Tác giả |
|
hiendde Hội viên
Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 61 of 2534: Đă gửi: 17 April 2008 lúc 7:55am | Đă lưu IP
|
|
|
Xác Chết Bí Ẩn 500 Tuổi Không Phân Hủy
Trên đỉnh một trong những ngọn núi cao ngất trời của khu tự trị Tây Tạng, có một ngôi nhà cầu siêu nhỏ nằm đơn độc trên ŕa núi lộng gió. Tại đây có một thi hài vô cùng đặc biệt ngồi thi gan cùng tuế nguyệt.
Người ta tin rằng cái xác này có tuổi thọ nhiều thế kỷ và không bao giờ phân hủy. Người dân địa phương tôn thờ ông nhưng câu hỏi đặt ra là ông là ai? Bí mật của ông là ǵ? Liệu lời khẳng định của một số người rằng chính ông đă tự làm cho xác ḿnh khô lại là đúng?
Một nhóm các nhà khoa học quốc tế đă cố gắng t́m ra những bí ẩn đằng sau các câu hỏi này. Chuyến đi của họ tới Tây Tạng đă phám ra được sức phi thường của việc ngồi thiền, các nghi lễ bí ẩn và danh giới mỏng manh giữa khoa học và siêu nhiên.
Giáo sư Victor Mair, nhà nhân chủng học và là một chuyên gia nổi tiếng về Phật giáo tại đại học Pennsylvania đă dẫn đầu nhóm nghiên cứu trong chuyến đi này.
Ngôi nhà cầu siêu nhỏ nằm đơn độc trên ŕa núi lộng gió.
Các nhà khoa học xác định được đây là xác của một nhà sư Tây Tạng có tên Sangha Tenzin. Ông được đặt bên trong một ngôi mộ ở làng Ghuen tại thung lũng Spiti, thuộc bang Himachal Pradesh Ấn Độ.
Giáo sư Victor Mair cho hay xác ướp này ít nhất 500 tuổi: “Sangha Tenzin qua đời vào khoảng thời gian Colombus t́m ra châu Mỹ”. Nhà sư đă viên tịch trong khi đang ngồi thiền theo đúng tư thế mà người ta phát hiện ra ông hơn 500 năm sau.
Người dân làng Ghuen đă biết về cái xác từ năm 1975. Năm đó, ngôi làng bị một trận động đất tàn phá và khiến cho một phần của ngôi mộ bị sụt suống. Ghuen nằm ở khu vực gần với biên giới Trung Quốc, đồng thời là một khu vực cấm dưới sự kiểm soát của cảnh sát biên giới Ấn, Tây Tạng. Do đó, hầu như không có người nào biết về cái xác này ngoại trừ dân làng Ghuen.
Vào năm 1997, thi hài của nhà sư Tây Tạng được thế giới biết đến, nhờ hai lính tuần tra Ấn Độ, được cử đi xem xét một đoạn đường bị sụt lún, do động đất ở thung lũng Spiti.
Nhà sư Sangha đă ngồi ở tư thế này hơn 500 năm qua.
Dù đă hơn 500 tuổi nhưng xác của nhà sư Sangha ở trong t́nh trạng rất tốt, da không bị sứt mẻ và thậm chí vẫn c̣n tóc ở trên đầu. Không hề có bất cứ bằng chứng nào của các kỹ thuật ướp xác truyền thống.
Giáo sư Mair nói rằng nguyên nhân một phần là do không khí cực kỳ khô và lạnh, của khu vực và một phần có liên quan đến các tŕnh tự ngồi thiền, mà các nhà sư đạt đến tŕnh độ luyện tập để xua trừ tà ma.
“Vào những tháng cuối cùng của cuộc đời, nhà sư không hề ăn uống, chính điều đó đă làm giảm lượng mỡ trong cơ thể, và khiến các bộ phận nội tạng của cơ thể co nhỏ lại mà đáng lẽ ra chúng phải bị phân hủy”.
Cái xác không đổ sập và rệu ră nhờ có một chiếc dây đay quấn quanh cổ và ṿng qua bắp đùi. Chiếc dây đay đóng một vai tṛ rất quan trọng.
Qua nó, các nhà khoa học biết được đây là một phương pháp ngồi thiền bí truyền ít người biết. Chiếc dây làm cho nhà sư phải ngồi thẳng, và tập trung vào việc ngồi thiền của ḿnh.
Nếu ông thả lỏng người, nút đay sẽ xiết chặt cổ, chặn đường vào của khí ô xi và khiến ông bị ngạt thở.
Cho đến nay, trong các cuốn sách về đạo Phật ở Ấn độ, có rất ít thông tin nói về về phương pháp ngồi thiền này. Chỉ có duy nhất một bản thảo trong thư viện của chùa Tabo đă từng nhắc đến nó.
Từ những hiểu biết của ḿnh về các nghi lễ và môn phái đạo Phật, giáo sư Mair cho biết phương pháp này rất hiếm:
“Nó chỉ tồn tại trong một số môn phái ở Nhật và Tây Tạng, vô cùng bí truyền và xuất hiện trong phạm vi những vùng rừng núi hiểm trở. Phương pháp này pha trộn truyền thống Dzogchen của ḍng Nyingma”.
Thật t́nh cờ là ngôi làng Ghuen lại nằm cách chùa Tabo khoảng năm mươi km, đây là ngôi chùa Phật giáo ngh́n năm tuổi cổ nhất c̣n sót lại trên dăy núi Xuyên Himalaya.
Làng Ghuen cũng nằm giữa tuyến đường thông thương thường vận chuyển gia vị, len, muối, các loại đá quư và đường qua lại giữa Ấn Độ và Tây Tạng.
Theo lời kể của những người dân địa phương th́ khoảng 600 năm trước, ngôi làng Ghuen bị bọ cạp quấy nhiễu.
Nhà sư Sangha Tenzin lập tức ngồi phục xuống để thiền theo tư thế đă định trước. Người ta nói rằng khi linh hồn của ông rời thể xác, có một chiếc cầu vồng bất ngờ xuất hiện trên bầu trời, c̣n bọ cạp biến mất một cách bí ẩn khỏi ngôi làng.
Theo Tibetanaltar
Đàm Loan
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên
Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 62 of 2534: Đă gửi: 17 April 2008 lúc 9:03am | Đă lưu IP
|
|
|
Mười Địa Danh Ma Ám
Nổi Tiếng Nhất Thế Giới
Lâu đài Edinburgh nổi tiếng là một trong những nơi nhiều ma nhất ở Scotland. Ngay chính thành phố Edinburgh cũng được gọi là thành phố ma trên toàn châu Âu.
1. Lâu đài Edinburgh thành phố Edinburgh, Scotland
Trong rất nhiều dịp, khách thăm quan lâu đài, cho biết họ nh́n thấy một bóng ma thổi sáo không đầu, linh hồn của các tù nhân Pháp trong Chiến tranh bảy năm, và của các tù nhân thuộc địa trong Chiến tranh Cách mạng Mỹ ở thế kỷ mười tám. Thậm chí hồn ma của một con chó, đi lảng vảng quanh nghĩa địa của chó.
2. Ngôi nhà Whaley House bang California Mỹ
Ngụ tại thành phố San Diego bang California, Whaley House được người ta biết đến là “ngôi nhà ma ám nổi tiếng nhất nước Mỹ”.
Thomas Whaley xây dựng nó vào năm 1857, trên khu đất trước kia từng là nghĩa trang, kể từ đó Whaley House trở thành nơi các hồn ma quây quần.
Nhà văn de Traci Regula gợi nhớ lại về những sự việc kỳ lạ mà bà đă chứng kiến:
“Rất nhiều lần trong khi đang ăn tối ở quán cà fê Old Town Mexican đối diện bên kia đường, tôi thường để ư thấy, những chiếc cửa chớp trên tầng hai của ngôi nhà đôi lúc mở tung ra, sau khi Whaley House đă được đóng cửa rất lâu.
Trong một lần thăm mới đây, tôi có thể cảm thấy năng lượng ở vài nơi trong nhà, tôi ngửi thấy mùi x́ gà nhè nhẹ, đặc biệt là ở trong pḥng xử án.
Qua hành lang, tôi ngửi thấy mùi nước hoa, mới đầu tôi tưởng đó là của một nữ giảng viên đi cùng, nhưng sau này tôi được biết Whaley House hoàn toàn chẳng có mùi ǵ cả”.
3. Ngôi nhà Borley làng Borley Anh
Ngôi nhà Borley được Đức cha Henry Dawson Ellis Bull, xây dựng gần nhà thờ Borley vào năm 1862, và ông đă chuyển đến sống tại đây, sau một năm được bổ nhiệm làm mục sư của xứ đạo
Những người săn ma thích trích dẫn câu chuyện, về một tu viện theo ḍng thánh Benedict cho rằng, ngôi nhà được xây dựng vào năm 1362.
Theo đó, một vị sư của tu viện này đă quan hệ lén lút với một nữ tu sĩ ở tu viện khác gần đó. Sau khi cuộc t́nh bị bại lộ, vị thầy tu bị xử tử, c̣n nữ tu sĩ bị đóng sống vào bức tường gạch của tu viện.
4. Trang trại Bell bang Tennessee Mỹ
Trang trại Bell được nhắc đến trong rất nhiều các cuốn sách, bộ phim và các chương tŕnh truyền h́nh. Câu chuyện đằng sau trang trại ma Bell rất nổi tiếng, bởi nó là câu chuyện duy nhất, được ghi chép lại giữa những lời đồn thổi về ma quỷ, kể về một con ma đă gây ra cái chết của một người đang sống.
Giữa năm 1817-1821, gia đ́nh Bell bị khủng hoảng bởi một người phụ nữ ma có tên “phù thủy Bell” hay “Kate”. Họ tin rằng Kate đă rày ṿ và tra tấn John Bell, người cha của gia đ́nh mắc bệnh rối loạn thần kinh, cuối cùng khiến ông bị chết.
John không thể ngủ hay khỏi bệnh. Người ta đă t́m thấy một chiếc lọ có chất lỏng màu đen kỳ lạ, trên giường John sau khi ông chết. Để kiểm tra chất lỏng, người nhà John đă nhỏ một giọt vào lưỡi con mèo của gia đ́nh, ngay lập tức con mèo lăn quay ra chết.
Trong ba năm trở lại đây, cộng đồng sống quanh trang trại Bell, vẫn bị ám ảnh bởi người phụ nữ đó, và họ tin rằng Kate đang làm điều ǵ đó rất xấu.
5. Ṭa nhà Raynham hạt Norfolk Anh
Ṭa nhà Raynham nổi tiếng nhờ hồn ma của “bà Brown”, được hai nhiếp ảnh gia chụp năm 1936. Nó là một trong những bức ảnh ma thật nhất từ trước đến nay.
Người ta nói rằng bóng ma “bà Brown” ám toàn bộ cầu thang của ngôi nhà Raynham. Đầu những năm 1800, Vua George IV, sống trong ngôi nhà này đă nh́n thấy một người phụ nữ mặc bộ quần áo màu nâu, đứng bên cạnh giường của ông, với khuôn mặt tái nhợt và đầu tóc rối bời.
Đến năm 1836, Đại tá Loftus đến thăm ngôi nhà này nhân ngày lễ Noel, đă t́nh cờ nh́n thấy bóng ma. Một tuần sau đó ông này lại nh́n thấy, bóng ma mặc bộ quần áo xa tanh màu nâu, với hai hốc mắt trống rỗng.
Một vài năm sau đó, sĩ quan Frederick Marryat và hai người bạn nh́n thấy, “bà Brown” đi lên xuống cầu thang, với chiếc đèn lồng cầm trên tay. Ông Marryat dùng súng bắn vào con ma, nhưng viên đạn xuyên qua người của bóng ma này.
6. Tàu Queen Mary bang California Mỹ
Theo những người đă từng thăm và làm việc trên Queen Mary, pḥng máy móc chính là khu vực ma ám của con tàu, bởi tại đây một thủy thủ mười bảy tuổi, đă bị đè chết sau khi cố gắng trốn thoát một trận hỏa hoạn.
Rất nhiều người đă kể lại rằng, họ nghe thấy những tiếng gơ và đập cửa, trên các ống dẫn nước quanh cửa. Ở khu vực phía bàn tiếp tân của khách sạn, khách thăm quan thường nh́n thấy bóng ma, của một người phụ nữ mặc áo trắng.
Thêm nữa có rất nhiều bóng ma trẻ em, ám ảnh hồ bơi của Queen Mary. Người ta thường nghe thấy tiếng một bé gái, gọi t́m mẹ và búp bê của ḿnh, bé gái bị ngă găy cổ trong một tai nạn ở bể bơi.
C̣n đồ đạc trong pḥng thay đồ th́ tự dịch chuyển, khách du lịch có thể cảm thấy những bàn tay chạm vào người, sự xuất hiện của những linh hồn và tiếng kêu rên đau đớn, của một bóng ma ở giữa thân tàu, một thủy thủ đă chết tại đây, khi Queen Mary va chạm với một con tàu nhỏ hơn
Trước kia Queen Mary từng là con tàu du lịch xa xỉ nổi tiếng. Năm 1967, sau khi kết thúc những tháng ngày hoàng kim lênh đênh trên biển, nó được bán cho thành phố Long Beach Mỹ và được biến thành một khách sạn.
7. Nhà Trắng thủ đô Washington Mỹ
Nằm ở số 1600 trên đại lộ Pennsylvania, thủ đô Washington, nhà Trắng không chỉ là nơi ở của các tổng thống Mỹ đương thời, mà c̣n là “điểm hẹn” của một vài cố tổng thống.
Có người đă từng nghe thấy tiếng tổng thống Harrison, lục lọi trên tầng mặt thượng, tổng thống Andrew Jackson, th́ không chịu rời bỏ pḥng ngủ của ḿnh, c̣n bóng ma đệ nhất phu nhân Abigail Adams bay lượn trong hành lang.
Bóng ma thường được nh́n thấy nhiều nhất, là của tổng thống Abraham Lincoln. Một nữ thư kư trẻ dưới thời chính quyền Roosevelt nói rằng, cô đă nh́n thấy bóng ngài Lincoln ngồi trên giường, và đang cởi ủng ra.
Một dịp khác nữ hoàng Hà Lan Wilhelmina, đă bị đánh thức bởi tiếng gơ cửa, nhưng khi bà trả lời th́ nhận được, cái nh́n chằm chằm của Lincoln từ hành lang.
8. Tháp London thủ đô London Anh
Là một trong những di tích lịch sử được bảo tồn nguyên vẹn nổi tiếng nhất trên thế giới, nhưng Tháp London cũng nằm trong những địa danh ma ám nổi danh nhất.
Chẳng có ǵ phải bàn căi bởi đây là nơi diễn ra hàng trăm vụ xử tử, giết người và tra tấn dă man trong hơn một ngàn năm qua. Hàng chục vụ “chạm trán” với ma bên ngoài và bên trong ṭa tháp đă được ghi lại.
Vào một ngày đông lạnh giá năm 1957, lúc ba giờ sáng, một lính gác bị đánh thức bởi tiếng đập trên cḥi canh. Khi anh bước ra ngoài để t́m hiểu, th́ nh́n thấy một bóng người trắng toát ở trên đỉnh tháp.
Sau đó anh lính mới biết rằng, cũng vào chính ngày này cách đây năm trăm năm trước, bà Jane Grey đă bị chặt đầu ở đây, ngày 12/2/1554.
Tuy nhiên có lẽ bóng ma nổi tiếng nhất, ngụ tại ṭa tháp này là linh hồn của bà Ann Boleyn, một trong số những người vợ của vua Henry VIII, người cũng bị chặt đầu vào năm 1536.
Bóng ma được nh́n thấy rất nhiều lần, đôi lúc ôm chiếc đầu của bà đi lang thang ở tháp Xanh và tháp Nhà Nguyện.
Một trong những câu chuyện ma đáng sợ nhất, gắn liền với tháp London, là câu chuyện kể về cái chết của nữ bá tước Salisbury, người bị kết án tử h́nh sau khi bị buộc tội, dính líu tới các hành động tội ác vào năm 1541, mặc dù người dân tin rằng bà vô tội.
Khi đang vùng vẫy ở trên đoạn đầu đài, bà chạy thoát và bị tay đao phủ rượt đuổi theo, vung dao chém rơi đầu. Màn xử tử kinh hoàng này thường được các linh hồn ở tháp Xanh diễn lại.
9. Lâu đài Ballygally vịnh Ballygally Ireland
Ngụ tại ngôi làng cùng tên, thuộc hạt Antrim bắc Ireland, lâu đài Ballygally quay ra biển phía trước vịnh Ballygally.
Nó là ṭa nhà duy nhất được xây dựng từ thế kỷ mười bảy, vẫn đang được sử dụng làm nơi ở, và là một trong những nơi nhiều ma nhất trong vùng.
Một bóng ma thường được nhắc đến, là bóng ma bà Isobel Shaw, người chủ cũ của lâu đài. Dân t́nh đồn rằng người sống trong nhà, đôi khi nghe thấy những tiếng gơ cửa nhưng sau đó lập tức biến mất.
Khi c̣n sống Isobel đă bị chồng khóa vào trong pḥng và không cho ăn, bà chết do nhảy từ cửa sổ xuống. Một bóng ma khác thường đi lại quanh lâu đài trong bộ váy lụa là bà Nixon, người đă sống ở đây vào thế kỷ mười chín.
10. Lâu đài Rose Hall vịnh Montego Jamaica
Rose Hall là lâu đài bằng đá, nổi tiếng nhất được xây dựng vào những năm 1770 ở Jamaica. Với một tầng trên được trát vữa, Rose Hall nằm cheo leo trên sườn đồi, đem đến cho khách tham quan một phong cảnh tuyệt đẹp nh́n ra biển.
Rose Hall được biến đến với câu chuyện về người phụ nữ, tên Annie Palmer tới đây vào năm 1820, và những truyền thuyết không có thật, về những đường hầm dưới ḷng đất, những vết máu và những câu chuyện ma.
Annie Palmer là một phù thủy, người ta tin rằng ả đă giết ba người chồng bằng đầu độc, đâm, treo cổ sau đó đổ dầu đun sôi vào tai họ, và rất nhiều t́nh nhân, trong đó có các nô lệ với lư do đơn giản là ả đă chán họ.
Mới đây khách du lịch đă chụp được, những bức ảnh xuất hiện các khuôn mặt ma quái.
Theo Contaminated
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên
Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 63 of 2534: Đă gửi: 17 April 2008 lúc 9:24am | Đă lưu IP
|
|
|
Người Phụ Nữ Bí Ẩn Trên Sao Hoả
Các nhà khoa học tỏ ra vô cùng bối rối trước một bức ảnh, do robot thám hiểm sao Hỏa Spirit của NASA gửi về trái đất, cho thấy h́nh dáng một phụ nữ bí ẩn trên Hành tinh Đỏ.
Nh́n vào ảnh không ít người đoán già đoán non rằng, đây có thể là bóng dáng của một phụ nữ, với cánh tay duỗi dài, đang ngồi giữa những khối đất đá trên sao Hoả.
Cũng có thể đó chỉ là tṛ ồn ào trên internet, để khẳng định sự sống thực sự tồn tại trên Hành tinh Đỏ, điều mà lâu nay các nhà khoa học vẫn nghi ngờ. Một số th́ cho rằng h́nh ảnh này đơn giản chỉ là ảo giác.
Bức ảnh gây tranh căi trong cộng đồng internet.
Đây là một trong số nhiều bức ảnh mà Spirit, robot thám hiểm của NASA ,được đưa lên sao Hỏa cách đây bốn năm, đă gửi về trái đất. Nó được chụp vào cuối năm 2007 từ điểm cao nhất của một vùng cao nguyên thấp trên sao Hoả.
Bức ảnh được t́m trên một trang web của Trung Quốc, đang gây ra một cuộc tranh luận sôi nổi trên internet. Có nhiều ư kiến khác nhau về bức ảnh nói trên.
Một blogger viết:
“Những bức ảnh này thật đáng ngạc nhiên. Tôi không tin vào mắt ḿnh, khi nh́n thấy người ngoài hành tinh khoả thân đang đi ṿng quanh sao Hoả”.
Một người khác đáp lại bằng giọng chế nhạo:
“Nếu bạn có thể chỉ cho tôi, một khối đá khác trong một bức ảnh khác, từ sao Hoả hoặc trái đất, mà trông tự nhiên như vậy, tôi sẽ nghĩ lại”.
Người thứ ba nói với giọng nhạc nhiên:
“Mắt con người lại có thể bị đánh lừa dễ đến thế”.
Robot thăm ḍ sao Hoả Spirit.
Spirit và Opportunity, robot thứ hai hạ cánh thành công xuống sao Hoả, đă bắt đầu di chuyển quanh hành tinh Đỏ ,kể từ khi hoàn thành sứ mệnh đầu tiên vào tháng bốn 2004.
Mục tiêu cơ bản của hai robot là t́m kiếm những bằng chứng, có nước tồn tại trong địa chất, dấu hiệu có thể cho thấy sự tồn tại của sự sống trên sao Hoả.
Được phóng lên từ mũi Cape thuộc Florida, vào tháng sáu và tháng bảy 2003, Spirit và Opportunity đă di chuyển khoảng, bốn trăm năm chục triệu km trên sao Hoả, để thăm ḍ bề mặt bụi bặm, và ghồ ghề của hành tinh Đỏ.
Với những dấu vết sông và biển trên bề mặt khô cằn của sao Hỏa, nhiều nhà khoa học tin rằng sự sống từng tồn tại trên hành tinh Đỏ.
Lưu Ly
The Times
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên
Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 64 of 2534: Đă gửi: 17 April 2008 lúc 10:06am | Đă lưu IP
|
|
|
Lời Nguyền Của Phù Thủy Nước Anh
Tin đồn phù thủy tái xuất tại nghĩa trang thành phố Newcastle, sau hàng trăm năm bị treo cổ, đang gây xôn xao dư luận nước Anh.
Một công nhân thấy đau và có vẩy trên cánh tay, sau khi nhặt những mảnh vụn của hộp sọ, tại nghĩa trang St Andrew's.
Các công nhân đă t́m thấy răng, các mảnh sọ và một chiếc xương sườn, bên ngoài nhà thờ St Andrew's, nằm trên phố Newgate, Newcastle trong quá tŕnh đào một cái rănh để lắp đặt hệ thống thắp sáng nhà thờ.
Những phần hài cốt này được cho là, của các phù thủy bị chôn trong một cái hố tại nghĩa trang, của nhà thờ sau khi bị treo cổ tại Town Moor.
Bill Atkinson người trông nom nhà thờ cho biết, những chiếc xương này tiếp tục lộ ra, đặc biệt là sau khi trời mưa.
- “ Họ đào cái rănh này và t́m thấy những mảnh xương và xương sọ. Một người công nhân nhặt những mảnh sọ lên, và rất hào hứng đưa cho mọi người xem. Nếu là tôi, tôi sẽ chẳng bao giờ chạm vào nó.
Ngày hôm sau anh ta thấy đau và có vẩy ở trên tay, anh ta đi khám nhưng bác sĩ, không phát hiện ra đó là bệnh ǵ. Mỗi lần trời mưa lớp đất bị rửa trôi đi, th́ có càng nhiều xương bị lộ ra”.
Theo sổ khai tử của nhà thờ St Andrew's, có khoảng mười sáu nữ phù thủy, và một thầy phù thủy bị chôn trong nghĩa trang này.
Họ bị treo cổ vào ngày 21/8/1650 tại Town Moor.
- “Ở thời đó đối với những ai khác người, như một người bán thảo dược, hay người có h́nh dáng trông hơi lạ, thậm chí nếu bạn căi nhau với hàng xóm, ai đó sẽ buộc tội bạn là phù thủy, ông Bill nói.
Người phát hiện bạn là phù thủy sẽ được trả một đồng guinea, tương đương với 1,1 bảng Anh, là một khoản tiền rất lớn thời đó.
