Tác giả |
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 1761 of 2534: Đă gửi: 10 June 2009 lúc 7:06am | Đă lưu IP
|
|
|
BÍ MẬT CÁC CH̉M SAO
Bạn có bao giờ tự hỏi những biểu tượng xinh xắn, đại diện cho cung hoàng đạo của ḿnh, có xuất xứ từ đâu? Biết được bí mật các cḥm sao, cũng là một cách để hiểu hơn về bản thân và những người xung quanh.
Dương Cưu - Aries (March 21 - April 19)
Biểu tượng của Dương cưu là h́nh ảnh phá cách cái đầu của con cừu đực. Trong truyền thuyết Hy Lạp, Dương cưu là con cừu mang bộ lông vàng, luôn bị nhà thám hiểm Jason săn đuổi trên con thuyền Argo. Tuy vậy, Dương cưu không bao giờ chịu để người ta tước đi bộ lông của ḿnh. Cũng như truyền thuyết, người thuộc cung Dương cưu ít khi bỏ cuộc.

Kim Ngưu - Taurus (April 20 - May 20)
H́nh ảnh cách điệu cái đầu của con ḅ đực là biểu tượng của Kim ngưu. Trong xă hội tôn thờ các vị thần, ḅ đực được tôn vinh như biểu tượng của sự ph́ nhiêu. Sức mạnh và sự kiên định của ḅ đực giúp người thuộc cung này, phát triển bền vững trong cuộc sống.

Song Sinh - Gemini (May 21 - June 20)
Biểu tượng của Song sinh là hai cậu bé sinh đôi đứng cạnh nhau. Cặp song sinh đó là Castor và Pollux, con trai của Leda và Swan (Zeus cải trang). Tính cách của cặp song sinh hoàn toàn trái ngược nhau, v́ vậy người thuộc cung này dường như có hai khuôn mặt đối lập.

Cự Giải - Cancer (June 21 - July 22)
Biểu tượng của Cự giải là bộ càng cách điệu của con cua. Nữ thần Hera đă gửi con cua tới ngăn cản anh hùng Hercules giết rắn nước Hydra. Thay vào đó, Hercules đă giết con cua, và con vật đă được lên thiên đường. Sự hy sinh của con cua vẫn c̣n sống đến ngày nay, thể hiện ở t́nh thương yêu vô bờ bến của các người mẹ, ngự trị trong những người thuộc cung Cự giải.

Sư Tử - Leo (July 23 - August 22)
Biểu tượng của cung này là cái đầu của con sư tử. Thử thách đầu tiên của Hercules là tiêu diệt sư tử Neman, con quái vật có lớp da dày đến nỗi không mũi tên nào xuyên thủng. Herucles đă dùng tay bóp chết con vật và linh hồn nó bay lên trời. Ngày nay giống như bản chất, Sư tử là cung của sức mạnh, sự thông thái và ư chí không dễ ǵ khuất phục.

Xử Nữ - Virgo (August 23 - September 22)
Biểu tượng chữ M của Xử nữ là viết tắt của Mary, đức mẹ đồng trinh sinh ra chúa Jesus; hoạ tiết bên cạnh đại diện cho bó lúa. Người ta cho rằng bó lúa tượng trưng cho dấu tích c̣n sót lại của thời ngoại giáo, trong giai đoạn hoàng kim của đạo thiên chúa giáo: sự kết hợp cái trong trắng bên trong với sự sung măn của loài người, cả hai đều là tính cách của Xử nữ ngày nay.

Thiên B́nh - Libra (September 23 - October 22)
Biểu tượng của Thiên b́nh là chiếc cân đĩa cách điệu, tượng trưng cho chiếc cân của Astraea, nữ thần công lư thời La Mă. Người thuộc cung Thiên b́nh ngày nay, có thể đưa ra những phán quyết chính xác và là nhà đàm phán tài ba, khi nh́n rơ hai mặt lợi hại của bất kỳ vấn đề nào.

Hổ Cáp - Scorpio (October 23 - November 21)
Biểu tượng của Hổ cáp là chữ M, viết tắt của Mars, vị thủ lĩnh truyền thống của bọ cạp, với cái đuôi tượng trưng cho ng̣i độc. Thợ săn cổ đại Orion từng khoác lác rằng, không có con quái vật nào đủ lớn để giết ông ta. Bọ cạp đă chứng minh rằng ông ta sai. Người thuộc cung Hổ cáp có thể phát huy sức mạnh trong các cuộc đấu và sử dụng nó để đương đầu với mọi thử thách.

Nhân Mă - Sagittarius (November 22 - December 21)
Biểu tượng của Nhân Mă là mũi tên của cung thủ. Nhân Mă, ban đầu là quái vật đầu người ḿnh ngựa hung dữ, đến từ truyền thuyết Sumeria. Tuy vậy, trong truyền thuyết thành Rome, nó lại trở thành một Chiron dịu dàng và đáng yêu. V́ vậy người thuộc cung này có thể rất vui đùa, nhưng cũng là đối thủ đáng gờm trong bất cứ cuộc xung đột nào.

Nam Dương - Capricorn (December 22 - January 19)
Biểu tượng của Nam dương thể hiện cái đầu và đuôi của con dê. Theo truyền thuyết Hy Lạp, Nam dương là tên của vị anh hùng trong cuộc chiến Titans đă hoảng loạn và nhảy xuống ḍng sông Nile, biến thành con vật nửa cá nửa dê. Ngày nay, Nam dương sử dụng sự khôn ngoan của vị anh hùng đó để vươn lên trong cuộc sống.

Bảo B́nh - Aquarius (January 20 - February 18)
Biểu tượng của Bảo b́nh đến từ chữ tượng h́nh Mu của Ai Cập cổ, có nghĩa là nước. Người Ai Cập cổ cũng có vị thần nước tên là Hapi, thường đổ nước xuống trái đất bằng hai b́nh lớn. Ngày nay những người thuộc cung Bảo b́nh, truyền bá ḍng chảy thông thái của ḿnh đi toàn thế giới.

Song Ngư - Pisces (February 19 - March 20)
Biểu tượng của Song ngư là cách điệu của hai con cá. Truyền thuyết của cung này có từ thời Sumer, nhưng câu chuyện được biết đến nhiều nhất, có từ thời Hy Lạp. Aphrodite và người con trai Eros, đă bị con quái vật Typhon rượt đuổi. Họ thoát chết trong gang tấc khi nhảy xuống nước và biến thành cá. Người Song ngư ngày nay thường trốn ḿnh trong những biển cả của trí tưởng tượng.

ST
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 1762 of 2534: Đă gửi: 11 June 2009 lúc 1:21am | Đă lưu IP
|
|
|
NHỮNG OAN HỒN TRÊN ĐƯỜNG CREEK ROAD
Một con đường vắng tanh tối tăm có vẻ thu hút những hồn ma... Nhiều người cho rằng họ đă thấy vài oan hồn uổng tử, dọc theo con đường Creek Road lượn quanh chốn hoang vu ngoài thị trấn Ohai, thuộc miền Nam California.
Con đường này cho dù là ban ngày cũng rất u tối với những nhánh cây sồi cao lớn, đan vào nhau che khuất ánh mặt trời; đó là nơi thích hợp để hồn ma xuất hiện.
Một oan hồn mà được nhiều người biết đến là hồn ma tên Charman (Charman viết tắt từ hai chữ charcoal man, tức là người đàn ông than). Người ta đă đặt tên cho oan hồn này như vậy, v́ thân thể của nó đă bị cháy đen như than củi.
Những người trông thấy oan hồn này đều nói rằng nh́n nó rất là khủng khiếp, với những mảnh thịt trên thân thể bị tróc khỏi xương, c̣n cái mặt đen thui thủi chỉ là một cái sọ nhăn nheo, dính lại vài miếng thịt bị cháy khét. Ngoài ra, họ c̣n nói rằng cứ mỗi lần nó xuất hiện lại mang theo một mùi ngọt ngào thơm tho của thịt nướng.
Có thể những sự oán hận và đau khổ của oan hồn Charman trước khi chết, đă theo nó sang cơi chết, v́ vậy oan hồn này thường từ trong bóng tối bất th́nh ĺnh nhào ra tấn công, những ai đi bộ một ḿnh trên con đường tĩnh mịch Creek Road.
Vào năm 1950, có một chàng thanh niên trẻ tuổi đi bộ trên con đường này, để chứng tỏ ta đây là người gan dạ, nhưng sau đó người ta thấy anh ấy chạy về với cái mặt tái xanh kể rằng, Charman đă xé rách chiếc áo choàng của anh ta ở đằng sau lưng. Câu chuyện này cũng được các báo chí đăng tải.
Có rất nhiều giả thiết về Charman, hồn ma này thật sự là ai. Lúc đầu người ta nghĩ rằng nó là một nhân viên chữa lửa đă bị chết cháy vào năm 1948, khi ngọn lửa tràn lan khắp vùng rừng núi quanh Ohai.
Bởi v́ không t́m thấy xác của nhân viên này, nên không thể làm lễ an táng được, v́ thế oan hồn của nó cứ lang thang dưới bóng những cây sồi, quấy nhiễu những người đi đường.
Nhưng câu chuyện này đă bị bác bỏ khi người ta xem lại các hồ sơ cũ, th́ biết là không có nhân viên chữa lửa nào mất mạng trong vụ cháy năm 1948. Sau đó người ta lại đồn rằng, nếu không ai chết trong vụ cháy đó, vậy th́ tai nạn xe cộ có thể là nguyên nhân làm Charman chết cháy.
Vài người lại đưa ra giả thiết thâm sâu hơn, họ nói rằng Charman có thể bị người ta đưa vào rừng, châm lửa đốt rồi bỏ đó cho đến chết. V́ quá phẫn nộ nên oan hồn Charman lén lút trên con đường tối tăm, để t́m cách trả thù người đă giết nó.
Hồn ma Charman không phải du hành một ḿnh trên con đường u ám tối tăm quanh co này, mà c̣n có một oan hồn khác, đó là hồn ma của một cô gái cưỡi ngựa trẻ đẹp, cũng được người ta trông thấy đúng vào ngày giỗ của cô ta.
Cứ đến ngày cô ta chết, người ta thấy bóng của cô con gái trẻ tuổi cưỡi ngựa phóng nhanh dọc theo con đường Creek Road. Khi cô ta đến một nơi gọi là Curve (đường ṿng) rất là cong, tại đây con ngựa bị vấp chân sau làm cô ta té xuống đất găy cổ chết ngay lập tức.
Nhưng chỉ trong vài phút, bóng ma của cô lại trồi dậy leo lên lưng ngựa chạy tiếp với cái cổ găy nghiêng qua một bên. Những người thấy được nói rằng, hồn ma này cứ làm như vậy đến lúc trời hừng sáng, sau đó nó có thể nghĩ ngơi cho đến ngày giỗ năm sau mới xuất hiện. Rồi nó lại cưỡi ngựa với cái cổ bị găy lên xuống con đường Creek Road.
Một oan hồn thứ ba là hồn ma của một cô dâu trẻ, cũng đến ngày giỗ của cô ta lại hiện ra để đón xe về con đường xưa, trong chiếc áo cưới trắng tinh đẫm máu. Không ai biết cô ta là ai, và nguyên nhân ǵ đă khiến cô bị giết chết trong ngày cưới. Nhưng v́ sao cô ta lại chọn con đường tối tăm này để đón xe và tưởng nhớ lại sự việc giết chóc này?
Trong sự kỳ quái và lạ lùng nhất, đó là một oan hồn thứ tư chuyên lái xe mô tô chạy bừa băi lên xuống trên con đường quằn quèo quanh co. Thật là khó hiểu, làm thế nào nó có thể lượn qua lượn lại rất tài t́nh, trong khi quư vị thấy... nó không có đầu!
Trích từ “The Spectres” Những Chuyện Ma Có Thật do nhà sách Sterling Publishing Co. ấn hành.
Tamlinh dịch thuật.
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 1763 of 2534: Đă gửi: 11 June 2009 lúc 1:31am | Đă lưu IP
|
|
|
LỚP HỌC BA SỐ SÁU
Tôi là người chuyên môn đi điều tra và nghiên cứu về những hiện tượng huyền bí ma quái. Bất cứ nơi nào có những dữ kiện quái dị diễn ra là chúng tôi đến xem xét.
Một hôm có người gọi tôi đến một ngôi trường của người Ac-mê-ni (Armenian) để điều tra những hiện tượng lạ lùng thường hay xảy ra tại đó. Ngôi trường này là một ngôi trường đại học, nên rất rộng và có tất cả sáu trăm bảy mươi lớp.
Khi mới đến tôi đi ṿng quanh trường ngắm nghía nhưng không thấy có ǵ lạ, cho đến khi tôi đi ngang một lớp học được đóng kín mang số 666, trên cửa có dán giấy màu vàng chéo ngang mang hàng chữ “DO NOT ENTER” (Đừng Vào). Tôi lấy làm lạ nên hỏi ông hiệu trưởng:
- Cái pḥng học này có ǵ mà phải khóa lại vậy?
Ông ta đáp:
- Ồ! Cái pḥng đó hai mươi lăm năm về trước bị cháy lớn, tất cả học sinh trong lớp cùng thầy giáo đều bị hỏa thiêu chết v́ ống gas x́ hơi. Tôi thật sự không hiểu tại sao ống gas lại bị x́. Theo tôi biết, ngày xưa căn pḥng này dùng để thí nghiệm chất hóa học.
Ông vừa nói đến đây th́ tôi vội ngắt lời:
- Nhưng tại sao phải khóa cánh cửa này lại?
Ông chậm răi nói tiếp:
- Sau khi xây lại những ǵ đă bị cháy, th́ người ta bắt đầu báo cáo về những hiện tượng lạ lùng xảy ra ngay trong lớp học đó, như là họ thấy có người trong pḥng lúc hiện lúc ẩn, họ nghe có tiếng kêu la than khóc, nhưng khi đến nh́n vào trong lớp th́ không có ai.
C̣n có người lại nói rằng họ đă ngửi được hơi ga, và nếu người nào vào pḥng này mà dùng diêm quẹt để quẹt lửa, hoặc là dùng bất cứ đồ ǵ để quẹt cũng đều bị dập tắt ngay lập tức.
Hai năm trôi qua như vậy, cuối cùng người ta quyết định đóng cửa pḥng thí nghiệm này và xây lên một pḥng thí nghiệm khác.
Tôi ngỏ ư muốn được vào xem nhưng ông hiệu trưởng nói rằng phải xin phép trưởng pḥng giáo dục, khi nào người ta cho phép mới được vào. Lúc đó tôi rất thất vọng phải về tay không.
Nhưng vài ngày sau, ông hiệu trưởng gọi lại và cho biết bên trên đă đồng ư, cho chúng tôi vào lớp học 666 để điều tra. Cả nhóm chúng tôi, năm người, vô cùng mừng rỡ vội vă quơ mớ đồ nghề lái xe thẳng đến ngôi trường này. Ngôi trường này hơi xa nên chúng tôi phải lái khoảng hai tiếng mới tới nơi.
Khi chúng tôi tới th́ người gác cổng cũng đang lấy hai miếng giấy chéo ngang trên cửa xuống, sau đó ông ta mở khóa cửa cho chúng tôi rồi bỏ đi nơi khác.
Đợi người gác cổng đi khuất, tôi tiến đến tay cầm nắm cửa vặn tới vặn lui một hồi mới mở ra được, v́ cửa đă lâu không dùng tới, nên không có trơn và dễ mở như mấy ống vặn cửa khác.
Khi vào pḥng học này chúng tôi để ư thấy pḥng này rất lớn và rất là dơ bẩn với cái mùi cũ kỹ nồng nặc khó ngửi, có vài người trong chúng tôi phải ho lên v́ ngạt thở.
Bạn tôi th́ đi quanh căn pḥng xem có ǵ đáng để ư không, c̣n tôi dùng máy đo nhiệt độ rà khắp mọi nơi nhưng không thấy có ǵ lạ, ngoài những cái bàn cái ghế đóng một lớp bụi trắng xóa, đến cả cái bảng xanh lớn cũng bị bụi phủ kín, biến thành màu xam xám.
Khoảng mười phút sau, trong khi cả đám chúng tôi đang đứng trước những khung cửa sổ bằng kiếng nh́n xuống dưới đường, th́ bỗng dưng chúng tôi ngửi thấy mùi hơi ga ḥa vào trong không khí, cùng lúc tôi nh́n vào cái máy đo nhiệt độ cầm trên tay thấy nó lên xuống không ngừng.
Không ghi nhận được ǵ cả mà chỉ thấy toàn là màu xanh vàng đỏ, rồi sau đó cây kim chỉ nhiệt độ vọt lên con số thật cao. Đúng lúc đó, bạn tôi lấy vội cây diêm quẹt ra quẹt lửa lên, nhưng khi diêm quẹt vừa bốc cháy, bỗng đâu một ngọn gió thật nhẹ thổi qua, làm ngọn lửa vụt tắt ngay lập tức.
Nh́n chung quanh với sự ngạc nhiên chúng tôi đều thấy rằng tất cả cửa sổ đều đóng kín, như vậy ngọn gió nhẹ vừa thổi qua không đến từ bên ngoài, th́ dĩ nhiên là nó đến từ thế giới bên kia rồi...
Chúng tôi đứng đó lặng yên nh́n nhau không nói, và trong vài phút sau cả đám chúng tôi lại nghe có tiếng la hét rất hỗn loạn, nhưng nó chỉ xảy ra trong chốc lát để rồi sau đó tất cả đều lại ch́m trong im lặng và tĩnh mịch. Khi ấy, tôi nh́n vào cây kim nhiệt độ th́ nó cũng đă trở lại như b́nh thường...
Như vậy trong lớp học 666 này thật sự có ma quái, nhưng những con ma này không làm hại ai, trừ một điều là nó cứ diễn đi diễn lại tấn tuồng đau thương, khi ngọn lửa vô t́nh mới bắt đầu bốc cháy... để rồi tất cả các học sinh và thầy giáo cùng nhau qua bên kia thế giới... trong sự ngậm ngùi... luyến tiếc...
ST
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 1764 of 2534: Đă gửi: 11 June 2009 lúc 2:17pm | Đă lưu IP
|
|
|
TỤC THÔI MIÊN RẮN LẠ LÙNG Ở ẤN ĐỘ
Cũng giống như bao đứa trẻ khác sinh sống trong bộ lạc Vadi tại miền Tây Ấn Độ, cô bé Rekha Bae sáu tuổi, tiếp xúc với rắn hổ mang bành khi mới lên hai.
Tất cả trẻ em bộ lạc Vadi phải trải qua mười năm đào tạo tại một ngôi trường chuyên nghiệp, để trở thành những người thôi miên rắn thuần thục
Các lớp học tại trường đào tạo này được xếp loại theo giới tính của học sinh. Thông thường, con trai sẽ được đào tạo để trở thành những người thôi miên rắn chuyên nghiệp, c̣n con gái chỉ được dạy cách chăm sóc và trông coi lũ rắn khi không có chồng, cha, hoặc anh trai ở nhà.
Ông Babanath Mithunath Madari sáu mươi tuổi, tù trưởng của bộ lạc Vadi cho biết:
- Việc đào tạo bắt đầu khi trẻ lên hai tuổi. Chúng được dạy mọi cách để thôi miên một con rắn, cho đến khi chúng sẵn sàng thực hiện vai tṛ của ḿnh trong cộng đồng của chúng tôi.
Khi đến tuổi mười hai, mọi đứa trẻ trong bộ lạc này biết tất cả mọi thứ liên quan đến rắn. Chúng sẽ là những người nối tiếp truyền thống hàng ngàn năm của bộ lạc Vadi.
