Đăng nhập nhanh
Mạnh Thường Quân
  Bảo Trợ
Chức Năng
  Diễn Đàn
  Thông tin mới
  Đang thảo luận
  Hội viên
  Tìm Kiếm
  Tham gia
  Đăng nhập
Diễn Đàn
Nhờ Xem Số
  Coi Tử Vi
  Coi Tử Bình
  Coi Địa Lý
  Coi Bói Dich
  Chọn Ngày Tốt
Nghiên Cứu và
Thảo Luận

  Mệnh Lý Tổng Quát
  Qủy Cốc Toán Mệnh
  Tử Vi
  Tử Bình
  Bói Dịch
  Mai Hoa Dịch Số
  Bát Tự Hà Lạc
  Địa Lý Phong Thủy
  Nhân Tướng Học
  Thái Ất - Độn Giáp
  Khoa Học Huyền Bí
  Văn Hiến Lạc Việt
  Lý - Số - Dịch - Bốc
  Y Học Thường Thức
Lớp Học
  Ghi Danh Học
  Lớp Dịch & Phong Thuy 2
  Lớp Địa Lư
  Lớp Tử Vi
    Bài Giảng
    Thầy Trò Vấn Đáp
    Phòng Bàn Luận
    Vở Học Trò
Kỹ Thuật
  Góp Ý Về Diễn Đàn
  Hỗ Trợ Kỹ Thuật
  Vi Tính / Tin Học
Thư Viện
  Bài Viết Chọn Lọc
  Tủ Sách
Thông Tin
  Thông Báo
  Hình Ảnh Từ Thiện
  Báo Tin
  Bài Không Hợp Lệ
Khu Giải Trí
  Gặp Gỡ - Giao Lưu
  Giải Trí
  Tản Mạn...
  Linh Tinh
Trình
  Quỷ Cốc Toán Mệnh
  Căn Duyên Tiền Định
  Tử Vi
  Tử Bình
  Đổi Lịch
Nhập Chữ Việt
 Hướng dẫn sử dụng

 Kiểu 
 Cở    
Links
  VietShare.com
  Thư Viện Toàn Cầu
  Lịch Âm Dương
  Lý Số Việt Nam
  Tin Việt Online
Online
 211 khách và 0 hội viên:

Họ đang làm gì?
  Lịch
Tích cực nhất
dinhvantan (6262)
chindonco (5248)
vothienkhong (4986)
QuangDuc (3946)
ThienSu (3762)
VDTT (2675)
zer0 (2560)
hiendde (2516)
thienkhoitimvui (2445)
cutu1 (2295)
Hội viên mới
thephuong07 (0)
talkativewolf (0)
michiru (0)
dieuhoa (0)
huongoc (0)
k10_minhhue (0)
trecon (0)
HongAlex (0)
clone (0)
lonin (0)
Thống Kê
Trang đã được xem

lượt kể từ ngày 05/18/2010
Vài Ḍng Tản Mạn... (Diễn đàn bị khoá Diễn đàn bị khoá)
 TUVILYSO.net : Vài Ḍng Tản Mạn...
Tựa đề Chủ đề: Đoản Khúc Gửi trả lời  Gửi bài mới 
Tác giả
Bài viết << Chủ đề trước | Chủ đề kế tiếp >>
nhoc4uni
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 01 July 2004
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 58
Msg 121 of 143: Đă gửi: 14 July 2004 lúc 10:06am | Đă lưu IP Trích dẫn nhoc4uni

khucthanhgiang đă viết:




Giá như ḿnh đừng quen nhau , giá như ḿnh đừng gặp nhau , giá như thế nầy , giá như thế nọ th́ làm sao ra đời những kỷ niệm khó quên , mặc dù kỷ niệm hằn vết thương đau .

Ta lang thang
T́nh lang thang
Ai bỏ đi rồi kỷ niệm hoang
Xa rồi … măi nhớ nhung
Trăng tàn rơi
Lệ sầu rơi
Vương vấn trong ḷng h́nh bóng xưa
Cảnh c̣n người ở đâu ?!!!???

khucthanhgiang



Nếu EM nói , một lời luôn giữ măi . Tựa vần thơ c̣n đó chẳng hề phai . Th́ EM ơi , trên mỗi bước đường dài . Ta vai sánh , ru đời thêm tươi đẹp .

Nếu EM nói , vần thơ ta ghi chép . Tựa nhạc ḷng đang thủ thỉ hoài mơ . Cho vầng trăng đêm sáng đẹp như thơ . Anh sẽ đọc từng lời ru EM ngủ .

Nếu EM nói , t́nh yêu luôn quyến rũ . Anh dại khờ quanh quẩn những lời si . Chỉ biết yêu mà không dám nói ǵ . Cho ngày tháng giận hờn trôi xa măi .

Nếu EM nói , b́nh minh luôn có lại . Xua đêm buồn , chào ánh nắng ban mai . Th́ anh xin gom chút mộng bao ngày . Ươm nét chữ gởi về EM , tất cả ...

Nếu EM nói t́nh yêu là hơi thở . Nuôi con tim rộn ră những ngày xuân . Th́ anh xin bồi đắp đến vạn lần . Cho máu nóng chảy đều trong cơ thể .

Nếu EM nói t́nh yêu luôn vướng lệ . Th́ EM ơi , đó chỉ ướp màu tươi . Ru t́nh nhân nhớ măi trong cuộc đời . Ngày tháng cũ , ôi tuyệt vời ngây ngất .

Nếu EM nói t́nh yêu là rất thật . Bởi trong ta , c̣n đó những niềm say . Thấm hồn nhau bao nhung nhớ từng ngày . Ươm nét chữ một thời ta si dại .

Nếu EM nói t́nh yêu luôn có măi . Dấu trong thơ d́u dắt ta gần nhau . Để nụ cười c̣n đó đẹp muôn màu . Ru nhân thế t́nh yêu nơi nét chữ .

Ta sẽ viết ngàn lời trong ngôn ngữ . Ca tụng hoài nét đẹp của t́nh yêu . Như mùa xuân hoa lá đẹp mỹ miều . Say nắng mới , t́nh yêu là vĩnh cữu ...


__________________
Người...mãi là niềm nhớ trong ta...dẫu lắm vô thường...
...mộng qúa mong manh...người gần đó...nhưng xa đến vô vàn.
Chờ nhau
Quay trở về đầu Xem nhoc4uni's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi nhoc4uni
 
DKIM
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 31 March 2004
Nơi cư ngụ: Argentina
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 47
Msg 122 of 143: Đă gửi: 15 July 2004 lúc 6:41am | Đă lưu IP Trích dẫn DKIM

Quay trở về đầu Xem DKIM's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi DKIM lần thăm DKIM's Homepage
 
QuietSea
Hội viên
 Hội viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 02 October 2003
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 199
Msg 123 of 143: Đă gửi: 15 July 2004 lúc 4:46pm | Đă lưu IP Trích dẫn QuietSea

có nỗi nhớ
như cơn mưa
soi bóng ḿnh vừa vỉa hè rất thoáng

có ḍng đời
tựa đôi môi
mềm tan lời giữa tôi và lá cỏ

SF
july 14.04

Quay trở về đầu Xem QuietSea's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi QuietSea
 
daoky
Hội viên
 Hội viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 06 March 2004
Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 502
Msg 124 of 143: Đă gửi: 19 July 2004 lúc 10:24am | Đă lưu IP Trích dẫn daoky

Hi all!
Hôm nay DaoKy kể cho các bạn nghe một câu chuyện xưa:

        HẠT TÁO THẦN

Chuyện xảy ra ở một tiểu quốc À Rập, có một vị vua rất nghiêm minh về luật pháp, dù phạm phải một lổi nhỏ thần dân của ông vẫn bị trừng phạt. Nên dân chúng thù óan khiếp sợ về luật pháp cai trị của ông ta.
Trong ổ chuột dưới chân cầu thang của một khu chung cư, người ta thấy có một người đàn bà già yếu và cậu thanh niên, gia đ́nh cậu ta sống nhờ ḷng lương thiện của mọi người xung quanh, và cậu ta đi vào chợ nhặt những thức ăn bị thối mà những người buôn bán nơi đây vứt bỏ. Hôm nay cậu không nhặt được thức ăn nào cả, ḷng buồn đi về mái ấm của ḿnh. Nh́n mẹ gầy g̣ yếu đuối v́ căn bệnh "đói" quanh năm, cậu thương mẹ vô cùng ước ao có được một việc làm sẽ có lương thực đủ cho cả hai trong những ngày mùa đông lạnh giá buốt!
Thấy Con trai về bà nói :-Mẹ ước ao có được mẩu bánh ḿ lúa mạch đen, có lẻ nó rất ngon v́ từ ba tháng nay mẹ chưa được ăn bánh ḿ lần nào! Người con hiếu thảo nghe mẹ nói cậu ta rưng rưng nước mắt, cậu suy nghĩ hay là ta làm trộm một lần để có bánh cho mẹ dùng, tội nghiệp mẹ ta, tội nghiệp thân ta không thể nào kiếm đủ thức ăn cho cả hai người? Nghĩ rồi cậu ta d́u mẹ vào góc cầu thang nằm nghỉ, cậu đi lang thang trên đường phố và suy nghĩ:- Nếu như ta trộm của người ấy là tội lổi là xấu xa, nhưng mẹ con ta không đủ ăn phải đi xin ăn th́ có ǵ tốt đẹp! Tư tưởng lương thiện bị cậu đánh ngă gục và bây giờ chỉ c̣n hành động theo nhu cầu mà thôi.
Đi ngang qua cửa hàng bán bánh ḿ mùi bánh nướng bên trong bay ra thơm phức cậu ta đứng tần ngần giây lát! Lúc ấy hai tư tưởng thiện và ác đang tranh nhau, cuối cùng cái thiện phải nhường cái ác! Cậu nhanh chân chạy đến liền vơ một lúc 5 cái bánh ḿ nướng rồi bơ chạy vào ḍng người đang đi chợ.Người chủ tiệm tri hô : " Có kẻ cắp! Bắt lấy nó!" Cậu ta chạy thật nhanh về cầu thang chung cư đưa cho bà mẹ 5 chiếc bánh nướng bảo rằng :" Mẹ ơi ! Đây là món quà tốt bụng của người ta cho con đấy, mẹ ăn đi!" Bà mẹ kinh ngạc vui mừng định hỏi con v́ sao có những chiếc bánh ấy th́ cậu ta bỏ chạy đi để t́m những kẻ truy bắt ḿnh. Thế là cậu ta bị đưa vào tù về tội ăn cướp 5 chiếc bánh ḿ nướng!
Trong phiên toà ngày hôm ấy có vua quan ngồi ghế chánh án xử tội cậu ta với mức án tử h́nh để làm gương.
Những ngày trong tù cậu nghĩ đến mẹ cậu bây giờ không biết sẽ ra sao khi không có cậu bên cạnh? Cậu khóc thật nhiều v́ hành động thiếu sáng suốt của ḿnh, trong lúc đau khổ trong tư tưởng loé lên một tia sáng, cậu bèn gọi người Cai ngục đến xin một ân huệ cuối cùng. Viên Cai ngục đến hỏi: -Vậy ngươi xin ân huệ ǵ, nói nhanh?
-Chẳng dấu gi với ông, tôi có một hạt táo thần mà cha của tôi để lại cho tôi trước khi ông mất và ông dặn tôi: "-Khi trồng th́ nó sẽ lớn lên nhanh chỉ trong một ngày và sẽ cho quả ngon ngọt!" Nó là vật báu dù nghèo nhưng tôi không hề đem đi bán, nay trước khi chết tôi xin ông tâu cùng đức vua cho tôi hiến lại vật này đồng thời tôi sẽ hướng dẫn cách trồng Táo Thần, khi đă trồng xong tôi xin chịu chết!
Viên Cai ngục nghe cậu thanh niên nói như thế liền động ḷng tham, nhưng anh ta lại sợ h́nh luật khắc khe của vua nên bèn đem những lời yêu cầu của chàng thanh niên mà tâu lại với nhà vua, vua cho vời chàng thanh niên đánh cướp bánh ḿnh đến trước mặt vua phán hỏi:
-Này tên dân hèn mọn kia, ngưoi phạm tội ta xử như thế ngưoi c̣n xin ân huệ ǵ nửa? Chỉ riêng hạt táo ấy ta cũng chẳng tha tội ngưoi đâu! Hạt Táo đâu đưa ra đây rồi ngươi trở về pḥng giam mà chờ chết!
Câu thanh niên quỳ xuống tâu rằng:
-Thưa đức vua cao quư! việc tôi bị tội th́ không kêu oan ǵ cả, duy chỉ có hạt táo thần tôi chết đi th́ xem như uổng phí không ai biết bí mật về hạt táo này! Nay tôi dâng cho đức vua cao quư hạt táo này và kỷ thuật trồng hạt táo vậy xin đức vua nghe tôi tŕnh bày!
-Thôi người đừng ṿng vo nửa hảy nói nhanh đi !
-Tâu đức vua, tôi có yêu cầu như sau :
1-Là hảy gọi tất cả quần thần của ngài lại trong lúc tôi hướng dẫn để trồng.
2-Phải chọn cho tôi một người thật đạo đức chưa từng bị tội lổi để trồng hạt táo thần.
3-Nếu những người có một chút tội lổi th́ ắt phải bị chết v́ hạt táo này rất thiêng! Những điều trên xin đức vua viết cáo thị cho mọi người hiểu biết để việc trồng táo thần sẽ không mất th́ giờ, c̣n tôi sớm về bên kia gặp lại Cha tôi v́ tôi đă làm xong trách nhiệm giao phó của cha tôi.
Nhà vua nghe tên tử tội nói xong, ông liền cho quan nội thị viết lên những lời yêu cầu ấy! Dán cáo thị trước cung đền vua, lệnh rằng: -Sáng mai tất cả các quan phải tề tựu có mặt trong buổi sáng để trồng táo Thần.
Sáng ngày tất cả các quan đă tề tựu đông đủ, vua hạ lệnh dẫn tử tội ra trước sân chầu bảo :
-Ngưoi hảy đào lổ rồi trồng Táo Thần cho ta cùng các quan xem ?
Người tử tội quỳ xuống tâu rằng :
- Tâu đức vua cao quư ! Tôi không sợ chết nhưng chỉ sợ hạt táo này không c̣n linh ứng, v́ bản thân tôi đă có tội đánh cắp bánh ḿ, vậy ngài hảy cho kẻ nào từ bé đến lớn chưa bị tội lổi nào trồng tài hiệu quả ngay, nếu vị nào có tội lổi nhỏ nhặt lại quên, th́ kẻ ấy phải bị chết tức khắc bởi uy linh của hạt Táo Thần !
Nhà vua nghe tên tử tội nói thế bèn đề nghị viên quan tể tướng đại thần là người có tiếng trong sạch thanh liêm nhất, viên tể tướng quỳ tâu :
-Tâu đức vua hạ thần không thể trồng được ạ! V́ bản thân của hạ thần từng dối bệ hạ lấy thêm đất đai cho con trai ha thần, xin ngài xá tội!
Nhà vua lắc đầu thất vọng v́ viên tể tướng mà vua xem trọng nhất, chợt nghĩ đến viên quan thủ kho ngài đề nghị:
-Người mà ta từng tin tưởng không ai ngoài quan thủ kho vậy ông hảy trồng hạt táo đi?
Viên quan thủ kho tái mặt quư xuống ấp úng tâu :
-Dạ...kẻ hạ thần không thể nào làm được việc này, v́ thú thất với đức vua hạ thần có biển thủ công quỷ nay xin vua xử tội!
Thấy tất cả những người được vua xem trọng và tín nhiệm nay ḷi mặt ra là những kẻ thối nát, vua bực ḿnh nói:
-Té ra bấy lâu nay các ông chỉ là nhưng kẻ đạo đức giả, tội đáng chết thật, thôi để ta trồng vậy !
Nói xong nhà vua hâm hở bước đến chổ để đào lổ trồng hạt Taó Thần, nhưng đi đến gần lổ trồng hạt Táo Thần th́ bổng nhà vua khựng lại lắc đầu nó:
-Ngay cả trẩm cũng không được nửa rồi!
Các hàng quan lại ngạc nhiên cùng nhau bàn tán v́ đức hạnh của vua không thể trồng được hạt Táo Thần.
Nhà vua bay giờ mới nói:
-Ta không thể trồng v́ bởi ta nhớ thưở c̣n bé ta đă từng đánh cắp tiền của Phụ Hoàng, nên ta không xứng đáng để trồng Hạt Táo Thần!
Bấy giờ tên tử tội mới lên tiếng:
-Nhà vua và các quan đại thần là những người tôn quư thế mà c̣n tham ô và đánh cắp? C̣n tôi chỉ là một người dân nghèo đói, kiếm ăn không đủ no, v́ thương mẹ mà đi đánh cắp 5 chiếc bánh nướng mà các người xử tội tử h́nh, thế tội lổi các vị th́ ai xử đây ?
Nhà vua bây giờ tỉnh ngộ và ông truyền lính mở trói cho tử tội và thưởng cho tử tội 100 quan tiền. Ông thở dài nói cùng các quan và như để ông nghe:
-Ở đời thật là "Nhân vô thập toàn!!!"






