Tác giả |
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 2361 of 2534: Đă gửi: 13 January 2010 lúc 11:02am | Đă lưu IP
|
|
|
CHIẾC PHỄU BẰNG DA
Người bạn của tôi là Lionel Dacre cư ngụ ở đại lộ Wagram, thủ đô Paris, trong một căn nhà nhỏ có hàng rào lưới sắt và một thảm có khiêm nhường, nằm trên hè phố bên trái khi ta đi từ Khải hoàn môn xuống. Tôi cho là căn nhà này đă có từ lâu trước khi đại lộ được kiến thiết, v́ đă có rêu mọc trên các ḥn ngói màu xám và những bức tường mốc meo phai màu.
Từ ngoài phố nh́n vào, nó có vẻ nhỏ bé: năm cửa sổ ở mặt tiền, nếu tôi nhớ đúng; nhưng tại nó kéo dài ra phía sau bằng một căn pḥng dài, tại đó Dacre đă xếp đặt bộ sưu tập các sách về khoa học của anh và thu thập những món đồ vặt vănh, hay những vật kỳ dị vốn là sở thích của anh và là những thứ làm khuây khỏa các bạn hữu của anh.
Là một người giàu có, tao nhă, cổ quái, anh đă giành một phần đời của anh và tài sản của anh, để quy tụ một bộ sưu tập riêng độc nhất vô nhị các tác phẩm, nói về Do Thái Pháp điển và về ma thuật, trong đó có nhiều vật hiếm có và rất đắt.
Các sở thích của anh đă làm cho anh thiên về phía những sự kỳ diệu và quái đản, người ta đoan chắc với tôi rằng, các kinh nghiệm của anh hướng tới thế giới xa xăm, vượt qua mọi ranh giới của nền văn minh và các nghi thức.
Với những bè bạn người Anh, anh không hề thốt ra một tiếng về công việc đó, nhưng một người Pháp, người có cùng sở thích với anh xác nhận với tôi rằng, những sự thái quá tệ hại của những buổi lễ quỷ quái, đă từng được thực hiện trong văn pḥng lớn này, có bày biện sách vở và các tủ kính.
Khía cạnh thể chất của Dacre đă bộc lộ tính chất sự chú tâm, mà anh giành cho các vấn đề tâm linh, trước hết là phương diện trí tuệ. Bộ mặt nặng nề của anh không có một chút ǵ của con người khổ hạnh cả, nhưng cái hiếm hoi của anh, như là một chỏm núi bên trên một khu rừng thông, đă làm cho ta thấy một sức mạnh đáng kể về tinh thần.
Các kiến thức của anh nhiều hơn sự khôn ngoan của anh một cách rơ rệt, những con mắt nhỏ, sáng của anh nằm sâu trong bộ mặt nung núc thịt, lóng lánh vẻ thông minh và một sự ṭ ṃ không bao giờ thỏa măn, nhưng đó là những con mắt của một kẻ đầy nhục cảm và tự kỷ trung tâm.
Nói về anh ta như vậy là khá đủ rồi, v́ ngày nay anh đă chết rồi, cái con quỷ xấu số đó: chết ngay đúng vào lúc mà anh tin rằng, cuối cùng anh đă khám phá ra nước thuốc trường sinh, ngoài ra tôi không có ư định nói với các bạn về tính t́nh phức tạp của anh; tôi muốn kể lại với các bạn một sự việc không thể giải thích được, đă xảy ra trong một lần tôi đến thăm anh hồi đầu xuân năm 1882.
Tôi biết Dacre ở Anh quốc, v́ tôi đă bắt đầu các việc sưu tầm của tôi trong căn pḥng về Assyrie, tại viện bảo tàng Anh quốc, vào thời kỳ mà anh đang cố gắng gán một ư nghĩa thần kỳ và bí truyền, cho các biển của Babylon và sự cùng chung quan tâm này, đă đưa chúng tôi lại gần nhau, những ư kiến ngẫu nhiên đă đưa tới những cuộc tranh luận hàng ngày và rút lại chúng tôi đă kết bạn với nhau.
Tôi hứa với anh rằng tôi sẽ tới thăm anh trong chuyến qua Paris sắp tới của tôi, ngay cả khi tôi sắp thực hiện lời hứa, tôi cũng ở trọ tại Fontainebleau, v́ thường không có các chuyến xe lửa buổi chiều, nên anh mời tôi ngủ lại đêm ở nhà anh.
- Tôi chỉ có cái giường này để mời anh.
Anh nói với tôi trong khi chỉ một cái đi-văng lớn trong căn pḥng rộng của anh.
- Tôi hy vọng rằng dù sao anh cũng sẽ có thể ngủ một cách thoải mái ở đó.
Thật là một căn pḥng đặc biệt để người ta nằm ngủ, căn pḥng với những bức tường cao, được che phủ khắp nơi bằng những cuốn sách màu nâu! Nhưng với một người ham mê sách cũ như tôi, lối trang trí này rất thích thú và tôi quư trọng cái mùi thanh thoát, bốc ra từ một cuốn sách cũ.
Tôi trả lời anh rằng tôi không ước muốn một căn pḥng nào vui mắt hơn thế này, cũng không mong ước một khung cảnh nào có nhiều cảm t́nh hơn thế này.
- Nếu sự thiết trí này cũng kém vẻ thực tế như kém tính chất ước lệ. Ít nhất nó cũng bắt tôi phải trả một cái giá đắt.
Anh nói với tôi trong khi đảo mắt nh́n một ṿng trên các ô tủ của anh.
- Tôi đă tiêu tốn tới một phần tư triệu, để có được tất cả những thứ ở chung quanh anh. Những quyển sách, những khí giới, những viên đă quư và những bức điêu khắc, những tấm thảm, những bức họa… mỗi vật đều có lịch sử riêng của nó và thường là một lịch sử thú vị.
Anh ngồi ở một bên ḷ sưởi và tôi ngồi một bên khác cái bàn, mà anh dùng làm mắt giấy th́ ở về mạn tay phải của anh, trên bàn là một ngọn đèn rất mạnh tỏa ra một ṿng ánh sáng vàng óng, một tấm da mới trải ra một nửa nằm ở giữa bàn, vây quanh bởi những thứ linh tinh chỉ đáng làm đồ lạc soong.
Trong đám những đồ này nọ có một cái phễu, như là thứ phễu mà ta thường dùng để đổ rượu vang vào đầy các thùng, nó có vẻ như bằng gỗ đen và nó được đánh đai chung quanh, bằng một khoen trên bằng đồng đă phai màu.
Tôi nói với anh:
- Đây là một vật kỳ dị. Lịch sử của nó ra thế nào?
- A! đó chính là câu hỏi mà tôi đă nêu lên nhiều lần, xin anh hăy cầm lấy nó trong bàn tay và xem xét nó.
Tôi làm theo những ǵ anh bảo và tôi thấy rằng cái phễu không phải bằng gỗ mà bằng da, nhưng bị thời gian làm cho khô đi tới một mức độ quá thái. Nó khá lớn; khi đổ đầy nó phải chứa được một lít chất lỏng. Chiếc khoen đồng bao quanh cái phần lớn nhất, nhưng phía dưới cổ phễu cũng có một ṿng kim loại.
- Anh nghĩ sao về cái phễu này? Dacre hỏi tôi.
- Tôi cho là nó thuộc về một anh hàng rượu, hoặc một anh làm kẹo mạch nha thời trung cổ, ở Anh quốc, tôi đă nh́n thấy những cái chai ph́nh bụng rất lớn bằng da, có từ thế kỷ thứ mười bảy, người ta gọi chúng là những cái “roi bọc da”, những cái vồ đập chết trâu, chúng cũng cùng một màu và cùng một sức to bền như cái phễu này.
- Tôi nghĩ rằng cái phễu này chắc cũng có vào khoảng cùng một thời kỳ đó, người chủ của cái phễu trả lời tôi và chắc chắn là nó được dùng để đổ đầy một cái lọ. Nhưng trừ khi có sự lầm lẫn về phần tôi, đây là một nhà buôn rất đặc biệt, đă dùng cái phễu này để đổ đầy một cái thùng, cũng không kém phần đặc biệt. Anh không nhận thấy ǵ khác thường ở phía dưới cổ phễu à?
Tôi nh́n cái phễu dưới ánh sáng của cây đèn và lúc đó tôi nhận thấy, ở một chỗ phía trên cái khoen đồng nhỏ độ mười phân, cổ phễu bị sây sát, có rạch, như đă bị một người nào cắt khía với một con dao cùn, chỉ có tại chỗ đó cái bề mặt đen mới mất vẻ xù x́
- Một người nào đó định cắt cái cổ phễu?
- Cắt nó, anh nghĩ vậy à?
- H́nh như nó bị xé rách ra. Bất kể người ta dùng một khí cụ nào, phải có sức mạnh mới gây được các vết tích này lên một vật cứng như vậy! Nhưng về phần anh, ư kiến anh ra sao? Tôi tin rằng anh đă biết nhiều hơn là điều mà anh đă nói.
Decre mỉm cười và cặp mắt nhỏ ranh mănh của anh ta đă tiết lộ cho tôi thấy là tôi không lầm. Anh hỏi tôi:
- Trong các cuộc nghiên cứu về triết học của anh, anh có quan tâm tới môn tâm lư học về các giấc mơ không?
- Tôi không biết là đă có một khoa tâm lư học về loại này.
- Quan ngài quư mến của tôi, anh có trông thấy cái ngăn ở phía trên tủ kính đựng các đá quư không? Nó chứa đầy ắp các sách từ thời Albert le Grand (một nhà thần học và triết gia ở thế kỷ thứ mười ba) nói về chủ đề này, môn tâm lư học về các giấc mơ, là một khoa học giống như các môn khoa học khác.
- Một khoa học của các tay phương sĩ ảo thuật!
- Nhà phương sĩ bao giờ cũng là người tiền đạo. Từ nhà chiêm tinh đă nảy sinh ra nhà thiên văn học, từ nhà luyện đan, nảy sinh ra nhà hóa học, từ nhà chữa bệnh bằng khoa thôi miên nhân điện, nảy sinh ra nhà tâm lư học kinh nghiệm, nhà phương sĩ ảo thuật ngày hôm qua là giáo sư của ngày mai.
Sẽ có một ngày mà cả những điều tế vi không thể sờ mó được, mà chúng ta gọi là những giấc mộng sẽ được xếp loại, chia ra từng bộ, hệ thống hóa. Tới ngày đó, những sự sưu tầm của những người bạn của chúng ta, đang nằm choán tất cả cái ngăn này, sẽ không c̣n là một đề tài mua vui cho người thích chuyện thần bí, mà sẽ là nền tảng cho một môn khoa học.
- Cho rằng sự việc là như vậy đi, th́ khoa học về các giấc mơ, có dính líu tới một cái phễu lớn bằng da, có đánh đai đồng?
- Tôi sẽ nói với anh về chuyện đó. Anh biết rằng tôi đă trả lương cho một nhân viên, người này lúc nào cũng theo dơi những đồ hiếm có và kỳ lạ, giành cho bộ sưu tập của tôi, cách đây vài ngày ông ta được biết tin, một lái buôn ở các bến tàu mới mua được một số cổ vật, các cổ vật này được t́m thấy trong tủ tách chén, căn nhà cổ tọa lạc chỗ tận cùng một phố của Khu phố La tinh.
Pḥng ăn của căn nhà đă được trang hoàng một tấm biển huy chương với các huy hiệu: những h́nh chữ V và gạch đỏ trên nền bạc, một cuộc sưu tra nhanh chóng chứng tỏ rằng đó là huy chương của Nicolas de la Reynie, một trong những quan chức cao cấp của vua Louis thứ XIV.
Không ai được phép nghi ngờ điều ǵ nữa: những cổ vật khác trong tủ tách chén, đă có từ lúc khởi đầu triều đại Đức vua Mặt trời. Do đó, tôi suy đoán rằng tất cả các cổ vật này đều thuộc về ông Nicolas de la Reynie đó, ông là sĩ quan cảnh sát trưởng, do đó phụ trách sự áp dụng và đôn đốc việc thi hành các luật lệ khắc nghiệt của thời đó.
- Và sao nữa?
- Bây giờ xin anh hăy cầm lấy cái phễu và xem kỹ cái khoen đồng ở phía trên. Anh không nh́n thấy một cái ǵ giống như một chữ à?
- Chắc chắn là đă có những vết trầy trên cái khoen bằng đồng, thời gian đă gần như xóa nḥa chúng. Đúng, có thể thật sự đă có những chữ, chữ cuối cùng có vẻ phảng phất giống chữ B.
- Anh có phân biệt rơ một chữ B không?
- Có.
- Tôi cũng vậy, ngoài ra tôi tin chắc đó là một chữ B.
- Nhưng quư nhân mà anh nói tới đă có một cái tên bắt đầu bằng chữ R?
- Đúng thế! Đó là chỗ ly kỳ của câu chuyện. Ông ấy sở hữu vật kỳ lạ này, vậy mà vật đó lại mang những chữ bắt đầu bằng tên của một người nào khác, tại sao?
- Tôi không biết chút ǵ về việc này cả. C̣n anh?
- Chúng ta hăy cố đoán xem, ở xa hơn một chút trên cái khoen đồng, anh không nh́n thấy một thứ h́nh vẽ à?
- Có một cái mũ phải không?
- Đó là một cái mũ, không chối căi được, nhưng nếu anh nh́n nó lúc ban ngày, anh sẽ thấy đó không phải là một cái mũ thường. Đó là một cái mũ có huy hiệu, biểu trưng cho một địa vị xă hội, nó được cấu tạo bằng sự xen kẽ của bốn viên ngọc trai và những lá dâu, đó là mũ của một vị hầu tước. Do đó, chúng ta có thể suy luận ra rằng, người mà chữ tắt cuối cùng là một chữ B, đă có quyền đặt cái mũ nhỏ này.
- Vậy là cái phễu da vô tích sự này đă thuộc về một vị hầu tước à?
Decre mỉm cười.
- Hay thuộc về một người trong gia đ́nh một hầu tước, chúng ta đă suy diễn tất cả mọi việc đó, từ chiếc khoen được chạm trổ này.
- Nhưng một lần nữa, có liên quan ǵ với những giấc mơ?
Liệu tôi có nên gán một cảm giác đột ngột của sự ghê tởm sự kinh hăi vô lư, đang xâm chiếm người tôi lúc đó cho một cái nh́n, mà tôi tưởng là tôi đă phát hiện ra ở Decre, hoặc cho một cái ǵ mà tôi không biết rơ, đă ngấm ngầm trong thái độ của anh.
- Đă hơn một lần, tôi nhận được những thông tin rất quan trọng qua một giấc mơ.
Anh bạn trả lời tôi với cái giọng thầy giáo mà anh ưa thích.
- Bây giờ tôi đă đặt thành quy luật là mỗi khi tôi ngần ngại về một chi tiết vật chất, th́ tôi đặt cái vật đó bên cạnh tôi trong khi tôi ngủ, và nhất quyết hy vọng một sự thiên khải. Đối với tôi, phương pháp này không có vẻ tối tăm lắm, mặc dù nó không được sự tán thưởng của khoa học chính thức vào thời buổi này.
Theo giả thiết của tôi, bất kể vật nào có liên hệ mật thiết, với bất kỳ một sự xúc động cao độ nào đó của con người, dù vui vẻ hay đau khổ đều lưu giữ được một không khí, hay một sự thấm nhiễm có thể truyền thông, cho một tâm hồn bén nhạy và dễ cảm thụ.
Với những tâm hồn bén nhạy, tôi tuyệt nhiên không có ư định nói tới một tâm hồn b́nh thường, tôi chỉ nói tới một tâm hồn có rèn luyện và có học vấn, như anh hay tôi là những người đă có một tâm hồn như vậy.
- Thí dụ ư anh muốn nói là nếu tôi nằm ngủ bên cạnh thanh gươm cổ treo ở trên tường này, th́ tôi có thể nằm mộng thấy một vụ đổ máu, mà thanh gươm đă tham dự vào à?
- Anh đă rất khéo chọn ví dụ của anh! Quả thật tôi đă dùng phương pháp mà tôi vừa nói với anh đối với thanh gươm này, và trong một cơn mộng tôi đă chứng kiến cái chết của người chủ của nó; ông ta đă chết trong một cuộc giao tranh nhỏ, mà tôi không thể biểt rơ rệt là ở nơi nào, nhưng nó đă xảy ra vào thời chiến tranh “Bắn nhau bằng các ḥn đá”.
Nếu muốn suy ngẫm kỹ càng, một vài tín ngưỡng trong dân gian đă chứng tỏ rằng, tổ tiên chúng ta cũng đă nh́n nhận sự thật này, mà với sự khôn ngoan của chúng ta, nay chúng ta đă liệt vào loại các dị đoan.
- Thí dụ?
- Chẳng hạn khi người ta đặt chiếc bánh hôn lễ bên dưới gối, để cho người ngủ có được những giấc mơ vui thích. Anh sẽ t́m thấy nhiều trường hợp tương tự khác, trong một tập sách nhỏ mà tôi đang viết.
Nhưng xin quay về với vấn đề lớn của chúng ta, một đêm tôi đă nằm ngủ với cái phễu này ở bên cạnh ḿnh, và tôi đă có một cơn mộng, chiếu một ánh sáng kỳ lạ vào nguồn gốc và công dụng của nó.
- Anh đă nằm mộng thấy ǵ?
- Tôi đă mộng thấy...
Anh ngừng lại và anh đột nhiên có vẻ rất chú tâm.
- Lạy Chúa, đây là một ư kiến mà tôi tin là tốt, anh nói tiếp, thật sự đây là một cuộc thí nghiệm rất bổ ích. Anh là một người thiên về tâm linh, anh có những dây thần kinh phản ứng cấp kỳ được với bất cứ một cảm giác nào.
