Tác giả |
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 2261 of 2534: Đă gửi: 09 November 2009 lúc 10:56pm | Đă lưu IP
|
|
|
NGƠ CỤT
Nó ăn vội vàng miếng cơm nguội trộn với hỗn hợp muối mè và đậu phộng rang xay nhuyễn. Ăn xong, nó hấp tấp nhét quả trứng vịt muối bà Hai mới luộc vào cái túi quần rộng thùng th́nh. Sợ bị rơi ra ngoài, nó c̣n cẩn thận cài nút. Nhưng dẫu nó có cẩn thận mấy, cái quần bạc phếch đầy những mảng vá víu khác màu của nó cũng không bảo đảm được ǵ, có lẽ vải cũng đă mục cả rồi.
Mặc kệ, nó chẳng thèm quan tâm. Ít nhất th́ nó cũng có một bữa ăn ra tṛ, mấy hôm không có việc làm phải sống nhờ vào khoai, sắn, ḿ gói, thức ăn thừa của mấy chị bán hàng… nó đâu có no bụng ǵ. Có thể nói dân tỉnh lẻ lên Sàig̣n như nó, không dễ ǵ kiếm được một việc làm ổn định. Người trí thức th́ kẹt hộ khẩu, kẹt phương tiện đi lại. Người bán sức lao động th́ kẹt quan hệ, phải có người giới thiệu dân thành phố mới thôi e dè mà tin tưởng đôi chút.
Nói xa nói gần, nói luôn vào vấn đề chính, nơi nào mà chẳng có thổ cư. Dân thành phố cũng có nhiều loại người, người giàu có, người nghèo có. Quận nào, huyện nào cũng được dân ở đây chia địa bàn làm ăn cả rồi. Thời buổi kinh tế thị trường, đời sống khó khăn, thành thử cạnh tranh càng lắm vào.
Cạnh tranh lành mạnh cũng có, cạnh tranh “cơ bắp” cũng có, không khéo chèo kéo lại sinh chuyện. Nó chân ướt chân ráo, chẳng quen biết ai, đành phải kiếm được việc ǵ th́ làm việc nấy, kiếm sống qua ngày. Công việc hôm nay nó phải làm, là thu dọn xà bần của căn nhà, đang được xây lại trong ngơ cụt.
Sáng sớm trời lạnh, áo lại mỏng tang nên nó cứ run lên từng chập, nói không thành tiếng. Vừa cặm cụi làm việc, nó vừa để ư nh́n. Căn nhà này đẹp thật, nó tự nhủ. Nhà trong hẻm lớn, lại là ngơ cụt, yên ắng và thoải mái quá đi mất. Kiểu kiến trúc nhà một tầng, có khu vườn nhỏ ngoài ban công thật không ǵ bằng.
Thế nào th́ sau một tháng nữa, khi công tŕnh hoàn tất, diện mạo căn nhà sẽ y như nó nghĩ cho xem! Tuy nhiên, có cái ǵ đó không b́nh thường lắm, nó ṃ mẫm, nó t́m hiểu, nhưng nó cũng chưa biết được. Một chiều thứ bảy, ông Tám kỹ sư công tŕnh bảo nó:
- Tối nay tôi đăi mọi người một bữa, ăn uống xong cậu ngủ lại đây nhé! Sợ bọn trẻ chạy nhảy, lại có chuyện không hay.
Nó vâng vâng dạ dạ, rồi khẽ gật đầu. Chín giờ rưỡi tối, ăn uống xong nó lết bộ về căn nhà. Đi ngang nhà bà Hai đầu hẻm, nó c̣n kịp nghe giọng bà gọi giật lại:
- Cậu kia đi đâu thế? Tối rồi vẫn c̣n làm à? Làm ǵ th́ làm nhanh rồi về sớm đi!
Nó lắng nghe nhưng không buồn hỏi, dù sao nó cũng mệt rồi, chẳng hơi đâu tán gẫu với bà Hai như mọi bữa. Vào đến nơi, nó mở cánh cửa vừa được sơn lớp sơn lót màu trắng ra, chính lúc đó nó cảm thấy ớn lạnh, gai nổi khắp người. Đằng sau cánh cửa, cách chỗ nó đứng vài phân, ngay vị trí giữa sân trước của căn nhà h́nh như có một lỗ tṛn to dưới đất.
Nó bước loạng choạng về phía đó, tay với lấy thanh sắt ngoài cửa tḥng xuống cái lỗ tṛn ấy. Nó ngạc nhiên quá, bây giờ th́ không có lỗ tṛn nào cả, thanh sắt của nó chạm phải một lớp xi măng dầy cui, gơ vào c̣n nghe tiếng. Nó bật cười, cười cho cái sự buồn cười của nó. Cười đă rồi nó bước chậm răi vào trong.
T́m được cái đèn pin ông Tám cho mượn, nó mừng húm, loay hoay bật đèn lên. Tầng dưới đầy đất cát và đá, nó ngán ngẫm leo lên tầng trên. Gió ngoài sân lùa vào, mang theo mùi hương Ngọc Lan thơm ngát. Chợt nhớ hồi sáng người ta chuyển cây kiểng đến, nó đi ra vườn. Nó nh́n thấy một số loại cây có hoa rất thơm, nhưng nó chẳng biết đó là cây ǵ, hoa ǵ.
Nó chỉ mang máng nghe người ta kể những gốc cây to, hoa có mùi thơm.. thường là có oan hồn trú ngụ nên mới sống đời như thế. Mà lúc ở dưới quê, nó c̣n nghe người ta nói ban đêm chơi trốn t́m ngoài vườn, sẽ bị ma giấu không thể t́m ra. Nó tựa tay lên ban công, mơ màng nh́n xuống phía dưới.
Keng!!...
Nó làm rớt đèn pin, vội vă ngồi thụp xuống, nó ṃ mẫm t́m cái đèn. T́m thấy cái đèn rồi nó đứng bật dậy, nó chiếu đèn thẳng xuống bên dưới, và nó… không thấy ǵ cả. Nó đổ mồ hôi hột, rơ ràng nó đă thấy một bóng trắng đứng bên cạnh.. cái lỗ tṛn to dưới đất. Cái bóng của một cô gái tóc dài… cô gái nh́n lên, nh́n thẳng vào mặt nó.. Nó sợ.
Chân nó bắt đầu run lập cập. Đầu nó bảo nó phải chạy, nhưng chân nó như bị hóa đá không nghe lệnh của cái đầu nữa. Nó thở dồn, nó ngừng thở.. rồi nó lại thở dồn…. mắt nó nh́n đăm đăm ra khoảng không, cái ǵ ám nó vậy nhỉ, nó không biết. Vừa sợ hăi, vừa mệt mỏi, nó không biết phải làm ǵ hơn là đi khỏi khu vườn. Nó nín thở đi nhanh vào trong, về phía cuối dăy pḥng.
Căn pḥng có vẻ ổn, ít có gió và cũng ít có đất cát. Nó cảm thấy bớt sợ, ngồi xuống tựa lưng vào tường, nó chậm răi lấy tay phủi bụi bặm và nằm xuống. Tay đặt lên ngực, nó cố nhắm mắt điều ḥa hơi thở. Sau một lúc nó thấy đầu óc ḿnh giăn ra, cảm giác mệt mỏi bao lấy nó. Nó thiếp đi lúc nào không biết.
- Tôi lạnh lắm…. Tôi lạnh lắm… nhiều nước quá..
Đầu nó cứ nghe boong… boong… từng tiếng. Nó nghe tiếng vọng của một cô gái từ nơi nào đó rất sâu… nó nghe cả tiếng vang.. tiếng cái ǵ đó đập vào tường th́ phải… tiếng boong.. boong ngập trong đầu nó.. nó c̣n nghe thấy tiếng bọt nước….. lỗ tai nó lùng bùng… Nó giựt ḿnh mở mắt..
Đèn pin của nó sắp hết pin rồi th́ phải, ánh sáng của nó yếu ớt quá. Nó nh́n quanh quất. Đột nhiên toàn thân nó run bắn lên.. Nó thật sự nh́n thấy cô ta, cô ta đang đứng đó, ngay đầu cầu thang. Mồ hôi nó vă ra… nó sợ hăi ngồi bật dậy nép sát vào tường. Nó sợ đến nỗi tay chân cứ quíu lại, miệng nó không ngừng rên rỉ và cầu nguyện..
Nó lắp bắp cầu mong cô gái đó đừng đến gần nó, nó dùng hết sức b́nh sinh để lẩm nhẩm câu kinh mà bây giờ nó cũng không biết là kinh Chúa hay kinh Phật… May sao cô gái không đến gần nó thật, cô bước lên ngưỡng cầu thang, rồi đứng đó nh́n nó…… Tóc cô gái bay phất phơ, mặt cô trắng bệt… và toàn thân cô lạnh giá.
Hơi lạnh tỏa ra khiến nó dần lạnh cứng, nó cảm thấy toàn thân như mất dần hơi ấm. Như có ma lực, ánh mắt nó không thể rời khỏi cô gái, miệng nó há hốc…. nó run lẩy bẩy. Đột nhiên có tiếng gà kêu sớm. Cô gái rùng ḿnh biến mất. Người nó giật mạnh, nó ngất đi.
Sáng hôm sau, người ta t́m thấy nó nằm co ro, chân tay lạnh ngắt. Hỏi ǵ nó cũng không nói được, miệng lưỡi cứ ú ớ không ngừng. Khi người ta khiêng nó xuống lầu, ra đến trước sân nhà, nó hoảng hốt nh́n lại, tay không ngừng chỉ trỏ.
Đi thăm nó về, ông Tám bảo mọi người đào ở vị trí giữa sân. Trước mặt mọi người bây giờ là một miệng giếng sâu thăm thẳm. Ông Tám hơi lui lại, ông chần chừ… người t́nh nguyện trục vớt bắt đầu làm việc. Sau nửa giờ, người ta t́m được một xác người đă mục nát, trên xác c̣n có những lọn tóc chưa kịp phân hủy dài đến lưng.
Đúng lúc này ở bệnh viện, nó đang ngủ mơ. Trong giấc ngủ chập chờn, nó nghe tiếng rít thật rát tai, có tiếng kêu thất thanh của cô gái đó… và rồi mọi thứ im bặt, mùi thơm hoa Ngọc Lan lại tràn ngập.
Ra viện, nó không về nơi ngơ cụt đó lần nào nữa. Nó được ông Tám giới thiệu cho làm việc tại một khu chế xuất, việc làm cũng ổn định. Bà Hai có tới thăm nó một lần, bà kể nó nghe con gà của thằng An vẫn thường hay kêu sớm…
Lục Diệp
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 2262 of 2534: Đă gửi: 09 November 2009 lúc 11:05pm | Đă lưu IP
|
|
|
TIẾNG HÁT CHẾT NGƯỜI TỪ CỒN CÁT LIWA
Trong những "khu phố" trống rỗng chỉ toàn cát là cát trên sa mạc, người ta nghe thấy những âm thanh bí ẩn đầy ghê rợn.
Theo truyền thuyết địa phương tại vùng sa mạc Liwa, tại thành phố Liwa Oasis, thuộc Tiểu vương quốc Ả Rập Thống nhất kể lại rằng, âm thanh của những linh hồn ma quỷ, những kẻ xấu xa sẽ th́ thầm gọi tên những người đặt chân lên vùng đất này, khiến họ trở nên mất phương hướng và kéo họ vào trong sự nguy hiểm, những tiếng hát rên rỉ sẽ được truyền qua những cồn cát mịn vàng trải dài.
Theo các nhà khoa học, những âm thanh này là do sự rung động của những hạt cát, khi chúng bị gió thổi bay lên cao. Trên trái đất, có khoảng ba mươi địa điểm có những "cồn cát biết hát" như vậy, bao gồm cả Trung Quốc và Mỹ.
Tuy nhiên, hầu hết chúng đều có những âm thanh êm ái, du dương và nhẹ nhàng. Chỉ có âm thanh tại vùng sa mạc ở miền nam Tiểu vương quốc Ả Rập Thống nhất, là ghê rợn và đáng sợ nhất. Người ta gọi nơi đây là khu phố trống rỗng, chúng trải dài vào tận sâu bên trong vùng Saudi Arabia.
Những hướng dẫn viên du lịch tại vùng sa mạc này cho biết, nếu bạn không cẩn thận bạn sẽ bị mất tích trong những nền cát óng mịn, những âm thanh huyền bí của cồn cát sẽ làm bạn bối rối và chúng sẽ nhanh chóng giết chết bạn.
Nơi đây, người ta thường nghe thấy những âm thanh
la hét om ṣm, đinh tai, nhức óc đến ghê rợn.
Thu Phương
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 2263 of 2534: Đă gửi: 09 November 2009 lúc 11:16pm | Đă lưu IP
|
|
|
KHUÔN MẶT BÍ HIỂM XUẤT HIỆN TRONG
GIẤC MƠ CỦA NHIỀU NGƯỜI
Đă có ít nhất hai ngàn người, cùng nh́n thấy khuôn mặt một người đàn ông, trong những giấc mơ của họ. |
|
Sự việc bắt đầu xảy ra vào tháng 1-2006, tại New York, khi một nữ bệnh nhân ngồi vẽ lại chân dung một người đàn ông, thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của cô, cho bác sĩ tâm lư của ḿnh xem. Cô kể rằng, người đàn ông này thường đưa ra những lời khuyên về mọi điều trong cuộc sống cho cô. Và cô gái đă thề rằng, cô chưa bao giờ gặp người đàn ông này một lần nào trong cuộc sống cả, chỉ trừ trong những giấc mơ.
Mọi người cho rằng, bức chân dung này chỉ là sự hoang tưởng mà thôi. Nhưng chỉ vài ngày sau, khi một bệnh nhân khác đến khám bệnh, ông ta vô t́nh nh́n thấy bức chân dung đặt trên bàn, ông đă vô cùng ngạc nhiên bởi người đàn ông xuất hiện trong bức chân dung kia, cũng đă nhiều lần "viếng thăm" vào giấc mơ của ông.
|
Sau sự việc bí ẩn trùng lặp này, vị bác sĩ đă quyết định gửi tấm chân dung cho một số đồng nghiệp của ḿnh, để điều tra vụ việc. Và thật bất ngờ, chỉ trong ṿng một tháng thôi, bốn bệnh nhân khác cho biết, họ cũng gặp người đàn ông này khi đang ch́m trong giấc ngủ. Khi vừa giơ tấm chân dung ra, tất cả bốn người đều rất bất ngờ và nhận ra ngay khuôn mặt của người đàn ông bí hiểm.
Tính từ tháng 1-2006 cho đến nay, đă có ít nhất khoảng 2.000 người thừa nhận, người đàn ông trong bức chân dung kia liên tục xuất hiện trong các giấc mơ của họ.
Một điều kỳ lạ, tất cả trong số những người này đều đến từ nhiều thành phố khác nhau, ở khắp mọi nơi trên Thế giới như: Los Angeles, Berlin, Sao Paulo, Tehran, Bắc Kinh, Rome, Barcelona, Stockholm, Paris, New Dehli, Moskow... Không ai trong số họ có bất kỳ một mối quan hệ nào, họ đều nhận ra ngay lập tức khuôn mặt của người đàn ông khi vừa xem bức chân dung.
Đă có rất nhiều cuộc điều tra, t́m kiếm những người có khuôn mặt tương tự như người đàn ông bí hiểm này, nhưng đến nay vẫn chưa một ai có khuôn mặt như vậy. Thậm chí, người ta c̣n lập riêng một website, với mục đích giúp đỡ những người có cùng giấc mơ về người đàn ông bí ẩn, có thể giao tiếp với nhau, để cùng nhau bàn luận về hiện tượng kỳ lạ trên.
Có người cho rằng, người đàn ông này chính là h́nh ảnh của Đức chúa trời hiện ra. Hoặc rất có thể, bằng một phương pháp tác động đến tâm lư nào đó, người đàn ông này đă thâm nhập được giấc mơ của rất nhiều người.
Một số ư kiến khác lại viết rằng, đằng sau h́nh ảnh người đàn ông bí hiểm, là một âm mưu hoặc một kế hoạch nào đó của một tập đoàn lớn, có thể họ muốn thử nghiệm một thí nghiệm mới, mà họ đă nghiên cứu ra. Khuôn mặt người đàn ông bí hiểm cho đến nay, vẫn c̣n là một dấu hỏi lớn chưa có lời giải đáp.

|
Khuôn mặt của người đàn ông bí hiểm, đă từng xuất
hiện nhiều lần trong những giấc mơ của rất nhiều người |
ST
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 2264 of 2534: Đă gửi: 09 November 2009 lúc 11:29pm | Đă lưu IP
|
|
|
THE BEATLES HIỆN H̀NH TRONG GIỌT NƯỚC
Bên trong giọt nước long lanh, xuất hiện khuôn mặt anh chàng chơi trống thủa xưa của ban nhạc The Beatles, Ringo Starr.
Một nhóm nghiên cứu chất chống thấm nước trên lá cây, tại trường đại học Duke ở miền Bắc Carolina, Hoa Kỳ đă chụp lại h́nh ảnh một giọt nước với tốc độ cao. Bức ảnh mô tả lại quá tŕnh nảy, lên của một giọt nước trên chiếc lá sen.
Bên trong giọt nước long lanh xuất hiện khuôn mặt rất giống anh chàng chơi trống thủa xưa của ban nhạc huyền thoại The Beatles, Ringo Starr. James Dacey, một phóng viên của tờ tạp chí Thế giới Vật lư cho biết:
- Ngay khi nh́n vào bức ảnh, tôi đă nhận thấy ngay khuôn mặt trong giọt nước rất giống Ringo Starr, đặc biệt là mái tóc, ngay cả khi giọt nước bị biến dạng kéo dài ra.
Ông Dacey phát biểu trên Telegraph rằng:
- Tôi là một fan cuồng nhiệt của The Beatles. Thật thú vị, đây là lần đầu tiên tôi được nh́n thấy Ringo Starr trong một thí nghiệm vật lư như thế này.
Tuy nhiên, cũng có một vài ư kiến khác cho rằng, khuôn mặt trong giọt nước giống George Harrison người chơi guitar trong The Beatles, hơn là Ringo.
Khi đang trong thời kỳ đấu tranh với căn bệnh ung thư ṿm họng, Harrison đă nói rằng:
- Cuộc sống giống như một giọt nước đọng lại trên lá sen.
Nhiều người cho rằng, hồn của Harrison đă hiện về và xuất hiện trong giọt nước này.

|
Khuôn mặt xuất hiện trong giọt nước, tại pḥng thí
nghiệm trường đại học Duke, rất giống với Ringo Starr và
George Harriso, hai thành viên trong ban nhạc The Beatles.
|

|
Ringo Starr và George Harriso trong ban nhạc The Beatles
Telegraph |
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 2265 of 2534: Đă gửi: 09 November 2009 lúc 11:46pm | Đă lưu IP
|
|
|
THÀNH PHỐ QUỶ
Khi những con gió thôi qua các kẽ hở, tạo thành những tiếng hú và rít lên như tiếng ma kêu quỷ khóc. |
|
Djavolja Varos là những cột tảng đá có h́nh thù kỳ lạ nằm ở miền nam Serbia. Những khối đá này thành h́nh nhờ sự xói ṃn đẽo gọt qua hàng thiên niên kỷ.
Djavolja Varos, có nghĩa thành phố quỷ ở Serbian, với khoảng hai trăn lẽ hai cột đá h́nh chóp, mỗi cột cao từ 2-15 m, rộng từ 4-6 m. Hầu hết những tháp đá này đều đội trên đầu, một chiếc mũ nhỏ như để chống lại sự xói ṃn.
Theo những người dân địa phương tại đây kể lại, trước đây, khi những trận xói ṃn xảy ra, những cột đá sẽ bị bào ṃn và tan ra nhanh chóng, nhưng không lâu sau, chúng sẽ khôi phục lại h́nh dáng như ban đầu. Và họ cho rằng, những cột đá này h́nh thành bởi những cuộc chiến của các con quỷ, v́ vậy, nơi đây được đặt tên là Djavolja Varos (thành phố quỷ).
Khi những con gió thôi qua các kẽ hở, tạo nên những âm thanh, tiếng hú và rít lên như tiếng ma kêu quỷ khóc làm kinh hăi rất nhiều người. Và cũng từ đấy, những câu chuyện huyền thoại về các con quỷ bắt đầu truyền tai nhau.
Được biết vào năm 2002, Djavolja Varos đă được UNESCO công nhận là một trong những thành phố có số lượng khách du lịch tới thăm quan nhiều nhất trên Thế giới.

