biết uyển chuyển cách dạy dổ qua những thí dụ hoặc đặt ra những câu hỏi cho nó thấy nó sai, chứ hồi trước là la to và cho anh tràng một phát vào mông liền. Nh́n lại thấy hồi trước ḿnh lổ mảng thiệt. Từ ngày tập thiền và nghiệm lại những ǵ xảy ra, CT thấy nhiều lúc những mất mát to lớn lúc đó nhưng lại tạo cho ta những nhân duyên khác trên con đường tâm linh, giống như sự ra đi của ba CT lại là một nhân duyên cho người chị và CT đi t́m hiểu về đạo và từ đó CT thây đổi cái nh́n về đời nhiều lắm. Vài hàng tản mạng, CT xin gởi đến nhà một chuyện vui trong khi chờ đợi bác Tuấn trở về. CT xin chúc chị và mọi người sức khỏe dồi dào
------------

kinh chao bac Tuân Kiêt va ca nha,

Cuôi tuan nay TT di Chicago , con may tieng nua la len may bay nen khg viet duoc nhiêu.
Hen voi may ngay nua Tt se ke chuyen cho ca nha nghe.
CT oi, welcome back, TT rat thich doc Ct viet.
Xin lôi ca nha la may TT chac co van de nen khg bo dau duoc.

Chuc ca nha vui ve.

__________________
tt
Quay trở về đầu Xem tamthuyen's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi tamthuyen
 
tuankiet101010
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 06 February 2004
Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 794
Msg 1816 of 2168: Đă gửi: 06 May 2007 lúc 8:58am | Đă lưu IP  

tamthuyen đă viết:
Kính thưa bác Tuấn Kiệt và cả nhà,

Mấy hôm nay nhà hơi hơi vắng người, lơ thơ tơ rủ 1 mành,, hihi, TT mong bác về nhà sơm sớm để tiếp tục khai bút dạy dỗ lũ nhỏ dại khờ. Thời tiết bây giờ đỡ hơn 1 chút, có nắng lên chút đỉnh , nhg đối với TT khg có ǵ làm ḿnh ấm áp bằng ánh nắng đạo pháp nên xin bác mở ḷng từ bi vui ḷng về nhà nghe bác, dù ǵ trong những chặng đường đời thế nào cũng có lúc khg ng này th́ ng kia vấp ngă , nhg lâu lâu về nhà mà thấy nhg lời huấn dụ của bác th́ giống như 1 sự đánh thức ḿnh bớt u mê vậy đó. .

Ct mấy lúc này cũng lặn hơi sâu sâu à nghen. .
TSuong, ng đẹp Bích La thôn cũng biến dạng trong khu rừng tre nào đó rùi, lâu quá cũng thấy nhớ con nhỏ này quá xá, khg biết t́nh duyên gia đạo cạo da đầu của nó có khấm khá đc chút nào hay khg ?




Kính chào cô Tâm Thuyên , Kim Phượng , Kỳ Duyên , Cu Ti , Ước Mi và các bạn trẻ !

Tuấn Kiệt tôi v́ bận rộn việc Phật sự nên đă hơn 3 tuần lễ rồi mới ghé thăm các bạn TD . TK tôi nghe cô Tâm Thuyên , bạn trẻ Cu Ti đọc loa , đáng phèn la kêu inh ỏi nên cũng cố gắng phi hành biến hóa vào đây hầu chuyên các bạn ngơ hầu soi rọi chút ánh nắng Đạo Pháp ấm áp đi khắp muôn phương , khai mở , soi sáng , triển nở thăng hoa từng tâm hồn có Đạo Tâm thiện Pháp .

Tôi trả lời chung luôn cho cô KP , TT , KD về Địa ngục . Địa ngục tất nhiên là có thật chứ không phải để hù dọa người thế gian . Hàng năm có Lễ Hội Vu Lan Bồn tháng 7 để mở cửa các tầng địa ngục để họ có cơ hội siêu thoát . Chuyên Cô Ba cháo gà có lẽ ai cũng biết về các tầng Địa ngục . Sự tích Mục Liên - Thanh Đề cũng cho biết về các cảnh giới địa ngục h́nh phạt thê thăm như thế nào .
Các Thiền Sư khi nhập Định đều có thể chu du các cơi Trời hay tham quan xuống các tầng địa ngục tùy theo duyên nghiệp . Ngài Địa Tạng Vương Bồ Tát cai quản chăm sóc các thần thức của cơi âm nhằm hóa độ siêu thoát cho những người tạo nghiệp mắc đọa ác đạo .
Trên tầng Trời có các tầng lớp khác nhau như Phạm Thiên , Đế Thiên , Đế Thích , Sắc Cấu Kính , 333 , Atula , các Thiên Ma hay Ác Ma . Các Ác Ma này rất thần thông tự tại , có phước rất lớn , biết Thiền Định nhưng sỡ dĩ là Ác Ma v́ tâm đố kỵ , ích kỷ vẫn c̣n mà thành Ác Ma . Các Ác Ma này vẫn là những chân linh chứa siêu thoát và đánh phá người tu ngày đêm cho thoái tâm .

Thông thường Địa ngục là dành cho cơi âm hồn do Diêm Vương cai quản . Do người thế gian gây nghiệp tạo tội nên thường hay bị Quỷ Sứ có nanh , có sừng hành h́nh rất thảm khốc ngày đêm . Tùy theo mức độ tạo tội nặng hay nhẹ mà có các tầng địa ngục khác nhau tương xứng với các âm hồn . Nếu chúng ta là những người tham gia làm các công tác từ thiện xă hội th́ sẽ biết ngay có một địa ngục ngay ở trần gian có nghĩa là thọ lănh quả báo nhăn tiền mà ngay khi c̣n sống chúng ta có thể nh́n thấy được . Khi đến các Trung Tâm Chùa Chiền có nuôi dưỡng trẻ em , người già , Trại Mồ côi khuyết tật , người già neo đơn , bệnh tật do chiến tranh , do bệnh SIDA , bệnh Ung thư , bệnh thần kinh do chất độc màu da cam , khiếm thị , bệnh bại năo , chúng ta sẽ thấy ngay một địa ngục trần gian phơi bày qua kiếp sống con người tại thế . Tuy nhiên những điều kinh khủng này vẫn c̣n tiếp diễn khi qua đến địa ngục ở cơi âm bởi luật công bằng nhân quả chi phối con người dù là Thánh hay phàm cùng khắp trời đất vũ trụ .      