Sau đó họ sẽ bị treo cổ tại Town Moor trước hàng trăm người, rồi bị ném vào một cái hố trong nghĩa trang của nhà thờ. Tôi luôn nghĩ rằng linh hồn của họ vẫn quanh quẩn đâu đây”.
Có khoảng 1560 đến 1650 phiên xét xử phù thủy, diễn ra trên toàn quốc, nhưng chẳng có phiên ṭa nào đặt câu hỏi, liệu phép thuật có thực sự tồn tại.
Phát ngôn viên của Hội đồng thành phố Newcastle nói:
- “Nghĩa trang của nhà thờ St Andrew's, là một địa điểm lịch sử rất quan trọng, nằm ở trung tâm của thành phố, và là một trong những nghĩa địa lâu đời nhất, có từ thế kỷ thứ mười hai.
Chúng tôi thấy nghi ngờ về việc làm thế nào, để chứng tỏ đây là xương của phù thủy. Tuy nhiên chúng tôi sẽ gặp gỡ, những người làm việc trong nhà thờ, để t́m hiểu thêm xem người ta đă thu được những ǵ”.
Theo Chroniclelive
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên
Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 65 of 2534: Đă gửi: 17 April 2008 lúc 10:39am | Đă lưu IP
|
|
|
MỘT VỤ HỒI SINH KỲ LẠ
Ở MANCHESTER ANH QUỐC
Trở về từ nhà tang lễ chưa đầy hai mươi bốn tiếng đồng hồ, bà Gina Partington như khuỵu xuống khi nghe tin báo:
Cậu con trai duy nhất Tommy Dennison, người mà vừa mới hôm qua thôi, bà c̣n khóc đến cạn nước mắt khi tiễn đưa đến giàn hỏa táng, hiện đang bị cảnh sát giam giữ ở tỉnh bên.
Tin sét đánh đến với bà mẹ năm mươi tám tuổi, ở Greater Manchester vào hôm thứ Ba 30/10, khi nhà tang lễ thành phố gọi điện tới thông báo:
Đă t́m thấy xác cậu con trai Tommy Dennison ba mươi chín tuổi của bà, trên đường Upper Brook ở Rusholme, cách khu vực Urmston nơi gia đ́nh đang sinh sống một đoạn khá gần.
Cậu Tommy vốn có tiền sử bệnh tâm thần, đă bỏ nhà đi biệt từ hôm 12/10. Gia đ́nh và một số nhân viên xă hội, hông báo t́m người lạc khắp nơi, cho đến ngày 15/10 th́ có người phát hiện ra xác một người đàn ông, trong khu phố ổ chuột ở Rusholme, căn cứ theo đặc điểm nhận dạng th́ đúng là Dennison.
Nghe điện thoại bà Partington vẫn đủ b́nh tĩnh, để căn vặn người thông báo:
Có đúng xác chết mang những dấu hiệu khác biệt, giống con trai bà hay không, một vết sẹo trên đầu để lại từ sau lần phẫu thuật năo, một bên chân lở loét ung nhọt, và câu trả lời là: chính xác.
Không c̣n nghi ngờ ǵ nữa, bà mẹ tất tả cùng ông chồng cũ, bố đẻ của Tommy đến nhà xác nhận lại con.
- “Tôi mở nắp quan tài, ngắm nh́n gương mặt nó, cầm tay nó lên và chỉ biết khóc thương cho đứa con xấu số”.
Bà Partington nhớ lại.
- “Ngay cả ông ấy cũng không thể nói đó không phải là Tommy”.
Sau bốn mươi phút khóc lóc thảm thương, nghi thức hỏa thiêu được tiến hành ngay lập tức. Đó là buổi tối ngày thứ Ba 30/10.
Cho đến chiều thứ Tư 31/10, nghĩa là chưa đầy một ngày sau, bà Partington lại bất ngờ nhận một cú điện không mong đợi khác, lần này từ cảnh sát.
Họ cho biết với tư cách người mẹ, bà phải đến ngay sở cảnh sát ở Nottingham, để bảo lănh cho cậu con trai Tommy Dennison, người đă bị bắt giữ và nhốt vào khám trước đó vài ngày.
- “Tôi gào lên trong điện thoại:
- Các người điên hết cả rồi. Tommy đă chết”.
Và thế là họ nối máy cho tôi nói chuyện với “con trai”.
Đúng là giọng của Tommy, không lẫn đi đâu được. Nó nói :
- “Mẹ đă mai táng con rồi à?”
- “Phải, con trai. Mẹ đă làm cho con một lễ tiễn đưa rất chu đáo".
- "Mẹ đă mời cả mục sư Cơ đốc giáo, và cắm quốc kỳ nữa đúng không. Một đám tang sặc mùi Scotland mẹ nhỉ”.
Bà Partington không thể nói ǵ hơn được nữa. Ngay chính bản thân bà cũng kiệt sức v́ khó hiểu, v́ đă sai lầm khi nhận dạng cậu con trai độc nhất, do chính bà dứt ruột đẻ ra.
- “Có lẽ chúng là anh em sinh đôi. Có lẽ người đă khuất là đứa con chào đời cùng với Tommy, mà tôi chưa từng biết đến. Đó là cách lư giải duy nhất tôi có thể đưa ra vào thời điểm này.
Tôi không thể phủ nhận bất kỳ ai trong hai đứa, người đă yên nghỉ trong mồ, hay người vẫn bị giam giữ, không phải là Tommy con tôi”.
Các thám tử hàng đầu nước Anh đă vào cuộc. Những kết quả điều tra ban đầu cho thấy, “cậu Tommy đă khuất” cũng sinh sống ở thành phố Manchester với một chị gái. Bố đẻ của cậu ta sống ở Ireland, hiện vẫn chưa liên lạc được.
Theo BBC
Hải Minh
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên
Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 66 of 2534: Đă gửi: 17 April 2008 lúc 2:59pm | Đă lưu IP
|
|
|
Người Đàn Ông Bị Ninh Nhừ Không Chết
Sau bốn mươi lăm phút, chiếc nồi hơi réo ùng ục trên than hồng, người ta quyết định tháo van áp suất, mở vung nồi và nín thở chờ đợi kết cục bi thảm ǵ, sẽ xảy đến cho kẻ bạo gan ngồi bên trong.
Chẳng những không nhừ nát giống năm con gà bên cạnh, tác giả của pha biểu diễn đứng tim c̣n tỏ ư khiển trách: c̣n quá sớm mà đă mở vung nồi.
Trước sự chứng kiến của hơn ba trăm người dân thành phố Ipoh, Malaysia, màn tŕnh diễn có một không hai, được thực hiện một cách thuần thục bởi đích Xia Fuan, một trong hai đồ đệ ruột của pháp sư Thanh Thủy, đến từ tỉnh Bahau.
Khâu chuẩn bị xem ra khá công phu. Đầu tiên, người ta phải t́m một cái nồi áp suất đủ lớn, để vừa vặn một người chui vào, đường kính chừng một mét. Sau đó đổ ngập nước lă, quẳng vào đó thêm năm con gà đă làm sạch lông, để minh chứng thêm phần… thuyết phục.
Đúng chín giờ tối, pháp sư Thanh Thủy tiến hành khai mạc sự kiện bằng lễ tế thần linh. Trong tiếng chiêng trống inh ỏi và hương khói nghi ngút, ông niệm thần chú, rắc lá trà, thêm một ít muối và gạo vào nồi nước.
Một vài thao tác chuẩn bị
Chừng ba mươi phút sau, đồ đệ Xia Fuan, người được cho là đă bị Vua Khỉ nhập thần, bắt đầu đi lại, nhảy nhót, găi mặt găi tai và kêu la như một “hầu vương” thực thụ.
Với dây sắt trong tay, “Vua khỉ” nhảy ra khỏi điện thờ, ngạo nghễ nh́n khắp lượt dân chúng trong khoảng mười phút, trước khi thực hiện pha tŕnh diễn.
Sau khi Xia Fuan yên vị trên đụn giấy, người ta bắt đầu đậy vung và đốt lửa cháy rừng rực. Chẳng mấy chốc, nước réo sôi, nồi đă bốc khói nghi ngút.
Giây cuối cùng của phút thứ bốn mươi lăm trôi qua, mọi người nín thở dập tắt lửa, và ḥ nhau mở nắp nồi.
Trước sự ngỡ ngàng của tất thảy nhân chứng, Xia Fuan vẫn ngồi chồm hỗm bên cạnh năm con gà thịt đă nát nhừ, người không mảy may thương tích.
Anh chàng tỏ vẻ thất vọng và nói bằng thứ tiếng Phước Kiến với sư phụ Thanh Thủy, tạm dịch “Thầy cho con ra sớm quá”.
Xia Fuan vẫn c̣n... tiếc rẻ
Pháp sư Thanh Thủy cho biết, ông bắt đầu học tuyệt kỹ “Hầu vương phá Ḷ bát quái” từ năm mười lăm, mười sáu tuổi, cho đến năm hai mươi lăm tuổi, th́ đă đủ thuần thục để đi biểu diễn, khắp các vùng miền trên đất nước Malaysia.
Cách đây ba mươi ba năm, tại đại hội “Chiến tích phi thường” khu vực châu Á, chính tuyệt chiêu “ninh nhừ không chết” đă giúp pháp sư giành giải á quân.
Được biết, pháp sư Thanh Thủy rất sẵn ḷng dạy kỹ năng bí truyền cho người ngoài môn phái, thậm chí cho cả nữ nhi.
Tuy nhiên đến thời điểm hiện tại, chỉ có hai anh em Xia Fuan và Xia Fulai, là đủ tố chất để luyện tập thành thục tuyệt chiêu nguy hiểm.
Trước đêm tŕnh diễn mười ngày, người thực hiện phải ăn chay, kiêng rượu thịt và tuyệt đối tránh quan hệ nam nữ.
Tai nạn nghề nghiệp có thể là da sưng phồng và đỏ tấy, may mắn là chưa từng xảy ra tai nạn đáng tiếc nào.
Hải Minh
Theo Guang Ming Daily
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên
Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 67 of 2534: Đă gửi: 18 April 2008 lúc 6:55pm | Đă lưu IP
|
|
|
Chúa Jesus Lại Hiện H́nh Trong Thân Cây
|
Chúa Jesus hiện h́nh?. |
Một thợ mộc đến từ Mỹ đă t́m thấy chân dung của Chúa Giê-su trong thân một cây thông. Mới đầu, anh đă rao bán khúc gỗ trên trang đấu giá eBay và có người đă trả tới 500 USD.
Anh Craig O'Connor, một tín đồ đạo Thiên chúa sống ở bang Pennsylvania, cho biết: “Mọi người nói rằng đây là một tác phẩm nghệ thuật do Chúa tạo nên và tôi cũng có cùng ư kiến với họ”.
Anh O'Connor nói thêm rằng những đường vân xung quanh đầu của “Chúa Giê-su” trông giống như vầng hào quang.
O'Connor nhớ lại khoảnh khắc anh nh́n thấy h́nh ảnh lạ thường khi đang giúp một người bạn đốn cây ở quận Burlington cách đây gần 1 năm: “Người tôi nổi da gà. Trông rất giống Chúa Giê-su giáng trần và Ngài đang dang rộng cánh tay. Tôi vô cùng ngạc nhiên bởi nó chỉ là một đốm nhựa thông tự nhiên”.
Tuy có người đă trả giá cao nhưng Craig quyết định giữ khúc gỗ và đặt nó vào giữa tủ đồ anh đang làm.
Dù vậy, những người ít duy tâm hơn th́ cho rằng bức chân dung này chẳng giống với h́nh ảnh Chúa Giê-su giáng trần tí nào.
Tờ Telegraph đă đưa ra bảy bức h́nh gần giống với h́nh ảnh "Chúa Giê-su" ở trên để độc giả so sánh và đưa ra nhận xét.
Dưới đây là những h́nh ảnh tương tự với bức chân dung "Chúa Giê-su" của anh Craig.
1. H́nh tượng Chúa Giê-su.
2. H́nh ảnh Gandalf trong bộ phim "Chúa tể của những chiếc nhẫn".
3. H́nh ảnh Giáo hoàng.
4. H́nh ảnh Yassin Omar, kẻ đánh bom ở London vào 21/7/2005.
5. H́nh ảnh nữ tu sĩ.
6. H́nh ảnh một cậu bé trượt ván.
7. H́nh ảnh người phụ nữ Afghanistan.
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên
Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 68 of 2534: Đă gửi: 19 April 2008 lúc 12:31am | Đă lưu IP
|
|
|
Mười Địa Danh Rùng Rợn Nhất Thế Giới
1. Đảo Phục sinh, Chile
Nằm cách Chile lục địa khoảng 3.600 km về phía Tây, Đảo Phục sinh được coi là một trong những ḥn đảo cô lập và huyền bí nhất thế giới. Tại đây có tới hơn 1.000 bức tượng lớn h́nh người bằng đá có niên đại cách đây hàng ngh́n năm, tuyệt nhiên không bức nào giống bức nào.
Có những bức tượng bán thân nh́n lên trời cho ta cảm giác như chúng đang ăn năn về tội lỗi nào đó trong quá khứ. May ra chỉ có chúng mới biết người làm ra chúng là ai, họ đến từ đâu và đă đi đâu, bởi nơi có người ở gần ḥn đảo này nhất chỉ có đảo Picairn - cách 2.250 km về phía Đông.
Hiện nay, việc chế tạo, vận chuyển và ư đồ sắp xếp những bước tượng khổng lồ cao tới 21m và nặng đến 90 tấn trên đảo Phục sinh vẫn c̣n là bí mật chưa có lời giải.
2. Vịnh Truk, Micronesia
Vịnh Truk, Micronesia nằm phía tây-nam quần đảo Hawaii được biết đến như “vùng biển chết” v́ đă nuốt chửng cả một đơn vị lớn Hải quân Nhật Bản trong chiến tranh thế giới lần thứ 2.
Năm 1971, đoàn nghiên cứu do nhà thám hiểm nổi tiếng Jacques-Yves Cousteau dẫn đầu tiến hành thăm ḍ vùng biển này và hết sức ngỡ ngàng khi phát hiện hàng loạt xác tàu chiến, thậm chí có cả tàu sân bay được cho là bị đắm tại đây năm 1944.
Hiện nay vịnh Truk đă mở cửa phục vụ khách du lịch. Các xác tàu đă gắn chặt vào san hô và đá ngầm là địa điểm đặc biệt thu hút những vị khách du lịch hiếu kỳ.
3. Chợ ma thuật Sonoran, Mexico
Các thầy phù thủy tại chợ ma thuật Sonoran, Mexico tuyên bố rằng chỉ với 10 pesom họ có thể giúp bạn nhanh chóng thoát khỏi đói nghèo cũng như những trắc trở trong cuộc sống vợ chồng.
Trong các gian hàng chật hẹp, người ta c̣n bày bán những con thằn lằn độc, ếch và chim hoang dă. Chợ ma thuật Sonoran mở cửa hàng ngày phục vụ người hành hương, khách du lịch từ khắp nơi trên thế giới, những người muốn được nghe lời tiên tri về số phận và được hứa hẹn về một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Tại đây, những người mắc chứng viêm năo có thể t́m được các phương thuốc hữu hiệu như máu rắn chuông hay chim ruồi sấy khô.
4. Tu viện Thelema huyền bí ở Sicily, Italia
Vào đầu những năm 20 của thế kỉ XX, một tôn giáo kỳ lạ lần đầu tiên xuất hiện trên thế giới với cái tên Satan giáo hay c̣n gọi là giáo phái Thelema do Aleister Crowley (1875-1947) sáng lập.
Crowley không những rất nổi tiếng, mà c̣n được rất nhiều ban nhạc tôn thờ như King Daimond, Marilyn Manson... Trong đó, nổi tiếng nhất là việc ông xuất hiện trên b́a đĩa Sgt. Pepper's Lonely Hearts Club Band của ban nhạc huyền thoại The Beatles.
Aleister Crowley xây dựng nên tu viện Thelema để tôn thờ quỷ Satan. Những người mới gia nhập tôn giáo này sẽ được thử thách bằng việc chích ma túy và ngủ qua đêm trong “căn pḥng ác mộng”, nơi treo các bức tranh địa ngục và quỷ Satan.
Tuy nhiên, giáo phái này đă bị chính Mussolini ra lệnh đóng cửa do sức ép mạnh mẽ của các tổ chức xă hội và báo giới. Hiện nay, tu viện Thelema đă bị phá hủy gần như hoàn toàn, tuy nhiên một vài bức tranh quỷ Satan mà Crowley đă dùng để răn dạy môn đồ của ḿnh th́ vẫn c̣n lưu giữ.
5. Khu phố ngầm Mary King’s Close ở Edinburgh, Scotland
Các dăy phố ngầm bên dưới thành phố Edinburgh của Scotland được xem là vùng đất bí ẩn và nổi tiếng có nhiều ma. Nhiều khách du lịch đến đây cũng v́ muốn thỏa măn trí ṭ ṃ một lần trong đời được nh́n thấy oan hồn.
Mọi tin đồn đều bắt nguồn từ sự kiện kinh hoàng nhất trong lịch sử khu vực này vào năm 1645, khi dịch hạch lan truyền ra nhiều thành phố ở Châu Âu. Để ngăn chặn thảm hoạ, chính quyền thành phố lúc đó tiến hành các biện pháp cứng rắn nhất: Dùng quân đội vây chặt các khu phố có người bệnh không cho ai lọt ra ngoài, trong số này có Mary King’s Close. Có hàng trăm người nằm trong ṿng vây chết người ấy.
Sau khi kết thúc bệnh dịch, người ta đă san lấp cả con phố và xây dựng phố mới trên đó. Bắt đầu từ ấy xuất hiện các tin đồn về ma thoắt ẩn thoắt hiện trong những góc phố hay dưới ḷng đất.
Cho đến nay, nhiều khách du lịch nói rằng, họ đă từng gặp con ma là một bé gái nhỏ với gương mặt biến dạng v́ bệnh đậu mùa hay con ma chơi kèn trong bóng tối lờ mờ dưới ḷng đất...
Ngoài ra, có nhiều hiện tượng lạ diễn ra ở phố Mary King’s Close. Lúc th́ hướng dẫn viên lạc đường trong mê cung mà họ vốn dĩ thuộc như ḷng bàn tay, khi th́ những kiểu phim dưới ḷng đất lộ sáng cháy đen, trong khi các kiểu trong cùng cuộn phim chụp ở các địa danh khác chất lượng vẫn tốt.
Khu nghĩa đĩa dưới ḷng đất ở thủ đô Paris, Pháp dài gần 187km là nơi chôn cất hàng triệu dân Paris trong suốt gần 3 thế kỷ. Hàng trăm bộ xương được treo trong lồng kính, xương và xác người chết thậm chí được xếp đống ở hai bên hành lang.
6. Hầm mộ ở Paris, Pháp
Hiện nay, một phần nhỏ của nghĩa địa này được mở của đón tiếp công chúng vào thăm quan. Phần c̣n lại của hầm mộ, theo lời đồn đại, do một đội quân đặc biệt là các hồn ma và xác chết canh giữ, không cho bất kỳ ai bén mảng tới.
Hầm mộ này được xây dựng vào năm 1770, khi nghĩa trang Paris quá đông có nguy cơ sinh bệnh khiến chính quyền tiến hành di rời nhiều ngôi mộ vào đường hầm. Nhiệt độ trong hầm luôn giữ ở -51,8 độ C.
7. Bảo tàng lịch sử y học Mutter, Philadelphia, Mỹ
Bảo tàng lịch sử y học Mutter là nơi lưu giữ các hồ sơ bệnh lư, trang thiết bị y học cổ xưa và các dị vật được lấy ra từ trong cơ thể người, từ khối u lấy từ miệng của Tổng thống Grrover Cleveland cho đến kim băng được kéo ra từ cổ họng một bệnh nhân sơ suất.
Hơn tất thảy, bảo tàng này thu hút khách du lịch thích cảm giác mạnh nhờ bộ sưu tập đồ sộ các hộp sọ người và những mẫu vật có một không hai. Ngoài ra, ở đây c̣n trưng bày thi thể của những đứa trẻ sinh đôi dị thường, bộ xương của đứa trẻ hai đầu và các mẫu vật “sởn da gà” khác nữa
8. Đầm lầy Mantrak ở Louisiana, Mỹ
Với những ai muốn khám phá và thích cảm giác mạnh th́ đầm lầy Mantrak ở Louisiana, Mỹ là nơi hết sức lư tưởng để thỏa trí ṭ ṃ. Lạc vào đây, bạn sẽ chẳng biết khi nào là ngày, khi nào là đêm bởi những tán lá bách dày đặc gần như che khuất ánh sáng từ bên ngoài rọi vào. Trong không gian âm u, tĩnh lặng, đâu đó xa xa lại vang lên những tiếng hú dài như ai đó đang đùa cợt.
Cũng v́ lẽ đó mà đây c̣n được biết đến với cái tên “đầm lầy của những bóng ma”. Người ta c̣n đồn rằng, có một cô gái đă bị giam giữ ở đây bằng tà thuật khi bị bắt làm tù binh vào đầu thế kỷ 20. Đến năm 1915, có 3 cô gái khác cũng bị một cơn băo cuốn vào khu đầm lầy này.
Ngoài những truyền thuyết đến rợn người, đầm lầy Mantrak c̣n làm khiếp vía những ai yếu tim khi đặt chân tới đây bởi hàng đàn cá sấu luôn nhăm nhe chờ đợi kẻ nào xấu số tụt chân xuống nước.
9. Ngôi nhà ma Winchester ở San Jose, California, Mỹ
Nếu bạn thích có cảm giác phiêu lưu, ma quái trong dịp lễ hội Halloween th́ căn nhà ma Winchester ở San Jose là một nơi lư tưởng để tới thăm.
Căn nhà cao 4 tầng, với tất cả 160 pḥng, 40 pḥng ngủ, 476 cánh cửa, nhiều cánh dẫn vào ngơ cụt, vào tường hay rớt xuống vùng sâu thẳm. Đấy là chưa kể 1257 cửa sổ lớn bé với những khung cửa đẹp gắn kính mầu do hăng Tiffany sản xuất và 40 chiếc cầu thang lớn bé đủ kiểu.
Đặc biệt, thiết kế của ṭa nhà luôn gắn liền với con số 13, con số không may mắn theo quan niệm người phương Tây như thang 13 bậc, hoa 13 cánh...
Theo chuyện kể, đây vốn là căn nhà của gia đ́nh Winchester, những người giàu lên nhanh chóng nhờ buôn bán súng.
Sau khi chồng qua đời vào cuối thế kỷ 10, goá phụ Sarah L. Winchester đă bỏ ra 5 triệu đô-la để xây một căn nhà lớn. Do nỗi ám ảnh những oan hồn đă chết v́ súng đạn nên căn nhà do chính bà Sarah thiết kế có nhiều cấu trúc lạ lùng, nhằm xua đuổi hoặc chạy trốn hồn ma trở về quấy phá.
10. Thành phố chết Pripyat, Ukraina
Thành phố Pripyat từng được nh́n nhận như một đô thị kiểu mẫu thời Liên Xô cũ. Thành phố này được xây dựng dành riêng cho công nhân của nhà máy điện Chernobyl, nơi hơn 20 năm trước từng xảy ra thảm hoạ hạt nhân tồi tệ nhất trong lịch sử loài người. Chỉ 36 giờ sau vụ nổ, cả thành phố này đă hoàn toàn bị bỏ hoang và trở thành thành phố chết.
Hiện nay mức phóng xạ ở đây đă giảm đến mức an toàn đối với những cuộc lưu trú ngắn hạn, do đó chính quyền Ukraina đă cho phép mở cửa hạn chế thành phố này cho khách du lịch đến thăm.
Thông thường, một chuyến du lịch kéo dài 1 ngày, khởi hành từ Kiev bằng xe buưt, sau đó đi bộ tới Nhà máy điện hạt nhân Chernobyl. Tại đây, du khách được phép lang thang trên những con phố trong thành phố chết Pripyat để thấy rơ hậu quả mà thảm họa năm xưa đă để lại.
