Đăng nhập nhanh
Mạnh Thường Quân
  Bảo Trợ
Chức Năng
  Diễn Đàn
  Thông tin mới
  Đang thảo luận
  Hội viên
  Tìm Kiếm
  Tham gia
  Đăng nhập
Diễn Đàn
Nhờ Xem Số
  Coi Tử Vi
  Coi Tử Bình
  Coi Địa Lý
  Coi Bói Dich
  Chọn Ngày Tốt
Nghiên Cứu và
Thảo Luận

  Mệnh Lý Tổng Quát
  Qủy Cốc Toán Mệnh
  Tử Vi
  Tử Bình
  Bói Dịch
  Mai Hoa Dịch Số
  Bát Tự Hà Lạc
  Địa Lý Phong Thủy
  Nhân Tướng Học
  Thái Ất - Độn Giáp
  Khoa Học Huyền Bí
  Văn Hiến Lạc Việt
  Lý - Số - Dịch - Bốc
  Y Học Thường Thức
Lớp Học
  Ghi Danh Học
  Lớp Dịch & Phong Thuy 2
  Lớp Địa Lư
  Lớp Tử Vi
    Bài Giảng
    Thầy Trò Vấn Đáp
    Phòng Bàn Luận
    Vở Học Trò
Kỹ Thuật
  Góp Ý Về Diễn Đàn
  Hỗ Trợ Kỹ Thuật
  Vi Tính / Tin Học
Thư Viện
  Bài Viết Chọn Lọc
  Tủ Sách
Thông Tin
  Thông Báo
  Hình Ảnh Từ Thiện
  Báo Tin
  Bài Không Hợp Lệ
Khu Giải Trí
  Gặp Gỡ - Giao Lưu
  Giải Trí
  Tản Mạn...
  Linh Tinh
Trình
  Quỷ Cốc Toán Mệnh
  Căn Duyên Tiền Định
  Tử Vi
  Tử Bình
  Đổi Lịch
Nhập Chữ Việt
 Hướng dẫn sử dụng

 Kiểu 
 Cở    
Links
  VietShare.com
  Thư Viện Toàn Cầu
  Lịch Âm Dương
  Lý Số Việt Nam
  Tin Việt Online
Online
 308 khách và 0 hội viên:

Họ đang làm gì?
  Lịch
Tích cực nhất
dinhvantan (6262)
chindonco (5248)
vothienkhong (4986)
QuangDuc (3946)
ThienSu (3762)
VDTT (2675)
zer0 (2560)
hiendde (2516)
thienkhoitimvui (2445)
cutu1 (2295)
Hội viên mới
thephuong07 (0)
talkativewolf (0)
michiru (0)
dieuhoa (0)
huongoc (0)
k10_minhhue (0)
trecon (0)
HongAlex (0)
clone (0)
lonin (0)
Thống Kê
Trang đã được xem

lượt kể từ ngày 05/18/2010
Khoa Học Huyền Bí (Diễn đàn bị khoá Diễn đàn bị khoá)
 TUVILYSO.net : Khoa Học Huyền Bí
Tựa đề Chủ đề: Truyện ngắn huyền bí - hiendde Gửi trả lời  Gửi bài mới 
Tác giả
Bài viết << Chủ đề trước | Chủ đề kế tiếp >>
hiendde
Hội viên
 Hội viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 07 November 2006
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2516
Msg 2321 of 2534: Đă gửi: 13 December 2009 lúc 6:58pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde

 

MA ĐÓI

 

Note: Viết theo lời kể của một sỹ quan chiến tranh chính trị (CTCT) thuộc sư đoàn 23 BB, đồn trú tại thị xă BMT tỉnh Đắc Lắc. Bài này cũng được gợi hứng do lời reply của Tha Hương về bọn ma đói về quấy phá một trại cải tạo tại Bầu Lâm, Xuân lộc.

Tôi tốt nghiệp trường Sỹ Quan CTCT Đà Lạt vào đầu mùa Thu 73 với cấp bậc Thiếu Úy! Được cử về đại đội 23 CTCT thuộc sư đoàn 23 BB. Trang trại của đại đội nằm sau lưng Tiểu Khu Đắc Lắc và kế bên một nghĩa trang Quân Đội.

Bên kia đường, đối diện với nghĩa trang là một xóm nhà dân thuộc khu Trần Hưng Đạo. Trại tôi gồm có ba dăy nhà dài dùng làm văn pḥng và kho chứa các tài liệu. Chúng tạo h́nh chữ U với đáy dựa về hướng nghĩa trang.

Ở dăy nhà này có một gian được ngăn làm hai buồng cho các sỹ quan độc thân ở, hoặc sỹ quan trực ngủ qua đêm. Cuối dăy là một nhà bếp nhỏ dùng để phục vụ cho các sỹ quan và hạ sỹ quan độc thân của đại đội.

Tôi là sỹ quan độc thân duy nhất trong đơn vị, nên chiếm một căn pḥng cho ḿnh. Cơm nước đă có nhà bếp lo; quần áo th́ cuối tuần đưa ra tiệm giặt ủi thế là xong. Cuối tuần tôi hay lang thang ra phố uống cà fê, rồi ghé vào rạp Thăng Long xem chiếu bóng.

Thành phố Ban Mê Thuột nhỏ lắm, đi ṿng ṿng chừng nửa tiếng là lại về chổ khởi hành rồi. Có năm rạp hát cả thảy, nhưng tôi thích xem ở rạp Thăng Long v́ ở đó chiếu phim của Mỹ hay Pháp, c̣n các rạp khác chỉ toàn phim kiếm hiệp Hồng Kông mà tôi chúa ghét.

Thỉnh thoảng có ngày nghỉ, tôi thường đến ngồi dầm tại quán cà fê "Mây Hồng" bên hông trường trung học Tổng Hợp BMT để ngắm các tà áo dài xanh của các cô nữ sinh sau giờ tan trường. Tuy BMT và Pleiku cách xa nhau hơn trăm cây số, nhưng hai thành phố gần giống như nhau, cũng bé như nhau, có sương mù, có gió lành lạnh. Tôi thấy bài hát của Phạm Duy về em gái Pleiku má đỏ môi hồng, cũng có thể áp dụng cho cái xứ "Buồn Muôn Thuở" này. 

Mấy ngày đầu mới về đơn vị, tôi phải lo các thủ tục giấy tờ, lo dọn dẹp chổ ăn chổ ngủ, rồi lại phải nhậu mấy chầu với các sỹ quan đàn anh trong đơn vị. Tôi mệt nhoài người nên đêm về ngủ như chết. Tuần sau mọi việc đă đâu vào đấy rồi th́ những sự việc lạ bắt đầu xảy ra, gây cho tôi sự chú ư.

Vào nửa đêm ba mươi trời tối đen. Gió thổi th́ thào mang theo cái lạnh cao nguyên, xuyên qua các kẻ hở của vách ván vào tận trong pḥng. Tôi co rúm người trong chiếc chăn nhà binh. Bổng tai tôi nghe tiếng reo ḥ, tiếng đánh nhau ḥa lẫn cùng với tiếng gió phía sau dăy nhà.

Tôi tự nghĩ sao ai lại đánh chửi nhau vào giờ này ḱa. Tôi hiếu kỳ mở cửa bước ra xem. Ngoài trời vắng lặng, chỉ có tiếng côn trùng rả rích và ánh sáng của mấy con đom đóm lập ḷe đó đây. Tôi bước tới vọng gác trước cổng hỏi người lính canh:

- Anh có nghe thấy ǵ không? 

- Không! Không có ǵ xảy ra cả!

Tôi trở về pḥng tự trấn an, có lẽ ḿnh tưởng tượng ra mà thôi. Rồi như các chàng thanh niên trẻ khác tôi lăn ra ngủ say, cho tới tiếng kẻng báo thức nổi lên với lăn xuống giường, chuẩn bị cho một ngày làm việc mới.

Đêm sau, tiếng con cú mèo, có nơi gọi là chim heo, kêu éc éc trong nghĩa trang sau nhà làm tôi thức giấc. Và tôi lại nghe tiếng ḥ hét, tiếng chửi nhau, rồi tiếng đánh nhau vang dội sau nhà. Tôi lần xuống giường, ghé mắt vào kẻ hở trên vách nh́n về hướng nghĩa địa, chẳng có ai cả.

Tiếng động cũng im bặt ! Chỉ có một con cú mèo đậu trên đỉnh của cái tháp "Tổ Quốc Ghi Ơn", và mấy con đom đóm bay vờn vờn trên các ngọn cỏ bông lau, mọc ven rào của nghĩa trang. Tôi không nghĩ là ḿnh nghe lầm hay tưởng tượng ra. Lần này là lần thứ hai tôi nghe mà. Tôi đợi một lát nhưng chẳng có ǵ xảy ra nữa.

Trở về giường tôi trằn trọc nghĩ về điều này và tự nhủ là nhất định phải t́m hiểu sự việc này. Sáng hôm sau tôi hỏi một sỹ quan trong đại đội về việc này, anh ta hơi biến sắc nhưng cố đổi giọng nói:

- Làm ǵ có chuyện đó! 

Xong anh ta quay qua chuyện khác. Điều đó chỉ làm cho tôi thêm nghi ngờ mà thôi. Tôi hỏi một vài người lính họ cũng ởm ờ và lảng qua chuyện khác. H́nh như mọi người cố tránh nói về sự kiện này. Không thỏa măn với bạn đồng ngũ, tôi quyết mang chuyện này đi hỏi những người dân quanh đây.

Cuối tuần đó khi mang quần áo bỏ giặt ủi, tôi bắt chuyện với bà chủ tiệm. Bà ta chừng khoảng bốn mươi tuổi, người Quảng nên giọng nói hơi khó nghe, nhưng tôi hiểu hết các điều bà nói. Khi nghe tôi hỏi về sự việc tôi trải qua hai đêm liền, bà ta trầm giọng trả lời: 

- Ông mới về nên không biết thôi, chứ ở đây ai cũng rành về mấy con ma ở chổ trại ông ở hết trơn. Mấy ông lính cũng biết rành hết chứ. Có lẽ mấy ổng không muốn ông hoang mang hay sợ nên họ giấu ông đó.

- Xin thím kể cho tôi nghe đi! Tôi không sợ đâu.

- Được rồi nếu ông không sợ th́ tui kể đầu đuôi cho ông nghe.

- Chuyện này bắt nguồn từ năm 1968 lận! Đêm ba mươi Tết năm đó VC đánh vào thị xă BMT, chúng tổng tấn công vào, hầu hết các căn cứ quân sự và hành chánh trong thị xă. Từ phi trường Phụng Dực đến bộ chỉ huy trung đoàn 45 tại cây số năm, cả đến bộ chỉ huy sư đoàn 23, luôn cả tiểu khu Đắc Lắc lẫn Ṭa Hành Chánh tỉnh và cả kho đạn Mai Hắc Đế nữa.

Tuy hầu hết lính đă đi phép Tết, những người c̣n lại vẫn chiến đấu rất dũng cảm. Họ đẩy lùi mọi cuộc xung phong của VC vào các căn cứ của họ. Vài tuần sau khi tàn cuộc chiến, bọn VC để lại mấy ngàn xác chết quanh ṿng rào các căn cứ quân sự rất ghê rợn.

Lính công binh phải dùng xe ủi để đào các hố lớn làm mồ chôn tập thể cho các xác chết này. Tui biết vài chổ như một ở Trung Tâm T́nh Thương, một ở trại Mai Hắc Đế, và một chổ ở cạnh bên nghĩa trang quân đội. Tui không biết mấy ông lớn nghĩ sao, mà lại cho cất trại lính ngay trên cái mồ tập thể đó. Tui nói cái trại của ông đó, ông Thiếu Úy à.

Từ khi có ngôi mộ tập thể đó, dân chúng sống dọc theo nghĩa địa bắt đầu bị quấy phá. Lúc đầu th́ họ chưa biết ǵ hết. Thỉnh thoảng đêm đến có vài người ăn mặc rách rưới gỏ cửa xin cơm ăn, nhưng riết rồi người ta nghi ngờ v́ toàn là người lạ mặt. nói đặc tiếng Bắc không thôi.

Họ nghi là ma nên không mở cửa cho ăn nữa. Nhưng rồi bọn ma đói đó làm tới. Không cho th́ chúng quậy. Nhà nào c̣n cơm nước thừa qua đêm đều bị quậy thiu vữa hết! Bà con sợ mấy con ma này nên kẻ th́ xin bùa về treo trước cửa, người th́ lấy nước phép về rẩy khắp nhà trước khi đi ngủ.

Bọn ma càng ngày càng lộng hành. Chúng kéo nhau nhát những người đi chơi khuya về. Riết rồi chẳng ai dám đi ngang nghĩa địa vào ban đêm nữa. Bà con mời thày cúng về, nhờ mấy người lính chôn trong nghĩa trang quân đội, giúp họ xua đi bọn ma đói kia.

Từ đó bà con không c̣n bị phá nữa, nhưng những người nhẹ vía sống gần đó, vẫn thường nghe tiếng la hét đánh nhau vào những đêm tối trời. Có lẽ hồn của các anh lính chận đánh bọn ma đói ṃ đi kiếm ăn. Một vài người trong trại ông cũng nghe tiếng la ó đó mà. Đó là lư do mà không có ai chịu ở trong trại của ông hết, họ sợ nên mướn nhà riêng để ở hết trơn.

Tôi về trại đem chuyện này nói lại với anh nhà bếp, anh ta ngập ngừng một chút rồi nói:

- Chuyện này có thiệt đó Thiếu Úy ạ, ông mới về nên chúng tôi không dám nói sợ ông hoang mang 

Ngay cuối tuần đó tôi đi mướn một căn nhà nhỏ ở sau Ty Ngân Khố, thuộc khu Trần Hưng Đạo, nhà cũng gần trại của tôi. Từ đó tôi chỉ ở lại trại vào những đêm trực mà thôi. Tuy thế âm thanh của những tiếng reo ḥ đó vẫn ám ảnh tôi cho đến ngày nay!

 

    
Tám Tàng

 

 

 

 

 

 

 

 

Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội viên
 Hội viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 07 November 2006
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2516
Msg 2322 of 2534: Đă gửi: 13 December 2009 lúc 7:48pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde

 

MÚA PHÁ QUÀN, HẤP DẪN MÀ BI THƯƠNG

 

Trong đám tang chú tôi, ông sui của chú đă “múa hát” hết sức bi thương trước linh cữu. Đám tang của anh tôi cũng có một người mặt mày bặm trợn, trang phục dữ dằn múa đao, múa lửa với những câu hát nghe đến nao ḷng. Người ta nói đó là múa “phá quàn.”

Ông Phan Minh Hùng, người múa phá quàn, cho biết múa phá quàn theo phong tục Tàu, như sau: Người cha mất để lại nhiều của cải. Các cô con gái thương cha muốn quàn thật lâu. Các con trai muốn chôn cất cho xong để đỡ mệt mỏi, nhất là được trở lại làm ăn sớm. Họ căi nhau.

Con trai lên núi mướn lâu la tới cướp quan tài đưa đi, con gái t́m nhà sư đến ngăn cản. Họ dằng co cho đến lúc v́ bọn lâu la đông quá, nên quan tài được đưa ra khỏi nhà. Lại có thuyết cho rằng đánh phá quàn nhằm giữ thi hài người quá cố, với thế lực quỷ dữ để họ sớm đi đầu thai...

Trong đám tang chú tôi hồi khoảng hai mươi năm trước, ở thị trấn Cầu Kè huyện Cầu Kè, tỉnh Trà Vinh, ông sui chú tôi mặc đồ b́nh thường, tay cầm đuốc vừa múa vừa hát những câu đầy cảm xúc, về t́nh nghĩa đệ huynh giữa ông và chú tôi, nay đă đứt đoạn mỗi người một ngả.

Vừa múa vừa hát, đôi lúc ông ngậm một ngụm dầu lửa phun vèo qua ngọn đuốc, tạo thành đám mây lửa đẹp mắt trong không gian.

Trong đám tang anh tôi, đầu năm ngoái, người múa phá quàn, ông Phan Minh Hùng, mặc giáp tướng vơ hẳn hoi: bộ đồ đen viền sọc trắng, mũ đen viền đỏ, đi hài, trông rất oai vệ với bộ râu quai nón nơi cằm... Hết múa đao, ông múa đuốc cùng những câu hát theo kiểu hát bội, ai nghe cũng xót xa ḷng dạ.

Tới khu vực hai phường An Khánh, quận Ninh Kiều, thành phố Cần Thơ, hỏi Năm Lùng, tên thường gọi ông Phan Minh Hùng, ai cũng nói:

- Thằng đó múa phá quàn số một ở chợ Cần Thơ.