Thành phố quỷ
Theo ODD
|
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 2266 of 2534: Đă gửi: 10 November 2009 lúc 1:06am | Đă lưu IP
|
|
|
LUỒNG SÁNG KỲ QUÁI
Những luồng sáng rực rỡ, di chuyển nhẹ nhàng xuyên qua những hàng cây.
Ánh sáng Gurdon được gọi là luồng sáng kỳ quái. Chúng mang sắc trắng xanh, đôi khi là màu cam. Nó sáng rực rỡ và di chuyển nhẹ nhàng xuyên qua những hàng cây trong khu rừng nằm gần đường ray xe lửa, tại miền Nam tiểu bang Arkansas, Hoa Kỳ.
Theo truyền thuyết kể lại rằng, luồng ánh sáng này chính là ánh sáng trong chiếc đèn lồng, của một người công nhân đường sắt, đă chết do xe lửa chèn qua. Vài người khác cho biết, người công nhân này chết trong một vụ ẩu đả trên đường ray.
Nhưng đa số đều cho rằng, những luồng sáng diệu kỳ là ánh sáng của những chiếc đèn ô tô, nó sẽ đánh lừa mắt con người khi tàu chạy với tốc độ cao. C̣n các nhà khoa học cho biết, đây chỉ là một hiện tượng của hiệu ứng điện áp mà thôi.
Hiện tượng điện áp xảy ra khi có sự kết hợp giữa các nguyên liệu như gốm sứ và những tinh thể nhất định, lúc đó chúng sẽ bắn ra các tia lửa điện. Một cách giải thích khác lại cho rằng, hiện tượng này là do sự phát quang khi ma sát sinh ra điện, tạo nên một luồng sáng h́nh cong rực rỡ.
Nhưng lời giải thích về ánh sáng Gurdon, được coi là thuyết phục nhất, đó là khi các tinh thể thạch anh nằm dưới ḷng đất do chịu áp lực lớn, khi có tàu chạy qua đường ray với tốc độ lớn, khiến những tinh thể này căng lên, tạo ra phản ứng nhiệt điện, xung quanh khu vực đó sẽ xuất hiện những luồng sáng rực rỡ.
Ánh sáng Gurdon thường xuyên xuất hiện tại vùng đất này và nh́n rơ nhất là vào ban đêm. Tuy đă có rất nhiều lời giải thích về hiện tượng Gurdon, nhưng cho đến nay, luồng ánh sáng diệu kỳ này vẫn c̣n là điều bí ẩn.
Hàng năm vào dịp Halloween, những người dân địa phương thường kéo nhau đến đây, để tận hưởng cảm giác sợ hăi, rùng rợn của những luồng ánh sáng kỳ quái.

|
Ánh sáng Gurdon hay c̣n gọi luồng sáng
kỳ quái đầy bí ẩn |

|
Chúng thường xuất hiện khi có tàu chạy
qua với tốc độ cao
ST |
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 2267 of 2534: Đă gửi: 10 November 2009 lúc 1:15am | Đă lưu IP
|
|
|
MỘT TRƯỜNG HỢP ĐẦU THAI Ở NGA
Người phụ nữ ấy quả quyết rằng: con trai bà đă “trở lại” trong h́nh hài của cô con gái mới sinh. Thậm chí bà c̣n biết trước thời khắc hai mẹ con đoàn tụ: ngày bé gái chào đời, chính là ngày sinh nhật của người anh trai, cách đây hai năm đă treo cổ tự vẫn trước nhà.
Olga Leonicheva vẫn nhớ như in cảnh tượng kinh hoàng, xảy ra trong một ngày mùa hè hai năm trước: thi thể của Dmitriy, đứa con trai đầu ḷng mười chín tuổi của bà, lơ lửng dưới sợi dây thừng ngay ngưỡng cửa ra vào. Không một ai, kể cả bạn bè, người thân, biết nguyên nhân dẫn đến vụ tự sát.
- Thằng bé đem theo bí mật xuống mồ. Nó thậm chí c̣n không để lại cho mẹ một lời nhắn.
Năm mười bảy tuổi, Olga kết hôn và nhanh chóng sinh hạ bé trai Dmitriy. Cuộc hôn nhân đầu không trọn vẹn, hai vợ chồng ly dị nhau và cô được quyền nuôi con.
Không lâu sau đó, cô làm đám cưới với người chồng thứ hai và có thêm cậu con trai Vladik. Mặc dù vẫn rất yêu thương, quấn quưt mẹ nhưng chưa bao giờ, Dmitriy tỏ ra ḥa hợp với cha dượng và người em cùng mẹ khác cha. Cậu bé luôn có tính khí thất thường, lúc nào cũng cô lập ḿnh với chúng bạn.
Tốt nghiệp trung học, chàng thanh niên gia nhập quân đội phục vụ tận miền Viễn Đông. Hai năm trong cuộc sống quân nhân hà khắc, việc thường xuyên bị đánh đập khiến cho tai trái Dmitriy bị hỏng hoàn toàn.
Không chịu đựng nổi, anh chàng đào ngũ về nhà trong tâm trạng bế tắc và tuyệt vọng. Bà Olga đành phải bán chiếc xe hơi, tài sản đáng giá nhất của gia đ́nh, để chạy chọt cho cậu con trở lại cuộc sống b́nh thường.
Trước khi xảy ra vụ tự sát, bà Olga tuyệt nhiên không nhận thấy cậu con trai có biểu hiện ǵ khác lạ. Hôm đó hai vợ chồng có việc đi xa, rồi đột nhiên linh cảm mách bảo bà phải quay trở về tức tốc, nhưng rốt cuộc cũng đă quá muộn…
Mất đi con trai, người mẹ đau khổ đă hai lần t́m cách quyên sinh, một lần vào cái đêm sau đám tang và lần thứ hai, vào đúng hôm giỗ tṛn bốn mươi ngày.
Cũng kể từ lúc đó, bà bắt đầu mơ những giấc mộng mị kỳ quái về Dmitriy. Họ bàn nhau về “ngày trở lại” và Dmitriy hứa với mẹ rằng, hai năm nữa cậu nhất định sẽ tái sinh. Dmitriy cũng nói thêm:
- Lần này, cậu sẽ là con gái.
Quả thật một năm sau, bà Olga mang thai bất chấp tuổi bốn mươi muộn mằn. Biết tin, họ hàng người thân, kể cả ông chồng cũng thuyết phục bà bỏ đi đứa bé. Olga khăng khăng không chịu, bà tin rằng, đây là cách duy nhất có thể đưa cậu con trai đầu ḷng trở về.
Bác sĩ khoa nhi chẩn đoán bé gái sẽ chào đời ngày 15-1, nhưng người mẹ th́ quả quyết bà sẽ sinh vào đúng ngày 26-1, ngày sinh nhật của Dmitriy và thực tế chứng minh đúng như lời tiên đoán.
Thêm một trùng hợp kỳ lạ, bà đỡ cho bé Kseniya hôm ấy cũng chính là người hai mươi mốt năm trước đă đón Dmitriy chào đời. Điều này càng khiến bà Olga tin tưởng rằng linh cảm của ḿnh là đúng.
Ca sinh nở không gặp nhiều trở ngại, mẹ tṛn con vuông. Mặc dù bé Kseniya không mang điểm nào giống Dmitriy đặc biệt, bà Olga vẫn khẳng định có bóng dáng của Dmitriy qua đôi mắt của cô con gái.
Hải Minh
Theo Pravda
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 2268 of 2534: Đă gửi: 12 November 2009 lúc 9:52am | Đă lưu IP
|
|
|
MẶT TRỜI XANH
Bức ảnh Mặt trời xanh do nhà thiên văn học Alan Friedman chụp hôm 10-10-2009. Nó là màu xanh hoàn toàn không photoshop, của mặt trời trong thái dương hệ của chúng ta. Mặt trời xanh" của Mr. Alan cho thấy một sắc màu rất độc đáo của mặt trời, ngôi sao trung tâm trong Thái Dương hệ.
Ông chia sẻ trên website Averted Imagination:
- Đó là h́nh ảnh ánh sáng đầu tiên từ camera PGR Scorpion của tôi... đĩa mặt trời, đă nhuốm màu xanh thể hiện cấu trúc của sắc cầu, là lớp khí gas bao bọc bên ngoài mặt trời.
Giải thích của vị chuyên gia thiên văn học:
- Thông thường, trông Mặt Trời của chúng ta có vẻ nhẹ và mịn nhưng thực tế không phải như vậy. Mặt Trời giống như một quả bóng chứa đầy khí nóng, nhiều nhất là khí hydro.
Bức ảnh trên chụp Mặt Trời vào tháng trước với màu đỏ đặc trưng, do khí hydro phát ra gọi là khí Hydrogen-alpha, sau đó màu sắc bị đảo ngược và xuất hiện màu xanh lam.
Trong ánh sáng này, các chi tiết của lớp sắc cầu mặt trời được nh́n thấy rơ nét nhất.
Ngày 4-11 vừa qua, bức ảnh đă vinh dự được NASA chọn làm H́nh Ảnh Trong Ngày.
Mặt trời xanh
NASA
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 2269 of 2534: Đă gửi: 12 November 2009 lúc 10:14am | Đă lưu IP
|
|
|
KAPPA: CON QUỶ NHỎ CỦA NHẬT BẢN
Trong văn hoá dân gian Nhật Bản, Kappa được biết đến là một con quỷ nổi tiếng, chúng sống ở các đầm hồ nước những cũng có thể trồi lên cạn. Chúng được miêu tả giống như một tiểu yêu, một quái vật cao cỡ như đứa trẻ bốn hoặc năm tuổi, nặng khoảng trên dưới hai mươi kg.
H́nh dạng gần giống loài tinh tinh, đầu bờm xờm tóc, mũi dài khoằm, mặt và mắt tṛn, có râu màu nâu dưới cằm, da xanh xám có thể thay đổi màu sắc tùy theo môi trường, tay chân có năm ngón và có màng, bụng có một chiếc túi đựng đồ vật, sau lưng có một chiếc mai rùa, thân thể có mùi tanh như cá.
Trên đỉnh đầu có một cái đĩa h́nh bầu dục đựng nước, khi lên trên cạn nếu cái đĩa này c̣n đầy nước, th́ Kappa vẫn c̣n có sức mạnh.
Chúng rất thích ăn dưa chuột, trứng, táo và cả gan người, nhất là trẻ con. Kappa là một con vật bơi rất giỏi, nhưng cũng rất nhanh nhẹn khi lên trên cạn. Chúng khiến người ta sợ hăi bởi hành động lôi người xuống nước và rút gan của họ
Chúng thường gọi nhau bằng âm điệu "quắc, quắc". Nếu trêu trọc chúng sẽ khóc như một đứa trẻ, nếu làm vừa ḷng chúng sẽ đền ơn. Mặc dù kappa thỉnh thoảng hăm hại mọi người, nhưng cũng có những câu chuyện về việc Kappa giúp con người.
Tại một khu phố Kappabashi Dori gần Tokyo, để tránh các tai hoạ gây ra bởi loài sinh vật này, người ta đă xây dựng một ngôi đền nhỏ, như để xoa dịu bớt cơn giận dữ chúng. Ngôi đền có tên gọi là Sougenji hay Kappa Dera.
Bàn thờ trong đền lúc nào cũng đầy ắp những quả dưa chuột, bởi đây là loại thức ăn yêu thích của Kappa. Ngôi đền c̣n cất giữ một vật linh thiêng, người ta cho rằng đó chính là cánh tay của Kappa, v́ vậy họ đă sấy khô, rồi bảo quản nó trong một chiếc hộp cổ.
Bên ngoài ngôi đền được trang trí bằng rất nhiều bức tượng Kappa, với các sắc thái khác nhau. Có những bức tượng nh́n khá ngộ nghĩnh và đáng yêu, nhưng cũng có những bức khiến người ta phải sợ hăi.
Bất cứ ai đến đền Kappa Dera, điều đầu tiên là phải lịch sự cúi chào Kappa để cầu mong rằng, Kappa sẽ ban cho họ một cuộc sống b́nh yên và tốt đẹp hơn.
Được biết, Kappa c̣n là một nhân vật phổ biến trong nhiều truyện tranh, truyện ngắn, phim hoạt h́nh của Nhật Bản.