__________________
Chốn hư không Trời vô ngôn quán đảnh, Pháp hiện tiền vi tiếu một cành hoa
Quay trở về đầu Xem daoky's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi daoky
 
kim.
Hội viên
 Hội viên


Đă tham gia: 12 June 2004
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 125
Msg 125 of 143: Đă gửi: 19 July 2004 lúc 10:24pm | Đă lưu IP Trích dẫn kim.

Dai huynh,
Quay trở về đầu Xem kim.'s Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi kim.
 
DaoTran
Hội viên
 Hội viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 30 June 2004
Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 102
Msg 126 of 143: Đă gửi: 21 July 2004 lúc 3:21am | Đă lưu IP Trích dẫn DaoTran


        THƯỢNG ĐẾ Ở ĐÂU ?
Có một vị thiền sư Ấn Giáo dạy một số học tṛ, ông ta chỉ bắt mọi người hành theo các bài tập Thiền khô khan. họ thấy chán ngán v́ học những bài tập cơ bản, có nhiều người trong nhóm họ tu thật lâu nhưng chưa thấy thoả măn v́ họ muốn biết rằng : -Thượng Đế ở đâu?
Sau giờ hành thiền có một Tu Sinh hỏi ông :
-Thưa Thầy con co điều này xin thầy giải thích chỉ cho con biết : Vậy Thượng Đế ở đâu vậy hả Thầy ?
-Con đă biết được chính con chưa mà đ̣i gặp Thượng Đế ?
-Vâng con biết chứ bản thân của con có ǵ là con không biết! Xin Thầy hảy chi cho con biết ?
Vi Thiền sư không nói ǵ nửa, ông đi ra ngoài để lại câu hỏi của vị Tu sinh ngẩn ngơ không co lời giải đáp!
Vài tháng sau nổi thắc mắc trong đầu óc tăng cao và sự nghi ngờ càng lớn anh quyết chí phải hỏi thầy ra lẻ, nhân một buổi vừa ăn cơm xong anh ta theo vị Thiền sư và hỏi câu rất cũ :
-Thưa THầy xin Thầy hảy chỉ lối cho con biết được Thượng Đế ở đâu?
Vị Thiền sứ bèn chỉ trong không gian trong tất cả các thứ xung quanh và nói:
-Tất cả những thứ ấy là Thượng Đế!
Anh Chàng Tu sinh nghe nói ngẩn người ra v́ không hiểu biết, vi sao Thượng Đế là Đấng tối cao lại là những thứ tầm thường như thế nhỉ?
Thế rồi anh cứ nghi ngờ măi, nổi nghi càng lớn th́ anh càng bị động lực hiếu kỳ thúc đẩy nhân một bửa cùng với Tầy đi thanh tẩy dưới sông Ganni anh bèn đưa lời hỏi y như trước:
-Thưa Thầy kính mến con muốn biết Thượng Đế ở đâu và người là ai ?
Vị Thiền sứ cười bèn hỏi ngược lại :
-Thế con rất muốn gặp Thượng Đế lắm sao ?
-Vâng thưa Thầy kính mến con rất muốn gặp được ông ta.
Vi Thiền sư không nói gi nửa bất thần chụp lấy anh ta gh́m đầu xuống nước, mặc cho anh ta dẩy dụa muốn ngoi lên mặt nứơc nhưng v́ sức mạnh của vị Thịền sư quá mạnh anh dẩy dụa yều ớt rồi uống một bụng nước sông, Vị Thiền sứ thấy như thế đưa anh chàng Tu sinh lên bờ và hỏi:
-Khi nảy con co gặp được Thượng Đế chưa ?
Anh chàng Tu sinh vừa nói vừa thở hổn hển :
-Con có thấy ǵ đâu? con cần hơi thở thôi ngộp quá !
-Vậy trong lúc ấy con cần hơi thở à?
-vâng.
-Vậy khi Thầy đưa con lên mặt nước th́ con thấy ǵ nào ?
-Dạ con chỉ thấy cần thở cần không khí thôi!
Thế à! Nhưng vậy con đă gặp Thượng Đế rồi đấy! Ngài chính là hiện thân của sự tối cần thiết ấy của con đó biết không ?
Chàng Tu Sinh nghe Thầy nói mới chợt tỉnh ngộ. Th́ ra từ bấy lâu nay ḿnh vẫn t́m Thượng Đế bằng ngôn từ, bằng tư tưởng!

__________________
Đường Trần thong thả dạo mà chơi.
Học lấy đau thương để biết
đời!
Mỗi cuộc vô thư
Quay trở về đầu Xem DaoTran's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi DaoTran
 
KYLAN1
Hội viên
 Hội viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 20 July 2004
Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 140
Msg 127 of 143: Đă gửi: 22 July 2004 lúc 1:50am | Đă lưu IP Trích dẫn KYLAN1


Trời buồn đất buồn tôi cũng buồn



__________________
T́m em ngược lối ḍng sông,
Luân hồi bao kiếp đợi mong đến giờ!
Quay trở về đầu Xem KYLAN1's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi KYLAN1
 
KYLAN1
Hội viên
 Hội viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 20 July 2004
Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 140
Msg 128 of 143: Đă gửi: 22 July 2004 lúc 1:55am | Đă lưu IP Trích dẫn KYLAN1

Nhìn ra ngoài đường trời đang mưa, tối nay lại còn đi sinh nhật nữa, mình chẳng muốn làm gì cả, chỉ muốn về nhà đi ngủ thôi

__________________
T́m em ngược lối ḍng sông,
Luân hồi bao kiếp đợi mong đến giờ!
Quay trở về đầu Xem KYLAN1's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi KYLAN1
 
daoky
Hội viên
 Hội viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 06 March 2004
Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 502
Msg 129 of 143: Đă gửi: 23 July 2004 lúc 2:15am | Đă lưu IP Trích dẫn daoky

ĐỒNG TIỀN NHÂN NGHĨA

Câu chuyện kể về 1 người phú hộ giàu có, khi gần chết ông ráng cố sức gở cái túi đeo nơi cổ lấy chiếc ch́a khoá rồi ra hiệu cho cô hầu gái trung tín đến bên giường rồi chỉ cái rương cũ kỷ ở góc nhà, biết ư của chủ, cô gái dùng hết sức kéo chiếc rương đến gần ông, sau đó ông ra dấu mở rương lấy từng túi đựng tiền vàng bên trong cho vào quan tài, ông phú hộ không quên lấy ít đồng vàng trả công cho cô gái và chi phí cho cuộc tống táng của ông.
Thế rồi ông bắt đầu cuộc sống mới! Ông bước đến gian hàng bán thức ăn rất đẹp mắt trong ấy đầy những thức ăn ngon. Ông chỉ một món ăn cao lương mỹ vị và hỏi cô bán hàng:
-Món này bao nhiêu vậy hả cô ?
-Dạ chỉ có một xu thôi ông ạ!
Ông chỉ món khác kém chất lượng hơn món vừa rồi ông hỏi:
-Vậy món này bao nhiêu vậy ?
-Dạ thưa ông chỉ có một xu thôi !
Người bán hàng nhả nhặn trả lời. Ông thấy cô bán hàng vui tính nên ông chỉ hộp cá ṃi nằm bên dưới tủ, ông được cô gái trả lời :
-Thưa ông, tất cả những thức ăn được bày bán nơi này bất kỳ món nào, cũng được bán với giá một xu mà thôi!
Thế là ông ta vui vẻ và nghĩ thầm: "-tất cả những thứ thức ăn nơi đây rẻ thật!". Sau một lúc ngắm ngiá rồi ông chọn cho ḿnh một đĩa thức ăn thật to, ông ta móc lấy đồng tiền vàng đưa cho cô bán hàng, nhưng cô ta lắc đầu không nhận và nói :
-H́nh như ông ít học trong cuộc sống! ông không biết ǵ cả?
Nghe cô bán hàng nói thế ông vừa ngạc nhiên vừa tức giận bảo:
-Bộ, đồng tiền vàng này không đủ trả đĩa thức ăn này sao ?
Cô bán hàng ôn tồn trả lời:
-Xin lổi ông! Ở đây chúng tôi chỉ được phép nhận những đồng tiền mà trước đây ông đă từng bố thí giúp đở những người nghèo túng đói khổ ! Nếu ông không có những đồng tiền ấy thi chúng tôi cũng thể nào bán cho ông !!!
Bấy giờ ông ta hối hận, v́ ngày trứơc ông ta keo kiệt bủn xỉn không biết thương ai cả, nên không có tâm bố thí, và nay ông không thèm thuồng các thức ăn bày trong chiếc tủ kia! Ông có quá nhiều tiền vàng, nhưng đành phải chịu nghèo túng v́ không có lấy được một đồng tiền nhân nghĩa!!!


__________________
Chốn hư không Trời vô ngôn quán đảnh, Pháp hiện tiền vi tiếu một cành hoa
Quay trở về đầu Xem daoky's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi daoky
 
DaoTran
Hội viên
 Hội viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 30 June 2004
Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 102
Msg 130 of 143: Đă gửi: 27 July 2004 lúc 7:05am | Đă lưu IP Trích dẫn DaoTran


             GƯƠNG TU HÀNH CỦA LƯU-TRƯỜNG-SANH



Kệ rằng:

                   Sa đắm trầm luân đã mấy năm,

                   Ái hà sóng dập bủa muôn tầm,

                   Người tu khá đặng lên cao bực,

                   Chớ đợi trong vòng mới hỏi thăm.

        Lưu-Trường-Sanh sau khi đắc pháp nơi tu của Tổ Sư Vương-Trùng-Dương, từ biệt mấy người đạo hữu đi qua Nam-du rồi trở lại Ðông-Lỗ tại núi Thái-Sơn, buộc chí định tu ba năm đặng thành chánh quả.

        Ðêm nọ xuất tánh phi thăng lên cung Diêu-Trì, vô tham bái bà Tây Vương-Mẫu. Thấy mấy Tiên-nữ đứng hai bên, ý tưởng trong thế gian ít người đặng vậy, khó vẽ, khó họa, khá thương, khá khen, rồi trong lòng niệm động, lén ngó mấy nàng Tiên-nữ.

        Vương-Mẫu ngó thấy trách rằng: Sao ngươi lén nhìn Tiên-nữ? Ý muốn làm sao?

        Lưu-Trường-Sanh nghe quở biết mình thất lễ, kinh sợ cúi đầu xin tội rằng: Tôi thấy Tiên-nữ mặc áo bào, vô ý lén ngó, chớ thiệt không có ý chi lạ! Xin từ-ân dung thứ.

       Tây Vương Mẫu nói: Chẳng phải ta không thương, vì trách ngươi việc nhơn ngã còn sanh, điều sắc tướng chưa hết. Bằng như cho ngươi kim-đơn thành tựu cũng chẳng đặng siêu phàm nhập thánh. Nên phải trở lại thế gian, khổ tu khổ luyện cho dứt tánh phàm mới đặng chứng quả.

        Nói rồi liền sai Tiên-Quan đưa xuống cửa Nam Thiên, giựt mình thức dậy mới biết mình chiêm bao. Ngồi nghĩ thầm việc trên cung Diêu-Trì, thiệt là niệm sai một lỗi cũng khó thành! Lại nhớ thầy khi trước có nói, khen mình đơn đạo đặng tốt, mà bị bịnh sắc tướng chưa thông. Nay chiêm bao vào trong Diêu-Trì, Vương-Mẫu trách phạt, thầm nhớ mấy lời thầy nói trước không sai. Nay chẳng biết công-phu làm sao đặng trừ cho hết sắc tướng, ắt phải hạ san (xuống núi) đi tầm một người cao giỏi chỉ dạy. Nghĩ rồi hạ san...

        Lưu-Trường-Sanh dốc lòng đi luyện cái sắc ma, nghe người nói chỗ Tô-Châu nhiều người lịch sự mỹ miều. Liền đi qua đó kiếm ít cục đá, điểm luyện cho thành vàng, cổi hết áo đạo bận đồ hàng nhiễu đi tới nhà điếm. Mấy người coi cửa tiếp hỏi thầy ở đâu, quý hiệu là chi?

        Ðáp rằng: Ta là Trường-Sanh-Tử, người ở Yên-Sơn đi bán châu báu đến đây, ta đi đã lâu, nay muốn kiếm một mỹ-nhơn tuyệt sắc đặng chung vui. Mấy người coi cửa nghe nói khách bán châu báu đến, biết là Tài-Thần Bồ-Tát, lật đật tiếp đãi vui mừng dẫn đến phòng hạng nhứt. Có một nàng tuyệt sắc vô song tên là Tợ-Ngọc xuất-sắc có danh, đờn ca xướng hát, việc việc đều hay, biết vẽ biết họa, lại thông việc thi bài, người chủ tiệm quí chuộng hơn hết.

        Tợ-Ngọc thấy Trường-Sanh-Tử khí tượng đàng hoàng, lời nói điều hòa tử tế, không có một lằng kiêu-lẫn, khách quí như vậy sao chẳng tiếp đãi? Rồi nàng lại làm ra mười phần yểu điệu, trăm thứ yêu thương. Trường-Sanh nhớ hai câu của thầy dặn hồi trước: Dẫu như núi Thái-Sơn sập trước mặt mình cũng không kinh; chẳng phải chẳng kinh, sập mà như chẳng sập. Người mỹ-nhơn ở trước mắt mình cũng chẳng động; chẳng phải chẳng động, ở trước mà tưởng như không có ở trước.

        Trường-Sanh-Tử nhớ y như vậy, tưởng như không không, chẳng có một chút ma chướng nào nhập đặng. Uổng phí công của Tợ-Ngọc muốn phá ông mà làm ra thiên ban tình ái, muôn thứ phong lưu cũng không động lòng ông. Bởi cái lòng là chủ cái thân, như cái lòng không động thời trong lòng an tịnh. Cái ý niệm cũng nghe theo cái Tâm bày vẽ. Hễ cái Tâm không động thời ý niệm cũng không dám động. Duy thứ nhứt con mắt lỗ tai, là mối giặc đầu. Hai đứa nó ham vui thấy sắc tốt, nghe tiếng dâm liền báo với anh Tâm hay trước.