Bộ lạc Vadi không bao giờ ở một chỗ quá sáu tháng và luôn tự hào về khả năng thích ứng với môi trường toàn rắn độc, đặc biệt là rắn hổ mang bành.
- Ban đêm, chúng tôi ngồi quây quần bên nhau trên sa mạc rộng lớn và kể cho nhau nghe những truyền thuyết về tổ tiên và chúa rắn. Chúng tôi giải thích cho lũ trẻ về tầm quan trọng của việc thôi miên rắn, giúp lũ rắn có một cuộc sống đoàn kết hơn trong tự nhiên.
Đối với chúng tôi, rắn vô hại giống như trẻ con. Từ khi tiếp xúc với chúng khi c̣n là cậu bé nhỏ xíu đến giờ, tôi mới biết duy nhất một trường hợp rắn cắn người thôi. Ông Madari nói thêm.
Theo kinh nghiệm của những người dân trong bộ tộc, những con rắn hổ mang hung dữ nhất, cũng chỉ được lưu giữ ở bên con người nhiều nhất là bảy tháng.
Sẽ rất nguy hiểm nếu quá thời gian đó, con rắn vẫn chưa được tự do. Kể từ khi việc thôi miên rắn bị coi là bất hợp pháp vào năm 1991, bộ lạc Vadi chịu nhiều sức ép từ chính quyền Ấn Độ.
Ông Madari cay đắng nói:
- Cảnh sát rà soát chúng tôi ở bất cứ nơi nào chúng tôi đến. Hiện tại, chúng tôi ở cách thị trấn Rajkot hai mươi lăm km và bất cứ khi nào chúng tôi t́m cách vào thị trấn để mua thức ăn và nước uống, là lại bị người dân đuổi đi”.
Cộng đồng người Vadi bên ngoài thị trấn Rajkot. Mặc dù việc thôi miên rắn bị cấm nghiêm ngặt, nhưng bộ lạc này vẫn giữ truyền thống của họ.
Những cô bé được dạy cách chăm sóc rắn
c̣n những cậu bé được học cách thôi miên rắn.
Daily Mail
Anh Nguyễn
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 1765 of 2534: Đă gửi: 11 June 2009 lúc 2:31pm | Đă lưu IP
|
|
|
THIẾU NỮ "TÍ HON" NHẤT THẾ GIỚI
Mặc dù sở hữu một ngoại h́nh tí hon hiếm thấy, Jyoti Amge đến từ Ấn Độ, lại có những giấc mơ lớn và ḷng quyết tâm mạnh mẽ, biến ước mơ thành hiện thực.
Ở tuổi mười lăm, Amge chỉ cao khoảng 58cm, nặng chưa đầy 6,5kg. Chính chiều cao và cân nặng khiêm tốn này đă khiến Amge trở thành cô gái nhỏ nhất thế giới và nổi tiếng toàn cầu.
Các bác sĩ tin rằng Jyoti là một giống người lùn, do sự đột biến của tuyến yên, nhưng họ không thể giải thích kỹ hơn về trường hợp đặc biệt này. Loại đột biến này xảy ra, khi cơ thể không có khả năng sản xuất đủ hormon tăng trưởng cần thiết.
Các chuyên gia nghiên cứu cho rằng, cô bé sẽ giữ nguyên h́nh hài như thế này đến hết đời. C̣n Jyoti tâm sự với báo chí:
- Khi cháu lên ba, cháu đă nhận ra sự khác biệt giữa ḿnh và những đứa trẻ khác. Những đứa bạn của cháu dường như to lớn hơn và cháu đă nghĩ rằng ḿnh rồi cũng sẽ lớn lên như họ.
Ở trường, Jyoti có riêng một bộ đồng phục nhỏ xíu, một chiếc cặp xách tí hon và cả một chiếc bàn xinh xinh, nhưng bút viết và sách th́ có kích cỡ như của các bạn khác. Cô bé giống như một con búp bê so với các bạn cùng lớp.
Jyoti ăn nói rất già dặn:
- Cháu luôn tự hào là người nhỏ nhất. Cháu thích được mọi người chú ư và không lấy làm sợ hăi v́ điều đó. Chắc rằng trên thế giới này c̣n có nhiều người thấp bé như cháu.
Rốt cục th́ cháu cũng giống như mọi người thôi, ăn thức ăn giống nhau, mơ những giấc mơ giống nhau. Cháu không cảm thấy có bất cứ điều ǵ khác cả.
Mặc dù ngoại h́nh nhỏ bé, nhưng Jyoti mơ ước sau này trở thành nữ diễn viên. Nói về điều này, cô bé tâm sự:
- Lần đầu tiên đến trường, cháu cảm thấy sợ hăi v́ mọi người đều cao lớn quá. Nhưng cảm giác đó trôi qua rất nhanh. Cháu nhanh chóng trở thành một học sinh b́nh thường như bao học sinh khác. Cháu có cả một bộ sưu tập váy vóc và rất thích đi mua sắm.
Cháu thích trang điểm, ăn mặc như người mẫu và khi lớn lên chắc chắn cháu sẽ trở thành diễn viên. Làm phim là ước mơ lớn nhất của cháu.
Và quả đúng là Jyoti từng “nếm mùi” nổi tiếng, khi xuất hiện trong một video nhạc pop của ngôi sao người Ấn Độ có tên Mika Singh.
Người dân sống tại ngôi làng nhỏ bé Indur, Ấn Độ, nơi gia đ́nh Jyoti sinh sống, coi cô bé như một vị thánh nữ và luôn dành nhiều đặc ân cho Jyoti nhỏ bé.
Trong suốt năm năm đầu kể từ khi chào đời, Jyoti liên tục nhập viện v́ t́nh trạng sức khỏe không tốt. Cô bé luôn nhận được sự trợ giúp của người thân trong gia đ́nh và trở nên mạnh mẽ hơn, khỏe mạnh hơn. Sắp tới, Jyoti sẽ xuất hiện trên kênh truyền h́nh Channel bốn.
Jyoti với các bạn cùng lớp, những cô gái cùng ở
độ tuổi mười lăm. Bộ đồng phục màu xám này
được cắt may đặc biệt dành riêng cho Jyoti.
Daily Mail
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 1766 of 2534: Đă gửi: 11 June 2009 lúc 3:00pm | Đă lưu IP
|
|
|
TỤC ĐÓNG ĐINH Ở CUTUD
Cutud là một ngôi làng nhỏ thuộc thành phố San Fernando, cách thủ đô Manila bảy mươi km. Nói đến Cutud là người dân Philippines nghĩ ngay đến tục lệ đóng đinh, treo ḿnh trên cây thập giá, diễn ra hằng năm vào ngày thứ sáu tuần thánh.
Mặc dù không được công nhận chính thức, tục lệ truyền thống này đă có lịch sử hơn nửa thế kỷ và đến nay, vẫn được những người dân theo đạo Thiên Chúa La Mă ở Cutud tổ chức hằng năm, với ḷng sùng kính đặc biệt.
Thứ sáu 10-4-2009. Khi trời vừa tờ mờ sáng, những “âm thanh hạnh phúc” phát ra từ những chùm que đánh tội báo hiệu ngày thứ sáu tốt lành ở làng Cutud đă đến. Tiếng lách tách lúc xa lúc gần, lúc trầm lúc bổng ḥa lẫn tiếng ḥ reo của dân làng, làm người ta liên tưởng đến một bản hợp xướng đặc biệt.
Từ trong các ngơ ngách của làng, từng tốp thanh niên, đàn ông ở trần, lấy áo quấn kín đầu bước ra đường chuẩn bị tiến hành một tập tục kỳ lạ, do tổ tiên để lại. Từ những nhóm lẻ tẻ ban đầu trong xóm, họ t́m nhau qua âm thanh kỳ bí này, để kết thành một tốp vài chục người. Người ta gọi họ là dàn hợp xướng của đức tin.
Dàn Hợp Xướng Của Đức Tin
Ở một góc của làng, một vài thanh niên lần đầu tham gia, đang t́m sự can đảm qua những cốc bia rẻ tiền. Nhưng phần lớn họ uống v́ niềm hạnh phúc, được thể hiện đức tin theo cách riêng của ḿnh.
Việc trước tiên họ làm là dùng chùm que đánh tội, đánh cho làn da lưng sần lên như một cách để hạn chế đau đớn. Sau khi làn da lưng đă rộp lên v́ những đ̣n roi, th́ họ ch́a lưng cho những người trong làng dùng một “bàn chải” bằng mảnh chai rạch liên tục.
Máu tóe ra tiếng ḥ la vang một góc trời. Với họ máu như là một định lượng để thể hiện đức tin. Chẳng có nỗi sợ hăi hay sự đau đớn nào, làm lung lay được niềm tin đă thấm vào tâm can họ từ thuở mới lọt ḷng.
Sau khi tấm lưng đă nhuốm màu đỏ, họ tiếp tục hành tŕnh khổ hạnh của ḿnh trên các nẻo đường, tay không ngừng dùng que quất mạnh vào lưng cho máu tiếp tục chảy. Người mỗi lúc một đông hơn.
Khi đến các ngă ba, ngă tư đường, họ lại nằm rạp xuống cho trẻ em, phụ nữ dùng gậy, roi đánh lên tấm lưng đă đầy vết thương. Với người lớn th́ người ta chỉ đánh cho có lệ, nhưng vui nhất là những chú nhóc trong làng.
Bọn trẻ kéo thành từng toán, bám theo “dàn hợp xướng của đức tin” và gồng hết sức ḿnh quất vào đoàn người đầy máu. Thỉnh thoảng lại nghe tiếng người ta la lên, ấy là ai đó đă trúng đ̣n của đám nhỏ. Mặc cho người lớn đau đớn, bọn trẻ vẫn cười gịn như đang được tham gia một tṛ chơi đầy thích thú.
Đoàn người cứ thế len qua các con đường quanh làng trong tiếng reo ḥ, cổ vũ của dân chúng. Khi máu đă khô, họ lại tiếp tục ch́a lưng cho người ta rạch tiếp. Nhiều người do mất máu quá nhiều nên bước đi lảo đảo, vậy mà “âm thanh hạnh phúc” ấy vẫn măi tiếp diễn cho đến tận chiều tối mới thôi.
Nh́n cảnh này chị Gemma Mariano, một người dân của làng tâm sự:
- Nh́n họ là tôi nhớ đến cuộc khổ hạnh của Chúa Jesus. Tôi cảm ơn những người đàn ông của làng tôi, họ đă giúp người dân Cutud chúng tôi t́m thấy hạnh phúc từ đức tin. Đừng hỏi tại sao chúng tôi làm thế, đó là truyền thống, là niềm đam mê của chúng tôi.
Treo Ḿnh Trên Thập Giá
Đỉnh điểm của ngày thứ sáu tốt lành ở làng Cutud là màn tŕnh diễn đóng đinh, của những người t́nh nguyện đóng vai Chúa Jesus.
Năm nay ở làng có đến mười tám người tự nguyện hiến thân cho lễ hội. Tất cả họ đều là nam giới, người trẻ nhất gần ba mươi tuổi, người già nhất cũng đă ngoài sáu mươi.
Trong số họ có người đă vài chục lần đóng đinh. Đây là những người trong nhóm đảm đương màn tŕnh diễn chính của lễ hội, đă được tập luyện theo một kịch bản của ban tổ chức.
Buổi sáng, họ tụ tập tại một ngôi nhà là nơi sinh hoạt của làng để tập dượt lần cuối cùng. Ai nấy áo quần chỉnh tề theo từng vai mà ḿnh đảm nhiệm, từ áo quần đến gươm giáo đều được mô phỏng theo đúng lịch sử trong ngày Chúa Jesus bị hành h́nh.
Hai giờ trước khi lễ đóng đinh diễn ra, là màn dựng lại cảnh Chúa Jesus bị dẫn đi xét xử. Dẫn đầu là đoàn ngựa và toán quân lính diễu trên con đường dẫn đến nơi đóng đinh. Dân làng và du khách tụ tập thành một đoàn dài, Cutud trở thành một biển người.
Người đóng vai Chúa Jesus trong màn tŕnh diễn này, phải mang trên ḿnh một cây thánh giá nặng đến nửa tạ. Lâu lâu lại phải chịu đ̣n roi của những người đóng vai quân lính, nhiều khi họ đóng đạt đến mức người vào vai Chúa cũng phải kêu lên v́ đau.
Màn tái hiện cảnh xét xử Chúa Jesus được thực hiện tại một sân khấu tạm bên đường, với sự trợ giúp của cảnh sát và bảo vệ. Sau đó là màn tái hiện mười bốn chặng đường thánh giá của Chúa, từ đầu làng đến cuối làng.
Cứ thế, đoàn người chen lấn nhau mà đi trong tiếng ḥ reo và sự hiếu kỳ của du khách. Thỉnh thoảng lại có những người già v́ không kiềm nén được cảm xúc, nhào tới ôm lấy người vào vai Chúa mà khóc. Cutud như sống lại những ngày tháng xa xưa.
Khoảng hơn một giờ chiều, đoàn lính cùng những người đóng vai Chúa về đến băi đất trống ở cuối làng, họ leo lên một g̣ đất cao, nơi sẽ dựng những cây thánh giá để làm lễ đóng đinh.
Xung quanh được bao bọc cẩn thận dưới sự bảo vệ của quân đội, pḥng khi có người quá khích. Trên g̣ đất ấy có ba cây thánh giá: một bên là cây thánh giá để xử tên trộm thiện, bên kia là tên trộm ác và ở giữa là cây thánh giá dành cho Chúa Jesus.
Khi những cây thánh giá được hạ xuống, cũng là lúc đám đông bắt đầu ḥ reo. Những người tự nguyện nằm lên cây thánh giá, tay chân họ được buộc chặt. Sau đó những người vào vai quân lính, dùng búa đóng đinh vào tay họ. Cú đóng dứt khoát, đầy kinh nghiệm làm người bị đóng không kịp phản ứng.
Sau khi hai tay và chân được đóng vào cây thánh giá, th́ toán quân lính bắt đầu dựng họ lên, treo những người tự nguyện trong chừng mười phút. Máu bắt đầu chảy từ bàn tay người t́nh nguyện bị đóng đinh, nhiều người chịu không nổi đau đớn, đă ngửa mặt lên trời mà khóc.
Cứ thế, từng người, từng người một lần lượt thế vào chỗ đó cho đến lúc hết người th́ thôi. Ở một góc khác của khán đài, ban tổ chức đă chuẩn bị sẵn đội ngũ y tế để cầm máu và chữa trị vết thương cho những người vào vai Chúa.
Cũng có người v́ đau và mất máu mà ngất xỉu khi cây thánh giá vừa được hạ xuống, nhưng chỉ ít phút sau họ tỉnh lại, nét mặt đầy vẻ hạnh phúc.
Ngày thứ sáu tốt lành ở Cutud kết thúc bằng việc tái hiện cảnh đám tang của Chúa khi trời vừa vào đêm. Họ làm một cái quan tài, bên trong là h́nh nộm của Chúa với đèn và hoa sặc sỡ. Dân làng tụ về lặng lẽ đi theo từng đoàn dài trong màn đêm đầy vẻ huyền bí.
Thế Anh
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 1767 of 2534: Đă gửi: 11 June 2009 lúc 3:18pm | Đă lưu IP
|
|
|
CẠNH TRANH BẰNG BÙA PHÉP
Tiết mùa đang về với vùng quê hẻo lánh Thạnh Phú. Cái nắng oi bức, khó chịu của mùa hạ mang đến cho mọi người, mọi vật sự nóng bức khó chịu.
Trong một trại mộc khá lớn trong vùng, có khoảng bảy, tám công nhân hằng ngày phải lao động vất vả để tạo ra những sản phẩm mộc tinh xảo, mồ hôi ướt đẫm cả áo quần. Cái nóng nực của tiết trời hằn thêm sự khổ nhọc cho những người công nhân ấy.
Những sản phẩm tủ giường, bàn ghế họ tạo ra rất tinh xảo và đẹp mắt nhưng lại không bán được, hàng làm ra mỗi ngày mỗi ứ đọng, mặc cho những giọt mồ hôi của người thợ tạo ra nó cứ tuôn đổ.
Việc kinh doanh gặp nhiều khó khăn, nợ nần vay mượn ngày càng khó khăn và đến lúc bế tắc. Vợ chồng ông chủ Trại Mộc Kim Thành rơi vào t́nh trạng khốn cùng. Họ rất buồn khổ và không biết xoay sở như thế nào.
Vào năm 2002, t́nh cờ tôi đến trị bệnh cho một người quen và gặp lại họ trong t́nh trạng khốn cùng như thế. Trước nửa năm, trên dưới tám người trong gia đ́nh, đă được tôi điểm đạo và thọ nhận Thần chú tu tŕ. Chúng tôi gặp nhau và làm bạn với nhau trên con đường đạo và đời. V́ hoàn cảnh sinh sống mỗi người mỗi nơi nên rất ít gặp nhau.
Đến ngày hôm nay, khi tôi gặp lại gia đ́nh anh th́ họ đang trong hoàn cảnh đổ nợ. Khi gặp lại tôi họ rất mừng, khóc rất nhiều và kể cho tôi nghe nhiều việc làm ăn. Anh nói với tôi:
- Trong xă hội loài người có nhiều người có tâm rất độc ác. Họ chỉ biết gây đau khổ cho nhau. Bên cạnh nhà tôi có một tiệm mộc. Cũng v́ cạnh tranh trong làm ăn, họ đă mời thầy bà về trù ếm và tỏ vẻ ra mặt cho tôi biết như thế.
Sau những lần đó, tôi không c̣n mua bán làm ăn ǵ được, đến nay đă mấy tháng rồi. Và một vấn đề nữa là cái máy cưa Liên hợp của tôi nó rất kỳ lạ. Những người thợ vào đứng chiếc máy đó làm việc, đều xin nghỉ hết v́ những tai hại do nó gây ra.
Những thanh gỗ đưa vào để xẻ th́ đều bị găy và cái máy th́ giận dữ gầm thét. Mảnh gỗ văng tung toé làm bị thương đổ máu rất nhiều người. Mọi người bị khiếp đảm không ai c̣n dám đến gần chiếc máy cưa này nữa.
Một ḿnh tôi đứng ra làm cả ngày, cả đêm rất cực khổ không có giờ nghỉ. Và cho đến ngày hôm nay th́ tôi đă quá kiệt sức. Hôm nay, gặp lại bạn mong bạn xem giúp dùm chỉ giúp tôi phương pháp khắc phục, hoá giải.
Trong t́nh anh em bạn bè cũng là t́nh bạn đạo với nhau, tôi nhận lời đồng ư giúp dùm cho anh ta. Tôi nói:
- Trong ṿng hai đêm tôi sẽ giúp anh. Trước hết, hăy t́m cho tôi một bó cỏ bằng nắm tay. Rửa thật sạch bó cỏ. Mua an tất hương về xông lên bó cỏ và Đàn pháp.
Tối đêm hôm đó, lúc 11h 40phút, tôi đem bó cỏ cùng một đĩa trái cây đặt lên một bàn thờ nhỏ. Tôi tŕ chú Chuẩn đề kèm theo thần chú Nhất Tự Đà La Ni "Bộ Lâm".
Tôi đọc thần chú Chuẩn đề 540 biến và sau đó tiếp tục đọc Thần Chú Nhất Tự Đà La Ni "Bộ Lâm" 108 biến vào bó cỏ, với ư niệm cầu nguyện phá phép ếm của Thần chú khác.
