Tác giả |
|
VienVong Hội viên


Đă tham gia: 25 January 2005
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 679
|
Msg 21 of 28: Đă gửi: 16 March 2005 lúc 8:57am | Đă lưu IP
|
|
|
trangnq đă viết:
V́ thế khi đi khám Tây y ngườI ta thường phải Test chức năng thần kinh thực vật như Test chức năng tiết mồ hôi,Test chức năng tim mạch, Test cảm giác định lượng QST
|
|
|
đúng như trangnq đề cập, bệnh này phải thử chức năng tim mạch và định lượng QST. Sau khi thử nghiệm xong, họ sẽ định bê.nh. Nếu bệnh nhẹ th́ bác sĩ chỉ cách chăm sóc cho bệnh nhân. C̣n nặng th́ họ sẽ cho uống thuốc. Những thử nghiệm ở trên th́ tốn kém. C̣n chữa theo đông y cho bệnh này thử dùng bài thuốc của Trangnq nêu ở trên và nên gia giảm bài thuốc tùy theo mạch tra.ng. Điều cần thiết là đừng cho bện nhân bị xúc đô.ng.
|
Quay trở về đầu |
|
|
AnhSang Học Viên Lớp Tử Vi


Đă tham gia: 03 November 2004 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 343
|
Msg 22 of 28: Đă gửi: 16 March 2005 lúc 10:02pm | Đă lưu IP
|
|
|
thienkhoitimvui đă viết:
chưa nghe chuyện này. nhưng thiết nghĩ một câu chuyện tôn giáo có nhiều ư nghĩa. câu chuyện trên có lẽ đă tam sao thất bổn, nên hỏi lại các vị T́ Kheo. |
|
|
tranngocai từ NHÂN QUẢ XUẤT THẾ GIAN trong www.chanthuyen.org đă viết:
4 – THỐI THẤT ĐẠO QUẢ
(Trích sử 33 vị Tổ Thiền Tông, tr. 111)
Tổ Xà Dạ Đa (Lajarta) thống lănh đồ chúng du hóa các nước, lần lượt đến thành La Duyệt, gặp số tăng chúng học đạo với sự lănh đạo của Ngài Bà Tu Bàn Đầu (Vasubandhu). Ngài Bàn Đầu tu khổ hạnh rất chuyên cần vất vả. Tổ biết nhân duyên, muốn khai thị nên nói lời chê bai sự tu hành của Ngài. Cuối cùng qua một bài kệ, Ngài ngộ đạo, tŕnh kệ tán thán Tổ. Tổ hỏi:
“Ta nói trái ư ông, tâm ông được chẳng động chăng?”
Bàn Đầu thưa:
“Đâu dám động tâm. Con nhớ bảy đời về trước sanh cơi an lạc, v́ mộ đạo nên thờ trí giả Nguyệt Tịnh làm thầy.Thầy Nguyệt Tịnh dạy con: “Không bao lâu nữa, ngươi sẽ chứng quả Tư Đà Hàm, nên siêng năng tinh tiến. Phàm tu hành như trèo lên cao, phải cố gắng tiến dần lên không cho sụt xuống. Nếu lở có sụt, muốn trèo lên lại cũng khó”. Lúc đó con đă 80 tuổi, nương gậy mới có thể đi được. Khi ấy gặp Bồ Tát Đại Quang Minh xuất thế, con muốn đến lễ Ngài, bèn đi đến Tinh Xá, lễ bái xong trở về chợt gặp thầy Nguyệt Tịnh quở trách: “ Dốt quá, tại sao ông lại khinh cha trọng con? Hôm trước ta thấy ông sắp được chứng quả, hôm nay đă mất”. Con nghe ngơ ngác cầu xin Thầy Nguyệt Tịnh chỉ lỗi. Thầy Nguyệt Tịnh dạy: “Vừa rồi ngươi đến đảnh lễ Bồ Tát Đại Quang Minh, tại sao lại dựng cây gậy vào mặt Phật vẽ trên vách, ngươi do lỗi này nên sụt quả vị”. Con nhớ kỹ lại, thật đúng như lời thầy Nguyệt Tịnh quở. Từ đó về sau, phàm có nghe lời nào chẳng dám không tin”...