Phải công nhận rằng chúng ta đă bước vào phần bài hơi khó trừu tượng của TỨ DIỆU ĐẾ và cũng v́ lư do này mà ở Pháp Hội khi học tới đây th́ số Tăng Ni Phật Tử rơi lộp độp như sung rụng vậy , hơi vắng người là vậy . Từ chuyện phàm phu chúng ta đi dần lên nói chuyện về các tầng Trời, các cơi Thánh . Người có thiện căn lành tu nhiều kiếp th́ sẽ nghe hiểu ngộ và thực hành tu tập được phần Đạo Đế vi diệu này của ĐỨC PHẬT . V́ đă vào đến giai đoạn quan trọng nên chúng ta phải hết sức lắng ḷng , tập trung phần bài TỨ THÁNH ĐẾ tối quan trọng này . Tất cả các Pháp sau này dù là thiên kinh vạn quyển nhưng đều phải y cứ vào Tứ Thánh Đế làm chuẩn cả .


TỨ THÁNH ĐẾ ( Tiếp theo )

ĐỨC PHẬT đă đưa ra một số đặc điểm , tiêu chuẩn để biết được các Quả chứng Thánh trong Đạo Phật . Theo ĐỨC PHẬT dạy bao gồm 4 Quả vị là : Sơ Quả Tu Đà Hoàn , Nhị Quả Tư Đà Hàm , Tam Quả A Na Hàm , Tứ Quả A La Hán .

1 . Sơ Quả Tu Đà Hoàn :
Là một vị Thánh nh́n vào thấy rất b́nh thường , không ai biết . Điều đặc biệt là vị này vĩnh viễn không bao giờ bị đọa vào ác đạo ( súc sinh , địa ngục , ngạ quỷ ) . Người này chỉ tồn tại ở 2 thân là cơi người hay cơi Trời . Người này chắc chắn sẽ đắc đạo nhưng không biết lúc nào . Đây là những kết quả mà người chứng Sơ Quả đạt được . Người đă chứng Sơ Quả nếu lỡ tay vô t́nh gây tội rất nặng nhưng không bao giờ đọa vào ác đạo mà chỉ trả ở kiếp người , sẽ bị cùng khổ mà thôi . Cũng tội rất nặng này nếu là người chưa chứng Sơ Quả th́ lập tức bị đọa ngay vào ác đạo .
Về người đă chứng Sơ Quả th́ ĐỨC PHẬT nói : " Đó là người không có đôi bàn tay nắm lại " , nghĩa là người này có ḷng thương yêu bao la vô tận , sống rất tốt với mọi người . Người khi đă chứng Sơ Quả th́ đối với Phật Pháp có quyết tâm , có niềm tin vững chắc không ǵ lung lay được cho dù có tận thế cũng không ảnh hưởng đến đường đi của họ . Họ có thể tử v́ Đạo , chết v́ Đạo chứ không bao giờ bỏ Đạo .

2 . Nhị Quả Tư Đà Hàm :
Theo ĐỨC PHẬT dạy th́ người chứng được Nhị Quả th́ tham sân si được muội lược có nghĩa là tham sân rất rất mơng , rất nhẹ . Chúng ta nghe tới đây có vẻ lấy làm hơi lạ ngạc nhiên v́ một Vị đă chứng Thánh mà vẫn c̣n tham sân si rất mơng làm chúng ta không hiểu được tại sao như vậy . Chúng ta chỉ tưởng chứng Sơ Quả thôi đă dứt tham sân si nhưng cho đến Nhị Quả th́ ĐỨC PHẬT cho biết bậc Thánh này vẫn c̣n tham sân si nhưng rất vi tế . Chẳng hạn người này nghe nói đến tiền vẫn c̣n ham thích nhưng làm ra được bao nhiêu tiền đều bố thí san sẻ hết cho bá tánh . Người này vẫn c̣n sân nóng một tí , hơi bực nhè nhẹ khi có người nào làm điều ǵ sai trái .

3 . Tam Quả A Na Hàm :
ĐỨC PHẬT nói rằng : " Người chứng Tam Quả th́ không c̣n trở lại cơi người nữa " có nghĩa là Vị này khi chết th́ trở về cơi Trời và tu luôn trên cơi Trời cho đến khi đắc đạo giải thoát hoàn toàn . Người chứng Tam Quả th́ chấm dứt hoàn toàn tham & sân và v́ không c̣n tham & sân nữa nên không c̣n duyên với cơi người nữa . Phàm phu chúng ta sở dĩ c̣n duyên với cơi người , c̣n trôi lăn trong luân hồi sanh tử v́ c̣n ham thích thế gian , c̣n tham & sân .Cho dù chúng ta c̣n tham & sân chút ít th́ vẫn c̣n duyên tái sinh lại cơi người , ngoại trừ là bậc Bồ Tát thị hiện tuy mang thân người nhưng đă đoạn diệt tham & sân . Tất cả chúng ta có mặt ở cơi người này đều có tham & sân nhưng chỉ có nhiều hay ít thôi . Nếu c̣n nhiều tham & sân th́ chúng ta làm phàm phu c̣n thô , c̣n nếu tham & sân ít mỏng th́ ḿnh có Thánh tính mà không biết .

4 . Tứ Quả A La Hán : Người này chứng đắc Tam minh Lục thông thành bậc Thánh tuyệt vời hoàn hảo .

IV / ĐẠO ĐẾ :
Là phương pháp tu tập để đi đến chứng Đạo giải thoát an lạc viên măn . Trong tiến tŕnh của Tứ Thánh Đế chúng ta thấy ĐỨC PHẬT nói quả trước , nhân sau . Đầu tiên là Ngài nói đến Quả đau khổ trước là Khổ Đế , sau đó nói đến nguyên nhân của đau khổ là do ích kỷ , tham ái , vô minh . Kế đến nói các Quả chứng và Niết Bàn , sau đó ĐỨC PHẬT mới nói đến Đạo Đế là con đường đi đến Niết Bàn , là mục tiêu tối thượng của Đạo Phật .

Đạo Đế có 3 mục tiêu là :
* Đoạn trừ đau khổ .
* Đoạn trừ nguyên nhân của đau khổ .
* chứng đắc được hạnh phúc tuyệt đối an lạc của Niết Bàn .

ĐẠO ĐẾ bao gồm 8 bước nội dung gọi là Bát Chánh Đạo bao gồm : Chánh kiến - Chánh Tư Duy - Chánh Ngữ - Chánh Nghiệp - Chánh Mạng - Chánh tinh tấn - Chánh Niệm - Chánh Định .
Là một Phật tử hể ai hỏi đến Bát Chánh Đạo th́ chúng ta phải thuộc ḷng 8 bước này của ĐỨC PHẬT đă dạy một cách nhuần nhuyễn , sâu sắc th́ mới là đệ tử của Ngài . Một Phật tử thuần thành dù có đọc vô số kinh điển mà không biết Bát Chánh Đạo của ĐỨC PHẬT th́ không phải là Phật tử hay nói cách khác là chưa biết ǵ về cốt tủy của Đạo Phật .