Đó là một người đàn ông năm mươi mốt tuổi, tướng tá liền lạc, to cao và vui tính. Trong ngôi nhà tường khang trang, ông bộc bạch gần hết cơi ḷng về cái nghề độc đáo này.

Hồi thanh niên khoảng hai mươi bốn tuổi, trong khi đi làm mướn ở Trà Ếch, quận Kế Sách, tỉnh Sóc Trăng, Năm Lùng thấy ông Tư Nhiều vốn là kép hát bội, múa phá quàn quá siêu trong một lễ tang. Coi ông Tư Nhiều múa phá quàn nhiều lần, Năm Lùng đâm mê, vậy là bái sư xin học.

Trong ṿng hai tháng, ông Tư Nhiều đă truyền dạy hết sở trường của ḿnh cho đồ đệ Năm Lùng, song song với việc cho đi diễn kèm các đám tang để nâng cao tay nghề.

Năm Lùng nói:

- Hát phá quàn mỗi người có một văn, lấy văn hát bội làm chuẩn. Đầu tiên là phải thuộc văn mẫu. Hồi mới đi đám, thuộc văn quên bộ, mà thuộc bộ lại quên văn.

Lúc đó nhiều khi diễn lọng cọng, v́ khớp. Về sau, khi đă nhuần nhuyễn bộ và văn, không sợ khán giả nữa, th́ phải sáng tác văn, để bài hát phù hợp với hoàn cảnh tang gia.

Văn gồm: Thái Thượng Lăo Quân và Phật Bà Quan Âm, nghĩa là theo hát bội. Múa phá quàn lấy giọng, bài hát, điệu múa hát bội làm chuẩn. Hát không có nhạc (nhạc lễ) khỏe hơn hát có nhạc. Hát có nhạc phải biết theo cho đúng nhịp, hễ nhạc vần Bắc th́ vô.

Văn phá quàn vô:

- Dịch giả nhập cửu cửu linh san phát hành. Thừa phụng mạng...

Rồi cầm khăn ấn Bà Quan Âm đi ṿng ṿng:

- Từ bi xuất hiện bái Quan Âm (hơi Quảng). Nhứt thiết thanh sơn bái đầu lâm. Thất bảo đài chung chốn công lạc. Tần du thế giới thỏa vô cùng...Như ta đây thần đương kim vơ tử. Dường tích sử khai môn (Xưng danh dữ dữ cho người ta sợ, ông Hùng cười phụ chú). Thần nhứt danh Khương tướng...

C̣n văn di quan th́:

- Như ta đây chí sơn đà kiếm tứ. Mang danh hiệu chủ trại Dạ Xoa. Hằng ngày ta luyện tập lâu la. Thừa phong sắc nhơn quan thị giả. Hỏi tầm sư quê quán nơi đâu. Tên họ ông là ǵ. Có chuyện chi cần ta gấp gấp...

Sau khi khám quan tài không thấy ǵ nghi ngại, khóc kể (lớp Nam) cúng ba tuần rượu, đập nồi đất, kêu:

- Cả tiếng kêu chư tướng (Đạo t́ dạ rân). Trên có hàng long hỗ trợ. Dưới có măng xà nâng đỡ quan tài. Vậy anh em chúng ta cùng nhau đưa đón quan tài. Pḥ linh cữu lên đường thượng lộ. (Nhóm đạo t́ đồng loạt dạ rân) rồi xúm nhau khiêng quan tài đi.

Năm Lùng cười tiếp:

- Trong tất cả các đám tang, tôi không diễn tṛ phun lửa v́ sợ cháy bộ râu, v́ không gian đám tang ở thành thị chật hẹp! Một sô diễn mất khoảng hai mươi lăm phút. Nếu có hai người diễn hai vai th́ mất chừng bốn mươi phút.

Ông Hai Địa, một người múa phá quàn ở xă Định Thủy, huyện Mơ Cày, tỉnh Bến Tre cho biết thêm:

- Hai vai gồm: một vai quan văn, một vai quan vơ. Phá quàn vai quan văn. Di quan vai quan vơ. Hai người diễn sẽ khiến buổi múa phá quàn hấp dẫn, với nhiều động tác lôi cuốn và các bài hát đối đáp sinh động.

Khi quan vơ cướp được quan tài rồi sẽ hát kể, lớp Nam:

- Tôi thấy trên quan tài đèn cầy chiếu rạng. Trước linh sàng nghi ngút khói nhang. Mười ba nén hương vàng nguyện trước vong linh. Cầu cho vong hồn...

Ông Hai Địa tâm sự:

- Nếu được gia chủ bồi dưỡng tối thiểu là hai trăm ngàn đồng, chúng tôi diễn càng hăng. Múa phá quàn có nhạc lễ sẽ hay hơn, v́ người diễn được dàn nhạc phụ trợ bớt cô đơn, hăng máu, không biết mắc cỡ. Ông Năm Lùng phân tích.

Riêng bản thân ḿnh, ông Năm Lùng bộc bạch:

- Lâu lâu tôi mới có một chầu múa phá quàn. Hễ nơi nào có đám tang, họ liên hệ với đội mai táng và có yêu cầu th́ ḿnh có miếng ăn. Múa phá quàn hiếm người biết múa đă đành, lại c̣n ít được tang chủ biết để mời phục vụ tang lễ. Điều này có lỗi của các đội mai táng và cả ông Năm Lùng, v́ họ đă không biết phối hợp nhịp nhàng để tiếp thị với tang chủ.

Nh́n chung, đám tang có múa phá quàn vừa giáo dục con người biết giữ niềm hiếu đễ, vừa giữ được bản sắc văn hóa tâm linh, vừa hấp dẫn mà bi thương, lại vừa ít tốn tiền, hay hơn thuê dàn nhạc tây tốn khoảng năm triệu đồng, rườm rà kèn trống.

Ông Hai Địa là dân làm ruộng. Mỗi khi địa phương có người quá cố, là người ta nhờ đội mai táng kêu ông. C̣n ông Năm Lùng trước kia chạy xe lôi, nay th́ làm bất cứ công việc ǵ.

- Bởi đâu có ai chết liên tục, mà đâu phải đám ma nào người ta cũng biết kêu ḿnh, để ḿnh sống thuần bằng nghề này, rồi ông than:

- Ở Cần Thơ kiếm một người múa phá quàn cặp, đỏ con mắt không có.

Ông cho biết ở quận B́nh Thủy, thành phố Cần Thơ, trước đây có ông Bảy Thới là một người múa phá quàn nổi tiếng. Ông thủ diễn vai tướng văn đă giỏi mà vai tướng vơ càng tinh diệu hơn. Nhưng v́ tuổi già sức yếu ông đă giải nghệ từ lâu rồi. Ở Rạch G̣i xă Thạnh Xuân, huyện Châu Thành A, tỉnh Hậu Giang, gần Cần Thơ, có hai bà làm nghề này, đều xuất thân đào hát bội.

Tại Xóm Chài phường Hưng Lợi, quận Cái Răng, thành phố Cần Thơ, có cô Sáu Mi múa quàn văn hay. Cô vốn là đội viên một đội lân. Nhưng đàn bà làm sao múa với ông Năm Lùng được.

V́ vậy, ông Năm Lùng đă cố công t́m người truyền nghề để múa cặp với ḿnh cho xôm tụ. Ông đă truyền dạy múa phá quàn cho khá nhiều người, nhưng không ai trụ được, một phần v́ họ không có khiếu, phần nữa v́ là một nghề khó ăn, nên họ làm được một thời gian th́ cuốn giáp quy hàng.

 

 

 

Cát Tường

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội viên
 Hội viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 07 November 2006
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2516
Msg 2323 of 2534: Đă gửi: 16 December 2009 lúc 7:44pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde

 

BÍ ẨN NGÔI NHÀ CỔ VÀ XÁC CHẾT 41 NĂM

 

- Tôi tiến lại gần, chợt rùng ḿnh khi thấy một xác người nằm bất động bên trong quan tài, thanh thản như đang ngủ. Thời gian gần đây, dư luận không những trong nước, mà cả thế giới đều rất quan tâm đến ông Lê Vân, người nhiều năm sống cùng bộ hài cốt  người vợ.

Tuy nhiên, ít ai biết rằng, ở An Giang cũng có một câu chuyện gần tương tự. Một người đă giữ xác anh trai của ḿnh suốt 41 năm trời trong nhà để thờ cúng, tưởng nhớ, chứ nhất định không đem chôn.

Câu chuyện quanh xác chết này có rất nhiều t́nh tiết ly kỳ, vô cùng khó tin. Nhân chuyện ông Lê Vân ở Quảng Nam, tôi xin kể lại câu chuyện mà ḿnh đă từng mắt thấy, tai nghe, tay sờ… về một người 41 năm canh xác em trai trong nhà.

Mấy năm trước, khi tôi và nhà báo Văn Đúc lang thang ở cửa khẩu Khánh B́nh, An Phú, An Giang, để t́m đường sang Campuchia, đă vô t́nh nghe được câu chuyện kinh dị, về một xác chết được đặt trong ngôi nhà cổ mấy chục năm không phân hủy. Câu chuyện này được kể ra từ đám người chuyên sang Campuchia cá độ chọi gà.

Câu chuyện quá lạ lùng, kinh dị khiến chúng tôi bỏ cuộc sang nước bạn Campuchia để đi t́m căn nhà đó. Thông tin nắm được chỉ là ở huyện Phú Tân, c̣n xă nào, ấp nào, th́ người cung cấp thông tin không nhớ. Ngó trên bản đồ, thấy huyện Phú Tân rộng tới hơn 314 km2, gồm hai thị trấn và mười sáu xă, chúng tôi chợt nản, v́ không biết bắt đầu t́m từ đâu.

Ghé qua các cơ quan hành chính của huyện hỏi, ai cũng ngạc nhiên và không tin trên đời lại có một chuyện kinh dị, kỳ lạ đến thế. Chẳng c̣n cách nào khác là đến từng xă để hỏi. Cuộc t́m kiếm xác chết mấy chục năm không phân hủy, trong câu chuyện tào lao của đám cá độ chọi gà, chẳng khác nào người đi câu vác cần ra biển mong gặp được cá lớn.

Sau hai ngày ṛng ră ḍ hỏi, đi hết mấy trăm km đường đất đỏ bụi mù, xuyên qua không biết bao nhiêu làng ấp, chúng tôi cũng nắm được một thông tin mong manh của anh lái đ̣ trên sông Tiền:

- Tôi cũng có nghe chuyện này, nhưng chưa tận mắt. H́nh như ở xă Phú Thạnh.

Tiếp tục ṿng vèo hết ba mươi km đường đất, chúng tôi mới t́m được xă Phú Thạnh, nằm bên sông Tiền Giang. Ở đây, ai cũng biết chuyện về xác chết kỳ lạ này. Xác chết được cất giữ trong một ngôi nhà cổ ở ấp Phú Lộc.

Hỏi nhà ông Đinh Trí, ai cũng biết rất rơ. Ông Trí không nổi tiếng v́ giàu có, chơi sang, mà nổi tiếng v́ ông sở hữu một ngôi nhà cổ tuyệt đẹp do tổ tiên để lại, và đặc biệt, trong ngôi nhà cổ đó, có xác người anh trai của ông đă chết cách nay 41 năm.

Ngôi nhà được làm toàn bằng gỗ quư đă lên màu đen bóng, rộng tới hơn trăm mét vuông, tọa lạc giữa vùng sông nước. Theo người dân quanh vùng, ngôi nhà này đă có ngót một trăm ba mươi năm tuổi. Phải là một phú gia thời phong kiến, mới được ở trong một ngôi nhà lớn như thế. Ngôi nhà này hiện tại do ông Đinh Trí cai quản.

Chúng tôi bước vào nhà, gia chủ là ông Trí tiếp đón không mặn mà lắm. Đó là thái độ của một người suốt ngày phải tiếp những kẻ ṭ ṃ, rất mất thời gian mà không mang lại lợi ích ǵ. Khi chúng tôi giới thiệu là nhà báo, ông lại càng lạnh nhạt hơn. Ông Trí kêu khổ:

- Mấy chục năm nay, tôi toàn phải đóng cửa ra đồng làm việc, hoặc trốn qua hàng xóm chơi, chứ ở nhà th́ chỉ mất thời gian tiếp khách. Khó chịu nhất là những người mê vé số, đề đóm, cờ bạc. Họ van nài xin tôi mở cửa pḥng cho vào thắp nhang khấn vái anh tôi để xin trúng số, thắng cờ bạc.

Lại có người đến ngồi bên quan tài anh tôi khóc lóc, gọi anh tôi là Thánh, rồi nhờ Thánh hại chết người đàn bà cướp chồng của chị ta. Người ta đem đủ chuyện hỷ nộ ái ố đến "hành" anh tôi khiến tôi rất đau ḷng…

Sau ngót giờ đồng hồ ngồi nghe ông Trí kể khổ, giường như đă trút được nỗi ḷng, người đàn ông đậm chất Nam Bộ này bỗng cởi ḷng hơn. Ông mong muốn tôi chuyển lời ông đến các nhà khoa học đầu ngành ngoài Hà Nội hăy vào An Giang một chuyến, để nghiên cứu, t́m hiểu và lư giải giúp gia đ́nh, ḍng họ ông v́ sao xác anh trai ông lại không phân hủy được dù đă chết tới mấy chục năm rồi.

Ông Trí dẫn chúng tôi vào gian trong ngôi nhà cổ, trèo lên gác xép. Theo lời ông Trí, từ ngày anh trai ông mất, cha ông đă biến chỗ ngủ của anh em ông thành gian thờ và nơi để xác anh trai ông. Bàn thờ cổ bằng gỗ có khắc chữ Hán, được bài trí khá giản dị với một bát nhang. Phía trên bàn thờ treo ảnh Bồ Tát.

Ngay dưới nền gác xép là một chiếc áo quan kê trên hai chiếc ghế băng. Áo quan được làm bằng gỗ tốt, chưa hề mối mọt, quét sơn ta nên trông c̣n rất mới. Mặt trên áo quan ốp kính trong suốt. Tôi tiến lại gần, chợt rùng ḿnh khi thấy một xác người nằm bất động bên trong, thanh thản như đang ngủ.

Sau phút rùng ḿnh sợ hăi theo phản xạ tự nhiên, tôi thực sự ngạc nhiên, khi thấy xác chết đă mấy chục năm mà vẫn c̣n nguyên vẹn các bộ phận, từ tai, mũi, miệng.

Xác chết mấy chục năm không phân huỷ, được đặt trong chiếc quan tài sơn đỏ cất giữ trên gác căn nhà cổ, mà ông Đinh Trí đang ở là người anh ruột tài hoa nhưng xấu số của ông Trí, tên là Đinh Hạo.

Tôi và nhà báo Văn Đức thắp nén nhang trên bàn thờ rồi tiến lại phía quan tài đặt giữa nhà. Mặc dù xác ông Hạo đă khô quắt lại, nhưng làn da vẫn giữ được màu nguyên bản, đôi mắt khép hờ như người đang ngủ, rất thanh thản.

Đặc biệt là những ngón tay, ngón chân của ông Hạo vẫn c̣n nguyên vẹn, chỉ teo đi như người gầy, chứ không hề biến dạng. Riêng mái tóc th́ vẫn giữ được màu đen bóng, không có khác ǵ với mái tóc của một người đang sống. Điều này thực sự kỳ lạ, khi mà người đàn ông nằm trong quan tài này đă từ giă cơi đời cách nay đến 41 năm.

Sau một thời gian quan sát kỹ lưỡng xác ông Hạo, chúng tôi và ông Đinh Trí ngồi ngay cạnh quan tài, dưới chân bàn thờ tṛ chuyện. Cha ông Trí là cụ Đinh Bửu. Cụ Bửu là con một phú gia miệt vườn, nhưng cụ lại ham học hành, rồi thành nhà nho, thích cảnh sống thanh b́nh nên làm nghề dạy học.

Vợ chồng cụ Bửu sinh được bốn người con, hai trai và hai gái. Ông Đinh Hạo là con thứ ba, sinh năm 1951, ông Trí là con út, sau ông Hạo và kém hai tuổi.

Trong số bốn chị em, Hạo là người giống cha cả về h́nh thức, tính cách lẫn tài năng, do đó, được cha cưng chiều, dạy dỗ chu đáo. Tấm h́nh chụp chân dung cậu bé Hạo hồi nhỏ, với vầng trán cao, đôi mắt sáng rất khôi ngô, tuấn tú.

Cậu bé Hạo bộc lộ tài năng thơ phú từ khi c̣n rất nhỏ. Năm lên sáu tuổi, Hạo đă làm rất nhiều thơ tặng bàn bè, người thân, làng xóm. Mỗi khi các thầy đồ trà nước đàm đạo ở nhà ông Bửu, ông Bửu lại vời con đến đọc thơ cho các nhà nho nghe.