Sau đó, tôi dùng dao thật bén chém đứt bó cỏ ra làm hai. Lúc đó, tai và mắt tôi nh́n thấy một đốm lửa sáng nổ rất lớn, khi con dao chặt đứt bó cỏ.
Đức Phật từng nói về Thần chú nhất tự Đà la ni này, ở cơi Trời cho Chư Thiên thọ nhận. Thần chú đó có công năng phá ếm rất lớn, công năng thủ hộ đưa con người tŕ niệm đến bến bờ thành công. Nó rất mầu nhiệm và có thần lực đưa hành giả đến bờ giác giải thoát.
Một đêm sau khi tôi làm xong phép phá ếm, sáng thức dậy tôi với anh Thành ra ngoài quán cafe vừa uống vừa nói chuyện, th́ bỗng dưng xuất hiện một vị thầy ba ở Châu đốc, mang h́nh dáng là một nhà sư bước đến và nói với chúng tôi, ông kể:
- Đêm hôm qua, tôi thấy rơ ràng h́nh tượng của anh nầy, đă làm phép chặt đứt thân tôi ra làm hai khúc rất ngọt. Tôi quá sợ, cả đêm không ngủ được, trông trời sáng để đến gặp mặt tâm sự để giải toả những nỗi lo sợ trong ḷng.
Trong thời gian qua, tôi đă dùng bùa chú để ếm Trại mộc Kim Thành qua sự yêu cầu của bà Chủ nọ, mục tiêu là làm cho Trại mộc Kim Thành mua bán chậm để phía bên này được mua bán đắt.
Tôi không ngờ hôm nay lại chuốc vào phiền toái khiến tôi thân tâm bị bấn loạn. Hôm nay, tôi rất mong các anh bỏ qua chuyện vừa rồi, và giúp đỡ tôi trong con đường tu học để đạt được những thành tựu như tôi đă chứng kiến.
Thái độ của vị sư ấy rất sám hối những việc làm của ḿnh. Và tôi đă làm phép điểm đạo cho ông ta. Sau đó, hai trại mộc đó không c̣n cạnh tranh nữa, mà hàn gắn lại với nhau, cùng nhau chia sẻ nâng đỡ nhau trên bước đường kinh doanh.
Sau đó tôi định từ giă chủ trại mộc, nhưng có một điều là chiếc máy cưa của Trại mộc Kim Thành lại có vấn đề. Nó vẫn luôn gầm thét, giận dữ. Những người hàng xóm khi nghe tiếng máy của nó cũng rất sợ.
Đêm hôm đó, khoảng 11h 30 phút, tôi cũng cho chủ nhà dọn sẵn nhang đèn, một đĩa trái cây ngay trước máy cưa. Tôi dùng hai miếng giấy vàng viết lên Thần chú Lục Tự Đại Minh Chơn Ngôn bằng tiếng Phạn.
Một miếng dán lên nóc nhà nơi đặt máy cưa, một miếng sau khi tŕ 540 biến, th́ đốt và lấy than của nó quậy trong ly nước, đổ xuống đất ngay chỗ đặt máy cưa.
Sau đó tôi tiếp tục tŕ chú. Trong lúc tôi tŕ chú, mắt nhắm hờ một lúc, th́ nh́n thấy một bóng đen xuất hiện. Bóng đen ấy là một bà cụ già, trông bộ quần áo đan bằng vải bông kiểu áo của người Tàu. Bà bước đến đứng trước mặt tôi, lúc đó xung quanh tôi có rất nhiều Chư vị hộ pháp.
Bà ta nói:
- Tôi chào Thầy, nơi này là nơi yên nghỉ của tôi mà người ta đem máy móc đến đặt làm cho tôi mất yên ổn. Quá nóng giận, tôi đă tạo ra nhiều điều sợ hăi để doạ chủ nhà. Mục tiêu là để họ mang máy cưa đi nơi khác chứ không có ư hại người.
Nhưng cái máy này chắc cũng có trục trặc ǵ đó, nên mới gây thương tích hại người. Hôm nay khi Thầy làm pháp này khiến tôi bị rung động trong ḷng. Tôi rất sợ. Nhất là khi nh́n thấy các Chư vị hộ pháp này rất dữ tợn. Mong Thầy và Chư vị hộ pháp giúp đỡ cho tôi được theo đạo để tu học và sám hối cho những việc của ḿnh đă làm.
Bà ta có vẻ thành tâm, các chư vị Hộ pháp liền làm phép quán đảnh cho bà. Sau khi nhận phép điểm đạo xong, thân tướng của bà ta phát sáng và bà đi theo Chư vị để tu học không c̣n quyến luyến ǵ đến nhà cửa đất đai của ḿnh ngày trước nữa.
Bà nói:
- Hiện bây giờ tôi rất nhẹ nhàng, an ẩn theo Thầy để đi tu. Trong thời gian qua tôi quá ích kỷ nhỏ nhoi, tham đắm của cải, chết rồi mà vẫn c̣n chấp giữ. Trong suốt mấy chục năm qua, tôi luôn ôm ấp những mộng ảo vọng tưởng là của cải, đất đai của ḿnh tạo ra. Tài sản đó măi măi là của ḿnh.
Giờ đây được quí Thầy dạy cho, mới biết tài sản đó là ảo mộng. Tôi đă điên cuồng ôm chặt tâm thức ḿnh trong mộng ảo. Thật ra, trên thế gian này không có cái ǵ là sở hữu riêng của ḿnh cả. Tất cả đều là duyên hợp. Sau khi nghe quí thầy dạy như vừa tỉnh mộng. Tôi thấy nhẹ nhàng khi buông bỏ mọi thứ và theo các Thầy để tu học.
Từ đó về sau, việc mua bán của tiệm mộc Kim Thành phát triển. Chiếc máy cưa đó cũng được trả về sự hiền hoà. Trong tiếng máy nổ không c̣n sự giận dữ nữa. Vợ chồng anh Thành cũng đă sống trong an lạc vui vẻ. Vừa kinh doanh vừa tu hành.
Trong cuộc sống, sinh hoạt của xă hội loài người chúng ta, có đầy dẫy những mâu thuẫn, tham dục khiến con người đau khổ, và c̣n tạo cho bản thân và xung quanh ḿnh những nghiệp quả lưu chuyển trong muôn đời kiếp.
Hôm nay, trong bước đường tu học, gặp đạo, gặp được Tổ Thầy, bạn đạo tốt là một điều rất may mắn. Từ ngay những ư niệm trên, hăy nh́n một cách chân thật về ḿnh.
Hăy xem lại ḿnh là ai, đă và đang làm điều ǵ, nh́n lại xung quanh ḿnh là những ǵ. Tiền bạc, danh vọng, địa vị xă hội mà ḿnh cho là cao quí, và chấp vào đó mà cho là điều hạnh phúc thật ra đều là những ảo vọng mang đến đau khổ nhiều hơn.
Nếu không dấn thân tu học bền vững, không có những pháp mầu nhiệm huyền diệu, th́ một khi nghiệp quả ập đến, th́ cho dù có hàng vạn tỷ đồng, địa vị như thế nào, cũng sẽ tan thành mây khói, hư ảo.
Cuộc đời này luôn gắn liền với những sự kiện trên, bởi v́ bản chất của nó là mộng. Khi chúng ta bị mắc một chứng bệnh nan y nào đó, th́ mới nh́n thấy sự chân thật của cuộc sống.
Thấy những danh vọng, tiền tài là hư ảo, giả tướng. Cơn ảo mộng ấy trăi qua suốt trong ba thời: Quá khứ, hiện tại, vị lai.
Những cơn ác mộng đó đă hoành hành, xô đẩy biết bao nhiêu chúng sanh đọa lạc. Nhưng đối với Chư Phật, Bồ Tát họ thấy đó là những phương tiện thiện xảo, giúp chúng sanh đến được bên kia bờ giác.
V́ trước mắt họ vạn sự, vạn vật đều là Phật Pháp mầu nhiệm. Từ những đại ngộ, đại giác trên quí ngài đă hiển hiện, thành những phương thuốc mầu nhiệm, giúp đem lại chúng sanh sự an lạc và hạnh phúc chân thật.
Trong những bài Phật dược đó, là phương thuốc "Ngũ Bộ Chú" rất mầu nhiệm. Nó đă hiện thị đi khắp mọi nơi, mọi lúc, mọi thời, và trong ba cơi, ba thời quá khứ, hiện tại, vị lai.
Ngoài mặt, chúng ta nh́n thấy Ngũ bộ chú rất đơn giản, b́nh thường nhưng trong đó gói gém biết bao sự mầu nhiệm, huyền linh. Nó đă đưa rất nhiều chúng sanh đến bờ giác, cứu độ vô lượng chúng sanh thoát khỏi trầm luân. Nó đă hiển thành những Vị Phật trong vô lượng kiếp.
-
-
-
-
Thanhhung
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 1768 of 2534: Đă gửi: 12 June 2009 lúc 1:13am | Đă lưu IP
|
|
|
HỒN MA HIỆN LÊN TỪ ĐÁY BIỂN
Khi nào mà các đại dương vẫn c̣n những lợi gân, nối liền các phần khác nhau của Đế quốc Anh, th́ chúng ta vẫn sẽ không tránh khỏi những chuyện hoang đường.
V́ linh hồn người ta tự để cho bị khuấy động bởi nước, cũng giống hệt như nước phải vâng theo mặt trăng, và khi những con đường lớn của một đế quốc bị bao quanh, bởi nỗi hiểm nguy muôn thuở, cũng phong phú về những cảnh trí và âm thanh kỳ lạ.
Người ta phải có một tinh thần khá thâm hậu, để giữ được thản nhiên trước những điều ác hại của chúng. Hiện nay nước Anh đang vươn ra rất xa bên ngoài chính quốc, khi mà ba ngàn dặm hải phận của mỗi mạn duyên hải, làm thành cương giới mà nó đă đoạt được bởi cái búa, cái khuôn dệt và cái cuốc nhọn hơn là bởi những nghệ thuật của chiến tranh.
Quả thật lịch sử đă đoán chắc với chúng ta rằng không một ông vua nào, không một đạo quân nào có thể cản đường của một người, chỉ có hai đồng tiền trong két sắt, nhưng biết rằng ở nơi nào y sẽ có thể biến hai đồng tiền thành ba đồng.
Và để hết trí thông minh vào việc đi tới nơi đă định. Và v́ cương giới đă mở xa ra, trí thông minh của Anh Quốc cũng được nới rộng, và tràn lan ra một cách đầy đủ trên khắp thế giới, để cho tất cả mọi người thấy rằng, những con đường của hải đảo có tính cách châu lục, giống hệt như những con đường của châu lục đều có tính cách hải đảo.
Nhưng để tới được chỗ đó, người ta đă phải trả một cái giá, và cái giá này cứ tiếp tục tốn kém hơn. Cũng giống như con quái vật thời xưa, phải nhận được dưới dạng cống phẩm hàng năm một người trai trẻ, với đế quốc của chúng ta cũng thế, hàng ngày chúng ta phải hy sinh cái tinh hoa của thế hệ thanh niên của chúng ta.
Guồng máy th́ bao la và dũng mănh, nhưng nhiên liệu duy nhất làm cho nó vận hành, là sinh mạng của dân Anh. Đó là lư do tại sao khi ở trong những giáo đường cổ kính màu xám, chúng ta nh́n thấy những danh tính xa lạ.
Những danh tính mà cả những người xây các bức tường này cũng không biết, v́ chính ở Peshawar, ở Umbellah, ở Korti, ở Fort Pearson mà những chàng trai trẻ chết, mà chỉ để lại phía sau họ truyền thuyết và một tấm biển.
Nếu bên trên mỗi cái xác người Anh có một đài kỷ niệm được dựng lên. th́ người ta sẽ không cần vạch ra cương giới, v́ một sợi dây thừng của những ngôi mộ, sẽ chỉ rơ làn sóng của dân Anh và Celtes đă vờ tới nơi nào.
Cả điều đó nữa, đồng thời với những khối nước nối liền chúng ta với thế giới, đă đóng góp vào những chuyện hoang đường mà chúng ta thấm nhuần.
Khi mà bao nhiêu người đàn ông và đàn bà đă có ở phía bên kia đại dương những người mà họ yêu quư, và những người này đang tiến lên dưới làn đạn của dân sơn cước, hoặc trong những đầm lầy của bệnh sốt rét rừng, th́ lúc đó tâm hồn đi vào sự giao cảm với tâm hồn.
Và những truyện ly kỳ nẩy sinh, những mộng mị, những sự linh cảm, những ảo tưởng trong đó một bà mẹ trông thấy con trai bà đang chết và bà ngất đi trong cơn tuyệt vọng, ngay cả trước khi cái tang của anh ta được loan báo cho bà.
Mới gần đây khoa học đă chiếu cố tới vấn đề này và đă ban cho nó một cái nhăn hiệu, nhưng chúng ta đă biết ǵ hơn, nếu không phải là việc một linh hồn bị hành hạ, và tới bước cũng đă có thể phóng qua mặt đất.
Vào một khoảng cách mươi lăm ngàn cây số, cái h́nh ảnh của t́nh cảnh đau buồn của y, tới tận tâm trí của người thân cận nhất của y? Tôi không hề phủ nhận cái quyền năng đó, nhưng tôi nghĩ rằng cần phải khôn ngoan trong những vấn đề như vậy.
V́ ít nhất đă có một lần tôi biết rằng, những điều trong khuôn khổ các định luật tự nhiên, có thể hoàn toàn nằm ngoài những vấn đề này.
John Vansittart là hội viên thứ nh́ của công ty Hudson et Vansittal, công ty xuất khẩu cà phê ở Ceylan Tích Lan. Ông vốn là người gốc Hà Lan, nhưng 100% Ăng Lê trong ḷng các phong độ. Đă nhiều năm tôi làm đại diện cho ông ở Luân Đôn.
Khi ông tới Anh quốc để nghỉ ngơi ba tháng, ông nói với tôi để có những sự giới thiệu, cho phép ông làm quen với đời sống ở thị thành và ở thôn quê. Ông đă rời khỏi các văn pḥng của tôi, với bảy bức thư trong túi áo.
Trong một vài tuần, những bức thư ngắn từ nhiều nơi khác nhau gửi tới báo tin, cho tôi biết là ông đă lấy được cảm t́nh của các bạn tôi. Rồi tôi được tin là ông đă đính hôn vơi Emily Lawson, thuộc ngành thứ của gia đ́nh nhà Hereford Lawson.
Và gần như ngay sau đó họ đă thành hôn, sự tán tỉnh của một du khách chỉ có thể chóng vánh thôi, và cái ngày ông phải xuống tàu của công ty, một cái tàu buồm một ngàn tấn: đó sẽ là chuyến đi chơi tuần trăng mật của họ.
Thời đó là thời cực kỳ thuận lợi cho các nhà trồng cà phê ở Ceylan, họ đă chưa từng biết cái mùa khủng khiếp, mà chỉ trong vài tháng thôi, nhưng đă làm lụi bại tất cả một cộng đồng này, nhờ ở sự dũng cảm và kiên tŕ, sẽ lại dành được một thắng lợi thứ hai.
Quả thực những cánh đồng trà ở Tích Lan, là một đại công tŕnh của ḷng dũng cảm của dân Anh, giống hệt như con sư tử ở Waterloo. Nhưng trong năm 1872 chưa có một đám mây nào đe doạ ở chân trời.
Những hy vọng của các nhà trồng tỉa thật tràn trề, Vansittart trở lại Luân Đôn cùng với cô vợ trẻ đẹp của ông. Ông giới thiệu cô với tôi, chúng tôi cùng ăn bữa tối với nhau, và cuối cùng th́ ông đồng ư rằng, v́ các công việc củng đ̣i hỏi sự có mặt của tôi ở Tích Lan.
Tôi sẽ là bạn đồng hành của họ trên tàu Eastern Star, mà sự nhổ neo rời bến, đă được định trước vào ngày thứ hai sắp tới.
Tôi gặp lại ông vào buổi tối ngày chủ nhật. Ông đi vào trong nhà tôi với một vẻ băn khoăn và bực bội. Khi tôi bắt tay ông, tôi nhận thấy bàn tay ông nóng và khô.
- Ông Atkinson ạ..
Ông nói với tôi.
- Tôi muốn ông bảo người nhà pha cho tôi một chút nước chanh và nước lạnh. Nói theo nghĩa đen, tôi đang chết khát đây, và tôi càng uống bao nhiêu th́ tôi càng muốn uống nữa.
Tôi bấm chuông và gọi lấy một b́nh nước và những cái cốc.
- Ông đang bị sốt nóng lạnh.
Tôi nói với ông
- Ông có vẻ đang khó ở đó.
- Không, tôi không cảm thấy khoẻ mạnh lắm. Tôi bị đau phong thấp ở lưng và tôi ăn không ngon. Chính cái thành phố Luân Đôn chết tiệt này làm tôi nghẹt thở. Tôi không quen hít thở cái không khí, mà bốn triệu buồng phổi cùng khuấy trộn lên cùng một lúc.
Ông vung vẩy hai bàn tay co quắp trước mặt ông: thật sự ông đă cho người ta một ấn tượng của sự ngột ngạt.
- Một khi ông ở trên mặt biển, ông sẽ cảm thấy khoẻ khoắn ngay.
- Đúng. Về điều đó th́ tôi đồng ư với ông, Đó là việc cần thiết của tôi. Tôi không cần tới một vị y sĩ khác. Nếu ngày mai tôi không xuống tàu th́ tôi sẽ phát ốm...
Ông uống một hơi hết cốc nước chanh và ông xoa chỗ sống lưng bằng hai bàn tay ông.
- Người ta nói rằng điều đó sẽ tốt cho tôi.
Ông nói tiếp trong khi nh́n tôi với một con mắt rầu rỉ. Bây giờ tôi cần có sự giúp đỡ của ông, ông Atkinson ạ, v́ tôi đang ở trong một hoàn cảnh tế nhị.
- Hoàn cảnh thế nào?
- Đây này, bà mẹ vợ tôi bị ngă bệnh và bà ấy đă đánh điện gọi vợ tôi tới bên giường bệnh của bà ấy. Tôi đă không thể đi theo vợ tôi, ông biết rơ hơn ai hết là tôi đă bị cầm chân lại ở đây và vợ tôi đành phải đi một ḿnh.
Bây giờ tôi lại vừa nhận được một bức điện khác nói là, ngày mai vợ tôi không thể tới được, nhưng nàng sẽ bắt kịp con tàu ở Falmouth vào ngày thứ tư. Ông biết đó, chúng tôi sẽ đậu lại ở đó.
Nhưng Atkinson ạ, tôi thấy thật là khó cho người ta đ̣i hỏi một người phải tin vào sự huyền bí, và người ta sẽ nguyền rủa, nếu y không thể tin vào điều đó, người ta sẽ nguyền rủa y, ông hăy hiểu tôi đi!
Ông cúi xuống phía trước và khịt mũi làm như thể ông sắp khóc oà lên. Lúc đó tôi nghĩ tới việc người ta đă nói rất nhiều với tôi về những tập tục ở hải đảo, và về cách thức người ta uống rượu không pha ở đó.
Chắc hẳn rượu đă là nguyên nhân của những lời nói khó hiểu này, và của những bàn tay đang lên cơn sốt này! Tôi cảm thấy một sự lo sợ mạnh mẽ, khi trông thấy một người trai trẻ cao quư như vậy, nằm trong tay một con quỉ ghê tởm nhất, trong số tất cả những con gái.
- Ông phải đi nằm nghỉ! Tôi nói một cách nghiêm nghị.
Ông dụi mắt như thể ông t́m cách tự làm cho ḿnh tỉnh lại, và ông nh́n tôi với vẻ kinh ngạc.