        Trường-Sanh là người chí đạo, thường thường hồi quang phản chiếu, đem cái "Tâm" giữ gìn định chắc nơi tổ-khiếu. Dặn nó đừng có tin lỗ tai với con mắt, thời khỏi lầm việc lớn, rồi cái Tâm cũng y theo lời ông dặn, làm giống như người chẳng biết chẳng hay, tỉ như con nít lên ba, không biết giận hờn tham luyến chi cả. Chỉ biết có chơi giỡn, chẳng hề động cái tình, ngủ chung một giường, nằm chung một gối, lại tỷ như tấm da thúi mà bạn với đống xương khô, không có điều chi lạ. Lúc còn sống thì phấn đợi kiều-nga, xuê son đen đỏ. Chẳng may khi số dứt rồi thì người người đều ghê gớm, ruồi lằng banh bấy thịt da, chẳng khác nào hình sậy giấy bao mà thôi.

        Rồi Trường-Sanh-Tử lại đem con mắt lỗ tai gìn giữ thêm nữa. Nhớ phép thấy như không thấy, nghe như không nghe, hai đứa nó cũng y như phép dạy. Một đứa thì như đui, thấy sắc dường như nhắm lại, một thằng thì như điếc, nghe điều quấy giả như bùn nhét đầy tai. Tuy cùng nàng Tợ-Ngọc nằm chung, ngồi chung mà tưởng như không biết nàng là người gì, rồi lại tính như vầy: Ai lớn thì tưởng như cha mẹ cô bác, nhỏ tưởng như anh em, con cháu một chỗ sanh ra, thời làm sao mà đem cái ý quấy vọng niệm?

        Trường-Sanh-Tử tưởng như vậy, lại dặn anh "Tâm", anh "mắt", chị "tai", ba vị chơn nhơn gìn giữ cho an, lại trở hộ thân mình. Hễ có xảy ra điều phi lễ thì ba vị ấy giữ phép qui trình, chẳng cho thất lễ, tánh hạnh nghiêm trang, thể mình làm lớn.

        Khi đó ông ở trong nhà điếm mà tu thành một vị Ðại-Tiên! Thường tại trong cái phòng điếm mà chơi giỡn, mấy cô điếm thấy ông dám xài tiền bạc mà chẳng cần việc "Tình" nên cô nào cũng lại giỡn chơi, trọn ngày vui vẻ. Bữa đó mấy cô điếm đem bông cho Tợ-Ngọc, thấy Trường-Sanh ngồi chung với Tợ-Ngọc một ghế, nó lại lấy bông giắt trên đầu Trường-Sanh, rồi cổi áo của ổng lấy áo của nó bận vô, ông cũng tự nhiên ngồi trân trân cười như con nít.

        Ðương mở nút áo của ông liền nghe ngoài cửa tằng-hắng bước vô một ông Hồ-Tăng mặt đen râu rìa, mắt to, mày rậm, trán lồi, mũi cao, hình dung kỳ quái. Mấy cô điếm thấy ông, hoảng kinh đều chạy trốn sau lưng Trường-Sanh không dám nói một tiếng. Chẳng hay Hồ-Tăng là ai? Ấy là Ðạt Ma Tổ-Sư ở bên Tây-phương đi tu qua Nam-Hải trở về ngang qua Tô-Châu, thấy có đám mây đỏ nổi lên tại đó, định chắc có Chơn-Tiên giáng thế, mà sao lạc ở chỗ nhà điếm? Ông đến coi đặng điều độ y một phen cho tỉnh, ông dòm thấy mấy cô điếm cùng Trường-Sanh giắt bông cổi áo vui cười.

        Lúc đó người chủ tiệm đương sửa soạn đồ đạc, còn mấy cô điếm kia ở các phòng ngủ trưa nghe đằng sau cười giỡn đều xúm lại coi, tình cờ Ðạt-Ma bước vô. Trường-Sanh trực thấy biết là dị nhơn, lật đật đứng dậy mời ông ngồi. Trường-Sanh thấy trên ghế có cái ấm, trong có nước lạnh sẵn, liền đem để trên bụng, vận hỏa công một hồi, nước trong ấm liền sôi lên nghi ngút. Ông lấy trà ngon để vô trong chén, hai tay dâng mời Ðạt-Ma Tổ-Sư uống. Mấy cô điếm thấy việc lạ đều ngó coi, nói thiệt kỳ quái.

        Trường-Sanh cười rằng: Ðó là lửa trong ngũ-hành chớ có chi lạ! Tôi còn phép nướng bánh trên da bụng đặng chín khỏi có chảo.

        Mấy cô điếm nghe nói không tin, cô đi lấy bột, cô xách nước, xúm lại làm cái bánh đưa cho Trường-Sanh nướng. Ông lấy để trên bụng, trở qua trở lại, đôi ba lần thì bánh chín, lấy đưa cho mấy cô điếm, mỗi người một miếng ăn. Rồi hai ông y nhiên ngồi đàm luận đạo-đức.

        Còn mấy cô điếm đều trở về phòng bàn luận, mời chủ thưa rằng: Thưa má, chị em tôi chẳng qua là bạc phận, mang lớp thân phàm, kể từ ngày cha mẹ sanh đến khôn, chưa có ơn đền nghĩa trả cho tròn câu hiếu đạo, mà nay ở lại đây, ấy cũng là tiền kiếp có thọ ơn của má, nên lớn lên tìm má mà ở, đặng trả cái nợ buổi trước. Nay con đã trả rồi, con tưởng chắc có duyên lành sẵn trước nên gặp một vị Bồ-Tát bán châu báu đến đây đã lâu. Chị em tôi tưởng là người hảo hớn du lịch, kiếm điều trêu giỡn nhiều khi, mà ông cũng tự nhiên, chẳng có một chút lòng phàm, không không như Phật, tánh hơn trẻ nhỏ, mà lại nói nhiều điều đạo-đức tinh thông. Mới đây có một vị cao lớn khác thường, xưng là Ðạt-Ma Tổ-Sư đến. Vị Bồ-Tát thấy khách đến liền lấy ấm để trên bụng nấu nước. Chị em tôi thấy lấy làm lạ chạy theo coi, người cười nói rằng: Tôi còn phép nướng bánh trên bụng nữa! Mấy đứa tôi nghe nói liền lấy bột làm bánh đem đưa cho ông, ông lấy để trên bụng trở qua trở lại đôi ba lần thì bánh chín, đưa cho chị em tôi mỗi đứa một miếng. Bọn tôi nghĩ lại chắc là Tiên Phật lâm phàm, xuống mà giác tỉnh chị em tôi. Vậy xin má vui lòng cho chị em tôi xuất thân theo thầy đặng lánh đường tứ khổ, nhờ kiếp sau hưởng phước. Nói rồi lạy tạ ơn chủ, gói quần áo theo thầy.

        Hai vị ấy hỏi rằng: Vậy chớ mấy cô ở trong phòng khách mà gói đồ đi đâu? Coi bộ như tâm chí người ngán trần lắm vậy?

        Mấy người chắp tay cúi đầu thưa rằng: Thưa thầy, chẳng qua là bọn tôi duyên phận thấp hèn, mang thân phụ nữ mà không tỉnh sớm đặng kiếm nẻo tu hành, thoát đường ô trược. Vì so sánh với đời trang điểm, phấn đợi kiều nga, tại ý niệm sai, luyến mê tài lợi mà phải lầm trong vòng khổ hạnh, thất thân chịu điều hạ tiện, thiệt nói càng thêm hổ thẹn!

        Khi thầy mới đến đây, chị em tôi tưởng thầy là người ham vui du lịch. Thầy ở lâu chị em tôi coi tâm chí của thầy càng ngày càng bó buộc, đức hạnh nghiêm trang không nhiễm một chút tình dục như kẻ khác, lại có phép luyện diệu thuật tinh thông, nấu nước, nướng bánh trên mình mà chín đặng. Chị em tôi chắc thầy là người có đạo, quả phẩm gần thành nên chị em tôi xin lạy chủ mà theo thầy, cầu tiên-sanh thuận độ.

        Trường-Sanh phán rằng: Mấy cô cũng nhờ tiền duyên hữu hạnh nên tỉnh sớm, đã ở trong chỗ thất thân mà giác đặng căn lành. Nhưng mà việc tu của ta đây, thiệt là chí quí chí trọng biết chỗ về thiên-đàng, lánh chỗ trầm địa ngục, trường trai, giới sát, qui-củ tinh nghiêm. Như muốn tu thì trai không đặng có vợ, gái không đặng có chồng, giữ trọn thỉ trọn chung, phải bỏ tật đố sân si, tham lam trộm cắp, dẫu cây kim sợi chỉ cũng không phạm tay lấy. Phàm việc chi muốn thì phải hỏi mới đặng. Như các trò muốn tu với ta thì phải y mấy lời trước đó, ta mới thâu lãnh. Vậy các trò thử hỏi trong lòng coi có đặng cùng không?

        Mấy người ấy thưa rằng: Thưa thầy, chị em tôi vâng lời thầy, dẫu cho gặp điều cay đắng khổ cực bao nhiêu chị em tôi cũng nguyện sống thác một lòng, trước trả hiếu cho cha mẹ, sau khỏi tái sanh trong trần khổ. Xin thầy niệm tưởng, bọn tôi nhứt nguyện thờ thầy, ngày sau có đổi lòng, nguyện tán thân tro bụi.

        Lại nói Ðạt-Ma Tổ-Sư là người quán thông thế giới, muôn việc đều thông. Bình sanh chẳng muốn hơn người, từ-bi quảng đại, tu dưỡng đủ đầy. Phải như người khác ham vui thấy Trường Sanh làm một hai phép như vậy, cũng biến ra một hai cái diệu thuật mà tranh tài, chớ ông thì toàn nhiên không động niệm chi, làm như người quê không biết, nói rằng: Cái phép của ông thiệt rất hay, tôi rồi đây cũng học cùng ông! Nói rồi cung tay ra đi, có ngâm bốn câu kệ rằng:

                   Ký thức đông lai lộ,

                   Tây quy vật giáo lai,

                   Ngoạt tương chơn tánh muội,

                   Cữu luyến bất quy gia.

      Nghĩa là:

                   Ðã ; biết đường Ðông qua,

                   Về Tây chớ khá sai,

                   Ðừ ng đem chơn tánh muội,

                   Chơi lâu chẳng về nhà.

      Trường-Sanh đáp lại bốn câu rằng:

                   Không không vô nhứt vật,

                   Nẫm đắc niệm đầu sai,

                   Thử thân thùy tác chủ,

                   Hà xứ thị ngô gia.

      Nghĩa là:

                   Không không, không một vật,

                   Nào có nhiễm trần ai,

                   Thân này tôi làm chủ,

                   Chỗ-ch ỗ gọi liên-đài.

        Ðạt-Ma Tổ-Sư nghe bốn câu kệ của Trường-Sanh, biết người có tu hành, chẳng nói lại nữa, vỗ tay cười dặn rằng: "Rán nhớ! Rán nhớ!". Nói rồi đằng vân đi mất.

        Còn Lưu-Trường-Sanh ở lại điều độ mấy người điếm mới phát tâm đó, lại lập một cái am tranh để cho mấy người ở chung tu hành, mua bán theo nghề bô-vải. Ðặng hơn một năm, truyền đạo cho mỗi người tu luyện, hòa-hảo mến yêu như chị em ruột, rồi phân cử nhập thất mỗi người ba tháng, trảm đặng xích-long (dứt đường kinh kỳ).

        Ở đó đặng hơn tám năm, người người đều có đơn-thơ lai chiếu, xuất tánh về trời, độ Cửu-Huyền Thất-Tổ đặng đồng lên Cực-Lạc. Trường-Sanh cũng ở tại đó tu nữa... Sau có đặt một cuốn "Tu-Chơn Tập"...

(Trích trong "Thất Chơn Nhơn Quả")







__________________
Đường Trần thong thả dạo mà chơi.
Học lấy đau thương để biết
đời!
Mỗi cuộc vô thư
Quay trở về đầu Xem DaoTran's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi DaoTran
 
DaoTran
Hội viên
 Hội viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 30 June 2004
Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 102
Msg 131 of 143: Đă gửi: 02 August 2004 lúc 10:32am | Đă lưu IP Trích dẫn DaoTran


CHUYỆN NÀNG LIÊN HOA SẮC

(Trích "Truyện cổ tích Phật giáo")

Trong hàng Thánh chúng hay trong mười đại đệ tử của Phật, Mục Kiền Liên là vị thần thông số một. Trong mọi t́nh huống, Mục Kiền Liên thường hay sử dụng phép thần thông, khi đi truyền giáo Mục Kiền Liên dễ dàng chinh phục được người. Nhưng pháp căn bản của sự giải thoát không phải là thần thông. Với nghiệp lực của con người thần thông không thể giải cứu. Với phép thần thông có thể khuất phục người được dễ dàng, nhưng chưa hẳn ḷng người đă chừa oán giận.

Một hôm, nhân đi khất thực, ngang qua một khu vườn rất nên thơ, Mục Kiền Liên gặp một phụ nữ tuổi trung niên rất là kiều diễm. Bà này đón Mục Kiền Liên lại và mời vào rừng nói chuyện. Biết chuyện chẳng lành, chuẩn bị nếu có bị hại khi không chiều ư bà ta, th́ sẽ đem sức thần thông chống trả, Mục Kiền Liên từ chối và nói:

- Bà không nên đem sắc đẹp mê hoặc tôi, con người của bà bên ngoài vui tươi, ngọt ngào nhan sắc, nhưng chắc chắn ḷng bà không khác một cuộn chỉ rối. Bà đang có một tâm sự uất nghẹn nên mượn sắc đẹp sẵn có để giết thời gian, hầu quên lăng tất cả. Xin lỗi, bà chớ phiền, tôi thẳng thắn khuyên bà không nên chơi với lửa, lội vào vũng śnh, nguy hiểm lắm! Càng lao vào con đường trụy lạc, tâm hồn càng thêm dơ bẩn. Trong vũng bùn, bà càng cố vẫy vùng th́ bà càng lún sâu, khó thoát khỏi tội lỗi. Thiện tâm của bà chưa hẳn đă mất, bà nên quay hướng chưa muộn lắm đâu.

Nghe nói đúng quá, bà ta giật ḿnh khóc sùi sụt và thưa:

- Thưa Tôn giả! Tôi vẫn biết thế, nhưng không có con đường nào hơn. Tôi mượn lạc thú để quên hết uẩn khúc của cuộc đời, quên quá khứ đau thương.

Mục Kiền Liên b́nh thản khuyên:

- Thông thường, với những điều càng cố quên th́ càng nhớ, càng nhớ lại càng thấy đau. . . càng đau th́ ḷng càng căm tức, càng oán tức lại có thể phát điên khùng. Lúc đó, hết biết phương cứu chữa. Ở đời có hai hạng người mạnh nhất: Người không có tội lỗi và người có tội lỗi mà biết ăn năn, sám hối. Thân thể, quần áo dơ bẩn dùng nước giặt rửa. Nước trên sông ô uế khi vào biển cả đều được lóng trong. Tâm hồn nhiễm đầy trần cấu, Phật Pháp có năng lực làm cho trong sạch, thánh thiện. Nếu biết sám hối bà sẽ hết tội, tăng phước, trở nên con người gương mẫu.

Bà ta nói:

- Những tội lỗi quá nhiều, sám hối bao giờ mới hết tội? ! ! Tôi đă mượn tiền tài và sắc đẹp làm lung lạc không biết bao nhiêu người đàn ông nhẹ dạ. Tôi đă phá tan hạnh phúc của nhiều gia đ́nh, rồi tôi cũng bị người cùng phái nguyền rủa, có lần tôi suưt toi mạng. Họ khinh ghét tôi bội phần!