- Tôi chưa bao giờ thực hiện những cuộc thử nghiệm kể trên.
- Được, chúng ta sẽ thử nghiệm anh tối hôm nay! Liệu tôi có thể yêu cầu anh, coi như anh giúp tôi một việc lớn, v́ anh sẽ ngủ ở đây tối hôm nay, nằm ngủ với chiếc phễu cũ kỹ này để bên cạnh gối của anh không?
Đối với tôi, lời thỉnh cầu có vẻ vô lư, buồn cười, nhưng một trong những mặc cảm của tôi, là sự khao khát vô biên về tất cả những ǵ liên quan tới sự kinh dị và kỳ lạ. Tôi không tin ở thuyết của Decre tí nào, và tôi không nghĩ ǵ tới sự thành công trong cuộc thí nghiệm của anh.
Tuy nhiên không có ǵ làm tôi bực bội, khi đem làm thử cuộc thí nghiệm này. Với vẻ nghiêm trọng, Decre đem tới đầu đi-văng của tôi một cái ghế đẩu, trên đó được đặt cái phễu. Chúng tôi c̣n truyện tṛ ba hoa một lúc, rồi anh chúc tôi ngủ ngon và để tôi một ḿnh.
Tôi c̣n ngồi lại một lát bên bếp lửa để hút một điếu thuốc lá và tôi suy ngẫm tới cuộc nói chuyện của chúng tôi. Tôi thấy ḿnh hoài nghi quá, đă có một cái ǵ lúng túng trong sự vững ḷng của Decre; tôi cảm thấy xúc động v́ khung cảnh hơi khác thường mà tôi đang sống, v́ căn pḥng rộng mênh mông chứa các đồ vật rất lạ lùng, và đôi khi quái gở này.
Sau cùng tôi tắt đèn và nằm xuống. Sau nhiều lần trằn trọc trở ḿnh, tôi ngủ thiếp đi. Xin các bạn cho phép tôi cố sức mô tả với một sự chính xác nhất, khả dĩ có được về giấc mộng mà tôi đă thấy; những t́nh tiết của nó tồn tại trong kư ức của tôi, rơ ràng hơn bất cứ một cảnh trí nào mà tôi thực sự tham dự.
Về khung cảnh th́ nó là một căn pḥng ṿm cong. Ở những góc, bốn cổng tường leo tới một cái mái có cạnh sắc. Lối kiến trúc thô kệch nhưng vững chắc, là căn pḥng này thuộc về một ṭa nhà đồ sộ.
Ba người đàn ông mặc đồ đen, đội những cái mũ nhung đen có vẻ nặng nề, ngồi xếp hàng trên một cái bục có trải thảm đỏ. Họ có vẻ rất nghiêm trang, rất buồn bă. Phía bên trái, hai người đàn ông mặc áo dài, mỗi người cầm một cái ví nom như nhét đầy giấy tờ.
Phía bên phải, một người con gái bé nhỏ tóc nâu với cặp mắt kỳ dị màu xanh trong sáng, những con mắt của trẻ con đang nh́n về phía tôi. Cô không c̣n trong tuổi hoa niên nữa, nhưng cô vẫn c̣n trẻ, người mập, tṛn trĩnh, cô có một phong cách kiêu hănh vững vàng, khuôn mặt tái xanh nhưng tinh khiết.
Khuôn mặt kỳ dị, dễ thương với một cái ǵ có vẻ giả dối, như một đôi chút tàn độc trên cái miệng mỏng và thẳng và cái cằm đầy thịt. Cô quấn ḿnh trong một thứ áo dài rộng và trắng. Bên cạnh cô một tu sĩ gầy guộc đầy nhiệt t́nh, đang nói nhỏ vào tai cô, cô quay đầu đi và nh́n một cách chăm chú, ngoài tầm cây thánh giá, ba người đàn ông mặc đồ đen mà tôi cảm thấy hẳn là các vị quan ṭa xử cô.
Ba người đàn ông đứng dậy và nói một vài tiếng mà tôi không nghe rơ, đó là người đàn ông ngồi giữa nói. Rồi họ đi ra khỏi căn pḥng, hai người đàn ông mang ví đi theo họ. Ngay cùng lúc đó nhiều người mặc quần áo chẽn đi vào trong pḥng, cuốn tấm thảm đỏ rồi tới những tấm ván làm thành cái bục, nhanh chóng thu dọn gọn gàng.
Khi màn cảnh đó biến mất rồi, tôi nhận thấy sự hiện diện của những đồ vật kỳ dị; một thứ nom giống như một cái giường với những bánh xe nhỏ bằng gỗ ở hai đầu, và một cái cân quây tay để điều chỉnh chiều dài, một thứ khác là một con ngựa gỗ, cũng có cả những dây thừng treo lủng lẳng bên trên các bánh xe lăn, người ta có thể nói đó là một pḥng tập thể dục tối tân.
Khi căn pḥng được chuẩn bị sẵn sàng, một nhân vật mới xuất hiện trong khung cảnh đó. Đó là một người đàn ông lớn và gầy g̣, mặc toàn màu đen. Khuôn mặt xương xẩu và khắc khổ của ông ta làm tôi phát run lên. Quần áo của ông lóng lánh chất mỡ và đầy những vết bẩn. Ông đi đứng với một vẻ đường bệ, mực thước, oai nghiêm, như thể từ lúc bước vào căn pḥng, ông đă nắm quyền điều khiển mọi công việc.
Bất kể tới cái dáng điệu thô vụng và những y phục bẩn thỉu của ông, lúc này là phần vụ của ông, căn pḥng này là của ông và chính ông là người ra mệnh lệnh. Cánh tay trái của ông mang một cuộn dây thừng nhỏ, người đàn bà nh́n ông với một cái nh́n ḍ xét, nhưng sắc diện của cô ta không hề thay đổi chút nào, chỉ có đôi chút thách thức phụ thêm vào vẻ tự tin vững vàng.
Về phần vị tu sĩ th́ mặt ông tái đi, tôi nh́n thấy mồ hôi nhỏ giọt trên vầng trán cao và gồ của ông. Ông chắp tay cầu nguyện, ông luôn luôn cúi xuống người đàn bà để th́ thầm với cô ta những lời khích lệ.
Người đàn ông mặc đồ đen tiến lên, cầm một trong những sợi dây thừng nhỏ và buộc hai bàn tay người đàn bà lại với nhau. Cô ta dịu dàng ch́a hai tay cho ông. Rồi ông nắm lấy vai cô ta một cách hung bạo, và ông đưa cô ta tới trước con ngựa gỗ, con ngựa gỗ cao hơn thân ḿnh cô một chút.
Ông nhấc bổng cô lên trên, đặt cô nằm dài lên lưng con ngựa, cô nh́n lên trần nhà. Vị tu sĩ tứ chi run rẩy chạy ù ra khỏi pḥng, cặp môi của người đàn bà mấp máy một cách mau lẹ; tôi không nghe thấy ǵ cả nhưng tôi biết cô đang cầu nguyện, hai chân cô bỏ thơng ở hai bên ḿnh con ngựa, tôi trông thấy những tên phụ việc mặc quần áo chẽn, đă cột các cổ chân cô và buộc đầy dây thừng vào những cái khoen sắt gắn ở ván lót nền pḥng.
Tim tôi se lại trước những sự chuẩn bị hiểm ác này. Tuy nhiên bị đờ đẫn ra v́ sự kinh hoàng, tôi không thể quay mắt đi khỏi hoạt cảnh này, một người đàn ông đi vào, mỗi tay xách một thùng nước. Đến lượt người thứ nh́ đi vào với một thùng nước thứ ba. Họ đặt những cái thùng bên cạnh con ngựa gỗ, người đàn ông thứ nh́ cũng mang một cái chậu nhỏ bằng gỗ có cái cán thẳng.
Y đưa cái chậu gỗ nhỏ này cho người đàn ông mặc đồ đen. Cùng trong lúc đó, một trong những tên đầy tớ tiến lại gần, hắn cầm một vật sẫm màu mà vừa nh́n thấy, dù là trong giấc mơ của tôi, nó đă nhắc tôi nhớ tới một cái ǵ. Đó là một cái phễu bằng da. Với một sức mạnh đầy tội lỗi, hắn cắm sâu cái phễu...
Nhưng tôi không thể chịu đựng cảnh này nhiều hơn nữa. Tóc tôi dựng đứng lên v́ kinh hăi. Tôi co quắp người lại, tôi giăy giụa, tôi làm đứt đoạn giấc ngủ của tôi và tôi tỉnh dậy kêu lên một tiếng lớn...
Tôi tỉnh lại kinh hoàng trong cái thư viện rộng lớn, mặt trăng trải ánh sáng xanh xao qua cửa sổ và chiếu ra những lằn màu đen và màu bạc trên bức tường đối diện. Ôi, thật là khoan khoái biết bao, khi cảm thấy được trở lại thể kỷ XIX, khi nhận ra tôi đă rời bỏ căn pḥng của thời trung cổ đó, để trở về một thế giới mà những cư dân đă có một trái tim, khả dĩ gợi ra cho họ những t́nh cảm của con người!
Tôi ngồi trên đi-văng, người vẫn c̣n run rẩy, tâm thần pha trộn giữa sự tri ân và nỗi kinh hoàng. Nghĩ ngợi tới những việc như vậy đă được thực hiện, đă có thể thực hiện được mà đấng thượng đế không trừng phạt những kẻ vô lại, đă thi hành các việc đó! Phải chăng, đó là một truyện giả tưởng nảy sinh ra bởi trí tưởng tượng của tôi, hay đó là một sự việc đă thật sự xảy ra trong những ngày u ám độc ác của lịch sử thế giới.
Tôi gục đầu vào hai bàn tay run rẩy của tôi. Và rồi bỗng nhiên tim tôi ngừng đập và ngay cả tôi không thể cất tiếng kêu lên được khi mà tôi kinh khiếp quá. Qua bóng tối của thư viện, có một người nào đó đang tiến lại chỗ tôi.
Sự kinh hoàng được chồng chất thêm làm tiêu hủy lư trí con người. Không c̣n đủ sức để suy luận, để cầu nguyện, tôi chú mục nh́n cái bóng người đen sẫm đang bước tới gần. Cái bóng đen đó vừa đi qua một tia ánh trăng; lúc đó tôi lấy lại được hơi thở. Đó là Decre, trên mặt anh tôi thấy rằng anh cũng kinh hăi như tôi.
- Có phải anh đấy không? Nhân danh thượng đế, việc ǵ xảy ra thế? Anh nói với tôi với một giọng nói hốt hoảng.
- Ồ, anh Decre! Tôi sung sướng được thấy anh! Tôi mới xuống địa ngục, thật là khủng khiếp!
- Vậy chính anh mới kêu lên đó àh?
- Tôi nghĩ là vậy.
- Tiếng kêu vang dội khắp căn nhà. Bọn đầy tớ bị kinh hoàng.
Anh bật một que diêm và đốt đèn lên.
- Tôi nghĩ rằng chúng ta có thể nhóm lại lửa.
Anh quăng một vài khúc củi lên đống than hăy c̣n đỏ hồng.
- Trời ơi, anh có vẻ xanh xao quá này, anh bạn quư. Người ta sẽ nghĩ là anh vừa mới nh́n thấy ma.
- Tôi đă nh́n thấy ma... nhiều ma!
- Vậy là cái phễu da đă đóng vai tṛ của nó?
- Dù cho tôi tất cả vàng trên thế giới, tôi cũng không muốn ngủ một lần bên cạnh vật quỷ quái này.
Decre bật ra một tiếng cười nhỏ. Anh nói với tôi:
- Tôi đă trù liệu rằng anh sẽ có một đêm nơi náo động, nhưng anh đă trả thù rồi v́ tiếng la hét của anh không phải là rất êm ái, để mọi người nghe vào lúc hai giờ sáng, theo lời anh nói, tôi tưởng tượng là anh đă nh́n thấy tất cả sự việc khủng khiếp đó phải không?
- Sự việc khủng khiếp ǵ?
- Sự hành tội bằng nước. “vấn đề dị thường” như người ta đă nói dưới thời Vua Mặt trời. Anh có chịu đựng được cho tới cùng không?
- Không, lạy chúa tôi! Tôi đă thức dậy trước khi việc đó khởi sự.
- À, càng hay cho anh, tôi th́ tôi đă cầm cự tới thùng nước thứ ba. Dẫu sao th́ đó cũng là câu chuyện từ cổ xưa, những vị anh hùng giờ đây đă bị chôn vùi dưới đất rồi! Chắc chắn là anh không có một chút ư kiến ǵ, về cái quang cảnh mà anh đă chứng kiến phải không?
- Việc hành tội môt nữ phạm nhân nào đó. Hẳn cô ta đă phạm những trọng tội ghê gớm, nên mới phải chịu một h́nh phạt như vậy!
- Việc đáng kể là chúng ta đă có được sự an ủi nhỏ nhoi này.
Decre trả lời tôi, trong khi cuộn ḿnh trong chiếc áo ngủ và bước lại gần ḷ sưởi.
- Những tội ác của cô ta tương xứng với h́nh phạt của cô ta. Ít nhất nếu tôi không lầm về lư lịch của người đàn bà này.
- Làm thế nào mà anh có thể khám phá ra lư lịch của cô ấy.
Thay cho câu trả lời, Decre lấy từ kệ tủ ra một cuốn sách cổ.
- Hăy nghe điều này! Anh bảo tôi.
- Anh sẽ tự ḿnh phán đoán xem, có phải tôi đă t́m ra lời giải đoán của việc bí ẩn. Người nữ tù nhân bị đem ra xét xử trước Đại Pháp Viện của Tối Cao Pháp Viện, họp tại ṭa án với tội danh là đă ám sát ông Dreux d’Anbray, thân sinh ra cô và hai anh trai cô, các ông d’Anbray, một người là tài phán dân sự và người kia là Ủy viên Tối Cao Pháp Viện.
H́nh như khó mà tin rằng cô là thủ phạm của những tội ác quái gở như vậy, v́ cô có vẻ dịu hiền, cô người nhỏ nhắn, cô có một màu da nâu và những con mắt màu xanh. Tuy nhiên ṭa án đă phán quyết cô là thủ phạm.
Buộc cô phải chịu sự thẩm vấn thường và sự thẩm vấn đặc biệt, ngơ hầu bắt cô phải khai tên tuổi những kẻ đồng lơa, rồi bị dẫn giải bằng xe ḅ tới công trường Genève, ở đó cô sẽ bị chém đầu, xác cô sẽ bị thiêu và tro tàn bị trải tung cho gió cuốn. Ngày tháng của sổ đăng lục này là ngày mười sáu, tháng bảy, năm 1676.
- Thú vị đó! Tôi trả lời. Nhưng không đủ sức thuyết phục. Làm thế nào anh chứng minh được rằng, là đó là cùng một người đàn bà này?
- Tôi chứng minh được, câu chuyện kể lại thái độ của người đàn bà trong cuộc thẩm vấn: Khi kẻ hành tội đến gần cô, cô nhận ra hắn ta v́ những dây thừng nhỏ mà hắn ta cầm trong tay, và ngay tức th́ cô ch́a những bàn tay cô cho hắn, trong khi mắt nh́n hắn từ đầu tới chân mà không thốt ra một câu nào. Có đúng vậy không?
- Đúng.
- Cô thản nhiên nh́n con ngựa gỗ và những khoen, là những thứ đă vặn găy rất nhiều tay chân và những tiếng kêu đau đớn. Khi mắt cô nh́n tới ba thùng nước đă được chuẩn bị sẵn, cô mỉm cười nói:
- "Tất cả số nước này được mang tới đây với dụng ư làm tôi chết ch́m, thưa ông. Tôi cho rằng ông không nghĩ tới việc bắt một người nhỏ bé như tôi phải nuốt hết chỗ nước này chứ?".
- Tôi có cần đọc cho anh nghe những chi tiết của sự hành tội không?
- Không, v́ ḷng lành của Thượng đế!
- Đây là một câu chứng tỏ cho anh thấy rằng, những ǵ được kể trong quyển sách này, đúng là cái cảnh mà anh đă chứng kiến hôm nay: “Đạo sư Piror hiền hậu không thể đứng nh́n những sự đau khổ, mà người đàn bà bị hành tội sắp phải chịu đựng, đă bước vội ra khỏi căn pḥng”. Điều này có thuyết phục anh không?
- Hoàn toàn thuyết phục. Không c̣n nghi ngờ ǵ, đây đúng là cùng một việc, nhưng như vậy th́ cái người đàn bà rất duyên dáng này là ai, mà phải chịu một kết cục quá khủng khiếp như thế?
Decre bước lại gần tôi và anh đặt cây đèn nhỏ trên cái bàn ở đầu giường, cầm nâng cái phễu chết tiệt lên, anh quay cái khoen bằng đồng lại để cho ánh sáng soi rơ nó. Khi nh́n như vậy tôi thấy những h́nh chạm rơ hơn là vào buổi tối.
- Chúng ta đă nhận xét rằng, đây là biểu trưng của một vị hầu tước hay là một nữ hầu tước, chúng ta đă xác định rằng chữ cuối cùng là một chữ B.
- Đúng, không thể chối căi được.
- Bây giờ tôi chưa đưa ra một ư kiến, những chữ khác từ trái qua phải, không phải là một chữ M, một chữ M nữa và một chữ d nhỏ, một chữ A, một chữ d nhỏ rồi một chữ B tận cùng hay sao?
- Đúng, tôi nghĩ rằng anh nói có lư. Tôi nhận ra hai chữ d nhỏ một cách hoàn toàn rơ ràng.
- Những ǵ mà tôi vừa đọc cho anh nghe, Decre tuyên bố, là sự ghi chép chính thức về vụ án Marie Madeleine d’Anbray, nữ hầu tước đất Brinvillien, một trong những người đàn bà can tội đầu độc trứ danh nhất của mọi thời đại.