- Tôi sẽ đi tới đó, ông nói với tôi một cách b́nh thản, lúc năy tôi cảm thấy hơi choáng váng, nhưng bây giờ tôi đă hồi phục rồi. Này, tôi đang nói về việc ǵ thế? À, dĩ nhiên là về vợ tôi rồi! Nàng sẽ xuống tàu ở Falmouth.
Tôi tin rằng sức khoẻ của tôi tuỳ thuộc vào sự đi đường biển. Tôi cần có chút ít không khí trong lành trong phổi tôi, để tôi có thể hoàn toàn b́nh phục. Do đó tôi xin ông hăy làm cho một việc với tư cách bạn bè, ông sẽ đí tới Falmuoth bằng xe lửa, pḥng trường hợp mà chúng tôi tới trể.
Và lúc đó ông sẽ trông nom cho vợ tôi. Ông hăy tới khách sạn Royal; tôi sẽ đánh điện cho nàng là ông trú chân ở đó. Em gái của nàng sẽ đi theo nàng tới tận đó, như thế là mọi việc sẽ tốt đẹp.
- Rất vui ḷng.
Tôi trả lời. Thật sự tôi không đ̣i hỏi ǵ hơn là được đi tới Falmuoth bằng xe lửa, v́ từ đây tới Colombo chúng ta sẽ có nhiều thời gian thưởng thức biển cả. Tôi cũng nghĩ rằng ông có một nhu cầu khẩn thiết về sự thay đổi không khí. Nếu ở địa vị ông tôi sẽ đi nằm nghỉ ngay tức th́.
- Phải. Đêm hôm nay tôi sẽ ngủ trên tàu. Ông thấy đó một thứ sương mù c̣n lởn vởn trước mắt ông.
- ... Mấy đêm nay tôi không ngủ được nhiều, tôi đă gặp mâu thuẫn với các nhà thần học...nghĩa là...
Trong một sự cố gắng tuyệt vọng, ông kêu lên :
- ... Bởi những sự hoài nghi có tính cách thần học... X́! Tôi tự hỏi tại sao đấng tối cao toàn năng lại tạo ra chúng ta, tại sao Ngài lại làm cho chúng ta ngu độn và gài những sự đau đớn lặt vặt vào sống lưng của chúng ta. Có lẽ là tối nay tôi sẽ khá hơn!
Ông đứng dậy và bám lấy cái lưng ghế của ông.
- Ông Vansittart! Xin ông hăy nghe tôi!
Tôi nói với sự nghiêm trọng.
- Tối nay tôi sẽ mời ông ở đây với tôi, ông không ở trong t́nh trạng để đi ra ngoài được. Ông không đi ngay ngắn được. Ông đă uống những thứ pha trộn của rượu...
- Rượu hả ?
Ông nh́n thằng vào mắt tôi với một cái nh́n ngớ ngẩn.
- Thường nhật th́ ông chịu đựng khá hơn khi uống rượu mà.
- Ông Ankinson này, tôi thề với ông là đă từ hai ngày nay, tôi không uống một cốc rượu, tôi không biết là tôi đă uống cái ǵ. Tôi giả thiết rằng ông nghĩ đó là hiệu ứng của rượu...
Ông nắm lấy bàn tay tôi và đặt nó lên trán ông.
- Lạy chúa tôi!
Tôi kêu phải lên. Ông có làn da mỏng như một dải nhung, dưới lớp da tôi cảm thấy như một lớp chi chít những miếng chỉ lụn vụn.
- Ông chớ lo sợ, ông nói trong lúc cười mỉm. Tôi đă mắc bệnh lở mụn nước rất tệ.
- Nhưng chuyện đó không dính líu ǵ tới bệnh lở mụn nước mà !
- Không, đó là Luân Đôn. Đó là việc thở hít cái không khí tệ hại đó. Ngày mai tôi sẽ mạnh khoẻ hơn nhiều. Trên tàu có một y sĩ, thế là tôi sẽ được săn sóc chu đáo. Bây giờ tôi sẽ đi đây.
- Không.
Tôi nói với ông trong khi bắt ông phải ngồi xuống.
- Việc đó sẽ là đưa sự đùa cợt đi quá xa đấy. Ông sẽ không nhúc nhích khỏi nơi này, trước khi gặp một vị y sĩ. Hăy ở yên chỗ ông đang ngồi.
Tôi cầm lấy cái mũ và vội vă đi tới nhà một vị y sĩ ở ngay gần nhà tôi. Tôi đưa ông ấy về nhà tôi ngay lập tức, nhưng pḥng khách của tôi trống không và Vansittart đă đi khỏi.
Tôi bấm chuông, anh đầy tớ báo với tôi rằng vị quư khách đă sai gọi một cỗ xe. Ông ấy bảo người đánh xe đưa ông ấy đến bến tàu.
- Vị quư khách có vẻ ốm yếu không? Tôi hỏi.
- Ốm yếu à? Anh đầy tớ mỉm cười trả lời. Thưa ông không, ông ấy hát ầm ĩ!
Sự báo tin này đă không làm tôi yên tâm chút nào, nhưng tôi nghĩ rằng ông đi tới tàu Eastem Star, và có một y sĩ ở trên tàu, tôi không thể làm được ǵ nữa cho ông.
Tuy nhiên, khi tôi nhớ tới sự khát nước của ông, nhớ tới hai bán ta nóng bỏng của ông, con mắt nặng chĩu của ông, những lời nói vô ư nghĩa của ông, và cuối cùng là cái trán lở lói bệnh cùi của ông, th́ tôi đă mang theo lên giường nằm của tôi, một kư ức khó chịu về người khách của tôi và sự tới thăm của ông ấy.
Sáng hôm sau, vào lúc mười một giờ, tôi đi tới bến tàu, nhưng tàu Eastern Star đă bắt đầu chạy xuôi ḍng sông và đă fần tới Gravesend. Tôi đi với Gravesend bằng xe lửa, nhưng khi tôi tới nơi, th́ chỉ c̣n trông thấy các cột buồm của nó ở một khoảng cách khá xa.
Được mở đường phía trước bởi một lùm khói của một cái tàu kéo. Thế là tôi không có tin tức nào của ông bạn tôi nữa trước khi tới Falmuoth. Khi tôi trở về văn pḥng của tôi, một bức điện tín đă đợi tôi.
Bà Vansittart đă tới Falmuoth; buổi tối ngày hôm sau, chúng tôi gặp nhau ở khách sạn Royal, tại đó chúng tôi phải đợi tàu Eastern Star. Mười ngày đă trôi qua, chúng tôi không nhận được tin tức ǵ của con tàu. Tôi sẽ không dễ dàng quên được mười ngày đó!
Khi tàu Eastern Star rời khỏi sông Tamise, một cơn băo lớn phát khởi; nó thổi trong gần cả một tuần lễ không ngừng nghĩ chút nào. Trên bờ biển miền nam, chưa bao giờ người ta thấy một trận bảo dài như thế và cuồng nộ như thế.
Từ các cửa sổ khách sạn của chúng tôi, mặt biển h́nh như bị bao trùm trong sương mù. Gió đè một cách quá nặng nề lên những đợt sóng, khiến cho mặt biển không thể vùng lên được: ngọn của từng đợt sóng đă bị ngắt đi ngay tức th́.
Những đám mây, gió, mặt biển đều ùn ùn kéo về hướng tây. Ở giữa những thế lực hung hăng này, tôi chờ đợi hết ngày này qua ngày khác, với sự bầu bạn duy nhất của một người đàn bà xanh xao và trầm lặng.
Mà cặp mắt phản ảnh sự kinh hoàng; từ sáng tới chiều, nàng cứ đứng dán mắt vào cửa kính, đăm đăm nh́n vào tấm xịt qua đó một con tàu có thể hiện ra. Nàng không nói ǵ cả, nhưng nét mặt nàng là một khúc bi ca dài dặc.
Sang tới ngày thứ năm tôi hỏi ư kiến một thủy thủ già. Ư tôi muốn được ngồi một ḿnh với ông ấy, nhưng nàng đă trông thấy tôi mở lời với ông ấy, và nàng tới ngay tức th́, miệng hé mở và đôi mắt khẩn cầu.
- Khởi hành từ Luân Đôn đă bảy ngày rồi à?
Ông ấy nói.
- Vậy là năm ngày trong giông băo. Này, biển Manche đă bị quét sạch bởi cơn gió này! Có ba giả thiết, trận băo có thể bắt nó phải t́m nơi trú ẩn trong một hải cảng của Pháp. Điều này có thể là đúng.
- Không phải thế đâu! Ông ấy biết rằng chúng tôi đang ở đây. Lẽ ra ông ấy phải đánh điện cho chúng tôi.
- À phải! Vậy th́ có thể là nó đă chạy ra khơi để tránh băo, nếu đúng vậy th́ lúc này chắc nó không ở xa Madere. Thưa bà, điều đó hoàn toàn có thể xảy ra; bà có thể tin lời tôi nói!
- Và giả thiết thứ ba?
- Tôi có nói với bà về một giả thiết thứ ba à? Không, tôi nghĩ chỉ có hai thôi. Tôi không tin là tôi đă nói tới một giả thiết thứ ba. Con tàu của bà đang ở một nơi nào đó ở giữa Đại Tây Dương.
Và chả mấy chốc bà sẽ có tin tức của nó, v́ thời tiết sắp thay đổi. Thưa bà, bà chớ lo lắng. Hăy đợi tới ngày mai, ngay từ buổi sáng bà sẽ có một bầu trời xanh, đẹp.
Người thủy thủ già đă tiên đoán đúng: ngày hôm sau trời quang đăng, ngoại trừ một đám mây thấp bay ở phía tây, và đó là mảnh cuối cùng của cơn cuồng nộ của trận băo tố.
Dù trời đă quang đăng chúng tôi cũng vẫn không có một tin tức nào về chiếc tàu thủy. Ba ngày bực bội, lo âu nữa đă trôi qua, rồi một thủy thủ tới tŕnh diện ở khách sạn với một bức thư, tôi thốt lên một tiếng kêu vui mừng.
Bức thư tới từ vị thuyền trưởng của tàu Eastern Star. Khi đọc qua mấy ḍng đầu tiên, tôi đă muốn giấu nhẹm lá thư đi, nhưng nàng đă giật lấy nó từ tay tôi.
- Tôi đă đọc đoạn đầu, nàng nói với một giọng b́nh thản. Vậy th́ tôi có thể đọc chỗ tiếp theo.
Lá thư viết như sau:
- Kính thư ông, ông Vansittart đang ở trên tàu với bệnh đậu mùa, và chúng tôi đă bị đẩy ra quá xa mũi đất của chúng ta, nên chúng tôi không biết phải làm sao: ông ấy đă phát cuồng và ông ấy không c̣n khả năng để ra lệnh cho chúng tôi.
Theo những sự tính toán phỏng chừng của tôi, th́ chúng tôi chỉ c̣n cách Fanchal chừng bốn trăm hai mươi cây số thôi. Tôi cũng giả thiết là nên đi tới đó, đưa ông Vansittart vào bệnh viện, và đợi ông tới ở trong vịnh.
Người ta nói với tôi là trong vài ngày nữa, một tàu buồm sẽ từ Falmuoth đi tới Fanchal. Lá thư này sẽ được mang tới ông bằng sự môi giới của thuyền nhỏ Marian ở Falmuoth, phải trả viên thuyền trưởng của nó năm bảng. Kính chào ông. Jno Hines.
Nàng thật là tuyệt diệu, cô thiếu nữ vừa mới rời khỏi đại học này! Cũng trầm tĩnh và cương nghị như một bậc nam nhi vậy. Nàng không nói ǵ cả. Nàng mím chặt môi và đội mũ lên đầu.
- Cô đi ra ngoài à? Tôi hỏi.
- Vâng.
- Tôi có thể giúp ǵ cho cô không?
- Không, tôi đến nhà vị y sĩ.
- Sao?
- Phải. Để biết cách người ta điều trị bệnh đậu mùa.
Nàng loay hoay bận rộn suốt cả buổi tối. Sáng ngày hôm sau, chúng tôi xuống tàu đi Madere, trên chiếc tàu Róe ̣ Shảon. Gió biển thổi mười nút một giờ. Trong năm ngày chúng tôi chạy với tốc độ đều đặn, và chúng tôi đă tới nơi không xa hải đảo.
Sang ngày thứ sáu gió nổi lên đột ngột, chúng tôi lâm vào t́nh trạng không nhúc nhích được, như đi trên dầu nhớt.
Lúc mười giờ tối, Emily Vansittart và tôi cùng đứng tựa vào bao lơn, bên phải của mạn cuối tàu; mặt trăng sáng rực đằng sau chúng tôi, và chiếu xuống chân chúng tôi bóng đen của con tàu, và bóng hai cái đầu của chúng tôi trên mặt nước lóng lánh như tấm gương.
Từ chỗ bóng tối một con đường của ánh trăng, trải dài ra và vừa đi xa, vừa lan rộng cho măi tới chân trời hiu quạnh. Chúng tôi nói chuyện trong khi cúi thấp đầu xuống, chúng tôi nói dông dài về sự yên tĩnh, về cơ may của một cơn gió thuận lợi, về trạng thái của bầu trời.
Th́ bỗng nhiên có một tiếng bơm trên mặt nước, như thể một con cá hồi vừa nhảy lên, và ḱa, dưới ánh sáng trăng vằng vặc, John Vansittart nhô lên từ dưới mặt biển và ngẩng đầu lên về phía chúng tôi.
Tôi chưa bao giờ thấy một vật ǵ rơ rệt hơn thế. Ánh trăng soi sáng ông ấy rơ mồn một, ông ấy ở cách xa chúng tôi tầm độ ba tầm chèo. Ông ấy có bộ mặt phồng lên lớn hơn là lần gặp mặt cuối cùng của chúng tôi.
Da ông có nhiều chỗ lốm đốm những vẫy đen; mặt và miệng ông mở lớn ra như thể một người vủa gặp một sự kinh ngạc lớn lao. Từ hai vai của ông, một chất trắng đục chảy xuống thành những dăi dài; một bàn tay của ông giơ lên gần tai, bàn tay kia th́ gập lại để ngang ngực ông.
Tôi trông thấy ông vọt lên khỏi mặt nước, và trên mặt phẳng yên tĩnh của đại dương, những gợn sóng vẽ thành các ṿng tṛn cho măi tới hông tàu. Rồi ông lại ch́m xuống, và tôi nghe thấy một tiếng rập gẫy, một tiếng xé rách, như thể trong một đêm băng giá, một bó củi khô nổ lép bép trong đống lửa bập bùng.
Khi tôi nh́n lại tôi không c̣n trông thấy một chút dấu vết nào của ông đă xuất hiện. Tôi không thể nói là tôi đă đứng ở đó bao lâu, cúi khom người trên các đầu ngón chân, một tay vịn chặt lấy cái lan can và tay kia đỡ lấy người đàn bà bất tỉnh.
Tôi đă là một kẻ trái ngược hẳn với người hay nhạy cảm, lần này th́ ít nhất tôi đạp chân lên boong tàu, để biết chắc tôi vẫn c̣n làm chủ được các cảm giác của chính tôi, và đây không phải là sự sáng tạo điên khùng, của một bộ óc hỗn loạn.
Emily Vansittart run lẩy bẩy, mở mắt ra, nàng đứng dậy, hai tay t́ vào cái lan can, nh́n ra mặt biển long lanh dưới ánh trăng; mặt nàng đă già đi mười năm trong một đêm hè.
- Ông có nh́n thấy ông ấy không?
Nàng th́ thào nói.
- Tôi đă nh́n thấy một vật ǵ.
- Đó là ông ấy! Đó là John! Ông ấy đă chết!....
Tôi ấp úng nói một vài lời có tính cách hoài nghi.
- ... Chắc chắn là ông ấy vừa mới chết.
Nàng nói nhỏ.
- Ở bệnh viện Madère. Tôi đă đọc qua những truyện vào loại đó. Các ư nghĩ của ông ấy đều nghĩ tới tôi. Thị quan của ông ấy đă tới với tôi. Ôi John, người yêu quư của tôi, người yêu quư đă mất đi măi măi của tôi.
Nàng oà lên khóc nức nở: tôi đưa nàng về pḥng của nàng và để nàng ở đó với nỗi lo buồn của nàng. Một cơn gió nhỏ bắt đầu thổi trong lúc ban đêm, và buổi tối hôm sau chúng tôi bỏ neo trong vịnh Fanchal.
Tàu Eastern Star đang đậu gần đó, lá cờ kiểm dịch được treo cao trên cột buồm lớn và cờ hiệu của nó để rũ xuống.
- Ông trông ḱa!
Bà Vansittart nói với tôi. Cặp mắt nàng khô ráo, nàng biết rằng không một giọt lệ nào trả lại được người chồng cho nàng. Trong lúc ban đêm chúng tôi nhận được giấy phép cho lên tàu Eastern Star.
Viên thuyền trưởng, ông Hines, đợi chúng tôi trên boong, sự lo buồn và bối rối đă hằn lên trên bộ mặt da đồng của ông, và ông t́m những từ để loan báo hung tin: nàng ngắt lời ông.
- Tôi biết rằng chồng tôi đă chết. Nàng nói:
- Ông ấy đă chết tối hôm qua, vào lúc mười giờ, ở bệnh viện Madère, có phải vậy không?
Người thủy thủ nh́n nàng, sững sờ.
- Không, thưa bà. Ông ấy chết tám ngày rồi, ở trên biển và chúng tôi đă buộc ḷng phải thủy táng ông ấy ở đó, v́ chúng tôi thấy ḿnh đang ở một khu vực yên tĩnh, và chúng tôi đă không biết khi nào th́ chúng tôi sẽ tới bờ.
Đó là những sự kiện chính yếu liên quan tới cái chết của John Vansittart, cũng như về sự xuất hiện của ông ấy tại một nơi nào đó vào khoảng độ 35 bắc vĩ tuyến và độ 15 tây kính tuyến.
Một hồn mà hiện h́nh rơ rệt hơn thật ít khi xảy ra, do đó nó đă là đề tài của nhiều cuộc tranh luận, của nhiều bài viết. Nó đă được xác nhận bởi giới bác học và nó đă làm dầy thêm tập hồ sơ mới được mở ra gần đây về sự thần giao cách cảm.
Về phần tôi, tôi chủ trương là sự thần giao cách cảm không có ǵ để nghi ngờ, nhưng tôi muốn rút trường hợp này ra khỏi tập hồ sơ và tôi muốn nói rằng, chúng tôi đă không trông thấy sự xuất hiện của hồn ma John Vansittart.
Mà đúng là John Vansittart bằng xương bằng thịt, vọt lên từ đáy sâu của Đại Tây Dương dưới ánh trăng. Tôi luôn luôn tin rằng, một sự ngẫu nhiên phi thường. Một trong các sự ngẫu nhiên rất ít có khả năng xảy ra này, tuy nhiên lại vẫn thường xảy ra, đă làm cho chúng tôi đứng bất động, bên trên chính ngay cái chỗ mà người đàn ông đó đă bị chôn vùi trên biển, một tuần lễ trước.
Về phần c̣n lại, vị y sĩ đă nói với tôi, là quả tạ bằng ch́ không được cột chặt, và bảy ngày đă mang tới cho cái xác chết vài sự thay đổi nào đó, có thể làm cho nó nổi lên mặt nước.
Quả tạ đă làm nó ch́m sâu xuống đáy biển. Nếu quả tạ tách rời ra, xác chết có thể lại chồi lên mặt nước với sự đột ngột mà chúng tôi đă chứng kiến. Đó là lời giải thích của vị y sĩ.