Anh Nguyễn
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên
Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 69 of 2534: Đă gửi: 19 April 2008 lúc 12:51am | Đă lưu IP
|
|
|
Khuôn Mặt Hiện H́nh Trên Cuốn Sách Da Người
|
|
Cuốn sách bọc da linh mục Henry Garnet. |
Sau khi thực hiện án tử h́nh, vua James Đệ nhất đă sai người lột da Henry Garnet để làm b́a cuốn sách răn đe dân chúng.
Từ đó cho đến nay, không ít người quả quyết đă nh́n thấy khuôn mặt của người tử tù xuất hiện méo mó trên miếng da một cách rùng rợn.
Năm 1605 cha xứ Henry Garnet bị kết tội là một trong những người cầm đầu “Vụ án thuốc súng”, âm mưu lật đổ ngôi trị v́ của Vua James Đệ nhất, do một số phe phái quư tộc theo đạo Tin Lành tiến hành.
Trong khi trên thực tế, vị linh mục này khẳng định, ông chỉ được nghe nội dung kế hoạch đảo chính, qua lời xưng tội của một con chiên, và buộc phải giữ bí mật theo nguyên tắc, chứ không tham gia dưới bất kỳ h́nh thức nào.
Ông cho biết cũng đă quở trách và khuyên giải con chiên nọ, nhưng rốt cuộc vụ đảo chính vẫn cứ diễn ra.
Bất luận thế nào, Cha Garnet vẫn bị Hoàng gia Anh kết tội “phản quốc” và chịu án tử h́nh vào tháng 5 năm 1606.
Cho đến nay, sự việc t́nh ngay lư gian của ông vẫn là vấn đề tranh căi với nhiều học giả.
Truyền thuyết kể rằng, ngay tại hiện trường nơi cha Garnet bị hành quyết, máu tươi bắn tung toé đă vẽ lên gương mặt nhăn nhúm của ông, ngay trên đụn rơm gần đó.
Hiện tượng này về sau xuất hiện trên miếng da làm b́a cuốn sách mang tựa đề “A True and Perfect Relation of the Whole Proceedings against the Late Most Barbarous Traitors, Garnet a Jesuit and his Confederats”.
tạm dịch: Sự thật xung quanh phiên toà xét xử, những kẻ phản quốc man rợ nhất, tên đạo đức giả Garnet và bè phái của hắn ta, được một thợ in của nhà vua, có tên Robert Baker hoàn tất, chỉ vài tháng sau vụ hành quyết.
Sắp tới đây, cuốn sách da người trứ danh, sẽ được đem ra đấu giá tại Hội chợ Wilkinson, ở thị trấn Doncaster nam Yorkshire. Không ai dám ước lượng chắc chắn, số tiền thu về sẽ là bao nhiêu.
“Có thể là 1.000 bảng, nhưng cũng có thể là vài trăm”, Sid Wilkinson tỏ ra thận trọng. “Đây là một trong những món đồ hiếm lạ nhất, mà công ty chúng tôi từng đem ra đấu giá. Sẽ là hơi thô thiển khi đoán trước, giá trị của một vật quư đến nhường này”.
Theo Telegraph
|
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên
Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 70 of 2534: Đă gửi: 19 April 2008 lúc 1:04am | Đă lưu IP
|
|
|
Hai Trăm Học Sinh Nh́n Thấy Ma
|
Trường Sekolah Menengah Sains Dungun |
Những học sinh đến từ trường Sekolah Menengah Sains Dungun Malaysia, tin là các em đang được ở trong một câu chuyện ma thực sự và nói rằng đă nh́n thấy những con ma bay qua trường vào hôm chủ nhật, trong lớp học, kư túc xá và cả tiền sảnh của trường.
Trường nội trú có sáu trăm học sinh, bao gồm nhiều học sinh nữ đang trở nên rất hoang mang, v́ vậy các lớp học buộc phải đóng cửa.
Vào hôm thứ hai, t́nh trạng hoang mang lặp lại và tiếp tục đến ngày hôm sau. Các học sinh sống gần đó đă được bố mẹ đón về, c̣n các em nhà ở ngoại ô buộc phải ở trong kư túc xá.
Những người quản lư của trường ở quận Dungun thuộc bang Terengganu, và Bộ giáo dục Malaysia đă không muốn đưa ra lời b́nh luận, nhưng phụ huynh của một học sinh, anh Mazlan Ariffin cho biết, con gái anh kể rằng em đă nh́n thấy những con ma lượn quanh lớp học.
“Con gái tôi cứ tiếp tục nói với tôi rằng con bé đă nh́n thấy bóng một người phụ nữ trắng toát từ đầu tới chân bay quanh lớp học, nó nói nó đă cảm thấy ớn lạnh trước khi con ma đến gần nó và đă hét toáng lên”, anh Mazlan kể.
Một học sinh có tên Wati nói rằng sự việc xảy ra ngay sau buổi tập trung hàng tuần của học sinh vào sáng Chủ nhật, khi một học sinh lớp hai bắt đầu la hét không ngừng, có vẻ như đang sợ cái ǵ đó.
“Sau đó các học sinh khác cũng bắt đầu la hét và các bạn đă được đưa về pḥng của ḿnh. Cháu thấy hơi khó chịu ở bụng và đầu th́ đau như búa bổ đến nỗi cháu tưởng ḿnh đă ngất đi. Cháu không nhớ nhiều về những ǵ xảy ra sau đó”.
Một vị phụ huynh khác yêu cầu được giấu tên cho biết đến ngày hôm sau, sự việc chẳng tiến triển tốt hơn khi nhiều học sinh cũng bị như vậy và lớp học phải đóng cửa.
“Trường gọi cho tôi và bảo tôi đến đón con gái. Lúc đầu, con bé không muốn về và liên tục giận dỗi với tôi, chỉ khi chúng tôi đă đi cách trường vài cây số, con bé bắt đầu đọc đoạn kinh "dua kalimah shahadat" và trở lên b́nh thường”.
Trường Sekolah Menengah Sains Dungun vẫn tiếp tục phải đóng cửa trong bốn ngày tiếp theo, nhưng các nhà quản lư đang nỗ lực để đưa t́nh trạng trở về b́nh thường.
Theo NST
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên
Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 71 of 2534: Đă gửi: 19 April 2008 lúc 11:37pm | Đă lưu IP
|
|
|
Kinh Ngạc Chuyện Đầu Thai
Vợ chồng anh Chaudhary sống tại thành phố Ahmedabad Ấn Độ, là một trong những cặp cha mẹ may mắn nhất thế giới.
Năm 2005 họ đau đớn trước cái chết của con trai, nhưng đúng một năm sau, họ lại chào đón cậu bé từ cơi chết trở về.
Khi phóng viên có mặt tại ngôi nhà của anh Chaudhary ở thị trấn Thaltej, cậu bé Rakesh hai tuổi đang líu lo chỉ trỏ, chỗ đỗ xe ô tô cho bố khi anh lùi xe vào trong sân nhà.
Anh Chaudhary không giấu nổi niềm vui và tâm sự:
- “Cháu vừa từ cơi chết trở về với tôi”.
Ngày 29/04/2005 là một ngày u ám đối với gia đ́nh anh Chaudharys. Cậu con trai Rakesh mười ba tuổi, ngồi sau xe máy do anh trai Kuldip, mười sáu tuổi đèo đến lớp học.
Xe bị trượt bánh và đổ, hai anh em bị văng xuống đường. Kuldip chỉ bị vài vết thương nhẹ do đội mũ bảo hiểm, c̣n Rakesh bị chấn thương rất nặng ở đầu và rơi vào hôn mê. Cậu bé qua đời năm ngày sau đó.
Ngày 3/5, một vài giờ trước khi Rakesh qua đời, anh Chaudhary phải vội vă rời bệnh viện, về nhà để chăm sóc vợ, cô Maniben, v́ vợ anh bắt đầu gặp ảo giác, thậm chí thuốc giảm đau cũng chẳng có tác dụng ǵ.
Cô Maniben nói với chồng rằng, Rakesh đang đứng trước mặt ḿnh và muốn nói lời từ biệt mẹ.
Cậu con trai xấu số hứa sẽ quay trở lại, nếu cô nở một nụ cười từ biệt. Cô Maniben vật vă khóc. Cuộc đối thoại giữa hai mẹ con diễn ra khoảng một giờ.
trước đó anh Chaudhary đă cố gắng trấn tĩnh vợ, và thuyết phục cô chia tay con trai. Lúc đó là 7 giờ 35 phút tối, đúng một vài phút sau, bệnh viện gọi điện thông báo cho anh Chaudhary rằng, Rakesh đă trút hơi thở cuối cùng.
Ngày 22/4/2006 cô Maniben sinh hạ được một bé trai, họ cũng đặt tên con là Rakesh. Rakesh và người anh quá cố giống nhau như hai giọt nước, điều đặc biệt là cả hai đều cư xử y hệt như nhau.
Cậu biết nơi anh trai Rakesh để đồ chơi, biết hộp thuốc của gia đ́nh ở vị trí nào trong nhà. Không những thế, Rakesh có thể nhận ra những người họ hàng mà cậu chưa bao giờ gặp và gọi chính xác tên từng người.
- “Khi chúng tôi đưa Rakesh về thăm lại ngôi làng, nơi tôi đă chôn rau cắt rốn ở Palanpur, Rakesh bất ngờ gọi to Anila, tên cháu gái tôi. Anila là bạn chơi của Rakesh trước kia.
Theo một bản năng nào đó giống anh trai, Rakesh chạy đến một cái cây đặc biệt ở trang trại của tôi. Tôi rất biết ơn Chúa đă trao trả lại Rakesh cho chúng tôi”
anh Chaudhary nói.
Rakesh (trái, ảnh chụp năm 1994) qua đời ngày 3/5/2005 và
Rakesh (phải), 2 tuổi chào đời ngày 22/4/2006.
Timesofindia
ĐàmLoan
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên
Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 72 of 2534: Đă gửi: 20 April 2008 lúc 7:06pm | Đă lưu IP
|
|
|
CHÙA TỨ PHƯƠNG TĂNG
Sau năm bảy lăm tôi cũng như nhiều người khác t́m đường vượt biên, nhưng lần nào khi tôi ngỏ ư với Sư Phụ của ḿnh, th́ đều bị ổng thản nhiên nói:
- Nhà ngươi không vượt biển được đâu.
Tôi nghe th́ nghe, nhưng bản tánh tôi lúc nào cũng tận nhân lực trước cái đă, thiên mạng...tính sau.
V́ thế một hôm chuyện vượt biên bị bể, tôi chạy tán loạn từ Vũng Tàu về, trong túi chỉ c̣n có bảy đồng bạc và một bộ đồ dính da.
Đến Biên Ḥa tôi hay tin, có một đệ tử của ḿnh ở Cần Thơ, vừa chạy lên kiếm tôi xuống đi chung chiếc ghe của nó.
Thời giờ cấp bách tôi không thể ghé về nhà ḿnh được, nên tôi đi thẳng ra Xa Cảng Miền Tây, và nghĩ rằng với bảy đồng, tôi đủ tiền xuống đến Cần Thơ.
Đến Xa Cảng Miền Tây lúc hơn mười một giờ tối, khi leo lên thùng sau của một chiếc xe hàng, chú lơ xe trẻ tuổi nói:
- Đi Cần Thơ là mười đồng.
Tôi năn nỉ nói là tôi c̣n có bảy đồng, xin cho quá giang th́ chú lơ đáp:
- bảy đồng th́ đi tới Vĩnh Long thôi.
Tôi thấy khuya chỉ có mỗi một xe, nên lẳng lặng ngồi yên, v́ nghĩ rằng từ Vĩnh Long về Cần Thơ chỉ có ba mươi km, đến Vĩnh Long ḿnh năn nỉ chắc họ sẽ cho quá giang qua Cần Thơ.
Không ngờ trong xe chật khách, vậy mà đến Vĩnh Long, chú lơ xe vẫn nhớ đến tôi chú nói :
- Ê cha nội tới Vĩnh Long rồi xuống đi.
Tôi vừa mở miệng năn nỉ, th́ bất ngờ chú ta chụp lấy cái túi của tôi rồi quăng xuống đất. Tôi thấy ḷng đau quặn thắt, không phải v́ ḿnh bị từ chối, nhưng tôi đau cho cái tâm bất nhẫn của chú lơ trẻ tuổi đó.
Và tôi không c̣n cách nào hơn là leo xuống xe để nhặt lấy cái túi xách, trong đó chỉ có cái khăn, bàn chải và cuốn Kinh, “ Phép Mật ” của Môn phái.
Tôi không quen ai ở Vĩnh Long, trong túi lại không có tiền, và đứng ở ngả ba lộ tẻ lúc hơn hai giờ sáng, cái giờ dễ bị công an xét hỏi và bắt, trong người tôi lại không có giấy tờ tùy thân nào, tôi nghĩ cách hay nhất là đi lủi ra ngoại ô, tránh ánh đèn khu phố chợ cho yên thân.
Trời tối đen như mực tôi không biết Vĩnh Long, nên cứ lầm lũi đi bừa trong bóng tối, mà không biết sẽ đi đâu.
Đến khi tôi thấy trước mặt ḿnh là một mái chùa, bóng ngói cong in lờ mờ trên nền trời đen thẳm, bên trong có ánh đèn dầu leo lét tôi gơ cửa, th́ có Sư Cô già ra mở cửa, tôi nói ḿnh lỡ đường xin tá túc qua đêm.
Sư Cô liền mời tôi vào và ân cần hỏi tôi có đói không ? cô dọn cơm cho ăn. Cả hai ngày lăn lộn từ Vũng Tàu về, nên tôi xin phép tắm rửa trước rồi vào lễ Phật xong mới ăn cơm.
Khi ngồi vào bàn ăn, lúc đó tôi mới nhớ là hai ngày qua, mà tôi chỉ ăn có một dĩa cơm ở bến xe, bây giờ đói run cả tay.
Nhưng có điều rất lạ mà chính tôi cũng không hiểu được, v́ vừa cầm đũa trên tay tự nhiên tôi hỏi :
- Thầy của Sư Cô đi lâu chưa ?
Sư Cô cũng đáp :
- Ổng mới đi
Tôi lại hỏi tiếp:
- Vậy chớ... “ Bửu Bối ” của ổng để đâu ?
Lúc này Sư Cô mới nh́n tôi chằm chằm và nói :
- Chú em ở đâu tới đây xin ngủ tôi cho ngủ, tôi c̣n cho ăn nữa đói th́ lo ăn đi, sao chú em hỏi bửu bối này bửu bối nọ làm chi ?
Tôi không biết tại sao lại hỏi tiếp, câu hỏi đường đột vô duyên, vô nghĩa và gần như hết sức vô lư...
- Tui muốn hỏi Sư Cô là ba cái bửu bối của Thầy, Cô để đâu mà ?
Sư Cô vẫn nh́n tôi chằm chằm và hỏi lại :
- Chú em nói cái ǵ vậy ? tui hổng hiểu !
- Th́ tui nói ba cái bửu bối của ông Thầy chứ nói cái ǵ mà Sư Cô hỏng hiểu ? Cô để đâu lấy ra cho tui đi.
Đến lúc này th́ Sư Cô mới nở nụ cười, làm khuôn mặt già nua của Bà tươi hẳn lên Bà nói:
- À phải rồi đúng rồi hồi trước khi đi, Thầy tui có dặn, bao giờ nửa đêm khuya, có chú em nào đến hỏi bửu bối, th́ đưa ra cho chú, thôi chú em lo ăn cơm đi, để tui vô lấy bửu bối cho.
Khi Sư Cô cầm cây đèn đi khuất vào pḥng trong, tôi mới bắt đầu ăn cơm và vừa nhai cơm vừa suy nghĩ, ngạc nhiên cho chính ḿnh, lối nói chuyện của tôi vừa qua thật là lạ, đó hoàn toàn không phải cung cách của ḿnh.
Dường như ai đó...đă dùng miệng của tôi mà nói vậy. Ai là người có thể qua được phép Hộ Pháp của tôi để nhập vào tôi ?
Và “ bửu bối ”, chà chà từ này tôi đọc thuở nhỏ trong sách truyện rất xưa, thời nay làm ǵ có bửu bối, mà bửu bối là cái ǵ mới được chứ ? thiệt là...lăng nhách.
Khi tôi ăn cơm xong th́ Sư Cô đem lại cho tôi một bọc nylon trắng cô nói:
- Nè cả ba cái Thầy để ở trỏng chú em lấy đi, tui cũng không biết cái ǵ nữa.
Tôi nóng ḷng định mở ra xem, th́ Sư Cô xua tay nói:
- Chú em khoan mở chờ tui đi ngủ cái đă, chú uống nước xong, chừng nào muốn ngủ th́ lại cái bộ ván ngựa ở đàng kia ḱa, tui soạn mùng chiếu sẵn cho chú, thôi bây giờ tui đi ngủ đây.
- Khoan Sư Cô, cho tui hỏi vậy chứ chùa này tên ǵ và Thầy của Sư Cô Pháp Danh là ǵ, ổng đi khỏi chùa bao lâu rồi ?
- " Chùa này là chùa Tứ Phưong Tăng, thường có nhiều Sư ở khắp nơi tới lắm, tốp này tới rồi lớp khác đi tui không để ư.
C̣n Thầy tui đi ba năm rồi, ổng lẹ lắm mới hôm qua bên Xiêm, bữa nay lại về chùa bữa sau lại đi Xiêm.
Ổng đi đi về về hoài à, mà ổng có dặn là hổng cho chú em biết Pháp Danh của ổng. Thôi để tui vô ngủ mệt quá rồi. "
Nói xong Sư Cô lọm khọm đi ngủ, tôi không dám phiền Bà nữa nên lặng thinh.
Tôi mở cái bọc bửu bối ra, bên trong chỉ có ba miếng vải vàng, có chữ Phép màu đỏ, và vài tờ giấy trắng, đă ngả màu vàng có ghi chú chỉ dẫn bằng những nét chữ rắn rỏi và đẹp.
Hoá ra đó là ba lá Phép :
- Thứ nhất là chỉ cách...bắt Ma Quỷ, Thần Thánh nhập vào người.
- Thứ hai là Phép Nhịn Đói.
- C̣n phép thứ ba th́ cấm không phổ biến, cho nên xin lỗi các bạn, tôi không thể kể ra đây.
Về phép bắt Ma Quỷ có chỉ dẫn rơ ràng rất...tế nhị.
V́ đa số các Thầy bắt Ma Quỷ bằng cách...đánh đập bằng tay, bằng ấn phép, dọa nạt, hoặc dùng Binh, Tướng, ra oai diễn vơ.
Cách đó dễ gây đến nghiệp oán thù. C̣n phép này th́ chỉ ... “ Khóa ” cho Ma Quỷ hoặc thần Thánh nào đó, khi nhập vào người ai, th́ dính trong người đó luôn, không ra được.
Mà Ma Quỷ Thần Thánh khi nhập vào ai, thường th́ lúc ra lúc vào, bởi vậy người bịnh lúc tỉnh lúc mê.
Cho nên khi bị phép khóa không ra được. sẽ đâm ra sợ mà xin...mở khoá cho ra. Lúc đó ḿnh mới nói là tại quư vị muốn vô xác người này, tôi chỉ chiều ư cho vô luôn chớ không ǵ khác.
Dĩ nhiên là Ma Quỷ Thần Thánh lúc đó sẽ năn nỉ, và ḿnh giảng cho họ vui vẻ để hứa là “ đi ” luôn, ḿnh mới mở khóa.
Tôi đọc thấy thích thú v́ Phép mà có vẻ logic lắm...Tôi đi lạy Phật xong ngủ một giấc thật ngon đến mười giờ giờ sáng mới thức.
Khi từ giă Sư Cô tôi đi ra cổng chùa, mới thấy cái bảng tên chùa rất cũ kỹ :“ Tứ Phương Tăng ”.
Các bạn nào ở Vĩnh Long hẳn có biết đến chùa này, tôi không nhớ là ở khúc nào, mà chỉ biết chắn chắn là nó ở ngoại ô của Thị Xă Vĩnh Long.
Đường vào chùa có trồng hai hàng cây làm hàng rào hai bên, tôi lấy làm lạ là lối đi nhỏ xíu, vậy mà đêm qua tôi không thấy hàng rào ǵ cả, mà tôi lại ṃ đi được thẳng vào chùa, không đụng phải cây cối ǵ hết.
Tứ Đại Thiên Vương
Đêm tôi ngủ ở chùa Tứ Phương Tăng, cũng là đêm người đệ tử của tôi ở Cần Thơ xuống tàu đi mất, thế là tôi bèn trôi nổi xuống tận Bạc Liêu để t́m đường khác.
Một năm sau qua sự giới thiệu này nọ, tôi quen được với một anh cán bộ, coi Kho muối của ven biển Bạc Liêu. Thấy kho muối có căn nhà tôn rất lớn, mà sức chứa được cả đến ba trăm người, quả là lư tưởng cho việc làm băi tập trung người đi vượt biên, nên tôi đă móc ngoặc với anh Hai này, do đó tôi thường xuống địa phương của anh, và nhậu nhẹt để làm thân với đám cán bộ thu mua muối.
Anh Hai có cô con gái tên Hồng, lúc đó khoảng mười chín tuổi, một đêm cháu Hồng bỗng bị đau bụng dữ dội, kho muối lại sát ven biển, đường śnh lầy trơn trợt, không cách nào chuyển cháu ra bịnh viện được, anh chị Hai th́ lo lắng vô cùng khi thấy cô con gái độc nhất của ḿnh, đau đến nỗi toàn thân ra mồ hôi hột, hột như hột đậu và mồ hôi nhớt nhợt kỳ lạ.
Tôi, bằng chút kiến thức nhỏ nhoi về Y, cũng ṃ khám đại, tôi nói cháu Hồng co đầu gối phải lên đến ngực, cháu làm được, như thế th́ không phải là đau ruột thừa, tôi khám vùng phúc mạc, cũng thấy b́nh thường, gan thận không sưng, trong khi người cô mồ hôi cứ tuôn ra nhớt kinh khủng và người càng ngày càng lạnh đi. Bí quá tôi đành nói với anh Hai chủ nhà:
- Thú thiệt với anh, tôi có học được một chữ bùa trị đau bụng hay lắm, bây giờ nếu anh tin, th́ lấy cho tôi ba cây nhang, để tôi vẽ chữ bùa đó trị bịnh cho cháu.
Anh Hai chưa kịp trả lời th́ bà vợ của ảnh đă đem nhang tới, tôi vội vẽ vài chữ, th́ ngay lập tức cháu gái im không rên la nữa, tôi hỏi th́ cháu Hồng nói:
- Dạ thưa chú cháu thấy hết đau rồi, nhưng bụng rêm lắm và làm như có cục ǵ chạy qua chạy lại, thấy khó chịu ghê...
Tôi nghĩ là gaz, nên nói chị Hai xắt cho mấy lát gừng mỏng, tôi lót gừng, rồi dùng thuốc...555 đốt ba huyệt, mỗi huyệt hai mươi cứu : Cửu Vĩ trị đau dạ dày. Khí Hải trị màng bụng đau thắt và huyệt Túc Tam Lư cũng trị đau bụng, nhưng hỗ trợ thêm sức khoẻ. Sau đó độ năm, mười phút th́ cháu Hồng đi nhà xí xong là khoẻ lại hoàn toàn.
Dĩ nhiên là cả nhà mừng rỡ, và anh chị Hai cứ theo hỏi tôi về việc chữ bùa ǵ, mà trị hết đau bụng cấp kỳ vậy, tôi đành trả lời qua loa cho xong.
