Tác giả |
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 1801 of 2534: Đă gửi: 19 June 2009 lúc 8:29pm | Đă lưu IP
|
|
|
ĐỊA NGỤC DU KƯ
LỆNH CỦA NGỌC HOÀNG
Chủ tịch của bản đường là họ Quan đăng đài.
Thánh Đức dạy: Ngọc Chỉ ban xuống, lịnh cho Thành Hoàng trong ṿng năm dặm.
Phước Thần trong ṿng mười dặm tới nghênh đón, chư sinh hảy nghiêm chỉnh hầu tiếp giá chỉ.
Kim Khuyết Nội Tướng là họ Từ giáng bút.
Thơ:
Duy Hoàng thiết thiết niệm nguyên linh Thánh Phật thinh thinh cứu khổ kinh Ngọc Chỉ trung thu ban trực hạt Nhất luân minh nguyệt chiếu u minh
Dịch:
Tiên cầu tha thiết cỏi huyền linh Phật tụng vang vang cứu khổ kinh Ngọc Đế trung thu vừa giáng lệnh Vầng trăng ngời tỏa chốn U Minh.
Đức thánh dạy: Ta mang sắt chỉ của Ngọc Hoàng xuống đây, đêm nay tuyên đọc. Thần Nhân cúi lạy.
Kính vâng
Ngọc Hoàng Đại Thiên Tôn, Thuơng Đế u linh cao cả dạy rằng:
Trẫm ở điện Linh Tiêu, ḷng lo thế đạo, mắt nh́n bụi đỏ cát đen bay ngộp trời, chốn nhân gian luân thường đảo lộn, nam không trung hiếu, nữ thiếu tiết trinh, cho Tiên Phật là hảo huyền, cho Thần Thánh là chẳng thiêng liêng, phong tục tập quán xă hội th́ tồi bại, nhân t́nh nghĩa lư tiêu tan.
Ḷng trẫm đau buồn quá đỗi, không nỡ ngồi yên nh́n chúng sanh đoạ đầy chốn tối tăm mà không cứu. Thấy rằng Thánh Hiền Đường ở Đài Trung thuộc cơi Nam Thiên cai quản, có mỡ Trường dạy dỗ chúng sanh phải tốn hao nhiều sức lực của Thần Nhân mới phổ biến được đạo.
Nay lại mượn tập chí Thánh Hiền quảng độ bến mê, nghiệp cơ bút thăng tiến nghiệp thánh huy hoàng. Nay Trẫm đặc biệt ban lệnh khai mở kho báu kinh điển, mà tên sách là Địa Ngục Du Kư, ra lệnh cho Phật Sống Tế Công, chỉ dẩn cặn kẽ cho thuật giả thánh bút Dương Sinh, dạo mười điện Địa Ngục rồi về kễ lại tỉ mỉ sự t́nh cho người đời rơ.
Những thảm cảnh của các linh hồn tội lỗi, hầu gặt hái công phu khuyên can giáo hoá. Do đó sách nầy là sách phi phàm, nhân cảm động v́ các vị thuộc Thánh Hiền Đường quyết chí không ngừng, nên mới được phú cho mệnh lớn tới mức đó, hy vọng chư vị giữ bền được ḷng tin, thay Trời giáo hoá.
Đồng thời ra lệnh cho các cửa điện chốn U Minh, nếu như mỗi khi Du Sinh tới phải mỡ cửa nghênh tiếp, cùng hợp tác để tiện hoàn thành cuốn sách vàng ngọc này, nếu như căi lệnh chắc chắn sẽ bị nghiêm trị chẳng tha.
Kể từ ngày ban lệnh này, cứ mỗi kỳ ngồi đồng là dạo Địa Ngục viết sách, cho tới khi nào xong mới thôi. Chư vị đă thay trời thi hành mệnh lệnh. ngày nào sách viết xong sẽ luận công tưỡng thưởng cho, chớ có trái lời. Đó là linh của Trẫm.
Kính vâng không sao lăng. Cúi đầu tạ ơn vận Trời ngày rằm tháng 8 năm bính Th́n 1976.
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 1802 of 2534: Đă gửi: 19 June 2009 lúc 8:42pm | Đă lưu IP
|
|
|
ĐỊA NGỤC DU KƯ
THÁI THỰƠNG VÔ CỰC HỖN NGUYÊN GIÁO CHỦ
NGUYÊN THUỶ THIÊN TÔN
Giáng
Thơ:
Nhân sinh như mộng độ quang âm Uổng tự hồi tài dữ tịch âm Thanh sắc dĩ tương thiên địa tính Tịnh thần hựu trực lợi danh tâm Ái hà phiêu lăng đầu nan xuất Hoả trạch tiên giao nghiệp tiệm thâm Mạc khả nhất sinh hư quá liễu Hung dung ưng cải tự Quan Âm.
Dịch:
Kiếp người mộng ảo tựa thời gian Uổng cả vàng tham lẫn bạc ham Thanh sắc vùi chôn trời dất tánh Tinh thần đeo đuổi lợi danh tâm Sông yêu ngụp lặn đầu khôn cất Nhà lửa nấu nung nghiệp khó an Chớ để đời ḿnh lầm lỗi măi Xấu xa sửa đổi giống Quan Âm.
ĐỀ TỰA
Nhớ thuở hỗn mang trời đất chưa chia, vũ trụ c̣n chung một khí, ban đầu hút khí từ vô cực, tiêu dao tự tại. Tới khi trời đất mở mang, nhờ chân khí của trung ương con người giáng sinh.
Ban đầu tính nó thiện nên lúc chết dể trở về nơi chất phác ban đầu. Nhưng rồi bụi đất ngày càng phủ dầy nên tính thiện đă bị thay thế bằng tính ác, bởi vậy Trời bèn thiết lập địa ngục, để làm chốn hối cải cho thanh tịnh lại.
Bởi căn tính của chúng sinh bị ô nhiễm biến chất, nên ngày càng truỵ lạc, gần đây trở thành quá bại hoại, khiến địa ngục đông nghẹt chúng sinh. Ngọc Hoàng Thượng Đế thấy vậy không nỡ để cho loài người đoạ trầm hơn nữa.
Mới toả ánh linh quang cho tiết lộ những h́nh phạt ghê gớm dưới địa ngục, để cảnh cáo người đời hầu tránh không đạp lên vết bánh xe đó nữa, mới mong trở về được nguồn cội, dứt nghiệp khổ đau luân hồi.
V́ Thánh Hiền Đường ở Đài Trung trong những năm qua, đă vâng theo ḷng trời phát huy cơ bút siển dương đạo giáo, có công khuyên đời dạy người, tôn chỉ chính đáng hoà nhă, ra công hoằng đạo nên nay được nhận sắc chỉ của Ngọc Hoàng Thượng Đế, đảm nhiệm trọng trách nặng nề dạo chốn địa ngục viết sách.
Ra lệnh cho Phật Sống Tế Công, hướng dẫn hồn phách Dương Thiện Sinh thân hành xuống âm phủ, vào ngục thăm ḍ để nắm vững bằng chứng, và do đồng tử của Ngọc Hoàng Thái Hư pḥ bút, dùng mắt pháp chân truyền, chụp lấy các cảnh tượng ở cơi âm ty.
Rồi đem những h́nh ảnh đó vào sách, để tạo thành cuốn Địa Ngục Du Kư, bày tỏ hết những bí mật của âm ty, những sự thật kỳ thế gian không thấy được, không tưởng tượng nổi.
Phí mất hai năm, tới nay sách xong, người đời nếu chăm đọc sách này, mau tỉnh thức hồi tâm, bỏ ác làm thiện, khuyên đi theo ngă thiên đường, người người như vậy hẳn là địa ngục trống không, hết thảy về với cực lạc.
Nội dung sách này mang nhiều ấnchứng, phù hợp với phép tắc trần gian, là một thánh điển cứu đời, thần thánh chẳng thể xâm phạm, hy vọng người đọc phát tâm truyền bá rộng răi để giáo hoá, cùng phiên dịch phát hành sâu rộng.
Phàm có sự yêu cầu nên hưởng ứng tích cực, những ai có ḷng hẵn rơ điều tốt lành là như vậy. Đồng thời cũng là lời tựa.
Nguyên Thuỷ Thiên Tôn giáng cơ bài tựa tại Thánh Hiền Đường ở Đài Trung.
Vận Trời ngày 13 tháng tư năm Mậu Ngọ 1978.
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 1803 of 2534: Đă gửi: 19 June 2009 lúc 8:50pm | Đă lưu IP
|
|
|
ĐỊA NGỤC DU KƯ
GIÁO CHỦ CƠI U MINH BỒ TÁT ĐỊA TẠNG VƯƠNG
Giáng
ĐỀ TỰA
Ôi! Thiên Đường có lối, người tới vắng vẻ; địa ngục không cửa người đến đông nghẹt. Người đời không kham vắng lặng, khó khứng yên tịnh, theo nóng dựa mạnh, ch́m đắm trong chốn tửu sắc, nước xoáy.
Biển khổ mênh mông, biết bao kẻ trượt chân té sấp, khiến địa ngục đầy người, tiếng khóc than rung chuyển trời xanh! Ta chủ cai quản mười điện địa ngục, mắt thấy tai nghe lời than vang dội khắp, ḷng nào chịu thấu!
Ba giới chúng sinh, nguyên khí chung ḍng, từ vô thuỷ tới nay đều do ḷng dục tham cầu không dứt, mà sinh tử nối nhau. Than ṿng luân hồi khổ hải, nhà lửa thiêu đốt! Nguyện dẹp địa ngục, nhưng tiếc không một ngày nào độ hết chúng sinh.
Ngọc Đế ḷng từ vô lượng, thương xót hài nhi, nên ban sắc lệnh cho Thánh Hiền Đường ở Đài Trung, viết sách Địa Ngục Du Kư, Tế Phật hướng dẫn Dương Thiện Sinh dạo âm phủ.
Chốn nào đi tới các ty ở cơi âm đều phải nghênh tiếp khoản đải, Minh Vương và các Ngục Quan phải đàm đạo tŕnh bày, trải khắp nẻo tối mênh mang, mới đủ kinh nghiệm viết thành thiên du kư, quí như vàng ngọc, giáo huấn mẫu mực.
Phàm bọn tâm ngu lư tối coi thường coi khinh, quả báo như bóng theo h́nh. Ấn chứng trong sách dồi dào dễ dàng khảo sát chứng nghiệm, kẻ nghiên cứu sách này giải toả hoài nghi, sợ hăi bừng tỉnh canh thâu, sám hối, hành động quang minh, sau khi chết được miễn đày xuống địa ngục, để cho âm binh nhục mạ trừng phạt.
Nếu kẻ nào coi lời nói của ta như gió xuân thổi qua tai ngựa, th́ đó vô phương kêu cứu, chớ oán Tiên Phật vô t́nh. Đúng lúc sách Địa Ngục Du Kư lên khuôn, th́ ta có mặt ở Thánh Hiền Đường nên thuật ít lời.
Mong sách này lúc chào đời, độ được hết thảy chúng sinh, địa ngục sớm trống không, cơi ta bà biến thành vườn lạc thú, mong lắm thay.
Bồ Tát Địa Tạng Vương giáng cơ bút tại Thánh Hiền Đường Đài Trung.
Vận Trời ngày 13 tháng 4 năm Mậu Ngọ 1978.
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 1804 of 2534: Đă gửi: 19 June 2009 lúc 8:58pm | Đă lưu IP
|
|
|
ĐỊA NGỤC DU KƯ
CHỦ TỊCH CỦA BẢN ĐƯỜNG LÀ
HỌ QUAN ĐĂNG ĐÀN
ĐỀ TỰA
Bản đường thành lập Thánh Hiền Đường là để mỡ mang đạo giáo, phát huy cơ bút, phát hành kinh sách dạy điều thiện đă gặt hái được nhiều kết quả lớn lao, trong việc giáo dục chúng sinh, chận đứng làn sóng dữ, ngăn xă hội đồi phong bại tục đang đà xuống dốc.
Tuy một năm qua đă in nhiều sách thiện, khuyên răn hướng dẫn ḷng người, nhưng hiềm nỗi c̣n nhiều kẻ vẫn sống sa đoạ, ngoan cố không chịu cải tà qui chánh.
Ngọc Hoàng Thượng Đế rất xúc động trước cảnh tượng này, nên cho mở hội Linh Tiêu, và hội nghị đă đồng thành, quyết định chọn một đàn trường tinh thần chân chính, có cơ duyên tốt đẹp cùng Thần Thánh.
Có nhân duyên hoà hoả cùng chúng sinh, nhất là đàn cơ ấy đă từng có nhiều dịp ứng nghiệm thiêng liêng, để tiện cho việc xuất hồn dạo cơi âm ty viết sách, đem chuyện thực của âm phủ mà tiết lộ ở thế gian, để cảnh tỉnh giáo hoá người đời.
May mắn được lựa chọn, bản đường rất lấy làm vinh dự với chức này, ngay lúc đó tôi lo lắng muôn phần, v́ việc dạo âm phủ không thể so sánh với việc thờ phượng, cơ bút cùng siển dương đạo giáo.
Muôn một nếu như việc phụ đồng có sai trật, tâm trí Dương Sinh bị thác loạn, th́ quả là một sớm đem chuyện đại sự phá huỷ đi, tội nghịch quá nặng, Trời người đều khiếp hăi.
Tuy nhiên lệnh Trời khó cững, kính cẫn vâng lời thánh dạy ngày rằm tháng tám năm bính Th́n 1976, toàn thể môn đệ của Thánh Hiền Đường kính cẩn nghinh đón sắc chỉ.
Mỗi kỳ hầu bóng xuất hồn đều tỉnh tâm họp mặt đông đủ tại bản đường, Dương Sinh ăn chay giữ ǵn trai giới đợi chờ....
Khi Tế Phật tới, ngài liền hướng dẫn linh hồn Dương Sinh dạo địa ngục quan sát. Đồng Tử Ngọc Hư giữ điện truyền chân, đối đáp với Phật và người, đàm thoại với âm ti, nhất là vung bút viết tài liệu để làm sách Địa Ngục Du Kư.
Sau hai năm như vậy mới dạo hết các cửa địa ngục và thảo xong sách, giờ đây nh́n lại ḷng tôi vô cùng kinh hăi. Kể từ khi bản đường phát huy cơ bút siển dương đạo giáo tới nay, đă phí rất nhiều thời gian.
Giờ đây mới thực hiện nổi cuốn sách phi phàm này, nội dung của nó hết sức trung thực, quả là sách khuyến thiện thế gian rất linh nghiệm, rất quư giá.
Sách này vừa ra đời, địa ngục tối tăm liền phóng hào quang, nguyện phổ độ chúng sinh dưới gầm trời, có duyên đọc được sách này đều thoát khỏi bể khổ mà lên thiên đường.
Bản đường Chủ tịch Quan Hưng Phu Tử kính cẩn đề tựa.
Vận Trời ngày 13 tháng 4 năm Mậu Ngọ 1978.
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 1805 of 2534: Đă gửi: 19 June 2009 lúc 9:05pm | Đă lưu IP
|
|
|
ĐỊA NGỤC DU KƯ
CHỦ BÍ KIM KHUYẾT LÀ HỌ LẠC
Giáng
PHÀM LỆ
1. Sách này phụng sắc chỉ của Ngọc Hoàng mà sáng tác, văn tuy thô thiển nhưng hàm chứa chân lư sâu xa, quả là pho sách quí để tu thân ngộ đạo, cùng cảm hoá người đời
2. Trong sách nếu như chữ nghĩa không đựơc Văn hoa, v́ bởi cốt diễn tả sự việc sao cho trung thật, xin độc giă chớ coi thưởng.
3. Sách này đă vắt cạn tâm huyết của Thần và Người, sau hai năm mới thành được tác phẩm lớn, nội dung toàn thể cuốn sách đă tiết lộ hết những bí mật, làm sáng tơ luật lệ cùng h́nh phạt ở cơi Âm.
Để gióng những hồi chuông cảnh tỉnh cứu đời, vạn thuở khó gặp được một lần, mong người đời đọc nó, quí nó, ngộ nó, tu nó.
4. Sách này lại do các ty Thiên Tào, Địa Tào, Nhân Tào hợp tác mà thành, nên cũng được huân công, bởi vậy in tặng một bản, th́ cả Tam Tào đều cảm kích.
5. Kim Khuyết Thánh dạy: phàm những ai in tặng sách này để cứu nhân độ thế, chẳng kể tự in, giúp in, khuyên in, giảng giải, phổ biến đều được giảm bớt tội ở thế gian, nếu như công đức sâu dày, sẽ được thăng Thiên tiêu dao tiên cảnh.
6. Phàm cầu thọ, cầu công danh, cầu khỏi bệnh, mong tiêu oan nghiệp, cầu công quả để chuộc tội t́nh, cầu tổ tiên được siêu thăng, cầu được phước sâu dầy, nếu phát nguyện in tặng sách này th́ đều được như ư.
Phàm cầu xin điều ǵ, th́ nên thắp nhang van vái Táo Quân ở trong nhà, bàn ông Thiên ở ngoài sân. Thần Thánh ở chốn miếu đ́nh, chư thần sẽ tức khắc tâu về Trời được báo ứng liền, Thánh ư chắc chắn có thực.
7. V́ có Thần Thánh mười phương bảo hộ pháp, cho nên chốn để sách phải cẩn thận, khi xem xong nên cất nơi thanh tịnh, không được làm ô uế.
Phàm những kẻ phỉ báng khinh khi, gây trở ngại cho việc phổ biến sách nầy, sẽ vĩnh viễn đoạ địa ngục, tội ác chẳng thể tha. Hy vọng chúng sinh quay về đường thiện, suy nghĩ chính chắn rồi thi hành.
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 1806 of 2534: Đă gửi: 19 June 2009 lúc 9:17pm | Đă lưu IP
|
|
|
ĐỊA NGỤC DU KƯ
ĐỒNG TỬ NGỌC HƯ ĐĂNG ĐÀI
Thơ:
Thiên giáng kỳ thư tác chỉ nam Âm ti thảm cảnh khởi hư đàm Hồi đầu địa ngục nguyên vô lộ Sám hối do như thanh xuân lam.
Dịch:
Sách lạ Trời ban hướng dẫn đường Âm ti thảm cảnh há bàn suông Ăn năn âm phủ đâu c̣n ngă Sám hối thiên đường hẳn được thăng.
ĐỀ TỰA
Người đời măi mê hưởng thụ vật chất hữu h́nh mới nhận ra rằng, tinh thần tu vững đạo đức giáo dục, hiện bị sa đoạ, khiến những tội ác như trộm cướp, giết chóc, gian ác ngày một gia tăng.
Muốn chặn đứng mối hoạ lớn lao, khai mở con đường giáo dục đạo đức, thuyết minh nhân quả báo ứng là có thực, linh hồn bất diệt chẳng sai, hoạ phước vốn không có cửa, nó đều do thiện ác.
Người ta nếu như lúc sống tạo nghiệp, sau khi chết linh hồn sẽ bị phiền luỵ, đày đoạ nẻo ác, nhồi trui luân hồi, đó là lư do tại sao có địa ngục.
Linh khí ta thuần thanh, cho nên đắc pháp giới tiêu dao, nay Thánh Hiền Đường Đài Trung lănh sắc mệnh của Ngọc Hoàng Thượng Đế, viết sách Địa Ngục Du Kư, ta may mắn được lănh chức vụ "Pháp Nhăn Truyền Chân", không dám nghịch ư.
Mỗi khi gặp giá đồng trong đêm vắng, Tế Phật giáng lâm hướng dẫn hồn phách Dương Sinh dạo cơi u minh, tham quan phỏng vấn các ngục, trong lúc Dương Sinh hỏi han các tội hồn.
Tức th́ ta dùng pháp nhăn tiếp thâu thanh âm, h́nh ảnh truyền chân, nhập vào thể xác Dương Sinh, tay cầm bút giáng cơ tả rơ cảnh thực chốn âm ti, ghi chép thành sách, để cảnh tỉnh giáo hoá người đời.
Sự việc này thật là ảo diệu, bên cạnh có thiện nam tín nữ vây quanh xem xét, hưởng ứng xác nhận có thần thánh linh thiêng.
Những kẻ mắt chưa nh́n thấy cảnh này, th́ làm sao tin nổi? Do đó ta thành thực mong chúng sinh hiểu tỏ thiên đường, địa ngục đều ở tại tâm, nếu như bỏ mất lương tri của ḿnh, hẳn tâm chẳng an sống tai thiên đường.
Kẻ tâm chết, mỗi khi tâm sống lại đều thống trách ḿnh, lúc đó cảnh tượng địa ngục hiện rơ. Do đó địa ngục là nơi giam giữ kẻ phạm tội, chúng sinh không thể tham luyến, nhận lầm ḿnh là quê quán.
Người do Trời sinh ra, thiên đường mới là chốn nhà xưa, tha thiết mong tránh khỏi ch́m nổi, giữa sóng tử sinh luân hồi măi măi.
Nay nhân sách Địa Ngục Du Kư đem ban bố khuyên đời, ta mượn ngôn bút giáng cơ nói ít lời. Những điều mắt thấy tai nghe, một năm gần đây cảnh địa ngục thảm thiết vô cùng, khiến hết c̣n muốn nh́n.
Hy vọng những ai xem xong sách này, từ nay về sau, nhất cử nhất động đều phải thanh bạch, không được nhơ bẩn, để tránh tiếp tục trở thành chủng tử của địa ngục, mới khỏi phụ ḷng ta đau đớn khổ năo.
Cung Ngọc Hư đồng tử Ngọc Hư kính đề.
Vận Trời ngày 13 tháng 4 năm Mậu Ngọ 1978.
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 1807 of 2534: Đă gửi: 19 June 2009 lúc 9:30pm | Đă lưu IP
|
|
|
ĐỊA NGỤC DU KƯ
TỚI NÚI TÂM ĐẦU XEM HANG ĐỊA NGỤC
( CHƯƠNG MỘT )
Phật Sống Tế Công
Giáng ngày 16 tháng 8 năm Bính Th́n 1976.
Thơ:
Thiên đường địa ngục tại tâm đầu
Thiện ác toàn bằng nhất niêm tu
Tế Phật kim tiêu sang dẫn đạo
Dương Sinh tuỳ ngă giá liên du.