Chúng ta dù có hiểu biết sâu xa thiên kinh vạn quyển về nguyên thủy Nam tông hay Đại thừa Bắc tông . Dù chúng ta có hiểu biết đến Chân thừa , Nhất thừa , Phật thừa , Tối thượng thừa , th́ dù có hiểu biết đến mức độ nào cũng chỉ nằm trong CHÁNH KIẾN là bước đầu quan điểm tu hành của ĐỨC PHẬT , vẫn chưa ra khỏi nên không có ǵ cao hết . Trong thực tế chúng ta thấy có nhiều người đến với Phật Pháp học Đạo nói tôi chỉ thích Đại thừa là hay nhất nhưng người khác lại nói Đại thừa không bằng Viên Thừa Đốn Giáo , học cao hơn th́ không bằng Chân Thừa , Tối thượng thừa nhưng dù có cao ǵ th́ cũng không ra khỏi CHÁNH KIẾN của ĐỨC PHẬT . Các vị Tông Sư sau thời ĐỨC PHẬT hay nói tông phái ḿnh là cao nhất , đi thừa này là cao hơn các thừa khác . Đó là một sự vô ích không cần thiết bởi dù có hiểu ngộ đến cỡ nào đi nữa vẫn chưa ra khỏi CHÁNH KIẾN của ĐỨC PHẬT đề ra .

Chúng ta thấy giống như Tôn Ngộ Không vậy dù có thi triển thần thông phép tắc , đằng vân giá vơ bay cùng trời cuối đất nhưng cuối cùng cũng không ra khỏi bàn tay của Như Lai . Bàn tay của Như Lai nắm hết toàn bộ càn khôn trời đất vũ trụ này . Trí tuệ của Ngài , mọi chân lư trong vũ trụ này như nhiếp trong bàn tay của Ngài . Con khỉ Tôn Ngộ Không cứ tưởng rằng ḿnh tài giỏi hơn ĐỨC PHẬT , cũng như chúng ta có khi tự xưng ḿnh là Phật, cứ tưởng ḿnh đang là Phật hay giỏi hơn ĐỨC PHẬT v́ cho rằng thời của ĐỨC PHẬT đă cổ xưa rồi . Đây là một tà kiến , một số người thông thuộc tam tạng kinh điển , thi thố bao nhiêu phép tắc mật chú , thần thông nhưng khi nh́n lại mới thấy vẫn c̣n nằm trong Bát Chánh Đạo của Ngài chứ chưa ra khỏi .

Bây giờ nói về việc thực hành th́ dù chúng ta thực hành hạnh Thanh Văn , hạnh Bồ Tát , Mật hạnh , Phổ Hiền hạnh , Quán ÂM hạnh , Thập độ vạn hạnh có nghĩa là vô số các hạnh tinh vi từ kinh Pháp Hoa , Kinh Hoa Nghiêm , Kinh Viên Giác , bộ kinh Đại Bát Nhă 600 quyển , Di Ma Cật v.v...th́ xin thưa là chúng ta vẫn chưa ra khỏi CHÁNH NGHIỆP của Bát Chánh Đạo của ĐỨC PHẬT . đức phật chỉ nói một câu CHÁNH NGHIỆP thôi là nhiếp tất cả toàn bộ công hạnh từ Chư Phật xuống đến tận cùng chúng sinh . Chúng ta hiểu được điều này để trên con đường tu đừng bao giờ tưởng rằng ḿnh giỏi bởi v́ Đạo Tâm chúng ta vẫn c̣n rất nhỏ trước lưới thiên la địa vơng giăng cùng khắp trời đất vũ trụ của Bát Chánh Đạo của ĐỨC PHẬT .

Nếu chúng ta có chứng được từ Sơ Thiền cho đến Tứ Thiền hay chứng từ Không Vô Biên Xứ Định cho đến Diệt Tận Định hoặc chứng được từ Sơ Địa cho đến Thập Địa Bồ Tát th́ vẫn c̣n nằm trong CHÁNH ĐỊNH của Bát Chánh Đạo của ĐỨC PHẬT , chứ chưa ra khỏi .
Ở đây chúng ta lưu ư để tránh hiểu lầm v́ có một số người trong Phật Pháp tu có kết quả Tâm đạt thanh tịnh , có thần thông , mở huệ biết quá khứ vị lai rồi tưởng lầm ḿnh bằng với ĐỨC PHẬT , đang là PHẬT , thật ra họ chưa ra khỏi Bát Chánh Đạo của ĐỨC PHẬT . Do đó khi chúng ta hiểu được Bát Chánh Đạo của ĐỨC PHẬT rồi mới thấy được sự vĩ đại của Đạo Phật , sự vĩ đại trí tuệ của ĐỨC PHẬT .

ĐỨC PHẬT đă nói 4 câu kệ nổi tiếng lưu truyền muôn đời sau :
" Không bệnh là lợi hơn cả
Niết bàn là vui hơn cả
Bát Chánh đường duy nhất
Đến b́nh an bất tử . "

( C̣n tiếp )

Chào thân ái ,

Tuấn Kiệt 101010
                       
                        




Sửa lại bởi tuankiet101010 : 06 May 2007 lúc 9:01am
Quay trở về đầu Xem tuankiet101010's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi tuankiet101010
 
tamthuyen
Học Viên Lớp Dịch Lư
Học Viên Lớp Dịch Lư


Đă tham gia: 01 June 2005
Nơi cư ngụ: Canada
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 880
Msg 1817 of 2168: Đă gửi: 08 May 2007 lúc 10:22pm | Đă lưu IP  

Kính thưa bác Tuấn Kiệt và cả nhà,

TT đi về thấy bài của bác là thấy thật là hạnh phúc . Cám ơn bác đă đi xe ôm về nhà mau mau phát bài giảng cho mọi ng LOL] .

TT cũng xin cám ơn bác đă giảng về địa ngục có thật cho TT và các bạn nghe. Thật ra mấy hôm nay TT có đọc kinh Địa Tạng thấy buồn quá. Hóa ra địa ngục trần gian đă nhan nhản rồi qua cuộc đời mỗi ng mỗi cảnh , mà chết đi nhiều khi cũng khg tránh khỏi địa ngục Vô gián đày đọa ḿnh triền miên. . Con người khổ thật đó bác ơi.
( TT chắc cũng khg ngoại lệ đâu v́ ḿnh cũng biết tội ḿnh cũng chất chồng chứ chẳng chơi. Đă vậy bạn bè c̣n hăm dọa la sẽ kéo xuống cho đủ bộ để có người tán dóc nói chuyện tếu để xuống dưới đó cười chút chút cho đời bớt khổ. ).