- Với giáo pháp của Phật, khi nghe bà bộc lộ tâm hồn, tôi sẽ tăng thêm từ ái, không có khi dễ ǵ đâu.

Nghe thế, rất yên tâm, bà kể:

- Tôi là con của trưởng giả ở thành Đức Xoa Tỳ La, tên là Liên Hoa Sắc, lúc lên 16 tuổi tôi lấy chồng, chẳng may cha chồng chết sớm, mẹ chồng tôi c̣n xinh đẹp, và sinh lư c̣n cường thịnh, do đó bà khuynh đảo chồng tôi, phạm tội loạn luân. Quá buồn, tôi xin ly dị, để lại cho chồng tôi một bé gái, rồi tôi đi lang thang như kẻ mất hồn. V́ buồn, tôi lại kết bạn với một chàng thương gia trẻ tuổi. Tôi ở nhà lo việc quản gia, chồng tôi lại đi đó đi đây để buôn bán. Làm ăn phát đạt, lắm tiền của lại sinh tật. Một chuyến đi buôn xa trở về, chồng tôi đem về một hầu thiếp son trẻ, gởi ở nhà một người bạn hữu. Thường mượn cớ đến nhà bạn hàn huyên, chồng tôi ít ngủ ở nhà. Nghe bà con x́ xầm, tôi nổi cơn ghen, quyết t́m cho bằng được và ăn thua đủ với con quỉ cái đă ám hại gia đ́nh tôi. Không ngờ khi chạm mặt nhau, hầu thiếp của chồng tôi chính là con gái của tôi với đời chồng trước.

Oan trái ǵ mà ghê thế! Mẹ chồng tôi lại đi cướp chồng của tôi! Rồi con tôi và tôi lại cùng chung một chồng! Xưng hô như thế nào cho phải đạo lư? Uẩn khúc như thế th́ hỏi ai c̣n chịu đựng nổi?

Khi tỉnh lại, không giữ được thăng bằng của tâm hồn, tôi lại bỏ nhà ra đi, mượn những cuộc truy hoan đó đây đùa cợt cho quên sầu. Chuyện đời của tôi quá bi thảm, Tôn giả có đủ năng lực để cứu vớt tôi chăng?

Nghe tâm sự năo nùng của Liên Hoa Sắc, Mục Kiền Liên đem thuyết duyên sanh, thiện ác, nghiệp báo, nhân quả luân hồi giảng giải cho Liên Hoa Sắc nghe.

Khi thấy Liên Hoa Sắc có thể hồi tâm, Mục Kiền Liên hướng dẫn Liên Hoa Sắc về bái yết Đức Phật . Liên Hoa Sắc hết ḷng sám hối, tinh tấn tu hành, chẳng bao lâu chứng quả A La Hán và có thần thông số một bên phái nữ. Trong khi đó Mục Kiền Liên đă là bậc thần thông số một bên phái nam.


__________________
Đường Trần thong thả dạo mà chơi.
Học lấy đau thương để biết
đời!
Mỗi cuộc vô thư
Quay trở về đầu Xem DaoTran's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi DaoTran
 
daoky
Hội viên
 Hội viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 06 March 2004
Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 502
Msg 132 of 143: Đă gửi: 04 August 2004 lúc 2:09am | Đă lưu IP Trích dẫn daoky



TÍCH CHUYỂN KIẾP CỦA TRẦN MUỘI LÝ VÀ ĐOÀN MINH ĐẠO

      Ðây nhắc tích bà Vọng-Phu. Nhơn khi trước Trần-Muội-Lý ở Bồng-Lai đảnh làm chức Ðinh-Thần Nguyên-Soái. Còn Ðoàn Minh-Ðạo ở Bích-Tiên động làm chức Phong-Huệ Chơn-Nhơn.

      Nguyên trước hai người cùng học một thầy, trường trai hơn 20 năm, qui giới tinh nghiêm, thần-thông biến hóa, đạo-thuật vô cùng. Ðến ngày liễu đạo đều đặng đơn-thơ lai chiếu, biết trước cách 10 ngày, có làm chúc ngôn để lại cho thân-tộc đều hay rồi mới đi. Khi xuất tánh trong nhà có mùi thơm 3 ngày, ai nấy không biết, đều đi kiếm coi mùi thơm ở đâu ra, chớ không rõ là Kim-Ðồng, Ngọc-Nữ xuống rước.

      Ðến lúc đi rồi thì hơi thơm đều dứt, thiệt là tiên-căn đạo-cốt, tinh tú lâm phàm, tuy xuống trần mà chẳng nhiễm mùi trần.

      Rồi có một lúc hai đàng đương ăn yến tiệc tại Diêu-Trì Cung, mãn tiệc rồi hai người ra ngoài hứng mát, kẻ trước người sau chuyện vãn việc tu hành. Cách một hồi lâu chẳng qua là tâm phàm còn mến, buông lời diễu cợt, ý niệm tư trần. Ðến chừng hồi cung Ðức Diêu-Trì kêu vô nói rằng: Hai người còn muốn lâm đường dâm-dục, thế chưa ngán ghê vòng biển ái, chắc là không muốn cảnh thanh-lương của ta. Vậy muốn đi thì ta cũng tùy tâm mà cho đi. Việc nầy tự tác huờn tự thọ, đừng phiền. Nói rồi dạy ông Giao-Thiên Ðại-Xá dĩ bộ của Ðinh-Thần Nguyên Soái và Phong-Huệ Chơn-Nhơn. Hai đàng nghe Diêu-Trì Kim Mẫu phân nói, lật đật áo mão đến trước làm lễ xin cầu dung tội, hơn mấy lần cũng không đặng. Khi phân rồi thì hội đương khai mở, liền cho hai người xuống đầu thai.

      Từ ngày xuống đầu thai đến sau, Trần-Muội-Lý lớn khôn học tập lễ-nghi, lúc 15 tuổi phát tâm theo thầy trường trai đặng 18 năm, lại trở về nhà nuôi dưỡng cha mẹ, thường ngày cũng tu hành có hơn 3 năm. Sau trong nhà có hơi quẩn bách mới biến kế làm ăn, chuyên nghề gạo lúa dư đặng số ngàn lại muốn kiếm số muôn, lòng tham không chán quên trở về nhà.

      Lúc nọ, gặp người anh em bạn ở gần nói: Bác ở nhà bịnh hơn mấy ngày rày, anh không hay sao?

      Trần-Muội-L& yacute; nghe nói lật đật trở về thấy mẹ đau bịnh kiết, hết lòng săn sóc có nửa tháng, chẳng may bà mãn phần, mai táng xong rồi, y lại lo việc buôn bán như cũ.

      Sau tại đó có một người đàn bà ngoài 30 tuổi, thấy y có tiền, thường ngày hay tới lui diễu cợt, trang điểm trêu ngươi. Chẳng qua là việc đời mạnh hơn việc đạo, lâu ngày nhựt nhiễm nguyệt thu, bỏ thầy không tới, kinh sám chẳng coi. Còn bàn Phật một ngày không vô một lát, trọn tháng chẳng cúng một lần, nhang tàn khói lạnh. Lâu ngày kẻ thơ người phú, a ý khúc tùng, phóng tâm thầm lén, sanh một đứa con. Kế y thọ bịnh, mai đau chiều dứt, chạy thuốc hết tiền. Chẳng qua là khí số dĩ-tuyệt, đau chẳng mấy ngày trở nặng mà chết.

      Nguyên người vợ buổi trước có tư-tình với một tên ở gần bên xóm. Chừng người vợ thấy chồng chết rồi, đêm khuya hai đàng mới tính cùng nhau bồng con đi xứ khác. Còn Trần-Muội Lý nằm hơn 5 ngày có hơi, trong xóm mới hay thì thi thể đã rã. Làng xóm chưa rõ nguyên căn, liền cớ quan đến mổ rồi mới cho chôn.

      Thiệt thấy cái cảnh như vậy rất đáng ghê cho việc vợ chồng ân-ân ái-ái. Nghĩ lại thân nầy lúc sống chưa đặng thảnh thơi, đến chết còn bị phân thây xẻ thịt. Như vậy có đáng sợ hay không?

      Than ôi! Nghĩ cho cuộc trần là cuộc tang thương, tợ như chai bể, khác nào như đứng trong tuồng hát bộ, nào tướng, soái, vua, tôi, cha con, chồng vợ, thay đổi liền liền, có phải là tại tham mối sắc tài mà quên câu hiếu đạo chăng? Phải vì lụy tiền bạc, vợ con mà chịu cái thân thê-thảm đó chăng?

* * *

      Lại nói qua Ðoàn-Minh-Ðạo đầu thai nhằm chỗ giàu có, khi đặng 14 tuổi, cha mẹ định gả không chịu, lén trốn vô chùa tu hơn 9 năm. Ngày nọ chị em trong chùa làm mất một chiếc kim-xuyến, chẳng rõ ai lấy, nghi cho cô, cô trong lòng buồn bực ép mình chẳng đặng, gây việc hơn thua, càng ngày càng bỏ việc quỳ hương lạy Phật, bái sám công-phu, oan ma nhập khiếu, muốn biến kế sanh phương làm ăn. Nàng bị khảo thuận cảnh, làm ít đặng nhiều, mê quên mệt trí. Lại muốn đắm thêm danh sắc, sanh ý tô điểm phấn son, áo nu quần tía, dù võng nhổn nha. Nhiều khi thầy thấy vậy sợ hư trong mối đạo, ngăn dứt cửa lành, vì sợ cô mê theo đường tài sắc, ma-chướng dẫn ra, lâu ngày tu không đặng. Thầy can dứt cô trở lại nghịch với thầy; hoặc người trong đạo có thương phân nhắc, cô lấy tiếng gạt ngang, lại không chiếu cố trong đạo, thường hay giao thiệp với người ngoài. Vì vậy mà lâu ngày sao không đổi tánh!

      Ðương sẵn mối buồn, bèn về nhà lo nghề ruộng rẩy nuôi thân, còn việc chay lạt như thường. Chẳng qua là tâm phàm chế không đặng, mơ ước theo đường tình-ái, thấy người phải lòng thì có ý đêm ngày mơ ước chẳng dứt. Xóm đó có một trai hảo-hớn thường hay ra vô dòm ngó, lâu ngày thấy ý cô trở như vậy, lại trêu cợt tư-tình với cô có hơn một năm, mang thai gần ngày. Cũng vì cô bỏ lời nguyện, mê luyến việc trần, nên khiến cô vừa lâm-bồn không thấy mặt con, con vừa sổ thì cô tắt hơi, mình mẩy đều thâm như mực. Hỡi ôi! Nghĩ vậy có ngán cho thân phụ nữ đã mang điều nhơ uế chịu chỗ cam go, đem thân ngà-ngọc mà vùi chỗ bùn lầy. Thiệt khá tiếc giùm lắm vậy!

      Uổng thay! hai người vì có căn lành trồng đời trước, thiệt là tam sanh hữu hạnh mới chuyển đặng làm người, vì ý niệm sai đắm mê chỗ sắc tài mà bỏ mất căn lành trước! Phải chi lúc đương tu mà ép chí và ngán cái khẩu nghiệp, tuân theo lời thầy dạy sửa mình, đừng tranh trường luận đoản, tính việc hơn thua, nhớ câu: "Hết đắng tới ngọt, hết nhục tới vinh, dung người là phước, khi người là tội" mà nương nhau, thì có lẽ nào ở chung không đặng? Vậy có phải là một cây quẹt mà đốt tiêu hết cả núi rừng không?

      Cũng vì ham một chút vui mà qua hơn mấy kiếp, đến chừng chuyển qua kiếp thứ ba, hai đàng luân-hồi làm con nhà nghèo, lại cho Trần-Muội-Lý với Ðoàn-Minh-Ðạo đầu thai chung một nhà, chừng người anh đặng 8 tuổi, thì em đặng 5 tuổi. Lúc nọ mẹ đi chợ mua ấu về cho con, chia mỗi người 5 trái. Người anh biết hơn nên chẻ ăn hết trước, người em còn lại 3 trái. Trần-Muội-Lý lại lấy của em mà ăn. Em không chịu giành nhau đánh lộn. Muội-Lý đang cầm con dao bổ trên đầu em la khóc om sòm. Mẹ nghe chạy ra thấy vậy rút roi đánh Muội-Lý, Muội-Lý sợ đòn chạy luôn ra chợ đi mất không dám về, kiếm không đặng, bỏ cha mẹ với em ở lại.

      Chẳng may người cha đau có 3 ngày mà bỏ mình. Chừng đó mẹ góa con côi hiu-quạnh đêm ngày. Bà giải sầu không đặng, đêm trông con chẳng ngủ, ngày nhớ bạn quên ăn, càng ngày càng mòn mỏi rồi bỏ mình theo chồng, nhờ xóm giềng toan liệu chôn cất.

      Lúc ấy cô em (tiền kiếp là Ðoàn-Minh-Ðạo) đặng 15 tuổi không ai kềm chế, nên kết với chị em điếm đàng, tập tánh trang điểm, đi sang xứ khác.

      Ngày nọ tình cờ gặp Trần-Muội-Lý mà anh em chẳng biết nhau, rồi hai đàng than huê nói liễu, đẹp ý vừa tình, ở với nhau sanh đặng một đứa con 3 tuổi tên là Muội-Trần. Một buổi trưa người vợ mượn chồng bắt chí, chồng thấy cái thẹo giữa đầu hỏi rằng: Tại sao mà có cái thẹo như vậy? Vợ nghe nói mắc cở, hai tay đậy lại cười ngã lăn nói không đặng. Chồng rằng: Tôi thấy cười thật tôi mắc cở quá. Chừng ấy vợ mới thuật từ trước đến sau v.v...

      Trần-Muội-L& yacute; nghe những lời của vợ, trong lòng hổ thầm, đứng dậy đi nghỉ. Ðêm đó chàng ưu-tư, không an giấc đặng. Sáng ngày giả ra chợ mua đồ, quần áo mặc đôi ba mớ, đi càng ngày càng tối không thấy về. Có hơn nửa tháng, người vợ trông không đặng, bán nhà bồng con đi kiếm, cũng không nghe tin tức ở đâu, rồi đến tại mé biển mà ngó chừng. Tại đó có một bàn đá lớn, Ðoàn-Minh-Ðạo lên ngồi mà giải buồn, có hơn 10 ngày không ăn, chẳng qua khí số đã tuyệt, đến 12 ngày hai mẹ con chết khô trên đó!

      Hỡi ôi! Nghĩ như vậy mà còn non nước nào không giựt mình thức tỉnh đặng giải thoát lưới mê. Phải như không có việc bắt chí thì càng lầm sai biết mấy, làm sao hiểu đặng mà sớm hổ thẹn ăn-năn. Xét cho kỹ, thì trong cõi thế gian nầy ở lâu chừng nào thì lầm sai việc ân-ái nhiều chừng nấy, có phương chi mà khỏi phạm trong mối luân-thường!

      Bởi vậy chư Phật chư Tổ sợ mình lên xuống nhiều kiếp, không biết đầu thai ngã nào, thì càng lầm sai lắm. Coi sự tích bà Vọng-Phu nên thức tỉnh sớm giác; trước trả thảo cửu-huyền, sau khỏi lầm kiếp muội.

(Trích trong "Thất Chơn Nhơn Quả", hồi thứ 18)



__________________
Chốn hư không Trời vô ngôn quán đảnh, Pháp hiện tiền vi tiếu một cành hoa
Quay trở về đầu Xem daoky's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi daoky
 
dungtuvi
Thượng Khách
Thượng Khách


Đă tham gia: 21 June 2004
Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 423
Msg 133 of 143: Đă gửi: 06 August 2004 lúc 4:37am | Đă lưu IP Trích dẫn dungtuvi


CHUYỆN THẰNG KHỜ.

ngày xưa có một anh chàng trẻ tuổi đẹp trai.mọi người yêu mến tranh nhau cho tiền của cải anh chàng không lấy,
tranh nhau đưa người đẹp cho anh chàng không lấy.
BÂY giờ anh muốn lấy, nhưng không ai cho thứ ǵ,người đó
chính là TÔI.