Dịch:
Thiên đường địa ngục ở tâm ta
Thiện ác thảy nhờ quyết chí tu
Tế Phật đêm nay nguyền dẫn lối
Dương Sinh theo gót cưỡi sen đi.
Tế Phật: Này Dương Sinh, đêm nay con cùng ta xuống địa ngục dạo chơi, con nghĩ sao?
Dương Sinh: Xin cúi đầu lạy tạ ơn Trời Phật đă ban cho con dịp may xuống thăm âm phủ, ḷng con tràn đầy hứng khởi.
Tế Phật: Thánh Hiền Đường thuộc cơi Nam Thiên, các đệ tử phải chăm tu đức nghiệp, quảng độ bến mê, phát hành nhiều kinh sách, dạy điều thiện để người đời học hỏi, cho đạo khí ngập tràn vũ trụ.
Ngọc Hoàng đă đặc biệt ban sắc lệnh trước tác sách Địa Ngục Du Kư, để nói rỏ về âm phủ. Những chốn quan trọng nầy Dương Sinh lại chưa từng đi đến. Vậy sau khi tỏ đường rơ lối, con phải thuật lại cặn kẻ cho người đời thấu hiểu.
Trong thời gian con trao dồi ngọn bút giáng cơ, thầy đă chỉ dậy cho con rất nhiều, nhờ vậy mối duyên thầy tṛ giờ đây thật là bền chặt. Hôm nay chốn cao xanh lại sắp xếp cho chúng ta dạo xem địa ngục để viết sách, thầy rất lấy làm mừng.
V́ nhờ dịp may nầy ḿnh mới bày tỏ được hết tấm ḷng chân thành nồng nhiệt, đối với việc cảnh tỉnh giáo hoá người đời. Chắc chắn tâm lư hướng thượng rồi đây sẽ sống dậy mạnh mẽ trong ḷng họ. Thôi chúng ta đi.
Dương Sinh: Cảm tạ những điều thầy vừa chỉ giáo. Con thường nghe người ta nói, dạo địa ngục đều phải cỡi ngựa thần hoặc ngự đài sen. Sao thầy lại bảo con đi?
Tế Phật: Này Dương Sinh, con quá thiệt thà, đường địa ngục làm sao đi bộ! Há con nghĩ đè mây lướt khói được nữa hay sao? Xă hội khoa học tiến bộ ngày nay, ra ngoài có xe hơi, xe máy dầu thay cho đi bộ, con cũng tưởng dùng được những phương tiện đó nữa chẳng?
Sự thực th́ địa ngục không có cửa, mọi người phải tự ḿnh đi tới, ngoài ra chỉ là mộng đó thôi. Kiên nhẫn đi hết đường đạo gian nan, mới mong tới được thiên đường.
Dương Sinh: Con thấy h́nh như đêm nay ân sư uống rượu?
Tế Phật: Đúng ta có uống vài chén, nhân v́ thấy rơ t́nh đời, ḷng người thật đáng sợ, độ họ khó quá. Nghĩ vậy ḷng ta đau buồn, nên chỉ c̣n cách mượn rượu để giải sầu. Thầy biết con cũng thích rượu, hăy uống một chén cho say luôn tới âm ti.
Dương Sinh: Con không biết uống rượu. Ân sư thật khéo chọc cười.
Tế Phật: Hay quá, thời giờ gắp gáp, thầy hoá phép cho một bông sen nở, để thầy tṛ ḿnh cùng cưỡi nha.
Dương Sinh: Phật pháp của ân sư thật quả vô biên, miệng niệm chân ngôn, tức th́ một đoá sen trắng nở ra. Nhưng bạch thầy chân con không sạch, con không dám bước lên đài sen.
Tế Phật: Tâm con cũng như lời con vừa nói đều tinh khiết, nhưng dầu chân con không sạch cũng chẳng quan hệ ǵ. Tục ngữ có nói về hoa sen "Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn".
Dương Sinh: Thầy dạy như vậy con mới dám thử, con đă sẳn sàng rồi, nhưng thưa đi hướng nào?
Tế Phật: Con nhắm mắt lại, ta chỉ đường cho, là đi tới ngay.
Dương Sinh: Xin vâng lệnh.
Tế Phật: Con có thể mở mắt ra.
Dương Sinh: Thưa thầy đây là chốn nào ? Tại sao trước mắt có toà núi cao, trên vách đá con thấy đề ba chữ "Tâm Đầu Sơn", ánh vàng chiếu loà cả mắt con.
Tế Phật: Núi nầy tên là núi "Tâm Đầu", leo tới đỉnh là cửa lên thiên đàng, nh́n xuống sườn núi thấy một cái động đen ng̣m, không đáy, đó là hang "Địa Ngục".
Sau khi chết, kẻ hành động quang minh chính đại tới đỉnh núi lên thiên đường, kẻ làm chuyện tối tăm mờ ám, đi đến đây nh́n thấy ba chữ "Núi Tâm Đầu" hoa mắt, chóng mặt rồi bất tỉnh, rớt xuống hố sâu địa ngục.
Bởi vậy thánh hiền đời xưa, đă căn cứ vào đó mà chỉ dạy rằng: "Tâm khả tố thiên đường, tâm khả tố địa ngục" (Tâm có thể tạo thiên đường, tâm có thể tạo địa ngục).
Dương Sinh: Như vậy thiên đường hay địa ngục là bởi người tạo ra, Tiên do người làm nên, ma quỉ cũng do người làm nên.
Tế Phật: Đêm nay thời gian eo hẹp, tạm ngừng lại ở đây. Chưẩn bị trở lại Hiền Đường, mau lên đài sen.
Dương Sinh: Thưa vâng.
Tế Phật: Mau nhắm mắt lại, nếu mở, gặp gió âm lùa thổi mắt trần khó chống cự nổi.
Dương Sinh: Thưa đúng, thưa đúng, sức gió quá mạnh, con chịu không nổi...
Tế Phật: Đă tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh xuống đài sen, hồn phách nhập thể xác.
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 1808 of 2534: Đă gửi: 19 June 2009 lúc 9:40pm | Đă lưu IP
|
|
|
ĐỊA NGỤC DU KƯ
( CHƯƠNG HAI )
CHƠI AO THANH TÂM DẠO CƠI ÂM DƯƠNG
Phật Sống Tế Công
Giáng ngày 19 tháng 8 năm Bính Th́n 1976.
Thơ:
Tiên thiên nhất lập bảo quang châu
Trụy lạc hồng trần nê ố đồ
Khán phá phàm khu thành Phật thể
Thuần khai pháp nhăn chiếu chân ngô.
Dịch:
Tiền thân ngọc sáng quí vô vàn
Rớt xuống bùn nhơ cơi thế gian
Thấy được thân phàm ra thân Phật
Thầy nhờ mắt huệ ngó chân tâm.
Tế Phật: Này Dương Sinh, sửa soạn dạo địa ngục.
Dương Sinh: Bạch thầy để bữa khác, bữa nay con mới vừa đi Chương Hoá về, tinh thần quá mỏi mệt, con chỉ muốn ngủ một giấc cho khoẻ.
Tế Phật: Con lười biếng quá, là kẻ tu đạo mà vừa mới trải chút phong sương đă sợ khổ, th́ làm sao con có đại khí nổi!
Dương Sinh: Bạch thầy, con quả có lỗi lớn, xin thầy tha thứ, con nguyện theo thầy.
Tế Phật: Mau lên đài sen, hai mắt nhắm lại....rồi, mở mắt, xuống.
Dương Sinh: Bạch thầy, tại sao bữa nay thầy đem con tới chốn đây, trước mặt ao lớn nước trong suốt, phẳng như gương, phản chiếu bầu trời xanh biếc. Chợt ba chữ "Ao Thanh Tâm" từ đáy nước hiện ra.
Tế Phật: Hôm trước con dạo cơi âm, v́ thân phàm mắt tục, do đó không nh́n thấy hết mọi vật. Bữa nay thầy đưa con đến đây, để con có dịp xuống ao nầy tắm gội cho sạch bụi nhơ, tự nhiên mắt trần sẽ hoá thành mắt tuệ, con mới có thể cùng thầy ngắm cảnh âm ti.
Dương Sinh: Bạch thầy con không dám xuống, v́ bây giờ là mùa thu, nước ao này giá buốt vô cùng, lỡ con cảm lạnh th́ nguy lắm.
Tế Phật: Muốn dạo cơi âm c̣n sợ lạnh, ta đẩy mi cho té xuống.
Dương Sinh: Cứu con, cứu con....con không biết lội....thầy nỡ giết con sao....ối, ối, ối, ối, ối.....
Tế Phật: Ta d́m con vài phút cho tỉnh táo.
Thủ Tŕ Tướng Quân (Tướng Quân giữ ao): Bái lạy Phật Sống Tế Công, tôi thực vô lễ v́ đă không chuẩn bị châu đáo nghênh tiếp ngài, xin ngài thứ lỗi. Vừa rồi Phật Sống đẩy một kẻ phàm xuống ao, không rơ ngài có dụng ư ǵ?
Tế Phật: Tướng Quân, người chưa rơ, thế nhân hiện giờ đang sống mê chết muội, bụi bám đầy ḿnh chôn vùi mất cái tính linh sáng suốt của thuở chưa đầu thai. Ta bữa nay đẩy kẻ phàm này xuống ao, là muốn rửa sạch viên ngọc quí Mâu Ni bị bao phủ đất bùn, để cho nó lại toả chiếu sáng ngời.
Tướng Quân: Hay lắm, nhưng ngài hăy cho phép tôi vớt hắn lên, sợ để lâu hết cứu nổi.
Tế Phật: Lẹ lẹ, kẻo hắn ch́m xuống đáy hồ th́ phiền lắm đó.
Tướng Quân: Lôi được lên rồi, nhưng hắn ngưng thở, Phật Sống cứu hắn cách nào?
Tế Phật: Không sao, đă rửa sạch đất bùn tự nhiên được cải tử hoàn sinh, ta dùng quạt bồ, quạt một cái là tỉnh lại ngay, hăy nh́n ta hoá phép...
Tướng Quân: Hắn tỉnh rồi, hai mắt đă mở.
Dương Sinh: Bạch thầy, cớ sao thầy đẩy con xuống ao?
Tế Phật: Người đời có tính thụ động lại thêm khách sáo. Ngọc của con c̣n nguyên khối lớn, thầy không nỡ để yên như vậy nên mới đem tẩy rửa.
Dương Sinh: Cảm tạ thầy đă chỉ dạy điều hay, giờ đây thân thể con mát mẻ khoẻ khoắn, cùng sảng khoái vô cùng. C̣n thưa, vị mặc đồ vơ tướng này là ai?
Tế Phật: Tướng Quân phụ trách việc giữ ao, nếu như kẻ không có sắc lệnh, không được phép xuống ao này tắm rửa. Nó cũng c̣n được gọi là ao Tiên, nên chỉ có ba giới Chân Tiên mới được phép tắm ao này, dân thường không thể tới đây. C̣n con bữa nay thật là có phước.
Tướng Quân: Bẩm Phật Sống, bửa nay ngài đưa kẻ phàm này tới đây là ngài có ư chi?
Tế Phật: Nhân v́ Thánh Hiền Đường phụng mệnh trước tác sách Địa Ngục Du Kư, do đó ta mới đưa Dương Thiện Sinh đi coi âm phủ, song v́ kẻ phàm trần chưa sạch tục khí, nên khó nh́n thấu cơi âm ti, bởi vậy ta phải đem hắn tới ao Thanh Tâm này rửa mắt, hầu lợi cho việc dạo xem địa ngục của hắn.
Tướng Quân: À ra thế, kinh quá, kinh quá.
Tế Phật: Từ giă Tướng Quân, thầy tṛ ta đi dạo âm ti, th́ giờ quá eo hẹp, Dương Sinh mau lên đài sen.
Dương Sinh: Bạch thầy, bay giờ ḿnh đi đâu?
Tế Phật: Chẳng cần hỏi, lúc đến nơi sẽ rơ, mau khép hai mắt lại....mở mắt ra được rồi...rời đài sen.
Dương Sinh: Con đường này tại sao không tráng nhựa, gió tung bụi mù trời, đi té lên té xuống.
Tế Phật: Đây chính là cửa ải nối biên giới giữa quỉ và người.
Dương Sinh: Ô, phía bên kia có nhiều người đang đi tới, miệng kêu khóc rên la.
Tế Phật: Đó là những linh hồn người chết, vừa mới đến cơi âm.
Dương Sinh: Bạch thầy, trước mắt có một tấm bảng trên đề ba chữ "Âm Dương Giới". Vậy thưa thầy đây là đâu?
Tế Phật: Đây là biên giới của hai cơi âm và dương.
Dương Sinh: Phía trước có hai toà lầu cao, mời thầy tới coi.
Tế Phật: Ừ ừ, ḿnh đi mau.
Dương Sinh: Trên các cửa của hai toà lầu này đều thấy đề Giao Bộ Sảnh; đệ nhất khoá, đệ nhị khoá ...và có tất cả vào khoảng hơn mười pḥng.
Tế Phật: Ḿnh thử vào trong hỏi xem sao.
Giao Bộ Quan: Hoan nghênh Tế Phật cùng Dương Thiện Sinh, chủ đàn cơ Thánh Hiền Đường ở Đài Trung tới thăm. Bản sảnh đă nhận được sắc chỉ của Ngọc Hoàng từ ngày rằm tháng tám, nên được rơ quí Hiền Đường v́ nhu cầu trước tác sách "Địa Ngục Du Kư", sẽ xuống âm ti quan sát t́nh h́nh.
Tế Phật: Thưa thời giờ đă trễ, bữa khác chúng tôi xin trở lại hầu chuyện.
Giao Bộ Quan: Thưa được, kính chào.
Tế Phật: Này Dương Sinh, chúng ta chuẩn bị trở lại Hiền Đường mau rời sảnh lầu lên dài sen. Nhắm chặt hai mắt lại.
Dương Sinh: Tuân lệnh ân sư.
Tế Phật: Đă tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh xuống đài sen, hồn phách nhập thể xác.
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 1809 of 2534: Đă gửi: 19 June 2009 lúc 9:56pm | Đă lưu IP
|
|
|
ĐỊA NGỤC DU KƯ
( CHƯƠNG BA )
DẠO CƠI ÂM DƯƠNG THĂM GIAO BỘ SẢNH
Phật Sống Tế Công
Giáng ngày 30 tháng 8 năm Bính Th́n 1976.
Thơ:
Phật hải vô ba tuyệt điểm trần
Tiên sơn hửu lộ vấn tâm lân
Kim Ô Ngọc Thố như hào chuyển Lục
Đạo phân phân cảm khái thân.
Dịch:
Biển Phật b́nh yên nước lắng trong
Non tiên sẵn lối hỏi ngay ḷng
Vầng Ô bóng nguyệt như giao hảo
Sáu mối tơ ṿ hẳn gỡ xong.
Tế Phật: Này Dương Sinh, hăy chuẩn bị đi dạo âm ti.
Dương Sinh: Xin vâng lệnh, con đă lên đài sen, mắt nhắm lại rồi.
Tế Phật: Lên đường ...hay quá, xuống đài sen.
Dương Sinh: Thưa thầy, ngă đường này tại sao lại có một đám đông ồn ào náo nhiệt thế kia, là người dương thế họ xuống đây làm ǵ?
Tế Phật: Đây là biên giới giữa âm phủ với dương gian. Đám đông đó đều là những vong hồn, vừa mới xuống âm ti nên đang tŕnh báo. Chớ có hỏi nhiều, để ta đưa người tới thăm Giao Bổ Sảnh, xem xét Giao Bộ Quan. Những ǵ thắc mắc ngươi hỏi cho kỹ, đừng có ngại ngùng.
Giao Bộ Quan: Hoan nghênh Tế Phật và Dương Thiện Sinh tới thăm, xin mời vào sảnh đường. Bữa trước đón tiếp không được nồng hậu, xin thứ lỗi cho. Mời ngồi, v́ thời giờ eo hẹp, nên chưa báo cáo với các viên chức của bản sảnh được, không rơ Dương Thiện Sinh có chi thắc mắc không?
Dương Sinh: Xin cho biết biên giới giữa cơi âm và cơi dương là chỗ nào?
Giao Bộ Quan: Biên giới của cơi âm và cơi dương là chỗ dương gian và âm phủ tiếp giáp nhau, nhưng đây gần âm phủ hơn. Người đời sau khi chết phải tới đây tŕnh sổ hộ tịch với bản sảnh đường. Sau khi đăng kư đàng hoàng rồi, kẻ thiện đức được phúc thần dẫn xuống âm phủ tham quan, kẻ ác đức bị thần quỉ Hắc Bạch dẫn tới quỉ môn quan, giao cho đệ nhất toà xử trị.
Dương Sinh: Có bao nhiêu sổ hộ tịch ghi tên tuổi người trần thế?
Giao Bộ Quan: Thế nhân có ba cuốn sổ hộ tịch. Nguyên tịch là sổ đầu tiên ở thiên đường, ghi chép những linh hồn thuở mới đầu thai, gọi là sổ gốc.
Kư tịch là sổ ghi lúc c̣n tại thế. Phân tịch là sổ ghi ở âm phủ. Kẻ không làm điều phước ở thế gian, khi chết về cơi âm không được lên cơi trời. Địa ngục cũng giống như nhà giam ở cơi trần, là chỗ để trừng phạt kẻ phạm tội. Chốn đó không phải là chốn quê cha.
Chỉ khi nào cơi thế chăm lo tu đạo, chết mới có thể trở lại thiên đường là chốn nhà cũ quê xưa đích thực.
Dương Sinh: Người dương thế khi chết, bên chân họ thường thấy con cháu đốt giấy tiền, gọi là đốt giấy cước vĩ, thắp đèn dầu gọi là đốt đèn cước vĩ không hiểu có dụng ư ǵ?
Giao Bộ Quan: Người trần thế khi chết hồn phách thoát ly nhục thể, ban đầu tuy có âm binh dẫn đường song vẫn mơ mơ hồ hồ, lửng lơ, lăng đăng, khó có thể tự chủ. Cho nên người thân ở cơi trần, sợ đường đi của tổ tiên ở cơi âm tối tăm mờ mịt, do đó muốn cầu cho đường đi của tiền nhân thuận lợi, nên đốt giấy tiền.
Là nghĩ rằng tiền nhân có thể dùng làm lộ phí, đốt đèn dầu nghĩ rằng đèn chiếu sáng được đường tối tăm. Việc làm này do ḷng hiếu thảo của con cháu đối với người trên thật là chu đáo, đáng khen ngợi.
Nhưng đường âm phủ chẳng thể hối lộ, qua được hay không đều tự ḿnh thôi. Lúc sống nếu như tâm địa đen tối, chỉ ỷ vào vài chén dầu, dăm ngọn bấc chắc chắn sẽ không cứu chuộc nổi.
Dương Sinh: Hiện thời dương gian khoa học phát đạt, cuộc sống được đề cao đúng mức, tổ tiên tạ thế, con cháu đời sau dùng giấy và hồ làm thành: nhà cao, TV mầu, quạt máy, xe hơi, xa lông, giường nệm mút hảo hạng cung cấp cho tổ tiên xài. Chẳng hiểu những món đó có tới được âm phủ để kẻ chết dùng không?
Giao Bộ Quan: Người trần thế quá ngây ngô, nghĩ ngợi thật thà chân chất, lúc sống không dùng những phương tiện đó cho thoả thích, xuống âm phủ đường xá nhỏ hẹp quanh co, đường đi có lắm vấn đề, nếu đi xe nhất định gây ra tai nạn, vả lại âm phủ không có trạm xăng, dùng xe hơi không thích dụng.
Đến như mấy thứ quạt máy, giường nệm mút, sử dụng ở dương gian rất tốt, c̣n ở âm phủ đă chuẩn bị sẳn ván kê dưới đất, để đón tiếp tội hồn khi lâm ngục.
Ví bằng cầu cho được b́nh yên c̣n khó, huống nữa lại c̣n cầu hưởng thụ. Lúc sống cờ bạc rượu chè, không ác nghiệp nào là không phạm, khi xuống âm phủ đă bị nhốt vào ngục để thọ h́nh, lại c̣n muốn có những thứ đó để tiêu khiển, th́ quả thực người đời hiện tại mộng hảo quá nhiều.
Dương Sinh: Thưa ân sư, hôm trước thầy dẫn con dạo địa ngục, thoạt tiên thấy núi Tâm Đầu, sao bây giờ lại là biên giới Âm Dương, con thấy quá mơ hồ?
Tế Phật: Con đi theo thầy, thầy chỉ cho con sẽ rơ. Này Giao Bộ Quan, thầy tṛ chúng tôi xin cáo từ.
Giao Bộ Quan: Thưa có điều chi sơ xuất, xin lượng thứ cho.
Tế Phật: Chớ khách sáo.
Dương Sinh: Cảm tạ Giao Bộ Quan đă chỉ dạy rơ bến mê, chúng tôi xin cáo biệt. Thưa ân sư, xin thầy chỉ dạy ngay cho con được rơ về núi Tâm Đầu, cùng biên giới Âm Phủ Dương Gian như thầy đă hứa.
Tế Phật: Hôm trước thầy đă đưa con tới chốn này.
Dương Sinh: A, ba chữ Tâm Đầu Sơn hiện ra sáng rơ, cảnh sắc Âm Dương Giới tự nhiên biến mất.
Tế Phật: Núi Tâm Đầu cũng như biên giới Âm Phủ Dương Gian. Người cơi thế nếu như lúc sống chuyên làm điều ác, một sớm chết đi, bị âm binh áp giải tới đây, nhân v́ tinh thần cũ không trong sạch, thấy ánh sáng chói ngời trên đỉnh núi, hai mắt khó mở, khuỵu chân rớt xuống hang không đáy, nơi sườn núi Tâm Đầu.
Hang không đáy ăn thông với Âm Dương Giới dưới âm phủ. Nếu là người tu đạo có đức lớn, nhờ công quả tṛn đầy, linh hồn đi tới chốn nầy gặp được luồng sáng huy hoàng rực rở, xuất hiện từ trên đỉnh núi đưa thẳng tới đường lớn nhà Trời.