Nhiều người nghe xong, tỏ ư nghi ngờ, không tin đó là những bài thơ do một cậu bé để tóc ba chỏm sáng tác. Những bài thơ Hạo sáng tác đều có ư tứ, vần điệu và đúng niêm luật. Ông Bửu rất tự hào về cậu con trai và trông mong một ngày Hạo thành nhân tài.

Nỗi đau chợt ập xuống ngôi nhà cổ kính rêu phong của ông thầy đồ Đinh Bửu, khi người con trai yêu quư của ông mắc phải một căn bệnh rất lạ lùng. Năm ấy Hạo lên mười tuổi, cơ thể cứ mỗi ngày lại gầy teo tóp v́ có khi cả tuần không ăn, không ngủ được.

Có bệnh th́ vái tứ phương, ông Bửu đưa con đi khắp nơi t́m thầy thuốc giỏi chữa trị. Ông đưa con lên tận Sài G̣n, vào các bệnh viện hiện đại nhất để khám bệnh, song các bác sĩ Tây phương đều lắc đầu v́ không chẩn đoán được cậu bé Hạo mắc bệnh ǵ. Các bác sĩ Trung Quốc sau khi bắt mạch, cũng thở dài v́ chưa gặp căn bệnh lạ này bao giờ.

Năm mười bốn tuổi, dù đôi mắt Hạo vẫn đen nháy như những cậu bé khác, song lại không nh́n thấy ǵ. Mọi thứ trước mắt cứ mờ dần, rồi bỗng dưng tối om. Đau buồn v́ bệnh tật con trai vô phương cứu chữa, ông Bửu nghe lời thầy cúng, nên đỉnh núi Sam ở vùng Châu Đốc, quỳ lạy mấy ngày cầu xin ông Trời cho con trai được sống.

Nhưng ông Trời cũng không giúp được ǵ. Bệnh của Hạo mỗi ngày lại nặng thêm, cơ thể mệt mỏi, chán ăn, mất ngủ. Cha mẹ nh́n cậu con trai đẹp như thiên thần ngày nào, giờ như người có xác không hồn mà ḷng đau quặn thắt. Ông Trí vẫn nhớ như in h́nh ảnh cha mẹ ông đêm đêm ngồi khóc dưới ánh trăng buồn.

Vào ngày 19-12-1968 âm lịch, ông Hạo trút hơi thở cuối cùng. Ông Trí kể:

- Trước khi mất, anh tôi c̣n mỉm cười với mọi người và động viên mọi người không nên quá đau buồn. Anh tôi nhắm mắt rồi đi rất thanh thản.

Ông Hạo ra đi sau bảy năm mắc bệnh lạ, khi mới mười bảy tuổi. Tổ chức tang lễ xong, gia đ́nh an táng ông Hạo ở mảnh ruộng ngay chái nhà. Theo lời ông Định Bửu, đêm thứ ba kể từ khi Hạo mất, ông nằm ngủ, cứ thấy bồn chồn không yên và như có điều ǵ xui khiến ông phải quật mồ con trai lên.

Ngay sáng hôm sau, ông Bửu họp mặt gia đ́nh nói về sự bồn chồn đó và đề xuất mọi người thử đào mộ xem điều báo mộng có đúng không, tuy nhiên, mọi người đều gạt đi.

Đến chiều hôm đó, khi mọi người đang tề tựu trong nhà th́ có một người lạ mặt bước vào và nói về chuyện người con trai vừa chết của ông Bửu. Ông này có dáng vẻ rất đặc biệt, người gầy g̣ khô héo như cây sậy, râu dài đến ngực, tóc phủ chấm vai và đôi mắt rất sáng. Sau khi nghe ông Bửu tâm sự, người lạ bảo:

- Tôi khẳng định với gia đ́nh rằng xác của cậu bé vẫn chưa  phân huỷ đâu, gia đ́nh nên đào lên để cất giữ. Xác cậu bé này sẽ tồn tại vĩnh cửu.

Người lạ chỉ nói vậy, rồi chắp tay trước ngực cúi chào từ biệt gia đ́nh. Ngay đêm ấy, ông Bửu lại họp mặt gia đ́nh và đề xuất lại chuyện quật mồ, tuy nhiên, mọi người vẫn bác bỏ, cho rằng chuyện người lạ nói và sự bồn chồn của ông Bửu chỉ là chuyện ngẫu nhiên.

Những ngày sau đó, ông Bửu cứ thức chong chong, không thể nào nhắm mắt. Hễ khép mi vào, ông lại thấy rơ h́nh ảnh người con trai mà ông hết mực yêu quư. Sợ ông Bửu thương nhớ con mà chết, nên gia đ́nh đă bàn bạc và quyết định quật mồ con trai ông, cốt để ông hài ḷng.

Cụ Bảy Quỹnh, người cùng xóm, giờ đă chín mươi tuổi, từng tham gia khai quật mộ ông Hạo kể lại:

- Hôm ông Bửu nhờ mấy người chúng tôi quật mộ thằng Hạo, tôi cũng sợ lắm. Nếu mọi việc xảy ra như lời người lạ kia nói th́ không sao, chứ xác nó mà trương thối rồi th́ tội nghiệp nó lắm, sống đă bị bệnh tật đày đoạ, chết cũng không được yên.

Lúc nhấc áo quan lên khỏi mặt đất, người lấy khăn che mũi, người xức rượu vào quần áo để tránh ám mùi. Những người quật mộ cũng tẩm rượu vào bông g̣n nhét vào lỗ mũi. Ai cũng chắc chắn rằng xác ông Hạo đang phân huỷ nên sẽ bốc mùi khủng khiếp.

Ông Quỹnh kể tiếp:

- Khi bật nắp quan tài, ai cũng há hốc miệng ngạc nhiên khi thấy xác Hạo vẫn tươi tắn như đang ngủ, không giống như người chết. Mấy người nhà ông Bửu khóc rú lên, có người cứ vỗ vào má thằng Hạo gọi dậy, nhưng chẳng thấy có phản ứng ǵ.

Điều lạ lùng là khi mới chết, cơ thể ông Hạo cứng đơ, nhưng khi quật mộ lên th́ xác lại mềm, da dẻ hồng hào hơn. Tin lời người lạ kia, ông Bửu đă đưa xác con về, đặt lên tấm phản, rồi phủ vải lên. Hàng ngày, ông ngồi bên xác con trai tṛ chuyện, rồi lại cầu Trời khấn Phật với hy vọng có một phép màu làm Hạo sống lại.

Thông tin “xác chết đội mồ trở về” lan truyền khắp nơi, trở thành sự kiện quan tâm đặc biệt thời bấy giờ. Người dân từ khắp các vùng miền kéo đến nhà ông Bửu để tận mắt xác chết ông Hạo, mặc cho bom đạn, chiến tranh khi đó rất khốc liệt.

Dư luận quá ồn ào, khiến chính quyền Sài G̣n ngày ấy phải vào cuộc t́m hiểu. Họ cử một đoàn năm bác sỹ giỏi, gồm nhiều chuyên môn khác nhau, trong đó, có một bác sỹ người Mỹ, đến nhà ông Bửu đề t́m hiểu sự t́nh.

Những bác sỹ chuyên khoa này  đă ở nhà ông Bửu nhiều ngày, sử dụng nhiều phương tiện máy móc hiện đại nhất thời bấy giờ để khám nghiệm, phân tích, song tuyệt nhiên không đưa ra được kết luận ǵ.

Họ chỉ nói với ông Bửu rằng, ông Hạo đă chết và không thể sống lại được nữa. Các bác sỹ cũng khuyên ông Bửu nên để xác tại nhà, để các nhà khoa học tiếp tục nghiên cứu. Thế là, xác chết không phân huỷ của ông Hạo bị quên lăng cho đến tận hôm nay.

 

 

                                                       Phạm Ngọc Dương

 

                                                            

                                                               

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội viên
 Hội viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 07 November 2006
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2516
Msg 2324 of 2534: Đă gửi: 16 December 2009 lúc 8:10pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde

 

PETER JACKSON KỂ CHUYỆN GẶP MA

 

Peter Jackson có mặt tại London Anh quốc, để giới thiệu bộ phim mới thuộc ḍng kinh dị, The Lovely Bones. Phim kể về linh hồn một gái, cô gái trẻ từ chối lên thiên đường sau khi bị sát hại. Đạo diễn khẳng định, ông từng gặp ma thật. Ông phát biểu với kênh truyền h́nh bốn:

- Một buổi sáng tôi thức dậy và thấy có người ngồi ở cuối giường. Trông bà ấy sợ lắm, gương mặt nhăn nhúm. Tôi đoán bà ấy chừng năm mươi tuổi. Tôi sợ ghê gớm khi bà ấy lướt qua pḥng, biến mất sau bức tường. Tôi ngồi lặng trên giường, tự hỏi phải chăng ḿnh hoa mắt.

Sự việc xảy ra tại pḥng khách sạn Courtney Place, ở Welllington New Zealand cách đây hai mươi năm, khi ông mới quen vợ, bà Fran Walsh.

Peter kể tiếp:

- Khi Fran vào, tôi kể lại. Điều đầu tiên cô ấy hỏi là: Có phải người phụ nữ có gương mặt nhăn nhúm không? Hóa ra Fran đă nh́n thấy h́nh bóng đó trong chính căn pḥng ấy, trước hai năm.

Tờ NZPA đưa tin, nhà làm phim nổi tiếng cho biết, nhà hát St James đối diện khách sạn đó, từng được sửa chữa lại trước khi ông tới ở. Người ta đồn đại, có một nữ diễn viên đă treo cổ tự tử, sau khi cô bị la ó trên sân khấu. Peter cho rằng con ma này nên học cách mỉm cười.

 

 

 

Peter Jackson.

 

 

                                                                      Mai Trần

 

 

 

 

Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội viên
 Hội viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 07 November 2006
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2516
Msg 2325 of 2534: Đă gửi: 16 December 2009 lúc 8:45pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde

 

HAI CÁI ĐẦU LÂU THÉT GÀO TRONG ĐÊM TỐI

 

Đầu thế kỷ thứ mười bảy, trong vùng Hoàng Hồ có một trang trại nhỏ của gia đ́nh họ Cự. Người chồng tên là Khả và người vợ Đỗ Thị là hai nông dân cần cù, tiết kiệm và rất thương yêu mảnh đất rộng vài mẫu và căn nhà nhỏ của họ, do cha truyền con nối từ nhiều thế hệ.

Điều đáng nói là vùng đất bao la xung quanh lại thuộc quyền sở hữu của Mă Sơn, một đại điền chủ đầy quyền lực, người có một bà vợ thật yêu kiều. Hai vợ chồng Mă Sơn muốn xây một dinh thự mới, nhưng cả vùng đất bao la của họ không một nơi nào thích hợp, ngoại trừ mảnh đất nhỏ của gia đ́nh họ Cự.

V́ mảnh đất này không những nằm ngay giữa giang sơn của họ, mà c̣n ở một vị trí tuyệt đẹp với một tầm nh́n bao quát, mênh mông và nhất là không xa bờ hồ là mấy. Đă nhiều lần Mă Sơn đề nghị mua lại trang trại nhỏ của gia đ́nh họ Cự với giá thật cao, nhưng cặp vợ chồng nông dân này đă thẳng thắn chối từ, dù giá cao tới đâu đi nữa.

Một hôm, sau một chuyến du thuyết bất thành, Mă Sơn trở về với vẻ mặt đầy giận dữ, thề sẽ làm chủ mảnh đất của gia đ́nh họ Cự với bất cứ giá nào. Đêm hôm đó, không biết bà vợ yêu kiều của ông ta bầy mưu tính kế ra sao, mà sáng sớm hôm sau Mă Sơn cỡi ngưa. trở lại trang trại họ Cự.

Mỉm cười bắt tay người chồng, Mă Sơn nói rằng ông đă bỏ ư định mua lại trang trại của gia đ́nh họ Cự, xin họ tha lỗi cho ông những khi ông nóng giận, và để chứng tỏ thực tâm muốn làm ḥa, Mă Sơn mời ông bà Cự Khả tới dự tiệc Giáng Sinh, chỉ c̣n cách hôm đó hơn một tuần.

Ông bà Khả cảm thấy vô cùng nhẹ nhơm khi thấy người hàng xóm đầy quyền lực của họ, không c̣n nằng nặc đ̣i mua mảnh đất mà ông cha họ để lại nữa, tuy nhiên họ cảm thấy ngại ngùng trong việc tham dự tiệc Giáng Sinh tại nhà Mă Sơn.

V́ họ hiểu rằng trong dịp này, họ sẽ phải gặp gỡ tất cả các nhà quí tộc và các nhân vật quyền thế và giầu có nhất trong vùng, với những bà vợ mặc đồ lông đắt giá, đeo đầy ḿnh những món nữ trang tương đương giá trị của cả một gia tài. Họ biết rằng họ sẽ vô cùng lạc lơng và bối rối, nhưng lại không thể từ chối được lời mời của Mă Sơn!

Rồi ngày Giáng Sinh cũng tới, ông bà Khả chẳng khác ǵ một đôi chuột đồng lạc lơng giữa một bầy mèo đói, dù hai vợ chồng Mă Sơn đă cố gắng làm cho họ cảm thấy thoải mái.

Tới bữa ăn, họ ngồi cứng ngắc trước một dẫy bàn dài, hai đôi mắt dán chặt vào dĩa ăn của họ chứ không dám liếc nh́n bất cứ một ai. Ngay trước mặt ông Khả là một cái chén nhỏ bằng vàng chạm trổ thật công phu, và ông cảm thấy đỡ bối rối hơn khi chăm chú ngắm nghía món đồ quí giá này.

Đột nhiên cuộc đối thoại ồn ào dường như lắng xuống, khi giọng nói ngọt ngào trong trẻo của bà Mă Sơn cất lên:

- Ông Khả, tôi thấy ông có vẻ rất thích cái chén đó. Thực ra th́ nó cũng xứng đáng được hưởng sự chú ư của bất cứ ai đấy chứ!

Lập tức mọi con mắt đều đổ dồn vào ông Khả và chiếc chén vàng. Mặt ông Khả đỏ gay và ông nói lí nhí đôi lời không ai nghe rơ. Sau khi một vài thực khách lên tiếng bàn tán, mọi người lại trở lại với những câu chuyện của họ và không ai c̣n để ư tới món đồ quí và ông Khả nữa.

Không để ư nhưng họ đều biết về sự chú tâm của ông đối với cái chén vàng. Tiệc tàn, ông bà họ Cự ngỏ lời cám ơn gia chủ trước khi vội vă ra về.

Sáng sớm hôm sau, một toán lính kéo tới vây kín trang trại họ Cự trước khi xông vào bắt giữ hai ông bà, giải tới khám đường. Tại đây, hai người bị tống giam vào hai xà lim riêng biệt mà không được cho biết lư do việc bắt giữ.

Một tuần sau họ bị đưa ra toà xét xử, và chỉ tới khi đứng trước vành móng ngựa họ mới được biết là họ bị kết tội đánh cắp cái chén vàng của người hàng xóm, bà Mă Sơn.

Trên ghế nhân chứng, bà Mă Sơn khai rằng cái chén vàng được đặt trên bàn tiệc, gần bị cáo, và bà bị lôi cuốn bởi sự chú ư đặc biệt của bị cáo khi thấy ông này mắt không rời khỏi cái chén vàng, và đó là lư do bà đă lên tiếng hỏi bị cáo về việc này ngay trong bữa tiệc. Bà thuật lại nguyên văn lời đối thoại giữa đôi bên.

Lời khai của bà được một số nhân vật tai mắt hiện diện trong bữa tiệc xác nhận. Sau đó, hai gia nhân của gia đ́nh Mă Sơn thề rằng họ đă thấy hai bị cáo trong pḥng ăn giữa lúc tất cả các quan khách đang khiêu vũ. Cuối cùng cái chén vàng được đưa ra, và hai người lính, sau khi tuyên thệ, khai rằng trong cuộc lục soát căn nhà của bị cáo, họ đă t́m thấy cái chén vàng giấu trong một pḥng ngủ.

Trước những chứng cớ hiển nhiên, hai vợ chồng bị cáo ngạc nhiên và kinh hoàng tới độ không nói thành lời. Khi quan ṭa hỏi họ có muốn nói điều ǵ không, họ chỉ biết lắc đầu và lẩm bẩm những ǵ không ai nghe hiểu.