Tôi đứng yên không nói được lời nào. Tôi bị choáng váng v́ tính chất kỳ dị của sự việc, và v́ tính cách h́nh thức của bằng chứng mà Decre đă cung cấp cho tôi. Tôi nhớ lại một cách mơ hồ, một vài chi tiết về sự nghiệp của người đàn bà này, sự buông thả của cô ta, những sự hành hạ có tính toán và cố ư, mà cô đă bắt ông bố ốm đau của cô phải chịu; việc ám sát hai người anh trai của cô v́ những lư do quyền lợi trong nhà.
Tôi cũng nhớ tới sự dũng cảm mà cô đă biểu lộ vào những giờ phút cuối cùng của cô, và sự dũng cảm mà cô đă chuộc lại một phần những tội ác của cô, cũng như mối cảm t́nh mà tất cả thành phố Paris đă bày tỏ với cô lúc cô bị hành h́nh; một vài ngày sau khi chửi rủa cô là kẻ đầu độc, những người dân thành phố Paris lại thực sự tôn sùng cô như là một vị thánh tử v́ đạo.
Có một điều phản đối và một điều thôi đă nói lên trong đầu tôi:
- Làm thế nào mà các chữ viết tắt của tên cô và huy hiệu của cô, lại có thể được khắc trên cái phễu? Tôi nghĩ rằng người ta không đưa sự sùng kính thời trung cổ, đối với các bậc quư phái tới mức, phải đi trang hoàng các dụng cụ để hành tội họ, với các danh vị của họ, phải vậy không?
- Điều này đă làm tôi suy nghĩ.
Decre công nhận, nhưng nó chỉ có thể có một sự giải thích. Thời đó, vụ này đă gây ra một mối quan tâm đáng kể, không có điều ǵ tự nhiên hơn là cái việc ông La Raynie, vị phán quan về cảnh sát đó, đă giữ lại cái phễu làm kỷ niệm.
Việc một nữ hầu tước của nước Pháp phải chịu cuộc thẩm vấn đặc biệt, đâu phải là chuyện thường xảy ra. Chắc chắn ông đă sai khắc lên trên những chữ bắt đầu của từ Brinvillien, để thỏa măn những kẻ ṭ ṃ; hẳn là ông ta có thói quen làm những thể thức đó.
- Và c̣n cái này? Tôi hỏi và chỉ vào những dấu vết trên cổ cái phễu.
- Cô La Brinvillien là một con cọp cái hung ác, Decre vừa trả lời tôi vừa bỏ đi ra. Tôi nghĩ rằng cũng như những con cọp cái khác, cô ta có những cái răng nhọn và cứng.
SIR ARTHUR CONAN DOYLE
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 2362 of 2534: Đă gửi: 13 January 2010 lúc 11:41am | Đă lưu IP
|
|
|
CHUYỆN MA CÓ THẬT
Câu chuyện có thật xảy ra trong tháng 9-07. Tôi không có khiếu kể chuyện chỉ tường thuật lại cho các bạn đọc thôi nha!
Chị Dung cùng chồng là anh Thọ, sống ở Phường Trảng Dài, Biên Ḥa, Đồng Nai đă lâu. Anh chị có chú ư đến một miếng đất họ để bảng bán, cách đó khoảng mười lăm cây số, gần trường CĐDL Nguyễn Khuyến. Sau khi tính toán, anh chị quyết định mua và xây trên nền đất đó một ngôi nhà khang trang.
Ngày đầu tiên dọn về nhà mới, khuya hôm đó anh Thọ dậy đi vệ sinh ở nhà sau, khi quay trở lên pḥng khách, anh bỗng thấy một người phụ nữ có thai, khoảng bốn mươi lăm tuổi, tay ôm cái gối cứ đi ḷng ṿng quanh nhà, anh hoảng hốt bỏ chạy ra sau nhà. Anh đứng một lúc rồi lấy lại b́nh tĩnh và quyết định quay trở lên nhà trên, để gặp người phụ nữ đó.
Khi anh lên th́ người phụ nữ đó vẫn c̣n, cô ta nh́n anh mà miệng lải nhải ǵ đó, anh liều ḿnh hỏi cô ta muốn ǵ, cần ǵ? Nhưng chỉ thấy miệng cô ấy lẩm bẩm mà anh không nghe được ǵ. Anh quyết định đọc kinh (anh theo đạo Thiên Chúa) và quay trở về pḥng ngủ..mặc kệ cô ta.
Khi sáng tỉnh dậy anh tính nói chuyện với vợ, nhưng v́ sợ chị Dung sẽ hoảng sợ nên anh không nói và..nín luôn. Ngày hôm sau, v́ lư do công việc nên anh phải trực khuya, đến sáng lúc anh về nhà th́ thấy chị Dung đang nằm bệt trên sàn nhà, mặt mày nhợt nhạt, nói năng không hiểu ǵ.
Anh liền đỡ chị Dung dậy đưa vào giường, sau đó chị Dung kể lại là từ sáng đến giờ, có một người phụ nữ có thai, cử đi ḷng ṿng quanh nhà, trên tay ôm cái gối, chị hỏi ǵ cũng không nói, chị xông tới để đuổi đi th́ chẳng thấy bóng người phụ nữ ấy đâu cả.
Một lúc sau khi chị đi chợ về th́ lại thấy người đàn bà đó trong nhà, nh́n rơ như người c̣n sống, chị đă khoá cửa cẩn thận trước khi đi, th́ người đàn bà này vào ngơ nào? Chị bực ḿnh liền lên tiếng quát người đàn bà đó, th́ tự nhiên cảm thấy mặt mày xây xẩm và té xuống đất.
Hai vợ chồng chị cùng nhau bàn bạc và tin chắc rằng nhà này có ma, cả hai quyết định đi đến gặp cha xứ thuộc tỉnh lâm Đồng (tôi xin được dấu tên). Khi đến gặp cha, th́ cha bảo vợ chồng chị vẽ lại sơ đồ miếng đất nơi chị mới cất nhà, và vẽ ra từng pḥng cho cha.
Sau khi cha xem xong, cha khoanh tṛn một chỗ, sát mé tường của pḥng khách và nói:
- Người đàn bà đó ở đây.
Hai vợ chồng chị liền về nhà, đóng cửa, đập một phần tưởng ra, đào sâu xuống đất khoảng sáu, bảy mét th́ gặp một lớp đất bùn đen, chỉ c̣n sót mấy miếng vải. V́ trời tối nên vợ chồng chị không đào nữa để đó, đi nghỉ ngơi và quyết định đêm nay, sẽ thức xem người đàn bà đó muốn ǵ.
Tối đó, người đàn bà đó lại xuất hiện, thật lạ lùng người đàn bà đó tiến đến thẳng chỗ chị Dung, cố gắng làm một tín hiệu ǵ đó, chị Dung không hiểu và chỉ nói lại:
- Tôi sẽ chôn cất chị đàng hoàng, chị yên tâm.
Sáng hôm sau, chị gọi điện cho cha xứ ở Lâm Đồng và cha nói chị hăy đến gặp Nữ tu trưởng ḍng Đa Minh thuộc giáo xứ Tân Mai và nhờ bà giúp, vợ chồng chị đến gặp Nữ Tu và kể lại đầu đuôi sự việc cho bà nghe, bà hứa sẽ giúp.
Đến chiều hôm sau, bà sơ đến nhà vợ chồng chị và làm phép, sau đó đọc kinh cầu nguyện, chỉ một lát sau th́ người đàn bà đó lại hiện lên, bà sơ liền nói:
- Chị ở đâu đến, có oan ức ǵ cần chúng tôi giúp đỡ không?
Người phụ nữ liền lẩm bẩm trong miệng, xin phép được nhập vào chị Dung, bà sơ liền hỏi ư kiến của chị Dung, chị đồng ư và bỗng nhiên, chị Dung nói bằng một giọng nữ rất lạ, tiếng người miền Trung trong khi vợ chồng chị là người Bắc.
Người nữ chỉ nói:
- Tôi chết ở đây từ năm 1980, chết trong khi đang mang bầu, nhờ anh chị mang tôi ra nghĩa trang Thành Phố Biên Hoà, chôn cạnh chồng tôi, tôi sẽ dẫn đường...
Bà sơ và chồng chị Dung đồng ư, chồng chị gọi thêm hai người em, rồi họ hốt tất cả chỗ bùn đó cho vào một cái kim tĩnh nhỏ, chị Dung đi lơ ngơ như người mất hồn, chị ngồi lên xe mà sao chị chỉ đường rành quá, cả bà sơ cùng đi.
Đến nghĩa trang, chị Dung liền đi một mạch đến một ngôi mộ nhỏ vô chủ, chẳng có tên tuổi, chẳng có ai xây, chỉ là g̣ đất. Người đàn bà lúc đó liền nói:
- Đào lên đi, chồng tôi ở trong đó...
Anh Thọ và hai người em cùng nhau đào lên, th́ thấy ở bên dưới là xương của một người đàn ông chết trong tư thế ngồi, hai tay bó gối, đầu tựa trên chiếc mền cũ nát.
Anh bỏ chiếc kim tĩnh xuống là lấp đất lại, th́ bỗng nhiên chị Dung rung lên một lúc rồi ngă xuống đất, chị tỉnh dậy nhưng hơi mệt. Sau khi lấp đất xong mọi người đọc kinh cầu nguyện và trở về nhà, lúc đó là ngày 15-9-2007.
Từ đó đến nay nhà chị Dung đă trở lại b́nh thường, người đàn bà đó không c̣n xuất hiện nữa.
ST
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 2363 of 2534: Đă gửi: 15 January 2010 lúc 11:06pm | Đă lưu IP
|
|
|
TRUYỆN KHÔNG KỂ TRONG TRUYỀN KỲ
Ông huyện ấy chỉ mê những chuyện ma quỷ, thần tiên, quái dị… mà chẳng thiết ǵ đến việc quan. V́ thế công việc bê trễ, chồng chất lâu ngày không ai giải quyết. Có người quở th́ ông bảo:
- Nhà nước ví như cái lồng. Lồng lớn th́ nhốt được chim công, chim phượng. Lồng bé th́ chỉ nhốt những chích choè, chim sẻ mà thôi. Rốt cuộc phượng hoàng vẫn bay lượn nơi hoang dă mà không ai biết có chúng trên đời.
Câu nói ấy đến tai nhà vua, vua phán:
- Gă này muốn ví ḿnh với phượng hoàng đây. Lại có ư chê cái “lồng“ của ta hẹp. Đă thế cho gă đi mà bay lượn nơi hoang dă, không cần đến làm ǵ.
Rồi xuống chiếu băi chức ông. Chiếu chưa đến nơi th́ ông đă treo mũ áo ở công đường mà bỏ đi rồi. Ông đi đâu? Cố nhiên là về quê thu xếp việc nhà rồi lang thang đây đó. Một bữa đi qua cánh đồng nọ, ngồi nghỉ dưới bóng mát của một cây gạo cổ thụ giữa cánh đồng, thấy mấy đứa trẻ chăn trâu đang chuẩn bị chơi bi. Một đứa bảo:
- Đêm qua chỉ có bốn “cậu“ chơi ở đây. C̣n một “cậu“ nữa đi đâu mất rồi?
Đứa khác bảo:
- Chắc là được đầu thai. Trong làng đêm qua có người mới sinh. Một đứa khác lại bảo:
- Chiều nay có mưa lớn, lại có giông. Nhớ báo cho mọi người biết…
Ông nghe thấy lạ quá bèn sán lại hỏi:
- Các cháu nói ǵ thế, “cậu“ là những ai vậy?
Lũ trẻ tranh nhau trả lời:
- Là những con ma trẻ con. Chỗ gốc cây này ban ngày là của chúng cháu, ban đêm là của ma. Ban ngày chúng cháu chơi tṛ ǵ, ban đêm ma cũng chơi tṛ ấy. Chúng cháu để lại đây năm ḥn bi, hôm nay chỉ c̣n bốn, mất một ḥn màu trắng, v́ thế mà chúng cháu biết.
Ông nghe càng thấy lạ. Lại hỏi tiếp:
- Thế sao các cháu biết chiều nay có trận mưa giông?
- À!
Một đứa buột miệng trả lời:
- Đó là các “cậu“ báo…
Nó nói chưa dứt câu th́ mấy đứa trẻ kia vội suỵt! suỵt!, rồi đưa một ngón tay trỏ lên mồm, mắt nháy nhau ra ư bảo đứa kia chớ nói cho ông biết. Đứa trẻ vừa chợt thấy ḿnh bị lỡ lời mặt hơi tái đi, nó cúi đầu lẩm bẩm những câu khó hiểu:
- Tại sao phải như thế nhỉ? Cho dù có là một trận mưa giông, th́ mỗi năm cũng biết bao nhiêu lần như thế…
Ông hiểu là không thể khai thác ǵ thêm ở chúng, bèn nh́n xuống, thấy mấy viên bi xanh, đỏ, tím, vàng được sắp xếp một cách cố ư trên mặt đất. Ông đoán chắc là mấy đứa trẻ này căn cứ vào đó mà biết trời mưa hay nắng đây. Song tất cả câu chuyện từ đầu, có vẻ cứ như hoang đường, làm ông bán tin bán nghi. Ông quyết định phải vào làng điều tra cho rơ mọi điều.
Quả là trong làng đêm qua có một người đàn bà mới trở dạ sinh. Hỏi thăm đến cổng nhà người đàn bà ấy rồi, ông cứ nấn ná không biết có nên vào hay không, sợ tục lệ ở đây kiêng vía người lạ. May quá có một bà già từ trong bước ra. Ông vội túm lấy hỏi thăm:
- Xin hỏi bà người mới sinh đêm qua có ǵ lạ không?
Bà lăo có vẻ mừng rỡ khi thấy ông hỏi như thế. Bèn trả lời ngay:
- Thế ra ông là thầy hay sao mà biết. Phải rồi, nửa đêm qua con dâu nhà tôi sinh cháu trai, trong tay nắm một viên ngọc màu trắng. Tôi đang định mời thầy đến xem đó là điềm ǵ. Nhân gặp được ông đây, trăm sự nhờ ông xem cho cháu.
Ông nghe nói mà không khỏi kinh ngạc. Té ra câu chuyện của lũ trẻ ở gốc cây gạo kia là có thật. Có điều đó chỉ là một viên bi đất chứ ngọc ǵ. Thôi th́ cứ để cho bà lăo tưởng nhầm có khi lại hay. Ông bảo:
- Đó là điềm tốt, không sao cả. Cứ việc cất viên ngọc vào đâu cũng được, đừng để nó rơi xuống nước là được rồi.
Nói xong ông vội vă quay người bước đi, sợ bà ta hỏi thêm câu nữa th́ không biết lấy ǵ mà trả lời. Dù sao ông cũng muốn chứng kiến trận mưa giông buổi chiều, nếu quả thực nó xảy ra, th́ việc lũ trẻ với mấy con ma trẻ con kia, là điều không c̣n hồ nghi ǵ nữa.
Ông bèn t́m đến đ́nh làng, thu xếp một chỗ ngồi ở hiên nhà giải vũ, kiên nhẫn chờ đợi. Chiều hôm đó, trời đang nắng bỗng tối sầm, mây đen ngùn ngụt kéo tới. Rồi xuất hiện một trận cuồng phong cuốn tung bụi đất, cát lở đá bay, cây cối vặn ḿnh răng rắc. Sấm sét gầm rú trên ṿm trời lúc này, như đă sa xuống gần mặt đất. Lát sau là một trận mưa như trút nước.
Đúng là không c̣n hồ nghi ǵ nữa. Có điều tại sao lũ trẻ chăn trâu kia lại “giải mă“ được những thông tin của ma quỷ? Tại sao những người lớn, người có học, thông thái như ông lại có mắt cũng như mù? Có lẽ tại đầu óc chúng c̣n trong sáng, hồn nhiên như những trang giấy trắng, chưa hề vương vấn nợ đời chăng?.
Đợi cho tạnh hẳn cơn mưa, bầu trời đă trong xanh trở lại, ông rời khỏi mái đ́nh, thong thả tiến ra phía cánh đồng. Bỗng ông giật ḿnh nghe tiếng trẻ con kêu khóc. Nh́n về phía làng, ông nhận ra thằng bé đă nói với ông câu cuối cùng lúc ở gốc gạo kia đang chạy.
Đầu tóc rũ rượi, áo quần tả tơi, nó vừa chạy vừa gào khóc như bị… ma đuổi. Theo sau nó, những người lớn không hiểu nguyên do, cũng chạy theo cố túm nó lại. Song nó cứ giằng ra mà chạy, mà kêu khóc… tiếng nó cứ khản dần, khản dần rồi lịm đi. Nó đă chết.
Ông kinh ngạc, đờ người ra v́ đau xót như chính ḿnh vừa mất người thân. Hai mắt bất chợt nḥa đi, ông chỉ c̣n biết quay lưng, bước vội đi như một kẻ trốn chạy. Bỗng một h́nh ảnh quái gở khác đập vào mắt ông.
Cây gạo cổ thụ xum xuê, chốn nương náu của những linh hồn bé bỏng ấy đă bị sét đánh chẻ làm đôi, mỗi nửa đổ vật về một hướng. Như một kẻ bị tâm thần, ông quay mặt đi, vừa bước thấp, bước cao, vừa buột mồm lẩm bẩm:
- Thiên cơ, ôi! Thiên cơ...
H́nh ảnh đứa trẻ vừa chạy vừa gào khóc đến khản cổ mà chết và cây gạo bị sét đánh ấy cứ ám ảnh ông măi. Lại có cảm giác rằng, tại ḿnh mà xảy ra những chuyện đau ḷng đó. Bất chợt, một điều ǵ vừa vỡ oà ra trong tâm khảm.