|
Bàn thờ Kappa trong đền
|
Vật linh thiêng của ngôi đền, người ta cho
rằng đây là cánh tay của Kappa
Theo AO
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 2270 of 2534: Đă gửi: 12 November 2009 lúc 10:24am | Đă lưu IP
|
|
|
BỨC ẢNH ĐẪM MÁU
Đây là nguyên văn bức thư của giáo sư Trần Anh Linh, gởi cho nhà văn Vơ Hữu Hạnh, nói về Bức Ảnh đẫm máu:
Anh Hạnh thân mến,
Tôi xin gửi tặng anh món quà quí giá mà Cha Diệp đă tặng tôi qua Cha Gioan Minh: Cha Diệp đă thực hiện một phép lạ nhăn tiền, là dùng chính tấm ảnh mà chúng ta đă cho họa sỹ Đại Hàn ở khu Phúc Lộc Thọ vẽ, rồi in ra nhiều ấn bản, vừa làm thành sách, vừa in thành ảnh gởi tặng và bán khắp nơi.
Tấm ảnh đó đă đổ máu đào lênh láng từ vết chém bằng đao kiếm đứt cổ, Máu Cha đă đổ ra thấm ướt làm mờ hàng chữ viết Trương Bửu Diệp.
Câu chuyện xảy ra như sau: Cha Gioan Minh cựu Tuyên Úy, sau mười hai năm học tập cải tạo, đă được cho về và sống ở nhà thờ Chúa Hiển Linh tại Thị Nghè, nơi xưa kia Cha Dụ đă thành lập. Cha Minh ở lại Việt Nam và không xin ra nước ngoài theo diện HO dù cha có tới mười hai năm ở tù.
Một hôm cha vào nhà sách Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp, ở đường Kỳ Đồng và chọn mua một tấm ảnh của Cha Diệp, mà cha đă nghe có nhiều phép lạ.
Người bán hàng dùng giấy báo, gói bức ảnh có đóng khung sẵn trao cho cha Minh. Cha Minh về dến nhà tính mở ra để treo trong pḥng, th́ một ơn lạ đă xảy ra, là máu tươi từ cổ bức ảnh tuôn trào ra thấm ướt cả tờ báo gói bức tranh.
Cha Minh kinh ngạc bèn cho đó là một dấu chỉ quan trọng, nên đă gói lại cẩn thận và lặng lẽ đem về Ṭa Tổng Giám Mục Saigon và tŕnh Đức Cha Mẫn. Theo cha Minh cho biết th́ tấm ảnh thấm máu này, đă được gởi qua Ṭa Thánh xét nghiệm.
Hy vọng rằng đă đến lúc Ṭa Thanh cho lập Ban Điều Tra để t́m hiểu về các ơn lành Cha Diệp đă làm, mà việc lạ lùng làm cho Máu Đào từ vết cổ đổ ra, sẽ là một trong các chứng cớ, để Ṭa Thánh có thể tôn phong Chân Phước cho Cha.
Tôi là bạn thân của cha Minh, nên cha đă tặng tôi một tấm. Tôi sao lại và gởi tặng anh, đây là tài liệu mới nhất về Cha Diệp, anh nên ghi chú vào tập sách các Ơn Lành của Cha.
Cha Trương Bữu Diệp
Trần Anh Linh.
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 2271 of 2534: Đă gửi: 12 November 2009 lúc 11:29pm | Đă lưu IP
|
|
|
HỘ PHÁP BỊ DỜI V̀ SỢ XUI
Một trong những h́nh ảnh đập vào mắt du khách, khi hạ cánh xuống sân bay quốc tế Suvarnabhumi của Bangkok, là những pho tượng hộ pháp.
Một nét văn hoá độc đáo của người Thái, ban đầu những vị hộ pháp có mặt quỷ (yak) có nhiệm vụ canh chừng sân bay, như đă bảo vệ cho chùa chiền trên đất Thái Lan từ bao đời nay.
Nhưng nay các chủ doanh nghiệp trong sân bay nghĩ rằng, các vị thần này dường như không đem lại may mắn, nhất là trong thời gian gần đây.
Thế là ban giám đốc sân bay phải mời thầy tiến hành lễ cúng trang trọng, để di chuyển các pho tượng.
Người Thái coi các pho tượng cao sáu mét này là tuyệt tác nghệ thuật, trị giá hàng trăm ngàn đôla.
Giám đốc sân bay Suvarnabhumi, Niran Thiranartsin giải thích với các phóng viên, tượng sẽ được di chuyển ra khu bên ngoài, nơi hành khách làm thủ tục gởi hành lư, để nhiều người có dịp thưởng lăm hơn.
Nhưng ông nh́n nhận một lư do quan trọng khác là ở khu bên trong, nơi có nhiều hàng quán, người ta nói các pho tượng đă đem lại xui xẻo cho chuyện buôn bán của họ.
Giới chức ban đầu muốn đặt tượng trước các cổng của sân bay, nhưng một vị thầy Brahmin (Ấn giáo) khuyên không nên, v́ là phỏng theo mười hai pho tượng bày trong Hoàng cung (Grand Palce), cho nên đây các hộ pháp cao cấp phải được đối xử đặc biệt hơn.
Nay ban giám đốc quyết định đặt các pho tượng trên tầng bốn, tại cổng số năm của sân bay. Việc di chuyển tượng được thực hiện vào lúc quá nửa đêm, lúc có ít hành khách qua lại nhất.
Một trong 12 tượng tại Suvarnabhumi
ST
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 2272 of 2534: Đă gửi: 13 November 2009 lúc 12:17am | Đă lưu IP
|
|
|
THỀ VỚI ĐỨC TẢ QUÂN
Giới hát bội miền Nam rất mực cung kính Đức Tả Quân Lê Văn Duyệt và coi ngài là một vị Tổ duy nhất.
Khi xưa thời kỳ cải lương Hồ Quảng đang ăn khách, không hiểu uất ức điều ǵ, kép Minh Tơ liền buông câu thề độc:
- Cho tui hát không ra tiếng đi, không được bỏ nghề hát bội luôn đi, cho anh chị em tin ḿnh.
Mấy ngày sau Minh Tơ bỗng bị đau, cứng người á khẩu. Gia đ́nh mới chạy thuốc, chạy thầy cho đỡ đỡ rồi lên Lăng Ông Bà Chiểu quỳ lạy tạ tội.
Sau đó Minh Tơ mới hết bệnh. Không biết sau này ông có dám thề nữa không, chẳng nghe nói.
Ngành Mai
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 2273 of 2534: Đă gửi: 13 November 2009 lúc 1:52pm | Đă lưu IP
|
|
|
THĂM 7 NGÔI NHÀ MA NỔI TIẾNG
NHẤT CALIFORNIA
Bóng ma trong các ngôi nhà luôn luôn hấp dẫn và kích động mối quan tâm của mọi người, không chỉ trong đời thường mà cả phim ảnh lẫn văn học. Chúng ta hăy tham quan một số các khách sạn và ngôi nhà ma ám nổi tiếng nhất trong tiểu bang California.
1. The Manor Madrona ở Healdsburg

Ṭa nhà này là một địa chỉ nhà hàng rượu vang và khách sạn rất nổi tiếng ở Cali. Những "con ma rượu" ở đây cũng rất friendly và không nỡ hù dọa ai quá nặng!
Một trong những câu chuyện kể rằng, một ông khách tỉnh dậy sau một đêm quá chén, thấy một người phụ nữ trong chiếc áo dài đen, đang đứng bên cạnh giường của ông, rồi bước ra ngồi ở ghế không một tiếng động.
Tỉnh cả ngủ, ông khách hỏi người phụ nữ cần ǵ, cô ta không trả lời và từ từ biến mất. Một số các khách khác th́ thông báo rằng, đồ đạc của họ đă tự di chuyển đến những nơi không yêu cầu.
Tuy vậy, đó có vẻ là một gia vị cho các bữa rượu ở đây, nên địa chỉ này vẫn rất đông khách ghé thăm.
2. Hotel Roosevelt ở Hollywood
Khách sạn Rooevelt Hotel Khách sạn ở Hollywood được biết đến, như là một trong những ngôi nhà ma rất nổi tiếng. Montgomery Clift, đă lưu trú trong pḥng 928 ba tháng trong thời gian quay bộ phim from Here To Eternity, kể lại rằng ông thường gặp các bóng ma, lướt qua trên tầng thứ chín của khách sạn.
Các người phục vụ cũng cảm thấy sự ớn lạnh mỗi khi làm việc trên tầng này.
3. Ngôi nhà Robert Louis Stevenson ở Monterey

Căn nhà này đă được sở hữu và điều hành bởi Manuela Giradin, người cùng với toàn bộ gia đ́nh đă chết, v́ bệnh sốt thương hàn ở đây, vào cuối những năm 1800.
Truyền thuyết kể rằng, Manuela Giradin tiếp tục ám ảnh ngôi nhà, thông qua h́nh ảnh những tuần cuối đời bà ta, khi phải chiến đấu với bệnh thương hàn.
Mọi việc thường xảy ra vào ba tuần lễ đầu tiên của tháng mười hai, đúng thời gian Giradin chết. Những chiếc ghế dài tự lắc lư, mùi acid và thuốc tẩy uế, và bóng h́nh của chính Manuela Giradin, tiều tụy trong chiếc áo choàng đen.
4. Biệt thự Sacramento của Stanford

Được xây dựng bởi Leland Stanford năm 1857. Năm 1883, con trai Leland chết v́ bệnh sốt thương hàn ở Italia.
Người cha đau khổ đă được con trai hiện hồn về, nói chuyện ngay sau đó. Anh an ủi và dặn ông xây dựng một trường đại học cho thanh niên, sau này đă trở thành Trường Đại học Stanford nổi tiếng.
Hiện trong ngôi nhà Stanford, không c̣n bóng dáng hồn ma, sau khi trường Đại học đă xây dựng xong. Đúng là một hồn ma v́ cộng đồng, ngay cả khi không c̣n sống!
5. Khách sạn Nữ hoàng Anne ở San Francisco

Được xây dựng bởi Thượng nghị sĩ James Fair năm 1889, khách sạn được đồn đại là nơi hiện hồn của một ma nữ dễ thương, vốn là t́nh nhân của Fair, tên là Mary Lake.
Mọi người vẫn thường nh́n thấy bóng ma mờ ảo của Mary, sự di chuyển của các đồ đạc, đặc biệt là quần áo thường sạch như vừa được giặt và treo ngăn nắp, mà không ai tự nhận là ḿnh làm.
6. Ngôi nhà Westwood của Jean Harlow

Huyền thoại điện ảnh Jean Harlow đă thuê một căn nhà ở Westwood, vào đầu những năm 1930. Rồi sau đó, khi chủ sở hữu sau chuyển đến ở, chú chó của họ luôn gầm gừ và sủa một cái ǵ đó, ở tầng trên trong đêm.
Bà chủ nhà cũng kể rằng, có nhiều hôm cô đă nghe ai đó th́ thầm "Hăy giúp tôi" ngay bên ngoài cánh cửa pḥng ngủ.
Hôm sau cô lại nghe tiếng khóc cố kiềm nén của một người đàn bà, rồi thoảng qua một mùi nước hoa ma mị. Các chủ nhà sau đó cũng thường thấy sự hiện diện vô h́nh, của con ma phụ nữ quư phái và sầu thảm này.
7. Ngôi nhà ma Nelson ở Hollywood

