Đăng nhập nhanh
Mạnh Thường Quân
  Bảo Trợ
Chức Năng
  Diễn Đàn
  Thông tin mới
  Đang thảo luận
  Hội viên
  Tìm Kiếm
  Tham gia
  Đăng nhập
Diễn Đàn
Nhờ Xem Số
  Coi Tử Vi
  Coi Tử Bình
  Coi Địa Lý
  Coi Bói Dich
  Chọn Ngày Tốt
Nghiên Cứu và
Thảo Luận

  Mệnh Lý Tổng Quát
  Qủy Cốc Toán Mệnh
  Tử Vi
  Tử Bình
  Bói Dịch
  Mai Hoa Dịch Số
  Bát Tự Hà Lạc
  Địa Lý Phong Thủy
  Nhân Tướng Học
  Thái Ất - Độn Giáp
  Khoa Học Huyền Bí
  Văn Hiến Lạc Việt
  Lý - Số - Dịch - Bốc
  Y Học Thường Thức
Lớp Học
  Ghi Danh Học
  Lớp Dịch & Phong Thuy 2
  Lớp Địa Lư
  Lớp Tử Vi
    Bài Giảng
    Thầy Trò Vấn Đáp
    Phòng Bàn Luận
    Vở Học Trò
Kỹ Thuật
  Góp Ý Về Diễn Đàn
  Hỗ Trợ Kỹ Thuật
  Vi Tính / Tin Học
Thư Viện
  Bài Viết Chọn Lọc
  Tủ Sách
Thông Tin
  Thông Báo
  Hình Ảnh Từ Thiện
  Báo Tin
  Bài Không Hợp Lệ
Khu Giải Trí
  Gặp Gỡ - Giao Lưu
  Giải Trí
  Tản Mạn...
  Linh Tinh
Trình
  Quỷ Cốc Toán Mệnh
  Căn Duyên Tiền Định
  Tử Vi
  Tử Bình
  Đổi Lịch
Nhập Chữ Việt
 Hướng dẫn sử dụng

 Kiểu 
 Cở    
Links
  VietShare.com
  Thư Viện Toàn Cầu
  Lịch Âm Dương
  Lý Số Việt Nam
  Tin Việt Online
Online
 220 khách và 0 hội viên:

Họ đang làm gì?
  Lịch
Tích cực nhất
dinhvantan (6262)
chindonco (5248)
vothienkhong (4986)
QuangDuc (3946)
ThienSu (3762)
VDTT (2675)
zer0 (2560)
hiendde (2516)
thienkhoitimvui (2445)
cutu1 (2295)
Hội viên mới
thephuong07 (0)
talkativewolf (0)
michiru (0)
dieuhoa (0)
huongoc (0)
k10_minhhue (0)
trecon (0)
HongAlex (0)
clone (0)
lonin (0)
Thống Kê
Trang đã được xem

lượt kể từ ngày 05/18/2010
Vài Ḍng Tản Mạn... (Diễn đàn bị khoá Diễn đàn bị khoá)
 TUVILYSO.net : Vài Ḍng Tản Mạn...
Tựa đề Chủ đề: Đoản Khúc Gửi trả lời  Gửi bài mới 
Tác giả
Bài viết << Chủ đề trước | Chủ đề kế tiếp >>
KYLAN1
Hội viên
 Hội viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 20 July 2004
Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 140
Msg 141 of 143: Đă gửi: 11 August 2004 lúc 9:25pm | Đă lưu IP Trích dẫn KYLAN1


        ĐẠI BỐ THÍ

Tại nước Tỳ Xá Ly trong vườn cây Sa La, Đức Thế Tôn hỏi A Nan:

- Đối với những người đă chứng đắc tứ thần túc, th́ mạng sống được một kiếp, c̣n như Ta đă chứng đắc tứ thần túc, c̣n phải hành tŕ giới đức, vậy th́ A Nan có biết rằng Như Lai sẽ sống được bao nhiêu chăng?

Thế Tôn hỏi luôn ba lần như vậy, nhưng khi ấy A Nan bị Ma Ba Tuần che kín tuệ căn nên vẫn ngồi im ĺm, chẳng trả lời cho Phật.

- Này A Nan, thầy hăy đi vào rừng, nơi thanh vắng, tịch tịnh mà tư duy thiền định.

Sau khi A Nan đi rồi, Ma Ba Tuần liền hấp tấp vô ngay, đứng trước Phật bạch với Đức Thế Tôn:

- Ngài xuất hiện ở đời đă lâu rồi, hóa độ vô lượng chúng sanh, làm lợi cho Chư thiên và nhân loại nhiều như cát sông Hằng, nay tuổi già yếu rồi Ngài c̣n luyến tiếc ǵ nữa, hăy vào Niết bàn cho yên tĩnh thân tâm, khỏi phiền lụy cho lũ chúng tôi nhờ. Đi Ngài, Ngài hăy vào Niết bàn đi.

Nghe Ma Ba Tuần nói vậy, Thế Tôn bèn cạy chút đất để trên đầu móng tay, hỏi Ba tuần rằng:

- Đất trên đầu móng tay của ta nhiều, hay đất trên đại địa này nhiều?

- Dĩ nhiên đất trên đại địa này nhiều hơn đất trên đầu móng tay của Thế Tôn rồi.

- Cũng vậy, ba tuần, chúng sanh vô lượng, hằng hà sa, chẳng thể tính toán c̣n trôi lăn trong ba đường sáu nẻo nhiều như đại địa kia, c̣n đối với chúng sanh mà Ta đă hóa độ th́ thương thay rất ít oi, như đất trên đầu móng tay này. Nhưng nay cơ duyên hóa độ đă măn, giáo pháp Ta đă truyền xong, Ta sẽ vào Niết bàn trong ṿng ba tháng nữa. Ngươi đừng lo.

Ma Ba Tuần nghe Phật đă hứa, mừng rỡ rồi lui ra.

Khi ấy, A Nan vào rừng sâu, nơi tịch tĩnh, nhập thiền định nhưng cũng bị loạn động. Chợt thấy một thân cây to lớn, che rợp cả hư không, cành nhánh xanh um, trái hoa tươi tốt, điều thiện ích của cây vi diệu vô cùng. Bỗng nhiên, từ đâu thổi đến một trận cuồng phong mănh liệt, đánh tan tác những chiếc lá xanh tươi, cành nhánh găy rụng tơi bời, những đóa hoa tơi tả, những chiếc quả vỡ đôi lăn lóc, làm chấn động tinh thần A Nan, A Nan bừng tỉnh. Trống ngực hăy c̣n dồn dập, toàn thân nổi da gà, sửng sốt bàng hoàng. A Nan thầm nghĩ: “Cây đại thọ tỏa rợp bóng mát xanh tươi đă xoa dịu nổi nắng gió cho mọi người, làm mát cơn nắng hè gay gắt, rồi tại sao lại bị một trận cuồng phong ác liệt đánh tơi tả như vậy? Như Đức Thế-Tôn là đấng Đạo sư của Trời, Người làm lợi ích cho chúng sanh, một ḷng thương tưởng cho đời, cũng giống như đại thọ, nay phải chăng Đức Thế Tôn sắp vào Niết bàn nên đất trời chấn động? A-Nan liền đi thẳng vào tịnh xá, bạch Phật:

- Kính bạch Thế Tôn! Con vừa mơ thấy một ác mộng: trong khu rừng kia có một đại thọ sum suê hoa lá, là nơi trú ngụ của muôn chim, chốn nhà cửa của muôn loài, vậy mà từ đâu một trận gió thổi tới làm rơi rụng tiêu điều có phải chăng là điềm Thế Tôn sắp vào niết bàn?