Ông quyết định trở về nhà, đóng cửa viết sách, lôi tuốt những chuyện ma quỷ kỳ dị ra, cả những ǵ gọi là thiên cơ, địa lậu… mà ông từng được biết hoặc được nghe… tất cả phơi bày ra trên giấy. Bộ sách ấy gọi là truyền kỳ mạn lục. Sách viết ra làm kinh động cả quỷ thần.
Mới hay trong cái trường thiên cơ, địa lậu mịt mù, kiếp người bỗng mong manh như kiếp ma. Chuyện tṛ chỉ dám như oanh vàng thỏ thẻ, viếng thăm chỉ mong có bướm héo vật vờ. Có điều lạ là chính câu chuyện trên lại không thấy ông chép trong đó. Sách được khắc in, lập tức được lưu truyền rộng răi trong đời.
Sau đó ít lâu, vào một đêm mơ màng, bỗng thấy một đứa trẻ con đang mờ mịt đứng bên cạnh giường, ông chợt nhận ra chính là thằng bé bị ma đuổi ngày trước. Nó khoanh tay chào ông và bảo:
- Cháu đến chào ông để đi đầu thai. Nhờ có sách của ông, mà từ thiên cơ đến địa lậu, bây giờ không c̣n là việc riêng của trời đất nữa. Điều cháu nói với ông ngày trước, từ nay không c̣n phải tội nữa rồi.
Nói xong, nó bé dần, bé dần rồi vụt biến đi đâu mất. Ông cũng giật ḿnh tỉnh giấc, không biết ḿnh vừa mơ hay tỉnh. Về sau, bộ truyền kỳ mạn lục ấy tiếp tục được lưu truyền hết đời nọ đến đời kia, được coi là một thiên cổ kỳ bút cho tới tận bây giờ.
Phạm Lưu Vũ
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 2364 of 2534: Đă gửi: 15 January 2010 lúc 11:41pm | Đă lưu IP
|
|
|
CHUYỆN TƯỚNG DẠ XOA
Kẻ kỳ sĩ ở hạt Quốc Oai, họ Văn tên là Dĩ Thành, tính t́nh hào hiệp, không chịu để ma quỷ mê hoặc. Phàm những hoa yêu nguyệt quái, lệ quỷ không được liệt vào tự điển, chàng đều coi thường không sợ hăi ǵ.
Cuối đời Trùng Quang nhà Trần, người chết chóc nhiều, những oan hồn không chỗ tựa nương, thường họp lại thành từng đàn lũ, hoặc gơ cửa hàng cơm để kiếm miếng ăn, ai va chạm th́ bệnh nguy khốn, ai cầu cúng th́ thấy hết phép hay, hoành hành ở đồng nội không biết kiêng sợ ǵ cả.
Dĩ Thành nhân lúc say rượu, cưỡi ngựa đi đến, bọn ma quỷ sợ hăi, đều tan chạy cả. Chàng kịp gọi bảo rằng:
- Các ngươi đều là những kẻ tráng sĩ, không may mắc nạn. Ta nay đến thăm, muốn đem điều lợi hại nói chuyện, xin đừng lảng tránh như vậy.
Ma quỷ lại dần dần họp lại, mời chàng lên ngồi phía trên. Dĩ Thành hiểu bảo rằng:
- Lũ người cứ thích làm cho người ta phải tai nạn, làm cho người ta phải chết chóc, chẳng hay cốt để làm ǵ?
Chúng nói:
- Chúng tôi muốn để thêm quân.
Dĩ Thành nói:
- Các người muốn cho thêm quân nhưng tổn hại người sống th́ sao! Quân thêm th́ ăn uống phải thiếu, người bớt th́ cung cấp phải thưa, lợi ǵ cho các người mà cứ thích làm như vậy? Ḷng dục thả ra th́ khe ng̣i không đủ lấp, thói ác giở ra th́ hùm sói chưa là dữ.
Hễ lợi ḿnh được, dù tấm áo mảnh giấy cũng không từ, hễ no ḷng được, dù ống giập chậu vỡ cũng không thẹn. H́ hục đi t́m chai lọ, hăm hở đi kiếm cháo cơm. Gieo tai rắc vạ, trộm quyền của Hóa công, rối ḷng của dân chúng.
Lũ người lấy thế làm thích nhưng mà ta lấy thế làm thẹn. Huống chi trời dùng đức chứ không dùng uy, người ưa sinh chứ không ưa giết. Vậy mà lũ người tự làm họa phúc, quá thả kiêu dâm. Thượng đế không dung, h́nh phạt tất đến, lũ người định trốn đi đàng nào để khỏi tru lục.
Chúng quỷ bùi ngùi nói:
- Đó là chúng tôi bất đắc dĩ chứ không phải là muốn như thế. Sống chẳng gặp thời, chết không phải số. Đói không có thứ ǵ cấp dưỡng, lui không có chốn nào tựa nương. Trong g̣ xương trắng, rầu rĩ cỏ rêu, trên đống cát vàng, lạnh lùng sương gió.
Bởi vậy không khỏi rủ rê bè bạn, xoay xở miếng ăn. Phương chi vận sắp đến lúc đổi thay, nhà người sẽ đến cơ tan tác. Bởi vậy minh ty không cấm đoán, lũ tôi đă có lời xin. E rằng sang năm lại c̣n tệ hơn năm nay nữa.
Rồi đó nhà bếp dọn cỗ lên, mâm bàn la liệt. Hỏi đến nguồn gốc th́ thịt là con trâu bắt ở thôn nọ, rượu là thúng bỗng lấy ở làng kia. Sinh ăn uống rất lanh, như mưa như gió. Chúng quỷ mừng rỡ bảo nhau rằng:
- Thật đúng là chủ soái của ta.
Rồi chúng nói với Sinh:
- Chúng tôi là một đám ô hợp mỗi người đều tự hùng trưởng, đă không có người đứng thống xuất, thế tất không thể lâu bền. Nay Sứ quân rủ ḷng yêu mà đến đây, đó là trời đem Sứ quân cho lũ chúng tôi đấy.
Dĩ Thành nói:
- Ta văn vơ kiêm toàn, dù hèn cũng làm tướng được. Những u minh cách trở, c̣n bà mẹ già th́ sao?
Chúng quỷ nói:
- Không, chỉ xin Sứ quân giữ sự uy nghiêm, ban cho hiệu lệnh. Chúng tôi ban ngày th́ chia khu ở tản, đến đêm th́ sai viên bẩm tŕnh. Không dám phiền ngài phải trở về chín suối.
Dĩ Thành nói:
- Nếu bất đắc dĩ dùng đến ta, ta có sáu điều làm việc, các người phải thề mà tuân theo mới được.
Chúng đều vâng dạ, nhân xin đến đêm thứ ba tới chỗ đó lập đàn. Đến kỳ, chúng quỷ đều lại họp. Có một tên quỷ già đến sau, Sinh sai đem chém, ai nấy đều run sợ. Sinh bèn ra lệnh rằng:
- Các ngươi không được coi khinh mệnh lệnh, không được quen thói dâm ô, không quấy quắc để làm hại mạng của dân, không cướp bóc và phải cứu nạn cho dân, ban ngày không được giả h́nh, ban đêm không được kết đảng. Nghe mệnh ta th́ ta làm tướng các ngươi, trái lệnh ta th́ ta trị tội các ngươi. Nghe rơ lời ta, đừng để hậu hối.
Đó rồi bèn chia bọn chúng ra từng bộ, từng tốt bảo phàm có điều ǵ hay dở, phải đến bẩm tŕnh. Như vậy được hơn một tháng, một hôm đương lúc ngồi nhàn, Dĩ Thành thấy một người tự xưng là sứ giả của Minh ty, đến xin mời chàng đi. Dĩ Thành toan lảng tránh, th́ người ấy nói:
- Đó là mệnh lệnh của đức Diêm Vương. V́ ngài thấy ông là người cương nghị, định đem phẩm trật tặng cho, chứ không làm ǵ phiền ông đâu, đừng nên từ chối. Có điều là xin để cho ông được rộng kỳ hạn, ông sẽ tự đến, tôi đợi ông ở dọc đường.
Nói xong không thấy đâu nữa. Sinh đ̣i chúng quỷ lại để hỏi, chúng đều nói:
- Bẩm, quả có việc ấy thật, chúng tôi chưa kịp thưa với Sứ quân. Nhân hôm nọ Diêm Vương thấy buổi đời gặp lúc không yên, có đặt ra bốn bộ Dạ Xoa, mỗi bộ cử một viên tướng, giao cho cái quyền hành sát phạt, ủy cho những tính mệnh sinh linh, trách nhiệm lớn lao, không như mọi quan chức khác. Sứ quân oai vọng lẫy lừng, ngài đă biết tiếng, lại nhân chúng tôi hết sức tiến cử, nên ngài định cử Sứ quân vào chức lớn ấy.
Dĩ Thành nói:
- Như lời các ngươi nói th́ đó là cái phúc hay là cái họa cho ta?
- Dưới Diêm La tuyển người không khác ǵ tuyển Phật, không thể đút lót mà được hay cầu may mà nên. Giữ ḿnh cương chính, tuy hèn mọn cũng được cất lên, ở nết gian tà, tuy hiển vinh cũng không kể đến.
Cái nhiệm vụ huấn luyện quản đốc, chẳng thuộc về Sứ quân th́ c̣n về ai. Nếu Sứ quân c̣n ham luyến vợ con, dùng dằng ngày tháng, th́ chức ăn sẽ lọt về tay người khác, chúng tôi cũng sẽ phải buồn rầu.
Dĩ Thành tắc lưỡi nói:
- Chết tuy đáng ghét, danh cũng khôn mua. Phương chi ngọn bút v́ nhọn mà chóng cùn, cây thông v́ cành mà bị đẵn, chim trĩ không v́ lông đẹp, can chi rước vạ, con voi không v́ ngà trắng, đâu phải đốt ḿnh, chim hồng, chim nhạn bị giết há bởi không kêu, cây hu cây lịch sống lâu chỉ v́ vô dụng.
Tu văn dưới đất Nhan Hồi tuổi mới ba mươi hai. Viết kư lầu trời, Trương Cát trạc chừng hai mươi bảy, trượng phu sinh ở đời, không làm nên được lưng đeo vàng, chân bước ngọc, th́ cũng phải sao cho lưu danh muôn thuở, tội ǵ cứ cúi đầu ở trong cơi đời vẩn đục, so kè cái tuổi sống lâu với chết non làm ǵ! Bèn trang xếp việc nhà rồi chết.
Bấy giờ có người làng là Lê Ngộ, cùng Dĩ Thành vốn chỗ chơi thân, phiêu bạt ở vùng Quế Dương, ngụ trong một nhà trọ. Một hôm chừng quá canh một, Lê Ngộ thấy một người cưỡi ngựa thanh song, kẻ hầu đầy tớ rộn rịp, đến xin vào yết kiến.
Chủ trọ vén mành ra đón. Lê Ngộ rất lấy làm lạ là tiếng nói của khách giống tiếng Dĩ Thành, nhưng trông mặt th́ hơi giống, Lê Ngộ toan ra cửa để tránh th́ khách nói:
- Cố nhân biết ông, ông lại không biết cố nhân là làm sao?
Nhân kể quê quán họ tên và nói ḿnh đă lĩnh chức quan to ở dưới âm phủ, v́ có t́nh cũ với Lê Ngộ nên t́m đến thăm. Bèn cởi chiếc áo cừu, cố cho nhà hàng lấy rượu để uống làm vui. Rượu uống mấy tuần, Lê nhân đó nói:
- Tôi xưa nay ở đời, vẫn để ư tu lấy âm công, không mưu sự ích lợi riêng ḿnh, không gieo sự nguy bách cho mọi người, dạy học th́ tùy tài dụ dịch, tự học th́ cực lực dùi mài, không ước sự vẩn vơ, không làm điều quá đáng.
Vậy mà sao lại phải bốn phương kiếm miếng, chiếc bóng nhờ người, con khóc lóc đói ḷng, vợ than rét cật, về th́ thiếu túp lều chắn gió, đi th́ không chiếc nón che mưa, hết đông rồi tây, long đong chạy măi. Thế mà bè bạn th́ nhiều người đi làm quan cả, so bề tài nghệ cũng chỉ như nhau mà thân danh khác xa nhau lắm; kẻ sướng người khổ như thế là cớ làm sao?
Dĩ Thành nói:
- Phú quư không thể cầu, nghèo cùng do tự số cho nên núi đồng mà chết đói họ Đặng, thằng Xe mà làm khố chàng Chu; có duyên gió thổi núi Mă Đương, không phận sét đánh bia Tiến Phúc. Nếu không như vậy th́ đức hạnh như Nhan như Mẫn, hẳn là lên đến mây xanh, từ chương như Lạc như Lư sao lại chỉ là chân trắng.
Bởi cái ǵ không làm mà nên là do trời, không vời mà đến là do mệnh. Cái đáng quư ở kẻ sĩ chỉ là nghèo mà không xiểm nịnh, cùng mà vẫn vững bền, làm việc theo địa vị của ḿnh và thuận với cảnh ngộ mà thôi, c̣n sự cùng thông sắc nhụt th́ ta có thể làm ǵ cưỡng với chúng nó được.
Rượu đă uống cạn, lại khêu đèn cùng nhau tṛ chuyện, kéo dài măi vẫn không biết chán. Ngày hôm sau trong lúc tương biệt, Dĩ Thành đuổi hết mọi người ra rồi nói:
- Tôi mới vâng lệnh của Thượng đế, kiêm coi cả bọn quân ôn dịch, chia đi làm việc ở các quận huyện, lại thêm những nạn đói khát, binh cách, số dân sinh sẽ phải điêu hao, mười phần chỉ c̣n được bốn năm. Người nào nếu không phải nguồn phúc sâu xa, e sẽ đến ngọc đá đều nát chung cả. Nhà bác phúc mỏng, tựa như không thể tránh khỏi được, nên sớm về quê quán, đừng lần nữa măi ở đất khách quê người.
Lê nói:
- Tôi tưởng rất có thể trông nhờ ở bác che chở cho chứ?
Dĩ Thành nói:
- Không phải trong địa hạt của tôi, tôi không có thể vượt qua được. Trường Giang trở về phía bắc do tôi chủ trương, c̣n Trường Giang trở về phía tây, do viên tướng họ Đinh trông coi. Nhưng tôi quản lĩnh quân áo đen, chúng nó c̣n có từ tâm, chứ họ Đinh quản lĩnh quân áo trắng, phần nhiều là những tên ác quỷ, bác không nên không lo liệu trước.
Lê hỏi:
- Vậy th́ làm thế nào?
Dĩ Thành nói:
- Mỗi một soái bộ đêm sai hàng hơn một ngh́n tên quân, chia đi làm ôn dịch các nơi. Bác nên sắm nhiều cỗ bàn bày sẵn ở sân. Bọn chúng từ xa đến tất là đói khát, thấy cỗ liền ăn mà không suy nghĩ ǵ. Bác núp ở một chỗ tối, đợi khi thấy ăn uống gần xong, bấy giờ mới ra sụp lạy, nhưng cũng đừng kêu nài ǵ cả. Như thế họa may có cứu văn được phần nào chăng.
Đoạn rồi ứa nước mắt cùng nhau từ biệt. Lê Ngộ về quê nhà, th́ bệnh dịch đương nổi rất dữ, vợ con đều mắc rất nặng, hầu không thể nhận được nhau nữa. Bèn theo lời Dĩ Thành, đêm hôm ấy làm cỗ rất hậu bầy ra sân. Quả thấy có đám đông quỷ sứ từ trên không bay đến nh́n nhau mà nói:
- Chúng ta đều đói cả, sẵn cỗ đây không ăn th́ c̣n đi đâu. Chả lẽ v́ uống mấy chén rượu mà đă đến phải tội được.
Chúng bèn cùng quây lại đánh chén. Một người mặc áo tía chễm chệ ngồi chính giữa, c̣n những người khác đều đứng chầu chung quanh, kẻ cầm dao búa, người cầm sổ sách. Thấy họ ăn uống gần xong, Lê Ngộ ra lạy măi, lạy măi.
Người áo tía nói:
- Ta đương đánh chén, gă kia đến đây làm ǵ?
Chúng quỷ nói:
- Chắc là người chủ bày những mâm cỗ này, nhà hắn có người ốm nặng, kêu xin châm chước.
Người áo tía tức giận, cầm quyển sổ ném xuống đất mà nói:
- Lẽ đâu v́ cho mâm cỗ sơ sài mà đánh đổi được năm mạng người hay sao!
Chúng quỷ nói:
- Nhưng đă ăn của nhà nó, chả lẽ nỡ làm ngơ không cứu. Thôi th́ dù có v́ cứu nó mà phải tội, dẫu chết ta cũng bằng ḷng.
Người áo tía ngẫm nghĩ một lúc lâu, bèn lấy bút son xóa bỏ hơn mười chữ rồi đi. Sau vài ngày, nhà họ Lê ai nấy đều khỏi cả. Lê cảm ân đức của Dĩ Thành, bèn lập miếu ở nhà để thờ. Người làng đến khấn vái kêu cầu cũng thường ứng nghiệm.
Nguyễn Dữ
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 2365 of 2534: Đă gửi: 17 January 2010 lúc 10:30am | Đă lưu IP
|
|
|
NHẬT THỰC H̀NH KHUYÊN HIẾM THẤY

Nhật thực h́nh khuyên (hoàn thực).
|
|
NEW DELHI Ấn Độ. Hiện tượng thiên nhiên ngàn năm mới có một lần đă xảy ra hôm Thứ Sáu 15-1-2010.
Đó là nhật thực h́nh khuyên (annular eclipse) diễn ra trong một thời gian dài nhất, trên mười phút, nh́n thấy được tại một số vùng ở Phi Châu và Á Châu.