Ct ui,

Quả thật là mấy lúc nay Tt cũng thấy ḿnh bớt nóng nhiều tuy khg có thiền. Khi xưa ḿnh c̣n chấp nhiều nên hay thấy bực ḿnh, tự ái . Bây giờ th́ lại có tính cách đứng ngoài lề của chuyện thị phi hơn là nhập cuộc , cho nên tự nhiên thấy ḿnh nhẹ nhàng hơn trứoc nhiều lắm.
TT nghiệm thấy dạy chính con ḿnh th́ nhiều khi cũng khó hơn ng ngoài, v́ ḿnh cũng hay expect con ḿnh hay hơn giỏi hơn , hiểu nhiều hơn ḿnh tưởng tượng , rồi khg đc th́ cũng hay bưc ḿnh vô lối. Sau đó rồi lại hối hận với con.    .
Cũng may là thằng con cũng thuộc loại khá ngoan, nên vợ chồng TT khg phải khổ tâm nhiêu v́ nó.
Con nhỏ cháu chồng có nói với TT 1 câu mà nghĩ lại th́ nó cũng đúng quá , con ḿnh đẻ ra khg bị tật nguyền , mạnh khỏe là nó perfect quá xá rồi, hihi...

TT có 1 ng bạn khi xưa con c̣n nhỏ cũng có "bụp" con khi nó hư. Khi xưa c̣n ở nhà thuê , có 1 hôm , lôi thằng nhỏ ra đập ở ban công v́ anh quậy quá. Anh chàng vừa bụm mông vừa la khóc rồi nói với mẹ nó là : mẹ ơi mẹ đừng đánh con ...ở ng̣ai ban công , ng ta mà thấy là ng ta đi thưa cảnh sát bắt mẹ đó, rồi bắt con đi ở với ng khác.... ( hehe, trứoc khi đánh chị hai nhà này cũng biết ca bài hù dọa con khg đc kêu cảnh sát     ).

Nghe con nói như vậy, mẹ nó giưt ḿnh nghĩ lại, ôi sao thằng nhỏ thông minh quá xá cỡ vậy, thế là lật đật lôi con vào nhà.........đập tiếp..
.

TT 2 con mắt nhíu lại rồi, mấy hôm nay ở Chicago đi ăn đám cưới ( tháng này đại hao, hết đám ma lại tới đám cưới, hic hic ) ít ngủ quá, nên về đây rồi th́ cơ thể nó mới sức nhớ làm reo đ̣i nghỉ ngơi .

TT xin chúc bác TK và cả nhà luôn đc vui vẻ.

__________________
tt
Quay trở về đầu Xem tamthuyen's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi tamthuyen
 
UocMi
Hội viên
 Hội viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 February 2006
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 234
Msg 1818 of 2168: Đă gửi: 10 May 2007 lúc 9:25pm | Đă lưu IP  

Nước Mắt Mợ Tôi

Nguyễn Duy-An

Thời mới lớn, lúc c̣n học trung học ở B́nh Giả, tôi nh́n tương đối cũng đẹp trai, học giỏi, chỉ phải cái tội con nhà nghèo! Ngược lại, mấy cô gái đẹp trong lớp chúng tôi toàn là con nhà giàu, học không khá nhưng lại rất kiêu kỳ, chẳng bao giờ thèm để mắt tới đám con trai cùng lớp chúng tôi v́ lúc nào cũng có nhiều anh lớp lớn “trồng cây si” trước cổng trường và sẵn sàng đưa đón các nàng đi ăn chè hay ngoạn cảnh bằng xe Honda. Năm học lớp 10, trong dịp sinh hoạt ăn tất niên trước tết, tôi “mời mọc” đám con trai “xóm nhà lá” tổ chức thi hoa hậu để b́nh bầu thứ tự những người đẹp trong lớp, và kết quả là Thiên-Hương, một cô nàng “be bé xinh xinh với mái tóc thề buông nửa bờ vai” được chọn làm hoa khôi của lớp.

Có lẽ v́ cảm kích việc tôi đă tổ chức thi hoa hậu nên cả 5 cô đẹp nhất lớp bắt đầu chuyện tṛ thân mật với tôi từ sau tết năm đó, hoặc cũng có thể các nàng chỉ lợi dụng để xin quay cóp bài vở. Tuy nhiên, tôi chẳng quan tâm t́m hiểu xem lư do thực sự là ǵ, chỉ cần được tṛ chuyện với các hoa khôi mỗi ngày là tôi cũng măn nguyện lắm rồi. Lúc bây giờ, mặc dầu đă lớn nhưng tôi chưa biết “ga lăng” như những anh chàng “hào hoa phong nhă” vẫn “trồng cây si” trước cổng trường nên lúc nào cũng gọi mấy người đẹp này theo kiểu “mày tao tôi tớ loạn xà ngầu” như vẫn gọi đám bạn trai cùng lớp.

Sự việc các khoa khôi chuyện tṛ thường xuyên với tôi đă khiến một vài đứa bạn trai trong lớp khó chịu, và t́nh h́nh càng ngày càng rắc rối hơn khi tôi bị mấy “cây si” chặn đường đ̣i đánh. Khổ nhất là trong đám “cây si” đó lại có Tuấn, ông cậu họ của tôi nữa mới chết chứ! Ông ấy mang tiếng là cậu nhưng chỉ hơn tôi vài tuổi, người gầy gầy, da đen như củ súng, có thể nói là không đẹp trai và học hành cũng chỉ lằng nhằng đại khái vậy thôi. Tôi nghe đồn cậu Tuấn mê Thiên-Hương nhưng cũng chỉ dám đứng xa xa nh́n trộm chứ chưa được xơ múi ǵ. Phần v́ sợ ông cậu về nhà mách mẹ, phần th́ sợ “bị đ̣n hội chợ” nên cực chẳng đă tôi phải ép ḿnh tránh xa những người đẹp trong lớp cho tới hết năm học.

Mùa hè năm đó, một vị linh mục là bạn học cũ của bố tôi ghé thăm gia đ́nh và nhận tôi làm con tinh thần. Ngài ngỏ ư muốn nuôi tôi ăn học để “chia bớt cảnh nghèo” với người bạn cũ. Không cần hỏi ư kiến của tôi và cũng chẳng cần thời gian để suy nghĩ, bố mẹ tôi đă đồng ư ngay lập tức v́ “cho nó đi với cha, không bổ bề ngang cũng bổ bề dọc!” Tôi đành âm thầm “ngậm đắng nuốt cay” giă từ trường xưa bạn cũ, theo ông cha đi ở trọ nhà thờ. Tôi vào trường mới, lớp mới, và quen thêm nhiều bạn mới nên dần dà cũng vơi bớt nỗi buồn xa quê.