Tưởng chuyện có thế là hết, nhưng ngày hôm sau khi tôi đi ra chợ uống cà phê với anh Hai về, th́ thấy chị Hai cùng với hai người Miên bước ra của, đứng đón tôi có vẻ trịnh trọng lắm tôi nghĩ :
“ Rồi tới nữa rồi, dám có ai đau bụng nữa đây? Khi vô nhà ngồi, tôi được chị Hai, cháu Hồng và hai vợ chồng người Miên, thi nhau kể về người con gái của họ, cháu ...Ḿ Nươl !
Người Miên đa số họ Kim và họ Sơn, c̣n con gái đa số lấy chữ Ḿ làm đầu, Ḿ Nươl phát âm là Ḿ Nươn, nên tôi bèn gọi cháu là Mỹ Nương cho dễ .
Họ kể: Năm ngoái Mỹ Nương sau buổi đi biển bắt ṣ huyết về th́ bị sốt, nói làm xàm và có nhiều người nhập vô Mỹ Nương, cả nhà đă đem cô vô nhiều chùa Miên để các ông Lục trị, nhưng chỉ hết chừng một hai tuần rồi bị trở lại.
Cả ngày cô ta cứ ngồi nói chuyện một ḿnh, như là nói với người vô h́nh bên cạnh. Cháu Hồng lại là bạn rất thân với Mỹ Nương, v́ thế khi thấy tôi biết trị bịnh vẽ vẽ bằng cây nhang, lập tức cháu Hồng qua báo cho cha mẹ của Mỹ Nương biết.
Ṭ ṃ tôi nói Hồng đi dắt Mỹ Nương tới, khi nghe tiếng nói của cháu Hồng trước cửa, tôi vội niệm phép “ Án Thân ”, có nghĩa là phép làm cho ḿnh giống như người thường, không có phép ǵ trong người cả, để Quỷ Thần không biết, và cả những Thầy Bùa Phép mà có tánh ganh tị ưa thử sức, thử Phép cũng hổng biết.
Tôi muốn thử xem người bịnh này, là Ma Quỷ nhập hay chỉ v́...thất t́nh mà chạm dây ?
Quả Mỹ Nương đúng là người đẹp, tuy là con gái Miên, nhưng cô ta có cách đẹp là lạ, tôi để ư thấy cô đeo bùa lung tung, những loại bùa của người Miên bằng chỉ ngũ sắc, ngoài mấy ṿng như dây chuyền, cô c̣n đeo luôn cả hai bên cổ tay nữa.
Đặc biệt khi gặp tôi cô nói chuyện với tôi bằng tiếng bắc, tôi hỏi tên th́ cô xưng là...Nga ở Sàig̣n.
Trong khi địa phương đó vùng ven biển, xóm người Miên không có người bắc, họ nói tiếng nam c̣n không rơ, mà một cô gái Miên nói đặc giọng bắc, quả là chuyện rất lạ. Không biết cô ta chạm dây cỡ nào, hay là có cô Nga nhập thật ? tôi bèn hỏi tiếp:
- À cô là cô Nga vậy tại sao cô lại nhập vô xác Mỹ Nương ? sao cô không nhập vô cháu Hồng đây ?
Vừa nói tôi vừa chỉ tay vào cháu Hồng, lúc đó khoảng hai giờ trưa rồi, mà khi vừa nghe tôi nói vậy, th́ cháu Hồng thét lên một tiếng rồi ôm chầm lấy bà mẹ.
“ Cô Nga ” th́ cười nụ cười rất đẹp trả lời:
- Tôi thấy Mỹ Nương đây " hợp " với tôi, nên tôi mới “ nhập ” được, chứ không phải là muốn nhập vào ai th́ nhập đâu.
Tôi chỉ tay vào chị Hai
- Hay cô thử “ nhập ” vào bà này được không ?
Lần này đến lượt chị Hai thét lên và ôm chầm lấy cháu Hồng, rồi th́ cả hai mẹ con bèn đứng lên, khỏi cái bộ ván ngựa chỗ chúng tôi ngồi, mà sang ngồi chỗ khác xa hơn chút, sau khi đă không quên cằn nhằn tôi:
- Anh Ba đừng nói giỡn kiểu đó nghen, rủi nó nhập thiệt th́ chết.
Tôi quay sang cô “ Nga ” hỏi tiếp:
- Như vậy cô là người ở đâu sao lại đến đây ?
- Dạ " em " ở Sàig̣n, đi vượt biên bị băo đắm tàu nên trôi vào đây cùng với mấy người nữa, được dân chài vớt đem chôn ở ven biển.
Nói đến đây cô Nga cúi mặt xuống im lặng, tôi bèn hỏi tiếp:
- Tôi tưởng chết là đi đầu thai kiếp khác, sao nghe nói cô nhập vào cô Mỹ Nương này đến cả năm rồi ? cô không đi đầu thai à ? và c̣n những người trôi chung với cô nữa, họ có như cô nhập vào ai ở vùng này không ?
- Cả năm ? người sống th́ là cả năm, chứ người chết chỉ có hơn một tháng thôi, c̣n những người kia th́ họ bị " Lính " bắt đi rồi, em không biết đi đâu, nhưng có mấy “ Cụ già ” th́ bảo là họ bị đi đầu thai đó...
- Cô nói " Lính " là Lính ǵ ? tôi không hiểu.
- Dạ, cứ tối xuống là có các toán Lính Âm Binh đi tuần, họ dữ lắm...em sợ lắm...nên buổi tối là em phải trốn vào chùa.
- Ủa lạ tôi nghe nói ở chùa có Tả Hữu Hộ Pháp, Kim Cang Hộ Pháp La Hán mà, sao cô có thể vào được ?
- Các Hộ Pháp coi vậy mà chẳng làm ǵ chúng em cả, khi em mới từ biển lên em chạy vào chùa, bị các “Linh” của người chết thờ trong chùa, họ dữ lắm đánh đuổi chúng em đi, không cho vào.
Sau này nhờ khi dân chài chôn, có mấy vị Sư Miên đến tụng Kinh, các Sư có niệm Kinh hộ tŕ cho chúng em vào chùa, nhờ vậy em mới không bị các Linh khác đuổi nữa, trái lại c̣n được ăn cơm chùa, chứ không bị đói lạnh như trước.
Tôi ngồi nghe cô Nga kể mạch lạc, không đắn đo suy nghĩ, làm tôi rất ngạc nhiên, v́ qua đó tôi sẽ hiểu thêm về cuộc sống “ bên kia ” nếu quả thật đối diện tôi là Ma nói chuyện.
Tuy nhiên cũng có thể cô Mỹ Nương này đọc nhiều truyện tiểu thuyết, bây giờ bị “ chập dây ” nên tiềm thức của cô xổ ra, chứ không phải Ma Quỷ ǵ cả th́ sao ?
Tôi phải t́m cách “ thử ” để xác định lại là Ma nhập, hay mát dây trước cái đă, nên tôi xoay qua chủ đề khác :
- Cô nói cô ở Sàig̣n vậy cô ở Quận mấy ? đường ǵ ?
- Dạ em ở Quận ba đường Lê Văn Duyệt
- Cô học Trường nào ?
- Em học Trường Gia Long đến lớp mười hai th́ em phải nghỉ học, ở nhà buôn bán giúp mẹ.
- Vậy cô biết quán...thạch chè Hiển Khánh không ?
- A cái quán mà trên bàn có để các bài thơ chứ ǵ ? có em biết chứ, em thường ăn ở đấy lắm, cả hai quán, một ở Phan Đ́nh Phùng, một ở Đa Kao em cũng biết.
Nghe vậy tôi nh́n chăm chằm vào cô gái trước mặt: Mỹ Nương người con gái Miên, trong bộ quần áo nghèo nàn thôn dă, không thể nào cô ta lại lên Sàig̣n và vào ăn thạch chè, món thức uống đặc biệt của người bắc được.
Tôi bèn nói:
- Cô ngồi chờ tôi một chút nhé, để tôi ra đầu đường mua gói thuốc hút rồi quay lại ngay, nói chuyện với cô vui quá...
Nói xong tôi đứng lên gọi Ba của Mỹ Nương:
- Ông lấy xe chở tui đi mua thuốc nghen.
Ông người Miên thật thà nói :
- Khỏi đâu, khỏi đâu tui có Thuốc G̣ nè.
- Tui hút thuốc đó hổng nổi, phải mua thuốc Thơm mới được.
Khi cùng với Ba của Mỹ Nương đến cái tủ thuốc lá ngoài đường, tôi hỏi ngay:
- Ông à từ nào tới giờ, ông có cho con gái của ông, Mỹ Nương, đi lên Sàig̣n ở bạn không ? Ở bạn, tiếng địa phương chỉ những người đi giúp việc nhà, người ở ở đợ.
- Đâu có con tui nó ở nhà tui từ nhỏ, không đi đâu xa cả.
- Vậy trong xóm ông có gia đ́nh người bắc nào ở Sàig̣n dọn xuống đây ở không ?
- Không có người bắc
- Mấy xóm kế bên có không ?
- Cũng không có xóm tui là xóm Miên mà, chỉ có người " Khơ Me " ở thôi.
- C̣n các cơ quan nhà nước, có gia đ́nh cán bộ nào mà người bắc hông ?
Nghe hỏi Ba của Mỹ Nương suy nghĩ một chút rồi đáp:
- Ừa có một gia đ́nh người bắc, làm ở trạm thu mua.
- Họ có con cái cỡ tuổi Mỹ Nương hông ?
- Tui cũng không biết.
Tôi suy nghĩ :
- Có thể Mỹ Nương quen với gia đ́nh này, nghe kể về Sàig̣n...
Nên tôi bèn quay xe chạy về nhà của cháu Hồng.
Khi đến trước cửa tôi thấy hai mẹ con cháu Hồng và bà mẹ của Mỹ Nuơng...mặt xanh lè, đứng tận lề đường đón, tôi hỏi:
- Ủa sao ra ngoài này hết vậy ? c̣n Mỹ Nương đâu ?
Cháu Hồng nhanh miệng trả lời :
- Dạ thưa chú, khi chú mới ra khỏi cửa, th́ Mỹ Nương trong nhà té cái đùng xuống sàn, ḿnh mẩy lạnh ngắt, má cháu mau mau lấy dầu cù là cạo gió, nhưng Mỹ Nương hổng tỉnh.
Mới tức th́ bỗng nó ngồi dậy, đập đầu đập tay làm thấy ghê lắm, nên cháu và mẹ với thím hai sợ quá phải chạy ra đây, chú vô coi liền đi.
Tôi liền rồ ga chạy vọt Honda vô cửa, tai th́ nghe cái " bịch ” tôi ngoái lại, thấy chú Hai Miên đă té ngồi xuống đất, ổng nh́n tôi cười nụ cười chất phác, ra dấu không sao cho tôi đi tiếp.
Bước vào nhà tôi thấy Mỹ Nương ngồi xếp bằng, cúi đầu xuống, nhưng hai tay cứ vỗ đùng đùng trên bộ ván ngựa, miệng lí nhí cái ǵ đó, tôi bèn nói lớn tiếng: - Cái ǵ vậy ? cái ǵ mà làm dữ vậy?
Mỹ Nương ngửng đầu lên, khuôn mặt đẹp bây giờ có cái ǵ là lạ, chắc tại đôi mắt sáng quắc lên giận dữ cô ta nói:
- Tôi thấy chú hỏi lịch sự, nên tôi mới trả lời đàng hoàng, không ngờ chú không tin, c̣n đi hỏi này hỏi nọ Ba của Mỹ Nương nữa ? chú muốn ǵ đây ?
- Cô nói ǵ vậy ? tôi hỏi ǵ mà cô giận ?
- Th́ hồi năy ngoài tiệm thuốc đó, chú hỏi coi Mỹ Nương có quen ai người bắc không ? chú mới ra cửa, là tôi bay theo liền, tôi nghe hết rồi, chú không tin tôi là Nga hả ? chú hỏi nữa đi, hỏi cái ǵ tôi cũng trả lời được hết.
- Vậy chớ ở Sàig̣n cô biết có những quán ăn nào ngon, nổi tiếng không ?
Nghe tôi tỉnh bơ hỏi, cô “ Nga " mới cười, đúng là nụ cười liêu trai đẹp thật đẹp cô nói :
- Tưởng ǵ chứ món ăn th́ tôi biết rơ, này nhé: Phở Ḅ Hiền Vương, Công Lư, Phở Gà Trương Tấn Bửu, Bún Riêu Nhà thờ Đức Bà, Bánh Cuốn Thanh Tŕ Phan Đ́nh Phùng, Chả Quế của Thiên Hương Rồng Vàng chợ Ḥa Hưng này...
Cô “ Nga ” kể một hơi, bây giờ th́ tôi nghĩ chắc là Ma nhập thật rồi, tự nhiên tôi thấy thích thú lạ lùng, đây là dịp hiếm có để ḿnh hỏi về "Thế giới bên kia" nên tôi vội ngắt lời:
- Thôi đủ rồi tôi tin cô là cô Nga rồi, nhưng cô cho tôi hỏi là tại sao cô nhập vào cô Mỹ Nương này ? sao cô không đi đầu thai kiếp khác ?
- Tại tôi thân xác ở đây, tôi đang lo t́m người nhà để báo mộng chỉ chỗ đem xác tôi về Sàig̣n.
Cô “ Nga ” vừa nói vừa đưa tay quẹt những giọt nước mắt đang chảy tự nhiên trên má...tôi hỏi tiếp:
- Vừa rồi cô nói là cô " bay " theo tôi ra quán thuốc, sao cô không bay về Sàig̣n báo mộng ?
- Em chỉ bay gần gần được thôi, bay xa chóng mặt lắm, các " Cụ " trong chùa nói là tại em không hương khói, nên c̣n yếu lắm, phải ở chùa một thời gian hương khói, th́ mới cứng cáp mà đi xa được.
- Nếu bây giờ tôi về Sàig̣n, cô cho địa chỉ nhà cô, tôi đến nói người nhà cô xuống bốc mộ của của cô đi, th́ cô có bỏ xác Mỹ Nương mà đi không ?
- Em không biết nữa, nhưng bấy lâu nay em chơi với Mỹ Nương, em thấy thích Mỹ Nương lắm, chắc em cũng sẽ về đây làm bạn với Mỹ Nương nữa.
Có tiếng của cháu Hồng:
- Ư ẹ nói nghe thấy ghê quá.
Tôi qua lại th́ mới thấy là, năy giờ mải chú tâm vào cô “ Nga ", mà tôi không thấy là mọi người đă vào cả trong nhà, và ngồi đằng sau lưng tôi. Tôi quay trở lại cô “ Nga " hỏi tiếp:
- Vậy chứ cô có “ bồ ” không ? và nếu có sao cô không về thăm “ bồ ” đi ? chẳng lẽ ở măi đây sao ?
- Tôi có người bạn trai, nhưng anh ấy đi vượt biên sang Mỹ trước rồi, bây giờ tôi cũng không rơ ở đâu nữa, tôi có nghe nói anh bạn tôi đă lấy vợ, nên tôi cũng không thèm nhớ anh ấy làm ǵ.
Nói đến đây, cô “ Nga " bỗng ngước nh́n tôi bằng ánh mắt lạ lùng, cô cười nhưng hai ngón tay trỏ và giữa của tay trái cô, lại xỏ vào ṿng chỉ bùa ngũ sắc mà cô đang đeo bên cổ tay mặt, rồi xoắn lại thật mạnh.
Tôi ngầm để ư th́ thấy bàn tay mặt của cô dần dần đỏ ửng lên. Tôi đoán ngay là sắp đến thời điểm căng thẳng bộc phá rồi.
V́ thường thường những người bị Ma nhập hoặc những người điên, có điểm giống nhau: Họ đang hiền hoà đó, nhưng bất cứ lúc nào họ cũng có thể nổi khùng lên và hành động thô lỗ bằng một sức mạnh không ngờ.
V́ thế tôi bèn ngấm ngầm, vận mười tám thành công lực của ḿnh xuống...cặp gị, và đổi thế ngồi thơng hai chân xuống đất, để có ǵ tôi sẽ thi triển chiêu “ tẩu vi thượng sách ” được dễ dàng.
Quả như tôi nghĩ, khi bàn tay phải của cô “ Nga ” đă đỏ rực lên, bất ngờ cô vung ra thẳng vào mặt tôi, bàn tay khom lại y như...“ Huyết Ma Trảo ” vụt xuống thật nhanh.
May mà tôi không thuộc loại mũi..lơ, nếu không th́ đă bị sứt mũi với ngón đ̣n đó, tôi ngả người ra sau, và v́ phản ứng tự nhiên, tôi đă hất cổ tay trái của ḿnh ngay vào cườm tay của cô, đồng thời xoay cổ tay lại nắm xuống.
Khi tôi nhớ ra th́ đă muộn, vô t́nh tay trái của tôi đang nắm cổ tay của cô “ Nga ” bằng tư thế “ Ấn ”.
Nghĩa là tôi dùng ba ngón : ngón Cái, ngón Áp Út và ngón Út để nắm cổ tay của cô, trong khi hai ngón Trỏ và ngón Giữa th́ để Thẳng ra, nằm dài theo cánh tay của cô ta.
Đó chính là một Mật Ấn mà tôi đă học được ở chùa Tứ Phương Tăng năm xưa. Mà một khi Ấn đă Kiết, th́ Chú phải Niệm. Lập tức nguyên một tràng tiếng Phạn đă chạy vụt hết một ṿng trong trí tôi.
Thế là xong câu Chú đă Niệm, trong khoảnh khắc đó cô “ Nga ” tay phải th́ bị tôi nắm, c̣n tay trái của cô th́ hai ngón c̣n bị dính vào cườm tay, trong những ṿng chỉ Bùa Ngũ Sắc, nên cô không c̣n tay nào để tấn công tôi nữa, cô chỉ biết giựt giựt nguyên cánh tay lại được có vài cái, th́ tôi đă tự động buông tay cô ra tôi nói:
- Ủa làm ǵ kỳ vậy sao cô lại đánh tôi ?
Vừa hỏi tôi vừa chờ phản ứng xem cô ta có khóc lóc, có bị đau đớn ǵ sau khi tôi đă chụp cô ta một Ấn và một Chú không ? Nhưng không như tôi nghĩ, cô ta chẳng bị tác động ǵ cả, cô “ Nga " bỗng cười sằng sặc và nói:
- Chắc ông có biết vơ nên mới tránh được cái...cào hồi năy của tôi, chớ thường thường tôi chỉ quơ tay một cái là người ta bị xể mặt liền, kể ra ông cũng hay thiệt, nhưng sao mà ông nắm tay tôi chặt quá, nổi lằn lên hết rồi đây này.
Cô vừa nói vừa đưa tay ra, tôi thấy trên cánh tay đỏ hồng của cô, đang nổi bật lên dấu hai ngón tay của tôi trắng rực. Tôi chưa kịp nói ǵ th́ Cô Nga đă thét lên tiếp:
- Ai da, ai da đau quá, tôi bắt đền ông đó, ông mà không cho tôi ăn gà bây giờ, th́ tôi đập đầu con nhỏ Mỹ Nương cho nó chết luôn.
Vừa dứt câu cô “ Nga " đă nghiêng người và đập đầu xuống ván ngựa một cái đùng, tôi giang hai tay ḿnh ra tính đỡ, nhưng phải thắng lại, v́ tôi ngồi đối diện với cô, cô ta đang vật vă, nếu tôi chụp sợ phạm chỗ không ổn, nên tôi không biết làm sao, đành nh́n cô dộng đầu thêm mấy cái đùng đùng nữa xuống bộ ván.
Các bạn hăy tưởng tượng một người con gái mới lớn, không thể nào dám có những hành động như thế, ngoại trừ là người điên.
Đến lúc đó th́ Ba của Mỹ Nương đă nhào lên bộ ván, đứng phía sau cô " Nga ", và dùng cả hai cánh tay gân guốc như lực sĩ của ông, để khoá chặt hai vai cô Nga.
Nhưng cô Nga đă vung người ra khỏi cái khoá đó dễ dàng, cô xoay người ra sau hất chú Hai Miên ra, và không quên bồi vào cổ ông một nhát chém bằng cạnh bàn tay nữa, khiến ông té lăn xuống sàn cái bịch. Rồi cô ta lại tiếp tục dộng đầu xuống bộ ván ngựa.
Lúc này th́ cả căn nhà náo loạn lên, tiếng đập đùng đùng đệm thêm tiếng thét thất thanh, của hai mẹ con cô Hồng, chú Hai Miên th́ bị trặc luôn cái cổ.
Tôi th́ phân vân chần chờ, v́ muốn coi cái Phép học ở chùa Tứ Phương Tăng có tác dụng không, nếu mà cô Nga này làm dữ hơn nữa, th́ lúc đó tôi mới dùng Ấn khác rất oai lực, để trấn áp cô ta.
Trong lúc đó không ngờ, người b́nh tĩnh nhất lại là thím Hai Miên, bà ta đă nhào ra sau bếp, bưng lên luôn con gà luộc, món " mồi nhậu’ " duy nhất hôm đó tính đăi tôi, đem thẳng đến trước cô Nga, bà chậm răi nói:
- Dớ dớ, cô đừng có đập đầu con tui nữa, con gà nè Hốp đi hốp đi, Si đi si đi... Tiếng Miên, Dớ Dớ là nè nè, c̣n Hốp, và Si đều có nghĩa là ăn.
Lập tức cô Nga, ngừng dăy dụa, và cười lên sằng sặc, hai tay cô chụp lấy con gà xé ra và cắn ngồm ngoàm y như người chết đói lâu năm.
Bây giờ trước mắt tôi h́nh ảnh có vẻ ma quái rơ ràng. Mỹ Nương người đẹp không c̣n thấy đẹp nữa, mái tóc xổ tung hai bàn tay nhầy nhụa mỡ gà, chung quanh miệng cũng dính đầy mỡ nhễ nhăi và cặp mắt rất là lạ, v́ cô vừa ăn ngấu nghiến, vừa liếc ngang dọc láo liên bằng cặp mắt sáng quắc, cái sáng không phải là cái sáng b́nh thường của con người.
V́ từ cái sáng của ánh mắt đó, tôi không đọc được những ǵ mà người thường biểu hiện như: hỷ, nộ, ái, ố, vui hoặc buồn, tôi chăm chú theo dơi th́ chỉ thấy hiện lên một sự trống rỗng kỳ lạ, một ánh mắt vô hồn đến rợn người.
Bây giờ mọi người đều nín lặng, không ai nói một lời nào, cái im lặng bất chợt tĩnh mịch đến nỗi chỉ c̣n tiếng cắn, tiếng ngoạm vào thân con gà, tiếng nhai xương ngấu nghiến rào rạo, vang lên khô khan và đơn độc.
Cô Nga hầu như không c̣n biết đến ai nữa, cô như đang ḥa nhập vào chuyện ăn uống mà thôi. Mọi người quay nh́n tôi, tôi bèn ra dấu cho mọi người theo tôi bước ra nhà ngoài, để cho cô Nga đó ăn xong mới tính sau.
Ra đến căn pḥng ngoài, chú Hai Miên một tay vừa ôm cổ vừa nói:
- Dớ, chắc Thầy hổng làm ǵ được nó rồi, hồi năy vậy mà nó mạnh quá, nó xô tui đau lắm.
Mẹ cháu Hồng hỏi tôi :
- Anh Ba anh thấy sao ? bây giờ anh có cách nào hông ?
Tôi lẳng lặng cúi đầu ngẫm nghĩ:
" Nếu theo như Phép Bắt Ma Quỷ của chùa Tứ Phương Tăng, th́ khi tôi chụp bằng Ấn, niệm Chú, th́ đă “ trói ” ngay được con Ma đó rồi, tại sao cô “ Nga ” này lại không hề bị tác động nào ?
Hỗng lẽ lâu rồi nên tôi đă niệm sai câu Chú ? Tôi nghĩ đi nghĩ lại th́ rơ ràng là câu chú của ḿnh không sai. Như vậy hổng lẽ câu Chú...dởm ?
Tôi tức quá phải có chỗ sai lầm nào đây, cho nên đă nắm tay được con Ma rồi, mà nó lại không bị hề hấn ǵ. Thôi th́ chắc phải lấy xe chạy về căn nhà tôi ở trọ, để lục cuốn Kinh Phép của ḿnh ra coi lại mới được.