Tới chỗ muốn biết rơ ràng hơn nữa, tôi coi đó là phận sự của tôi, và nếu nhắc lại với bạn về cái tiếng động khô khan của sự rập gẫy, của sự xé rách, cũng như sự xao động trong nước biển. Những con cá mập kiếm ăn trên mặt nước, và chúng đông lúc nhúc trong miền này.
ARTHUR CONAN DOYLE
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 1769 of 2534: Đă gửi: 12 June 2009 lúc 3:00am | Đă lưu IP
|
|
|
NHÀ TRỌ THÀNH NHÀ HOANG
V̀ TIN ĐỒN CÓ MA
Nhiều ngày nay, các xóm trọ cuối đường Phạm Thận Duật, Mai Dịch, Cầu Giấy Hà Nội, xôn xao tin đồn có ma xuất hiện. Nhiều sinh viên đang thuê pḥng hoảng loạn, nhanh chóng chuyển chỗ khác, khiến một xóm trọ nhiều pḥng, đă phải đóng cửa như khu nhà hoang.
Nghe sinh viên xóm trọ kể chuyện ma.
Câu chuyện không biết xuất phát từ ai, nhưng đă nhanh chóng lan truyền rộng răi và được kể lại một cách rùng rợn: Ba sinh viên nữ thuê một pḥng trọ, trong khu trọ cuối đường Phạm Thận Duật, nửa đêm bày tṛ vui bói chén.
Khi cả ba người đang mải mê với tṛ chơi, th́ chuông đồng hồ điểm mười hai tiếng. Cả ba cô gái tự nhiên thấy không thể điều khiển được ngón tay ḿnh, trên những chiếc chén.
Ngay sau đó, những sinh viên pḥng bên nghe thấy những âm thanh kỳ lạ, họ chạy sang xem và kinh hăi phát hiện ba sinh viên nữ đều đă “phát điên”, liên tục gào khóc, khai tên tuổi khác và lảm nhảm rằng, ngày xưa ḿnh bị hảm hại rồi giết chết trên mảnh đất này.
Nhiều người cho rằng ba cô gái bị “ma nhập” (?) Câu chuyện trên nhuốm màu “siêu thực” nhưng vẫn được đồn thổi khắp các xóm trọ. Dần dần không ai bảo ai, hầu hết các sinh viên đang thuê trọ ở xóm trọ này, lập tức trả pḥng, đi nơi khác ở. Cả khu nhà trọ đông đúc bỗng trở nên vắng vẻ như một khu nhà hoang.
Bạn Nguyễn Thị Minh Trâm trước từng ở xóm trọ này, nay đă chuyển đi, cho biết:
- Em nghe nhiều người đồn như vậy nên cũng rất sợ bị ám vào người, v́ thế em đă chuyển lên ở tận khu Nhổn. Dù xa trường gần mười km và bắt xe buưt khó khăn nhưng như thế thấy yên tâm hơn.
Minh Trâm c̣n cho phóng viên số điện thoại của một bạn tên Khánh, được coi là người biết rơ sự việc “ma nhập” nhất. Khi chúng tôi trao đổi với Khánh th́ bạn này hồn nhiên:
- Tôi cũng chỉ nghe kể nên kể lại với mọi người cho vui thôi. Không ngờ mọi người lại sợ hăi như vậy.
Sinh viên “bỏ chạy” chủ nhà méo mặt
Tin đồn bậy trên đă gây hoang mang cho nhiều sinh viên đang thuê trọ tại các khu nhà trọ trên. Sau khi bỏ đi nơi khác sống, họ tiếp tục rỉ tai nhau về câu chuyện ly kỳ trên, đồng thời thêm nhiều chi tiết khiến một câu chuyện không có thật, ngày càng có nhiều “dị bản” như: ba cô sinh viên phát điên đă treo cổ chết hay các cô đang được điều trị ở bệnh viện tâm thần…
Câu chuyện ma không chỉ xáo trộn đời sống các sinh viên mà c̣n ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc kinh doanh của nhiều chủ xóm trọ. Trước t́nh trạng pḥng không ai thuê, có chủ trọ đă sắm đồ lễ, tiền vàng để thắp hương, “làm lễ giải ma” tại khu nhà trọ.
Lại có người đi khắp nơi xem bói và t́m cách giải hạn…Cả hai xóm trọ hiện chỉ c̣n một vài sinh viên “nặng vía” trụ lại. Yến, một cô gái được coi là khá bạo gan khi kiên quyết trụ lại xóm trọ. Yến cho biết:
- Tôi vẫn ở xóm trọ này dù cũng có tin đồn này kia. Tôi không tin và không sợ, dù nghe kể cũng thấy ghê ghê.
Đă vài tuần trôi qua kể từ khi câu chuyện ma được thêu dệt, nên những căn pḥng trọ vẫn im ỉm khóa, không có người mới hỏi thuê. Bà N.T.L, chủ một trong hai xóm trọ bức xúc, công việc kinh doanh đang thuận lợi th́ bị những tin đồn nhảm phá hỏng.
Bà L. bất b́nh:
- Tôi nghĩ rằng câu chuyện do một sinh viên nào đó có mâu thuẫn với chủ xóm trọ, đă tạo ra nhằm “trả đũa” chủ nhà, gây hoang mang cho người trọ. Tôi khẳng định xóm trọ nhà tôi không có ma mănh ǵ hết. Tôi thực sự rất bức xúc với những kẻ tung tin đồn như vậy.
Nói về vấn đề này, ông Nguyễn Tất Nhân, Tổ trưởng tổ dân phố, người quản lư t́nh h́nh an ninh trật tự khu vực các nhà trọ trên nhận định:
- Tôi nghĩ đây cũng chỉ là một tṛ đùa “quái đản” của những kẻ cơ hội nào đó, nhằm gây khó khăn cho các chủ nhà trọ mà thôi. Tôi sẽ báo cáo và đề nghị các cơ quan chức năng kiểm tra và có câu trả lời sớm vấn đề này.
Thế Cường
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 1770 of 2534: Đă gửi: 12 June 2009 lúc 10:41pm | Đă lưu IP
|
|
|
HIỆN TƯỢNG VONG NHẬP VÀO NGƯỜI SỐNG
Nếu không tồn tại thế giới tâm linh, th́ vong người chết không thể hiện hữu trong cuộc sống hàng ngày của chúng ta.
Chỉ cần giả định là vong người chết có khả năng nhập vào người sống, các nhà nghiên cứu cũng có thể tiếp cận nhiều trường hợp nhập vong hết sức lạ kỳ...
Một trong những chứng cớ có sức thuyết phục nhất về sự tồn tại thế giới tâm linh, là xảy ra nhiều trường hợp vong của người chết nhập vào người sống (gọi tắt là hiện tượng nhập vong). Điều đáng nói là từ những sự cố nhập vong, có thể dẫn đến những biểu hiện ngoài sức tưởng tượng của chúng ta.
Mức Độ Nhập Vong
Không phải người nào cũng có thể bị (hoặc “được”) nhập vong. Những người có khả năng đó thường phải trải qua một quá tŕnh chuẩn bị, hoặc tập luyện để cơ thể thích hợp với một số điều kiện nhất định.
Cách “chuẩn bị” hay gặp nhất là đau ốm thập tử nhất sinh dài ngày. Để thích hợp với vong, dường như cơ thể con người cần được sửa đổi hay tinh khiết hóa, một số thứ ǵ đó.
Thực tế cho thấy rằng, vong có thể nhập vào con người và tự điều khiển theo một trong hai mức sau:
Suy Nghỉ - Cảm Xúc Và Vận Động
Trong trường hợp này người nhập vong, sau khi được tự do thường nói với mọi người, là ḿnh vừa trải qua một giấc ngủ say (hoàn toàn không nhớ điều ǵ đă xảy ra). Nói cách khác, ở mức này vong làm chủ hoàn toàn tâm trí của người nhập.
Cảm Xúc Và Vận Động
Người nhập bị vong chiếm quyền điều khiển cảm xúc và vận động, c̣n phần lư trí của anh ta vẫn sáng tỏ. Trong trường hợp này người nhập có thể đối thoại với vong bằng ư nghĩ, c̣n vong có thể trả lời bằng miệng của người đó.
Người nhập vẫn cảm nhận được cái “tôi” bởi ba yếu tố là ư nghĩ, thị giác và thính giác; c̣n cảm xúc (cười, khóc, thái độ, cảm giác...) sự vận động tứ chi và miệng nói hoàn toàn do vong quản lư. Người nhập nhận biết khá rơ ràng là ḿnh đang bị vong điều khiển.
Các Dạng Nhập Vong
Vong người chết có thể nhập vào người sống theo nhiều cách khác nhau. Dưới đây sẽ xét đến một số dạng cụ thể.
Nhập Vong Chủ Động
Người nhập biết trước danh tính của vong nắm quyền điều khiển ḿnh, và thời điểm vong bắt đầu hoạt động. Thường trong những trường hợp như vậy, người-vong có thể hành xử như một người b́nh thường (nói, cười, khóc, buồn bă, hút thuốc, ăn uống, đi xe máy...).
Tuy nhiên, có một số biểu hiện bề ngoài (giọng nói, cử chỉ, thói quen ăn uống, hút thuốc...) gần giống với những ǵ mà kiếp trần của vong thể hiện. Thời điểm kết thúc nhập là do vong quyết định.
Nhập Vong Thụ Động
Ra bất ngờ. Người nhập không biết chắc chắn danh tính của vong nắm quyền điều khiển ḿnh, và thời điểm vong bắt đầu hoạt động. Có nhiều người bị vong nhập vào và tách ra bất ngờ.
Nhập Vong Qua Trung Gian
Dạng nhập vong này c̣n được gọi là “áp vong”. Trong trường hợp áp vong, một người nào đó có khả năng ngoại cảm, có thể đặt tay lên đầu người nhập, để vong người chết hoạt động. Dĩ nhiên là khi đó người nhập ngồi yên một chỗ.
Một số Mẩu Chuyện Nhập Vong
Có vô số trường hợp vong người chết nhập vào người sống, đă xảy ra ở nhiều nơi tại Việt Nam, cũng như tại các nước khác. Dưới đây là một số mẩu chuyện nhập vong đă được đăng tải trên sách, báo hoặc chúng tôi đă chứng kiến.
Vong Là Thầy Chữa
Vong là một liệt sĩ hy sinh ở độ tuổi bốn mươi. Hiện nay vong đang học nghề thuốc tại Trung Quốc. Người nhập có tuổi đời ngoài ba mươi. Mỗi khi cần gọi vong về, trước tiên người nhập vận bộ đồ nhà binh, rồi thắp hương và cầu khấn theo một thủ tục nhất định.
Người-vong tự xưng là “ông”, c̣n bản thân người nhập chỉ xưng “cháu” với người lớn tuổi. Người-vong có thể đi xe máy, cùng ngồi ăn cơm với mọi người và cụng ly. Nhưng thức ăn cho “ông” phải là thịt kho Tàu!
Chúng tôi biết một trường hợp người-vong chữa cho một trung tá quân đội (có tên là Th). Lần đó Th đi ăn giỗ vào buổi tối, không biết do đâu mà sáng hôm sau Th bị méo mồm, vẹo cổ, cả ăn uống và nói đều khó. Th được đưa đến Bệnh viện 103 để khám và điều trị, nhưng sau nhiều tuần vẫn không có kết quả.
Người nhà đi xem bói được phán rằng, hôm đi ăn giỗ về Th đă tiểu tiện lên phần đất nhà chùa, nên đă bị Thần linh bắn tên trừng phạt (nhà Th ở cạnh chùa). Nếu Th đồng ư th́ người nhà sẽ nhờ “ông” nói trên cứu giúp.
Nhưng Th kiên quyết từ chối v́ anh ta đang là giảng viên triết học. Sau một thời gian thuyết phục khó khăn bằng cách cho Th đọc nhiều tư liệu về tâm linh, cuối cùng Th đồng ư cho “ông” chữa.
Th được đưa về nhà, c̣n “ông” tự đi xe máy đến, bảo Th nằm thẳng tay chân, rồi “ông” làm động tác gỡ mấy mũi tên năng lượng từ người Th ra. Ngay sau đó, Th khỏi bệnh và tiếp tục công tác b́nh thường. Hiện nay Th đă là đại tá!
Vong Bác Ruột Nhập Vào Cháu Gái Để Chỉ Mộ Ḿnh
Người bác tên là Nguyễn Văn Tự, quê ở xă Thạch Đỉnh, huyện Thạch Hà, Hà Tĩnh, hy sinh ở chiến trường phía Nam. Cháu gái tên là Nguyễn Thị Hằng, con của anh Phùng là em ruột ông Tự; sự kiện xảy ra vào năm 1996 khi cháu Hằng mới mười hai tuổi. Tóm tắt câu chuyện như sau.
Vào một buổi tối, khi ở trạng thái nửa mê nửa tỉnh, th́ một người em ruột tên là Cử, gặp ông Tự hiện về nói một cách rành rọt:
- Anh hy sinh ở đồi 405 tại Vĩnh Linh. Hăy mau vào đón anh về!
Dù đang công tác tại thành phố Vinh, anh Cử tức tốc về nhà bàn với mọi người trong gia đ́nh đi t́m kiếm hài cốt anh trai. Hôm lên đường, bé Hằng cũng năn nỉ xin đi theo.
Khi đến cơ quan Thị đội Vĩnh Linh, không ai ngờ là vẫn c̣n lưu giữ tấm bản đồ quân sự cũ nát, có ghi ngọn đồi 405 ở cách xa khoảng bảy mươi km.
Sau mấy ngày hành tŕnh vất vả trên đường đồi dốc, hoang vu vắng vẻ, ước tính c̣n vài cây số nữa mới tới đồi 405, mọi người đang định dừng chân để ăn uống và nghỉ tạm qua đêm. Bỗng dưng “bé Hằng” vừa chạy vừa réo gọi với giọng rất lạ:
- Các em ơi! Hăy mau theo anh!
Đó là giọng nói không phải của bé gái mười hai tuổi, nó đă làm cho bố cháu và hai người em hết sức kinh hoàng và lập tức chạy theo. Khi đó gần tối, “bé Hằng” chạy khá nhanh nên cả ba người lớn đều thở hổn hển. “Bé Hằng” lại nói tiếp:
- Không thể chậm được các em ạ. Hăy nhanh chân lên! Anh sẽ hướng dẫn cụ thể. Các em phải bốc hốt xong ngay đêm nay!
Tới một ngọn đồi cao, nơi có ba ngôi mộ trơ đất sỏi, “bé Hằng” chỉ vào ngôi mộ ở giữa:
- Đây là chỗ nằm của anh! Các em đào nhanh tay lên!
Sau một hồi đào bới không sâu lắm, “bé Hằng” lại hối hả nói:
- Đă tới xương cốt rồi, các em nhặt mau đi!
- Nhưng mà sao ít thế... anh?
“Bé Hằng” lại lên tiếng đầy vẻ xót xa:
- Anh chết v́ bom đạn, xương không c̣n được là bao! Thôi, các em gói lại, rồi ra về kẻo trời đă tối!
Trên đường trở về thị trấn Vĩnh Linh, “bé Hằng” vẫn tiếp tục câu chuyện với ba người lớn, về một thời quá khứ đă qua, mà chỉ mấy anh em ruột với nhau mới hiểu hết. Sau khi vong xuất, bé Hằng nói là không hề biết ḿnh đă chạy đi như thế nào và nói những ǵ.
Trong buổi đón nhận di hài của liệt sĩ Nguyễn Văn Tự tại quê nhà có đầy đủ họ tộc, làng xóm và đại diện chính quyền. Khi mọi người đang bàn bạc việc tổ chức lễ đưa di hài liệt sĩ ra nghĩa trang, đột nhiên “bé Hằng” đứng bật dậy, vẫn giọng nói rất lạ, lẫn trong tiếng khóc:
- Bây giờ con xin mời mẹ cùng các em ngồi lại quanh đây, con xin có lời thưa. Đáng lẽ con được trở về lâu rồi...
Nói đến đây, “bé Hằng” cầm tay anh Phùng (là cha) mà than thở rằng:
- Lúc anh lên đường, em mới có bảy tuổi, em níu áo anh và đ̣i khi về anh mua cho kẹo, chắc em c̣n nhớ?
Anh Phùng xúc động thưa lại:
- Thôi, anh đừng khóc nữa! Bây giờ anh đă về đây là cả nhà, cả họ đều mừng. Duy chỉ có một điều anh cho phép em hỏi: anh mất vào ngày tháng nào để cả nhà làm giỗ?
- Anh mất vào hồi 9 giờ sáng ngày 9 tháng 2 năm 1966. À mà từ năy đến giờ... mau cho gặp Minh, người vợ ngày ấy của anh...
Bà Minh là vợ ông Tự trước đây. Sau khi chồng lên đường ra mặt trận, bà đă sinh một đứa con đặt tên là Quư, nhưng không nuôi được. Người vợ ấy ở vậy thờ chồng, bấy giờ đă ở tuổi năm mươi lăm. “Bé Hằng” bước tới nắm tay bà Minh trước sự chứng kiến của mọi người và nói:
- Những ngày tháng trong quân ngũ anh đă viết rất nhiều thư cho em. Em có nhận được không?
- Dạ có!
- Thế em c̣n thuộc bài thơ anh gửi vào dịp Tết năm 1965?
- Dạ, đă mấy chục năm rồi, đêm cũng như ngày, em chỉ dành thời gian để nhớ tới anh thôi!
“bé Hằng” khóc nghẹn. Bà Minh cũng nức nở nhiều. Cuối cùng, “bé Hằng” có lời nhận xét:
- Bấy lâu trong gia đ́nh nhà ta các chị em dâu thường có mâu thuẫn, lời to tiếng nhỏ căi cọ nhau. Nếu các em có thương mẹ và anh, nghĩ đến hạnh phúc lâu dài th́ nên đóng cửa bảo nhau...
Nói xong, bé Hằng lặng người một hồi lâu, rồi trở lại trạng thái như người vừa qua một giấc ngủ triền miên...
Vong Nhập Vào Một Bé Gái
Người kể câu chuyện này là trung tá Hồ Trọng B́nh, Đoàn trưởng Đoàn quy tập mộ liệt sĩ. Vào năm 1987, Đoàn của anh đưa bón mươi lăm bộ hài cốt, từ bản Chà Là (Lào) về bàn giao cho nghĩa trang Việt Lào ở huyện Anh Sơn Nghệ An.
Dạo đó Đoàn chưa có kinh nghiệm dùng những ḥm có chia thành nhiều ô để hài cốt như sau này. Mỗi bộ hài cốt được gói vào vải liệm, bọc ngoài bằng nylon, để chất chồng lên nhau trong xe tải.
Lần ấy khi chở về bàn giao đă phát hiện thiếu mất một bộ hài cốt. Dù rất lo lắng, nhưng mọi người đều không biết là v́ sao lại như vậy. Trở về đơn vị, trong thời gian chờ đợi chuyến đi sau, nhiều đêm anh B́nh mơ thấy có người mang trả một bộ hài cốt. Đúng là mấy tuần sau, điều đó đă trở thành sự thật.
Số là khi chuyến xe của anh B́nh chở bốn mươi lăm bộ hài cốt từ Lào về nước, có dừng lại nghỉ ở Kỳ Sơn. Do thấy trên xe có những gói nylon màu xanh, tưởng đó là những g̣i hàng nên một cậu bé đă lấy cắp một bọc.