V́ đường sá xa xôi cách trở nên gần hai năm sau tôi mới về quê ăn tết với gia đ́nh. Mấy ngày tết, bố mẹ sai tôi dẫn đứa em út đi “mừng tuổi” ông bà và anh em họ hàng v́ tôi là con trưởng ở xa mới về. Lúc vào nhà ông Quân (em bà ngoại), tôi nh́n thấy Thiên-Hương đang nằm trên vơng nên buột miệng hỏi:

- Mi làm chi đây?

Ông Quân ngồi bật dậy trên đi văng, quát lớn:

- Cái thằng ni. Vô phép vô tắc. Mới đi xa vài năm đă quên hết tông ti họ hàng rồi à? Mợ mi đó.

Tôi ṿng tay lễ phép chào ông rồi quay sang nh́n Thiên-Hương đang uể oải níu giây vơng đứng lên, sượng sùng đỏ mặt nh́n tôi mỉm cười nhưng hai bên khóe mắt h́nh như long lanh một vài giọt lệ. Tôi chỉ cúi đầu chào lại chứ không dám lên tiếng v́ chưa biết phải xưng hô làm sao! Mợ cháu th́ cả hai cùng ngượng nghịu, mi tau như thời c̣n học chung lớp th́ ông lại nổi giận! Lợi dụng lúc ông Quân đang “ĺ x́” và hỏi chuyện đứa em gái, tôi liếc mắt trộm nh́n Thiên-Hương đang lệt bệt đi xuống bếp... H́nh như nàng đang có bầu. Tôi hơi thất vọng v́ hoa khôi của lớp tôi bây giờ chắc sẽ “dưới điểm trung b́nh” nếu phải thi lại!

Mấy năm sau tôi trở về B́nh Giả “hưởng thú điền viên” v́ lư lịch không tốt nên thi mấy lần cũng không được nhận vào đại học và cũng chẳng kiếm được việc làm trên thành phố. Thỉnh thoảng tôi gặp mợ Hương trên đường và chúng tôi vẫn gọi nhau bằng tên hoặc có khi cũng “mi tau” như hồi c̣n học chung lớp.

Rồi tôi xuống tầu vượt biển, tiếp tục học đại học, ra trường, đi làm và gầy dựng một gia đ́nh mới nơi xứ lạ quê người. Đầu năm 1992 tôi nhận được tin gia đ́nh cậu Tuấn mới qua định cư ở Denver, Colorado nhờ có ông anh vợ đi Mỹ từ năm 1975 bảo lănh. Mặc dầu tôi và cậu Tuấn không mấy thân nhau, nhưng v́ sống xa quê hương, anh em bà con chẳng được mấy người nên tôi vội vàng gọi điện thoại sang hỏi thăm và chúc mừng gia đ́nh cậu mợ.

Ông cậu tôi thuộc típ người “sáng, trưa, chiều, tối” mỗi buổi chỉ nói một hai câu nếu có ai hỏi chuyện, bằng không, ông ấy cứ “im như hến”, trừ khi đang ngồi trong bàn nhậu với anh em bạn bè. Do đó, vừa nghe tôi chào trong điện thoại, cậu Tuấn đă vội vàng bán cái: “Duy nói chuyện với mợ Hương nha. Cậu đang dở tay.”

Đúng là ông cậu cù lần không biết điều! Thiên-Hương và tôi là bạn học cùng lớp từ nhỏ, và từ ngày “cậu mợ” nên vợ thành chồng, tôi rất ngượng ngùng khi phải nói chuyện với nàng v́ không biết xưng hô làm sao! Cũng may là chúng tôi ở xa nhau, chỉ nói chuyện qua điện thoại nên lại “mi tau” như thời c̣n học chung lớp. Sau khi kể chuyện anh em bà con bên nhà, ai c̣n ai mất, mợ tôi than vắn thở dài và sụt sùi khóc trong điện thoại v́ cậu mợ phải bỏ bê 3 đứa nhỏ tự lo cho nhau, nhất là thằng út mới được 6 tuổi, để t́m kế mưu sinh, ban ngày theo người bà con đi cắt cỏ, chiều tối phụ việc trong nhà hàng.

Sau lần đó tôi ít có dịp nói chuyện trực tiếp với cậu mợ Tuấn - Hương v́ hầu như lần nào gọi điện thoại tôi cũng chỉ gặp mấy đứa nhỏ, kể cả ngày Chúa Nhật. Mấy đứa em họ càng ngày càng quên dần tiếng Việt và chúng nó cũng chẳng nhớ ra tôi là ai nên tôi càng thêm lơ là việc gọi điện thoại thăm hỏi. Rồi cậu mợ tôi dọn nhà, đổi số điện thoại…

Cuối tháng 3 năm 2001, tôi nhận được điện thoại từ Việt Nam gọi qua báo tin đứa con trai đầu ḷng của cậu Tuấn mới chết trong một tai nạn xe hơi chỉ vài tháng trước khi nó tốt nghiệp đại học. Tôi xin số điện thoại mới của cậu mợ để gọi qua chia buồn. Cậu Tuấn chỉ nói “cậu mợ buồn lắm Duy ơi” rồi sụt sùi trao điện thoại cho vợ. Khi nghe tiếng khóc nức nở của Thiên-Hương trên đường giây điện thoại, tôi đă phải cắn răng cắn lưỡi cố đè nén tiếng nấc, thỏ thẻ:

- Mợ… Cháu xin lỗi!

Đây là lần đầu tiên trong đời tôi thực tâm gọi Thiên-Hương bằng “mợ” với tất cả tấm ḷng và ân t́nh của một đứa cháu. Hơn một tiếng đồng hồ tôi lắng tai nghe mợ Hương dăi bày nỗi khổ tâm của một người mẹ khi mất đi đứa con trai đầu ḷng. Tôi cảm nhận được thế nào là nỗi đau “đoạn trường” khi nghe mợ Hương than khóc, tiếc thương, và kể lể… Tôi nghe như lành lạnh ở vành tai v́ bao nhiêu nước mắt của mợ Hương, lúc nức nở nghẹn nghào, lúc ào ạt tuôn trào, lúc dầm dề khắc khoải và hài ḥa vào giọng nói đứt quăng của mợ v́ nỗi đau khổ và tuyệt vọng khi mất đi “sợi giây nối kết t́nh yêu” của hai vợ chồng từ hơn 20 năm về trước.