Nghĩ vậy tôi bèn nói:
- Cái cô Nga này dữ quá, để tôi phóng xe chạy đi lấy đồ nghề một chút nghen, tôi đi chừng mười lăm phút là trở lại ngay.
Nhưng trong khi tôi vừa bước đến bên chiếc xe Honda, th́ trong nhà đă vang lên tiếng thét rợn người của cô “ Nga ", mọi người chạy ào vô nhà, tôi đứng lại nghe ngóng, th́ cháu Hồng chạy ra nói, giọng mừng rỡ:
- Hay quá chú Ba, chú vô coi ḱa nó sợ chú rồi, nó đang khóc và đ̣i cháu phải chạy đi kêu ông Thầy Ba vô gấp ḱa, nó kêu chú là ông Thầy Ba đó.
Chính tôi cũng ngạc nhiên, bèn rảo bước quay vào. Trên bộ ván ngựa, lúc này cô “ Nga " đă ngồi xếp bằng ngay ngắn, hai tay chắp và đầu th́ gục lên gục xuống như đang vái lạy cô ta nói:
- Tôi biết sợ Thầy rồi, Thầy làm ơn thả cho tôi ra đi, làm ơn đi thả tôi đi.
Tôi đáp:
- Ủa tôi có trói cô hồi nào đâu, mà cô nói tôi thả cô ra ?
- Đúng là Thầy trói tôi rồi, chứ tại sao mới hồi năy, tôi muốn xuất hồn ra khỏi xác Mỹ Nương mà xuất không được ?
Nghe vậy tôi chợt thấy trong ḷng ḿnh dâng lên niềm khoan khoái lạ lùng, như vậy là Ấn và Chú có tác dụng rồi.
Nhưng với bản tánh cẩn thận, và hơn nữa muốn cho chắc ăn tôi bèn nói:
- Sao kỳ vậy tôi đâu biết, hay cô thử xuất hồn ra một lần nữa coi được không ?
Lập tức cô “ Nga " ngă bật ngửa ra phía sau, mạnh đến nỗi y như bị ai đá thốc vào mặt, thân giăy giăy y như con cá lóc bị đập đầu. Làm ai ai cũng giựt ḿnh, nhưng ngay sau đó có một phút, cô “ Nga " lại đập mạnh cả hai bàn tay xuống bộ ván, ngồi bật dậy vừa khóc vừa nói:
- Hu...hu...con không ra được...hu...hu...lạy thầy xin Thầy đừng trói con nữa, thả con ra đi...hu...hu.
Tôi đáp :
- Th́ tôi đâu có làm điều ǵ trái ư của cô ? Cô muốn nhập vô xác Mỹ Nương, nên tôi cho cô nhập vô luôn đó mà, sao cô muốn ra làm chi ?
- Không được vô cứng luôn kiểu này không được, con sợ lắm xin Thầy thả cho con đi đi.
- Thôi tôi không thả cô ra đâu, tôi cho cô nhập luôn trong Mỹ Nương đó, bây giờ tôi đi về đây.
Nghe tôi nói vậy, cô “ Nga " liền quỳ lạy tôi liên tục và năn nỉ khóc lóc đủ thứ, tôi nói tiếp:
- Vậy nếu bây giờ tôi thả cô ra th́ cô đi đâu ? rồi cô có nhập vô người khác không ?”
- Con cũng không biết nữa, nhưng chắc con ra ở chiếc ghe bể bên giồng cây Mắm quá.
- Vậy cô có muốn tôi tŕ chú đưa cho cô vào chùa để nghe Kinh, sau này đi đầu thai kiếp khác không ? cô may là gặp tôi là Thầy hiền, chứ gặp mấy ông Thầy khác dữ hơn, họ có thể bắt cô bỏ vô lon và dùng roi đánh cô c̣n khổ nữa. Nếu cô hứa với tôi là không nhập vô ai hết, chỉ ở chùa nghe Kinh chờ đi kiếp khác th́ tôi sẽ giúp cho.
- Dạ con chịu con xin hứa với Thầy, xin Thầy thả con ra và đưa con vô chùa đi.
- Vậy cô đưa tay phải của cô ra đây để Thầy làm phép.
Khi cô “ Nga "đưa tay ra, tôi liền cầm lấy cũng bằng Mật Ấn, và lần này thầm niệm bài chú hóa giải. Xong, tôi buông tay ra và nói:
- Được rồi cô xuất đi.
Cô “ Nga "lần này ngoan ngoăn quỳ lạy tôi ba lạy, rồi lại ngă ngửa cái đùng xuống bộ ván.
Tôi thở phào nhẹ nhơm như vậy là xong... nhưng niềm vui chưa kịp trọn th́ cô “ Nga " đă ngồi phắt lên, vẫn khuôn mặt ma quái vẫn giọng nói người bắc cô ta nói:
- Thầy ơi con “ thăng ” không qua được nóc nhà.
- Sao lại không được ?
- Dạ hiện giờ trên bốn góc nhà có Tứ Đại Thiên Vương đứng trấn, con không thể ra được.
Nghe vậy tôi đâm ra lo, v́ bài Phép tôi học không hề có nói đến vụ Tứ Đại Thiên Vương. Tôi chỉ học có hai câu chú, một trói một mở thế thôi, đâu có câu nào mời Tứ Đại Thiên Vương đến, và cũng không có câu chú nào mời Tứ Đại Thiên Vương đi.
Rầy rà thiệt bây giờ mà cô “ Nga " không xuất ra được khỏi thân của Mỹ Nương, th́ cô “ Nga " sẽ gào khóc liên tục, ai chịu cho nổi, và có nghĩa là tôi sẽ không cứu được Mỹ Nương mà c̣n hại Mỹ Nương luôn. Thật là rắc rối...Tôi hơi lo nhưng cũng cố giữ b́nh tĩnh tôi nói :
- Nếu thăng lên không được sao không độn thổ ? chui xuống đất mà đi ?
- Dạ hồi năy con có thử rồi cũng không được, v́ ở trên trời, ngoài Tứ Đại Thiên Vương ra, c̣n có Thiên La, dưới đất th́ Địa Vơng, không cách nào qua được, xin Thầy đừng làm con sợ nữa con sợ lắm rồi, Thầy tha cho con đi Thầy.
Nghe cô “ Nga " nói sợ, mà ḷng tôi th́...héo luôn, tôi cũng sợ v́ ḿnh không biết câu chú nào, để Mời các Vị Tứ Đại Thiên Vương đó đi chơi chỗ khác, đồng thời cuốn mấy cái ǵ ǵ Thiên La Địa Vơng đi, thiệt là lăng nhách, tự nhiên ở đâu ra mà có cái vụ Tứ Đại Thiên Vương này ? tôi thật không hiểu nổi.
Tôi cúi đầu ngẫm nghĩ, cố lục lọi trong trí của ḿnh để ráng hy vọng, sẽ nhớ ra được câu chú nào đó, có thể giải quyết được cái việc rắc rối dễ sợ này. V́ nếu không giải được, coi như là người bị nhập là Mỹ Nương sẽ chết luôn.
Bất chợt tiếng cô “ Nga " năn nỉ tiếp:
- Thầy ơi Thầy tha cho con đi Thầy, con sợ lắm xin Thầy Thỉnh Các Thần đi đi Thầy, con biết sợ rồi Thầy ơi...
Câu nói của cô “ Nga " như tiếng chuông làm tôi bừng tỉnh, tôi nhớ đến câu chú mang tên là “ Kêu Thỉnh Thánh Thần ”, v́ vậy tôi liền trang nghiêm thầm niệm và " Thỉnh " Tứ Đại Thiên Vương từ đâu đến, th́ xin trở về nơi đó.
Niệm rồi tôi hồi hộp nói với cô “ Nga ":
- Xong rồi thôi cô đi vào chùa đi, cố gắng học kinh để sớm đầu thai kiếp khác nhé.
Một lần nữa cô “ Nga " sụp xuống lạy tôi, rồi nằm im thiêm thiếp chừng năm phút, xong cô mở mắt ra, gương mặt có vẻ mệt nhọc, ngơ ngác nh́n chung quanh, nhưng bây giờ th́ không c̣n nét như cô “ Nga " hồi năy, mà là một Mỹ Nương khép nép thật thà.
Khi thấy tôi cô có vẻ mắc cở, khép cài lại cái nút áo ngực bị bung rồi cô quay nh́n cha mẹ, xổ ra một hơi tiếng Miên líu lo.
Mọi người lúc đó ai ai cũng mừng rỡ, thím Hai chạy lại ôm cô con gái với hai hàng nước mắt. Cháu Hồng th́ cũng ôm mẹ nhảy tưng tưng lên và nói :
- Chú Ba hay quá chú Ba hay quá.
Chú Hai Miên th́ bước đến choàng vai tôi và nói:
- O côn...O Côn Bon, cám ơn, cám ơn nghe...h́...h́...ḿnh ra ngoài trước nhậu nghe.
Tôi cũng cười h́ h́, nhưng trong ḷng chợt hiểu ra: Có, có Tứ Đại Thiên Vương !
Đêm hôm đó tôi không ngủ được cứ trằn trọc măi, không biết có phải v́ tiếng sóng biển vỗ ŕ rào của đêm trăng rằm, hay v́ tôi vẫn c̣n thắc mắc câu chuyện ban chiều.
Tôi ôn lại từ chi tiết lúc nói chuyện với cô “ Nga ", đặc biệt nhất là lúc tôi chụp tay Ấn đầu tiên vào cô, và rồi tôi mới khám phá ra được một điều thú vị.
V́ thường thường khi trị Ma Quỷ nhập, hễ các Thầy mới đến gặp người bi Ma nhập, lập tức “ con Ma ” đó biết ngay, nếu ông Thầy yếu, nó sẽ thản nhiên tự tung tự tác, nếu Thầy cao tay ấn, nó cũng vẫn quát tháo dọa Thầy, đôi khi c̣n đánh Thầy luôn nữa để thừ sức.
Rồi nếu ông Thầy dùng Ấn và Chú đánh “ con Ma ” nó sẽ đau đớn và la khóc inh ỏi...Tôi cũng đă nhiều lần chứng kiến các Thầy Lỗ Ban, bắt hồn Ma bỏ vào trong lon sữa ḅ rồi bịt lại bằng Bùa, khi ḿnh cầm cái lon kê vào tai, lắc lắc sẽ lắng nghe được tiếng kêu khóc nho nhỏ phát ra từ trong lon sữa ḅ đó.
C̣n chuyện hôm nay của tôi, Ấn và Chú của chùa Tứ Phương Tăng lại thật khác. Thứ nhất, “ con Ma ” đă không biết tôi là Thầy, nên đă chuyện tṛ với tôi rất tự nhiên.
Thứ hai, khi tôi vô t́nh chụp tay Ấn vào cô. Tôi nói vô t́nh, là v́ tôi vẫn c̣n muốn nói chuyện nhiều hơn nữa với “ con Ma ”, để t́m hiểu thêm về thế giới bên kia, v́ sợ khi đă dùng Ấn rồi, “ con Ma ” sẽ biết tôi là Thầy và sẽ thăng mất.
Nhưng điểm hay của Ấn này là khi dùng, “ con Ma ” vẫn hoàn toàn không thấy ǵ khác lạ, không thấy bị đánh đập đau đớn.
Chỉ có một điều là sau khi bị chụp Ấn, lúc muốn xuất hồn ra khỏi xác phàm th́ xuất không được.
Lúc đó “ con Ma ” mới biết là ḿnh đă bị “ trói ” rồi.
Điểm quan trọng hơn là oai lực vi diệu của Ấn và Chú đó, tôi nghĩ là khi dùng, đương nhiên đă triệu thỉnh Tứ Đại Thiên Vương, đến trấn bốn góc của nóc nhà.
Đồng thời c̣n giăng thêm Thiên La, Địa Vơng nữa. Thêm một điểm tâm lư, giả tỷ như có con chuột khi bị chui vào bẫy một lần sau thoát ra được, khi thấy cái bẫy là nó biết sợ, và không dám chui vào nữa.
Con chuột c̣n biết phân biệt như vậy, huống ǵ con Ma ? tôi nghĩ vong hồn “ Nga " đó, sau này nếu lỡ có đi lang thang mà gặp phải Mỹ Nương, bảo đảm “ cô Nga " sẽ sợ hết...hồn và chạy tránh xa.
C̣n nói về sự từ bi, th́ phép này không có đánh đập, gây thêm nghiệp oán thù giữa Thầy và Ma, mà chỉ là cách khiến cho “ con Ma ” tự động " xin " ra khỏi thân người bị nhập, và được hướng dẫn vào chùa nghe Kinh, đầu thai kiếp khác. Càng suy luận tôi càng thích thú vô cùng.
Sáng sớm hôm sau khi đă uống cà phê xong, là tôi chạy ngay lại nhà của Mỹ Nương để thăm ḍ t́nh h́nh lần chót.
Dĩ nhiên là tôi được tiếp đón niềm nở, và đầy cung kính của chú thím Hai Miên. Tôi cho gọi Mỹ Nương ra ngay để xem sao, Mỹ Nương hôm nay có lẽ do thoát được oan hồn quấn quưt, nên trông thần sắc cô sáng sủa hẳn ra, không c̣n vầng đen u ám trên trán nữa.
Cô khẽ chắp tay theo kiểu người Miên, vái chào tôi bằng ánh mắt hơi rụt rè e lệ. Tôi ngoắc cô lại gần, nói:
- Cháu lại đây, đừng sợ để tôi coi c̣n ǵ lạ không ?
Khi cô đến gần, tôi dùng bàn tay trái chuyên luyện Ấn của ḿnh đặt trên trán của cô. Đây là lần đầu tiên tôi chạm tay trên tóc của người Miên, hồi nào tới giờ, nh́n những lọn tóc quăn của họ, tôi cứ nghĩ là tóc của họ chắc..cứng lắm, nhưng không ngờ, lại rất mềm, c̣n mềm mại hơn cả tóc người Việt ḿnh nữa.
Tôi dùng tay đi một ṿng quanh nguyên cái đầu của cô, thấy hoàn toàn b́nh thường, không hề có khối u nào cả, nếu như người thường, th́ những cái dộng đầu đùng đùng xuống bộ ván ngựa ngày hôm qua, ít nhất mỗi cái đập như vậy, cũng phải làm nổi u lên cỡ trái cam.
Thấy cô c̣n đeo rất nhiều chỉ Bùa ngũ sắc trên cổ, trên cườm tay, nên tôi nói:
- Bây giờ th́ cháu không cần đeo mấy thứ này nữa rồi, cởi ra đốt hết đi.
Bà mẹ của Mỹ Nương hỏi:
- Nó c̣n đeo giây Cà Tha quấn ngang lưng nữa, có cần bỏ luôn hông Thầy ?
Tôi đáp :
- Thím Hai lấy cái tô lại, biểu Mỹ Nương tháo hết các bùa đeo trên ḿnh bỏ vô cái tô cho tôi.
Thế là Mỹ Nương cùng sự giúp đỡ của bà mẹ dùng kéo cắt hết những ṿng chỉ ngũ sắc, bỏ vào trong cái tô. Nhưng đặc biệt nhất là sợi dây Cà Tha mà Mỹ Nương đeo ở bụng như sợi giây nịt.
Sợi dây làm bằng chỉ ngũ sắc bện chung lại lớn cỡ cái đũa, mà cứ cách khoảng ba cm, là có cuộn một khúc ch́ dài khoảng hai lóng tay.
Ṭ ṃ tôi nắm lấy khúc ch́ đó trong ḷng bàn tay của ḿnh và thầm niệm chú...
“ Kiểm Phép ” với chú này, hễ vật thể nào có bùa phép bên trong, th́ ḷng bàn tay của tôi sẽ nóng lên. Nhưng tôi niệm đến ba lần mà chẳng cảm thấy ǵ hết, tôi cười thầm trong ḷng, hổng biết vị Thầy nào lại " dám " cho bùa dởm như vậy ?
Tôi bèn gỡ khúc ch́ đó ra coi luôn mà không ngần ngại chút nào. Khi mở cuộn ch́, tôi mới biết đó là miếng ch́ cán mỏng như tờ giấy, h́nh chữ nhật khoảng bốn cm, dài sáu cm, trên đó có viết Lục Tự Đại Minh Chân Ngôn, mà các cụ nhà ta, hoặc những người thường đi chùa ai ai cũng biết, đó là sáu chữ:
“ Án Ma Ni Bát Di Hồng ”.
Tôi nhớ hồi ḿnh c̣n nhỏ, Bà Ngoại của tôi thường dạy:
- Nếu ban đêm đi đường sợ Ma, cứ niệm Án Ma Ni Bát Di Hồng th́ Ma Quỷ không dám lại gần.
Khác có điều ở đây viết trên lá ch́ bằng chữ Phạn:
“ Om Mani Pad Me Hum "
nếu dịch ra nguyên văn nghĩa là:
“ Ngọc Quư trong đoá hoa Sen ”.
Tôi cảm thấy thú vị khi thấy sự tin tưởng của các Cụ Việt Nam lại giống y như sự tin tưởng của các ông Lục Miên tu theo Phật Giáo Nguyên Thuỷ ở đây.
Tôi hiểu ra và sanh ḷng kính cẩn ông Sư nào đó, đă cất công ngồi bện sợi giây Cà Tha này, ông ta đă nắn nót viết từng chữ trên các lá ch́.
Chữ của Phật, làm sao phép “Kiểm” của tôi có đủ khả năng thẩm định được ?
Tôi bèn thầm niệm chú sám hối cho ḷng ngă mạn của ḿnh, trong giây phút trước...Rồi tôi cuộn lá ch́ lại như cũ nói:
- Cháu Mỹ Nương, cháu hăy đem dây này trở vào chùa, trả lại cho ông Lục nào mà hôm trước đă làm cho cháu đó, nói rằng bây giờ cháu đă hết bịnh, nên trả lại ông Lục để sau này ai có cần th́ ban cho họ.
Sau đó Mỹ Nương khỏi bịnh luôn, có đều là mỗi lần tôi gặp, hễ hỏi đến chuyện cô “ Nga " th́ Mỹ Nương ngơ ngác, cô chỉ cười thật tươi mà chẳng hiểu tôi nói ǵ cả, coi như cô hoàn toàn quên mất chuyện ḿnh đă bị Ma nhập một thời.
Atoanmt
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên
Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 73 of 2534: Đă gửi: 21 April 2008 lúc 11:39am | Đă lưu IP
|
|
|
NGƯỜI ĐÀN ÔNG NAM CHÂM
Anh Miroslaw Magola người Ba Lan, sở hữu khả năng kỳ lạ là dùng năng lượng từ sự vận động trí óc để nâng các đồ vật chung quanh.
Anh Magola có thể nâng mọi thứ, từ chảo kim loại đến các bức tượng cẩm thạch, đưa chúng di chuyển trong không khí, rồi đến gần và dính chặt vào cơ thể của ḿnh. Sau đó anh tạo ra một lực khác để giữ chúng ở yên tại vị trí.
Là một người say mê hiện tượng năng lượng trí óc, Miroslaw đă phát triển kỹ năng điều khiển các vật thể vô tri, tuân theo ư muốn của ḿnh, thậm chí là bắt chúng quay ṿng tṛn hoặc lắc.
Năng lực trí tuệ của Miroslaw quá mạnh, đến nỗi anh có thể nhảy ṿng quanh, trong khi một vật thể dính chặt vào đầu, mà không mất khả năng giữ vật thể.
Magola giải thích cách anh dùng sự vận động trí óc, để thực hiện các màn biểu diễn kỳ lạ:
- “Sở dĩ tôi có thể làm được điều này, bởi cơ thể tôi được nạp đầy năng lượng và ở cùng thời điểm, tôi ra lệnh cho thứ đồ vật đó di chuyển”.
Magola đă trải qua rất nhiều cuộc kiểm tra, nhưng khả năng kỳ lạ của anh, vẫn là điều bí ẩn đối với giới khoa học cho đến nay.
Ông James Randi thuộc tổ chức giáo dục Mỹ, người đă dành rất nhiều thời gian, để giải thích hiện tượng siêu nhiên, xảy ra trên khắp thế giới cho biết, ông chẳng có ǵ để bàn căi tính xác thực, về tài năng của anh Magola.
Vào tháng 1/1997 Tiến sĩ Karger, đến từ học viện Max Plank Đức, đă tiến hành kiểm tra khả năng của Magola.
Trong cuộc kiểm tra với các vật dụng trong nhà, Magola chạm được vào các đồ vật, và thậm chí là khiến chúng hút chặt vào người.
Kể cả khi không cần chạm vào vật thể, Magola cũng nâng được một chiếc cốc hết ngang lại dọc, giữ cho nó bay lượn trong không trung, quay tṛn xung quanh rồi hạ nó xuống.
Mặc dù Miroslaw Magola được cả thế giới biết đến, anh vẫn tỏ ra thờ ơ với sự nổi tiếng. Niềm say mê của anh là khám phá khoa học, trên lĩnh vực vận động trí óc, các khả năng huyền bí và khiến cho thế giới công nhận chúng.
- “Ch́a khóa để loài người tiến bộ, chính là nghiên cứu chính cơ thể của chúng ta”.
Magola cho biết.
|
Anh Miroslaw Magola có khả năng điều khiển đồ vật phi thường |
Người Magola như một cục nam châm
theo Lifeinthefastlane
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên
Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 74 of 2534: Đă gửi: 21 April 2008 lúc 12:07pm | Đă lưu IP
|
|
|
T́m Hiểu Hồ Ma Ở Trung Quốc
Không có con mương hay nguồn nước nào đổ về, nhưng mực nước trong chiếc hồ bí ẩn có tên Long chao, nằm ở phía tây nam của tỉnh Trùng Khánh Trung Quốc, vẫn đều đặn dâng lên và hạ xuống ba lần mỗi ngày, vào các tầm tám giờ sáng, mười hai giờ trưa, và bốn giờ chiều. Mỗi lần kéo dài khoảng một tiếng.
Theo Nhật báo kinh tế Trùng Khánh đưa tin, những chuyển động bí ẩn của hồ Long chao, đă thu hút sự quan tâm đặc biệt của các nhà khoa học, và các chuyên gia địa chất thuỷ học địa phương.
Họ quyết định thực hiện một cuộc điều tra kéo dài hai ngày, được bắt đầu từ hôm thứ sáu tuần trước.
Đầu tiên nhóm nghiên cứu đi thuyền ra giữa hồ, nơi họ phát hiện có ba cái hố, bơm nước lên từ ḷng hồ mỗi ngày.
Tiếp đó họ cũng điều tra một hố sâu, được lá cây che phủ dày đặc, trong một vách đá cách đấy hai mươi mét v́ nghi ngờ rằng, nó có thể là lời giải đáp cho hiện tượng, nước dâng lên hạ xuống lạ lùng này.
Các chuyên gia cho biết hồ Long chao nằm ngay trên vùng đất đá vôi hay địa tầng đá có chứa đá vôi, ba “hố nước” ở trung tâm của hồ, có thể kết nối các đường hầm trong ḷng hồ với nhau.
Với sự giúp đỡ của các lỗ khí và hố sâu nằm trên vách đá cạnh hồ, nước dưới ḷng đất trong các đường hầm, có thể phun ra hay hạ xuống, tự nhiên giống như khi con người hô hấp.
Nhớ lại năm 1982, một đợt hạn hán nghiêm trọng xảy ra trong vùng, nhưng ba “hố nước” trong hồ vẫn phun nước ra trong ba ngày, đồng thời một cảnh tượng kinh hoàng diễn ra, khi hàng chục ngh́n con rắn ồ ạt chui ra khỏi các hố.