Về gần tới nhà mở ra thấy hài cốt, cậu bé hoảng sợ đem bỏ cạnh bụi tre. Đám trẻ trong xóm biết chuyện đă ṭ ṃ mở ra xem. Trong số đó có một bé gái khi nh́n thấy liền ngă vật xuống đất, ngất xỉu.
Lúc tỉnh dây, cô bé chạy vào nhà t́m chai rượu của bố tu một hơi, rồi hét to:
- Mua vé xe cho tao về đi! Bạn bè tao về dưới kia cả rồi! Sao để tao nằm một ḿnh ở đây?
Thấy vậy, cả nhà cô bé hoảng sợ. Sau khi biết chuyện, bố cô bé vội đóng một cái tiểu bằng gỗ, cho bộ hài cốt vào và đem chôn cạnh bụi tre. Thế nhưng mấy hôm liền cô bé vẫn như người mất hồn.
Nhiều lần bé hoảng hốt chạy ra đường cái vẫy xe đ̣i về xuôi, buộc gia đ́nh phải nhốt cô bé lại. Được mươi hôm nó lại kêu giật giọng:
- Bả vai của tao bị mối ăn rồi! Sao không đưa tao đi?
Nghe vậy, ông bố đành phải đào bộ hài cốt lên và quả thật mối đă ăn thủng đáy chiếc tiểu gỗ, bắt đầu đục vào xương bả vai.
Lấy lại b́nh tĩnh, nhặt hết mối trong bộ hài cốt ra, ông bố cô bé liền thay chiếc tiểu gỗ và chôn ở nơi khác. Nhưng bệnh của đứa con ông vẫn không giảm. Nó lại kêu:
- Sao đầu tao nặng thế này? Gối đầu tao lên, rồi đưa tao về xuôi!
Thêm một lần nữa ông bố buộc phải đào chiếc tiểu gỗ lên và thấy rằng lần chôn cất vừa rồi do làm bí mật trong đêm, nên ông đă để đầu bộ hài cốt bị chúi xuống.
Đến lúc này, ông bố thấy không thể giấu giếm chuyện hệ trọng đó nữa, mà phải báo với chính quyền xă. Cho tới khi bộ hài cốt được trao trả tận tay đơn vị anh B́nh, đồng thời được mai táng đúng nơi đúng chỗ vào nghĩa trang liệt sĩ, lúc đó cô bé mới trở lại b́nh thường.
“Chúng Tôi Đă Chờ Lâu Quá Rồi”
Câu chuyên này xảy ra tại thị xă Quảng Trị vào những ngày cuối tháng Tư năm 2005. Khoảng chín giờ tối, khi tất cả những người có mặt trong đêm “Kư ức Thành cổ Quảng Trị” giữa chính quyền và nhân dân Quảng trị, th́ bất ngờ có tiếng loa của Ban tổ chức thông báo khẩn cấp:
- Đề nghị tất cả các phóng viên có mặt tại sân khấu, chúng ta vừa phát hiện thêm hài cốt cùng di vật của liệt sĩ!
Ngay lập tức các phóng viên có mặt tại sân khấu. Tại đó họ gặp một phụ nữ trạc năm mươi tuổi, nh́n bề ngoài hiền lành, được giới thiệu là người đă t́m ra nơi yên nghỉ của các liệt sĩ. Bà nhiệt t́nh dẫn đoàn phóng viên đi.
Nhưng khi đại tá Nguyễn Huy Toàn, cố vấn lịch sử của chương tŕnh, hỏi chuyện bà và tự giới thiệu ḿnh là người Hà Nội, th́ bỗng dưng toàn thân người phụ nữ co giật “lên đồng”. Sau đó “bà” khóc to và nói:
- Tôi cũng là người Hà Nội đây! Tôi là Tiểu đội trưởng!
Mọi người phải d́u “bà” ra ô tô. Và “bà” cứ khóc suốt từ lúc ấy. Ai dỗ cũng không thôi. Cũng không ai kịp hỏi tên “bà”. Xe nổ máy nhưng chưa chạy, v́ phải chờ các phóng viên khác. Lập tức “bà” lại nức nở, người co giật và nói:
- Không chờ nữa! Không chờ được nữa! Chúng tôi đă chờ lâu quá rồi!
Theo chỉ dẫn của “bà”, xe chở đại tá Nguyễn Huy Toàn và mấy nhân viên của Ban tổ chức đi ngoằn ngoèo vào khu phố 4A, phường hai, thị xă Quảng Trị. Tại đây rất đông người đang tập trung quanh hai hố.
Một hố ngoài ngơ, một hố trong sân. Mỗi hố sâu hơn hai mét. Khi tới nơi, “bà” lập tức nhảy xuống hố kêu khóc, lăn lộn. Bà tiếp tục chỉ tay ra xung quanh nói c̣n hai bộ hài cốt chưa được khai quật.
Theo “bà”, chỗ này có mười một bộ hài cốt, nay chỉ mới khai quật được ba hài cốt. Người ta cho biết bà là Trần Thị Cam, làm nghề bán bún, nhà ở ngơ 36, khu phố bốn, phường một, thị xă Quảng Trị, cách hơn ba km so với địa điểm t́m thấy hài cốt.
Vài ngày trước đây, khi đến nhà ông Nguyễn Văn Ban để trả tiền mua thịt, đột nhiên bà lên cơn co giật và bắt đầu chỉ những vị trí có mộ.
Sự trùng hợp hy hữu là bà Cam bắt đầu “lên đồng” và chỉ vị trí có hài cốt từ khi đoàn quân “Thắp lửa truyền thống” bắt đầu cuộc hành tŕnh. Nhưng khi đào th́ chưa t́m thấy. “Bà” nói là phải thắp hương khấn và chờ khi đoàn đến th́ mới t́m thấy!
Khi đại tá Nguyễn Huy Toàn đưa “bà” Cam vào trong nhà, th́ bất ngờ lại có một người dân nữa có dấu hiệu bất thường và bắt đầu chỉ vị trí hài cốt. Đó là bà Hợi, sinh sống ngay tại khu phố này.
Người dân địa phương cho biết, khu phố 4A nằm gần bờ Nam sông Thạch Hăn, là nơi trước đây có trận địa của bộ đội. Hiện nay nhà cửa đă được xây dựng san sát. Đă nhiều lần người dân t́m được hài cốt ngay trong sân, trong vườn hoặc trong nhà...
ST
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 1771 of 2534: Đă gửi: 12 June 2009 lúc 11:19pm | Đă lưu IP
|
|
|
NHỮNG NGƯỜI MẶC ĐỒ ĐEN BÍ ẨN
Bộ phim Men in Black, "Những người mặc đồ đen” có lẽ đă quá quen thuộc với các fan của Ciné. Đây là một bộ phim khoa học giả tưởng, được sản xuất năm 1997 bởi đạo diễn Barry Sonnenfeld, với sự diễn xuất của các diễn viên Tommy Lee Jones, Will Smith và Vincent D'Onofrio. Phim từng được chiếu ở Việt Nam.
Trong phim này, người ta có nhắc tới một tổ chức có tên MIB, một tổ chức phi chính phủ và có nguồn gốc vô cùng bí ẩn. Tổ chức này gồm những thành viên mặc đồ đen, sử dụng một thiết bị có tên “Neuralyzers” để… xóa trí nhớ của những người đă trót thấy UFO.
Chắc hẳn rất nhiều người trong chúng ta nghĩ rằng, bộ phim thực ra là một kịch bản xuất sắc của các nhà biên kịch Hollywood. Nhưng thực tế, bộ phim này được dựng lên từ những giả thiết xuất phát từ các câu chuyện bí ẩn có thật trong thực tế.
Theo một nhà nghiên cứu UFO có tên Jerome Clark:
- Không hẳn tất cả các thành viên của MIB đều mặc đồ đen. Bộ đồ đen chỉ nhằm tạo một cảm giác kỳ lạ, có phần đáng sợ, góp phần công việc của họ trở nên dễ dàng hơn mà thôi.
Khái niệm "những người mặc đồ đen" xuất hiện lần đầu tiên vào những năm 1950 và 1960. Theo Clark, cuộc chạm trán với những người mặc đồ đen đầu tiên, có lẽ là vào năm 1953, khi một nhà nghiên cứu có tên Albert K. Bender khẳng định rằng, ông ta đă khám phá ra bí mật đằng sau những chiếc đĩa bay.
Tuy nhiên, sau đó Bender đă bị ba người đàn ông trong bộ đồ đen, đội mũ đen đe dọa không được phép tiết lộ bí mật. Lúc đó, Bender khẳng định những người kia là người của chính phủ Hoa Kỳ.
Nhưng sự việc càng ngày càng có những chi tiết bất b́nh thường, siêu nhiên buộc người ta phải nghĩ tới một cái ǵ đó khác, chẳng hạn như những chiếc đĩa bay chính là vật thể lạ từ ngoài hành tinh.
Thực tế, ban đầu Bender đă giấu kín chuyện về những người mặc đồ đen, cũng như cuộc chạm trán của ḿnh với họ, sau khi ông cho xuất bản cuốn "Maury Island Incident".
Cuốn sách viết về một sự kiện xảy ra năm 1947, khi một người đàn ông có tên Harold Dahl, ghi nhận rằng một UFO, đă rơi trúng vào thuyền và giết chết con chó của ông ta.
Ngày hôm sau, Dahl đă bị một người đàn ông mặc đồ đen chặn lại và cảnh cáo, yêu cầu ông ta giữ bí mật. V́ sợ hăi, Dahl đă làm đúng như vậy.
Từ đó trở đi, những người mặc đồ đen trở thành một hiện tượng, mà người ta thường xuyên nhắc bên cạnh UFO.
Những người mặc đồ đen luôn có thông tin về tất cả những vụ đụng độ UFO, hoặc cái ǵ đại loại như thế trên thế giới. Khi xác định được mục tiêu cần tiếp cận, họ luôn điều tra cẩn thận và nắm rơ thân thế cũng như cuộc sống của người đó.
Những người mặc đồ đen được ghi nhận trong các câu chuyện kể lại, không có dụng cụ tẩy năo nào cả. Họ không có cách nào làm cho nhân chứng quên đi việc ḿnh đă tiếp xúc với UFO, hoặc người ngoài hành tinh.
Họ sử dụng các biện pháp như đe dọa, khuyên bảo, cố thuyết phục người đó rằng, chuyện này thực ra chỉ là ảo giác, là sự nhầm lẫn, nó không thể có thực.
Có thời kỳ, người ta đổ cho CIA chính là MIB. Tuy nhiên, sau này, nhiều bằng chứng cho thấy không có bất kỳ một cơ quan chính phủ nào có thể là MIB cả.
Năm 1963, đúng một thập kỷ sau cuộc viếng thăm của những vị khách lạ, Albert Bender cho xuất bản một cuốn sách có tên "Flying Saucers and the Three Men In Black".
Đó là một cuốn sách kỳ lạ. Trong sách, tác giả không chỉ đề cập tới những người đàn ông mặc đồ đen, mà c̣n nói tới ba người phụ nữ trong bộ đồ trắng toát. Theo Bender th́ họ rất xinh đẹp. Ánh mắt của họ có một sức hút kỳ lạ.
Mắt của những người trong tổ chức MIB dường như phát ra một thứ ánh sáng nào đó. Đây là nguyên nhân mà họ luôn phải mang theo kính râm khi xuất hiện. Thành viên của MIB thường xuất hiện với các nhóm ba người, mặc đồng phục, đi xe Cadillac.
Tháng 8 năm 1965, Heflin khẳng định rằng, ông ta đă chụp được một loạt những tấm ảnh về một UFO, trong khi đang đỗ xe ở Santa Ana Freeway.
Những bức ảnh rơ nét hiện rơ một vật thể h́nh đĩa bay lơ lửng trên bầu trời. Những bức ảnh này gây được sự chú ư lớn với dư luận. Cùng lúc đó Không Lực Hoa Kỳ quyết định điều tra câu chuyện của Heflin.
Những cuộc điều tra của đơn vị an ninh, cho thấy những bức ảnh kia có thể là giả. Nhưng đó chỉ là những nhận xét khi nh́n qua những bản sao của ảnh. Muốn khẳng định, người ta cần có những tấm ảnh gốc của nó. Những bức ảnh thuộc loại ảnh Polaroid, một loại ảnh không có phim âm bản.
Heflin khai nhận rằng ba trong số bốn bức ảnh gốc, đă được trao cho một người đàn ông, nói rằng ḿnh là đại diện của Bộ Pḥng Không Bắc Hoa Kỳ (NORAD). NORAD phủ nhận việc này. Họ chưa bao giờ đưa một điều tra viên nào đi làm vụ này cả. Vậy là có kẻ đă mạo nhận để lấy đi những bức ảnh.
Số ảnh này đă được công bố, như vậy là không có giá trị về tiền bạc. Nếu vậy kẻ lấy đi những tấm ảnh có ư định ǵ? Che giấu sự thật về UFO? Chúng là ai? Những người mặc đồ đen? Tất cả đều có thể.
Ngày 11 tháng 10 năm 1967, hai năm sau vụ việc của Heflin, ông lại có một vị khác kỳ lạ khác tới gặp. Một người đàn ông tự xưng là Captain C.H. Edmonds thuộc Không Lực đă đến nhà ông.
Captain Edmonds hỏi Heflin liệu ông c̣n quan tâm đến những bức ảnh không. Khi Heflin nói không, người đàn ông tỏ ra nhẹ nhơm. Đột ngột người đàn ông kia chuyển chủ đề sang tam giác quỷ Bermuda. Đây là nơi xảy ra hàng loạt các vụ mất tích bí ẩn. Người đàn ông này nói rằng những vụ mất tích này liên quan tới UFO.
Sau này, Không Lực khẳng định họ không có ai có cái tên như vậy. Mọi điều tra t́m hiểu về người đàn ông bí ẩn cũng không đem lại kết quả.
Một câu chuyện kỳ lạ nữa cũng nói về một gia đ́nh vô t́nh nh́n thấy một UFO. Sau khi sự việc xảy ra, gia đ́nh trên đă được một vị khách vô cùng kỳ lạ viếng thăm.
Ivan Sanderson, người kể lại câu chuyện này trong cuốn "Uninvited Visitors" nói về vị khách:
- Cao tới hơn hai mét, cái đầu nhỏ, da trắng dă, trông rất đáng sợ.
Người khách kỳ lạ nói anh ta là một nhân viên điều tra bảo hiểm, tới t́m một người có tên trùng với tên người chồng trong gia đ́nh. Vị khách khẳng định rằng người mà ông ta đang t́m kiếm, được thừa hưởng một số tiền rất lớn. Sanderson kể lại:
- Vị khách kỳ lạ xuất hiện trong đêm tối chỉ với một chiếc áo khoác mỏng. Anh ta có đưa ra thẻ chứng minh nhưng rút lại rất nhanh.
Vị khách kia hỏi nhiều về các vấn đề riêng tư của gia đ́nh. Anh ta không đề cập ǵ tới chuyện UFO. Điểm đáng sợ nằm trong lời kể của người con gái.
Cô gái kể lại rằng từ chiếc quần của vị khách, một ḍng chảy màu xanh chảy ra. Cô không biết đó là cái ǵ. Sau khi hỏi han, người khách kia ra về. Anh ta đi vào trong một chiếc xe đen, to. Bên trong có hai người đang chờ, chiếc xe biến mất trong đêm tối.
Một câu chuyện khác nữa là chuyện một cặp vợ chồng, trong khi đang lái xe về nhà ḿnh ở Portsmouth, New Hampshire, từ Canada vào đêm 19 tháng 9 năm 1961.
Cặp vợ chồng này đă nh́n thấy một chiếc đĩa bay trên đường về nhà. Tuy nhiên đó là tất cả những ǵ họ nhớ. Phần sau của kư ức là khi hai người, đă ở cách xa con đường kia tới bảy dặm.
Một phần kư ức thực sự đă biến mất trong đầu họ. Cho dù có đăng trí tới mất, th́ không thể có chuyện người ta đi hơn bảy cây số đường, mà không biết ḿnh đang làm ǵ được.
ST
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 1772 of 2534: Đă gửi: 13 June 2009 lúc 12:01am | Đă lưu IP
|
|
|
TRUYỆN MA RÙNG RỢN
Chuyện này là chuyện của tôi xảy ra vào năm đầu tiên tôi đi học xa nhà. Tôi sống trong kư túc xá cùng với sáu người nữa. Đêm hôm đó cũng như mọi đêm khác, tôi thức muộn để học bài.
Lúc đó đă khuya, khoảng một giờ, mọi người trong pḥng đă ngủ hết, chỉ c̣n mỗi ḿnh. Giường ngủ của tôi ở ngay cửa ra vào. Cửa không cài, chỉ khép hờ v́ lúc đó là trời mùa cũng không lạnh lắm.
Đột nhiên tôi nghe tiếng dép chạy loẹt quẹt. Lúc đầu ḿnh không để ư v́ nghĩ rằng chắc có ai đó đi ngang qua. Một lúc sau cánh cửa sau lưng tôi đột nhiên kêu kẽo kẹt và từ từ mở hé một cánh ra, mặc dù lúc đó không hề có một chút gió nào.
Thực sự tôi không hề có một ư nghĩ sợ hăi nào vào lúc đó, v́ tôi là người rất bạo dạn và chưa bao giờ tin rằng có ma.
Rồi đột nhiên tôi lại thấy tiếng dép chạy loẹt quẹt và tiếng cười đùa của con gái. Tôi đoán chắc là có đám sinh nhật nào đây, nên các cô mới về muộn. Nhưng
tôi bắt đầu ngờ ngợ, v́ lúc đó trời rất khuya và đây là kư túc xá nam, nên chắc chắn con gái sẽ không dám đi vào tầm này.
Hơn nữa cổng kư túc xá đóng từ lúc mười một giờ, muốn ra chỉ có trèo tường. Tiếng cười đùa dường như mỗi lúc một gần, nghe rơ ràng và tiếng dép mỗi lúc gần hơn, tôi có cảm giác như nó đang tiến sát đến cửa pḥng.
Đứng bật dậy và rón rén tḥ đầu qua cánh cửa vừa hé nhưng thật kinh hoàng: Cả dăy hành lang trống trơn, không có một bóng người và tiếng cười cũng vụt tắt.
Đến lúc này th́ thật sự là tôi hoảng sợ, tắt vội đèn và lao một phát lên giường, nằm nép vào một góc và không dám thở mạnh.
Dường như lại có tiếng cười và càng lúc càng xa dần. Đây là khu kư túc xá nam, của trường Trung cấp Điện Sóc Sơn.
Trường Quang
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 1773 of 2534: Đă gửi: 13 June 2009 lúc 1:27am | Đă lưu IP
|
|
|
KINH TẾ KHÓ KHĂN THẦY BÓI PHẤT
Tờ New York Times mới đây có bài viết về một hiện tượng mới ở Mỹ: trong khi khủng hoảng tài chính và suy thoải kinh tế bao trùm nước Mỹ, th́ các thầy bói, bà đồng lại trở nên đắt hàng, làm ăn tấn tới hơn bao giờ hết.
Lượng khách hàng t́m đến lấy lời khuyên từ họ tăng vọt. Khách hàng của họ, vốn truyền thống là phụ nữ, nay có thêm rất nhiều đàn ông, đa số họ bản thân là người thường đi tư vấn cho người khác, trong các lĩnh vực như địa ốc và đầu tư.
Những khách hàng này trả từ 75 USD đến 1.000 USD để nhận những lời tiên đoán và cố vấn từ thầy bói, thầy chiêm tinh cũng như những ông bà đồng, chuyên về các vấn đề tâm linh.