Kết quả, họ bị tuyên án treo cổ, và chỉ tới khi lời tuyên án được đọc lên, bà Khả mới mở miệng được. Dướn người về phía trước, đôi mắt đen láy mở rộng, bà chỉ tay về phía hai vợ chồng Mă Sơn và giọng nói của bà vang lên trong pḥng xử:

- Ông Mă Sơn, trước mặt Thượng Đế, ông bà đă tự tuyên án đời đời v́ việc ăn cướp đất đai của vợ chồng tôi. Cả ông bà lẫn con cái ông bà sẽ không bao giờ được khá giả. Tất cả những ǵ ông bà làm đều thất bại. Bạn bè của ông bà sẽ chết thảm. Những người được ông bà và con cái ông bà yêu thương, đều chết trong buồn phiền đau đớn.

Ông bà sẽ không bao giờ được sung sướng dù ở trong căn nhà mới hay nhà cũ, v́ vợ chồng tôi sẽ ngày đêm ở cạnh ông bà. Ông, con cháu ông, những người trong gia đ́nh ông sẽ bị chúng tôi hành phạt. Trong suốt cuộc đời, không bao giờ ông bà loại trừ được chúng tôi. Gịng họ Mă Sơn sẽ bị tuyệt diệt và người cuối cùng sẽ chết đường chết chợ, không một xu dính túi.

Sau đó, hai vợ chồng ông bà Khả bị đưa trở lại khám đường và mấy ngày sau cả hai bị treo cổ chết. Ngay khi thi thể cặp vợ chồng nông dân đáng thương c̣n bị treo tọng teng ở ngă ba đường, Mă Sơn đă chiếm khu trang trại của họ, phá sập căn nhà cũ và khởi sự xây một dinh cơ mới trên nền đất cũ.

Trước Giáng Sinh năm sau, dinh thự lộng lẫy của họ đă hoàn tất và họ dọn vào cư ngụ tại đây. Các nhà quí tộc và các nhân vật quyền thế trong vùng lại đưa những bà vợ mặc áo lông, áo luạ, ḿnh đeo đầy nữ trang tới dự tiệc Giáng Sinh với vợ chồng Mă Sơn.

Mọi người chuyện tṛ vui vẻ giữa tiếng nhạc tưng bừng và không ai c̣n nhớ tới số phận cặp vợ chồng nông dân khốn khổ, cũng như những lời nguyền rủa của bà Khả nữa.

Giữa buổi tiệc, bà Mă Sơn lặng lẽ rời bàn ăn, đi lên lầu lấy vài món nữ trang đắt giá mà chồng bà vừa mua tặng để khoe với thực khách. Thời đó, chưa có hơi đốt và căn pḥng khách được thắp sáng bằng những ngọn đèn cầy. Cầm ngọn đèn cầy trên tay, bà Mă Sơn bước lên thang lầu mờ ảo để về pḥng.

Lên được nửa đường, vừa đặt chân lên một khúc quanh, bà thấy xương sống buốt lạnh, đứng chết sững như trời trồng: Trên tay cầu thang chỉ cách bà khoảng một sải tay, hai cái đầu lâu đang nh́n bà nhe răng cười. Một cái là đầu lâu đàn bà với mớ tóc dài rũ xuống, cái kia là của một người đàn ông. Trong ánh nến chập chờn, hai cái đầu lâu đang nhe răng cười và dường như sắp mở miệng nói với bà...

Bà Mă Sơn thét lên một tiếng hăi hùng, đánh rơi cây nến và ba chân bốn cẳng chạy như bay xuống pḥng khách. Tại đây, mặt mày trắng bệch, chân tay run rẩy, bà thuật lại những ǵ vừa xẩy ra.

Tất cả các quan khách, tay cầm nến và đèn dầu, kéo nhau lên cầu thang, dĩ nhiên các ông đi trước. Hai cái đầu lâu vẫn nằm vắt vẻo, chỉ khác một điều là chúng không c̣n nằm trên tay cầu thang nữa mà nằm tận trên đầu cầu thang. Một người đàn ông can đảm nhất đám, một vị sĩ quan, rút kiếm xông lên đâm thẳng vào cái đầu lâu đàn ông.

Đây là một cái đầu lâu thực chứ không phải loài ma quái, v́ nó không biến đi mà đứng yên nhận chịu lưỡi kiếm. Tiếng kiếm chạm vào xương phát ra một âm thanh lạnh người.

Một người la lớn:

- Đây chỉ là tṛ bịp của một tên phá hoại nào đây!

Lập tức một tên gia nhân khả nghi bị đưa xuống hầm tối, bị trói vào một cái cột, buộc phải thú tội. C̣n hai cái sọ người th́ bị ném ra sau vườn. Tiệc tàn, mọi người kéo nhau về pḥng ngủ.

Khoảng hai giờ sáng, giữa lúc mọi người đang say ngủ, v́ hơi men và cũng v́ mỏi mệt, ngoại trừ tên gia nhân đang run rẩy dưới hầm, đột nhiên những tiếng thét đầy kinh hoàng và đau đớn vang lên khiến mọi người bật dậy, không kịp bận áo ngoài, phóng ra khỏi pḥng xem việc ǵ xẩy ra.

Họ kéo nhau tới chỗ tiếng la phát xuất, cái cầu thang nơi hai cái đầu lâu xuất hiện vào buổi tối, và trước sự kinh hoàng của họ, hai cái đầu lâu lại nằm trên tay cầu thang, hai hàm rằng trắng nhởn nhe ra đầy đe doạ.

Tiếng thét kinh hoàng cũng ngưng bặt khi họ kéo tới, tuy mọi người biết chắc những tiếng thét hăi hùng phát xuất từ hai cái đầu lâu. Mọi người lặng lẽ rút lui, lần này không ai dám đụng tới hai cái đầu lâu nữa.

Dường như không c̣n ai ngủ được nữa và dường như mọi người đều nhớ lại lời nguyền rủa của bà Khả gần một năm về trước. Sáng sớm hôm sau, chính Mă Sơn đem hai chiếc đầu lâu liệng xuống ao, trong khi toàn thể quan khách lặng lẽ rút lui.

Tên gia nhân bị nhốt oan lập tức được thả ra và suốt ngày hôm đó, vợ chồng Mă Sơn nh́n nhau mặt mày trắng bệch. Đêm hôm đó, từ sau cửa pḥng ngủ khóa kín, họ nghe những tiếng gào la hăi hùng, đau đớn, và sáng sớm hôm sau, hai cái đầu lâu lại xuất hiện trên đầu cầu thang.

Bây giờ, vợ chồng Mă Sơn phải đối phó với một t́nh thế mới. Không một gia nhân nào dám ở lại đêm, và thực ra chỉ c̣n một vài người ở lại làm việc với họ mà thôi. Bạn bè cũng thưa lần v́ mọi người đều nhớ tới lời nguyền rủa mà bà Khả dành cho bè bạn Mă Sơn.

Chỉ c̣n một hai người can đảm nhất mới dám tới thăm Mă Sơn hoặc mời vợ chồng Mă Sơn tới thăm họ. Tuy nhiên, vợ chồng Mă Sơn lại vô cùng can đảm. Họ cương quyết ở lại, bất chấp những cuộc viếng thăm không được mời của hai cái đầu lâu.

Điều khiến vợ chồng Mă Sơn kinh hoàng nhất là việc hai cái đầu lâu là thực thể, chứ không phải chỉ là ảo ảnh. Họ luôn e ngại rằng giữa một đêm nào đó khi thức giấc, họ có thể thấy hai cái đầu lâu đang le lưỡi, nhe răng ngay trên đầu họ.

Trong khi đó, công việc làm ăn của Mă Sơn khởi sự xuống dốc. Mọi công cuộc doanh thương đều thất bại nặng nề. Không lâu sau đó, khi tất cả sản nghiệp tiêu tan, hai vợ chồng Mă Sơn từ giă cơi đời trong buồn phiền, chỉ c̣n cái dinh cơ lộng lẫy để lại cho người con trai.

Đêm đầu tiên khi người này dọn vào, hai cái đầu lâu thét gào đầy đe doạ suốt đêm. Tuy nhiên, dường như với cái chết của vợ chồng Mă Sơn, sự giận dữ của hai cái đầu lâu cũng hạ giảm, và hàng năm, những tiếng thét gào đau đớn chỉ c̣n được nghe thấy một lần vào dịp Giáng Sinh, ngày cặp vợ chồng nông dân đáng thương dự bữa tiệc đầy tai hoạ, và một lần vào ngày họ bị treo cổ.

Tuy nhiên, dường như có hai cấm điều: Mọi cố gắng đưa hai cái đầu lâu khỏi mảnh đất cũ của họ, sẽ đưa tới một thời kỳ dài bất ổn, với những tiếng thét hăi hùng nghe thấy hàng đêm; và con trai Mă Sơn không được phép mở tiệc tại căn nhà cũ, nơi hai vợ chồng nông dân họ Cự bị cài bẫy.

Một lần, chỉ một lần mà thôi, con trai Mă Sơn mở tiệc tại căn nhà cũ. Giữa lúc thực khách vừa ngồi vào bàn th́ cánh cửa bật mở, hai cái đầu lâu long lóc lăn vào trước khi nhẩy lên bàn, nhe hai hàm răng trắng nhởn khiến toàn thể thực khách xô nhau bỏ chạy.

Người con trai Mă Sơn cũng chết v́ quá buồn phiền, và sự buồn phiền tiếp diễn với các thế hệ Mă Sơn sau đó, cho tới khi ṭa nhà về tay chủ mới. Người cuối cùng của gịng họ Mă Sơn đă chết đường chết chợ, không một xu dính túi. Cái chết của một kẻ ăn mày. Lời nguyền rủa của bà Khả đă được chứng nghiệm.

 

 

                                                                         NKCM

 

 

 

 

 

 

 

Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội viên
 Hội viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 07 November 2006
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2516
Msg 2326 of 2534: Đă gửi: 18 December 2009 lúc 10:20am | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde

 

SÁU TUỔI KÉO ÔTÔ NẶNG 1,5 TẤN

 

Một học sinh tiểu học người Malaysia, vừa khiến mọi người kinh ngạc về khả năng của ḿnh. Cậu bé sáu tuổi này đă được kéo chiếc ô tô nặng 1,6 tấn đi xa 120 mét.

T. Santhosperumal, sáu tuổi, đến từ Kampung Jawa, bang Selangor, Malaysia. Ngoại h́nh của cậu không có ǵ đặc biệt so với những bạn cùng trang lứa. Santhosperumal được mọi người gọi với biệt danh “Santhos mười” theo nhân vật hoạt h́nh thiếu nhi Ben mười.

Santhos trở thành cậu bé đầu tiên có thể kéo ô tô đi được quăng đường 120 mét. Santhos kéo chiếc xe Mercedez Benz 240E chở bốn người lớn, với tổng trọng lượng 1.670 kg, sử dụng một chiếc dây kéo trên vai.

Cha của cậu bé, ông N. Thiagu, cho biết:

- Con trai tôi là một đứa kiên tŕ. Nếu tập trung và đặt mục tiêu, cậu bé có thể làm được mọi thứ. Thực tế, cậu đă tập lái xe Kancil từ khi bốn tuổi. Một năm sau đó, bé bắt đầu lái chiếc xe nâng hàng tại nơi làm việc của tôi. Cậu bé có thể lái được chiếc xe tải nặng ba tấn.

Gia đ́nh mong muốn con trai tôi ghi kỷ lục về lái xe nhưng bé chưa đủ tuổi. Santhos đă thực hiện mục tiêu ghi danh vào sách kỷ lục bằng cách kéo xe. Em đă tập kéo chiếc xe Kancil trước khi thử kéo chiếc Mercedes. Ông Thiagu nói.

Mẹ của Santhos, bà M. Chelvee kể về con trai ḿnh:

- Cậu bé chỉ tập một số động tác thể dục để làm nóng cơ thể trước khi kéo chiếc ô tô. Hàng ngày, chúng tôi cũng không ăn loại thực phẩm nào đặc biệt cả. Buổi sáng, bé ăn năm quả trứng và ngũ cốc, buổi trưa là một nồi thịt gà nấu ớt. Santhos cũng uống rất nhiều nước tăng lực.

Santhos mỉm cười nói:

- Nếu hăng hàng không AirAsia của Malaysia cho phép, th́ mục tiêu tiếp theo của cháu là kéo một chiếc máy bay.

Cậu bé đang được xem xét để được công nhận trong sách kỷ lục Guinness.

 

 
Cậu bé sáu tuổi và sức khỏe phi thường

                                                                

         Telegraph

 

 

 

 

 

 

 

 

Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội viên
 Hội viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 07 November 2006
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2516
Msg 2327 of 2534: Đă gửi: 18 December 2009 lúc 4:55pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde

 

CÁNH CỔNG TÀNG H̀NH

 

Nhân loại chúng ta sắp được chứng kiến chiếc cổng, chiếc áo tảng h́nh giống như truyện Harry Potter.

Các nhà khoa học Trung Quốc vừa t́m ra cách có thể giúp họ tạo ra cổng tàng h́nh, giống như cổng dành cho phù thủy tại nhà ga trong loạt phim Harry Potter. Trong siêu phẩm Harry Potter, các phù thủy bắt tàu ở sân ga số 9 ¾ tại nhà ga King's Cross ở London. Người thường không thể nh́n thấy sân ga này.

Ánh sáng là các bức xạ điện từ có bước sóng nằm trong vùng quang phổ nh́n thấy được bằng mắt thường, khoảng 400 nm đến 700 nm. Giống như mọi bức xạ điện từ, ánh sáng có thể được mô tả như những đợt sóng hạt chuyển động gọi là photon.

Ánh sáng tới vật thể rồi phản xạ tới mắt người nên chúng ta nh́n thấy vật thể. Nếu ánh sáng tới vật thể nhưng không phản xạ tới mắt, vật thể sẽ trở nên tàng h́nh đối với chúng ta. Nhiều nhà khoa học dựa vào nguyên tắc này để tạo cổng tàng h́nh.

Sau khi phát triển một kỹ thuật có tên quang học biến dạng, các chuyên gia vật lư của Đại học Khoa học và Công nghệ Hong Kong và Đại học Fudan Thượng Hải, Trung Quốc có thể thay đổi đường đi của sóng ánh sáng.

Ngoài ra, nhóm nghiên cứu chế tạo thành công các tinh thể phát quang có khả năng tạo ra ảo ảnh quang học. Ảo ảnh đó bẻ cong đường đi của ánh sáng và các dạng bức xạ điện từ khác, buộc chúng đi theo những hướng định sẵn để chúng không dội tới mắt người.

Ưu điểm của loại cổng này là người ta có thể bật và tắt chức năng tàng h́nh vào mọi thời điểm.

- Cổng tàng h́nh có thể chặn sóng điện từ nhưng cho phép các dạng vật chất khác đi qua. Những người đứng bên ngoài cổng sẽ nh́n thấy một thứ giống như gương. Tiến sĩ vật lư Huanyang Chen của Đại học Khoa học và Công nghệ Hong Kong, cho biết.

Giáo sư Ulf Leonhardt, nhà vật lư của Đại học St Andrews, Scotland, giải thích nguyên lư của kỹ thuật quang học biến dạng như sau:

- Hăy tưởng tượng bạn ngắm cá trong bể kính. Hiện tượng phản xạ ánh sáng từ không khí tới kính khiến lũ cá có vẻ to hơn. Nếu bạn đặt những tinh thể phát quang ở góc thích hợp, chúng sẽ khiến ánh sáng dội ngược trở lại, để tạo ra một chiếc hố mà mắt người không nh́n thấy. Đó là một dạng ảo ảnh quang học.

Theo Leonhardt, phát minh của các nhà vật lư Trung Quốc, có thể mở đường cho việc chế tạo các thiết bị tàng h́nh cho quân đội. Tuy nhiên, nhóm nghiên cứu tại Trung Quốc thừa nhận, họ c̣n phải vượt qua nhiều vấn đề khác, trước khi cổng tàng h́nh trở thành hiện thực.

Cũng trong những năm gần đây, các nhà khoa học cũng đă t́m ra hai loại vật liệu mớ,i có thể chế tạo ra những chiếc áo tảng h́nh.

Vật liệu thứ nhất là chiết suất âm, loại vật liệu này có thể khúc xạ ngược ánh sáng nh́n thấy, v́ vậy, nó có thể làm cho một vật thể trở nên tàng h́nh, bằng cách bẻ cong các sóng ánh sáng, để chúng lượn ṿng quanh vật thể, rồi hội tụ ở phía sau, giống như ḍng nước chảy quanh một tảng đá.

Vật liệu thứ hai có tên là Negative Refraction One,  được tạo nên bởi sự kết hợp giữa những sợi dây bạc, có đường kính nhỏ hơn sợi tóc người khoảng hai mươi lần, và nhôm oxit Al2O3.