Rồi được Tiên Đồng Ngọc Nữ nghênh đón vào cửa nhà Trời. Nếu là hạng đức thiện ở bực trung và tiểu, th́ gặp được con đường rộng hai trượng, do Phúc thần dẫn tới Âm Dương Giới tŕnh diện, rồi sau đem vào địa ngục điều tra.
Lúc sống công đức nhiều được dẫn vào Chúng Thiện Sở, hoặc nhờ có duyên Tiên Phật độ, được đem về các từng Trời tu luyện lại. Hôm nay thời giờ đă trể, chúng ta trở lại Hiền Đường.
Dương Sinh: Thưa tuân lệnh, con đă lên đài sen.
Tế Phật: Đă tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh xuống đài sen, hồn phách nhập vào thể xác.
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 1810 of 2534: Đă gửi: 19 June 2009 lúc 10:11pm | Đă lưu IP
|
|
|
ĐỊA NGỤC DU KƯ
( CHƯƠNG BỐN )
QUA QUỶ MÔN QUAN NGHE PHÁP CỦA
VẠN PHÁP TÔNG MÔN
Phật Sống Tế Công
Giáng ngày 26 tháng 8 năm Bính Th́n 1976.
Thơ:
Nhất phiến tiên tâm độ hữu t́nh
Bồ đoàn vị toạ hạ hồng daonh
Thu phong bất giác đơn y lănh
Viên nhiệt từ hoài vị chúng sinh.
Dịch:
Một tấm ḷng tiên chan chứa t́nh
Giờ thiền chưa toạ đă băng ḿnh
Gió thu áo mỏng quên thân lạnh
Sưởi ấm niềm thương bởi chúng sinh.
Tế Phật: Bữa nay chuẩn bị dạo âm phủ, Dương Sinh mau lên đài sen.
Dương Sinh: Thưa vâng, con đă sẵn sàng, xin thầy khởi hành...
Tế Phật: Đă tới nơi, mau xuống đài sen.
Dương Sinh: Phía trước có một cái thành, trên cửa đề ba chữ Quỷ Môn Quan, cửa ải quỉ là đây rồi, cớ sao cửa thành lại không mở, chỉ nghe tiếng động của nhiều thứ khí cụ va chạm ở bên trong.
Tế Phật: Cửa Quỷ vốn không mở, người đời đều tự nhiên bước vào, ta dùng quạt bồ quạt một cái, tự nhiên nó mở liền.
Dương Sinh: Thật hay quá, thầy phất nhẹ quạt Phật, cửa quỉ mở lớn ngay. Nếu như kẻ mới chết, không có quạt Phật, làm sao vào được cửa ải quỉ này.
Tế Phật: Người chết làm quỷ, đi hết đường trần đến nơi đây, cửa ải quỷ tự nhiên khai thông. Cửa trần đóng, cửa quỷ mở, đó là lẻ kỳ diệu của tạo hoá âm dương. Đi lẹ lên, thầy đưa con tới coi nơi này. Đừng lo nghĩ vẫn vơ nữa.
Dương Sinh: Xin vâng. Nhưng trong cửa ải quỷ tại sao lại đông đúc người ta quá vậy, y như một cái chợ, không rơ họ c̣n muốn đi đâu nữa đây?
Tế Phật: Đó là các hồn quỷ đi thụ án ở mười cửa điện, âm binh đều làm nhiệm vụ dẫn đường, chúng ta hôm nay không cần xem xét kỹ việc này. Hăy mau theo ta.
Dương Sinh: Dạ dạ, nhưng sao con đường này trắc trở chông chênh quá, và cuối cùng dẫn tới đâu đây?
Tế Phật: Con đi thêm hai dậm nữa th́ rơ liền.
Dương Sinh: Phía trước có một người đang bị âm binh dẫn đi như thế kia là tại sao vậy?
Tế Phật: Người đó lúc c̣n sống là đạo sĩ của phái tu đồng thiếp, nhân v́ chưa ngộ được chân lư, huỷ báng cá tôn giáo khác, cho nên bây giờ chết xuống âm ti phải chịu h́nh phạt.
Dương Sinh: Phía trước có một toà lầu, đề bốn chữ "Vạn Pháp Quy Tông" vậy đây là đâu?
Tế Phật: Bởi nơi đây, hiện thời ngàn "môn" vạn "giáo" mọc lên như nấm, tín đồ không rơ chân lư, công kích lẫn nhau, làm mất ư nghĩa của đạo, nên phạm vào khẩu nghiệp, khi chết phải vào "Vạn Pháp Quy Tống để tu luyện lại. Phía trước có các thầy dạy đạo tới ḱa. Dương Sinh mau đến vái lạy đi con.
Dương Sinh: Xin cúi lạy quư thầy.
Tông Chủ: Hoan nghênh Phật Sống Tế Công và thánh bút Dương Thiện Sinh từ Thánh Hiền Đường tới thăm. Chúng tôi đă sớm nhận được lệnh phải tiếp đoán quư vị, Miễn lễ, mời đứng dậy.
Tế Phật: Hôm nay tôi dẫn Dương Sinh tới đây, nhờ Tông Chủ đưa đi thăm các nơi cùng giảng giải cho y hiểu.
Tông Chủ: Xin chớ khách sáo, mời nhị vị vào trong sảnh. Mời ngồi.
Dương Sinh: "Vạn Giáo Quy Tông" thật là có ư nghĩa, nhưng tôi chưa hiểu tường tận, mong Tông Chủ giảng rơ nghĩa cho.
Tông Chủ: Thế giới ngày nay có năm tôn giáo lớn: Nho, Đạo, Thích, Gia, Hồi có thể nói đó là các chính giáo nổi tiếng, nhưng nguồn gốc sâu xa của năm tôn giáo đó cũng xuất phát từ "Đạo".
Từ thượng cổ vốn không có danh xưng "tôn giáo". Về sau Trời giáng xuống những bậc thánh triết, chia ra ở các nước, thay Trời mà lập ngôn, dạy người hành đạo theo phép của Trời, nhân loại vốn có cùng một tôn giáo, không hề chia rẽ.
Nhân các giáo chủ về trời, môn đồ hiểu sai, phân chia nhiều ngă khác biệt, tạo ra cảnh các phe phái chống đối nhau. Họ không hiểu rằng trăm sông đổ về một biển, ngàn cửa đều thuộc một nhà, nên mới tranh giành không tương nhượng nhau.
Lập môn phái riêng, tự khen là tôn giáo ḿnh cao siêu, dám nói là tôn giáo khác thấp kém. Do đó sau khi chết, linh hồn không thoát khỏi được khí số, rơi hết xuống đây.
Ngọc Hoàng v́ không nỡ để chúng sanh trụy lạc, do đó mới mở pháp môn "Vạn Pháp Quy Tông" tại đây, để dạy dỗ các tu sĩ u tối giác ngộ chân lư, rồi sau mới được siêu thăng.
Tế Phật: Thưa, Tông Chủ nói rất có lư, nhưng Dương Sinh chưa rơ hết được điều kỳ diệu, chi bằng đưa hắn đi xem xét tại chỗ, đó chính là trăm nghe không bằng một thấy.
Tông Chủ: Phải đấy, đi theo tôi.
Dương Sinh: Pḥng này rộng hàng mấy mẫu, bên trong giống như nhà giảng, ngồi đầy mấy vạn người, có đủ nhân sĩ các nước, h́nh như họ đang chuẩn bị nghe giảng.
Tông Chủ: Chính phải, họ đang sửa soạn nghe giảng. Mời hai vị theo tôi ngồi nơi chiếu dành riêng cho quí khách ở phía trước để dự thính.
Dương Sinh: Pḥng học quá lớn, thật ít thấy ở cơi dương gian, bảng đen phía trước đề bốn chữ "Vạn Pháp Quy Tông", một vị giáo sư đầu trọc lóc bước lên bục giảng, h́nh như là một vị tỳ kheo, tất cả đứng dậy thi lễ xong bèn ngồi xuống.
Giáo Sư: Hôm nay có ngài Dương Thiện Sinh từ Thánh Hiền Đường ở Đài Trung trên dương thế, xuống đây tham dự cuộc hội thảo với chúng ta, xin mọi người vỗ tay hoan nghênh.
Dương Sinh: Bạch thầy, các nhân sĩ ở đây thuộc nhiều chủng tộc, làm cách nào họ có thể nghe hiểu được tiếng Trung Quốc.
Tế Phật: Thế giới lớn rộng, tuy có nhiều giọng khác nhau, nhưng tín ngưỡng của họ không ngoài mục đích kư thác tinh thần. Do đó cùng một "tâm" tín ngưỡng này, mà sau khi chết bản tính của linh hồn sẽ thông suốt, không thể v́ cớ chủng tộc mà cái "tâm" chúng đó phân chia.
Giống như nghe một tiếng sấm nổ, nhân sĩ khắp các nước điều hiểu là trời sắp đổ mưa. Nay chỉ cần nghe tiếng của Giáo Sư hẳn rơ được hết ư nghĩa. Y hệt Phật dùng một tiếng diễn giảng pháp, chúng sinh tuỳ loại đều giải được hết ư pháp của ngài. Thôi đừng hỏi nhiều, hăy nghe Giáo Sư giảng đạo.
Giáo Sư: Người tuy vạn loài, nhưng tánh cùng một lẻ, sống th́ khác đường, chết cũng quay về một chốn. Thế giới loài người có nhiều màu da khác nhau, nhưng đói th́ biết ăn, tối th́ biết ngủ, trời che đất chở, mặt trời mặt trăng cùng chiếu, mưa pháp thấm nhuần, đều được hưởng ơn trời đất.
Có thể nói là cùng một "tâm" sống chỉ v́ khác tín ngưỡng tôn giáo mà thành bài bác, công kích nhau. Cho đạo ta mới có thể lên thiên đàng, c̣n đạo khác th́ xuống địa ngục, đem cái nguồn cội thông tṛn đầy, tự do, tự tại của thiên đường xây thành lầu son gác tía ở giữa không trung, rồi tự giam hăm ḿnh trong đó.
Chẳng khác nào chui vào ḷng chim treo lơ lửng giữa trời, tự cho là cao thượng không ǵ sánh nổi, mừng mừng rỡ rỡ, đắc chí hót vang, đó là thứ địa ngục ở thiên đàng, tội nhân ở cơi trời, tất cả đều là những con chiên chờ cứu rỗi, là những kẻ không được cứu chuộc.
Các vị lúc c̣n tại thế đều nói lên thiên đường, nhưng hôm nay lại rớt xuống địa ngục, các vị đến âm phủ với nhục thể đấy phải không? Xác thân có các giống đen, trắng, vàng, áo mặc có in hoa cá màu đỏ vàng, xanh.
Duy có cái "tâm" ban sơ chẳng thể nhuộm màu, nếu nuôi ư bài xích th́ thiếu cái "tâm" cùng tu và những tiếng từ bi, bác ái từ lời nói nào mà ra?
Mặt trời, mặt trăng từng chiếu người thiện lẫn kẽ ác khắp cổ kim, không sinh "tấm phân biệt, đối đải nên mặt trời mặt trăng luôn sáng măi, lưu mùi thơm vạn thuở.
Các vị phải giác ngộ, tự chiếu sáng bản tính ḿnh, đừng sinh ḷng oán ghét, v́ hiện giờ đang là thời kỳ phổ hoá "Vạn Pháp Quy Tông", mà quy tông tức là quy tâm. Kết hợp tâm của chúng sinh, lấy nhân ái đối xử với nhau, phát huy giúp đở lẫn nhau, tốt lành với nhau.
Các tôn giáo phải mở lớn cửa, tuỳ duyên mà độ người, mặc dù không cùng giáo chủ, nhưng tâm nguyện và mục tiêu lại cùng đường, hy vọng toàn nhân loại đồng quy Thiên Đạo, đem thế giới ta bà biến thành nước hoa sen hoan lạc.
Giáo Chủ vốn chỉ cứu được tâm tính và linh hồn, chẳng thể cứu nổi xác thân. Do đó phát hiện được thực tướng của nội tâm, mới có thể giải thoát sống đời tự tại.
Chỉ có như vậy mới mong hoàn thành được thế hoại đại đồng, để mỗi người có thể trở thành Tiên Phật, khả dĩ làm thánh hiền. C̣n như phản bội đường lối này, ắt trở lại kiếp luân hồi...
Tế Phật: Đă tới giờ, hướng về phía vị Tông Chủ từ giả, có duyên c̣n gặp lại. Dương Sinh mau bái tạ để trở về.
Dương Sinh: Thưa Tông Chủ, thật là khiếm khuyết, v́ thời giờ đă trễ, phải mau trở về Thánh Hiền Đường, bỏ dở cuộc họp nửa chừng thật quả là thất lễ, xin rộng ḷng tha thứ.
Tông Chủ: Không sao, chúng tôi xin đưa tiễn.
Tế Phật: Dương Sinh mau lên đài sen, hôm nay nghe thuyết pháp cảm tưởng của con ra sao?
Dương Sinh: Vị Giáo Sư đó giảng rất rơ lẽ đạo, hiện tại các tôn giáo chỉ trích lẫn nhau, giống kẻ bán dưa nói dưa ḿnh ngọt. Nếu như đúng người đời có thể rủ nhau tới ăn thử xem.
Như người uống nước, lạnh ấm tự biết, do sự cảm nhận từ trong ḷng mới chân thực, ngon dở do khách chiếu cố phê b́nh, con cảm thấy so sánh như vậy mới khách quan.
Tế Phật: Thế giới cố chấp không thông, do đó khó lên được thiên đường. Tiên Phật, thánh hiền, đều thay Trời lập ngôn, đạo Trời chí công. Như chuyện con giáng trần, đầu thai nơi nước ngoài, con tin rằng đại khái tôn giáo ở đó cũng như đây, v́ vậy mà ta sẽ không độ con chăng?
Nếu thế ta không c̣n xứng đáng là Phật, và cuộc đi này chỉ là "tiểu đạo vị tư" (đạo nhỏ cho riêng ḿnh). Hy vọng người đời thi thố được công tâm, vất bỏ được tư niệm, c̣n không thiên đường của con chỉ rộng có năm thước, không thể dung nạp thiên hạ chúng sinh.
Hay quá, đă tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh xuống đài sen hồn phách nhập thể xác.
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 1811 of 2534: Đă gửi: 20 June 2009 lúc 11:11am | Đă lưu IP
|
|
|
ĐỊA NGỤC DU KƯ
( CHƯƠNG NĂM )
TỚI ĐỆ NHẤT ĐIỆN LUẬN BÀN CÙNG MINH VƯƠNG
Phật Sống Tế Công
Giáng ngày 29 tháng 8 năm Bính Th́n 1976.
Thơ:
Lục dục thất t́nh độ nhất sinh
Kế đề kim bảng việc phù danh
Đào Nguyên tối hảo tu thân địa
Ân sĩ tiêu dao hộ Ngọc Kinh.
Dịch:
Sáu dục bảy t́nh đă ngộ xong
Bảng vàng chẳng thiết được ghi công
Đào Nguyên chốn ấy tu thân dễ
Ẩn Sĩ thảnh thơi dạo suối trong.
Tế Phật: Bữa nay chuẩn bị dạo âm ti, này Dương Sinh tại sao tâm thần con không được yên tịnh?
Dương Sinh: Bạch thầy, tâm thần việc đời trói buộc, tấc ḷng lo nghĩ miên man, do đó tinh thần con tán loạn .
Tế Phật: Dạo cơi âm ti không phải tṛ chơi con nít. Tâm nếu không tịnh linh hồn khó vào âm phủ. Nếu như bữa nay không dạo âm ti, việc viết sách ắt bị trễ nải. Ta cho con một viên thuốc định thần, uống mau đi, chuẩn bị lên đường.
Dương Sinh: Cảm tạ ân sư, con đă uống rồi, cảm thấy tinh thần sảng khoái, nổi buồn tan biến hết.
Tế Phật: Mau lên đài sen, khởi hành ...đă tới nơi.
Dương Sinh: Thưa thầy, đây là chốn nào? Phía trước có một ngôi diện lớn, người đông lố nhố nh́n không được rơ .
Tế Phật: Phía trước là Đệ Nhất Điện của âm phủ. Chúng ta mau tới gặp Tần Quảng Vương (vua cơi âm ti).
Tần Quảng Vương (Minh Vương, của âm phủ): Nghinh tiếp Phật Sống Tế Công cùng thánh bút Dương Thiện Sinh từ Thánh Hiền Đường ở Đài Trung tới thăm tệ điện.
Dương Sinh: Xin tham kiến Minh Vương, bữa nay tôi theo Tế Phật đến làm rộn quí điện, có điều chi lầm lỗi, xin rộng ḷng tha thứ.
Minh Vương: Chớ Khách sáo, xin theo tôi vào điện . Mời an toạ tại nhà khách. Này Tướng Quân mau dâng trà tiên.
Tướng Quân: Xin tuân lệnh.
Minh Vương: Kính mời Tế Phật, Dương Thiện Sinh dùng trà.
Tế Phật: Dương Sinh, chẳng có ǵ quan trọng cả, uống đi, cớ sao lại chần chừ?
Dương Sinh: Con không dám uống v́ nghe người ta nói, nếu kẻ phàm tới âm phủ ăn uống bất cứ thứ ǵ, ắt chẳng thể về lại dương gian. Vậy xin mời thầy và Minh Vương cứ dùng đi.
Minh Vương: Dương Thiện Sinh nói sai rồi. Thế tục tương truyền người cơi trần không thể ăn các món ở âm phủ, đó là nói chung cho mọi người. Âm Dương mỗi nơi đều có chủ, đương nhiên không thể rối loạn kỷ cương. Nhưng c̣n trường hợp người vâng lệnh Ngọc Hoàng xuống đây thuộc hàng quí khách, vả lại c̣n có Tế Phật hướng dẫn, há không trở lại được cơi trần sao?
Tế Phật: Dương Sinh, con cứ yên tâm, có sắc chỉ của Ngọc Hoàng trong ḿnh. Đứa quỉ con nào dám chận đường, nếu có đứa nào dám cả gan phạm sắc chỉ, nhất định sẽ bị trừng phạt chẳng tha. Đừng sợ, cứ uống.
Minh Vương: Người thế gian đều ham sống sợ chết, không dám uống nước trà c̣n có lư do. Chứ ở dương gian có một loại người đă hiễu rơ được rằng; làm điều sai quấy, ám muội, chỉ có một con đường chết, nhưng chẳng chịu quay đầu, cứ xông miết tới trước, lao thẳng xuống mồ chôn. Thật quả đáng thương.
Dương Sinh: Tôi đă uống xong trà, miệng cũng đả khát quá. Xin hỏi ngài, bên ngoài có nhiều người xếp hàng đi tới là bởi lẽ ǵ?
Minh Vương: Tôi trong coi Đệ Nhứt Điện, người phàm sau khi chết, trước tiên phải tới Giao Bộ Sảnh thuộc Âm Dương Giới khai báo. Sau đó âm binh áp giải vong hồn tới bản điện Bản điện lại chuyển hồ sơ lư lịch và đương sự tới toà án âm phủ, để tôi tra xét cho rơ thiện ác.
Kẻ làm điều thiện được dẫn đi xem các điện ở âm phủ. Hay tuỳ theo cơ duyên với vị ân sư nào đó th́ được đi về để tu luyện lại. Cũng có trường hơp được đưa tới Ty Thượng Thiện Hoặc Sở Tu Thiện.
Kẻ phạm nhiều tội lỗi bị giải tới Đệ Nhị Điện hoặc Ty Tội Á. Nếu phạm nhiều tội quá nặng, trước tiên bị áp giải lên Nghiệt Cảnh Đài, chiếu cho hiện nguyên h́nh để tội nhân phải tự cúi đầu chịu tội. Sau đó mới giải trở lại Đệ Nhị Điện.
Dương Sinh: Bên ngoài có tiếng khóc than đau đớn thê lương không ngớt của các vong hồn. Chẳng hiểu tại sao mà tất cả trẻ già, lớn bé lại đều thảm thương như vậy?
Minh Vương: Người trần tới bản điện mới biết rơ rằng ḿnh đă từ bơ cơi thế, lúc c̣n sống họ không tin có quỷ thần và báo ứng nhân quả. Lúc tới đây mới vỡ lẽ rằng khi chết không phải là mọi sự, mọi vật tiêu tan hết. Do đó có câu:
"Nhất đán vô thường vạn sự không, âm lộ chỉ hữu nghiệt tuỳ thân" (Một sớm đổi thay muôn sự chẳng c̣n chi, chỉ c̣n lại cái nhân xấu đeo theo ḿnh nơi ngă đường âm phủ).
Vong hồn biết rơ sẽ bị luật âm phủ xử và phải chịu h́nh phạt Nên có nhiều kẻ ḷng lạnh buốt, thân run rây, vừa khóc lóc vừa hỏi han. Họ phải từ bỏ người thân ở chốn dương gian, như: vợ đẹp con khôn, nhà cao cửa rộng, ngọc ngà vàng bạc, dứt tuyệt ái ân. Hiện tại chỉ c̣n cái thân trơ trọi ở chốn suối vàng. Mỗi lần nhớ tới dĩ văng không cầm nổi những giọt mắt bi ai.
Dương Sinh: Tại sao các âm binh không tôn trọng những vong hồn, lại dùng binh khí, hoặc dùng roi đánh đập khiến các vong hồn nức nở như ve sầu mùa đông, thực đáng thương quá!
Minh Vương: Những vong hồn nầy ăn ở không có đạo đức ở thế gian, do đó các âm binh không những không giữ lễ mà lại c̣n xử tệ tuỳ theo tội của họ, quả là :
"Ác nhân tự hửu ác nhân ma, Kiểu hảnh đầu cơ độ nại hà" (Kẻ ác có ngày người ác dạy, Đầu Cơ trục lợi độ sao đây). Nếu như ở thế cơi thế, họ biết để ḷng thương xót cứu đời, lúc chết đi hẳn là âm binh, thần phục đối xử tốt với họ gấp bội lần. Chẳng cần phải bênh vực họ.
Dương Sinh: Khi sống nếu như không tu tâm dưỡng tính, sau khi chết thật đáng thương hết sức. Đời sau nếu như con cháu biết được là, tổ tiên ḿnh lúc chết đi, bị coi ngang hàng với tội phạm, bị âm binh khinh khi đánh đập, chắc chắn sẽ chẳng thể cầm ḷng.