Thập niên 50-60 thế kỷ trước, ngôi sao truyền h́nh Ozzie Nelson, qua đời khi c̣n trẻ v́ ung thư gan, và lời đồn đại là bóng ma Nelson vẫn ám ảnh ngôi nhà này.
Sau khi anh qua đời, nhiều người vẫn thấy h́nh bóng của chính anh đi bộ quanh nhà, dưới những lùm cây rậm rạp.
Vào giữa những năm 1990, một họa sĩ ở đây đă nghe thấy tiếng bước chân rảo bước quanh nhà. Một buổi trưa khi đang vẽ tranh, anh cảm thấy sự hiện diện rơ ràng của một bóng ma mờ ảo ngay bên cạnh, chăm chú nh́n ngắm bức tranh.
S.D
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 2274 of 2534: Đă gửi: 13 November 2009 lúc 4:04pm | Đă lưu IP
|
|
|
CUỘC THÍ NGHIỆM LY KỲ TẠI KEINPLATZ
Trong tất cả các khoa học thường gây ra sự hồ nghi cho con người, thứ làm cho giáo sư Baumgarten say mê, là thứ thuộc về khoa tâm lư học, và những sự liên quan không rơ ràng giữa tinh thần và vật chất.
Vốn là một nhà giải phẫu tiếng tăm, một nhà toán học nổi danh, một người có thẩm quyền ở châu Âu về khoa tâm lư học, ông đă cảm thấy thật sự khoan khoái, khi từ bỏ những sở trường chuyên môn đă có, và sử dụng những kiến thức đă đắc thủ được của ông, vào việc nghiên cứu về linh hồn, và vào mối liên hệ bí ẩn của các hồn ma.
Lúc khởi đầu hồi c̣n trẻ tuổi, ông đă tưởng như lạc lơng trong một xứ sở xa lạ, nơi mà mọi thứ đều lộn xộn và tối tăm, ngoại trừ một vài sự việc không thể giải thích được, và chẳng có liên hệ ǵ với nhau đă xuất hiện trước mặt ông.
Những năm tháng qua đi và kiến thức của vị giáo sư lỗi lạc càng tích tụ thêm, v́ kiến thức sinh ra kiến thức, vốn đẻ ra lời, phần lớn những điều xưa kia tỏ ra kỳ lạ với ông, nay bắt đầu mang một vẻ mặt mới. Những hệ thống suy luận mới mẻ đă trở nên quá quen thuộc đối với ông, và ông đă nhận ra mối liên hệ tại các nơi, mà trước đây ông đă không phát hiện ra chút ǵ.
Nhờ vào những kinh nghiệm rải rác trong hai mươi năm, ông đă thu thập được một căn bản của các sự việc, và dựa vào đó ông có tham vọng kiến tạo một khoa học mới, chính xác bao gồm môn chữa bệnh bằng nhân điện, môn thông thần học và tất cả các học thuyết cùng loại đó.
Mọi việc trở nên dễ dàng với ông, nhờ sự hiểu biết toàn hảo của ông về những yếu tố phức tạp nhất, trong môn sinh lư học động vật, là môn nghiên cứu về các luồng thần kinh, và về các công việc của bộ óc.
Thực ra th́ Von Baumgarten là Giáo sư Đại học, môn sinh lư học tại trường đại học Keinplatz, và ông có sẵn trong tay tất cả tài liệu, trong pḥng thí nghiệm của ông, để dùng vào những cuộc sưu tập mới mẻ nhất.
Cao lớn và mảnh khảnh, giáo sư Baumgarten có một bộ mặt thô kệch và một cặp mắt màu thép xám, linh hoạt một cách dị thường và rất sắc sảo. Sự suy tư đă vạch ra nhiều nếp nhăn trên trán ông, cũng có vẻ cau có, nhưng người ta sẽ lầm nếu coi cái bề ngoài này là sự thật, v́ nếu ông là người khắc khổ, ông lại có từ tâm.
Các sinh viên rất mến ông, sau mỗi buổi học họ đứng vây quanh ông, và họ say sưa nghe ông đưa ra những lập luận kỳ lạ. Ông thường nhớ tới những người t́nh nguyện trong bọn họ, để thử một cuộc thí nghiệm sảng khoái về cách chữa bệnh bằng nhân điện.
Anh chàng nồng nhiệt nhất trong đám môn đệ trẻ về khoa học đó, tên là Von Harman. Các bạn bè của anh ta đôi khi kinh ngạc, khi thấy một gă con trai dữ dằn và lông bông, chắc chắn anh là một gă ngông nghênh nhất trong bọn, các thanh niên quê quán ở thung lũng sôn Rhin, mà lại dành rất nhiều thời giờ, để t́m những công việc mơ hồ, hoặc để phụ giúp vị giáo sư trong các cuộc thí nghiệm của ông.
Thật ra, Harman là một tên láu cá, anh ta đă rơ những ǵ anh ta làm. Trước đó nhiều tháng anh ta đă tỏ t́nh với cô thiếu nữ Elise, cô gái có mái tóc vàng nâu và đôi mắt màu xanh, ái nữ của vị Giáo sư, mặc dù anh đă được nghe tự chính miệng cô nói ra rằng, không phải cô đă vô t́nh trước sự ân cần của anh, nhưng chưa bao giờ anh dám ra mắt cha mẹ cô trong tư cách một vị hôn phu.
Do đó anh đă gặp nhiều khó khăn để gặp cô thiếu nữ, nếu anh không kiếm ra được cái cớ là tới phụ giúp vị Giáo sư. Với mưu chước này anh thường tới nhà vị thông thái già cả, và anh đă mạnh dạn tham dự vào mọi cuộc thí nghiệm, có thể làm được và có thể tưởng tượng được, nếu như anh có cơ hội nh́n thấy cặp mắt long lanh của Elise cô.
Chàng thanh niên Von Harman là một anh con trai khá đẹp và như ngướ ta nói, một số ruộng đất đáng kể sẽ lọt vào tay anh, khi nào cha anh chết đi. Nhiều bậc cha mẹ sẽ hài ḷng với một chàng rể như vậy, cho con gái của họ. Nhưng bà giáo sư đă cau mày mỗi khi bà nh́n thấy anh trong nhà bà, và bà cằn nhằn ông Giáo sư về việc đă rước một con sói vào gần con cừu non của họ.
Thật sự th́ Harman đă mang tiếng không được tốt lành tại Keinplatz, chẳng có cuộc đánh lộn nào, cuộc đọ kiếm nào, vụ tai tiếng nào mà anh chàng thanh niên thung lũng sông Rhin này lại không đứng đầu sổ. Không ai dám dùng một ngôn ngữ phóng túng hơn và ngỗ nghịch hơn.
Không ai uống rượu nhiều hơn, không ai say mê bài bạc hơn, không ai lại vô tích sự hơn, ngoại trừ trong lănh vực rất đặc biệt này? Do đó ta không lấy ǵ làm kinh ngạc về việc bà Baumgarten, phải ǵn giữ cô gái cưng của bà, và tỏ ra khinh miệt sự ve văn của anh chàng bất hảo này. Về phần vị giáo sư lỗi lạc, ông đă quá say mê với các công việc của riêng ông, nên ông chả có ư kiến ǵ.
Đă nhiều năm nay, một vấn đề đă làm ông nhức nhối. Tất cả những cuộc thí nghiệm của ông điều xoay quanh một điểm duy nhất. Mỗi ngày hàng trăm lần, vị giáo sư tự hỏi rằng, liệu hồn một người có thể tự rời bỏ thể xác trong ít lâu, và sau đó lại trở về được không.
Lần đầu tiên khi giả thiết này hiện ra trong đầu óc ông, ông đă tự phẫn nộ với ḿnh: giả thiết đó đă vấp phải một cách kịch liệt những ư tưởng có từ trước, và những định kiến của nền học vấn sơ thủy của ông.
Tuy nhiên, trong khi ông tiến hành trên con đường nghiên cứu độc đáo của ông, ông cũng dần dà từng bước một thoát ra những trở ngại lỗi thời, và trở nên sẵn sàng đối diện với bất kỳ một kết luận nào phù hợp, có thể tồn tại bên ngoài vật chất.
Sau hết ông nảy sinh ư nghĩ cho rằng, với một cuộc thí nghiệm táo bạo chưa ai dám thử bao giờ, vấn đề này có thể sẽ được giải quyết dứt khoát. Ông đă viết một bài báo nổi danh, đăng trong một tờ báo về y học ở Keinplatz vào thời đó, nói về các thực thể mà mắt con người không thể nh́n thấy được, một bài báo đă làm điên đầu các giới khoa học. Đại khái ông nói:
- "Rơ ràng là trong một vài hoàn cảnh nào đó, linh hồn hay tinh thần tự động tách rời khỏi thể xác. Trong trường hợp một người được chữa bệnh bằng phép thôi miên, thể xác nằm yên trong trạng thái bất tỉnh, nhưng linh hồn th́ đă rời bỏ đi.
Người ta có thể trả lời tôi rằng linh hồn vẫn c̣n ở đó, nhưng nó trong t́nh trạng ngủ say. Tôi xin trả lời rằng chắc chắn là không phải như vậy: ta sẽ giải thích thế nào về khả năng thấu thị, tức là nh́n thấy quá khứ, vị lai, là thứ đă bị mất uy tín v́ cái tṛ bịp bợm láo khoét của một vài người, nhưng vẫn là một sự kiện đă được chứng minh, và không thể chối căi được?
Chính tôi đây là một người nhạy cảm, tôi đă có thể đạt được một sự mô tả chính xác, những điều ǵ diễn ra trong một căn pḥng, hay một căn nhà bên cạnh. Làm thế nào để giải thích sự hiểu biết đó, nếu không phải bằng giả thiết là linh hồn của người đó, đă rời khỏi thể xác và đi lang thang trong không gian?
Trong một lúc nó được quay về bởi tiếng nói của người phù phép, và nó đă nói về những ǵ nó nh́n thấy rồi nó lại bay đi. V́ lẽ bản chất của linh hồn là không ai nh́n thấy được nó, chúng ta không thể trông thấy nó đi hay tới.
Nhưng chúng ta thấy ảnh hưởng của những chuyến đi và tới đó, trong thể xác của người chịu thí nghiệm, khi th́ cứng đơ và bất động, khi th́ cố gắng để mô tả những cảm giác của anh ta, những cảm giác anh ta không bao giờ đạt tới, bằng các phương tiện tự nhiên.
Tôi nhận thấy có cách chứng minh khả dĩ chấp nhận được cho sự kiện này. Mặc dù nằm trong xác thịt của chúng ta, chúng ta không thể nh́n thấy những linh hồn này, những linh hồn của chính chúng ta, nếu chúng ta có thể tách rời chúng khỏi thể xác của chúng ta, chúng sẽ ư thức được sự hiện diện của chúng.
Do đó tôi có ư định làm bằng phép thôi miên một người học tṛ của tôi, sau đó tôi sẽ tự làm mê tôi theo một cách thức đă rất quen thuộc với tôi. Rồi th́ nếu giả thiết của tôi là đúng, th́ linh hồn của tôi sẽ không gặp một khó khăn nào, để bắt liên lạc với linh hồn anh học tṛ của tôi.
Linh hồn cả hai chúng tôi đều tách rời khỏi thể xác của chúng. Tôi hy vọng sẽ có thể công bố các kết quả của cuộc thí nghiệm lư thú này, trong số sắp tới của tờ báo Y Học Keinplatz".
Khi vị Giáo sư đức độ giữ lời hứa và cho công bố bản báo cáo về cuộc thí nghiệm của ông, câu chuyện của ông có vẻ dị thường quá, đến nỗi nó được đón nhận với một sự nghi ngờ chung của mọi người. Luận điệu của một vài tờ báo c̣n có vẻ rất gay gắt, trong những bài b́nh luận của họ.
Nhà thông thái giận dữ tuyên bố rằng, từ nay ông sẽ không bao giờ mở miệng nói về vấn đề này nữa. Và ông đă giữ đúng lời nói của ông. Tuy nhiên câu chuyện kể ra sau đây, đă được rút ra từ những nguồn tin xác thực nhất, và các sự việc được kể lại có thể được xem là chính xác một cách thực tế.
Ít lâu sau cái ngày mà vị giáo sư tiết lộ ư định về cuộc thí nghiệm, vừa đề cập trên đấy, trong khi trở về nhà ông gặp một toán sinh viên hay quấy phá ồn ào, đang từ một quán rượu bên cạnh nhà ông đi ra, và toán này được dẫn đầu bởi anh thanh niên Harman đang say bí tỉ.
V́ ông vừa trải qua nhiều giờ mệt mỏi trong pḥng thí nghiệm, nên ư ông muốn lảng tránh họ, nhưng cậu môn đồ đứng ra chận đường ông đi:
- Ủa này, ông thầy đáng kính của tôi.
Anh ta la lên, níu lấy ống tay áo của nhà thông thái già cả và đi sát bên cạnh ông.
- Tôi có một chuyện để nói với thầy, và nó rất dễ cho tôi nói với thầy bây giờ hơn là vào lúc nào khác, khi mà rượu bia ngon đang kêu vo vo trong đầu tôi.
- Điều ǵ vậy, Harman?
Nhà sinh lư học hỏi lại, trong khi nh́n anh ta với một vẻ dịu dàng và ngạc nhiên.
- Thưa thầy, tôi nghe tin thầy sắp làm một cuộc thí nghiệm rùng rợn, ư thầy muốn đem một linh hồn khỏi một thể xác, rồi sau đó làm cho nó trở lại với thể xác. Có phải thật như vậy không?
- Đúng vậy, Harman ạ.
- Thưa thầy kính mến, thầy có nghĩ rằng thầy có thể sẽ gặp khó khăn để t́m ra một người nào đó, chịu làm một cuộc thí nghiệm như vậy không? Thử nghĩ rằng linh hồn bay đi và không chịu trở về nữa, đây thật là một việc nguy hiểm. Ai mà dám chơi cái tṛ nguy hiểm này?
- Nhưng mà này Harman.
Vị Giáo sư kêu lên, ông rất bối rối v́ ư kiến này đối với công việc của ông.
- Tôi trông đợi vào sự giúp đỡ của anh đó. Này, anh đừng làm tôi lỡ việc nhé! Anh suy nghĩ ǵ về danh dự và sự vinh quang!
- Chà, chà!
Anh sinh viên cười nhạo.
- Dễ thường lúc nào tôi cũng bị gán ghép những tṛ vớ vẩn ấy à? Có phải là tôi đă ngồi yên hai tiếng đồng hồ trên cái ghế cách điện bằng thủy tinh, trong khi truyền điện vào thân thể tôi không?
Có phải là thầy đă kích động vào dây thần kinh của tôi, hủy hoại bộ máy tiêu hóa của tôi với một ḍng điện chạy quanh bao tử của tôi không? Thầy đă làm tôi mê ba mươi tư lần, và tôi có được lợi lộc ǵ ở đó không?
Chả có quái ǵ hết. Đến bây giờ thầy lại muốn làm cho tôi xuất hồn, như kiểu thầy tháo máy một cái đồng hồ vậy. Thật là quá sức chịu đựng của xác thịt con người!
- Lạy chúa tôi!
Vị Giáo sư kêu lên, vẻ bối rối.
- Điều đó rất đúng, Harman ạ! Trước đây tôi không bao giờ nghĩ tới điều đó! Nếu anh có thể đề nghị một h́nh thức đền bù nào, anh sẽ thấy tôi sẵn ḷng làm anh thỏa măn.
- Vậy th́ xin thầy hăy nghe đây.
Harman nói một cách nghiêm trang.
- Nếu thầy hứa tôi rằng sau cuộc thí nghiệm này, thầy sẽ gả cô con gái thầy cho tôi. th́ tôi sẽ bằng ḷng phụ giúp thầy. Bằng không th́ xin thầy đừng trông đợi ǵ ở tôi nữa! Đó là những điều kiện của tôi.
- Nhưng phải hỏi ư kiến con gái tôi đă chứ?
Vị Giáo sư hỏi lại sau khi đứng lặng đi một lúc.
- Cô ấy sẽ bằng ḷng.
Chàng thanh niên đáp lại.
- Chúng tôi đă yêu nhau lâu rồi.
- Vậy th́ nó sẽ là vợ anh.
Nhà sinh lư học tuyên bố một cách chắc chắn.
- V́ anh là một thanh niên dũng cảm, và là một trong những con bệnh thần kinh khá nhất mà tôi được biết. Tôi xin nói rơ khi anh không bị ảnh hưởng bởi men rượu! Mùng bốn tháng sau, tôi sẽ hoàn tất cuộc thí nghiệm của tôi.
Anh phải có mặt vào buổi trưa tại pḥng thí nghiệm khoa sinh lư học nhé. Đây sẽ là một cuộc biểu diễn kỳ diệu, Harman ạ. Ông Von Gruben sẽ từ Lena tới và ông Hilterstein sẽ từ Bale tới. Các nhà thông thái vĩ đại nhất của miền Nam nước Đức sẽ có mặt tại đó.
- Tôi sẽ đúng giờ giấc!
Anh sinh viên hứa. Và họ chia tay nhau. Ông Giáo sư đi về nhà chân bước nặng trĩu, vừa đi vừa nghĩ tới việc đại sự sắp tới nơi, trong khi chàng thanh niên chệnh choạng đi t́m các bạn bè gây om ṣm của anh ta, trong đầu chỉ nghĩ tới cô nàng Elise có cặp mắt xanh, cũng như nghĩ tới cuộc mặc cả, mà anh vừa thỏa thuận được với ông bố vợ tương lai của anh.
Vị Giáo sư đă không phóng đại chút nào, khi ông nói tới sự chú tâm, mà cuộc thí nghiệm mới mẻ về tâm lư của ông, đă gây ra ở hầu hết mọi nơi. C̣n rất sớm trước giờ ấn định, căn pḥng đă bị choán hết chỗ bởi một số đông đảo các vị thông thái.
Ngoài mấy vị đức cao vọng trọng mà ông đă kể ra, c̣n có đại giáo sư Lorshire, người vừa trở nên lừng danh bởi một công tŕnh xuất sắc, nói về các trung tâm của sống cổ, cũng từ London tới.
Nhiều tài năng lỗi lạc về khoa thông linh học, cũng vui ḷng chẳng ngại đường xa tới họp mặt, ngay cả một mục sư Tân giáo cũng tới dự, với hy vọng là cuộc thí nghiệm sẽ có thể rọi một tia sáng mới, vào các chủ thuyết của giáo phái Rose Groix.
Cả hội nghị những con người lỗi lạc này bùng lên trong tràng pháo tay, khi giáo sư Von Baumgarten và môn đệ của ông xuất hiện trên bục. Vị thuyết giảng viên, bằng một vài lời được lựa chọn cẩn thận, đă tŕnh bày ư kiến của ông, và giải thích tại sao ông có ư định đem ư kiến này, vào một cuộc thí nghiệm có tính cách quyết định. Ông nói:
- Tôi tin chắc rằng khi một người bị nằm trong ảnh hưởng của giấc ngủ thôi miên, th́ trong một thời gian nào đó linh hồn anh ta được giải thoát khỏi xác thịt, và tôi thách thức bất kỳ một ai, có thể đưa ra một giả thiết khác, để giải thích sự nh́n được quá khứ, vị lai!
Tôi hy vọng rằng khi đưa anh bạn trẻ của tôi vào giấc ngủ thôi miên, và đồng thời sau đó làm cho chính tôi cũng ngủ luôn, linh hồn của chúng tôi sẽ có thể nói chuyện với nhau, trong khi thể xác của chúng tôi vẫn nằm yên bất động.
Sau một thời gian nào đó, tạo hóa sẽ nắm lại quyền của ḿnh, linh hồn của chúng tôi sẽ tái nhập, hồn nào về thể xác của hồn ấy và mọi việc sẽ trở lại như trước. Với sự cho phép của quư vị, bây giờ chúng tôi xin bắt đầu cuộc thí nghiệm.
Những tiếng vỗ tay lại vang lên; sau đó các khán giả yên lặng trông chờ. Trong một vài thoáng qua nhanh chóng, vị Giáo sư đă đánh mê gă thanh niên, khiến anh ngồi rũ xuống trên ghế, người nhợt nhạt và cứng đơ.
Rồi ông móc ở trong túi ra một trái cầu tṛn bằng thủy tinh, và ông tập trung nhăn tuyến của ông vào trái cầu đó, và làm một nỗ lực lớn lao về tâm thần, ông đă đạt tới chỗ tự đặt ḿnh vào cùng một t́nh trạng như vậy.
Thật là một quang cảnh dị thường và cảm kích, khi nh́n thấy ông già và cậu sinh viên trẻ, cả hai người cùng ngồi trong sự mê man bất tỉnh. Vậy th́ linh hồn họ đă bay đi đâu? Đó là một câu hỏi mà tất cả mọi người tham dự đều tự đặt ra cho ḿnh.
Năm phút đă trôi qua, mười phút, rồi mười lăm phút và rồi mười lăm phút nữa. Ông Giáo sư và cậu học tṛ của ông vẫn ngồi nguyên bất động trên bục gỗ, và các nhà thông thái hội họp tại đó, vẫn chưa nghe thấy một tiếng động nhỏ nào.
Tất cả mọi cặp mắt đều đổ dồn vào hai khuôn mặt tái mét, để chờ đón dấu hiệu đầu tiên của sự tỉnh lại của họ. Gần nửa giờ đă trôi qua và sự kiên nhẫn của các khán giả đă được đền bù lại. Những màu sắc mơ hồ đă trở lại trên đôi má của giáo sư Baumgarten: linh hồn đă trở về nơi cư trú trên trái đất của nó.
Đột nhiên, ông duỗi thẳng hai cánh tay dài gầy guộc của ông, như ông đă thức giấc. Ông dụi mắt đứng lên và nh́n chung quanh ḿnh ông; ông có vẻ như không biết là ḿnh đang ở đâu.
- Kỳ cục quá!
Ông kêu lên trước khi xổ ra một tràng chửi thề, của miền Nam nước Đức, trước sự vô cùng kinh ngạc của cử tọa, và trước sự xấu hổ của người đệ tử của Swedenborg, người sáng lập ra một giáo phái mới.
- Đồ quỷ sứ, tôi đang ở đâu đây, việc ǵ đă xảy ra? À phải bây giờ th́ tôi nhớ ra rồi! Đây là một trong các cuộc thí nghiệm ngu xuẩn về lối làm mê bằng nhân điện...Lần này không có kết quả, v́ tôi không nhớ một chút ǵ từ lúc tôi mê đi. Vậy là tất cả các ngài đều đi chơi uổng công, các ông bạn quư về khoa học của tôi ạ. A, đúng là một chuyện nhảm!
Nói xong vị Giáo sư sinh lư học phá lên cười và lấy tay vỗ vào đùi một cách hết sức tục tĩu, những vị khách của ông đă quá bực bội, khi thấy ḿnh bị đối xử như vậy, đến nỗi sự lộn xộn chắc chắn sẽ nổ ra, nếu không có sự can thiệp khéo léo của chàng thanh niên Von Harmen, vừa tỉnh dậy khỏi giấc ngủ li b́.
Tiến bước tới măi ŕa bục gỗ, anh sinh viên cố gắng xin lỗi về lối cư xử đáng giận của ông Giáo sư. Anh tuyên bố:
- Tôi lấy làm tiếc mà nói rằng đó là một thứ lộn xộn đầu óc, mặc dù có sự nghiêm chỉnh mà anh ta đă giả bộ lúc bắt đầu mở cuộc thí nghiệm. Anh ta c̣n bị sự phản ứng của cơn ngủ mê nhân tạo, và quư vị không thể bắt anh ta chịu trách nhiệm về ngôn ngữ của anh ta.
C̣n như về chính buổi thí nghiệm, tôi không coi nó là một sự thất bại. Rất có thể là linh hồn của chúng tôi đă nói chuyện với nhau trong không gian, trong giờ phút đă trôi qua đó; nhưng khổ thay cái trí nhớ thô kệch của thân xác chúng ta, là thứ khác biệt với linh hồn của chúng ta, và chúng tôi không thể nhớ lại những ǵ đă xảy ra.