Theo tờ New York Times, sở dĩ nhiều người t́m tới thầy bói là bởi v́ t́nh h́nh kinh tế hiện nay quá bấp bênh và dễ thay đổi, ngay cả chính phủ cũng đổi ư liên tục trong việc giải quyết khủng hoảng.
Những người mà người dân Mỹ b́nh thường t́m đến để lấy lời khuyên như đại lư nhà đất, tín dụng, tư vấn đầu tư… th́ giờ đây họ thấy không tin cậy nữa.
Họ cảm thấy bất ổn và t́m tới thầy bói để có cái nh́n khác là một lư do hoàn toàn hợp lư. Có những người kinh doanh cổ phiếu chuyên nghiệp như Thomas Taccetta ở Florida, giờ đây t́m đến bà đồng hàng tháng để lấy lời khuyên liệu có nên đầu tư hay không. “Người ta t́m đến sự phi lư khi những ǵ người ta coi là hợp lư sụp đổ”, bà Aurora Tower, một thầy chiêm tinh ở New York nhận xét như vậy. Lưu lượng người truy cập các website xem bói toán ở Mỹ cứ tăng vù vù.
Biết trước tương lai là một ước mong chung của rất nhiều người, kể cả ở phương Tây lẫn phương Đông. Về mặt tâm lư, người ta thường t́m đến thầy bói khi cảm thấy hiện tại bấp bênh và không chắc chắn về những quyết định của bản thân. Ở Việt Nam cũng như các nước châu Á khác, chuyện bói toán thường được pha trộn với những yếu tố tâm linh khó giải thích.
Ở các nước phương Tây, thông thường bói toán không được đề cao như ở châu Á, mặc dù nếu bạn đă từng tới các thành phố lớn ở Mỹ, như New York chẳng hạn, th́ các cửa hiệu có biển đề “Pyschic” (Tâm linh) rất dễ bắt gặp trên các con phố.
Về khoản mê say khoa học tâm linh và bói toán, th́ châu Âu có lẽ vẫn cách xa châu Á một bậc, ít nhất là về sự tin tưởng công khai.
Ông Tiziano Terzani, một nhà báo nổi tiếng người Ư đă viết một cuốn sách rất thú vị, xung quanh vấn đề này từ những năm tháng sống và làm việc ở châu Á. Cuốn sách mang tựa đề. "Một thầy bói bảo tôi".
Bắt đầu từ việc một thầy bói có tiếng ở Hong Kong, phán rằng vào năm đó, ông Terzani sẽ mất mạng v́ một tai nạn máy bay, và khuyên ông không nên bay trong cả năm. Tác giả chấp nhận lời khuyên này, chủ yếu v́ ṭ ṃ về thế giới tâm linh phương Đông.
Trong suốt cả năm đó, ông không bay mà đi công tác khắp nhiều nước châu Á bằng, đường bộ và đường thuỷ. Đến nước nào ông cũng t́m bằng được những thầy bói có tiếng nhất, để xem bói và t́m hiểu về việc này.
Ông khám phá ra rằng người châu Á rất tin vào thế giới tâm linh, và cũng tin cả vào lời khuyên các thầy bói. Nguyên thủ quốc gia nhiều nước đều t́m đến thấy bói để lấy lời khuyên.
Một chi tiết thú vị: năm đó, một đồng nghiệp của ông Terzani, thế chỗ ông trong một chuyến bay trực thăng, do Liên hiệp quốc tổ chức cho các nhà báo, đă gặp nạn v́ máy bay rơi ở Lào hoặc Campuchia ǵ đó. Đồng nghiệp của ông chỉ bị thương, nhưng một người trong chuyến bay đă chết.
Ông Terzani ngẫm ra rằng ông cũng có thể thiệt mạng nếu bay trên chiếc trực thăng đó. Ông Terzani sống một cuộc sống thú vị, tràn đầy và chỉ mới mất cách đây vài năm v́ tuổi già sức yếu.
Người viết bài này, trong thời gian làm báo ở Bangkok cũng đă chứng kiến nhiều chuyện về niềm tin bói toán ở Thái Lan. Vào năm mới cũng như những khi đất nước trải qua các biến cố chính trị, kinh tế lớn, nhiều tờ báo lớn ở Thái Lan đều phỏng vấn, đưa lời tiên tri của những thầy bói, chiêm tinh có tên tuổi, coi như chuyện khá nghiêm túc.
Người ta tin cả vào ma thuật. Khi một h́nh nộm có ghi tên cựu thủ tướng Thaksin Shinawatra, và những mũi kim đâm xuyên qua người, được t́m thấy ở Bangkok hồi năm 2006, trước khi ông Thaksin bị lật đổ, các báo đă đăng tin này và cho rằng, có thể có người dùng ma thuật đề trù yếm ông.
Bản thân Thaksin là người rất tin tướng số, đă nhiều lần công khai tuyên bố với báo chí rằng, ông không làm việc này, việc kia… v́ các ngôi sao đang không ủng hộ ông. Luôn có thầy bói tư vấn là thế, ông Thaksin cũng không thoát khỏi số phận của ḿnh.
Các môn tử vi, chiêm tinh, xem bài, bói tâm linh… đều là những ẩn số khó lư giải. Ở Việt Nam cũng giống như nhiều nước khác, lễ tết, năm mới hay khi t́nh h́nh khó khăn, th́ nhiều người lại t́m đến các thầy bói để kiếm lời tiên đoán, cũng như lời khuyên.
Tất cả những người đă từng đi xem bói đều thừa nhận một điều: phần lớn, họ chỉ muốn t́m sự an ủi, và sự b́nh an cho tâm trí đang xáo trộn
SGTT
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 1774 of 2534: Đă gửi: 13 June 2009 lúc 8:29pm | Đă lưu IP
|
|
|
CẬU BÉ BỊ THIÊN THẠCH RƠI
TRÚNG KHÔNG CHẾT
Một viên thiên thạch nhỏ lao với tốc độ khủng khiếp khoảng 50.000 km một giờ, từ không gian xuống trái đất sượt qua cậu học sinh mười bốn tuổi tại Đức, nhưng cậu vẫn b́nh an vô sự một cách kỳ lạ, ngoài vết xước trên bàn tay.
Gerrit Blank đụng phải thiên thạch khi đang trên đường đến trường ở thành phố Essen, Đức. Sau khi sượt qua cánh tay cậu, viên thiên thạch kết thúc chuyến đi giữa các thiên hà, kéo dài hàng tỷ năm trên vỉa hè.
Để lại một đám khói và hố rộng khoảng 0,3 mét. Tai nạn hy hữu này, khiến Gerrit trở thành một trong số ít người trên thế giới, bị thiên thạch rơi trúng.
Cậu học sinh thành phố Essen nhớ lại:
- Đầu tiên cháu chỉ nh́n thấy một quả cầu ánh sáng lao xuống, rồi đột nhiên thấy đau bàn tay. Chỉ khoảnh khắc sau, th́ có một tiếng nổ đinh tai, như tiếng sét đánh.
Quả thiên thạch nguyên bản có kích thước lớn hơn nhiều, nhưng nó đă bị đốt cháy gần hết, khi lao vào bầu khí quyển trái đất, và chỉ c̣n bé như một hạt đậu Hà Lan khi đâm xuống đất, đúng nơi cậu học sinh Gerrit đi qua.
Các chuyên gia đang nghiên cứu viên thiên thạch, để t́m hiểu nguồn gốc của nó. Hầu hết thiên thạch có tuổi đời, từ thời h́nh thành hệ mặt trời cách nay khoảng 4,55 tỷ năm.
Trước đây chưa có trường hợp nào, được xác nhận có người thiệt mạng v́ thiên thạch rơi, nhưng đă có nhiều động vật chết, do cú va trạm “trời giáng” kiểu này.
Năm 1954, một phụ nữ ở bang Alabama Mỹ, bị thương v́ thiên thạch rơi khi đang nằm ngủ trên giường. Quả thiên thạch nặng bốn kg, đă xuyên thủng mái nhà và sượt qua người bà.
Trong lịch sử cũng từng ghi lại sự kiện, một tu sĩ bị chết v́ thiên thạch rơi, năm 165 Sau Công nguyên, tại thành phố Milan Italy.
 |
Cậu bé Gerrit Blank và viên thiên thạch bé
bằng hạt đậu trong tay. Ảnh: CEN. |
 |
Viên thiên thạch bé xíu và vết xước
trên bàn tay Gerrit Blank.
|
 |
Ban đầu quả thiên thạch có kích thước lớn hơn nhiều
nhưng đă bị đốt cháy gần hết khi lao vào khí quyển.
Đồ họa: Daily Mail.
Đ́nh Chính
|
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 1775 of 2534: Đă gửi: 13 June 2009 lúc 9:47pm | Đă lưu IP
|
|
|
CHIÊM NGƯỠNG KHÁCH SẠN LÀM
BẰNG SÁU TẤN VÀNG
Khách sạn Swisshorn Gold Palace ở Hong Kong thu hút rất đông khách du lịch tới đây bởi nội thất từ bàn ghế tới bồn tắm.. được làm vàng nguyên chất.
Ṭa nhà rộng 650 m2 là ư tưởng của nhà sản xuất đồ trang sức Lam Sai-wing. Ông Lam đă quyết định xây dựng khu nhà đắt giá này, bắt nguồn từ chuyện một vị vua nhà Hán, muốn xây dựng lâu đài bằng vàng tặng cho vợ.
Theo Wall Street Journal, khách sạn này làm từ sáu tấn vàng. Nội thất của khách sạn, ảnh trên Swisshorn Gold Palace:
Khách có thể tham quan từ chín giờ sáng
tới năm giờ chiều hàng ngày.
Người xây dựng khách sạn Lam Sai-wing
trong chiếc bồn tắm bằng vàng.
Gạch lát màu đen có họa tiết vàng.
Ghế ngồi ở pḥng chờ, sảnh được lát vàng.
Tượng trang trí, cột nhà cũng được làm bằng vàng.
Pḥng khách.
Bồn rửa tay.
Pḥng ngủ với chạm trổ trên chất liệu quư.
Hoa không chỉ xuất hiện trên bàn trang điểm
mà ở nhiều nơi đem lại sức sống cho ṭa nhà.
Cỗ xe ngựa trang trí theo kiểu châu Âu.
Pḥng ăn với bàn ghế chạm trổ theo kiểu cổ.
Ban Mai
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 1776 of 2534: Đă gửi: 14 June 2009 lúc 12:40am | Đă lưu IP
|
|
|
ÁNH CHỚP CỦA BIỂN CẢ
Chập chờn, chập chờn những ngọn sóng nhỏ lăn tăn gợn sóng. Biển là một bài thơ, một khúc nhạc trữ t́nh muôn thuở. Trong những tập khí đó, biển đă đem đến khoảnh khắc những niềm hạnh phúc vô biên, rất đẹp. Nó cũng mang lại biết bao nhiêu đau khổ bi ai mỗi khi nó gầm ḿnh, giận dữ. Và đau khổ cũng h́nh thành lên từ hạnh phúc.
Biển của ngày hôm nay và biển của ngày trước có khác đi theo ḍng dịch chuyển của thời gian?... Và một điều rất lạ và mầu nhiệm là cái biết không bao giờ mất.
Cái biết luôn hiện hữu ở khắp mọi nơi trong tâm thức của ḿnh. Cho dù ở trong bùn nhơ u tối của ngũ dục nó vẫn luôn hiển hiện. Nếu như ta dùng cái biết này để nhớ nghĩ và tŕ niệm Thần chú, th́ một ngày nào đó cái ư thân, thần chú của ḿnh nó sẽ biến hiện khắp mọi nơi lúc nào cũng có Thần chú bên ta.
Một ngày của giữa mùa đông. Khi những ngọn gió chướng đă bắt đầu thổi mạnh. Trên bờ biển Thừa Đức, Huyện B́nh Đại, một chiếc xuồng nhỏ cũ kỹ đă mục nát. Nó đă cố gắng hết cái sức lực già nua yếu ớt c̣n lại của ḿnh, để làm tṛn nhiệm vụ cho việc chuyên chở đôi vợ chồng nọ và một đứa con thơ.
Đôi vợ chồng ấy là Anh Hồ Văn Hải và Chị Nguyễn Thị Thới. Năm 2003 anh Hải tṛn ba mươi bảy tuổi. Anh đến với Chị Thới sau cuộc chiến Tây Nam Campuchia.
Sau trận chiến ấy, anh đă mang về cho băi cát của biển Thừa Đức những dấu chân tṛn lửa. Trong một lần càn quét đụng độ với địch, anh đă gửi lại nơi đất người một bàn chân yêu dấu đă theo anh gần nữa cuộc đời.
Tiệc đám cưới của đôi vợ chồng ấy diễn ra rất đơn giản, bạn bè và người thân khoảng gần hai mươi người. Tuy lễ cưới ấy thật đơn giản và nghèo nàn, nhưng nó đă đem lại cho anh em chúng bạn, một kỷ niệm không bao giờ quên.
Sính lễ cho cô dâu là một đôi hoa tai bảy phân vàng. Nguồn gốc của đôi bông tai này cũng rất lư thú. Nó được người bạn là Anh bé, lấy trộm của vợ ḿnh để cho bạn cưới vợ, v́ anh Hải quá nghèo không có tiền để mua sính lễ.
Chúng tôi quen nhau và chơi với nhau rất thân. Ngày đám cưới hôm đó trước bàn thờ Tổ tiên, là bà mẹ của chị Thới và tôi, tôi là người đại diện cho đàng trai. C̣n lại những bạn bè khác đứng ở hai bên phía sau. Anh Hải mồ côi cha mẹ từ bé. Và chúng tôi đă làm bạn với nhau rất thân, chia sẻ với nhau rất nhiều điều.
Đêm trước ngày cưới, một suy nghĩ từ trong sâu thẫm đáy ḷng tôi bừng lên và tôi đă thực hiện cái suy nghĩ ấy trong giờ phút thiêng liêng của ngày cưới. Thay v́ trong giờ phút đảnh lễ Gia tiên ông bà, đảnh lễ Cửu huyền thất tổ, tôi lại kêu anh Hải và chị Thới đảnh lễ Chư Phật.
Trong phút giây đó tôi đă điểm đạo cho vợ chồng anh. Trong ṿng năm phút trôi qua ấn chứng xảy ra là hai vợ chồng lạy lễ Chư Phật rất nhiều và ôm nhau khóc rồi cùng cười vui. Thật là một ấn chứng lạ.
Sau đó, tôi đưa cho họ một vật lễ tặng là một bao thư có năm mươi ngh́n đồng và một tờ giấy ghi rơ cách thức hành tŕ Thần chú Lục Tự Đại Minh Chơn Ngôn “Um Ma Ni Pad Mê Hum”. Tôi nói:
- Hôm nay đám cưới của hai đứa, anh không có ǵ quư để tặng cho các em. Chỉ có ít tiền này thôi và nghi quỹ hành tŕ Thần chú Lục Tự Đại Minh Chơn Ngôn.
Công năng của Thần chú này không thề nghĩ bàn. Nó giúp ḿnh giải mọi nghiệp lực khổ đau của Thế gian này. Nó có thể đem đến cho ḿnh những kho báu, tiền của không thể đếm hết. Hai em cứ theo đó mà tŕ niệm nó sẽ mang lại lợi ích rất nhiều.
Sau buổi lễ đó mọi người rất ngạc nhiên rất vui. Mặc dù buổi lễ đơn giản nhưng đầy t́nh người và hỉ lạc. Ba năm sau đám cưới, anh Hải và chị Thới sinh được một đứa bé trai tên là Dương. Chắc có lẽ tâm tính và danh thức đó đă gắn liền với vợ chồng anh Hải, cho nên tên của người con và anh gắn liền với nhau là biển cả với đại dương "Hải Dương".
Một ngày nọ, sóng dữ gầm thét trên biển cả, chiếc ghe mục nát già nua, gồng ḿnh chở gia đ́nh anh vượt bờ, đến mảnh đất trên cồn biển để nhổ khoai lang về bán đă bị nhấn ch́m đập tan.
Bao nhiêu tài sản của anh, hai vợ chồng và con anh đă thật sự lùa trong nước biển. Chuẩn bị cho sự đồng hóa của biển cả và thân xác của gia đ́nh anh.
Trong lúc sóng gió dữ tợn, anh Hải chỉ có một chân vừa cứu giúp chị Thới và vừa ôm con. Sức lực có hạn, anh Hải không thể gồng gánh cả hai. Anh đă quá đuối sức và dường như muốn ch́m xuống.
Trong giờ phút cuối cùng đó, chị Thới như bừng tỉnh mở mắt ra, th́ lại nh́n thấy h́nh tượng của Đức Quan Thế Âm và bên tai nghe vang lên câu Thần chú “Um Ma Ni Pad Mê Hum” thật rơ ràng.
Tiếng niệm đó như thúc dục chị ta niệm chú và chị gọi lớn tiếng lên:
- Anh Hải...Um Ma Ni Pad Mê Hum.
Khi anh Hải nghe nhắc đến Thần chú trên, trong ḷng anh Hải nhớ nghĩ đến và niệm liên tục “Um Ma Ni Pad Mê Hum”. Một lượt sóng lớn ập tới và nó đă chia cắt vợ chồng anh. Nó đă mang vợ anh đi mất hút trong mênh mông biển cả.
Anh Hải rất buồn định ôm con và thả lỏng người mặc cho sóng biển d́m ḿnh và cuốn đi. Cuộc sống ở thế gian này có nhiều điều mâu thuẫn. Khi con người ta muốn chết đi mà lại không chết được. Như có một lực nào đó từ dưới nước nâng anh lên.
Trong lúc trồi lên hụp xuống, đứa bé ̣a lên tiếng khóc lớn. Tiếng khóc ấy như tiếng sấm chớp trên biển cả đánh thức anh lại. Như một năng lực huyền bí vô h́nh đẩy đưa cha con anh vào bờ. Anh bơi vào trong bờ rất nhanh và không c̣n bị mệt nữa.
Miệng anh luôn niệm câu chú “Um Ma Ni Pad Mê Hum”. Cứ như thế anh vừa niệm, một tay ôm con, một tay bơi vào bờ. Khi vào đến bờ th́ sóng gió cũng từ từ lặn xuống. May thay có một chiếc tàu đánh cá chạy đến và vớt cha con anh lên tàu và đưa vào bờ.
Đứa bé con anh được mọi người chăm sóc. C̣n anh th́ đi dọc bờ biển với hy vọng mong manh t́m kiếm người vợ thân yêu của ḿnh. Anh t́m măi, t́m măi trong vô vọng. Mỏi mệt, anh qú xuống và thiếp đi không biết từ lúc nào.
Chợt bên tai của ḿnh nghe văng vẳng tiếng người kêu:
- Hải ơi, Hải ơi.
Anh cũng chẳng màng đến tiếng gọi đó, cho đến khi nghe người đó nói lớn:
- Hải ơi, mày ở đâu rồi. Vợ mày c̣n sống đă trở về rồi.
Tiếng gọi đó như liều thuốc thần tiên cho anh. Anh vùng dậy, nước mắt ràn rụa chạy nhanh về phía tiếng gọi. Anh vừa chạy vừa la lớn:
- Con đây này bác hai ơi.
Anh chạy rất nhanh và ôm chầm lấy người bác hai đó, mặc cho ánh lửa của bó đuốc làm phỏng thân người anh.
- Vợ con c̣n sống hả bác, vợ con đang ở đâu? Anh hỏi dồn dập như vậy.
- Nó được đưa tới trạm y tế chích thuốc. Sau đó, mọi người đưa nó về nhà chăm sóc. Người bác hai đó trả lời.