|
|
|
|
Quay trở về đầu |
|
|
AnhSang Học Viên Lớp Tử Vi


Đă tham gia: 03 November 2004 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 343
|
Msg 23 of 28: Đă gửi: 16 March 2005 lúc 10:04pm | Đă lưu IP
|
|
|
tranngocai đă viết:
]
NHẬN XÉT:
Chúng ta không t́m thấy nước An Lạc là chỗ nào và Bồ Tát Đại Quang Minh là ai, chỉ biết rằng bảy đời trước Ngài Vasubandhu ở trong một xứ sở có Phật giáo. Có lẽ Ngài gặp Phật Pháp đă đứng tuổi nên đến tám mươi mới được hứa khả sắp chứng Tư Đà Hàm. Tiếc thay, do một hành vi sơ xuất bất kính nơi h́nh tượng Phật bằng cách dựng cây gậy vào đấy nên Ngài tổn phước, đạo quả sắp đến liền biến mất.
Qua câu chuyện này chúng ta thấy tội và phước ảnh hưởng rất lớn đến đạo quả, không phải là chuyện tầm thường. Nếu ngài Khandasumana thành tựu Niết Bàn bởi hành vi cúng hoa cung kính nơi tháp Phật th́ tiền thân Ngài Vasubandhu đă thối thất đạo quả bởi hành vi tựa gậy có vẻ bất kính nơi h́nh tượng Phật. Sự bất kính đối với thánh tượng, tháp miếu khiến cho một người sắp chứng đạo quả bị thối thất, c̣n nói ǵ đến việc bất kính đối với thánh thể của bậc giác ngộ khi c̣n tại thế.
Trong giới và luật của người xuất gia có răn chế rất kỹ lưỡng những hành vi tỏ vẻ bất kính nơi thánh tượng và tháp miếu. Chúng ta không được tiểu đại; không được khạc nhổ; vất rác rưởi xung quanh tháp miếu và thánh tượng. Không nên đội nón đi ngang tượng tháp; nên khẻ cúi đầu khi đi ngang tượng tháp; không nên ngồi nằm đưa chân về tượng tháp; không nên ăn mặc hở hang nơi tượng tháp; không nên bài trí thánh tượng quá thấp; nên giữ oai nghi nghiêm chỉnh nơi tượng tháp. Nói chung chúng ta phải thể hiện sự kính trọng nơi tượng tháp, dè dặt những hành vi vô lễ đối với nơi tượng tháp để giữ ǵn phước đức trợ giúp cho sự tu hành về sau.
Ngoài tội do sự bất kính đối với tượng tháp, kinh điển, c̣n có những tội thuộc về thế gian cũng khiến ngăn trở đạo quả. Trong lần đầu đến gặp Đức Phật, Vua Ajatasattu (A Xà Thế ) đă được Đức Phật ưu ái dành cho một thời pháp dài (Kinh Sa Môn Quả) sau khi ông đảnh lễ lui ra, Đức Phật nói với chúng Tư Kheo rằng:
“ Này các Tỳ Kheo, tâm của vị vua ấy rất ăn năn, tâm của vị vua ấy rất hối quá. Nếu vị Vua ấy không hại mạng của Vua cha, một vị vua rất chân chánh, th́ ngay tại chỗ này, vua ấy đă chứng được pháp nhăn không triền cấu, không cấu uế.”
Như thế tội giết cha đă đánh mất cơ hội chứng đạo quả Tu Đà Hoàn của Vua A Xà Thế.