Cách đền ơn của người đời với tổ tiên là tu đạo hành thiện, lấy công đức siêu độ linh hồn tổ tiên sớm có ngày thoát khỏi sự khổ đau.
Tế Phật: Người đời nếu như không giữ ǵn được khuôn phép của gia cang, hành động bừa băi th́ tổ tiên họ ắt sẽ bị liên lụy. Cho nên nói
"Cửu Huyền Thất Tổ" huyết mạch tương quan, nhân quả tuần hoàn mật thiết, do đó phải hết sức thận trọng! Bữa nay đă cận giờ, sửa soạn trở lại Hiền Đường.
Minh Vương: Kính tiễn.
Tế Phật: Dương Sinh mau lên đài sen sữa soạn trở về ... Đă tới Thánh hiền Đường, Dương Sinh xuống đài sen, hồn phách nhập xác thân.
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 1812 of 2534: Đă gửi: 20 June 2009 lúc 11:22am | Đă lưu IP
|
|
|
ĐỊA NGỤC DU KƯ
( CHƯƠNG SÁU )
DẠO ĐÀI GƯƠNG SOI ÁC NGHIỆP XEM TỘI HỒN
HIỆN NGUYÊN H̀NH
Phật Sống Tế Công
Giáng ngày mồng 6 tháng 8 nhuận năm Bính Th́n 1976.
Thơ:
Hồn đăng nghiệt kính hiện nguyên h́nh
Giảm tự thâu văn ám bổ kinh
Âm luật vô tư thực phán đoán
Dương nhân tác ác thụ nghiêm h́nh.
Dịch:
Hồn soi gương ác hiện nguyên h́nh
Bớt chữ gom văn ngầm sửa kinh
Luật xử công minh nơi địa ngục
Người đời tạo ác chịu nghiêm h́nh.
Tế Phật: Đă tới giờ dạo địa ngục của bửa nay, Dương Sinh chuẩn bị lên đường.
Dương Sinh: Thưa, con đă sữa soạn xong, xin thầy khởi hành ...
Tế Phật: Đă tới nơi, mau xuống đài sen.
Dương Sinh: Thưa đây là đâu? C̣n đám người đông đúc kia, cớ sao lại bị âm binh áp giải lên đài?
Tế Phật: Đây là Nghiệt Kính Đài (đài gương soi ác nghiệp). C̣n đám đông là những kẻ không giữ đạo đức, chuyên làm việc phi nghĩa, xấu xa ở chốn dương gian, giờ đây đều là quỉ phạm tội.
Sau khi chết họ phải đến khai báo ở Đệ Nhất Điện, rồi bị áp giải lên đài, để gương soi ác nghiệp chiếu hiện nguyên h́nh tất cả những tội ác mà họ đă làm khi c̣n ở cơi dương gian.
Một khi những tội lỗi ở thế gian đă bị phanh phui th́ tội hồn chẳng c̣n che mắt được h́nh luật ở cơi âm. Hầu hết những quỉ hồn này, lúc bị đem lên đài, tâm can run rẩy v́ họ sợ những tật xấu của họ lộ ra sẽ làm tṛ cười cho bao kẻ . Ḿnh hăy theo họ lên đài xem.
Dương Sinh: Thưa phải lắm, có coi rơ mới hiểu hết sự t́nh.
Thủ Đài Tướng Quân (Tướng Quân giữ đài): Hoan nghênh Phật Sống Tế Công cùng Dương Thiện Sinh thuộc Thánh Hiền Đường ở Đài Trung tới thăm.
Tế Phật: Xin thứ lỗi cho, thầy tṛ chúng tôi phụng mệnh dạo âm ti để viết sách, hôm nay tới đây, xin Tướng Quân đưa Dương Thiện Sinh lên đài để tham quan.
Dương Sinh: Mời ân sư cùng lên với con, kẻo không con lạ cảnh lạ người, chẳng dám tự tiện một ḿnh xử trí.
Tế Phật: Được, chúng ta theo Tướng Quân lên đài ... Trước hết, ḿnh đứng ở một bên để quan sát.
Dương Sinh: Ồ! Ông lảo kia bị âm binh áp giải tới trước gương. Tai sao thân h́nh già nua vừa rồi lại biến thành chàng thanh niên, đang đêm leo tường vào nhà kẻ khác. Anh ta khom lưng cạy cửa sổ, nhày vô pḥng của một cặp vợ chồng đứng tuổi, trong lúc họ đang ngủ say.
Chàng thanh niên chuyên bẻ khoá, cạy gương đó c̣n đang loay hoay kiếm vật ǵ, chợt người chồng tỉnh giấc, thất kinh la lớn. Chàng liền rút dao, nhào tới đâm khổ chủ .Ôi! Máu tươi phọt ra, tôi chẳng dám nh́n.
Tướng Quân: Đừng sợ hăi, đây chỉ là ảo ảnh Đài Gương Soi Ác Nghiệp. Ông già lúc c̣n là thanh niên, có lần leo tường vào nhà người trộm đồ vật, bị phát giác, liền rút dao đâm chết chủ nhà. Bây giờ phải đến soi ḿnh trước đài gương soi ác nghiệp, cho hiện rơ những h́nh ảnh lúc thi hành tội ác.
Dương Sinh: Đài Gương Soi Ác Nghiệp này chế tạo cách nào mà ảo diệu quá vậy?
Tế Phật: Đài Gương Soi Ác Nghiệp, do khí thiên trời đất kết tụ thành. Linh hồn phạm nhân tới đây, bản chất thực của họ bị chiếu rọi ra hết. Sự thực th́ cũng chẳng kỳ ảo ǵ, người ta từ nhỏ tới lớn, trải qua một kiếp, ác nghiệp trùng trùng. Con người có linh tính nên những việc ḿnh làm, tự ḿnh biết rơ.
Tâm linh của ḿnh như một cái máy chụp h́nh, có thể thâu hết những hành vi ở cơi thế vào trong ống kính, không sót mảy may, nên nó chính là "Tâm kính".
Kẻ phạm lỗi trong bóng tối, người ngoài không biết. Nhưng trước khi hành động, đă tự vấn, cân nhắc kỹ càng rồi mới ra tay, th́ hẳn là có sự chỉ dạy của "Tâm". Do đó, thần thức âm thầm ghi lại hết những hành vi lớn nhỏ.
Nghiệt Kính Đài ở âm phủ do khai khí âm dương kết hợp, khi gặp hai khí hồn phách của người, lập tức hai luồng điện giao nhau, đem hết những h́nh ảnh của cả một kiếp người đă ghi chép được chiếu rọi rơ ra.
Cho nên kẻ làm ác đến trước Nghiệt Kính Đài th́ những điều sâu kính lộ ra hết, không giấu giếm nổi . Kinh Phật có nói: "Vạn pháp do tâm sở sanh" (mọi pháp do tâm sinh ra) đó cũng là đựa theo nguyên lư này vậy.
Dương Sinh: A, th́ ra thế đấy, nhưng hồn kẻ lương thiện tới đây, Nghiệt Kính Đài chắc chẳn c̣n tác dụng?
Tướng Quân: Hồn người lương thiện không cần phải hiện nguyên h́nh trên Nghiệt Kính Đài. Trên đài có viết: "Không có người lương thiện trên Nghiệt Kính Đài" mà Dương Sinh không nh́n.
Người lương thiện khi chết đi, tính linh của họ trong sáng trước Nghiệt Kính Đài, nên chỉ thấy một màu trắng toát, như lúc chụp h́nh bị ánh sáng chói loà. Ḷng họ không cất giấu bóng tối, do đó không thấy được nguyên h́nh.
Quang tuyến của linh hồn người lương thiện nếu như cực kỳ trong sáng th́ hẳn là công đức quá lớn, họ sẽ hướng thiên đường đi tới. Hoặc được giao thẳng tới các điện để điều tra riêng về công lao lẫn lỗi lầm nên không phải tới đây.
Nghiệt Kính Đài c̣n gọi là "Nghiệp Kính", phàm khi ở cơi trần mà phạm vào "ác nghiệp" đến đây lập tức hiện rơ nguyên h́nh. Dương Sinh, người thử xét một lần nữa xem sao.
Dương Sinh: C̣n thiếu nữ đang bị âm binh áp giải lên Nghiệt Kính Đài, cô ta quá sợ hải không dám bước tới, cứ than gào thảm thiết, t́nh cảnh thật đáng thương, đau ḷng hết sức.
Âm binh tại sao không thương hoa tiếc ngọc, lại dùng chỉa sắt đẩy lên đài, cách đối xử chẳng khác nào với một phạm nhân... A! C̣n chổ kia có khá nhiều đàn ông ra ra vào vào, trong nhà đèn hồng cửa lục, giống hệt cảnh ở dương gian quen gọi là chốn ăn chơi.
Tướng Quân: Đúng là chốn ăn chơi ở cơi dương gian nhà ngươi xem xét kỹ càng coi.
Dương Sinh: Mỗi pḥng trong nhà yến oanh ríu rít, đúng là chốn mê đắm ḷng người, chẳng dám nh́n lâu, thưa ân sư ḿnh về thôi.
Tế Phật: Nh́n lâu con cảm thấy khó chịu, là con có cái ḷng "Lễ, Nghĩa, Liêm, Sỉ" quả không thẹn là một môn sinh đắc ư của thầy. C̣n cô gái giang hồ, buôn linh hồn bán xác thân, gạt gẩm người để lấy tiền, lời nói thô lổ cộc cằn, mất hết nữ tính, quả đắc tội quá lớn. Cô ta v́ mắc bệnh hoa liễu nên sớm thác, v́ thế hồn đến âm phủ khó thoát khỏi thảm h́nh.
Khuyên phái nữ ở cơi thế gian, nên kính trọng ǵn giữ tấm thân, tuyệt đối không được trụy lạc ở chốn yêu hoa không được buôn sắc bán hương, để tới nổi đôi tay ngọc trăm ngàn kẻ gối, c̣n bị phường tục tử sĩ nhục.
Chỉ v́ tham tiền bạc, đă tạo biết bao tội lỗi. Đàn ông ham chơi bời cũng phạm tội dâm ô, hy vọng mau sửa đổi tật xấu đó. Dương Sinh! Thôi ḿnh sửa soạn trở lại Hiền Đường.
Tướng Quân: Rất tiếc hai vị không thể lưu lại đây lâu hơn nữa.
Dương Sinh: Nghiệt Kính Đài đă thấu hiểu kỹ càng, không dám ngó thêm. Các tội hồn đă bị lộ hết những tật xấu xa, tôi hiện c̣n là kẻ phàm nhân, ở lại càng tăng thêm sự xấu hổ của họ, bởi vậy tôi xin cáo biệt.
Tế Phật: Đa tạ Tướng Quân đă chỉ dẫn cho, chúng tôi phải sửa soạn trở lại Hiền Đường, ngày khác sẽ tới thăm viếng "Bổ Kinh Sở" (sở bổ túc kinh điển), đi thôi Dương Sinh, mau lên đài sen, sửa soạn trở về Thánh Hiền Đường.
Dương Sinh: Con sợ hăi quá!
Tế Phật: Sợ chi? Gắng làm người lương thiện sẽ tránh khỏi phải tới đây để lộ bộ mặt xấu xa ... Đă tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh mau xuống đài sen, hồn phách nhập thể xác.
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 1813 of 2534: Đă gửi: 20 June 2009 lúc 11:34am | Đă lưu IP
|
|
|
ĐỊA NGỤC DU KƯ
( CHƯƠNG BẢY )
DẠO SỞ BỔ TÚC KINH ĐIỂN
Phật Sống Tế Công
Giáng ngày mồng 9 tháng 8 nhuận năm Bính Th́n 1976.
Thơ:
Ám thất vi đăng hổ khổ kinh
Tăng ni đạo sĩ quyên khu h́nh
Đồng linh dao động kim tiền hưởng
Địa ngục thân ngầm tử tế thinh
Dịch:
Pḥng tối đèn mờ học lại kinh
Tăng ni đạo sĩ cực thân ḿnh
Chuông đồng lay chuyển tiền vàng động
Địa ngục nghe than rơ sự t́nh.
Tế Phật: Bữa nay sắp dạo địa ngục, Dương Sinh lên đài sen, tâm không được hoang mang.
Dương Sinh: Dạ dạ, nhưng thưa ân sư, thảm cảnh ở địa ngục hiện thời con không dám ngó.
Tế Phật: Những tội hồn đó đều đắc tội, con không thể về hùa bên vực họ Lên đương ngay...đă tới, mau xuống đài sen.
Dương Sinh: Những pḥng ốc sao đen ng̣m ng̣m thế kia, bên trong h́nh như lại có cả tiếng khóc than?
Tế Phật: Đó là "Bổ Kinh Sở" (Sở bổ túc kinh điển), ḿnh có thể tới thăm cho biết
Dương Sinh: Xin theo... Trên cửa pḥng thấy đề ba chữ "Bổ Kinh Sở", có hai vị tướng quân từ ngoài tiến vào, không rơ họ là ai?
Tế Phật: Đây là Tướng Quân giữ cửa.
Tướng Quân: Hoan nghênh Tế Phật cùng Dương Thiện Sinh từ Thánh Hiền Đường ở Đài Trung đă tới.
Tế Phật: Miễn lễ, bữa nay ta đưa thánh bút Dương Sinh tới thăm Sở Bổ Túc Kinh Điển, mong được Tướng Quân hướng dẫn.
Tướng Quân: Dạ dạ, mời theo tôi, hai vị có thể vào cửa bên hông, v́ cửa lớn chỉ mở vào hai ngày mồng một và mười rằm. Trong hai ngày này, Sở Bổ Túc Kinh Điển đều có Phật Tổ cùng Đạo Tổ, Tiên Thánh cao minh từ Tây phương giáng lâm, dạy pháp cho các đạo sĩ, tăng ni.
Dương Sinh: Được tới đây là vinh hạnh lắm, c̣n các cửa khác đều không quan trọng. Sở Bổ Túc Kinh Điển ảm đạm tối tăm, tôi đứng đây quan sát cũng đủ rồi, khỏi cần vô trong.
Tướng Quân: Chớ ngại, để tôi dẫn đường, đừng sợ chi cả.
Dương Sinh: Hay quá, gian pḥng này đầu làm bằng gỗ, có lẽ đă quá lâu đời, nên nhiều chỗ mục nát, vách lủng lổ chổ đó đây. Trong pḥng có hàng ngàn người phục sức đúng vẻ tăng ni, đạo sĩ Dưới ánh đèn leo lét, họ đang lật kinh mở sách, miệng ê a tụng, coi vẻ rất khổ sở.
Tướng Quân: Những tăng ni, đạo sĩ này lúc c̣n tại thế, chuyên tụng kinh siêu độ hầu giúp người ta tai qua nạn khỏi, để lấy tiền nuôi thân. Nhưng v́ họ thiếu lương tâm, nên chỉ một mực lư tài, nên lén bỏ bớt kinh, không hề căn cứ theo sách, hoặc tụng sai chữ trong kinh.
Sau khi chết đều bị đày xuống Sở Bổ Túc Kinh Điển để học lại kinh. Hằng đêm họ nhờ ánh sáng của con đom đóm tụng kinh lại kinh sách, hễ cứ bỏ sót một chữ phải tụng lại một trăm lần, bổ túc xong mới căn cứ vào công lao đó mà phán xét.
Dương Sinh: Tướng Quân nói như vậy th́ Kinh Thánh Ngọc Hoàng Phổ Độ, cùng Chân Kinh Thái Thuợng Vô Cực Hổn Nguyên, của bản Hiền Đường làm ra ai c̣n dám tụng ? Có rất nhiều người thành tâm tụng niệm, nhưng âm chữ không đúng, liệu tương lai có bị đày xuống Sở Bổ Túc Kinh Điển nầy không?
Tướng Quân: Không, chỉ những kẻ lúc c̣n tại thế, lấy việc tụng kinh lễ bái làm kế sinh nhai, mới phải tới Sở Bổ Túc Kinh Điển mà thôi. Lấy tiền của người để giúp người trừ tai hoạ, nhưng lại không tụng đủ kinh của đạo Phật đạo Thánh nên phải tới đây.
Nếu như tụng kinh cho ḿnh hoặc phục vụ cho người khác, sự phát âm tuy không đồng đều nhưng không thủ lợi, không giả dối để lấy tiền, lỡ đọc sai, luật trời sẽ đặc biệt khoan thứ.
Dương Sinh: Ngọn đèn tù mù, nhỏ bằng con đom đóm, c̣n bị gió cơi âm lùa thổi chập chờn như muốn tắt. Các tăng ni đạo sĩ tuổi cao, mắt loà, đọc kinh sách chữ nhỏ bằng đầu con ruồi. Người nào người nấy dáng vẻ tiều tụy khổ đau, quả thực đáng thương.
Tướng Quân: Nhận tiền th́ phải trao hàng, vậy mà lấy tiền của chủ nhân lại không lo giải quyết công việc của người ta cho thoả đáng, đương nhiên bị quả báo.
Tế Phật: Các tăng ni, đạo sĩ khuyến hoá thế gian, tụng kinh có thể giác ngộ được đạo. C̣n kẻ dựa vào sự tụng niệm để kiếm cơm ăn áo mặc, th́ phải hết sức cẩn trọng.
Một chữ một câu không được thâu ngắn, giảm bớt hoặc niệm sai. Dối trá không làm tiêu tan được tai hoạ cho người, th́ ḿnh phải gánh thế tai ương của họ.
Tướng Quân: Cứ vào ngày mồng một, mười rằm lại có hai vị giáo chủ đạo Phật và đạo Lăo tới đây kiểm soát kinh điển, cùng chỉ dạy cách phát âm trong kinh sách cho thật chính xác.
Chúng sinh tạo ra nguyên nhân làm liên lụy đến Tiên Phật, khiến các ngài phải đích thân đến tận địa ngục để cứu khổ cho. Tiên Phật quả thực từ bi, thiên hạ chúng sinh phải tự giác ngộ, v́ mỗi hành vi cử chỉ nhỏ nhặt, đều không tránh khỏi được luật pháp của cơi âm trừng trị.
Dương Sinh: Tôi đă tỏ tường, xin đa tạ sự chỉ giáo của Tướng Quân.
Tế Phật: Dương Sinh, con hăy đến thỉnh giáo vị đạo sĩ để t́m hiểu v́ sao ông ta phải tới đây?
Dương Sinh: Thưa Vâng, xin đạo trưởng cho biết tại sao mà ông phải tới đây?
Đạo Sĩ: Xin đừng kêu tôi là Đạo Trưởng, v́ lúc c̣n tại thế, tôi chỉ là Đạo Sĩ Đỏ Đầu (Hồng Đầu Đạo Sĩ) chuyên lo việc lễ bái, cầu siêu để tế độ cho người chết. Song v́ học thức kém cỏi, không có căn bản, thuộc lỏm bỏm chút kinh kệ, chỉ ê a theo tiếng chuông, tiếng mơ mà tụng cho qua, gia chủ cũng chẳng hiểu tôi niệm những ǵ.
Để ăn gian thời giờ, hai trang kinh tôi thường chỉ đọc có một c̣n bỏ một, cốt sao lấy được tiền bỏ túi thôi, c̣n người chết có tới được Tây phương cực lạc hay không mặc họ. Sau khi chết tôi bị âm binh áp giải tới Đệ Nhất Điện rồi chuyển giao qua Bổ Kinh Sở.
Tôi tới đây đă được một năm, hai tháng ngoài, khi sống thâu kinh giảm tụng quá nhiều, cho nên phải chịu khổ sở tới giờ mà vẫn chưa bổ túc xong kinh điển, lại thêm đôi tṛng mắt sưng đỏ, đau nhức không chịu nổi.
Hoàn tất việc bổ túc kinh điển, có thể tôi bị tống qua Đệ Nhị Điện, để quan toà ở đây xét tội bởi lẽ lúc sống tôi cũng phù phép hại người. Hiện giờ tôi rất hối hận, nhưng đă quá muộn.
Chỉ mong sự thành tâm hối cải của tôi được chuyển tới các pháp sư, đạo sĩ ở dương gian, để nhắc nhở họ phải luôn luôn hành sự cho có lương tâm, nếu không sẽ giống như tôi, hiên thời chỉ c̣n biết trông mong ở người khác siêu độ.
Dương Sinh: Đa tạ Tướng Quân, các vị đạo trưởng, sư phụ đều cố gắng tu luyện lại, thực quá tốt.
Tế Phật: Tội của hắn là tội báo ứng, tự làm tự lảnh. Ở dương gian hắn quá sung sướng, khiến hiện tại phải chịu khổ, chịu sở. Chớ có lo lắng chuyện không đâu, chúng ta chỉ là kẻ phụng chỉ dạo cơi âm, ngoài ra chớ có để tâm thắc mắc về chuyện can thiệp.
Việc này thuộc về luật pháp của âm phủ. Thời giờ đă trễ, chuẩn bị trở lại Hiền Đường, cảm tạ Tướng Quân.
Dương Sinh: Đa tạ Tướng Quân, các vị đạo trưởng, sư phụ đều cố gắng tu luyện lại, thực quá tốt.
Tế Phật: Mau lên đài sen....đă tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh xuống đài sen, hồn phách nhập thể xác.
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 1814 of 2534: Đă gửi: 20 June 2009 lúc 11:47am | Đă lưu IP
|
|
|
ĐỊA NGỤC DU KƯ
( CHƯƠNG TÁM )
DẠO THÀNH THÁC OAN
Phật Sống Tế Công
Giáng ngày 16 tháng 8 nhuận năm Bính Th́n 1976.
Thơ:
Lưỡng độ trung thu khánh nguyệt viên
Hồn tù địa ngục hữu thuỳ liên
Tự tầm đoản kiến nan như ư
Hoành hoạ phi lai khốc cửu truyền.
Dịch:
Rằm nhuận trung thu mấy lượt mừng
Vong hồn địa ngục có ai thương
Tự t́m cái chết không như ư
Vạ gió tai bay khóc suối vàng.
Tế Phật: Năm nay nhuận, hai rằm trung thu, kể từ lúc lănh sắc chỉ viết sách Địa Ngục Du Kư tới giờ thấm thoát đă tṛn một tháng. Thời gian như nước chảy, mong người đời giác ngộ mê lầm, tỉnh thức mộng ảo.