Để tạo ra vật liệu thứ hai, nhóm nghiên cứu đặt những sợi bạc có đường kính ở cấp độ nano, nằm xen kẽ với các lớp magie fluoride MgF2. Sau đó họ tác động để nó có cấu trúc h́nh lưới.

Kết quả thử nghiệm cho thấy cả hai loại vật liệu mới, đều bẻ cong đường đi của ánh sáng, nằm trong dải bước sóng nh́n thấy. Nhiều nhà khoa học đă tạo ra được hiệu ứng tàng h́nh, song họ chỉ làm được điều đó trong không gian hai chiều, với các sóng ánh sáng mà mắt người không thể nh́n thấy.

 


Chiếc áo tàng h́nh.
                                                                       

 

                                                          billgate

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội viên
 Hội viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 07 November 2006
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2516
Msg 2328 of 2534: Đă gửi: 18 December 2009 lúc 5:26pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde

 

PHÁO ĐÀI SACYHUAMAN CÓ

BÀN TAY CỦA QUỶ?

 

Một số nhà sử học thời xưa của Tây Ban Nha đă viết rằng, những bức tường này được xây dựng bởi quỷ. Họ cũng tin rằng những người ngoài hành tinh đă tới, để giúp hoặc dạy người Inca xây dựng pháo đài Sacsayhuamán nàỵ

Sacsayhuamán, c̣n được gọi là Saksaq Waman, một tàn tích Inca cổ ở độ cao 3701 mét. Nó là một bức tường được sắp xếp rất phức tạp với nhiều điều kỳ bí, gần thành phố cổ Cusco, Perụ

Đây là một pháo đài rộng lớn được xây dựng bằng những phiến đá khổng lồ nặng trên ba trăm tấn, nhưng không ai biết những phiến đá này được cắt, di chuyển và đặt vào chỗ như thế nàọ

Cách thức xây dựng lên bức tường này vẫn c̣n là một bí ẩn, bạn không thể để một tờ giấy ở giữa những phiến đá, không có một kẽ hở nàọ

Ba bức tường Sacsayhuamán dày khoảng bốn trăm mét và cao sáu mét. Có đến sáu ngàn khối đá, đă được dùng để xây dựng. Cách thức di chuyển những phiến đá cổ này rất thú vị. Một trong những phiến đá to nhất đă được di chuyển hơn tám mươi km, dọc theo những dăy núi với địa h́nh hiểm trở.

Người Inca không sử dụng những phương tiện có bánh như xe ngựa vào thời điểm đó. Đây là điều khác nhau trong các luồng ư kiến của các chuyên gia về cách xây dựng Sacsayhuamán.

Một ví dụ xuất sắc của nghệ thuật xây dựng của người Inca là tại Sacsayhuamán ở Perụ Họ cắt, và kéo theo những phiến đá khổng lồ để xây dựng những bức tường như thế này, xếp chúng vừa khít cạnh nhau, mà không cần vữa, rất chặt chẽ đến mức bạn không thể để một lưỡi dao hay một tờ giấy vào giữa chúng.

Đủ chắc chắn để chống chọi lại với những trận động đất lớn. Một kiến trúc thú vị khác là Muyuqmarca hay Muyumarka, một tàn tích nhỏ của người Inca, gồm có ba bức tường đá h́nh tṛn đồng tâm, tất cả được liên kết với nhau trong khu vực Sacsayhuamán

Người Tây Ban Nha, những người xâm lược vùng đất này, đă lấy một số lượng lớn đá từ Sacsayhuamán để xây dựng nhà thờ ở Cuzcọ V́ lư do này, mà một phần của bức tường đă không đạt được độ cao gốc.

Các di tích nằm dưới mặt đất cũng rất nổi tiếng gọi là Chincanas. Khu vực này cũng nối liền với những phần khác ở vùng đất người Incạ Những bí ấn tiếp tục được hé lộ. Năm 2008, một đền thờ đă được phát hiện tại khu vực này, được xây dựng từ khoảng năm 900 đến 1200 sau công nguyên.

Những bí ẩn xung quanh kiến trúc của Sacsayhuamán, đă làm cho vùng này trở nên nổi tiếng. Khu vực có thể chứa đến năm ngàn dân này vẫn c̣n một những vùng rộng lớn khác, để những nhà kiến trúc và khảo cổ ngày nay, có thể mở mang tầm mắt.

Một vài phiến đá hoàn toàn khổng lồ, có kích thước như một chiếc xe tải trung b́nh. Quan trọng nhất, nó vẫn c̣n tồn tại đến ngày naỵ Một số nặng hơn năm mươi tấn và vẫn được đặt vừa khít cạnh nhaụ Rất nhiều câu hỏi được đặt ra: Làm sao người Inca có thể làm được điều phi thường như vậy, nhưng hiện nay, câu trả lời vẫn c̣n là một bí ẩn.

Người Tây Ban Nha xâm lược coi trọng những công nghệ kỹ thuật quân sự của họ hơn những người Incạ Họ đă rất ngạc nhiên về thành tựu nàỵ Một số nhà sử học thời xưa của Tây Ban Nha, đă viết rằng những bức tường này được xây dựng bởi quỷ. Họ cũng tin rằng những người ngoài hành tinh đă tới để giúp hoặc dạy người Inca xây dựng pháo đài Sacsayhuamán nàỵ

Tuy nhiên, sau một số phân tích đơn giản về cấu trúc và phong cách xây dựng, các chuyên gia đă đưa đến một nhận định rằng, pháo đài này chính là một công tŕnh xây dựng của người Incạ Đă có khoảng 20.000 đến 30.000 người cùng tham gia, và thời gian xây dựng là khoảng sáu mươi năm.

 

Pháo đài Sacsayhuamán có bàn tay của quỷ, Phi thường - kỳ quặc,

                                                                    

Pháo đài Sacsayhuamán có bàn tay của quỷ, Phi thường - kỳ quặc,

 

Pháo đài Sacsayhuamán có bàn tay của quỷ, Phi thường - kỳ quặc,

 

                    Hundki

                                                              

 

 

 

 

 

 

Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội viên
 Hội viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 07 November 2006
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2516
Msg 2329 of 2534: Đă gửi: 18 December 2009 lúc 5:34pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde

 

50 CHIẾC KIM KHÂU TRONG NGƯỜI CẬU BÉ

 

Một cậu bé hai tuổi sống ở đông bắc Brazil, đang chờ phẫu thuật để loại bỏ phần lớn trong số năm mươi chiếc kim khâu, mà các bác sĩ tin rằng đă được cắm vào cơ thể cậu từng cái một.

Nói với cảnh sát, bà mẹ cho biết chị không rơ bằng cách nào những chiếc kim này có mặt ở đó, song một vài phỏng đoán cho rằng, đây có thể là sản phẩm của một nghi thức ma thuật kinh dị. Hăng ABC cho biết.

Bác sĩ Luiz Cesar Soltoski, Bệnh viện Do Oeste, người đang chăm sóc bé, cho biết một vài chiếc kim vẫn sẽ phải để lại trong cơ thể bé, bởi chúng nằm quá gần với gan, việc lấy chúng ra sẽ rất nguy hiểm.

 

50 chiếc kim khâu trong người cậu bé 2 tuổi

 

Ảnh chụp X quang cho thấy những chiếc kim khâu

cắm chi chít trong người cậu bé. Ảnh: ABC.

 

 

T. An

 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội viên
 Hội viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 07 November 2006
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2516
Msg 2330 of 2534: Đă gửi: 18 December 2009 lúc 5:51pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde

 

HUYỀN BÍ TRONG NGÀNH THẦY PHÁP

 

Ba của tôi là thầy Pháp, ở miền Tây, tỉnh Kiên Giang. ông chuyên trị bệnh tà và có pḥng thuốc nam bắc, chữa bệnh cho nhiều người trong làng và các vùng, các tỉnh lân cận. Từ bé đến giờ tôi cũng chứng kiến nhiều sự việc liên quan đến siêu h́nh, xin mạo muội kể ra đây chia xẽ với các bạn.

Lúc Ba tôi mở pḥng thuốc Nam ở xóm, gần gia đ́nh của Mẹ tôi lúc ấy (lúc này Ba và Mẹ của tôi chưa cưới nhau). Mẹ tôi đau bệnh thường xuyên, lần đó đau lâu ngày mà chưa khỏi, nghe có ông Thầy mới tới nên đến điều trị, và đêm đó Mẹ của tôi ngủ lại gian nhà dành cho bệnh nhân.

Đêm đó ông Thầy Pháp (Ba của tôi) thấy bằng con mắt thứ ba, thấy có một Vong nam già, một mắt, đến nh́n vào gian nhà bệnh nhân, (lúc này rất đông người bệnh ở lại) Ba tôi hỏi:

- Ông cần t́m ai?

Vong đó trả lời:

- T́m người cháu gái.

Ba tôi nói:

- Đông người quá, ai là cháu ông th́ ông làm dấu để tôi biết. Sau đó vong tiến đến liếm vào tay của Mẹ tôi. Sáng ra trên tay ngay chỗ tối qua Vong liếm bị thâm tím.

Ba tôi kể lại sự việc tối qua, Mẹ tôi nhớ rằng bà có một ông Cố, ông không có gia đ́nh con cái, người thân chôn ông ở làng bên, nhưng khi c̣n sống ông không có bị hư một mắt như Ba tôi thấy.

Sau khi Mẹ tôi khỏi bệnh, bà t́m đến ngôi mộ của Ông Cố để thỉnh cốt về chôn cất gần nhà, tiện việc thờ cúng, chăm nom mồ mă. Khi lấy cốt th́ thấy có một rể cây dài ăn xuyên qua hốc mắt của ông. từ đó gia đ́nh tôi thờ ông Cố đến giờ.

Một lần khác, ở ngă ba gần nhà người ta đồn có ma quậy phá, đêm đó Ba bắt đem về hai vong, một nam, một nữ, c̣n nhỏ tuổi. Ba tôi đem về giữ hai vong này ở góc đất nhà ḿnh. Gần khuôn đất đó có nhà của cậu tôi đang sống.

Đêm nọ cậu tôi ngủ mơ thấy ở góc đất đó có hai đứa nhỏ lạ đi ḷng ṿng, cậu hỏi:

- Sao ở đây?

Đứa nhỏ trả lời:

- Nhà tôi ở chỗ khác, người ta bắt tôi rồi bỏ tôi ở đây.

Cậu tôi nghĩ thầm trong bụng, nhà ḿnh có con nhỏ, hay cho hai đứa này về cho nó phụ việc với trông con. Nghĩ thế rồi cậu dẫn hai đứa nhỏ đó về nhà.

Sáng ra hai đứa con của cậu ói mữa, nóng sốt tùm lum. đem lại nhà cho Ba tôi bốc thuốc. Ba nh́n đă biết nên hỏi cậu, cậu mới kể ra sự việc tối qua nằm mơ. Ba tôi bắt lại hai vong đó và bốc thuốc cho hai đứa con của cậu khỏi bệnh.

Ông cố tôi ngày trước tuy không phải là thầy địa lư, phong thủy, nhưng biết xem bói toán và có biết về thuật địa lư, phong thủy.

Có một người bà con gần trong ḍng tộc, sanh rất nhiều con nhưng không một người con nào sống thọ. Lúc ấy trong nhà c̣n lại một người con duy nhất, nhưng cả nhà rất lo sợ v́ không biết khi nào người con trai này sẽ mất.

Một dịp t́nh cờ qua nhà người bà con này chơi, và nghe cả nhà kể chuyện, ông cố tôi cho biết nếu cả nhà c̣n không chịu bỏ cái ngơ (lối vào nhà) cũ và làm một cái ngơ mới, th́ người con trai con lại cũng sẽ chết yểu.

Ông cố tôi c̣n hướng dẫn thêm, việc trổ ngơ chỉ thành công, nếu ngay sau khi ngơ mới được tạo ra, và sáng sớm của ngày đầu tiên đi ngơ mới, có một người phụ nữ đang mang thai, tới xin cái ǵ th́ cho cái đó. Nếu không th́ phải làm lại ngơ mới.

Cả nhà người bà con của tôi nghe theo lời, sáng sớm ngày hôm sau bít ngơ cũ và làm ngơ mới theo hướng đă chỉ định. Thật là may mắn, ngay sau khi vừa trổ ngơ mới, có một người phụ nữ mang thai đi cấy sớm, ghé vào xin một miếng trầu ăn cho ấm. Cả nhà người bà con tôi mừng quá, liền biếu chị ta trầu.

Quả thật, sau sự kiện ấy, th́ không con người con nào cùa người bà con đó phải chết yểu nữa. Sau đó họ sinh thêm mấy người con và sống cũng rất thọ.

Tôi có một người bác phục vụ trong quân đội và rất thích hay đi khắp mọi nơi để du lịch. Bác tôi không theo tôn giáo nào khác, mà chỉ có thờ ông bà, tổ tiên.
Có một lần nọ, trong một dịp đi chơi, t́nh cờ bác tôi ghé vào nhà của một người quen cũ. Qua nói chuyện, người quen này mới tâm sự với bác tôi rằng, không biết tại sao mà mọi người trong nhà ông ta luôn không khỏe mạnh, và hay đau yếu một cách kỳ lạ. Có khám bệnh cũng không t́m ra bệnh.

Khi nghe người chủ nhà nói xong, đột nhiên bác của tôi bảo người chủ nhà đào đất dưới gầm giường, của nhà ông ta lên thử xem. Người chủ nhà tuy ngạc nhiên và không hiểu lư do, nhưng cũng vẫn làm theo lời của bác tôi.

Khi mọi người đào sâu được một khoảng, th́ phát hiện có một bộ xương người được chôn ở đó. Cả nhà kinh ngạc và hoảng sợ, họ liền đem bộ xương ra chỗ khác chôn và cúng vái.

Kể từ đó mọi người trong nhà khỏe mạnh không đau yếu như trước nữa. Mỗi gia đ́nh bên họ Ngoại tôi đều có người đi tu, bên họ Nội th́ lại có "cốt-căn" cho nên mọi người trong gia đ́nh tôi đều tin có Phật, Thánh, Thần, Ma, Quỷ. Tuy nhiên duy nhất người anh trai thứ ba của tôi lại không tin bất kỳ điều ǵ cả.

Năm ấy anh tôi đi bộ đội, một hôm được nghỉ phép nên đến nhà của người bạn chơi, thấy trước nhà có bàn thờ ông Địa, nên anh tôi nghịch nên mới đến bàn thờ ông Địa chọc phá, thọc lét vào tượng ông Địa và thách thức, nếu ông Địa có linh thiêng th́ cho anh tôi thấy th́ anh tôi mới tin.

Đêm đó anh tôi ngủ mơ thấy một người đàn ông to lớn, mặc áo choàng đen đè trên người làm anh tôi khó thở và thọc lét anh tôi. Lúc này anh tôi chợt nhớ đây chắc là ông Địa về phạt ḿnh, cho nên van vái cầu xin ông Địa mới được tha. Từ đó về sau anh tôi đă thay đổi nhiều về ḷng tin.

 

 

                                                                      Sunny

 

 

 

 

 

 

 

Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội viên
 Hội viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 07 November 2006
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2516
Msg 2331 of 2534: Đă gửi: 18 December 2009 lúc 6:15pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde

 

HUYỀN BÍ TRONG NGÀNH THẦY PHÁP (2)

 

Tôi xin được chia sẽ vài điều mà tôi được biết qua Ba của tôi, tôi chỉ nói riêng về Ba tôi thôi, không phải nói chung các Lễ nghi của các Thầy pháp khác.

Theo như tôi biết, lúc trẻ, Ba có theo học với Thầy, Sư Thúc ở vùng Thất Sơn, Tỉnh An Giang, miền Tây Việt Nam. Như các sư huynh, tỷ cũng biết. Làm nghề ǵ cũng có Tổ nghiệp cả, việc thờ cúng tùy theo tín ngưỡng và ngành nghề khác nhau.

Ba của tôi th́ không có thờ cúng, tế lễ Tổ nghiệp, Chư vị độ. Trong nhà thờ cúng như nhà b́nh thường, có bàn thờ Phật A Di Đà, và thờ Cửu huyền. Trị bệnh cho ai cũng không đ̣i hỏi lễ vật, tùy tâm của người bệnh, mang đến hoa quả, trà bánh, đều dâng cúng trên bàn Phật.

Cũng có nhiều gia đ́nh, trước kia có người làm thầy, hằng năm cúng tế Tổ nghiệp (hay binh gia của vị Thầy pháp quá cố) nhưng không có ai nối truyền, thờ cúng, nên trong nhà xăy ra nhiều việc khó khăn, đau bệnh và bị tà. Có đến nhờ Ba của tôi giúp.