Từ nay tôi sẽ dành nghị lực của tôi, để t́m ra một phương cách, nhờ đó các linh hồn sẽ có thể nhớ lại những ǵ chúng đă làm, trong t́nh trạng tự do của chúng, tôi hy vọng rằng sau khi t́m thấy phương cách đó, tôi sẽ rất hân hạnh được gặp lại tất cả quư vị ở đây, trong căn pḥng này và thông báo tới quư vị các kết quả của tôi.
Bài diễn từ ngắn này, do một chàng sinh viên trẻ như vậy phát biểu, đă gây ra một sự kinh ngạc mạnh mẽ trong các thính giả; một vài người cảm thấy bị chạm ḷng tự ái một cách khó hiểu, và cho rằng anh ta đă có những điệu bộ quá quan trọng.
Tuy nhiên, đa số những vị khách dự khán đều coi anh ta là một thanh niên có nhiều tương lai; khi rời khỏi pḥng thí nghiệm, họ chỉ có thể so sánh cách cư xử đầy đủ tư cách của anh, với sự nông nổi của vị Giáo sư, người mà trong khi anh học tṛ đưa ra các lời nhận xét, chỉ đứng trong một góc cười luôn miệng, chẳng tỏ ra bối rối chú nào trước thất bại của cuộc thí nghiệm.
Những con người này của giới khoa học đă ra về với cảm tưởng, là họ đă chẳng thấy điều ǵ là đáng chú ư cả, tuy nhiên một trong những việc đáng kinh ngạc nhất trong lịch sử thế giới, vừa diễn ra trước mắt họ.
Giáo sư Baumgarten đă được công nhận cho lư thuyết của ông, theo đó trong một khoảng thời gian nào đó, linh hồn ông và linh hồn anh học tṛ ông đă rời khỏi thể xác của chúng.
Nhưng một chuyện rắc rối bất ngờ đă xảy ra: hồn của Von Harmen đă nhập vào xác Baumgarten, và hồn của Baumgarten th́ lại nhập vào xác Von Harman.
Do đó mới có cái thứ ngôn ngữ toàn tiếng lóng, vọt ra từ miệng vị Giáo sư nghiêm nghị; cũng do đó mới có lời tuyên bố đầy vẻ thận trọng của anh sinh viên lông bông.
Thật là một sự việc không tiền khoáng hậu! Không có ai nhận ra việc này cả, hai đương sự lại càng không nhận ra hơn là các người dự khán.
Thể xác vị Giáo sư tức khắc cảm thấy khát khô cả cổ. Ông đi ra phố. Ông vẫn c̣n cười về kết quả cuộc thí nghiệm, v́ hồn của Harman đang nằm trong đó rất vui thích, v́ đă kiếm được vị hôn thê một cách dễ dàng như vậy.
Hành động đầu tiên của anh muốn làm là đi tới gặp nàng, nhưng sau khi suy nghĩ anh thấy tốt hơn, là nên chờ cho bà Baumgarten được ông chồng báo tin, về sự thỏa thuận đă th́ mới thành đạt.
Thế là anh đi xuôi về phía tiệm rượu Gruneman, nơi hẹn ḥ hợp ư của những tên cà chớn tệ hại, và anh vung vẩy cây ba toong một cách vui vẻ, khi anh bước vào căn tiệm nhỏ hẹp, ở đó đă họp mặt Spigene, Muler và hàng nửa tá những tên bạn vui nhộn khác.
- A, a, các con của ta!
Anh kêu lên:
- Tớ biết rằng tớ sẽ gặp các cậu ở đây. Hăy uống đi, tất cả chúng ta cùng uống, hăy gọi những ǵ mà các cậu thích! Hôm nay tớ đăi tất cả một chầu!...
Nếu con người nghiêm nghị mô phạm, bất chợt đi vào một quán cà phê và gọi một chai rượu vang, th́ có lẽ các anh sinh viên cũng không sửng sốt hơn.
Trong hai ba phút đồng hồ, họ ngẩn người ra mà nh́n ông, không thể trả lời một câu ǵ trước lời mời thân ái của ông.
- Đem rượu tới đây mau lên!
Ông Giáo sư kêu lên trong cơn tức giận.
- Các cậu mắc bệnh ǵ đó? Các cậu ngồi đó mà nh́n tớ như những con heo con bị dính chặt vào một cái ghế. Có chuyện ǵ vậy?
- Đây là một vinh dự bất ngờ! Spigene ấp úng nói.
- Vinh dự? Đồ bơ! Vị Giáo sư đáp lại.
- Dễ thường các cậu nghĩ rằng, v́ tớ mới đi biểu diễn phép gây giấc ngủ nhân tạo, cho những lăo khọm xem nên mới hóa ra quá kiêu hănh, không thèm chơi với những bạn cố tri như các cậu phải không?
Hăy rời khỏi các ghế bành này, Spigene, con trai của ta, để tớ ngồi cử tọa. Rượu bia nhé? Hay rượu vang? Hay Schnappse? Hăy gọi thứ ǵ mà các cậu thích, các con của tớ. Tớ khao mà!
Chưa bao giờ tiệm Gruneman lại có một bữa chiều nhộn nhịp hơn. Những b́nh rượu bia sủi bọt, những chai rượu vang cổ dài miền sông Ranh, được chuyển quanh một cách náo nức. Dần dà các cậu sinh viên đă hết vẻ e dè trước mặt vị Giáo sư của họ.
Trong khi ông này la hét, hát hỏng, nói năng lung tung, gầm gừ: ông đặt một cái ống vố dài nằm cân bằng trên cái mũi lớn của ông, và ông thách một cuộc thi chạy một trăm thước với bất kỳ ai.
Đứng phía sau bực cửa lớn, ông chủ tiệm và cô hầu gái của ông ta đang trao đổi những điều họ suy nghĩ, bộc lộ sự kinh ngạc của họ trước một cách cư xử như vậy; họ nói, đó có phải là cái cung cách thích đáng cho một vị giáo sư chủ nhiệm, của trường Đại học Keinplatz cổ kính không?
Rồi đây họ sẽ c̣n nhiều chuyện để kể lại cho nhau nghe, v́ nhà thông thái c̣n lột cái đáy mũ của ông chủ tiệm và chạy nắm tay cô hầu gái ở trong bếp.
- Thưa quư vị!
Giáo sư bắt đầu. Ông ta đứng lên chỗ đầu cao của cái bàn, người hơi lảo đảo và ông quơ quơ ly rượu vang của ông trước cái mũi lớn của ông.
-... Bây giờ tôi phải giải thích nguyên nhân của cuộc vui này.
- Xin lắng nghe! Xin giữ yên lặng!
Các cậu sinh viên vừa la hét, vừa lấy các b́nh đựng rượu bia gơ mạnh xuống mặt bàn.
- Một bài diễn từ! Một bài diễn từ!
- Thưa các bạn, sự việc là tôi hy vọng rằng tôi sắp sửa cưới vợ.
Ông Giáo sư tuyên bố, hai mắt ông sáng rực sau cặp kính.
- Cưới vợ!
Một cậu sinh viên ngổ ngáo hơn những cậu khác la lớn lên.
- Vậy là bà nhà ta đă qua đời rồi à?
- Bà nào?
- Ô ḱa, tất nhiên là Baumgarten!
- À, à!
Ông Giáo sư vừa kêu lên vừa cười lớn.
- Tớ thấy rằng các cậu đă biết những trở ngại nhỏ của tớ. Không, bà ấy không chết. Nhưng tớ có đủ lư do để tin tưởng rằng, bà ấy sẽ không phản đối đám cưới của tớ.
- Bà ấy thật là một người tử tế!
Một cậu sinh viên đưa ra nhận xét.
- Thực ra bây giờ bà ấy c̣n phải được thuyết phục rằng bà ấy phải giúp cho tớ t́m lấy một cô vợ.
Vị Giáo sư nói tiếp:
- Bà ấy với tớ không bao giờ thông cảm lẫn nhau cả; nhưng tớ hy vọng rằng các mối bất đồng sẽ chấm dứt, và khi tớ cưới vợ bà ấy sẽ tới ở tại nhà tớ.
- Một gia đ́nh sung sướng làm sao!
Một anh chàng có tính hài hước thở dài nói.
- Tớ thề là tớ nói thực đó! Và tớ tính rằng tất cả các cậu sẽ tới dự đám cưới tớ. Tớ sẽ không nêu lên tên tuổi một anh nào, nhưng tớ uống để mừng vị hôn thê bé nhỏ của tớ.
- Chúc mừng vị hôn thê nhỏ bé của ông ấy!
Lũ con trai cà chớn rú lên những tiếng cười lớn.
- Chúc mừng sức khỏe của cô nàng. Xin các bạn nâng ly, uống!
Trong lúc có cuộc vui nhộn tại tiệm Gruneman, th́ một cảnh hoàn toàn khác biệt diễn ra ở một nơi khác. Anh thanh niên Von Harman, với một bộ mặt nghiêm trang và một dáng dấp kiểu cách, đă tra xét lại các dụng cụ về toán học sau cuộc thí nghiệm.
Sau đó, anh ra một cái lệnh, có tính cách bắt buộc cho người canh gác pḥng thí nghiệm, rồi anh đi ra và thong thả đi về phía nhà của vị thông thái. Phía trước anh, anh chợt thấy Von Althos, giáo sư khoa Giải phẫu; anh bước mau chân và bắt kịp ông ta.
- Hăy nói cho tôi nghe, Von Althos!
Anh kêu lên và đập vào cánh tay ông ta.
- Hôm nọ ông có hỏi tôi một điều cần biết, về cái vách ở giữa của các động mạch năo bộ. Tôi đă khám phá ra...
- Lạy chúa tôi!
Von Althos la lớn lên, ông vốn là một ông già dễ nổi nóng mà.
- Sự láo xược này là nghĩa làm sao? Thưa ông, tôi sẽ đưa ông ra Hội đồng Kỷ luật của trường Đại học về cái tính ngông nghênh của ông.
Nói xong lời đe dọa đó, ông xoay gót chân và đi khỏi. Von Harman hết sức kinh ngạc bởi sự tiếp đón này:
"Đây là hậu quả của sự thất bại trong cuộc thí nghiệm của ḿnh." Anh tự nhủ vậy. Và anh buồn bă đi tiếp con đường.
Tuy nhiên sự kinh ngạc mới c̣n chờ đợi anh. Hai cậu sinh viên chạy đằng sau anh để bắt kịp anh. Mấy cậu thanh niên này, thay v́ bỏ mũ ra hoặc chứng tỏ một dấu hiệu tối thiểu về sự tôn kính đối với anh, đă thốt ra một tiếng la hét man rợ, tỏ vẻ vui mừng và mỗi cậu nắm lấy một ống tay áo của Von Harman, muốn lôi anh đi với họ.
- Đồ mất dạy!
- Von Harman gầm lên.
- Một sự nhục mạ có chủ ư như vậy là nghĩa làm sao? Các anh muốn dẫn tôi đi đâu?
- Đi đập bể đầu một chai rượu vang!
Hai anh sinh viên đáp lại.
- Vậy đấy! Hăy đi với chúng tôi! Anh chưa từng từ chối lời mời đó bao giờ mà.
- Tôi chưa từng thấy sự hỗn xược như thế này bao giờ!
Von Harman la lớn lên.
- Buông tay tôi ra. Nếu không tôi sẽ đuổi các anh ra khỏi trường! Buông tôi ra, tôi nói với các anh!
Trong tâm trạng điên cuồng không thể kiềm hăm được, anh lấy chân đá lung tung.
- Ồ, nếu anh nghĩ như vậy th́ anh muốn đi đâu th́ đi!
Các sinh viên nói với anh.
- Chúng tôi sẽ đi uống ngon lành chẳng cần có anh.
- Tôi biết các anh. Các anh sẽ phải đền tội này!
Von Harman nói với theo họ. Anh tiếp tục đi về nơi mà anh cho là nhà của anh, rất bực bội v́ hai sự cố vừa qua. Bà Baumgarten đang đứng ở cửa sổ nh́n ra, v́ bà ngạc nhiên thấy ông chồng về trễ để ăn bữa trưa, bà chợt nh́n thấy anh sinh viên trẻ đi trên đường.
Như chúng tôi đă nói, đối với anh này bà đă tỏ rơ một mối ác cảm mạnh mẽ, và mỗi khi anh ta mạo hiểm tới nhà bà th́ đó là nhờ sự bao che của vị Giáo sư. Sự kinh ngạc của bà khi nh́n thấy anh ta đi tới một ḿnh, c̣n tăng thêm khi anh ta mở cánh cửa phên thưa và bước vào lối đi, với dáng điệu của một người tự coi ḿnh là chủ nhân của t́nh thế.
Thấy khó có thể tin ở cặp mắt ḿnh, bà chạy vội ra cửa, tất cả các bản năng của người mẹ đều xao động. Từ các cửa sổ trên cao, cô gái Elise xinh đẹp cũng nhận xét thấy dáng điệu nghênh ngang của t́nh nhân của cô; tim cô trở nên hồi hộp, cả v́ kiêu ngạo lẫn bối rối.
- Chào ông!
Bà Baumgarten nói với anh chàng, đang tự do đột nhập vào nhà bà bằng cách ngạo nghễ, chặn đường anh ta ở ngưỡng cửa.
- Martha ạ, thật đúng là một ngày đẹp đẽ!
Anh ta đáp lại.
- Đi vào đi, chớ có đứng ở đây như một pho tượng nữ thần ấy, nhưng xin bà hăy gấp gấp dọn bữa ăn trưa đi, v́ tôi gần chết đói rồi đây này.
- Martha! Bữa ăn trưa!
Bà vợ của vị Giáo sư nhắc lại, suưt chút nữa th́ bà té ngửa xuống.
- Ờ, bữa ăn trưa, Martha ạ, bữa ăn trưa!
Von Harman gầm lên, lúc đó anh đă trở nên dễ nóng giận.
- Lời yêu cầu này có ǵ là khác thường với một người đă làm việc suốt cả buổi sáng? Tôi đợi ở trong pḥng ăn. Đem cho tôi bất cứ món ǵ: xúc xích, củ su, trái mơ, những thứ ǵ mà bà sẵn có. Nhưng bà làm ǵ mà cứ đứng nh́n tôi miệng há hốc ra như vậy? Này bà, bà có chịu cất bước đi không nào?
Câu nói sau cùng này, kèm theo một cái dậm chân có vẻ điên dại, đă có hiệu lực làm cho bà Baumgarten hiền hậu bỏ trốn. Bà đóng cửa đứng trong nhà bếp, ở đó bà bị một cơn khủng hoảng thần kinh. Trong khi đó, Von Harman đi vào pḥng ăn và ngồi phịch xuống ghế tràng kỷ. Anh ta đang hết sức cáu kỉnh.
- Elise đâu?
Anh ta gọi:
- Bọn đàn bà quỷ bắt! Elise!
Bị triệu thỉnh với một cái giọng quá thô lỗ đó, cô thiếu nữ e dè từ trên pḥng cô đi xuống.
- Người t́nh của em! Cô kêu lên trong lúc âu yếm nh́n anh ta.
- Em biết rằng anh đă xử sự như vậy là v́ anh yêu em. Có phải đó là một mưu chước để gặp em không, anh nói đi?
Von Harman quá giận dữ với rắc rối mới này, đến nỗi anh ngồi lặng đi không nói được một câu nào; anh chỉ có thể phóng ra những cái nh́n giận dữ và nắm chặt hai nắm tay lại. Sau hết, khi anh lấy lại được sự ích dụng của ngôn ngữ, anh đă bị lôi cuốn vào một cơn băo tố của sự phẫn nộ quá dữ dội, khiến cho Elise phải lùi lại và khiếp sợ ngồi phịch xuống một cái ghế bành.
- Chưa bao giờ tôi phải sống một ngày như thế này!
Von Harman vừa dậm chân vừa la lên:
- Cuộc thí nghiệm của tôi đă thất bại. Von Althos đă làm nhục tôi. Hai thằng sinh viên đă ôm lấy tôi trên đường đi. Vợ tôi suưt nữa th́ ngất xỉu khi tôi bảo bà ấy cho tôi ăn bữa trưa và con gái tôi xiết lấy tôi như một con gấu hoang vậy.
- Anh bị bệnh rồi. Đầu óc anh bị lộn xộn rồi.
Von Harman tuyên bố một cách cương quyết:
- Con phải biết thấy thế là xấu hổ chứ. Tại sao con không đi kiếm cho ba đôi giày vải của ba, mà cũng không vào phụ giúp má con làm bữa trưa cho ba?
- Có phải là em đă yêu anh hơn mười tháng nay để rồi đi tới sự thể như thế này?
Elise kêu lên và chúi gục mặt vào tấm khăn lau mặt của cô.
– Em đă phải đương đầu với cơn giận dữ của má em như thế nào? Ôi, anh đă đập nát trái tim em! Vâng, anh đă đập nát trái tim em. Cô nức nở một cách tuyệt vọng
- Thế là quá lắm rồi, quá sức chịu đựng của tôi rồi Von Harman gầm lên.
- Đứa con gái này muốn nói chuyện quỷ quái ǵ? Ba đă làm ǵ từ mười tháng nay, để gợi ra cho con một ḷng yêu mến đặc biệt tới như vậy? Nếu con yêu ba nhiều th́ con nên đi kiếm cho ba một ít xúc xích và một ít bánh, thay v́ đứng đấy nói lảm nhảm những điều kỳ cục.
- Ồ, anh yêu của em! Cô thiếu nữ khốn khổ kêu lên và lao vào ṿng tay của con người mà cô tưởng là Von Harman.
- Hăy nói với em rằng anh chỉ bông đùa để làm cho Elise bé bỏng của anh sợ hăi thôi.
Sự ngẫu nhiên muốn rằng lúc mà ṿng tay gh́ xiết vừa bất chợt này diễn ra, th́ Von Harman đang ngồi tựa vào một đầu của ghế tràng kỷ, mà ghế này, giống như trường hợp thường xảy ra với các đồ gỗ của người Đức, đă bị xộc xệch và khủng khiễng.
Sự ngẫu nhiên c̣n muốn nói rằng chỗ dưới đầu tràng kỷ có một cái chậu đầy nước, trong đó nhà sinh lư học đă tiến hành vài thí nghiệm, về các trứng của cá và ông để trong pḥng ăn, để giữ một nhiệt độ ngang bằng.
Sức nặng của cô thiếu nữ kết hợp với sự mănh liệt của cái đà xô tới của cô, đă làm gẫy nát chiếc ghế tràng kỷ; anh chàng sinh viên kém may mắn té ngửa về phía sau vào trong cái chậu: đầu và hai bàn tay anh bị kẹt cứng trong đó một cách bất tiện, trong khi hai chân anh giẫy giụa một cách tuyệt vọng trong khoảng không.
Nỗi cay đắng của anh thật đă quá thể rồi. Phải chật vật lắm anh mới thoát được khỏi t́nh trạng bực bội này, anh kêu lên một tiếng tức tối chẳng ra mạch lạc ǵ, tay cầm lấy mũ và đi ra chẳng muốn nghe những lời nài nỉ của Elise.
Người ướt sũng, nước nhỏ giọt ḷng tḥng, anh quay trở lại phía thành phố, để kiếm trong một nhà hàng thức ăn và những tiện nghi mà anh đă bị từ khước ở nhà anh.
Trong khi hồn của Baumgarten nằm trong thể xác của Von Harman, bước vội trên con đường ngoằn ngoèo dẫn tới thành phố nhỏ bé, ông chợt thấy một ông già đang đi tới phía ông, và người này rơ ràng là đang say rượu.
Von Harman đứng né ra ŕa đường để quan sát người này đang khật khưởng, vừa bước đi xiên xọ vừa hát bằng một giọng ồ ề, một điệp khúc của bọn sinh viên. Thoạt đầu ông chỉ chú ư tới sự tương phản giữa một ngoại h́nh đáng kính, và một t́nh trạng buồn khổ như vậy.
Rồi ông nghĩ rằng ông rất quen biết người này, tuy nhiên ông không thể nhớ được là ông gặp người này khi nào và ở đâu. Cảm tưởng này trở nên quá mạnh, khiến cho khi người lạ đi tới trước mặt ông, ông đứng chắn trước mặt người đó và chăm chú nh́n kỹ ông ta. - Này, cậu con trai của ta? Người say rượu hỏi.
Và đến lượt ông ta cũng nh́n kỹ Harman, và đứng lảo đảo trước mặt anh.
- Tôi đă gặp anh ở nơi quỷ quái nào ấy nhỉ? Tôi biết rất rơ anh cũng như tôi biết chính tôi vậy. Anh là đồ ma quỷ nào vậy?
- Tôi là giáo sư Baumgarten. Người sinh viên đáp lại.
- Cho phép tôi hỏi ông rằng ông là ai vậy? Bộ mặt ông không phải là xa lạ đối với tôi.
- Không bao giờ anh được nói dối, anh bạn trẻ. Người kia nói.
- Chắc chắn anh không phải là vị Giáo sư, v́ đó là một ông già hiền hậu, xấu xí sắp kề miệng lỗ rồi mà anh th́ là một thanh niên ngổ ngáo có đôi vai to lớn. Tôi tên là Von Harman, muốn sẵn sàng giúp đỡ anh.
- Chắc chắn là không phải như vậy! Thể xác của Von Harman kêu lên.
- Cùng lắm ông có thể là bố anh ta. Nhưng xin ông nói cho tôi rơ, ông có biết là ông đang mang những cái cúc yếm sơ mi của tôi và sợi giây đồng hồ của tôi không?
- Đồ trời đánh! Người kia nói như nghẹn tiếng.
- Nếu anh không đang mặc cái quần của tôi, mà v́ cái quần này mà lăo thợ sắp may tới xiết nợ tôi, th́ tôi, không bao giờ uống rượu bia nữa.
Bực bội v́ những việc kỳ cục mà anh ta đă là nạn nhân suốt cả buổi sáng, Von Harman đặt một bàn tay lên trán và nhắm mắt lại. Sự ngẫu nhiên muốn biết rằng (một lần nữa) anh ta chợt nh́n thấy h́nh ảnh phản chiếu của chính ḿnh, trong một cái vũng nước mà trận mưa đă để lại trên mặt đường.
Quá kinh ngạc khi anh nhận thấy anh có một cái đầu của một sinh viên trẻ, và trên hết cả mọi phương diện, anh là cái phản đề sống động của cái bóng người nghiêm trang và khắc khổ mà linh hồn anh thường quen trú ngụ.
Trong một vài phút đồng hồ, bộ óc tinh tế của anh ôn lại mọi sự việc xảy ra, và đi tới một kết luận không thể tránh được. Suưt nữa là anh ngất xỉu đi v́ sự kích động.
- Đúng rồi! Anh kêu lên.
- Tôi đă thấy rơ tất cả. Linh hồn chúng ta đă lầm thể xác. Tôi là anh và anh là tôi. Lư thuyết của tôi đă được chứng minh, nhưng với một giá quá đắt!
Linh hồn thông thái nhất châu Âu có thể nào đi chơi dưới một cái bề ngoài xoàng xĩnh như thế này không? Ôi, thế là tiêu tan hết những công tŕnh suốt một đời người!
Với sự thất vọng, ông tự đấm vào ngực ḿnh.
- Hăy nói đi!
Chàng Von Harman chính cống, nấp trong thân xác vị Giáo sư đưa ra nhận xét:
– Tôi thấy rơ sức mạnh của những nhận xét của thầy, nhưng tôi xin thầy đừng vỗ lên người tôi như thế. Thầy đă tiếp nhận thể xác của tôi trong t́nh trạng tuyệt hảo, nhưng tôi nh́n thấy rằng, thầy đă làm nó ướt át và thương tổn và thầy đă làm áo sơ mi của tôi toàn mùi thuốc lá.
- Ăn thua ǵ việc đó!
Người kia kêu lên một giọng sầu thảm.
Arthur Conan Doyle
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 2275 of 2534: Đă gửi: 16 November 2009 lúc 9:14pm | Đă lưu IP
|
|
|
CHÚA JESUS HIỆN H̀NH TRÊN CÂY
Theo truyền thuyết người Maltese ở cộng hoà Malta, vào nhiều năm trước, trên mảnh đất này có một cái cây bị sét đánh, khiến vẻ ngoài của nó thay đổi, trở nên méo mó. Ở giữa thân cây, xuất hiện h́nh ảnh chúa Jesus.
Người dân địa phương tin rằng, đây là một dấu hiệu của phép lạ, chúa đă tái thế trên cái cây này. Những người theo đạo giáo, c̣n lập một chiếc bàn thờ nhỏ ngay dưới gốc cây.
Người ta gọi đây là nhà thờ cây. Cứ vào cuối tuần, thứ bảy và chủ nhật, những người ta lại đến đây để cầu nguyện.