Anh chạy một mạch về nhà gặp lại vợ. Hai vợ chồng khóc rất nhiều. Người vợ từ từ hồi phục trở lại và bắt đầu kể:
- Sau khi bị sóng đánh văng ra xa. Lúc đó người quá đuối, hồi hộp sợ sệt không tự chủ bản thân được, nên uống nước rất nhiều tưởng chừng như đă chết. Quá tuyệt vọng, giờ phút cuối cùng lại nhớ nghĩ rất nhiều đến chuyện xưa. Nhớ đến chồng con đến từng cử chỉ một.
V́ quá nhớ nhung nên rất cố gắng niệm chú và trong đầu lúc này, nhớ lại những chuyện huyền linh mà anh Thanh Hùng đă kể lại cho vợ chồng tôi nghe, về công năng của Thần chú Lục Tự Đại Minh Chơn Ngôn.
Ư nghĩ đó đến trong đầu tôi và nó như một chiếc phao, như một vị cứu tinh làm cho tâm thức tôi bừng tỉnh. Lúc đó, trong tôi như trút bỏ hết tất cả không c̣n sợ sệt ǵ.
Miệng tôi liên tục đọc “Um Ma Ni Pad Mê Hum”, hai tay tôi h́nh như là kiết những chiếc ấn rất lạ, và như đang thực hiện những điệu múa rất uyển chuyển.
Dưới chân tôi như đang đứng trên một tấm thảm trắng. Tai tôi nghe tiếng tŕ chú của một vị Thiên Thần vang vang “Um Ma Ni Pad Mê Hum”.
Tiếng tŕ niệm ấy rền vang dưới nước, nghe rền vang như tiếng của một chú sư tử gầm rất lớn, và dữ tợn của chữ Um và chữ Ma Ni Pad Mê Hum. Rền rền trong hư không và biển cả.
Lúc đó tôi nh́n thấy có rất nhiều Chư tiên, đang múa hát rất đẹp. Và cũng lúc đó tôi lại ngất đi không biết ǵ nữa, cho đến khi tỉnh lại th́ thấy mọi người đang cấp cứu tôi.
Đó là những con người đă thật sự đứng lên bằng chính trí tuệ và nghị lực của ḿnh. Tuy họ rất nghèo về tiền bạc của cải vật chất trần gian, nên cũng bị nghèo về t́nh thương. Trong xă hội loài người có mấy ai đoái hoài đến họ.
Họ như những đứa con lạc loài đói rét, đói trong sự vô minh trí huệ, nhưng cho đến giờ phút cuối cùng của cuộc đời, họ đă giác ngộ và quay trở về với pháp Phật.
Và khi đó họ đă đón nhận được một t́nh thương ấm áp từ các đấng linh thiêng. Nó đă giúp họ đến được bên kia sự an lạc. Hành trang đó chỉ vỏn vẹn sáu chữ “Um Ma Ni Pad Mê Hum”.
Một câu Thần chú nghe tuy đơn giản, nhưng chứa đựng biết bao sự nhiệm mầu huyền bí. Và chính nó đă giúp họ thoát được hiểm nguy sống an lạc hạnh phúc.
Thanhhung
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 1777 of 2534: Đă gửi: 14 June 2009 lúc 8:54am | Đă lưu IP
|
|
|
HƠN MỘT TRĂM CHIẾC KIM TRONG
CƠ THỂ BỆNH NHÂN
Các bác sỹ ở Trung Quốc vừa gặp phải một trường hợp hi hữu, khi họ phát hiện hơn một trăm chiếc kim khâu, trong cơ thể một bệnh nhân.
Liu Lijian bốn mươi sáu tuổi, đă đến bệnh viện và phàn nàn về nhưng cơn đau nhói trong người. Sau khi kiểm tra cho bệnh nhân này, các bác sỹ đều vô cùng ngạc nhiên, khi phát hiện thấy những chiếc kim khâu, nằm khắp các bộ phận trong cơ thể anh Liu, trừ phần đầu.
Kết quả chụp X-quang cho thấy, chỉ riêng ở bộ phận dạ dày, đă có tới ba mươi tám chiếc kim, ẩn dưới da của bệnh nhân.
Hiện các bác sỹ ở Ezhou, tỉnh Hồ Bắc thuộc phía đông Trung Quốc, đang lên kế hoạch thực hiện một loạt các ca phẫu thuật, để lấy những dị vật trong cơ thể anh Liu.
Bệnh nhân Liu nói anh từng rất thích chơi với những chiếc kim khâu khi c̣n nhỏ, nhưng không thể nhớ nổi là ḿnh đă từng găm rất nhiều kim vào người như vậy.
Các bác sỹ cho biết thật là một điều kỳ diệu, khi nhưng chiếc kim ở trong cơ thể rất lâu, mà không hề gây ra bất kỳ sự nhiễm trùng nào.
Metro
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 1778 of 2534: Đă gửi: 14 June 2009 lúc 9:11am | Đă lưu IP
|
|
|
HÀNG NGH̀N NGƯỜI NUỐT CÁ SỐNG ẤN ĐỘ
Hàng ngh́n người đă lũ lượt đổ về thành phố Hyderabad thuộc phía nam Ấn Độ, để nuốt cá sống với hy vọng chữa bệnh.
Nuốt cá sống để chữa bệnh là phương pháp gia truyền của ḍng họ Bathini Goud ở Hyderabad. Người dân địa phương tin rằng, nuốt cá sống sẽ giúp chữa các bệnh liên quan tới đường hô hấp, đặc biệt là bệnh hen.
Mỗi người chỉ cần mua một con cá dài năm cm, được nhồi một loại thảo dược đặc biệt trong miệng cá, và nuốt sống nó.
Cá sẽ làm sạch thực quản của bệnh nhân, khi nó trôi xuống dạ dày, sau đó nhả chất thảo dược bên trong miệng ra.
Con cá được cho là có thể sống được bên trong cơ thể khoảng mười lăm phút. Thảo dược có tác dụng làm tan đờm, trong phổi người nuốt khi cá quẫy.
Mỗi người nuốt một con. Rất đông người đến để nuốt cá, già có..trẻ có.
Những con cá dài khoảng năm cm
được nhồi thảo dược.
Mỗi người nuốt một con
Reuters
Ninh Nhi
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 1779 of 2534: Đă gửi: 14 June 2009 lúc 10:46am | Đă lưu IP
|
|
|
NẤM ĐẸP... GIẾT NGƯỜI
Trông chúng đẹp như những sinh vật đáng yêu nhất quả đất, nhưng đừng bao giờ nghĩ đến chuyện măm chúng. Tất cả đều là nấm độc có khả năng giết chết bất cứ ai ăn phải.
Thậm chí đến cả côn trùng, sâu bọ cũng phải giữ khoảng cách an toàn trước những "thiên thần chết chóc" này.
1. Nấm Năo
Nấm Gyromitra esculenta có màu vàng sáp hay nâu, mũ nấm có nhiều nếp nhăn giống như năo chúng ta. Nếu chẳng may "măm" chúng, sau sáu đến tám giờ, bạn sẽ có cảm giác buồn nôn, bị sưng phù, chuột rút, uể oải, thiếu kiểm soát cơ, bồn chồn và một số trường hợp có thể chết.
2. Nấm Tử Thần

Amanita phalloides, thông thường được gọi là nấm tử thần, là một loại nấm độc trong ngành Nấm đảm (Basidiomycota), một trong nhiều loài của chi Amanita.
Triệu chứng bị nhiễm độc có thể không xuất hiện trong ṿng tám đến mười hai giờ sau khi ăn, nhưng nó có thể phá hủy gan và khiến người ăn chết trong ṿng một tuần sau đó.
3. Thiên Sứ Chết
Nấm Amanita bisporigera có màu trắng thuần khiết, c̣n được mệnh danh là "Thiên sứ chết." Người ta thường nhầm lẫn nó với một số loài nấm ăn được khác.
Tuy nhiên trong Amanita bisporigera chứa chất amatoxin, có thể chấm dứt quá tŕnh trao đổi chất xảy ra ở tế bào. Nó sẽ khiến người ăn phải chết trong vài ngày sau đó.
4. Nấm Bắt Ruồi
Loại nấm này có mũ tṛn và dẹt, màu vàng hoặc vàng da cam, trên nắp mũ có núm màu vàng hoặc trắng, mặt dưới x̣e ra như h́nh bánh xe, cuống nấm hơi to và thô.
Nấm này chứa muscarin (một loại kiềm sinh vật, rất độc). Khi ăn nấm này vào nó ủ bệnh từ một đến sáu giờ và triệu chứng đầu tiên biểu hiện là viêm dạ dày, viêm ruột cấp, nôn mửa, chảy nước dăi.
Đổ mồ hôi rất nhiều, đồng tử hai mắt co lại, mất phản xạ ánh sáng. Nếu ngộ độc nặng, cơ thể nhợt nhạt, co quắp, chết bởi tê liệt trung khu thần kinh hô hấp.
5. Nấm H́nh Mạng
Đặc điểm của nó khá "quần chúng" nên rất khó nhận dạng. Do có h́nh mạng nên người ta gọi luôn nó là nấm h́nh mạng. Nó là một trong hai loại nấm độc nhất thế giới.
6. Nấm Nón Đầu Lâu
Cực độc! Tên khoa học của nó là Galerina marginata, hay c̣n gọi là mũ đầu lâu mùa thu.
7. Nấm Thiên Thần Hủy Diệt
Màu sắc: toàn bộ trắng tinh. Mũ: dạng h́nh nón, rộng từ năm đến hai mươi cm. Loa chén: lớn. Mùi: hăng dịu. Mọc ở Đông Canada và Tây Bắc Thái B́nh Dương, rất độc. Tên khoa học của nấm này là: Amanita virosa
8. Nấm Mũ Bị Đội Sai
Triệu chứng nhiễm độc gặp phải tương tự như khi ăn nấm Gyromitra esculenta (loại nấm số một). Tên khoa học của nấm này là: Morel
9. Nấm Mũ Vân Cẩm Thạch
Được t́m thấy ở Hawaii, Úc và Nam Phi, nó chứa chất độc amatoxins cực kỳ nguy hiểm. Tên khoa học của loại nấm này là Amanita marmorata.
10. Nấm Cortinarius Speciosissimu
Nó có thành phần độc tố cao. Chất độc thường xâm nhập vào thận. Sau khi ăn phải bạn sẽ rất khát nước, triệu chứng này đi liền với nóng và khô môi, nhức đầu, ớn lạnh, đau lưng hoặc đau bụng, nôn mửa. Tổn thương thận sau ba đến năm ngày.
Tổng Hợp
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 1780 of 2534: Đă gửi: 14 June 2009 lúc 10:48am | Đă lưu IP
|
|
|
NHỮNG THỨ TỪ TRÊN TRỜI RƠI XUỐNG
Trong lịch sử nước Mỹ, có rất nhiều ghi nhận về những vật thể “từ trên trời rơi xuống” nào là ếch, cóc, cá, rắn, sâu… đủ cả. Nhiều người đă dành thời gian để t́m hiểu xem nguyên nhân ǵ, đă gây ra những cơn “mưa” kỳ lạ nhưng bí ẩn vẫn măi là bí ẩn.
Vụ việc đầu tiên được người ta nhớ tới xảy ra vào năm 1828. Người ta kể rằng sau mười tới mười hai ngày mưa, một cái mương ở Maryland bỗng chứa đầy cá. Những con cá này dài từ bốn tới bảy inches, tương đương khoảng mười tới mười bảy cm.
Tất nhiên ban đầu người ta sẽ nghĩ rằng, việc này là đương nhiên, bởi mưa to thế th́ cá nhiều là phải. Nhưng vấn đề là cái mương này trước đó là cái mương cạn. Bên trong mương chả có tí nước nào, cho tới khi trận mưa lớn xảy ra.
Mương được ngăn cách nên không thể có chuyện cá từ nơi khác bơi tới. Và tất nhiên chả có ai đi thả mấy trăm con cá to ra mương làm ǵ. Vậy chúng từ đâu ra ?
Năm 1833, một thứ ǵ đó đă rời từ trên trời xuống Rahway New Jersey. Ngày 13-11 năm đó, những người dân ở đây đă chứng kiến một cơn mưa nảy lửa.
Đừng nghĩ rằng họ dùng sai từ, nảy lửa là từ dùng rất chính xác để diễn tả cơn mưa hôm đó. Một cơn mưa mang theo những vật thể kỳ lạ phát sáng, rơi xuống mặt đất.
Những vật thể này dần chuyển thành những khối đông. Những khối đông đặc kia trong suốt và chuyển thành h́nh tṛn. Vài giờ sau, chúng lại tiếp tục biến đổi, trở thành dạng que màu trắng. Khi chạm vào, chúng vỡ thành thành bụi.
Những quân nhân đóng quân tại một trạm lính gần San Francisco nói rằng, họ đă chạm trán với những vật thể kỳ lạ vào ngày 24-7-1851.
Buổi chiều hôm đó, những người lính đang tập luyện, th́ bỗng bị ai đó ném túi bụi vào người nào là thịt lợn.. thịt ḅ. Sau khi quan sát kỹ, những người lính này mới phát hiện ra hóa ra đống thịt kia, rơi xuống từ một đám mây.
Có kích cỡ bằng một… quả trứng hay một quả cam ǵ đó. Vài miếng thịt được mang ra kiểm tra, người ta nhận thấy chúng đă hỏng từ lâu.
Cùng năm đó tại hạt Simpson Bắc Carolina, vào ngày 15 tháng 2, nhiều nhân chứng nói rằng họ gặp phải một cơn mưa thịt lợn, gan lợn, năo lợn. Cơn mưa xuất phát từ một đám mây rộng chín mét, dài gần hai trăm năm mươi mét.
Vào ngày 15-6-1857, một nông dân sống tại Ottawa, Illinois nói rằng ông ta nghe thấy một âm thanh ǵ đó phát ra từ bầu trời. Khi ngẩng đầu lên nh́n, người nông dân này trông thấy một đống xỉ than đang cháy rơi xuống.
Đống xỉ than này rơi xuống theo h́nh chữ V. Chúng làm cháy cả một vùng cỏ. Một tảng xỉ than c̣n rơi xuống đất rồi độn thổ biến mất luôn. Người nông dân trên có tên Bradley, ông ta kể rằng trên trời lúc đó xuất hiện một đám mây đen.
Những đứa trẻ tại hạt Lake, California chắc hẳn đă rất vui sướng vào hai đêm, mùng 2 và 11 tháng 9-1857. Theo người ta ghi lại, hai đêm đó nơi đây đă xuất hiện những trận mưa kẹo và đường. Những người phụ nữ đă quyết định đem chỗ “lộc trời” này ra làm siro cho lũ trẻ.
Tháng 8-1870, một trận mưa thằn lằn, đă tới tấp tấn công Sacramento California. Những con thằn lằn dài từ năm tới mười hai cm, rơi lộp bộp xuống đất. Chúng c̣n rơi đầy trên mái của một nhà hát. Một báo cáo khẳng định rằng, những con thằn lằn này đă sống sót thêm nhiều ngày sau đó.
Một trong những vụ việc kỳ lạ nhất xảy ra vào ngày 3-3-1876, khi mà một cơn mưa thịt, đă rải kín một mảng đất, dài gần một trăm mét, và rộng hơn năm mươi mét gần hạt Bath Kentucky.
Hôm đó bầu trời vô cùng quang đăng. Không ai biết cơn mưa thịt này đến từ đâu. Người ta cho rằng đó là thịt lớn, tuy nhiên một số người sau khi nếm thử đă kết luận rằng đây là thịt hươu và thịt cừu.
Các nhà khoa học Mỹ cũng ghi nhận một trường hợp khác xảy ra vào tháng 10-1881 tại Milwaukee, người dân ở vịnh Green, cùng một số thị trấn khác ở Wisconsin, đă chứng kiến một cơn mưa của những tấm mạng nhện.
Trong những tấm mạng nhện này, có tấm dài tới mười tám mét. Tất nhiên nguyên nhân của trận mưa này là bí ẩn.
Ngày 4-9-1886, những trận mưa đá, đă tấn công căn pḥng của News and Courier tại Charleston, Nam Carolina. Trận mưa đầu tiên xuất hiện vào lúc 2:30 phút.
Trận thứ hai vào lúc 7:30 phút và trận thứ ba vào lúc 1:30 phút. Gọi là mưa đá nhưng đây không phải là những cơn mưa đá băng thông thường, chúng là đá... nóng. Trong chúng có những viên to bằng cả quả trứng.
Tháng 2-1891 tại quận Valley Bend, hạt Randolph, Tây Virginia người ta ghi nhận một trận mưa sâu. Những con sâu không hiểu từ đâu bay tới rồi nhung nhúc trên mặt đất. Người ta khẳng định những con sâu này đă rơi xuống cùng với… tuyết?
Tới thời điểm này cách giải thích duy nhất, mà người ta có thể đưa ra là, những thứ kia đă bị lốc cuốn lên từ đâu đó, rồi theo gió đến những vùng khác, cùng với mưa rơi xuống.
Nhưng đó chỉ là giả thiết chứ không phải là câu trả lời thỏa đáng. Những đồ vật trên trời rơi xuống kia, vẫn khiến người ta đặt một dấu hỏi về xuất xứ của chúng.
Và bây giờ là trận mưa mới nhất vừa xẩy ra tại Nhật Bản vào ngày 4-6-2009: Mưa ṇng nọc. Theo quan chức tỉnh Ishikawa, trong tháng này mưa ṇng nọc đổ xuống hai thành phố ở tỉnh này. Vụ đầu tiên xảy ra lúc bốn giờ rưởi chiều, tại thành phố Nanao.
Sau khi nghe thấy một tiếng động lạ bên ngoài trung tâm dân sự Nakajima, các nhân chứng phát hiện xác trăm con ṇng nọc, tại một khu vực rộng ba trăm mét vuông, ở trong và quanh khu để xe. Kích thước ṇng nọc là hai đến ba cm.
Một nhân viên văn thư tại Nanao cho biết, ông thấy có sự khác thường, khi nghe thấy tiếng lộp độp ở băi đỗ xe vào tuần trước. Nh́n quanh, ông thấy khoảng một trăm xác động vật lưỡng cư, nằm trên kính chắn gió của xe hơi và trên mặt đất.
Tới đầu giờ sáng ngày 6-6, thêm hàng chục con ṇng nọc lại tiếp tục đổ xuống thành phố gần đó là Hakusan, giới chức địa phương cho hay.
Một cư dân bảy mươi lăm tuổi cho biết, đă t́m thấy một số ṇng nọc trên trên xe của bà vào lúc bảy giờ sáng. Trước đó, bà có nghe thấy một tiếng động lạ vào giữa đêm, dù lúc đó trời không mưa không gió.
- Mọi người đoán ṿi rồng đă hút chúng lên và sau đó thả chúng từ trên trời xuống. Tuy nhiên, trên quan điểm khí tượng, tôi cho rằng điều đó hầu như không thể xảy ra.
Chúng tôi đă kiểm tra thời tiết vào tuần trước, gió mạnh có thể tấn công khu vực, nhưng không gây ra thiệt hại. Thành thực mà nói, tôi không cho rằng đó là thứ do thời tiết gây ra.
Một quan chức tại cơ quan thiên văn địa phương nói với AFP. Những sự kiện tương tự, đôi khi được gọi là "rơi từ trên trời xuống" cũng từng xảy ra ở nhiều nơi trên thế giới, gió lốc cuốn đi những con ếch, sứa hoặc động vật nào đó trước khi đưa chúng trở lại mặt đất.
Một trận mưa cá

Ṇng nọc trên kính chắn gió của ô tô
Ảnh Pink Tentacle Sankei
ST
|
Quay trở về đầu |
|
|
|
|