Những trường hợp như thế này th́ thường là Ba kêu về, lấy các vật dụng ngày xưa vị Thầy pháp quá cố đă dùng, có thể là bùa chú hoặc những ấn bài ǵ đó, đem đến cho Ba, và chỉ cho gia đ́nh nọ cách cúng lễ. Sau đó th́ người bệnh được khỏi, và gia đ́nh từ đó cũng không phải cúng tế Tổ nghiệp hằng năm nữa.

Tôi xin kể một việc xảy ra với Ba tôi. Hiện Ba của tôi đă quá già yếu, tự ông không thể đi lại được, mọi việc đều nhờ con cháu giúp. hiện ông có vài pḥng thuốc Nam, Bắc ở Cà Mau, có rất đông thân chủ tin theo.

Mỗi năm ông và những thân chủ này đều có chuyến đi đến vùng Thất sơn. Gần đây, ông bệnh phải nằm viện ba tuần, xuất viện xong gia đ́nh đưa về nhà, sợ ông qua không khỏi, mọi người đến thăm và gia đ́nh th́ chuẩn bị tâm lư cho việc ông ra đi.

Nhưng đến ngày đi Núi như mọi năm, thân chủ của ông cũng tổ chức đi và mời ông đi cùng. Gia đ́nh th́ sợ ông qua không khỏi, nhưng ông quyết định đi. Ông có thể bước đi mạnh khỏe, và ông đi tham quan vùng Thất sơn, rồi đến Núi Bà Đen ở Tây ninh, suốt một tuần.

Ông không hề hấn ǵ cả. Trong khi b́nh thường ông không thể tự làm được ǵ, ngồi cũng không nỗi. Nhưng khi đi trị bệnh hay về Núi, ông có thể đứng lên đi được và ngồi xe honda một ḿnh hằng trăm km.

Việc này vượt ngoài khả năng của một người đau yếu, già cả, mất khả năng vận động.

 

                                                                           Sunny

 

 

 

 

 

 

 

Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội viên
 Hội viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 07 November 2006
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2516
Msg 2332 of 2534: Đă gửi: 18 December 2009 lúc 6:23pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde

 

HUYỀN BÍ TRONG NGÀNH THẦY PHÁP (3)

 

Bà mợ của người bạn tôi sắp đi Mỹ, nên chuẩn bị đăi tiệc để từ giả. Trong số khách quen có một ông thầy giáo. Ông biết coi bói và coi cho ai cũng không lấy tiền. Ông này nói với bà mợ là:

- Bà không có đi đâu hết, bà mà đi là có người khiêng bà đó.

Bà mợ cười ông thầy nói tầm bậy, v́ bà đă có giấy xuất cảnh, nay mai là bà đi thôi. Ông thầy không có nói ǵ thêm. Tối bửa đó, bà mợ họp con cháu lại để chia gia tài, rồi đám con cháu dành gia tài tranh căi dữ dội, làm cho bà tức quá, rồi ngă xuống chết luôn. Ứng với lời ông thầy nói hồi sáng.

Nghe kể vậy, tôi xin địa chỉ rồi t́m tới để nhờ ông coi bói dùm cho ḿnh. Khi tôi tới đó th́ ông không coi cho tôi, mà lại coi ra là trong nhà tôi đang có chuyện, bảo tôi về nhà kêu người lớn tới đây.

Đúng là lúc đó trong nhà đang có chuyện của thằng em trai mười bảy tuổi. Hồi bốn tháng trước nó bị nhức đầu, đi bác sĩ cho thuốc uống, nó uống một lần cả bụm thuốc. Rồi sau đó nó bị nổi cơn điên, xách dao gặp ai cũng muốn chém.

Má tôi là người đạo Công giáo, nhưng nghe ai chỉ ông thầy bùa nào cũng tới nhờ, mà vẫn không có ai giúp được. Lần này, tự nhiên không ai nói mà có ông thầy biết chuyện trong nhà, nên má tôi mừng và rất là tin tưởng.

Lên gặp ông thầy th́ ông kêu đi mua một củ khoai, mấy miếng mía và một cục huyết để ông làm phép. Tôi chạy đi mua khoai với mía xong, c̣n đang tính không biết đi đâu có cục huyết, th́ ngay trên đường ghé qua nhà người quen, vừa lúc có con gà bị chết, họ làm thịt nên tui xin được cục huyết gà.

Đầy đủ rồi mang lên cho ông thầy. Ông để mấy thứ đó lên bàn thờ, để một xâu chuổi nhỏ lên củ khoai, rồi kêu gia đ́nh tới khấn. Ông đứng đằng sau lưng tui đọc lầm rầm cái ǵ đó bằng cái tiếng rất lạ.

Khấn xong th́ củ khoai đó mang xắt nhỏ ra để đem về cho đứa em ăn. Thật là hay, thằng em ăn xong th́ từ từ dịu lại, không tỏ vẻ hung hăng nửa và từ đó nó b́nh thường trở lại.

Lúc ở chổ nhà ông thầy, ông nói là thằng em bị bịnh do có người ếm nó, và má tôi sẽ biết được ai là người làm chuyện này, khi thấy cái người đó bị gấp đôi cái họ làm.

Ít lâu sau, trong xóm, có hai đứa nhỏ, năm và sáu tuổi, con của ông hàng xóm, bị lên cơn điên cũng dữ dằn giống như thằng em của tôi vậy. Tôi thấy tội nghiệp quá chạy lên kiếm ông thầy, xin ông giải cho hai đứa nhỏ, nhưng ông nói là giải cho hai đứa th́ thằng em tôi sẽ bị trở lại.

Ông nói cứ để vậy th́ sẽ không sao, nhưng nếu đem vào nhà thương th́ sẽ bị chết. Rốt cuộc ông đó đưa hai đứa vô nhà thương, th́ có một đứa chết.

Tôi biết được là lúc trước ông này có tới mượn tiền má tôi, nhưng má tôi không cho ông mượn. Tôi thấy hai đứa nhỏ bị khùng khùng rất là tội nghiệp, mà không biết làm sao. Mà củng rất khó hiểu, tại sao con nit phải chịu tội của người lớn chứ?

 


P.Nga

 

 

 

 

 

 

 

 

Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội viên
 Hội viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 07 November 2006
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2516
Msg 2333 of 2534: Đă gửi: 18 December 2009 lúc 7:32pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde

 

HUYỀN BÍ TRONG NGÀNH THẦY PHÁP (4)


Buổi sáng hôm sau ngày Ḥa chào đời, có một ông Lục đến gơ cửa xin vào gặp gia chủ. Hỏi lại th́ ông nói ông tu ở am Châu Đốc, v́ ông biết nhà này có sanh quư tử nên muốn đến để chúc mừng.

Người trong nhà nghe thấy lạ nên mời ông vào và bế em bé mới sanh ra cho ông xem. Ông nói hăy dùng nước dừa mà tắm cho em bé. Người nhà nghe lời chặt xuống mười mấy trái dừa. Xong rồi, Ông lấy ra một đồng tiền có hai mặt, khấn và làm phép ở trên đồng tiền đó nói là tặng cho em bé. Cha của Ḥa mời ông dùng cơm và đưa một bao thơ cho ông, nhưng ông từ chối không nhận phong bao.

Năm tháng qua nhanh, Ḥa lớn lên, là con nhà giàu, học trường đạo nhưng rất hiếu kỳ về bùa chú. Ngày kia có người bạn dẫn đến gặp một ông thầy. Thầy Ba có cái tướng ốm yếu nh́n không có cái ǵ thần bí cả, nhưng ông đoán được ư nghĩ của Ḥa lúc đó là đang coi thường ông, nên đưa cây củi tạ cho Hoà kêu cứ đập vô đầu của ông đi.

Ḥa dùng sức đập một cái bốp mà ông vẫn đứng yên không suy suyển chút nào. Ḥa lại nghĩ chắc là ông thầy này giỏi vơ mà thôi, và ông Ba đă cũng đoán biết được ư nghĩ đó. Lúc đó, có một người quen là nhân dân tự vệ vác súng đi ngang qua cửa, ông tới mượn cây súng carbin, rồi trao súng vào tay của Ḥa kêu cứ nhắm ông mà bắn.

Ông nhắm mắt lại niệm, c̣n Ḥa th́ canh kỹ rồi nổ súng. Cây súng như có một lực vô h́nh hất mũi súng lên cao. Ḥa liền hạ mũi súng cho thấp để cho súng không bị giật như lần đầu và bắn lần thứ hai. Cũng như lần trước, mũi súng vẫn bị hất lên cao như trước.

Lúc đó Ḥa nh́n thấy h́nh Phật màu đỏ nổi lên đầy trên mặt, cổ, và hai cánh tay của ông Ba, nên mới chịu phục xin theo làm đệ tử. Ḥa cho biết tu theo ông thầy th́ phải kiêng ăn thịt trâu, thịt rùa, thịt rắn, không được ăn huyết hay khế, và tránh đi dưới hàng cây phơi đồ.

Có lần Ḥa ăn đại mấy món cấm kỵ th́ về bị hành nhức đầu dữ dội, đau tới nóng lạnh, uống thuốc mấy cũng không khỏi. Cuối cùng là phải chạy tới thầy Ba xin giải. Ông thầy ra bàn thờ khấn cho th́ Hoà mới hết nhức đầu. Hàng tháng theo lệ phải cúng cho ba ông Tổ trong môn phái một trái dừa. Lạ một cái là trái dừa để lên bàn thờ chỉ một tiếng sau là nổi mốc ngay liền.

Một ngày kia đi chơi, Ḥa gặp một đám mười mấy đứa du đăng, trong một con đường hẻm và xảy ra đánh lộn. Tuy Ḥa có học vơ nhưng một tay không mà chọi với mười mấy tay binh khí, th́ thật là khó mà thoát thân. T́nh cảnh Ḥa chỉ c̣n cách là niệm mấy ông Tổ về giúp.

Trong lúc lâm trận, Ḥa bị một đứa cầm cây xẻng cuốc đất (cây xà beng) phang mạnh một cái vô lưng vậy mà Ḥa lại không bị hề hấn ǵ. Trái lại mười mấy đứa đều bị Ḥa đánh ngă nằm đầy đường, được đưa đi nhà thương, đứa nào cũng bị găy vài cái xương sườn. Thật không thể ngờ.

Ngày đó Ḥa tới nhà của thầy Ba. Thầy Ba cho biết ngày hôm nay có một cuộc đấu phép giữa thầy và một người khác. Ông chuẩn bị mọi thứ, Ḥa giúp ông mang ra những món ông cần để ông bày trận: hai bó đũa, hai mươi bốn cây kim, ba cây nhang và một bát muối.

Ông rải muối lên hàng đủa và kim rồi ngồi niệm chú. Không bao lâu th́ mấy cây kim và cây đủa đều đứng dựng lên hết. Lúc đó có cơn gió mạnh từ đằng sau nhà thổi vào làm tung bụi mờ mịt. Khi bụi mù từ từ tan hết th́ không thấy đủa và kim ở đó nửa, như là đă bị luồng gió mạnh đó cuốn đi.

Thầy Ba mặt đỏ bừng, mồ hôi chảy đầy mặt, ngồi yên tiếp tục niệm chú một hồi tới khoăng chững mười phút th́ ông mở mắt ra. Ông nói là ḿnh đă thắng rồi. Ḥa hỏi lại:

- Sao thầy biết là ḿnh thắng?

Ông nói là:

- Nếu thua th́ mạng đâu c̣n! Ông thầy Ba đấu với ai th́ Ḥa không biết và cũng không biết người đấu phép đó đó có bị chết hay không.

Vào kỳ thi Tú tài, Ḥa nghe đồn có cậu Tám coi bói rất linh nên t́m tới chổ của cậu Tám để xem thử. Cậu Tám thật ra là bà đồng, khi nhập vào th́ xưng là Cậu. Nhằm lúc Ḥa tới th́ thấy cảnh bà đang ngồi trên phản, chân xếp bằng, miệng lầm rầm đọc chú.

Đọc một hồi khoăng đâu năm phút, th́ tự nhiên té cái rầm xuống đất, mặt mày xanh như tàu lá. Hỏi tại sao như vậy th́ bà nói là bà đấu phép với người ta, bị thua. Từ đó cậu Tám dẹp tiệm, không coi cho ai nữa.

Chuyện của Ḥa kể làm tôi nhớ đến một chuyện đấu phép khác. Tôi được nghe từ một vị sư trụ tŕ một ngôi chùa ở Vĩnh Long, tu theo Tiểu thừa phái Khất Sĩ. Vị sư này cũng có tu bùa phép và nghiên cứu về huyền bí ,nên trong chánh điện của chùa ông có để một quan tài.

Ông kể với tôi là có một lần ông gặp được hai ông thầy bùa, cả hai đều thuộc vào hàng cao thủ bùa phép. Họ đứng đối mặt với nhau để đấu phép tranh cao thấp. Ông chứng kiến rơ ràng ông thầy bùa đua tay ra bắt cái ấn, th́ lập tức có sấm chớp nổ đùng làm cho ông kia té lăn ra đất.

Ông nằm dưới đất cũng lập tức bắt ấn dùng phép đánh trả lại, làm cho ông kia cũng phải ôm ngực và sặc máu mồm. Chuyện cực kỳ huyền bí mà xảy ra giửa ban ngày, nếu như không có duyên nh́n thấy th́ thật khó mà tưởng tượng ra được.

 
 
                                                                      sieupro
                                                                       
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội viên
 Hội viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 07 November 2006
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2516
Msg 2334 of 2534: Đă gửi: 18 December 2009 lúc 11:03pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde

 

HUYỀN BÍ TRONG NGÀNH THẦY PHÁP (5)

 

Sau khi đọc bà́ thầy pháp của Sunny th́ chị Hưng mới cảm thấy có thể kể lại câu chuyện của ba chị. Chị nói ba chị là thầy bùa, mà mấy cái chuyện này ai mà nói, người ta không có tin đâu, ngay ông chồng của chị, theo đạo Tin Lành cũng không tin.

Chị nói: ba tôi ở bên Tầu qua Việt Nam, lúc đầu làm mướn cho người ta, sau cũng tậu được chiếc ghe, chở lúa nên khá lên. Nhưng rồi tự nhiên có một ngày, tự nhiên có người nhập xác, ổng ca hát, nói năng lung tung không ai hiểu ǵ hết, suốt ngày ổng làm như người điên.

Má tôi kéo màn che cửa sổ sợ người ta thấy th́ ổng bắt phải mở ra. Có nhiều người thay phiên về xác của ông, không cho phép ông được làm bất cứ chuyện ǵ trong nhà.

Ông đi chẻ củi th́ bị củi văng trúng làm đứt tay chảy máu và sau đó họ không cho ông ăn cơm. Cứ như vậy suốt ba năm trời. Cho tới một ngày kia, ba ra thắp nhang ở ngoài sân, rồi xin khấn giao xác cho đức Thượng Đế. Từ đó th́ ba bớt bị hành xác.

Nhưng vẫn có vị nào ở trong xác, ngày đó dẫn ba tới chùa, ông thầy chùa cầm cái dùi gơ lên đầu ông ba cái. Rồi ra ông biết trị bịnh, giải tà, mà không lấy tiền hay đồ cúng ǵ của ai.

Tôi thấy ba tôi lấy cái ấn Ngọc Hoàng, in lên trán hay lên chân của người bịnh th́ người đó hết bịnh, mà ba không có xài bùa ǵ hết, v́ ba tôi nói xài bùa phải có binh, mà không cho binh ăn th́ bị nó quấy phá.

Tôi nghe không hiểu ǵ mấy. Ba tôi ngoài chuyện "làm thầy" th́ không làm ǵ khác, nên tụi tôi và má tôi phải ra làm việc. Má tôi làm đông y sĩ, nhà không giàu, nhưng cũng không thiếu thốn.

Lần đó có một người tới nhờ giúp v́ cha của họ bị bịnh sắp chết. Ba tôi nói sẽ giúp cho sống thêm ba năm. Hết hạn ba năm người đó trở lại xin giúp tiếp, th́ ba tôi nói ai cũng phải chết, đâu có ai sống hoài được.

Rồi ba chỉ cho người ta cách đốt đèn, đốt giấy vàng, cách hạ huyệt... người con đó làm theo. Sau khi chôn cha xong một trăm năm mươi ngày, th́ gia đ́nh làm lễ cầu hồn. Hồn người cha về nói là ông cám ơn "ông thầy" đă giúp đở chỉ dẩn, cho nên khi ông xuống dưới không bị tội nhiều.

