Tác giả |
|
KienVang Khách

Đă tham gia: 17 March 2005
Hiện giờ: Trực tuyến Bài gửi: 52
|
Msg 1 of 4: Đă gửi: 01 January 2004 lúc 11:41pm | Đă lưu IP
|
|
|
Chọn bạn theo 'đẳng cấp' kinh tế
Một cô bé lớp 11 trường PTTH V.Đ. trong bữa tiệc sinh nhật được bố mẹ tổ chức tại một khách sạn loại sang đã chọn 10 người bạn "xứng đáng" nhất, là học sinh của vài trường khác nhau trong danh sách khách mời. Cô giải thích không kết nạp một bạn học vào nhóm của mình vì "nó còn đang đi xe đạp"...
Dù ở các trường bậc THPT hiện nay, tuyển sinh vào lớp 10 đều phải thông qua một kỳ thi hoặc xét tuyển trên cơ sở kết quả thi tốt nghiệp THCS, tuy nhiên các trường có tiếng vẫn là những địa chỉ hội tụ nhiều con em những người "có máu mặt". Hà Nội có khoảng 4-5 trường THPT có tiếng như T.P., V.Đ., N.T.,... Trường nào cũng có những nhóm học sinh "con cán bộ", "con quan", "con nhà giàu" tụ tập thành những nhóm riêng. Nhiều nhóm chỉ lo quậy phá tưng bừng dưới sự bảo trợ của những chiếc ô do cha mẹ giương lên hay đơn giản hơn là sự bảo trợ bằng tiền.
Một tối thứ 7, H.- học sinh lớp 10 trường V.Đ. - đến quán Hồ Gươm Xanh rất sớm đặt chỗ và kêu người phục vụ mang menu tới. Tóc H. nhuộm vàng hoe, ăn mặc rất mốt, chiếc dây chuyền mặt ngọc sáng trên ngực. Giữa cái quán chật như nêm ngày cuối tuần, tiếng nhạc, tiếng người ồn ã như ong vỡ tổ, H. bồn chồn ngồi một mình chừng hơn 30 phút. Hôm nay là buổi ra mắt đầu tiên của cô với nhóm bạn. Theo lời H. thì họ đều là con của những người có chức sắc, từ cấp vụ của các ngành đến giám đốc doanh nghiệp. Và bố H. mới chỉ làm đến chức vụ phó. Kết bạn theo nhóm "cao cấp" này là để thích hợp lối sống, điều kiện kinh tế và để vì "uy tín" của bản thân
Đến 10h30 phút "những người bạn" của H. mới đến. Một cô bé mặc chiếc váy trắng loại "siêu mini" trang điểm hơi rực rỡ so với lứa tuổi 16-17 cho biết: "Giờ này mới là của dân chơi sành điệu đấy". H. chuyển sang bàn kế bên cùng nhóm bạn. Chỉ có H. và 2 cô học cùng trường là học sinh lớp 10, 3 cậu con trai khác lớn tuổi hơn đang chuẩn bị thi tốt nghiệp cuối cấp. Sau màn làm quen, câu chuyện của nhóm chuyển sang đề tài xe ôtô. 3 cậu rôm rả bình luận về một cuộc đua ôtô và chuyện giá cả những chiếc xe hơi đời mới. H. khoe chiếc điện thoại mới tậu, giống kiểu điện thoại của cả nhóm... Rồi câu chuyện cũng quay về chốn học đường. Một cô bảo: "Tớ chẳng cần học, vẫn sẽ tốt nghiệp thôi. Học xong lớp 12 bố tớ sẽ cho tớ sang Mỹ". Cô khác: "Tớ đã có sẵn chỗ trong công ty của bố rồi, việc nhàn hạ, còn tiền lương, tớ không cần".
Một cô bé 16 tuổi được cha mẹ cho tiền tiêu vặt hàng tháng vài ba triệu. Một cậu học sinh lớp 11 bất ngờ được bạn rủ đi chơi liên tỉnh liền vào ngay một shop gỡ bỏ đồ cũ trên người thay thế toàn đồ mới. Để "môn đăng hộ đối", một cô gái đã băn khoăn mãi không biết mua gì tặng bạn trai nhân sinh nhật bởi giá chiếc sơmi cậu ta mặc trên người mua đã 150 đô... Đó chỉ là vài chuyện cóp nhặt về những tay chơi ở tuổi học đường thời kinh tế thị trường. Nhưng những học sinh "con nhà giàu" chỉ tự hào về những chiếc xe đẹp, quần áo hàng xịn, lối sinh hoạt xa xỉ thì một bộ phận "con quan" lại chứng tỏ mình bằng những vụ scandal, bằng những chuyến du học định trước, những địa vị sang trọng trong tương lai dưới sự bảo trợ chắc chắn..