Ban quản lư du lịch cũng đang lên kế hoạch, biến khu vực có chiếc hồ bí ẩn này, trở thành một địa điểm hấp dẫn khách du lịch.
|
Hồ Long chao bí ẩn
|
Theo CRI
ĐàmLoan
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên
Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 75 of 2534: Đă gửi: 22 April 2008 lúc 10:51am | Đă lưu IP
|
|
|
Căn Pḥng Ma Quái
Tôi được sinh ra ở một nơi, cách Thành Phố Nha Trang vài chục cây số, về phía Bắc Vạn Giả Vạn Ninh. Đó là nơi mà tôi đă sống suốt thời niên thiếu của ḿnh.
Tôi có một chú ruột (chú Nam) và một người bác dượng (chồng chị của ba tôi) sống ở Nha Trang. Vào các dịp tết, ba mẹ tôi cho chúng tôi về đó chơi để chúc tết bà con, và ngắm cảnh phố phường trong ngày tết.
Vào mùa hè năm 1970 tôi đậu tú tài hai và thi đậu vào đại học duyên hải tại Nha Trang.Tôi rất mừng v́ sẽ được học về những ǵ mà tôi hằng yêu thích. Hải Dương Học.
Gần đến ngày nhập học, ba tôi đem tôi gửi ở nhà bác dượng để cho tiện việc học hành. Ở đó th́ tôi chỉ cần đi xe đạp mười lăm phút, là đến trường Đại Học.
Nhà dượng tôi nằm gần ngă ba của một con đường nhỏ, và đường con đường Phước Hải dẫn xuống chợ. Ba mẹ tôi nói là bác ấy mua căn nhà này với giá rẻ mạt, chỉ bằng nửa trị giá thật sự của nó mà thôi.
Nhà có ba tầng, ở tầng trệt th́ phía trước bác mở tiệm may, phía sau làm pḥng khách. Tầng lầu một có ba pḥng ngủ, một pḥng cho hai vợ chồng bác, c̣n hai pḥng kia th́ là pḥng của cô con gái, và hai cậu con trai.
Tầng hai th́ chỉ có hai pḥng, một pḥng phía trước được khóa kín, c̣n pḥng phía sau để trống. Tôi được bác cho ở căn pḥng trống này.
Bác dượng bắt tôi hứa là, không được đụng chạm ǵ cái pḥng phía trước cả. Tôi nghĩ rằng có lẽ bác ấy, cất giấu những món đồ quư báu trong pḥng này. Tôi hứa ngay và rất vui mừng, v́ ḿnh được tự do một ḿnh một pḥng, trên một tầng lầu riêng biệt.
Tuần đầu ở đó tôi phải dọn dẹp chỗ ở, và vào trường để nghe hướng dẫn về nội quy, và các sinh hoạt trong trường, lại c̣n phải đi thăm các pḥng thí nghiệm tại hải dương viện Nha Trang, nên tôi mệt nhoài cả người.
Khi tối đến là lên giường ngủ say như chết. Sau đó mọi việc đă vào nếp nang, và tôi quen dần với nếp sống mới này. Ban ngày đi học, chiều về cơm nước xong nói vài câu chuyện với hai bác, rồi lên pḥng học bài vở.
Vào những ngày Chúa Nhật, sau khi đi lễ về, tôi cùng mấy anh chị con bác dượng, đi xi nê hay đi dạo ṿng bờ biển.
Mọi việc diễn ra êm đẹp cho đến một đêm thứ Bảy, đang nằm trên giường đọc truyện tiểu thuyết của Quỳnh Dao, tôi nghe như có tiếng nói th́ thào từ pḥng bên vọng sang.
Tôi nghĩ chắc bác tôi lên pḥng đó để t́m kiếm ǵ. Nhưng mười lăm phút sau, tiếng th́ thào vẫn vọng ra, tôi ṭ ṃ hé cửa nh́n xem có ai bên đó không.
Tôi thấy cửa pḥng vẫn khóa, và tiếng nói bỗng nhiên im bặt. Tôi lấy làm lạ nhưng cũng trở vào pḥng của ḿnh tiếp tục đọc sách, và đă thiếp đi lúc nào không biết nữa.
Sáng hôm sau khi đi dự lễ ở nhà thờ Phước Hải về, bác dượng tôi không có đạo, nên chỉ có cô tôi và anh chị cùng với tôi đi lễ mà thôi, tôi gặp riêng bác cô tôi và nói:
- Đêm qua cháu nghe có ai nói chuyện th́ thào ở pḥng kế bên, nhưng khi cháu ra coi th́ không có ai cả.
- Chắc là cháu ngủ mơ đó thôi, chứ gia đ́nh bác ở đây mấy năm nay có ǵ đâu.Thôi đi ăn sáng đi và nhớ đừng nghịch ngợm ǵ đến cái pḥng đó nghe chưa.
Tuy không hài ḷng về câu trả lời của cô tôi, nhưng tôi vẫn vâng dạ và đi ăn sáng rồi đi chơi. Vào những ngày sau đó th́ không có chuyện ǵ xảy ra, và tuổi trẻ dễ quên nên tôi cũng quên mất sự việc này.
Nhưng lại đến đêm thứ bảy, trong khi đang nằm đọc truyện, th́ tôi lại nghe tiếng x́ xào bên pḥng vọng qua. Tôi là thằng nổi tiếng nghịch ngợm ở nhà cho nên rất bạo. Tôi lắng tai nghe và khi chắc chắn rằng là ḿnh không nghe lầm. Tôi nhè nhẹ ḅ ra cửa sang pḥng kế bên, và ghé mắt vào ổ khóa nh́n vào pḥng.
Trong pḥng tối đen như mực chẳng thấy ǵ hết. Ngay cả tiếng th́ thào lúc năy bây giờ cũng im ĺm. Trở về pḥng với tính ĺ lợm của ḿnh, tôi tự hứa là sẽ t́m ra sự thật của căn pḥng đó.
Hôm sau tôi lại đem chuyện này nói với bác trai, nhưng tôi chỉ nói quanh là cháu nghe tiếng động ở pḥng bên. Chắc có ai đó đột nhập vào nhà muốn trộm đồ hay sao đó. Bác tôi nạt ngang:
- Mấy con chuột nhắt đó chứ ai mà vô nhà. Nó chạy rầm rầm và cắn nhau chí chóe suốt đêm. Cháu chưa quen nên khó ngủ, từ từ rồi sẽ quen thôi. Mà nè cháu phải nhớ lời bác dặn, không được phá phách ǵ cái pḥng kế bên nghe chưa.
- Dạ cháu nhớ ạ
Tôi trả lời nhưng trong ḷng nghi ngờ, là có cái ǵ bí ẩn ,mà các bác muốn dấu tôi đây. Tôi đợi cơ hội để t́m hiểu sự bí mật trong căn pḥng kia.
Khổ nỗi là căn pḥng luôn khóa kín, và cái chùm ch́a khóa th́ bác trai luôn giữ theo trong người. Nhưng rồi cơ hội đă đến.
Một hôm chúa nhật, hai bác đi dự đám cưới đến khuya mới về, họ lục đục một hồi rồi đi ngủ. Đến nửa đêm tôi xuống tầng dưới để đi tiểu, bật đèn lên tôi thấy chùm ch́a khóa, nằm trên bàn gần bộ sa lông.
Cơ hội tốt cho tôi rồi, đi tiểu xong tôi vơ ngay chùm ch́a khóa, rồi nhẹ nhàng lên lại lầu hai. Tuy mang tiếng là gan cùng ḿnh, tôi cũng hơi run run khi đút ch́a khóa vào mở cửa pḥng kế bên.
Tôi bước vào trong pḥng. Pḥng trống không. Chỉ có một bàn thờ nhỏ, với h́nh phóng to của một cô gái trẻ đẹp, và một bát hương với đầy chân nhang cắm ở trong đó.
Trên tường có gắn một bóng đèn kiểu cọ, và một công tắc ở gần cửa ra vào. Trên trần nhà có treo một quạt máy cũng c̣n hơi mới, ngoài ra không có ǵ nữa.
Tôi đứng quan sát một lúc, rồi trở ra khóa pḥng lại và đem ch́a khóa trả về chỗ cũ. Tuy không t́m được những ǵ mà ḿnh muốn thấy, tôi cũng tạm thỏa măn với chính ḿnh.
Tôi là thằng gan ĺ chẳng sợ ǵ. Có lẽ bác tôi nói đúng cũng nên, tiếng động có thể do bọn chuột gây ra mà thôi.
Nhưng luận cứ đó chỉ đứng vững có một ngày. Đêm sau tiếng th́ thào lại nổi lên. Tôi lắng tai coi có đúng là tiếng chuột không. Không, rơ ràng là tiếng người mà.
Tôi đi ra đến cửa th́ tiếng nói lại im bặt. Chắc là ai muốn phá ḿnh đây. Tôi tự nói với ḿnh như vậy để tránh khỏi dùng đến từ ma. Không sao tôi chưa từng sợ ma mà. Nó có làm ǵ được tôi đâu chứ. Tôi vẫn đợi một cơ hội khác để t́m ra sự thật.
Vào một sáng chúa nhật, khi đi lễ về tôi thấy chùm ch́a khóa, để ở trên tủ may ở nhà ngoài, chắc bác trai khi sửa soạn tiệm để quên ở đó. Trong khi mọi người ăn sáng, tôi ra trước tuột lấy cái ch́a khóa pḥng, rồi chạy ra tiệm làm ch́a khóa gần nhà, nói làm gấp cho tôi.
Chỉ mười phút sau tôi đă có trong tay một cái ch́a khóa mới. Tôi trở về nhà và may thay, mọi người vẫn bận bịu dưới bếp. Tôi gắn trả chiếc ch́a khóa cũ vào chùm.
Xong tôi thảnh thơi lên pḥng ḿnh dấu cái ch́a khóa trong cái áo gối. Tôi nghĩ là ḿnh sẽ sớm khám phá ra được mà điều ḿnh muốn biết. Tôi dự định là phải đợi đúng vào lúc, mà tiếng th́ thào trổi lên th́ hành động.
Đêm đó khoảng 11:30 khuya, tôi nghe tiếng th́ thào nổi lên. Nhẹ nhàng tôi bước tới cửa pḥng, đút ch́a khóa vào xoay nhẹ và đẩy nhẹ cánh cửa. Tay bỏ cái ch́a khóa vào túi quần và bước vào bên trong. Không thấy ai cả.
Trên bàn thờ có ba cây nhang đang cháy dở gần hết, chắc là bác trai đốt hồi chiều. Tôi bước lại gần bàn thờ để nh́n cho rỏ hơn cái h́nh trên đó.
Đang nh́n th́ tôi cảm thấy có vật ǵ chạm vào phía sau cổ. Với phản ứng tự nhiên tôi dùng tay hất nó ra và quay lại nh́n. Trong bóng tối lờ mờ tôi thấy một sợi dây thừng, một đầu cột dính vào cái quạt, c̣n đầu kia là cái tḥng lọng đang đu đưa hướng về phía tôi.
Tôi nhớ rỏ là lúc bước vào tôi đâu có thấy nó đâu. Thấy nó hướng về phía ḿnh, tôi lấy tay hất ra và nhanh chân phóng ra cửa. Nhưng cái tḥng lọng nhanh hơn là tôi tưởng. Nó quàng vào cổ tôi từ phía sau và siết lại.
Cái dây tự động rút dần lên, và kéo tôi hỏng khỏi sàn nhà gần như nửa thước. Tôi bị nghẹt thở phải cố dùng hai tay, để gở sợi dây nơi cổ ra. Vô ích nó xiết rất chặt tôi không tài nào gở ra được.
Tôi nghẹt thở quá rồi. Mắt tôi bắt đầu trợn trắng lên và tôi phải há to miệng để hít thở. trong giây phút này tôi nghĩ chắc sẽ bỏ mạng với cái dây này rồi. Tay tôi yếu dần và tuột dần khỏi sợi dây nơi cổ.
Đột nhiên tay tôi chạm vào sợi dây "thẻ bài" có cái thánh giá bằng ngà, mà tôi luôn đeo trên cổ. Ba tôi đă mua thánh giá này cho tôi, lúc tôi chịu phép Thêm Sức, nó đă được chính Đức Giám Mục làm phép.
Tôi nhớ lại mẹ tôi thường nói, khi nào gặp ma quỷ th́ cầm thánh giá và đọc kinh "Tin Kính" th́ sẽ thoát được sự hiểm nghèo.
Với sức lực cuối cùng, tôi tḥ tay vào ngực nắm cây thánh giá ra và dí vào sợi dây, trong đầu đọc thầm mấy câu kinh. Thật không ngờ. Cái sợi dây tuột khỏi cổ tôi, rút lên cái quạt rồi biến mất. Tôi rớt xuống sàn nhà cái bịch. Tôi lồm cồm đứng dậy và chạy một mạch xuống lầu, không nghĩ ǵ đến việc đóng cửa pḥng lại.
Bác trai nghe nghe tiếng động, và thấy đèn sáng dưới nhà bèn xuống coi. Thấy tôi ngồi hoảng hốt co ro ở góc sa lông liền hỏi:
- Bộ có ai té hả? Bác nghe cái rầm mà? Khuya rồi sao cháu c̣n chưa đi ngủ?
- Cháu đi tiểu bị vấp ngă. Cháu ngồi đây một chút rồi sẽ lên ngủ. Tôi nói dối bác.
Bác trở về pḥng, c̣n tôi vẫn ngồi ở pḥng khách nào dám trở lên trên đó. Rồi tôi thiếp đi lúc nào không biết. Khi bác trai dậy mở cửa tiệm thấy tôi nằm trên ghế bèn đánh thức tôi dậy:
- Bộ cháu ngủ ở đây suốt đêm hả?
Tôi chưa kịp trả lời th́ mặt bác tôi chợt biến sắc. Bác lượm cái ch́a khóa nằm trên sàn. Nó đă rớt xuống đó khi tôi ngủ quên. Bác gắn giọng:
- Cái ch́a khóa của pḥng trên đó phải không?
- Dạ! Tôi cúi đầu lí nhí trả lời.
Bác tôi chạy trở lên lầu. Tôi vội vàng rửa sơ mặt mày, rồi quơ lấy sách vở dông đi học. Tôi sợ chạm mặt bác v́ sự thất hứa của ḿnh.
Đến chiều vừa về tới nhà, tôi đă thấy cái va ly của tôi được để sẵn trước cửa tiệm, và cô tôi đang đứng chờ ở đó. Thấy tôi cô nói:
- Cháu đoán biết được ǵ rồi chứ. Cháu không thể ở đây được đâu. Cô dẫn cháu sang nhà chú Nam ở thôi.
Thế là tôi dọn sang nhà chú Nam ở đường Trần Quí Cáp. Chú tôi là sĩ quan huấn luyện viên trong trường Sĩ Quan Hải Quân Nha Trang. Gia đ́nh chú cũng chỉ đủ ăn đủ mặc thôi. Nhà chú là một căn gác gỗ, vợ chồng chú ở pḥng dưới, c̣n tôi và hai đứa con trai nhỏ của chú chiếm tầng gác.
Tầng này không có ngăn ra, tuồng luông từ trước ra sau. Nhưng không sao miễn có chỗ ở là tốt rồi. Nhất là tôi không phải chạm trán với "con Ma Thần Ṿng" là êm rồi. Chiều hôm sau cô tôi lại thăm, hai cô cháu ngồi nói chuyện một lúc rồi cô tôi hỏi:
- Đêm trước cháu vào pḥng trên đó phải không?
- Dạ! Tôi trả lời rồi kể cho cô biết, việc tôi suưt chết v́ sợi tḥng lọng trong pḥng đó.
- Các bác đă dặn cháu rồi, mà sao cháu chẳng chịu nghe lời. Bác trai v́ sự an toàn của gia đ́nh, đành phải đuổi cháu đi. Để cô kể cho cháu nghe đầu đuôi câu chuyện th́ cháu sẽ rơ lư do.
Năm năm trước gia đ́nh cô từ Sài G̣n, chuyển về đây để làm ăn, trước đó th́ bác trai đă có nhờ người quen, ḍ hỏi mua dùm nhà ở nơi thuận tiện, để mở tiệm may được.
Họ nói có một căn nhà đang đề bán với giá rất rẻ. Bác trai v́ nôn nóng nên cũng không t́m hiểu ǵ cho kỹ, nên nhờ họ mua dùm.
Sau đó gia đ́nh bác dọn về ở. Chỉ một tuần sau là cả nhà đă nghe, tiếng th́ thầm nói chuyện ở trên lầu hai rồi. Bác trai bèn đi hỏi ḍ hàng xóm mới biết ra sự thật.
Căn nhà bị ma ám cả bốn năm rồi. Cô gái đầu ḷng của người chủ nhà đầu tiên, đă treo cổ tự vận trong căn pḥng trên lầu hai, v́ ba mẹ cô ấy nhất định không bằng ḷng, cho cô ta lấy một anh bạn học nghèo.
Và từ đó hồn cô ta chiếm cứ căn pḥng đó, và phá rối người trong nhà. Gia đ́nh cô ta phải bán nhà đi chỗ khác ở. Căn nhà này đă đổi chủ mấy lần rồi. Ai ở được một thời gian cũng phải bán tháo để đi thôi.
Hai bác rất sợ nhưng bao nhiêu vốn liếng, đă bỏ hết vào tiền nhà rồi, có muốn đi cũng không có chổ mà ở. Đành phải liều ở lại chứ biết làm sao đây. Nhưng mà hàng đêm nó cứ ŕ rầm và gây ra những tiếng động dị thường trên đó. Bác trai không có đạo, nên ông ấy đi thỉnh thầy cúng về để tế hồn cho nó.
Ông thầy pháp và bác trai cúng bái ŕ rầm trên đó cả buổi mới xong. Khi thầy pháp về bác trai mới cho mọi người biết là, bác đă hứa với hồn của cô gái là sẽ dành riêng căn pḥng đó cho cô ta, và sẽ cúng bái nhang đèn cho cô ấy, chỉ xin cô ấy đừng phá gia đ́nh.
Từ đó cô ta không phá ǵ nữa. Không biết bác trai kiếm đâu ra cái h́nh của cô ta, và đem phóng to ra rồi để lên bàn thờ trên ấy. Chỉ có ḿnh bác trai là ngày ngày lên nhang đèn trên đó, chứ trong gia đ́nh chẳng một ai dám bước lên lầu hai cả.
V́ cháu là con cháu trong nhà, nên hai bác để cháu ở pḥng kế bên, nghĩ là chắc cô ta cũng để yên cho cháu. Nào ngờ v́ tính ṭ ṃ mà cháu gây ra đại sự. Hôm qua bác trai phải lên trên đó xin lỗi, và hứa là đuổi cháu đi để cô ấy vừa ḷng. Cháu cũng đừng trách bác trai nhé.
Từ đó về sau mỗi khi có dịp tới thăm gia đ́nh cô tôi, tôi chỉ dám lảng vảng ở nhà dưới mà thôi, và không bao giờ dám ngủ lại đêm cả. Cho đến bây giờ mỗi khi hồi tưởng về cái đêm hôm đó, tôi vẫn cảm thấy rờn rợn cả người.
Người Chứng Kiến
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên
Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 76 of 2534: Đă gửi: 22 April 2008 lúc 12:23pm | Đă lưu IP
|
|
|
NHÀ XÁC
Cũng như những đứa bạn khác đều là sinh viên y dược, th́ chuyện canh nhà xác là chuyện b́nh thường và là điều mà mọi sinh viên ngành y, dù muốn hay không vẫn phải cố gắng tập sự can đảm chấp nhận.
Rồi cũng đến lượt tôi và Lâm phải trực nhà xác, để đón nhận những tử thi mới làm thủ tục "nhập môn".
Thường th́ ca trực vào cả ngày lẩn đêm và chia theo ca tám tiếng, thế nhưng hôm ấy tôi và Lâm phải trực ca tối mới ghê chứ.
Trước khi đi Thảo bảo Lâm nên mang theo tỏi hay thứ ǵ đó hộ mệnh cũng được, v́ nghe đâu mấy đứa trước làm như thế th́ im re mọi chuyện. Lâm cười ha hả bảo Thảo dở hơi, ừ th́ sao cũng được với tôi chỉ là thủ tục nhỏ thôi mà, tôi cũng không chú tâm chuyện này lắm.
Rồi buổi tối ấy cũng đến, tôi và Lâm ngồi với mớ bài đem theo bên cạnh ṭ te đọc vài ḍng, sau khi nhận vào ca trực khoảng một tiếng th́ có một xác được đưa vào, tôi và Lâm cùng làm thủ tục "nhập môn" cho cái xác này.
Đâu vào đấy tôi bảo Lâm đi mua tờ báo ǵ đó, dưới cổng bệnh viện để đọc v́ buồn quá, lúc chuẩn bị đi th́ mưa như trút nước, cái lạnh hăng hắc mơn man làm tôi có cảm giác nổi da gà, Lâm th́ co ro trên cái ghế trực, cạnh một cái bàn chơ vơ dọc theo lan can của pḥng xác.
Mưa như hối hả hơn và cũng tạnh nhanh hơn, mới đó mà đă mười hai giờ khuya nhanh quá, tôi và Lâm nghĩ vậy, ngoài trời chỉ c̣n lất phất mưa, ánh đèn neon đă cũ mờ ảo sáng đục, gió th́ vẫn thoang thoáng bay qua lành lạnh.
Tôi bảo Lâm có thể ngủ vài tiếng, tôi có thể ngồi trực cho nó, sau đó sẽ đến lượt tôi ngủ, nó đồng ư và ngồi gục xuống cạnh bàn ngủ thiềp đi.
Tôi ngồi tra lại mấy bài thuốc vừa được học sáng nay, được khoảng mười lăm phút, th́ có chị y tá thấp thoáng với áo blouse trắng đi lại, bảo tôi chuẩn bị mở cửa pḥng, để chuyển một xác người vào.
Tôi hối hả và mừng thầm, v́ ít ra có người để ḿnh bắt chuyện sau khi làm xong công việc, tôi không đánh thức Lâm dậy, mà một ḿnh lại mở cửa pḥng vào trong, kéo chiếc xe để xác người ra ngoài.
Cái lạnh trong pḥng làm tôi không chịu nổi, lạnh khủng khiếp, như phản xạ tôi vào kéo chiếc bàn chổ nào gần ḿnh nhất để đưa ra ngoài, bất chợt nh́n sang cạnh một bàn để xác gần đó, tôi thấy cảm giác quen vô cùng, trong vài giây suy ngẫm....th́ ra...đó là...chị y tá lúc năy bảo tôi vào đây lấy bàn để xác...
Tôi không biết thế nào để diễn tả nổi, chân tôi như đuối đi, tôi không c̣n cảm giác lạnh ǵ nửa, mà thay vào đó là cảm giác khiếp hoảng, tôi cố gắng chạy thật nhanh ra kéo Lâm ngồi dậy, nh́n mặt nó mơ màng nhưng tôi vẫn cố gắng nói hết những ǵ ḿnh vừa thấy.
Nói xong nó bảo :
- Mày nói ǵ vậy ? chị ấy ở đằng sau mày kia mà.
- Hả....cái ǵ ?
Tôi vội vă kéo nó chạy xuống pḥng trực ban của bệnh viện, lấy một viên an thần uống vào trùm mền ngủ đến sáng, hy vọng lần sau không chứng kiến những ǵ thấy đêm qua nữa.
Truyện Ma
Nhà XácNhà Xác
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên
Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 77 of 2534: Đă gửi: 22 April 2008 lúc 1:04pm | Đă lưu IP
|
|
|
NGƯỜI BẠN MA
Hồi c̣n nhỏ tôi thường thích đọc truyện ma, và không bao giờ suy nghĩ đến những chuyện ma đọc qua.
Vào một buổi tối khi tôi đọc xong một truyện ma, mà nó đă làm tôi sợ muốn chết, có thể v́ truyện ma này có thật nên nó ám ảnh tôi, câu chuyện là như vầy:
Ở vùng ngoại ô xa thành phố, có một đứa con gái tên Thanh mười một tuổi. V́ cha mẹ rất là nghiêm ngặt không cho đi đâu chơi, nên Thanh không có ai để làm bạn.