Rồi tới phiên ba bị bịnh mà không chịu uống thuốc. Ba dặn một người bạn, là vào ngày mùng mười th́ đến nhà giúp treo vải đỏ lên. Đến ngày mùng mười là ngày ba chết, người bạn mang vải đến mới biết.

Gia đ́nh nghe người bạn này nói về chuyện ba nhờ, th́ buồn bởi sao ba biết ḿnh chết mà không chịu nói trước cho gia đ́nh. Ngay lúc đó th́ có một bà hàng xóm chạy qua cho biết, là tối qua bà nằm chiêm bao thấy ông, ông nhờ bà nhắn với gia đ́nh, là ông đi b́nh an ở nhà đừng có lo.

Rồi tôi cũng gặp ba trong chiêm bao, ba dặn tôi nói lại với má, là đưa cái ṿng ngọc của chị Ngọc cho người em dâu, là cái ṿng má tôi đang giử. Sáng ra tôi hỏi lại má, là má muốn đưa cái ṿng ngọc cho ai?

Má tôi nói:

- Th́ cái ṿng là của con Ngọc, nó đưa má giử th́ má phải đưa trả lại cho nó.

Nhưng không ngờ là chị Ngọc sanh con bị cao máu và chết, lúc đó chị mới có ba mươi mốt tuổi, nên cuối cùng cái ṿng ngọc đó là đưa cho người em dâu, như lời ba tôi đă nói trước.

Chị nói thêm là:

- Tin th́ tin, nhưng mà tôi không dám theo ba tôi làm thầy đâu.

 

 

                                                                        C. Hưng

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội viên
 Hội viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 07 November 2006
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2516
Msg 2335 of 2534: Đă gửi: 18 December 2009 lúc 11:33pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde

 

HUYỀN BÍ TRONG NGÀNH THẦY PHÁP (6)

 

Tôi có một người bạn thật sự th́ anh lớn hơn đến năm, sáu tuổi nhưng do đang hợp tác trong công việc nên vẫn xem là bạn. Anh vốn là một đảng viên được hai mươi mấy năm, một cán bộ trung cao của cấp huyện.

Cách đây hai ngày, tôi và anh cùng ngồi café với nhau. T́nh cờ tôi hỏi:

- Anh T… à. Có bao giờ anh tin vào chuyện Tâm linh không?

- Sao lại không?

Anh nh́n tôi thăm ḍ và khi thấy tôi hỏi thật th́ anh sôi nổi lên. Sau một hồi đắn đo. Anh T.. kể lại chuyện xảy ra ngay trong gia đ́nh anh.

- Như anh biết đó. Nhà tôi ở vùng huyện biên giới c̣n heo hút lắm. Hôm đó, vào một buổi chiều, con gái lớn của tôi khoảng hai mươi tuổi, đi mua đồ nhậu về cho tôi, khi đi ngang qua một bụi tre lớn um tùm, th́ nghe tiếng một người đàn bà kêu réo.

Nó quay lại nh́n, th́ thấy bóng dáng một phụ nữ mặc đồ trắng, tóc xỏa dài, mặt hung ác… Nó sợ quá, thần hồn nhát thần tính nên chạy nhanh, lạc tay lái té xuống cái mương nước gần đó.

Cái này th́ sau này nó kể lại nên tôi mới biết. Bà con trong xóm đổ ra đưa nó về nhà. Tôi tưởng là chuyện b́nh thường. Không ngờ qua ngày hôm sau là nó nổi cơn điên, la hét um sùm…

- Rồi anh làm sao?

- Anh nghĩ coi! Tôi và cậu của nó là hai người đàn ông mà làm không lại nó. Nó là con gái mà sức đâu mạnh mẻ quá. Mỗi khi lên cơn là nó vùng ra khỏi tụi tôi như chơi mà chạy ra đường. Mắt th́ long lên, ghê lắm. Phải đến mấy ngày sau, có người chỉ cho tôi biết là phải kiếm ông thầy S… ở gần đó hai km để đến cúng.

- Kết quả nhờ ông thầy pháp này ra sao vậy anh?

- Người ta nói là nó bị ma nhập. Tôi cũng nghi vậy thôi chứ không tin đâu. Nhưng hết cách rồi. Mà tôi nói anh nghe. Ông Thầy này lạ lắm. Khi đến gặp nó không có thấy vẽ bùa, vẽ phép ǵ hết đó.

Ông chỉ lại vỗ vỗ vào hai vai nó mấy cái và nói:

- Sao bà quậy phá dữ vậy bà? Thôi về đi nhen.

Chỉ có như vậy đó, rồi qua hôm sau tôi cúng một mâm cơm là hết luôn, cho đến ngày nó đi lấy chồng. Ông thầy Pháp này không có ăn tiền ǵ hết.

- Qua chuyện này anh thấy sao về Ma quỹ?

- Giờ th́ tôi tin rồi. Tôi tin là có những chuyện mà Duy vật Biện chứng không thể nào giải thích nổi. Hồi xưa, tôi đă từng thấy người ta luyện Vơ Thần, kêu mấy ông Thần, ông Tà nhập vô đánh vơ, nhưng tôi không tin lắm. Giờ qua chuyện con gái tôi, tôi đă biết có rồi.

Anh bạn kết luận câu chuyện của ḿnh và trầm ngâm. C̣n tôi có dịp biết thêm một chuyện Tâm Linh, trực tiếp từ một cán bộ đảng viên, lâu nay chỉ biết đến các lư thuyết hữu h́nh.

 

                                                                        

                                                                        sieupro

 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội viên
 Hội viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 07 November 2006
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2516
Msg 2336 of 2534: Đă gửi: 19 December 2009 lúc 1:35pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde

 

HUYỀN BÍ TRONG NGÀNH THẦY PHÁP (7)

 

Cô N. cho biết cách đây khoảng gần mười năm, cô có mở một cửa garage xe hơi và mua bán xe hơi, mọi việc kinh doanh trong gia đ́nh đều do cô quyết định. Do có sự mâu thuẫn trong công việc, nên một người em dâu của chồng cô, đă t́m thầy pháp để ếm cô.

Cô miêu tả cảm giác bị ếm thật khổ sở và đau đớn. Lúc đó là gần tết âm lịch, th́ tự nhiên cô bị ngă bệnh. Cô N. cảm giác bụng của cô đau dữ dội, đầu óc quay cuồng. Không ăn không uống ǵ hết mà suốt ngày cứ đi tiểu. Người nhà lo sợ đă đưa cô vào bệnh viện Chợ Rẫy, v́ có người bà con là bác sĩ ở bệnh viện này, nên cô N. được chăm sóc rất đặc biệt.

Tuy nhiên dù có làm tất cả các xét nghiệm, các bác sĩ vẫn không biết cô N. bị bệnh ǵ nữa. Càng uống thuốc giảm đau th́ cô N. lại càng bị đau đớn. Thân h́nh của cô ấy ngày càng tiều tụy, v́ không thể ăn uống ǵ được, mà cơn đau th́ càng ngày càng dữ dội.

Các bác sĩ bó tay chào thua, và bảo người nhà đưa cô N. về nhà để chuẩn bị tinh thần. Người nhà của cô N. đành phải đưa cô về nhà và chuẩn bị lo hậu sự cho cô N. Thật may mắn, cô N. có một người em rể và người này có biết về bùa ngải, tuy không làm nghề thấy pháp.

Nghe tin cô N. bị bệnh, gia đ́nh người em rể này đến thăm. Nh́n t́nh trạng của cô N. người này biết được cô N. bị ếm bùa và loại bùa này rất mạnh, nếu không biết cho đi bệnh viện hay uống thuốc th́ rất nguy hiểm.

Người em rể của cô N. yêu cầu cô đến nhà ông ấy, để ông ấy lập đàn giải bùa. Cô N lúc đó th́ chỉ biết tin theo, v́ cũng không biết làm ǵ hơn nữa. Người em rể đă lập đàn và cúng cho cô N.

Sau đó đốt giấy bùa ǵ đó cho cô N. uống, rồi đưa cho cô N. thêm vài lá bùa, dặn đem về đốt uống trong ṿng ba ngày liền th́ sẽ hết. Người em rể của cô N. c̣n cho biết, người ếm bùa cô là một người rất gần gũi và người đó cũng sắp đổ nghiệp.

Theo mô tả của ông, cô N. biết được người ếm cô là em dâu của chồng cô. Do sợ người khác nghĩ ḿnh mê tín, nên cô N. chỉ cho mẹ ruột của cô biết chuyện nhờ em rể cô gỡ bùa.

Thật kỳ lạ, từ khi được người em rễ lập đàn cúng, cô về nhà và cảm thấy đói bụng muốn ăn và muốn uống nước. Người nhà mừng quá, cứ nghĩ thuốc của bác sĩ đă linh nghiệm.

C̣n bản thân cô N. và mẹ cô, y theo lời dặn của người em rể, mỗi ngày đốt một lá bùa rồi cho vào nước uống. Cô N. miêu tả, ngày đầu tiên cô cảm giác toàn thân như kiến ḅ rất khó chịu, cô nôn ra rất nhiều, dù cô không có ăn ǵ được trong thời gian bị bệnh.

Ngày thứ hai cảm giác đó chỉ xuất hiện ở gan bàn tay và chân. Đến ngày thứ ba th́ hết hẳn. Sức khỏe cô dần dần hồi phục. Đúng như lời người em rể của cô cho biết, thời gian ngắn sau, người em dâu của cô làm ăn thua lỗ, tán gia bại sản. Hai vợ chồng người đó hay gây gỗ và phản bội nhau.

 

                                                                      Kylin

 

 

 

 

 

 

 

 

Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội viên
 Hội viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 07 November 2006
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2516
Msg 2337 of 2534: Đă gửi: 19 December 2009 lúc 1:54pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde

 

HUYỀN BÍ TRONG NGÀNH THẦY PHÁP (8)

 

Cuộc đời của tôi đă gặp những chuyện huyền bí, nên tôi tin có thế giới quỷ thần vô h́nh. Tôi mới sinh con, c̣n nằm trong bệnh viện và đang ngủ say. Tôi mơ màng thấy một bóng đen tới cạnh giường của tôi và lay cho tôi thức dậy.

Mở mắt ra tôi nh́n thấy ngay cái nôi em bé, nó đang lắc lư đong đưa qua lại. Tôi lật đật tới xem có chuyện ǵ. Th́ ra đứa nhỏ đă cựa quậy và hất cái khăn lông lên trên mặt của nó, và nó đang ngộp thở. Thiệt là may mắn. Nếu không có bóng đen đánh thức cho tôi dậy kịp thời th́ con tôi sẽ ngộp chết.

Tôi ở bên Mỹ nghe tin bà ngoại của tôi ở Việt Nam bị lên máu và hôn mê. Gia đ́nh thấy ngoại tuổi đă già, nghĩ là ngoại sắp "đi" rồi nên để ngoại nằm lên giường. Khi bác sĩ tới khám cho ngoại, bác sĩ nói là bà ngoại bị lên máu thôi, nếu chở vào nhà thương ngay th́ sẽ cứu được, bây giờ th́ trễ rồi.

Sau đó th́ ngoại cứ hôn mê như vậy suốt hai ngày. Cháu về thăm th́ thấy bà chảy nước mắt. Gia đ́nh mời ông thầy pháp tới, ông nói phải dời bà ra ngoài cửa th́ bà mới đi được. Ông nói v́ chỗ bà nằm không sạch sẽ. Vừa dời bà ra ngoài cửa th́ bà mất.

Chuyện xảy ra ở Việt Nam, vậy mà cậu tôi ở bên Mỹ nằm mộng thấy bà ngoại về nói là:

- Tao chưa tới số chết, đáng lẽ c̣n sống tới hai năm nửa.

Cậu gọi về Việt Nam ai cũng thấy sao lạ quá. Bác sĩ cũng có nói ngoại đáng lẽ không chết, mà cậu đâu biết việc này. C̣n tôi cũng nằm mộng thấy ngoại sau khi ngoại chết. Tôi thấy ngoại và tôi đứng nói chuyện ở một chổ nào, có một căn nhà và một cái giếng, cảnh vật rất rơ.

Khi tôi về Việt Nam, gia đ́nh dẫn tôi ra thăm mộ của ngoại, tôi nhận ra cảnh vật ở mộ ngoại giống in như tôi đă thấy trong giấc mộng. Rồi một lần khác tôi lại mộng thấy ngoại về than:

- không có ai cúng trầu cau cho tao, để cho khô queo, khô khốc hà!

Tôi nói cho mẹ tôi biết, mẹ tôi nói:

- Sao lạ vậy, từ lúc ngoại mất tới giờ, ngày nào cũng có trầu cau chứ, sao lại nói là không cúng?

Rồi bà gọi điện cho đứa cháu phụ trách việc cúng cho bà ngoại, hỏi nó có cúng trầu cau mỗi ngày hay không? Nó trả lời là từ lúc bà đi Mỹ th́ nó không có cúng nữa, nó tính đợi tới đám giổ của bà nó mới cúng.

Tối hôm đó tôi lái xe đến thăm người bạn. Vừa vào xa lộ th́ đèn xe bị tắt ngúm, chung quanh tối om, tôi dừng xe lại. Vừa lúc đó, một người đàn ông Mỹ trắng, áo trên người màu cam, ưỡn ngực bước tới bên cửa xe.

Tôi cho kiếng xe xuống và hỏi:

- Excuse me…(xin hỏi….)

Người đó biến đâu mất. Nghĩ chắc ông ta ngồi thụp xuống đường nên tôi mở cửa xe ra. Chỉ có tiếng gió rít và cơn gió mạnh thổi đến lạnh buốt, không có ai khác ngoài tôi trên xa lộ vắng vẻ.

Hồn viá lên mây, biết là gặp ma nên tôi phóng xe chạy hết tốc lực và bị cảnh sát cho tôi cái giấy phạt. Khi tới nhà bạn, bạn nh́n tôi hỏi tôi gặp chuyện ǵ mà mặt mày xanh lè giống ma.

Tôi kể chuyện gặp ma cho bạn nghe, cô nói tôi phải cúng th́ mới được. Hai đứa chúng tôi cùng đi tới chùa để cúng. Trong khi đang t́m đường đi, chưa biết chùa ở chổ nào, th́ bổng như có ai tạt một xô nước lên kiếng xe phía bên tôi.

Nhưng lạ một điều là chỉ có ḿnh tôi thấy, bạn tôi nh́n kiếng xe khô ráo, dưới mặt đường cũng không có giọt nước nào.

Có một lần tôi về Việt Nam, trong nhà đang ngồi coi bói với một bà thầy. Tôi ra đằng xa ngồi nhưng bà thầy bói lại chỉ tay về tôi, cho tôi biết bà thấy có con ma người Mỹ trắng đứng sau lưng tôi. Tôi đoán chắc là con ma tôi thấy trên xa lộ lần trước.

Tôi nhận thấy có những điều nhỏ nhỏ trong đời sống, như khi thiếu hụt hay mất mát đồ, tôi khấn xin đều được giúp. C̣n xin trúng số th́ không được. Như chiếc xe tôi rao bán đă lâu không ai mua, tôi khấn xin cho tôi bán được xe tôi cúng con gà, th́ nội trong ngày đó, có người gọi tới hỏi và chồng tiền mua ngay.

Ông nội của tôi là thầy bùa, và cũng là thầy vơ thuật. Chổ ở của ông nội tôi, người dân bị rét rừng rất nhiều. Họ đều có triệu chứng bịnh giống nhau, nhưng có người th́ ông nội kêu phải đi bác sĩ, c̣n có người th́ ông nội trị.

Ông lấy cái khăn ra niệm chú, rồi quất cái khăn xuống trước mặt người bịnh. Người đó té xuống đất, rồi hết bịnh. Ông nội tôi nói đó là rét ma.

Tới đời ba của tôi th́ cũng có học bùa và học vơ, học gồng dao chém không vô. Ông học không tới nơi v́ phải kiêng cử nhiều thứ, trong đó có giới nử sắc, mà ba là người bay bướm nên sợ phạm giới. Ba tôi làm trưởng ty cảnh sát, nhận nhiều đơn dân chúng thưa bị lột tiền và nử trang trên xe đ̣.

Ông tự ḿnh lên xe đ̣ có nhiều nạn nhân bị mất tiền đó ngồi quan sát. Ông thấy có một thanh niên, bảnh trai tới nói chuyện với mấy bà, mấy cô, nghe nó than đời nó khổ và nó xin cho nó cái ṿng, cái nhẫn...

Ai nghe nó nói rồi cũng lột ra đưa cho nó, lột không ra cũng ráng kéo tới trầy da. Ông liền bắt nó về bót và bỏ tù nó sau khi nó khai nó xài bùa.