Trăng sáng đă mấy lần tṛn? Tuổi nào mới gặp lại được năm nhuận hai rằm trung thu? Người đời tản bộ chuyện phiếm dưới trăng, có chi sung sướng, nh́n lại địa ngục chỉ thấy tối tăm, hồn quỉ khóc than thê thảm, khiến mọi người chẳng dám ngó. Dương Sinh chuẩn bị dạo địa ngục.
Dương Sinh: Xin tuân lệnh, thời gian qua mau quá, đă tṛn một tháng mà chưa hoàn tất nổi một phần mười việc dạo địa ngục để viết sách. Con sợ trách nhiêm lớn lao này khó đạt thành .
Tế Phật: Chỉ cần giữ vững niềm tin, v́ người xưa có nói: "Tinh thành sở chí, kim thạch vi khai" (Có cong mài sắt có ngày nên kim). Tâm đạo của con kiên định, mười cửa điện của địa ngục tự mở, con chỉ nh́n một luợt là tỏ tường hết cả, chớ quá lo âu. Mau lên đài sen.
Dương Sinh: Con đă sửa soạn xong, mời ân sư khởi hành ....
Tế Phật: Đă tới, mau xuống đài sen.
Dương Sinh: Thưa chốn này có phải là "Uổng Tử Thành" (Thành Thác Oan" không? Phía trước có cửa thành khép kín, trên đề ba chữ "Uổng Tử Thành" có nên vào trong thăm không?
Tế Phật: Đúng, hôm nay ḿnh thăm Thành Thác Oan, con hăy theo thầy vào trong thành.
Dương Sinh: Thưa cửa thành tại sao lại khép chặt, làm cách nào vào được.
Tế Phật: Cửa thành này là cửa tự động, giống cửa siêu thị ở thế gian. Phàm những linh hồn thác oan, v́ chết một cách không b́nh thường chính đáng, oan khí không tiêu.
Khi quỉ vô thường dẫn tới đây, oán khí tương xung, cảm ứng với nhau, cửa này tự nhiên mở rộng. Mọi vật ở cơi âm đều do hai khí âm dương của tạo hoá làm nên, tuỳ tâm ứng biến, ta dùng quạt bồ quạt một quạt, cửa tự nhiên mở lớn.
Dương Sinh: Thưa ân sư, công phu của thầy quả mảnh liệt, thầy có thể cho con mượn chiếc quạt này mang về dương gian, biểu diễn pháp thần thông một lần cho thiên hạ lé mắt.
Tế Phật: Con chớ vọng niệm, vọng niệm dễ bị ma nhập, tu đạo chẳng cần phép thần thông biến hoá, chỉ cần luôn luôn tâm an lư đắc, một ngày vô sự, tinh thần thanh sảng, cũng đủ làm một "Tiểu Thần Tiên". Cần ǵ phải cầu mong có được quạt bồ này, để gây thêm phiền nảo.
Dương Sinh: Thưa đúng, xin đa tạ ân sư đă khai thị cho con, con thật đáng hổ thẹn. Phía trước có một toán người đi tới, họ là ai vậy?
Tế Phật: Đó là Tướng Quân cùng quan viên của Thành Uổng Tử, hăy chuẩn bị chào đoán họ.
Thành Quan: Cung kính nghinh tiếp Phật Sống Tế Công cùng thánh bút Dương Thiên Sinh từ Thánh Hiền Đường tới, xin mời theo chúng tôi vào trong thành tham quan.
Tướng Quân: Hoan nghênh Tế Phật cùng Dương Thiện Sinh đă tới. Chúng tôi đă nhận được sắc lệnh phải sửa soạn nghinh đón quí ngài từ lâu. Rất hân hoan được biết các ngài đi thăm các ngục để viết sách khuyên đời.
Dương Sinh: Theo gót các vị Tiên Trưởng, hôm nay tôi cùng ân sư tới thăm quí bản địa, xin chỉ giáo nhiều cho.
Thành Quan: Thưa không dám, mời đứng dậy, xin theo chúng tôi vào trong thành .
Dương Sinh: Đây y hệt một nhà ngục lớn, rộng răi vô cùng. Trong thành thác oan này có chừng bao nhiều người?
Thành Quan: Hàng ngày đều có người thác oan tới đây, xin theo tôi tuần tự đi thăm từ gian đầu của nhà giam.
Dương Sinh: Gian này có hàng bầy con nít, máu me đầy mặt, kêu gào luôn miệng, có đứa lăn lộn trên sàn đất thật là thê thảm, đáng thương hết sức. Tại sao không thả chúng ra?
Tướng Quân: Những hài nhi này là kết quả của sự trụy thai của người đời, v́ người đời không chịu nuôi nấng, hoặc kết tinh không chính đáng. Chúng đă thành h́nh, không diệt được thiên tính, nên sau khi chết đều phải tới đây.
Mỗi người là một sinh mệnh, vậy mà đời sống của những hài nhi này lại bị vứt bỏ, không cho chào đời. Do đó ḷng chúng oán hận không nguôi, luôn ngấm ngầm hại lại cha mẹ, khiến cha mẹ phải tan nhà nát cửa, chờ cho tới khi cha mẹ chết chúng níu kéo đeo theo không dứt.
Bởi vậy, khuyên người đời không được tuỳ tiện phá thai. Hành động này không những tổn đức mà c̣n tạo thành thói dâm đăng quá mức... Phàm kẻ đă lỡ phá thai làm chết oan hài nhi, phải lo tạo nhiều công đức để chuộc lỗi lầm, th́ luật cơi âm cũng có thể chiếu theo đó mà giảm khinh cho.
Dương Sinh: À th́ ra là vậy. Nhưng xin hỏi Tướng Quân, những kẻ bất đắt kỳ tử cũng đều phải tới Thánh Thác Oan này cả hay sao?
Tướng Quân: Không phải. Như quân lính, tướng sĩ vị quốc vong thân, v́ bảo vệ giang sơn mà hy sinh tính mệnh, có thể nói là họ đă hy sinh tiểu ngă để hoàn thành đại ngă.
Chẳng những họ không bị giam ở Thành Thác Oan này mà trái lại các anh hồn trung liệt đó c̣n được lên cơi Trời tiêu dao, có vị v́ c̣n mắc ṿng nhân quả mới phải về cơi thần, hoặc tái đầu thai nơi phước địa làm người.
Dương Sinh: Tướng Quân nói rất đúng.
Tế Phật: Trời đất rất thương những kẽ hiền lương trung nghĩa. Từ xưa tới giờ, các vị ái quốc, liều ḿnh hy sinh cho chính nghĩa đều khiến trời đất sợ, quỷ thần khóc.
Do đó có nhiều người chỉ dốc ḷng v́ chử trung mà thành được đạo. Bữa nay thời giờ đă cạn Dương Sinh mau sửa soạn trở lại Hiền Đường, ngày khác sẽ trở lại t́m hiểu thêm. Hướng Tướng Quân, Thành Quan cáo từ.
Dương Sinh: Đa tạ Tướng Quân, Thành Quan đă chỉ giáo, xin cáo biệt.
Thành Quan: Có điều chi thất thố, xin Tế Phật cùng Dương Thiện Sinh lượng thứ cho.
Tế Phật: Xin chớ khách sáo. Thầy tṛ chúng tôi xin phép trở lại Hiền Đường.
Dương Sinh: Thưa ân sư, con đă lên đài sen.
Tế Phật: Than ôi! Người đời v́ mê lầm, chỉ biết tắm sông yêu, coi rẻ máu thịt nên đă phá thai, quăng bỏ hài nhi, thê thảm biết là bao? Đến Tiên Phật cũng chẳng dám nh́n. Khuyên chúng sinh phải sửa đổi, lên thuyền từ, vâng ư Trời, xây dựng đạo vợ chồng để nối dơi tông đường, điều hoà hạnh phúc gia đ́nh êm ấm.
Sung sướng tinh thần c̣n hơn sảng khoái tính dục, quí trọng ǵn giữ tinh khí, máu huyết không được quá phung phí v́ nó chỉ có hạn. Hăy cố gắng trở thành người hữu ích cho nhân quần xă hội quốc gia.
Đă tới Thánh hiền Đường, Dương Sinh xuống đài sen, hồn phách nhập thể xác.
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 1815 of 2534: Đă gửi: 20 June 2009 lúc 12:07pm | Đă lưu IP
|
|
|
ĐỊA NGỤC DU KƯ
( CHƯƠNG CHÍN )
LẠI DẠO THÀNH THÁC OAN
Phật Sống Tế Công
Giáng ngày 19 tháng 8 nhuận năm Bính Th́n 1976.
Thơ:
Tuyên dương chân lư độ phàm phu
Chấn khởi cương thường hoá tục ngu
Vạn giạo qui tông triều thánh chúa
Nhân nhân học đạo niệm nam mô.
Dịch:
Nêu cao lẽ thực cứu người ngu
Nâng giác mối giềng giúp họ tu
Muôn giáo quay về chầu một đấng
Người người học đạo niệm nam mô.
Tế Phật: Ḷng người trên thế giới chạy ùa theo cái học về khoa học, coi cái học về siêu h́nh huyền bí, về tinh thần tín ngưỡng là chuyện không tưởng. Họ không hiểu rằng vật chất sẽ tan biến, chỉ tinh thần mới vĩnh cửu mà thôi.
Thiên đường hay địa ngục cũng đều do ư nghĩ của ḿnh mà có hoặc không. Thiên đường không xa, ngoảnh đầu lại thấy ngay; địa ngục há gần, tu đạo ắt xa. Trong thành Thác Oan thê lương vô cùng. Dương Sinh, bữa nay thầy tṛ ḿnh sửa soạn dạo âm ti, tinh thần ráng phấn khởi, mau lên đài sen.
Dương Sinh: Thưa ân sư, con đă sửa soạn xong xuôi, xin thầy khởi hành.
Tế Phật: Đă tới.
Dương Sinh: Thưa chốn này giống như bữa trước đă đến thăm. Tại sao thầy không hạ đài sen phía ngoài Thành Thác Oan, v́ chỉ cách có một bước đường?
Tế Phật: Phật cho bốn tướng: sinh, trụ, hoại, diệt đều là không, nên cửa địa ngục cũng sẽ bị phá bởi tướng không, qua lại tự do, mảy lông không trở ngại. Bữa trước dẫn con tới lần đầu, hạ đài sen phía ngoài Thành Thác Oan rồi đi bộ vào, là v́ bữa đó có nhiều thời giờ.
C̣n bữa nay thời giờ eo hẹp, cho nên phải vào thẳng địa ngục. Mong người đời giác ngộ, tu đạo nếu như trừ khử được sắc tướng, tự nhiên không c̣n sự trói buộc của địa ngục, giống như thầy tự do lui tới.
Dương Sinh: Thưa, thầy vừa giảng về "Thuợng Thừa Đại Pháp" con thành tâm thụ giáo. Phía trước Thành Quan cùng Tướng Quân đang đi tới.
Tế Phật: Mau mau đến vái chào.
Dương Sinh: Kính chào Thành Quan cùng Tướng Quân. Bữa trước quí vị đă tận t́nh chỉ giáo, ḷng ghi nhớ măi ân này. Bữa nay lại tới làm phiền, xin được chỉ giáo thêm. Thanh Quan: Không dám, mời Tế Phật cùng Dương Thiện Sinh theo chúng tôi vô thăm lại Thành Thác Oan, hầu tỏ rơ sự t́nh để c̣n tả vào sách mà khuyên giải người đời.
Dương Sinh: Chân thành cảm ơn. Bạch ân sư, ḿnh cùng quí vị đó vào thăm.
Tế Phật: Con cùng Thành Quan và Tướng Quân vào trước đi. Ta c̣n bận chút việc riêng, tạm rời khỏi nơi đây.
Dương Sinh: Thưa, thầy đi như vậy, chút nữa ai đưa con về ?
Tế Phật: Con chớ lo, tới giờ đương nhiên thầy về đón con.
Tướng Quân: Dương Thiện Sinh cứ yên tâm theo tôi.
Dương Sinh: Hai gian pḥng có vách ngăn ở giữa, mỗi bên nhốt đầy thanh niên nam nữ, theo như tôi thấy, họ đầu bù tóc rối, vóc dáng tiều tụy. Xin hỏi Thành Quan v́ lư do ǵ họ lại bị giam giữ ở đây?
Thành Quan: Những kẻ đó đều là thanh niên nam nữ, lúc c̣n ở dương gian v́ yêu đương dang dỡ, lại thêm tính t́nh nông nổi, uống độc dược quyên sinh, sau khi chết đều bị giam giữ ở đây. Mong người đời chớ quá si mê, thất trí mà coi rẻ mạng sống, chẳng ích lợi ǵ. Nếu như không làm chim liền cánh th́ làm sao có thể làm cây liền cành được.
Dương Sinh: C̣n trong nhà ngục kia, tại sao lại toàn những kẻ cụt chân, cụt tay, bể óc, ḿnh mẩy ướt đẩm máu tươi? Khóc than rên siết trông thật đáng thương.
Thành Quan: Những người đó đều chết v́ tai nạn xe cộ ở dương gian, v́ chưa tṛn tuổi thọ nên cũng thuộc loại thác oan, nên hồn tới địa ngục bị tạm giam ở đây, cho đến khi đúng tuổi thị th́ giao lại cho vua âm phủ. Vua âm phủ sẽ chiếu theo luật âm dương vô tư mà xét xử công và tội.
Dương Sinh: Trong đó có thứ đạo lư ấy được sao? Bất hạnh chết v́ tai nạn xe cộ, đă đáng thương lắm rồi, lại c̣n đem họ nhốt tù, khiến chẳng thể siêu sanh, tôi cho như vậy là vô nhân đạo.
Thành Quan: Nhà ngươi biết một mà chẳng biết hai, đâu phải ai bị tại nạn xe cộ cũng vào đây. Có kẻ tuổi thọ đă tṛn đầy, song nghiệp chướng c̣n trói buộc thân, mà phải chịu cái hoạ oan nghiệt tai nạn xe cộ th́ không phải vào đây.
Sỡ dĩ người đời nhiều kẻ oán trời, trách đất là tại sao lúc sống họ tu nhân tích đức mà ại bị chết ở dưới bánh xe? Đạo trời quá bất công! Thử hỏi thầy Nhân Hồi là người hiền đức, lương thiện tại sao lại sớm thác?
Thế Tôn Như Lai một ḷng v́ đạo, tại sao không ngớt bị gặp tai nạn quỷ ma? Đâu phải tại trời xanh không mắt, mà là số kiếp trời định để rèn luyện tâm tính con người. Huống thân xác nhỏ nhoi tuy tiêu vong mà tinh thần bất diệt.
Dương Sinh: Đă có ba kiếp thiện ác báo ứng quy định, tại sao lại c̣n chết oan? V́ vậy, nếu nói nhân quả người sẽ không tin nữa. Xin Thành Quan khai thị để giải trừ nghi hoặc.
Thành Quan: Ba kiếp nhân quả chỉ là một chặng ngắn mà thôi. Con người từ muôn kiếp vô thuỷ tới nay, không biết trăi qua bao nhiều đời, nhân quả tích tụ lại đếm không hết.
Sỡ dĩ Phật nói ba kiếp nhân quả là chỉ để luận về nhân duyên trước và sau của con người, gồm kiếp trước, kiếp này và kiếp sau. Tiền kiếp không phải chỉ có một đời trước, mà là cái nhân của toàn bộ kể từ lúc bắt đầu có tính linh tới khi tích chứa lại.
Người đời đều ngộ nhận kiếp này là kết quả của toàn bộ kiếp trước, do đó chưa thông lẻ đạo. Kiếp trước định bảy phần, c̣n kiếp này định ba phần, cho nên nói "Mệnh nan căi, vận khả di" (Mệnh khó căi, vận có thể dời).
Dương Sinh: À th́ ra là thế. Một số người phàm chuyện ǵ cũng cho là nhân quả kiếp trước, hoặc ngược lại tin là trời cao sắp xếp, đó là tư tưởng tiêu cực, thực tế không đúng. Mấy căn nhà giam phía trước, tiếng kêu thê thảm không dứt, họ bị giam cầm như vậy là phạm phải tội ǵ?
Thành Quan: Đó là vong hồn những kẻ bị chết v́ mưu sát hoặc giết lẫn nhau.
Dương Sinh: Cảnh này thật không nghĩ nổi, kẻ giết, người bị giết đều là nhân quả báo ứng, sự chết tới là lẽ đương nhiên, nhưng tại sao sau khi chết c̣n bị đầy ở Thành Thác Oan này?
Thành Quan: Lư luận vậy cũng đúng. Có kẻ giết lẫn nhau v́ nhân quả báo ứng, những cũng có một số người kiếp này không tu nhân tích đức, nguyên nhân gây nên sự tương tranh, làm thương tổn lẽ trời, đó là lư do của sự thác oan.
Mong người đời hiểu rơ lẽ này. Không thể nói rằng ta giết kẻ đó v́ kiếp trước kẻ đó c̣n thiếu nợ ta. Tục ngữ có nói: "Oán khả giải, bất khả kết" (Oán nên cởi, chẳng nên buộc). Nếu kẻ khác thiếu nợ ḿnh mà ḿnh không đ̣i, ḿnh có được vô lượng công đức.
Nếu như kẻ ḷng không dấy ư niệm riêng tư, đối đải thuận thảo với nhau, giống như trời không che riêng ai, đất không chở ḿnh ai, ắt địa ngục thành không có, nhân quả chẳng thành.
Sỡ dĩ người đời hiểu rằng thân ḿnh khó được, phải gắng tu tâm dưỡng tính. Nếu như tham hoa mà nói kiếp trước hoa thiếu nợ ta, tới đâu cũng săn bẻ hoa đẹp th́ đó không phải là cái "nhân" của kiếp trước báo ứng.
Cái "nhân" của kiếp trước phải là vô t́nh mà găp gỡ, c̣n như kẻ cố ư hành động bất lương là kiếp này tạo thêm "nhân" mới sẽ kết thành quả của kiếp sau.
Tướng Quân: Điều Thành Quan phát biểu, câu nào cũng là chân lư, người đời nên hiểu mà giác ngộ. Nếu như không tin cái lư này, người đời sẽ không tu đạo, nói thác là chỉ những kẻ có căn Tiên, cốt Phật mới có thể thành đạo.
Hoặc nói kiếp này ḿnh chỉ cầu có một tài sản ngàn muôn vạn, hẳn sẽ chẳng cần phải làm việc th́ đều là sai cả.
Tế Phật: Ta đă về tới. Điều Thành Quan và Tướng Quân vừa nói thực là chí lư, có thể phá tan được sự mê lầm của thế nhân. Hăy nhớ lại cái thuở ban đầu thiêng liêng vô thuỷ, từ cơi Trời, người người đều là Tiên Phật, nhưng v́ rơi xuống cỏi thế gian, bụi hồng làm mê muội, lu mờ chân tính, do đó không thể trở về nguồn cội.
Tới nay được Trời ban đạo lớn, dạy dỗ mọi người tu đạo, đây là thời kỳ kết thúc nhân quả mà trở về chân không. Chúng sinh chẳng thể lại si mê, kẻ chịu tu có cái phận của Tiên Phật; kẻ không tu, rớt trở lại sáu ngă luân hồi như cũ.
Tiên quỷ do người làm nên, số mệnh chẳng phải do Trời sắp xếp, thấy cảnh trong thành Thác Oan, hẳn là đă thấu tỏ. Đă tới giờ, Dương Sinh chuẩn bị trở lại Hiền Đường. Đa tạ Thành Quan cùng Tướng Quân đă tận t́nh giúp đỡ việc hoàn thành cuốn sách, qua sự chỉ dẫn rành rọt về thực trạng của thành Thác Oan, cùng đă phá về mê tín.
Dương Sinh: Lẽ đạo sâu như biển, nếu như không được sự chỉ dạy của Thành Quan và ân sư, hẳn là người đời chẳng thể tỏ tường. Mong ân sư khai thị về chân lư nhiều hơn nữa, để giáo hoá được người đời, để kẻ tu đạo có được đường hướng đứng đắn, nhận định mẫu mực, mới mong tránh được cảnh cho tới chết mà chân lư vẫn chưa được giác ngộ.
Tế Phật: Đó là trách nhiệm của ta, từ đây về sau sẽ tăng cường việc phát huy chân lư của đạo giáo. Thánh Hiền Đường được lệnh Trời lo việc đó để phổ độ chúng sinh, hầu giúp thiên hạ chúng sinh quay về chính đạo mà thành chính quả. Mau sửa soạn trở lại Hiền Đường.
Dương Sinh: Xin vâng lệnh, con đă lên đài sen, mời thầy trở về...
Tế Phật: Đă tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh xuống đài sen, hồn phách nhập thể xác.
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 1816 of 2534: Đă gửi: 20 June 2009 lúc 12:25pm | Đă lưu IP
|
|
|
ĐỊA NGỤC DU KƯ
( CHƯƠNG MƯỜI )
DẠO ĐỆ NHỊ ĐIỆN BÀN BẠC VỚI SỞ-GIANG-VƯƠNG
CÙNG THĂM NƠI GIẢNG ĐẠO
Phật Sống Tế Công
Giáng ngày 26 tháng 8 nhuận năm Bính Th́n 1976. Thơ:
Tam tào phổ độ quỉ thần nhân
Địa ngục cơ quan nhật nhật tân
Nhiệm nhĩ dương gian đa ám thất
Nan đào pháp nhản dạ du tuần.
Dịch:
Ba ngôi cứu chuộc đủ muôn loài
Địa ngục cơ quan đổi mới hoài
Cho dẫu gian manh trong xó tối
Tránh sao mắt thánh dơi theo ngươi.
Tế Phật: Dạo địa ngục viết sách làm khổ tâm cả thần lẫn người, là mong độ kể mê lầm trên dương thế, nên chẳng quản công lao, do đó có thể nói là "Vi thiện tối lạc", làm việc thiện một cách rất vui vẻ.
Các đệ tử đêm nào cũng cố gắng công phu cho tới canh khuya, khiến Phật ta thực là cảm động. Tam Tào (Thiên Tào: trời, Địa Tào: âm phủ, Nhân Tào: các bậc đạo cao đức rộng) phổ độ, trên độ khí tinh tú sông Nhân, giữa độ muôn vạn chúng sinh cơi thế, dưới độ hồn quỉ địa ngục.