Bóng của Mặt Trăng trên Trái Đất bắt đầu chuyển từ Phi Châu đến Á Châu, có chiều rộng hai trăm dặm, nghĩa là lớn đặc biệt so với các kỳ nhật thực khác, nhưng hầu hết đi ngang Ấn Độ Dương.
Dân chúng nhiều quốc gia nằm hai bên dải này, kể cả Việt Nam, chỉ thấy nhật thực bán phần. V́ vị trí trên quỹ đạo đang ở một khoảng cách xa Trái Đất, nên Mặt Trăng nhỏ hơn và không hoàn toàn che khuất Mặt Trời.
Khi nhật thực xảy ra người ta vẫn nh́n thấy một vành ánh sáng tṛn. Các nhà thiên văn cho biết, nơi được nh́n thấy nhật thực đẹp nhất là quần đảo Maldives, trong 11 phút 8 giây lúc 7.59 giờ quốc tế.
Nhật thực bao giờ cũng xảy ra vào ngày đầu tháng âm lịch, trong khi nguyệt thực chỉ có thể vào ngày trăng tṛn. Đêm sáng ngày đầu năm nay đă có nguyệt thực bán phần ở Á Châu. Trong năm nay sẽ c̣n có một kỳ nhật thực toàn phần, ngày 11-7-2010, nh́n thấy ở Tây Thái B́nh Dương.
HC
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 2366 of 2534: Đă gửi: 17 January 2010 lúc 10:45am | Đă lưu IP
|
|
|
SINH VẬT NGOÀI HÀNH TINH SỐNG
CÙNG LOÀI NGƯỜI
Nếu trước đây đó chỉ là những tin đồn, th́ hiện tại bạn sẽ phải suy nghĩ khác đi.
Các nhà khoa học của chính phủ Bulgari vừa thông báo rằng, họ đă liên lạc được với một cuộc sống ngoài trái đất và khẳng định rằng, những sinh vật ngoài hành tinh từng sống trên trái đất của chúng ta.
Các nhà khoa học của Viện nghiên cứu vũ trụ quốc gia cho hay, họ đang làm việc để giải mă những kư tự được gửi đến. Họ tuyên bố rằng những sinh vật ngoài hành tinh, hiện đang hỏi ba mươi câu hỏi đặt ra cho họ.
Lachezar Filipov, Phó Giám đốc của Viện Nghiên cứu Vũ trụ của Học viện Khoa học Bungari, xác nhận các nghiên cứu nói trên.
Ông này cho hay, các nhà nghiên cứu của trung tâm đă phân tích một trăm năm mươi ṿng tṛn, từ khắp nơi trên thế giới và tin tưởng vào câu trả lời của câu hỏi này.
- Những sinh vật ngoài hành tinh này, hiện đang ở quanh chúng ta và xem chúng ta mọi thời điểm.
Filipov nói với các phương tiện truyền thông đại chúng Bulgaria.
- Họ không phải là kẻ thù của chúng ta và họ muốn giúp chúng ta, nhưng chúng tôi không đủ các phương tiện để có thể liên hệ trực tiếp với họ.
Ông Filipov cho hay, thậm chí cả chỗ ngồi của nhà thờ Công giáo hay ṭa thánh, cũng đồng ư rằng các sinh vật người ngoài hành tinh cũng đă tồn tại.
Ông cho hay loài người không thể liên lạc được với người ngoài trái đất thông qua sóng radio, nhưng có thể thông qua sức mạnh của tư tưởng.
- Cuộc đua của con người là sẽ cố gắng liên lạc trực tiếp với những sinh vật ngoài hành tinh, trong mười đến mười lăm năm tới. Ông này cho biết thêm.
Những thông báo của các nhà nghiên cứu BAS, liên quan đến việc giao tiếp của con người với sinh vật ngoài hành tinh, đến giữa lúc những tranh căi về vai tṛ, tính khả thi và những cải cách của Học viện khoa học Bulgari.
Tuần trước, nó từng dẫn đến một cuộc tranh luận, giữa Bộ trưởng tài chính nước này, ông Simeon Djankov và tổng thống Georgi Parvanov.

Những sinh vật ngoài hành tinh luôn gây sự ṭ ṃ
với con người (Ảnh minh họa)
Hadex
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 2367 of 2534: Đă gửi: 25 January 2010 lúc 11:29pm | Đă lưu IP
|
|
|
HAI BÓNG MA TRONG NGHĨA ĐỊA AUSTRALIA
Trong lúc tham quan nghĩa địa của một thị trấn tại Australia, một phụ nữ vô t́nh chụp được những bức ảnh, có bóng hai đứa trẻ và cho rằng đó là hồn ma.
Telegraph cho biết, Renee English một phụ nữ sống tại thành phố Port Macquarie, bang New South Wales, Australia, đă tới thị trấn Picton trong cùng bang để du lịch vào đầu tháng một.
Picton được mệnh danh là thành phố có nhiều ma ở Australia. Thậm chí ở đây c̣n có hẳn tour du lịch ngắm ma và gia đ́nh English đă tham gia tour đó. Khi tới thăm nghĩa địa St Mark, English chụp vài bức ảnh.
- Tôi đứng tại bờ đất để nh́n vào nghĩa trang và chụp vài bức ảnh. Khi đó tôi c̣n nói vài câu bông đùa. Tôi biết chắc chẳng có ai trong nghĩa địa khi tôi bấm máy. Khoảng mười phút sau, tôi nh́n thấy một gia đ́nh gồm bốn người đi vào nghĩa địa, song những đứa trẻ không hề rời khỏi bố mẹ chúng. English kể.
Khi English đưa những bức ảnh lên mạng, bà nh́n thấy những đứa trẻ. Người phụ nữ cảm thấy tất cả sợi lông trên cánh tay dựng đứng lên, sau đó toàn thân bà lạnh toát.
- Tối hôm đó tôi không thể ngủ được. Từ đó tôi chẳng bao giờ xem bất kỳ bộ phim kinh dị nào nữa. Trước kia tôi không tin ma tồn tại, nhưng giờ đây tôi đă dao động. Bà tâm sự.
Theo một câu chuyện được truyền miệng rộng răi tại thành phố Picton, hai bóng ma có tên David Shaw và Blanche Moon. Họ qua đời cách nhau tới sáu mươi năm.
Năm 1886, Blanche Moon và một số đứa trẻ đang chơi trên một đống tà vẹt đường sắt, th́ các thanh gỗ trượt xuống và đè chết cô bé. David Shaw, con của một bộ trưởng, tử vong v́ bệnh đậu mùa vào năm 1946.
Liz Vincent, một sử gia địa phương, là người tổ chức các chuyến du lịch ngắm ma ở Picton. Nhưng bà đă qua đời vào năm ngoái. Kể từ đó chồng bà và cô con gái tiếp quản công việc này.
- Picton thực sự bị ma ám. Chúng tôi nhận thấy những người tới đây thích xem các bức ảnh, mà họ chụp v́ phần lớn những thứ trong ảnh không hiện ra trước mắt thường. Jenny Davies, con gái của Liz Vincent nói.
Theo Telegraph, một trong những "bóng ma" nổi tiếng nhất trong tour du lịch ngắm ma, tại Picton là Emily Bollard. Người phụ nữ này bị tàu hỏa đâm chết khi bà chạy qua đường hầm Redbank Range, để tới nhà người em trai.
- Emily thích len lỏi giữa những người tham gia chuyến đi. Bà ấy cũng thích chạm vào tóc và cơ thể của khách, đặc biệt là cánh tay và chân. Những người tham gia chuyến đi cũng nói rằng, họ cảm thấy có một luồng gió lạnh thổi qua đường hầm. Davies kể.
 |
Hai đứa trẻ hiện ra trong bức ảnh, mà bà Renee
English chụp. Ảnh: Renee English.

H́nh ảnh cận cảnh hai bóng người. Ảnh: Rene English. |
Onlyvip
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 2368 of 2534: Đă gửi: 26 January 2010 lúc 10:33pm | Đă lưu IP
|
|
|
ĐĂ NHẬP ÁO QUAN ĐỘT NHIÊN SỐNG DẬY
Vào ngày 18-1, tại Khu tự trị Miêu tộc, tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc, một phụ nữ ngoài lục tuần đă đột nhiên bước ra từ quan tài “trở về từ cơi chết” sau mười sáu giờ liệm. Hiện nay bà đi lại, sinh hoạt b́nh thường.
Theo lời kể lại của người nhà bà Hầu. Vào ngày 8-1 bà Hầu đă đột ngột lâm bệnh, người nhà đă đưa bà đến bệnh viện điều trị và bốn ngày sau th́ xuất viện. Đêm ngày 13-1, nhiều bà con thân thích đến thăm hỏi và bà vẫn b́nh thường.
Vào bốn giờ sáng ngày 14-1, bà Hầu đột nhiên bất tỉnh nhân sự, khi được người nhà phát hiện, th́ cơ thể bà đă lạnh cứng và tim ngừng đập, nên họ đă mặc áo quan cho bà. Khoảng sáu giờ chiều cùng ngày th́ liệm, nhiều bà con họ hàng cũng đến giúp người nhà bà tiến hành tang lễ.
Điều kỳ lạ đă xảy ra, vào tám giờ tối ngày 14-1, bà con, hàng xóm đă đến nhà họ Hầu chia buồn. Khi con trai, con dâu, bà con hàng xóm đứng gần quan tài bà, th́ đột nhiên nghe từ trong quan tài bà phát ra âm thanh: bịch.. bịch...
Mọi người trong buổi tang lúc bấy giờ đều sợ hăi chạy ra khỏi nhà, người con trai lớn của bà lập tức mở nắp quan tài xem nguyên nhân, th́ thấy hai mắt của bà Hầu mở to, hai tay đưa lên phía trước.
Con trai con gái bà đồng thanh gọi: “mẹ”, bà Hầu lập tức trả lời lại. Lúc bấy giờ, mọi nguời mới tin bà vẫn c̣n sống, vội vàng đưa bà lên giường nằm và người nhà bà lập tức đi mời bác sĩ .
Ngày 18-1, các bác sĩ của Trung tâm cấp cứu tỉnh Hồ Bắc sau khi tiến hành kiểm tra kỹ, đă xác định t́nh trạng sức khỏe của bà là b́nh thường. Theo các bác sĩ th́ hiện tượng bà Hầu không phải là đă chết thật, chỉ là hiện tượng “chết giả”, nên mới có thể chết đi sống lại.
Hiện tuợng chết giả là sự tuần hoàn trong hơi thở và sự ức chế ở mức độ cao của đại năo, điều này biểu hiện t́nh trạng suy nhược cơ thể của con người. Bác sĩ c̣n cho biết, nếu như không phải do bà Hầu tỉnh dậy sớm th́ hậu quả khó mà lường được.
Tính mạng con người rất quan trọng, để xác định một người là thật sự chết hay chỉ là hiện tượng chết giả, th́ cần phải có bác sĩ giám định, không thể chỉ dựa vào biểu hiện bên ngoài mà xác định, nếu không sẽ nguy hại đến nhân mạng.
Hiện nay t́nh h́nh sức khỏe của bà Hầu khá tốt, bà có thể nói chuyện, đi lại và sinh hoạt b́nh thường.
Vnn
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 2369 of 2534: Đă gửi: 26 January 2010 lúc 10:38pm | Đă lưu IP
|
|
|
THỨC DẬY TRONG QUAN TÀI
Một người nuôi ong bất tỉnh sau khi bị ong châm. Tại bệnh viện, bác sĩ cho rằng, ông đă chết.
Vị bác sĩ tin rằng Jozef Guzy, bảy mươi hai tuổi ở Katowice, Hà Lan đă lên cơn đau tim sau khi bị ong châm. Họ thông báo với người nhà Guzy rằng ông đă qua đời.
Ludmila, vợ ông, chia sẻ:
- Tôi không thể tin được khi họ nói rằng ông ấy đă chết và bác sĩ phủ tấm khăn trắng lên người ông. Ba tiếng sau đó, người làm dịch vụ tang lễ địa phương đặt ông ấy vào quan tài và đậy nắp.
Quan tài được chở vào một căn pḥng. Tại đây, Guzy bất ngờ tỉnh lại và bắt đầu la hét kêu cứu. Darius Charon, người làm dịch vụ tang lễ, kể lại:
- Ông ấy hét và đập mạnh vào quan tài.
Theo Ananova, Guzy được đưa tới bệnh viện và hồi phục sau vài ngày. Bác sĩ chẩn đoán nhầm ông chết đă phải đưa ra lời xin lỗi. Người suưt bị chôn sống tâm sự:
- Nhân viên làm tang lễ đă cứu sống tôi. Điều đầu tiên tôi nghĩ sau khi rời khỏi bệnh viện, là sẽ mang biếu ông ấy một b́nh mật ong.
Hoài Vũ
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 2370 of 2534: Đă gửi: 28 January 2010 lúc 1:39am | Đă lưu IP
|
|
|
T̀M NHÀ MÁY
Trời đă xẩm tối, chiếc xe dừng lại ven đường, giọng bác lái cụt lủn:
- Làng J́nh xuống đi.
Tôi nghe không rơ hỏi lại:
- Đến làng j́nh rồi hả bác?
- Đă bảo xuống đi mà lị. Ông ta lại gắt.
Tôi nhảy phắt xuống, chiếc xe đ̣ đă rách nát lại rú lên tiến về phía truớc, để lại dải khói đen phun ra hoà quện vào đám bụi đường.
Đến làng J́nh rồi tôi c̣n phải đi tiếp về thôn Đổng Xếch, nghe đâu c̣n một giờ chạy ôtô nữa. Sếp tôi bảo thôn ấy làm giày dép rẻ như bèo, chất lượng thuộc dạng xoàng nhưng mua về cũng bán được, mà tương lai chủ yếu là nhằm vào đối tượng khách hàng, có thu nhập thấp và nghèo khổ.
Thế là tôi được biệt phái vào đó nghe ngóng xem sao. Sau mấy lần tŕ hoăn do thời tiết, hôm nay tôi nhất quyết đến đó bằng được, tôi t́m một quán nước ngồi nghỉ trước khi đổi xe đi tiếp, tôi gọi cốc trà nóng rồi hỏi bà cụ:
- Cụ ơi, vào thôn Đổng Xếch c̣n xa nữa không cụ?
- Ồ! thế cậu muốn về đó à? sao không nói sớm có xe vừa chạy qua đấy. Cụ già tiếc nuối.
- Dạ con không biết, c̣n chuyến nào nữa không cụ? tôi hỏi lại.
- Vậy th́ taxi thôi, hoặc xe ôm, ba mươi tệ là đến nơi, mà cậu h́nh như không phải dân ở đây, tôi nghe giọng hơi là lạ? Cụ già thắc mắc.
Taxi đối với tôi là quá xa xỉ, xe ôm tuy có rẻ hơn nhưng nguy hiểm và hay bị lừa, tôi chủ yếu đi xe buưt vừa rẻ vừa an toàn, tuy phải chờ lâu nhưng tôi chờ được, tiền ít nhưng thời gian tôi có thừa.
Tuy nhiên nếu nơi cần đến không có xe buưt, th́ tôi giải quyết bằng cách đi bộ chứ nhất định không đi ǵ khác, cũng chính v́ vậy mà khả năng đi bộ của tôi đi, thuộc dạng nhanh khó ai mà sánh kịp.
- Thế hết xe buưt thật rồi hả cụ. Tôi buồn bă hỏi.
- Cũng tuỳ, có khi có khi không, tuỳ theo mùa, dạo này ít người về đêm nên có lẽ họ không chạy. Cụ đáp
Tôi lo lắng, vậy phen này phải nghiến răng nghiến cổ đi taxi rồi, tôi buồn rầu mắt nh́n về phía đầu đường chờ ngóng.
Chợt có bàn tay vỗ nhẹ lên vai, tôi giật ḿnh quay lại. Trước mắt tôi là một cô gái trẻ trạc hai mươi bảy tuổi, dáng buồn thảm như đưa đám, nhưng khuôn mặt thoáng nét duyên dáng dịu dàng.
- Anh ơi... tôi nhỡ xe về quê, tiền hết, cho tôi xin vài tệ đi đường.
Cô gái khổ sở giăi bày, tôi loay hoay móc ví lấy ra một tờ năm tệ rồi đưa cho cô ta, cô gái nhẹ nhàng cảm ơn rồi bỏ đi. Tôi nh́n theo như bị hút hồn với bao câu hỏi.
- Ḱa taxi đến rồi ḱa, nhanh lên kẻo chạy mất.
Cụ bán nước gọi giật tôi, tôi vẫy tay, ánh đèn pha sáng loè trong đêm dừng lại, tôi cảm ơn bà cụ, vừa lên xe lại nhẹ nhàng lao đi vun vút
- Đi đâu? lái xe quay sang.
- Dạ, về Đổng Xếch. Tôi đáp.
- Tôi không đi đâu, anh làm ơn xuống xe.
- Sao? bấm đồng hồ đi, hết bao nhiêu trả bấy nhiêu, cùng lắm bao nhiêu tôi tôi cũng trả?
- Thôi, không phải vấn đề đó.
Lái xe dứt khoát, chiếc taxi dừng lại, tôi tức tối mở cửa bước xuống, gă lái xe nói với theo:
- Về đấy tôi không dám chạy đâu, anh đi buưt vậy, trước mặt là bến bus đấy, nói xong gă cười bí hiểm rồi vụt biến mất.
Câu nói khó hiểu của hắn làm tôi hơi ngài ngại, trời tối như mực, làn gió rít nhẹ bên tai, h́nh như đây là một cánh đồng rộng mênh mông, tôi tiến về phía trước và quả thực có một bến xe buưt thật, nhưng trống huơ trống hoắc, trơ trọi chả có dấu hiệu của sự sống nào.
Chả c̣n cách nào khác tôi đành một ḿnh thu lu đứng chờ, hy vọng vẫn c̣n xe buưt, bỗng có tiếng động cơ rồi có ánh đèn pha sáng loà đáp lại chỗ tôi rồi tắt ngấm:
- Ê, về đâu? xe ôm không?