- Thật vậy, này A-Nan, sau ba tháng nữa Ta sẽ vào Niết bàn, v́ hồi năy Ta đă nói với Thầy là người đă chứng tứ thần túc rồi có thể duy tŕ tuổi thọ một kiếp c̣n Ta do đức lực tu hành và đă chứng tứ thần túc vậy tuổi thọ được bao nhiêu? Ta đă hỏi ba lần như vậy, nhưng thầy vẫn im lặng, nên Ma Ba Tuần đă thỉnh ta vào Niết bàn.

Như sét đánh ngang tai, A Nan choáng váng quá lo sợ, quá buồn khổ. Giờ đây Thế Tôn vào Niết bàn, chúng sanh biết nương dựa vào đâu? Con mắt thế gian sắp mất rồi.

Tin Phật sắp nhập niết bàn được truyền ra, hàng đệ tử vị nào cũng buồn bă, lo âu. Thấy vậy Thế Tôn bảo:

- Tất cả mọi vật trên thế gian này đều bị luật vô thường chi phối, nay c̣n mai mất, có cái sự ǵ là bất biến, nhất định đâu. Ta v́ chúng sanh mà thị hiện ra đời, nay sự hóa hiện đó đă măn th́ ta vào nơi tịnh mặc, có ǵ mà các thầy phải khóc lóc, lo buồn. Điều Ta cần lưu ư các thầy, là phải chăm lo tu niệm để tự ḿnh giải thoát ṿng luân hồi sanh tử.

Lúc ấy Tôn-giả Xá Lợi-Phất than rằng: “Than ôi! Con mắt của thế gian đă đến ngày diệt tận, bóng tối tăm lại bao trùm nhân thế. Như-Lai sắp vào niết bàn, thật thảm thương cho chúng sanh hết chỗ cậy trông”.

Rồi quỳ xuống bạch Thế Tôn :

- Kính lạy đức Đạo sư chí kính, con không nỡ ḷng nào để nh́n thấy sự ra đi của Thế Tôn vào nơi tịch mặc vĩnh viễn. Vậy cúi mong Thế Tôn hoan hỷ cho con được vào Niết bàn trước.

- Này vị thầy Trí Tuệ, thầy hăy làm việc ǵ mà thầy nghĩ là đúng thời. Nhưng thầy biết tất cả các bậc hiền thánh rồi cũng đều tịch diệt.

Nghe Thế Tôn nói xong, Xá Lợi Phất đi quanh Phật ba ṿng, cúi lạy sát đất lấy chân Phật để lên đầu ba lượt mà bạch rằng:

- Kính lạy đức Đạo sư của trời người, hôm nay là lần cuối cùng con xin từ biệt Thế Tôn. Xin Thế Tôn hăy khoan vào Niết bàn, v́ ḷng thương tưởng chúng sanh.

Nói rồi cúi đầu cung kính lui ra. Xá Lợi Phất trở về La Duyệt Kỳ nơi sinh quán, sa di Quân Đề tin cho vua và các thân tín đều biết.

Khi ấy, Vua A Xà Thế biết Tôn giả Xá Lợi Phất sắp vào Niết bàn, tự thốt lên rằng: “Tôn giả Xá Lợi Phất là một kiện tướng trong Phật Pháp, than ôi! Ngài nhập niết bàn sao mà sớm vậy? Giờ biết lấy ai chấn chỉnh tà ma?

Mọi người từ Vua quan đến dân chúng ai cũng đều biết và kéo đến vây quanh Ngài và nói rằng:

- Kính lạy Tôn giả, xin Tôn giả hăy thương xót chúng con, Ngài vào Niết bàn rồi lũ chúng con đây bơ vơ như con mất cha, như gà mất mẹ chiu chít ngóng trông, chẳng chốn nương thân, không bề trông cậy. Tôn giả hăy đoái thương.

- Các Phật tử, Ta thương các ngươi lắm chứ, nhưng đến lúc Ta phải vào Niết bàn, các ngươi chớ buồn, tất cả muôn vật trên thế gian này đều trong định luật vô thường, đều phải tan ră. Vậy các ngươi hăy gieo căn lành, trồng điều thiện lợi để nhờ duyên lành đó mà sanh ra đời được gặp Phật tại thế, để chăm tu phước nghiệp cầu giải thoát sanh tử luân hồi.

Tùy theo căn cơ quần chúng, Tôn giả đi từ thấp lên cao mà giảng giải thuyết nghĩa an vui, lợi ích, khiến cho họ có kẻ đắc sơ quả, có người chứng A La Hán, thân tâm vắng lặng, an ḥa, lễ tạ rồi lui.

Giờ này đă quá nửa đêm, Tôn giả đang tĩnh tọa vào thiền định: nhập Sơ thiền, rồi từ Sơ thiền lên Nhị thiền, Tam thiền và Tứ thiền, từ cơi Tứ thiền hướng đến Vô lượng Không xứ, rồi từ Vô lượng Không xứ hướng đến Vô lượng Thức xứ, từ Vô lượng Thức xứ hướng đến Vô sở Hữu xứ, từ Vô sở Hữu xứ hướng đến Phi hữu tưởng, Phi Vô tưởng xứ rồi nhập vào định Diệt tận và Bát niết bàn.

Sau khi Xá Lợi Phất xả báo thân, trời đất rúng động, chư thiên Đế thích, quyến thuộc hàng trời, mang hương, dâng hoa cúng dường. Đế Thích nh́n thấy báo thân Tôn giả mà bùi ngùi: “Tôn giả trí tuệ rộng sâu như trời cao, như biển rộng biện luận ứng cơ mau như chớp loáng, âm thanh như nước chảy, giới định tuệ hoàn toàn là một dơng tướng trong Phật pháp, thay Phật để chuyển pháp luân, nhưng giờ này Ngài đă Bát niết bàn rồi, kể từ đây nhân thiên lại tăm tối”.

Rồi từ thành thị đến thôn quê, người ngoài đông như mở hội, hoa hương tràng phan, bảo cái rợp đường, nhưng có điều rơ nhất là trên đôi mắt người nào cũng đẫm lệ, trong ḷng âm thầm thương tiếc một bậc Tôn túc tuyệt luân đă vào nơi vắng lặng.