HẾT

thật không hiểu nổi
dungtuvi


Quay trở về đầu Xem dungtuvi's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi dungtuvi
 
tiec khong
Hội viên
 Hội viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 31 July 2003
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 149
Msg 134 of 143: Đă gửi: 06 August 2004 lúc 9:55am | Đă lưu IP Trích dẫn tiec khong

dungtuvi đă viết:

CHUYỆN THẰNG KHỜ.

ngày xưa có một anh chàng trẻ tuổi đẹp trai.mọi người yêu mến tranh nhau cho tiền của cải anh chàng không lấy,
tranh nhau đưa người đẹp cho anh chàng không lấy.
BÂY giờ anh muốn lấy, nhưng không ai cho thứ ǵ,người đó
chính là TÔI.

HẾT

thật không hiểu nổi
dungtuvi





Chắc là một lá số Tử Vi đi với Tham Lang: đời nhiều cám dỗ , nhưng cung Phúc Đức không cho phép hưởng . Có đáng "tiếc không" ?

Hihihi múa riều qua mắt thợ

__________________
Lâu nay giữ Ải Nam Quan
Ngày nay nhượng lại người em láng giềng
Quay trở về đầu Xem tiec khong's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi tiec khong
 
daoky
Hội viên
 Hội viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 06 March 2004
Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 502
Msg 135 of 143: Đă gửi: 07 August 2004 lúc 12:16am | Đă lưu IP Trích dẫn daoky


                NOI LONG NGUOI ME


Đức Phật thuyết pháp rất nhiều cách. Đối với người b́nh thường hay những đứa trẻ, Ngài giảng dạy bằng những câu chuyện dễ hiểu. Đối với những người có kiến thức cao, Ngài giảng dạy phân tích tỉ mỉ về các phương pháp tu tập. Đối với một số người Ngài giảng dạy bằng cách im lặng. Nhưng có lẽ lời dạy có năng lực nhất của Ngài chính là sự gương mẫu được thể hiện qua bản thân bằng cuộc sống của Ngài. Ngài luôn luôn hành động với sự tử tế và ḷng bao dung. Ngài kiên nhẫn đối với mọi người, ngay cả đối với những người ngu dốt nhất.
Không bao lâu Đức Phật được mọi người kính trọng và họ trở thành đệ tử của Ngài. Nếu một người nào đó có vấn đề ǵ, họ sẽ t́m đến Đức Phật để nhờ Ngài giúp đỡ. Có một người đàn bà tên là Gotami, con trai của bà vừa mới chết, bà đi khắp mọi nơi t́m người cứu sống con bà. Bạn bè của bà thấy vậy động ḷng thương chỉ dẫn cho bà: “Gotami, chị hăy đi đến gặp Đức Phật. Có lẽ Ngài sẽ giúp được chị việc này”.



Bà t́m đến chỗ Đức Phật với đứa con ẵm trên tay. Bà khóc than: “Kính thưa Đức Phật, xin Ngài làm ơn cứu sống đứa con tôi”. Đức Phật trả lời một cách từ mẫn: “Tôi có thể cứu sống được con bà, bà Gotami ạ. Nhưng trước tiên bà phải đem cho tôi một thứ này. Hiện tại tôi cần hạt giống của cây Mù tạc để làm thuốc. Tuy nhiên nó phải được lấy từ một nhà chưa từng có người chết”.

Gotami nghe xong liền cáo từ Đức Phật đi t́m hạt giống cây Mù tạc. Bà đến một nhà nọ và hỏi người chủ nhà ở đó, cô ta trả lời: “Dĩ nhiên bà có thể có được hạt giống cây Mù tạc. Bà có thể có bất cứ thứ ǵ bà muốn ... Song bà nên biết rằng chồng tôi đă chết năm ngoái”.

Gotami thốt lên: “Ô, thế là không được! Ta phải đi t́m nơi khác”. Và bà đi vội qua nhà bên cạnh.

Thế nhưng, nơi nào bà đến họ cũng trả lời tương tự. Ai cũng muốn giúp bà ta cả, song gia đ́nh nào bà ta đến cũng có người chết. Một người nói với bà: “Tôi đă mất đứa con gái cách đây 3 năm”. Người khác th́ nói: “Anh trai tôi mới chết ngày hôm qua tại đây”.

Chiều ngày hôm đó bà trở lại chỗ Đức Phật. Ngài hỏi: “Bà đă kiếm được hạt giống cây Mù tạc chưa? Đứa con trai của bà đâu, sao không đem nó theo?”

Bà trả lời: “Kính thưa Đức Phật, hôm nay tôi đă khám phá ra rằng không chỉ có một ḿnh tôi mất người con yêu quư, mà nơi nào tôi đến, gia đ́nh họ cũng có người chết cả. Tôi thật là ngu dại khi nghĩ đến việc cứu sống con trai của ḿnh. Tôi đă chấp nhận cái chết của nó và tôi đă hỏa thiêu nó trưa nay rồi. Bây giờ tôi đến đây xin được nghe những lời chỉ dạy của Ngài. Tôi rất mong được lắng nghe”.

Lúc đó, Đức Phật nói: “Gotami, hôm nay bà đă học được rất nhiều. Chết sẽ phải đến với tất cả mọi người dù sớm hay muộn. Song nếu bà học và hiểu được sự thật này bà sẽ sống và chết trong an lạc”. Rồi Đức Phật giảng dạy thêm cho bà. Sau khi nghe và thực hành lời Phật dạy, bà đă t́m được sự an lạc và hạnh phúc thật sự. Một thứ hạnh phúc mà trước đây chưa khi nào bà có được.



__________________
Chốn hư không Trời vô ngôn quán đảnh, Pháp hiện tiền vi tiếu một cành hoa
Quay trở về đầu Xem daoky's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi daoky
 
DaoTran
Hội viên
 Hội viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 30 June 2004
Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 102
Msg 136 of 143: Đă gửi: 07 August 2004 lúc 2:31am | Đă lưu IP Trích dẫn DaoTran


        HAI VO CHONG NGHEO

Chính tôi (A Nan) được nghe: Một thời Đức Thế Tôn ở nước Xá Vệ, tại tinh xá Kỳ Hoàn giảng thuyết cho bốn chúng tu tập.

Thuở đó có ông Trưởng giả sinh được cô con gái, dong nghi tốt đẹp, vào bậc nhất nh́ hạng nữ lưu trong nước. Lạ thay! cô này sinh ra đă có miếng lụa trắng bọc quanh người. Thấy thế cha mẹ cô cho là quái gở, mời thầy về coi, thầy nói:

- Ông bà không lo, cô gái của ông bà có phước đức lớn, và tôi xin đặt tên cho cô là Thúc Ly.

Thúc Ly lớn th́ miếng lụa cũng lớn theo. Cô xinh đẹp lại con nhà sang trọng, nên trong nước nơi xa, nơi gần, đều đến cầu hôn, nhưng cô không ưng thuận một ai.

Hôm ấy cha cô gọi thợ gốm về nhà làm các đồ nữ trang, cô hỏi:

- Thưa cha! Cha làm những vật này để làm ǵ?

- Con đă lớn tuổi, cha làm cho những vật này để gả chồng cho con.

- Thưa cha! Vợ chồng chỉ có nhất thời, con xét vô ích, chỉ gây thêm cái đau khổ cho ḿnh mà thôi, ư con muốn xuất gia tu Đạo giải thoát là hơn.

Ông bà chỉ sinh được ḿnh cô, nên tùy ư chứ không cưỡng ép.

Hôm sau ông đi mua lụa sạch điệp về may áo, cô hỏi:

- Thưa cha! Lụa này để may áo ǵ?

- Cha may áo Ngũ Điều cho con đi xuất gia!

- Thưa cha! Khỏi phải may nữa! Tấm áo con đương mặc đây đủ rồi, xin cha dẫn con đến nơi Phật ngự!

Hôm sau, cả hai ông bà và cô cùng đi yết kiến Phật. Tới nơi cô cúi đầu làm lễ bạch rằng:

- Kính lạy đức Thế Tôn! Thân người khó được, gặp Phật tại thế lại khó hơn, cúi xin Ngài từ bi tế độ cho con được xuất gia tu đạo!

Phật dạy: Thiện Lai Tỷ Khưu! Ngài nói dứt lời đầu cô rụng hết tóc, c̣n tấm lụa trên ḿnh cô biến thành áo Cà Sa Ngũ Điều. Phật giao cô cho bà Đại Ái Đạo Tỷ Khưu Ni dạy bảo pháp tu, cô tu hành tinh tiến, chẳng bao lâu chứng quả A La Hán.

Thấy thế cho là lạ nên tôi (A Nan) quỳ xuống thưa rằng:

- Kính lạy Đức Thế Tôn! Thúc Ly Tỷ Khưu Ni xưa tu công đức ǵ, nay được sinh vào nhà tôn quư, lại có mảnh lụa trắng sinh theo, xuất gia chưa được bao lâu đă chứng quả La Hán, cúi xin chỉ giáo cho chúng con được rơ.

Phật dạy rằng: - Này ông A Nan hăy nghe cho kỹ, tôi sẽ nói cho ông hay!

- Dạ con xin chú ư nghe!

- A Nan! Đời quá khứ đă quá lâu xa, có đức Phật ra đời, hiệu là Tỳ Bà Thi, thường ngày Ngài cùng các đệ tử đi tế độ nhân gian, đi đến đâu vua quan dân chúng cúng dàng rất đông, và đặt ra những kỳ đại hội để thỉnh Phật thuyết pháp.

Khi đó một thầy Tỷ Khưu có ḷng quảng đại, muốn tiếp phúc cho nhân dân, nên ngài chăm đi khuyến hóa từng nhà làm hạnh bố thí và nghe giảng thuyết chánh pháp của Như Lai.

Thuở đó có một thiếu phụ nhà rất nghèo khổ, hai vợ chồng chỉ có mảnh vải che thân, nếu chồng đi xin th́ chồng mặc, vợ trần truồng ngồi trong đống cỏ khô, nếu vợ đi xin th́ vợ mặc, chồng trần truồng ngồi trong đống cỏ khô.

Thầy Tỷ Khưu đi qua ngó thấy cô, Ngài nói rằng:

- Cô nên biết: Được sinh làm người là khó, gặp Phật tại thế lại khó hơn, hiện nay đức Phật đang thuyết pháp, cô đi đến nghe thuyết pháp được phước vô lượng, con người tham sẻn bị tội nghèo đói, chăm làm hạnh bố thí được phước giàu sang.

- Dạ! Kính bạch Đại Đức, con rất sung sướng được nghe lời của Ngài giáo hóa, xin Ngài hăy đứng đây chờ con một chút!

Cô vào nhà bảo chồng rằng:

- Anh ơi! ngoài ngơ có một vị Sa Môn khuyên chúng ta nên đến gặp Phật, để nghe Phật thuyết pháp, và khuyên ta nên làm việc bố thí, là v́ đời trước không biết bố thí nên kiếp này bị nghèo cùng khổ năo, bây giờ ta phải làm cách ǵ, để trồng cái nhân lành, ngơ hầu kiếp sau mới có phần an hưởng.

Đáp: - Nhà ta nghèo đói như thế này, được bữa hôm mất bữa mai, biết lấy ǵ mà bố thí.

- Anh ơi! Đời trước tham sẻn, lại không biết làm hạnh bố thí cho nên đời này bị nghèo khốn. Nếu kiếp này không làm nhân bố thí, đời sau lấy phước ǵ để nương cậy? Bây giờ anh hăy nghe tôi, tôi quyết định bố thí.

Người chồng thầm nghĩ: "Hay là vợ ta có chút của riêng, th́ cứ đồng ư đi”. Nghĩ vậy nên nói:

- Phải, em cứ bố thí đi, việc đó anh rất vui ḷng!

- Thưa anh! Em muốn đem mảnh vải của em đang khoác đây ra để cúng dàng, anh có ưng thuận không?

- Hai vợ chồng chúng ta chỉ có một mảnh vải này, che thân để hằng ngày đi xin nuôi nhau, bây giờ đem cúng dàng th́ lấy ǵ che thân mà đi xin, ngồi nh́n nhau mà chết hay sao?

- Anh ơi! Con người ai cũng phải chết, không bố thí với bố thí, rồi cũng chết cả, thà bố thí mà chết, đời sau c̣n có phước lành, hưởng quả báo giàu sang; không làm hạnh cúng dàng bố thí sau rồi cũng chết, trái lại đời sau không có nhân lành trông cậy.

Người chồng nghe vợ nói phải, vui vẻ đáp:

- Em nói thế hay lắm! Bây giờ chúng ta giữ lấy phần chết, đem cúng dàng cầu phước lành cho đời sau!

Cô thấy chồng có ḷng cương quyết và vui vẻ, nên ra thưa rằng:

- Kính bạch Đại Đức, xin Ngài trèo lên mái nhà, con có chút vật mọn dâng Ngài về cúng Phật.

- Muốn cúng th́ dâng trước mặt ta, để ta chú nguyện cho, trèo lên mái nhà làm chi?

- Bạch Đại Đức, vợ chồng con chỉ có một mảnh vải này, trong nhà không có vật ǵ khác nữa, sợ lơa lồ thân thể đàn bà xấu ác, tội nghiệp.

Nói xong vào nhà đóng cửa, cởi mảnh vải vất qua cửa sổ cúng dàng.

Thầy Tỷ Khưu thấy vợ chồng nhiệt tâm như vậy, mặc dầu miếng vải bẩn cũng cứ nhận làm phép chú nguyện mang về dâng Phật.

Vừa về tới Tinh Xá, Phật nói ngay:

- Tỷ Khưu mang mảnh vải ấy lại đây cho ta!

- Dạ! Kính lạy đức Thế Tôn, nhận ḷng thành cúng dàng của vợ chồng nhà nghèo.

Phật liền đỡ lấy, và có vẻ thương!

Lúc đó có ông vua, hoàng hậu, cung phi, thể nữ, quan đại thần, dân chúng đương ngồi nghe Phật thuyết pháp, ai cũng có chút tâm lạ với Phật, v́ Phật cầm mảnh vải đầy nhơ bẩn cáu ghét tanh hôi. Phật biết tâm của đa số người như thế, ngài nói:

- Ta xem trong đại hội này, phát tâm làm việc bố thí lớn và thanh tịnh, th́ không ai hơn được người này!

Nghe Phật nói, tất cả đại hội đều rất ngạc nhiên. Hoàng hậu vui vẻ cởi áo của ḿnh và nữ trang, vua cũng lấy áo và tiền bạc, sai người mang đến cho hai vợ chồng Đàn Ly Già, và mời ngay đến chốn Phật nghe pháp.

Nhân thế đức Phật thuyết về phước báu bố thí và tội keo sẻn trộm cắp cho đại chúng nghe, khi đó có rất nhiều người phát tâm tu hạnh bố thí!

Tới đây Phật nhắc lại rằng:

- A Nan! Ông nên biết vợ Đàn Ly Già thuở đó, nay là Tỷ Khưu Ni Thúc Ly. V́ phát tâm thanh tịnh cúng dàng, nên trong chín mươi mốt kiếp, sinh nơi đâu cũng có tấm lụa sinh theo, lại được giàu sang sung sướng an vui. Cũng bởi nghe Phật thuyết pháp và có tâm cầu giải thoát, nên đời nay được gặp ta chứng quả A La Hán như thế đó. Các ông cũng nên tinh tiến nghe pháp và bố thí, ngày sau sẽ kết quả trang nghiêm.