H́nh ảnh chúa Jesus xuất hiện trên thân một
cái cây sau một lần bị sét đánh.

|
Sau một lần bị sét đánh, trên thân cây xuất
hiện h́nh ảnh chúa Jesus
|
Một trường hợp khác c̣n kỳ lạ hơn, khi h́nh ảnh chúa Jesus chỉ xuất hiện lặp đi lặp lại duy nhất, trên một thân cây trong ngôi nhà, của một người đàn ông tên là Joe Lewis, sống tại Saragoza Court, vùng Dr. Phillips, bang Central Florida (Mỹ).
Và đặc biệt, nó chỉ xuất hiện vào ban đêm và kéo dài một thời gian ngắn trước khi biến mất. H́nh ảnh thần thánh này có thể được giải thích, bởi một sự kết hợp kỳ diệu của các vân gỗ và ánh sáng.
Cụ thể là: khuôn mặt của Chúa Jesus được h́nh thành từ một mắt gỗ, trong khi một số đường lượn sóng trên vỏ cây, h́nh thành nên thân người và chân tay.
Khi mặt trời lặn và đèn đường được bật ngay phía trên cái cây, th́ một h́nh ảnh tuyệt đẹp về chúa Jesus đă hiện lên, nhờ bóng đổ xuống từ các vân gỗ và mắt gỗ trên thân cây.

|
Tối nào cũng vậy, h́nh ảnh của chúa Jesus lại
hiện ra và rồi biến mất trên thân cây
Thu Phương
| |
|
|
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 2276 of 2534: Đă gửi: 16 November 2009 lúc 9:42pm | Đă lưu IP
|
|
|
NGƯỜI NGOÀI HÀNH TINH
"ĐANG SỐNG TRÊN TRÁI ĐẤT"
Một diễn đàn về những điều không thể lư giải, đang diễn ra tại Vân Nam, Trung Quốc. Xinhua đă tṛ chuyện với những người tham gia, để họ có cơ hội giải thích về niềm tin, vào sự tồn tại của người ngoài hành tinh.
- Người ngoài hành tinh đang sống tại Vân Nam, Hắc Long Giang và khu tự trị Tân Cương.
Một giáo vật lư tại Đại học Vân Nam Trung Quốc, tuyên bố.
- Địa h́nh phức tạp ở những nơi này tạo điều kiện thích hợp để họ quan sát chúng ta, những cư dân trái đất".
Zhang Yifang, Giám đốc Hiệp hội nghiên cứu UFO Côn Minh, khẳng định.
Vân Nam là nơi chiếm tỷ lệ 1/10 số trường hợp nh́n thấy vật thể lạ tại khu vực, hơn bốn trăm trường hợp kể từ năm 1972. Rất nhiều người cho biết đă nh́n thấy một vật thể phát sáng, có h́nh cái bát trên bầu trời.
Zhang sáu mươi hai tuổi, là một trong hàng trăm người, thường xuyên quan sát bầu trời và đă tham dự diễn đàn, về những hiện tượng không thể lư giải nổi, diễn ra từ ngày 31-10-2009 đến 16-11-2009 tại Trung Quốc.
Một số người hoài nghi vấn đề này th́ cho rằng, lư do duy nhất để Vân Nam trở thành nơi có nhiều phát hiện UFO, là do ở đây có quá nhiều người hứng thú với các vật thể bay không xác định.
- Điều đó hoàn toàn sai lầm. Zhang khẳng định.
- Những người ngoài hành tinh đang sống ngay giữa chúng ta. Vân Nam là một nơi kỳ bí, đầy rẫy những điều kỳ quặc. Trí thông minh của người ngoài hành tinh vượt xa chúng ta. Họ chắc chắn phải có một lư do chính đáng để chọn Vân Nam làm nơi định cư.
Tuy nhiên, ông không đưa ra được bằng chứng cụ thể nào, về việc người ngoài hành tinh đang ở Vân Nam.
- Nhưng tôi tin rằng họ tử tế và không hề có ư định tấn công chúng ta. Zhang bổ sung.
- Có thể họ cải trang giống hệt con người, hoặc họ sản xuất các robot giống người để theo dơi chúng ta.
Tuy nhiên, có bao nhiêu người ngoài hành tinh hoặc robot, và họ đến từ khi nào, th́ Zhang không trả lời được.
- Rất nhiều người Trung Quốc tin rằng, người ngoài hành tinh tồn tại, nhưng chỉ một số ít người đầu tư để nghiên cứu. Những người trẻ tuổi không muốn mất thời gian để nghiên cứu, điều mà không biết có tồn tại hay không. Giống như bạn lục t́m trong hư vô. Hơn nữa, nếu họ kể cho bạn bè biết, họ sẽ bị chế giễu hết lời. Zhang bày tỏ.
Zhang Zhousheng năm mươi hai tuổi, từng là nhà thiên văn học tại Đài quan sát Vân Nam, nổi tiếng với dự đoán vào tháng 6-1981 rằng:
- Chúng ta sẽ nh́n thấy một UFO vào cuối tháng bảy.
Vào ngày 24-7-1981, hàng triệu người tại tỉnh Cam Túc, Thanh Hải, Tứ Xuyên và Vân Nam đă nh́n thấy một vật thể bay có h́nh xoắn ốc phát sáng trên bầu trời.
- Với nhiều người, UFO là vật thể bay không xác định. Zhang nói.
- Nhưng với tôi nó hoàn toàn xác định được bởi tôi có thể tính toán khi nào th́ nó tới.
Là một nhà thiên văn học, Zhang thường xuyên quan sát bầu trời vào mỗi tối, từ chiếc kính viễn vọng tại nhà ḿnh. Ông quan tâm tới UFO lần đầu tiên vào những năm 1970, khi nh́n thấy một thứ ǵ đó bay trên bầu trời Tứ Xuyên.
- Tôi vẫn c̣n nhớ ḿnh đă sốc như thế nào, khi nh́n thấy vật thể xoắn ốc, di chuyển trên bầu trời trong ṿng năm phút. Zhang kể lại.
Kể từ đó ông ngày càng hứng thú sâu sắc với việc nghiên cứu UFO. Lời tiên đoán của ông được đăng trên hàng chục tờ báo và tạp chí. Sau đó ông c̣n đăng một bài viết lư giải những giả thiết của ḿnh.
Nhưng giờ đây, Zhang khẳng định đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng, ông công bố dự đoán của ḿnh, bởi mọi người không ngừng tra hỏi ông.
- Việc dự đoán về UFO không giống như mưa sao băng. Zhang nói.
- Tôi có thể đoán khi nào th́ một UFO tới, nhưng không thể chắc chắn nó có ở đúng vị trí mà chúng ta có thể nh́n thấy không.
Yang Zheng hai mươi chín tuổi, là một trong những thành viên trẻ tuổi nhất, của Hiệp hội nghiên cứu UFO Kunming và cũng là một trong những người, thường xuyên nh́n thấy UFO.
- Tổng cộng sáu lần, một lần ở Bắc Kinh và năm lần ở Vân Nam. Nhưng tôi vẫn không hiểu v́ sao ḿnh tiếp tục nh́n thấy UFO. Yang nói.
Lần nh́n thấy vật thể lạ đầu tiên của anh là vào hai mươi năm trước, khi anh nh́n thấy một vật thể màu đỏ trên bầu trời từ cửa sổ nhà ḿnh. Anh lập tức tra cứu sách vở, nhưng không t́m ra câu trả lời.
Cha anh bảo đó chỉ là một cái máy bay. Quá thất vọng, anh quyết định tự t́m hiểu và bắt đầu nghiên cứu về UFO.
- Càng nghiên cứu, tôi càng cảm thấy niềm tin của ḿnh đang thay đổi.
Trường hợp ấn tượng nhất mà anh điều tra, là vào tháng 11-2006 khi hàng ngh́n dân làng ở các khu vực thuộc tỉnh Vân Nam, khẳng định đă nh́n thấy bảy vật thể lạ h́nh bán cầu, lấp lánh trên bầu trời trong ṿng hai giờ đồng hồ.
Tin tức lan truyền nhanh chóng và ngày càng nhiều người đổ xô tới xem. Họ bám theo vật thể di chuyển liên tục. Rồi đột nhiên, mọi ánh sáng biến mất.
Yang đă phỏng vấn người dân ngay tại chỗ, tṛ chuyện với các già làng và yêu cầu họ vẽ lại những ǵ nh́n thấy.
- Mặc dù tôi không thể chứng minh nó là thật, nhưng tôi tin rằng họ không hề nói dối. Bởi chỉ có các diễn viên chuyên nghiệp mới bịa đặt tài t́nh như vậy.
Sau cuộc điều tra đó, anh trở lại Bắc Kinh và một lần nữa một UFO hiện ra trước mắt anh. Khi đó anh đang chơi game tại nhà, th́ cảm thấy bồn chồn trong người như sắp có chuyện ǵ xảy ra. Anh tắt máy tính, đi ra ngoài sân và nh́n lên bầu trời. Anh chỉ nh́n thấy một đám mây lớn và không c̣n ǵ khác.
- Khi đó tôi hét lên: "Đừng có chơi tṛ ú tim với tôi nữa. Hăy ra ngoài đi. Tôi thề rằng sẽ không nói cho một ai khác". Ngay khi tôi vừa dứt lời, một đốm đỏ tách ra khỏi đám mây. Như thể họ đă nghe thấy tôi nói.
Không chuyên gia nào lư giải được v́ sao Yang liên tục nh́n thấy UFO, nhưng anh tin rằng điều đó hẳn có một ư nghĩa nào đó.
- Tất cả những cuộc nghiên cứu và điều tra của tôi, không phải để chứng minh sự tồn tại của người ngoài hành tinh, mà hoàn toàn ngược lại. Nó giúp chúng ta hiểu hơn về bản thân và thế giới xung quanh. Tôi nghĩ đó là thông điệp mà họ muốn gửi đến cho tôi.
Anh Thi
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 2277 of 2534: Đă gửi: 17 November 2009 lúc 12:44am | Đă lưu IP
|
|
|
MA PHÁ RỐI CÔNG TY ĐIỆN THOẠI
Bài này viết về tâm linh, về những hồn ma v́ lúc sống gặp nhiều trường hợp nghiệt ngă, bất măn nên lúc chết hồn uẩn ức không siêu thoát, đă hiển linh tạo nhiều huyền thoại kỳ bí, và những “zombies” dở sống dở chết c̣n ghi lại trong sử sách hoặc truyền khẩu qua nhiều đời trong dân dă.
Trong số báo này chúng tôi xin quay về Mỹ, với những câu chuyện về hồn ma có thật, được đề cập tới bởi các nhà siêu linh học nổi tiếng như Dolores Riccio, Joan Bingham, Frank Hamilton Cushing và Hans Holzer.
Câu chuyện dưới đây là của một hồn ma tên là Mă Thạnh Thanh Đồng (1), người cụt một cẳng phải lắp chân gỗ nên mỗi lần anh bước đi có tiếng chân gơ vang vang, cọc... cọc... đều đặn như một ai đó đang đóng đinh từng tiếng một đều đều trên sàn gỗ.
Chính những tiếng này đă làm cho những nữ nhân viên của hăng điện thoại Bell, tại thành phố Grand Rapids, tiểu bang Michigan, đă ớn lạnh xương sống mỗi lần trực đêm tại trụ sở.
Sự thực câu chuyện bắt đầu xảy ra từ đầu thế kỷ thứ hai mươi, nhưng hồn ma đă kéo dài quấy phá suốt gần bốn mươi năm trời. Hồi đó, trụ sở của hăng Bell chưa được xây cất, mà nơi đó chỉ là một biệt thự có tên là “Ṭa Nhà Trắng Judd”.
Sở dĩ người dân gọi là Ṭa Nhà Trắng, v́ chính người cựu thị trưởng thành phố Grand Rapids này, đă xây dựng nên ngôi biệt thự và ḍng họ ông, họ Judd có cư ngụ tại đây trong một thời gian dài.
Vào năm 1907, khi Mă Thạnh Thanh Đồng cùng vợ là Mỹ Lệ Niết (2) di chuyển từ Detroit về đây, th́ căn biệt thự này đă tiêu sơ, hư hỏng nhiều nên vợ chồng anh ta thuê được giá rẻ.
Cặp vợ chồng này, chồng 29 và vợ 22 tuổi, sống cũng tạm hạnh phúc, v́ tuy Thanh Đồng làm việc cho hăng hỏa xa GR & Indiana Railroad, phụ trách về bẻ ghi đường rầy, đồng lương ít ỏi nhưng nhờ anh ta tháo vát, nên nền kinh tế gia đ́nh cũng tạm ổn.
Tuy nhiên, thật không may mắn cho Thanh Đồng, chỉ bốn năm sau v́ một tai nạn nghề nghiệp, anh bị cưa một chân và lắp thay thế bằng một chân gỗ. Từ đó, sóng gió đă thường nhật xảy đến dưới mái nhà của cặp vợ chồng này, v́ lư do duy nhất là ghen. Thanh Đồng cảm thấy quá xấu số và mặc cảm tàn tật, nên thường sợ người vợ xinh đẹp Mỹ Lệ Niết ngoại t́nh với những chàng trai c̣n lành lặn và khôi ngô hơn ḿnh.
Trong ḷng nặng trĩu những nghi ngờ, nên có một hôm Thanh Đồng biết chắc là một người bạn trai của Mỹ Lệ Niết đến chơi và vợ anh hay tiếp ở chiếc pḥng khách đó. Anh giả vờ lớn tiếng đóng kịch là sẽ đi chơi nhưng đă lén trở lại và vào ẩn nấp dưới một gầm giường trong căn pḥng.
Mỹ Lệ Niết vừa vào pḥng thấy một chiếc chân người lấp ló dưới gầm giường, bà ta sợ quá chạy ra ngoài, hốt hoảng la lên. Cảnh sát và hàng xóm vội ập đến và lôi ra th́ té ra là anh chồng Thanh Đồng. Từ đó, trong gia đ́nh thường xảy ra những cuộc căi vă, nhiều lúc quá to tiếng thành đánh lộn.
Có lần hàng xóm thấy Mỹ Lệ Niết đầu tóc rối bù, chạy tung ra đường, Thanh Đồng chạy theo phía sau tay vung vẩy con dao thái thịt trông thật ghê rợn. Họ báo cáo với cảnh sát, nên Thanh Đồng bị bắt với tội vũ phu và có ư định giết người. Nhưng chuyện rồi cũng êm ru v́ Mỹ Lệ Niết băi nại và xin tha cho chồng. Tuy nhiên, sự ḥa hợp của đôi vợ chồng cũng không kéo dài được lâu, nên chỉ ít lâu sau họ tan ră thực sự, hai người hai ngă, mạnh ai nấy đi.
Nhưng có thể Thanh Đồng tuy ghen nhưng vẫn yêu vợ, nên có một buổi chiều hôm đó, anh ta cố t́m cách gặp cho được Mỹ Lệ Niết năn nỉ, van xin và mời nàng lên một chiếc xe ngựa để đi ṿng quanh hóng mát. Xong, anh ta đánh xe thẳng về căn nhà cũ, nơi đó anh đă thịnh soạn chuẩn bị trước một bữa ăn ngon lành.
Sau khi trả lại xe, anh đi bộ trở lại để hội họp với Mỹ Lệ Niết. Nhưng cũng từ đấy v́ chẳng một ai để ư đến cặp vợ chồng đă tan ră này nên sự biệt tích của họ chẳng một ai biết.
Căn biệt thự “Judd Nhà Trắng” (Judd White House) từ lâu không người ở, để hoang vắng xơ xác nên chẳng một ai c̣n ḍm ngó, hay lai văng thăm nom. Lúc Thanh Đồng và Mỹ Lệ Niết trở về căn pḥng cũ của họ, cũng chẳng một ai biết.
Cho đến cách đó khoảng nửa tháng, một nữ thư kư làm việc tại một văn pḥng kế sát ngay biệt thự, thoang thoảng ngửi thấy một mùi hôi khó chịu. Vài ngày sau nữa, mùi hôi càng nồng nặc nên văn pḥng này thông báo cho Sở Y Tế thành phố để đến điều tra. Một nhóm nhân viên y tế và người của hăng hơi khí được phái tới để ḍ xét.
Họ xác nhận hơi đó phát xuất từ biệt thự Nhà Trắng. Hợp tác cùng cảnh sát, họ phá cửa tông vào nhà th́ mọi người cảm thấy như bị ngất xỉu v́ hơi khí thấp xông ra lẫn với mùi xú uế của thịt thối rữa. Lần vào phía trong nữa và khi vừa mở chiếc cửa pḥng ngủ ra th́ mọi người đều thoái lui một bước và cùng la lên một tiếng kinh hoàng, v́ nh́n thấy một cảnh vô cùng thảm khốc, ghê rợn, hai chiếc thây nằm sóng soài. Đó là hai chiếc xác của Mă Thạnh Thanh Đồng và Mỹ Lệ Niết.
Trong cuộc điều tra, nhà hàng cho thuê xe ngựa đă khai với cảnh sát là ngày ấy Thanh Đồng đă đến thuê xe trong nửa buổi và đă trả lại tử tế. Một nhà hàng ăn cũng khai, cũng hôm đó Thanh Đồng có đến đặt mang đi một bữa ăn cho hai người rất thịnh soạn. Khám nghiệm cẩn thận tử thi, cảnh sát kết luận là sau khi ăn chắc hai người lại căi nhau dữ dội lần nữa và Thanh Đồng đă dùng chiếc chân gỗ của ḿnh đập cho Mỹ Lệ Niết một cái chết ngất.
Rồi cảm thấy không thể sống nếu phải xa ĺa Mỹ Lệ Niết măi măi, nên anh ta quyết định tự tử. Thanh Đồng đă cài các chốt cửa thật cẩn thận, rồi dùng quần áo nhét chặt tất cả các khe hở. Sau hết anh ta mới mở nút b́nh hơi khí dùng để nấu ăn và đốt đèn, rồi cho chất khí giết người trong đó tỏa ra khắp pḥng. Muốn cho chắc ăn, Thanh Đồng c̣n dùng một con dao nhỏ khía cổ, nhưng v́ rất nông nên anh ta không phải chết v́ vết thương này.
Cũng từ đó, căn biệt thự “Nhà Trắng” trở thành ṭa nhà ma ám.
Hàng đêm vào lúc nửa khuya, người ta thường nghe văng vẳng những tiếng cộp cộp do tiếng nạng gỗ gơ xuống sàn nhà. Xen trong những tiếng chân gơ đều đặn, thỉnh thoảng người ta c̣n nghe những tiếng rú lên lanh lảnh của một người đàn bà như than văn, cầu cứu, năn nỉ tha mạng. Chắc đó là lời khóc lóc, kêu xin của Mỹ Lệ Niết.
Ngôi biệt thự “Nhà Trắng” trở thành nổi tiếng, toàn tỉnh không c̣n ai là không biết đến cặp hồn ma này, đến nỗi đêm về hơi khuya một chút là chẳng một ai c̣n dám bén mảng hoặc đi qua lại khu này. Từ trước căn biệt thự này đă hoang vắng, nay c̣n bị ma ám nên càng thêm hoang liêu, điêu tàn, chẳng một ai dám đến ở và chủ nhân cũng không tu bổ nên mỗi ngày một thêm đổ nát.
Cho măi đến sáu năm sau, công ty điện thoại Bell mới mua lại khu đất này, đập bỏ ngôi biệt thự “Nhà Trắng” để xây cất một ṭa nhà rộng lớn nhiều tầng làm trụ sở chính cho công ty tại tiểu bang Michigan. Tuy nhiên, hai hồn ma không v́ thế mà biến dạng, siêu thoát.
Trái lại, lại càng bám dính vào ṭa nhà mới, đúng nơi họ đă bị ĺa trần thế nhưng c̣n uất hận với đời, c̣n ganh tỵ với người khác, v́ sao họ phải chịu số phận đen tối, phũ phàng trong khi đó những người khác th́ không.
Nhân viên hăng Bell nhất là các nữ nhân viên, những người làm ca đêm, thường lúc khuya tự nhiên thấy cảm tưởng rờn rợn, rồi nghe văng vẳng từ xa tiếng nạng gỗ nện xuống sàn và tiếng động đó cứ dần dần tiếng tới. Khi gần đến sát cạnh th́ một tiếng rú thét lên, như một tiếng khóc của trẻ nhỏ, ré lên trong đêm trường và c̣n hơn thế nữa, nó như một tiếng cười của một mụ điên trong cơn cuồng dại.
Thế là người nữ nhân viên dù gan gấp mấy, cũng kêu thét lên cầu cứu, rồi bỏ văn pḥng của ḿnh để chạy đến chỗ đang có đông người làm việc. Chị ta chỉ c̣n dám đứng tại nơi đây thôi, để chờ đến sáng sớm làm đơn xin đổi sang ca khác.
Một số nữ nhân viên đă lâm vào t́nh trạng này. Ngoài ra, nhiều khách hàng của hăng Bell ngày đó thường gởi thư đến hăng than phiền rằng, nhiều đêm vào giữa khuya, họ nhận được những cú điện thoại của một người lạ nào đó, tiếng rất kỳ quái nghe xa vắng như từ một thế giới nào khác gọi đến, để đe dọa và tuyên truyền cho một giáo phái rất kỳ cục, có một hướng đi không giống một chút nào, đối với bất kỳ một tôn giáo hiện đang có trên trái đất.
Công ty đă cho người đi điều tra và xem lại tất cả máy móc, mà đều không t́m ra được một nguyên do nào. Sự kiện này đều có ghi lại trong cuốn tập san của hăng, xuất bản vào thập niên hai mươi và ba mươi để lưu hành trong nội bộ.
Đến ngày nay, ṭa nhà này vẫn c̣n, vẫn là trụ sở chính của công ty điện thoại Bell tại Michigan. Giáo sư siêu linh học nổi tiếng Joan Bingham, đă t́m ṭi, sưu khảo để viết về tài liệu này, có chỉ dẫn địa chỉ để cho người nào muốn săn ma, muốn t́m gặp ma biết đường mà t́m tới.
Nếu bạn đang ở trên xa lộ xuyên bang 96, th́ hăy bắt vào xa lộ 131 đi về hướng Nam. Bạn sẽ exit vào đường Pearl, quẹo tay trái để đi qua cầu rồi khi bắt gặp con đường Division, th́ quẹo trái sẽ gặp đường Fountain.
Địa chỉ ṭa nhà từng bị ma ám là Michigan Bell Telephone Company, Fountain and Division Street, thị trấn Grand Rapids, Michigan 49501.
(1) Warren Randall.
(2) Virginia.