Lúc này Trời và người cùng hoang mang, cửa Thánh mở rộng, chánh đạo ban xuống, có duyên gặp đạo tu đạo, vô duyên thấy Phật chê Phật, tự xa lánh thiên đường.
Nh́n lại cơi thế gian, chốn chốn thiền đường mọc lên như nấm, đạo khí toả khắp mọi nhà. Lúc này văn hoá phục hưng, đạo xưa được kính trọng và thi hành, hiện ra cảnh tượng tốt lành.
Hồn quỉ ở dưới địa ngục mong chờ lúc này để được cứu chuộc. Hôm nay đưa Dương Sinh dạo địa ngục thăm qua một lượt, để hiểu rơ sự t́nh, hầu thuật lại cho người đời rơ. Dương Sinh sửa soạn dạo âm ti.
Dương Sinh: Thưa con đă sẳn sàng.
Tế Phật: Chốn dạo thăm bữa nay là Đệ Nhị Điện, tinh thần con phải hăng hái lên.
Dương Sinh: Thưa vâng, nếu như con thất thố hoặc sai quấy, xin ân sư cứ trách mắng, đừng quản ngại.
Tế Phật: Không có chi, mau lên đài sen, khởi hành thăm âm phủ ....đă tới, mau xuống đài sen.
Dương Sinh: Phía trước là đâu? Thấy có người ta đông cứng, lại thêm bọn đầu trâu mặt ngựa áp giải các vong hồn đi tới.
Tế Phật: Đây là Đệ Nhị Điện, ḿnh đi lẹ tới gặp Sở Giang Vương.
Dương Sinh: Toán người từ đằng trước đi tới, ở giữa có một vị thân thể to, khoẻ mạnh, ḿnh bận bộ đồ xưa, giống như lễ phục ở dương gian người ta thường mặc vào các dịp cúng tế thần linh, hào quang toả lấp lánh, vẻ oai phong lẩm liệt, hai bên có quân tướng hộ giá.
Tế Phật: Đây chính là Sở Giang Vương ở Đệ Nhị Điện, mau tới ra mắt.
Dương Sinh: Xin ra mắt Sở Giang Vương cùng Tiên Quan.
Sở Giang Vương (Minh Vương, Diêm Vương, vua âm phủ): Miễn lễ, mời đứng dậy. Hoan nghênh Tế Phật cùng Dương Thiện Sinh thuốc Thánh Hiền Đường quá bộ tới thăm.
Bản Điện đă sớm nhận được chiếu chỉ của Ngọc Đế, nên rơ quí Hiền Đường v́ nhu cầu trước tác Địa Ngục Du Kư, cần phải đi thăm mười điện địa ngục, đồng thời cũng vừa nhận được thư tay của Tế Phật, bảo là hôm nay sẽ tới thăm bản điện, do đó chúng tôi đă tới trước, chờ nghênh tiếp quí vị. Mời hai vị theo tôi vào điện để chúng ta cùng bàn bạc.
Tế Phật: Đa tạ Sở Giang Vương đă tiếp đăi chúng tôi một cách nồng hậu. Dương Sinh, ḿnh theo Sở Giang Vương vào trong điện.
Sở Giang Vương: Mời hai vị vào nhà hội nghỉ ngơi một chút. Tướng Quân mau dâng trà.
Dương Sinh: Đa tạ, đêm nay thầy tṛ chúng tôi tới quấy rầy là v́ muốn được giải toả những điều thắc mắc, vậy kính mong Sở Giang Vương tŕnh bày cho chúng tôi được rơ sự t́nh của lưỡng điện.
Sở Giang Vương: Quá khách sáo, bản điện sẽ tường tŕnh các sự việc của mười điện địa ngục, sở h́nh phạt chính thức, phàm những vong hồn từ Đệ Nhất Điện giao tới, công tội đă xét xử tỉ mỉ.
C̣n lại tội hồn ác độc xảo quyệt, v́ lúc ở thế gian nó đă quen thuộc với tánh đó rồi, nên bây giờ âm phủ chỉ tạm sửa trị căn bệnh của nó mà thôi; bởi vốn biết nó chẳng thể giác ngộ. Những tội hồn này lúc tới bản điện, bản điện phải đem sổ lư lịch của âm phủ ra đối chiếu với những tội mà nó đă phạm, nhất nhất đều tỏ tường.
Nhân v́ t́nh trạng thế gian đổi khác, nên địa ngục cũng phải đổi mới và tăng thêm nhiều nhà ngục, cho nên nói "Thời thiên pháp diệc thiên" (Thời đổi pháp cũng đổi). Nhiều h́nh luật ở cơi âm cũng phải sửa chừa để đáp ứng nhu cầu thời đại mới, hầu sửa trị nổi những kẻ không tuân theo khuôn pháp.
Tế Phật: Sự thay đổi của lư số, thành tượng ở trời, thành h́nh ở đất, nhân gian cũng theo cảnh vật mà biến đổi. Bóng thiên đường địa ngục tức khắc hiện h́nh, nên nhất cử nhất động của người đời, một gốc cây một, ngọn cỏ ở thế gian, trời như tấm gương lớn lập tức phản chiếu ra.
Địa ngục lại do gương trời phản chiếu, một mực trong sáng rơ ràng. Đừng noí là khoa học tiến bộ, quỉ thần có thể tiêu diệt, thế nhân ỷ hữu h́nh muốn thắng vô h́nh, mới hay rằng vô h́nh chủ tể của hữu h́nh. Tiên Phật là chủ động lực trong cơi tối tăm, mà người chỉ là bị động ở ngoài cơi sáng sủa.
Dương Sinh: Nguyên lai là như vậy. Thế nhân đều cho địa ngục là cơi ta không thấy được, kỳ thực lại hiển hiện ṛ ràng ngay trước mắt ta, thật là kỳ diệu, quả là đáng sợ. Bỗng dưng thân tôi tới được một thế giới mới hoàn toàn khác lạ.
Sở Giang Vương: Ta v́ công việc bề bộn, chẳng tiện giúp đỡ nhiều, nhờ Tướng Quân dẫn Dương Thiện Sinh đi thăm các ngục được chăng?
Tướng Quân: Xin tuân lệnh.
Dương Sinh: Nhưng các vong hồn ở trước điện kia, có kẻ cổ mang gông tay bị xích, giống như các tội phạm ở dương gian thật đáng thương. Diêm Vương đăng đàn xử án, đập bàn la hét, y hệt người nông phu chửi mắng trâu ḅ.
Tướng Quân: Thời giờ eo hẹp, xin Dương Thiện Sinh chớ có lan man, mau theo tôi rời khỏi điện.
Tế Phật: Đi thôi, đừng ngó nữa.
Dương Sinh: Nơi đây đám đông tụ tập, không một tiếng chim kêu. Họ đang làm chi vậy?
Tướng Quân: V́ hiện thời đúng là lúc Tam Tào Phổ Độ, nên Bồ Tát Địa Tạng Vương đều cho thiết lập tại mỗi điện một sở giảng đạo, phàm tội hồn trong ngục c̣n có thiện căn, trong lúc thụ h́nh c̣n tỏ ra tốt lành, đều có thể lần lượt tới sở giảng đạo, lắng nghe Tiên Phật thuyết pháp, do đó họ mới thận trọng bước nhè nhẹ, không dám gây tiếng động. Chắc nhà ngươi cũng thấy họ đang lục tục kéo vào.
Dương Sinh: Th́ ra dịa ngục cũng độ hồn quỉ mà giảng kinh thuyết pháp. Có thể so sánh với dương gian, khắp nơi thuyết lập đền thánh giảng cơ để phát huy đạo giáo. Kẻ tu đạo tại gia không thiếu, hiện thời Tiên Phật quá từ bi, không quản gian khổ giáng xuống cơi phàm trần, địa ngục để cứu độ chúng sinh tại chốn dương gian và quỉ hồn nơi địa ngục.
Tế Phật: Ḿnh hăy theo chân đám quỉ hồn kia mà tiến vào.
Dương Sinh: Thưa rất phải. Trên cửa lớn có một cái biển đề "Nhất Điện Giảng Đạo Sở" (Sở giảng đạo điện số một). Mỗi quỉ hồn vào cửa tất phải tới gian pḥng nhỏ ở bên cạnh, giống công xưởng, kêu là "Thủ Vệ Thất" báo cáo, rồi sau mới vào trong điện.
Tướng Quân: Đây là nơi cư trú của Tướng Quân giữ cửa, chuyên phụ trách việc kiểm soát các tội hồn vô ra. Nếu như không có giấy chứng nhận được phép tới dự hội của các tiểu ngục, đều không được vào cửa.
Tôi phải tới trước để báo cáo về việc quí vị tới thăm với mục đích để viết sách. Hai vị chờ tôi một lát tại đây... Tôi đă báo cáo và ghi tên quí vị xong, mời theo tôi vào trong giảng đường, ngồi chiếu trên, đợi Tiên Phật giáng lâm.
Tế Phật: Lúc này xe pháp chờ Nam Hải Bồ Tát Quan Thế Âm, Dương Sinh hăy quỳ lạy đón chào.
Dương Sinh: Thưa tuân lệnh ....Quan Âm Đại Sĩ đă lên đài chuẩn bị thuyết pháp. Trong nhà giảng các ghế ngồi cũng cùng một kiểu ghế học tṛ ở nhà trường thế gian, có khoảng hai ngàn người, tất cả đều lộ vẻ vui mừng.
Quan Âm Đại Sĩ ngồi trên toà sen, toàn thân lụa trắng, cầm cành dương liễu nhúng nước cam lồ trong b́nh Tịnh Thuỷ rẩy xuống. Xin hỏi ân sư như vậy có dụng ư ǵ?
Tế Phật: Mưa pháp nhuần thấm, nước cam lồ rưới khắp, có duyên tự nhiên được độ, biểu thị ḷng trời từ bi, không phân biệt tứ sinh lục đạo. Chỉ cần chịu quay đầu, chịu sửa lỗi để tự làm mới ḿnh th́ điều được thuyền từ tế độ, đó là đại nguyện của Quan Âm Đại Sĩ. Thôi chớ hỏi nữa, hăy lắng nghe Quân Âm Đại Sĩ thuyết về pháp "Cứu Khổ Cứu Nạn".
Quan Âm: Bữa nay có Dương Thiện Sinh cùng Phật Sống Tế Công thuộc Thánh Hiền Đường Đài Trung tham dự buổi hội, ta rất vui mừng. Mong rằng sau khi nghe ta thuyết pháp, trở lại trần gian Dương Thiện Sinh sẽ tận lực khuyên can giáo hoá người đời.
Quí Hiền Đường v́ phổ hoá thế nhân, tất cả đệ tử hiến trọn tâm lực, hy sinh tất cả, tạo được thuyền từ, quảng độ thiên hạ chúng sinh, tinh thần thật đẹp đẽ, tương lai ắt thành quả vị thánh hiền. Mong gắng sức thi hành.
Tế Phật: Dương Sinh mau lạy ta lời khuyên từ ái của Đại Sĩ.
Dương Sinh: Cảm tạ những điều Quan Âm Đại Sĩ chỉ giáo, khi trở lại Hiền Đường con sẽ chuyển lời dạy này đến toàn thể bạn đạo, để khỏi phụ ḷng trông cậy của Đại Sĩ.
Đại Sĩ: Bây giờ bắt đầu bài thuyết pháp: "Người từ vô thuỷ tới nay sống sống chết chết, mà h́nh thể tuy chết, tính linh bất diệt. Hôm nay các ngươi tới âm phủ, vẫn chưa liễu ngộ thân huyễn ảo là giả, tính huệ giác mới là chân.
Các mối t́nh ái khó xả, oán thân không dứt, phải liễu ngộ thế giới như mộng ảo, duyên thân thuộc là do nhân quả tự thành, báo ứng tuần hoàn một cưỡng một thuận, không thể lại si mê chẳng ngộ.
Như ư niệm trong đầu không dứt, tính đời trong tâm không diệt, sẽ măi măi luân hồi. Nay gặp lúc mạt pháp, ḷng người điên đảo, gốc huệ thui chột, hài nhi ra đời thông minh khôn khéo.
Nói ra th́ sẽ lộ thiên cơ, nhưng lửa đèn trước gió khó giữ cho cháy được lâu, bởi vậy thói đời ngày một nhiễm, chân bản tính dễ mất. Cho nên dẫu thông minh tự ngộ, tuệ quang cũng bị lu mờ, làm thuơng tổn thiên lư, hành động thất dức, bất nhân cứ tăng thêm măi.
Thế nhân v́ hỗn loạn, nhân luân đồi bại, các người là những kẻ rơi xuống huyệt sâu, thân thịt đă mất, nghiệp đeo theo. Phải hiểu là bóng theo người, chớ nói là không có ánh sáng mà ảnh không hiện.
Mổi nghĩ mỗi nhớ cơ quan tâm thần đều phát sinh ảnh hưởng, nghiệp chướng lập tức buộc thân. Giờ đoạ chốn tối tăm, vẫn c̣n một điểm lương tri chưa đen, phải biết sám hối lỗi lầm.
Nay ta khuyên các ngươi liễu ngộ, cố gắng chịu sự hành hạ của h́nh phạt để tội ác tiêu tan. Ráng chịu đựng thống khổ, dẹp bỏ ḷng oán thân, ta sẽ tới cứu độ". giảng xong.
Tế Phật: Mau tiễn xa giá.
Dương Sinh: Tuân lệnh. Đa tạ lời vàng của Quan Âm Đại Sĩ ....Toàn thể quỉ hồn đều qú lạy xa giá. Nhiều kẻ khi nghe xong cảm động, khóc than lệ chảy.
Tế Phật: Đại Sĩ thương xót quỉ hồn, ban lời vàng ngọc để khuyên răn, vỗ về, quả đă phát bồ đề tâm, mong thiên hạ chúng sanh hiến thân ngộ đạo.
Nếu như c̣n có kẻ tiếc thân, chẳng sớm tu đạo, khi chết tới địa ngục chịu khổ nghiệp, rồi sau mới tu luyện lại, hẳn là khó khăn gấp bội. Thời giờ eo hẹp, Dương Sinh sửa soạn trở lại Hiền Đường.
Tướng Quân: Bản điện có điều chi khiếm lễ, kính xinTế Phật cùng Dương Sinh tha tội.
Dương Sinh: Ở đây tôi là người phàm, cớ sao lại nói: "xin tha tội", thực quá hạ ḿnh. Xin hỏi lại ân sư, các điện ở địa ngục đều thiết lập các nơi giảng đạo? Cuối cùng tới bao giờ tội hồn mới có thể hết tội mà thành đạo?
Tế Phật: Các sở giảng đạo do các điện thiết lập là cấp thất nhứt, cốt để khảo nghiệm tâm tính các tội hồn xem sự giác ngộ nông hay sâu, sau đó c̣n có sở giảng đạo cấp cao hơn để họ tu luyệtn lại.
Thôi đừng hỏi thêm nữa, thời giờ đă muộn, mau lên đài sen, chuẩn bị trở lại Hiền Đường, xin đa ta sự tiếp đăi của Tướng Quân....
Đă tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh xuống đài sen, hồn phách nhập thể xác.
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 1817 of 2534: Đă gửi: 20 June 2009 lúc 10:07pm | Đă lưu IP
|
|
|
ĐỊA NGỤC DU KƯ
( CHƯƠNG MƯỜI MỘT )
DẠO ĐỊA NGỤC BÙN PHÂN NƯỚC TIỂU
Phật Sống Tế Công
Giáng ngày mồng 3 tháng 9 năm Bính Th́n 1976.
Thơ:
Tĩnh phủ phiên khai bối diệp thư
Tâm vô quản ngại lạc hà như
Hồng trần nan nhiễm liên hoa thể
Tiên Phật thiên ṭng sanh tử trừ.
Dịch:
Tay sạch lật tờ lá bối kinh
Tâm không ràng buộc khổ xa ḿnh
Bụi hồng khôn nhuốm ta sen trắng
Nối gót Phật Tiên vượt tử sinh.
Tế Phật: Sinh tử là việc lớn của con người, nên khó tránh nổi hai chữ tử sinh, bởi vậy Trang Tử nói: "Ngă bản bất nguyện sinh, hốt nhiên sinh ư thế. Ngă bản bất nguyên tử, hốt nhiên tử kỳ chí" (Ta vốn chẳng muốn sinh, hốt nhiên sinh ra đời. Ta vốn chẳng muốn chết, hốt nhiên nạn chết tới).
Dù biết con người không làm chủ được sự sống chết, tuy nhiên cũng không thể nói con người hết phương cách làm chủ sự sống chết. Chỉ v́ người đời không hiểu đạo sống chết, sinh từ đâu tới? Chết đi về đâu? Hẳn là hoang mang chẳng rơ, nên mới để cho Diêm Vương cai quản, nên nói:
"Diêm Vương chú định tam canh tử, nan lưu hoạt đáo ngũ canh thiên" (Diêm Vương đă định canh ba chết, khó ḷng sống nổi tới canh năm). Nay gặp kỳ phổ độ, nếu như người đời thấu hiểu, quay về với lẽ thực, hoặc theo đại đạo, tu tâm dưỡng tánh, tự nhiên siêu sanh khỏi chết, không trở lại luân hồi.
Người đời nên quí báu cái thân ḿnh đă được sinh ra, lại được sống ở giữa đất. Giờ này phút này, giác ngộ lo tu kể cũng chưa muộn. Dương Sinh sửa soạn dạo địa ngục.
Dương Sinh: Đa tạ, ân sư chẳng quản khó nhọc, ân cần tha thiết giáo hoá người đời, hiện tại làm cho người ta rất cảm động.
Tế Phật: Trách nhiệm của ta là do người. Tiên Phật lấy từ bi độ người, cứu đời làm chức vụ của ḿnh, mau lên đài sen.
Dương Sinh: Con đă sẵn sàng, mời thầy khởi hành ...
Tế Phật: Đă đến điện thứ hai, mau xuống đài sen.
Dương Sinh: Đêm nay sao lại đến chốn này?
Tế Phật: Trước khi bái kiến Diêm Vương, sau thăm lại các ngục.
Dương Sinh: Diêm Vương đă dời điện, phải tới gấp... Bái kiến Diêm Vương cùng chư vị Tiên Quan.
Diêm Vương: Miễn lễ, mau đứng lên, mời Tế Phật cùng Dương Thiện Sinh vào trong điện nghỉ ngơi.
Tế Phật: V́ thời giờ eo hẹp, tôi thấy không cần thiết, chỉ xin dẫn Dương Thiện Sinh đi thăm ngục h́nh phạt là đủ rồi.
Diêm Vương: Thôi được. Tướng Quân hăy hướng dẫn Tế Phật cùng Dương Thiện Sinh đi thăm ngục.
Tướng Quân: Xin tuân lệnh. Mời hai vị theo tôi.
Dương Sinh: Ô, hơi hướm chốn này sao khó ngửi quá, h́nh như là mùi hôi thúi của phân và nước tiểu.
Tướng Quân: Phía trước là "Phẩn Niệu Nê Địa Ngục" (Địa Ngục bùn phân nước tiểu) do đó nơi đây hôi thối, xin lượng thứ.
Dương Sinh: Mùi xú ế càng đi tới càng nồng nặc, hô hấp cũng cảm thấy khó khăn, thưa thầy con chịu không nổi, con không muốn đi nữa.
Tế Phật: Đừng sợ hăi, ta có bảo vật này, con cầm lấy đi.
Dương Sinh: Thưa vật này là vật ǵ?
Tế Phật: Cái lồng lọc bụi bậm, con hăy đội lên, không khí tự nhiên trong sạch, mùi xú ế nào cũng tan biến.
Dương Sinh: Thực quá hay, chẳng c̣n ngửi thấy mùi vị ǵ nữa hết. A, phía trước có treo một tấm bảng gỗ, trên đề Địa Ngục Bùn Phân Nước Tiểu, tiếng khóc than từ phía trong vọng ra. Nh́n vào thấy đầu người nhấp nhô, hai tay quờ quạng, giống như bơi lội.
Tướng Quân: Đây chính là Địa Ngục Bùn Phân Nước Tiểu, mau tiến lại gần xem.
Dương Sinh: Được được. Thưa ân sư không ngửi thấy mùi hôi thối hay sao?
Tế Phật: Làm ǵ có mùi vị, ta đă thành Phật, đồ ô uế này, ta thấy cũng như không thấy, mùi của nó không hề xâm nhập khứu giác ta, khác với người là kẻ phàm nhân, hễ thấy thanh sắc là bị xúc cảm và mê hoặc.
Dương Sinh: Cái ao lớn này giống như biển rộng, không thấy bến thấy bờ. Trong ao có đủ cả già trẻ nam nữ, họ ngụp lặn nổi ch́m cùng cứt đái. Mỗi lần há miệng kêu la là lại nuốt thêm phân và nước tiểu. Thực quá dơ dáy! Thầy ơi! Con muốn ói!
Tế Phật: Hăy kiên định tâm thần, đừng dể mùi ô uế ảnh hưởng tới tâm chí
Dương Sinh: Quả thực tôi không hiểu nổi, xin hỏi Tướng Quân, những kẻ tới đây đă phạm phải tội ǵ mà bắt họ phải chịu cực h́nh này?
Tướng Quân: Họ là những gái giang hồ, lúc sống chuyên bán thân lấy tiền, dụ dỗ con gái nhà lành đem bán cho khách, cầm đồ cho vay nợ lăi. Ăn nhau người để cho bổ béo. Chân không lấm đất, chỉ dùng miệng lưỡi xảo trá để lường gạt người khác lấy tiền. Kẻ chơi bời dâm dục quá độ, kẻ làm chứng gian, nói trắng ra đen, Kẻ vờ kêu người chơi hụi rồi giựt hụi, hùn hạp buôn bán rồi giựt vốn.
Kẻ làm quan ăn hối lộ. Kẻ đứng trung gian ăn lời. Kẻ lảnh xây cất nhà cửa ăn bớt tiền công và vật liệu. Những kẻ lúc sống thân ô uế, nhiễm độc dùng mồm miệng không được thanh sạch, khi chết đều bị đày xuống ngục này để họ nếm mùi hôi thối.