Từ đó, nhờ có điện thoại di động nên tôi có thể liên lạc với cậu mợ dễ dàng hơn. Tuy nhiên, ông cậu tôi vẫn như ngày trước, chỉ nói một hai câu rồi bảo “Duy gọi nói chuyện với mợ Hương đi. Mợ vẫn nhắc mi hoài đó…” Thỉnh thoảng tôi cũng gọi điện thoại cho mợ Hương nhưng không nói chuyện được lâu v́ mợ ấy vẫn đi làm tối ngày sáng đêm, mỗi tuần bảy ngày v́ mới khai trương tiệm phở. Thêm vào đó, lần nào mợ Hương cũng “than vắn thở dài” v́ thằng lớn đă chết, hai đứa kia c̣n đi học; cậu mợ vẫn phải “đầu tắt mặt tối” v́ công ăn việc làm, rồi lại sụt sùi v́ “nuôi con khôn lớn, học sắp thành tài th́ nó lại bỏ cha mẹ mà đi!” Mười lần như một, cú điện thoại nào cũng kết thúc bằng nước mắt của mợ nên tôi nản quá, càng ngày càng ít liên lạc.

Gần cuối năm 2005, lúc qua Denver dự đám cưới một người quen, tôi đă đến ở nhà một người bạn thân chứ không ngủ nhà cậu mợ. Cậu tôi vẫn hành nghề cắt cỏ và lúc nào hết việc lại ra tiệm phở giúp vợ. Một buổi sáng, cậu Tuấn tới đón tôi về chơi “cho biết nhà cậu mợ”. Thật đúng là chỉ tới cho biết nhà v́ mợ Hương đang ở ngoài tiệm phở, hai đứa em họ cũng không có nhà nên hai cậu cháu chúng tôi chỉ ngồi nh́n quanh pḥng khách một lúc rồi ra tiệm phở chứ không biết nói chuyện ǵ. Lúc gặp nhau ở tiệm phở, Thiên-Hương vui vẻ khoe với mọi người rằng phải mất hơn 20 năm tôi mới gọi nàng bằng mợ xưng cháu một cách tự nhiên. Mợ Hương vui vẻ hạnh phúc hơn tôi tưởng, nhưng nét mặt của mợ vẫn làm sao ấy, h́nh như có một vài giọt lệ cứ “thập tḥ” hai bên khóe mắt và có thể trào ra bất cứ lúc nào.

V́ công ăn việc làm tôi thường phải đi công tác xa nhà nên cũng không giữ liên lạc thường xuyên với cậu mợ. Đùng một cái, tôi nhận được hung tin đứa con trai út của cậu mợ chết v́ băng đảng bắn nhau ǵ đó vào ngày 13 tháng 6 năm 2006. Tôi “tá hỏa tam tinh”, vội vàng gọi điện thoại cho cậu mợ. Mợ Hương khóc lóc năn nỉ tôi t́m cách trở về Denver cho kịp đám tang nhưng tôi không làm sao sắp xếp được chuyến bay v́ đang đi công tác ở xa, và lúc tôi nhận được tin th́ chỉ c̣n mười mấy tiếng đồng hồ nữa là tới giờ lễ an táng. Tôi biết cậu mợ tôi đau khổ nhiều lắm v́ cả hai đứa con trai đều mất khi chúng nó mới chập chững bước vào đời!

Cậu Tuấn càng ngày càng trở nên lầm ĺ ít nói. Mỗi khi tôi gọi điện thoại hỏi thăm, mợ Hương thường khóc nhiều hơn nói chuyện! Nhưng cũng có một lần mợ ấy bảo tôi: “Hồi mới sang Mỹ, mợ không tài nào hiểu được tại sao vợ cháu đang có công ăn việc làm ổn định lại bỏ ngang để ở nhà trông con, nhưng bây giờ th́ mợ hiểu. Mợ thán phục sự can đảm của vợ cháu đă dám hy sinh ở nhà lo cho con cái; không như mợ, một người mẹ không nhận ra được điều con cái cần nhất là t́nh yêu thương và những giây phút gần gũi bên mẹ nên đă bỏ bê chúng nó. Mợ khổ tâm nhiều lắm Duy ơi!”

Rồi từ đó, thỉnh thoảng mợ Hương gọi điện thoại chia sẻ với tôi những tâm t́nh, những uẩn khúc trong ḷng của một người mẹ đau khổ, và năn nỉ tôi viết lại chuyện cuộc đời của mợ để những người làm mẹ có thêm nghị lực mà hy sinh cho con cái trước khi mọi sự đă quá muộn màng! Mợ Hương muốn tôi dăi bày tất cả những tâm t́nh, những nỗi niềm uẩn khúc, những giờ phút ḷng rối như tơ ṿ, đầu óc bưng bưng tưởng chừng như sắp vỡ tung ra từng mảnh, hay tim nhói lên từng hồi đau buốt và đêm từng đêm phải cắn răng nuốt từng tiếng nấc nhưng không làm sao ngăn chận được ḍng lệ khóc thương v́ đă không chu toàn bổn phận làm mẹ với hai người con trai đă mất như một lời thống hối ăn năn.

Tháng Năm về, ngày lễ “Mother’s Day” sắp đến… Tôi tự nhủ bằng bất cứ giá nào cũng phải hoàn tất bài viết này để khỏi phụ ḷng mợ Hương. Tôi đă cố gắng viết một vài lần, nhưng lần nào tôi cũng phải bỏ cuộc nửa chừng v́ quá thương cảm cho hoàn cảnh của một người mẹ đă mất đi cả hai đứa con trai nơi xứ lạ quê người. Thêm vào đó, tôi không biết phải viết làm sao để diễn tả được h́nh ảnh một người mẹ đêm từng đêm vẫn nghe được những tiếng “gào thét trong câm nín” của đứa con trai v́ người mẹ đă đang tâm từ chối không cho nó được một lần đưa mẹ đi mừng lễ “Mother’s Day”, và mấy tuần sau nó đă bị bắn chết v́ giao du với bạn bè không tốt! Làm sao tôi lột tả được h́nh ảnh của một người mẹ giật ḿnh tỉnh giấc trong đêm tối v́ ác mộng, thức giấc mà toát mồ hôi lạnh! Tôi biết chắc chắn rằng ngày lễ “Mother’s Day” năm nay mợ Hương sẽ khóc nhiều lắm!