Mẹ tôi và tôi có thời buôn bán vàng ở ngoài chợ. Bữa kia có người tới mua và trả cho tôi một xấp tiền. Khi họ đi khỏi rồi, coi lại xấp tiền thấy toàn là giấy nhật tŕnh.

Mẹ tôi bị chứng bịnh nhức đầu kỳ lạ, mỗi ngày đúng bốn giờ chiều, th́ hai màng tang bị nhức, cái trán rờ vô thấy mềm nhủn, nhức dữ dội cho tới mười giờ đêm th́ hết, đă đi nhiều bác sĩ Tây y không hết, cuối cùng bà mợ dẫn mẹ tới một ông thày bùa.

Thầy bùa nói mẹ tôi bị người ta ếm, nhưng ông không đủ sức giải được v́ ông tu mới bảy năm. Mẹ tôi nhờ một ông thầy bùa khác, hồi trước được ba tôi cứu không bị Tây giết. Ông nói muốn giải ếm th́ trả ông bảy chỉ vàng. Mẹ tôi bằng ḷng.

Ông cho mẹ tôi uống một đạo bùa, và mẹ tôi hết nhức đầu ngay lúc đó. Sau đó th́ ông làm một cái lễ nói là để cho cái "thư" kia xuất ra luôn. Ông đặt bộ tam sên gồm có miếng thịt ba rọi, con tôm luộc, cái trứng luộc lên bàn thờ, đốt nhang rồi ông kêu:

- Ra đây ăn đi, ở trong xác người ta lâu quá rồi, bây giờ phải đi ra.

Mẹ tôi kể:

- Nghe ông quát xong th́ trong người tự nhiên cảm thấy tức giận, rồi hai bàn tay tự động khoằm lại, chỉa hai ngón tay như hai cái càng cua xuống dĩa đồ ăn, một hồi rồi trờ lại b́nh thường.

Từ đó hết luôn chứng nhức đầu. Nhưng tuy hết được cái bịnh vô h́nh, nhưng về già lớn tuổi mẹ tôi có nhiều chứng bịnh trong người, ra vô nhà thương như đi chợ.

 

                                                                 

                                                                       sieupro

 

 

 

 

 

 

Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội viên
 Hội viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 07 November 2006
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2516
Msg 2338 of 2534: Đă gửi: 20 December 2009 lúc 2:59pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde

 

HUYỀN BÍ TRONG NGÀNH THẦY PHÁP (9)

 

Nói về thuật “Khiêu thần”, những người theo sa-man giáo tức đa số dân Hung Nô, thường sống nơi vùng cực Bắc của Trung Hoa. Trước công nguyên họ tập hợp thành những tập thể, có đời sống nhược tiểu, man khai.

Người Hung Nô sau này được gọi dân Mông Cổ, có những buổi cầu Thần nhập xác, không khác với tín ngưỡng thờ Tam, Tứ Phủ ở nước ta. Khi thừa nhận trong đời sống của họ đều có Thần, Thánh và ma quỷ ở chung quanh, tin rằng Thần, Thánh, ma quỷ có thể can thiệp vào mọi công việc, đem lại họa hay phúc cho mọi người.

Theo cách của người Hung Nô, mỗi khi cầu Thần nhập xác, thầy phù thủy như người đồng cốt, thầy pháp, thầy cúng, thầy mo, dùng trống một đầu bịt da dê, trên đầu đội mũ, thân mặc đạo tràng lông thú, trên vai đính vô số vỏ ṣ, trước và sau lưng treo những cái gương đồng to nhỏ khác nhau.

Trong đó gương yểm tâm và hộ bối lớn nhất, tác dụng để soi thấy thần linh và ma quỷ hiện về trong những buổi đăng đàn. Mỗi khi đăng đàn tế lễ, các thầy phù thủy t́m đến những băi đất trống, đốt lên một đống lửa to vào lúc nửa đêm.

V́ trong đêm tối các vị thần linh hay các giống ma quỷ mới xuất hiện. Những người có bệnh, người muốn chiêu hồn nhập xác để bói quẻ, hay người hiếu kỳ ngồi quanh bên băi đăng đàn.

Khi sự chuẩn bị đă xong, các phù thủy mới đăng đàn, tay cầm trống tay cầm dùi, ngồi xếp chân trên một vị trí trước cái tháp, chỉ cao hơn mặt đất chừng một thước, rồi bắt đầu đánh trống.

Tiếng trống càng lúc càng nhanh càng to, là lúc thần linh đă nhập vào xác, bấy giờ thầy phù thủy bắt đầu mở miệng nói lảm nhảm, thân h́nh cứ lảo đảo lắc lư, giống người đang nhập đồng ở nước ta.

Sau những cơn lảo đảo lắc lư, người bắt đầu run rẩy một hồi lâu, sau đó liền rùn người co vai và dần dần mất hết tri giác, khi tay không c̣n đập trống nữa. Lúc đó thầy mới đứng lên nhảy múa, đi trên lửa, miệng bắt đầu nói những điều tiên tri cho mọi người cùng nghe. Tức những lời do thần linh vừa nhập xác phán truyền.

C̣n “Đấu âm quyền” có nghĩa, người đấu quyền với ma hay với quỷ. Khi bọn trẻ chỉ trên dưới mười tuổi, được đưa đến trước đàn tràng, mỗi đứa sẽ đốt một cây nhang, rồi cầm quỳ lạy kêu “sư phụ” đưa hồn về nhập xác.

Mỗi đứa có một sư phụ riêng, như đứa được Tề Thiên Đại Thánh chỉ dạy, đứa có Vơ Ṭng, đứa theo Hạng Vơ, đứa được Trương Phi, Triệu Tử Long hướng dẫn.

Muốn được “sư phụ” nhập xác, vị sư trưởng cho chúng uống bùa, chuẩn bị sẵn quần áo đạo cụ theo h́nh tượng của các sư phụ, như Tề Thiên Đại Thánh phải mặc áo da thú màu vàng rằn ri, đầu đội ṿng kim cô, tay cầm thiết bảng. C̣n Hạng Vơ người mặc áo chiến bào, tay cầm thương, Vơ Ṭng lại chỉ có tay không…

Khi vị sư trưởng cho uống bùa xong, liền đọc bùa chú bằng tiếng Tây Tạng (tiếng Phạn), gọi là thượng pháp, tức thỉnh Thần.

Bọn trẻ bắt đầu nằm sấp xuống, khi được gọi tên sẽ vùng dậy đấu vơ với sư trưởng, đao kiếm bay tới tấp, người bọn chúng cứ nhẹ như bông, dương oai diệu vơ. Lúc bùa hết linh ứng tức th́ chúng đă hết sức lực, lại nằm sấp xuống, răng nghiến chặt, miệng xùi bọt mép.

 

 

                                                                     thienviet

 

 

 

 

 

 

 

 

Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội viên
 Hội viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 07 November 2006
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2516
Msg 2339 of 2534: Đă gửi: 20 December 2009 lúc 3:27pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde

 

BÍ ẨN NGÔI NHÀ CỔ VÀ XÁC CHẾT 41 NĂM (2)

 

Đoàn bác sỹ năm người của chế độ Sài G̣n, trong đó, có một bác sỹ chuyên khoa đầu ngành khám nghiệm tử thi của Mỹ, đă không đưa ra được kết quả ǵ khi nghiên cứu xác ông Hạo. 

Bốn tháng sau, lại có một đoàn bác sỹ khác, hầu hết là các giáo sư, tiến sỹ, chuyên gia nước ngoài đến tiếp tục nghiên cứu xác ông Hạo.

Các nhà nghiên cứu đă thử dùng kim chích vào đầu ngón tay ông Hạo và thấy máu tươi vẫn chảy ra. Điều này khiến họ rất ngạc nhiên và khẳng định chưa bao giờ gặp một xác chết kỳ lạ đến vậy.

Thế nhưng, cũng như lần trước, các nhà khoa học vẫn không đưa ra được lời giải đáp. Họ chỉ có thể đặt tên cho hiện tượng này bằng hai từ “xác rũ”, có nghĩa là chết khô từ từ.

Cũng từ đó, người dân quanh ấp gọi xác ông Hạo là “xác rũ”. Đó cũng là lần nghiên cứu cuối cùng của các nhà khoa học. Sau đó, chiến tranh loạn lạc, nên không thấy có nhà khoa học nào về nghiên cứu xác ông Hạo nữa.

Theo lời ông Trí, việc quật xác anh trai ông được tiến hành vào những ngày trời nóng nực khủng khiếp, lạ lùng là xác ông Hạo không hề có mùi tanh hôi, ruồi muỗi không bu vào. Suốt cả tháng trời để xác trong nhà, song xác ông Hạo vẫn mềm mại, trông như người đang ngủ.

Nghe lời một người trong ấp, ông Bửu pha một ly café thật đặc, rồi đổ vào miệng, thấy trôi hết vào bụng.

Người anh họ của ông Hạo đă thử xem phản ứng của xác chết với nước thế nào, bằng cách múc mấy ca nước đổ vào miệng. Tuy nhiên, đổ mấy lít liền, nước vẫn mất hút. Ấn vào bụng ông Hạo, thấy nước bùng nhùng đầy bụng. Thế nhưng, lượng nước đó không tiết ra ngoài, không làm hư xác. Vài ngày sau, lượng nước trong bụng cũng bốc hơi hết.

Thương con quá, ông Bửu đi khắp nơi mời thầy thuốc đến xem xét xác con để t́m cách làm ông Hạo sống dậy. Thế nhưng, các thầy đều lắc đầu chào thua.

Không cứu được con, nhưng mong ngày nào cũng được nh́n thấy con, ông Bửu đă thuê người đóng một chiếc áo quan bằng gỗ tốt, rồi đặt xác con vào. Mặt trên quan tài dán một tấm kính dày, chắc chắn để mọi người đều nh́n thấy ông Hạo.

Bên hông chiếc áo quan, ông Bửu đục mấy lỗ để không khí lưu thông, với mong muốn, nhỡ ra ông Hạo sống dậy th́ có không khí mà thở!

Ngày nào cũng như ngày nào, từ sáng sớm, ông Bửu đă dậy lau chùi chiếc áo quan, thắp nhang cho căn pḥng chứa xác con trai ấm cúng.

Năm 1994, ông Bửu qua đời v́ tuổi cao sức yếu. Trước khi nhắm mắt, ông giao nhiệm vụ cai quản ngôi nhà cổ quư giá cho ông Trí và giao luôn nhiệm vụ chăm sóc “xác rũ” người anh trai.

Thời gian ông Hạo chết đă trải qua mấy chục năm. Xác chết mất dần lượng nước nên khô đét lại.

Ông Trí khẳng định: “Tôi và gia đ́nh tôi không hề dùng bất cứ loại thuốc ướp xác nào. Mấy chục năm trước anh tôi chết thế nào, th́ giờ vẫn vậy, không có ai đụng vào”.

Nh́n xác chết của ông Hạo, tôi chợt liên tưởng đến những xác ướp thời Ai Cập cổ đại vẫn tồn tại đến ngày nay, dù đă trải qua thời gian hàng ngàn năm.

Tuy nhiên, để ướp được xác, họ phải lấy óc và lục phủ ngũ tạng, rồi dùng rất nhiều loại hóa chất, hương liệu có tác dụng tiệt trùng mới bảo quản được xác lâu dài.
Với các vị thiền sư có những khả năng bí truyền như thiền sư Vũ Khắc Minh, Vũ Khắc Trường chùa Đậu, thiền sư Chuyết Chuyết chùa Phật Tích và thiền sư Như Trí chùa Tiêu Sơn, tồn tại xá lợi từ vài trăm năm nay, dù c̣n nhiều bí ẩn, song cũng có thể lư giải một phần do rèn luyện thân thể theo các phương pháp của Phật giáo.

Thế nhưng, hiện tượng “xác rũ” của ông Hạo th́ cực kỳ khó lư giải, v́ ông Hạo không hề được ướp xác theo bất cứ phương pháp khoa học hay tu thiền nào. Mang câu chuyện bí ẩn về xác chết 41 năm không phân hủy của ông Đinh Hạo đến gặp nhà nhân chủng học, TS. Nguyễn Lân Cường, ông Cường cho biết, ông chưa từng nghe có một xác chết kỳ lạ như thế.

Theo ông Cường, ở nước ta, từ thời cổ đại cho đến ngày nay, có mấy h́nh thức táng gồm địa táng, hỏa táng, táng treo, dă táng, lộ thiên táng và thiền táng. C̣n hiện tượng như ông Hạo mà tôi kể, th́ TS Nguyễn Lân Cường cũng không rơ kiểu táng ǵ. Để có được câu trả lời về xác khô kỳ lạ của ông Hạo, th́ các nhà khoa học phải vào tận nơi, tiến hành các phương pháp nghiên cứu.

Có thể nói, hiện tượng xác chết 41 năm không phân hủy ở An Giang là một hiện tượng kỳ lạ không những đối với nước ta mà c̣n với cả thế giới. Đây có lẽ là một thông tin hấp dẫn đối với các nhà khoa học đam mê khám phá những hiện tượng kỳ lạ của cuộc sống.

 

 

Di ảnh ông Hạo hồi trẻ.

 



Phạm Ngọc Dương

 

 

 

 

 

 

Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 
hiendde
Hội viên
 Hội viên
Biểu tượng

Đă tham gia: 07 November 2006
Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline
Bài gửi: 2516
Msg 2340 of 2534: Đă gửi: 20 December 2009 lúc 5:00pm | Đă lưu IP Trích dẫn hiendde

 

MA TẠI ĐỒN ĐIỀN WOODLAWN

 

Đồn điền Woodlawn tại tiểu bang Virginia, của con gái nuôi và cháu trai của tổng thống Washington, nổi tiếng là có rất nhiều ma. Nay nó là di tích bảo tồn lịch sử quốc gia, mỗi năm có cả ngàn người đến xem.

Căn nhà được xây lên vào năm 1800 và hoàn tất năm 1805, do công sức của nô lệ. Cặp vợ chồng Nellie và Thiếu tá Lawrence, có tám người con mà chết hết bảy.

Đến khi Lawrence cũng qua đời, Nellie dọn đến ở tại một đồn điền, của đứa con trai duy nhất c̣n lại. Vào đầu thế kỷ hai mươi, bắt đầu có tin đồn về những hiện tượng ma quái trong căn nhà đó, như tiếng chân đi, tiếng cửa đóng xập, tiếng động của đồ vật va chạm và tiếng th́ thầm.

Đồ vật tự động rớt xuống khỏi kệ, bể tan tành, h́nh treo trên tường bổng rớt xuống đất, c̣n tiếng chân b́nh bịch lên xuống cầu thang, th́ được cho là của Lawrence, vốn bị đau phong thấp và bịnh gút, có khi là của chủ nhân khác của căn nhà, có cái chân bằng gỗ.

Một căn pḥng trên lầu, có tên là Lafayette, cũng có nhiều hiện tượng: những chiếc ghế cứ thay đổi vị trí, đèn cầy tự nó cháy lên, đồ vật bị mất, hoặc bị xới tung lên bừa băi và nơi cửa sổ thường có bóng người đứng nh́n ra sân.

Căn nhà qua nhiều chủ. Một người chủ ở đó vào năm 1930 kể một chuyện lạ: ngày đó vợ của ông đặt đứa con vào nôi, trong căn pḥng LaFayette và đi ra. Không bao lâu bà nghe tiếng con bà khóc vang lên. Khi trở vào pḥng, bà không thấy đứa bé ở trong nôi, mà là ở tuốt trên cái nóc tủ!

Người ta c̣n nh́n thấy bóng ma của Tổng thống Washington, có khi lăng văng trong đồn điền, và có khi cỡi con ngựa trắng trong những đêm trăng.

 

 

                                                                    jerm

 

 

 

 

 

 

 

Quay trở về đầu Xem hiendde's Thông tin sơ lược T́m các bài viết đă gửi bởi hiendde
 

<< Trước Trang of 127 Kế tiếp >>
  Gửi trả lời Gửi bài mới
Bản để in Bản để in

Chuyển diễn đàn
Bạn không thể gửi bài mới
Bạn không thể trả lời cho các chủ đề
Bạn không thể xóa bài viết
Bạn không thể sửa chữa bài viết
Bạn không thể tạo các cuộc thăm ḍ ư kiến
Bạn không thể bỏ phiếu cho các cuộc thăm ḍ



Trang này đă được tạo ra trong 3.0723 giây.
Google
 
Web tuvilyso.com



DIỄN ĐÀN NÀY ĐĂ ĐÓNG CỬA, TẤT CẢ HỘI VIÊN SINH HOẠT TẠI TUVILYSO.ORG



Bản quyền © 2002-2010 của Tử Vi Lý Số

Copyright © 2002-2010 TUVILYSO