Một giọng thanh niên lí nhí, dưới ánh sao lờ mờ một khuôn mặt nhợt nhạt, có vết sẹo dài trên má, tôi thấy rờn rợn rồi mau miệng đáp:
- Dạ không, tôi không đi.
Lạ thay chiếc xe nổ máy và vút đi, người thanh niên kia không hề c̣ kè chèo kéo ǵ thêm, như các bác xe ôm vẫn làm để kéo khách. Tôi thở phào nhẹ nhơm, thà đi bộ hoặc không đi, chứ không đời nào tôi đi xe ôm, hơn nữa lại một gă đáng sợ thế kia.
Tôi lại tiếp tục chờ đợi, lại có tiếng re re kèm ánh đèn sáng loà xuất hiện, tôi căng mắt rồi thất vọng, lại một chiếc xe máy nữa lao đến.
- Ê, về đâu? xe ôm không?
Tôi kinh hăi khi phát hiện gă đi xe máy y hệt gă lúc năy, vẫn khuôn mặt bệch bạc với vết sẹo dài, nh́n chằm chằm vào tôi cất lên lời mời lư nhí. Tôi cụp mắt quay đi không nói, như biết tôi sợ chiếc xe máy lại rú ga, rồi mất hút vào bóng đêm.
Tôi bắt đầu hoang mang, trời càng về khuya càng lạnh, đêm khuya giữa chốn hoang vắng tôi chả biết đi đâu, thôi đành thu lu ngồi thụp xuống.
Bỗng một lát sau lại có tiếng động cơ ào ào lướt tới, ánh đèn sáng loè quét sáng trưng, tôi hoảng hốt t́m một bụi cây núp vội xuống, chiếc đèn pha quét vào mặt tôi chói loà, tôi vội phát hiện là một chiếc xe buưt kếch sù, chứ không phải là gă xe máy như tôi tưởng.
Mừng quưnh tôi nhảy vọt ra chỗ nấp rồi lao lên xe, trong xe đèn sáng trưng, tôi thấy bác lái xe phúc hậu mỉm cười với tôi làm tôi càng yên tâm. Vậy cuối cũng trời cũng đă phù hộ tôi.
Xe rỗng tuếch có hai tầng, tầng trên dành cho Vip, tầng dưới là ghế b́nh dân?! tôi nhẹ nhàng ngồi xuống ghế ở tầng một, trên xe chẳng có ai ngoại trừ một phụ nữ đang ngủ gật ở tầng trên, chiếc xe lại rùng lên chuyển động, lao đi trong màn đêm dày đặc.
Lang thang chán chê, thấy chiếc ghế đá trắng phau, tôi ngồi xuống ngắm nghía khóm hoa hồng đang toả hương, đâu đó mấy chú bướm chập chờn khe khẽ đậu vào rồi bay đi, đang mải mê tôi nhảy bắn người lên, khi có tiếng gọi giật lên từ sau lưng:
- Ê, về đâu anh ơi?
Tôi bừng tỉnh, hoá ra bác lái xe buưt gọi tôi, xe đă đến nơi và dừng lại từ lâu, đường xa lắc lư tôi đă ngủ thiếp từ khi nào.
- Ôi, đến Đổng... Đổng Xếch rồi hả bác. Tôi hỏi
- Ừ, đêm hôm này anh đi một ḿnh à? bác ôn tồn
- Dạ vâng, ở đây có nhà trọ nào rẻ tiền không bác? tôi e dè hỏi
- Tôi chịu, tôi không phải dân ở đây, anh hỏi cô gái sau xe ấy.
Tôi ngước lên phía tầng trên xe, cô gái đang loay hoay lấy đồ rồi từ từ bước xuống từ hang ghế "Vip". Tôi căng mắt ra nh́n và hết sức kinh ngạc khi nhận ra, đúng là cô gái xin tiền tôi lúc xẩm tối, tôi ríu lưỡi chưa kịp xưng hô ra sao, th́ cô gái đă mỉm cười, như lâu ngày gặp lại người quen:
- Chào anh! hoá ra chúng ta lại có duyên với nhau nhỉ.
Tôi chưa hết ngỡ ngàng, theo phản xạ tôi cũng đáp lại:
- Ồ tôi..tôi, à mà cô là người ở đây à?
- Vâng, nhà tôi ở đây, anh đến đây có việc ǵ mà vất vả thế, anh không phải người vùng này đúng không? nh́n điệu bộ anh ngơ ngơ ngác ngác từ chiều là tôi đă đoán ra...
Cô gái nói xong cười khúc khích hết sức tự nhiên, khác hẳn ư nghĩ ban đầu của tôi, là cô ta phải ngượng nghịu mới phải.
- Tôi có việc nên đến đây, ai ngờ lại xa xôi và muộn màng thế này, cô có biết ở đây có nhà trọ nào không? mà b́nh dân th́ càng tốt. Tôi chủ động đi thẳng vấn đề.
- Đây làm ǵ có nhà nghỉ nhà trọ hả ông anh, thôi đă thế này nếu anh không chê th́ vào nhà tôi nghỉ tạm, sáng mai tính sau, đêm hôm lang thang thế này bất ổn lắm.
Tôi theo cô gái đi quanh co qua con phố lụp xụp tăm tối và ẩm thấp, đến một băi đất mấp mô nằm ngoài ŕa khu phố.
- Anh đi cẩn thận kẻo ngă, nhà tôi kia rồi, trước đây là khu nghĩa trang thành phố không ai quản, xung quanh đây là các nhà mày giày dép rẻ tiền mọc lên như nấm, nếu anh muốn t́m nhà máy th́ đến đúng chỗ rồi đấy, tôi dựng tạm cái lều để kiếm chỗ che chắn lúc đêm hôm mưa gió.
Tôi rờn rợn bước theo cô gái vào nhà, căn nhà nhỏ dựng tạm đă xiêu vẹo, nhưng bên trong kín đáo và khá ấm áp, ánh đèn dầu lờ mờ bật lên, trước mắt tôi h́nh ảnh cô gái giả dạng xin tiền lúc nào đă bay biến, mà là một thiếu nữ trẻ trung đầy đặn và quyến rũ, nước da trắng hồng với cặp mắt đen lánh chốc chốc lại liếc nh́n tôi.
- Anh ngồi xuống đây nghỉ ngơi chờ tôi thay quần áo, rồi nấu cháo ăn tạm cho đỡ đói, nhà chỉ ḿnh tôi thôi nên hơi bề bộn mong anh thông cảm.
- Ồ không sao, thế này là quá ổn rồi, ủa... mà cô sống ở đây một ḿnh thật...thật sao?
Tôi cố giấu niềm vui bất ngờ rồi hỏi lại cho chắc ăn, lập tức cô gái lặng thinh mắt nh́n ra ngoài màn đêm, tưởng ḿnh đă làm ǵ để nàng mất vui, tôi nhẹ nhàng lên tiếng:
- Tôi xin lỗi, tôi hỏi có ǵ không phải mong cô bỏ qua...
- Không sao anh ạ, thực ra gia đ́nh tôi có hai người, nhưng một tai nạn bất ngờ đă cướp đi anh ấy cách đây đă lâu, một ḿnh tôi chán nản thất vọng không biết làm ǵ, cha mẹ người thân cũng chẳng c̣n ai, nếu không tôi cũng chẳng phải làm cái nghề chờ bố thí của thiên hạ như anh đă chứng kiến... may mà trên đời vẫn có người thương lấy tôi..
Cô gái sụt sùi nấc lên. Tôi đứng dậy lóng ngóng như người có lỗi, rồi d́u cô ấy ngồi xuống ghế, t́nh huống khó xử này tôi chưa kinh qua bao giờ nên khó xử.
- Thôi, cái ǵ đă qua th́ nên để nó qua. Tôi an ủi:
- Trong cuộc đời ai chả gặp lúc rủi ro bất hạnh, cái chính là c̣n tương lai, phải biết mọi cách mà hướng tới cô ạ.
Một lúc sau cô gái lau nước mắt rồi ngượng ngùng đỏ mặt, kéo cánh tay tôi ra và đứng dậy.
- Mà thôi, tôi quên...để tôi đi thay áo rồi nấu cháo, giờ này chắc anh đói mềm ra rồi đấy, anh cũng cất đồ và thay quần áo đi, nhà có nước nóng đấy, nói xong cô gái vội đi xuống bếp.
An ủi cô gái xong ḷng tôi mừng râm ran như vừa lập được một chiến công, tôi phấn chấn đứng dậy cất chiếc cặp lên bàn, cởi chiếc áo khoác bám đầy bụi rồi vắt lên móc treo trên tường, tôi đưa mắt khắp gian pḥng nhỏ một ṿng, rồi nh́n lên chiếc bàn thờ nằm trơ trọi góc nhà.
Sau mấy cành hương đă tàn, một chiếc ảnh chân dung khổ rộng hiện ra, tôi nh́n chằm chằm và thất kinh khi người trên bức ảnh, là một thanh niên khuôn mặt trắng bệch, chiếc sẹo dài trên má, đang chằm chằm như đang nh́n tôi mời gọi.
Mắt tôi chợt loà lên rồi tối om, tôi lảo đảo ôm lấy mặt hét lên, rồi ngă vật xuống nền nhà ngất xỉu.
Tuyền Châu
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 2371 of 2534: Đă gửi: 28 January 2010 lúc 2:37pm | Đă lưu IP
|
|
|
NGƯỜI CHẾT SỐNG LẠI LÀ CHUYỆN CÓ THẬT
Ở Việt Nam cũng như nhiều nước khác, có cả kho tàng chuyện kể về người chết sống lại rất ly kỳ, khó tin, nhiều khi đượm màu sắc thần bí. Tuy nhiên, đây lại là chuyện có thật!
Vào thế kỷ mười chín, ở khắp châu Âu rộ lên những chuyện về người chết sống lại và quỷ nhập tràng. Ở Hungary và các nước Trung Âu thời ấy, người ta thường đồn đại là thấy người chết sống lại. Có nhiều cách giải thích hiện tượng này.
Một trong các cách giải thích là thời ấy do chiến tranh và dịch bệnh, có quá nhiều người chết nên việc chôn cất được làm một cách hấp tấp, qua loa. Đă có những trường hợp chưa chết hẳn cũng bị chôn. Khi tỉnh lại, họ lật mồ sống dậy, thân ḿnh dính đầy bùn đất đi lang thang làm mọi người sợ hăi. Từ đó mà sinh ra những huyền thoại về quỷ nhập tràng.
Vào các thế kỷ trước, khoa học chưa thể xác định một cách thật chính xác khi nào con người thật sự chết. Chính Herbert Mayo, một phẫu thuật gia có tên tuổi của thế kỷ mười chín cũng đă cho rằng, trung b́nh cứ hai trăm người được đem đi chôn có một bị chôn sống.
Trước đây, người ta cũng ghi lại trường hợp ông Beđa Doxtotrenui, một tu sĩ nước Anh bị bệnh và chết vào lúc nửa đêm. Xác chết đă được cho vào quan tài, người nhà túc trực xung quanh khóc than thảm thiết. Nhưng sáng sớm hôm sau, ông ta bỗng nhỏm dậy làm mọi người hăi hùng bỏ chạy, cho là quỷ nhập tràng.
Măi đến thế kỷ hai mươi, những chuyện tương tự vẫn xảy ra. Đáng chú ư nhất là chuyện xảy ra vào năm 1906 ở bang Kansas Mỹ. Một thanh niên tên là Havey hai mươi tuổi, con một gia đ́nh giàu có chẳng may mắc bệnh qua đời.
Người vợ chưa cưới của anh ta tin rằng anh chưa chết, mà chỉ ngủ thiếp đi trong cơn bệnh nặng. Cô không cho chôn và đề nghị mang quan tài về để trong nhà. Chuyện lạ lùng đă xảy ra. Sau đó, quả nhiên chàng thanh niên sống lại và hai người đă tổ chức lễ cưới.
Từ sự kiện này, dư luận ở Mỹ xôn xao cho rằng có nhiều người bị chôn oan do bác sĩ xác định nhầm là đă chết. Quả thật vào thời ấy, kỹ thuật y học chưa cao nên chưa thể phân biệt được thật chắc chắn một người đă chết hẳn hay chưa. Cũng v́ vậy, các nhà lănh đạo y tế đương thời, đă đề ra yêu cầu, phải để xác chết một tuần lễ sau mới được chôn, và nhiều thành phố đă lập ra nhà cất giữ thi hài, để trông coi những xác chết này trong một tuần, đề pḥng họ sống lại.
Cũng từ sự kiện Havey, người ta đă phát minh ra những chiếc “áo quan an toàn” có thiết bị thông gió, báo động và thoát ra khỏi quan tài nếu người chết sống lại. Có nhiều kiểu áo quan an toàn, đáng chú ư hơn cả là chiếc quan tài do một bá tước người Nga tên là Kraxcaniki phát minh, được dư luận ngày đó đánh giá là chiếc áo quan thiết kế tinh vi, an toàn nhất, nếu người chết sống lại sẽ dễ dàng được cứu thoát
Những chiếc áo quan an toàn này, thịnh hành ở phương Tây cho đến Chiến tranh thế giới lần thứ nhất. Chiến tranh thế giới xảy ra, số người chết quá nhiều nên người ta không c̣n quan tâm đến chuyện người chết sống lại nữa. Mặt khác, do y học phát triển, có thể xác định được chính xác một người đă chết thực sự hay chưa, nên chuyện chôn lầm người c̣n sống cũng khó xảy ra.
Người chết sống lại tuy hiếm nhưng là chuyện có thật, có người sống lại khỏe mạnh lâu dài như trường hợp của Havey, nhưng cũng có những trường hợp chỉ tạm sống lại một thời gian rồi chết thực sự. Hiện tượng trên ở nước nào cũng có.
Ở Việt Nam trước đây cũng có những trường hợp tương tự, và người ta cho rằng do ma quỷ nhập vào xác chết, nên gọi là quỷ nhập tràng, một điều rất gở đối với gia đ́nh người chết.
Về cái chết, hiện nay y học chia làm hai thời kỳ: chết lâm sàng và chết sinh vật. Trong chết lâm sàng, phổi và tim người bệnh đều đă ngừng hoạt động, nhưng năo bệnh nhân vẫn chưa chết và thần kinh gốc của bộ năo vẫn hoạt động.
Ở giai đoạn này, tuy mọi dấu hiệu của sự sống, kể cả nhịp tim và hơi thở đều không c̣n nữa, nhưng với những kỹ thuật hồi sinh cấp cứu hiện đại ngày nay, người ta vẫn có thể phục hồi được hô hấp và tuần hoàn, người bệnh vẫn có thể được cứu sống.
Chỉ khi bộ năo của bệnh nhân đă chết, người bệnh chuyển sang giai đoạn chết sinh vật, mọi khả năng cứu chữa mới hết. Như vậy, chúng ta có thể hiểu, những người chết sống lại là những trường hợp mới chết lâm sàng.
Người chết đă hết thở, tim ngừng đập, thầy thuốc đă khám xác nhận và cho vào áo quan. Nhưng do bản năng của sự sống đấu tranh với cái chết, họ đă tự phục hồi lại được và tỉnh lại, không tiến sang giai đoạn chết sinh vật.
Do đó, muốn xác định một người chết, không thể chỉ thấy ngừng thở, ngừng tim là đủ, mà phải thăm khám thật kỹ lưỡng, khi biết chắc chắn người bệnh đă chết sinh vật rồi mới được xác nhận là chết, và việc chôn cất cũng chỉ được làm sau đó hai mươi bốn giờ.
Hương Liên
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 2372 of 2534: Đă gửi: 28 January 2010 lúc 4:46pm | Đă lưu IP
|
|
|
TRUYỀN THUYẾT DẤU CHÂN
KHỔNG LỒ BÊN SÔNG LÔ
Hai vết chân khổng lồ ở hai bờ tả và hữu sông Lô, đoạn qua Việt Tŕ khiến nhiều người như mang đầy sắc thái huyền bí, giờ đă được dần hé lộ.
Những câu chuyện kể đứt đoạn về Bến Gót và vết chân khổng lồ, khiến người sinh ra và lớn lên trên đất Phú Thọ như tôi u u, minh minh không biết ngọn nguồn thế nào.
Máu hiếu kỳ nổi lên, tôi quyết định trở lại Bạch Hạc, Bến Gót, cách nơi chôn rau cắt rốn của tôi độ mươi cây số, thêm một lần nữa trong mưa gió sụt sùi.
Quẩn quanh mấy ṿng hai mạn tả hữu, lúc Bạch Hạc, khi Bến Gót và mỗi lần đi từ bên này sang bên kia sông lại phải ṿng lên cầu Việt Tŕ. Ḍng Lô uốn ḿnh tạo thành h́nh cung ôm lấy thành phố Việt Tŕ.
Đến đúng đoạn Bạch Hạc, Bến Gót, nó đột ngột đổi hướng, tạo thành một khúc quanh bẻ ngược cánh cung rồi hợp lưu với Thao giang, tạo thành vùng ngă ba sông đầy truyền thuyết.
Đúng như người ta nói, tả Bến Gót, hữu Bạch Hạc là hai địa danh trấn giữ cung tam giang. C̣n hiện tại, cầu Việt Tŕ nối liền hai địa danh này với nhau.
Nhớ lại câu của thầy giáo Chu Văn Huỳnh mà tôi gặp ở Bến Gót mới đây, thời điểm rộ lên trên báo chí, rằng, từ xưa, nơi đây mới chỉ là tên làng tên xă, chứ chưa phải tên phường như hôm nay. Hồi ấy, nơi này đă sầm uất lắm, tầu bè qua lại tấp nập, hai bên bờ là hai tuyến phố thương mại đông đúc nhất vùng.