Phật thuyết xong, có rất nhiều người phát tâm cúng dàng, làm hạnh bố thí, ai nấy đều vui vẻ lễ kính mà lui.

                       ---o0o---

Lời b́nh:

             Được sinh làm người là khó, gặp Phật tại thế lại khó hơn, nhưng xét lại được sinh trong thời kỳ Đại-Đạo Tam-Kỳ Phổ-Độ khai minh càng khó hơn nữa, v́ không dễ ǵ được diễm phúc học hỏi với Thầy, Mẹ và toàn thể chư Phật, Tiên, Thánh, Thần qua huyền diệu Cơ Bút!

             Chúng ta càng nên cố gắng tinh tấn học hỏi và làm theo th́ ngày sau sẽ kết quả trang nghiêm.

             


__________________
Đường Trần thong thả dạo mà chơi.
Học lấy đau thương để biết
đời!
Mỗi cuộc vô thư
Quay trở về đầu Xem DaoTran's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi DaoTran
 
KYLAN1
Hội viên
 Hội viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 20 July 2004
Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 140
Msg 137 of 143: Đă gửi: 07 August 2004 lúc 10:33am | Đă lưu IP Trích dẫn KYLAN1

               
                SỢI TƠ NHỆN

            (The spider’s thread)

Tác giả: AKUTAGAWA RYUNOSUKE
              (1892-1927)
I.

Hôm ấy đức Phật một mình nhẹ gót bên bờ ao sen ở cõi Niết bàn.

Những đóa sen rộ nở trong ao, tất cả đều trắng ngần như châu ngọc, và ở tâm hoa cánh nhụy vàng không ngừng tỏa hương thơm bát ngát khung trời.

Ở cõi Niết bàn bấy giờ là buổi sáng.

Giờ đây đức Phật đứng yên lặng bên bờ ao, và qua một khoảng hở giữa đám lá che phủ mặt nước, Ngài chợt nhìn thấy cảnh quan ở dưới.

Bởi lẽ Địa ngục nằm ngay bên dưới ao sen của cõi Niết bàn, con sông Tam đồ [1] và ngọn núi Đao [2] có thể nhìn thấy rõ qua làn nước trong suốt như pha lê, như qua ống viễn kính.

Rồi đức Phật nhìn thấy một người tên Kandata, đang quằn quại cùng các tội nhân khác ở tận cùng Địa ngục.

Gã Kandata này là tướng cướp, xưa kia đã làm nhiều điều ác, sát sinh hại mạng và phóng hỏa đốt nhà, tuy nhiên y được ghi công đức một việc thiện. Có lần trên đường xuyên qua rừng sâu, y chú ý tới một con nhện bé nhỏ đang bò dọc theo vệ đường.

Giở chân lên thật lẹ làng, y sắp sửa dẫm chết con vật thì bất chợt nghĩ rằng: “Thôi đừng, nhỏ nhít như nó cũng có linh hồn; giết bừa nó đi thì thật xấu hổ.” Và y đã tha chết cho con nhện.

Khi nhìn xuống cõi Địa ngục, đức Phật nhớ lại cái cách Kandata tha mạng con nhện. Và đức Phật nghĩ rằng, nếu có thể được, để báo đền cho việc thiện ấy, Ngài muốn đưa y thoát ra khỏi Địa ngục. May sao, lúc nhìn quanh, Ngài bắt gặp một con nhện của cõi Niết bàn đang giăng sợi tơ như bạc xinh đẹp trên đám lá sen ánh một màu thanh bình yên ả.

Đức Phật nhẹ nhàng nâng lấy sợi tơ nhện trên tay. Và Ngài thả cho sợi tơ buông thẳng xuống tận cùng Địa ngục xa tít bên dưới, xuyên qua khoảng trống giữa những đóa sen trắng ngần như ngọc.

II.

Kandata đang ngụp lặn cùng các tội nhân khác trong ao Máu [3] ở nơi tận cùng Địa ngục.

Khắp chốn tối đen như mực, và thỉnh thoảng khi thoáng có gì hiện lên trong chỗ tối om ấy, hóa ra lại là ánh chớp lập loè của đầu mũi gươm, mũi kiếm trên ngọn núi Đao rợn người, thế nên hãi hùng khôn xiết. Hơn nữa, sự im lìm mộ địa đang ngự trị khắp nơi, và cái duy nhất thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy là tiếng thở dài yếu ớt của các tội nhân.

Ấy bởi vì tội nhân khi xuống đến chốn này đều đã kiệt lực do muôn vạn cực hình của cõi Địa ngục và họ không còn hơi sức nào để kêu gào.

Thế nên, dù là tướng cướp dữ dằn chăng nữa, Kandata cũng ngạt thở vì máu, chẳng thể làm gì khác hơn là giãy giụa trong ao Máu như một con nhái đang giãy chết.

Nhưng thời cơ của y đã đến. Một hôm khi tình cờ ngẩng đầu lên nhìn vòm trời bên trên ao Máu, Kandata trông thấy từ trên cao, mãi tận các tầng trời thăm thẳm, thòng xuống chỗ y một sợi tơ nhện trắng như bạc, lấp loáng lờ mờ trong bóng tối âm u tịch mịch dường như thể nó cũng sợ bị người ta bắt gặp.

Nhìn thấy sợi tơ, y vỗ tay vui mừng. Nếu bám vào sợi tơ này mà leo lên đến tận chỗ nó xuất phát thì chắc chắn y có thể thoát khỏi Địa ngục.

Và hơn thế nữa, nếu mọi sự suôn sẻ, thậm chí y còn có thể vào được cõi Niết bàn. Vậy thì y sẽ không bao giờ bị xô lên núi Đao hay đắm chìm trong ao Máu.

Ngay khi trong đầu nảy ra những ý nghĩ này, y nắm chặt lấy sợi tơ bằng cả hai tay và bắt đầu dốc toàn lực leo riết lên.

Vốn là tướng cướp, y quá đỗi thành thạo với những việc leo trèo như thế.

Nhưng Địa ngục cách Niết bàn hàng hà sa số dặm và có nỗ lực như y thì cũng không dễ gì thoát ra được. Sau khi leo được một lúc, cuối cùng y kiệt sức và không thể nhích thêm được lấy một phân.

Thế là, vì chẳng thể làm được gì khác hơn, y dừng lại dưỡng sức và đu mình vào sợi tơ, nhìn xuống, nhìn xuống tận bên dưới. Ngạc nhiên biết bao, nhờ y đã leo tận lực, ao Máu nơi y từng lặn hụp trong đó bấy giờ đã khuất chìm tận bên dưới trong bóng tối hun hút. Và ngọn núi Đao rợn người thì lấp loáng lờ mờ bên dưới y. Nếu cứ leo lên với tốc độ này, y có thể ra khỏi Địa ngục dễ dàng hơn y tưởng.

Xoắn bàn tay vào sợi tơ nhện, Kandata cười ha hả và bằng cái giọng mà y chưa hề thốt lên trong ngần ấy năm, kể từ khi xuống Địa ngục cho tới nay, y hét to: “Thành công rồi! Thành công rồi!”

Nhưng bỗng dưng y chú ý thấy rằng ở bên dưới sợi tơ nhện cơ man tội nhân khác cũng đang hăm hở leo lên theo sau y. Họ nhích lên, nhích lên, giống hệt như một đàn kiến diễu hành.

Mục kích cảnh tượng này, Kandata chỉ biết chớp chớp mắt một lúc, miệng há hốc ra một cách ngốc nghếch trong nỗi thảng thốt kinh hãi.

Sợi tơ nhện mỏng manh dường ấy, tưởng đâu chỉ với riêng một mình y thôi cũng phải đứt phựt rồi, cớ sao nó chịu đựng nổi sức nặng của cả ngần ấy thân hình kia chứ?

Nếu sợi tơ đứt phựt giữa lưng trời, thì kể cả chính y, sau bao công lao khó nhọc mới leo tới được chỗ này, y cũng sẽ phải cắm lộn đầu rơi ngược xuống Địa ngục trở lại. Nếu xảy ra sự việc như thế thì khiếp đảm quá.

Nhưng trong thời gian đó hàng trăm hàng ngàn tội nhân vẫn đang giãy giụa thoát ra khỏi ao Máu tối tăm và đang tận lực leo lên thành hàng trên sợi tơ mỏng manh lấp loáng. Nếu y không mau lẹ có hành động gì, sợi tơ chắc chắn sẽ phải đứt lìa, rớt xuống. Bởi thế, Kandata hét toáng lên:

“Nè lũ tội nhân chúng bay! Sợi tơ này là của tao. Ai cho phép chúng mày leo lên đây? Xuống đi! Xuống đi!”

Ngay đúng lúc ấy, sợi tơ nhện cho tới bấy giờ vẫn chưa có dấu hiệu gì là sẽ đứt, thình lình phựt lìa ngay tại chỗ Kandata đang đeo bám vào.

Thế là y vô phương cứu rồi. Chẳng kịp kêu lấy một tiếng nào, y cắm lộn đầu lao vút xuống rơi vào bóng tối, người y quay tít như cái bông vụ.

Sau đó, chỉ còn sợi tơ nhện của cõi Niết bàn, mỏng manh và lấp lánh, lơ lửng treo giữa khung trời chẳng ánh trăng sao.

III.   



Đứng trên bờ ao sen của cõi Niết bàn, đức Phật chăm chú theo dõi mọi sự diễn ra, và khi Kandata như một hòn đá chìm lỉm xuống đáy ao Máu, Ngài lại thong thả bước đi với nét buồn buồn trên khuôn mặt.

Hẳn nhiên trái tim lạnh lùng của Kandata không sao cứu được y thoát khỏi Địa ngục, và y đã nhận lấy sự trừng phạt đích đáng mà rơi trở xuống chốn đọa đày. Ánh mắt đức Phật bộc lộ nỗi xót thương, nhưng trong ao kia những đóa sen trắng ngần của cõi Niết bàn chẳng hề quan tâm chi những việc như thế cả.

Những đoá sen trắng ngần như châu ngọc đang đung đưa mơn man đôi bàn chân Phật. Khi hoa lắt lay qua lại, từ những cánh nhị vàng ở tâm hoa, hương thơm ngào ngạt không ngừng tràn ngập khung trời.

Ở cõi Niết bàn bấy giờ là gần trưa.



Chú thích:

[1] sông Tam đồ (Tam đồ xuyên, Sanzu-no-Kawa): Con sông có ba chỗ phải vượt qua – chỗ cạn, chỗ sâu, và chỗ sâu nhất. Sau khi chết bảy ngày, hồn người chết phải vượt qua con sông này. Hồn nào xấu xa, tội lỗi nhất sẽ phải vượt sông ở chỗ sâu nhất. (Theo Japanese-English Buddhist dictionary, Daito Shuppansha – Từ điển Phật giáo Nhật-Anh, Đại đông xuất bản xã, 1965, tr. 261.)

Tam đồ còn được giảng là ba đường khổ: (1) Hỏa đồ: đường đưa tội nhân tới ngục lửa; (2) Huyết đồ: đường đưa tội nhân tới ngục máu, ở đó tội nhân xâu xé nhau như thú vật; (3) Đao đồ: đường đưa tội nhân tới ngọn núi trên đó mọi ngọn cỏ hay lá cây đều là lưỡi đao, lưỡi kiếm bén ngót. (Theo A dictionary of Chinese Buddhist terms. Buddhist culture service – Trung-Anh Phật học từ điển, Phật giáo văn hóa phục vụ xứ. Đài Bắc, Đài Loan: 1962, tr. 62.)

[2] núi Đao (Đao sơn, Hari-no-Yama): Xem chú thích 1.

[3] ao Máu (Huyết trì): tại ngục máu, còn gọi Huyết ô trì. (Theo Trung-Anh Phật học từ điển, tr. 221.)   



__________________
T́m em ngược lối ḍng sông,
Luân hồi bao kiếp đợi mong đến giờ!
Quay trở về đầu Xem KYLAN1's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi KYLAN1
 
daoky
Hội viên
 Hội viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 06 March 2004
Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 502
Msg 138 of 143: Đă gửi: 09 August 2004 lúc 8:29am | Đă lưu IP Trích dẫn daoky



                   LAI TINH HẢI


Lai Tinh Hải c̣n có tên là Lai Phục, người ở Tam Nguyên xứ Hiệp Tây. Ông thi đỗ tiến sĩ vào khoa Đinh Mùi, niên hiệu Vạn Lịch. Cha ông là Lai Thiếu Sâm, tánh điềm đạm khiêm nhường cũng là một bậc tiến sĩ.

Khi Lai Tinh Hải chưa sanh, trong làng có một vị tăng pháp danh Lai Phục, dốt chữ, chỉ nhờ người dạy học thuộc ḷng được phẩm Phổ Môn và Bát Nhă Tâm Kinh, ngoài ra không biết chi cả. Cách làng hơn mười dặm, có khoảng sông cạn đầy cát, đến mùa mưa nước tràn ngập, người đi lại rất làm khổ sở. Sư Lai Phục không nề nhọc nhằn, tự thân đứng ra đắp đường làm cầu, có ai trợ duyên cũng đều tạ. Do đấy, xa gần đều gọi là sư Phật Ḥa Thượng. Có người thấy sư khổ hạnh, dốt nát, gọi là Chuyết Ḥa Thượng (Ḥa Thượng quê vụng). Cũng có kẻ hiềm sư không chịu đi đám tụng kinh, nên gọi là Lại Ḥa Thượng (Ḥa Thượng làm biếng). Duy tiến sĩ Lai Thiếu Sâm kính trọng sư, nên gọi là Hữu Hạnh Ḥa Thượng.

Sư tánh không thích cầu cạnh người, Lai Thiếu Sâm biết ư, thỉnh thoảng đến chùa nghe sư tụng hai thứ kinh và cúng dường gạo cùng các thức ăn.

Một hôm Lai Thiếu Sâm đang ngồi ở thính đường xử việc chợt thấy Lai Phục đi vào. Lai Thiếu Sâm vội vă đứng lên đón rước, nhưng sư không đoái hoài đến, đi thẳng vào nhà trong; kêu hỏi cũng chẳng đáp. Lai Thiếu Sâm đang lấy làm lạ, th́ giây lát có tin truyền ra là phu nhơn sanh được một đứa bé trai. Ông vội sai người đến chùa hỏi thăm, mới hay sư vừa hóa kiếp. Lai Thiếu Sâm biết sư đă thác sanh làm con ḿnh, nên đặt kư danh là Lai Phục.

Thuở niên thiếu, Lai Phục cực thông minh, đọc rất nhiều sách, tinh cả nghề thuốc và bách công kỹ nghệ. Lớn lên thi đỗ làm quan các nơi, kẻ nghe biết đến cầu trị bịnh, cứu được rất nhiều người. Khi lớn tuổi, ông cáo bệnh về quê, thường nói với người rằng: “Ta vốn là kẻ xuất gia, đi trên đường hoạn lộ đă lâu; e quên mất bản lai, biết làm sao đây?”

Lúc sắp chết ông lại nói: “Nay ta muốn trở về để nối thành công nghiệp cũ”. Nói xong liền qua đời.