Phạm Thiên Vương và Tỳ Thủ Yết La cưỡi xe trời bay xuống, theo sau là sáu bộ chúng. Đế Thích sai quỷ Dạ Xoa ra biển lấy gỗ chiên đàn, gỗ ngưu đầu về chất thành một đống, đổ dầu Tô, phóng hỏa thiêu báo thân Tôn giả. Ngọn lửa rực lên, như một lần bừng sáng rồi phụt tắt.

Đốt xong, mọi người đều bái tạ lui về. Chờ cho ngọn lửa nguôi, Sa di Quân Đề thâu tóm Xá Lợi của Thầy và y bát đem về bạch Phật.

- Kính lạy Đức Thế Tôn, Thầy con là Xá Lợi Phất đă nhập Niết bàn, và đây là Xá Lợi, y bát, xin Thế Tôn chứng minh.

Khi ấy A Nan đứng hầu Phật thấy cảm động quá, liền quỳ xuống bạch Thế Tôn :

- Tôn giả Xá Lợi Phất là bậc thượng tôn trưởng lăo, ấy mà Ngài đă vào Niết bàn rồi, mai này Thế Tôn lại tiếp tục xả báo thân nữa th́ chúng con c̣n lại biết nhờ ai?

- Tuy Xá Lợi Phất nhập niết bàn nhưng pháp thân vẫn thường hiển hiện, v́ Xá Lợi Phất không muốn thấy Ta Niết bàn nên đi trước ta. Này A Nan, không phải chỉ đời này là như vậy, mà ở đời quá khứ cũng vậy.

*

Thuở xưa, đă lâu lắm rồi, cũng tại Diêm Phù Đề này, có vua tên là Chiên Đàn Bà La Tỳ, thống lănh tám vạn ngàn nước nhỏ, sáu muôn núi sông, tám muôn ức tụ lạc. Ông có hai muôn phu nhân và Thế nữ, bà thứ nhất tên là Tu Ma Đàn, một vạn quan đại thần, quan lớn nhất tên là Ma Chiên Đà, năm trăm Thái tử, người thứ nhất tên là Thi La Bạt Đà.

Thành này chu vi ngang dọc bốn trăm do tuần, làm thuần bằng vàng bạc, lưu ly, pha lê, đầy đủ mọi vật báu, trong nước an cư lạc nghiệp, dân chúng vui mừng, sung túc.

Một hôm vua ngồi trên bảo điện, chợt nghĩ như vầy: “Người ta ở trên đời được tôn vinh phú quí, chắc do quả báo tu nhân tích đức ở đời trước lưu lại. Cũng như kẻ làm ruộng, mùa Xuân phải mất công cầy bừa, gieo mạ cấy lúa, tới mùa Hạ, mùa Thu gặt hái được thóc gạo đem về ăn uống. Nếu mùa Xuân chẳng lo cấy cầy, th́ kết quả mùa Hạ, mùa Thu chẳng có lúa đâu thu hoạch. Cũng vậy, Ta đời trước có tu phước lành, nên đời này hưởng quả tốt đẹp, nếu bây giờ Ta lại không tiếp tục tu phước bố thí nữa th́ đời sau lấy chi thọ hưởng”. Nghĩ vậy, liền sắc quan mở kho đem tiền bạc, lụa là bố thí cho toàn dân và vua cũng ra lệnh cho tám vạn bốn ngàn vua kia cũng mở kho chẩn bần, bố thí.

Mệnh lệnh được truyền đi khắp nơi, từ thành thị đến thôn quê, hay hang cùng ngơ hẻm nào cũng biết vào ngày ấy vua xuất kho bố thí, nên mọi người kéo đến kinh thành đông như kiến cỏ. Người mạnh cơng kẻ yếu, người sáng dắt kẻ mù, lần lượt nhà vua phân cấp tiền gạo, áo quần đầy đủ. Tứ đó muôn dân được an nhàn hỷ hả. Danh đức nhà vua lừng lẫy, tiếng khen đồn khắp bốn phương.

Th́ cũng thời đó, có một ông vua nước nhỏ ở bên cạnh tên là Tỳ Ma Tư Na thấy nhân dân ca tụng và cảm phục oai đức Vua Chiên Đàn Bà La Tỳ, sanh ḷng ganh ghét, ngày quên ăn đêm quên ngủ, ông thầm nghĩ mưu toan sát hại: “Nếu ta không tiêu diệt được lăo vua kia, oai danh vang lừng trời đất, như vậy ta làm sao hiển danh trời đất, như vậy ta làm sao hiển đạt cho được”. Nghĩ xong, ông liền thi hành ngay độc kế, ra lệnh triệu tập hết thảy các thày Bà La Môn trong nước, nhà vua kính trọng cúng dường lễ bái. Sau rồi vua tŕnh bày:

- Thưa các thầy Bà La Môn, tôi có một việc đáng lo, đến nỗi ngày quên ăn, đêm quên ngủ, quư ngài có kế chi để giải quyết cho chăng?

- Tâu bệ hạ, có việc chi xin cứ nói, nếu giúp được chúng tôi sẽ giúp.

- Thưa các ngài, hiện nay vua Chiên Đàn Bà La Tỳ được muôn phương mến phục, phúc đức lớn lao, đó là điều đáng ngại cho tôi về sau này, vậy các ngài có phép chi cứu giúp giùm tôi để trừ khử ông vua ấy.

- Tâu bệ hạ, vua Chiên Đàn Bà La Tỳ là người có đức lớn, thương dân như thương con, dân coi vua như bậc cha mẹ, chúng tôi nỡ ḷng nào mưu tâm sát hại, thà chịu chết chớ không bao giờ giết người hiền lương. Nói xong tất cả người Bà La Môn đều kéo nhau về.

Vua Tỳ Ma La cảm thấy bực ḿnh, v́ công việc chẳng như ư, liền hạ chiếu cho toàn nước biết:

- Ai có khả năng lấy đầu vua Chiên Đàn Bà La Tỳ mang về đây, vua sẽ gả con gái và phân nửa nước cho cai trị.

Thời đó có một người Bà La Môn tên là Lao Độ Sai, tu luyện ở núi nghe vua rao truyền như vậy, bèn đi đến ra mắt vua, và xin đi lấy đầu vua Chiên Đàn Bà La Tỳ. Nghe nói vậy, vua hớn hở, vui mừng.

- Nếu khanh làm việc tốt, sứ mệnh hoàn thành, ta sẽ giữ đúng lời hứa. Vậy khi nào khanh đi, xin cho biết.

- Hẹn bệ hạ bảy ngày nữa. Nói xong từ tạ về rừng, quyết tâm liên tiếp bảy ngày, tŕ chú hộ thân.