Mỗi ngày Thanh thường đi bộ từ nhà đến trường, trên đường đi Thanh phải qua một ngôi biệt thự, kiến trúc rất là đẹp nhưng hơi cũ kỹ, đă lâu rồi không thấy một bóng người lui tới.
Lúc nào Thanh cũng dừng chân trước ngôi biệt thự, để ngắm nghía và mơ mộng được sống ở đó, hay chỉ vào trong nhà để xem mà thôi.
Vào một buổi chiều khi tan học về, như thường lệ Thanh đứng trước ngôi biệt thự mơ mộng, th́ nghe có tiếng người gọi, từ cửa sổ của tầng lầu cao nhất.
Thanh ngước lên nh́n th́ thấy một đứa con trai trạc độ tuổi ḿnh.
- Có muốn lên đây chơi không ?
Đứa con trai hỏi :
Không biết có phải là bị hoa mắt không, hay là mơ mộng quá nhiều cho nên...Thanh vội chớp mắt một cái rồi nh́n lần nữa ,nhưng vẫn thấy đứa con trai c̣n đứng đó.
- Lên đây nhanh. Đứa con trai réo gọi
Khi đó mừng quá mơ ước của ḿnh thành sự thật rồi. Thanh vội đẩy cái cổng sắt nặng nề để vào bên trong, nhưng khi đến trước cửa nhà th́ Thanh dừng lại.
Thanh suy nghĩ nói :
- Đợi một chút.
Ḿnh thấy nhà này mỗi ngày không thấy có xe cộ ǵ đậu ở đây mà, nhưng...chắc là ḿnh nghĩ không ai ở. Vừa nghĩ như vậy th́ Thanh lấy tay đẩy cánh cửa bằng gỗ bước vào bên trong.
Trong nhà thật là đẹp như là đă tưởng tượng vậy, Thanh nh́n chung quanh khoảng năm phút, rồi chợt nhớ đến đứa con trai, Thanh vội bước nhanh lên cầu thang dẫn đến pḥng của tầng cao nhất.
Khi đẩy cánh cửa pḥng ra, Thanh thấy trong pḥng chứa đầy đồ chơi tuyệt đẹp, với tất cả những đồ chơi mà Thanh đă suy nghĩ đến, c̣n đứa con trai th́ ngồi ngay ở giữa pḥng.
- Tôi tên là Nhân có muốn chơi chung với tôi không ?
Đứa con trai hỏi.
Thanh không nói ǵ hết mà chỉ từ từ, tiến đến gần đứa con trai và ngồi xuống chơi. Từ đó ngày nào Thanh cũng đến đó chơi và hai đứa trở thành đôi bạn thân.
Rồi một hôm đứa em trai út của Thanh bỗng dưng bệnh nặng, Thanh phải ở nhà phụ giúp mẹ săn sóc đứa em, không có thời giờ để đến chơi với Nhân nữa.
Sau sáu tuần bệnh nặng em trai út của Thanh qua đời. Thanh rất đau buồn và cần một người bạn để an ủi, nhưng khi em tới trước cổng ngôi biệt thự đó th́ thấy Nhân ló đầu ra cửa sổ và la lớn với giọng trách móc :
- Đi chỗ khác chơi tao không muốn mày đến đây nữa.
Có thể bạn giận ḿnh v́ ḿnh không đến đây chơi, nên Thanh đă quyết định đi vào nhà để gặp Nhân và nhất định giải thích cho Nhân hiểu.
Nhưng khi Thanh đi đến tầng lầu cao nhất, th́ thấy Nhân đă ngồi ở trước cửa pḥng tự bao giờ. Nó nh́n Thanh với cặp mắt thật là ghê gớm và trên khuôn mặt chứa đầy hờn giận.
- Đi chỗ khác ngay.
Nhân hét lớn và xua đuổi Thanh đi chỗ khác.
Xi..n..đừng đuổi Thanh em của Thanh mới chết, và tôi cần nói chuyện với bạn.
Vừa khóc em vừa nói.
Đứa con trai tên Nhân ra vẻ không thương tiếc, mà c̣n lạnh lùng nói :
- Bây giờ tao đă có một người bạn khác rồi.
Nói xong đứa con trai đi vào trong pḥng, và khép cửa pḥng lại.
Đứng ở ngoài pḥng Thanh nghe được tiếng cười đùa, từ trong pḥng vọng ra, ṭ ṃ muốn biết người bạn mới này là ai, nên Thanh nhẹ bước đến gần cửa pḥng và lén nh́n vào bên trong. Khi nh́n vào pḥng, Thanh đă sợ hăi đến độ vừa la vừa chạy thẳng một mạch về nhà.
Mẹ của Thanh thấy Thanh sợ quá độ, nên mời bác sĩ đến và chích một mủi thuốc ngủ cho em. Khi bác sĩ ra khỏi pḥng ông rất là bối rối.
Mẹ của Thanh liền hỏi ông chuyện ǵ đă xảy ra cho Thanh, th́ ông nói với bà ta rằng :
- Con của bà cho biết nó đă đến ngôi biệt thự cũ, để gặp một người bạn, nhưng khi đến đó và nh́n vào bên trong, th́ gặp bạn của nó đang đùa giỡn với đứa em vừa mới chết.
- Không thể như vậy bà ta nói. Trong nhà đó chỉ có một đứa con trai mười một tuổi tên là Nhân, đă bị bệnh và qua đời cách đây trên trăm năm , sau đó đâu c̣n ai đến đó ở nữa.
Truyện Ma
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên
Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 78 of 2534: Đă gửi: 22 April 2008 lúc 1:40pm | Đă lưu IP
|
|
|
Ma Nhập V́ Cầu Cơ
Gần đây nhiều người trong ở Hoa Kỳ bắt đầu biết đến việc cầu cơ. Những bàn cầu cơ (Ouija) được bày bán khắp mọi nơi như là một tṛ chơi giải trí, nhưng cơ có lên không th́ tôi không có biết, và tôi cũng không muốn thử v́ tôi đă chơi, và biết sự nguy hiểm tai hại của sự cầu cơ như thế nào rồi...
Đó là những ngày tháng dài lê thê tại trại tỵ nạn nằm trên ḥn đảo nhỏ bé của Indonesia, và tại nơi này Thu đă quen biết một người chuyên môn chơi cầu cơ. Mỗi ngày khi màn đêm vừa buông xuống, cả đám con nít kéo nhau tụ hợp lại để cầu cơ. Khi cầu, cơ lên rất là mau, nhưng đa số là không được chính xác, tụi này thường hay nói đùa cơ này chắc là người Indô nên không biết tiếng Việt Nam.
Sau nhiều đêm cầu cơ, th́ Thu thuộc ḷng những câu thơ để gọi hồn, và cũng v́ ṭ ṃ cho nên Thu rủ vài người bạn t́m những nơi kín đáo một chút để chơi và để hỏi những câu hỏi riêng tư...như những câu hỏi có liên quan đến t́nh cảm đó mà. Cầu cơ riết rồi ghiền. Lúc đầu chị Thu chỉ cầu buổi tối thôi, nhưng sau này cả ban ngày cũng cầu cơ nữa, như là có mănh lực nào đó nó lôi cuốn làm ḿnh mê luôn, cho đến một hôm...
Hôm đó khoảng hai giờ trưa, tôi cùng với một người bạn đang nằm chuyện tṛ trong một căn gác được dựng lên, chỉ để ngủ trưa chứ không có ai ngủ ở đó vào ban đêm, th́ bỗng nhiên nghe tiếng gơ cửa. Tôi vội leo xuống giường mở cửa ra, th́ không thấy ai hết, vừa đóng cửa lại th́ nghe tiếp, khi mở cửa ra th́ lại không có ai.
Tức quá tôi đứng ở ngay cửa chờ, hễ vừa nghe tiếng gơ th́ mở cửa ra liền. Khi đứng không được bao lâu th́ nghe tiếng gơ cửa nữa, tôi liền mở cửa ra th́ thấy thằng em họ của con nhỏ bạn, mới mười hai tuổi đứng trước cửa nhăn răng cười h́ h́.
Cả hai chúng tôi la cho nó một mách, nó không sợ mà c̣n chọc tụi tôi nữa:
- Cảnh chỉ nhát hai chị, coi hai chị có sợ không ?
Lúc đó bỗng nhiên tôi chợt nhớ tới việc cầu cơ, nên hỏi con nhỏ bạn và thằng em họ có muốn chơi không, th́ cả hai đều trả lời "muốn".
Tôi lấy tờ giấy đă vẽ sẵn hai mươi mấy chữ cái ra, dưới những chữ cái đó tôi viết thêm bốn chữ nữa là MA, QUỈ, THẦN, THÁNH. Và dưới bốn chữ này tôi vẽ một ṿng tṛn, và đề chữ THĂNG ở trong đó.
Sau đó tôi hỏi con nhỏ bạn có đồng tiền lẻ nào không, để đặt vào cái ṿng tṛn. Con nhỏ bạn lục trong giỏ một hồi, t́m được một cái đồng tiền lớn khoảng hai mươi lăm cents bên này. Xong xuôi tôi lấy đồng tiền đặt vào ṿng tṛn, và lấy ba cây nhang để trên kệ gần đó đốt lên.
Mặc dù con nhỏ bạn không tin vào chuyện cầu cơ, nhưng nó cũng muốn để tay lên thử xem. Khi cầu cơ chỉ có tôi và con nhỏ bạn, để tay lên đồng tiền mà thôi, c̣n thằng em họ chỉ đứng đó nh́n.
Sau khi đốt nhang, tôi đọc bốn câu thơ gọi hồn, vừa đọc xong th́ đồng tiền nằm trong ṿng tṛn bắt đầu nhúc nhích, khi đó con nhỏ bạn cũng bắt đầu khúc khích, cười tại v́ nó tưởng tôi đẩy đồng tiền, nhưng tôi nói là tôi không có làm, và dặn nó rằng đừng có rút tay giữa chừng.
V́ tôi nghe nói rằng đang cầu cơ nếu rút tay ra sẽ bị nguy hiểm, tôi chỉ biết vậy thôi. Sau đó tôi đọc lại bốn câu thơ gọi hồn một lần nữa, và lần này đồng tiền di chuyển nhanh hơn.
Tôi chưa kịp đặt câu hỏi, th́ con nhỏ bạn bỗng rút tay ra khỏi đồng tiền và phát cười lớn, tiếng cười nghe rất là rùng rợn. Sau đó nó chăm chăm nh́n tôi và đứa em họ, với cặp mắt đỏ ngầu rồi lấy tay chỉ thẳng vào chúng tôi:
- Tao lên rồi sao tụi bây không hỏi. Tiếp theo là một tràng cười quái đản, cười xong con nhỏ bạn nằm dài xuống như là ngủ.
Lúc này tôi sợ đến xanh mặt, bạn tôi đă bị ma nhập rồi ba chân bốn cẳng tôi nắm tay Cảnh, phóng thẳng ra khỏi cửa. Ra ngoài tôi rất là sợ và hồi hộp, v́ nếu Ba của bạn tôi biết được chuyện này chắc là chết. Nhưng tôi chợt nhớ ra một điều, ngày xưa tôi có nghe ai đó nói rằng khi người nào mà bị ma nhập, th́ đánh họ ba cái thật mạnh để con ma xuất ra.
Thế nên tôi làm ngay, từ từ tôi đẩy cửa và nh́n vào trong, bạn tôi vẫn c̣n nằm yên ở đó, tôi mới nhè nhẹ bước từng bước đến bên giường, và đánh ba cái thật mạnh vào chân, nhưng không thấy động tĩnh ǵ tôi lại đánh ba cái nữa, ba cái đánh sau tôi cố gắng đánh thật mạnh, đến nỗi cái tay đỏ sưng lên, vừa đánh tôi vừa kêu :
- Thu..Thu...tỉnh dậy mau.
Lúc này con nhỏ bạn mới từ từ mở mắt ra, rồi lồm cồm ngồi dậy nó ngớ ngẩn hỏi :
- Ủa hết chơi rồi sao ?
Tôi kể lại sự việc đă xảy ra cho bạn tôi nghe, nghe xong bạn tôi nói rằng, khi cơ đang lên bỗng dưng nó thấy buồn ngủ quá, nên nằm xuống ngủ và mơ thấy ḿnh đang đứng giữa nghĩa địa. Đang loay hoay t́m lối ra, th́ nghe có người kêu tên nên giựt ḿnh mở mắt, th́ thấy tôi và Cảnh đang đứng ở đó.
Lúc đó tôi chợt nhớ ra rằng, là ḿnh đă quên hỏi con nhỏ bạn khi bị đánh có đau không, vừa hỏi tôi vừa kéo cái ống quần của con nhỏ bạn lên, th́ thấy nơi tôi đánh in mấy dấu ngón tay c̣n đỏ.
Khi đó bạn tôi mới tin những ǵ tôi nói là sự thật, c̣n Cảnh em họ của con nhỏ bạn, năy giờ như người mất hồn, bây giờ mới thốt lên được mấy tiếng :
- Chị Thu hồi năy chị làm em sợ quá chừng.
Rồi ba đứa chúng tôi phá lên cười thật tươi. Từ đó mỗi lần nghe ai hỏi hay nhắc đến việc cầu cơ là Thu sợ rồi.
Suốt cuộc đời c̣n lại Thu sẽ không bao giờ đụng đến cái bàn cầu cơ nữa.
Truyện Ma
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên
Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 79 of 2534: Đă gửi: 22 April 2008 lúc 2:40pm | Đă lưu IP
|
|
|
Ma Không Đầu (2)
Ở vùng ngoại ô thành phố Sài G̣n, có một xóm đạo gọi là Giáo Xứ Tân Thành ở trong khu đó có một người con gái tên Trang. Nhà của Trang có ba gian, nhà tắm nhà bếp đều có đủ. V́ đất của ông bà để lại rất là rộng, cho nên Ba của Trang đă trồng rất nhiều cây ăn trái và đủ loại hoa, trông thật đẹp nhưng có vẻ hơi âm u.
Trang là chị Hai cho nên từ nhỏ đă ngủ một ḿnh trong căn pḥng nhà trên. Thường thường trước khi đi ngủ Trang hay đóng cửa sổ lại, v́ sợ phải nh́n ra ngoài, trời th́ tối om mà cây cối khi bị gió thổi cứ đưa qua đưa lại, và tiếng kêu xào xạc của lá làm người nghe cũng rợn tóc gáy, huống ǵ một đứa bé chỉ mới mười hai tuổi mà thôi.
Tuy mỗi đêm đều đóng cửa sổ, nhưng có nhiều đêm Trang thức giấc, lại thấy cửa sổ tự động mở toang, nhiều khi sợ quá kêu đứa em gái thứ tư qua ngủ chung. Nhưng chỉ được một đêm thôi, là đứa em không chịu nổi, v́ cái gường của Trang chỉ dành cho một người, cho nên hai chị em ngủ chung th́ hơi chật và thấy rất là nóng.
Ngoài ra Trang rất sợ phải ngủ ở gian giữa gần nhà tắm đó. Cái gian đó từ nhỏ đến lớn, mỗi lần ngủ ở cái gian giữa, là Trang không bao giờ có một giấc ngủ yên lành. Cứ giữa đêm lại thức giấc cho đến gần sáng.
Có một lần ngủ với bà ngoại cũng vậy, Trang cũng bị thức giấc giống như ai đó gọi dậy... Chính Trang cũng không hiểu tại sao ḿnh ngủ không được, Trang chỉ biết rằng có cái ǵ đó, làm Trang sợ sệt và không dám ngủ.
Năm 80 nhà Trang mở quán cafe, và có người d́ họ đến ở chung để phụ buôn bán với mẹ Trang. Một hôm có một người anh họ đến nhà ở trọ, v́ trốn nghĩa vụ cho nên không dám về nhà sợ công an bắt.
Tối hôm đó khoảng mười giờ rưỡi, quán đông khách lu chứa nước hết, Trang phải đi xách nước từ nhà tắm đổ vào lu để có nước pha cafe. Khi đi xuống nhà tắm th́ phải qua gian nhà giữa, Trang thấy anh họ (anh họ ngủ ở gian giữa gần nhà tắm) cứ nói ú ớ ǵ đó trong họng và c̣n cười khúch khích nữa. Trang nghĩ là chắc là anh họ mớ, nên cười thầm trong bụng:
" Anh họ lớn rồi mà c̣n mớ nữa ḱa "...
Rồi khoảng mười hai giờ mấy, sau khi dọn dẹp xong, chờ má và d́ chui vào mùng xong, rồi th́ Trang là người tắt đèn và chui vào mùng của ḿnh chuẩn bị ngủ, th́ lúc đó nghe tiếng chân anh Tùng chạy lên nhà trên.
Vừa chạy lên nhà trên, anh Tùng vội chui vào mùng bà d́ và nói với một giọng sợ sệt:
- D́ Hồng cho con ngủ chung với. Con sợ quá. Con ngủ ở dưới kia bị ma nó phá và thọt lét con nhột quá chừng.
D́ của Trang th́ tưởng ảnh bị mê sảng ǵ đó, nên mới nói lớn:
- Tùng ! Tùng.. b́nh tỉnh lại coi và nói từ từ cho d́ nghe, một lúc sau anh họ mới lấy lại b́nh tĩnh và nói tiếp:
- Con đang ngủ th́ con thấy từ nhà tắm có một bóng đen đi vào, bóng đen đó đến gần giường và nắm lấy cánh tay con, ngay cái đồng hồ mà con đang đeo đây nè, sau đó nó thọt lét con. Con mắc cười mà cười không ra tiếng, con ráng nh́n kỹ coi là ai, nhưng mà con chỉ thấy tay chân và ḿnh mà thôi, không có thấy đầu đâu hết.
Nghe đến đây Trang nghĩ đến lúc ḿnh đi lấy nước nghe anh họ ú ớ có lẽ lúc đó con ma nó đang thọt lét ảnh, vậy mà ḿnh chẳng hay biết ǵ hết, thật là ghê quá chừng. Lúc đó ḿnh mẩy của Trang nổi da gà hết trơn, và không dám nhúc nhích cựa quậy ǵ hết.
Sau khi nghe anh họ kể xong d́ Hồng mới nói :
- Thôi để d́ xuống đó ngủ xem sao, c̣n Tùng ngủ ở đây đi.
Sáng hôm sau anh họ không dám ở lại nhà của Trang thêm một giây phút nào nữa, c̣n d́ Hồng sau khi xuống gian giữa ngủ, th́ d́ thức sáng đêm để xem có chuyện ǵ xảy ra hôn ? Nhưng mà d́ có thấy ai đâu...
Thật ra cả gia đ́nh của Trang không có ai thấy ma cả, chỉ có anh họ thấy mà thôi.
Ngoài ra c̣n có vài người trong xóm, họ đi buôn bán về khuya hay là sáng sớm ǵ đó, họ thấy có người ngồi trên chiếc xích đu cũ kỹ ở ngoài sân, và chiếc xích đu này là của bà nội mua cho Trang khi c̣n bé.
Bà nội của Trang đă mất khi Trang được sáu tuổi, cho nên có người nghĩ rằng, bóng đen đó là hồn ma của bà nội Trang.
Khi bà nội Trang chết, cái ḥm đựng xác bà nội vẫn c̣n để ở nhà, v́ chưa đến ngày chôn. Có một đêm v́ sao đó, Trang ngủ không được thức dậy ra sau bếp, thấy má và vài người bà con đang làm bánh, và nấu thức ăn để ngày mai cúng. Má Trang thấy Trang thức th́ mới bảo :
- Sao con không đi ngủ đi.
Lúc đó Trang im lặng không nói ǵ hết, và đi ra ngoài hàng ba, th́ thấy đứa em trai kế cũng không ngủ được, nên ra hàng ba ngồi hóng mát.
Trang đi đến và ngồi xuống bên cạnh em, lúc đó không biết mấy giờ, nhưng thấy trời c̣n tối lắm có lẽ nữa đêm.
Hai chị em đang ngồi, th́ bỗng nhiên nghe tiếng "đùng" cũng hơi lớn ở đằng sau lưng ḿnh. Trang vội quay đầu nh́n lại, th́ tấm h́nh của bà nội để dựa vào cái ḥm, đang rung rinh và h́nh như cái ḥm cũng đang rung rinh nữa. Sợ quá Trang chạy ngay xuống nhà bếp nói cho má nghe, nhưng má không có chịu tin.
Đến bây giờ Trang vẫn c̣n nhớ rơ cái h́nh ảnh và tiếng động đó. Ngoài ra Trang c̣n nhớ khi đưa bà nội đi chôn cái xe tang lạ lùng lắm, không giống như xe tang bây giờ, và Trang đă gục đầu trên ḥm bà nội ngủ một giấc ngon lành.
Truyện Ma
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên
Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 80 of 2534: Đă gửi: 22 April 2008 lúc 9:26pm | Đă lưu IP
|
|
|
CON DAO GIA TRUYỀN
Câu chuyện xảy ra tại một ngôi làng kia có tên là làng Tân Hiệp. Dân làng ở đây sống bằng nghề mổ thịt và được cha truyền con nối từ đời này sang đời khác. Có nhà đến năm sáu đời liền chuyên làm nghề mổ thịt. Làm nghề này họ cần phải có những con dao thật bén và nhọn. Mũi dao nhọn dùng để chọc tiết, mũi dao bén để cắt thịt. Có nh́n những bà những cô hàng thịt, mới biết độ bén của lưỡi dao như thế nào.
Con dao đưa tới đâu thịt của con vật bị cắt đứt ngay đến đó. Chặt xương như chặt bùn. Những người làm nghề mổ thịt thường là dân xóm chợ, trong xóm này có gia đ́nh ông Giang chuyên làm nghề mổ thịt, nay đă năm đời, cha truyền con nối chỉ dùng một con dao. Con dao dùng nhiều nên lưỡi ṃn, bản dao thu hẹp lai chỉ c̣n khoảng, một phần tư của con dao lúc mới làm, nhưng nó vẫn c̣n bén vô cùng.
Ông Giang nói ông nội của ông, cha ông và ngay chính ông đều dùng con dao này để làm thịt. Nh́n con dao ai cũng biết là bén vô cùng. Ai sơ ư trúng vô nó là đứt tay ngay. Ông Giang nay đă ngoài năm mươi, con trai ông là Lập nay cũng tiếp tục nghề mổ lợn. Mỗi ngày ông hạ thịt ít nhất là hai ba con lợn, để cho vợ ông và chị Lập vợ của anh Lập đi bán. Ngoài ra cô Đinh là con gái của ông cũng đem thịt lợn ra bán ở những chợ gần nhà.
Ông Giang chọc tiết lợn rất tài, chỉ cần một nhát dao là trúng ngay huyệt, máu chảy ra ̣ng ọc và con lợn cũng mau chết, ít rên la hơn những con lợn bị mấy ông đồ tể khác chọc tiết sai huyệt. Anh Lập được cha truyền cho, chọc tiết lợn cũng rất chính xác. Từ ngày ông Giang năm mươi lăm tuổi, ông giao hẳn công việc này cho vợ chồng anh Lập và cô Đinh.
Hai người đàn bà con gái này lấy tiết cũng tài t́nh không thua ǵ ông Giang và anh Lập. Lần đầu tiên phụ trách công việc lấy tiết, cả chị Lập và cô Đinh đều thấy rợn tay. Nhưng chỉ sau một lần cả hai chị em đều thấy, lấy tiết con lợn sống c̣n dễ hơn mổ xẻ con lợn. Điều lạ lùng là cả hai người, khi cầm tới con dao gia truyền kề vào cổ con lợn, đều cảm thấy như có một sức mạnh vô h́nh nào, điều khiển tay dao của ḿnh giết con lợn rất trúng huyệt.
Chị Lập nói với chồng :
- Lạ lắm anh à không cầm tới con dao chọc tiết th́ thôi, cầm tới là em chỉ muốn được "lấy tiết".