Với những nhóm học sinh này thì những bạn học "nghèo" được gọi chung là bọn "xe đạp ơi". Bởi thực tế xe là phương tiện để đến trường, nhưng ở một bộ phận học sinh thành phố, xe là thước đo, là tiêu chuẩn để "chia sẻ tình bạn". Đang giữa giờ học vẫn có một vài học sinh xin ra khỏi cổng trường, các cô gái hồn nhiên ôm eo các cậu thanh niên, trên những chiếc xe phân khối lớn và rồ ga vọt đi.
Trên thực tế, nhiều học sinh tỏ ra hoang mang khi có những bạn chỉ lo ăn chơi, học bữa đến bữa không nhưng vẫn được bỏ qua và vẫn có bảng điểm sạch sẽ, vẫn tốt nghiệp.
(Theo Thể Thao và Văn Hoá)
Source: www.vnexpress.net
|
Quay trở về đầu |
|
|
KienVang Khách

Đă tham gia: 17 March 2005
Hiện giờ: Trực tuyến Bài gửi: 52
|
Msg 2 of 4: Đă gửi: 01 January 2004 lúc 11:58pm | Đă lưu IP
|
|
|
Người dân với những ước nguyện cho năm mới
Được học để có nghề nghiệp ổn định giúp đỡ cha mẹ, được nghỉ ngơi trong những ngày cuối tuần hay lễ, Tết, được tăng lương nếu giá cả leo thang... Đó là mong muốn bình dị của em bé đánh giày, chị lao công, hay anh tài xế xe buýt trong những phút giây đón chào năm mới 2004.
Ngô Văn Cường, trẻ đánh giày, quê Hưng Yên: Với công việc này, em không giúp được gia đình nhiều, trung bình mỗi tháng chỉ gửi về nhà được khoảng 400.000 đồng. Năm nay lại bị đuổi liên tục, nhất là trong dịp SEA Games. Điều em mong muốn nhất là năm tới sẽ không phải đánh giày nữa, mà được đi học một nghề nào đó. Em muốn mình có một nghề nghiệp ổn định để giúp đỡ cha mẹ được nhiều hơn. Nhưng em mới học hết lớp 9, chỉ sợ người ta không nhận.
Chị Tạ Bích Hiền, công nhân Xí nghiệp Môi trường đô thị số 1, Hà Nội: Tôi làm công việc này đã được mấy năm nay, được cơ quan quan tâm nên cuộc sống cũng tạm ổn. Nhưng chưa năm nào tôi được nghỉ ở nhà vào các ngày lễ, Tết. Ước mong lớn của tôi là sang năm mới, mọi người sẽ có ý thức hơn về vệ sinh môi trường, không xả rác bừa bãi. Nhà nước mà tổ chức một đội bắt phạt những người thiếu ý thức thì chúng tôi sẽ đỡ vất vả hơn.
Anh Nguyễn Minh Phong, tài xế xe buýt tuyến Giáp Bát - Bác Cổ, Hà Nội: Năm mới, nếu tôi có 3 điều ước, thì điều thứ nhất là thành phố sẽ cải thiện cơ sở hạ tầng để không bị tắc đường, điều thứ hai là người dân đi đường có ý thức hơn và biết đi thế nào cho đúng luật, và thứ 3 là nếu giá cả tăng thì tiền lương của anh em chúng tôi cũng tăng theo để đảm bảo cuộc sống.
Thầy giáo Lâm Phước Hải, giáo viên trường Trung học Trần Văn Đang, quận 3, TP HCM: Tôi mong trong năm mới ngành giáo dục sẽ được đầu tư để giáo viên không còn phải dạy chay, trò học chay. Qua phim ảnh, thấy trẻ em các nước được học với công nghệ thông tin hỗ trợ mà tôi phát thèm. Giáo viên trẻ chúng tôi còn muốn được tạo điều kiện học lên cao để góp sức nhiều hơn vào sự nghiệp giáo dục. Thành phố cũng cần có biện pháp để hạn chế tình trạng giáo viên nâng điểm cho học sinh lấy thành tích ảo.