Qua bảy ngày, ông lại đến cung vua, và được cung cấp lương thực, tiền lộ phí để lên đường. Trước khi đi ông c̣n ngoảnh lại nói rằng:

- Bệ hạ an ḷng, tôi thề: “Nếu không lấy được đầu vua, quyết chẳng trở lại nơi này”.

Khi đó, trong nước vua Chiên Đàn Bà La Tỳ, có những điềm chẳng lành xuất hiện: như động đất, chớp giật, sao băng, sấm động, ban ngày sương khói mờ mịt kéo giăng, sao chổi mọc, mưa đá, sét đánh tứ tung, các loài chim kêu thảm thiết trên không, và tự nhổ lông rơi đầy mặt đất. Hổ báo, sài lang tự đâm ḿnh xuống hố, kêu gào thảm thiết. Tám vạn bốn ngàn ông vua nước nhỏ đều nằm mộng thấy cánh phướn vàng của nhà vua bị găy, trống vàng bị thủng. C̣n chính tự thân vua Chiên Đàn Bà La Tỳ mơ thấy ác quỷ cướp mũ vàng của ḿnh mang đi. Trên nét mặt mọi người cảm thấy lo âu, chẳng hiểu v́ sao lại có những điềm bất tường như vậy.

Khi ấy thần coi thành biết ư định của Lao Độ Sai đến xin đầu vua, nên thần hóa phép làm tâm trí Lao Độ Sai cuồng loạn, không biết lối vào cung, cứ luẩn quẩn bên ngoài thành mà thôi.

Thấy vậy, các vị trời ở Tịnh Cư Thiên báo cho vua hay:

- Bệ hạ phát tâm bố thí, nên hiện giờ có người đến xin, nhưng ở bên ngoài thành không vào được.

Nhà vua thức dậy, ngạc nhiên hỏi cận thần:

- Ai ngăn cản dân chúng đến xin đồ cấp phát, ông hăy ra ngoài xem sao.

Ra cổng thành, nh́n bốn phía ngơ ngác, quan cận thần chẳng thấy ai đến, mà cũng chẳng có quân lính nào cản ngăn. Khi đó, thần giữ thành hiện lên thưa rằng:

- Thưa quan lớn, hiện có người ḍng Bà La Môn ở nước khác muốn xin đầu vua của chúng ta, nên tôi không cho nó vào.

- Nếu quả thật như vậy th́ đây là một tai họa lớn cho chúng ta, nhưng vua đă ra lệnh, chúng ta đâu dám trái ư, khi ấy quan cận thần Ma Chiên Đa tự nghĩ: “Nếu kẻ này quyết chí xin đầu vua th́ ta hăy bày ra một kế, lấy năm trăm cái đầu bằng thất bảo để đổi cho nó”.

Sau cơn mê Lao Độ Sai bước vào cửa cung và lớn tiếng nói:

- Tôi là kẻ phương xa, biết được vua rủ ḷng bố thí, chẩn bần cho muôn phương, ai muốn xin ǵ cũng được. V́ vậy, nay tôi tới đây muốn xin một việc.

- Ngài muốn xin ǵ cứ nói, dù khó khăn đến đâu, nếu có thể, tôi cũng xin làm vừa ḷng ngài.

- Vua bố thí tài vật, tiền của cho mọi người có phước báo nhưng chưa bằng bố thí những vật trong thân vua, phước báo càng lớn hơn. Vậy tôi xin cái đầu của vua. Vua nghĩ sao? Cho hay không?

- Thành thực, ngài cứ lấy.

- Bây giờ hay khi nào?

- Đạo sĩ xin cho khất lại bảy ngày.

Liền khi đó, quan cận thần Ma chiên Đà liền mang năm trăm cái đầu bằng thất bảo đến trước Lao Độ Sai và nói rằng:

- Đầu vua bằng xương thịt, máu mủ tanh hôi, là đồ bất tịnh chẳng quí giá ǵ vật ấy, ông xin làm ǵ cho nhơ nhớp. Và đây là những cái đầu làm bằng thất bảo quư hóa tuyệt luân, ông hăy mang đầu này về mà được giàu sang, phú quí suốt đời.

- Tôi chẳng cần thứ đó, chỉ cần đầu vua thôi.

Trước thái độ ương ngạnh của Lao Độ Sai, Mă Chiên Đà chẳng biết làm sao, bằng xuống giọng êm dịu, năn nỉ, nói ngọt ngào mong thay đổi ư định, nhưng cuối cùng Lao Độ Sai cũng chẳng thèm nghe, bỏ đi chỗ khác.

Mă Chiên Đà phẫn uất quá tim vỡ thành bảy mảnh chết ngay trước mặt vua.

Trên từ vua, xuống cho tới bá quan văn vơ ai nấy đều rơi lệ tiếc thương cho một bậc trung thần, chánh khí. Vua sai thâu hài an táng đúng nghi lễ của một quan đại thần. Đám tang vừa xong, vua cho quan quân cưỡi voi đi khắp nước thông báo cho dân chúng biết ngày vua bố thí đầu.

Được tin này, ai nấy đều rơi lệ, tám vạn bốn ngàn nước nhỏ liền đến tâu vua:

- Tâu bệ hạ, tất cả Diêm Phù Đề này đều nhờ đức độ của bệ hạ mà mưa thuận gió ḥa, an cư lạc nghiệp, cây cỏ muôn màu, mùa màng sung túc, khoái lạc an khương, sống trong cảnh thái b́nh thịnh trị. Vậy tại sao bệ hạ lại v́ một người mà bỏ muôn dân?

Khi ấy các quần thần đồng thanh nói:

- Xin bệ hạ hăy bỏ ư định bố thí đầu, một sự việc quái lạ chưa từng thấy, bệ hạ nghe lời một kẻ khốn nạn, cùng đinh, sống trong núi rừng như dă thú, để rồi bỏ chúng tôi bơ vơ hay sao?

Hai muôn phu nhân và năm trăm thái tử vật ḿnh xuống đất khóc lóc:

- Tâu bệ hạ, hăy xót thương vợ con của bệ hạ, rồi đây sẽ ngơ ngáo, vợ xa chồng, con chẳng có cha, sống đời mô côi mồ cút. Hăy nghĩ lại bệ hạ ôi!