Dịp lễ “Mother’s Day” năm 2006, mợ Hương đă ngạc nhiên thật nhiều khi lần đầu tiên đứa con trai út của mợ đă mua hoa, viết thiệp mang lên tiệm phở chúc mừng mẹ và ngỏ ư muốn đưa mẹ đi ăn mừng… Nhưng mợ Hương đă thẳng thừng từ chối v́ hôm đó tiệm phở rất đông khách nên mợ ấy bận tối tăm mặt mày. Mợ đă gắt gỏng và rất khó chịu v́ đứa con út, mặc dầu đă hơn 20 tuổi, cứ ḷ ḍ theo hỏi những câu vô nghĩa như một đứa trẻ mới tập nói, gặp chuyện ǵ cũng hỏi. Đứa con trai cứ lẩm bẩm xin mẹ đừng làm việc nhiều quá, phải t́m giờ nghỉ ngơi, đừng ăn nhiều đồ mỡ không tốt cho sức khỏe, và nhất là phải đi nhà thờ vào ngày Chúa Nhật… Mợ Hương nghe tai này bỏ qua tai kia, chỉ chú tâm lo công việc. Đứa con trai ôm “hug” mẹ rồi lủi thủi ra về! “Duy ơi, giờ này mợ mới thực sự cảm nhận được tâm trạng cô đơn và buồn tủi của nó lúc bỏ đi, nhưng tất cả đă quá muộn màng! Có người mẹ nào lại đang tâm từ chối tấm ḷng hiếu thảo của con trai ḿnh vào ngày lễ “Mother’s Day” như mợ không Duy? Mợ chỉ biết lo cho công việc mà không biết dành th́ giờ cho các con. Bây giờ mợ hối hận nhiều lắm Duy ạ!”

Tuần trước, khi nói chuyện điện thoại, mợ Hương đă tâm sự với tôi:

Ngày từ giă làng quê yêu dấu B́nh Giả để sang Mỹ, mợ đă vui thật nhiều v́ mợ tin rằng tương lai con cái sẽ tốt đẹp chứ không phải lớn lên trong nghèo khổ ở miền quê như thời chúng ḿnh. Ngày ra đi, thằng út mới được 6 tuổi, lứa tuổi mới bắt đầu cắp sách đến trường; nhưng rồi v́ “lạ nước, lạ cái” ở xứ người, cậu mợ đă lao ḿnh vào công việc để mưu sinh, bỏ mặc chúng nó tự lo cho nhau nên em nó đă gặp phải nhiều bạn bè xấu. Rồi ngày tháng qua nhanh, nó trưởng thành lúc nào mợ cũng không biết, nó chơi với ai mợ cũng không hay. Ôi! Chính sự vô tâm của mợ đă đưa con cái tới chỗ chết. Giờ đây, khi mắt mợ đong đầy nước mắt hối hận th́ con không c̣n nữa!

Duy có biết không, khi chuẩn bị sinh thằng út, mặc dầu nghèo khổ, mợ cũng đă tằn tiện để tự tay mua sắm tă lót cũng như chiếc áo trắng tinh tuyền cho ngày nó được Rửa Tội ở Nhà Thờ. Rồi cũng chính mợ, hơn 20 năm sau đă tự ḿnh chọn mua áo trắng để tẩm liệm xác con vô quan tài. Ḷng mợ quặn đau như đứt từng khúc ruột Duy ơi! Mợ đă vô t́nh đến nỗi không dám hy sinh công việc một vài tiếng đồng hồ để cho con được một lần đưa mẹ đi nhà hàng mừng ngày lễ “Mother’s Day” năm 2006. Mợ có biết đâu rằng đó là lần cuối cùng mợ để vuột mất món quà quư hóa nhất trong đời của một người mẹ: Mợ đă đánh mất chính đứa con trai của ḿnh! Duy ơi, mợ thú thật là ngoài chín tháng cưu mang trong dạ, không biết mợ đă dành riêng cho đứa con út được mấy ngày trọn vẹn t́nh mẹ con...???!!!

Mợ đă buồn khổ, đă khóc than hối hận nhiều đêm v́ đă không dành th́ giờ cho con cái. Giờ đây, khi mợ cảm nhận được ư nghĩa đích thực của vai tṛ làm mẹ th́ hai đứa con trai đều không c̣n nữa! Mợ không dám biện hộ cho lầm lỗi của ḿnh, nhưng chỉ muốn chia sẻ tất cả nỗi ḷng của mợ để Duy hiểu và thay mợ gióng lên một tiếng chuông cảnh tỉnh, cho dù chỉ là một người mẹ dám hy sinh th́ giờ để gần gũi con ḿnh, mợ cũng măn nguyện lắm rồi!

* * * * *

Tôi vừa viết vừa nguyện ước cho các bà mẹ khi đọc những tâm t́nh này sẽ cảm nhận được rằng nhà cao cửa rộng, xe cộ hay tiền bạc cũng không thể sánh bằng những giây phút các con được gần bên mẹ. Mợ Hương của tôi muốn dùng chính cái chết của hai đứa con trai và những giọt nước mắt khóc thương suốt đêm ngày để gióng lên một tiếng chuông cảnh tỉnh cho những người làm mẹ biết hy sinh th́ giờ gần gũi với con cái để sau này không phải từng đêm than khóc như mợ ấy bây giờ!

Xin mợ đừng khóc nữa.

Nguyễn Duy-An
Mother’s Day 2007
Quay trở về đầu Xem UocMi's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi UocMi
 
UocMi
Hội viên
 Hội viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 February 2006
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 234
Msg 1819 of 2168: Đă gửi: 14 May 2007 lúc 6:19pm | Đă lưu IP  