Hôm nay, đứng trên cầu Việt Tŕ, ḍng sông đă vắng bóng tàu thuyền, mặt sông lởm chởm những đá và cồn cát nổi. Từng đoạn, từng đoạn, những chiếc tàu túm tụm lại với nhau v́ nước cạn không thể đi nổi.
Theo thông báo của ông Nguyễn Văn Đấy, Trạm Trưởng Trạm Quản lư Đường sông Băi Bằng mà tôi có dịp tiếp xúc, năm nay, sông Lô cạn hơn năm ngoái năm mét, khiến hàng trăm tầu thuyền bị mắc cạn tại khu bốn, xă Tiên Du thuộc huyện Phù Ninh Phú Thọ nhiều ngày.
C̣n dân ở hai bên khu vực phường Bạch Hạc, Bến Gót cho biết chưa bao giờ thấy ghềnh đá lớn dưới ḷng sông ở Bến Gót nhô khỏi mặt nước như năm nay. V́ vậy cảnh tàu thuyền tấp trên sông như thầy Huỳnh kể, tôi không có dịp chứng kiến chăng?
Ghé vào một quán nước trước cổng đền Bạch Hạc, chủ quán nước để ư tôi từ sáng nên hỏi:
- Chú định vào đền hử? Không ăn thua đâu. Tôi giới thiệu cho chú một người, chú thử gặp xem có thu hoạch được ǵ không.
Theo giới thiệu của chủ quán, tôi t́m đến nhà ông Hà Phi Hải, cán bộ ngân hàng về hưu, dân bản xứ nhiều đời ở đất Bạch Hạc. Đến nhà, tôi mới rơ thêm, ông Hải là hội viên Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh Phú Thọ. Ông như một kho sử sống của vùng Bạch Hạc, Đà Giang.
Th́ ra những tên làng, tên xă như Bạch Hạc, Bến Gót có từ thời Hùng Vương và mỗi tên đều gắn với sự tích ghi trong sử sách hẳn hoi.
Được hỏi từ đâu lại xuất hiện hai vết chân khổng lồ hai bên bờ Bạch Hạc, Bến Gót, ông Hải cho hay:
- Tôi khẳng định với anh hai vết chân này là do dân ḿnh mô phỏng, dựa theo truyền thuyết chứ không phải thần thánh ǵ cả.
Bên phía Bạch Hạc này th́ tôi biết rơ. Cuối năm 2007, đầu năm 2008, khi cho xây lại đền Bạch Hạc, người ta cho đắp mô phỏng vết chân phải dưới ven sông. Thiết kế là ai th́ không rơ. C̣n thi công là nhóm thợ của anh Luận ở Thụy Vân, Việt Tŕ.
Ông Tuấn cho biết đích thân ông và ông Nguyễn Hữu Điền Nguyên Bí thư Tỉnh ủy Phú Thọ, nhiều lần đi đ̣ ra khu vực đó để t́m kiếm dấu tích nhưng không thấy.
Đặc biệt, năm nay, nước sông cạn kỷ lục, mỏm đá đó có nhô lên khỏi mặt nước mấy chục phân, nhưng cũng chưa thể quan sát được ǵ.
Hỏi về dấu chân hiện tại ai cho đục th́ ông Tuấn nói:
- Đó là vấn đề nhạy cảm, tôi không thể cung cấp được. Bên phía Bến Gót, thật t́nh tôi không biết ai cho đục bàn chân trái ở đó và làm lúc nào, nhưng chắc chắn cũng do người làm.
Truyền thuyết giữa Bạch Hạc và Bến Gót kể lại rằng, hai bờ sông có dấu chân thần Thạch Khanh, khi thi thố tài nghệ với thần Thổ Lệnh để lại. Nhưng có ai thấy đâu. Dân gian vẫn kể cho nhau, bên ghềnh đá thuộc phường Bến Gót, có một dấu gót chân trên đá nhưng ch́m dưới ḷng sông kia. Nước sông cạn thế này, ghềnh đá đó mới chỉ nhô lên ít thôi, không thể thấy được.
Ông Hà Phi Hải c̣n cung cấp một bản dịch Hán tự từ bản rập Bài Minh, trên chuông Thông Thánh Quán lưu giữ tại Thư viện Khoa học Trung ương của GS Hà Văn Tấn đăng trên Tạp chí Nghiên cứu Lịch sử.
Bài dịch có đoạn:
“Xét sách Triệu công kư, khoảng niên hiệu Vĩnh Huy 650-655 đời Đường, Nguyễn Thường Minh làm đô đốc Phong Châu, thấy đất đai ở đây bằng phẳng, có núi sông làm giải vạt, bèn xây Thông Thánh Quán ở Bạch Hạc, đặt tượng Tam Thanh lấy làm kỳ vĩ.
Lại mở thêm hai ṭa trước sau, định tô tượng thần giữ quán. Nhưng chưa biết ai linh thiêng, bèn thắp hương khấn rằng:
- Thần đất ở chốn này nếu có thể hiển linh, th́ xin hăy sớm hiện h́nh dạng ra cho tôi biết để tô tượng.
Đêm đến, Thường Minh nằm mộng thấy hai dị nhân, diện mạo ngang tàng dẫn tùy tùng ở trước quán. Thường Minh hỏi tên là ǵ, một người xưng là Thổ Lệnh, một người xưng là Thạch Khanh.
Thường Minh nói:
- Xin thi tài nghệ, người nào thắng th́ được ở trước.
Thạch Khanh nhảy một bước sang bên kia sông, bỗng thấy Thổ Lệnh đă đứng bên kia sông. Thạch Khanh lại nhảy một bước trở về bên này sông th́ đă thấy Thổ Lệnh đứng trước bên này sông. Thế là Thổ Lệnh được.
Hiện tại Thổ Lệnh thần được thờ tại đền Bạch Hạc, và được sắc phong Vũ phụ Trung dực Uy hiền Vương. Như vậy vết chân thần trong truyền thuyết, ở hai bờ Bạch Hạc và Bến Gót đă được lịch sử ghi lại.
Trước khi chia tay Bạch Hạc, tôi đến chụp ảnh vết chân khổng lồ, được làm từ chất liệu xi măng ở ven sông trước cửa đền. Trên đường quay lại, có một người đàn ông tầm thước, tóc hoa râm ngăn lại đưa cho tôi một mảnh giấy và ra dấu đừng hỏi rồi bỏ đi. Trời mưa nặng hạt, tôi đút đại tờ giấy vào túi áo và cũng đi luôn.
Căn cứ vào nguồn tin do ông Hà Phi Hải cung cấp, tôi t́m về xă Thụy Vân t́m gặp ông Luận. Thật tiếc, thông tin ông Hải cung cấp không đủ, để tôi t́m được người đă trực tiếp đắp vết chân khổng lồ ở Bạch Hạc.
Liên hệ với ông Nguyễn Tiến Khôi, Hội trưởng Hội Sử học Tỉnh Phú Thọ, ông Khôi chỉ kịp nói với tôi là có truyền thuyết về Bạch Hạc, Bến Gót, c̣n cụ thể về việc đánh giá lịch sử đối với vết chân ở Bến Gót, th́ phải hỏi ông Nguyễn Anh Tuấn, Giám đốc Bảo tàng tỉnh Phú Thọ.
Hỏi ông Nguyễn Anh Tuấn, tôi cũng chỉ nhận được câu trả lời chung chung rằng, vết chân trên phiến đá mà mọi người nh́n thấy là do người ta làm, c̣n dấu tích cổ do truyền thuyết kể lại th́ ở dưới ḷng sông.
Ông Tuấn cho biết đích thân ông và ông Nguyễn Hữu Điền Nguyên Bí thư Tỉnh ủy Phú Thọ, nhiều lần đi đ̣ ra khu vực đó để t́m kiếm dấu tích nhưng không thấy. Đặc biệt, năm nay, nước sông cạn kỷ lục, mỏm đá đó có nhô lên khỏi mặt nước mấy chục phân, nhưng cũng chưa thể quan sát được ǵ.
Trở lại Bến Gót, nơi có dấu chân khổng lồ. Người đến xem đă vắng, có lẽ bởi thời tiết, nhưng nải quả và bát hương c̣n đó. Tôi thắc mắc, ai thờ cúng ǵ ở đấy. Một phụ nữ bế con qua đường bâng quơ:
- Ui trời, đó là người ta thắp hương cho những người chết do tàu thuyền đâm vào đá.
Th́ ra chỗ này là một ghềnh đá lớn. Nước cạn, đá nổi lên khỏi mặt nước, trong khi ngành đường sông không có bất kỳ phao tiêu dẫn luồng nào, th́ đương nhiên có tai nạn.
Dân sống ở ven bờ cho biết khu vực này rất hay có tai nạn đường thủy. Cách đây ít lâu cũng có vụ tầu đâm vào ghềnh đá gây chết người. Nước sông năm nay cạn chưa từng có...
Mải miết chạy đi chạy lại, đến lúc này tôi mới nhớ ḿnh chưa ăn ǵ. Ghé vào quán ăn bát phở và thư giăn một chút, tôi bỗng nhớ tờ giấy người đàn ông đưa cho tôi ở bên đền Bạch Hạc. Lấy ra xem th́ thấy trong đó có chép một bài thơ phê phán công tŕnh vết chân khổng lồ nhân tạo kia.
Vết chân phải trước cửa đền Bạch Hạc.
Trọng Khả
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 2373 of 2534: Đă gửi: 28 January 2010 lúc 5:34pm | Đă lưu IP
|
|
|
CHỮA BỆNH TỪ NĂNG LƯỢNG KỲ DIỆU
Vẫn là những câu chuyện chữa bệnh từ tôn giáo hết sức kỳ bí, mà cho tới nay vẫn không nhà khoa học này t́m ra lời giải thích thuyết phục.
Tắm Bùn Thần Và Uống Nước Thánh.
Sử dụng phương pháp tắm bùn tai khu vực Santuario, thuộc New Mexico, Mỹ và hứng nguồn nước khoáng từ Luther, Pháp có thể mang đến sức khỏe phi thường cho người sử dụng.
Những tín đồ thiên chúa giáo cho rằng, đây là phương thức chữa bệnh hiệu quả nhất, khi đức Thánh Mẫu Maria từng hiện về tại địa danh này năm 1858, ngay trước một phụ nữ nông thôn.

Phiến Đá Quyền Lực.
Tại thị trấn Lac, một cậu bé đang được người thân hướng dẫn áp mặt, dùng tay sờ lên phiến đá thần thánh, có thể xua tan bệnh tật.
Năng lượng diệu kỳ từ phiến đá này, gắn liền với một vị anh hùng, một thánh nhân từng ghé chân tại địa danh này, và để lại những thắng lợi lẫy lừng trong lịch sử.

Nhập Hồn.
Tại khu vực Shaman, nằm ở địa phận Siberia xa xôi Tuva, theo lời đồn của người dân bản địa, th́ vị thần thánh có khả năng nh́n xuyên thấu tương lai, giao tiếp với dân chúng bằng năng lực siêu nhiên.
Vẫn thường "nhập hồn" vào các bậc đạo sĩ, tại trung tâm khám chữa bệnh, và giúp những trường hợp hiểm nghèo thoát nạn.
Dùng Ngôn Ngữ Chữa Bệnh.
"Đặc sứ" của thần thánh, là vị mục sư người Nigeria Sunday Adelaja, từ mười hai năm trước, đă gây dựng giáo phái mới với năng lượng siêu nhiên, được thần thánh truyền bá.
Những người theo đuổi giáo phái này cho rằng, một bộ phận tín đồ trung thành, sẽ được lựa chọn đón nhận "ư chỉ" của thánh nhân, được ban cho khả năng dùng ngôn ngữ, hành động chữa trị bệnh hiểm nghèo cho mọi người.
H́nh ảnh trên là một nữ giáo đồ, đang thực hiện tiến tŕnh, dẫn dắt thành viên của giáo phái trị bệnh.

HChâu
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 2374 of 2534: Đă gửi: 29 January 2010 lúc 7:24pm | Đă lưu IP
|
|
|
VẬT THỂ LẠ TRÊN BẦU TRỜI NA UY
Bức ảnh cực quang của một nhiếp ảnh gia tại Na Uy, trở thành đề tài bàn tán của giới khoa học, bởi sự xuất hiện của một vật thể màu xanh dương.
Mail Online cho biết, nhiếp ảnh gia nghiệp dư Per Arne Milkalsen, sống tại thành phố Andenesm, Na Uy. Thành phố khá gần Bắc Cực, nên cực quang thường xuất hiện ở đây.
Vào ngày 20-1-2010, sau khi ghi h́nh cực quang trên bầu trời, Milkalsen t́nh cờ nh́n thấy vật thể có h́nh dạng giống con sứa trong một bức ảnh. Ban đầu anh cho rằng vật thể trong ảnh, được tạo nên bởi một vết mờ trên ống kính.
Nhưng sau khi Milkalsen đưa bức ảnh lên trang spaceweather, anh nhận được rất nhiều thư điện tử của các chuyên gia trên khắp thế giới.
Truls Lynn Hansen, một nhà khoa học của Đài quan trắc địa vật lư Tromso, Na Uy cho rằng, vật thể h́nh sứa trong bức ảnh, không phải là kết quả của một vết mờ trên ống kính máy ảnh.
- Vật thể có màu xanh lục sáng, giống như cực quang Bắc Cực. Điều đó có nghĩa cực quang là nguồn sáng gây nên hiện tượng ấy. Hansen nói với Mail Online.
Tuy nhiên Hansen cũng thừa nhận, cực quang khó có thể gây nên bất kỳ hiệu ứng ánh sáng nào. Theo ông, rất có thể ánh sáng cực quang phản chiếu vào một vật khác, như vệ tinh nhân tạo hoặc máy bay, khiến nó có màu xanh lục.
Pal Brekke, cố vấn cao cấp của Trung tâm Vũ trụ Na Uy cho rằng, sự phản chiếu ánh sáng đèn đường có thể là nguyên nhân.
- Nhưng tại sao vật thể có màu xanh lục? Lẽ ra nó phải có màu trắng hoặc vàng, nếu nó là kết quả của sự phản chiếu ánh sáng đèn đường. V́ thế, mặc dù không tin nó là vệ tinh nhân tạo, tôi vẫn không thể loại trừ khả năng ấy. Brekke nói.
Cực quang là hiện tượng quang học, được tạo nên bởi sự tương tác, giữa các hạt mang điện tích, từ gió mặt trời với tầng khí quyển bên trên của trái đất.
Sự tương tác này tạo nên những dải sáng, rực rỡ sắc màu trên bầu trời vào ban đêm. Độ sáng của cực quang lên tới mức cực đại, sau sự phun trào của mặt trời.
Những dải sáng cực quang liên tục chuyển động và thay đổi màu sắc, khiến người xem có cảm tưởng chúng là những dải lụa màu trên không trung.
 |
Vật thể có h́nh dạng giống con sứa, hiện ra trong bức ảnh
chụp vào ngày 20-1. Ảnh: Per Arne Milkalsen.
|
Minh Long
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 2375 of 2534: Đă gửi: 29 January 2010 lúc 8:19pm | Đă lưu IP
|
|
|
SINH VẬT NGOÀI HÀNH TINH CŨNG
GIỐNG CON NGƯỜI
Nếu người ngoài hành tinh tồn tại, nhiều khả năng họ có thể trông giống với chúng ta, một nhà khoa học hàng đầu về vũ trụ tin tưởng. Ngoài ra, nhà khoa học này cho rằng, người ngoài hành tinh cũng có cách ứng xử và tổ chức xă hội như con người trên Trái đất.
Cuộc hội thảo về người ngoài Trái đất được tổ chức tại Hiệp hội Hoàng gia Anh, vào ngày 25-26-2010, với sự góp mặt của các đại diện, đến từ Cơ quan hàng không vũ trụ Mỹ (NASA), Cơ quan vũ trụ châu Âu và Văn pḥng Liên hợp quốc, về các vấn đề vũ trụ (UNOOSA).
Tại hội nghị này, đă có rất nhiều nhà khoa học đưa ra các tham luận, về khả năng tồn tại của người ngoài hành tinh trên Trái đất, và nguy cơ của với cuộc sống của chúng ta.
Tiến sĩ Simon Conway Morris, thuộc trường đại học Cambridge, Anh và là đại biểu tham dự hội nghị này cho rằng, những sinh vật ngoài Trái đất, nếu tồn tại, cũng có thể có h́nh dáng bề ngoài giống với chúng ta. Nhưng có thể họ sẽ thông minh hơn con người trên Trái đất.
Nếu những dự đoán của nhà khoa học người Anh là đúng sự thực, chúng ta có thể phần nào h́nh dung ra h́nh dáng của người ngoài hành tinh, qua những bộ phim viễn tưởng của Hollywood, như Chiến tranh giữa các v́ sao (Star Wars hay Star Trek).
- Sự tiến hóa của các sinh vật ngoài Trái đất, có thể giống như thuyết tiến hóa của Darwin. Tiến sĩ Morris, nói.
- Các khả năng tiến hóa khác là rất khó xẩy ra. Tôi không nghĩ một người ngoài Trái đất, lại có thể là một sinh vật giống như giọt nước. Nếu tồn tại, họ cũng giống chúng ta, có mắt, miệng, mũi và đi bằng hai chân.
Ngoài ra Tiến sĩ Conway Morris cũng tin rằng, những sinh vật ngoài hành tinh cũng có cách giao tiếp, xung đột và có xu hướng khám phá các hành tinh khác, như con người trên Trái đất.
Trong trường hợp, những người ngoài hành tinh đến với Trái đất theo cách thân thiện, Tiến sĩ Morris đề nghị chúng ta nên đón chào họ, và t́m một nơi thích hợp cho họ sinh sống.