Thật muôn cảnh bi đát, đáng thương tâm diễn ra trước mặt vua, nhưng vua với nét mặt hiền ḥa, b́nh tĩnh an ủi:

- Xin các vương hầu khanh tướng, hăy b́nh tâm nghe tôi nói, con người v́ kết buộc nhau trong t́nh ân ái từ kiếp lâu xa, nên chịu ách sanh tử bức bách, ta chưa thấy ai thực hành để bỏ, nhất là quư chuộng bản thân. Ta nghĩ rằng từ thời vô thỉ âm u trở lại đây, sống chết đă bao đời đâu kể xiết, lúc ở trong địa ngục, bỏ thân một ngày không biết bao nhiêu lần, chết trong nước phân tro, nằm trên giường sắt đốt, ôm cột đồng nóng, ngâm ḿnh trong vạc dầu sôi, hay ngồi trên xe lửa, nằm ở hố than. Thật cái khổ nơi địa ngục biết kể sao cho cùng như vậy, thân này chết đây rồi sanh kia, trải qua vô số kiếp mà chẳng có chút ích lợi hay phước báo ǵ. Khi làm loài súc sanh th́ bị người ta chém giết, thân thể bị phân thây, máu rơi xương ră. C̣n khi làm loài quỷ đói, th́ lửa trong ḿnh phát ra hoặc ṿng đao lửa bay tới chém thân chặt đầu, chết đi sống lại bao lần th́ cũng chẳng có phước báo ǵ. Rồi khi ở nhân gian, làm người th́ sanh ḷng tham lam, giết hại lẫn nhau, cũng do tài sắc ràng buộc, cũng v́ ân ái kéo lôi toàn là những việc xuôi theo nhân thế. C̣n như hiện tại thân ta, đây cũng chỉ là một khối nhơ bẩn, máu tanh huyết nồng, rồi một ngày nào đó cũng sẽ ră tan, có ǵ luyến tiếc với cái đầu ô uế ấy mà chẳng dám xả bỏ, để tu lấy pháp thân thường hằng vĩnh tịch. Hơn nữa, ta c̣n có thể đem lại sự ích lợi cho muôn dân ở đời vị lai, phải nh́n xa thấy rộng, đừng v́ t́nh thương luyến ái hạn hẹp trong một lúc này. Vậy th́ các khanh khuyên ta làm ǵ. Ta bỏ cái đầu này để cầu đạo giải thoát, sau khi thành đạo, ta sẽ hóa độ các ngươi vượt khỏi nỗi khổ sanh, già, bịnh, chết được niềm an lạc của đạo tâm. Vậy các khanh hăy hiểu việc làm của ta không phải vô dụng. Các khanh cứ yên tâm lo toan việc nước.

Ai nấy nghe vua giảng giải đều làm thinh chẳng biết phải nói năng sao nữa. Đă yên ḷng trước sự an tâm của quần thần, vua kêu Lao Độ Sai bảo:

- Giờ đă đến lúc ngươi tự do lấy đầu ta.

- Tâu bệ hạ, hiện đây tôi chỉ có một ḿnh, lực yếu thế cô, c̣n chung quanh vua, bá quan văn vơ quá nhiều, nhỡ khi tôi lấy đầu vua họ thấy thương tâm mà giết tôi th́ sao? Vậy nếu vua cho th́ hăy ra sau vườn, nơi vắng vẻ, chỉ riêng ḿnh tôi và vua, th́ tôi mới dám.

Vua nói với quần thần:

- Các khanh thương ta, kính ta th́ chớ hại Lao Độ Sai.

Nói xong, vua nắm tay Lao Độ Sai cùng ra hậu viên.

- Sức vua hùng tráng khỏe mạnh, khi bị cắt đầu đau đớn mà hối tiếc rồi đánh tôi th́ sao? Vậy vua hăy cột đầu vào cành cây để tôi cắt cho dễ.

Ngồi dưới gốc cây to, vua túm lấy tóc cột vào cây rồi nói:

- Khi cắt đầu xong, hăy để trên tay ta, để ta dâng cho ông.

Rồi vua chắp tay phát đại nguyện rằng:

- “Kính lạy thập phương tam thế chư Phật, nguyện nhờ công đức bố thí này, con không cầu làm Phạm Vương, Ma Vương, Đế Thích, Chuyển luân Thánh vương để được hưởng khoái lạc, mà duy chỉ một ḷng cầu làm Phật, độ chúng sanh, hết thảy muôn loài đồng vào ngôi Chánh giác”.

Lúc ấy Lao Độ Sai vừa đưa dao lên chém, th́ trên cây có ông thần, lấy ngón tay chỉ vào đầu làm cho Lao Độ Sai bủn rủn tay chân, vứt dao xuống đất ngă ngửa.

Vua xoay lại bảo thần cây:

- Thần cây nên hiểu rằng, từ đời quá khứ tới nay, dưới gốc cây này ta đă bố thí 999 cái đầu rồi, vậy hôm nay một lần nữa là đủ số. Đối với nguyện bố thí của ta sắp hoàn măn, ông đừng rắc rối, cản ngăn, làm suy thối đạo tâm của ta.

Nghe vậy thần cây thu hồi thần lực, Lao Độ Sai tỉnh lại, xách dao chém một phát, đầu rơi xuống tay vua, dâng cho Lao Độ Sai.

Ngay giờ phút đầu vua ĺa khỏi cổ, đất trời chấn động, các cung điện trên thiên cung đều nghiêng ngả, các thiên tử, Phạm thiên chẳng biết điềm ǵ, bèn ngó xuống trần gian, thấy vị Bồ Tát v́ chúng sanh mà bố thí thân mạng tất cả đều bay xuống tung hoa trời muôn màu, ḥa lẫn với những ḍng nước mắt của chư thiên rợp cả hư không.

- Kính lạy Bồ Tát, Ngài làm hạnh bố thí xuất tục siêu phàm, chưa ai dám bố thí như vậy, vô cùng tận chúng sanh đều phải tán phục sự thực hành, vô ngă tướng bố thí này.

Khi ấy tại nước ḿnh, vua Tỳ Ma Tư Na, hay tên Lao Độ Sai đă lấy được đầu vua Đàn Bà La Tỳ, đang trên đường trở về nước, ông vui mừng vô hạn, nhảy nhót, la hét thỏa chí, bất ngờ ông quay lăn ra chết tại chỗ, v́ tim bị kích thích quá mạnh, nên vỡ tung từng mảnh trong lồng ngực ông.

Lao Độ Sai xách đầu ra về, vua quan, dân chúng, phu nhân, thái tử nh́n thấy lăn đùng ra đất gào thét. Có người cảm động quá hộc máu mà chết, có người nằm ngay đơ chết giấc, các phu nhân xé áo quần, ṿ tóc tai, ngất xỉu tại chỗ, các thái tử cào mặt máu chảy đầm đ́a, lăn lộn dưới đất. Một thảm trạng đang diễn ra.

Mấy ngày đường đi về bổn quốc, Lao Độ Sai xách đầu vua đi thấy hôi thối quá chừng, bèn vất xuống đường, đạp lên mà đi. Dân chúng thấy vậy họ nguyền rủa: “Ông là kẻ bất lương, là phường lang sói ác độc, không dùng th́ xin làm chi, giờ lại vất bỏ.” Rồi họ nói với nhau, không giúp đỡ đồ ăn, nước uống chi cho hắn.

Nhịn đói những ngày qua đă ngất xỉu, nửa đường gặp được người quen, Lao Độ Sai hỏi thăm vua Tỳ Ma Tư La như thế nào, người ấy đáp:

- Nghe tin ông xin được đầu vua, nên mừng quá mà vỡ tim chết rồi.