Những vong hồn ở đây vạn phần thống khổ, thở hít toàn là mùi phân và nước tiểu, mỗi lần mở miệng là có vật ô uế trôi vào, bụng vừa đói vừa khát, muốn ăn không có cái ăn. Những kẻ lúc sống ăn toàn đồ dơ bẩn để sống, khi chết xuống địa ngục lănh quả báo ứng, như vậy th́ kể cũng xứng đáng. Do đó giữa đám bùn phân nước tiểu, họ càng cựa quậy để mong thoát khỏi th́ lại càng bị ch́m sâu.
Dương Sinh: Thực đáng thương quá, hiện thời dương gian đă sử dụng cầu tiêu máy làm mất hẳn mùi hôi thối, cùng các chất hoá học làm tiêu các chất độc, nhà giàu c̣n dùng dầu thơm để diệt mùi hôi. Nhưng họ lại tham lam ăn chận tiền tài không trong sạch, thân thể coi bề ngoài đẹp đẽ, nhưng trong tâm lại nực mùi cứt đái dơ bẩn, nên bị đầy xuống địa ngục này kể cũng hợp lư.
Tế Phật: Dương Sinh nói rất phải, mỗi gia đ́nh người đời sửa soạn giàu đẹp đường hoàng, ḿnh mặc y phục lộng lẫy. Nh́n bề ngoài thấy sạch sẽ tươm tất, kỳ thực cái tâm bên trong chứa muôn ngàn mưu kế.
Nào như chuyện đầu cơ trữ gian, chẳng hề mưu cầu chính đạo, có thể nói giống hệt mùi vị và h́nh dáng của phân cùng nước tiểu. Lúc sống tuy nhất thời hưởng thụ, nhưng khi tới địa ngục th́ chuyện lại khác xa, bởi chỉ được ăn đồ dơ dáy để sống qua ngày.
Tướng Quân: Không thể đồng t́nh với họ, mấy kẻ đó đều là loại sâu bọ đáng thương, giống như bọ trùng, chuyên ăn đồ dơ bẩn để lớn lên. Khuyên người đời phải quang minh chính đại, không được thấy tiền liền dùng thủ đoạn mưu gian để hại người. Những kẻ chuyên hành nghề bất lương để kiếm đồng tiền dơ bẩn, chắc chắn sau khi chết sẽ phải tới đây để trả nợ.
Dương Sinh: Không rơ nhưng tội hồn này bao giờ mới hết khổ?
Tướng Quân: Căn cứ theo tội của họ nặng hay nhẹ mà xử, nhưng tối thiểu cũng phải tới lúc da thịt của tội phạm nát nhừ. Tới lúc măn hạn tù ở đây th́ giao qua điện khác để xét xử các tội c̣n lại.
Dương Sinh: Địa Ngục ngày nay thực sợ quá.
Tế Phật: Thời giờ đă trễ, bữa nay cuộc hành tŕnh tới đây ta thấy đă đủ. Dương Sinh sửa soạn tở lại Hiền Đường. Đa tạ Tướng Quân đă chỉ dạy. Cũng nhờ Tướng Quân thay mặt cám ơn Diêm Vương đă chiếu cố.
Dương Sinh: Cái lồng con đang đội thưa có phải lấy xuống không?
Tế Phật: Lên đài sen rồi mới được gỡ nó ra, c̣n không con sẽ chịu không nổi đâu.
Dương Sinh: Thưa, con đă lên đài sen.
Tế Phật: Con có thể lấy nó xuống, bắt đầu trở lại Hiền Đường.
Gió cơi âm lạnh lẽo, uế khí trùng trùng, bụi hồng muôn trượng, chôn vùi biết bao anh hùng hảo hán. Khuyên người đời mau tu sửa để thoát khỏi cảnh địa ngục ưu sầu...
Đă tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh xuống đài sen, hồn phách nhập thể xác.
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 1818 of 2534: Đă gửi: 20 June 2009 lúc 10:22pm | Đă lưu IP
|
|
|
ĐỊA NGỤC DU KƯ
( CHƯƠNG MƯỜI HAI )
DẠO ĐỊA NGỤC ĐÓI KHÁT
Phật Sống Tế Công
Giáng ngày mồng 9 tháng 9 năm Bính Th́n 1976.
Thơ:
Cao ca nhất khúc vọng xuân phong
Nữu băi yêu chi túc đạp trùng
Thế thái văn minh đa ám lộ
U hồn tận đoạ vơng la trung.
Dịch:
Xuân về ngóng gió miệng ca vang
Uốn éo lưng tay cẳng đạp trùng
Tân tiến thói đời đường tối ám
Hồn đen lọt trúng lưới trời giăng.
Tế Phật: Phải bôn ba cực nhọc để viết sách, v́ ai khổ sở, v́ ai phiền năo? Ngă đường trần gian tuy người xe náo nhiệt, nhưng đạo đức lại suy vi, phong tục ngày càng sa đọa. Tiếng khóc than của các vong hồn ở cơi âm rung chuyển cả núi non địa ngục.
Thánh Hiền Đường phụng mệnh Ngọc Hoàng viết sách Địa Ngục Du Kư. Tả lại những h́nh phạt và thảm cảnh ở địa ngục ,là có ư dùng những cảnh ấy hầu giảng giải về chân lư, để mọi người thấy rơ bến mê, cho nên sách này không phải là cuốn tiểu thuyết giải trí. Mong người đời hiểu rơ như vậy. Dương Sinh sửa soạn lên đường dạo địa ngục.
Dương Sinh: Con đă sửa soạn xong, mời thầy khởi hành.
Tế Phật: Người phàm được ngồi toà sen là một đặc ân, vậy Dương Sinh phải quí trọng sự ban thưởng này… Đă tới, mau xuống đài sen. Bữa nay ḿnh thăm Ngục Đói Khát.
Dương Sinh: Nơi đây như đồng hoang, bốn phía đều vắng bóng người, thưa ḿnh đi hướng nào?
Tế Phật: Không xa đây lắm, qua khỏi khúc đường gập ghềnh này là tới Ngục Đói Khát.
Dương Sinh: Đă không có một bóng người th́ hồn quỉ đi ngă nào mà vào được trong ngục?
Tế Phật: Con nh́n về hướng bên trái hẳn rơ lư do.
Dương Sinh: A! Quả nhiên thấy một con đường nhỏ về phía bên trái, có hai ba quỉ đầu trâu mặt ngựa đang áp giải tội hồn đi.
Tế Phật: Chúng ta qua bên phải để cùng đi với họ.
Ngưu Tướng Quân: Người phàm ở xứ nào tự tiện đến đây?
Tế Phật: Hăy mỡ mắt nh́n cho kỹ cũng chưa muộn.
Dương Sinh: Vị Tướng Quân đầu trâu này xấu xí coi thật đáng sợ, tay cầm chĩa sắt, lưỡi sắt coi vẻ rất hung bạo. Không hiểu có tính làm dữ với ḿnh không?
Tế Phật: Đừng sợ, ta sẽ nói trắng ra cho hẳn rơ.
Ngưu Tướng Quân: Hai vị là ai? Hăy nói mau, nếu không tôi sẽ trói lại, giải giao cho Chúa Công phân xử.
Tế Phật: Tướng Quân, nhà ngươi làm âm binh được bao lâu rồi, tại sao không biết ta?
Ngưu Tướng Quân: Tôi đảm nhiệm chức âm binh chỉ mới ngoài hai tháng, nhất thiết thi hành lệnh trên, phàm những ai không có giấy phép đều bị bắt giữ, đó là trách nhiệm của tôi.
Tế Phật: Tôi là Phật Sống Tế Công, c̣n vị nầy là môn sinh của Quan Thánh Đế Quân, thuộc Thánh Hiền Đường Đài Trung ở dương gian, phụng chỉ dạo địa ngục viết sách khuyên đời. Bữa nay, muốn tới Ngục Đối Khát nhưng mới đi được đến đây. Tướng Quân phải biết là chúng tôi có Ngọc Chỉ tuỳ thân, không được ngăn cản, trái lệnh nhà ngươi sẽ lănh h́nh phạt.
Ngưu Tướng Quân: Ngọc Chỉ trước mắt, xin cúi lạy nghinh chào. Th́ ra người dương thế vốn kêu ngài là vị hoà thượng khùng Tế Công. Tôi cũng tới dương gian cách nay cũng không lâu, chưa từng được diện kiến Đại Phật, xin ngài cùng Thiện Sinh xá tội. Nếu như muốn đến Ngục Đói Khát, vượt qua trái đồi nhỏ kia là tới, tôi xin dẫn hai vị đi.
Tế Phật: Hay quá. Dương Sinh chúng ta hăy theo Tướng Quân đi đến đó.
Dương Sinh: Tốt lắm. Con đường nhỏ này đầy đá vụn, mặt đường nhiều ổ gà ngập nước, đi thật là khổ cực, gan bàn chân nhức nhối như thể kim đâm. Phía trước có thêm hai vị Tướng Quân khác, họ áp giải một phụ nữ, nh́n cách trang sức có vẻ rất giàu có nhưng chân lại bị xiềng. Bà ta tới đây v́ tội ǵ vậy?
Tế Phật: Những kẻ giàu có ở chốn dương gian hưởng thụ quá nhiều, không tiếc ngũ cốc, mặc sức vứt bỏ thực phẩm, ăn uống quá no nê thừa mứa, do đó bị áp giải tới Ngục Đói Khát này để có dịp cho sống và hiểu cái khổ của sự đói khát.
Dương Sinh: Quả đồi này không cao, cây cối tốt tươi, mọc đầy lâu cùng loại cây dây leo, giống hệt đồi ở dương thế, trên đồi chỉ có một con đường nhỏ, vừa đủ ba người đi lọt.
Tế Phật: Qua khỏi đồi này, con nh́n về phía trước sẽ thấy Ngục Đói Khát thiết lập ở dưới chân đồi.
Dương Sinh: Con thấy rồi, vách ngục bốn phía toàn bằng gang cứng, sơn đen, có then cài, đă tới chân đồi rồi .
Ngưu Tướng Quân: Quí vị chờ tại đây một lát tôi vào báo cáo trước.
Dương Sinh: Bốn chữ Địa Ngục Đói Khát được khắc sâu vào bảng gỗ nh́n không rơ ràng lắm, hai bên có binh tướng canh pḥng cẩn mật. Người đàn bà áp giải đi trước đă bị dẫn vào trong ngục.
Tướng Quân: Tôi đă vào trong báo cáo với quan coi ngục, mời hai vị theo tôi.
Ngục Quan: Hoan Nghênh Phật Sống Tế Công cùng Dương Thiên Sinh thuộc Thánh Hiền Đường đă hạ ḿnh tới thăm. Chậm ra nghinh tiếp, thất lễ quá, xin tha tội.
Tế Phật: Không có chi, chúng tôi tới đây quấy rầy, nhân v́ Thánh Hiền Đường phụng chỉ viết sách Địa Ngục Du Kư, tôi dẫn linh hồn Dương Sinh xuống âm phủ quan sát rơ t́nh h́nh, để rồi viết thành tài liệu để khuyến cáo người đời, bữa nay tới đây, mong Ngục Quan chỉ dẫn nhiều cho.
Ngục Quan: Bản ngục là Ngục Đói Khát trực thuộc Đệ Nhị Điện, tôi hướng dẫn Dương Thiện Sinh đi thăm. Mời Tế Phật lưu lại đây uống trà nghỉ ngơi.
Dương Sinh: Hay, tôi theo Ngục Quan đi .. nhà ngục này, mỗi gian lớn bằng ba cái chiếu, những kẻ bị giam giữ trong đó, tuy ḿnh bận quần áo đẹp đẽ, nhưng vẻ mặt tại sao lại vàng vơ ốm o, miệng không ngớt oán than?
Ngục Quan: Những người đó đều là các thương gia ở thế gian, ăn mặc dư thừa, vung tiền như rác, không biết dè sẻn, đối với kẻ nghèo khổ hay ăn xin, không hề có ḷng thương xót, sau khi chết đều bị đày xuống ngục này. Tôi kêu một tội hồn ra đây để nhà người hỏi han họ.
Dương Sinh: Xin hỏi tiên sinh, cớ sao phải tới đây chịu tội?
Nam Tội Hồn: Tôi lúc sinh tiền mở công xưởng để kinh doanh, và buôn bán phát đạt, kiếm quá nhiều lời. Bởi quan hệ việc buôn bán, hàng ngày phỉ thù tiếp xă giao, nhà hàng, khách sạn, cao lâu chơi bời, mỗi bữa tiệc xài phí cả chục ngàn đồng cũng không tiếc, nhưng đối với việc phúc lợi của nhân viên lại khắc nghiệt vô cùng, nên các công nhân thường oán hận.
Nếu như có những đoàn thể từ thiện đến nhờ giúp đỡ, tôi đă chỉ cho được khoảng $500, thực quả thiếu thiện tâm. Như có kẻ ăn xin hoặc bạn bè thân quyến nghèo túng tới mượn tiền, th́ sai đầy tớ ra nói dối là đi vắng.
Trong nhà th́ ăn uống sơn hào hải vị, chẳng hề tiết kiệm, ngoài th́ nuôi nhiều t́nh nhân, xây nhà vàng để chứa người đẹp, mỗi tháng tiêu phí hàng bao chục ngàn đồng. Hai năm trước đây chết v́ bệnh áp huyết cao, liền bị án đầy xuống Ngục Đói Khát, tuy mặc đồ Âu phục nhưng không có sơn hào hải vị mà ăn, mỗi tuần lễ chỉ được một chén rau, chén cháo thay cơm, ba ngày đă đói lă hôn mê.
Âm binh đầu trâu mặt ngựa lấy nước xối cho tỉnh lại, thật là thống khổ vô cùng, bụng đói, ruột quặn từng cơn chịu không nổi, ngài có đồ ăn, xin làm ơn cho tôi chút ít, tôi đói lắm.
Ngục Quan: Quân súc sanh, mau lại đây không được làm rộn, mi tự làm tự lănh, hưởng thụ quá nhiều không được kêu khóc. Rồi kêu nữa tội ra, mau khai rơ những tội mà ngươi đă phạm ở chốn trần gian cho Thiện Sinh đây nghe.
Nữ Tội Hồn: Khi c̣n sống tôi là vợ của một người giàu có, nhân chồng tôi mở công xưởng kinh doanh, chuyên xây cất nhà cửa, nên từ nhà nhỏ mà được ở nhà lớn. V́ nhiều tiền nên ngày càng nhiễm thói bất lương, học đánh bài, ngày đêm say mê cờ bạc, quên trách nhiệm gia đ́nh.
Thường hẹn bạn bè tới vũ trường, hoặc ăn uống thâu đêm, một đời ăn chơi cờ bạc hoang phí, không hề tiết kiệm tiền bạc. Đối với việc cứu tế người nghèo hoặc việc từ thiện th́ lơ là, không đếm xỉa đến. Suốt đời hưởng thụ, sau khi chết, vua địa ngục không thương, phán giao tôi đến ngục này chịu tội, hiện thời đói khát chịu không nổi.
Dương Sinh: Nữ tội hồn này, nét mặt hiện rơ sự thống khổ, đưa ngón tay vào mồm nhai nhai, y như đói khát quá chịu không nổi.
Ngục Quan: Mau vào trong ngục.
Dương Sinh: Mong Ngục Quan nói rơ, tôi thấy tội hồn trong mấy gian nhà ngục, bất luận nam nữ tuy bận đồ đẹp đẽ, nhưng tại sao họ lại như lũ ăn mày bên đường, rên xiết không ngừng, đầu tóc rối bời, nhai ngón tay cho đỡ đói.
Ngục Quan: Phàm người đời phá hại của trời, không tiếc ngũ cốc, tiêu xài hoang phí không biết tiết kiệm. Có tiền chỉ lo tiêu pha hưởng thụ cho riêng ḿnh, không bố thí cho người nghèo khổ, hoặc làm việc công ích. Đàn ông có tiền th́ bỏ bê vợ con nhà cửa, lập tổ uyên ương ở ngoài sống với vợ bé, t́nh nhân.
Hoặc đàn bà một sớm nổi danh, như ca sĩ hiện nay th́ coi chồng ḿnh không ra ǵ, tự ư ly hôn, hưởng thụ danh vọng giả tạo thế này thế kia. Phàm khi giàu có th́ thay ḷng đổi dạ, sinh ra nhiều hành vi đê tiện. Sau khi chết tất cả đều sa xuống địa ngục này chịu khổ; mong kẻ hưởng sung sướng, phú quí, vinh hoa ở thế gian, nên bớt chút tiền của giúp người, không nên xài phí cho riêng ḿnh nhiều quá.
Nếu không vậy, ăn uống chơi bời thoả thích, phước hết th́ hoạ đến. Kiếp này được hưởng vinh hoa phú quí là do kiếp trước tu nhân tích đức mà được phước báo. Nếu được phú quí nhưng không dâm dục, lại làm điều thiện để tích đức giúp người giải thoát tai nạn, thường làm chuyện "cứu nhân độ thế" hoặc in kinh sách khuyên đời, sau khi chết không những nhân gian lưu truyền tiếng tốt, mà hồn c̣n được lên cơi cực lạc, được người đời nhang khói.
Tế Phật: Thời giờ đă hết. Dương Sinh ta hăy sửa soạn trở lại Hiền Đường.
Ngục Quan: Nếu nhưng có điều chi thất thố, xin lượng thứ.
Dương Sinh: Thưa vâng. Đa tạ Ngục Quan đă giảng giải rơ ràng rành mạch. Chúng tôi sắp trở lại Hiền Đường.
Tế Phật: Mau lên đài sen... Đă tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh xuống đài sen, hồn phách nhập thể xác.
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 1819 of 2534: Đă gửi: 20 June 2009 lúc 10:37pm | Đă lưu IP
|
|
|
ĐỊA NGỤC DU KƯ
( CHƯƠNG MƯỜI BA )
DẠO CẦU NẠI HÀ THĂM NGỤC VŨ TR̀
Phật Sống Tế Công
Giáng ngày mồng 19 tháng 9 năm Bính Th́n 1976.
Thơ:
Nại Hà kiều hạ tội hồn đa
Chính lộ phất hành trụy vơng la
Hợp lư dương tu bồ đề đạo
Tu thân lập đức hoá can qua.
Dịch:
Chân cầu Hà Nại tội hồn đông
Đường thẳng không đi tim lưới giăng
Đáng lẽ phải theo lời Phật dạy
Sửa ḿnh nuôi đức hết đao cung.
Tế Phật: Các môn sinh của Thánh Hiền Đường đă nhận ra chân lư mà tu đạo, nên dầu khó nhọc vẫn không nản ḷng, tinh thần đó thật đáng mừng.
Nay được dịp phụng chỉ viết sách Địa Ngục Du Kư là do Ngọc Hoàng, một lần nữa khẩn thiết ra lệnh dạo địa ngục, viết nên cuốn sách muôn đời kỳ lạ, công khuyên răn giáo hoá đời đời bất tuyệt, do đó ta rất vui mừng hướng dẫn Dương Sinh dạo địa ngục.
Dương Sinh: Đa tạ sự dạy dỗ của ân sư. Toàn thể môn sinh của bản Hiền Đường đang dâng hiến tất cả tinh thần lẫn vật chất, ra công phục hưng văn hoá đạo đức, in tặng kinh sách dạy điều thiện để phổ biến giáo hoá người đời, cầu nguyện Trời xanh phù hộ để giảm bớt công lao cực khổ của những bạn cùng tu.
Tế Phật: Có ḷng tu đạo bao giờ cũng gặp hoàn cảnh khó khăn, ta từ trong cơi tối chuyển hoá thiên cơ, để cho các con được thuận buồm xuôi gió. Bữa nay chuẩn bị dạo địa ngục.
Dương Sinh: Thưa, con đă lên đài sen.
Tế Phật: Đă tới, mau xuống đài sen.
Dương Sinh: Thưa đây là đâu? Tại sao tiếng khóc than không dứt? Phía trước có một cây cầu người đi trên cầu đều trượt chân rớt xuống, tiếng kêu khóc vang trời.
Tế Phật: Đây là cầu Nại Hà. Người trần phàm tới khi chết phần lớn phải qua cầu này.
Dương Sinh: Cầu này lắc lư không ngớt, chẳng khác nào loại cầu treo, trên cầu có khá nhiều quỉ đầu trâu, mặt ngựa áp giải tội hồn đến giữa cầu liền đẩy xuống, thật quá tàn nhẫn.
Tướng Quân Giữ Cầu: Vừa nhận được điện văn của giáo chủ Địa Tạng Vương, được biết Phật Sống Tế Công hướng dẫn Thiện Sinh, thuộc Thánh Hiền Đường Đài Trung trên dương thế, xuống thăm bản âm ti để viết sách Địa Ngục Du Kư, hầu khuyên răn giáo hoá người đời, xin tha lỗi cho sự đón tiếp chậm trễ.
Tế Phật: Không sao, không sao. Chính chúng tôi mới làm phiền quí vị.
Tướng Quân: Mời hai vị đi theo chúng tôi, chúng tôi sẽ dẫn quí vị lên cầu.
Dương Sinh: Tôi chẳng dám lên, đứng ở đầu cầu nh́n cũng đủ rồi.
Tế Phật: Đừng sợ, hai Tướng Quân trâu ngựa sẽ không đẩy con xuống cầu đâu.
Dương Sinh: Vậy th́ được, xin thầy nắm tay con cho thật chặc, cái cầu này đong đưa dữ quá, con cứ sợ té xuống.
Tế Phật: Dĩ nhiên thầy phải nắm chặc tay con, mau lên cầu.
Dương Sinh: Ái a! Ái a! dưới cầu toàn là rắn, hàng mấy vạn con, gồm đủ loại, có con măng xà lớn bằng cây cột, há miệng lè lưỡi, nhiều người rớt xuống cầu, bị rắn ăn thịt kêu la thảm thiết, hồn vía tôi cũng lên mây, hết dám ngó. Thầy ơi! Ḿnh về thôi.
Tướng Quân: Xin Dương Sinh đừng sợ, dưới cầu Nại Hà này là hố rắn độc. Phàm những ai tâm địa xấu xa, lường gạt tiền bạc và nhan sắc, gây chuyện thị phi, giết chóc, tạo tai hoạ cho người khác để mua vui.