Tuy nhiên ông cũng lo ngại, những người hành tinh sẽ không thân thiện như vậy, v́ họ đến từ những hành tinh nhiều tuổi hơn Trái đất, và biết đâu lại là một hiểm họa với chúng ta.
Do vậy, Tiến sĩ kêu gọi các nhà khoa học trên thế giới, hăy tích cực nghiên cứu, nhằm t́m ra những bằng chứng về người ngoài hành tinh tồn tại trên Trái đất, để sớm có kế hoạch đối phó với những vị khách lạ mặt này.
Cùng đồng t́nh với khả năng tồn tại của người ngoài hành tinh trên Trái đất, Tiến sĩ Paul Davies, một nhà vật lư tại đại học Arizona, Mỹ tin rằng những sinh vật lạ bí ẩn, có thể đang sinh sống tại những vùng có điều kiện khắc nghiệt trên thế giới, như các sa mạc, núi lửa, các hồ nước mặn, các thung lũng khô cằn, hay vùng Nam Cực xa xôi.
Tuy nhiên, không phải tất cả các nhà khoa học tham dự hội nghị hai ngày tại Hiệp hội Hoàng gia Anh, đều đồng t́nh về khả năng tồn tại người ngoài hành tinh trên Trái đất.
Giáo sư Colin Pillinger, người điều hành chuyến bay Beagle hai lên sao Hỏa nghi ngờ:
- Tôi luôn tin vào các bằng chứng khoa học và giả thiết, về khả năng tồn tại của người ngoài hành tinh, đưa ra tại hội thảo thật khó tin được.

Xă hội của người ngoài hành tinh cũng tương tự
như chúng ta? Ảnh: minh họa.
Onlye
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 2376 of 2534: Đă gửi: 29 January 2010 lúc 8:39pm | Đă lưu IP
|
|
|
DÙNG PHÉP THUẬT ĐỂ CHỮA BỆNH
Những câu chuyện tưởng chừng hoang tưởng, lại có sức hấp dẫn lạ kỳ, với người dân sùng bái tôn giáo nơi đây…
Khấn Niệm Thần Linh.
Một năm hai lần, những tín đồ cuồng tín lại tụ tập đông đủ tại thôn trang nhỏ Espinazo, nằm ở phía Đông Bắc Mexico, nơi sinh trưởng của thánh nhân nổi tiếng Fidencio, vị mục sư uy tín nhất quốc gia.
Mặc dù vị đạo trưởng này đă qua đời từ năm 194, nhưng những người dân sùng bái tôn giáo, vẫn luôn tin rằng mục sư có thể quyền năng, và truyền bá các phương pháp trị liệu bệnh tật hiệu quả.
Hai ngày quan trọng nhất trong năm: ngày sinh nhật và ngày qua đời của Fidencio, hàng vạn người dân đổ về Espinazo, trước lăng mộ bậc thánh nhân này, để cầu khấn những lời cảm tạ và hy vọng có cơ hội thông qua biện pháp tắm bùn ở địa phương, để cải thiện các căn bệnh hiểm nghèo.
Rửa Tội Để Chữa Bệnh Nan Y.
Tại nhà thờ do thái nằm ngay tại thủ đô Lagos Nigeria, mục sư T.B. Joshua đang tiến hành buổi lễ rửa tội cho một phụ nữ mắc bệnh da liễu. Đây được xem là một trong những bước quan trọng nhất để chữa trị căn bệnh này.
Đông đảo dân chúng từ khắp mọi miền Châu Phi kéo tới nhà thờ này, với mong muốn t́m được biện pháp hiệu quả nhất chữa trị tận gốc ung thư, vô sinh… những căn bệnh hiểm nghèo, mà y học hiện đại cũng phải bó tay chịu trận.
Nước Thánh Chữa Bệnh.
Trong một trại tị nạn tại Sudan, những người dân nghèo đang chuẩn bị một thức uống trị bệnh truyền thống, tên là Mi Haya. Theo kinh Koran cổ, th́ hỗn hợp "nước thánh" gột rửa từ mực nước trôi ra trên bản gỗ, có thể cho người bệnh uống và mang đến hiệu quả rơ rệt.
Gột Rửa Tâm Hồn.
Tại vùng đảo thiên đường Bali tại Indonesia, các tín đồ ấn độ giáo đang ở trong trạng thái thôi miên, trên bờ biển PetiTenget với mục đích gột rửa tâm hồn, một việc làm nằm trong nghi lễ Melasti chào đón năm mới.
Trong số các tục lệ quái dị nhất tại đảo quốc này, th́ đây được xem như nghi lễ thần thánh nhất, với những hiệu quả bất ngờ, khiến nhiều người phải "lạnh sống lưng" khi nghe thấy.
Siêu Năng Lực.
Trong nghi lễ tưởng chừng lăng mạn dưới ánh nến này, người bệnh phải nằm trên đám xương khô, những bột xương người đă qua chế biến, cùng hàng loạt những tờ bùa thần bí.
Xung quanh họ là hoa quả, đồ cúng… tượng trưng cho năng lượng được ban phát nếu được thần thánh "phê chuẩn".
HChau
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 2377 of 2534: Đă gửi: 30 January 2010 lúc 12:53am | Đă lưu IP
|
|
|
NHỊN ĂN ĐỂ LO ĐỒ CHO.. NGƯỜI MẤT
Những năm gần đây ở Quảng Trị, cứ vào cuối năm hay khi gia đ́nh có chuyện không vui, là mọi người lại đổ xô đi t́m thầy “ngó” (bói), rồi mua sắp lễ vật cúng bái.
Nhiều lái buôn cho biết, làng Phú Hải, xă Hải Ba, huyện Hải Lăng được mệnh danh là làng hàng mă “độc" ở Quảng Trị. Làng có gần sáu mươi hộ dân, th́ tất cả đều làm hàng mă.
Ông Hồ Ngọc Vinh tám mươi tuổi, thôn Phú Hải, kể, làng h́nh thành cách đây hàng trăm năm và nghề này có từ khi khai sinh làng. Cuối năm, người mua hàng mă từ khắp nơi, như: Huế, Quảng B́nh… đổ về Phú Hải, trong số đó, có người mua cho gia đ́nh, số khác mang về bán lại.
Ông Vinh cho biết, đốt đồ mă tuỳ theo lễ cúng, chẳng hạn lễ tạ mộ, có đến mười hai bộ áo mũ, c̣n ngày giỗ cho người đă mất, cũng phải một bộ quần áo kèm theo giày dép, vàng bạc.
Theo ông Vinh, sắm đồ mă tùy hoàn cảnh kinh tế mỗi gia đ́nh, nhưng thường ngày Tết, người nghèo đến mấy cũng có trên bàn thờ vài chồng vàng, bạc, quần áo mă, với giá thấp nhất không dưới hai trăm ngàn đồng.
Tính sơ bộ, trong những ngày giáp Tết này, gần sáu mươi hộ dân Phú Hải, thu nhập từ nguồn hàng mă hơn năm trăm triệu đồng, hơn đứt một năm bán mặt cho đất, bán lưng cho trời.
Nắm bắt được nhu cầu hàng mă gia tăng, hiện ở Quảng Trị không chỉ có người Phú Hải làm hàng mă, mà mỗi năm c̣n có hàng chục thanh niên ở các nơi trong tỉnh t́m đến đây học nghề.
Người Phú Hải cho hay, học làm hàng mă lắm công phu, đ̣i hỏi người học có tính kiên tŕ và sáng tạo, bởi không chỉ làm hàng theo kiểu của người xưa như áo đại triều, áo tràng, phẩm phục, bao tử, mũ xung thiên.. mà c̣n làm hợp với mốt thời nay, như áo vest, quần tây, quần jean, xe máy, ô tô...
Ông Nguyễn Hoàng Long ở huyện Gio Linh, một trong những khách hàng “ruột” ở Phú Hải, nói:
- Mần răng (làm sao) th́ mần, ngày Tết phải có vài bộ quần áo mới, đồ dùng cho kẻ khuất mặt khuất mày. Bằng không đạo nghĩa ở đời coi như chưa làm trọn, đó là chưa nói đến chuyện người âm quở trách.
C̣n bà Hoàng Thị Hồng, nhà ở Khe Sanh, tâm sự:
- Năm nay mùa màng thất bát, chăn nuôi cũng mất mùa do mưa băo vừa qua gây ra. Nhà tui c̣n được năm con gà, nhưng để tưởng nhớ người đă khuất chắc tới đây phải đem ra chợ bán mua giấy áo... thắp hương gọi là.
Một người làng này kể, cách nay mấy hôm có ông Hùng ở biển băi ngang Gio Linh, đi xem bói thầy "phán" về đặt một chiếc “Wave” mă, giá năm triệu đồng. Chiếc xe to quá, ông này phải thuê một xe công nông chở về.
Nhưng khi vừa về đến sân, đứa cháu ngoại thấy đẹp liền chồm lên xe, chiếc xe bẹp dúm. Tiếc của, tức người, ông Hùng nhịn ăn cả tuần, cứ lẩm ba lẩm bẩm xin ông bà tha cho cháu. Nó c̣n nhỏ quá lỡ dại.
Trong nhà ông Trần Công, một hộ làm hàng mă trong làng, c̣n để chiếc xe máy giữa sân. Ông Công cho biết, chiếc xe “mă” này có giá 1,5 triệu đồng, do một người khách ở Quảng B́nh đặt, ông làm mười lăm ngày mới xong.
Nguyên Anh
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 2378 of 2534: Đă gửi: 30 January 2010 lúc 1:10am | Đă lưu IP
|
|
|
CƯỚI VỢ MA CHO CON TRAI ĐĂ MẤT
Tục “âm hôn” ngày càng phổ biến ở các vùng nông thôn Trung Quốc. Khi một người đàn ông độc thân qua đời, người nhà sẽ sắp đặt cho anh một cô vợ, cho “cuộc sống” ở thế giới bên kia.
Tức là xác một phụ nữ không có chồng. Để cưới vợ cho cậu con trai xấu số trong một vụ tai nạn ô tô, người cha đă phải trả khoảng năm ngàn đô la, để thuê người đào thi hài của một cô gái trẻ về làm dâu. Cô dâu đă tự tử bằng thuốc độc sau khi thi trượt vào năm ngoái.
Hôm đó, gia đ́nh của “chú rể” tổ chức một buổi lễ thật long trọng đúng theo tập tục của làng. Ảnh và bài vị được đặt lên bàn thờ tổ tiên, sau đó hai họ mở tiệc, cha mẹ họ hàng cùng ăn uống trong ngôi nhà được trang hoàng toàn màu đỏ, màu của hôn nhân, và chữ song hỉ.
Nhưng người thật sẽ là các h́nh nộm giấy, và xác của cô dâu, chú rể đă qua đời sẽ được chôn cùng nhau. Một ông công nhân về hưu cho biết:
- Ở đây chỉ có những người đàn ông của các gia đ́nh nghèo được chôn một ḿnh.
Nhưng không dễ ǵ t́m được nửa kia cho người đă chết. Khi một thiếu nữ hay phụ nữ độc thân chết đi, và có nhiều chàng rể đăng kư, gia đ́nh sẽ tổ chức đấu giá. Có thể rao giá đến vài chục ngàn Nhân dân tệ.
Đó là cả một gia tài, ở một tỉnh mà thu nhập hằng năm của nông dân chỉ khoảng 2.216 Nhân dân tệ. Tập tục vốn đă bị cấm từ lâu này, vẫn c̣n tồn tại đến bây giờ.
Năm ngoái, một băng nhóm chuyên buôn bán xác phụ nữ và trẻ em ở phía Nam Trung Quốc đă bị bắt. Tuy nhiên, vẫn c̣n vô số các băng nhóm đang hoành hành ở các vùng nông thôn.
Thay v́ cô dâu chú rể người thật, người ta
dùng h́nh nộm giấy.
NMH
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 2379 of 2534: Đă gửi: 30 January 2010 lúc 10:59am | Đă lưu IP
|
|
|
SƯ NHẬT ĐỌC RAP KINH PHẬT
Vẫn trong trang phục áo cà-sa, nhà sư Kansho Tagai của ngôi chùa Kyoouji bốn trăm năm tuổi của Nhật Bản, đang lắc lư cái đầu, nhún nhảy theo điệu hip hop và hát rap với phần lời chính là... kinh Phật.
Nhà sư Kansho Tagai nhấn mạnh:
- Đạo Phật không thay đổi, mà tôi chỉ muốn thay đổi cách thức truyền bá, giáo dục.
Nhiều người ở Nhật cho rằng giáo lư đạo Phật quá khó hiểu. Tuy nhiên, sư Tagai khẳng định nếu nó được diễn giải bằng những cách hiện đại như hát nhạc rap, nhiều thanh niên sẽ sẵn sàng đón nhận.
- Lôi kéo thanh niên là bí quyết giúp đạo Phật tồn tại. Nhà sư Tagai chia sẻ.
Bằng việc làm này, ông đă lôi kéo được rất nhiều nam nữ thanh niên trẻ tuổi đến chùa, nơi hầu như vốn chỉ có các ông già bà cả tới thăm nom.
Không chỉ hát rap, các nhà sư ở Nhật c̣n thực hiện ư tưởng mở “Quán bar nhà sư” để vừa phục vụ rượu và giảng giáo lư nhà Phật. Ở đây, thanh niên có thể thoải mái giăi bày tâm sự.
Ư tưởng này vấp phải sự phản đối kịch liệt của nhiều nhà sư có quan điểm truyền thống. Trong khi đó, bộ phận người hưởng ứng sáng kiến này ngày càng tăng. Họ cho rằng, giáo lư đạo Phật quá khó hiểu và cần được diễn giải bằng ngôn ngữ hiện đại, gần gũi với quần chúng hơn. Theo sư Tagai, nhiều nhà sư khác thậm chí gọi điện xin lời khuyên từ ông.
Hiện nay, tại Nhật Bản có khoảng 75.000 chùa, đền. Tuy nhiên, con số này đang ngày càng có xu hướng sụt giảm nghiêm trọng. Từ năm 2000 tới nay, có tới hàng trăm chùa, đền ở Nhật phải đóng cửa mỗi năm.
Khắp Nhật Bản, t́nh h́nh không kiếm ra người kế nhiệm làm trụ tŕ đang áp lực lên các ngôi chùa. Trong thế hệ sắp tới, nhiều ngôi chùa ở miền quê có nguy cơ phải đóng cửa, mang theo nhiều thế kỷ lịch sử vào quá khứ.
 |
Quán bar nhà sư đang thu hút được
rất nhiều thanh niên Nhật.
|
Trà My
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 2380 of 2534: Đă gửi: 31 January 2010 lúc 12:36am | Đă lưu IP
|
|
|
KHU ĐẤT MA
Tôi xin kể những chuyện huyền bí xảy ra trên khu đất nghĩa địa bao quanh nhà của tôi.
Những năm 1980 đất rộng người thưa, khu này hoàn toàn không có ai ở, cây cối um tùm tạo nên một vẻ rất huyền bí, và rất ít người dám đi ngang qua đó khi trời bắt đầu chiều chạng vạng đổ về đêm.
Có một lần ba mẹ của tôi phải đạp xe đạp đưa tôi vào bệnh viện cấp cứu, (lúc đó tôi c̣n bé tí ẳm trên tay) vào buổi tối, khi đi đến ngang khu đất th́ không biết ở đâu ra có một một bà cụ già đi bộ ở phía trước mặt.
Ba thấy lạ quay ra phía sau hỏi mẹ có thấy không? Mẹ của tôi run cầm cập gạt ngang:
- Thôi, anh đừng có hù em!
V́ thật ra là mẹ của tôi không có thấy, nhưng biết là bị ma nhát rồi. Bà cụ xuất hiện có một đoạn rồi th́nh ĺnh biến đâu mất tiêu.
Lần thứ hai khi ba của tôi đi qua khu đất đó cũng bị ma nhát. Lúc đó ông vừa đi tới cái cây đủng đỉnh trên khu đất, th́ cái cây nó run lên quật qua quật lại, như có hàng ngàn con khỉ đang nhảy nhót trên cây hay là có băo, trong khi trời không có lấy một ngọn gió, chung quanh không một bóng người, khỏi phải nói ông lập tức ba gị bốn cẳng chạy một mạch về nhà.
Nằm gần khu đất này có nhà gia đ́nh vợ chồng tên là Hai Bảo. Trong sân nhà này có một cái giếng mà trong thời chiến có cả trăm cái đầu người bị thả xuống đó. Cái giếng này đă được lấp lại từ lâu. Gia đ́nh ông Hai từ ngày về đó ở đến nay gặp rất nhiều sóng gió.
Ông Hai Bảo là thợ mộc rất giỏi nghề. Tối tối ông hay ra cái cổng nhà bắt ghế ngồi hóng mát. Có một hôm ông cũng ra đó ngồi như mọi khi, nhưng cả đêm không thấy vào. Báo hại vợ con ông đi t́m khắp nơi mà không thấy đâu.
Sáng hôm sau mọi người tiếp tục đi t́m, th́ thấy ông nằm ngay đơ trên một cái mộ trong khu nghĩa địa đó, trong miệng của ông ngậm toàn là bùn đất. Mọi người lay gọi ông dậy một hồi lâu ông mới tỉnh, nhưng mặt ông ngơ ngơ ngáo ngáo ra vẻ ngạc nhiên không hiểu v́ sao ḿnh lại ở đó.
Bà Hai đem ông về, cúng kiến đủ thứ... Phải mấy ngày sau ông mới hoàn hồn trở lại và kể rằng, đêm đó đang ngồi th́ có người bạn quen lại rủ ông đi đến nhà chơi. Ông đi theo, vui vẻ chuyện tṛ và ăn uống.
Tối đó ông được mời ăn món bánh xèo (là mớ bùn đất trong miệng ông). Sau đó th́ ông không biết ǵ nữa cho đến khi được mọi người đem về nhà.
đomđóm
|
Quay trở về đầu |
|
|
|
|