Một nỗi buồn vô hạn, bức đầu rứt tóc, v́ sẽ không được vợ và mất ngôi vị vua, tức quá nên ông ta cũng vỡ tim chết luôn. Gieo ác gặp ác. Cả hai vua tôi đều phải gánh lấy quả báo hiện tiền và rơi vào địa ngục A Tỳ.

Đến đây, Đức Thế Tôn bảo A Nan rằng:

- Này A Nan, chính vua Chiên Đàn Bà La Tỳ thuở ấy là tiền thân của Ta. Vua Tỳ Ma Tư Na nay chính là Ma Ba Tuần. Lao Độ Sai là ông Điều Đạt (Đề Bà Đạt Đa) bây giờ. Thần cây là Mục Kiền Liên. Và quan đại thần Ma Chiên Đà chính là Xá Lợi Phất. Thuở ấy Xá Lợi Phất c̣n không nỡ thấy Ta chết mất đầu, nên ông cũng tự ḿnh chết trước, huống nữa là bây giờ Xá Lợi Phất đă chứng đắc A La Hán, trí tuệ cao siêu.

Giới Đức

“Ở đời ai nghèo đến nỗi không có thân. Thấy người làm việc thiện, tự ḿnh giúp, như vậy cũng gọi là thí chủ, cũng được phước đức”




__________________
T́m em ngược lối ḍng sông,
Luân hồi bao kiếp đợi mong đến giờ!
Quay trở về đầu Xem KYLAN1's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi KYLAN1
 
daoky
Hội viên
 Hội viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 06 March 2004
Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 502
Msg 142 of 143: Đă gửi: 13 August 2004 lúc 10:23am | Đă lưu IP Trích dẫn daoky



       NGƯỜI KHÔNG TAI, MẮT, MŨI, LƯỠI



Khi bấy giờ đức Thế Tôn ở nước Xá Vệ tại tinh xá Kỳ Đà giảng thuyết chánh pháp cho bốn chúng.

Nước ấy có ông Trưởng Giả nhà giàu sinh hạ năm cô con gái, không có con trai. Giữa lúc vợ ông có mang th́ ông chết.

Luật nước: - Nếu ai không có con trai, sau khi chết tài sản sẽ thuộc về chánh phủ.

Sau khi ông Trưởng Giả nầy chết, chính quyền địa phương lại tịch biên tài sản. Người con gái lớn của ông đến tâu vua:

             - Tâu Bệ Hạ! Cha con mới chết, không có con trai, nhưng hiện nay mẹ con đương có mang, không rơ trai hay gái. Vậy xin bệ hạ khoan thứ cho một thời gian, để mẹ con ở cữ xong, nếu là con gái, khi đó chính phủ tịch thâu tài sản cũng không muộn, xin Bệ Hạ minh xét.

Vua Ba Tư Nặc, nghe lời cô tâu rất có lư, khen phải và nói:

- Con nói có lư, phải lắm, ta sẽ cho quan địa phương biết, không lo.

Cô bái tạ lui ra.

Chẳng bao lâu bà Trưởng Giả sinh được đứa con trai nhưng không có chân, tay, tai, mắt, có mồm, không lưỡi cũng như một cục thịt, lại có nam căn (buồi) nên họ cho là con trai, đặt tên là Man Từ Tỳ Lê.

Khi bấy giờ cô gái lớn lên tâu vua và tŕnh bày rơ cho ông nghe.

Vua nghe xong, ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nói rằng:

- Em con tuy thế nhưng cũng có thể nói là con trai, vậy tài sản này em con có quyền được hưởng hết, chính phủ sẽ không thâu biên nữa!

- Dạ! Đội ơn Bệ Hạ! Con xin cáo lui!

Tuy thế nhưng cô vẫn buồn, v́ sao? Một đứa em chẳng ra giống người được hưởng cả một gia nghiệp, con gái thực là vô ích, luật chi mà luật lạ như vậy?

Cô giận thân gái đớn hèn, luật nước bất công, từ đó bỏ nhà đi hầu hạ các phu chủ nhà khác, một cách kính trọng từ tốn, khi nấu ăn, khi dâng nước, chẳng khác đứa ở gái nhà họ.

Gần đấy có ông Trưởng Giả thấy cô như vậy tới hỏi:

- Con ơi! Nhà con giàu có, đâu con phải đi hầu hạ người, đạo vợ chồng nhà ai, có lễ phép của nhà ấy, tại sao con làm thế?

- Thưa bác, cha con chết rồi! Của cải đầy kho tài sản rất nhiều, sinh hạ được năm chúng con là gái, gia nghiệp này phải nộp cho chính phủ, chúng con không có quyền an hưởng. May sao mẹ con mới sinh được đứa em trai, lại không có tai, mắt, mũi, lưỡi, tay, chân, nên nhà vua cho em con được làm chủ ăn hưởng của này, con gái thực là vô ích nên con buồn mà làm thế!

- Thôi con đừng buồn làm chi, muốn thoát thân con gái, đời sau được thân nam tử trượng phu, con đi cùng bác đến yết kiến Phật.

- Dạ! Bác cho con đi cùng.

Tới chốn Phật cúi đầu làm lễ xong, ông Trưởng Giả bạch Phật rằng:

- Kính lạy đức Thế Tôn! Man Từ Tỳ Lê có phước duyên ǵ, được sinh vào nhà giàu sang, và không biết có tội ǵ mà không có tai, mắt, mũi, lưỡi, cúi xin Ngài chỉ bảo cho chúng con được rơ.

Phật dạy: - Trưởng Giả muốn biết chuyện ấy, ta sẽ v́ ông mà nói.

- Dạ! Con xin chú ư nghe!

- Trưởng Giả! Việc này về đời quá khứ, có hai anh em con một ông Trưởng Giả, người anh tên là Đàn Nhă Thế Chất, người em tên là Thi La Thế Chất.

Người anh nết na trung chính thành thực và hay làm hạnh bố thí, cứu đỡ kẻ bần cùng cô lộ, bởi thế nên trong nước đều kính nể tôn trọng. Sau ông được nhà vua phong cho chức B́nh Sự để xử đoán những việc kiện tụng trong nước.

Luật pháp nước ấy thời đó, những người vay nợ không phải viết văn tự, nếu ai có việc ǵ chỉ đến quan B́nh Sự chứng nhận cho là đủ.

Ông Thi La Thế Chất nhà giàu hay cho vay nợ lấy lăi, hôm đó có người lái buôn tên Tát Bạt đến vay ông một số tiền lớn để đi buôn, ông đồng ư cho vay. Ngày giao tiền ra ṭa B́nh Sự, ông đem theo đứa con trai nhỏ của ông, v́ ông chỉ có một ḿnh nó.

Ông thưa rằng: - Thưa anh B́nh Sự! Người lái buôn đây, vay em một số tiền ngần này, để ra biển buôn bán, anh chứng nhận cho. Nếu em không may chết th́ số tiền này trả về cho con em.