Một mẩu quảng cáo của công ty điện thoại Bell năm
1931 trên báo Grand Haven Daily Tribune.
Hồ Sĩ Viêm
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 2278 of 2534: Đă gửi: 17 November 2009 lúc 1:45am | Đă lưu IP
|
|
|
TIẾNG KHÓC HÀI NHI GIỮA RỪNG GIÀ
Bạn cứ tưởng tượng có một đêm nào đó bạn lạc giữa rừng cây trong đêm tối mịt mù, mông lung và sâu thẳm. Không nói ǵ đến thú dữ ŕnh rập, chỉ nghe tiếng giun, dế rên rỉ, tiếng gió rung cành lá xào xạc và những bóng đen vây quanh chập chờn như những hồn ma đang nhẩy múa, th́ dù can đảm gấp mấy, bạn cũng sởn da gà, đứng chết lặng, chân tay lạnh toát và tim đập liên hồi như muốn tung ra khỏi lồng ngực.
Ấy vậy mà đă có một thời, nhiều người chọn những đêm thật tối đen không trăng không sao, một ḿnh ṃ mẫm trong rừng sâu, đi t́m tiếng khóc của một hài nhi và oái oăm thay, họ đều biết, ai mà nghe thấy tiếng khóc đó, chắc chắn sẽ bị chết một cách thảm khốc.
Thế th́ tại sao? Cũng không có ǵ lạ đâu các bạn! Những người đó đă liều chết để đi t́m một thứ cây quí gọi là cây Mandrake. V́ thủa ấy, người ta truyền khẩu cho nhau một tin nói rằng cây Mandrake, một loại cây rất hiếm, mọc tít trong rừng sâu, có một quyền lực vô cùng huyền bí, là sẽ mang lại hạnh phúc tuyệt vời cho người nào đó là chủ nhân nó.
Nhưng... việc t́m được cây Mandrake không phải là dễ dàng, mà lại c̣n rất nhiều nguy hiểm. V́ cây này lại biết kêu la thảm thiết khi bị nhổ lên khỏi mặt đất, và ai mà nghe tiếng khóc này, th́ hoặc bị ứa máu tai, mắt, mũi rồi chết liền tức khắc, hoặc sau đó sẽ điên cuồng, và chết bằng một tai nạn nào đó vô cùng thảm khốc.
Tuy nhiên càng nguy hiểm, càng rùng rợn bao nhiêu th́ những nhà quyền quí, các phú hộ, các pháp sư, phù thủy, các tay giang hồ gan dạ thích phiêu lưu mạo hiểm, lại càng cố đem hết tâm trí, mưu mô và pháp thuật để t́m ṭi và chiếm đoạt cho bằng được.
Ai cũng tin rằng củ mandrake, giống như củ nhân sâm, nhưng to và y hệt như một đứa hài nhi, có nó sẽ được toại nguyện về t́nh yêu. Muốn yêu người nào, th́ người đó sẽ bị một lực huyền bí thúc đẩy, mê hoặc, bắt phải hướng về người chủ Mandrake, không thể cưỡng lại được. Ngoài ra, gia đ́nh ai có củ mandrake sẽ hưởng được nhiều hạnh phúc, sống giàu có sung sướng.
Trong cái ham muốn chiếm đoạt được vật quí giá như vậy, nên nhiều người đă quên đi những điều nguy hiểm có thể xẩy tới, mà ráo riết tổ chức những cuộc săn t́m. Người ta đă lao vào cuộc phiêu lưu trong nhiều ước vọng, nhưng chuẩn bị cũng thật kỹ càng.
Từng đoàn người đă ṃ mẫm vào rừng thẳm, xông pha bất kể qua những gai góc hố sâu, để t́m mandrake, một thứ cây loại củ như cà rốt, lá như cây dù có từ 5 đến 7 cánh, chỉ trồi cao quá mặt đất có khoảng nửa thước. Nếu may mắn t́m được cây hiếm hoi đó rồi, họ cũng không dám nhổ ngay, mà chỉ nhắm cho thật rơ vị trí, định hướng cho thật kỹ càng, rồi rút lui xa khỏi chỗ đó khoảng nửa cây số.
Chờ đến đêm tối, mà đêm đó phải không có trăng, đoàn chỉ định một người và chỉ một người mà thôi, lănh nhiệm vụ đi bứng cây về. Phần lớn người này là phù thủy hoặc thầy pháp v́ họ c̣n biết thần chú và ấn phép.
Lần ṃ ra đi một ḿnh, người phù thủy dắt theo một con chó đen tuyền, trên vai vác một cái bị, trong đó bắt buộc phải có một đoạn dây thừng, một cái c̣i, vài viên sáp ong và một miếng xương lớn. Để soi đường, ông ta chỉ có thể được dùng ánh sáng của những con đom đóm, bỏ vào trong một quả trứng làm đèn.
Lần được đến cây mandrake rồi, ông ta lấy dây thừng, một đầu buộc vào thân cây, một đầu buộc vào cổ con chó. Xong đâu đấy, ông ta lấy viên sáp ong nút chặt lấy hai lỗ tai. Tiếp đó ông lùi xa dần cái cây, tḥ tay vào bị lấy c̣i và miếng xương rồi miệng th́ huưt c̣i inh ỏi, tay th́ phe phẩy miếng xương dụ con chó.
Chó đang đói thấy xương, vùng lên, kéo luôn cây bật cả gốc để chạy lại. Lúc bấy giờ dù cây có khóc thét lên, nhưng v́ bị tiếng c̣i lấn át, vừa bị sáp ong bịt kín hết lỗ tai, người phù thủy chẳng c̣n nghe thấy ǵ cả. Như vậy ông ta vừa khỏi chết, lại vừa được cây quí vác về nhà.
Đây là câu chuyện mê tín dị đoan từ thời Trung cổ kéo dài thêm nhiều trăm năm sau đó. Có thể đầu tiên chính do mấy người phù thủy đặt và thêu dệt ra, mục đích hù thiên hạ, để che giấu một mưu toan nào của họ. Có thể từ hồi đó họ đă biết cây Mandrake có chứa một chất độc dược như ma túy.
Một chất mà người ta gọi là chất ái t́nh làm cho người dùng có cảm sống nhiều trong ảo giác, trong mầu sắc huyền ảo của những giấc mơ. Tuy nhiên chất này rất độc gây cho người sử dụng bệnh điên loạn thần kinh.
Ngày nay, các khoa học gia đă nghiên cứu cặn kẽ về cây Mandrake. Chuyện cây biết kêu la, khóc lóc, chỉ là hoang đường bịa đặt. Sự thực cây chứa đựng loại độc dược gây mê và gây tê. Cây Mandrake t́m thấy nhiều ở Âu Châu và Bắc Phi Châu. Ở Mỹ có một loại gần giống gọi là May Apple hay Indian Apple, mọc thành từng vùng ở các rừng ẩm thấp.
Loại May Apple là loại cây củ. Không có thân. Lá mọc từ củ có cuống dài, x̣e rộng và rũ xuống như cây dù. Mùa Xuân cây có hoa mầu trắng và sẽ đơm quả, như quả chanh, màu vàng. Các trẻ con miền quê thường ăn trái này. Nó dôn dốt, ngọt ngọt, chua chua. C̣n củ Mandrake th́ thật đặc biệt. Nó dài bằng một bàn chân người lớn và có h́nh thù y hệt một đứa hài nhi mới sinh.
Từ thời xưa, huyền thoại về củ Mandrake đă được truyền tụng rất sâu rộng, nên nó thường được nêu tên trên những áng văn chương. Thi hào Shakespeare vào đầu thế kỷ thứ mười sáu, đă đề cập đến tiếng thét thê thảm của củ Mandrake, trong chuyện t́nh bất hủ Romeo and Juliet, trong câu “Những con người đó bỏ chạy như điên cuồng, khi nghe tiếng thét thê thảm như tiếng khóc của củ Mandrake, bị lôi bật lên khỏi mặt đất”.
Ngoài ra trong cuốn sách thuốc hồi thế kỷ thứ mười lăm, c̣n để lại đến ngày nay, cũng nhắc nhở đến củ Mandrake. Họ đề cập tới cây này bằng tranh vẽ với h́nh bóng một người đàn bà đứng ngay giữa củ. Tuy không có giảng rơ thêm, nhưng mọi người đều hiểu ngay rằng, người xưa đă thấy củ Mandrake, ảnh hưởng rất nhiều đến đàn bà, nhưng cách sử dụng ngày đó ra sao thật không ai biết.
ST
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 2279 of 2534: Đă gửi: 17 November 2009 lúc 11:05pm | Đă lưu IP
|
|
|
BẠN GÁI CÓ ĐÔI MẮT NH̀N XUYÊN THẤU
Đó là Laura Castro, mười bốn tuổi đến từ Miami, Florida, Mỹ. Khi sinh ra, Laura cũng có mắt nâu b́nh thường như những đứa trẻ khác, nhưng đến năm mười tuổi, mắt của bạn ấy đổi sang màu trắng trong.
Laura Castro đă được đưa tới nhiều bác sỹ và các chuyên gia, nhưng không một ai có thể giải thích nổi hiện tượng dị thường hiếm gặp này.
- Các bác sỹ nói rằng họ chưa bao giờ thấy bất cứ cái ǵ như vậy.
Cô Anabel Castro mẹ của Laura cho biết.
- Con gái tôi có thể nh́n bất cứ cái ǵ ban ngày cũng như ban đêm, nó c̣n dễ dàng nh́n xuyên qua vật rắn. Bác sỹ cho rằng con bé có thể từng bị tổn thương đầu, bị nhiễm độc hóa chất, hay cái ǵ đó tương tự. Tất cả những ǵ tôi biết là đôi mắt nâu của nó ngày càng sáng hơn, và khả năng nh́n xuyên thấu của nó càng ngày càng mạnh.
Các nhà khoa học từng nghiên cứu cô bạn có đôi mắt được ví với tia X này, thừa nhận rằng bạn ấy có thể nh́n xuyên qua lớp bê tông dày hơn 10cm, nh́n xuyên két sắt, những tấm nguyên liệu dày bằng gỗ nhựa, giấy trong đó bao gồm cả cuốn danh bạ điện thoại.
Những cuộc kiểm tra mắt của Laura không cho thấy điều ǵ khác thường, ngoài việc con ngươi và tṛng đen hoàn toàn trắng.
Theo lời cô Anabel Castro, Laura bắt đầu thể hiện trạng thái kỳ lạ này chỉ ít ngày sau sinh nhật lần thứ mười của bạn ấy năm 2005. Đôi mắt nâu sẫm của cô bạn xinh đẹp chuyển sang màu vàng, dần dần nó đổi sang màu trắng.
- Tôi thực sự rất lo lắng và đưa cháu đến khám bác sỹ nhưng tất cả đều nói rằng mắt Laura b́nh thường.
Cô Castro nhớ lại.
- Sau đó th́ con bé bắt đầu nh́n xuyên mọi vật. Một buổi sáng nó thức dậy và nh́n xuyên được cơ thể. Nó nh́n rơ quả tim của ḿnh đang đập và hoảng sợ kêu thét lên. Điều đó làm chúng tôi sợ hăi.
Nỗi sợ kéo dài vài tháng th́ hết, v́ Laura đă biết cách điều chỉnh khả năng nh́n xuyên thấu của ḿnh. Kể từ đó, Laura chỉ c̣n than thở về việc bạn cùng lớp tránh xa ḿnh, v́ sợ cái nh́n của "dị nhân".
- Tôi nói với con bé rằng con rất đặc biệt và một ngày nào đó, con sẽ cực kỳ nổi tiếng.
Mẹ của Laura nói. Cho đến giờ, các bác sỹ vẫn chưa chính thức xác nhận năng lực đặc biệt của Laura.
Bác sỹ đang khám cho Laura. Bức ảnh do mẹ của
Laura cung cấp cho giới truyền thông, trong
một lần đưa Laura đi kiểm tra.
World New
|
Quay trở về đầu |
|
|
hiendde Hội viên