Sau khi chết ruột những kẻ bất nhân đó sẽ hoá thành những con rắn ác độc này. Tội hồn đi tới cầu Nại Hà tự nhiên tâm hoảng kinh, chân tay bủn rủn, bị hai Tướng Quân trâu ngựa đẩy xuống cầu cho những con rắn độc đó ăn thịt. Những kẻ rớt xuống cầu cố vùng vẫy để t́m đường thoát, nhưng hễ cựa gậy liền bị độc xà nhai ngấu nghiến.
Dương Sinh: Ôi kinh quá, nh́n thấy rắn độc là hết hồn rồi, nếu như kẻ nhát gan, quỉ đầu trâu mặt ngựa chẳng cần phải đạp, cứ đi tới giữa cầu tức khắc hôn mê, không c̣n làm chủ được lục thần, tự động rớt xuống.
Tế Phật: Chúng ta mau vượt qua cầu này, bữa nay tội hồn quá đông khiến cầu đầy nghẹt, kẻ khóc người la thực là thảm thiết, ai bảo họ lúc sống làm chuyện bất lương ác độc, khiến bây giờ đi đứng run rẩy, rớt xuống cầu chịu h́nh phạt độc xà ăn thịt.
Dương Sinh: Mau đi tới đầu cầu, ḷng con quá sợ hăi, th́ ra cầu Nại Hà là như vậy, bên cầu không có lan can để nắm, đi qua tay lạnh chân run, lại nh́n thấy dưới cầu toàn là rắn độc, khiến người ta lạnh hồn, bủn rủn đôi chân.
Tế Phật: Gan mật con quá nhỏ, ta cho con uống ba viên thuốc định thần, mau uống đi để cho mắt khỏi xanh xao, mồ hôi hết chảy... Mau từ giă Tướng Quân giữ cầu, chúng ta c̣n phải thăm nơi khác.
Dương Sinh: Đa tạ Tướng Quân giữ cầu đă tận t́nh hướng dẫn, v́ thời giờ có hạn, không lưu lại lâu hơn được.
Tướng Quân: Xin tạm biệt.
Tế Phật: Dương SInh mau lên đài sen, chúng ta đi thăm nơi khác.
Dương Sinh: Con đă sẵn sàng mời thầy lên đường.
Tế Phật: Đă tới nơi, mau xuống đài sen. Ngục Vũ Tŕ trước mặt là ngục mới thiết lập ở cơi âm, thuộc quyền cai quản của Đệ Nhị Điện.
Ngục Quan: Cung kính đón chào Phật Sống Tế Công cùng thánh bút Dương Thiện Sinh thuộc Thánh Hiền Đường tới thăm. Tôi vưa nhận được chí dụ của Chúa Công, báo cho biết hai vị thân hành tới thăm bản ngục để viết sách khuyên đời, mời hai vị vào trong xem xét.
Dương Sinh: Đa tạ Ngục Quan. Xin hỏi Ngục Quan tại sao trong ngục lại có ánh đèn màu mờ ảo, tiếng chân nhảy, tiếng khóc than thảm thiết?
Tế Phật: Những kẻ bị giam ở đây lúc c̣n tại thế làm vũ nữ hoặc ham nhảy nhót, vào trong xem rồi biết.
Dương Sinh: Dạ, bên trong đầy cả nam lẫn nữ. Nam th́ già trẻ đều có, bận âu phục chỉnh tề, thiếu nữ trẻ trung mặc các thứ hàng lựa mỏng manh, đẹp đẽ. Cũng có đủ các thứ người ngoại quốc, mỗi khi họ bước trên mặt sàn, lập tức kêu la, nhảy cỡn không ngừng, trai gái ôm nhau từng đoàn. Xin hỏi Ngục Quan đó là h́nh phạt ǵ vậy ?
Ngục Quan: Phàm tại thế làm vũ nữ không chính đáng, hoặc mượn cớ khiêu vũ để ăn chơi, sau khi chết đều bị giam ở ngục này để họ hưởng thú vui khiêu vũ. Nhưng đến đây th́ không được phiêu diêu quên ḿnh, hoặc hưởng trọn thú khoái lạc hương sắc mê hồn nữa đâu.
Trong ngục Vũ Tŕ (Ao Khiêu Vũ) sàn nhảy được tạo bằng sắt nung đỏ nên rực sáng hừng hực. Nam nữ một khi đạp lên, tức khắc đau đớn vô cùng, khiến phải nhảy cỡn, lúc sống vui chơi khiêu vũ th́ khi chết cũng lại nếm hương vị cũ, khó mà quên được. Gan bàn chân của mỗi kẻ bị phỏng sưng phồng, lở loét.
Dương Sinh: Ngục Quan nói rất hợp lẽ đạo. Lúc sống ham khiêu vũ, khi chết cho họ nhảy đă đời, nhưng mỗi thời đại, trào lưu lại khác nhau, khiêu vũ không phải là hoàn toàn xấu, nó cũng có tác dụng làm cho thân thể cùng tâm hồn khoẻ khoắn.
Do đó tất cả những kẻ khiêu vũ đều phải tới đây chịu khổ h́nh, th́ hoá ra luật pháp ở cơi âm chẳng thiên lệch lắm sao?
Ngục Quan: Tôi đă nói rơ, không phải tất cả những người ưa khiêu vũ đều bị đầy ở đây. Kẻ bị phạt ở địa ngục là v́ lúc c̣n sống muốn khiêu vũ để ăn chơi, hẳn là không phải lối khiêu vũ cốt để cho thân thể khỏe mạnh mà là đam mê nữ sắc. Con gái th́ ham giao du rộng, đem thân cho người ta, kiếm tiền một cách vô liêm sỉ.
Sau khi khiêu vũ xong c̣n bằng ḷng để cho khách dẫn ra khỏi vũ trường, hoặc là lúc c̣n sống không vâng lời cha mẹ, đến những khiêu vũ trường sa đoạ, vui chơi nhảy nhót, hoang dâm vô độ. Nếu khiêu vũ để cho thân thể khỏe mạnh, tâm thần minh mẫn bản ngục đâu có xử phạt.
Kẻ bị phạt giam vào ngục là kẻ dâm ô, làm thương tổn phong hoá, khuyên người đời đem tinh lực, tiền tài dùng vào việc giải trí lành mạnh, nếu không sau khi chết sẽ bị giải tới "Ao Khiêu Vũ Địa Ngục" chịu cực h́nh.
Dương Sinh: Nói thế mới hợp lẽ đạo, nếu không thời đại ngày một thay đổi, cứ ưa theo trào lưu mới, nước ta cũng có thuật làm cho thân thể khỏe mạnh, người ngoại quốc cũng có lối của họ. Kẻ thụ h́nh tại địa ngục là mượn danh khiêu vũ để làm chuyện bất chính.
Tế Phật: Bữa nay thời giờ đă cận, thầy tṛ ḿnh phải trở lại Hiền Đường. Đa tạ Ngục Quan đă chỉ dạy tỏ tường. Dương Sinh mau lên đài sen.
Dương Sinh: Xin tuân lệnh. Cám ơn Ngục Quan đă chỉ rơ. Con đă sẵn sàng.
Tế Phật: Trở về Hiền Đường... Đă tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh xuống đài sen, hồn phách nhập thể xác.
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 1820 of 2534: Đă gửi: 20 June 2009 lúc 10:52pm | Đă lưu IP
|
|
|
ĐỊA NGỤC DU KƯ
( CHƯƠNG MƯỜI BỐN )
DẠO ĐỊA NGỤC GIÁ LẠNH
Phật Sống Tế Công
Giáng ngày mồng 29 tháng 9 năm Bính Th́n 1976.
Thơ:
Hàn phong thích cốt tiệm sơ đông
Lạc thiện do như nhất thạch tùng
Vạn lạc sơn di thanh tuyết hải
Trú mai kính ngạo ngật cao phong.
Dịch:
Cắt xương gió lạnh lúc sang đông
Vui đạo gan bền tựa đá trông
Non chuyển ngàn xanh thành biển tuyết
Đỉnh cao mai trúc chẳng xiêu ḷng.
Tế Phật: Mùa thu qua dần, mùa đông khắc nghiệt đang tới, thời tiết thay đổi lạ kỳ, chúng sinh đau ốm ngày càng nhiều, là bởi không biết thích ứng với khí hậu. Bữa nay ta đưa Dương Sinh dạo thăm Ngục Giá Lạnh ở cơi âm, cũng gặp cái cảnh gió lạnh thấu xương không hiểu con có chịu nổi hay không?
Dương Sinh: Thưa ân sư, con vừa mới bị cảm, bữa nay trời lại giá buốt, con nghĩ để bữa khác hăy tới Ngục Giá Băng. Bữa nay dạo thăm chốn khác, không rơ ư kiến của thầy như thế nào ?
Tế Phật: Đâu có được, đă thông tri là ḿnh dạo thăm Ngục Giá Băng xong xuôi rồi, nửa chừng chẳng thể thay đổi, như con sợ không chịu nổi lạnh, thầy cho con ba viên thuốc nguồn ấm này, uống mau đi, không được kéo dài thời gian.
Dương Sinh: Cảm ơn thầy đă ban cho con thuốc tiên...con đă uống xong. A, con cảm thấy khắp ḿnh nóng ran, không c̣n lạnh nữa.
Tế Phật: Mau lên đài sen.
Dương Sinh: Con đă sửa soạn xong, xin thầy khởi hành...
Tế Phật: Đă tới nơi, mau xuống đài sen.
Dương Sinh: Phía trước tại sao không có thấy một bóng người, chỉ thấy một trái núi hoang phủ tuyết trắng, h́nh như tuyết vừa rơi, không thấy cây xanh tốt, chỉ có ít cây khô trụi lá, đây là chốn nào?
Tế Phật: Nơi đây gần Địa Ngục Giá Băng, núi đó v́ chịu ảnh hưởng băng lạnh quanh năm có tuyết, lạnh lẽo lạ thường. Chúng ta không đi đường âm phủ nên không thấy bóng người, với lại ḿnh ngồi đài sen bay trên không nữa. Con theo thầy đi tới sườn núi phía bên trái là ḿnh gặp Địa Ngục Giá Băng.
Dương Sinh: Chốn hoang vu này chẳng có đường sá chi hết, cây cỏ chết rụi v́ băng, tất cả đều khô héo, càng đi tới càng cảm thấy giá lạnh, phải chăng v́ ba viên thuốc tiên hết c̣n công hiệu?
Tế Phật: Công hiệu của thuốc không hề bị giảm, v́ tính dược của thuốc tiên là quan hệ qua lại, đợi một lát sẽ thấy thân thể nóng trở lại, đủ sức chịu đựng nổi ba ngày, con cứ yên tâm, ta không nỡ để con đông lạnh, chết cứng đâu.
Dương Sinh: Phía trước có một dăy pḥng, đều làm bằng gỗ, sơn đen, trên nóc đầy hoa tuyết nỡ. Phía trước dựng hai trụ gỗ, giữa có tấm bảng trên đề "Địa Ngục Giá Băng". Trước ngục có một lối đi hẹp ăn thông với các pḥng, tại sao phía trong không có bày biện chi cả?
Tế Phật: Ngục này thiết trí bằng băng lạnh, các tội hồn đều bị ướp lạnh, đông cứng lại, không cách ǵ trốn thoát nổi, cho nên không cần trang bị chi cả.
Dương Sinh: Trên đường có vài âm binh áp giải chừng mười người vừa nam vừa nữ, không rơ có phải dẫn tới ngục này chịu tội không?
Tế Phật: Đúng đấy, phía trước Ngục Quan và Tướng Quân đă tới, Dương Sinh sửa soạn vái chào.
Dương Sinh: Kính chào Ngục Quan cùng Tướng Quân, chúng tôi phụng chỉ dạo địa ngục, xin các vị chỉ bảo tường tận cho.
Ngục Quan: Miễn lễ. Chúng tôi vừa nhận được sắc chỉ của Chúa Công Sở Giang Vương, nên đă rơ Tế Phật cùng Dương Thiện Sinh thuộc Thánh Hiền Đường, trên dương gian sẽ xuống thăm bản ngục, cho thấu tỏ sự t́nh, để viết sách Địa Ngục Du Kư hầu thức tỉnh giáo hoá người đời. Mời hai vị theo chúng tôi vào thăm ngục.
Dương Sinh: Xin đa tạ.
Tế Phật: Chúng tôi vào thăm thẳng Ngục Giá Băng, chẳng cần vào trong nhà làm chi nữa.
Ngục Quan: Cũng tốt.
Dương Sinh: Ngục Giá Băng ở giữa trái núi, phía trong giống như hồ tắm ở dương gian, v́ rất nhiều hồ ở xa nên ngó không rơ. Trong hồ có đủ cả gái lẫn trai, ḿnh chỉ mặc áo lót, phần dưới nh́n không thấy v́ bị băng đóng dính cứng, kẻ nào kẻ ấy mặt xanh ngắt, môi đen, tay run rẩy, không kêu khóc nổi nữa, chỉ c̣n rên rỉ thôi.
Trước mặt có hai ông già, nh́n tôi với ánh mắt cầu khẩn thiết tha, h́nh như muốn nói với tôi điều ǵ. Thưa thầy, có cách ǵ cứu họ thoát khỏi cảnh khổ băng lạnh đông cứng không?
Ngục Quan: Để tôi lôi vài tội hồn lên để Dương Sinh muốn hỏi ǵ th́ hỏi.
Dương Sinh: Tốt tốt. Xin hỏi lăo tiền bối, ở dưới đó cảm thấy thế nào?
Tội Hồn: Băng trời tuyết đất, chỉ mặc quần áo lót mỏng manh, tôi không c̣n đủ sức nói nữa. Thân thể đông cứng, sắp hết cầm cự nổi.
Ngục Quan: Tướng Quân mau đem nước gừng cho nó uống để giúp đỡ nguyên khí.
Tướng Quân: Uống mau đi, rồi cung khai hết các tội lỗi đă làm khi c̣n sống, để viết vào sách khuyến thiện hầu giáo hoá người đời đừng bắt chước làm chuyện bậy giống ngươi, để sau khi chết khỏi rơi xuóng địa ngục này.
Tội Hồn: Tôi, lúc c̣n tại thế rất ưa thích sưu tầm tem thư, tiền xưa, đồ cổ các loại. Lúc 45 tuổi, kết bạn với một người cùng sở thích. Khi rảnh rang chúng tôi uống trà tâm sự, t́nh nghĩa thật đậm đà. Bỗng một bữa, bạn tôi phải ra nước ngoài, sợ những báu vật tem xưa tiền cũ, đồ cổ cất giấu sẽ bị đánh cắp, bèn nhờ tôi giữ dùm.
Tôi v́ một phút tham lam, đem tất cả đồ bạn gửi dời đi nơi khác. Khi người ấy trở về hỏi xin lại tôi các món đă gởi, tôi trả lời: "Khó nói quá, nửa tháng trước đây đă bị trộm đánh cắp mất rồi, tất cả những báu vật của tôi sưu tầm cũng bị nó lấy luôn không c̣n một món nào".
Người bạn tri kỷ của tôi nghe xong, thốn tim buốt óc, than tiếc không dứt. Đă bị đánh cắp làm sao lấy về được, bèn bỏ luôn. Khi tới 56 tuổi, bị ung thư gan chết, hồn xuống âm phủ, dè đâu cơi âm đă biết rơ tôi giấu các món đồ đó ở nhà riêng.
Khi đi qua đài gương soi ác nghiệp, những cảnh đó chiếu rơ lại, bị Sở Giang Vương ở Đệ Nhị Điện phán đày 5 năm ở ngục Giá Băng, hàng ngày chịu cảnh băng đóng cứng, thân lạnh thịt đông, đau đớn muôn phần, hối hận không c̣n kịp nữa. Xin người nói với Ngục Quan tha tội cho tôi sớm thoát khỏi cảnh khổ đau này, có được không?
Dương Sinh: Xin Ngục Quan giảm bớt tội một hai phần có được không?
Ngục Quan: Đây là luật âm phủ xử phạt, nếu không có lệnh của Minh Vương, tôi không dám sửa đổi. Bây giờ tôi có thể cho uống thêm chút nước gừng cũng kể như là ưu đăi lắm rồi, không được cầu cạnh thêm ǵ nữa. Có thể hỏi thêm bà lăo kia xem v́ cớ ǵ mà bị đầy xuống địa ngục này.
Dương Sinh: Bà lăo này bị đông lạnh chịu không nổi, ngă lăn ra đất, hỏi làm sao bà ta trả lời được? Tướng Quân cho bà ta uống chút nước gừng giải lạnh để hồi tỉnh lại.
Tướng Quân: Được, uống mau đi, để c̣n trả lời những câu hỏi của Thiện Sinh, trái lệnh sẽ bị xử tội nặng thêm.
Tội Hồn: Ôi! Tôi đau khổ quá rồi, cái lạnh giá băng giống hệt cái lạnh của nhà xác chuyên ướp tử thi ở dương gian. Người thấy tôi toàn thân xanh mét, thê thảm không c̣n chút máu. Lúc sống tôi là tú bà, chuyên nuôi em út, ẩn náu nơi nhà nhỏ, pḥng dơ, chứa trên mười thiếu nữ, trong số đó có gái giang hồ, gái nhà lành, gái trốn học.
Hàng ngày tôi bắt họ phải tiếp khách, nếu không phục ṭng th́ bị bắt giam, hoặc bị các tay du côn chuyên dắt mối trừng trị. Trong số đó rất nhiều thiếu nữ được người nhà hoặc khách chuộc ra, cứu thoát khỏi biển khổ, phục hồi lại sự tự do cho tấm thân, tôi bèn lớn miệng đ̣i một số tiền to, có kẻ không đủ tiền chuộc thân, suốt đời chôn vùi tuổi thanh xuân trong động buôn hương bán phấn.
Lúc tôi 51 tuổi, v́ hút xách rượu chè vô độ cho nên bị xuất huyết mà chết. Sau khi chết mới được rơ là đă bị Minh Vương giảm thọ 10 năm. V́ nghiệp ác quá sâu trước bị đầy ở Ngục Bùn Phân Nước Tiểu, chịu khổ 5 năm. Sau khi măn liền bị chuyển qua đây tiếp tại Ngục Giá Băng 31 năm.
Măn hạn kỳ này chưa rơ sẽ c̣n bị tái giam ở những ngục nào? Từ khi chết tới nay, nào như chịu khổ v́ bùn phân nước tiểu, băng giá lạnh buốt, hiện tại thê thảm, tương lai khổ c̣n nhiều, chỉ biết oán hận chính ḿnh đă tạo quả báo quá nhiều.
Ngục Quan: C̣n tội hồn sau chót này, mau đem chuyện đă làm ở cơi thế khai hết ra. Tướng Quân lấy nước gừng đổ cho nó phục hồi nguyên khí để nó nói cho trôi chảy.
Tướng Quân: Tuân lệnh...thưa đă giải hàn cho nó xong.
Dương Sinh: Xin hỏi tiểu thư, v́ cớ ǵ cô phải tới Ngục Giá Băng?
Tội Hồn: Nói ra càng thêm xấu hổ, lúc 18 tuổi tôi theo một đoàn ca vũ, cùng các đoàn viên đi biểu diễn các nơi, thường là biểu viển thoát y để câu khán giả. Về sau v́ làm ăn không khá, đoàn giải tán, bèn đổi nghề gái đi khách, thường được kêu đi khách, hoặc biểu diễn thoát y cho khách coi, do đó làm quen với một thương gia giàu có, mướn nhà ở riêng làm vợ bé.
Năm 36 tuổi v́ hai người không hợp ư nên chia ly, có lần v́ quẩn trí uống độc dược tự tử. Khi chết bị giam tại thành Chết Oan 5 năm, sau đó bị đày tiếp tại Ngục Giá Băng, đến nay đă 3 năm, c̣n 20 năm nữa mới măn hạn.
Hiện thời đau khổ quá mức, hàng ngày bị băng đóng, tay chân buốt cóng, khí lạnh thấu tim, hối hận không kịp nữa. Khuyên nữ phái ở thế gian, ngàn lần chớ nên đi theo con đường không chính trực của tôi.
Ngục Quan: Tội hồn này, lúc sống không hành nghề lương thiện, chuyên vũ khoả thân, biểu diễn các màn phá hoại các phong tục tốt lành, lúc sống đă không chịu mặc quần áo tươm tất, sau khi chết đă bị xử đày ở ngục Giá Băng, khiến nàng cố t́m quần áo để che cho bớt lạnh nhưng chẳng được.
Có tội th́ chịu báo ứng, tội hồn nầy c̣n nhiều tội khác, sau khi măn hạn ở đây, sẽ c̣n giải giao qua điện khác. Mong phụ nữ trên thế gian coi đó làm gương. Tướng Quân! Mau áp giải ba tội hồn này trở lại ngục.
Dương Sinh: Địa ngục này sương trắng bốc lên như khói toả, thấy hiu hiu lạnh.
Tế Phật: Đó là khói lạnh, khí lạnh toả ra đó.
Ngục Quan: Phàm kẻ nào ở đời nhận tiền bạc, đồ vật của kẻ khác gởi mà lấy lén, chiếm làm của riêng. Mở nhà chứa điếm, không cho gái giang hồ hoàn lương. Lăng phí xa hoa quá mức, coi thường đồ nội hoá, mặc toàn tơ lụa nhập cảng để chứng tỏ ḿnh giàu. Không biết dùng số tiền mua quần áo đó để giúp đỡ dân nghèo khỏi rét.
Đàn bà thích mặc đồ hở hang, dùng toàn quần áo hở lưng, hở bụng, hở đùi cố ư phô trương thân xác để mê hoặc người ta… Các loại người không sợ lạnh giá, những kẻ tham cầu trang sức, sau khi chết tất cả đều bị xử phạt, đày ở ngục Giá Băng để được hưởng cái thú vị của sự mát mẻ.
Tế Phật: Bữa nay thời giờ đă cận, chúng tôi sắp trở lại Thánh Hiền Đường.
Dương Sinh: Đa ta Ngục Quan cùng Tướng Quân đă chỉ giáo. Mong sớm được gặp lại.
Ngục Quan: Xin tiễn chào.
Tế Phật: Dương Sinh mau lên đài sen.
Dương Sinh: Thưa thầy con đă sẵn sàng, ḿnh có thể trở về Hiền Đường...
Tế Phật: Đă tới Thánh Hiền Đường, Dương Sinh xuống đài sen, hồn phách nhập thể xác.
|
Quay trở về đầu |
|
|
|
|