B́nh Sự gật đầu nói: Được, không sao, chú cứ yên tâm cho vay, chỉ cốt sao họ đi buôn được tốt lành trở về là hơn!

Qua thời gian không lâu Thi La Thế Chất chết. Người lái buôn ra bể không may gặp trận băo đánh đắm thuyền mất cả, nhưng anh ta bám được một khúc gỗ trôi giạt vào bờ, thoát chết về nước nhà!

Người con ông Thi La Thế Chất biết tin ông lái buôn vay tiền của cha ḿnh, ra biển bị đắm thuyền được thoát chết trở về, song biết rằng bị tổn hại mất cả, nên không đ̣i nợ.

Khi đó có một người lái buôn khác thương t́nh anh buôn bán thất bại, cho anh mượn một số tiền đi buôn chuyến nữa. Lần này đi gặp sự tốt lành trở về được lăi rất nhiều, chở đầy thuyền các quư vật ở hải ngoại về, nào là vàng bạc châu ngọc, vân vân.

Chuyến này anh được phát tài, mời anh em họ hàng thân quen, ăn uống vui mừng trả các món nợ, nhưng món nợ của ông Thi La Thế Chất to quá nên anh thầm nghĩ rằng:

- Chuyến trước ta về, không thấy con ông ta đ̣i hỏi ǵ, một là lúc ta vay cậu c̣n bé quá không nhớ, hai là thấy ta buôn thua lỗ mà không hỏi, vậy ta hăy thử xem cậu ta c̣n nhớ hay không, th́ biết.

Hôm đó anh ta mặc áo mới đẹp cỡi ngựa đi chợ, tới chợ gặp cậu con trai ông Thi La Thế Chất, cậu hỏi:

- Tát Bạt! Hồi này nghe biết anh buôn bán phát tài, hôm nay mang tiền trả số nợ của cha tôi ngày trước có phải không?

Anh giả đ̣, ngẩn ngơ ra một lúc, rồi đáp rằng:

- Thực thế ư? Tôi không rơ, cậu lầm đấy, không phải đâu, hay là ai? Cậu về mở sổ coi?

Anh muốn dùng mưu để quỵt số tiền nợ, về nhà lấy một viên bảo châu đến nhà ông B́nh Sự nói với bà ấy rằng:

- Thưa bà! Tôi có vay của ông Thi La Thế Chất một số tiền lớn, bây giờ con ông ta đ̣i trả, đối với gia đ́nh tôi không thể trả được, vậy tôi xin biếu bà viên ngọc này, trị giá mười vạn, nếu cậu ấy kiện tôi th́ bà nói với quan lớn, bác đơn đi, để tôi không phải trả số nợ ấy!

Đáp: - Quan lớn nhà tôi trung trực lắm anh ạ, tôi không dám nói đâu!

Anh ta năn nỉ măi, thí dỗ bà một cách khéo léo, bà bùi tai nói: Thôi anh để đó về đi, mai lại đây tôi trả lời.

Đến tối quan lớn về, bà đem chuyện đó nói nhưng ông ta gạt phắt đi, rồi nói rằng:

- Bà chỉ lôi thôi! Điều thứ nhất nó là cháu tôi, và chẳng tôi là người trung chính thành thực nên nhà vua mới cử làm chức B́nh Sự, không làm càn thế được đâu, mai nó lại đây bà cho lính đuổi nó ra.

Anh lái buôn buổi sáng mai đến.

Bà nói rằng: Không được đâu anh ạ! Tôi có nói nhưng quan không nghe, trả lại anh viên ngọc.

Anh lái buôn ngẫm nghĩ hồi lâu, đưa thêm hai viên ngọc nữa rồi nói:

- Thưa bà lớn! Cũng là một việc nhỏ, bà chỉ mất một lời nói, mà được ba mươi vạn đồng, cậu ấy là cháu của ông, dẫu có thắng kiện được số tiền thường của tôi bà cũng chẳng được ǵ vào tiền đó, xin bà hoan hỷ nhận cho 3 viên ngọc này, thưa bà ngọc này đắt lắm và hiếm lắm, bà để cho các cậu, các cô sau này có hơn không?

Bà nghe êm tai và ḷng tham của bà nổi lên, nhận liền và hứa rằng:

- Anh cứ yên tâm, tôi sẽ thu xếp bằng xong.

Đến tối quan lớn về, bà nói năn nỉ măi, nhưng ngài không nghe, ông gắt nói:

- Không có lư như vậy, tôi là một người có chữ tín cho thiên hạ, nếu tôi làm điều gian dối ăn hối lộ, th́ hiện đời này họ không tin tôi, hơn nữa đời sau tôi sẽ bị đau khổ nhiều kiếp.

Nói xong ông đứng lên vào pḥng nghỉ.

Lúc đó bà mới sanh được một cậu con trai chưa biết đi.

Bà cũng giận bế con theo vào pḥng nói rằng:

- Tôi với ông kết duyên với nhau hai thân như một, gặp việc ǵ dẫu chết cũng không bỏ nhau và cũng không làm trái ư nhau, huống đây là một việc nhỏ, tôi nói với ông hết lời mà ông không nghe, th́ tôi c̣n sống làm chi nữa, nếu ông không giúp tôi việc này, tôi sẽ giết đứa con tôi trước, sau tôi tự sát thân tôi cho qua đời.

B́nh Sự nghe vợ nói tắt cổ như người bị nghẹt, muốn nuốt vào không được, khạc ra th́ vướng! Thầm nghĩ:

- Ta có một đứa con, nếu chết th́ gia nghiệp này giao phó cho ai? Nếu theo ư muốn của đàn bà làm trái pháp luật, hiện đời này không ai tín dụng, đời sau sẽ bị khổ, khó tả xiết.

Một việc khó giải quyết cho ông quá! Không thể từ chối được, ông phải tắc lưỡi nhận lời, rồi đáp:

- Thôi bà cứ yên tâm.

Thấy ông đă vui ḷng nhận lời, nên bà rất vui vẻ! Sớm mai anh lái buôn đến, bà tươi cười nói:

- Việc đó quan đă nhận lời cho anh rồi đấy! Hôm qua tôi phải làm ráo riết quan mới nhận, chứ chẳng dễ đâu.

Lái buôn nghe bà nói nét mặt vui tươi hớn hở!

- Dạ! Thưa bà lớn, quí hóa lắm, muôn đội ơn bà! Dạ xin phép bà cháu về!

- Phải anh về, cứ an tâm đừng lo.

Ngày mai anh lái buôn sớm rửa mặt, mặc áo mới đẹp, đeo rất nhiều vàng ngọc trên ḿnh cỡi voi đi chợ. Cậu con ông Thi La Thế Chất thấy anh ra cách lắm tiền, nhiều của, thầm nghĩ rằng:

- Có lẽ anh lái buôn hôm nay đem tiền ra trả ḿnh đây!