14 Tháng Năm
Hương Vị Của Khói

Để đả phá tính ích kỷ, người Ả Rập thường kể câu chuyện như sau:
Tai một khu phố nọ, có không biết bao nhiêu cửa hàng ăn uống mọc lên. Hương vị bốc lên từ các cửa hàng này thu hút những người giàu lẫn kẻ nghèo. Những người giàu đến đây để thưởng thức những của ngon vật lạ, c̣n những người nghèo th́ chỉ mong ăn được chút cơm thừa canh cặn hay cùng lắm là chỉ để hít thở được hương vị thơm ngon bốc lên từ các nhà bếp...
Một hôm, có một người nghèo mon men đến một cửa hàng. Trên tay anh cầm một ổ bánh ḿ. Anh người nghèo này có ư nghĩ độc đáo: thay v́ chầu chực hưởng phần ăn thừa của thực khách, anh bèn leo lên mái nhà, rồi ngồi cạnh ống khói của nhà bếp. Anh vừa nhai bánh ḿ vừa hít thở làn khói bốc ra từ nhà bếp, anh nhai ngấu nghiến ổ bánh ḿ mà tưởng tượng như ḿnh đang thưởng thức những của ngon được dọn trên bàn thượng khách.
Nhưng không may cho anh, v́ hôm đó người chủ nhà hàng gặp nhiều rắc rối trong công việc làm ăn cho nên không có được bộ mặt vui tươi cho mấy. Thế là ông sai những người hầu bàn lôi cổ người ăn xin xuống khỏi mái nhà và yêu cầu trả tiền. Ông lư luận với người ăn xin như sau: "Khói bốc ra từ nhà bếp của ta không phải là khói chùa, nhà ngươi đă thưởng thức làn khói đầy hương vị đó, yêu cầu nhà ngươi trả tiền cho ta".
Người ăn xin không chịu trả tiền. Nội vụ đă được đem ra trước ṭa án. Quan đầu tỉnh phải nhức đầu v́ vụ án này. Ông cho triệu tất các bực thức giả trong toàn tỉnh để giúp ông giải quyết vụ án. Những người này đưa ra hai ư kiến xem ra đều có lư cả: một bên nói rằng khói bốc ra từ cửa hàng, do đó nó là chủ hữu của ông chủ cửa hàng. Những người khác th́ cho rằng khói cũng như không khí là của mọi người, thành ra người ăn xin có quyền hưởng mà không phải trả đồng xu nào.
Sau khi đă bàn bạc và cân nhắc, quan đầu tỉnh mới đưa ra phán quyết như sau: "Người nghèo đă hưởng khói mà không đụng đến thức ăn, cho nên anh ta hăy lấy một đồng bạc, ra giữa công viên, gơ đồng bạc vào ghế đá, âm thanh của đồng bạc sẽ lan ra. Người chủ cửa hàng muốn đ̣i tiền của khói, ông hăy lắng nghe âm thanh ấy".
Người kể câu chuyện ngụ ngôn trên đây có lẽ muốn nói với chúng ta rằng sự ích kỷ không mang lại cho chúng ta một lợi lộc nào.
Nhưng sự ích kỷ không bao giờ mang tính chất trung lập. Nghĩa là khi tôi khép kín tâm hồn, khi tôi chỉ biết nghĩ đến ḿnh, không những tôi làm cho người khác bớt hạnh phúc, mà chính tôi cũng chết đi một phần trong tôi. T́nh liên đới không phải là một thứ xa xỉ phẩm được thêm vào tương quan giữa người với người hoặc như một thứ tô điểm phụ thuộc cho nhân cách của tôi, mà là đ̣i hỏi thiết yếu của ơn gọi làm ngựi. Tôi càng nên người hơn khi tôi sống cho tha nhân. Tôi càng trở nên phong phú hơn khi tôi trao ban...
Quay trở về đầu Xem UocMi's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi UocMi
 
tamthuyen
Học Viên Lớp Dịch Lư
Học Viên Lớp Dịch Lư


Đă tham gia: 01 June 2005
Nơi cư ngụ: Canada
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 880
Msg 1820 of 2168: Đă gửi: 15 May 2007 lúc 10:12pm | Đă lưu IP  

Kính chào bác Tuấn Kiệt và cả nhà,

Xin lỗi cả nhà là mấy hôm nay TT cũng bắt chước lặn hơi kỹ, hihi...

.

TT có 1 ít việc nhức đầu phải giải quyết cho xong tuần vứa rồi , nên mới chậm trễ về nhà hầu chuyện cùng gia đ́nh.

Cám ơn U/M đă post 2 bài thật là hay.
Bài Nước Mắt Mợ tôi thật là xúc động lắm. TT thấy ở đây có nhiều ng cũng lâm vào trường hợp tương tự, cứ chạy theo đồng tiền đầu tắt mặt tối bỏ quên con cái, rồi khi xảy ra chuyện th́ than thân trách phận.

Con cái nên hay hư là do sự giáo dục của gia đ́nh hay sự gần gũi của cha mẹ,tiền bạc dù có nhiều bao nhiêu cũng khg đánh đổi đc sự hạnh phúc có nhg đứa con thành nhân, và 1 gia đ́nh ấm cúng.

Cô bạn mà TT vừa kể ở trên là 1 ng đàn bà rất hạnh phúc v́ 3 đứa con rất thương mẹ và có hiếu với mẹ. Mà ngược lại cố ấy rất tận tụy với chồng và con cũng như với ng thân. Làm việc rất nhiều để có tiền dư mà làm phước. Bởi vậy mà cuộc đời cô ấy rất OK có lẽ là v́ vậy,

Hăy cho người th́ người sẽ cho lại, câu này thật là đúng lắm.

TT cũng biết có 1 cặp vợ chồng thật là tính toán dễ sợ vô cùng. Đi mua bất cứ 1 món ǵ th́ nghiên cứu rất là kỹ lưỡng , khg rớt ra đc 1 đồng, thậm chí c̣n gây gỗ
với tiêm buôn bán chỉ v́ nhg chuyện nhỏ nhặt có mấy đồng bạc. Anh chồng trùm ṣ hết biết ,mua đồ xài 1 thời gian c̣n warranty , sau đó th́ trả lại ...... c̣n gặp cô vợ cũng thủ đoạn 1 cây. Khi xưa c̣n độc thân th́ đào tiền của bạn trai ôi thôi, hết biết luôn ....
Nhg làm ǵ th́ làm cũng khg qua số phần. Đẻ ra đứa con
bịnh lên bịnh xuống ,     , tối ngày chỉ khổ v́ con.

TT nh́n cũng biết là nghiệp chướng quá xá.

Về câu chuyện của xứ Ả Rập. May cho ông chủ nhà hàng là khg phải ở Mỹ, chứ nếu mà ở Mỹ th́ hehe, ng ta có thể kiện ông chủ tiệm là mùi đồ ăn làm cho ḿnh bịnh xí lắc léo , thế là bảo đảm ổng sẽ xuống nước điều đ́nh ngay, hehehe...

TT xin chúc cả nhà luôn vui Mấy hôm nay đầu óc lung tung quá, quên trước quên sau, nhiều khi nấu ăn quên tắt bếp cả đêm , mà chắc có trời độ nên xui khiến TT có linh tánh , đang ngủ ngon bỗng giựt ḿnh ḅ dậy mới thấy là nhà bếp đang x́ khói mờ mờ nhân ảo như ng
"đi đêm" , hihi... Thiệt là hú vía....

Thôi , kỳ này xin mời cả nhà 1 nồi chè đậu hũ nước đường vậy.

__________________
tt
Quay trở về đầu Xem tamthuyen's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi tamthuyen
 

<< Trước Trang of 109 Kế tiếp >>
  Gửi trả lời Gửi bài mới
Bản để in Bản để in

Chuyển diễn đàn
Bạn không thể gửi bài mới
Bạn không thể trả lời cho các chủ đề
Bạn không thể xóa bài viết
Bạn không thể sửa chữa bài viết
Bạn không thể tạo các cuộc thăm ḍ ư kiến
Bạn không thể bỏ phiếu cho các cuộc thăm ḍ



Trang này đă được tạo ra trong 3.2393 giây.
Google
 
Web tuvilyso.com



DIỄN ĐÀN NÀY ĐĂ ĐÓNG CỬA, TẤT CẢ HỘI VIÊN SINH HOẠT TẠI TUVILYSO.ORG



Bản quyền © 2002-2010 của Tử Vi Lý Số

Copyright © 2002-2010 TUVILYSO