Chúng ta đă biết pháp nhăn khai mở do triền cái tan vỡ, mà triền cái là duyên hợp giữa si mê và tội lỗi. Muốn triền cái tan vỡ phải do công năng đối trị của trí tuệ và phứơc đức. Trí tuệ đối trị si mê, phước đức đối trị tội lỗi. Đủ hai điều kiện này, triền cái sụp đỗ, cơi tâm mở ra thênh thang khoáng đạt sáng tỏ. Người thường tạo tội tức là triền cái tham dục và sân nhuế được duy tŕ củng cố. Sự giết hại vua cha của A Xà Thế xuất phát bởi ḷng tham địa vị quá độ và tâm địa ác độc thù hận. Bởi hai triền cái này kiên cố nên dù được Thế Tôn đánh thức trí tuệ, nó vẫn không tan để cho vua chứng đạt Pháp nhăn Tu Đà Hoàn ngay lúc ấy. Chúng ta cũng dễ thấy người thường tạo nghiệp nhiều quá rất khó tiến tu Thiền Định, v́ triền cái hiện hữu tức là hôn trầm tán loạn hiện hữu. Thế nên trong phần nói về tu tập Từ tâm Đức Phật cho biết với phương pháp quán tưởng phát triển Từ tâm trợ giúp rất nhiều cho Thiền Định giải thoát là ư này. Khi Từ tâm được khởi xuất, được duy tŕ, được thắp sáng th́ tham dục và sân nhuế bị đẩy lùi và tiêu diệt. Tham dục và sân nhuế vắng bóng th́ ba triền cái c̣n lại hôn trầm, trạo cử, nghi – rất dễ bị phá vỡ bởi sức quán chiếu của trí tuệ. Nếu vừa tu tập Từ tâm vừa làm lợi ích chúng sinh THEO CHÁNH PHÁP th́ phước đức đủ để đối trị với tội lỗi quá khứ, người này chỉ c̣n tiến hành dụng công thiền quán để đi hết con đường c̣n lại.
Nhưng trường hợp Angulimala th́ thế nào, một kẻ mượn tạm ngón tay út gần ngh́n người bộ hành, tại sao lại chứng được Niết Bàn viên măn của Alahán?
Dĩ nhiên chỉ dựa vào những sự kiện trong một đời th́ không thể đánh giá Nghiệp báo Nhân Quả của một người. Chúng ta không nghe nhắc đến những công hạnh quá khứ của Tôn Giả Angulimala chỉ biết về tôn giả với những nét trong đời cuối cùng ấy như sau.
Thuở chưa gặp Phật, Tôn Giả theo học đạo với một người Bà La Môn. Tôn giả là người đệ tử thông minh, nghiêm nghị, giới hạnh đầy đủ, dung mạo đẹp đẽ khôi ngô, và những yếu tố này đă làm thổn thức trái tim người vợ của ông thầy. Sau một lần gạ gẫm tỏ t́nh và bị từ chối dứt khoát, tự ái bị va chạm nặng nề, ḷng say mê biến thành niềm thù hận, bà thỏ thẻ với chồng rằng Angulimala đă lén tán tỉnh bà và bị cự tuyệt. Bà yêu cầu chồng đừng nóng nảy tỏ thái độ và kêu la chất vấn, hăy tương kế tựu kế đưa Angulimala vào cực h́nh và tù tội. Ông thầy Bà La Môn giận tím gan nhưng nén xuống, ân cần gọi chàng đến khen ngợi đủ điều.Cuối cùng ông cho biết có một bí quyết tu tập mầu nhiệm cần phải truyền dạy cho Angulimala nếu chàng t́m đâu được một ngàn ngón tay út bên phải. Nghe nói chàng choáng váng, nhưng ông thầy đă trấn an, giải thích, hứa hẹn mọi việc tốt đẹp vinh quang của bí quyết về sau để thúc đẩy chàng hành động. Tà kiến c̣n vây phủ, chánh kiến chưa trổi dậy, tâm mến đạo tha thiết, và thế là Angulimala vâng lời cầm gươm ra đi. Phần sau câu chuyện rất cảm động mà có lẽ ai cũng đă biết qua.