Nhưng không! Không thấy anh nói ǵ, có vẻ làm lơ, cậu tới nơi hỏi:

- Tát Bạt! Món tiền cha tôi anh trả đi chứ?

- Tôi không nhớ vay lúc nào cả! Nếu vay tất phải có ai chứng kiến chứ?

- Anh quên rồi sao? Có quan B́nh Sự chứng kiến.

Nói xong hai người đưa nhau đến quan B́nh Sự.

- Thưa bác, anh này có vay của cha con một số tiền đi buôn, bác làm chứng, lúc ấy con cũng ở đó, thực thế xin bác xét cho.

B́nh Sự nói: - Cháu quên đấy, việc này bác không biết, thôi cháu ạ, đừng kiện tụng lôi thôi nữa.

- Không! Thưa bác, lúc đó bác bảo với cha con rằng: "Được không sao! Chú cứ an tâm cho họ vay!" Bác không lấy tay chỉ vào số tiền ấy là ǵ, nay bác lại bảo là không biết!

B́nh Sự nói: - Bác là người xử đoán cho toàn quốc, có lẽ nào bác làm trái pháp, cháu chớ nói nhiều nữa.

- Thưa bác! Bác là người trung chính nên nhà vua cử bác làm B́nh Sự, người trong nước tin dụng bác, tôi là cháu ruột của bác mà bác xử phi lư như vậy nữa là người ngoài, bác c̣n làm oan uổng đến đâu. Thôi! Cháu cũng không biết nói sao, hư thực đời sau sẽ biết ...

Nói tới đây đức Phật nhắc lại cho ông Trưởng giả biết rằng:

Trưởng giả ông nên biết! Quan B́nh Sự thuở đó nay chính là Man Từ Tỳ Lê, không tai, mắt, mũi, lưỡi, hỗn độn như vậy. Bởi một câu nói dối ngày đó phải đọa vào địa ngục lớn, chịu khổ không cùng, khi thoát khỏi địa ngục, trong năm trăm đời chịu thân hỗn độn như vậy. Do cũng hay làm việc bố thí nên sinh vào nhà phú quư sang trọng và được làm tài chủ. Sự báo ứng của thiện ác dẫu cho lâu bao nhiêu kiếp, cũng không xóa nḥa được. V́ thế các ông cũng nên chăm chỉ giữ ǵn thân miệng ư cho cẩn thận, chớ tạo ác nghiệp.

Tất cả đại chúng nghe Phật nói xong, có người đắc sơ quả cho đến tứ quả, cũng có người phát tâm vô thượng Bồ Đề, ai ai cũng vui mừng kính mến đức Phật làm lễ mà lui.

                ---o0o---

                Lời b́nh:

             Sách Thánh có câu:

Chung thân hành thiện, thiện du bất túc,

Nhứt nhựt hành ác, ác tự hữu dư.

Nghĩa là: Trọn đời làm việc thiện, thiện vẫn không thấy đủ; trong khi đó một ngày làm ác, ác đă có dư. Đôi khi không cần một ngày mà chỉ cần một phút làm ác, ác cũng đă có dư!

Luật nhân quả trong trời đất hay luật công b́nh của Tạo Hóa là một chơn lư vô cùng giản dị và bất di bất dịch: hễ gieo nhân nào th́ gặt quả nấy, làm lành hưởng lành, làm ác gặp ác; việc báo ứng lâu, mau, nặng, nhẹ tùy theo nghiệp ḿnh làm, nhưng không bao giờ sai chạy được.

Trong cơi thế gian nầy, việc ác dễ hành hơn việc thiện! Chính v́ vậy nên các Đấng Thiêng Liêng mới dạy chúng ta phải quán sát và kềm chế tam nghiệp: thân, khẩu, ư v́ nghiệp ác không cần phải làm hay nói ra, đôi khi chỉ cần nghĩ đến cũng đă khiến cho chúng ta thọ quả báo chẳng lành!

Theo chuyện trên, quan B́nh Sự Đàn Nhă Thế Chất có thể nói là bản chất nết na trung chính thành thực và hầu như trọn đời hay làm hạnh bố thí, cứu đỡ kẻ bần cùng cô lộ, nhưng chỉ v́ thiếu suy xét trong một lúc mà chỉ nói dối một câu, tưởng việc đó không ác cho mấy, không ngờ quả báo vô cùng ghê gớm và kéo dài lâu như vậy! Những việc lành của anh làm cũng được đền bù đó là nhiều kiếp được sanh vào nhà phú quí sang trọng không phải lo lắng về phần vật-chất. Nhưng xét lại th́ dù cho có nằm trên đống vàng mà thân thể khuyết tật như vậy th́ cũng đâu có hưởng được ǵ!

Rất mong mọi người rán đừng gây nhân ác để tránh quả báo chẳng lành vậy!



__________________
Chốn hư không Trời vô ngôn quán đảnh, Pháp hiện tiền vi tiếu một cành hoa
Quay trở về đầu Xem daoky's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi daoky
 
QuietSea
Hội viên
 Hội viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 October 2003
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 199
Msg 143 of 143: Đă gửi: 17 February 2005 lúc 12:12am | Đă lưu IP Trích dẫn QuietSea

Hăy nhận đây là lời tạ lỗi... nếu mai kia em không c̣n thấy tôi...



Có một hôm, nghe tảng đá xanh thầm th́ ước mơ giản dị: Được làm mây bay bốn phương trời. Đá hỏi, tôi giúp được ǵ chăng?

Đá ơi... tôi đă từng mang kiếp đất, đă từng là ngọn hoa, đă từng là nắng sớm. Sau giây phút hóa thân, may ra tôi có thể cơng đá bay lên. Đá dạy tôi, nhé?

Tảng đá nằm im bằng ḷng. Một cụm mây bềnh bồng như ốc đảo giữa đại dương xanh văn vắt. Từ bi.

Quay trở về đầu Xem QuietSea's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi QuietSea
 

Xin lỗi, bạn không thể gửi bài trả lời.
Diễn đàn đă bị khoá bởi quản trị viên.

<< Trước Trang of 8
  Gửi trả lời Gửi bài mới
Bản để in Bản để in

Chuyển diễn đàn
Bạn không thể gửi bài mới
Bạn không thể trả lời cho các chủ đề
Bạn không thể xóa bài viết
Bạn không thể sửa chữa bài viết
Bạn không thể tạo các cuộc thăm ḍ ư kiến
Bạn không thể bỏ phiếu cho các cuộc thăm ḍ



Trang này đă được tạo ra trong 2.7461 giây.
Google
 
Web tuvilyso.com



DIỄN ĐÀN NÀY ĐĂ ĐÓNG CỬA, TẤT CẢ HỘI VIÊN SINH HOẠT TẠI TUVILYSO.ORG



Bản quyền © 2002-2010 của Tử Vi Lý Số

Copyright © 2002-2010 TUVILYSO