Đă tham gia: 07 November 2006 Nơi cư ngụ: United States
Hiện giờ: Offline Bài gửi: 2516
|
Msg 2280 of 2534: Đă gửi: 18 November 2009 lúc 10:51pm | Đă lưu IP
|
|
|
KẺ KHÔNG TIN MA QUỶ
Tại một thành phố nhỏ, có một căn nhà bị thiên hạ đồn là có ma. Thực ra căn nhà hai tầng khang trang này không có vẻ ǵ là nơi cư ngụ của ma quỷ. Bức tường cao phía trước sơn màu trắng. Trước nhà là một vườn hồng; sau nhà là thảm cỏ xanh với một cây xoài, một cây bưởi và vài bụi mía.
Căn nhà trước đây thuộc quyền sở hữu của một luật sư già với người con gái duy nhất. Các bậc trưởng lăo c̣n nhớ tới cô gái này đều nói rằng, cô là người đẹp nhất trong tỉnh. Vị luật sư rất thương con, nhưng chẳng may cô gái lại chết trẻ.
Những người biết chuyện nói rằng cô gái thương yêu con trai một địa chủ, nhưng v́ lư do nào đó, người này không chấp thuận cho con trai lấy cô ta. Trong khi cặp trai gái đang đi lại với nhau, th́ chàng trai chợt lâm bạo bệnh qua đời, khiến cô gái quá đau khổ nên không lâu sau đó cũng giă từ cơi thế.
Vị luật sư già sống cô đơn giữa căn nhà mênh mông trong niềm thương nhớ đứa con bất hạnh. Khi ông qua đời, căn nhà và tất cả tài sản được ông để lại cho một đứa cháu.
Khi người cháu từ trần, căn nhà được để lại cho đứa con trai c̣n trẻ của ông ta. V́ c̣n độc thân, chàng trai không cần tới căn nhà, nên đă trao cho một công ty địa ốc nhờ cho mướn, và chính những người đầu tiên và cuối cùng, mướn căn nhà này đă đồn là nhà có ma.
Thoạt tiên, họ rất hài ḷng với căn nhà, nhưng một thời gian sau, những sự việc kỳ quái bắt đầu xẩy ra. Những cánh cửa tự động đóng mở khi không một ai đứng gần. Khi người vợ trẻ của người mướn nhà, đang quét dọn căn pḥng ngủ bỏ trống, bà chợt nghe tiếng ngăn kéo mở ra rồi đóng lại sau lưng, nhưng khi bà quay lại th́ không thấy một... con ma nào.
Nhiều khi những đồ đạc trong nhà như bị một bàn tay vô h́nh, giở lên rồi đặt xuống ngay trước mắt mọi người, khiến họ có cảm tưởng là trong nhà luôn luôn có những hồn ma sống chung với họ. Tuy sợ, cặp vợ chồng mướn nhà cảm thấy vẫn có thể chấp nhận được, v́ ngôi nhà tuy rộng răi khang trang nhưng lại được cho mướn với giá tương đối phải chăng.
Nhưng với những người giúp việc th́ không. Những người này đều nói rằng, họ có cảm tưởng như lúc nào cũng có người theo dơi họ, và mỗi lần họ đặt vật ǵ xuống, vật đó lại tự động di chuyển sang nơi khác ngay. Họ không hiểu tại sao, nhưng mỗi khi lănh lương xong là họ xin nghỉ.
Một hôm bà vợ trẻ bước vào pḥng khách, giữa lúc đứa con trai nhỏ của bà đang lăn một trái banh trên sàn nhà. Mỗi khi tới giữa pḥng, trái banh lại tự động lăn trở lại phía cậu bé như có người đang chơi với cậu tuy người mẹ không thấy một ai. Thấy mẹ đứng sững sờ, cậu bé nh́n mẹ cười thích thú và la lớn:
- Cô đẹp, cô đẹp.
Bà mẹ như chợt tỉnh, khuôn mặt ửng hồng của bà bỗng trở nên xanh lét như tàu lá chuối. Không kịp suy nghĩ, bà vội vă bồng con phóng ra cửa, chạy thẳng sang một nhà hàng xóm và không một ai có thể thuyết phục bà trở lại nhà. Vợ chồng bà dọn đi ngay sau đó.
Chàng thanh niên chủ nhà là một người thực tế, không tin những chuyện thần linh, quỷ quái mà chàng cho là chỉ để dọa đàn bà con nít. Chàng rất bực ḿnh v́ những lời đồn đại của thiên hạ là nhà có ma. Dĩ nhiên không ai có quyền cấm cặp vợ chồng trẻ mướn nhà thuật lại những ǵ đă xẩy ra cho họ.
Nhưng sự bực bội của chàng trai chủ nhà, có thể bắt nguồn từ một lư do quan trọng hơn nhiều: Chàng đă t́m được một người con gái mà chàng muốn thành hôn. Rủi thay, câu chuyện về căn nhà ma đă lọt vào tai nàng, và nàng lại là người có cái “đức tính” chung của hầu hết các đấng đàn bà con gái trên cơi đời này là rất sợ ma!
Nàng nói với chàng rằng nàng cũng muốn được xây dựng... nông thôn với chàng. Nhưng nàng nói thẳng là nàng sẽ không bao giờ bước chân vào căn nhà ma đó. Thế mới phiền! Là người không tin ma quỷ, chàng cho nàng hay rằng, chàng sẽ vào ở trong nhà một ḿnh để chứng minh rằng, không hề có con ma nào ở đó.
Rồi chàng lừng lững dọn vào nhà. Tuy những cánh cửa vẫn tự động đóng mở, nhưng chàng trai không nghĩ ǵ tới chuyện ma quỷ. Chàng sửa lại những bản lề cho chắc chắn. Nhưng khi những cánh cửa vẫn đóng mở tự động, chàng cho rằng có lẽ v́ gió lọt vào nhà qua những khe hở, tạo nên t́nh trạng bất thường đó mà thôi.
Dù sao chàng cũng nghe thấy tiếng ngăn kéo và cửa tủ mở và đóng. Cả những ly tách đựng trong tủ, nhiều khi cũng kêu leng keng như bị đụng chạm hoặc di chuyển. Một vài lần chàng nghe cả tiếng nước chảy trong bồn rửa chén, nhưng khi tới coi th́ ṿi nước vẫn khóa chặt và bồn rửa chén vẫn khô không khốc!
V́ biết chắc trong nhà chỉ có ḿnh chàng, chàng thanh niên lư luận là, có lẽ căn nhà cũ nào cũng có những tiếng động quái gở đó, do tường hoặc sàn nhà phát ra. Chàng cố t́nh không thèm để ư nữa và cũng cố t́nh “quên” giải thích hiện tượng nước chảy.
Ngay cả khi quyển sách mà chàng vừa gấp lại để sang một bên, tự động lật ra từng trang một cách chậm chạp như có người giở ra đọc, chàng cũng cho rằng có lẽ v́ có ngọn gió, thổi qua cửa sổ một cách đều đặn, tuy sau đó chàng nhận thấy tất cả các cửa sổ đều đóng kín.
Dù sao đi nữa chàng vẫn không tin là nhà có ma, vẫn tiếp tục ở đó một ḿnh, vẫn tiếp tục thuyết phục vị hôn thê lập gia đ́nh và sống chung với chàng trong căn nhà “ma” đó!. Dĩ nhiên chàng cả quyết với nàng là căn nhà không hề có ma quỷ ǵ hế,t v́ chàng ở đó một ḿnh đă khá lâu rồ,i mà vẫn chưa thấy con ma nào hết và vẫn an toàn trên xa lộ.
Đáng buồn thay, nàng vẫn không tin và vẫn tiếp tục... sợ ma! Câu chuyện lủng củng kéo dài tới khi chàng được nghỉ hè, và chàng nghĩ rằng bây giờ là lúc chàng có th́ giờ dọn dẹp lại ngôi nhà cho ngăn nắp, cũng như để làm một vài việc muốn làm.
Trong căn pḥng nhỏ trên lầu, có nhiều quần áo của vị luật sư và cô con gái đă qua đời. Chàng thanh niên nghĩ rằng chàng thật có tội, khi để mớ quần áo đắt tiền này mục nát, trong khi nhiều người không quần áo. Chàng dự trù đem tất cả mớ quần áo cũ tới cho một cơ quan từ thiện.
Chàng bèn đem mấy cái thùng không lên căn pḥng nhỏ, và khởi sự xếp mớ quần áo của vị luật sư vào trước. Sau khi chất đầy ba thùng, chàng cài tạm nắp thùng lại và quay sang chuẩn bị xếp mớ đồ của cô gái. Khi vừa mở cửa tủ áo, chàng chợt nghe một tiếng thở dài khiến chàng hơi giật ḿnh.
Tuy nhiên chàng bật cười v́ sự nhút nhát bất ngờ của ḿnh, và nghĩ rằng có lẽ v́ không khí chuyển động tạo ra âm thanh như tiếng thở dài. Hoặc cũng có thể sự chuyển động không khí, khiến những bộ áo quần cạ vào nhau tựa như tiếng thở dài.
Sau một phút hơi căng thẳng đó, chàng cẩn thận lấy ra từng món một, xếp vào thùng. Vừa làm việc chàng vừa cảm thấy buồn buồn khi nhớ tới người bà con, cô gái con ông luật sư, mà chàng phải gọi bằng bà, từ trần khi c̣n quá trẻ.
Sau khi bỏ năm sáu cái áo vào thùng, cái áo kế tiếp khiến chàng ngạc nhiên v́ hơi nặng hơn thường lệ. Chàng lẩm bẩm:
- Áo may bằng lụa, tại sao lại nặng kỳ cục như vậy?.
Nghĩ rằng người quá cố có thể để một vật ǵ trong túi, chàng bèn tḥ tay vào túi áo và lấy ra được một lá thư viết trên giấy hoa tiên và một quyển sổ nhỏ màu đỏ. Lá thư đề tên cô gái và địa chỉ bên ngoài.
Chàng thanh niên bèn đặt cái áo xuống, bước tới sát bên cửa sổ mở thư ra đọc. Tuy không phải người có tính ṭ ṃ, không hiểu tại sao chàng cảm thấy như bị một sức mạnh vô h́nh nào đó thúc giục chàng phải đọc lá thư:
“Em thương. Dù mọi người cố giấu không ai nói với anh, anh biết ḿnh đang lâm trọng bệnh và có lẽ chúng ḿnh sẽ không c̣n gặp lại nhau trên cơi đời này nữa! Nếu anh có chết, xin hăy hứa với anh một điều là khi em không c̣n thích cơi trần này, hăy cho xây mộ em bên cạnh mộ anh để chúng ḿnh khi sống phải cách chia, nhưng khi chết sẽ bên nhau măi măi. Người yêu bất hạnh của em".
Sau khi cẩn thận đọc đi đọc lại lá thư tới ba bốn lần, chàng thanh niên đứng yên suy nghĩ và nhớ lại câu chuyện người địa chủ, cương quyết chống lại mối t́nh của con trai ông và cô gái. Rồi chàng mở quyển sổ nhỏ màu đỏ ra xem. Đó là một quyển nhật kư với ngày tháng trên đầu mỗi trang.
Những trang đầu viết về những công việc vặt vănh trong nhà. Có trang ghi việc may vá, trang khác ghi việc làm mấy hũ mứt, nhưng những trang sau bắt đầu viết nhiều về chuyện t́nh của cô gái. Nàng viết về việc đôi bên gặp gỡ, lần tṛ chuyện đầu tiên, khi chàng trai thố lộ t́nh yêu, việc hai người trù tính chuyện hôn nhân, trong khi vẫn cố thuyết phục thân phụ chàng trai.
Họ tin rằng ông sẽ xiêu ḷng trước t́nh yêu của họ. Nhưng thời gian không về phe với họ. Quyển nhật kư viết về lá thư, mà chàng trai vừa đọc, khiến nàng gần như điên loạn. Trang sau đó chỉ có mấy chữ “chàng đă chết!”.
Kế tiếp là những trang giấy trắng cho tới gần cuối quyển sổ nhỏ. Rồi ở một trong những trang cuối cùng, chàng trai đọc được:
“Tôi biết là tôi đang chết lần ṃn. Tôi xin ba tôi hứa với tôi, là sẽ xin cha chàng cho mộ tôi xây cạnh mộ chàng, nhưng ba tôi quay đi không nói. Tôi nghĩ rằng v́ danh dự, cha tôi sẽ không nói chuyện với người đă không chấp nhận tôi. Nhưng chàng ơi, nếu ba em không nói, em sẽ t́m cách để được đến với chàng. Hồn em sẽ không siêu thoát nếu không được ở bên chàng...”
Quyển sổ nhỏ kết thúc ở đó, dở dang, như sự dở dang của người con gái. Cả t́nh yêu lẫn cuộc đời! Chàng thanh niên bỏ cả lá thư và quyển nhật kư vào túi, bước xuống nhà. Những thùng quần áo có thể chờ thêm một đôi ngày. Chàng biết chàng phải làm ǵ ngay lập tức v́ chàng không muốn hồn người con gái phải tiếp tục đợi chờ.
Sau khi thay quần áo, trước khi bước ra cửa, chàng trai nh́n vào nhà nói lớn như nói với một người đối diện:
- Bà không có ǵ phải lo lắng nữa. Cháu sẽ t́m mọi cách sắp xếp cho bà, bà cứ yên tâm.
Rồi chàng t́m tới trang trại của vị địa chủ khó tính, người từng làm khổ đứa con trai duy nhất của ông cũng như cô gái. Ông cũng đă qua đời từ lâu và người cai quản trang trại bây giờ là một người cháu của ông. Sau khi đọc kỹ lá thư và quyển nhật kư do chàng trai đem lại, người trại chủ thở dài:
- Năm mươi năm! Năm mươi năm dài chờ đợi! Thật là tội nghiệp!
May mắn hơn nữa, vị trại chủ này lại là người tin rằng có một thế giới vô h́nh mà ông nói là “thế giới bên kia”. Ông bèn liên lạc ngay với luật sư của ông để sắp xếp mọi việc, và chỉ hai tuần sau, hai kẻ yêu nhau nhưng không lấy được nhau khi c̣n sống, đă được nằm bên nhau trong hai ngôi mộ song song.
Sau khi thắp mấy nén nhang trên hai nấm mộ c̣n nồng mùi xi măng, trở về nhà, chàng trai cảm thấy ngôi nhà có vẻ hoàn toàn khác hẳn, khi rơ rệt trong nhà bây giờ chỉ c̣n có một ḿnh chàng. Không c̣n những tiếng cửa tự động mở, đóng, không c̣n tiếng ngăn kéo đóng mở, không c̣n tiếng nước chảy ào ào hoặc rỉ rả... chỉ có những tiếng động do chính chàng gây ra.
Rồi chàng mời vị hôn thê tới dùng cơm vào một buổi chiều, đem theo cả một bà cô nổi tiếng là người có thể “ngửi” thấy mùi ma. Khi ngồi vào bàn ăn, bà cô nh́n quanh nheo mũi mấy cái rồi nói với cô gái:
- Thiên hạ chỉ đồn bậy! Nhà này làm ǵ có ma. Nếu có, dù chỉ một con cô cũng biết liền một khi.
Cô gái yên tâm và không lâu sau đó hai người thành hôn và sống bên nhau thật hạnh phúc trong ngôi nhà khang trang, không có vẻ ǵ là nơi cư ngụ của ma quỷ. Lâu dần, thiên hạ quên hẳn câu chuyện căn nhà này từng bị coi là..và thực sự..có ma.
Chỉ có chàng thanh niên là vẫn c̣n nhớ, v́ chàng đă thay đổi: Tuy không hề nói với ai, ngay cả vợ chàng, bây giờ chàng biết rằng trên đời này quả thật có ma.
NKCM
|
Quay trở về đầu |
|
|
|
|