Cô Đinh cũng nói:
- Em cũng vậy chị ạ cầm tới con dao ấy, được chọc tiết một vài con lợn là điều thích thú. Không có lợn giá có người cho em "lấy tiết" em cũng lấy, em tưởng tượng con người lúc ấy, cũng chỉ là một con lợn cho em mổ thịt, con dao như có thần.
Anh Lập nói :
- Con dao này từ đời các cụ truyền lại tới nay, đă có hàng vạn con lợn bị nó lấy tiết rồi.
- Chắc là có thần.
Chị Lập nói : thần dao chắc ưa máu lợn lắm.
Anh Lập hơi suy nghĩ, anh nhớ lại câu chuyện Nam Du Huê Quang. Thần Huê Quang có nhiệm vụ trừ yêu quái lúc đó xuất hiện nhiều ở phương Nam, trong số những yêu quái có một con yêu do thanh long đao của Ngài Quan Vân Trường biến thành. Thanh Đao v́ đă chém nhiều đầu giặc, thấm máu người biến thành yêu và chỉ thích ăn thịt người. C̣n con dao chọc tiết lợn nhà anh, đă trải qua mấy đời cha truyền con nối, với hàng vạn con lợn bị nó chọc tiết mổ thịt, máu lợn phải thấm vào nó, nó cũng có thể thành yêu được. Nhưng nó chỉ dùng để giết lợn nên nó chỉ thèm máu lợn. Anh Lập nghĩ vậy nhưng không dám nói ra, sợ vợ và em gái anh không dám dùng con dao, và cũng không dám lấy tiết thay anh nữa.
Ngày tháng qua đi ông Giang qua đời. Anh Lập thay thế cha trong gia đ́nh và nghề nghiệp. Gia đ́nh anh tiếp tục mỗi ngày hạ vài ba con lợn để cho bà Giang, chị Lập và cô Đinh đem đi bán. Trong ba người ai cũng có dao riêng, duy có cô Đinh là không có dao nên cô dùng luôn con dao chọc tiết để cắt thịt.
Với con dao này thịt của cô xẻ bán không bao giờ bị ế, có lẽ thần dao phù hộ cho cô. Con dao thật bén cô Đinh chặt xương cứ bay bay, giới bán thịt ai cũng khen cô là chọc tiết lợn hay và pha xẻ lợn tài. Cô Đinhh có một ư trung nhân, anh Trần cũng làm nghề đồ tể. Anh thường tỏ ư phục tài người yêu trong nghề lấy tiết. Anh thường khen :
- Em là con gái mà lấy tiết lợn c̣n giỏi hơn anh.
Cô Đinh cười nói :
- Nghề cha nghiệp mẹ mà anh, không giỏi làm sao kiếm ăn.
- Khi lấy tiết em có ghê tay không ?
- Nhân sát vật, trời sinh ra con lợn để cho ḿnh chọc tiết mổ thịt sao lại ghê tay. Vả lại nó cũng quen đi. Bây giờ giá có phải lấy tiết người v́ nghề nghiệp em cũng phải làm.
- Em nói nghe phát sợ.
Trần cười Đinh cũng cười theo. Dân làng vẫn sống b́nh thường ai làm nghề nấy. Rồi một hôm bỗng xảy ra những chuyện lạ khiến cả làng xôn xao. Đêm đó tại nhà một người trong làng, nhà này có nuôi lợn nửa đêm bỗng nghe có tiếng lợn kêu như bị chọc tiết. Mọi người trong nhà chạy ra chuồng lợn xem có chuyện ǵ, th́ thấy con lợn tuy vẫn c̣n nằm trong chuồng nhưng đă bị chọc tiết. Máu c̣n đang phun ra kẻ gian giết con lợn đă chạy mất.
Mọi người bàn tán xôn xao và thắc mắc, tại sao kẻ gian chỉ giết con lợn mà lại không đem nó đi. Chuyện xảy ra ở một nhà, rồi những đêm sau chuyện này lại tái diễn ở những gia đ́nh khác có nuôi lợn. Những ai trong làng có nuôi lợn đều để ư đề pḥng. Một đêm tại xóm kia cạnh bờ sông, một nhà nuôi lợn nghe tiếng lợn chạy trong chuồng. Lập tức người trong nhà cùng với ba bốn người đàn ông lực lưỡng tay dao tay rựa, chạy uà ra phía chuồng lợn. Con lợn vừa bị chọc tiết xong, đang dăy dụa với những tia máu đang phun ra. Một người ở lại lấy thau hứng tiết và đám người c̣n lại đốt đuốc đi lùng tên giết lợn. Bỗng một bóng đen thoáng từ phía chuồng lợn, chạy ra phía hàng rào và hướng về phía bờ sông.
Mọi người đuổi theo tới bờ sông không thấy bóng đen đâu nữa. Mang đèn đuốc người ta soi quanh sục sạo từng bụi rậm đến gốc cây gần bờ sông. Bóng đen không biết biến đâu mất, người ta chỉ thấy một con dao chọc tiết lợn nằm ngang trên bờ đê, mũi dao c̣n dính đầy máu. Nhặt con dao lên một người nói lớn :
- Dao chọc tiết c̣n đây kẻ gian chắc chỉ quanh quẩn đâu đây không xa.
Họ tiếp tục vác đuốc soi t́m, có người cho là kẻ gian bị đuổi gấp quá nên phải vứt dao lặn xuống sông. Cho nên là họ cho người thay phiên nhau đứng cạnh bên cạnh bờ sông, nhưng suốt đêm tới sáng họ cũng chẳng thấy ai dưới sông nhô đầu lên. Mọi người ra về mang theo con dao chọc tiết đă nhặt được, cùng hội họp ở nhà gia chủ, đợi trời sáng hẳn mới đem tŕnh lư trưởng.
Sau khi nh́n kỹ con dao, một người trong xóm vốn cũng làm nghề mổ lợn nói :
- Con dao này chuôi sắt lưỡi toàn thép, nhất định phải là con dao của nhà ông Giang. Con dao này sắc lắm, mấy đời cha ông, ông Giang cho tới ông, vẫn chỉ có một con dao này. Vợ chồng anh Lập và cô Đinh cũng dùng nó để lấy tiết.
Ai nấy đều cho là đúng nhưng lại có ư kiến :
- Chẳng lẽ kẻ gian lại là anh Lập ? Anh ta ngày nào chẳng làm thịt hai ba con lợn, hơi đâu đi giết lợn của người khác.
Ngay sáng hôm đó với sự làm chứng của mấy người hàng xóm, gia chủ tới tŕnh lư trưởng về mọi sự việc xảy ra đêm trước và mang theo con dao tang vật. Họ tới nơi quá sớm, lư trưởng chưa thức dậy nên họ phải ngồi chờ nơi sân. Lư trưởng thấy có người tới tŕnh mới dậy. Gia chủ thuật lại cho lư trưởng nghe mọi sự, việc đă xảy ra. Lư trưởng hỏi tới con dao nhưng lạ lùng thay, con dao đă biến đâu mất.
Mấy người họ nh́n nhau người nọ ngờ người kia dấu, nhưng ai dấu đi đâu và dấu lúc nào. Dù mất con dao nhưng vẫn có người làm chứng. Lư trưởng ra lệnh cho Trương Tuần dẫn tuần đinh tới khám xét nhà anh Lập. Bọn họ kéo nhau tới nhà anh Lập. Khi tới nơi họ thấy vợ chồng anh vừa mới mổ thịt xong ba con lợn, mọi người đều ngạc nhiên. Vậy ra bóng đen chạy trốn lúc đêm qua không phải là anh Lập, và cũng không phải vợ anh hoặc cô Đinh.
Cả ba người này đều hầu như không biết ǵ đến những việc đă xảy ra đêm trước. Vậy kẻ gian là ai ? Anh Lập lấy làm lạ, thấy Trương Tuần dẫn tuần đinh tới nhà ḿnh, khi được Trương Tuần cho biết lư do anh Lập mới cười bảo :
- Mỗi ngày nhà tôi làm thịt ba con lợn. Cả xóm đều biết, tôi c̣n đi giết lợn của nhà người khác làm ǵ. Con dao chọc tiết lợn của tôi nó vẫn c̣n đây, và sáng nay tôi vẫn dùng nó để lấy tiết ba con lợn.
Vừa nói anh vừa chỉ vào ba con lợn đă bị chọc tiết và mổ bụng. Anh lại ch́a con dao ra và nói tiếp :
- Nếu các bác nhặt được nó ở bờ sông, th́ sáng nay lấy dao đâu tôi làm lợn.
Trước sự kiện đó, Trương Tuần, gia chủ và cả người làm chứng đều không thể buộc tội anh Lập được. Hơn nữa bóng đen họ đuổi theo tới bờ sông th́ biến mất, tất nhiên không phải anh Lập, v́ cả gia chủ và những người làm chứng đều cho rằng kẻ gian giết lợn, đă nhảy xuống sông không thấy nổi lên, chắc hắn đă bị chết đuối.
Trương Tuần và mọi người kéo nhau ra về. Cô Đinh bảo anh chị :
- Ngộ thật nhà ḿnh từ ông cố, ông sơ tới nay làm nghề mổ lợn giết lợn để bán mỗi ngày cũng đă mệt, hơi đâu c̣n đến chuồng lợn nhà người ta lấy tiết nữa.
Chị Lập đồng ư với em chồng, c̣n anh Lập không nói ǵ hết tiếp tục làm nốt chỗ thịt lợn để c̣n đem đi bán. Vừa làm anh vừa trầm ngâm suy nghĩ, sự việc hồi sớm này đă xảy ra tại nhà anh trước khi Trương Tuần đến.
Nguyên sáng sớm hôm ấy cũng như mọi ngày, vợ chồng anh và cô Đinh dậy từ lúc gà gáy để làm lợn. Khi vợ anh t́m tới con dao chọc tiết, xưa nay vẫn cài trên vách trong nhà bếp chị ta không thấy nó. Chị hỏi chồng có cất đâu không, anh Lập trả lời anh cất dao làm ǵ. Chị lại hỏi cô Đinh chiều hôm trước khi đi làm về đă cài dao vào chỗ cũ chưa ? cô Đinh cho biết là cô đă cài cẩn thận vào đó, sau khi lau rửa như thường ngày.
Ba người đều t́m nhưng họ t́m hoài cũng không thấy. Trời sáng dần anh Lập định lấy con dao bán thịt của vợ để chọc tiết ba con lợn, bỗng anh nh́n lại trên chỗ cái nẹp cài dao, th́ con dao vẫn cài nguyên ở đó. Anh mắng vợ và em đă quáng mắt. Con dao vẫn nằm nguyên đó mà t́m không ra, tuy chính anh cũng đă không t́m thấy. Lúc đó trời đă sáng rơ, anh phải vội vàng cùng vợ và em, vừa dùng con dao gia truyền, vừa dùng hai con dao khác, và ba người cùng lấy tiết, mỗi người một con dao, để làm cho kịp có hàng bán.
Đúng lúc ba người làm xong ba con lợn, th́ Trương Tuần dẫn mọi người tới. Anh Lập tự ngﮧhĩ có lẽ v́ trời chưa sáng rơ, nên cả ba người không trông thấy con dao, nhưng anh vẫn cho đây là một sự lạ, trước giờ chưa từng xảy ra. Phải chăng con dao đă thành tinh, đi giết lợn của người, rồi bị săn đuổi phải biến nguyên h́nh ở bờ sông ? Và khi ở sân nhà Lư Trưởng thừa lúc mọi người không để ư, nó biến mất và trở về nằm nguyên trong nhà bếp.
Anh nghĩ vậy nhưng không nói cho vợ và em nghe. Ngày hôm đó qua đi....và từ đó trong làng cứ cách vài ba đêm, lại có nhà bị kẻ gian vào chọc tiết lợn ở trong chuồng. Cả làng Tân Hiệp bàn tán sôi nổi, Lư Trưởng ra lệnh cho Trương Tuần, phải tăng cường canh giờ cẩn mật để cố bắt kẻ gian. Một buổi chiều anh Lập cầm con dao nh́n mũi dao nhọn hoắc lại rất sắc, anh lẩm bẩm :
- Dao, có phải mày giết lợn không ? Nếu là mày th́ mày làm phiền cho nhà tao lắm...
Một hôm vào buổi chiều trong lúc ba người đàn bà đi bán thịt chưa về, anh sửa soạn đồ đạc chuẩn bị đi bắt mấy con lợn, đă đặt mua tại một nhà trong làng, để sáng hôm sau làm thịt bỗng có khách. Khách là một đạo sĩ lạ, đưa khách vào nhà, sau khi mời trầu nước, anh chưa kịp hỏi khách đến có việc ǵ, th́ khách đă nói trước :
- Bần đạo tu ở núi Bách Kha, nhân đi qua đây thấy khu xóm này có yêu khí bao trùm. Đi sâu vào trong xóm bần đạo thấy yêu khí dầy đặc ở phía này, và nhiều hơn cả là nhà thí chủ. Có yêu khí tất có yêu quái ẩn náu. Bần đạo muốn v́ dân làng, nhất là v́ thiếu chủ trừ con yêu này để nó không quấy rối và báo hại mọi người. Vậy xin phép thí chủ cho bần đạo đi khắp mọi nơi trong nhà, coi yêu quái ẩn nấp ở đâu, bần đạo sẽ dùng bùa trừ khử.
Lời đạo sĩ khiến anh Lập giật ḿnh. Anh nghĩ ngay tới con dao chọc tiết gia truyền. Anh nói :
- Xin cám ơn thầy, thầy đă có ḷng muốn trừ yêu quái cứu dân, thật là may mắn cho làng chúng tôi lắm. Xin mời thầy dùng trà nghỉ ngơi một lát, rồi tôi sẽ dẫn thầy đi khắp nhà.
Khi hai người đang ngồi nói chuyện th́ cô Đinh đă về, và như thường lệ cô gài con dao chọc tiết vào cái nẹp trong nhà bếp. Anh Lập mời đạo sĩ đi thăm khắp nhà, và bỗng ông dừng lại chỗ con dao, khịt khịt mũi mấy cái như đánh được mùi ǵ khác lạ.
Ông đưa mắt nh́n quanh rồi nói :
- Yêu quái ẩn nấp nơi đây.
Anh Lập nói :
- Đây là nơi thường ngày nhà tôi mổ lợn, nên thầy ngửi thấy mùi máu lợn khô hơi tanh đó. Đạo sĩ không nói ǵ đi thẳng tới cái nẹp nơi cài mấy con dao bán thịt. Ông rút ngay con dao gia truyền của nhà anh ra nh́n ngắm rất kỹ và ông hỏi :
- Con dao này vẫn dùng để chọc tiết lợn ?
Anh Lập gật đầu ông không nói ǵ thêm, cùng anh Lập trở lại nhà nơi tiếp khách. Tới đây ông bảo anh Lập :
- Con dao chọc tiết của thí chủ đă thành tinh, không nên dùng nữa.
- Con dao này được truyền từ ông tổ chúng tôi tới nay đă được sáu đời, chúng tôi không thấy ǵ khác.
- Bề ngoài không thấy ǵ khác nhưng nó đă là yêu tinh, thí chủ nên bỏ đi. Nếu thí chủ bằng ḷng bần đạo sẽ yểm bùa nó, rồi thí chủ đem vứt nó xuống sông hoặc chôn sâu dưới dất, ngăn không cho nó giở phép yêu ra được.
- Con dao này là của gia truyền từ cụ tổ, chúng tôi không dám vứt nó đi e có tội với tổ tiên.
Đạo sĩ có vẻ suy nghĩ một chút rồi nói :
- Nếu thí chủ không muốn vứt đi, th́ để bần đạo yểm bùa rồi thí chủ cất nó vào một chiếc hộp, hoặc chiếc vỏ dao đừng dùng đến nó nữa.
Anh Lập có vẻ ngần ngại. Biết ư anh đạo sĩ nói :
- Bần đạo biết thí chủ không muốn cất bỏ nó sợ phật ư vong hồn các vị tiền nhân. Thôi cũng được v́ giờ đây, nếu con dao yêu tinh có hoành hành, th́ nó cũng chỉ giết hại lợn của người ta thôi, thí chủ phải để ư đừng để máu người giây vào nó. Biết mùi máu người nó sẻ giết người.
Anh Lập hứa vâng theo lời đạo sĩ. Trước khi giă từ đạo sĩ trao cho anh một lá bùa và dặn rằng :
- Khi nào lỡ có máu người giây vào con dao, hoặc thấy con dao trở nên nguy hiểm hại tới mạng người, th́ thí chủ dùng ngay lá bùa này quấn vào chuôi dao, lấy chỉ ngũ sắc buộc lại cất vào một nơi, yêu tinh sẽ không làm hại được ai nữa.
Anh Lập nhận lá bùa và tiễn đạo sĩ ra cổng. Anh cất lá bùa vào ống hương trên bàn thờ, rồi anh cũng không để ư ǵ đến những lời của đạo sĩ đă căn dặn. Thời gian trôi qua thỉnh thoảng trong làng, vẫn có những con lợn đêm hôm bị kẻ gian tới chọc tiết. Dần dà người ta quen đi, nhà nào có lợn bị giết ngày hôm sau đem bán thịt, cũng chẳng thiệt hại bao nhiêu.
Anh Lập vẫn dùng con dao gia truyền để làm lợn, và cô Đinh ngày ngày vẫn mang theo dao đi chợ để cắt thịt, chặt xương bán cho khách hàng. Trong một buổi chợ có một bà khách mua một mớ xương, mua xong bà mượn dao của cô Đinh để chặt nhỏ những miếng xương lớn. Chiều khách cô cho mượn dao, nhưng không ngờ bà khách loay hoay thế nào để lưỡi dao làm đứt tay chảy máu, máu ra khá nhiều loang khắp lưỡi dao. Người ta phải lấy vải buộc ngón tay cho bà. Việc này xảy ra cô Đinh cũng quên đi và cũng chẳng ai chú ư tới, dùng dao sắc đứt tay là chuyện thường.
Vài đêm sau ở xă Ngư Đại có chuyện lạ. Có người đang ngủ tại nhà, bỗng nhiên bị chọc tiết như lợn và chết ngay trên giường. Mạng người là quan trọng, Lư Trưởng phải bẩm quan, quan đă phái lục sự tới khám nghiệm điều tra. Cả làng xôn xao về vụ án mạng này. Anh Lập sực nhớ tới lời đạo sĩ căn dặn, nhưng anh c̣n hồ nghi không biết có phải chính con dao là thủ phạm vụ chọc tiết người chăng ?
Một vụ án mạng thứ hai lại xảy ra, khi vụ thứ nhất c̣n đang trong ṿng điều tra. Nạn nhân thứ hai này cũng bị chọc tiết như nạn nhân thứ nhất. Mũi dao đâm chính xác khiến kẻ bị giết không kịp kêu. Lư Trưởng, Trương Tuần lại bận rộn, Quan trên lần này phái Chánh Tổng Bất Phí về tận nơi để điều tra. Anh Lập nghĩ tới lời đạo sĩ nói, con dao chỉ có thể giết người khi lưỡi dao bị dính máu người. Máu ai đă dính vào lưỡi dao ? Vợ chồng anh cũng như cô em gái có ai dám giết người, mà bảo lưỡi dao đă nhuốm máu người.
Anh Lập hỏi cô Đinh anh ngỡ cô em đă gây lộn với ai rồi dùng dao đâm người ta chăng ? Nếu điều này xảy ra việc phải ầm làng lên chứ đâu thể nào. Hay là kẻ bị đâm chỉ bị thương nhẹ, rồi do sự dàn ḥa mà mọi sự ổn thỏa. Thôi chắc là con dao đă bị dính máu người. Anh phải dùng ngay lá bùa của đạo sĩ để yểm con dao, nếu không yêu tinh c̣n sát hại nhiều người nữa.
Vẻ lo lắng của anh Lập làm cô em ngạc nhiên. Vừa ngay lúc ấy vị hôn phu của cô tới thăm cô. Bằng một giọng thương mến, cô trách anh sao lâu quá mới tới thăm cô. Anh ta trả lời mắc bận, cô Đinh vừa cười vừa nói đùa :
- Anh mà lạng chạng với cô nào đừng trách em sẽ cho con dao này lấy tiết anh.
Cô Đinh thuận tay lấy con dao ở rổ ra chĩa vào người yêu để dọa đùa. Nào ngờ một sức mạnh vô h́nh đă đẩy tay cô đưa thẳng mũi dao vào cổ anh Trần. Thấy tay cô Đinh dưa thẳng mũi dao về phía cổ họng ḿnh, anh Trần ngửa người để tránh. Và lúc ấy cô Đinh cũng cố gh́m tay ḿnh lại, giữ không cho con dao có thể đâm tới người yêu. Một bên cố tránh một bên cố gh́m dao lại, vậy mà mũi dao vẫn cứ đâm tới anh Trần. May là chỉ sượt qua vai làm rách áo và máu chảy chan ḥa.
Cô Đinh vứt vội con dao xuống đỡ lấy anh Trần, lấy thuốc lào rịn vào vết thương cho anh để cầm máu. Anh Lập đă chứng kiến sự việc từ đầu tới cuới, anh mắng cô Đinh sao lại có lối đùa chết người như thế. Cô Đinh mếu máo khóc nói, cô chỉ đưa con dao ra để đùa với anh Trần. Không hiểu sao con dao như cứ tự động tiến tới muốn đâm vào cổ họng anh Trần. Cô phải hết sức cố gắng gh́m lại, nên mũi dao chỉ đâm sướt qua vai người yêu mà thôi.
Nghe cô em nói nghĩ tới mọi vu án mạng đă xẩy ra, anh Lập đi t́m lá bùa mà trước đây đạo sĩ đă tặng, anh cất nơi ống hương. Nhưng khi lấy được ra anh kêu cô em đưa cho ḿnh con dao, th́ con dao đă biến đâu mất. Rơ ràng cô Đinh vừa vứt con dao xuống đất, cả anh Lập và anh Trần đều trong thấy, giờ đây nó biến đi dâu nhanh vậy. Anh Lập nhớ lại chuyện bọn Trương Tuần kể cho anh nghe, con dao để ở sân nhà Lư Trưởng, cũng đă tự nhiên biến mất.
Không t́m thấy con dao anh lại cất bùa đi. Con dao biến mất hẳn không t́m thấy nữa, cô Đinh đi chợ bán thịt phải mua dao khác, và gia đ́nh anh Lập cũng phải dùng con dao khác, để lấy tiết mỗi buổi sáng khi giết lợn đi bán. Nếu con dao chỉ biến mất câu chuyện đă được kết thúc nơi đây. Nhưng nó biến đi để đêm nào trong làng Doi hoặc các làng lân cận, cũng có những vụ kẻ gian tới chọc tiết lợn trong chuồng, và cứ dăm ba ngày lại xảy ra một vụ chọc tiết người, không sao t́m ra được thủ phạm.
Các nhà chức trách làng xă, hàng tổng, hàng huyện đều xôn xao v́ quá nhiều vụ án mạng. Mọi vụ giết người, giết lợn này chỉ chấm dứt vào một buổi trưa, trời đang nắng bỗng nổi cơn dông mưa đổ xuống, rồi một tiếng sét lớn đánh găy đôi một cây đề cổ thụ, được trồng trên con đường giữa làng Doi và làng Gội. Những người đi đến xem sét đánh nói rằng, cây đề găy gục xuống và có máu chảy ra, người ta lại nhặt được ngay dưới gốc cây một con dao chuôi rất sắc.
Anh Lập từ khi con dao biến mất và luôn luôn có những án mạng xảy ra, anh rất hối hận v́ đă không nghe lời đạo sĩ yểm bùa và cất con dao đi. Nay được tin sét đánh cây đề, và dưới gốc cây có con dao anh mới yên tâm, không lo lắng những vụ án mạng khác xảy ra nữa.
Người ta nói rằng sau này anh Lập cố t́m chuộc lại con dao, yểm bùa cất vào rương để làm kỷ niệm gia truyền.
Truyện Ma
|
Quay trở về đầu |
|
|
|
|