Như thế Angulimala hoàn toàn không phải là người ác độc, chỉ v́ ḷng mến đạo quá tha thiết nên Tôn Giả đă trở thành tên tướng cướp kỳ cục, không lấy bất cứ tài vật nào, chỉ xin đỡ ngón tay út bên phải của kẻ lữ hành nào đi ngang, kết thành xâu chuỗi đeo quanh cổ. Tôn giả đă trả báo rất nhẹ trong một lần đi khất thực, và tâm thiết tha mến đạo đă đưa Tôn giả đến giây phút vinh quang khi mọi vô minh lậu hoặc hoàn toàn chấm dứt.
|
|
|
|
Quay trở về đầu |
|
|
AnhSang Học Viên Lớp Tử Vi


Đă tham gia: 03 November 2004 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 343
|
Msg 24 of 28: Đă gửi: 16 March 2005 lúc 10:12pm | Đă lưu IP
|
|
|
AnhSang không định đưa bài này lên, nhưng sợ mọi người hiểu sai về đạo Phật th́ phải tội nặng.
|
Quay trở về đầu |
|
|
thienkhoitimvui Hội viên


Đă tham gia: 30 November 2004 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2445
|
Msg 25 of 28: Đă gửi: 17 March 2005 lúc 7:19am | Đă lưu IP
|
|
|
như tôi đă nói, tất nhiên ảnh tượng trang nghiêm linh thiêng. có điều chính Đức Phật hồi tại thế đă Cấm không được thờ phượng tất cả ảnh, tượng hay di vật của Ngài. Đó là chuyện có thực. Cũng như, thái độ của phật tử với tượng Phật khác hẳn với những giáo đồ ngẫu tượng giáo. thôi, tôi không nói riêng lời tôi nữa tránh những hiểu nhầm bất lợi cho sự hiểu đạo Phật cũng như hiểu nhầm bất lợi cho tôi cho đến khi t́m thấy những tư liệu Phật giáo về điểm này. Hiển nhiên,không vô cớ mà đạo Phật lối hơn 100 năm sau khi Phật nhập diệt đă "sửa luật" (cũng như nhiều sửa luật khác của Đại thừa) về vấn đề tranh tượng Phật. Tất nhiên là việc thờ phượng tôn kính tranh tượng Phật giáo có lợi ích hiện thực trong công quả.
|
Quay trở về đầu |
|
|
thienkhoitimvui Hội viên


Đă tham gia: 30 November 2004 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2445
|
Msg 26 of 28: Đă gửi: 19 March 2005 lúc 4:44am | Đă lưu IP
|
|
|
Phật tử kính thờ Phật với quan niệm Phật là bậc giác ngộ hoàn toàn, đầy đủ từ bi, trí tuệ và hùng lực. Đối với phật tử, tượng Phật không phải là một ngẫu tượng (idole) mà là một biểu trưng lí tưởng giác ngộ, h́nh ảnh của Chơn, Thiện, Mĩ. Sự kính lễ tượng Phật của Phật tử khác xa hành động quỵ lụy, sợ sệt trước những h́nh tượng (tức idol, bao gồm ngẫu tượng, tranh ảnh, tượng, vật thiêng... chú thích của tôi, TKTV) của tín đồ đa thần giáo (polythéisme) hay nhất thần giáo (monotheisme). Phật tử quan niệm đạo lí của Phật là "ngón tay chỉ Mặt trăng"; người t́m đạo phải nương theo ngón tay đạo lí để thấy được mặt trăng chân lí. Họ t́m hiểu chín chắn và phán đoán phân minh những lời dạy của Phật trước khi chấp nhận và áp dụng. Chính Phật khuyến khích họ điều đó. Chủ nghĩa tín điều (dogmatisme) không có trong đạo Phật.
------------------
Trích sách "Phật Tử" của Thượng Tọa Thích Thiện Châu viết, ấn bản nhiều lần, bản tôi có do Trường Cao Cấp Phật Học VN cơ sở II in lại, Giáo Hội Phật giáo Việt Nam, Hội Phật tử Việt Nam tại Pháp, Trúc Lâm Thiền viện, 1989, tr 10, 11.
|
Quay trở về đầu |
|
|
AnhSang Học Viên Lớp Tử Vi


Đă tham gia: 03 November 2004 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 343
|
Msg 27 of 28: Đă gửi: 22 March 2005 lúc 4:32am | Đă lưu IP
|
|
|
AnhSang hoàn toàn đồng ư với bác và với hoà thượng Thích Thiện Châu. Đạo Phật là đạo của trí tuệ không phải đạo của thần quyền.