(Trích trong "Nhân quả luân hồi tạp lục", Thích Thiền Tâm dịch)


__________________
Chốn hư không Trời vô ngôn quán đảnh, Pháp hiện tiền vi tiếu một cành hoa
Quay trở về đầu Xem daoky's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi daoky
 
daoky
Hội viên
 Hội viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 06 March 2004
Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 502
Msg 139 of 143: Đă gửi: 09 August 2004 lúc 8:44am | Đă lưu IP Trích dẫn daoky



              LĂO TĂNG NHỚ TIỀN KIẾP

Thời Trung Hoa Dân Quốc cư sĩ Uông Hiểu Viên một hôm ra chợ, thấy vị lăo tăng đứng ngó sững vào hàng thịt rưng rưng nước mắt, cư sĩ lấy làm lạ hỏi duyên cớ. Lăo tăng đáp:

Câu chuyện rất dài xin lược thuật phần đại khái. Tôi nhớ được việc hai kiếp về trước. Đời thứ nhất, tôi là một tên đồ tể. Hơn ba mươi tuổi măn phần, hồn bị người bắt trói đưa đi. Minh quan trách là nghiệp sát nặng, cho quỷ áp giải đến Ty chuyển luân để thọ ác báo. Lúc bị xô xuống con sông đen tối, tâm thức tôi hoảng hốt mơ màng, thoạt tiên thật nóng như lửa đốt khó nhẫn, kế đó là cảm hơi mát mẻ; tỉnh ra th́ ḿnh đă sanh làm kiếp súc vật trong chuồng heo. Sau khi dứt sữa, thấy thức ăn không được sạch, ḷng cũng biết nhàm gớm, nhưng v́ đói quá gan ruột cồn cào, nên bất đắc dĩ phải nhắm mắt nuốt vào. Sau lần lần thông tiếng nói của loài heo, thường cũng hỏi han nhau, trong đồng loại cũng có lắm kẻ nhớ biết kiếp trước của ḿnh, xong không thể nói cho người hiểu được. Đại để đều nhận thức ḿnh sẽ bị giết, nên có lúc rên rĩ, đôi mắt ướt, là tỏ dấu bi sầu. Loài heo thân thể thô nặng, vào mùa hạ rất nóng khổ, chỉ t́m vũng bùn nằm vùi mới đỡ, xong cũng không thường có được. Bởi lông thưa và cứng, nên mùa đông lại khổ v́ lạnh, thân thể giá buốt, thấy loài dê chó lông nhuyễn dày, hằng mơ ước, xem như loài thú tiên. Đến lúc bị bắt tự biết ḿnh không khỏi, nhưng sợ quá nhảy chạy càng mong kéo hưỡn mạng sống được phút nào hay phút nấy. Khi bị trói rút bốn chân khiêng đi, dây khuyết đau đến tận xương. Lúc người bỏ lên xe chở về, thân h́nh cùng đồng loại chồng chất đè lên nhau, máu huyết ứ đọng, gần như muốn đứt. Khi đến nhà ḷ, bị liệng xuống đất, gan ruột tựa hồ tan nát. Nh́n thấy dao bén, chảo vạt để hai bên, ḷng bắt run sợ, không biết khi bị giết sẽ đau đớn như thế nào?! Lúc bị thọc huyết, thân tâm sảng sốt rụng rời, thấy ánh dao chớp lên liền nhắm mắt không dám nh́n thẳng. Khi đồ tể ấn lưỡi dao vào cổ, rung lắc mạnh cho huyết chảy xuống bồn, ban đầu c̣n kêu la, sau chỉ rên nhỏ trong cổ họng cho đến máu chảy đến tắt hơi, sự đau khổ thật không thể h́nh trạng!

Bây giờ hoảng hốt mê ly như say như mộng, chừng tỉnh dậy thấy ḿnh đă thành h́nh người. Minh quan xét thấy kiếp trước c̣n có nghiệp lành, nên cho chuyển sanh làm người, tức là thân đời nay đây. Vừa rồi tôi thấy loài heo bị giết thương nó đau đớn, nhớ lại kiếp trước ḿnh đă chịu khổ độc, rồi tiếc cho người đồ tể này tương lai cũng bị nỗi khổ đó, ba mối niệm giao cảm, bất giác thương tâm không biết rơi lệ lúc nào!

Nói xong, quay mặt bỏ đi. Lúc ấy, người xung quanh nghe nói, chỉ trỏ bàn tán phân vân. Bác hàng thịt được biết câu chuyện, sanh ḷng sợ hăi, từ đó về sau đổi nghề đi bán rau.


__________________
Chốn hư không Trời vô ngôn quán đảnh, Pháp hiện tiền vi tiếu một cành hoa
Quay trở về đầu Xem daoky's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi daoky
 
KYLAN1
Hội viên
 Hội viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 20 July 2004
Nơi cư ngụ: Vietnam
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 140
Msg 140 of 143: Đă gửi: 11 August 2004 lúc 9:21pm | Đă lưu IP Trích dẫn KYLAN1

        HƯƠNG TRINH CÔNG CHÚA

Hoàng đế Đại Lâm nh́n ra sân, màn sương c̣n dày đặc: Ủa, Vơ hộ giá sao chưa thấy? Th́ tiếng nhạc ngựa vừa đến. Một thanh niên bước xuống, chàng nai nịt gọn gàng trong bộ đồ săn thú trông oai phong nhưng không kém vẻ hào hoa.

Lă Tiên Đ́nh vơ hộ giá của Hoàng đế Đại Lâm, chàng đă đẹp trai lại có vẻ tiên phong đạo cốt. Tuy được vua trọng dụng, Tiên Đ́nh vẫn gây nhiều thiện cảm với quần chúng. Nhất là chàng đă khuyên vua bỏ nhiều tội ác. V́ thế Tiên Đ́nh rất được ḷng dân, các bạn đồng liêu đều kính mến và thường gọi chơi là “bạch diện thư sinh”.

Lịch sử của chàng như một giấc mơ. Người ta không biết Tiên Đ́nh con cái nhà ai, chỉ nghe đồn miệng: cách 10 năm về trước, trong ban nhạc của nhà vua có một em bé mặt đẹp mà ca hay, nên một hôm sau buổi tấu nhạc Hoàng hậu cho tuyển em vào hầu cận ở hoàng cung. Tiên Đ́nh thông minh ư tứ nên vua và hoàng hậu đều thương.

Giữa lúc đang được cưng sủng th́ bỗng đâu tai bay họa gởi đến với em. Một chuỗi ngọc châu quư của Hoàng hậu khi không, không cánh mà bay.

Hôm ấy sau buổi dạ yến, Hoàng hậu vừa trở về pḥng vừa cởi ra th́ không biết v́ sao xâu chuỗi mất biến. Trong pḥng riêng của Hoàng hậu trừ vua th́ chỉ có một Tiên Đ́nh ra vào. V́ vậy em bị bắt.

Quan tư pháp bộ h́nh để riêng một phiên xử vụ Tiên Đ́nh. Khi chủ ngục dẫn em ra, thoạt nh́n, quan bộ H́nh cũng phải yêu. Ngài ôn tồn: “Theo tuổi con th́ chưa có luật (em mới 12 tuổi). Vậy con có lấy chơi bỏ đâu th́ khai ra ta sẽ tâu vua tha tội cho. Nếu không khai chắc bị tra tấn con làm sao chịu được những h́nh phạt nặng nề, vậy con cứ khai đi ta sẽ châm chước cho.

Em cúi đầu lặng yên, vẻ mặt b́nh tĩnh có dáng suy nghiệm nhiều, lúc lâu em thưa:

- Thưa ngài, về vụ này một ḿnh con không thể lấy lọt được nên trong đây có bốn người ṭng phạm.

Mọi người đều nín lặng, nhất là quan bộ H́nh chăm chỉ nghe. Ông dỗ:

- Ừ, ai con cứ khai ra ta sẽ xử phân minh.

- Thưa ngài, nếu con đă khai th́ ngài phải mời cả bốn người chứ đừng vị t́nh chi cả.

- Ừ được rồi, con nói đi!

Giao hẹn xong, em khai trong vụ này có Hoàng tử Mạnh Đan, đại thần Trí Tuệ, phú ông Đức Trí và cô ca kỹ Dạ Lư Hương.

Ủa, sao bốn nhận vật em khai lại toàn là những danh nhân trong nước cả: Thái tử Mạnh Đan là điện hạ của đương kim Hoàng đế, đại thần Trí Tuệ là tể tướng đầu triều, phú ông Đức Trí oai quyền sang trọng địch quốc, Dạ Lư Hương một danh ca tài sắc đương thời.

Từ cái ngạc nhiên này đến cái ngạc nhiên khác, bốn nhân vật em khai sao không dính dáng ǵ đến nhau cả. Nhưng không lửa sao có khói? Không lẽ thằng bé này dám khai dựng đứng? Coi bộ nó nói chắc chắn lắm mà... Năm sáu dấu hỏi trong ḷng mọi người, nhất là rắc rối cho quan tư pháp. V́ thế vụ xử đành đ́nh lại, và dĩ nhiên quan tư pháp tâu lên chúa thượng.

Vua và Hoàng hậu rất lấy làm lạ. Cho hỏi Đông cung cũng tức cười, rồi v́ tính hiếu kỳ ngài muốn đi cho biết.

Phàm việc ǵ vừa vừa th́ người ta mới tức bực chớ những cái không ngờ mà xảy ra th́ họ tức cười hơn. Nhất là trong vụ này lại có nàng Dạ Lư Hương. Cái nhan sắc khuynh thành của cô ca kỹ đă làm cho ba người quên đi cái bực ḿnh. Thái tử, Đại thần, Phú ông ngồi nh́n sững Dạ Lư Hương, nét mặt buồn của người đẹp càng đẹp lạ.

Các ngài đồng nghĩ: Không biết thằng bé này vô tâm hay hữu ư, mà nó khai kèm Dạ Lư Hương vào đây thật diệu kế.

Thật thế, nếu không có cô Dạ Lư Hương ngồi đó th́ em bé phải biết tay ba ngài. Nhưng nhờ vậy, Hoàng tử khoan hồng hỏi Tiên Đ́nh: con có dại lấy chơi th́ trả lại, ta sẽ tâu Hoàng hậu tha tội cho, chứ sao con dám khai cho ta hử?

Trước mặt người đẹp dù sao Phú ông cũng không lẽ hung hăng, ông nh́n Tiên Đ́nh: Này em, qua đây có khi nào vào Hoàng cung đâu, huống chi chỗ pḥng riêng của Hoàng hậu, sao em lại khai rắc rối cho qua thế?

Dạ Lư Hương e lệ trước quư ngài, nàng cũng dịu dàng: Này, em coi có bao giờ chị gặp em đâu mà em lại đi khai dựng đứng cho chị tội quá!

Trí Tuệ đại thần ngồi yên lặng, ông đang suy nghĩ: Lạ thật, không biết ai bày mà nó lại khai ta với ba người này, thật vô lư quá, ông có ư tức nhưng khi nh́n thấy Tiên Đ́nh th́ ư tức giận của ông tiêu ngay. Mặt nó thông minh thế kia, xinh quá ai mà không yêu! Nó khai rắc rối cho người ta rồi ngồi tự nhiên tự tại. Ừ, sao nó không khai cho bọn cung nữ lính tráng trong cung, lại lựa bốn người nhất hạng trong nước mà khai? Lạ thật! Vậy để ta b́nh tĩnh suy nghiệm kỹ may ra manh mối chăng?

Từ khi nghe Thái tử bị liên quan vào việc này, tuy Hoàng hậu không nghi nhưng rất buồn, Ngài truyền nhiều lính Ngự lâm đi khắp nơi dọ hỏi. Mấy chục cung nhân giả dạng thường dân cũng phân đi các ngả ḍ xét.

Phú ông khi có lịnh quan mời, Phú bà rất lo sợ, một mặt sai gia nhân đi kiếm và bỏ tiền thuê người rải tán mọi ngả, đón đường để hỏi t́m.

Dạ Lư Hương một danh ca được nhiều vương hầu bá tước để ư, nhưng nàng c̣n chưa ghé mắt xanh ai. Nay nghe Dạ Lư Hương bị bắt, các ngài bết bát cưỡi ngựa rong xe thân hành lùng khắp tất cả, từ thành nội thành ngoại, các thôn quê, những ngả đường, hiệu cầm đồ, nhà bán ngọc v...v... ai cũng tâm niệm cho ḿnh t́m ra th́ được người đẹp để ư.

Suốt mấy hôm Trí Tuệ đại thần không nhắm mắt, ông suy nghiệm măi, rồi đến một hôm cách ba ngày sau ông tin cho quan bộ H́nh biết là: xử vụ này phải mời cả Chúa thượng, Hoàng hậu cùng tất cả bá quan chứng kiến.

Hôm sau khi công chúng tề tựu đông đủ, Đại thần đứng lên dơng dạc hỏi: Tâu Thánh thượng, trong pḥng Hoàng hậu trừ Tiên Đ́nh ra, ngài có nuôi con vật nào không?

Câu hỏi của Đại thần như một tiếng trống dội mạnh, cả vua và hoàng hậu đều thốt: "À hay Lệ Nô? Có lẽ Lệ Nô”. Thế là một toán Ngự lâm vội vàng chạy vào hậu cung... th́ trên một cây nhăn cành lá sum sê, đấy, gia đ́nh của Lệ Nô, quả nhiên chuỗi ngọc treo ṭn ten trên cành cao. Lệ Nô là một con khỉ cái rất tinh khôn cũng được vua và hoàng hậu thương lắm. Thái giám dâng chuỗi ngọc ra, đức vua đưa lên cao cho mọi người xem. Ai cũng khen tài của quan Đại thần. Nhưng người ta không khỏi ngạc nhiên cái việc em bé khai, nhất là quan Đại thần Trí Tuệ. Ông liền xoay lại hỏi em v́ lư do chi em khai như vậy?

Tiên Đ́nh đứng lên hùng dũng thưa :

- “Thân con thơ dại tứ cố vô thân, may được vua thương cho vào hầu cận, rủi mất ngọc, Hoàng hậu nghi con cũng phải, v́ cung ngài chỉ một ḿnh con được ra vào. Đă bị nghi, nếu con nói quanh quẩn chắc các ngài nổi xung thế nào cũng bị tra tấn, con bé bỏng làm sao chịu được cực h́nh? E phải chết oan! Con nghĩ: Nếu khai mạo cho Thái tử th́ Hoàng hậu đủ uy thế, cung nga thể nữ nhiều, ngài sẽ cho đi t́m ngọc. Phú ông giàu sang địch quốc, nếu khai ông dính dáng vào vụ này th́ Phú bà phải thuê người ḍ xét. Cô Dạ Lư Hương bị bắt th́ các công tử nóng ruột thi nhau đi t́m giùm. C̣n đại thần Trí Tuệ là quan công minh xưa nay, may nhờ trí sáng của ngài xét nghiệm có thể ra manh mối...

Mọi người đều ngạc nhiên và khâm phục trí thông minh của em. Có người cảm động đến rơi nước mắt.

Sau vụ t́m ra ngọc, vua và hoàng hậu càng thương quí, cho em học hành và dĩ nhiên Tiên Đ́nh học rất thông minh, đến năm 20 tuổi th́ văn vơ toàn tài, hiện nay tức Lă Tiên Đ́nh vơ hộ giá của Hoàng đế Đại Lâm.

Cuộc lạp du (đi săn bắn) hôm nay do Tiên Đ́nh tổ chức đơn sơ v́ chàng đă tâu trước với đức vua nhân việc săn bắn ở Mă Lạp Sơn sẽ bàn nhiều quốc sự.

Săn bắn là thú thích của ông vua gian hùng hiếu sắc ấy. Nhưng đă mấy năm nay từ khi Tiên Đ́nh lên giúp vua, chàng thường can vua, không để vua chơi những tṛ hung bạo.

Thế mà hôm nay chàng lại tổ chức đi săn khiến vua ta rất bằng ḷng. Màn sương c̣n đọng, bạc cả ngàn cây. Hai con bạch mă song song trên đường thiên lư, hướng về Mă Lạp Sơn.