Ông Nguyễn Thanh Côi, Trung đoàn trưởng Trung đoàn Cảnh sát cơ động Hà Nội: Ước mong lớn nhất của tôi trong năm 2004 là anh em được "ế", tức là không phải xử lý các trường hợp vi phạm về an ninh trật tự. Nếu có bận rộn thì mong đó là bận rộn trong bình yên. Không phải bắt vụ đua xe nào, không phải bắt vụ gây rối trật tự công cộng nào, đấy là điều tôi mong muốn nhất.
Nhóm phóng viên
Source: www.vnexpress.net
|
Quay trở về đầu |
|
|
dienbatn Hội viên


Đă tham gia: 19 June 2003 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 326
|
Msg 3 of 4: Đă gửi: 02 January 2004 lúc 10:37pm | Đă lưu IP
|
|
|
Thật là đáng buồn phải không?Nhưng dienbatn cũng còn biết rằng có một người Mẹ,hàng ngày bán báo trên lề đường Bà Huyện Thanh Quan vẫn nuôi được 3 người con vào học Đại học và thành đạt.Có rất nhiều tấm gương như vậy trên đất Việt nam này.Còn những Gia đình có những cô ,cậu quí tử như vậy thì trước sau cũng phải trả giá trong thời gian gần.Hiểm họa Ma túy và Ét cũng hỏi thăm mà thôi.Những Gia đình đó đang thẳng tay phá hoại Phúc đức của dòng họ,tích lũy qua biết bao nhiêu Kiếp.Dịch lý Đông phương có nói :"Bĩ cực Thái lai -Cực lạc sinh Bi ".Cái gì cũng có cái giá phải trả.
Thân ái.dienbatn.
|
Quay trở về đầu |
|
|
phonglan Hội viên


Đă tham gia: 12 October 2003 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 74
|
Msg 4 of 4: Đă gửi: 07 January 2004 lúc 3:40pm | Đă lưu IP
|
|
|
Cám ơn Kiến Vàng dă đăng những mẫu chuyện đáng quan tâm. Nhưng xét cho cùng đấy là những vấn nạn của xă hội, mà bất kể xă hội của thời nào.
Thời xa xưa đă có câu "con quan làm quan, con thầy quét lá đa ..." Thời xưa của những năm trước 1975, những h́nh ảnh các cô cậu ăn chơi xa đọa hiện nay ở Hà Nội cũng đă có ở Sài G̣n, nên thời đó đă có câu "con ông, cháu cha". Thời nay chẳng khác thời xưa là bao, con cán bộ th́ được ô, dù che ... Nhưng thời nào th́ cũng có kết cuộc của nó. Sự kiện của năm 1975 là một điển h́nh cho sự kết cuộc của Sài G̣n.
Hiện nay các vấn nạn xă hội ở VN là hệ quả của việc bộc phát kinh tế nhưng thiếu sự chuẩn bị về mặt giáo dục. Nếu ta làm thống kê về tỷ lệ tội phạm xă hội và thu nhập kinh tế mỗi gia đ́nh trong những năm đầu thập niên 80 và những năm cuối thập niên 90, th́ ta thấy cả hai cùng tỷ lệ thuận. Tại sao thế? Tại v́, trong phạm vi gia đ́nh, bố mẹ lo kiếm tiền th́ sẻ bỏ bê việc giáo dục con cái, trong pham vi quốc gia, nhà nước lo đầu tư kinh tế sẻ coi nhẹ việc đầu tư giáo duc. Hy vọng đến một lúc nào đó, nhừng người có trách nhiệm sẻ nhận thức được giáo dục không kém phần quan trọng hơn kinh tế.
Tuy các tệ nạn xă hội đầy rẫy ở VN, nhưng trong xă hội không thiếu những người chân chính cố góp công sức xây dựng xă hội. Nếu những người này được trọng dụng đúng mức trong xă hội, trong guồng máy chính quyền, không lâu VN cũng sẻ theo kịp các nước khác phát triển kinh tế, nân cao giáo dục, và kiểm soát được tệ nạn xă hội.
|
Quay trở về đầu |
|
|
|
|