Nhưng con nghĩ tôn kính khác với sợ sệt.
Từ khiêm hạ mới có tôn kính, từ tôn kính mới dẫn đến nhân quả là có duyên tiếp xúc Phật Pháp Tăng để học và thực hành Phật Pháp.
Trong tam bảo Phật Pháp Tăng, tuỳ duyên mà có thể được duyên lành khác nhau nhưng tôn kính Phật là gốc đầu tiên dẫn đến các công hạnh khác. Từ ḷng tôn kính Phật sẽ có cơ duyên với Pháp và Tăng nhiều hơn. Nếu chỉ chấp vào Pháp mà coi nhẹ các công hạnh khác cũng không được.
Lúc đức Phật nhập diệt, người cũng khuyên các đệ tử nên chia đều Xá lợi cho các cơi trời người để kính ngưỡng và Hoả táng thân ngài đồng thời với lập Tháp (miếu) thờ ở giao lộ (Ngă tư, ngă năm) đông người qua lại v́ ngài biết những người khi đi qua Tháp thờ ngài mà sinh tâm tôn kính sẽ có phước lớn (xem 1 bộ Kinh Nguyên Thuỷ nào đó con không nhớ rơ).
Hành động của 1 người dù là không theo đạo Phật coi thường tượng/tranh/biểu trưng Đức Phật, có thể là không phải xuất phát từ tâm bất kính mà chỉ do vô t́nh. Nhưng ngẫu tượng đó biểu trưng cho 1 vị giác ngộ tuyệt đối (Phật) hoặc gần như sắp giác ngộ (Bồ Tát) được nhiều vị trời và người tôn kính. Quả báo tất yếu diễn ra:
1) Vô duyên với Phật Pháp trong tương lai nếu về sau không tạo ra thêm phước mới như tạo tượng, in kinh, kính Tam Bảo. V́ bất kính với Bậc Thánh khai mở Đạo Pháp sao có duyên lành với đạo do các ngài lập ra.
2) Bị ngu dốt (hoặc nặng hơn bị đoạ súc sinh nhiều kiếp) v́ hành vi trên tương đương với sự thiếu hiểu biết trầm trọng <---> ngu dốt <---> gần với súc sinh.
3) Bị các quả báo nhỏ khác nếu có phước bù đắp nổi các quả báo trên: ốm đau, bệnh tật, nghèo khổ, hèn kém...
Gần đây việc người ta in Tượng Phật, Bồ tát vào làm việc trang trí là việc làm rất đáng trách. Có thể do thiếu hiểu biết v́ họ chưa biết nhân quả của việc đó. Việc in tượng ngài Di Lặc làm ông thần tài cho họ, làm tượng trưng bày bừa băi rất bất kính. Nhiều chùa để quảng cáo cho ḿnh c̣n in Lịch có h́nh Phật để đem tặng, Lịch này có thể được dùng trong 1 năm rồi sẽ bị vứt bỏ vào thùng rác, tội này ai chịu??? Chắc là chùa ấy phải chịu một nửa, tưởng là đem Phật đến cho người ta nhưng thực ra đem tội đến cho người.
Buồn lắm thay!
__________________ ____________________________
Hic, tớ chưa được làm giám đốc
|
Quay trở về đầu |
|
|
thienkhoitimvui Hội viên


Đă tham gia: 30 November 2004 Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2445
|
Msg 28 of 28: Đă gửi: 23 March 2005 lúc 9:56pm | Đă lưu IP
|
|
|
bạn thật từ tâm.
về lịch Phật, có lẽ vậy . Nhưng một cách tạm đỡ: nếu được tặng lịch, nếu dùng hết năm, không có điều kiện bảo tồn lại, nên "hoá" như "hoá vàng".{ khi trước các nhà Nho nhặt được tờ giấycó viết chữ Nho bị vứt bỏ, bất kể chữ ǵ, cũng đều nên nhặt lấy đem đốt đi (nếu không dùng). }
|
Quay trở về đầu |
|
|
|
|