Vua mặc thường phục, theo sau vài tên Ngự lâm không xuất sắc.

Tiên Đ́nh đăm chiêu nh́n khoảng đường khúc chiếc quanh co. Đă đôi ba phen chàng trả lời bâng quơ không ăn khớp câu hỏi của Chúa thượng. Nhưng bạo chúa làm sao đọc được những ư niệm tế nhị trong đôi mắt của vị thiếu niên anh tuấn ấy??? Rồi không hiểu sao, hay chàng đă thấy ǵ, bỗng nhiên Tiên Đ́nh quất ngựa chạy thật mau, vua cũng chạy theo, ngựa chàng cứ phi lên, ngựa vua cũng thế, hai anh Ngự lâm bất giác cũng chạy theo nhưng không kịp nữa. Con đường đến núi quanh co nhiều ngả quá, họ trông theo dấu bụi để t́m nhưng vẫn chịu t́m không thấy. Hai anh ngơ ngác nh́n nhau, được cái họ tin ở tài quan Vơ hộ giá chắc không để Chúa thượng phải lâm nguy.

Hai chúa tôi năy giờ cứ loanh quanh măi t́m đường, nhưng càng t́m h́nh như lại càng đi sâu vào núi. Có lẽ xa lắm rồi, nơi đây không có dấu chân người. Vua hơi chột dạ, nhưng được Tiên Đ́nh b́nh tĩnh nên ngài đỡ lo.

Không biết đă mấy giờ? Cơn nắng lên cao lắm, xuyên qua những cành cổ thụ. Trên nét mặt Tiên Đ́nh nổi lên nhiều đường gân, môi chàng mím lại... Vua mệt nhiều, mồ hôi ướt như tắm, ngựa cũng uể oải v́ nắng gắt. Tiên Đ́nh tâu vua xin dừng ngựa nơi đây cho định thần và đỡ mệt. Vua nằm dài trên tảng đá dưới cây cao rồi ngủ mê như chết. Chàng vén tay áo lên trong đôi mắt cháy đỏ v́ hận thù... Phải chăng chàng đă thấy ǵ trong cánh tay nơn nà như ngọc chuốt ấy? Hai cái sẹo to nổi lên hai chữ “phục thù”... Rồi cả một khung cảnh diễn lại tuy mơ hồ từ ngày chàng c̣n bé... nhưng càng theo tuổi lớn lên lại rơ thêm.

Ngày ấy, khi vua cha bị Hoàng đế Đại Lâm chiếm ngôi, mẹ con chàng được một vị trung thần pḥ đi lánh nạn. Năm ấy Tiên Đ́nh mới lên sáu, chàng c̣n nhớ câu nói đầy uất hận của phụ vương: “Than ôi! Nếu Hương Trinh là trai th́ thù này mong báo được, ta vô phước sinh Hương Trinh, thôi c̣n nói ǵ nữa!?”. Tuy mới 6 tuổi, Hương Trinh cũng biết tủi ḿnh trước lời Phụ hoàng than. Không chịu nhục và bắt đầu nuôi chí nguyện, nàng khắc ngay hai chữ “phục thù” vào cánh tay để nhớ măi.

Trong những ngày mẹ con lánh nạn, Hương Trinh nhớ rơ lắm. Nhớ những khi mẫu hậu cầm tay dặn con qua hơi buồn thảm: “Con ơi! Bốn năm trước khi Phụ hoàng bị cực h́nh, cha con có than: Không con trai để phục thù” nhưng giờ đây mẹ lại mừng v́ con là gái. Mẹ là Phật tử, được tắm trong bể cả từ bi của Phật, v́ thế không bao giờ muốn con nuôi chí ấy. Lâu nay mẹ chờ con đủ trí khôn mẹ mới nói: Con ạ! Lấy ân trả oán th́ oán mới tiêu, lấy oán trả oán, oán kết thêm nhiều, vả lại mẹ khuyên con nên thấy cảnh gia đ́nh ḿnh tan nát, th́ đừng gieo rắc sự tan nát cho kẻ khác, mẹ chỉ khuyên con như thế... Rồi v́ không chịu được sơn lam chướng khí, Hoàng hậu đă băng hà trong núi sâu giữa đêm mưa gió tơi bời. Cựu thần an táng Hoàng hậu xong, không lâu sau, tuổi già cũng đưa con người trung thần ấy về nơi cơi chết. Những tấm màn đen dày đặc phủ lớp này lớp khác lên đời công chúa thơ ngây, mất lần hết những t́nh thương yêu. Một ḿnh Hương Trinh sống bơ vơ giữa núi rừng hoang vu. Trong huyết quản của Công chúa trộn lẫn hai ḍng: Mẹ là Phật tử phụng sự từ bi, cha thuộc Bà La Môn giáo, tính cương quyết và hiếu chiến. Cương quyết của Công chúa giống cha. Hương Trinh cải trang (giả trai) rồi lần về đồng nội. Nhờ mặt đẹp ca hay đă tiến cử em sung vào ban nhạc kịch đồng ấu của tân quân. Rồi mối thù cũng như tuổi tác mỗi ngày lớn lên. Hương Trinh chờ cơ hội. Và nàng đă sắp đặt cơ hội trong cuộc lạp du hôm nay.

14 năm nuôi chí nguyện, sống trong lo sợ hồi hộp, chịu nhiều oan trái... cơ hội chỉ đến trong giờ phút này. Hương Trinh run lên khi nhớ đến h́nh tướng tiều tụy của Phụ Hoàng nh́n mẹ con lần cuối cùng. Nàng nóng bừng đôi má v́ câu than của Tiên vương... Kẻ thù làm tan nát gia đ́nh, tan nát hạnh phúc của nàng nằm sờ sờ trước mặt. Hương Trinh vận hết sức lực tuốt kiếm ra... Linh hồn Tiên Vương đang mỉm cười sung sướng v́ thấy nàng không kém con trai.

Nhưng than ôi! Lưỡi kiếm sáng vừa ra khỏi vỏ th́ bóng mẫu hậu hiền dịu hiện ra... “Mẹ là Phật tử được tắm trong bể cả từ bi mẹ không muốn con nuôi chí phục thù...” nghe cha th́ bỏ mẹ, nghe mẹ th́ phụ cha, hai chí hướng trái ngược của mẹ và cha dằng co trong ḷng người con hiếu. Tay bủn rủn, nàng cảm thấy thanh kiếm nặng nề cầm không muốn nổi. Nhưng h́nh ảnh Tiên Vương lại hiện ra, hai cánh tay người cha yêu quí bị kẻ thù trói chặt, nàng c̣n bé, nắm áo mẹ đứng xa xa, Mẫu Hậu v́ khóc to đă bị lính nạt nộ. Nét mặt Phụ Hoàng tiều tụy, tiếng than đầy uất hận: “Ta vô phước sinh Hương Trinh! Th́ c̣n mong ǵ?”.

Mặt nàng nóng rần, khí hận xung lên, hiếu tâm kích phát dữ dội trong ḷng. Hương Trinh rít lên: “Không thể dụ dự hèn yếu nữa, 14 năm trời ta chỉ trông có một chút này. Đại Lâm, ngươi phải đền tội. Ngươi đă giết Phụ Hoàng ta, ta phải giết ngươi, ngươi đă làm cho gia đ́nh ta tan nát ta phải làm gia đ́nh ngươi tan nát lại. Nghe chưa Đại Lâm!” Lưỡi kiếm Hương Trinh vừa chém mạnh xuống th́ ... ôi! Bàn tay hiền mẫu lại dịu dàng đưa ra:... “Con ạ, hăy lấy ân trả oán th́ oán mới tiêu. Đem oán trả oán th́ oán kết thêm nhiều... Mẹ không muốn con gieo rắc nỗi đau khổ cho kẻ khác...”.

Hương Trinh tưởng tượng khi Đại Lâm chết, một nhóm cựu thần sẽ nhơn thời cơ khởi nghĩa giam Hoàng Hậu, hại Đông Cung v.v... gia đ́nh tan nát... thêm vào đấy muôn dân đồ khổ điêu linh v́ chiến tranh... ba, bốn năm nay từ ngày nàng giúp tay với kẻ thù để trị nước, mục đích nàng chỉ muốn trăm họ được an, nay nếu v́ thù riêng, sẽ không khỏi xáo trộn cuộc sống thanh b́nh của quần chúng. Rồi vô số gia đ́nh cũng tan nát theo... điều mà mẫu hậu không muốn, đă tha thiết khuyên nàng.

Hương Trinh nhẩm lại: “Ngươi đă giết cha ta, ta phải giết ngươi, ngươi đă làm gia đ́nh ta tan nát, ta phải làm cho gia đ́nh ngươi tan nát lại... Ồ sao mà hèn quá, ta nuôi chí nguyện 14 năm để làm cái việc hèn ấy ư?”.

Giọt nước Từ bi của Phật đă làm dịu ngọn lửa hận thù, tâm trí nàng lần lần b́nh tĩnh. Hương Trinh nh́n lại Đại Lâm, một ông già gần 60 tuổi, cḥm râu đế vương điểm hoa râm tuy hănh diện vênh lên, nhưng giấc ngủ vô minh đă làm con người thành thây chết. Nàng nghĩ: Nếu ta hại người thất thế thật không phải khí tượng anh hùng. Và lại ngai vàng đă dày ṿ tâm trí kẻ gian hùng không ít, mà thời gian cũng tàn phá sức lực ông đă nhiều rồi, cần ǵ ta phải giúp thời gian kết liễu đời ông? Thôi ta tha cho.

Giấc ngủ nặng nề v́ nặng nhọc nắng bức, Đại Lâm nằm nhừ, mồ hôi nhễ nhại, ông ú ớ trong mơ... Hương Trinh tra kiếm vào vỏ. Nàng đánh thức vua dậy: Tâu Chúa Thượng đường về hạ thần đă t́m ra.

Vua bàng hoàng mở mắt: Ồ may quá! Quả nhân vừa thoát cơn ác mộng. Vua quẹt mồ hôi nói tiếp: Quả nhân mơ thấy con gái cựu Hoàng vác kiếm đuổi trẫm.

Lă Tiên Đ́nh buông mắt nh́n xa, trong nét thu ba của vị anh hùng căng quắt (con gái) đượm một vẻ buồn khó tả.

Chàng nh́n vua: Oai danh bệ hạ lừng lẫy bốn phương, một người con gái đuổi bệ hạ sợ chạy sao?

Vua vuốt râu chữa thẹn: Ừ mộng mị nhiều khi biến tướng (không thật, thấy lớn hoá nhỏ, nhỏ hóa lớn, v.v...).

Lă Tiên Đ́nh nghiêm nét mặt: Nhưng giá như thật, Công Chúa tính chuyện phục thù th́ Chúa Thượng nghĩ sao?

Linh tính đế vương cũng có một phần nào trong người con gái ấy. Đại Lâm ngờ vực nh́n Lă Tiên Đ́nh, thấy vua thất sắc, chàng thương hại, rồi như một nhà hùng biện, Tiên Đ́nh đứng lên kể hết sự t́nh...

Vua hoảng hốt kinh ngạc và cảm động trước cử chỉ cao thượng của Hương Trinh và đức độ từ bi của cựu Hoàng hậu... Thần lương tâm đă trở về với con người tham vọng. Đại Lâm như một tội nhân, ông quỳ xuống: Quả nhân c̣n biết nói sao cho hết sự ăn năn của tội ác, thôi giờ đây trẫm xin giao lại đất nước để công chúa...

Tiên Đ́nh vội đỡ vua dậy: Bệ hạ yên tâm, tôi sẽ đưa đường ngài về để phục vụ muôn dân, c̣n đất nước là của chung. Ngài làm cũng như tôi. Nhưng tôi chỉ khuyên Ngài: muốn củng cố giang sơn phải triệt để thực hành phước thiện. Thưa Ngài: lấy nhân ái để giữ ǵn đất nước là khí tượng của Thánh quân, lấy bạo tàn duy tŕ ngôi báu là hành động của bạo chúa.

Đại Lâm cúi đầu ngượng ngạo, ông thở dài, Tiên Đ́nh tiếp: Bệ hạ đừng ngại, trong Khế Kinh dạy: có hai hạng người được Như Lai tán thán: 1- Là người biết sợ tội phước tin nhân quả nên không bao giờ dám gây tội ác. 2- Là người chót làm tội ác, rồi biết sợ nhân quả mà ăn năn, nguyện chừa bỏ mà lấy công chuộc tội, thi ân cứu khổ cho mọi người v.v... cả hai đều được gọi là “đại trượng phu”.

Hối hận, hổ thẹn, cảm động, kính phục... xáo trộn trong ḷng. Đại Lâm bơ phờ ngẩng nh́n Lă Tiên Đ́nh với tấm ḷng tri ân.

Trên đường về, lại song song hai ngựa, nhưng chúa tôi hai ḍng tư tưởng khác nhau.

Buổi thiết triều hôm nay sao mà buồn bă thế? Quân vương bâng khuâng như mất đi một vật ǵ quư giá. Mọi người cũng đều mặc cảm như thiếu một cái ǵ quen biết lâu nay.

Nhưng khi câu chuyện Lă Tiên Đ́nh là công chúa Hương Trinh đă công khai khi Hoàng đế Đại Lâm kể lại, th́ bá quan đều chưng hửng cũng như sự kinh ngạc và cảm động kính phục chí khí đức độ của vị nữ anh hùng.

Đại Lâm tiếp: Thật thế, chỉ có lấy ân mà trả oán th́ oán mới tiêu, lấy oán trả oán th́ oán kết thêm nhiều. Nếu công chúa chiêu binh đem về phục thù th́ trẫm không bao giờ chịu thua. Nhưng cựu Hoàng hậu đă dặn con: “Lấy nước từ bi dội lên lửa hận” th́ quả nhân há không bằng một phu nhơn sao? Vậy trẫm cũng nhờ giọt nước từ bi rửa sạch ḷng tham vọng... Thôi giang sơn trả về cho công chúa. Phiền các khanh ra dinh quan vơ hộ giá thỉnh người vào đây.

Bá quan nôn nả ra đi. Nhưng đến nơi th́ cửa pḥng đóng chặt, thanh bảo kiếm Tiên Đ́nh thường mang đă treo sẵn trước cửa là câu trả lời dứt khoát việc không có mặt của nàng.

Phải chăng Hương Trinh biết trước nên nàng đă yên lặng giă từ ngai vàng để đi t́m một cái ǵ cao đẹp hơn?

“Lấy oán thù đáp oán thù,

Oán thù không dứt, niềm từ lại tiêu.

Lấy t́nh yêu, gọi t́nh yêu,

Sóng lên một gợn, thủy triều liền dâng.”


(Trích trong "Truyện cổ Phật giáo"



__________________
T́m em ngược lối ḍng sông,
Luân hồi bao kiếp đợi mong đến giờ!
Quay trở về đầu Xem KYLAN1's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi KYLAN1
 

<< Trước Trang of 8 Kế tiếp >>
  Gửi trả lời Gửi bài mới
Bản để in Bản để in

Chuyển diễn đàn
Bạn không thể gửi bài mới
Bạn không thể trả lời cho các chủ đề
Bạn không thể xóa bài viết
Bạn không thể sửa chữa bài viết
Bạn không thể tạo các cuộc thăm ḍ ư kiến
Bạn không thể bỏ phiếu cho các cuộc thăm ḍ



Trang này đă được tạo ra trong 2.7754 giây.
Google
 
Web tuvilyso.com



DIỄN ĐÀN NÀY ĐĂ ĐÓNG CỬA, TẤT CẢ HỘI VIÊN SINH HOẠT TẠI TUVILYSO.ORG



Bản quyền © 2002-2010 của Tử Vi Lý Số

Copyright © 2002-2010 TUVILYSO